Từ Tu Chân Giới Xuyên Đến Năm 1971
Chương 32: Hóng Bát Quái Của Chính Mình
Ốc Đỉnh Thượng Đích Tiểu Lung Bao
12/08/2022
Những nhà làm chuyện như vậy, một là do người ta quá nghèo, hai là con trai họ có vấn đề, đối với nhà họ Hứa, việc dùng cháu gái đổi lấy cháu dâu là chuyện không thể chấp nhận được.
"Lưu Đại Nữa, bà cút cho tôi, trong đầu bà có cứt bọ hung à, lời như thế bà cũng dám nói ra."
Bà vừa nói vừa lấy chổi để đuổi người.
Lưu Đại Nữu không nghĩ Lưu Quế Lan không thèm cho bà ta mặt mũi, mà lập tức đuổi bà ta ra ngoài.
Hứa Hoan Ngôn nhìn Lưu Quế Lan đang đuổi người, dù chưa nghĩ đến nhưng ở thời đại này, cô không dễ dãi đem bản thân mình gả đi đâu.
Cô thấy Lưu Quế Lan vẫn đang mắng chửi Lưu Đại Nữu thì vội ra kéo tay bà.
"Bà ơi, đừng giận nữa. Con có chuyện muốn nói với bà. ngày mai bà lên huyện thì dẫn cháu đi với."
Lưu Quế Lan thấy Hứa Hoan Ngôn không để bụng chuyện vừa nãy cũng không nói nữa, hầu như người trẻ trong thôn đều kết hôn khá sớm, tầm mười năm tuổi là đã có bà mối đến nhà rồi, nhưng Lưu Đại Nữu như bị điên vậy, muốn hoán thân, đúng là dở hơi mà.
“Anh không tức giận, em không có việc gì là tốt rồi, ngày mai đi là được. Tuy nhiên, mai anh phải đi sớm vì thực phẩm vào thời điểm Tết thường phải tranh nhau mới mua được.”
Hiện tại, hàng hóa, lương thực đang bị thiếu hụt, nhiều người có phiếu cũng không thể mua được đồ.
Đợi đến tối, không biết từ đâu mà mọi người biết được chuyện Hứa Hoan Ngôn được mai mối. Trong nhà trừ Hứa Hoan Thịnh còn chưa hiểu chuyện ra thì những người khác đều đã biết. Hơn nữa, chuyện xảy ra vào buổi trưa, mà đến buổi chiều đã được truyền ra hết bên ngoài rồi.
Người trong thôn đều rất rảnh rỗi, không dễ gì bọn họ mới nhìn thấy chuyện náo nhiệt như vậy, bọn họ cũng không cần phải giữ kín miệng, không biết câu chuyện đã bị cải biên thành cái dạng gì rồi.
Hứa Hoan Ngôn không hề để tâm tới điều đó một chút nào, thứ mà cô quan tâm nhất vào lúc bây giờ đó chính là cái hệ thống của cô.
Cô đã dành cả một buổi tối để đổi tất cả các điểm trong hệ thống, lần này cô đổi lấy thịt và hoa quả là chủ yếu. Năm mới đang đến gần nên thịt và trái cây đang khan hiếm, chỉ cần những thứ này xuất hiện chắc chắn sẽ bán được rất nhiều tiền, vả lại cô không còn làm việc ở tiệm ăn quốc doanh nữa, vì vậy cô chỉ có thể sử dụng các phương pháp khác để nhận được những sự đánh giá tốt.
Cho thịt và hoa quả đã được đổi ra vào trong kho xong. Vì quá mệt mỏi nên cô đã ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Ngày hôm sau trời có chút u ám, Lưu Quế Lan đi ra ngoài cùng với cô.
Hai người đều ăn một cái bánh bột ngô lót dạ.
Khó khăn lắm thì Hứa Hoan Ngôn mới ăn xong hết chiếc bánh, vì thời tiết se lạnh mà cô lại bị đau họng nên không thể nào ăn được.
Cả hai người đi bộ đến cổng thôn và đợi xe lừa của thôn ở đó.
Xe bò sẽ không dễ dàng dùng để ra ngoài, vì trâu là sức lao động của cả thôn, việc đồng ruộng đều phụ thuộc vào nó cả.
Có rất nhiều người chen chúc trên xe lừa.
Lưu Quế Lan đưa cho thiếu niên đánh xe lừa một quả trứng.
Hoàn cảnh lúc này không thể dùng tiền để trao đổi.
Thời tiết buổi sáng rất lạnh, mọi người đều mặc kín mít từ đầu đến chân nên khó có thể phân biệt được là ai với ai.
Hứa Hoan Ngôn dựa đầu vào Lưu quế Lan, cô vẫn còn hơi buồn ngủ, vì tối qua mải lo tính điểm để đổi đồ trên hệ thống nên cô đã ngủ rất muộn.
“Này, nghe bọn họ nói, người cháu gái kia của Lưu Quế Lan muốn đi xem mắt định chung thân, nhưng mà người mai mối kia thật sự không ra gì.”
Từ lúc Hứa Hoan Ngôn ở trên xe nghe được chuyện phiếm của mình thì lập tức lấy lại tinh thần.
“Đúng vậy, để tôi nói cho cô biết, tôi đã từng gặp qua đứa bé Hứa Hoan Ngôn này rồi, cũng là một cô gái thanh tú nhưng chính là quá gầy, hiện tại định ra rồi, khoảng hai năm nữa là có thể kết hôn.
"Lưu Đại Nữa, bà cút cho tôi, trong đầu bà có cứt bọ hung à, lời như thế bà cũng dám nói ra."
Bà vừa nói vừa lấy chổi để đuổi người.
Lưu Đại Nữu không nghĩ Lưu Quế Lan không thèm cho bà ta mặt mũi, mà lập tức đuổi bà ta ra ngoài.
Hứa Hoan Ngôn nhìn Lưu Quế Lan đang đuổi người, dù chưa nghĩ đến nhưng ở thời đại này, cô không dễ dãi đem bản thân mình gả đi đâu.
Cô thấy Lưu Quế Lan vẫn đang mắng chửi Lưu Đại Nữu thì vội ra kéo tay bà.
"Bà ơi, đừng giận nữa. Con có chuyện muốn nói với bà. ngày mai bà lên huyện thì dẫn cháu đi với."
Lưu Quế Lan thấy Hứa Hoan Ngôn không để bụng chuyện vừa nãy cũng không nói nữa, hầu như người trẻ trong thôn đều kết hôn khá sớm, tầm mười năm tuổi là đã có bà mối đến nhà rồi, nhưng Lưu Đại Nữu như bị điên vậy, muốn hoán thân, đúng là dở hơi mà.
“Anh không tức giận, em không có việc gì là tốt rồi, ngày mai đi là được. Tuy nhiên, mai anh phải đi sớm vì thực phẩm vào thời điểm Tết thường phải tranh nhau mới mua được.”
Hiện tại, hàng hóa, lương thực đang bị thiếu hụt, nhiều người có phiếu cũng không thể mua được đồ.
Đợi đến tối, không biết từ đâu mà mọi người biết được chuyện Hứa Hoan Ngôn được mai mối. Trong nhà trừ Hứa Hoan Thịnh còn chưa hiểu chuyện ra thì những người khác đều đã biết. Hơn nữa, chuyện xảy ra vào buổi trưa, mà đến buổi chiều đã được truyền ra hết bên ngoài rồi.
Người trong thôn đều rất rảnh rỗi, không dễ gì bọn họ mới nhìn thấy chuyện náo nhiệt như vậy, bọn họ cũng không cần phải giữ kín miệng, không biết câu chuyện đã bị cải biên thành cái dạng gì rồi.
Hứa Hoan Ngôn không hề để tâm tới điều đó một chút nào, thứ mà cô quan tâm nhất vào lúc bây giờ đó chính là cái hệ thống của cô.
Cô đã dành cả một buổi tối để đổi tất cả các điểm trong hệ thống, lần này cô đổi lấy thịt và hoa quả là chủ yếu. Năm mới đang đến gần nên thịt và trái cây đang khan hiếm, chỉ cần những thứ này xuất hiện chắc chắn sẽ bán được rất nhiều tiền, vả lại cô không còn làm việc ở tiệm ăn quốc doanh nữa, vì vậy cô chỉ có thể sử dụng các phương pháp khác để nhận được những sự đánh giá tốt.
Cho thịt và hoa quả đã được đổi ra vào trong kho xong. Vì quá mệt mỏi nên cô đã ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
Ngày hôm sau trời có chút u ám, Lưu Quế Lan đi ra ngoài cùng với cô.
Hai người đều ăn một cái bánh bột ngô lót dạ.
Khó khăn lắm thì Hứa Hoan Ngôn mới ăn xong hết chiếc bánh, vì thời tiết se lạnh mà cô lại bị đau họng nên không thể nào ăn được.
Cả hai người đi bộ đến cổng thôn và đợi xe lừa của thôn ở đó.
Xe bò sẽ không dễ dàng dùng để ra ngoài, vì trâu là sức lao động của cả thôn, việc đồng ruộng đều phụ thuộc vào nó cả.
Có rất nhiều người chen chúc trên xe lừa.
Lưu Quế Lan đưa cho thiếu niên đánh xe lừa một quả trứng.
Hoàn cảnh lúc này không thể dùng tiền để trao đổi.
Thời tiết buổi sáng rất lạnh, mọi người đều mặc kín mít từ đầu đến chân nên khó có thể phân biệt được là ai với ai.
Hứa Hoan Ngôn dựa đầu vào Lưu quế Lan, cô vẫn còn hơi buồn ngủ, vì tối qua mải lo tính điểm để đổi đồ trên hệ thống nên cô đã ngủ rất muộn.
“Này, nghe bọn họ nói, người cháu gái kia của Lưu Quế Lan muốn đi xem mắt định chung thân, nhưng mà người mai mối kia thật sự không ra gì.”
Từ lúc Hứa Hoan Ngôn ở trên xe nghe được chuyện phiếm của mình thì lập tức lấy lại tinh thần.
“Đúng vậy, để tôi nói cho cô biết, tôi đã từng gặp qua đứa bé Hứa Hoan Ngôn này rồi, cũng là một cô gái thanh tú nhưng chính là quá gầy, hiện tại định ra rồi, khoảng hai năm nữa là có thể kết hôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.