Chương 79: Hứa hẹn
Bắc Khuynh
29/09/2019
Niệm Tưởng không có đặc biệt muốn đi nhà hàng… Vì thế, kết luận cuối cùng chính là, hai người đến quán ăn dưới khu nhà của Từ Nhuận Thanh, ăn canh cá chua…
Đúng vậy, đây là món mới gần đây Niệm Tưởng rất thích.
Kỳ thật Niệm Tưởng là người không có bất cứ yêu cầu gì trong hẹn hò, địa điểm tùy ý, chất lượng tùy ý, phương thức tùy ý… Duy nhất không tùy ý chính là đối tượng hẹn hò.
Lâm Cảnh Thư đối với một Niệm Tưởng chấp nhận nhân nhượng mọi thứ như vậy, nhìn rất là không được, anh chàng liền ở trước mặt Từ Nhuận Thanh châm lửa thổi gió: “Niệm Tưởng, như vậy rất không được. Em nghĩ xem, bây giờ đã vậy về sau kết hôn thì còn như thế nào nữa. Con gái thời kỳ đỉnh cao nhất là trước khi cưới, em phải đòi hỏi nhiều một chút, hiện tại bị bác sĩ Từ ăn hiếp như vậy, sau khi kết hôn em nhất định sẽ hối hận…”
Niệm Tưởng miệng nhai khoai tây sợi, nhìn bác sĩ Từ với biểu tình gặp biến không sợ hãi, cô quay đầu hỏi Lâm Cảnh Thư: “Bác sĩ Lâm, anh đã yêu đương mấy lần rồi?”
Lâm Cảnh Thư bắt đầu bẻ ngón tay, đếm, đếm, đếm tới cuối cùng tự mình cũng cười, nghiêm túc lúc lắc một ngón tay: “Một lần.”
Niệm Tưởng cười nhạt: “Qua năm nay bác sĩ Lâm liền thành người tam thập nhi lập, mới chỉ quen một người bạn gái…”
Rõ ràng cô chỉ dùng ngữ khí rất bình thản để nói tới, thậm chí không mang theo bất cứ sắc thái biểu tình gì, nhưng Lâm Cảnh Thư vẫn nghe được bên trong đầy mùi vị châm chọc.
Mới có ba tháng Niệm Tưởng đã bị “con đại sói xám” dạy dỗ từ một tiểu bạch thỏ trở thành đồng loại của mình rồi ư…
Thấy Lâm Cảnh Thư bị đả kích lớn, Từ Nhuận Thanh cũng không chút ái ngại tiếp tục bổ thêm một đao: “Việc sau khi kết hôn của tôi và Niệm Tưởng không cần bác sĩ Lâm bận tâm, khẳng định là sẽ phấn khích hơn nhiều, nếu so với ai đó qua tuổi trung niên mà chỉ có một mối tình vắt vai, giờ lại còn nằm trong nhóm độc thân.”
Trong lòng Lâm Cảnh Thư nhất thời như có ngàn vạn con ngựa chạy qua dày xéo. Anh chàng chỉ hơn Từ Nhuận Thanh “hư hỏng” một tuổi thôi mà…
————————————————————————————————————————————-
Vì thế, khi đi theo Từ Nhuận Thanh vào cổng chung cư, Niệm Tưởng nhớ tới chuyện này, cô quay người hỏi anh: “Có phải em thật sự không có yêu cầu gì…”
Từ Nhuận Thanh “Hửm” một tiếng, không rõ lắm cô nói đến chuyện gì.
“Anh xem người ta hẹn hò đều đi xem phim, công viên, ngồi thuyền du hồ… Lãng mạn quá đi. Em phát hiện, khi chúng ta hẹn hò… Trên cơ bản đều ở tại nhà anh…”
Bằng không thì chính là ở trong bệnh viện, lúc trực đêm.
Buổi tối lầu hai không có người, cô ngồi viết bệnh lịch, xem tài liệu, hoặc là luyện tập gắn mắc cài, lúc đó anh đều sẽ kéo một chiếc ghế dựa ngồi xuống bên cạnh cô. Trong tay cầm hoặc là một quyển sách, hoặc là một ly trà, an tĩnh ngồi bên cô, sau đó tại lúc cô làm sai anh sẽ điều chỉnh…
Đúng rồi… Có đôi khi cũng động tay động chân, động nói chuyện, cuối cùng y đức tiêu vong…
Niệm Tưởng không có kinh nghiệm yêu đương, chỉ cần là ở cùng anh, cho dù chỉ là như vậy cô cũng cảm thấy rất thỏa mãn.
Từ Nhuận Thanh nghe vậy thì hơi nhướn mày, anh nói một cách đương nhiên: “Về sau chúng ta sẽ kết hôn, cho nên sớm tập thói quen hai người sinh hoạt hằng ngày bên nhau.”
Niệm Tưởng như có điều suy nghĩ, cô nói thầm một tiếng: “Hai người sinh hoạt hằng ngày.”
Sau đó cô lặng lẽ nhìn anh một cái rồi đi phòng bếp nấu nước pha trà uống.
Vừa rồi Từ Nhuận Thanh lấy cớ trong nhà có trà mới rất ngon nên đưa cô trở về, lát nữa tự cô pha một chút uống thử, rồi lại mang về một ít hiếu kính cha Niệm.
Từ Nhuận Thanh đi theo cô vào phòng bếp, anh dựa vào tường hỏi cô: “Muốn đi công viên, ngồi thuyền du hồ?”
Niệm Tưởng “hả” một tiếng, lúc lắc đầu, cô cười híp mắt: “Không có, em chỉ là thuận miệng nhắc tới. Kỳ thật như vậy không thích hợp với chúng ta…”
Không biết bác sĩ Từ đang nghĩ tới điều gì, anh vô cùng tán đồng gật gật đầu.
Con thỏ nhỏ đáng yêu nhất là khi làm nũng, mỗi lần cô làm như vậy anh đều sẽ có một loại khát vọng muốn thân cận, loại chuyện này sẽ không thích hợp nếu thực hiện ở bên ngoài, về phần đi xem phim…
Từ Nhuận Thanh nhìn trên lầu một cái, hỏi cô: “Có muốn xem phim không?”
Niệm Tưởng theo tầm mắt của anh nhìn lên lầu, nhớ tới mình còn chưa “nhúng chàm” rạp chiếu phim nhà anh, cô nhất thời động tâm.
Biểu tình nhỏ ấy của cô đều bị Từ Nhuận Thanh thu hết vào đáy mắt, anh giơ lên khóe môi mỉm cười, cố ý thấp giọng, từng câu từng chữ nói rõ ràng: “Còn chưa có ai đặt chân vào.”
Không ai…vào…
Đối với mỹ sắc dụ hoặc của Từ Nhuận Thanh trước giờ Niệm Tưởng đều cầm giữ không được, vì thế khi chọn phim cô phá lệ rất nghiêm cẩn, chọn một bộ phim vô cùng nghiêm chỉnh.
Từ Nhuận Thanh đối với điều này không có gì dị nghị, đợi đến khi phim chiếu đến phân nữa, anh quay đầu nhìn Niệm Tưởng đang hưng trí bừng bừng, kề vào tai cô khẽ giọng nói: “Kỳ thật… Thời điểm nên làm cái gì thì vẫn sẽ làm.”
Niệm Tưởng đang tập trung, đột nhiên nghe được một câu như vậy nên còn có chút mơ hồ. Nhưng khi cô quay đầu muốn hỏi lại, nhìn về phía anh thì thấy trong đáy mắt thâm trầm của anh có ý cười và ánh sáng nhỏ vụn, cô ngộ đạo…
Từ Nhuận Thanh khẽ cắn môi của cô, có chút bất mãn hỏi: “Có nhớ kỹ những chú ý của anh dặn dò không, nghiêm túc trị liệu phối hợp chứ?”
Niệm Tưởng bị anh đè xuống ghế hôn đến mơ mơ màng màng, nghe vậy cô nức nở trả lời: “Có…”
“Tháo xuống sớm một chút…” Anh lẩm bẩm một câu, không nhẹ không nặng cắn một cái vào cằm cô, hàm hồ “ừm” một tiếng tỏ vẻ: “Hôn môi không tiện.”
Niệm Tưởng còn không kịp tỏ rõ lập trường của mình, cái hôn tinh tế dầy đặc của anh lại rơi xuống, không cho cô có cơ hội mở miệng.
Thời điểm bộ phim vô cùng nghiêm chỉnh kết thúc, lại đột nhiên xuất hiện một cảnh kích tình. Cô gái trong phim vì kích thích than nhẹ lên tiếng, trong không gian âm hưởng 3D này… Quả thực chấn động lòng người.
Niệm Tưởng nghe mà mặt đỏ tai hồng, dũng khí nhìn màn hình lớn cũng không có, cô nhịn không được đẩy đẩy anh: “Có thể… tắt âm thanh được không?”
Từ Nhuận Thanh “hửm” một tiếng, rất là không có thành ý trả lời: “Vừa lúc trợ hứng.”
Trợ hứng…
Niệm Tưởng nhất thời: _(:3ゝ∠)_.
Đợi khi xem xong bộ phim thời gian đã không còn sớm, bất quá Từ Nhuận Thanh hiển nhiên không có ý muốn để Niệm Tưởng rời đi, anh pha một cốc trà sữa tiếp tục chọn một bộ khác.
Niệm Tưởng đã có chút mệt mỏi, cô lười biếng tựa vào trong ngực anh. Ngửi mùi hương nhàn nhạt quen thuộc trên người anh, trong lòng cô đột nhiên ùa lên một loại cảm xúc thật xa lạ, loại cảm xúc thật an tâm.
Như là một người tìm được bến đỗ, tìm được nơi sở hữu loại tâm tình này.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, chơi đùa với cúc áo kim loại nơi cổ tay áo của anh.
“Ngày mai dự thi, có nắm chắc hay không?” Tay anh khoát ở sau gáy cô nâng lên, ở trên đầu cô xoa nhẹ một cái.
Niệm Tưởng tự giác hướng vào lòng bàn tay anh cọ cọ, bị anh ôm ngang, nhắc lên ngồi trên chân mình.
Từ Nhuận Thanh rất quen thuộc, nắm cằm của cô, hơi hơi nhấc lên, sau đó cúi đầu hôn xuống: “Thi tốt sẽ thưởng một chiếc xe, thích loại gì?”
Niệm Tưởng nhất thời…
(⊙o⊙)
“Xe?”
“Sính lễ.” Anh trầm thấp cười hai tiếng, cong tay lại nhéo nhẹ mũi cô: “Hình như còn chưa tặng em cái gì, không thích sao?”
Niệm Tưởng như cũ (⊙o⊙)…
“Không muốn à?” Anh cúi đầu nhìn cô một cái, tỏ vẻ hiểu rõ lòng người, lui một bước: “Vậy đổi thành qua năm sau theo anh về nhà gặp ba mẹ một chuyến?”
Niệm Tưởng: “…”
Biết sẽ có hậu chiêu mà! Bây giờ cô hiểu rõ bác sĩ Từ như lòng bàn tay …
Vì thế ——
“Gặp người lớn đi…”
┮﹏┮
Bác sĩ Từ rất hài lòng, đầu ngón tay ở trên cằm cô nhẹ nhàng vuốt ve, thõa mãn giống như đang sờ chú mèo nhỏ, mềm nhẹ lại cưng chiều: “Vừa rồi ở trong điện thoại nói muốn anh…”
Ngón tay anh hơi ngừng lại, chuyển một vòng, vuốt ve môi cô: “Hành động thực tế đâu?”
Cả bộ phim vừa rồi Niệm Tưởng cũng không xem được, cô trừng anh: “Vừa rồi anh đều hôn em.”
“Đó là anh hôn em.” Ngón tay anh dọc theo đường cong môi cô, nhẹ nhàng miêu tả, ánh mắt chuyên chú lại nghiêm túc: “Còn em?”
Niệm Tưởng trợn tròn mắt, lập tức thẹn thùng…
Đây là bác sĩ Từ đang cầu hoan sao…
Cô nghiêm túc ôm lấy mặt của anh, hướng đi lên hôn một cái. Sau đó lui khỏi anh mấy tấc, nhìn thẳng vào anh.
Không gian trong phòng cũng không phải rất sáng, đối mắt với đôi mắt giống như phát sáng của anh, thâm thúy, sâu thẳm. Ngũ quan được quang ảnh chiếu thành khối lập thể, trông càng thanh tuấn.
Giờ phút này anh nhìn cô, ánh mắt có tia nhu hòa tan ra, đáy mắt còn có một đám lửa nhỏ, bập bùng sáng chói.
Cô ngoan như vậy, tâm tư trêu đùa của Từ Nhuận Thanh nhất thời bị ép xuống, anh chăm chú nhìn đồng hồ, hỏi: “Bây giờ đưa em về?”
Niệm Tưởng ôm chặt anh, ở cổ anh cọ cọ vài cái, chỉ cảm thấy mùi hương trên người anh thật dễ ngửi lại thoải mái. Cái trán của cô dán vào sườn mặt anh, da thịt ấm áp chạm vào nhau, Niệm Tưởng muốn ôm anh mãi không buông, cô nghĩ nếu tách ra khỏi anh thì sẽ vô vàn luyến tiếc, rõ ràng rất nhanh…sẽ có thể gặp mặt nhau.
“Bên kia khi nào anh xong?”
“Còn phải vài ngày, đợi làm xong phẫu thuật…”
“Anh không ở bên, một mình em có chút lo lắng…” Cô lẩm bẩm một tiếng, bắt đầu ca thán: “Khi trám răng cho bệnh nhân sẽ lo lắng xuống tay nặng hay nhẹ, bọn họ chau mày em cũng khẩn trương. Bệnh nhân nhiều em cũng khẩn trương… Còn có trị tủy, khơi thông tủy luôn gặp trở ngại, cần nhiều kiên nhẫn hơn trước…bình thường em không phải như thế.”
Cô nói xong liền cảm thấy những khó khăn nhỏ chôn sâu ở đáy lòng không người chia sẻ bắt đầu bốc hơi.
Ở trong trường học kỳ thật đã có luyện tập qua, bây giờ cũng không phải là lần đầu tiên làm, nhưng gần đây luôn có loại cảm giác không có người tin cậy. Hơn nữa đối với công việc lại có cảm giác mệt mỏi, gặp vấn đề cũng không tự tin…
Loại cảm giác tiêu cực này ban đầu chỉ có một chút. Cô là người giỏi về điều chỉnh tâm tình, nên rất nhanh liền có thể đem những cảm giác kia chôn xuống. Nhưng những lúc suy sụp, không được thuận lợi thì loại cảm giác này càng dồn càng nhiều.
“Không phải có Lâm Cảnh Thư chỉ đạo sao?” Anh trấn an, xoa đầu cô một chút, cảm giác cảm xúc của cô suy sụp, anh cũng nhịn không được nhíu mày.
“Đúng, nhưng loại vấn đề này… Hình như là vấn đề của em.”
Ứng đối với tâm tính tiêu cực, loại tâm tính này nếu không nhanh chóng điều chỉnh tốt, thời gian lâu ngày sẽ gây phiền toái.
Từ Nhuận Thanh trầm mặc thật lâu, sau trầm ngâm nói: “Khi thực tập phải đối mặt với bệnh nhân thật sự mà không phải là các tiêu bản như còn trên ghế nhà trường, tự nhiên sẽ có những vấn đề giống như em nói, không thể dự liệu, cũng không thể nắm trong tầm tay, lúc này chỉ cần em dùng tất cả những gì em hiểu biết, đã học hỏi đến giải quyết nó. Đã quên mục đích ban đầu muốn làm nha sĩ rồi sao?”
Niệm Tưởng không nói chuyện, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Tóc ở phía trước mặt cô bị rối vì lúc nãy cọ vào anh, Từ Nhuận Thanh giơ tay giúp cô vuốt thẳng, vén ra sau tai. Khi thu tay về thì ngón tay thuận thế điểm nhẹ trên chóp mũi cô: “Khi anh chưa trở lại, có vấn đề gì liền đi hỏi Lâm Cảnh Thư, anh ấy chưa bao giờ qua loa với các vấn đề công việc. Gặp phải những tình huống mà tự mình không có cách nào ứng đối cũng ném cho anh ấy. Em không cần đối mặt, về sau anh sẽ từ từ dạy em, thực tập chính là quá trình học tập, em đối với mình có yêu cầu quá cao. Không đạt tới mong muốn liền sẽ cảm thấy thất vọng… Nhưng không sao cả…”
Thanh âm của anh đột nhiên nhẹ xuống: “Không phải muốn trở thành một nha sĩ giỏi sao? Những điều này đều cần thời gian rèn luyện, cần em không ngừng học tập, không phải một lần là xong, cũng không phải một bước lên mây. Ít nhất, em bây giờ thái độ đối với bệnh nhân là rất chính xác.
Hơn nữa, em có anh. Anh sẽ cùng làm với em, chỉ dẫn cho em, làm nơi em dựa dẫm, bất cứ lúc nào em cũng có thể dựa vào anh, tin tưởng anh. Chẳng sợ đến lúc em trưởng thành có đủ tư cách của một nha sĩ, có thể một mình đảm đương… Niệm Tưởng, đây là lời hứa của anh.”
Đúng vậy, đây là món mới gần đây Niệm Tưởng rất thích.
Kỳ thật Niệm Tưởng là người không có bất cứ yêu cầu gì trong hẹn hò, địa điểm tùy ý, chất lượng tùy ý, phương thức tùy ý… Duy nhất không tùy ý chính là đối tượng hẹn hò.
Lâm Cảnh Thư đối với một Niệm Tưởng chấp nhận nhân nhượng mọi thứ như vậy, nhìn rất là không được, anh chàng liền ở trước mặt Từ Nhuận Thanh châm lửa thổi gió: “Niệm Tưởng, như vậy rất không được. Em nghĩ xem, bây giờ đã vậy về sau kết hôn thì còn như thế nào nữa. Con gái thời kỳ đỉnh cao nhất là trước khi cưới, em phải đòi hỏi nhiều một chút, hiện tại bị bác sĩ Từ ăn hiếp như vậy, sau khi kết hôn em nhất định sẽ hối hận…”
Niệm Tưởng miệng nhai khoai tây sợi, nhìn bác sĩ Từ với biểu tình gặp biến không sợ hãi, cô quay đầu hỏi Lâm Cảnh Thư: “Bác sĩ Lâm, anh đã yêu đương mấy lần rồi?”
Lâm Cảnh Thư bắt đầu bẻ ngón tay, đếm, đếm, đếm tới cuối cùng tự mình cũng cười, nghiêm túc lúc lắc một ngón tay: “Một lần.”
Niệm Tưởng cười nhạt: “Qua năm nay bác sĩ Lâm liền thành người tam thập nhi lập, mới chỉ quen một người bạn gái…”
Rõ ràng cô chỉ dùng ngữ khí rất bình thản để nói tới, thậm chí không mang theo bất cứ sắc thái biểu tình gì, nhưng Lâm Cảnh Thư vẫn nghe được bên trong đầy mùi vị châm chọc.
Mới có ba tháng Niệm Tưởng đã bị “con đại sói xám” dạy dỗ từ một tiểu bạch thỏ trở thành đồng loại của mình rồi ư…
Thấy Lâm Cảnh Thư bị đả kích lớn, Từ Nhuận Thanh cũng không chút ái ngại tiếp tục bổ thêm một đao: “Việc sau khi kết hôn của tôi và Niệm Tưởng không cần bác sĩ Lâm bận tâm, khẳng định là sẽ phấn khích hơn nhiều, nếu so với ai đó qua tuổi trung niên mà chỉ có một mối tình vắt vai, giờ lại còn nằm trong nhóm độc thân.”
Trong lòng Lâm Cảnh Thư nhất thời như có ngàn vạn con ngựa chạy qua dày xéo. Anh chàng chỉ hơn Từ Nhuận Thanh “hư hỏng” một tuổi thôi mà…
————————————————————————————————————————————-
Vì thế, khi đi theo Từ Nhuận Thanh vào cổng chung cư, Niệm Tưởng nhớ tới chuyện này, cô quay người hỏi anh: “Có phải em thật sự không có yêu cầu gì…”
Từ Nhuận Thanh “Hửm” một tiếng, không rõ lắm cô nói đến chuyện gì.
“Anh xem người ta hẹn hò đều đi xem phim, công viên, ngồi thuyền du hồ… Lãng mạn quá đi. Em phát hiện, khi chúng ta hẹn hò… Trên cơ bản đều ở tại nhà anh…”
Bằng không thì chính là ở trong bệnh viện, lúc trực đêm.
Buổi tối lầu hai không có người, cô ngồi viết bệnh lịch, xem tài liệu, hoặc là luyện tập gắn mắc cài, lúc đó anh đều sẽ kéo một chiếc ghế dựa ngồi xuống bên cạnh cô. Trong tay cầm hoặc là một quyển sách, hoặc là một ly trà, an tĩnh ngồi bên cô, sau đó tại lúc cô làm sai anh sẽ điều chỉnh…
Đúng rồi… Có đôi khi cũng động tay động chân, động nói chuyện, cuối cùng y đức tiêu vong…
Niệm Tưởng không có kinh nghiệm yêu đương, chỉ cần là ở cùng anh, cho dù chỉ là như vậy cô cũng cảm thấy rất thỏa mãn.
Từ Nhuận Thanh nghe vậy thì hơi nhướn mày, anh nói một cách đương nhiên: “Về sau chúng ta sẽ kết hôn, cho nên sớm tập thói quen hai người sinh hoạt hằng ngày bên nhau.”
Niệm Tưởng như có điều suy nghĩ, cô nói thầm một tiếng: “Hai người sinh hoạt hằng ngày.”
Sau đó cô lặng lẽ nhìn anh một cái rồi đi phòng bếp nấu nước pha trà uống.
Vừa rồi Từ Nhuận Thanh lấy cớ trong nhà có trà mới rất ngon nên đưa cô trở về, lát nữa tự cô pha một chút uống thử, rồi lại mang về một ít hiếu kính cha Niệm.
Từ Nhuận Thanh đi theo cô vào phòng bếp, anh dựa vào tường hỏi cô: “Muốn đi công viên, ngồi thuyền du hồ?”
Niệm Tưởng “hả” một tiếng, lúc lắc đầu, cô cười híp mắt: “Không có, em chỉ là thuận miệng nhắc tới. Kỳ thật như vậy không thích hợp với chúng ta…”
Không biết bác sĩ Từ đang nghĩ tới điều gì, anh vô cùng tán đồng gật gật đầu.
Con thỏ nhỏ đáng yêu nhất là khi làm nũng, mỗi lần cô làm như vậy anh đều sẽ có một loại khát vọng muốn thân cận, loại chuyện này sẽ không thích hợp nếu thực hiện ở bên ngoài, về phần đi xem phim…
Từ Nhuận Thanh nhìn trên lầu một cái, hỏi cô: “Có muốn xem phim không?”
Niệm Tưởng theo tầm mắt của anh nhìn lên lầu, nhớ tới mình còn chưa “nhúng chàm” rạp chiếu phim nhà anh, cô nhất thời động tâm.
Biểu tình nhỏ ấy của cô đều bị Từ Nhuận Thanh thu hết vào đáy mắt, anh giơ lên khóe môi mỉm cười, cố ý thấp giọng, từng câu từng chữ nói rõ ràng: “Còn chưa có ai đặt chân vào.”
Không ai…vào…
Đối với mỹ sắc dụ hoặc của Từ Nhuận Thanh trước giờ Niệm Tưởng đều cầm giữ không được, vì thế khi chọn phim cô phá lệ rất nghiêm cẩn, chọn một bộ phim vô cùng nghiêm chỉnh.
Từ Nhuận Thanh đối với điều này không có gì dị nghị, đợi đến khi phim chiếu đến phân nữa, anh quay đầu nhìn Niệm Tưởng đang hưng trí bừng bừng, kề vào tai cô khẽ giọng nói: “Kỳ thật… Thời điểm nên làm cái gì thì vẫn sẽ làm.”
Niệm Tưởng đang tập trung, đột nhiên nghe được một câu như vậy nên còn có chút mơ hồ. Nhưng khi cô quay đầu muốn hỏi lại, nhìn về phía anh thì thấy trong đáy mắt thâm trầm của anh có ý cười và ánh sáng nhỏ vụn, cô ngộ đạo…
Từ Nhuận Thanh khẽ cắn môi của cô, có chút bất mãn hỏi: “Có nhớ kỹ những chú ý của anh dặn dò không, nghiêm túc trị liệu phối hợp chứ?”
Niệm Tưởng bị anh đè xuống ghế hôn đến mơ mơ màng màng, nghe vậy cô nức nở trả lời: “Có…”
“Tháo xuống sớm một chút…” Anh lẩm bẩm một câu, không nhẹ không nặng cắn một cái vào cằm cô, hàm hồ “ừm” một tiếng tỏ vẻ: “Hôn môi không tiện.”
Niệm Tưởng còn không kịp tỏ rõ lập trường của mình, cái hôn tinh tế dầy đặc của anh lại rơi xuống, không cho cô có cơ hội mở miệng.
Thời điểm bộ phim vô cùng nghiêm chỉnh kết thúc, lại đột nhiên xuất hiện một cảnh kích tình. Cô gái trong phim vì kích thích than nhẹ lên tiếng, trong không gian âm hưởng 3D này… Quả thực chấn động lòng người.
Niệm Tưởng nghe mà mặt đỏ tai hồng, dũng khí nhìn màn hình lớn cũng không có, cô nhịn không được đẩy đẩy anh: “Có thể… tắt âm thanh được không?”
Từ Nhuận Thanh “hửm” một tiếng, rất là không có thành ý trả lời: “Vừa lúc trợ hứng.”
Trợ hứng…
Niệm Tưởng nhất thời: _(:3ゝ∠)_.
Đợi khi xem xong bộ phim thời gian đã không còn sớm, bất quá Từ Nhuận Thanh hiển nhiên không có ý muốn để Niệm Tưởng rời đi, anh pha một cốc trà sữa tiếp tục chọn một bộ khác.
Niệm Tưởng đã có chút mệt mỏi, cô lười biếng tựa vào trong ngực anh. Ngửi mùi hương nhàn nhạt quen thuộc trên người anh, trong lòng cô đột nhiên ùa lên một loại cảm xúc thật xa lạ, loại cảm xúc thật an tâm.
Như là một người tìm được bến đỗ, tìm được nơi sở hữu loại tâm tình này.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, chơi đùa với cúc áo kim loại nơi cổ tay áo của anh.
“Ngày mai dự thi, có nắm chắc hay không?” Tay anh khoát ở sau gáy cô nâng lên, ở trên đầu cô xoa nhẹ một cái.
Niệm Tưởng tự giác hướng vào lòng bàn tay anh cọ cọ, bị anh ôm ngang, nhắc lên ngồi trên chân mình.
Từ Nhuận Thanh rất quen thuộc, nắm cằm của cô, hơi hơi nhấc lên, sau đó cúi đầu hôn xuống: “Thi tốt sẽ thưởng một chiếc xe, thích loại gì?”
Niệm Tưởng nhất thời…
(⊙o⊙)
“Xe?”
“Sính lễ.” Anh trầm thấp cười hai tiếng, cong tay lại nhéo nhẹ mũi cô: “Hình như còn chưa tặng em cái gì, không thích sao?”
Niệm Tưởng như cũ (⊙o⊙)…
“Không muốn à?” Anh cúi đầu nhìn cô một cái, tỏ vẻ hiểu rõ lòng người, lui một bước: “Vậy đổi thành qua năm sau theo anh về nhà gặp ba mẹ một chuyến?”
Niệm Tưởng: “…”
Biết sẽ có hậu chiêu mà! Bây giờ cô hiểu rõ bác sĩ Từ như lòng bàn tay …
Vì thế ——
“Gặp người lớn đi…”
┮﹏┮
Bác sĩ Từ rất hài lòng, đầu ngón tay ở trên cằm cô nhẹ nhàng vuốt ve, thõa mãn giống như đang sờ chú mèo nhỏ, mềm nhẹ lại cưng chiều: “Vừa rồi ở trong điện thoại nói muốn anh…”
Ngón tay anh hơi ngừng lại, chuyển một vòng, vuốt ve môi cô: “Hành động thực tế đâu?”
Cả bộ phim vừa rồi Niệm Tưởng cũng không xem được, cô trừng anh: “Vừa rồi anh đều hôn em.”
“Đó là anh hôn em.” Ngón tay anh dọc theo đường cong môi cô, nhẹ nhàng miêu tả, ánh mắt chuyên chú lại nghiêm túc: “Còn em?”
Niệm Tưởng trợn tròn mắt, lập tức thẹn thùng…
Đây là bác sĩ Từ đang cầu hoan sao…
Cô nghiêm túc ôm lấy mặt của anh, hướng đi lên hôn một cái. Sau đó lui khỏi anh mấy tấc, nhìn thẳng vào anh.
Không gian trong phòng cũng không phải rất sáng, đối mắt với đôi mắt giống như phát sáng của anh, thâm thúy, sâu thẳm. Ngũ quan được quang ảnh chiếu thành khối lập thể, trông càng thanh tuấn.
Giờ phút này anh nhìn cô, ánh mắt có tia nhu hòa tan ra, đáy mắt còn có một đám lửa nhỏ, bập bùng sáng chói.
Cô ngoan như vậy, tâm tư trêu đùa của Từ Nhuận Thanh nhất thời bị ép xuống, anh chăm chú nhìn đồng hồ, hỏi: “Bây giờ đưa em về?”
Niệm Tưởng ôm chặt anh, ở cổ anh cọ cọ vài cái, chỉ cảm thấy mùi hương trên người anh thật dễ ngửi lại thoải mái. Cái trán của cô dán vào sườn mặt anh, da thịt ấm áp chạm vào nhau, Niệm Tưởng muốn ôm anh mãi không buông, cô nghĩ nếu tách ra khỏi anh thì sẽ vô vàn luyến tiếc, rõ ràng rất nhanh…sẽ có thể gặp mặt nhau.
“Bên kia khi nào anh xong?”
“Còn phải vài ngày, đợi làm xong phẫu thuật…”
“Anh không ở bên, một mình em có chút lo lắng…” Cô lẩm bẩm một tiếng, bắt đầu ca thán: “Khi trám răng cho bệnh nhân sẽ lo lắng xuống tay nặng hay nhẹ, bọn họ chau mày em cũng khẩn trương. Bệnh nhân nhiều em cũng khẩn trương… Còn có trị tủy, khơi thông tủy luôn gặp trở ngại, cần nhiều kiên nhẫn hơn trước…bình thường em không phải như thế.”
Cô nói xong liền cảm thấy những khó khăn nhỏ chôn sâu ở đáy lòng không người chia sẻ bắt đầu bốc hơi.
Ở trong trường học kỳ thật đã có luyện tập qua, bây giờ cũng không phải là lần đầu tiên làm, nhưng gần đây luôn có loại cảm giác không có người tin cậy. Hơn nữa đối với công việc lại có cảm giác mệt mỏi, gặp vấn đề cũng không tự tin…
Loại cảm giác tiêu cực này ban đầu chỉ có một chút. Cô là người giỏi về điều chỉnh tâm tình, nên rất nhanh liền có thể đem những cảm giác kia chôn xuống. Nhưng những lúc suy sụp, không được thuận lợi thì loại cảm giác này càng dồn càng nhiều.
“Không phải có Lâm Cảnh Thư chỉ đạo sao?” Anh trấn an, xoa đầu cô một chút, cảm giác cảm xúc của cô suy sụp, anh cũng nhịn không được nhíu mày.
“Đúng, nhưng loại vấn đề này… Hình như là vấn đề của em.”
Ứng đối với tâm tính tiêu cực, loại tâm tính này nếu không nhanh chóng điều chỉnh tốt, thời gian lâu ngày sẽ gây phiền toái.
Từ Nhuận Thanh trầm mặc thật lâu, sau trầm ngâm nói: “Khi thực tập phải đối mặt với bệnh nhân thật sự mà không phải là các tiêu bản như còn trên ghế nhà trường, tự nhiên sẽ có những vấn đề giống như em nói, không thể dự liệu, cũng không thể nắm trong tầm tay, lúc này chỉ cần em dùng tất cả những gì em hiểu biết, đã học hỏi đến giải quyết nó. Đã quên mục đích ban đầu muốn làm nha sĩ rồi sao?”
Niệm Tưởng không nói chuyện, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Tóc ở phía trước mặt cô bị rối vì lúc nãy cọ vào anh, Từ Nhuận Thanh giơ tay giúp cô vuốt thẳng, vén ra sau tai. Khi thu tay về thì ngón tay thuận thế điểm nhẹ trên chóp mũi cô: “Khi anh chưa trở lại, có vấn đề gì liền đi hỏi Lâm Cảnh Thư, anh ấy chưa bao giờ qua loa với các vấn đề công việc. Gặp phải những tình huống mà tự mình không có cách nào ứng đối cũng ném cho anh ấy. Em không cần đối mặt, về sau anh sẽ từ từ dạy em, thực tập chính là quá trình học tập, em đối với mình có yêu cầu quá cao. Không đạt tới mong muốn liền sẽ cảm thấy thất vọng… Nhưng không sao cả…”
Thanh âm của anh đột nhiên nhẹ xuống: “Không phải muốn trở thành một nha sĩ giỏi sao? Những điều này đều cần thời gian rèn luyện, cần em không ngừng học tập, không phải một lần là xong, cũng không phải một bước lên mây. Ít nhất, em bây giờ thái độ đối với bệnh nhân là rất chính xác.
Hơn nữa, em có anh. Anh sẽ cùng làm với em, chỉ dẫn cho em, làm nơi em dựa dẫm, bất cứ lúc nào em cũng có thể dựa vào anh, tin tưởng anh. Chẳng sợ đến lúc em trưởng thành có đủ tư cách của một nha sĩ, có thể một mình đảm đương… Niệm Tưởng, đây là lời hứa của anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.