Tự Tu Dưỡng Thành Một Nhược Công
Chương 3: Chương 3
Tiểu Bạch Hoa Chân Bạch
03/03/2017
Edit: Sa Nguyên
Tiếng nước rào rào trong phòng tắm kế bên dội vào lòng Chung Tiểu Nhạc, làm nhiễu loạn suy nghĩ của cậu.
Âm thanh kỳ diệu dường như có nhịp điệu riêng, hấp dẫn đến mức cậu hận không thể lập tức nhào vào, nhìn xem thân thể kia có đẹp như trong ảo tưởng của cậu hay không —— thậm chí, cậu còn muốn đích thân liếm đi từng giọt nước trên người anh.
Khẽ thở dài một hơi, Chung Tiểu Nhạc buông bút bi trong tay xuống, bài tập trước mặt mãi không thêm được chữ nào, cậu thẫn thờ, mãi đến khi tiếng nước dần nhỏ lại, không lâu sau, cửa phòng bị gõ vang.
“Này, tôi tắm xong.”
Chung Tiểu Nhạc vội vàng đứng dậy, bởi vì quá mức gấp gáp mà thiếu một chút vấp vào ghế tựa té lăn, đi ra khỏi phòng trước khi người kia chưa kịp phá cửa vào. Tống Nghệ Thiên mặc bộ áo ngủ màu xanh đậm vừa dày vừa rộng, xương quai xanh tinh xảo thấp thoáng, tóc ngắn ẩm ướt dựng lên rối tung, hai má hồng hào ngon miệng, khuôn mặt cứng rắn cũng mềm mại đi không ít, Chung Tiểu Nhạc nuốt một ngụm nước bọt, nghe ra mùi sữa tắm thơm ngát rất quen thuộc trên người anh, lòng bối rối không hiểu vì sao.
“Quần áo có vừa không?”
Tống Nghệ Thiên cuốn gọn ống tay áo hai lần, cười hì hì nói: “Tàm tạm, quần lót hơi rộng.”
“…” Chung Tiểu Nhạc cho rằng đây là một khích lệ.
Cậu nhìn người trước mặt còn ôm mớ quần áo bẩn trong tay, vo lại thành một đống, liền không nhịn được mở miệng: “Quần áo đó để tôi đem giặt giúp anh.”
“A? Không cần phiền vậy đâu.” Tống Nghệ Thiên hơi ngượng ngùng.
“Không có gì, dù gì cũng có máy giặt, tôi cũng phải giặt đồ của tôi, dùng máy sấy qua đêm là khô.”
Tống Nghệ Thiên suy nghĩ chốc lát, cũng biết ngày mai mình ra ngoài mặc quần áp vừa bẩn vừa dính máu nhìn sẽ doạ người, vì vậy sảng khoái giao phó đống quần áo bẩn trong tay cho Chung Tiểu Nhạc.
Chung Tiểu Nhạc để Tống Nghệ Thiên ở phòng khách chơi game PS4 giết thời gian, còn mình thì ôm quần áo đi vào phòng giặt, cậu không có ý định mở máy giặt, mà chịu khó hứng đầy một thau nước, kéo một cái ghế nhỏ ra, ngồi xuống vò tay cho quần áo ra thật nhiều bọt xà phòng.
Đối với Chung Tiểu Nhạc mà nói, đây là thời điểm cực kỳ vui sướng, trong tay là nội y của người mình yêu, không cần lén lén lút lút, trên đó còn phảng phất mùi của anh còn lưu lại, cậu tỉ mỉ giặt sạch chỗ áo quần này, bản thân thì ướt đẫm mồ hôi.
Đem ‘gần hết’ quần áo đã giặt sạch sẽ nhét vào máy sấy khô xong xuôi, Chung Tiểu Nhạc cuối cùng thở mạnh một cái.
Đúng vậy, là ‘gần hết’.
Trong lòng bàn tay của Chung Tiểu Nhạc vẫn còn nắm chặt quần lót của Tống Nghệ Thiên, đây là một chiếc quần màu trắng bằng vải thun rất bình thường. Cậu không giặt nó, suy nghĩ kỳ dị nào đó trong lòng cậu như một cái cây bén rễ ngày càng sâu, nó liên tục đầu độc Chung Tiểu Nhạc, làm cho cậu còn chưa kịp ngẫm nghĩ thì chút đạo đức còn lại đã bị dục vọng xấu xa nuốt chửng.
Tống Nghệ Thiên nói đúng, cậu là một tên biến thái.
Chung Tiểu Nhạc vừa nghĩ như thế, vừa nhét quần lót vào túi, trốn về phòng mình.
Đêm đó, vào lúc thanh vắng, Chung Tiểu Nhạc khóa kỹ cửa phòng, nằm trên giường, một tay run rẩy vuốt ve tính khí đang từ từ trướng lớn của mình, một tay cầm lấy quần lót của Tống Nghệ Thiên, vùi mặt vào nó, cánh mũi phập phồng. Hương vị nam tính của Tống Nghệ Thiên, còn có mùi tanh, làm cho tính khí vốn dĩ to lớn hơn người thường của cậu cương ra, đỉnh chóp chảy ra vài giọt chất lỏng.
Chung Tiểu Nhạc vốn không có cách nào dừng hành động *** loạn của mình, cậu mơ tưởng đến thiếu niên ngủ phòng bên, nhưng lại sợ tiếng rên rỉ sung sướng của mình làm người ta tỉnh giấc. Thế nên cậu đành dùng răng cắn chặt một góc chăn, trong miệng mơ hồ lẩm bẩm tên của Tống Nghệ Thiên.
Cậu thật muốn hôn môi anh, vuốt ve anh và còn làm nhiều nhiều hơn nữa. Chung Tiểu Nhạc nỗ lực tưởng tượng, khoái cảm nơi bụng dưới chồng chất lên, cuối cùng làm cho cậu không nhịn được bắn ra một lượng chất lỏng lớn sền sệt, dịch thể nhiễu xuống từ từ làm ướt vải giường. Cậu buông quần lót ra, dùng bàn tay còn sạch của mình cẩn thận vuốt thẳng nó lại sau khi bị chính mình vùi dập cho nhăn nheo, rồi lại tỉ mẩn để qua một bên, cuối cùng mới thở hồng hộc nằm ngửa trên giường.
Bình ổn hơi thờ rồi, cậu mới đỏ mặt chạy vào buồng tắm dùng nước lạnh từng lần từng lần một cọ rửa hạ thể dính nhớp của mình, đổi lại vải giường, trắng đêm không thể ngủ.
Ngày mai, Chung Tiểu Nhạc rửa mặt xong xuôi ra khỏi phòng đã phát hiện Tống Nghệ Thiên thức dậy trước, đang đứng trong bếp xào xào nấu nấu cái gì.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tống Nghệ Thiên xoay người lại, nhìn thấy Chung Tiểu Nhạc, anh rộng rãi nở nụ cười xán lạn, ngay sau đó bưng ra hai bát nóng hổi cùng hai đôi đũa đặt ngay ngắn trên bàn ăn, y như chủ nhà mà kêu Chung Tiểu Nhạc ngồi xuống.
“Khà khà, ngày hôm qua đã làm phiền cậu, đây là báo đáp.” Nói xong, Tống Nghệ Thiên không khách khí chút nào bắt đầu hút sồn sột phần mì của mình.
Đây chỉ là một bát nước dùng cùng ít mì sợi, phỏng chừng cũng chỉ nêm thêm chút muối dầu này nọ, bên trên còn trôi nổi vài khoanh hành lá, vậy mà nhìn ngon miệng dị thường. Chung Tiểu Nhạc nhìn dáng vẻ Tống Nghệ Thiên há to miệng ăn cực kì ngon lành, cậu cũng bắt đầu cảm thấy đói bụng cồn cào, thế là cúi xuống bắt đầu ăn.
Dù hương vị trong miệng khá nhạt nhẽo, Chung Tiểu Nhạc vẫn ăn vô cùng nghiêm túc, mỗi một miếng đều nhai thành bã mới nuốt xuống, bỗng nhiên đũa chạm tới thứ gì, cậu định thần nhìn lại, đó là một trái trứng chần hình dáng xinh đẹp.
Tống Nghệ Thiên ừng ực uống vào mấy ngụm nước mì để trôi hết đồ ăn trong miệng xuống bụng, sau đó liếm môi một cái, mới đắc ý dào dạt mà nói: “Ngạc nhiên chưa!”.
Chung Tiểu Nhạc phút chốc đã thấy mũi cay cay, lòng ấm áp tan chảy, từ khi hiểu chuyện đến nay, cha mẹ cậu chưa hề nấu cho cậu một bát mì thế này.
Cậu cảm ơn lí nhí, một đũa mì một đũa trứng, ngay cả nước mì cũng uống hết, không chừa lại thứ gì.
Kết quả bát đũa vẫn là Chung Tiểu Nhạc đem đi rửa, Tống Nghệ Thiên dựa vào ghế sa lon như con mèo lười, đợi thức ăn tiêu hoá một chút liền đòi về. Chung Tiểu Nhạc tuy là rất không muốn, cũng chỉ có thể lẳng lặng lấy quần áo đã phơi khô ra đưa cho anh.
“… Xin lỗi.” Chung Tiểu Nhạc mặt đỏ lên, còn hơi cúi đầu, giống như không dám nhìn vào mắt người đối diện.
“A?” Tống Nghệ Thiên không rõ vì sao.
“… Hôm qua giặt quần áo, không cẩn thận… làm hư quần lót.”
Tống Nghệ Thiên nghe đối phương nói càng lúc càng nhỏ giọng, chỉ cảm thấy là vì cậu ta hổ thẹn, cũng không ngờ tới chuyện khác, thế là dửng dưng mà vỗ vỗ vai Chung Tiểu Nhạc nói: “À, không sao đâu, một cái quần lót thôi mà, cậu đừng nghĩ nhiều.”
Chung Tiểu Nhạc không lên tiếng, nhìn Tống Nghệ Thiên thu xếp chu chỉnh, sau đó đưa anh ra cửa.
“Biến thái, tôi thấy cậu có vẻ không tệ, sau này đừng có lén lén lút lút, chúng ta kết bạn đi ha?”
“Được.”
Thấy cậu đáp ứng cấp tốc như thế, Tống Nghệ Thiên nhanh chóng nở một nụ cười ấm áp: “Khà khà, dung mạo cậu rất vừa mắt, đừng có âm trầm u ám vậy, cả ngày cau có như thế, khó trách không ai chịu tới gần.”
“Được.”
Nhìn anh rời khỏi tầm mắt mình, Chung Tiểu Nhạc đứng rất lâu bên ngoài cửa, ánh mắt không nỡ rời khỏi đường chân trời ấy. Từ tối hôm qua đến giờ cậu thu được quá nhiều kinh hỉ, đầu óc nhất thời khó mà thích nghi.
Hơn nữa Tống Nghệ Thiên nói cậu vừa mắt, hai má trắng nõn của Chung Tiểu Nhạc hơi ửng hồng, tim như thiếu nữ ầm ầm rung động.
Cậu quyết định ngày hôm nay đi sửa tóc, có lẽ còn có thể thay kính mắt.
—-oo00oo—-
Chung Tiểu Nhạc sống mười lăm năm, còn năm tháng nữa là qua mười sáu, bây giờ bỗng nhiên được nổi tiếng.
Chung Tiểu Nhạc bước vào trường học, bước vào lớp, vẫn âm thầm ngồi vào chỗ đọc sách, một nữ sinh cậu không thể nhớ tên tiến đến bên cạnh, đỏ mặt nói: “Vị bạn học này, nơi này là lớp của bọn tôi.”
Chung Tiểu Nhạc lạnh nhạt thuận miệng trả lời: “Cũng là lớp của tôi.”
“…”
Không đến một ngày, cả lớp đều biết trong lớp của bọn họ không chỉ có bạn học xuất sắc nhất, mà còn có bạn học có dung mạo dễ nhìn nhất.
Mà mấy chuyện đồn đãi thế này vốn dĩ lại là chuyện được học sinh bàn tán nhiều nhất dưới sân trường, tốc độ lan truyền cũng thật nhanh.
Ngày thứ hai, đã có vài nữ sinh lớp kế bên vì nghe danh mà đến, lén lút nấp bên cửa sổ vừa cười hì hì vừa đánh giá Chung Tiểu Nhạc đang nghiêm chỉnh xem sách, nhìn thấy cậu đứng dậy, các nữ sinh liền như ong vỡ tổ mà chạy mất.
Không thể không nói, danh tiếng thật sự có ma lực, Chung Tiểu Nhạc lúc xưa bị người khác đánh giá là sào tre, bây giờ trở thành thon dài hoàn mỹ.
Chung Tiểu Nhạc quanh năm không bước chân ra khỏi cửa, sắc da tái nhợt, sống mũi thẳng tắp, cặp mắt đào hoa xinh đẹp lại ẩn chứa lạnh lùng xa cách, ngày thường tuy rằng nghiêm túc thận trọng, đối xử với bạn bè rất lịch sự, nói chuyện không thất thố, ngay cả cách cầm bút cũng chuẩn đến khó mà tin nổi.
Những chi tiết nhỏ như thế ngày trước bị người ta bỏ lơ, lúc này lại biến thành hào quang dát lên người cậu..
Chung Tiểu Nhạc vốn dĩ bị xem là u ám khó gần biến thành người tâm tư cao thâm, im lặng ít nói giờ lại được xem là chững chạc khiêm tốn.
Như vậy tiếng lành đồn xa cùng với tam sao thất bản, Chung Tiểu Nhạc nghiễm nhiên biến thành hot boy của trường.
Nhược công tu dưỡng – 4
Tiếng nước rào rào trong phòng tắm kế bên dội vào lòng Chung Tiểu Nhạc, làm nhiễu loạn suy nghĩ của cậu.
Âm thanh kỳ diệu dường như có nhịp điệu riêng, hấp dẫn đến mức cậu hận không thể lập tức nhào vào, nhìn xem thân thể kia có đẹp như trong ảo tưởng của cậu hay không —— thậm chí, cậu còn muốn đích thân liếm đi từng giọt nước trên người anh.
Khẽ thở dài một hơi, Chung Tiểu Nhạc buông bút bi trong tay xuống, bài tập trước mặt mãi không thêm được chữ nào, cậu thẫn thờ, mãi đến khi tiếng nước dần nhỏ lại, không lâu sau, cửa phòng bị gõ vang.
“Này, tôi tắm xong.”
Chung Tiểu Nhạc vội vàng đứng dậy, bởi vì quá mức gấp gáp mà thiếu một chút vấp vào ghế tựa té lăn, đi ra khỏi phòng trước khi người kia chưa kịp phá cửa vào. Tống Nghệ Thiên mặc bộ áo ngủ màu xanh đậm vừa dày vừa rộng, xương quai xanh tinh xảo thấp thoáng, tóc ngắn ẩm ướt dựng lên rối tung, hai má hồng hào ngon miệng, khuôn mặt cứng rắn cũng mềm mại đi không ít, Chung Tiểu Nhạc nuốt một ngụm nước bọt, nghe ra mùi sữa tắm thơm ngát rất quen thuộc trên người anh, lòng bối rối không hiểu vì sao.
“Quần áo có vừa không?”
Tống Nghệ Thiên cuốn gọn ống tay áo hai lần, cười hì hì nói: “Tàm tạm, quần lót hơi rộng.”
“…” Chung Tiểu Nhạc cho rằng đây là một khích lệ.
Cậu nhìn người trước mặt còn ôm mớ quần áo bẩn trong tay, vo lại thành một đống, liền không nhịn được mở miệng: “Quần áo đó để tôi đem giặt giúp anh.”
“A? Không cần phiền vậy đâu.” Tống Nghệ Thiên hơi ngượng ngùng.
“Không có gì, dù gì cũng có máy giặt, tôi cũng phải giặt đồ của tôi, dùng máy sấy qua đêm là khô.”
Tống Nghệ Thiên suy nghĩ chốc lát, cũng biết ngày mai mình ra ngoài mặc quần áp vừa bẩn vừa dính máu nhìn sẽ doạ người, vì vậy sảng khoái giao phó đống quần áo bẩn trong tay cho Chung Tiểu Nhạc.
Chung Tiểu Nhạc để Tống Nghệ Thiên ở phòng khách chơi game PS4 giết thời gian, còn mình thì ôm quần áo đi vào phòng giặt, cậu không có ý định mở máy giặt, mà chịu khó hứng đầy một thau nước, kéo một cái ghế nhỏ ra, ngồi xuống vò tay cho quần áo ra thật nhiều bọt xà phòng.
Đối với Chung Tiểu Nhạc mà nói, đây là thời điểm cực kỳ vui sướng, trong tay là nội y của người mình yêu, không cần lén lén lút lút, trên đó còn phảng phất mùi của anh còn lưu lại, cậu tỉ mỉ giặt sạch chỗ áo quần này, bản thân thì ướt đẫm mồ hôi.
Đem ‘gần hết’ quần áo đã giặt sạch sẽ nhét vào máy sấy khô xong xuôi, Chung Tiểu Nhạc cuối cùng thở mạnh một cái.
Đúng vậy, là ‘gần hết’.
Trong lòng bàn tay của Chung Tiểu Nhạc vẫn còn nắm chặt quần lót của Tống Nghệ Thiên, đây là một chiếc quần màu trắng bằng vải thun rất bình thường. Cậu không giặt nó, suy nghĩ kỳ dị nào đó trong lòng cậu như một cái cây bén rễ ngày càng sâu, nó liên tục đầu độc Chung Tiểu Nhạc, làm cho cậu còn chưa kịp ngẫm nghĩ thì chút đạo đức còn lại đã bị dục vọng xấu xa nuốt chửng.
Tống Nghệ Thiên nói đúng, cậu là một tên biến thái.
Chung Tiểu Nhạc vừa nghĩ như thế, vừa nhét quần lót vào túi, trốn về phòng mình.
Đêm đó, vào lúc thanh vắng, Chung Tiểu Nhạc khóa kỹ cửa phòng, nằm trên giường, một tay run rẩy vuốt ve tính khí đang từ từ trướng lớn của mình, một tay cầm lấy quần lót của Tống Nghệ Thiên, vùi mặt vào nó, cánh mũi phập phồng. Hương vị nam tính của Tống Nghệ Thiên, còn có mùi tanh, làm cho tính khí vốn dĩ to lớn hơn người thường của cậu cương ra, đỉnh chóp chảy ra vài giọt chất lỏng.
Chung Tiểu Nhạc vốn không có cách nào dừng hành động *** loạn của mình, cậu mơ tưởng đến thiếu niên ngủ phòng bên, nhưng lại sợ tiếng rên rỉ sung sướng của mình làm người ta tỉnh giấc. Thế nên cậu đành dùng răng cắn chặt một góc chăn, trong miệng mơ hồ lẩm bẩm tên của Tống Nghệ Thiên.
Cậu thật muốn hôn môi anh, vuốt ve anh và còn làm nhiều nhiều hơn nữa. Chung Tiểu Nhạc nỗ lực tưởng tượng, khoái cảm nơi bụng dưới chồng chất lên, cuối cùng làm cho cậu không nhịn được bắn ra một lượng chất lỏng lớn sền sệt, dịch thể nhiễu xuống từ từ làm ướt vải giường. Cậu buông quần lót ra, dùng bàn tay còn sạch của mình cẩn thận vuốt thẳng nó lại sau khi bị chính mình vùi dập cho nhăn nheo, rồi lại tỉ mẩn để qua một bên, cuối cùng mới thở hồng hộc nằm ngửa trên giường.
Bình ổn hơi thờ rồi, cậu mới đỏ mặt chạy vào buồng tắm dùng nước lạnh từng lần từng lần một cọ rửa hạ thể dính nhớp của mình, đổi lại vải giường, trắng đêm không thể ngủ.
Ngày mai, Chung Tiểu Nhạc rửa mặt xong xuôi ra khỏi phòng đã phát hiện Tống Nghệ Thiên thức dậy trước, đang đứng trong bếp xào xào nấu nấu cái gì.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tống Nghệ Thiên xoay người lại, nhìn thấy Chung Tiểu Nhạc, anh rộng rãi nở nụ cười xán lạn, ngay sau đó bưng ra hai bát nóng hổi cùng hai đôi đũa đặt ngay ngắn trên bàn ăn, y như chủ nhà mà kêu Chung Tiểu Nhạc ngồi xuống.
“Khà khà, ngày hôm qua đã làm phiền cậu, đây là báo đáp.” Nói xong, Tống Nghệ Thiên không khách khí chút nào bắt đầu hút sồn sột phần mì của mình.
Đây chỉ là một bát nước dùng cùng ít mì sợi, phỏng chừng cũng chỉ nêm thêm chút muối dầu này nọ, bên trên còn trôi nổi vài khoanh hành lá, vậy mà nhìn ngon miệng dị thường. Chung Tiểu Nhạc nhìn dáng vẻ Tống Nghệ Thiên há to miệng ăn cực kì ngon lành, cậu cũng bắt đầu cảm thấy đói bụng cồn cào, thế là cúi xuống bắt đầu ăn.
Dù hương vị trong miệng khá nhạt nhẽo, Chung Tiểu Nhạc vẫn ăn vô cùng nghiêm túc, mỗi một miếng đều nhai thành bã mới nuốt xuống, bỗng nhiên đũa chạm tới thứ gì, cậu định thần nhìn lại, đó là một trái trứng chần hình dáng xinh đẹp.
Tống Nghệ Thiên ừng ực uống vào mấy ngụm nước mì để trôi hết đồ ăn trong miệng xuống bụng, sau đó liếm môi một cái, mới đắc ý dào dạt mà nói: “Ngạc nhiên chưa!”.
Chung Tiểu Nhạc phút chốc đã thấy mũi cay cay, lòng ấm áp tan chảy, từ khi hiểu chuyện đến nay, cha mẹ cậu chưa hề nấu cho cậu một bát mì thế này.
Cậu cảm ơn lí nhí, một đũa mì một đũa trứng, ngay cả nước mì cũng uống hết, không chừa lại thứ gì.
Kết quả bát đũa vẫn là Chung Tiểu Nhạc đem đi rửa, Tống Nghệ Thiên dựa vào ghế sa lon như con mèo lười, đợi thức ăn tiêu hoá một chút liền đòi về. Chung Tiểu Nhạc tuy là rất không muốn, cũng chỉ có thể lẳng lặng lấy quần áo đã phơi khô ra đưa cho anh.
“… Xin lỗi.” Chung Tiểu Nhạc mặt đỏ lên, còn hơi cúi đầu, giống như không dám nhìn vào mắt người đối diện.
“A?” Tống Nghệ Thiên không rõ vì sao.
“… Hôm qua giặt quần áo, không cẩn thận… làm hư quần lót.”
Tống Nghệ Thiên nghe đối phương nói càng lúc càng nhỏ giọng, chỉ cảm thấy là vì cậu ta hổ thẹn, cũng không ngờ tới chuyện khác, thế là dửng dưng mà vỗ vỗ vai Chung Tiểu Nhạc nói: “À, không sao đâu, một cái quần lót thôi mà, cậu đừng nghĩ nhiều.”
Chung Tiểu Nhạc không lên tiếng, nhìn Tống Nghệ Thiên thu xếp chu chỉnh, sau đó đưa anh ra cửa.
“Biến thái, tôi thấy cậu có vẻ không tệ, sau này đừng có lén lén lút lút, chúng ta kết bạn đi ha?”
“Được.”
Thấy cậu đáp ứng cấp tốc như thế, Tống Nghệ Thiên nhanh chóng nở một nụ cười ấm áp: “Khà khà, dung mạo cậu rất vừa mắt, đừng có âm trầm u ám vậy, cả ngày cau có như thế, khó trách không ai chịu tới gần.”
“Được.”
Nhìn anh rời khỏi tầm mắt mình, Chung Tiểu Nhạc đứng rất lâu bên ngoài cửa, ánh mắt không nỡ rời khỏi đường chân trời ấy. Từ tối hôm qua đến giờ cậu thu được quá nhiều kinh hỉ, đầu óc nhất thời khó mà thích nghi.
Hơn nữa Tống Nghệ Thiên nói cậu vừa mắt, hai má trắng nõn của Chung Tiểu Nhạc hơi ửng hồng, tim như thiếu nữ ầm ầm rung động.
Cậu quyết định ngày hôm nay đi sửa tóc, có lẽ còn có thể thay kính mắt.
—-oo00oo—-
Chung Tiểu Nhạc sống mười lăm năm, còn năm tháng nữa là qua mười sáu, bây giờ bỗng nhiên được nổi tiếng.
Chung Tiểu Nhạc bước vào trường học, bước vào lớp, vẫn âm thầm ngồi vào chỗ đọc sách, một nữ sinh cậu không thể nhớ tên tiến đến bên cạnh, đỏ mặt nói: “Vị bạn học này, nơi này là lớp của bọn tôi.”
Chung Tiểu Nhạc lạnh nhạt thuận miệng trả lời: “Cũng là lớp của tôi.”
“…”
Không đến một ngày, cả lớp đều biết trong lớp của bọn họ không chỉ có bạn học xuất sắc nhất, mà còn có bạn học có dung mạo dễ nhìn nhất.
Mà mấy chuyện đồn đãi thế này vốn dĩ lại là chuyện được học sinh bàn tán nhiều nhất dưới sân trường, tốc độ lan truyền cũng thật nhanh.
Ngày thứ hai, đã có vài nữ sinh lớp kế bên vì nghe danh mà đến, lén lút nấp bên cửa sổ vừa cười hì hì vừa đánh giá Chung Tiểu Nhạc đang nghiêm chỉnh xem sách, nhìn thấy cậu đứng dậy, các nữ sinh liền như ong vỡ tổ mà chạy mất.
Không thể không nói, danh tiếng thật sự có ma lực, Chung Tiểu Nhạc lúc xưa bị người khác đánh giá là sào tre, bây giờ trở thành thon dài hoàn mỹ.
Chung Tiểu Nhạc quanh năm không bước chân ra khỏi cửa, sắc da tái nhợt, sống mũi thẳng tắp, cặp mắt đào hoa xinh đẹp lại ẩn chứa lạnh lùng xa cách, ngày thường tuy rằng nghiêm túc thận trọng, đối xử với bạn bè rất lịch sự, nói chuyện không thất thố, ngay cả cách cầm bút cũng chuẩn đến khó mà tin nổi.
Những chi tiết nhỏ như thế ngày trước bị người ta bỏ lơ, lúc này lại biến thành hào quang dát lên người cậu..
Chung Tiểu Nhạc vốn dĩ bị xem là u ám khó gần biến thành người tâm tư cao thâm, im lặng ít nói giờ lại được xem là chững chạc khiêm tốn.
Như vậy tiếng lành đồn xa cùng với tam sao thất bản, Chung Tiểu Nhạc nghiễm nhiên biến thành hot boy của trường.
Nhược công tu dưỡng – 4
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.