Chương 44: Chương 44: Kẻ tình nghi mất tích (7)
Dực Tô Thức Quỷ
26/07/2018
Hành tung của Tưởng Văn Văn thật sự Lưu Mẫn cũng không biết, sau khi giết Lưu Niệm thì không còn liên hệ, thậm chí cô ta cũng chẳng nắm được bao nhiêu thông tin về kế hoạch của Tưởng Văn Văn. Tưởng Văn Văn chỉ nói vào thời cơ thích hợp sẽ khai ra mối quan hệ của Cố Hạ và Lưu Niệm cho cảnh sát biết …. Mỗi một bước đi đều được Tưởng Văn Văn tính toán kỹ càng.
Tuy Lưu Mẫn là đồng lõa nhưng không thể thông qua cô ta để tìm ra Tưởng Văn Văn.
Sau khi cố tình bại lộ tung tích của mình, Tưởng Văn Văn không sử dụng thẻ của Cố Hạ, cũng không dùng thẻ căn cước. Hiện tại vẫn chưa rõ cô ta nơi nào nhưng Từ Hoãn Hoãn cảm thấy cô ta vẫn còn ở thành phố S. Vậy kế tiếp cô ta sẽ đi đâu?
Còn nữa, nếu như Cố Hạ đã bị Tưởng Văn Văn sát hại, vậy thi thể của hắn đâu?
Cao Lâm chỉ vào điểm khoanh tròn trên bản đồ: “Địa điểm tìm thấy xác của Lưu Niệm ở một nhánh sông nằm ở ngoại thành, bên cạnh có khu công nghiệp. Nơi này cách khu dân cư rất xa, hầu như rất ít người đến bờ sông đó. Từ nhà hàng đến đây mất khoảng nửa tiếng, về lại nhà cô ta cũng khoảng nửa tiếng. Ở bờ sông có dấu vết lôi kéo thi thể nên bước đầu suy đoán nơi này chính là địa điểm phi tang tử thi, không phải là hiện trường án mạng đầu tiên.”
Một cảnh viên khác tiếp lời: “Nếu như xét về mặt thời gian, Lưu Niệm ắt hẳn bị giết hại ngay trên xe, và khẳng địnhTưởng Văn Văn đã chọn địa điểm quăng thi thể từ trước.”
“Như vậy điểm vứt xác của Cố Hạ cô ta cũng đã lên kế hoạch cặn kẽ, có thể là ở một vị trí gần đó.” Cao Lâm suy nghĩ một chút rồi quay sang Chu Tề Xương: “Chu Tề Xương, cậu kiểm tra có bao nhiêu khu công nghiệp trong thành phố.”
“Vâng!” Sau khi tìm xong, “Có tổng cộng ba mươi khu công nghiệp!”
Cao Lâm: “Ngoại thành thì sao?”
Chu Tề Xương gõ gõ bàn phím: “Mười tám cái!”
Mười tám cái vẫn là quá nhiều, Cao Lâm ngẫm nghĩ về địa điểm tìm thấy xác Lưu Niệm, “Khu công nghiệp cũ thì sao?”
Suy đoán này đã loại trừ không ít: “Khu công nghiệp cũ có bảy cái!”
Điều tra bảy khu công nghiệp cũng cần vận động rất nhiều cảnh lực, mất rất nhiều thời gian. Đúng lúc này, Từ Hoãn Hoãn chợt nghĩ: nếu Tưởng Văn Văn muốn tìm một địa điểm thích hợp phi tang xác chết, lại còn muốn tìm một nhà nghỉ không lắp đặt hoặc có nhưng đã bị hư camera, “Quanh nhà nghỉ Tưởng Văn Văn ở qua có khu công nghiệp không?”
Sau khi tìm xong, Chu Tề Xương trợn tròn mắt: “Có một cái! Cách nhà nghỉ này khoảng mười lăm kilomet có một khu công nghiệp, lại còn là khu công nghiệp cũ, xung quanh không có khu dân cư.”
Trùng khớp đặc điểm nơi phát hiện thi thể Lưu Niệm, Cao Lâm lập tức cùng đội hình sự chạy qua đó.
Hai tiếng sau, vẫn ở văn phòng, Từ Hoãn Hoãn nhận được điện thoại của Cao Lâm, bên một con sông gần khu công nghiệp tìm thấy một chiếc vali màu đen, bên trong là thi thể Cố Hạ. Theo như Từ Tĩnh kiểm tra sơ bộ nạn nhân bị dây thừng siết chết, thời gian tử vong là vào khoảng mười giờ đến mười một giờ đêm hôm đó.
Tìm được thi thể Cố Hạ coi như chứng thực được toàn bộ suy đoán trước đây của Từ Hoãn Hoãn, Cố Hạ là nạn nhân, còn Tưởng Văn Văn mới chính là hung thủ.
Bây giờ chỉ còn sót lại Tưởng Văn Văn vẫn chưa biết tung tích.
Từ Hoãn Hoãn cầm tài liệu Chu Tề Xương đã điều tra về Tưởng Văn Văn.
Cô ta là một cô nhi, lớn lên trong viện mồ côi. Năm tuổi được một cặp vợ chồng nhận nuôi. Cha mẹ nuôi cô ta lần lượt qua đời năm cô ta mười tám tuổi. Năm hai mươi lăm tuổi cô ta kết hôn với Cố Hạ, bọn họ là bạn đại học.
Từ Hoãn Hoãn đột nhiên chú ý đến một điểm kỳ lạ: “Cố Hạ và Tưởng Văn Văn kết hôn, hai năm sau thì ly dị. Nửa năm sau lại tái hôn.” Tính toán một chút, cô ồ lên kinh ngạc: “Như vậy bọn họ mới tái hôn được hơn hai tháng.”
Chu Tề Xương nhíu mày cảm thán: “Tuy rằng không nên bình phẩm về người đã khuất nhưng mà tên Cố Hạ đúng là tra nam, tái hôn được hai tháng, vụng trộm được một tháng.”
Tuy rằng hành động giết người của Tưởng Văn Văn có hơi cực đoan nhưng thật sự cô ta cũng rất đau khổ.
Đây chính là điểm khả nghi nhất trong vụ án, Từ Hoãn Hoãn quay sang một cảnh viên trong đội: “Nhờ anh liên lạc giúp tôi bạn bè của Cố Hạ hoặc Tưởng Văn Văn được không? Tôi muốn hỏi xem năm đó vì nguyên nhân gì mà họ ly hôn, ai đề nghị tái hôn? Tình huống của Tưởng Văn Văn trong nửa năm ly hôn.”
“Được! Không thành vấn đề!”
Sau khi Cao Lâm quay trở lại, Từ Hoãn Hoãn kể cho anh ta phát hiện mới này của mình, không lâu sau cảnh viên kia cũng quay trở lại, từ bạn bè của hai vợ chồng Cố Hạ thu được không ít tin tức: “Một người bạn của Tưởng Văn Văn cho biết năm đó hai người ly hôn là do Cố Hạ vụng trộm, bị Tưởng Văn Văn phát hiện, sau đó Cố Hạ còn ra tay đánh cô ta. Tranh cãi qua lại cuối cùng quyết định ly hôn.”
Chu Tề Xương chà chà hai tiếng: “Xem ra không phải lần đầu tiên Cố Hạ mèo mỡ, quả nhiên tính tình khó sửa, đúng là tên đàn ông thối tha! Nhưng vì sao bọn họ lại tái hôn?”
“Bạn của Cố Hạ kể lại là do Tưởng Văn Văn tìm tới hắn ta. Lúc đó Cố Hạ mới chia tay bạn gái, rồi bị Tưởng Văn Văn làm cho cảm động. Điều này cũng được bạn của Tưởng Văn Văn xác nhận, cô ta rất yêu Cố Hạ, đồng ý tha thứ cho hắn.”
“Tha thứ?” Chu Tề Xương thật sự không hiểu, Cố Hạ vụng trộm, còn đánh vợ, Tưởng Văn Văn yêu phải người như hắn, lại còn đồng ý tái hôn… Cô ta thật sự yêu đến mức ngu người rồi. Hay như vậy mới được gọi là tình yêu chân thành sao?
Từ Hoãn Hoãn cảm thấy có điểm bất thường: “Nửa năm trước, Tưởng Văn Văn có biến hóa gì không?”
“Bạn của cô ta kể thời gian đầu Tưởng Văn Văn rất thống khổ, nhốt mình trong nhà, không ra khỏi cửa. Nửa tháng sau cô ta đến thành phố T, bốn tháng sau cô ta quay trở lại, tâm tình khá hơn rất nhiều, nhưng vẫn nhớ về Cố Hạ, luôn miệng hỏi thăm chuyện hắn sau khi ly hôn, rồi đi tìm hắn.”
Chu Tề Xương lập tức kiểm chứng: “Hừm …. Em tra được, cô ta xác thực ở thành phố T, có ghi chép trong phần cư trú, hơn bốn tháng.”
Nhìn thời gian có thể đoán ngay được: “Xem ra về lại thành phố này không được bao lâu cô ta liền tái hôn.”
“Đúng! Bạn Cố Hạ kể, sau khi tái hôn, Tưởng Văn Văn lại càng không thể cản hắn ra ngoài. Trước thì còn làm ầm ĩ, nhưng sau này thì không như vậy. Vì vậy, Cố Hạ tuy chẳng còn chút tình cảm nào với cô ta nhưng hắn vẫn không ly hôn.”
Chu Tề Xương cùng các đội viên khác lắc đầu, chuyện gia đình nhà này thật sự không thể nào giải thích nổi: ông chồng vụng trộm, bà vợ vẫn muốn tái hôn, chỉ cần ở được bên cạnh hắn mãi mãi, không quan tâm trái tim hắn có ở bên cô ta hay không.
“Vì muốn duy trì đoạn hôn nhân này, Tưởng Văn Văn lựa chọn thỏa hiệp và nhường nhịn.” Cao Lâm nói xong nhìn sang Từ Hoãn Hoãn: “Có cảm thấy kỳ lạ không?”
Từ Hoãn Hoãn khẽ gật đầu: “Ừm … Quá kỳ lạ!” Cô cắn môi, cô cảm giác mình nắm bắt được điều gì đó nhưng lại nửa thực nửa ảo ….
Cao Lâm phân tích: “Theo như bạn bè của Tưởng Văn Văn cho biết cô ta là người phụ nữ yêu Cố Hạ tha thiết, thậm chí không để ý đến việc anh ta lăng nhăng; nhưng cũng chính con người đó, lại đi giết chồng mình và tình nhân.”
Lại có chỗ mâu thuẫn.
Có cảnh viên suy đoán: “Lẽ nào Tưởng Văn Văn nhất quyết tái hôn chỉ vì muốn báo thù?”
Chu Tề Xương trợn tròn mắt, cũng đồng ý với khả năng này: “Nếu như vậy liền có thể giải thích được. Không phải cô ta còn yêu Cố Hạ mà chỉ vì hận. Sau khi cô ta lên kế hoạch vẹn toàn, cô ta quay về tái hôn. Chờ đến khi hắn vụng trộm lần nữa thì giết Lưu Niệm, giết luôn cả hắn, rồi giá họa cho Cố Hạ, hoàn thành kế hoạch báo thù.”
Chu Tề Xương thu hồi nhận xét cô ta ngốc. Một người có bước tính toán tốt như vậy tuyệt nhiên là một tội phạm IQ cao.
Nghĩ tới đây Chu Tề Xương liền đưa mắt nhìn Từ Hoãn Hoãn đang nhập tâm suy nghĩ: Nếu như không nhờ ‘Đại thần’ tìm ra vấn đề trong đó, thì tất cả đều nghĩ Cố Hạ ra tay sát hại vợ mình và tình nhân, còn trong mắt mọi người cô ta là người bị hại.
Chỉ có thể nói cao thủ gặp phải cao thủ … Anh ta thở hắt ra một hơi, cảm thán, rồi đưa mắt nhìn vào màn hình vi tính.
Hả??? …..
Chu Tề Xương kích động gọi Cao Lâm: “Đội trưởng! Tưởng Văn Văn lại tiếp tục quẹt thẻ!”
Cô ta lại một lần nữa bại lộ hành tung, Cao Lâm lập tức quay sang: “Ở đâu?”
Chu Tề Xương lập tức xác định vị trí: “Vẫn là một nhà nghỉ! Em gửi địa chỉ qua di động của anh rồi!”
“Đi!”
Khoảng một tiếng sau, nhóm Cao Lâm đến nhà nghỉ, cảnh sát khu vực đã có mặt ở đó, nhưng ở bên trong không thấy Tưởng Văn Văn. Nhân viên nhà nghỉ nói người đứng ra thuê phòng là một người phụ nữ. Cao Lâm đưa ảnh Tưởng Văn Văn cho anh ta xem, anh ta gật đầu xác nhận. Anh ta còn nhớ vị khách này nhận phòng chưa đầy năm phút là rời đi.
Lần này Tưởng Văn Văn không cải trang, muốn cảnh sát phát hiện sao?
Cao Lâm hỏi kỹ lại: “Cô ta ăn mặc thế nào? Có đeo balo không?”
Nhân viên nhà nghỉ ngẫm nghĩ một chút: “Cô ta mặc áo khoác nhung đen, đeo balo. A! Còn có một chiếc hành lý màu đỏ rất lớn. Nhưng lúc đi ra ngoài cô ta chỉ đeo balo.”
Vậy có nghĩa vali cô ta để lại, Cao Lâm vừa nghĩ đến đó thì đột nhiên có một cảnh viên chạy đến: “Đội trưởng! Trong phòng tìm được một chiếc vali.”
Cao Lâm tiến vào trong phòng, chiếc vali đỏ đã được đặt lên giường, anh ta đeo găng tay, từ từ mở khóa kéo …
Một giây sau tất cả mọi người đều nhìn thấy đồ vật cất ở bên trong.
Là thi thể của một người phụ nữ trưởng thành.
Tuy Lưu Mẫn là đồng lõa nhưng không thể thông qua cô ta để tìm ra Tưởng Văn Văn.
Sau khi cố tình bại lộ tung tích của mình, Tưởng Văn Văn không sử dụng thẻ của Cố Hạ, cũng không dùng thẻ căn cước. Hiện tại vẫn chưa rõ cô ta nơi nào nhưng Từ Hoãn Hoãn cảm thấy cô ta vẫn còn ở thành phố S. Vậy kế tiếp cô ta sẽ đi đâu?
Còn nữa, nếu như Cố Hạ đã bị Tưởng Văn Văn sát hại, vậy thi thể của hắn đâu?
Cao Lâm chỉ vào điểm khoanh tròn trên bản đồ: “Địa điểm tìm thấy xác của Lưu Niệm ở một nhánh sông nằm ở ngoại thành, bên cạnh có khu công nghiệp. Nơi này cách khu dân cư rất xa, hầu như rất ít người đến bờ sông đó. Từ nhà hàng đến đây mất khoảng nửa tiếng, về lại nhà cô ta cũng khoảng nửa tiếng. Ở bờ sông có dấu vết lôi kéo thi thể nên bước đầu suy đoán nơi này chính là địa điểm phi tang tử thi, không phải là hiện trường án mạng đầu tiên.”
Một cảnh viên khác tiếp lời: “Nếu như xét về mặt thời gian, Lưu Niệm ắt hẳn bị giết hại ngay trên xe, và khẳng địnhTưởng Văn Văn đã chọn địa điểm quăng thi thể từ trước.”
“Như vậy điểm vứt xác của Cố Hạ cô ta cũng đã lên kế hoạch cặn kẽ, có thể là ở một vị trí gần đó.” Cao Lâm suy nghĩ một chút rồi quay sang Chu Tề Xương: “Chu Tề Xương, cậu kiểm tra có bao nhiêu khu công nghiệp trong thành phố.”
“Vâng!” Sau khi tìm xong, “Có tổng cộng ba mươi khu công nghiệp!”
Cao Lâm: “Ngoại thành thì sao?”
Chu Tề Xương gõ gõ bàn phím: “Mười tám cái!”
Mười tám cái vẫn là quá nhiều, Cao Lâm ngẫm nghĩ về địa điểm tìm thấy xác Lưu Niệm, “Khu công nghiệp cũ thì sao?”
Suy đoán này đã loại trừ không ít: “Khu công nghiệp cũ có bảy cái!”
Điều tra bảy khu công nghiệp cũng cần vận động rất nhiều cảnh lực, mất rất nhiều thời gian. Đúng lúc này, Từ Hoãn Hoãn chợt nghĩ: nếu Tưởng Văn Văn muốn tìm một địa điểm thích hợp phi tang xác chết, lại còn muốn tìm một nhà nghỉ không lắp đặt hoặc có nhưng đã bị hư camera, “Quanh nhà nghỉ Tưởng Văn Văn ở qua có khu công nghiệp không?”
Sau khi tìm xong, Chu Tề Xương trợn tròn mắt: “Có một cái! Cách nhà nghỉ này khoảng mười lăm kilomet có một khu công nghiệp, lại còn là khu công nghiệp cũ, xung quanh không có khu dân cư.”
Trùng khớp đặc điểm nơi phát hiện thi thể Lưu Niệm, Cao Lâm lập tức cùng đội hình sự chạy qua đó.
Hai tiếng sau, vẫn ở văn phòng, Từ Hoãn Hoãn nhận được điện thoại của Cao Lâm, bên một con sông gần khu công nghiệp tìm thấy một chiếc vali màu đen, bên trong là thi thể Cố Hạ. Theo như Từ Tĩnh kiểm tra sơ bộ nạn nhân bị dây thừng siết chết, thời gian tử vong là vào khoảng mười giờ đến mười một giờ đêm hôm đó.
Tìm được thi thể Cố Hạ coi như chứng thực được toàn bộ suy đoán trước đây của Từ Hoãn Hoãn, Cố Hạ là nạn nhân, còn Tưởng Văn Văn mới chính là hung thủ.
Bây giờ chỉ còn sót lại Tưởng Văn Văn vẫn chưa biết tung tích.
Từ Hoãn Hoãn cầm tài liệu Chu Tề Xương đã điều tra về Tưởng Văn Văn.
Cô ta là một cô nhi, lớn lên trong viện mồ côi. Năm tuổi được một cặp vợ chồng nhận nuôi. Cha mẹ nuôi cô ta lần lượt qua đời năm cô ta mười tám tuổi. Năm hai mươi lăm tuổi cô ta kết hôn với Cố Hạ, bọn họ là bạn đại học.
Từ Hoãn Hoãn đột nhiên chú ý đến một điểm kỳ lạ: “Cố Hạ và Tưởng Văn Văn kết hôn, hai năm sau thì ly dị. Nửa năm sau lại tái hôn.” Tính toán một chút, cô ồ lên kinh ngạc: “Như vậy bọn họ mới tái hôn được hơn hai tháng.”
Chu Tề Xương nhíu mày cảm thán: “Tuy rằng không nên bình phẩm về người đã khuất nhưng mà tên Cố Hạ đúng là tra nam, tái hôn được hai tháng, vụng trộm được một tháng.”
Tuy rằng hành động giết người của Tưởng Văn Văn có hơi cực đoan nhưng thật sự cô ta cũng rất đau khổ.
Đây chính là điểm khả nghi nhất trong vụ án, Từ Hoãn Hoãn quay sang một cảnh viên trong đội: “Nhờ anh liên lạc giúp tôi bạn bè của Cố Hạ hoặc Tưởng Văn Văn được không? Tôi muốn hỏi xem năm đó vì nguyên nhân gì mà họ ly hôn, ai đề nghị tái hôn? Tình huống của Tưởng Văn Văn trong nửa năm ly hôn.”
“Được! Không thành vấn đề!”
Sau khi Cao Lâm quay trở lại, Từ Hoãn Hoãn kể cho anh ta phát hiện mới này của mình, không lâu sau cảnh viên kia cũng quay trở lại, từ bạn bè của hai vợ chồng Cố Hạ thu được không ít tin tức: “Một người bạn của Tưởng Văn Văn cho biết năm đó hai người ly hôn là do Cố Hạ vụng trộm, bị Tưởng Văn Văn phát hiện, sau đó Cố Hạ còn ra tay đánh cô ta. Tranh cãi qua lại cuối cùng quyết định ly hôn.”
Chu Tề Xương chà chà hai tiếng: “Xem ra không phải lần đầu tiên Cố Hạ mèo mỡ, quả nhiên tính tình khó sửa, đúng là tên đàn ông thối tha! Nhưng vì sao bọn họ lại tái hôn?”
“Bạn của Cố Hạ kể lại là do Tưởng Văn Văn tìm tới hắn ta. Lúc đó Cố Hạ mới chia tay bạn gái, rồi bị Tưởng Văn Văn làm cho cảm động. Điều này cũng được bạn của Tưởng Văn Văn xác nhận, cô ta rất yêu Cố Hạ, đồng ý tha thứ cho hắn.”
“Tha thứ?” Chu Tề Xương thật sự không hiểu, Cố Hạ vụng trộm, còn đánh vợ, Tưởng Văn Văn yêu phải người như hắn, lại còn đồng ý tái hôn… Cô ta thật sự yêu đến mức ngu người rồi. Hay như vậy mới được gọi là tình yêu chân thành sao?
Từ Hoãn Hoãn cảm thấy có điểm bất thường: “Nửa năm trước, Tưởng Văn Văn có biến hóa gì không?”
“Bạn của cô ta kể thời gian đầu Tưởng Văn Văn rất thống khổ, nhốt mình trong nhà, không ra khỏi cửa. Nửa tháng sau cô ta đến thành phố T, bốn tháng sau cô ta quay trở lại, tâm tình khá hơn rất nhiều, nhưng vẫn nhớ về Cố Hạ, luôn miệng hỏi thăm chuyện hắn sau khi ly hôn, rồi đi tìm hắn.”
Chu Tề Xương lập tức kiểm chứng: “Hừm …. Em tra được, cô ta xác thực ở thành phố T, có ghi chép trong phần cư trú, hơn bốn tháng.”
Nhìn thời gian có thể đoán ngay được: “Xem ra về lại thành phố này không được bao lâu cô ta liền tái hôn.”
“Đúng! Bạn Cố Hạ kể, sau khi tái hôn, Tưởng Văn Văn lại càng không thể cản hắn ra ngoài. Trước thì còn làm ầm ĩ, nhưng sau này thì không như vậy. Vì vậy, Cố Hạ tuy chẳng còn chút tình cảm nào với cô ta nhưng hắn vẫn không ly hôn.”
Chu Tề Xương cùng các đội viên khác lắc đầu, chuyện gia đình nhà này thật sự không thể nào giải thích nổi: ông chồng vụng trộm, bà vợ vẫn muốn tái hôn, chỉ cần ở được bên cạnh hắn mãi mãi, không quan tâm trái tim hắn có ở bên cô ta hay không.
“Vì muốn duy trì đoạn hôn nhân này, Tưởng Văn Văn lựa chọn thỏa hiệp và nhường nhịn.” Cao Lâm nói xong nhìn sang Từ Hoãn Hoãn: “Có cảm thấy kỳ lạ không?”
Từ Hoãn Hoãn khẽ gật đầu: “Ừm … Quá kỳ lạ!” Cô cắn môi, cô cảm giác mình nắm bắt được điều gì đó nhưng lại nửa thực nửa ảo ….
Cao Lâm phân tích: “Theo như bạn bè của Tưởng Văn Văn cho biết cô ta là người phụ nữ yêu Cố Hạ tha thiết, thậm chí không để ý đến việc anh ta lăng nhăng; nhưng cũng chính con người đó, lại đi giết chồng mình và tình nhân.”
Lại có chỗ mâu thuẫn.
Có cảnh viên suy đoán: “Lẽ nào Tưởng Văn Văn nhất quyết tái hôn chỉ vì muốn báo thù?”
Chu Tề Xương trợn tròn mắt, cũng đồng ý với khả năng này: “Nếu như vậy liền có thể giải thích được. Không phải cô ta còn yêu Cố Hạ mà chỉ vì hận. Sau khi cô ta lên kế hoạch vẹn toàn, cô ta quay về tái hôn. Chờ đến khi hắn vụng trộm lần nữa thì giết Lưu Niệm, giết luôn cả hắn, rồi giá họa cho Cố Hạ, hoàn thành kế hoạch báo thù.”
Chu Tề Xương thu hồi nhận xét cô ta ngốc. Một người có bước tính toán tốt như vậy tuyệt nhiên là một tội phạm IQ cao.
Nghĩ tới đây Chu Tề Xương liền đưa mắt nhìn Từ Hoãn Hoãn đang nhập tâm suy nghĩ: Nếu như không nhờ ‘Đại thần’ tìm ra vấn đề trong đó, thì tất cả đều nghĩ Cố Hạ ra tay sát hại vợ mình và tình nhân, còn trong mắt mọi người cô ta là người bị hại.
Chỉ có thể nói cao thủ gặp phải cao thủ … Anh ta thở hắt ra một hơi, cảm thán, rồi đưa mắt nhìn vào màn hình vi tính.
Hả??? …..
Chu Tề Xương kích động gọi Cao Lâm: “Đội trưởng! Tưởng Văn Văn lại tiếp tục quẹt thẻ!”
Cô ta lại một lần nữa bại lộ hành tung, Cao Lâm lập tức quay sang: “Ở đâu?”
Chu Tề Xương lập tức xác định vị trí: “Vẫn là một nhà nghỉ! Em gửi địa chỉ qua di động của anh rồi!”
“Đi!”
Khoảng một tiếng sau, nhóm Cao Lâm đến nhà nghỉ, cảnh sát khu vực đã có mặt ở đó, nhưng ở bên trong không thấy Tưởng Văn Văn. Nhân viên nhà nghỉ nói người đứng ra thuê phòng là một người phụ nữ. Cao Lâm đưa ảnh Tưởng Văn Văn cho anh ta xem, anh ta gật đầu xác nhận. Anh ta còn nhớ vị khách này nhận phòng chưa đầy năm phút là rời đi.
Lần này Tưởng Văn Văn không cải trang, muốn cảnh sát phát hiện sao?
Cao Lâm hỏi kỹ lại: “Cô ta ăn mặc thế nào? Có đeo balo không?”
Nhân viên nhà nghỉ ngẫm nghĩ một chút: “Cô ta mặc áo khoác nhung đen, đeo balo. A! Còn có một chiếc hành lý màu đỏ rất lớn. Nhưng lúc đi ra ngoài cô ta chỉ đeo balo.”
Vậy có nghĩa vali cô ta để lại, Cao Lâm vừa nghĩ đến đó thì đột nhiên có một cảnh viên chạy đến: “Đội trưởng! Trong phòng tìm được một chiếc vali.”
Cao Lâm tiến vào trong phòng, chiếc vali đỏ đã được đặt lên giường, anh ta đeo găng tay, từ từ mở khóa kéo …
Một giây sau tất cả mọi người đều nhìn thấy đồ vật cất ở bên trong.
Là thi thể của một người phụ nữ trưởng thành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.