Chương 22
Trần Vị Mãn
04/09/2023
''Sao em vẫn cố chấp như vậy?'' Nghe được cô nói, Cao Lãng chỉ cảm thấy
khổ sở, ''Anh biết là do anh sai lầm đã làm tổn thương em, nhưng em vẫn
cảm thấy chưa đủ sao? Em vẫn một hai đòi dùng cách này trừng phạt anh,
sao em phải lấy Quý Đồng ra để làm vậy a?''
Nghe được câu cuối cùng, nội tâm Lý Nhiễm trở lên hoảng loạn nhưng cô vẫn nhanh chóng trấn tĩnh tâm tâm tình, ''Chúng ta dây dưa như vậy mãi cũng không phải tốt cho Quý Đồng, em càng không nghĩ phải trừng phạt anh cho hả giận, càng không hận anh, chuyện trước cả anh và em đều có lỗi.''
Cao Lãng không còn đáp lại, Lý Nhiễm cũng không muốn nói chuyện đó vào thời điểm này, chỉ để lại một câu em đi trước rồi lại vội vàng rời đi.
Cao Lãng đi vào phòng bệnh, ông cụ đã ngủ rồi, hắn ngồi ở một bên, bàn tay nắm chặt lại, chỉ cảm thấy mệt mỏi không nói nên lời.
Hắn cứ vậy mà ngồi cho đến khi mặt trời lặn xuống, lúc này Cao lão gia đã tỉnh lại liền nhìn thấy bộ dạng nản lòng của hắn, nhìn một cái rồi hừ lạnh: ''Giờ mới hối hận, quá muộn.''
Cao Lãng mệt đến không có sức mà cãi lại ông, đỡ ông chậm rãi ngồi dậy, ''Gia gia không thể nói câu gì dễ nghe sao?''
Ông cụ trừng mắt nhìn hắn, ''Lời dễ nghe ta nói nhiều năm như vậy mà con có nghe lọt tai bao giờ chưa?''
Nghe được câu cuối cùng, nội tâm Lý Nhiễm trở lên hoảng loạn nhưng cô vẫn nhanh chóng trấn tĩnh tâm tâm tình, ''Chúng ta dây dưa như vậy mãi cũng không phải tốt cho Quý Đồng, em càng không nghĩ phải trừng phạt anh cho hả giận, càng không hận anh, chuyện trước cả anh và em đều có lỗi.''
Cao Lãng không còn đáp lại, Lý Nhiễm cũng không muốn nói chuyện đó vào thời điểm này, chỉ để lại một câu em đi trước rồi lại vội vàng rời đi.
Cao Lãng đi vào phòng bệnh, ông cụ đã ngủ rồi, hắn ngồi ở một bên, bàn tay nắm chặt lại, chỉ cảm thấy mệt mỏi không nói nên lời.
Hắn cứ vậy mà ngồi cho đến khi mặt trời lặn xuống, lúc này Cao lão gia đã tỉnh lại liền nhìn thấy bộ dạng nản lòng của hắn, nhìn một cái rồi hừ lạnh: ''Giờ mới hối hận, quá muộn.''
Cao Lãng mệt đến không có sức mà cãi lại ông, đỡ ông chậm rãi ngồi dậy, ''Gia gia không thể nói câu gì dễ nghe sao?''
Ông cụ trừng mắt nhìn hắn, ''Lời dễ nghe ta nói nhiều năm như vậy mà con có nghe lọt tai bao giờ chưa?''
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.