Chương 12: Truy tìm
Ngữ Tiếu Lan San
30/12/2016
12, Truy tìm
Buổi tối ngày hôm đó, Dạ Lan San lặng lẽ thăm dò vào dịch quán, đi theo một nha hoàn đưa rượu và thức ăn đến phòng ngủ Hoàng Thiên Sở, ở trên nóc nhà nhìn xuống, thì thấy Hoàng Thiên Sở đứng cung kính, người ngồi trên ghế là một tử y nam tử, mặt âm trầm không nói một lời.
“Thái Tử…… Ngài nói lần này chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Đứng hồi lâu, Hoàng Thiên Sở nhịn không được mở miệng.
Thái Tử? Dạ Lan San cau mày, đương kim thiên tử Hoa Thiên Lang năm nay mới hai mươi lăm tuổi, sao lại có một thái tử lớn như vậy? Nghĩ lại liền hiểu được, người đang ngồi đây không phải ai khác, mà chính là Mạc Bắc Hoàng tử Gia Luật Thanh, Hoàng Thiên Sở này quả nhiên là nội gián!
“Còn có thể làm sao!” Gia Luật Thanh lạnh lùng nói:“Là chính ngươi nói có thể vì bổn vương tìm được một số vàng lớn, bổn vương đã báo lên cho phụ vương, hiện tại trở về nói không có vàng? Ngươi cũng biết có bao nhiêu người mơ ước thái tử vị của bổn vương!”
“Vâng vâng vâng, chuyện này là do ta lo lắng không chu toàn.” Hoàng Thiên Sở trên đầu đổ mồ hôi lạnh: “Thuộc hạ cũng không nghĩ tới Nhạc Hồng kia cư nhiên chết cũng không chịu mở miệng, việc đã đến nước này, mong rằng thái tử chỉ cho hạ thần một con đường đúng đắng.”
“Ta có thể cho ngươi cái gì.” Gia Luật Thanh đứng lên, nói:“Đường chính là dưới lòng bàn chân ngươi, ngươi tự nhìn xem đi như thế nào.”
“Này………… Thuộc hạ ngu dốt…………” Hoàng Thiên Sở sắc mặt có chút trắng bệch.
“Tháng sau ta sẽ xuất binh .” Gia Luật Thanh cầm chén trà tinh tế thưởng thức:“Ngươi có biết ta sợ nhất cái gì?”
“Thái tử điện hạ anh minh thần võ, đương nhiên là không sợ hãi điều gì.” Hoàng Thiên Sở nơm nớp lo sợ.
Trên nóc nhà Dạ Lan San lắc đầu, xem ra người này chẳng những ngu ngốc, còn thực xuẩn.
Quả nhiên, Gia Luật Thanh cũng rất bất mãn câu trả lời này của hắn, cười lạnh nói: “Thật không biết tại sao ta sao lại tìm một phế vật vô dụng như ngươi! Ta cho ngươi biết, ta sợ Trấn Quốc Đại tướng quân Lâm Hạo Dương của Thiên Lang Quốc ngươi, sợ muốn chết! Hoa Thiên Lang y há có tài đức gì, lại có thể tìm được một tướng quân tốt như vậy! Ngươi cũng biết nếu Lâm Hạo Dương nguyện ý quy thuận ta, một nghìn ngươi ta cũng không cần!”
“Vâng vâng vâng.” Hoàng Thiên Sở khúm núm, trong lòng hận đến chết nhưng trên mặt lại không chút nào dám biểu hiện ra.
“Thôi!” Gia Luật Thanh chán ghét nhìn hắn một cái, nghĩ thầm đều là quan viên của Thiên Lang Quốc, sao tố chất kém nhiều như vậy, tùy tay vứt cho Hoàng Thiên Sở một gói giấy, mở miệng nói:“Ngươi có nhận ra thứ này?”
“Thái tử điện hạ tha mạng a, xin cho thuộc hạ một cơ hội lấy công chuộc tội.” Hoàng Thiên Sở thấy gói giấy kia, trong lòng cho là độc dược, hoảng lên bùm một tiếng quỳ trên mặt đất dập đầu như giả tỏi, sợ tới mức thiếu chút nữa chảy nước tiểu ra quần.
“Phế vật tham sống sợ chết!” Gia Luật Thanh hung hăng đạp hắn một cước: “Ngươi muốn ăn bổn vương còn luyến tiếc! Ngươi lần này đến kinh thành, tìm cơ hội dụ Lâm Hạo Dương ra ngoài, ta sẽ tìm một tửu lâu sắp xếp một bàn thức ăn, đến lúc đó nghĩ biện pháp đem thứ này cho hắn ăn, ta còn có thể suy nghĩ ở trước mặt phụ vương cầu tình, để lại cái mạng vô dụng của ngươi!”
“Vâng, tạ thái tử điện hạ!” Hoàng Thiên Sở nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy mình mới từ quỷ môn quan trở về, muốn đứng lên lại cảm thấy dưới đùi mềm nhũn —– Mới vừa rồi bị hù dọa thoát lực.
Gia Luật Thanh khinh thường nhìn hắn một cái, lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ.
Hoàng Thiên Sở ngồi dưới đất, một hồi lâu mới chậm rãi hồi sức, dụng cả tay chân bò dậy thở: “Con bà nó, thứ tiểu tạp nham man di quốc!”
“Lời này của ngươi sao lúc nãy không nói.” Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng trêu chọc, Hoàng Thiên Sở sợ hãi, quay đầu nhìn thấy một người bịt mặt khoanh tay dựa vào trên tường.
“Ngươi là ai?!” Hoàng Thiên Sở hỏi, há miệng muốn gọi người nhưng Dạ Lan San xuất thủ nhanh như chớp, không đợi hắn hô lên liền điểm trúng á huyệt hắn, sau đó Hoàng Thiên Sở nhìn thấy bóng đen trước mắt chợt lóe, nhất thời cảm thấy cổ lạnh ngắt, không kịp phản ứng đã mất mạng. Dạ Lan San nhíu mày, thật sự là đáng tiếc cho Ám đao, dính máu của loại người như thế, cho nên đưa tay vỗ vỗ thân đao nói: “Tiểu Ảnh Tử, lần này khiến ngươi thấy ghê tởm, trở về hảo hảo tắm rửa cho ngươi.” Ám Đao ở dưới ánh nến hơi hơi rung động, giống như đang đáp lại chủ nhân mình.
Dạ Lan San xoay người muốn đi, suy nghĩ một chút lại quay lại, đưa tay vào trong lòng Hoàng Thiên Sở sờ sờ, lấy ra gói giấy vừa rồi Gia Luật Thanh đưa cho Hoàng Thiên Sở —– Gia Cát thích nhất vơ vét các loại kỳ độc, mang về làm lễ vật cho y.
Dạ Lan San đi rồi, từ trong chỗ tối nhảy ra một người, chính là bạch y thiếu niên ban ngày ở cạnh phòng Dạ Lan San, hắn đi quanh thi thể Hoàng Thiên Sở nhìn nhìn, nhếch miệng cười xấu xa, tiện tay ở trên tường viết vài nét bút xong rồi cũng xoay người rời đi. Nhảy ra ngoài tường dịch quán, bạch y thiếu niên chậm rãi đi dọc theo ngã tư đường yên tĩnh, phu canh buồn ngủ mông lung đi ngang qua, gió đêm nhẹ nhàng thổi bay mạng che mặt của hắn, phu canh dụi dụi mắt —— Sao lại có người đẹp như vậy? Chẳng lẽ là tiên?
Sau khi giết Hoàng Thiên Sở, Dạ Lan San một khắc cũng không muốn chậm trễ, suốt đêm cưỡi ngựa ra khỏi thành, thầm nghĩ nhanh chóng nhìn thấy Thần Tử Việt, Ô Vân Đạp Tuyết như dây cung lợi kiếm chạy ra cửa thành, phía trên tường thành, bạch y thiếu niên kinh ngạc nhìn chăm chú vào Dạ Lan San, đợi sau khi y biến mất mới tự giễu cười cười, huýt sáo, một con bạch mã ở xa xa chạy đến, thiếu niên thả người nhảy lên cười nói:“Đi! A Bạch, chúng ta đi Giang Nam!”
Bạch mã giống như có linh tính, hí một tiếng quay đầu hướng phía đông nam chạy đi, bạch y thiếu niên vạt áo tung bay, giống như thần trì.
Dạ Lan San ngày đêm thần tốc, rốt cục chạy về tới Vân Sát Bảo, vào cửa định đi tìm Thần Tử Việt lại nhìn thấy Nhạc Hồng cùng Nhạc Cửu Nghiên tiến lên tiếp đón.
“Đa tạ Dạ Bảo chủ!” Mắt thấy Nhạc Hồng sắp quỳ xuống, Dạ Lan San vội vàng tiến lên đỡ hắn:“Nhạc bang chủ khách khí, bất quá ngươi làm sao biết ta đã giết chết Hoàng Thiên Sở?”
“Cả nước đều biết cẩu quan kia đã chết!” Đoạn Tinh lách qua đám người từ ngoài cửa tiến vào cười nói:“Bất quá không ngờ ngươi cũng biết châm biếm như thế, ra một chiêu hiểm như vậy!”
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Dạ Lan San có điểm mơ hồ.
“Ngươi còn giả bộ!” Bạch Nhược Manh bóp quai hàm Dạ Lan San:“Giết người coi như xong còn ở trên tường viết này nọ, ta trước kia sao lại không phát hiện tiểu tử ngươi đùa tốt như vậy!”
“Cái gì a!” Dạ Lan San dở khóc dở cười:“Không phải ta làm.”
“Chẳng lẽ Hoàng Thiên Sở thật sự là do Gia Luật Thanh giết?” Đoạn Tinh mở to miệng:“Quai quai, khẩu vị của Gia Luật Thanh này thật là kỳ lạ a, cư nhiên thích loại hình như Hoàng Thiên Sở, quả nhiên là nồi nào nắp vun đấy!”
Dạ Lan San càng mạc danh kỳ diệu, sắp xếp lại suy nghĩ một chút sau đó nói nhanh:“Ta tối hôm đó đến trạm dịch tìm Hoàng Thiên Sở, nhìn thấy hắn đang ở cùng Gia Luật Thanh, chờ Gia Luật Thanh đi rồi ta liền vào đem Hoàng Thiên Sở làm thịt, sau đó ta về đây, trừ cái đó ra ta cái gì cũng không làm!”
Mọi người một trận trầm mặc, Đoạn Tinh nhíu mày nghi hoặc:“Nhưng ta nghe nói ngày đó người phát hiện ra thi thể Hoàng Thiên Sở cũng đồng thời phát hiện trên tường còn viết một đoạn…… thư tình, đại ý nói là Mạc Bắc Hoàng tử Gia Luật Thanh ái mộ Hoàng Thiên Sở đã lâu, đêm đó Gia Luật Thanh dục hành bất quỹ, Hoàng Thiên Sở liều chết phản kháng, bị thất thủ giết chết, Gia Luật Thanh ảo não không thôi, dám làm dám chịu, vì thế ở trên tường viết xuống những điều đã trải qua……”
Dạ Lan San cười khổ:“Thật không phải ta làm.”
“Ta biết mà!” Bạch Nhược Manh lắc đầu:“Ta đã nói rồi, tiểu tử này sao có thể có khả năng đùa tốt như vậy!”
“Mặc kệ như thế nào, Dạ Bảo chủ đã giúp Phi Hổ bang ta báo huyết hải thâm cừu cho mấy trăm người, Nhạc gia ta xin cảm tạ!” Nhạc Hồng ôm quyền nói: “Còn mỏ vàng Vũ Vương Thành, Dạ Bảo chủ nếu muốn tùy thời khứ thủ!”
Dạ Lan San lắc đầu:“Đó là mỏ vàng là Nhạc gia, Vân Sát Bảo tuyệt đối sẽ không động, nhưng không biết Nhạc bang chủ sau này có tính toán gì không?”
Nhạc Hồng thở dài: “Sao còn là Nhạc bang chủ, nay chỉ còn lại là Nhạc lão nhân, đại cừu đã báo ta cũng không còn vướng bận, tùy tiện tìm một thôn nhỏ hảo hảo hưởng thanh phúc đi!”
Dạ Lan San gật gật đầu, phân phó hạ nhân chuẩn bị tiễn lương mã thất* cho Nhạc Hồng, nhìn ba người Nhạc gia rời đi, Dạ Lan San nhẹ nhàng thở ra, xoay người lại nhìn thấy ba người Đoạn Tinh đang lén lút muốn chạy, sắc mặt không khỏi trầm xuống:“Quay lại đây!”
*lương khô, ngân lượng, ngựa Bạn đang ?
“Ách………… Bảo chủ còn có gì phân phó?” Đoạn Tinh bị đẩy lên trước, trong lòng âm thầm kêu khổ —– Dựa vào cái gì mỗi lần đều là lão tử bị bắn phát đầu!
Gia Cát trừng mắt —– Bởi vì ngươi võ công tốt nhất!
Đoạn Tinh trừng lại —– Dù vậy cũng đánh không lại Bảo chủ!
“Tử Việt đâu?” Dạ Lan San không có tâm tình nhìn hai người mắt đi mày lại, thẳng tiến chủ đề.
“Ngô, Tiểu Việt Việt hắn không ở đây.” Đoạn Tinh ấp úng.
“Không ở đây là ý gì?” Dạ Lan San nổi giận.
“Chính là ngày hôm đó ngươi đi Tử Việt cũng để lại phong thư nói hắn tâm tình không tốt đi ra ngoài giải sầu từ đó về sau cũng không thấy tin tức.” Gia Cát không đành lòng nhìn Đoạn Tinh bị túm cổ một mình, nhắm mắt lại một hơi nói thay hắn.
“Cái gì?” Dạ Lan San sợ hãi: “Một mình ra ngoài?”
“Bảo chủ ngươi không cần lo lắng.” Bạch Nhược Manh khuyên nhủ:“Kỳ thật trong ba năm ngươi bế quan, Tiểu Việt thường xuyên lén chuồn ra ngoài chơi, sau đó một hai tháng không trở lại là chuyện thường, không có việc gì .”
Một hai tháng? Dạ Lan San sắp hỏng mất, tay túm lấy cổ áo Đoạn Tinh:“Hắn bình thường đi đâu giải sầu?”
“Đông tây nam bắc, đâu cũng có, bất quá Bảo chủ yên tâm, mỗi lần Tiểu Việt đến một nơi đều dùng bồ câu đưa tin, không sao đâu!”
Dạ Lan San ủ rũ, xong rồi, mình ngày đó quá lỗ mãng, Tử Việt bị dọa chạy rồi.
Buổi tối nằm ở trên giường, Dạ Lan San lăn qua lộn lại ngủ không được, trong đầu toàn là hình ảnh củaThần Tử Việt, thật vất vả mới mơ mơ màng màng ngủ, lại mơ thấy Thần Tử Việt ở trong lửa quay cuồng, bị dọa giật mình tỉnh giấc một thân mồ hôi lạnh, trong lòng thầm nghĩ phi phi phi, đây là cái mộng nhảm nhí gì! Dù sao cũng ngủ không được, Dạ Lan San nhảy lên trên nóc nhà, nhìn bầu trời đầy sao sáng lấp lánh, giống như ánh mắt phát sáng của Tử Việt, đêm ngày hè phong cảnh có vẻ phá lệ thanh lương, mang theo hơi thở sạch sẽ của rừng cây, mấy ngày mệt mỏi nhất thời cùng nhau tràn vào, cuối cùng chịu không nổi, nhắm mắt nặng nề ngủ, trong mơ còn nhìn thấy Tử Việt cười.
Ba ngày sau, toàn bộ Vân Sát Bảo đều bị vây trong một trạng thái khẩn trương cao độ, bởi vì —– Dạ Lan San rất không thoải mái.
Quy tắc mọi người tuân thủ chỉ có một: Có thể cách Bảo chủ xa bao nhiêu, liền cách Bảo chủ xa bấy nhiêu.
Thời điểm cơm trưa, nghe người khác báo lại ba người họ lại cáo ốm không tiện xuất môn, Dạ Lan San rốt cục nổi giận! Nổi giận đùng đùng nhấc chân đá văng viện môn Đoạn Tinh.
Trong viện, Đoạn Tinh cùng Gia Cát đang đoạt cái chân gà, đột nhiên thấy Dạ Lan San như “thiên thần” cầm Ám Đao xuất hiện ở cửa, mặt đen một quả a……
“A!” Gia Cát kêu một tiếng trốn ở phía sau Đoạn Tinh, lộ ra nửa cái đầu nhìn Dạ Lan San.
Đoạn Tinh run rẩy, giơ chân gà hướng Dạ Lan San: “Bảo chủ…… Ngươi…… Ăn cơm không?”
“Ta muốn xuống núi! Ta muốn đi tìm Tử Việt!” Dạ Lan San mặt đầy lửa giận.
“Hảo hảo hảo, hiện tại đi, lập tức lập tức đi, ta đi chuẩn bị ngựa cho ngươi!” Đoạn Tinh cuồng gật đầu, nói xong muốn chạy ra bên ngoài, lại cảm thấy trước mắt xuất hiện một đạo bóng đen, Ám Đao đoan đoan chính chính cắm ở trước mặt hắn:“Tiểu Việt rốt cuộc ở đâu?!”
“Ta thật sự không biết……” Đoạn Tinh muốn khóc.
“Bảo chủ…… Ngươi trước đừng kích động a!” Gia Cát mở miệng:“Đợi thêm chút nữa nói không chừng có tin tức .”
“Ta còn phải chờ bao lâu?!” Dạ Lan San rống.
Gia Cát cùng Đoạn Tinh hận không thể lập tức bất tỉnh, trong lòng thầm nghĩ chúng ta nào có biết đâu, rõ ràng là chính ngươi cùng Tiểu Việt Việt giận dỗi mới đem người dọa chạy!
Mắt thấy sắc mặt Dạ Lan San càng ngày càng đen, hai người chỉ cảm thấy trên trời quạ đen kêu loạn, Gia Cát tuyệt vọng ngẩng đầu, lại nhìn thấy trên không có một con bồ câu bay tới……
“A a a!” Gia Cát chỉ vào trên không trung kêu lên.
Đoạn Tinh sợ hãi:“Thần Côn, ngươi bị dọa choáng váng?”
“Bồ câu!” Gia Cát tiếp tục kêu:“Bồ câu đưa tin của Tiểu Việt Việt!”
Vừa dứt lời, chỉ thấy Dạ Lan San phi thân lên vững vàng bắt được con bồ câu kia, mở cuộn giấy nhìn một cái xoay người chạy ra ngoài:“Chuẩn bị ngựa, ta muốn đi Giang Nam!”
Đoạn Tinh xoa xoa con bồ câu bị dọa đến hấp hối kia, cùng Gia Cát đồng thời thở phào một cái, hoàn hảo tránh được một kiếp.
Buổi tối ngày hôm đó, Dạ Lan San lặng lẽ thăm dò vào dịch quán, đi theo một nha hoàn đưa rượu và thức ăn đến phòng ngủ Hoàng Thiên Sở, ở trên nóc nhà nhìn xuống, thì thấy Hoàng Thiên Sở đứng cung kính, người ngồi trên ghế là một tử y nam tử, mặt âm trầm không nói một lời.
“Thái Tử…… Ngài nói lần này chúng ta nên làm cái gì bây giờ?” Đứng hồi lâu, Hoàng Thiên Sở nhịn không được mở miệng.
Thái Tử? Dạ Lan San cau mày, đương kim thiên tử Hoa Thiên Lang năm nay mới hai mươi lăm tuổi, sao lại có một thái tử lớn như vậy? Nghĩ lại liền hiểu được, người đang ngồi đây không phải ai khác, mà chính là Mạc Bắc Hoàng tử Gia Luật Thanh, Hoàng Thiên Sở này quả nhiên là nội gián!
“Còn có thể làm sao!” Gia Luật Thanh lạnh lùng nói:“Là chính ngươi nói có thể vì bổn vương tìm được một số vàng lớn, bổn vương đã báo lên cho phụ vương, hiện tại trở về nói không có vàng? Ngươi cũng biết có bao nhiêu người mơ ước thái tử vị của bổn vương!”
“Vâng vâng vâng, chuyện này là do ta lo lắng không chu toàn.” Hoàng Thiên Sở trên đầu đổ mồ hôi lạnh: “Thuộc hạ cũng không nghĩ tới Nhạc Hồng kia cư nhiên chết cũng không chịu mở miệng, việc đã đến nước này, mong rằng thái tử chỉ cho hạ thần một con đường đúng đắng.”
“Ta có thể cho ngươi cái gì.” Gia Luật Thanh đứng lên, nói:“Đường chính là dưới lòng bàn chân ngươi, ngươi tự nhìn xem đi như thế nào.”
“Này………… Thuộc hạ ngu dốt…………” Hoàng Thiên Sở sắc mặt có chút trắng bệch.
“Tháng sau ta sẽ xuất binh .” Gia Luật Thanh cầm chén trà tinh tế thưởng thức:“Ngươi có biết ta sợ nhất cái gì?”
“Thái tử điện hạ anh minh thần võ, đương nhiên là không sợ hãi điều gì.” Hoàng Thiên Sở nơm nớp lo sợ.
Trên nóc nhà Dạ Lan San lắc đầu, xem ra người này chẳng những ngu ngốc, còn thực xuẩn.
Quả nhiên, Gia Luật Thanh cũng rất bất mãn câu trả lời này của hắn, cười lạnh nói: “Thật không biết tại sao ta sao lại tìm một phế vật vô dụng như ngươi! Ta cho ngươi biết, ta sợ Trấn Quốc Đại tướng quân Lâm Hạo Dương của Thiên Lang Quốc ngươi, sợ muốn chết! Hoa Thiên Lang y há có tài đức gì, lại có thể tìm được một tướng quân tốt như vậy! Ngươi cũng biết nếu Lâm Hạo Dương nguyện ý quy thuận ta, một nghìn ngươi ta cũng không cần!”
“Vâng vâng vâng.” Hoàng Thiên Sở khúm núm, trong lòng hận đến chết nhưng trên mặt lại không chút nào dám biểu hiện ra.
“Thôi!” Gia Luật Thanh chán ghét nhìn hắn một cái, nghĩ thầm đều là quan viên của Thiên Lang Quốc, sao tố chất kém nhiều như vậy, tùy tay vứt cho Hoàng Thiên Sở một gói giấy, mở miệng nói:“Ngươi có nhận ra thứ này?”
“Thái tử điện hạ tha mạng a, xin cho thuộc hạ một cơ hội lấy công chuộc tội.” Hoàng Thiên Sở thấy gói giấy kia, trong lòng cho là độc dược, hoảng lên bùm một tiếng quỳ trên mặt đất dập đầu như giả tỏi, sợ tới mức thiếu chút nữa chảy nước tiểu ra quần.
“Phế vật tham sống sợ chết!” Gia Luật Thanh hung hăng đạp hắn một cước: “Ngươi muốn ăn bổn vương còn luyến tiếc! Ngươi lần này đến kinh thành, tìm cơ hội dụ Lâm Hạo Dương ra ngoài, ta sẽ tìm một tửu lâu sắp xếp một bàn thức ăn, đến lúc đó nghĩ biện pháp đem thứ này cho hắn ăn, ta còn có thể suy nghĩ ở trước mặt phụ vương cầu tình, để lại cái mạng vô dụng của ngươi!”
“Vâng, tạ thái tử điện hạ!” Hoàng Thiên Sở nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy mình mới từ quỷ môn quan trở về, muốn đứng lên lại cảm thấy dưới đùi mềm nhũn —– Mới vừa rồi bị hù dọa thoát lực.
Gia Luật Thanh khinh thường nhìn hắn một cái, lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người nhảy ra ngoài cửa sổ.
Hoàng Thiên Sở ngồi dưới đất, một hồi lâu mới chậm rãi hồi sức, dụng cả tay chân bò dậy thở: “Con bà nó, thứ tiểu tạp nham man di quốc!”
“Lời này của ngươi sao lúc nãy không nói.” Phía sau đột nhiên truyền đến một tiếng trêu chọc, Hoàng Thiên Sở sợ hãi, quay đầu nhìn thấy một người bịt mặt khoanh tay dựa vào trên tường.
“Ngươi là ai?!” Hoàng Thiên Sở hỏi, há miệng muốn gọi người nhưng Dạ Lan San xuất thủ nhanh như chớp, không đợi hắn hô lên liền điểm trúng á huyệt hắn, sau đó Hoàng Thiên Sở nhìn thấy bóng đen trước mắt chợt lóe, nhất thời cảm thấy cổ lạnh ngắt, không kịp phản ứng đã mất mạng. Dạ Lan San nhíu mày, thật sự là đáng tiếc cho Ám đao, dính máu của loại người như thế, cho nên đưa tay vỗ vỗ thân đao nói: “Tiểu Ảnh Tử, lần này khiến ngươi thấy ghê tởm, trở về hảo hảo tắm rửa cho ngươi.” Ám Đao ở dưới ánh nến hơi hơi rung động, giống như đang đáp lại chủ nhân mình.
Dạ Lan San xoay người muốn đi, suy nghĩ một chút lại quay lại, đưa tay vào trong lòng Hoàng Thiên Sở sờ sờ, lấy ra gói giấy vừa rồi Gia Luật Thanh đưa cho Hoàng Thiên Sở —– Gia Cát thích nhất vơ vét các loại kỳ độc, mang về làm lễ vật cho y.
Dạ Lan San đi rồi, từ trong chỗ tối nhảy ra một người, chính là bạch y thiếu niên ban ngày ở cạnh phòng Dạ Lan San, hắn đi quanh thi thể Hoàng Thiên Sở nhìn nhìn, nhếch miệng cười xấu xa, tiện tay ở trên tường viết vài nét bút xong rồi cũng xoay người rời đi. Nhảy ra ngoài tường dịch quán, bạch y thiếu niên chậm rãi đi dọc theo ngã tư đường yên tĩnh, phu canh buồn ngủ mông lung đi ngang qua, gió đêm nhẹ nhàng thổi bay mạng che mặt của hắn, phu canh dụi dụi mắt —— Sao lại có người đẹp như vậy? Chẳng lẽ là tiên?
Sau khi giết Hoàng Thiên Sở, Dạ Lan San một khắc cũng không muốn chậm trễ, suốt đêm cưỡi ngựa ra khỏi thành, thầm nghĩ nhanh chóng nhìn thấy Thần Tử Việt, Ô Vân Đạp Tuyết như dây cung lợi kiếm chạy ra cửa thành, phía trên tường thành, bạch y thiếu niên kinh ngạc nhìn chăm chú vào Dạ Lan San, đợi sau khi y biến mất mới tự giễu cười cười, huýt sáo, một con bạch mã ở xa xa chạy đến, thiếu niên thả người nhảy lên cười nói:“Đi! A Bạch, chúng ta đi Giang Nam!”
Bạch mã giống như có linh tính, hí một tiếng quay đầu hướng phía đông nam chạy đi, bạch y thiếu niên vạt áo tung bay, giống như thần trì.
Dạ Lan San ngày đêm thần tốc, rốt cục chạy về tới Vân Sát Bảo, vào cửa định đi tìm Thần Tử Việt lại nhìn thấy Nhạc Hồng cùng Nhạc Cửu Nghiên tiến lên tiếp đón.
“Đa tạ Dạ Bảo chủ!” Mắt thấy Nhạc Hồng sắp quỳ xuống, Dạ Lan San vội vàng tiến lên đỡ hắn:“Nhạc bang chủ khách khí, bất quá ngươi làm sao biết ta đã giết chết Hoàng Thiên Sở?”
“Cả nước đều biết cẩu quan kia đã chết!” Đoạn Tinh lách qua đám người từ ngoài cửa tiến vào cười nói:“Bất quá không ngờ ngươi cũng biết châm biếm như thế, ra một chiêu hiểm như vậy!”
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Dạ Lan San có điểm mơ hồ.
“Ngươi còn giả bộ!” Bạch Nhược Manh bóp quai hàm Dạ Lan San:“Giết người coi như xong còn ở trên tường viết này nọ, ta trước kia sao lại không phát hiện tiểu tử ngươi đùa tốt như vậy!”
“Cái gì a!” Dạ Lan San dở khóc dở cười:“Không phải ta làm.”
“Chẳng lẽ Hoàng Thiên Sở thật sự là do Gia Luật Thanh giết?” Đoạn Tinh mở to miệng:“Quai quai, khẩu vị của Gia Luật Thanh này thật là kỳ lạ a, cư nhiên thích loại hình như Hoàng Thiên Sở, quả nhiên là nồi nào nắp vun đấy!”
Dạ Lan San càng mạc danh kỳ diệu, sắp xếp lại suy nghĩ một chút sau đó nói nhanh:“Ta tối hôm đó đến trạm dịch tìm Hoàng Thiên Sở, nhìn thấy hắn đang ở cùng Gia Luật Thanh, chờ Gia Luật Thanh đi rồi ta liền vào đem Hoàng Thiên Sở làm thịt, sau đó ta về đây, trừ cái đó ra ta cái gì cũng không làm!”
Mọi người một trận trầm mặc, Đoạn Tinh nhíu mày nghi hoặc:“Nhưng ta nghe nói ngày đó người phát hiện ra thi thể Hoàng Thiên Sở cũng đồng thời phát hiện trên tường còn viết một đoạn…… thư tình, đại ý nói là Mạc Bắc Hoàng tử Gia Luật Thanh ái mộ Hoàng Thiên Sở đã lâu, đêm đó Gia Luật Thanh dục hành bất quỹ, Hoàng Thiên Sở liều chết phản kháng, bị thất thủ giết chết, Gia Luật Thanh ảo não không thôi, dám làm dám chịu, vì thế ở trên tường viết xuống những điều đã trải qua……”
Dạ Lan San cười khổ:“Thật không phải ta làm.”
“Ta biết mà!” Bạch Nhược Manh lắc đầu:“Ta đã nói rồi, tiểu tử này sao có thể có khả năng đùa tốt như vậy!”
“Mặc kệ như thế nào, Dạ Bảo chủ đã giúp Phi Hổ bang ta báo huyết hải thâm cừu cho mấy trăm người, Nhạc gia ta xin cảm tạ!” Nhạc Hồng ôm quyền nói: “Còn mỏ vàng Vũ Vương Thành, Dạ Bảo chủ nếu muốn tùy thời khứ thủ!”
Dạ Lan San lắc đầu:“Đó là mỏ vàng là Nhạc gia, Vân Sát Bảo tuyệt đối sẽ không động, nhưng không biết Nhạc bang chủ sau này có tính toán gì không?”
Nhạc Hồng thở dài: “Sao còn là Nhạc bang chủ, nay chỉ còn lại là Nhạc lão nhân, đại cừu đã báo ta cũng không còn vướng bận, tùy tiện tìm một thôn nhỏ hảo hảo hưởng thanh phúc đi!”
Dạ Lan San gật gật đầu, phân phó hạ nhân chuẩn bị tiễn lương mã thất* cho Nhạc Hồng, nhìn ba người Nhạc gia rời đi, Dạ Lan San nhẹ nhàng thở ra, xoay người lại nhìn thấy ba người Đoạn Tinh đang lén lút muốn chạy, sắc mặt không khỏi trầm xuống:“Quay lại đây!”
*lương khô, ngân lượng, ngựa Bạn đang ?
“Ách………… Bảo chủ còn có gì phân phó?” Đoạn Tinh bị đẩy lên trước, trong lòng âm thầm kêu khổ —– Dựa vào cái gì mỗi lần đều là lão tử bị bắn phát đầu!
Gia Cát trừng mắt —– Bởi vì ngươi võ công tốt nhất!
Đoạn Tinh trừng lại —– Dù vậy cũng đánh không lại Bảo chủ!
“Tử Việt đâu?” Dạ Lan San không có tâm tình nhìn hai người mắt đi mày lại, thẳng tiến chủ đề.
“Ngô, Tiểu Việt Việt hắn không ở đây.” Đoạn Tinh ấp úng.
“Không ở đây là ý gì?” Dạ Lan San nổi giận.
“Chính là ngày hôm đó ngươi đi Tử Việt cũng để lại phong thư nói hắn tâm tình không tốt đi ra ngoài giải sầu từ đó về sau cũng không thấy tin tức.” Gia Cát không đành lòng nhìn Đoạn Tinh bị túm cổ một mình, nhắm mắt lại một hơi nói thay hắn.
“Cái gì?” Dạ Lan San sợ hãi: “Một mình ra ngoài?”
“Bảo chủ ngươi không cần lo lắng.” Bạch Nhược Manh khuyên nhủ:“Kỳ thật trong ba năm ngươi bế quan, Tiểu Việt thường xuyên lén chuồn ra ngoài chơi, sau đó một hai tháng không trở lại là chuyện thường, không có việc gì .”
Một hai tháng? Dạ Lan San sắp hỏng mất, tay túm lấy cổ áo Đoạn Tinh:“Hắn bình thường đi đâu giải sầu?”
“Đông tây nam bắc, đâu cũng có, bất quá Bảo chủ yên tâm, mỗi lần Tiểu Việt đến một nơi đều dùng bồ câu đưa tin, không sao đâu!”
Dạ Lan San ủ rũ, xong rồi, mình ngày đó quá lỗ mãng, Tử Việt bị dọa chạy rồi.
Buổi tối nằm ở trên giường, Dạ Lan San lăn qua lộn lại ngủ không được, trong đầu toàn là hình ảnh củaThần Tử Việt, thật vất vả mới mơ mơ màng màng ngủ, lại mơ thấy Thần Tử Việt ở trong lửa quay cuồng, bị dọa giật mình tỉnh giấc một thân mồ hôi lạnh, trong lòng thầm nghĩ phi phi phi, đây là cái mộng nhảm nhí gì! Dù sao cũng ngủ không được, Dạ Lan San nhảy lên trên nóc nhà, nhìn bầu trời đầy sao sáng lấp lánh, giống như ánh mắt phát sáng của Tử Việt, đêm ngày hè phong cảnh có vẻ phá lệ thanh lương, mang theo hơi thở sạch sẽ của rừng cây, mấy ngày mệt mỏi nhất thời cùng nhau tràn vào, cuối cùng chịu không nổi, nhắm mắt nặng nề ngủ, trong mơ còn nhìn thấy Tử Việt cười.
Ba ngày sau, toàn bộ Vân Sát Bảo đều bị vây trong một trạng thái khẩn trương cao độ, bởi vì —– Dạ Lan San rất không thoải mái.
Quy tắc mọi người tuân thủ chỉ có một: Có thể cách Bảo chủ xa bao nhiêu, liền cách Bảo chủ xa bấy nhiêu.
Thời điểm cơm trưa, nghe người khác báo lại ba người họ lại cáo ốm không tiện xuất môn, Dạ Lan San rốt cục nổi giận! Nổi giận đùng đùng nhấc chân đá văng viện môn Đoạn Tinh.
Trong viện, Đoạn Tinh cùng Gia Cát đang đoạt cái chân gà, đột nhiên thấy Dạ Lan San như “thiên thần” cầm Ám Đao xuất hiện ở cửa, mặt đen một quả a……
“A!” Gia Cát kêu một tiếng trốn ở phía sau Đoạn Tinh, lộ ra nửa cái đầu nhìn Dạ Lan San.
Đoạn Tinh run rẩy, giơ chân gà hướng Dạ Lan San: “Bảo chủ…… Ngươi…… Ăn cơm không?”
“Ta muốn xuống núi! Ta muốn đi tìm Tử Việt!” Dạ Lan San mặt đầy lửa giận.
“Hảo hảo hảo, hiện tại đi, lập tức lập tức đi, ta đi chuẩn bị ngựa cho ngươi!” Đoạn Tinh cuồng gật đầu, nói xong muốn chạy ra bên ngoài, lại cảm thấy trước mắt xuất hiện một đạo bóng đen, Ám Đao đoan đoan chính chính cắm ở trước mặt hắn:“Tiểu Việt rốt cuộc ở đâu?!”
“Ta thật sự không biết……” Đoạn Tinh muốn khóc.
“Bảo chủ…… Ngươi trước đừng kích động a!” Gia Cát mở miệng:“Đợi thêm chút nữa nói không chừng có tin tức .”
“Ta còn phải chờ bao lâu?!” Dạ Lan San rống.
Gia Cát cùng Đoạn Tinh hận không thể lập tức bất tỉnh, trong lòng thầm nghĩ chúng ta nào có biết đâu, rõ ràng là chính ngươi cùng Tiểu Việt Việt giận dỗi mới đem người dọa chạy!
Mắt thấy sắc mặt Dạ Lan San càng ngày càng đen, hai người chỉ cảm thấy trên trời quạ đen kêu loạn, Gia Cát tuyệt vọng ngẩng đầu, lại nhìn thấy trên không có một con bồ câu bay tới……
“A a a!” Gia Cát chỉ vào trên không trung kêu lên.
Đoạn Tinh sợ hãi:“Thần Côn, ngươi bị dọa choáng váng?”
“Bồ câu!” Gia Cát tiếp tục kêu:“Bồ câu đưa tin của Tiểu Việt Việt!”
Vừa dứt lời, chỉ thấy Dạ Lan San phi thân lên vững vàng bắt được con bồ câu kia, mở cuộn giấy nhìn một cái xoay người chạy ra ngoài:“Chuẩn bị ngựa, ta muốn đi Giang Nam!”
Đoạn Tinh xoa xoa con bồ câu bị dọa đến hấp hối kia, cùng Gia Cát đồng thời thở phào một cái, hoàn hảo tránh được một kiếp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.