Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa
Chương 468: Chân tướng 5
HỎA HỒNG
11/11/2014
“Nhưng, ngươi không thể để cho Địch Mân. . . . . .”
“Làm cho Địch Mân thế nào? Giết chết hoàng thượng sao? Vậy có nhiều ý tứ, nếu hoàng thượng biết, hại chết hắn là nhi tử của hắn, ta nghĩ trên mặt của hắn, nhất định rất phấn khích. . . .”
Trúc Thanh tàn nhẫn cười:
“Ta cũng không muốn như vậy, nhưng ngươi cũng biết, ta yêu Vũ Nhi, nhưng hắn lại hoành đao đoạt ái. Vũ Nhi đi theo hắn, sống tốt cũng thôi, nhưng hắn bảo vệ Vũ Nhi sao? Bảo vệ không được, ta trăm phương nghìn kế giúp hắn bảo trụ nhi tử, nhưng kết quả, hắn bảo vệ không được. Ngươi nói, hắn có tư cách gì có được Vũ Nhi, có tư cách gì sống trên cõi đời này.. . .”
Điên rồi, thật sự điên rồi!
Hai người liếc nhau, Địch lão tướng quân cả giận nói:
“Như ngươi hại Địch Mân vậy. Tàn Nguyệt thì sao? Tàn Nguyệt có phải hay không. . . . . .”
“Tàn Nguyệt là thê tử Địch Mân, ta sẽ không hại nàng. Tính mạng của nàng cũng là ta cứu trở về, ta chỉ là đem nàng an trí tốt, chờ chuyện bên này xử lý xong, sẽ thả nàng ra. Chuẩn bị lâu như vậy, ngày kia là có thể nhìn kết quả, các ngươi —— ai cũng không thể phá hỏng. . . .”
Kiêu ngạo cười, hắn xoay người rời đi, Địch lão tướng quân vừa muốn đuổi theo, đột nhiên cảm giác được cả người như nhũn ra, người liền hôn mê bất tỉnh. . .
Vài hắc y nhân cười, lưu lại trông chừng, người còn lại, giống như là u linh chợt lóe, đảo mắt liền mất đi tung tích. . . . . .
Đêm, chưa buông xuống, nhưng trời, cũng đã thay đổi.
Hôm nay, thời điểm hoàng thượng lâm triều, bỗng nhiên té xỉu trên ghế rồng, hoàng thượng vẫn đều tinh thần không tốt, lần đầu tiên té xỉu trước chúng thần.
Tất cả mọi người khẩn trương muốn chết, mà Thái y lại chau mày, cảm thấy hoàng thượng có điểm không đúng, nhưng. . .
Nhưng bọn hắn lại tra không ra, rốt cuộc là không đúng chỗ nào. . . .
Đến tối, hoàng thượng rốt cục tỉnh lại, tinh thần tốt rất nhiều, Lâm quý phi, Đổng quý phi, hoàng hậu và các hậu phi đều ở bên cạnh, các đại thần hầu ở bên ngoài, tất cả mọi người đang chờ ý chỉ hoàng thượng. . . . . .
Thái y đều bó tay hết cách rồi, chỉ sợ là, thời gian của hoàng thượng đã không nhiều.
Mà lúc này đây, cũng nên lập thánh chỉ, công bố chiếu thư truyền ngôi. . . .
“Làm cho Địch Mân thế nào? Giết chết hoàng thượng sao? Vậy có nhiều ý tứ, nếu hoàng thượng biết, hại chết hắn là nhi tử của hắn, ta nghĩ trên mặt của hắn, nhất định rất phấn khích. . . .”
Trúc Thanh tàn nhẫn cười:
“Ta cũng không muốn như vậy, nhưng ngươi cũng biết, ta yêu Vũ Nhi, nhưng hắn lại hoành đao đoạt ái. Vũ Nhi đi theo hắn, sống tốt cũng thôi, nhưng hắn bảo vệ Vũ Nhi sao? Bảo vệ không được, ta trăm phương nghìn kế giúp hắn bảo trụ nhi tử, nhưng kết quả, hắn bảo vệ không được. Ngươi nói, hắn có tư cách gì có được Vũ Nhi, có tư cách gì sống trên cõi đời này.. . .”
Điên rồi, thật sự điên rồi!
Hai người liếc nhau, Địch lão tướng quân cả giận nói:
“Như ngươi hại Địch Mân vậy. Tàn Nguyệt thì sao? Tàn Nguyệt có phải hay không. . . . . .”
“Tàn Nguyệt là thê tử Địch Mân, ta sẽ không hại nàng. Tính mạng của nàng cũng là ta cứu trở về, ta chỉ là đem nàng an trí tốt, chờ chuyện bên này xử lý xong, sẽ thả nàng ra. Chuẩn bị lâu như vậy, ngày kia là có thể nhìn kết quả, các ngươi —— ai cũng không thể phá hỏng. . . .”
Kiêu ngạo cười, hắn xoay người rời đi, Địch lão tướng quân vừa muốn đuổi theo, đột nhiên cảm giác được cả người như nhũn ra, người liền hôn mê bất tỉnh. . .
Vài hắc y nhân cười, lưu lại trông chừng, người còn lại, giống như là u linh chợt lóe, đảo mắt liền mất đi tung tích. . . . . .
Đêm, chưa buông xuống, nhưng trời, cũng đã thay đổi.
Hôm nay, thời điểm hoàng thượng lâm triều, bỗng nhiên té xỉu trên ghế rồng, hoàng thượng vẫn đều tinh thần không tốt, lần đầu tiên té xỉu trước chúng thần.
Tất cả mọi người khẩn trương muốn chết, mà Thái y lại chau mày, cảm thấy hoàng thượng có điểm không đúng, nhưng. . .
Nhưng bọn hắn lại tra không ra, rốt cuộc là không đúng chỗ nào. . . .
Đến tối, hoàng thượng rốt cục tỉnh lại, tinh thần tốt rất nhiều, Lâm quý phi, Đổng quý phi, hoàng hậu và các hậu phi đều ở bên cạnh, các đại thần hầu ở bên ngoài, tất cả mọi người đang chờ ý chỉ hoàng thượng. . . . . .
Thái y đều bó tay hết cách rồi, chỉ sợ là, thời gian của hoàng thượng đã không nhiều.
Mà lúc này đây, cũng nên lập thánh chỉ, công bố chiếu thư truyền ngôi. . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.