Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa
Chương 146: Hoàng thượng tới
HỎA HỒNG
11/11/2014
“Ô ô. . . . . Địch Mân. . . .”
Tàn Nguyệt cũng khóc, nàng cũng thấy được nốt ruồi kia, đã chứng minh rồi, đây không phải là giả, người này thật sự là Địch Mân!
Vốn dĩ có một chút ảo vọng cuối cùng, hiện giờ cũng đã. . .
Tim rất đau hô hấp trở nên khó khăn, mỗi một hơi thở đều rất khó, rất khó. . . .
Không biết khi nào thì chuẩn bị cho tốt , Tàn Nguyệt liền quỳ gối trước quan tài, thất thần nhìn xuống mặt đất. . . .
Người đến lại đi, đi rồi lại đến, nàng là thê tử của hắn, chỉ có thể máy móc dập đầu, máy móc mà quỳ lạy đến tận lúc mặt trời lặn hướng Tây, nguyệt thượng liễu sao đầu (trăng treo đầu ngọn liễu) . . . . . .
“Địch tướng quân, Địch Mân là một tướng quân tốt, xảy ra chuyện như vậy, Trẫm cũng rất tiếc. . . .”
Thanh âm bá đạo, Tàn Nguyệt sớm chết lặng chợt bừng tỉnh.
Trẫm, người đó là Hoàng Thượng sao? Tàn Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn thấy một nam tử toàn thân bận bộ trường bào màu xám nhạt, trong đầu bất chợt hoảng hốt.
“Hoàng thượng vạn tuế. . .”
Địch lão tướng quân vừa chuẩn bị quỳ xuống, Hoàng Thượng liền đỡ hắn, thở dài:
“Miễn lễ !”
“Hoàng thượng, cảm tạ người đã đến đây. . . . . .”
Địch lão tướng quân khó khăn mở miệng, nhìn vẻ mặt bi thương của Hoàng Thượng, vì sao hắn lại đau thương như vậy, không phải là, Hoàng Thượng sớm đã biết. . . .
“Lần đầu tiên nhìn thấy Địch Mân, Trẫm đã thấy thực thân thiết, cảm giác kia giống như là người thân của mình. . . .”
Hoàng thượng chậm rãi nói xong, Địch lão tướng quân chỉ cúi đầu, Tàn Nguyệt cũng chỉ lẳng lặng nghe. Nàng không nghĩ Hoàng Thượng lại có thể đích thân đến đây.
“Hoàng thượng, là Địch Mân phụ kỳ vọng của Hoàng Thượng !”
Cuối cùng, Địch lão tướng quân thở dài. Hoàng thượng cười lạnh một tiếng:
“Chuyện này có nhiều điểm đáng ngờ, Trẫm sẽ phái người đi điều tra rõ ràng. Địch lão tướng quân yên tâm, nếu có gì oan khuất, Trẫm tuyệt đối sẽ không bỏ qua kẻ đầu sỏ!”
Tàn Nguyệt ngạc nhiên!
Hoàng thượng nói như vậy là có ý tứ gì? Chẳng lẽ Địch Mân chết, không phải. . . .
Còn có ẩn tình khác sao? Sẽ không, làm sao có thể như thế?
Nhưng mà nếu không có điểm đáng ngờ, hoàng thượng làm sao lại có thể.. . .
Mơ mơ màng màng, Tàn Nguyệt đi tới sân của phủ mình, nhìn khắp phòng một lượt, trong đầu còn đang suy nghĩ những lời Hoàng Thượng vừa mới nói.
Không được, nàng muốn hỏi cho minh bạch, không thể cứ như vậy mà hồ đồ thêm nữa!
Tàn Nguyệt cũng khóc, nàng cũng thấy được nốt ruồi kia, đã chứng minh rồi, đây không phải là giả, người này thật sự là Địch Mân!
Vốn dĩ có một chút ảo vọng cuối cùng, hiện giờ cũng đã. . .
Tim rất đau hô hấp trở nên khó khăn, mỗi một hơi thở đều rất khó, rất khó. . . .
Không biết khi nào thì chuẩn bị cho tốt , Tàn Nguyệt liền quỳ gối trước quan tài, thất thần nhìn xuống mặt đất. . . .
Người đến lại đi, đi rồi lại đến, nàng là thê tử của hắn, chỉ có thể máy móc dập đầu, máy móc mà quỳ lạy đến tận lúc mặt trời lặn hướng Tây, nguyệt thượng liễu sao đầu (trăng treo đầu ngọn liễu) . . . . . .
“Địch tướng quân, Địch Mân là một tướng quân tốt, xảy ra chuyện như vậy, Trẫm cũng rất tiếc. . . .”
Thanh âm bá đạo, Tàn Nguyệt sớm chết lặng chợt bừng tỉnh.
Trẫm, người đó là Hoàng Thượng sao? Tàn Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn thấy một nam tử toàn thân bận bộ trường bào màu xám nhạt, trong đầu bất chợt hoảng hốt.
“Hoàng thượng vạn tuế. . .”
Địch lão tướng quân vừa chuẩn bị quỳ xuống, Hoàng Thượng liền đỡ hắn, thở dài:
“Miễn lễ !”
“Hoàng thượng, cảm tạ người đã đến đây. . . . . .”
Địch lão tướng quân khó khăn mở miệng, nhìn vẻ mặt bi thương của Hoàng Thượng, vì sao hắn lại đau thương như vậy, không phải là, Hoàng Thượng sớm đã biết. . . .
“Lần đầu tiên nhìn thấy Địch Mân, Trẫm đã thấy thực thân thiết, cảm giác kia giống như là người thân của mình. . . .”
Hoàng thượng chậm rãi nói xong, Địch lão tướng quân chỉ cúi đầu, Tàn Nguyệt cũng chỉ lẳng lặng nghe. Nàng không nghĩ Hoàng Thượng lại có thể đích thân đến đây.
“Hoàng thượng, là Địch Mân phụ kỳ vọng của Hoàng Thượng !”
Cuối cùng, Địch lão tướng quân thở dài. Hoàng thượng cười lạnh một tiếng:
“Chuyện này có nhiều điểm đáng ngờ, Trẫm sẽ phái người đi điều tra rõ ràng. Địch lão tướng quân yên tâm, nếu có gì oan khuất, Trẫm tuyệt đối sẽ không bỏ qua kẻ đầu sỏ!”
Tàn Nguyệt ngạc nhiên!
Hoàng thượng nói như vậy là có ý tứ gì? Chẳng lẽ Địch Mân chết, không phải. . . .
Còn có ẩn tình khác sao? Sẽ không, làm sao có thể như thế?
Nhưng mà nếu không có điểm đáng ngờ, hoàng thượng làm sao lại có thể.. . .
Mơ mơ màng màng, Tàn Nguyệt đi tới sân của phủ mình, nhìn khắp phòng một lượt, trong đầu còn đang suy nghĩ những lời Hoàng Thượng vừa mới nói.
Không được, nàng muốn hỏi cho minh bạch, không thể cứ như vậy mà hồ đồ thêm nữa!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.