Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa
Chương 63: Không cam lòng rời đi
HỎA HỒNG
11/11/2014
Nàng vốn chính là Tàn Nguyệt, có khoa trương như vậy sao? Tàn Nguyệt xấu xa
cười, quả nhiên thấy hiên Vương sau khi nghe được vội vàng ngậm miệng
lại, ánh sáng ngơ ngác trong đôi mắt cũng dời đi khỏi thân thể của nàng, nghi hoặc nói:
"Địch Mân, chuyện gì xảy ra? Sao lại là Tàn Nguyệt?"
Kỳ thật vừa nghĩ một chút, cũng có thể rõ ràng thân thể to lớn xảy ra cái gì, chỉ bất quá vốn là tất cả chuyện này cũng rất khó tin. Thánh chỉ tứ hôn, con dâu Hoàng thượng khâm điểm, dĩ nhiên cũng bị người đánh tráo, Liễu Hạo Nguyệt này, yêu thật đúng là đủ điên cuồng! Lá gan cũng thật sự là đủ lớn!
"Ngươi nói đi?"
Bàn tay to đáp đến trên eo nhỏ của Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt đỏ mặt từ chối vài cái, nhỏ giọng nói:
"Tướng công, ngươi buông tay..."
"Không tha, ta vĩnh viễn cũng không phóng ra!"
Ngày đó, hắn kỳ thật cũng thấy nàng rồi, chỉ là lúc ấy nàng không có chú ý tới hắn mà thôi.
Cũng đúng, nàng ngay cả thái tử cũng không có nhìn qua, làm sao tình hình nam nhân khác đây? Tàn Nguyệt, thanh cao như trăng tàn trên bầu trời cao.
"Ngươi... Hiên Vương gia còn đang ở đây?"
Len lén nhìn Hiên Vương đang trợn mắt há hốc mồm, Tàn Nguyệt không biết tại sao hắn lại ngẩn người, nhưng rõ ràng khẳng định là có liên quan với Địch Mân, có lẽ, hắn không có gặp qua Địch Mân thế này?
"Hiên Vương hả, hắn bề bộn nhiều việc, một hồi liền đi trở về?"
Địch Mân tà ác cười, Hiên Vương chỉa chỉa cái mũi của mình, kinh ngạc hỏi:
"Ta? Ta bề bộn nhiều việc sao?"
Hắn lúc nào bề bộn nhiều việc rồi? Tất cả mọi người biết, hắn là Vương gia nhàn rỗi nhất trong kinh thành. Cũng là bởi vì rất nhàn, cho nên hắn mới có thể an an ổn ổn sống ở trong kinh thành, vẫn chưa có xảy ra chuyện gì.
"Ta... Ta nhớ ra rồi, ta còn có việc... Đi về trước..."
Vốn là muốn nói hắn không có sự tình gì phải làm, nhưng nhìn đến Địch Mân âm thầm phóng tới mắt lạnh, hắn không thể làm gì khác hơn là tạm thời có việc, hảo tâm không quấy rầy đến bọn họ tân hôn. Dù sao, Địch Mân cũng buồn bực hơn một tháng rồi, cũng nên phát tiết, vui vẻ vui vẻ rồi.
"Vừa rồi hình như là Hiên Vương nói ra suy nghĩ của mình... Địch Mân, sao ngươi có thể vội vàng đuổi hắn rời đi đây?"
Người sáng suốt đều biết nói vừa rồi Địch Mân vốn là âm thầm tiễn khách, Tàn Nguyệt lại càng mẫn cảm, nhìn bộ dáng không cam lòng không oán của Hiên Vương, lòng của nàng luôn cảm giác được là lạ.
"Địch Mân, chuyện gì xảy ra? Sao lại là Tàn Nguyệt?"
Kỳ thật vừa nghĩ một chút, cũng có thể rõ ràng thân thể to lớn xảy ra cái gì, chỉ bất quá vốn là tất cả chuyện này cũng rất khó tin. Thánh chỉ tứ hôn, con dâu Hoàng thượng khâm điểm, dĩ nhiên cũng bị người đánh tráo, Liễu Hạo Nguyệt này, yêu thật đúng là đủ điên cuồng! Lá gan cũng thật sự là đủ lớn!
"Ngươi nói đi?"
Bàn tay to đáp đến trên eo nhỏ của Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt đỏ mặt từ chối vài cái, nhỏ giọng nói:
"Tướng công, ngươi buông tay..."
"Không tha, ta vĩnh viễn cũng không phóng ra!"
Ngày đó, hắn kỳ thật cũng thấy nàng rồi, chỉ là lúc ấy nàng không có chú ý tới hắn mà thôi.
Cũng đúng, nàng ngay cả thái tử cũng không có nhìn qua, làm sao tình hình nam nhân khác đây? Tàn Nguyệt, thanh cao như trăng tàn trên bầu trời cao.
"Ngươi... Hiên Vương gia còn đang ở đây?"
Len lén nhìn Hiên Vương đang trợn mắt há hốc mồm, Tàn Nguyệt không biết tại sao hắn lại ngẩn người, nhưng rõ ràng khẳng định là có liên quan với Địch Mân, có lẽ, hắn không có gặp qua Địch Mân thế này?
"Hiên Vương hả, hắn bề bộn nhiều việc, một hồi liền đi trở về?"
Địch Mân tà ác cười, Hiên Vương chỉa chỉa cái mũi của mình, kinh ngạc hỏi:
"Ta? Ta bề bộn nhiều việc sao?"
Hắn lúc nào bề bộn nhiều việc rồi? Tất cả mọi người biết, hắn là Vương gia nhàn rỗi nhất trong kinh thành. Cũng là bởi vì rất nhàn, cho nên hắn mới có thể an an ổn ổn sống ở trong kinh thành, vẫn chưa có xảy ra chuyện gì.
"Ta... Ta nhớ ra rồi, ta còn có việc... Đi về trước..."
Vốn là muốn nói hắn không có sự tình gì phải làm, nhưng nhìn đến Địch Mân âm thầm phóng tới mắt lạnh, hắn không thể làm gì khác hơn là tạm thời có việc, hảo tâm không quấy rầy đến bọn họ tân hôn. Dù sao, Địch Mân cũng buồn bực hơn một tháng rồi, cũng nên phát tiết, vui vẻ vui vẻ rồi.
"Vừa rồi hình như là Hiên Vương nói ra suy nghĩ của mình... Địch Mân, sao ngươi có thể vội vàng đuổi hắn rời đi đây?"
Người sáng suốt đều biết nói vừa rồi Địch Mân vốn là âm thầm tiễn khách, Tàn Nguyệt lại càng mẫn cảm, nhìn bộ dáng không cam lòng không oán của Hiên Vương, lòng của nàng luôn cảm giác được là lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.