Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa
Chương 253: Không nên
HỎA HỒNG
11/11/2014
"Thích khách!"
Bỏ tay Cúc Văn ra, Liễu tướng đi đến trước giường Tàn Nguyệt, cầm lấy tay Tàn Nguyệt nhẹ nhàng hỏi:
"Tàn Nguyệt, ngươi không sao chứ? Có làm ngươi sợ không ?"
Tự trách mình, nếu sai người ở đây cùng Tàn Nguyệt , nếu hắn tìm người đến hầu hạ nàng thì mọi chuyện sẽ không phát sinh chuyện như vậy .
"Cha. . . . . ."
Ôm lấy Liễu tướng, hai mắt e ngại nhìn Cúc Văn, Tàn Nguyệt hoảng sợ nói:
"Không được, ngươi không được lại đây. . . . . . Không nên. . . . . . Ta không tra xét, không tra về cái chết của nương. . . . . ."
Một người đến để giết của nàng, người còn lại cứu nàng. Tất cả đều diễn ra trong phòng của nàng. Nàng không biết trong phủ này còn cất giấu bao nhiêu người?
Tàn Nguyệt thống khổ nhắm mắt lại, thân mình nhịn không được run lên . . . . . .
Người muốn giết nàng có nói, không được ngăn cản con đường phát tài của hắn. Ai sẽ vì tiền mà giết nàng đây?
Nhìn vẻ mặt oan khuất của Cúc Văn nhưng người nàng nghĩ đến cũng chỉ có Cúc Văn . Cúc Văn cực kỳ hận nàng, cũng là người có động cơ lớn nhất để hại nàng.
"Ngươi. . . . . . Tàn Nguyệt, lão gia, ta không có. . . . . . Ta không có. . . . . ."
Cúc Văn bước lên trước, nhìn xác chết trước mặt, mặt trắng bệch.
"Tàn Nguyệt, không có việc gì rồi, về sự thật cái chết của mẹ ngươi, cha sẽ tra rõ . . . . . ."
Sẽ tra rõ sao? Đã nhiều năm như vậy rồi, tra rõ như thế nào?
Tàn Nguyệt thầm than một tiếng, buông Liễu tướng ra, cười khổ nói:
"Cám ơn phụ thân . Tàn Nguyệt cũng ra ngoài đã lâu , phải về nhà . . . . . ."
Dù sao, Hạo Nguyệt bọn họ cũng đi rồi, Cúc Văn cũng nổi lên sát tâm với nàng. Vừa mới là người của Thái Tử cứu nàng, cũng không biết là ai tới giết nàng, vẫn là chuyện của nàng, dù sao không nhiều chuyện tốt.
Nhắm mắt lại, nước mắt lạnh rơi xuống, nàng vừa vặn dùng lý do này rời đi, về sau Hạo Nguyệt xảy ra chuyện, như thế nào cũng không liên quan đến nàng.
Dù sao, nàng cùng Hạo Nguyệt, cũng không có một mình tiếp xúc, mà nàng lựa chọn thời điểm hạ độc khi tất cả mọi người đang nhìn Thái Tử, không ai chăm chú nhìn tay của nàng.
Thuốc kia mấy ngày nữa mới có thể phát tác . Lúc trước lựa chọn loại thuốc này, cũng là vì tránh để lộ dấu vết. Tuy rằng nàng không sợ cùng hài tử kia đồng quy vu tận, nhưng nàng lại không muốn liên lụy đến phủ tướng quân, liên lụy đến thân nhân của mình.
Lâm quý phi nhiều thủ đoạn, nàng cũng nghe nói qua , không phải vạn thời điểm bất đắc dĩ, cũng sẽ không trở thành kẻ địch của Lâm quý phi. . . . . .
Bỏ tay Cúc Văn ra, Liễu tướng đi đến trước giường Tàn Nguyệt, cầm lấy tay Tàn Nguyệt nhẹ nhàng hỏi:
"Tàn Nguyệt, ngươi không sao chứ? Có làm ngươi sợ không ?"
Tự trách mình, nếu sai người ở đây cùng Tàn Nguyệt , nếu hắn tìm người đến hầu hạ nàng thì mọi chuyện sẽ không phát sinh chuyện như vậy .
"Cha. . . . . ."
Ôm lấy Liễu tướng, hai mắt e ngại nhìn Cúc Văn, Tàn Nguyệt hoảng sợ nói:
"Không được, ngươi không được lại đây. . . . . . Không nên. . . . . . Ta không tra xét, không tra về cái chết của nương. . . . . ."
Một người đến để giết của nàng, người còn lại cứu nàng. Tất cả đều diễn ra trong phòng của nàng. Nàng không biết trong phủ này còn cất giấu bao nhiêu người?
Tàn Nguyệt thống khổ nhắm mắt lại, thân mình nhịn không được run lên . . . . . .
Người muốn giết nàng có nói, không được ngăn cản con đường phát tài của hắn. Ai sẽ vì tiền mà giết nàng đây?
Nhìn vẻ mặt oan khuất của Cúc Văn nhưng người nàng nghĩ đến cũng chỉ có Cúc Văn . Cúc Văn cực kỳ hận nàng, cũng là người có động cơ lớn nhất để hại nàng.
"Ngươi. . . . . . Tàn Nguyệt, lão gia, ta không có. . . . . . Ta không có. . . . . ."
Cúc Văn bước lên trước, nhìn xác chết trước mặt, mặt trắng bệch.
"Tàn Nguyệt, không có việc gì rồi, về sự thật cái chết của mẹ ngươi, cha sẽ tra rõ . . . . . ."
Sẽ tra rõ sao? Đã nhiều năm như vậy rồi, tra rõ như thế nào?
Tàn Nguyệt thầm than một tiếng, buông Liễu tướng ra, cười khổ nói:
"Cám ơn phụ thân . Tàn Nguyệt cũng ra ngoài đã lâu , phải về nhà . . . . . ."
Dù sao, Hạo Nguyệt bọn họ cũng đi rồi, Cúc Văn cũng nổi lên sát tâm với nàng. Vừa mới là người của Thái Tử cứu nàng, cũng không biết là ai tới giết nàng, vẫn là chuyện của nàng, dù sao không nhiều chuyện tốt.
Nhắm mắt lại, nước mắt lạnh rơi xuống, nàng vừa vặn dùng lý do này rời đi, về sau Hạo Nguyệt xảy ra chuyện, như thế nào cũng không liên quan đến nàng.
Dù sao, nàng cùng Hạo Nguyệt, cũng không có một mình tiếp xúc, mà nàng lựa chọn thời điểm hạ độc khi tất cả mọi người đang nhìn Thái Tử, không ai chăm chú nhìn tay của nàng.
Thuốc kia mấy ngày nữa mới có thể phát tác . Lúc trước lựa chọn loại thuốc này, cũng là vì tránh để lộ dấu vết. Tuy rằng nàng không sợ cùng hài tử kia đồng quy vu tận, nhưng nàng lại không muốn liên lụy đến phủ tướng quân, liên lụy đến thân nhân của mình.
Lâm quý phi nhiều thủ đoạn, nàng cũng nghe nói qua , không phải vạn thời điểm bất đắc dĩ, cũng sẽ không trở thành kẻ địch của Lâm quý phi. . . . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.