Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa
Chương 428: Lên kinh 5
HỎA HỒNG
11/11/2014
Cửa, Thanh thúc và Ngọc Nhi sóng vai đứng, Thanh thúc thở dài:
“Địch Mân, các ngươi đi trước đi. . . . . .”
Đưa cho Địch Mân cái mặt nạ mỏng manh, Thanh thúc nói:
“Đeo nó lên, ngươi có thể đi ra ngoài. Địch Mân, ngươi cũng biết chân tướng ngươi rơi vách núi, bên phủ tướng quân, có lẽ còn có người của thái tử, đừng đi gặp Địch lão tướng quân, càng không nên nhận nhau với bất luận kẻ nào, biết không?”
Vì sao?
Nói đến bên miệng, Địch Mân lại không có hỏi, Thanh thúc nói cũng có lý, hiện tại hắn thật sự là không thích hợp nhận biết với bọn họ.
Hơn nữa, ngẫm lại chuyện hắn cần làm, lại không có khả năng nói cho cha mẹ, hiện tại hắn ngay cả thân phận Địch Mân cũng không thể thừa nhận, làm sao có thể gặp bọn họ đây?
Phụ thân cả đời trung thành và tận tâm, nếu hắn biết, mặc dù hoàng thượng có lỗi nhiều hơn nữa, hắn cũng tuyệt đối sẽ không đáp ứng! Điểm ấy Địch Mân cũng khẳng định. . .
“Nhanh đi, trên đường cẩn thận một chút. Đây là Hộ Tâm Đan, cũng là tục mệnh hoàn bảo mệnh Tàn Nguyệt, năm ngày dùng một viên, ngươi phải nhớ kỹ. . . . . .”
Địch Mân vội vàng gật đầu, cẩn thận ôm lấy Tàn Nguyệt, chỉ cảm thấy nàng so với trước kia, nhẹ hơn rất nhiều.
Xe ngựa cũng là thiết kế riêng cho Tàn Nguyệt, bên ngoài nhìn không quá lớn, nhưng bên trong, lại rất rộng rãi.
Vì chiếu cố Tàn Nguyệt, bên trong cũng không có sắt cứng, toàn bộ trải lên chăn phủ gấm, thành trong xe ngựa cũng dùng chăn phủ gấm đệm tốt, cho dù có khẩn cấp dừng lại, cũng không đả thương đến người.
Cẩn thận yên vị Tàn Nguyệt, nhìn gương mặt an tĩnh dị thường, Địch Mân hận không thể lập tức đến kinh thành.
Chỉ là bọn họ ngồi xe ngựa, trên đường sẽ đi qua nhiều thành trấn, có dừng lại, thời điểm đến kinh thành, đã là hơn hai mươi ngày sau.
Xe ngựa rốt cục dừng lại, nhưng Thanh thúc còn chưa tới đây, Tàn Nguyệt giống với lúc vừa mới lên xe ngựa, nhưng thân mình càng thêm gầy yếu.
Cũng phải, lâu như vậy không ăn không uống, nước trên người cũng sớm đã hết.
Thật cẩn thận buông Tàn Nguyệt, trên mặt Địch Mân hiện lên một chút vội vàng.
“Chanh Sát, Chanh Sát đâu?”
Thanh thúc không tới, Chanh Sát không phải nói đã ở kinh thành sao? Sao đến lúc cần ngươi, cũng chỉ có một mình Tử Sát ở bên cạnh.
“Địch Mân, các ngươi đi trước đi. . . . . .”
Đưa cho Địch Mân cái mặt nạ mỏng manh, Thanh thúc nói:
“Đeo nó lên, ngươi có thể đi ra ngoài. Địch Mân, ngươi cũng biết chân tướng ngươi rơi vách núi, bên phủ tướng quân, có lẽ còn có người của thái tử, đừng đi gặp Địch lão tướng quân, càng không nên nhận nhau với bất luận kẻ nào, biết không?”
Vì sao?
Nói đến bên miệng, Địch Mân lại không có hỏi, Thanh thúc nói cũng có lý, hiện tại hắn thật sự là không thích hợp nhận biết với bọn họ.
Hơn nữa, ngẫm lại chuyện hắn cần làm, lại không có khả năng nói cho cha mẹ, hiện tại hắn ngay cả thân phận Địch Mân cũng không thể thừa nhận, làm sao có thể gặp bọn họ đây?
Phụ thân cả đời trung thành và tận tâm, nếu hắn biết, mặc dù hoàng thượng có lỗi nhiều hơn nữa, hắn cũng tuyệt đối sẽ không đáp ứng! Điểm ấy Địch Mân cũng khẳng định. . .
“Nhanh đi, trên đường cẩn thận một chút. Đây là Hộ Tâm Đan, cũng là tục mệnh hoàn bảo mệnh Tàn Nguyệt, năm ngày dùng một viên, ngươi phải nhớ kỹ. . . . . .”
Địch Mân vội vàng gật đầu, cẩn thận ôm lấy Tàn Nguyệt, chỉ cảm thấy nàng so với trước kia, nhẹ hơn rất nhiều.
Xe ngựa cũng là thiết kế riêng cho Tàn Nguyệt, bên ngoài nhìn không quá lớn, nhưng bên trong, lại rất rộng rãi.
Vì chiếu cố Tàn Nguyệt, bên trong cũng không có sắt cứng, toàn bộ trải lên chăn phủ gấm, thành trong xe ngựa cũng dùng chăn phủ gấm đệm tốt, cho dù có khẩn cấp dừng lại, cũng không đả thương đến người.
Cẩn thận yên vị Tàn Nguyệt, nhìn gương mặt an tĩnh dị thường, Địch Mân hận không thể lập tức đến kinh thành.
Chỉ là bọn họ ngồi xe ngựa, trên đường sẽ đi qua nhiều thành trấn, có dừng lại, thời điểm đến kinh thành, đã là hơn hai mươi ngày sau.
Xe ngựa rốt cục dừng lại, nhưng Thanh thúc còn chưa tới đây, Tàn Nguyệt giống với lúc vừa mới lên xe ngựa, nhưng thân mình càng thêm gầy yếu.
Cũng phải, lâu như vậy không ăn không uống, nước trên người cũng sớm đã hết.
Thật cẩn thận buông Tàn Nguyệt, trên mặt Địch Mân hiện lên một chút vội vàng.
“Chanh Sát, Chanh Sát đâu?”
Thanh thúc không tới, Chanh Sát không phải nói đã ở kinh thành sao? Sao đến lúc cần ngươi, cũng chỉ có một mình Tử Sát ở bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.