Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa
Chương 143: Mẫu tử khó bảo toàn
HỎA HỒNG
11/11/2014
“Ta đói, muốn ăn chút gì đó. . . . . .”
Nha đầu vừa nghe, liền vui vẻ đi ra ngoài chuẩn bị, thiếu phu nhân đã lâu như vậy không có ăn thứ gì, các nàng làm sao có thể không vui vẻ ?
Nhìn Tiểu Thi cao hứng chạy đi, Tàn Nguyệt nhìn Tiểu Mạt nói:
“Mấy ngày không có tắm rửa sạch, trên người ta rất không thoải mái. Tiểu Mạt, ta muốn tắm rửa. . . . . .”
Tiểu Mạt không có hoài nghi, cũng bước chân ra ngoài, và Tàn Nguyệt liền. . . . .
Treo trên không trung, hai chân cách mặt đất, không có cảm thấy khó chịu, chỉ cảm thấy, là một sự giải thoát. . . . . .
Nhưng lại không phải thật sự giải thoát, nàng thậm chí còn chưa tắt thở, dải lụa trắng liền bị cắtt đứt, có người chạy vào, giữ được nửa mạng sống còn lại của nàng. . . . . .
“Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt. . . . . .”
Là ai đang gọi nàng? Chỉ là nàng thấy sống đã đủ, không muốn sống nữa, vì sao muốn chết cũng khó như vậy? Làm một người, ngay cả muốn chết cũng rất khó, làm người, có phải không? Cho dù là rất đau xót . . . . . .
“Thiếu phu nhân. . . . . .”
Một tiếng thét kinh hãi, Tiểu Mạt chạy tới, nhìn vẻ mặt háo sắc của thái tử, trong khoảng thời gian ngắn, kinh ngạc thiếu chút nữa quên mất nên nói cái gì.
“Cám ơn Thái tử cứu phu nhân. . . . . .”
Tiếp nhận lại Tàn Nguyệt từ tay Thái Tử, Tiểu Mạt kích động nói, Thái Tử hừ nhẹ một tiếng, thở dài nói:
“Đừng nói ta đã tới. . . . . .”
Bóng dáng chợt lóe, hắn liền phi thân rời đi, nếu không phải hắn lo lắng Tàn Nguyệt nên đến đây nhìn xem, hiện tại chỉ sợ Tàn Nguyệt đã. . . .
Nghĩ đến đây, cổ họng kêu gào đến tận trong tâm, hắn không có khả năng mỗi lần đều khéo tình cờ như vậy, về sau Tàn Nguyệt nếu còn muốn tìm cái chết, vậy nên làm cái gì bây giờ?
Địch lão tướng quân về vừa lúc, đại phu cũng mời lại đây, nhìn Tàn Nguyệt, nói quá mức suy yếu, không có vấn đề lớn.
“Địch lão tướng quân, mời qua bên này!”
Quay đầu lại, đăm chiêu nhìn Tàn Nguyệt một cái, lão đại phu khách khí nói.
Hai người đến thư phòng, lão đại phu thấy chung quanh không có người, mới thở dài nói:
“Thiếu phu nhân thân mình rất suy yếu, nếu còn tiếp tục như vậy, có khả năng mẫu tử đều khó giữ được!”
Mẫu tử?
Địch lão tướng quân sửng sốt, nhíu mày không thể tin:
“Ngươi nói, Tàn Nguyệt có thai . . . . . .”
“Nhưng giữ được hay không vẫn không xác định được, cho nên lão phu cũng không nói chắc. Chính là sợ cho các người hi vọng càng lớn, thì thất vọng càng nhiều . . . . ..”
Nha đầu vừa nghe, liền vui vẻ đi ra ngoài chuẩn bị, thiếu phu nhân đã lâu như vậy không có ăn thứ gì, các nàng làm sao có thể không vui vẻ ?
Nhìn Tiểu Thi cao hứng chạy đi, Tàn Nguyệt nhìn Tiểu Mạt nói:
“Mấy ngày không có tắm rửa sạch, trên người ta rất không thoải mái. Tiểu Mạt, ta muốn tắm rửa. . . . . .”
Tiểu Mạt không có hoài nghi, cũng bước chân ra ngoài, và Tàn Nguyệt liền. . . . .
Treo trên không trung, hai chân cách mặt đất, không có cảm thấy khó chịu, chỉ cảm thấy, là một sự giải thoát. . . . . .
Nhưng lại không phải thật sự giải thoát, nàng thậm chí còn chưa tắt thở, dải lụa trắng liền bị cắtt đứt, có người chạy vào, giữ được nửa mạng sống còn lại của nàng. . . . . .
“Tàn Nguyệt, Tàn Nguyệt. . . . . .”
Là ai đang gọi nàng? Chỉ là nàng thấy sống đã đủ, không muốn sống nữa, vì sao muốn chết cũng khó như vậy? Làm một người, ngay cả muốn chết cũng rất khó, làm người, có phải không? Cho dù là rất đau xót . . . . . .
“Thiếu phu nhân. . . . . .”
Một tiếng thét kinh hãi, Tiểu Mạt chạy tới, nhìn vẻ mặt háo sắc của thái tử, trong khoảng thời gian ngắn, kinh ngạc thiếu chút nữa quên mất nên nói cái gì.
“Cám ơn Thái tử cứu phu nhân. . . . . .”
Tiếp nhận lại Tàn Nguyệt từ tay Thái Tử, Tiểu Mạt kích động nói, Thái Tử hừ nhẹ một tiếng, thở dài nói:
“Đừng nói ta đã tới. . . . . .”
Bóng dáng chợt lóe, hắn liền phi thân rời đi, nếu không phải hắn lo lắng Tàn Nguyệt nên đến đây nhìn xem, hiện tại chỉ sợ Tàn Nguyệt đã. . . .
Nghĩ đến đây, cổ họng kêu gào đến tận trong tâm, hắn không có khả năng mỗi lần đều khéo tình cờ như vậy, về sau Tàn Nguyệt nếu còn muốn tìm cái chết, vậy nên làm cái gì bây giờ?
Địch lão tướng quân về vừa lúc, đại phu cũng mời lại đây, nhìn Tàn Nguyệt, nói quá mức suy yếu, không có vấn đề lớn.
“Địch lão tướng quân, mời qua bên này!”
Quay đầu lại, đăm chiêu nhìn Tàn Nguyệt một cái, lão đại phu khách khí nói.
Hai người đến thư phòng, lão đại phu thấy chung quanh không có người, mới thở dài nói:
“Thiếu phu nhân thân mình rất suy yếu, nếu còn tiếp tục như vậy, có khả năng mẫu tử đều khó giữ được!”
Mẫu tử?
Địch lão tướng quân sửng sốt, nhíu mày không thể tin:
“Ngươi nói, Tàn Nguyệt có thai . . . . . .”
“Nhưng giữ được hay không vẫn không xác định được, cho nên lão phu cũng không nói chắc. Chính là sợ cho các người hi vọng càng lớn, thì thất vọng càng nhiều . . . . ..”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.