Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa
Chương 160: Tàn Nguyệt, cẩn thận một chút
HỎA HỒNG
11/11/2014
"Nương, trong lòng ta có chút bất an, nên chưa nói cho nàng. . . ."
Tàn Nguyệt gục đầu xuống, bất an nắm chặt khăn tay, nhỏ giọng nói:
"Đối với Lam Nhi, ta cực kỳ yên tâm Nhưng từ sau khi nàng tới đây, hơn nữa là phủ Thái Tử chủ động thả người. . . Nương, người nghĩ lúc đó, Địch Mân tìm người thăm dò, cũng từng dò xét quá ý của Thái Tử, nhưng Thái Tử kiên quyết sẽ không thả người . . ."
Đây cũng là điều làm nàng khó hiểu, từ sau khi Địch Mân gặp chuyện không may, tâm tình Tàn Nguyệt vẫn không tốt, tinh thần sa sút. Nhưng ngày đó, nghe được lời Hoàng thượng nói, nghe được Địch lão tướng quân giải thích, nàng cũng hiểu được, sự tình rất kỳ quái. Địch Mân đã đi rồi, nhưng bọn họ còn hài tử trong bụng, nàng phải bảo vệ nó, cũng phải tìm ra hung thủ phía sau bức màn!
"Trong lòng ngươi đã biết là tốt rồi! Bọn họ cũng biết ngươi và Lam Nhi có cảm tình tốt, sẽ uy hiếp Lam Nhi cũng không chừng. Ta cũng tin tưởng nàng ta, nếu nàng ta thật là. . . . Ta tin, nàng ấy cũng có nỗi khổ. Tàn Nguyệt, cẩn thận một chút, để Tiểu Mạt cũng đi theo ngươi, trên danh nghĩa là giám sát, kỳ thật Tiểu Mạt cũng có chút võ công. Thời khắc mấu chốt, có lẽ thật có thể có công dụng. . . ."
Địch lão phu nhân vẫy tay, Tiểu Mạt chạy tới, nhìn Tàn Nguyệt cười:
"Thiếu phu nhân, nô tỳ đưa ngươi về. . . . . ."
Tàn Nguyệt nhẹ cười, quay đầu hướng Địch lão phu nhân cung kính khom người:
"Nương cũng phải chú ý thân mình, Tàn Nguyệt đi về trước . . . . . ."
Sài phòng không lớn, một người ở thì có vẻ hơi rộng, hai người ở lại có chút chật, ba người ở đâu?
Tàn Nguyệt cười cười, đúng thật có hơi chật!
Lam Nhi bất mãn chu miệng lên, Tàn Nguyệt kéo tay nàng, ý bảo nàng không cần để ý.
"Tiểu thư, nàng cũng đến hầu hạ người sao?"
Chớp đôi mắt to sáng ngời, Lam Nhi mất hứng hỏi.
"Không phải, nàng tới giám sát ta. . . ."
Nàng hiện tại là một nữ nhân phạm vào sai lầm làm sao có thể có người hầu hạ mình chứ?
"Dù sao cũng quen rồi, tiểu nha đầu ngươi cũng lười, không phải thường xuyên đều là một mình ta làm sao?"
Tàn Nguyệt không thèm để ý cười, mặc dù là tiểu thư của Tướng phủ, nhưng thường bọn họ ở trong viện, rất ít người ngoài đi vào, chủ tớ hai người, cũng không phân rõ ràng như vậy.
Tàn Nguyệt gục đầu xuống, bất an nắm chặt khăn tay, nhỏ giọng nói:
"Đối với Lam Nhi, ta cực kỳ yên tâm Nhưng từ sau khi nàng tới đây, hơn nữa là phủ Thái Tử chủ động thả người. . . Nương, người nghĩ lúc đó, Địch Mân tìm người thăm dò, cũng từng dò xét quá ý của Thái Tử, nhưng Thái Tử kiên quyết sẽ không thả người . . ."
Đây cũng là điều làm nàng khó hiểu, từ sau khi Địch Mân gặp chuyện không may, tâm tình Tàn Nguyệt vẫn không tốt, tinh thần sa sút. Nhưng ngày đó, nghe được lời Hoàng thượng nói, nghe được Địch lão tướng quân giải thích, nàng cũng hiểu được, sự tình rất kỳ quái. Địch Mân đã đi rồi, nhưng bọn họ còn hài tử trong bụng, nàng phải bảo vệ nó, cũng phải tìm ra hung thủ phía sau bức màn!
"Trong lòng ngươi đã biết là tốt rồi! Bọn họ cũng biết ngươi và Lam Nhi có cảm tình tốt, sẽ uy hiếp Lam Nhi cũng không chừng. Ta cũng tin tưởng nàng ta, nếu nàng ta thật là. . . . Ta tin, nàng ấy cũng có nỗi khổ. Tàn Nguyệt, cẩn thận một chút, để Tiểu Mạt cũng đi theo ngươi, trên danh nghĩa là giám sát, kỳ thật Tiểu Mạt cũng có chút võ công. Thời khắc mấu chốt, có lẽ thật có thể có công dụng. . . ."
Địch lão phu nhân vẫy tay, Tiểu Mạt chạy tới, nhìn Tàn Nguyệt cười:
"Thiếu phu nhân, nô tỳ đưa ngươi về. . . . . ."
Tàn Nguyệt nhẹ cười, quay đầu hướng Địch lão phu nhân cung kính khom người:
"Nương cũng phải chú ý thân mình, Tàn Nguyệt đi về trước . . . . . ."
Sài phòng không lớn, một người ở thì có vẻ hơi rộng, hai người ở lại có chút chật, ba người ở đâu?
Tàn Nguyệt cười cười, đúng thật có hơi chật!
Lam Nhi bất mãn chu miệng lên, Tàn Nguyệt kéo tay nàng, ý bảo nàng không cần để ý.
"Tiểu thư, nàng cũng đến hầu hạ người sao?"
Chớp đôi mắt to sáng ngời, Lam Nhi mất hứng hỏi.
"Không phải, nàng tới giám sát ta. . . ."
Nàng hiện tại là một nữ nhân phạm vào sai lầm làm sao có thể có người hầu hạ mình chứ?
"Dù sao cũng quen rồi, tiểu nha đầu ngươi cũng lười, không phải thường xuyên đều là một mình ta làm sao?"
Tàn Nguyệt không thèm để ý cười, mặc dù là tiểu thư của Tướng phủ, nhưng thường bọn họ ở trong viện, rất ít người ngoài đi vào, chủ tớ hai người, cũng không phân rõ ràng như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.