Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa
Chương 152: Thất hẹn
HỎA HỒNG
11/11/2014
Nàng thực thích hợp với mình, đều ngoan, đều độc, còn có một điều, phụ thân
quyền lực không nhỏ, có lẽ, trước tiên đưa nàng lên làm chính không tồi?
Nếu, nàng vẫn đều nghe lời như vậy....
Sờ sờ khuôn mặt đang đỏ bừng, Hạo Nguyệt cười chua sót, nhiệt trên người như bị đốt nóng, không nghĩ tới, hắn thật sự có thể rời đi. Vừa nãy, nàng rõ ràng cảm thấy hắn cũng có phản ứng .
Thái Tử, thật sự rất khó đoán, nàng là một tiểu nữ bất quá để hắn chơi đùa. Mục tiêu hiện tại của hắn là Tàn Nguyệt, hắn tự mình đến nơi này, cũng là vì Tàn Nguyệt. Nếu kế hoạch của nàng thật sự thành công , hắn chiếm được Tàn Nguyệt, thì nàng còn có giá trị lợi dụng sao?
Có thể một lần nữa bị quăng đến lao trung (nhà lao) không, hoặc là sẽ trực tiếp bị giết người diệt khẩu?
Vừa nãy liếc mắt một cái, trêu đùa hứng thú của hắn vậy, mà hắn còn có thể ở tình huống đó rời đi, không thể không nói, là cho nàng một cảnh cáo!
Quên đi, kế này đều là nàng muốn, nay bắt đầu thực thi, muốn buông tay thế nào, muốn ngăn cản thế nào?
Chỉ hy vọng, tình cảm Tàn Nguyệt đối Địch Mân, đủ kiên định, đủ chân thành tha thiết,
Thái Tử không chiếm được nàng, thì Hạo Nguyệt nàng còn có giá trị.
Chỉ có tình cảm hơn mười ngày, thật sự có thể vững như bàn thạch sao?
Hạo Nguyệt lắc đầu đi về nhà, trở về một chuyến cũng tốt. Nàng là nữ nhi được chiều chuộng, người mà cha mẹ sủng ái nhất chính là nữ nhi này, gần đây đã bị ủy khuất nhiều, nên trở về đi tìm nương tố tố (kể khổ).
******
Từ lúc mặt trời lên cao, đến khi trăng dâng lên đỉnh đầu, vốn dĩ Liễu Tương đã đáp ứng, cũng không tới đây. Lúc khuya gia đinh bên phủ Liễu Tương sang báo, Liễu Tương đột nhiên sinh bệnh, thân mình không khoẻ. Địch lão tướng quân bực mình trừng mắt với tên gia đinh, rồi lại bất đắt dĩ nhìn phu nhân ngồi bên cạnh, cuối cùng gục đầu xuống, thở dài:
“Quên đi, ngươi trở về đi!”
Trở lại phòng cau mày nhăn nhó, sự tình ra thế này,cũng không thể tiếp tục gạt Tàn Nguyệt. Thủ đoạn của bọn chúng rất đê tiện, mà bọn họ lại không biết bước tiếp theo bọn chúng sẽ làm gì.
Mà Địch Mân chết, cũng nhìn thấy rõ, đó tuyệt đối là một mưu kế. Chỉ là không biết bí mật ngay cả hắn cũng không biết, những người đó như thế nào dò thám được.
Kỳ thật khả năng duy nhất chính là, trong phủ họ có gián điệp của bọn chúng. . . .
Nếu, nàng vẫn đều nghe lời như vậy....
Sờ sờ khuôn mặt đang đỏ bừng, Hạo Nguyệt cười chua sót, nhiệt trên người như bị đốt nóng, không nghĩ tới, hắn thật sự có thể rời đi. Vừa nãy, nàng rõ ràng cảm thấy hắn cũng có phản ứng .
Thái Tử, thật sự rất khó đoán, nàng là một tiểu nữ bất quá để hắn chơi đùa. Mục tiêu hiện tại của hắn là Tàn Nguyệt, hắn tự mình đến nơi này, cũng là vì Tàn Nguyệt. Nếu kế hoạch của nàng thật sự thành công , hắn chiếm được Tàn Nguyệt, thì nàng còn có giá trị lợi dụng sao?
Có thể một lần nữa bị quăng đến lao trung (nhà lao) không, hoặc là sẽ trực tiếp bị giết người diệt khẩu?
Vừa nãy liếc mắt một cái, trêu đùa hứng thú của hắn vậy, mà hắn còn có thể ở tình huống đó rời đi, không thể không nói, là cho nàng một cảnh cáo!
Quên đi, kế này đều là nàng muốn, nay bắt đầu thực thi, muốn buông tay thế nào, muốn ngăn cản thế nào?
Chỉ hy vọng, tình cảm Tàn Nguyệt đối Địch Mân, đủ kiên định, đủ chân thành tha thiết,
Thái Tử không chiếm được nàng, thì Hạo Nguyệt nàng còn có giá trị.
Chỉ có tình cảm hơn mười ngày, thật sự có thể vững như bàn thạch sao?
Hạo Nguyệt lắc đầu đi về nhà, trở về một chuyến cũng tốt. Nàng là nữ nhi được chiều chuộng, người mà cha mẹ sủng ái nhất chính là nữ nhi này, gần đây đã bị ủy khuất nhiều, nên trở về đi tìm nương tố tố (kể khổ).
******
Từ lúc mặt trời lên cao, đến khi trăng dâng lên đỉnh đầu, vốn dĩ Liễu Tương đã đáp ứng, cũng không tới đây. Lúc khuya gia đinh bên phủ Liễu Tương sang báo, Liễu Tương đột nhiên sinh bệnh, thân mình không khoẻ. Địch lão tướng quân bực mình trừng mắt với tên gia đinh, rồi lại bất đắt dĩ nhìn phu nhân ngồi bên cạnh, cuối cùng gục đầu xuống, thở dài:
“Quên đi, ngươi trở về đi!”
Trở lại phòng cau mày nhăn nhó, sự tình ra thế này,cũng không thể tiếp tục gạt Tàn Nguyệt. Thủ đoạn của bọn chúng rất đê tiện, mà bọn họ lại không biết bước tiếp theo bọn chúng sẽ làm gì.
Mà Địch Mân chết, cũng nhìn thấy rõ, đó tuyệt đối là một mưu kế. Chỉ là không biết bí mật ngay cả hắn cũng không biết, những người đó như thế nào dò thám được.
Kỳ thật khả năng duy nhất chính là, trong phủ họ có gián điệp của bọn chúng. . . .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.