Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa
Chương 117: Tiểu ngược Hạo Nguyệt 2
HỎA HỒNG
11/11/2014
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"
Nhìn hung tàn trong mắt hắn, Hạo Nguyệt lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi. Ngục tốt, không phải đều là một ít hạ nhân xem ánh mắt người sao? Tại sao người này lại...
"Không làm gì? Sao ta dám làm gì đây?"
Bịch một tiếng, bát cơm mốc meo bị ném tới trên mặt đất, văng khắp nơi.
"Ngươi... Ai cho ngươi quăng cơm của ta?"
Đau lòng nhìn hạt cơm trên mặt đất, mặc dù, mốc meo rồi, mặc dù, nhìn qua vốn là khó có thể nuốt xuống, nhưng tối thiểu cũng có thể no bụng, phải không?
Nếu như không có cơm, nếu như bụng không ăn no, nàng làm sao kiên trì đến ngày mai bọn họ đem cơm lại đây?
"Ha ha, vừa mới là ai ngại cơm không thể ăn? Liễu tiểu thư, ta không phải đã giúp ngươi sao? Dù sao cũng không thể ăn, còn để ở chỗ này làm chi cho chướng mắt?"
Buông tay, hắn bước ra ngoài, Hạo Nguyệt cuống quít cầm lấy bát, bối rối nhặt những hạt cơm trên mặt đất, từng nắm lớn bỏ vào trong miệng...
Nước mắt, chua xót chảy xuống, dính vào mặt đất, ngay cả một dấu vết cũng không có...
Nếu như, nàng không ngang ngạnh như vậy, không thất thường đổi người gả, vậy bây giờ nàng hẳn là ở tướng quân phủ, hẳn sẽ không chật vật như vậy...
Tối thiểu, nàng cũng là tướng quân phu nhân, ăn no mặc ấm không có vấn đề...
Nhưng nàng...
Nàng không có lựa chọn về tướng quân phủ, nàng đột ngột gả tới đây, tất cả chuyện này, đều là nàng tự làm tự chịu!
"Thứ trên mặt đất, ăn ngon như vậy sao?"
Thanh âm quen thuộc, giọng điệu trêu đùa, nàng vĩnh viễn cũng quên không được.
Là hắn! Là hắn tới!
Tướng công của nàng, tướng công nhẫn tâm của nàng!
Cũng là tướng công nàng yêu điên cuồng, yêu đến không quan tâm tới gì!
Nhưng, nàng bây giờ, mấy ngày không tắm rửa?
Mấy ngày không thay quần áo?
Mấy ngày không rửa mặt?
Lại mấy ngày, không soi gương, trang điểm ?
Hận hắn không?
Không, nàng rất muốn gặp hắn, rất muốn ngẩng đầu lên nhìn hắn, thật kĩ, tỉ mỉ nhìn hắn!
Nhưng giờ phút này, nàng đương nhiên không dám ngẩng đầu, không có dũng khí ngẩng đầu chút nào...
Nữ nhân vui sướng vì vẻ đẹp của mình, hắn là người nàng yêu say đắm, nàng muốn cho hắn thấy mặt tốt đẹp nhất của mình.
Mặc dù, hắn đối đãi mình như vậy, nàng vẫn như cũ không muốn để cho hắn thấy bộ dáng chật vật của mình...
Tỷ như, nàng phát hiện, nàng vẫn không hận hắn...
Nhìn hung tàn trong mắt hắn, Hạo Nguyệt lần đầu tiên cảm thấy sợ hãi. Ngục tốt, không phải đều là một ít hạ nhân xem ánh mắt người sao? Tại sao người này lại...
"Không làm gì? Sao ta dám làm gì đây?"
Bịch một tiếng, bát cơm mốc meo bị ném tới trên mặt đất, văng khắp nơi.
"Ngươi... Ai cho ngươi quăng cơm của ta?"
Đau lòng nhìn hạt cơm trên mặt đất, mặc dù, mốc meo rồi, mặc dù, nhìn qua vốn là khó có thể nuốt xuống, nhưng tối thiểu cũng có thể no bụng, phải không?
Nếu như không có cơm, nếu như bụng không ăn no, nàng làm sao kiên trì đến ngày mai bọn họ đem cơm lại đây?
"Ha ha, vừa mới là ai ngại cơm không thể ăn? Liễu tiểu thư, ta không phải đã giúp ngươi sao? Dù sao cũng không thể ăn, còn để ở chỗ này làm chi cho chướng mắt?"
Buông tay, hắn bước ra ngoài, Hạo Nguyệt cuống quít cầm lấy bát, bối rối nhặt những hạt cơm trên mặt đất, từng nắm lớn bỏ vào trong miệng...
Nước mắt, chua xót chảy xuống, dính vào mặt đất, ngay cả một dấu vết cũng không có...
Nếu như, nàng không ngang ngạnh như vậy, không thất thường đổi người gả, vậy bây giờ nàng hẳn là ở tướng quân phủ, hẳn sẽ không chật vật như vậy...
Tối thiểu, nàng cũng là tướng quân phu nhân, ăn no mặc ấm không có vấn đề...
Nhưng nàng...
Nàng không có lựa chọn về tướng quân phủ, nàng đột ngột gả tới đây, tất cả chuyện này, đều là nàng tự làm tự chịu!
"Thứ trên mặt đất, ăn ngon như vậy sao?"
Thanh âm quen thuộc, giọng điệu trêu đùa, nàng vĩnh viễn cũng quên không được.
Là hắn! Là hắn tới!
Tướng công của nàng, tướng công nhẫn tâm của nàng!
Cũng là tướng công nàng yêu điên cuồng, yêu đến không quan tâm tới gì!
Nhưng, nàng bây giờ, mấy ngày không tắm rửa?
Mấy ngày không thay quần áo?
Mấy ngày không rửa mặt?
Lại mấy ngày, không soi gương, trang điểm ?
Hận hắn không?
Không, nàng rất muốn gặp hắn, rất muốn ngẩng đầu lên nhìn hắn, thật kĩ, tỉ mỉ nhìn hắn!
Nhưng giờ phút này, nàng đương nhiên không dám ngẩng đầu, không có dũng khí ngẩng đầu chút nào...
Nữ nhân vui sướng vì vẻ đẹp của mình, hắn là người nàng yêu say đắm, nàng muốn cho hắn thấy mặt tốt đẹp nhất của mình.
Mặc dù, hắn đối đãi mình như vậy, nàng vẫn như cũ không muốn để cho hắn thấy bộ dáng chật vật của mình...
Tỷ như, nàng phát hiện, nàng vẫn không hận hắn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.