Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa
Chương 119: Tiểu ngược Hạo Nguyệt 4
HỎA HỒNG
11/11/2014
"Ha ha, thả ngươi ra ngoài? Vừa rồi thái tử gia không dặn..."
Một nữ tử cười ha ha, nơi này là địa bàn của các nàng, vừa rồi thái tử cũng dặn dò rõ ràng rồi, các nàng sẽ hầu hạ nàng cho tốt.
"Vậy các ngươi muốn làm cái gì?"
Nhìn thấy nữ tử bưng chén đĩa đi đến, một loại cảm giác không tốt rất nhanh chóng dâng lên, Hạo Nguyệt không tự chủ được lui về phía sau.
"Đương nhiên là hầu hạ ngươi rồi!"
Chén đĩa tới gần, ánh sáng bạc lòe lòe, chẳng lẽ là...
Thân thể kịch liệt run rẩy lên, nhìn cửa lao mở ra phía trước cách đó không xa, biết rõ nàng không có khả năng chạy ra, nhưng nàng vẫn không nhịn được chạy ra ngoài...
"Hừ, tiện nhân, ngươi cho rằng ngươi chạy thoát ra ngoài được sao?"
Chưa đến cửa lao, cánh tay đã bị một người phụ nữ bắt được, có thanh âm vật bén nhọn đâm vào thịt truyền đến, đó là...
"Aaa..."
Đau quá đau quá!
Giống như vạn cây châm cứng hạ xuống, mỗi một cây cũng đâm tới thần kinh người, đau tận xương cốt...
Tay nữ tử vừa nhấc, châm cứng giống như mang theo cái móc, từ trong thịt rút ra phía ngoài, cảm giác càng đau đớn, tê tâm liệt phế, thống khổ...
"Aaaa... Đừng, đừng..."
Một cái lại một cái, toàn bộ đều rơi xuống trên lưng của nàng, Hạo Nguyệt kêu gào khàn cả giọng, đến khi trước mắt tối sầm, không cảm thấy cái gì...
"Thái tử... Thái tử, chỉ là ta yêu người... Tại sao người phải đối xử với ta như vậy..."
Trong mộng, gương mặt tuấn dật hiện ra thật sự rất kinh khủng, giống như ma quỷ khát máu, khiến người ta nhìn run rẩy, sợ hãi... Hạo Nguyệt cố sức chạy trốn, nhưng thái tử đáng chết kia, vô luận nàng chạy trốn thế nào, cũng không trốn thoát...
"Hạo Nguyệt, ngươi muốn bổn vương như vậy sao?"
Mơ mơ màng màng, lại nghe đến thanh âm của hắn, Hạo Nguyệt dùng sức nhắm mắt lại, dùng sức lắc đầu, hắn không phải thái tử ấm áp kia, hắn là ác ma!
"Thế nào, không muốn thấy bổn vương sao?"
Thanh âm thật là xấu xa, nhưng cằm lại đột nhiên đau xót, đau đớn đến Hạo Nguyệt vội vàng mở mắt ra, nhìn khuôn mặt tươi cười gần trong gang tấc, Hạo Nguyệt kêu a một tiếng.
"Làm sao vậy, Hạo Nguyệt, hình như ngươi rất sợ bổn vương?"
Trên mặt lộ ra tươi cười vô tội, Hạo Nguyệt khó hiểu nhìn hắn...
Một nữ tử cười ha ha, nơi này là địa bàn của các nàng, vừa rồi thái tử cũng dặn dò rõ ràng rồi, các nàng sẽ hầu hạ nàng cho tốt.
"Vậy các ngươi muốn làm cái gì?"
Nhìn thấy nữ tử bưng chén đĩa đi đến, một loại cảm giác không tốt rất nhanh chóng dâng lên, Hạo Nguyệt không tự chủ được lui về phía sau.
"Đương nhiên là hầu hạ ngươi rồi!"
Chén đĩa tới gần, ánh sáng bạc lòe lòe, chẳng lẽ là...
Thân thể kịch liệt run rẩy lên, nhìn cửa lao mở ra phía trước cách đó không xa, biết rõ nàng không có khả năng chạy ra, nhưng nàng vẫn không nhịn được chạy ra ngoài...
"Hừ, tiện nhân, ngươi cho rằng ngươi chạy thoát ra ngoài được sao?"
Chưa đến cửa lao, cánh tay đã bị một người phụ nữ bắt được, có thanh âm vật bén nhọn đâm vào thịt truyền đến, đó là...
"Aaa..."
Đau quá đau quá!
Giống như vạn cây châm cứng hạ xuống, mỗi một cây cũng đâm tới thần kinh người, đau tận xương cốt...
Tay nữ tử vừa nhấc, châm cứng giống như mang theo cái móc, từ trong thịt rút ra phía ngoài, cảm giác càng đau đớn, tê tâm liệt phế, thống khổ...
"Aaaa... Đừng, đừng..."
Một cái lại một cái, toàn bộ đều rơi xuống trên lưng của nàng, Hạo Nguyệt kêu gào khàn cả giọng, đến khi trước mắt tối sầm, không cảm thấy cái gì...
"Thái tử... Thái tử, chỉ là ta yêu người... Tại sao người phải đối xử với ta như vậy..."
Trong mộng, gương mặt tuấn dật hiện ra thật sự rất kinh khủng, giống như ma quỷ khát máu, khiến người ta nhìn run rẩy, sợ hãi... Hạo Nguyệt cố sức chạy trốn, nhưng thái tử đáng chết kia, vô luận nàng chạy trốn thế nào, cũng không trốn thoát...
"Hạo Nguyệt, ngươi muốn bổn vương như vậy sao?"
Mơ mơ màng màng, lại nghe đến thanh âm của hắn, Hạo Nguyệt dùng sức nhắm mắt lại, dùng sức lắc đầu, hắn không phải thái tử ấm áp kia, hắn là ác ma!
"Thế nào, không muốn thấy bổn vương sao?"
Thanh âm thật là xấu xa, nhưng cằm lại đột nhiên đau xót, đau đớn đến Hạo Nguyệt vội vàng mở mắt ra, nhìn khuôn mặt tươi cười gần trong gang tấc, Hạo Nguyệt kêu a một tiếng.
"Làm sao vậy, Hạo Nguyệt, hình như ngươi rất sợ bổn vương?"
Trên mặt lộ ra tươi cười vô tội, Hạo Nguyệt khó hiểu nhìn hắn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.