Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa
Chương 30: Tình yêu thấu xương 3
HỎA HỒNG
11/11/2014
Nhưng, so với nàng phản bội mình, đây tính là cái gì? Nếu như không phải nể
tình cảm hai người từng có, hắn sao chỉ có thể xử tử gian phu, mà nàng
lại còn sống tốt trên đời này?
Cả đời, làm cho hắn động tâm chỉ có một phụ nữ, chính là nữ tử trước mắt này, cũng là nữ tử mạnh mẽ phản bội hắn!
"Ta thề! Ta thề, nếu như ta..."
Giơ tay lên, Như Yên dứt khoát nói, Liễu Tương cười lạnh một tiếng:
"Thề? Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi? Như Yên, ta sẽ không ngốc như vậy, lại càng không tin tưởng ngươi nữa. Người đâu, rót thuốc!"
Làm một nam nhân, không thể chịu được nhất, hẳn là bị phụ nữ phản bội. Nhưng nàng, Liễu Như Yên, lại hung hăng mà phản bội mình! Nhưng, mặc dù nàng phản bội hắn, hắn vẫn không đành lòng, nghe nàng phát ra thề độc. Có lẽ, cả đời hắn sẽ không tha thứ nàng, nhưng cũng sẽ không buông tha nàng, cho dù là nhốt ở bên cạnh mình, cho dù là cả đời không gặp nữa, hắn chỉ cần, cảm giác được hơi thở của nàng là được rồi.
"Không, đừng... Đây là hài tử của ngươi, vốn là con của chúng ta..."
Chứng kiến nha đầu đi tới, Như Yên lần đầu tiên luống cuống, một loại sợ hãi vô cùng bao trùm lấy nàng, tay nàng phủ chặt trên bụng, hai mắt nhìn chằm chằm vào Liễu Tương:
"Không được, không được... Ngươi giết ta đi, giết ta đi..."
"Liễu lang, ngươi rất vô tình, trái tim ngươi thay đổi, trái tim của ngươi đã sớm thay đổi rồi, tại sao còn muốn vu khống ta như vậy? Ta đã mất đi một hài tử, ta đã mất đi Hoàn Nhi rồi, ta không thể mất đi hài tử này nữa, ta không thể nhìn cốt nhục của mình, trơ mắt nhìn hắn rời khỏi ta đi..."
Tiếng khóc tuyệt vọng, từng tiếng đều đánh vào trong lòng hắn, hắn cũng không muốn làm như vậy, nhưng hắn không có cách nào. Nếu như, chờ sau này hài tử sinh ra, không phải của hắn, hắn phải dùng cảm giác gì để chịu đựng đây?
"Lão gia, tỷ tỷ nói thành khẩn như vậy, ta cảm thấy hẳn sẽ không là giả, bằng không..."
Cúc Văn bụng đã rất lớn lung lay lúc lắc đi tới, nàng quan tâm đi đến trước mặt Liễu Tương, kề bên tai Liễu Tương nói một câu.
"Được rồi, Như Yên, ngươi muốn lưu lại hài tử này sao?"
Cúc Văn nói xong, khoé miệng Liễu Tương tràn ra mỉm cười, tay hắn thân mật vòng qua lưng Cúc Văn, Cúc Văn cũng dán vào trên người Liễu Tương, tư thế hai người, muốn bao nhiêu ám muội có bấy nhiêu ám muội.
Trái tim, đau đớn giống như xé rách, rốt cuộc là ai phản bội ai? Người nào có lỗi với người nào, Như Yên tuyệt vọng nhìn hai bóng người thân mật --
Cả đời, làm cho hắn động tâm chỉ có một phụ nữ, chính là nữ tử trước mắt này, cũng là nữ tử mạnh mẽ phản bội hắn!
"Ta thề! Ta thề, nếu như ta..."
Giơ tay lên, Như Yên dứt khoát nói, Liễu Tương cười lạnh một tiếng:
"Thề? Ta dựa vào cái gì tin tưởng ngươi? Như Yên, ta sẽ không ngốc như vậy, lại càng không tin tưởng ngươi nữa. Người đâu, rót thuốc!"
Làm một nam nhân, không thể chịu được nhất, hẳn là bị phụ nữ phản bội. Nhưng nàng, Liễu Như Yên, lại hung hăng mà phản bội mình! Nhưng, mặc dù nàng phản bội hắn, hắn vẫn không đành lòng, nghe nàng phát ra thề độc. Có lẽ, cả đời hắn sẽ không tha thứ nàng, nhưng cũng sẽ không buông tha nàng, cho dù là nhốt ở bên cạnh mình, cho dù là cả đời không gặp nữa, hắn chỉ cần, cảm giác được hơi thở của nàng là được rồi.
"Không, đừng... Đây là hài tử của ngươi, vốn là con của chúng ta..."
Chứng kiến nha đầu đi tới, Như Yên lần đầu tiên luống cuống, một loại sợ hãi vô cùng bao trùm lấy nàng, tay nàng phủ chặt trên bụng, hai mắt nhìn chằm chằm vào Liễu Tương:
"Không được, không được... Ngươi giết ta đi, giết ta đi..."
"Liễu lang, ngươi rất vô tình, trái tim ngươi thay đổi, trái tim của ngươi đã sớm thay đổi rồi, tại sao còn muốn vu khống ta như vậy? Ta đã mất đi một hài tử, ta đã mất đi Hoàn Nhi rồi, ta không thể mất đi hài tử này nữa, ta không thể nhìn cốt nhục của mình, trơ mắt nhìn hắn rời khỏi ta đi..."
Tiếng khóc tuyệt vọng, từng tiếng đều đánh vào trong lòng hắn, hắn cũng không muốn làm như vậy, nhưng hắn không có cách nào. Nếu như, chờ sau này hài tử sinh ra, không phải của hắn, hắn phải dùng cảm giác gì để chịu đựng đây?
"Lão gia, tỷ tỷ nói thành khẩn như vậy, ta cảm thấy hẳn sẽ không là giả, bằng không..."
Cúc Văn bụng đã rất lớn lung lay lúc lắc đi tới, nàng quan tâm đi đến trước mặt Liễu Tương, kề bên tai Liễu Tương nói một câu.
"Được rồi, Như Yên, ngươi muốn lưu lại hài tử này sao?"
Cúc Văn nói xong, khoé miệng Liễu Tương tràn ra mỉm cười, tay hắn thân mật vòng qua lưng Cúc Văn, Cúc Văn cũng dán vào trên người Liễu Tương, tư thế hai người, muốn bao nhiêu ám muội có bấy nhiêu ám muội.
Trái tim, đau đớn giống như xé rách, rốt cuộc là ai phản bội ai? Người nào có lỗi với người nào, Như Yên tuyệt vọng nhìn hai bóng người thân mật --
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.