Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa
Chương 34: Tình yêu thấu xương 7
HỎA HỒNG
11/11/2014
Lửa, đỏ bừng bừng, đang chờ Yên Nhi mạo hiểm, tiếng lép bép thỉnh thoảng
vang lên, đó là than củi đang ca xướng, dường như đang chờ đợi đôi chân
nhỏ trắng nõn kia bước lên, ngửi được mùi da thịt bị đốt trọi.
Dài hơn ba mươi thước, than lửa rộng một thước, đi qua, ít nhất cũng năm mươi bước. Tin tức đại phu nhân phải đi trên than lửa cũng không biết là như thế nào truyền ra, tất cả hạ nhân trong phủ đều chạy lại đây, đứng ở xa mà vây quanh, hưng phấn nhìn đống lửa vang lên tiếng xèo xèo.
"Đi qua, ta sẽ không cần uống thuốc sao?"
Ánh mắt, tại giờ khắc này chợt có chút tiêu cự, Như Yên ngẩng đầu, vẻ mặt ngây thơ hỏi.
"Ta nói luôn giữ lời!"
Thật hy vọng, nàng sẽ thay đổi chủ ý, uống bát thuốc này, thời gian qua lâu, bọn họ có thể có hài tử, chỉ cần, lòng hắn hết giận là được rồi.
"Không, ta không biết. Tướng gia, những lời ngươi đã nói với ta, sẽ không chắc chắn!"
Như Yên cười dịu dàng, trong đôi mắt mờ mịt tỏa ra ánh sáng nhu hoà đến cực điểm, Liễu Tương ngơ ngác nhìn nàng, trong khoảng thời gian ngắn không phục hồi lại tinh thần.
"Ta hy vọng, chuyện lần này ngươi sẽ giữ lời... Chờ hài tử sinh ra, ngươi sẽ biết, cho tới bây giờ ta đều không có lừa gạt ngươi!"
Như Yên từ từ ngồi xổm người xuống, cũng không buồn nhìn than lửa phía trước một lần, cẩn thận cởi giầy, tất, lộ ra cặp chân nhỏ trơn mịn trắng nõn cho tới bây giờ cũng không hề lộ ra trước mặt nam nhân khác ngoại trừ Liễu Tương.
Chân của nàng xinh xắn mà lại trắng nõn, từng ngón chân như là trời cao tận lực chạm trổ ra, chân trắng trắng, thậm chí có thể nhìn thấy rõ từng mạch máu tinh mịn hiện lên.
Lúc này, mặc dù chưa đến mùa đông, nhưng chân trần giẫm trên mặt đất, vẫn có thể cảm giác được cái lạnh thấu xương. Nhưng đây chỉ là tạm thời, qua lát nữa, rất nhanh, nàng phải bước vào trong lửa, bước qua than lửa nóng cháy...
Đau không? Nhất định sẽ rất đau, Như Yên biết, cũng rất rõ, nhưng, vì hài tử trong bụng, vì bảo trụ nàng, nàng không có biện pháp khác. Bây giờ nàng không có con đường khác để đi, duy nhất có thể làm, chính là chân trần đi qua con đường than củi cháy đỏ này -- hy sinh một đôi chân, chung quy so với trơ mắt nhìn hài tử của mình rời khỏi mình thì không bằng chứ?
Dài hơn ba mươi thước, than lửa rộng một thước, đi qua, ít nhất cũng năm mươi bước. Tin tức đại phu nhân phải đi trên than lửa cũng không biết là như thế nào truyền ra, tất cả hạ nhân trong phủ đều chạy lại đây, đứng ở xa mà vây quanh, hưng phấn nhìn đống lửa vang lên tiếng xèo xèo.
"Đi qua, ta sẽ không cần uống thuốc sao?"
Ánh mắt, tại giờ khắc này chợt có chút tiêu cự, Như Yên ngẩng đầu, vẻ mặt ngây thơ hỏi.
"Ta nói luôn giữ lời!"
Thật hy vọng, nàng sẽ thay đổi chủ ý, uống bát thuốc này, thời gian qua lâu, bọn họ có thể có hài tử, chỉ cần, lòng hắn hết giận là được rồi.
"Không, ta không biết. Tướng gia, những lời ngươi đã nói với ta, sẽ không chắc chắn!"
Như Yên cười dịu dàng, trong đôi mắt mờ mịt tỏa ra ánh sáng nhu hoà đến cực điểm, Liễu Tương ngơ ngác nhìn nàng, trong khoảng thời gian ngắn không phục hồi lại tinh thần.
"Ta hy vọng, chuyện lần này ngươi sẽ giữ lời... Chờ hài tử sinh ra, ngươi sẽ biết, cho tới bây giờ ta đều không có lừa gạt ngươi!"
Như Yên từ từ ngồi xổm người xuống, cũng không buồn nhìn than lửa phía trước một lần, cẩn thận cởi giầy, tất, lộ ra cặp chân nhỏ trơn mịn trắng nõn cho tới bây giờ cũng không hề lộ ra trước mặt nam nhân khác ngoại trừ Liễu Tương.
Chân của nàng xinh xắn mà lại trắng nõn, từng ngón chân như là trời cao tận lực chạm trổ ra, chân trắng trắng, thậm chí có thể nhìn thấy rõ từng mạch máu tinh mịn hiện lên.
Lúc này, mặc dù chưa đến mùa đông, nhưng chân trần giẫm trên mặt đất, vẫn có thể cảm giác được cái lạnh thấu xương. Nhưng đây chỉ là tạm thời, qua lát nữa, rất nhanh, nàng phải bước vào trong lửa, bước qua than lửa nóng cháy...
Đau không? Nhất định sẽ rất đau, Như Yên biết, cũng rất rõ, nhưng, vì hài tử trong bụng, vì bảo trụ nàng, nàng không có biện pháp khác. Bây giờ nàng không có con đường khác để đi, duy nhất có thể làm, chính là chân trần đi qua con đường than củi cháy đỏ này -- hy sinh một đôi chân, chung quy so với trơ mắt nhìn hài tử của mình rời khỏi mình thì không bằng chứ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.