Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa
Chương 65: Từ trên trời rớt xuống đất
HỎA HỒNG
11/11/2014
Ánh nắng giữa trưa không quá gay gắt, chiếu vào bên trong qua một tấm màn
cửa sổ dày, hắt lên một tầng ánh sáng nhu hòa mộng ảo trên những thứ
vàng son lộng lẫy, tráng lệ đường hoàng bên trong. Màu sắc đỏ đậm, chữ
hỉ đỏ như có thể nhỏ ra máu, tượng trưng cho việc vui vừa mới xảy ra
trong phòng. Quần áo rách nát tán loạn trên mặt đất, vải bố nát vụn,
khiến người ta không khó nghĩ đến không lâu trước, nơi này xảy ra cái
gì.
Chữ hỉ lớn trên giường, hai thân thể tuyết trắng gắt gao mà dây dưa cùng một chỗ, một mực giống như đồng tâm từ trong lòng, chặt chẽ không có một kẽ hở. Sợi tóc tán loạn nhẹ nhàng mà di chuyển rồi hạ xuống, nữ tử trên giường từ từ mở mắt ra, trong con ngươi đầu tiên là lộ ra một tia mê mang, đôi mắt đẹp chậm rãi nhìn quanh một chút, ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc.
"Tỉnh dậy?"
Thanh âm trầm thấp, từ trong đôi môi mỏng kiên nghị phun ra, nữ tử bối rối nhắm mắt lại, trái tim ầm ầm nhảy lên.
"A..."
Một tiếng kêu đau đớn, nàng thậm chí còn chưa có nghĩ đến phải ứng đối hắn như thế nào, thân thể đã bị quăng thật mạnh, cả người biến thành trạng thái của một hình vòng cung hoàn mỹ bay ra ngoài..
"Ngươi là ai? Tại sao ở trên giường của bổn vương!"
Nam tử không đứng dậy, rất tức giận nhìn nữ tử xa lạ không mặc gì trên mặt đất, lông mày xinh đẹp hờn giận nhướng lên, bên ngoài đã có người chạy vào:
"Thái tử... Thái tử..."
Quần áo trên mặt đất, đã không còn một cái nguyên vẹn, nghe được tiếng chân sắp bước vào, nữ tử sợ hãi vội vàng chộp lấy quần áo rách nát che khuất thân thể trơn mịn, hai mắt hoảng sợ nhìn nam tử giống như ác ma đi ra từ địa ngục ở trên giường.
"Nói, ngươi là ai?"
Hơn mười người đứng ở cửa, có nha đầu, thái giám, còn có thị vệ. Thái tử không để cho bọn họ rời đi, cũng không có ý rời giường, chỉ là trên mặt đen lại, một mảnh gân xanh dài hẹp hiện lên rõ ràng, tất cả mọi người sợ hãi quỳ xuống đất, ai oán nhìn nữ tử xa lạ trên mặt đất.
"Thái tử, ta... Là... Ta là Liễu Hạo Nguyệt..."
Người nói, thái tử tao nhã hữu lễ, thái tử đối với người rất thân thiết, thái tử...
Nhưng, nàng chưa từng nghĩ đến, thái tử cũng có một mặt tàn khốc lại lạnh lùng như thế, ánh mắt chán ghét, giọng điệu lạnh đến tận xương, khiến cho Hạo Nguyệt không nhịn được phát run...
Chữ hỉ lớn trên giường, hai thân thể tuyết trắng gắt gao mà dây dưa cùng một chỗ, một mực giống như đồng tâm từ trong lòng, chặt chẽ không có một kẽ hở. Sợi tóc tán loạn nhẹ nhàng mà di chuyển rồi hạ xuống, nữ tử trên giường từ từ mở mắt ra, trong con ngươi đầu tiên là lộ ra một tia mê mang, đôi mắt đẹp chậm rãi nhìn quanh một chút, ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc.
"Tỉnh dậy?"
Thanh âm trầm thấp, từ trong đôi môi mỏng kiên nghị phun ra, nữ tử bối rối nhắm mắt lại, trái tim ầm ầm nhảy lên.
"A..."
Một tiếng kêu đau đớn, nàng thậm chí còn chưa có nghĩ đến phải ứng đối hắn như thế nào, thân thể đã bị quăng thật mạnh, cả người biến thành trạng thái của một hình vòng cung hoàn mỹ bay ra ngoài..
"Ngươi là ai? Tại sao ở trên giường của bổn vương!"
Nam tử không đứng dậy, rất tức giận nhìn nữ tử xa lạ không mặc gì trên mặt đất, lông mày xinh đẹp hờn giận nhướng lên, bên ngoài đã có người chạy vào:
"Thái tử... Thái tử..."
Quần áo trên mặt đất, đã không còn một cái nguyên vẹn, nghe được tiếng chân sắp bước vào, nữ tử sợ hãi vội vàng chộp lấy quần áo rách nát che khuất thân thể trơn mịn, hai mắt hoảng sợ nhìn nam tử giống như ác ma đi ra từ địa ngục ở trên giường.
"Nói, ngươi là ai?"
Hơn mười người đứng ở cửa, có nha đầu, thái giám, còn có thị vệ. Thái tử không để cho bọn họ rời đi, cũng không có ý rời giường, chỉ là trên mặt đen lại, một mảnh gân xanh dài hẹp hiện lên rõ ràng, tất cả mọi người sợ hãi quỳ xuống đất, ai oán nhìn nữ tử xa lạ trên mặt đất.
"Thái tử, ta... Là... Ta là Liễu Hạo Nguyệt..."
Người nói, thái tử tao nhã hữu lễ, thái tử đối với người rất thân thiết, thái tử...
Nhưng, nàng chưa từng nghĩ đến, thái tử cũng có một mặt tàn khốc lại lạnh lùng như thế, ánh mắt chán ghét, giọng điệu lạnh đến tận xương, khiến cho Hạo Nguyệt không nhịn được phát run...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.