Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa
Chương 127: Tỷ muội gặp lại 3
HỎA HỒNG
11/11/2014
"Muội muội, ngươi có tốt không? Sao tỷ tỷ cảm thấy, không mặn mà như khi còn ở nhà?"
Vẻ mặt quan tâm nhìnTàn Nguyệt, Hạo Nguyệt chỉ là nhớ kỹ thái tử đã nói, phải nghĩ cách để Tàn Nguyệt nói nhiều chút. Hắn không được thấy Tàn Nguyệt, nghe thanh âm Tàn Nguyệt Nhiều chút cũng tốt.
"Nhị tỷ, Địch Mân xuất chinh rồi, sao ta có thể béo lên đây?"
Thở dài một tiếng, trong lòng Tàn Nguyệt vô cùng cảm động, rốt cuộc vẫn là tỷ tỷ của mình, vừa thấy mặt, đầu tiên quan tâm chính là nàng gầy.
"Ồ, cái này, ngươi không cần lo lắng, Địch Mân cũng không phải lần đầu xuất chinh, nhất định sớm trở về. Muội muội, buông lỏng tinh thần, chiếu cố mình thật tốt..."
Nói như vậy hẳn là không sai chứ? Tàn Nguyệt, ngàn vạn lần ngươi không thể gầy, ngươi còn gầy nữa, ta sẽ không thể tiếp tục. Ngươi có biết, bây giờ ta muốn làm nhất là cái gì? Chính là ăn thật nhiều, ăn no ăn ngon, ta đã nhiều ngày không được ăn no rồi...
Bất quá, những lời này đều là Hạo Nguyệt tự nói trong lòng, nàng cũng không nói gì không hợp, càng sẽ không nói thái tử si tình cỡ nào với Tàn Nguyệt, thậm chí mỗi lần hắn sủng hạnh nàng, đều xem nàng thành Tàn Nguyệt.
"Tỷ tỷ, vẫn là ngươi đối tốt với ta nhất. Bất quá, ta thấy ngươi cũng gầy rất nhiều, ngươi cũng phải ăn no, tỷ tỷ vẫn là lúc trước đẹp hơn..."
Bưng tách trà trên bàn lên, Tàn Nguyệt uống một ngụm, thở dài nói:
"Tỷ tỷ, Lam Nhi còn đang ở phủ thái tử sao? Nàng bây giờ thế nào rồi?"
Nếu như, sớm biết kế hoạch của Hạo Nguyệt, nàng cũng không ngăn cản, nhưng nàng sẽ bảo vệ Lam Nhi, Lam Nhi là tỷ muội tốt nhất của nàng, nàng nên bảo vệ nàng tốt.
"Lam Nhi? Muội muội, ta không gặp nàng..."
Hạo Nguyệt thở dài, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, bây giờ bên người nàng, hai nha hoàn đều là xa lạ, các nàng cũng là cơ sở ngầm của thái tử, nàng căn bản là không gặp được Lam Nhi hay Tiểu Hạ
"Ngươi cũng không biết sao."
Tàn Nguyệt thất vọng gục đầu xuống, một thái tử phủ nho nhỏ, phòng thủ lại nghiêm như vậy, ngay cả Địch Mân cũng dò xét không ra tin tức của Lam Nhi.
"Bất quá, ta nghe nói, nàng bây giờ rất tốt, thái tử đối với nàng cũng không tồi, hình như là ở phường thêu, cuộc sống cũng không quá vất vả..."
Sợ Tàn Nguyệt cứ như vậy rời đi, Hạo Nguyệt vội vàng chuyển lời nói của thái tử ra.
Vẻ mặt quan tâm nhìnTàn Nguyệt, Hạo Nguyệt chỉ là nhớ kỹ thái tử đã nói, phải nghĩ cách để Tàn Nguyệt nói nhiều chút. Hắn không được thấy Tàn Nguyệt, nghe thanh âm Tàn Nguyệt Nhiều chút cũng tốt.
"Nhị tỷ, Địch Mân xuất chinh rồi, sao ta có thể béo lên đây?"
Thở dài một tiếng, trong lòng Tàn Nguyệt vô cùng cảm động, rốt cuộc vẫn là tỷ tỷ của mình, vừa thấy mặt, đầu tiên quan tâm chính là nàng gầy.
"Ồ, cái này, ngươi không cần lo lắng, Địch Mân cũng không phải lần đầu xuất chinh, nhất định sớm trở về. Muội muội, buông lỏng tinh thần, chiếu cố mình thật tốt..."
Nói như vậy hẳn là không sai chứ? Tàn Nguyệt, ngàn vạn lần ngươi không thể gầy, ngươi còn gầy nữa, ta sẽ không thể tiếp tục. Ngươi có biết, bây giờ ta muốn làm nhất là cái gì? Chính là ăn thật nhiều, ăn no ăn ngon, ta đã nhiều ngày không được ăn no rồi...
Bất quá, những lời này đều là Hạo Nguyệt tự nói trong lòng, nàng cũng không nói gì không hợp, càng sẽ không nói thái tử si tình cỡ nào với Tàn Nguyệt, thậm chí mỗi lần hắn sủng hạnh nàng, đều xem nàng thành Tàn Nguyệt.
"Tỷ tỷ, vẫn là ngươi đối tốt với ta nhất. Bất quá, ta thấy ngươi cũng gầy rất nhiều, ngươi cũng phải ăn no, tỷ tỷ vẫn là lúc trước đẹp hơn..."
Bưng tách trà trên bàn lên, Tàn Nguyệt uống một ngụm, thở dài nói:
"Tỷ tỷ, Lam Nhi còn đang ở phủ thái tử sao? Nàng bây giờ thế nào rồi?"
Nếu như, sớm biết kế hoạch của Hạo Nguyệt, nàng cũng không ngăn cản, nhưng nàng sẽ bảo vệ Lam Nhi, Lam Nhi là tỷ muội tốt nhất của nàng, nàng nên bảo vệ nàng tốt.
"Lam Nhi? Muội muội, ta không gặp nàng..."
Hạo Nguyệt thở dài, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, bây giờ bên người nàng, hai nha hoàn đều là xa lạ, các nàng cũng là cơ sở ngầm của thái tử, nàng căn bản là không gặp được Lam Nhi hay Tiểu Hạ
"Ngươi cũng không biết sao."
Tàn Nguyệt thất vọng gục đầu xuống, một thái tử phủ nho nhỏ, phòng thủ lại nghiêm như vậy, ngay cả Địch Mân cũng dò xét không ra tin tức của Lam Nhi.
"Bất quá, ta nghe nói, nàng bây giờ rất tốt, thái tử đối với nàng cũng không tồi, hình như là ở phường thêu, cuộc sống cũng không quá vất vả..."
Sợ Tàn Nguyệt cứ như vậy rời đi, Hạo Nguyệt vội vàng chuyển lời nói của thái tử ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.