Từ Vợ Tướng Quân Trở Thành Hoàng Hậu Lên Nhầm Kiệu Hoa
Chương 12: Xin lỗi, ta không làm được
HỎA HỒNG
11/11/2014
Tàn Nguyệt vốn không để tâm tới việc này, sau khi nghe đến yêu cầu của Hạo Nguyệt, lòng cũng bối rối theo.
Nhường cho nàng? Như vậy cũng có thể được sao? Thánh chỉ đã ban xuống, ngay cả thời gian thành thân cũng đã định, chuyện này còn có thể có đường cứu vãn sao?
Bất an đứng đó, nàng vốn đã ít nói, lúc này đây càng không biết phải an ủi Hạo Nguyệt như thế nào, thành ra nói năng có phần lộn xộn, cho thấy rõ sự bối rối trong nội tâm nàng.
Dù sao đây là vấn đề về thánh chỉ, liên quan tới Hoàng thượng và Thái tử, mỗi câu nói ra đều có thể lấy mạng nàng bất cứ lúc nào.
"Có thể được... Muội không phải đã gặp qua thái tử rồi sao? Muội chỉ cần nói với thái tử, muội đã có người trong lòng, không thể gả cho hắn. Muội chỉ cần nói như vậy, thái tử là người kiêu ngạo, hắn chắc chắn sẽ không lấy muội nữa…”
Là Tàn Nguyệt đồng ý rồi sao? Nghe giọng điệu của nàng, trái tim của Hạo Nguyệt đột nhiên bay lên.
Tàn Nguyệt bỗng ngẩn ra, nghi hoặc nói:
"Cái này, hình như là có gì đó không thích hợp? Hơn nữa, nếu thái tử hỏi tới muội thích là người nào, tỷ nói muội nên nói làm sao mới tốt đây?"
Chuyện này có thể đơn giản vậy sao? Tàn Nguyệt cười khổ một tiếng, thánh chỉ không phải là trò đùa, Hạo Nguyệt là người luôn thông minh, bình tĩnh, vậy mà lần này cũng làm cho hồ đồ.
"Tàn Nguyệt, thích hợp, mấy ngày qua ta đã suy nghĩ rất kỹ, thái tử nhất định sẽ đồng ý…"
Tay nàng đột nhiên dùng sức, móng tay ấn sâu bóp chặt cổ tay Tàn Nguyệt. Tàn Nguyệt đau đớn nhăn mặt, ánh mắt nhìn về phía cổ tay đang bị giữ chặt:
"Nhị tỷ, tỷ làm muội đau rồi!"
Hạo Nguyệt đầu tiên là sửng sốt, lại nhìn theo ánh mắt Tàn Nguyệt, cuống quít buông tay ra, quả nhiên trên cổ tay trắng noãn như ngọc, có những vết ngấn xanh tím, và nhiều điểm màu đỏ tô điểm phía trên...
"Tàn Nguyệt, đau không?"
Hạo Nguyệt nhẹ nhàng xoa lên đó, nhưng khi chạm vào lại âm thầm dùng sức, Tàn Nguyệt bất động thanh sắc, vội vàng rút tay về, thở dài nói:
"Muội vốn không muốn gả cho thái tử, nhưng muội cũng không thể đi tìm thái tử để nói những lời này. Hạo Nguyệt, xin lỗi, tỷ có thể tùy ý nghĩ ra biện pháp sửa thánh chỉ, lấy thái tử như thế nào muội sẽ không để ý, nhưng là muội sẽ không đi nói..."
Tàn Nguyệt đứng dậy, không hề có ý định đỡ Hạo Nguyệt lên. Nàng chậm rãi đi đến trước bức tranh treo trên tường, nương từng dạy nàng cần phải biết quý trọng chính mình, nàng đã hứa với nương sẽ tìm thấy hạnh phúc của mình, thay nương sống thật tốt...
"Tàn Nguyệt... Muội... Nếu muội không đồng ý, tỷ sẽ quỳ mãi ở chỗ này không đứng lên..."
Một chuyện cỏn con như vậy, nàng sao có thể nhẫn tâm từ chối không giúp? Hạo Nguyệt bực mình nhăn mày lại, đôi môi anh đào vung lên cao.
"Không phải muội không chịu, mà là thật sự là không có cách nào giúp được!"
Tàn Nguyệt than nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn về phía Hạo Nguyệt, tiếp tục nói:
"Nhị tỷ, tỷ phải biết, đây không phải trò đùa!"
Nhường cho nàng? Như vậy cũng có thể được sao? Thánh chỉ đã ban xuống, ngay cả thời gian thành thân cũng đã định, chuyện này còn có thể có đường cứu vãn sao?
Bất an đứng đó, nàng vốn đã ít nói, lúc này đây càng không biết phải an ủi Hạo Nguyệt như thế nào, thành ra nói năng có phần lộn xộn, cho thấy rõ sự bối rối trong nội tâm nàng.
Dù sao đây là vấn đề về thánh chỉ, liên quan tới Hoàng thượng và Thái tử, mỗi câu nói ra đều có thể lấy mạng nàng bất cứ lúc nào.
"Có thể được... Muội không phải đã gặp qua thái tử rồi sao? Muội chỉ cần nói với thái tử, muội đã có người trong lòng, không thể gả cho hắn. Muội chỉ cần nói như vậy, thái tử là người kiêu ngạo, hắn chắc chắn sẽ không lấy muội nữa…”
Là Tàn Nguyệt đồng ý rồi sao? Nghe giọng điệu của nàng, trái tim của Hạo Nguyệt đột nhiên bay lên.
Tàn Nguyệt bỗng ngẩn ra, nghi hoặc nói:
"Cái này, hình như là có gì đó không thích hợp? Hơn nữa, nếu thái tử hỏi tới muội thích là người nào, tỷ nói muội nên nói làm sao mới tốt đây?"
Chuyện này có thể đơn giản vậy sao? Tàn Nguyệt cười khổ một tiếng, thánh chỉ không phải là trò đùa, Hạo Nguyệt là người luôn thông minh, bình tĩnh, vậy mà lần này cũng làm cho hồ đồ.
"Tàn Nguyệt, thích hợp, mấy ngày qua ta đã suy nghĩ rất kỹ, thái tử nhất định sẽ đồng ý…"
Tay nàng đột nhiên dùng sức, móng tay ấn sâu bóp chặt cổ tay Tàn Nguyệt. Tàn Nguyệt đau đớn nhăn mặt, ánh mắt nhìn về phía cổ tay đang bị giữ chặt:
"Nhị tỷ, tỷ làm muội đau rồi!"
Hạo Nguyệt đầu tiên là sửng sốt, lại nhìn theo ánh mắt Tàn Nguyệt, cuống quít buông tay ra, quả nhiên trên cổ tay trắng noãn như ngọc, có những vết ngấn xanh tím, và nhiều điểm màu đỏ tô điểm phía trên...
"Tàn Nguyệt, đau không?"
Hạo Nguyệt nhẹ nhàng xoa lên đó, nhưng khi chạm vào lại âm thầm dùng sức, Tàn Nguyệt bất động thanh sắc, vội vàng rút tay về, thở dài nói:
"Muội vốn không muốn gả cho thái tử, nhưng muội cũng không thể đi tìm thái tử để nói những lời này. Hạo Nguyệt, xin lỗi, tỷ có thể tùy ý nghĩ ra biện pháp sửa thánh chỉ, lấy thái tử như thế nào muội sẽ không để ý, nhưng là muội sẽ không đi nói..."
Tàn Nguyệt đứng dậy, không hề có ý định đỡ Hạo Nguyệt lên. Nàng chậm rãi đi đến trước bức tranh treo trên tường, nương từng dạy nàng cần phải biết quý trọng chính mình, nàng đã hứa với nương sẽ tìm thấy hạnh phúc của mình, thay nương sống thật tốt...
"Tàn Nguyệt... Muội... Nếu muội không đồng ý, tỷ sẽ quỳ mãi ở chỗ này không đứng lên..."
Một chuyện cỏn con như vậy, nàng sao có thể nhẫn tâm từ chối không giúp? Hạo Nguyệt bực mình nhăn mày lại, đôi môi anh đào vung lên cao.
"Không phải muội không chịu, mà là thật sự là không có cách nào giúp được!"
Tàn Nguyệt than nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn về phía Hạo Nguyệt, tiếp tục nói:
"Nhị tỷ, tỷ phải biết, đây không phải trò đùa!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.