Chương 47: Giải tán trích huyết giáo - Thanh toán chí tôn bảo
El Pulga
07/01/2014
Bóng hoàng hôn đổ xuống, mặt đất sậm màu...
Hơi giớ trở về đêm lành lạnh...
Ra khỏi Quỷ Huyệt và trọn ngày hôm đó, Tần Quan Vũ đi về Ba Đông trấn.
Qua khỏi Võ Đương Sơn, chàng cảm thấy rằng võ công của mình giờ đây đến mức tuyệt luân, tại sao một mình không đến giải quyết cho xong vụ Trích Huyết Giáo, lại còn đi cầu viện ai nữa?
Nghĩ thế, chàng không đi về Ba Đông trấn mà lại quẹo qua ngã khác.
Đã sẵn biết đường từ trước, Tần Quan Vũ mạnh bước đi sâu vào hang động.
Thình lình, một tiếng quát âm trầm vang dội lòng hang:
- Dừng lại!
Tần Quan Vũ hất mặt về phía trước:
- Hãy gọi Ngọc Dung La Sát Trịnh Như Lan đến đây...
- Oắt con, dám xúc phạm đến Giáo chủ à?
Cùng một lúc với tiếng quát, một đạo tiềm lực ào ào chụp xuống ngay đầu Tần Quan Vũ...
Từ lúc luyện xong Huyền Dương Thần Công và Huyền Dương Thần Chưởng ở Ngọc Long Tuyết Sơn ra, chưa có dịp thử lại công hiệu của nó, Tần Quan Vũ biết dịp đã đến, chàng vội nghiêng mình hất nhẹ cánh tay...
Ù... ù...
Một tiếng dội khô khan vào vách đá như bao cát bị ném xa cách ngoài sáu trượng, chiều cao của tiếng dội cao quá tầm tay và tiếng nói vừa rồi lặng im thin thít...
Tuy biết đó là hiệu lực của Huyền Dương Thần Chưởng nhưng Tần Quan Vũ cũng hơi sửng sốt.
Nhớ lại lúc đến đây lần trước, chàng bị con người có giọng nói khi nãy đánh văng gần mười bước, thế mà bây giờ chỉ bằng cái hất nhẹ cánh tay đã làm cho con người có nội lực kinh hồn ấy bị bẹp mình lên vách đá một cách quá dễ dàng.
Đang lúc còn chậm bước lắng nghe động tịnh, chợt thấy sáu bảy bóng đen từ trong ngách đá phóng ra vây chặt lấy chàng...
Tần Quan Vũ rút soạt thanh Vô Tình Kiếm:
- Đừng liều mạng một cách oan uổng như thế, hãy gọi Trịnh Như Lan ra cho ta bảo!
Đám người bao vây cười lên ằng ặc, ánh thép nhoáng lên một lúc, như cả bựng hào quang chụp xuống đầu Tần Quan Vũ.
Bóng thép hồng hồng từ thanh Vô Tình Kiếm vụt lóe lên cùng một lúc với nhiều tiếng rú, ba chiếc đầu văng lên chạm vào vách đá rơi lông lốc như những trái dừa khô.
Ánh kiếm từ trong tay Tần Quan Vũ nhoáng lên một lần nữa, hai thân người tiếp theo bật ngửa ra sau.
Tần Quan Vũ tạt ngang cánh tay hất một thanh kiếm của kẻ còn sống sót bay đập vào vách đá, và chàng nhích lên hai bước gằn từng tiếng một:
- Tha chết cho ngươi đấy, hãy đi kêu Trịnh Như Lan cho mau, đi!
Gã môn hạ Trích Huyết Giáo ôm đầu lủi đi như chạy trốn.
Tần Quan Vũ mỉm cười khinh bỉ bước thẳng vào trong.
Từ phía lòng hang sâu hun hút, bóng người đổ ra lố nhố.
Trịnh Như Lan dẫn hơn hai mươi tỳ nữ ung dung nhàn nhã đi ra...
Tần Quan Vũ cười gằn:
- Khá, ngươi dám chường mặt ra là khá đấy!
Trịnh Như Lan đứng lại nhìn sửng vào mặt Tần Quan Vũ, vẻ mặt nàng thản nhiên, nhưng trong ánh mắt nói lên nhiều xúc động...
Tần Quan Vũ quát lớn:
- Trịnh Như Lan, ngươi nhớ đến cái chết của Cổ Lãnh Vân lão bá chứ? Ngày nay là ngày ta đến đây rửa tội cho người đấy...
Vẻ mặt Trịnh Như Lan vẫn thản nhiên, nhưng nếu đứng gần hơn sẽ nghe có tiếng thở dài:
- Tần công tử đến đây chỉ có một mình thôi chứ?
- Một mình cũng quá đủ rồi!
- Như thế càng hay! Vâng, xin mời công tử quá bước vào trong...
Vừa nói vừa đưa tay khoát nhẹ, đám tỳ nữ dạt rẽ ra hai bên chừa một con đường trống.
Chưa biết đối phương định giở trò gì, nhưng đã vào hang cọp không thể có phút giây do dự, Tần Quan Vũ hiên ngang bước thẳng vào trong...
Vừa đi chàng ngấm ngầm vận chuyển Huyền Dương Thần Công lên song chưởng.
Tia mắt Trịnh Như Lan dán chặt vào dáng cách của Tần Quan Vũ, song vẻ mặt nàng vẫn lạnh lùng:
- Tần công tử, tôi có điều muốn hỏi, không biết công tử có vui lòng nói hay không?
Thấy thái độ đối phương cứ một mực ôn hòa, Tần Quan Vũ buộc lòng phải dịu giọng:
- Cô nương cứ hỏi.
- Có phải công tử đã được phần sau của bộ Huyền Kinh?
- Đúng, và hiện đang nằm trong bụng ta đây, nếu cô nương muốn thì cứ đoạt!
Trịnh Như Lan thở dài nhè nhẹ:
- Thế thì hay lắm, trong bản giáo hiện có Bát trưởng lão và Thập nhị Hộ giáo, nếu công tử trừ được họ, ta sẽ tự mang đầu đến tế mộ Cổ sư phụ...
Tần Quan Vũ cười gằn:
- Có phải cô nương muốn mượn tay ta để trừ hậu họa đấy không?
Trịnh Như Lan vẫn với thái độ hòa nhã:
- Trong hai mươi người ấy, có bốn người từ Quỷ Huyệt đến, bốn người của Chí Tôn Bảo và hai người của Hạ Hầu Viên. Còn lại mười người chính thức bản giáo thu nạp trong hắc đạo giang hồ.
Trịnh Như Lan lại thở dài thấp giọng:
- Bao nhiêu năm nay trong lòng tôi vô cùng bức rức... Với cái tội tày trời sát hại sư phụ mà cũng là dưỡng phụ, cho nên đã nhiều phen muốn đến trước mộ phần sư phụ tự liều mình tạ tội, nhưng hiềm vì chết như thế thật không an lòng nhắm mắt...
Tần Quan Vũ cau mày:
- Tại sao thế?
Đôi mắt Trịnh Như Lan ngó vào khoảng trống, in như có vẻ căm hờn:
- Công tử thử nghĩ trên đời này sự tự do là quý nhất và ai cũng được hưởng sự tự do như thế, chỉ riêng một mình tôi trọn đời mãi chịu làm công cụ cho người, trước là Quỷ Huyệt, rồi sau đến Chí Tôn Bảo, họ đã dùng tận cùng thủ đoạn ti tiện nhất khiến cho tôi sống cũng dở mà chết cũng dở...
Tần Quan Vũ lạnh lùng hỏi lại:
- Là một giáo chủ, sao cô nương lại phải như thế ấy?
Trịnh Như Lan nói như thét:
- Công tử đã biết còn hỏi làm gì nữa? Tôi đã làm nên việc loạn luân và cướp đoạt ngôi Giáo chủ cả người thầy mà cũng là người cha nuôi dưỡng mình từ khi còn măng sữa, mười mấy năm nay...
Giọng Trịnh Như Lan càng lúc càng thấp xuống, nhưng có vẻ hằn học như tự đay nghiến lấy mình:
- Mười mấy năm nay... mười mấy năm nay muốn chết mà cũng chưa chết được...
Tần Quan Vũ cười gằn:
- Biết như thế thì hay lắm, nhưng đã biết sao lại không chịu cứu ân sư đưa người tránh nạn, lại cứ giam cầm rồi giết chết?
- Tránh nạn? Hừ, công tử nói nghe thật dễ! Toàn thể võ lâm chỗ nào cũng có lưới sắt của Quỷ Huyệt, của Chí Tôn Bảo, của Hạ Hầu Viên... Luôn cả hai mươi mấy tên thị tỳ của tôi đây có lẽ cũng già phân nửa là kẻ theo để canh giữ tôi nữa là...
Trịnh Như Lan vừa nói đến đó thì từ trong ngách đá thình lình tủa ra hai mươi đại hán, tất cả đều khoảng ngoài bốn mươi tuổi, có kẻ diện mạo hung ác, có kẻ mặt mũi hiền lành, họ tủa ra ngăn một hàng ngang...
Trịnh Như Lan nói nhỏ với Tần Quan Vũ:
- Họ đấy, chúc công tử thành công!
Và bước qua đứng trước mặt hai mươi cao thủ của Trích Huyết Giáo, Trịnh Như Lan nói lớn:
- Đây là Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ, Văn Khúc Võ Khôi Tần Quan Vũ, vì báo thù cho sư bá mà đến đây, vậy các vị cứ tự do đối phó...
Liền lúc đó có bốn người trong số ấy bước mau ra quỳ trước Tần Quan Vũ:
- Thuộc hạ bốn người, xin bái kiến Huyệt Chủ phu quân!
Chợt vỡ lẽ ra, Tần Quan Vũ vẫy tay:
- Các vị hãy bình thân!
- Đa tạ sự chiếu cố của công tử.
Bốn người đứng dậy giăng hàng sau lưng Tần Quan Vũ...
Tần Quan Vũ khoác tay:
- Bốn vị hãy trấn bốn góc, đừng cho một ai chạy thoát!
Bốn người râp lên một tiếng tung ra bao vây mười sáu người còn lại...
Bọn Trích Huyết Giáo ngơ ngác:
- Bốn vị trưởng lão hành động chi lạ thế?
- Không có chi lạ cả, chúng ta là người của Quỷ Huyệt và giờ phút này chính là lúc hộ trì Tần công tử chấp chưởng chính nghĩa võ lâm!
- Phản rồi! Phản rồi!
Nhiều tiếng rập lên, mười sáu tên Trích Huyết Giáo phóng ập tới Tần Quan Vũ.
Một tay vung mạnh thanh Vô Tình Kiếm, một tay thì xuất Huyền Dương Thần Chưởng, Tần Quan Vũ phóng mình lên, chưởng ảnh kiếm quang tua tủa rợp trời...
Tiếng thét rập lên rờn rợn, máu óc văng tung tóe lên vách đá, trong số mười sáu chỉ còn lại năm tên lóp ngóp bò dậy liều mạng vung chưởng đập vào Tần Quan Vũ.
Một tiếng cười khảy nghe rùng mình sởn gáy, Tần Quan Vũ phất cả hai tay một lượt...
Lại một loạt rú lên khiếp đảm, năm cây thịt đổ ập vào nhau, máu xoái lầy nhầy trên mặt đá!
Tần Quan Vũ xốc tới trước Trịnh Như Lan:
- Giáo chủ, bây giờ tới lượt nàng!
Đã không một chút chi sợ sệt hay giận dữ, trái lại Trịnh Như Lan lại lộ vẻ vui mừng:
- Vâng, đến lượt tôi là phải. Nhưng, còn lại hai mươi tên tỳ nữ?
Quắc mắt qua đám thị tỳ, Tần Quan Vũ trầm giọng:
- Ai là người của Chí Tôn Bảo sai đến? Hãy bước ra!
Sáu người thiếu nữ trong bọn bước tới quỳ trước mặt Tần Quan Vũ...
Thấy dáng điệu cung kính của sáu tên tỳ nữ, Tần Quan Vũ cau mặt:
- Các người muốn gì?
Một trong số sáu tên tỳ nữ cúi đầu ứa nước mắt:
- Chúng tiện nữ tuy là do Chí Tôn Bảo sai đến, song trước khi bị rơi vào Chí Tôn Bảo, chúng tôi đều là con nhà lương thiện, bị Chí Tôn Bảo bắt vào, không thể làm sao cưỡng lại, xin công tử thương xót cho!
Tần Quan Vũ gật đầu:
- Nhưng, bây giờ các người có hứa chắc là trở về lương thiện hay không?
- Không phải riêng chúng tôi, mà tất cả ở đây đều cầu xin công tử tha cho được trở về với cha mẹ!
Hai mươi tên tỳ nữ cùng quỳ xuống một lượt cầu xin tha mạng...
Vốn không phải là người hiếu sát, Tần Quan Vũ khoát tay:
- Được rồi, ta sẽ tha cho tất cả, nhưng phải ở lại đây chờ giải quyết xong Chí Tôn Bảo rồi ta sẽ cho về, không được cãi lệnh...
Hai mươi tên tỳ nữ mừng quá cúi đầu lạy tạ...
Tần Quan Vũ vẫy tay:
- Hãy đứng qua một bên!
Và quay qua Trịnh Như Lan, Tần Quan Vũ gằn giọng:
- Cô nương muốn nói gì thêm nữa?
Trịnh Như Lan thở dài:
- Chỉ xin được chết!
Tần Quan Vũ lạnh lùng:
- Tự cô nương xử lấy, hay là tại hạ phải ra tay?
Trịnh Như Lan ứa nước mắt:
- Xin công tử cho tôi tự xử nơi phần mộ của ân sư!
Tần Quan Vũ gật đầu:
- Đi!
Trịnh Như Lan chầm chậm đi vào trong, Tần Quan Vũ ra lệnh cho bốn người của Quỷ Huyệt:
- Các vị canh giữ đừng cho một ai ra khỏi nơi đây!
Vừa nói chàng vừa đi theo sát Trịnh Như Lan...
Qua luôn mấy khúc quanh, đến một khoảng trống bằng phẳng, một ngôi mộ được xây cất trang nghiêm, trước có tấm mộ bia đề chữ: Trích Huyết Giáo Chủ Tư Văn Tú Sĩ Cổ Lãnh Vân chi mộ.
Tần Quan Vũ nghe một niềm chua xót dâng lên mi mắt, nhưng chàng cố dằn lòng chờ xem thái độ của Trịnh Như Lan...
Nhìn qua ngôi mộ một giây, Trịnh Như Lan vụt quỳ xuống ôm chiếc mộ bia, nức nở:
- Sư phu, Xan nhi đại nghịch chỉ vì không làm chủ được mình, xin sư phụ chứng giám cho cái chết của Xan nhi, để Xan nhi chuộc lại phần nào tội lỗi...
Giọng nói của Trịnh Như Lan vụt nghẹn ngang, Tần Quan Vũ vừa xoay mặt lại thì mũi kiếm trên tay nàng đã tự đâm xuyên qua cổ và nàng từ từ gục xuống...
Nhìn dòng máu thấm dần trên thi thể của người đàn bà tội ác, Tần Quan Vũ chợt nghe lòng tha thứ dâng lên, chàng quỳ xuống trước mộ bia khẩn vái:
- Sư bá, Vũ nhi đã vì sư bá mà rửa xong mối hận cừu...
Và khẽ liếc qua thi thể Trịnh Như Lan, chàng thì thầm như muốn an ủi người đã chết:
- Trịnh cô nương, nàng chết là phải... Và nếu quả lòng nàng thật ăn năn hối cải, ta tin rằng sư bá dưới suối vàng cũng sẽ tha thứ cho nàng...
Chàng quay qua cúi lạy trước mộ phần một lần nữa:
- Sư bá, Vũ nhi vì còn nhiều trách nhiệm, một ngày kia, Vũ nhi sẽ trở lại lo việc hương đăng...
***
Tần Quan Vũ trở lại Ba Đông trấn vào lúc nửa đêm.
Vào khoảng đầu tháng chạp, khí lạnh buốt người, cả thị trấn Ba Đông chìm ngủ trong màn sương dày đặc...
Tần Quan Vũ vào khách điếm thì thấy Bất Tử Lão Cái, Thần Bí Nhân và Âu Chính Cầm đã ngồi đợi sẵn tự bao giờ...
Vừa thấy mặt chàng, ba người hớn hở đứng lên, Bất Tử Lão Cái bước tới lắc vai chàng:
- Cung hạ hiền điệt đã thành công trong việc luyện Huyền Kinh!
Tần Quan Vũ hơi ngạc nhiên:
- Sao sư thúc biết rõ thế?
Bất Tử Lão Cái cười ha hả:
- Người của Tam Quốc Miếu ở Quỷ Huyệt đã gửi thư báo tin và chúc mừng bản bang đấy chứ!
Tần Quan Vũ trố mắt:
- Như thế là...
Thần Bí Nhân xen vào:
- Là biết rõ cả, biết luôn việc Minh Chủ thành hôn cùng Huyệt Chủ...
Tần Quan Vũ giật mình, khẽ liếc Âu Chính Cầm.
Tia mắt người thiếu nữ ngời lên thỏa mãn.
Bất Tử Lão Cái nghiêm giọng:
- Xong việc hôn lễ nơi Quỷ Huyệt, bây giờ hãy nói đến việc hôn nhân với Tam Quốc Miếu.
Tần Quan Vũ lại liếc nhẹ Âu Chính Cầm, như thăm dò phản ứng.
Người con gái Miếu Chủ Tam Quốc Miếu hai má đỏ bừng, cúi mặt vân vê tà áo...
Thần Bí Nhân nói thẳng:
- Việc hôn nhân với Quỷ Huyệt, cũng như với Tam Quốc Miếu đều là do ý của lệnh tôn đường thuở trước, vả lại nó cũng hợp lý hợp tình. Vậy việc Quỷ Huyệt đã xong, bây giờ nhân danh chủ hôn đàng gái, tôi yêu cầu Bất Tử lão huynh đứng chủ trương cử hành hôn lễ nơi đây...
Và bằng một giọng nửa úp nửa mở, Thần Bí Nhân nói tiếp:
- Quỷ Huyệt cũng như Tam Quốc Miếu, đều là cử hành hôn lễ tạm, đợi giải quyết xong Chí Tôn Bảo và Hạ Hầu Viên rồi sẽ tái hoàn đại lễ...
Và như đã sắp sẵn, Bất Tử Lão Cái gọi tiểu nhi dọn bày hương đăng trà rượu.
Tần Quan Vũ khẽ hỏi Âu Chính Cầm:
- Cầm muội, việc hôn nhân hệ trọng, thật sự thì đối với Quỷ Huyệt...
Biết ý Tần Quan Vũ ngại ngùng, Âu Chính Cầm vội ngắt lời:
- Hôn nhân do cha mẹ đã định trước rồi, chúng ta chỉ là kẻ vâng lời, vả lại Phi tỷ và em đều là máu thịt thì tại sao lại không thể hưởng hạnh phúc bên nhau?
Ngưng một giây, Âu Chính Cầm ngượng ngùng nói tiếp:
- Cho dù có mấy chị em thêm nữa, miễn chàng thật dạ thương yêu là đủ lắm rồi!
Không biết vô tình hay cố ý, câu nói của Âu Chính Cầm khiến cho Tần Quan Vũ nhớ đến hai chị em của Phượng Hoàng Tiên Nữ...
Chàng bồi hồi không biết ngày mai rồi sẽ ra sao!
Tuy nhiên, chàng vẫn tin ở tình thương của mình và tin ở sự rộng lượng thương yêu của họ. Dù sao, nó vẫn là những mối tình chính đáng trên bước phiêu bạt giang hồ. Nhất định nó không thể có sự tranh phân và chính lòng chàng cũng không phải tham lam ích kỷ...
Bất Tử Lão Cái và Thần Bí Nhân, nhân danh sư thúc đôi bên chủ trì hôn lễ, Tần Quan Vũ, Âu Chính Cầm đứng sát vào nhau e thẹn ngập ngừng...
Một bên là giai nhân tài sắc, một bên là đóa kỳ hoa vừa nở trọn chốn võ lâm, họ khấn vái thì thầm và siết chặt tay nhau long lanh ánh mắt...
Vừng đông xô vụt màn sương, tuyết bắt đầu thưa đổ...
Từ trướng gấm nơi khách điếm, đôi tân hôn bắt đầu thức giấc.
Ngoài phòng khách, Bất Tử Lão Cái và Thần Bí Nhân đang ngồi đối ẩm, nét hân hoan lộ trên sắc mặt mọi người.
Bất Tử Lão Cái lên tiếng trước:
- Chúng ta định như thế nào nhỉ? Hạ Hầu Viên trước hay Chí Tôn Bảo trước?
Thần Bí Nhân nhướng mắt:
- Chờ ý kiến của Chưởng môn Cái bang và Tam Quốc Miếu Chủ chứ!
Và Thần Bí Nhân chợt thở dài:
- Bọn trẻ họ nối tiếp hào khí của mình thuở trước... Chúng ta đều đã già rồi...
Bất Tử Lão Cái gật đầu:
- Quả thế, chúng ta đều lão cả rồi!
- Dù sao đi nữa, chúng ta cũng hãnh diện vì đã trải qua một thời kỳ oanh liệt.
- Và nhất là không hổ thẹn đối với chính nghĩa võ lâm!
Thần Bí Nhân gật gù cười lớn:
- Đúng, nếu tính đến bây giờ thôi, thì chúng ta đã sống một cuộc đời trọn vẹn theo nghĩa vì người mà hành hiệp!
Cửa phòng bật mở, Tần Quan Vũ và Âu Chính Cầm bước ra.
Cả hai cúi đầu vòng tay trước nhị vị sư thúc và Tần Quan Vũ mở lời:
- Đa ta nhị vị sư thúc đã thành toàn cho chúng cháu!
Hai lão già cười ha hả, và Bất Tử Lão Cái vô đề:
- Hiền điệt tính sao về việc đối với bọn hung đồ?
Tần Quan Vũ nói liền theo dự tính:
- Trước hết giải quyết Hạ Hầu Viên, Cái bang có đến được bao nhiêu sư thúc nhỉ?
- Đã có mặt Tam Lão và Ngũ Cái.
Tần Quan Vũ gật đầu và day qua Thần Bí Nhân:
- Còn Tam Quốc Miếu?
- Nhất Lão và Ngũ Phật.
- Đủ lắm rồi, vậy ngay bây giờ chúng ta hãy lên đường...
Tất cả cùng một lượt đứng lên.
***
Màn đêm lại phủ xuống, tuyết lại bắt đầu trải đục một màu.
Ánh đèn rực rỡ tỏa sáng khắp một vùng rộng lớn của khu trang viên.
Từ xa, hai bóng người như cánh vạt ăn đêm vun vút thẳng vào cổng trại.
Tiếp đó, bốn bóng đen khác nữa bám sát theo sau.
Dưới ánh đèn lờ mờ của màn sương, người ở gần có thể nhận ra họ là Tần Quan Vũ, Âu Chính Cầm, Ngũ Cái, Tam Lão Cái bang, và sáu người cả Tam Quốc Miếu...
Vừa tới cổng trại, Tần Quan Vũ quay lại dặn dò:
- Tam Phật của Tam Quốc Miếu hãy canh chừng ở ngoài, đừng để một tên trốn thoát!
- Xin tuân mạng!
Tần Quan Vũ quay lại vẫy tay, tất cả phóng mình vào trang trại.
Đèn đuốc bên trong vụt bật sáng như ban ngày, và có tiếng quát trầm trầm:
- Bản Viên chủ đã đợi các vị từ lâu!
Biết họ đã sẵn đề phòng, Tần Quan Vũ ngang nhiên quát lớn:
- Hay lắm, mong Viên chủ hãy ra mặt nói chuyện!
Một tràng cười ằng ặc nổi lên tiếp liền theo, ba bóng người như cánh dơi đêm vút tới...
Tần Quan Vũ quắc mắt nhìn lên: Hạ Hầu Viên Chủ và hai người trung niên thiếu phụ.
Hạ Hầu Viên Chủ ngửa mặt cười sặt sụa”
- Tiểu tử họ Tần, đêm nay ngươi có cánh cũng không thoát được!
Tần Quan Vũ lạnh lùng:
- Ai là Nam Cung Nghi?
Bên trái của Hạ Hầu Viên Chủ, một người thiếu phụ ẻo lả nhích lên:
- Muốn gì? Có phải muốn báo cừu cho tiền đại Chưởng môn của Cái bang không?
Cùng một lúc, bốn tên đại hán đã khiêng một cái đỉnh lớn đặt trước mặt Hạ Hầu Viên Chủ...
Tần Quan Vũ quay lại khẽ bảo Âu Chính Cầm:
- Cầm muội, hãy đối phó với tên ma diện ấy, để anh rảnh tay rửa hận cho nghĩa phụ1
Vừa nói chàng vừa cởi thanh Vô Tình Kiếm trao lại cho nàng. Và quay lại Thần Bí Nhân và Bất Tử Lão Cái thấp giọng:
- Nếu có thể tha thì tha để đỡ phải đổ máu đối với những người oan uổng!
- Tuân mạng!
Tần Quan Vũ nhìn thẳng vào mặt Nam Cung Nghi, gằn giọng:
- Muốn chết bằng cách nào?
Nam Cung Nghi cất giọng cười hết sức là dâm đãng:
- Đừng có lớn lối, hãy đỡ...
Tiếng nói chưa dứt, đôi tay trắng muốt đã cất lên...
Hai cánh tay yểu điệu nhẹ nhàng nhưng kình lực như thác lũ, bốn bên chụp xuống đầu Tần Quan Vũ...
Nhếch môi cười khinh khỉnh, Tần Quan Vũ đứng yên một chỗ hai tay đẩy mạnh ra...
Từ bên sau Hạ Hầu Viên vút có tiếng rập lên, hơn mười bóng người lao vào vòng chiến.
Bất Tử Lão Cái quát lên:
- Để lại được thì để, bằng không cho tất cả vào địa ngục!
Nhóm người của Cái bang cùng một lượt xốc lên.
Khói đen từ đỉnh lớn bốc lên, Hạ Hầu Viên Chủ cười ằng ặc:
- Cô bé, hãy xích lại đây!
Âu Chính Cầm làm thinh không nói, hai cánh tay áo lụa nhè nhẹ phất qua...
Trận chiến đã mở ra toàn diện, tiếng la tiếng rú vang cả một vùng.
Biết đối phương xem thường trò ma thuật, Hạ Hầu Viên Chủ hất mạnh hai tay.
Hai luồng kình lực như cây gió thốc xô dạt đám khói đen cuốn tới Âu Chính Cầm...
Vẫn trong tư thế cũ, tay áo lụa của Âu Chính Cầm cứ nhè nhẹ đưa qua...
Chưởng lực của nàng không nghe tiếng động, mềm mại như tơ, nhưng khi chạm vào kình lực đối phương chợt biến thành sức ép như hai thớt sắt.
Bùng! Bùng!...
Trong đám khói lờ mờ, thấy đến vai Hạ Hầu Viên Chủ chao luôn mấy cái, thân hình lảo đảo thối lui...
Từ trong đỉnh lớn khói đen vụt bùng lên che kín Hạ Hầu Viên Chủ...
Âu Chính Cầm vung mạnh thanh Vô Tình Kiếm, ánh thép hồng túa ra che kín mình nàng...
Và y như một tượng thần hào quang rực rỡ, Âu Chính Cầm lù lù xốc tới...
Thấy tình thế có mòi bất lợi, Nam Cung Nghi lập tức thi triển toàn lực, chưởng ảnh dựng lên, chưởng phong phủ xuống Tần Quan Vũ.
Tần Quan Vũ nhếch môi cười khẩy, hú lên một tiếng xé toạt màn đêm, hai cánh tay vận dụng chân nguyên công xuất Huyền Dương Thần Chưởng.
Ánh mắt Nam Cung Nghi vụt hoa lên, tay chân luống cuống...
Biết đã gặp tay kình địch, Nam Cung Nghi trở bộ tháo lui...
Nhưng đã chậm mất rồi, hai tiếng dội rung rinh mặt đất và y như một cành liễu trong bão táp, thân hình Nam Cung Nghi quặt xuống lộn ngược ra sau...
Lòng căm hận người đàn bà dâm ác, cộng với hận thù vì cái chết thảm khốc của dưỡng phụ, Tần Quan Vũ không chút nương tay, chàng phóng vút mình tới vận chuyển Huyền Dương Thần Chưởng...
Một tiếng dội lên chát chúa, Nam Cung Nghi vừa lóp ngóp bò lên, đã phải gục xuống im lìm.
Tần Quan Vũ chưa kịp có hành động kế tiếp, chợt thấy một bóng sáng từ trên xẹt xuống...
Phập!...
Từ nơi cổ Nam Cung Nghi một vòi máu phụt ra tưới đỏ cả một vùng cỏ rộng...
Một tay tra kiếm vào vỏ, một tay xách chiếc đầu còn rỏ máu của Nam Cung Nghi, Bất Tử Lão Cái cất cao giọng nói:
- Vũ nhi, hiền điệt hãy đối phó với Ảo Diện Nhân, sư thúc sẽ mang thủ cấp của con dâm nữ này đến tế mộ nghĩa huynh...
Tần Quan Vũ vội quay lại đứng sát một bên Âu Chính Cầm...
Nàng quay qua khẽ nói:
- Chàng hãy cầm chân hắn, để em và các trưởng lão đột nhập Hạ Hầu Viên...
Tần Quan Vũ gật đầu, tiếp lấy thanh Vô Tình Kiếm lừ lừ xốc tới:
- Ảo Diện Nhân, ngày cùng của Hạ Hầu Viên rồi đây!
Cùng một lượt với câu nói, chàng uốn cong thanh kiếm tạo thành một chiếc mống hồng vút thẳng vào đám khói đen... Âu Chính Cầm và các trưởng lão Cái bang, Tam Quốc Miếu đã vào tận bên trong Hạ Hầu Viên, và liền theo, từng loạt tiếng rú lên thê thảm...
Hạ Hầu Viên Chủ nghe thấy toàn viên đại loạn, luýnh quýnh chậm mất một giây, ánh thép hồng của Vô Tình Kiếm đã bay vào tới cổ..
- Á...
Một tiếng kêu khủng khiếp bị đứt ngang, vòi máu từ nơi cổ Hạ Hầu Viên Chủ đã phụt ra, chiếc thây ngã xuống giãy đành đạch trên mặt đất.
Gần một trăm nam phụ lão ấu từ bên sau Hạ Hầu Viên tủa ra khựng lại run như cầy sấy...
Âu Chính Cầm lướt tới sát Tần Quan Vũ:
- Công tử định xử trí ra sao?
Vừa nói nàng vừa chỉ tay về phía môn nhân của Hạ Hầu Viên đang quỳ rạp xuống run lẩy bẩy...
Tần Quan Vũ nhích lên nghiêm trọng:
- Hãy lìa khỏi Hạ Hầu Viên trở về với cuộc sống thiện lương, kẻ nào còn mang lòng làm ác, cứ lấy cái chết của Ảo Diện Nhân làm tiền lệ!
Cả đám môn nhân Hạ Hầu Viên rạp xuống tạ ơn vang dội và lóp ngóp đứng lên lủi ra ngoài...
Liền lúc ấy, chợt nghe một giọng nói như chuông đồng rót tới:
- Minh Chủ vì được tăng tiến thần công, nên đã bỏ quên thuộc hạ rồi chăng?
Nhận ra tiếng của Thượng Quan Bằng, Gia Chủ Đệ Nhất Gia, Tần Quan Vũ lật đật vòng tay:
- Xin nghiêng mình cung nghinh Thượng Quan lão tiền bối!
Thượng Quan Bằng vút xuống cười ha hả:
- Tại làm sao thanh toán Hạ Hầu Viên mà kẻ này lại không được xen tay vào thế cà? Chắc có lẽ kẻ già nua này đã trở thành vô dụng!
Nghe giọng nói nửa đùa nửa giận của Thượng Quan Bằng, Thần Bí Nhân vội cười pha lửng:
- Phải, già thì có già nhưng không vô dụng đâu, chẳng hạn như già này vẫn vì họ Thượng Quan mà sẵn sàng đứng ra làm kẻ... se tơ!
Tần Quan Vũ nghĩ đến chị em Phượng Hoàng Tiên Nữ, chàng khẽ liếc Âu Chính Cầm và thẹn thùa cúi mặt...
Âu Chính Cầm háy mắt nhìn chàng âu yếm, môi điểm nụ cười rộng lượng.
Bất Tử Lão Cái xen vào:
- Sao lại nói chuyện hữu dụng hay vô dụng, bộ Thượng Quan lão quỷ muốn tìm cách trút gánh nặng sẵn chờ nơi Chí Tôn Bảo ấy à?
Thượng Quan Bằng nở nụ cười cởi mở:
- Đâu, đâu lại có chuyện như thế!
Thần Bí Nhân vùng cao giọng:
- Ủa, tân nương đã đến sao không ra mặt? Bộ chờ ông mai đến rước nữa à?
Âu Chính Cầm cũng kêu lên:
- Đan Tâm muội muội, không muốn gặp Cầm tỷ sao?
Phượng Hoàng Tiên Nữ vút xuống nép vào mình Âu Chính Cầm và khẽ liếc Tần Quan Vũ thẹn thùa:
- Kỳ quá hè...
Cả bọn cười ha hả...
Phượng Hoàng Tiên Nữ càng nép sát vào Âu Chính Cầm hơn nữa, đôi má đỏ bừng...
Thần Bí Nhân lại ngẩng mặt kêu lên:
- Còn một vị tân nương nữa, định trốn luôn à?
Âu Chính Cầm cũng lên tiếng tiếp theo:
- Băng Tâm muội muội, ra đi chứ!
Một bóng trắng từ trên vút xuống, đứng nép sau lưng Âu Chính Cầm.
Biết Phượng Hoàng Tiên Phi thẹn lắm, Âu Chính Cầm vội kéo tay nàng ra trước:
- Chi mà giấu mặt thế!
Đôi má Phượng Hoàng Tiên Phi ửng đỏ, cúi đầu nói không thành tiếng.
Mấy lão già vỗ tay cười ha hả, Tần Quan Vũ thẹn quá cúi đầu...
Màn đêm dày đặt lật ngửa bàn tay không thấy...
Trước thung lũng Tử Vong Lâm từng đống xương trắng xóa y hệt những ngày nào...
Hơi gió vút re re rợn, hai ngọn đèn lồng leo lét vụt hiện ra...
Tiếp liền theo, bảy bóng người từng bước một đi ngay lại hai ngọn đèn kỳ dị...
Nếu có ai chứng kiến tất phải rùng mình: Xương trắng rào rào dưới những bước đi và bảy người ấy là bảy vị đương kim Chưởng môn bảy phái...
Từ nơi hai ngọn đèn vụt có tiếng kêu lên rờn rợn:
- Cứ theo đèn mà tới, sẽ đúng vào nơi yến hội Tử Vong!
Một bóng hồng vụt nhoáng lên trước bảy vị Chưởng môn, và hai kẻ cầm đèn bỗng cúi rạp mình:
- Cung nghinh Huyệt Chủ...
Liền theo đó, ba bóng người thiếu nữ chúi xuống tiến lên...
Kẻ giữ đèn quát lớn:
- Xin quý vị báo danh!
- Võ Lâm Đệ Nhất Gia Song Nữ, Tam Quốc Miếu Chủ Âu cô nương!
Kẻ cầm đèn cất giọng lạnh lùng:
- Xin theo đèn mà đến!
- Khoan!
Ba bóng người kế tiếp theo sau quát lớn:
- Kỳ Trang Dị Phục Quái Ảnh Khách, Bôi Cung Xà Ảnh Thần Bí Nhân và Kiếm Hài Trúc Thượng Thiên Tửu Cái theo thiếp mới yến hội!
Hai bóng đèn như rung lên trong gió:
- Tam Kỳ đại giá, thật là vinh dự cho Chí Tôn Bảo, xin mời theo bóng ngọn đèn!
Tiếng khua rào rào của xương trắng dội lên hối hả, một bóng người hiên ngang sừng sững tiến lên...
Bóng đen hơi dừng lại:
- Yêu cầu các hạ báo danh!
Giọng nói của người sau cùng vang lên sang sảng:
- Chí Tôn Bảo, Bảo Chủ đời thứ mười hai Tần Quan Vũ!
Vừa đáp lời, Tần Quan Vũ vừa tung mình vút vào Tử Vong Lâm, tiếp liền theo, hai bóng người đổ xuống rú lên thảm thiết, hai chiếc đèn bay vút ra xa...
Hai chiếc đèn chưa rơi xuống, hai bóng đen vụt lao ra đón lấy: Cái bang Nhị Lão Tâm Bạch Quỷ Cái và Diệu Thủ Thần Du!
Hai người dẫn theo mười mấy cao thủ Cái bang và khẽ kêu lên nho nhỏ:
- Chư vị mỗi người hãy uống một Giải Đan Hoàn và cẩn thận tiến lên...
Buộc lẹ hai ngọn đèn lên cành cây, Nhị Lão Cái bang dẫn đầu đi trước.
Văng vẳng từ xa, trống canh điểm lên ba tiếng...
Bên ngoài, ven Tử Vong Lâm, bốn bên lặng lẽ không một bóng hình, trừ những đống xương trắng phếu giữa rừng đêm và hai ánh đèn lắt lay trước gió.
Trong Tử Vong Lâm, tiếng gió luồn qua kẽ lá như tiếng oan hồn rên rỉ...
Sâu vào giữa Tử Vong Lâm, một khoảng đất thênh thang bằng phẳng ngoài ba mươi trượng, ba chiếc bàn được sắp theo hình tam giác đấu mặt vào nhau, mâm chén đầy hơi rượu và thức ăn thơm phưng phức...
Chiếc bàn chính giữa, hai bên năm vị lão nhân đầu tóc bạc phơ, trung tâm hai chiếc ghế bành bọc da không có người ngồi. Đàng sau chiếc ghế đó có ba người đứng sẵn, mà một là Tiêu Hồn Tình Nữ.
Tần Quan Vũ và Tam Kỳ, Bất Tử Lão Cái, Quái Ảnh Khách, Thần Bí Nhân bước lên tới trước, thản nhiên ngồi xuống, phía sau, Âu Chính Cầm và hai chị em Phượng Hoàng Tiên Nữ...
Chiếc bàn bên trái dành riêng cho Thất phái Chưởng môn nhân.
Hội trường hoàn toàn im lặng, không khí hết sức khẩn trương.
Gió như ngừng thổi trước cục diện đằng đằng sát khí, một con muỗi bay, một cây kim rớt cũng nghe rất rõ ràng!
Thình lình, một giọng cất lên như oanh hót:
- Chủ trì Tử Vong yến hội, Chí Tôn Bảo Chủ giá lâm, yến hội bắt đầu!
Tần Quan Vũ nghiến răng trừng trừng đôi mắt.
Hai chiếc kiệu từ trong chầm chậm đưa ra, rèm lụa mỏng khẽ lay, hai người con gái uyển chuyển xuống kiệu đi lại đằng bàn ngồi xuống hai chiếc ghế bọc da bỏ trống...
Kẻ thù của ân sư hiện ra trước mắt, Tần Quan Vũ giận run cả chân tay...
Một người thầy đã nuôi nấng chàng từ lúc lên sáu tuổi, ân nghĩa ao dày như một người cha, bảo sao chàng không sôi máu căm hờn khi thấy kẻ thù trước mắt!
Đôi mắt chàng dính chặt như đinh vào Tiêu Phượng Hoàng, người thiếu phụ nhưng vẻ đẹp đã làm mất đi tuổi tác, y hệt như thiếu nữ...
Với vẻ mặt rạng rỡ như đóa hoa hàm tiếu, đôi môi phơn phớt màu hồng dưới chiếc mũi dọc dừa thon nhỏ, Ngọc Thường Nga Tiêu Phượng Hoàng đứng lên, một trời hương sắc cuốn theo:
- Tiểu nữ Tiêu Phượng Hoàng, hân hạnh tiếp chưởng trách nhiệm Chí Tôn Bảo, thiết tiệc mọn này vinh dự đón tiếp chư vị tiền bối Chưởng môn, Kỳ nhân trong chốn võ lâm, điều đó thật khiến cho tệ bảo được phút huy hoàng.
Ngưng một giây, nàng nói tiếp bằng một giọng như mật rót:
- Trong số khách quan, ngoài chư vị Thất phái Chưởng môn đang chấp chưởng võ lâm, lại được hai trong ba cấm địa võ lâm, Quỷ Huyệt Chủ, Võ Lâm Đệ Nhất Gia Thượng Quan tiền bối và nhị vị thiên kim và hầu hết Cái bang trưởng lão, thật là một chuyện may mắn cực kỳ cho tiểu nữ. Càng vinh hạnh hơn nữa là có cả tệ bảo sư đệ, đương kim Bang Chủ Cái bang, tiểu nữ nghĩ rằng đây thật là phúc đức tưởng không đâu có được...
Giọng nói của Tiêu Phượng Hoàng càng lúc càng cao, trong suốt như tiếng ngọc, khiến cho người nghe rất dễ ngây ngất bàng hoàng...
Tần Quan Vũ giận run, nhưng chàng cố ẩn nhẫn để thử xem đối phương muốn giở trò gì...
Giọng nói thanh tao của Tiêu Phượng Hoàng tiếp tục:
- Tiểu nữ kính thỉnh quý vị tham dự Tử Vong yến hội, thật ra không có ý gì khác, chỉ có một việc mà trước giờ lâm chung ân sư của tiểu nữ có lời trăn trối nhưng... nhưng, trước mặt chư vị, tiểu nữ thật quả khó mở lời...
Tia mắt long lanh của nàng vụt liếc nhanh về phía Tần Quan Vũ, hai má bừng lên trong vẻ thẹn thùa:
- Trước giờ lâm chung, ân sư dặn rằng trong đời người chỉ có một đệ tử mà đã xem như con là Tần sư đệ đây, người dặn tiểu nữ hãy cùng với sư đệ... kết hôn để cho người yên vui suối vàng...
Tất cả mọi người đều tái mặt.
Tần Quan Vũ giận dữ run lên, không nói ra lời.
Mai Tương Phi vùng đứng phắt dậy lạnh lùng:
- Người đàn bà vô sỉ! Hừ, quả nhiên là một quỷ kế cực kỳ ghê tởm...
Rồi không đợi cho Tiêu Phượng Hoàng phản ứng, nàng cao giọng nói tiếp theo:
- Ba vị tiền bối hãy đối phó với ba yêu nữ Đường chủ của Chí Tôn Bảo, bảy vị tiền bối Chưởng môn hãy tiến vào giúp Tần công tử thu hồi cơ nghiệp của tiên sư!
Tình thế vụt biến đổi, không khí căng lên...
Biết giờ đã điểm, Tần Quan Vũ xô ghế đứng dậy, quát lớn:
- Chư vị tiền bối hãy vào Chí Tôn Bảo, Tương Phi, hãy trở lại bên đây!
Nhiều tiếng tuân mạng rập lên, bóng người lố nhố...
Mười vị hộ pháp của Quỷ Huyệt rẽ làm hai, bảy người xông thẳng vào trong, ba người án ngang trước mặt bọn Đường chủ Tiêu Hồn Tình Nữ...
Mai Tương Phi lao sát đến kế bên Tần Quan Vũ, cất giọng dịu dàng:
- Xin đợi lệnh công tử...
Thoáng hơi kinh ngạc, nhưng Tiêu Phượng Hoàng kịp lấy lại vẻ tự nhiên, mỉm cười:
- Mai Huyệt Chủ có ý gì thế?
Mai Tương Phi quắc mắt lạnh lùng:
- Ý gì à? Đến bây giờ mà ngươi còn chưa thức giấc hay sao?
Lạ làm sao, Tiêu Phượng Hoàng không lộ chút chi hoảng hốt, trái lại hết sức bình tĩnh, nói bằng một giọng tự nhiên:
- Phản, tất cả đều phản. Hừ, chẳng lẽ toàn thể võ lâm không có cho Tiêu Phượng Hoàng này đặt chân ư?
Tần Quan Vũ gầm lên:
- Ngươi cần nên nhận mạng là vừa. Phản đạo thí sư bằng một phương thức cực kỳ nhơ bẩn, ngươi đừng nói chuyện nhân tính ở đây!
Vừa nói chàng vừa nhích tới gần hơn, vận chưởng toàn thân công lực đợi chờ...
Tiêu Phượng Hoàng khẽ lắc đầu:
- Sư đệ trách ta ư? Lầm, đâu phải tự ý Tiêu Phượng Hoàng này hành động, mà sư tỷ vì bị buộc ràng...
Cố nén giận, Tần Quan Vũ cười gằn:
- Ta biết, đúng, chiếu theo danh phận, ngươi là sư tỷ của ta, dù cho có tội bằng trời, sư tỷ vẫn là sư tỷ. Được, xin hỏi sư tỷ, ân sư hiện giờ ở nơi đâu?
Tiêu Phượng Hoàng vẫn thản nhiên:
- Bây giờ nói ra không có gì làm bằng chứng, sư đệ... không, Tần công tử, vâng mạng ân sư thiếp mặc nhiên đã là vợ chàng, hãy để cho thiếp được trần tình trong danh phận phu thế chứ!
- Câm họng lại! Hãy trả lời ân sư ở đâu?
- Tần công tử, rồi vợ chồng ta sẽ đến viếng mộ người...
Tất cả căm hờn dồn lên tiếng thét, Tần Quan Vũ vung cả mười hai thành công lực đập thẳng vào Tiêu Phượng Hoàng...
Cây lá đứt văng ào ào đổ xuống...
Tiêu Phượng Hoàng nhấc thẳng hai bàn tay ngọc, kình lực đổ ra...
Bùng! Bùng!...
Ào... ào...
Tần Quan Vũ rùn vai thối lui một bước...
Tiêu Phượng Hoàng ứ lên một tiếng trong cổ họng bắn người ra xa.
Thấy ưu thế đã về phần Tần Quan Vũ, tất cả mọi người có mặt, kể cả Mai Tương Phi và chị em Phượng Hoàng Tiên Nữ an lòng lao thẳng vào Chí Tôn Bảo...
Từ bên trong nhiều tiếng rú thê thảm vang lên...
Biết Chí Tôn Bảo đã tan tành, Tiêu Phượng Hoàng xốc tới nghiến răng vận dụng toàn lực của Huyền Âm Thần Chưởng...
Tần Quan Vũ cười khẩy, hai cánh tay uốn một vòng tròn...
Tiêu Phượng Hoàng hớt hãi kêu lên:
- Huyền Dương Thần Công...
Tiếng thét của nàng chưa dứt, thân hình đã lộn ngược ra sau, máu từ trong miệng ọc ra nhuộm đỏ thân áo lụa...
Tiếp liền theo, ba tiếng rú ré lên một lượt, Tiêu Hồn Tình Nữ và hai ả dâm ma bị chưởng lực của ba trưởng lão Quỷ Huyệt đập văng máu óc...
Nhìn sững vào thi thể Tiêu Phượng Hoàng, Tần Quan Vũ bất giác cúi mặt thở dài ngao ngán...
***
Những đống xương trắng phếu trước Tử Vong Lâm được thu gọn và mai táng yên nơi ánh bình minh rọi sáng khu rừng chết chóc...
Tử thần như lùi theo bóng tối, nhường cho lá vươn mình đón tiếp giọt sương lành thấm vào nhựa sống tưng bừng...
Từ trong Chí Tôn Bảo tiếng pháo bựt nổ liên hồi, mùi thuốc pháo, mùi hương hoa sực nức...
Khẽ nhìn vóc dáng Phượng Hoàng Tiên Phi Thượng Quan Băng Tâm, Tần Quan Vũ giật mình nhớ lại một người...
Ái Thượng Quan Phượng, người thiếu nữ đưa đường chàng vào Tam Quốc Miếu cũng lại là nàng...
Chàng lặng lẽ mỉm cười đứng sát lại gần hơn...
Bốn người đẹp võ lâm vây quanh chàng trai anh tuấn.
Tiếng pháo lại rộ lên một lần nữa, tiếng ly chạm vào nhau pha lẫn tiếng cười...
Nhưng, từ trên bóng rậm của tàng cây, có đôi mắt long lanh chiếu thẳng vào mặt Tần Quan Vũ...
Nếu ai gặp tia mắt đó, sẽ bắt gặp dễ dàng khuôn mặt đầm đìa nước mắt của người: Đệ Nhất Mỹ Nhân Lan Tâm Phi Tử!
Nàng từ nơi chỗ núp gục mặt vào tay nức nở:
- Tần Quan Vũ... hiện thân của Nhân Quân... Tần Hán Phách ơi, chàng đã chết rồi!
Nàng nhìn sửng Tần Quan Vũ một hồi rồi lặng lẽ lao vút mình về hướng chân trời xa thẳm...
Tiếng pháo từ Chí Tôn Bảo lại vang lên, tưng bừng báo hiệu ngày đại lễ liên hôn mà... đâu đây, có kẻ nghe như nó đưa tiễn một người đi vào chân trời góc bể...
Hơi giớ trở về đêm lành lạnh...
Ra khỏi Quỷ Huyệt và trọn ngày hôm đó, Tần Quan Vũ đi về Ba Đông trấn.
Qua khỏi Võ Đương Sơn, chàng cảm thấy rằng võ công của mình giờ đây đến mức tuyệt luân, tại sao một mình không đến giải quyết cho xong vụ Trích Huyết Giáo, lại còn đi cầu viện ai nữa?
Nghĩ thế, chàng không đi về Ba Đông trấn mà lại quẹo qua ngã khác.
Đã sẵn biết đường từ trước, Tần Quan Vũ mạnh bước đi sâu vào hang động.
Thình lình, một tiếng quát âm trầm vang dội lòng hang:
- Dừng lại!
Tần Quan Vũ hất mặt về phía trước:
- Hãy gọi Ngọc Dung La Sát Trịnh Như Lan đến đây...
- Oắt con, dám xúc phạm đến Giáo chủ à?
Cùng một lúc với tiếng quát, một đạo tiềm lực ào ào chụp xuống ngay đầu Tần Quan Vũ...
Từ lúc luyện xong Huyền Dương Thần Công và Huyền Dương Thần Chưởng ở Ngọc Long Tuyết Sơn ra, chưa có dịp thử lại công hiệu của nó, Tần Quan Vũ biết dịp đã đến, chàng vội nghiêng mình hất nhẹ cánh tay...
Ù... ù...
Một tiếng dội khô khan vào vách đá như bao cát bị ném xa cách ngoài sáu trượng, chiều cao của tiếng dội cao quá tầm tay và tiếng nói vừa rồi lặng im thin thít...
Tuy biết đó là hiệu lực của Huyền Dương Thần Chưởng nhưng Tần Quan Vũ cũng hơi sửng sốt.
Nhớ lại lúc đến đây lần trước, chàng bị con người có giọng nói khi nãy đánh văng gần mười bước, thế mà bây giờ chỉ bằng cái hất nhẹ cánh tay đã làm cho con người có nội lực kinh hồn ấy bị bẹp mình lên vách đá một cách quá dễ dàng.
Đang lúc còn chậm bước lắng nghe động tịnh, chợt thấy sáu bảy bóng đen từ trong ngách đá phóng ra vây chặt lấy chàng...
Tần Quan Vũ rút soạt thanh Vô Tình Kiếm:
- Đừng liều mạng một cách oan uổng như thế, hãy gọi Trịnh Như Lan ra cho ta bảo!
Đám người bao vây cười lên ằng ặc, ánh thép nhoáng lên một lúc, như cả bựng hào quang chụp xuống đầu Tần Quan Vũ.
Bóng thép hồng hồng từ thanh Vô Tình Kiếm vụt lóe lên cùng một lúc với nhiều tiếng rú, ba chiếc đầu văng lên chạm vào vách đá rơi lông lốc như những trái dừa khô.
Ánh kiếm từ trong tay Tần Quan Vũ nhoáng lên một lần nữa, hai thân người tiếp theo bật ngửa ra sau.
Tần Quan Vũ tạt ngang cánh tay hất một thanh kiếm của kẻ còn sống sót bay đập vào vách đá, và chàng nhích lên hai bước gằn từng tiếng một:
- Tha chết cho ngươi đấy, hãy đi kêu Trịnh Như Lan cho mau, đi!
Gã môn hạ Trích Huyết Giáo ôm đầu lủi đi như chạy trốn.
Tần Quan Vũ mỉm cười khinh bỉ bước thẳng vào trong.
Từ phía lòng hang sâu hun hút, bóng người đổ ra lố nhố.
Trịnh Như Lan dẫn hơn hai mươi tỳ nữ ung dung nhàn nhã đi ra...
Tần Quan Vũ cười gằn:
- Khá, ngươi dám chường mặt ra là khá đấy!
Trịnh Như Lan đứng lại nhìn sửng vào mặt Tần Quan Vũ, vẻ mặt nàng thản nhiên, nhưng trong ánh mắt nói lên nhiều xúc động...
Tần Quan Vũ quát lớn:
- Trịnh Như Lan, ngươi nhớ đến cái chết của Cổ Lãnh Vân lão bá chứ? Ngày nay là ngày ta đến đây rửa tội cho người đấy...
Vẻ mặt Trịnh Như Lan vẫn thản nhiên, nhưng nếu đứng gần hơn sẽ nghe có tiếng thở dài:
- Tần công tử đến đây chỉ có một mình thôi chứ?
- Một mình cũng quá đủ rồi!
- Như thế càng hay! Vâng, xin mời công tử quá bước vào trong...
Vừa nói vừa đưa tay khoát nhẹ, đám tỳ nữ dạt rẽ ra hai bên chừa một con đường trống.
Chưa biết đối phương định giở trò gì, nhưng đã vào hang cọp không thể có phút giây do dự, Tần Quan Vũ hiên ngang bước thẳng vào trong...
Vừa đi chàng ngấm ngầm vận chuyển Huyền Dương Thần Công lên song chưởng.
Tia mắt Trịnh Như Lan dán chặt vào dáng cách của Tần Quan Vũ, song vẻ mặt nàng vẫn lạnh lùng:
- Tần công tử, tôi có điều muốn hỏi, không biết công tử có vui lòng nói hay không?
Thấy thái độ đối phương cứ một mực ôn hòa, Tần Quan Vũ buộc lòng phải dịu giọng:
- Cô nương cứ hỏi.
- Có phải công tử đã được phần sau của bộ Huyền Kinh?
- Đúng, và hiện đang nằm trong bụng ta đây, nếu cô nương muốn thì cứ đoạt!
Trịnh Như Lan thở dài nhè nhẹ:
- Thế thì hay lắm, trong bản giáo hiện có Bát trưởng lão và Thập nhị Hộ giáo, nếu công tử trừ được họ, ta sẽ tự mang đầu đến tế mộ Cổ sư phụ...
Tần Quan Vũ cười gằn:
- Có phải cô nương muốn mượn tay ta để trừ hậu họa đấy không?
Trịnh Như Lan vẫn với thái độ hòa nhã:
- Trong hai mươi người ấy, có bốn người từ Quỷ Huyệt đến, bốn người của Chí Tôn Bảo và hai người của Hạ Hầu Viên. Còn lại mười người chính thức bản giáo thu nạp trong hắc đạo giang hồ.
Trịnh Như Lan lại thở dài thấp giọng:
- Bao nhiêu năm nay trong lòng tôi vô cùng bức rức... Với cái tội tày trời sát hại sư phụ mà cũng là dưỡng phụ, cho nên đã nhiều phen muốn đến trước mộ phần sư phụ tự liều mình tạ tội, nhưng hiềm vì chết như thế thật không an lòng nhắm mắt...
Tần Quan Vũ cau mày:
- Tại sao thế?
Đôi mắt Trịnh Như Lan ngó vào khoảng trống, in như có vẻ căm hờn:
- Công tử thử nghĩ trên đời này sự tự do là quý nhất và ai cũng được hưởng sự tự do như thế, chỉ riêng một mình tôi trọn đời mãi chịu làm công cụ cho người, trước là Quỷ Huyệt, rồi sau đến Chí Tôn Bảo, họ đã dùng tận cùng thủ đoạn ti tiện nhất khiến cho tôi sống cũng dở mà chết cũng dở...
Tần Quan Vũ lạnh lùng hỏi lại:
- Là một giáo chủ, sao cô nương lại phải như thế ấy?
Trịnh Như Lan nói như thét:
- Công tử đã biết còn hỏi làm gì nữa? Tôi đã làm nên việc loạn luân và cướp đoạt ngôi Giáo chủ cả người thầy mà cũng là người cha nuôi dưỡng mình từ khi còn măng sữa, mười mấy năm nay...
Giọng Trịnh Như Lan càng lúc càng thấp xuống, nhưng có vẻ hằn học như tự đay nghiến lấy mình:
- Mười mấy năm nay... mười mấy năm nay muốn chết mà cũng chưa chết được...
Tần Quan Vũ cười gằn:
- Biết như thế thì hay lắm, nhưng đã biết sao lại không chịu cứu ân sư đưa người tránh nạn, lại cứ giam cầm rồi giết chết?
- Tránh nạn? Hừ, công tử nói nghe thật dễ! Toàn thể võ lâm chỗ nào cũng có lưới sắt của Quỷ Huyệt, của Chí Tôn Bảo, của Hạ Hầu Viên... Luôn cả hai mươi mấy tên thị tỳ của tôi đây có lẽ cũng già phân nửa là kẻ theo để canh giữ tôi nữa là...
Trịnh Như Lan vừa nói đến đó thì từ trong ngách đá thình lình tủa ra hai mươi đại hán, tất cả đều khoảng ngoài bốn mươi tuổi, có kẻ diện mạo hung ác, có kẻ mặt mũi hiền lành, họ tủa ra ngăn một hàng ngang...
Trịnh Như Lan nói nhỏ với Tần Quan Vũ:
- Họ đấy, chúc công tử thành công!
Và bước qua đứng trước mặt hai mươi cao thủ của Trích Huyết Giáo, Trịnh Như Lan nói lớn:
- Đây là Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ, Văn Khúc Võ Khôi Tần Quan Vũ, vì báo thù cho sư bá mà đến đây, vậy các vị cứ tự do đối phó...
Liền lúc đó có bốn người trong số ấy bước mau ra quỳ trước Tần Quan Vũ:
- Thuộc hạ bốn người, xin bái kiến Huyệt Chủ phu quân!
Chợt vỡ lẽ ra, Tần Quan Vũ vẫy tay:
- Các vị hãy bình thân!
- Đa tạ sự chiếu cố của công tử.
Bốn người đứng dậy giăng hàng sau lưng Tần Quan Vũ...
Tần Quan Vũ khoác tay:
- Bốn vị hãy trấn bốn góc, đừng cho một ai chạy thoát!
Bốn người râp lên một tiếng tung ra bao vây mười sáu người còn lại...
Bọn Trích Huyết Giáo ngơ ngác:
- Bốn vị trưởng lão hành động chi lạ thế?
- Không có chi lạ cả, chúng ta là người của Quỷ Huyệt và giờ phút này chính là lúc hộ trì Tần công tử chấp chưởng chính nghĩa võ lâm!
- Phản rồi! Phản rồi!
Nhiều tiếng rập lên, mười sáu tên Trích Huyết Giáo phóng ập tới Tần Quan Vũ.
Một tay vung mạnh thanh Vô Tình Kiếm, một tay thì xuất Huyền Dương Thần Chưởng, Tần Quan Vũ phóng mình lên, chưởng ảnh kiếm quang tua tủa rợp trời...
Tiếng thét rập lên rờn rợn, máu óc văng tung tóe lên vách đá, trong số mười sáu chỉ còn lại năm tên lóp ngóp bò dậy liều mạng vung chưởng đập vào Tần Quan Vũ.
Một tiếng cười khảy nghe rùng mình sởn gáy, Tần Quan Vũ phất cả hai tay một lượt...
Lại một loạt rú lên khiếp đảm, năm cây thịt đổ ập vào nhau, máu xoái lầy nhầy trên mặt đá!
Tần Quan Vũ xốc tới trước Trịnh Như Lan:
- Giáo chủ, bây giờ tới lượt nàng!
Đã không một chút chi sợ sệt hay giận dữ, trái lại Trịnh Như Lan lại lộ vẻ vui mừng:
- Vâng, đến lượt tôi là phải. Nhưng, còn lại hai mươi tên tỳ nữ?
Quắc mắt qua đám thị tỳ, Tần Quan Vũ trầm giọng:
- Ai là người của Chí Tôn Bảo sai đến? Hãy bước ra!
Sáu người thiếu nữ trong bọn bước tới quỳ trước mặt Tần Quan Vũ...
Thấy dáng điệu cung kính của sáu tên tỳ nữ, Tần Quan Vũ cau mặt:
- Các người muốn gì?
Một trong số sáu tên tỳ nữ cúi đầu ứa nước mắt:
- Chúng tiện nữ tuy là do Chí Tôn Bảo sai đến, song trước khi bị rơi vào Chí Tôn Bảo, chúng tôi đều là con nhà lương thiện, bị Chí Tôn Bảo bắt vào, không thể làm sao cưỡng lại, xin công tử thương xót cho!
Tần Quan Vũ gật đầu:
- Nhưng, bây giờ các người có hứa chắc là trở về lương thiện hay không?
- Không phải riêng chúng tôi, mà tất cả ở đây đều cầu xin công tử tha cho được trở về với cha mẹ!
Hai mươi tên tỳ nữ cùng quỳ xuống một lượt cầu xin tha mạng...
Vốn không phải là người hiếu sát, Tần Quan Vũ khoát tay:
- Được rồi, ta sẽ tha cho tất cả, nhưng phải ở lại đây chờ giải quyết xong Chí Tôn Bảo rồi ta sẽ cho về, không được cãi lệnh...
Hai mươi tên tỳ nữ mừng quá cúi đầu lạy tạ...
Tần Quan Vũ vẫy tay:
- Hãy đứng qua một bên!
Và quay qua Trịnh Như Lan, Tần Quan Vũ gằn giọng:
- Cô nương muốn nói gì thêm nữa?
Trịnh Như Lan thở dài:
- Chỉ xin được chết!
Tần Quan Vũ lạnh lùng:
- Tự cô nương xử lấy, hay là tại hạ phải ra tay?
Trịnh Như Lan ứa nước mắt:
- Xin công tử cho tôi tự xử nơi phần mộ của ân sư!
Tần Quan Vũ gật đầu:
- Đi!
Trịnh Như Lan chầm chậm đi vào trong, Tần Quan Vũ ra lệnh cho bốn người của Quỷ Huyệt:
- Các vị canh giữ đừng cho một ai ra khỏi nơi đây!
Vừa nói chàng vừa đi theo sát Trịnh Như Lan...
Qua luôn mấy khúc quanh, đến một khoảng trống bằng phẳng, một ngôi mộ được xây cất trang nghiêm, trước có tấm mộ bia đề chữ: Trích Huyết Giáo Chủ Tư Văn Tú Sĩ Cổ Lãnh Vân chi mộ.
Tần Quan Vũ nghe một niềm chua xót dâng lên mi mắt, nhưng chàng cố dằn lòng chờ xem thái độ của Trịnh Như Lan...
Nhìn qua ngôi mộ một giây, Trịnh Như Lan vụt quỳ xuống ôm chiếc mộ bia, nức nở:
- Sư phu, Xan nhi đại nghịch chỉ vì không làm chủ được mình, xin sư phụ chứng giám cho cái chết của Xan nhi, để Xan nhi chuộc lại phần nào tội lỗi...
Giọng nói của Trịnh Như Lan vụt nghẹn ngang, Tần Quan Vũ vừa xoay mặt lại thì mũi kiếm trên tay nàng đã tự đâm xuyên qua cổ và nàng từ từ gục xuống...
Nhìn dòng máu thấm dần trên thi thể của người đàn bà tội ác, Tần Quan Vũ chợt nghe lòng tha thứ dâng lên, chàng quỳ xuống trước mộ bia khẩn vái:
- Sư bá, Vũ nhi đã vì sư bá mà rửa xong mối hận cừu...
Và khẽ liếc qua thi thể Trịnh Như Lan, chàng thì thầm như muốn an ủi người đã chết:
- Trịnh cô nương, nàng chết là phải... Và nếu quả lòng nàng thật ăn năn hối cải, ta tin rằng sư bá dưới suối vàng cũng sẽ tha thứ cho nàng...
Chàng quay qua cúi lạy trước mộ phần một lần nữa:
- Sư bá, Vũ nhi vì còn nhiều trách nhiệm, một ngày kia, Vũ nhi sẽ trở lại lo việc hương đăng...
***
Tần Quan Vũ trở lại Ba Đông trấn vào lúc nửa đêm.
Vào khoảng đầu tháng chạp, khí lạnh buốt người, cả thị trấn Ba Đông chìm ngủ trong màn sương dày đặc...
Tần Quan Vũ vào khách điếm thì thấy Bất Tử Lão Cái, Thần Bí Nhân và Âu Chính Cầm đã ngồi đợi sẵn tự bao giờ...
Vừa thấy mặt chàng, ba người hớn hở đứng lên, Bất Tử Lão Cái bước tới lắc vai chàng:
- Cung hạ hiền điệt đã thành công trong việc luyện Huyền Kinh!
Tần Quan Vũ hơi ngạc nhiên:
- Sao sư thúc biết rõ thế?
Bất Tử Lão Cái cười ha hả:
- Người của Tam Quốc Miếu ở Quỷ Huyệt đã gửi thư báo tin và chúc mừng bản bang đấy chứ!
Tần Quan Vũ trố mắt:
- Như thế là...
Thần Bí Nhân xen vào:
- Là biết rõ cả, biết luôn việc Minh Chủ thành hôn cùng Huyệt Chủ...
Tần Quan Vũ giật mình, khẽ liếc Âu Chính Cầm.
Tia mắt người thiếu nữ ngời lên thỏa mãn.
Bất Tử Lão Cái nghiêm giọng:
- Xong việc hôn lễ nơi Quỷ Huyệt, bây giờ hãy nói đến việc hôn nhân với Tam Quốc Miếu.
Tần Quan Vũ lại liếc nhẹ Âu Chính Cầm, như thăm dò phản ứng.
Người con gái Miếu Chủ Tam Quốc Miếu hai má đỏ bừng, cúi mặt vân vê tà áo...
Thần Bí Nhân nói thẳng:
- Việc hôn nhân với Quỷ Huyệt, cũng như với Tam Quốc Miếu đều là do ý của lệnh tôn đường thuở trước, vả lại nó cũng hợp lý hợp tình. Vậy việc Quỷ Huyệt đã xong, bây giờ nhân danh chủ hôn đàng gái, tôi yêu cầu Bất Tử lão huynh đứng chủ trương cử hành hôn lễ nơi đây...
Và bằng một giọng nửa úp nửa mở, Thần Bí Nhân nói tiếp:
- Quỷ Huyệt cũng như Tam Quốc Miếu, đều là cử hành hôn lễ tạm, đợi giải quyết xong Chí Tôn Bảo và Hạ Hầu Viên rồi sẽ tái hoàn đại lễ...
Và như đã sắp sẵn, Bất Tử Lão Cái gọi tiểu nhi dọn bày hương đăng trà rượu.
Tần Quan Vũ khẽ hỏi Âu Chính Cầm:
- Cầm muội, việc hôn nhân hệ trọng, thật sự thì đối với Quỷ Huyệt...
Biết ý Tần Quan Vũ ngại ngùng, Âu Chính Cầm vội ngắt lời:
- Hôn nhân do cha mẹ đã định trước rồi, chúng ta chỉ là kẻ vâng lời, vả lại Phi tỷ và em đều là máu thịt thì tại sao lại không thể hưởng hạnh phúc bên nhau?
Ngưng một giây, Âu Chính Cầm ngượng ngùng nói tiếp:
- Cho dù có mấy chị em thêm nữa, miễn chàng thật dạ thương yêu là đủ lắm rồi!
Không biết vô tình hay cố ý, câu nói của Âu Chính Cầm khiến cho Tần Quan Vũ nhớ đến hai chị em của Phượng Hoàng Tiên Nữ...
Chàng bồi hồi không biết ngày mai rồi sẽ ra sao!
Tuy nhiên, chàng vẫn tin ở tình thương của mình và tin ở sự rộng lượng thương yêu của họ. Dù sao, nó vẫn là những mối tình chính đáng trên bước phiêu bạt giang hồ. Nhất định nó không thể có sự tranh phân và chính lòng chàng cũng không phải tham lam ích kỷ...
Bất Tử Lão Cái và Thần Bí Nhân, nhân danh sư thúc đôi bên chủ trì hôn lễ, Tần Quan Vũ, Âu Chính Cầm đứng sát vào nhau e thẹn ngập ngừng...
Một bên là giai nhân tài sắc, một bên là đóa kỳ hoa vừa nở trọn chốn võ lâm, họ khấn vái thì thầm và siết chặt tay nhau long lanh ánh mắt...
Vừng đông xô vụt màn sương, tuyết bắt đầu thưa đổ...
Từ trướng gấm nơi khách điếm, đôi tân hôn bắt đầu thức giấc.
Ngoài phòng khách, Bất Tử Lão Cái và Thần Bí Nhân đang ngồi đối ẩm, nét hân hoan lộ trên sắc mặt mọi người.
Bất Tử Lão Cái lên tiếng trước:
- Chúng ta định như thế nào nhỉ? Hạ Hầu Viên trước hay Chí Tôn Bảo trước?
Thần Bí Nhân nhướng mắt:
- Chờ ý kiến của Chưởng môn Cái bang và Tam Quốc Miếu Chủ chứ!
Và Thần Bí Nhân chợt thở dài:
- Bọn trẻ họ nối tiếp hào khí của mình thuở trước... Chúng ta đều đã già rồi...
Bất Tử Lão Cái gật đầu:
- Quả thế, chúng ta đều lão cả rồi!
- Dù sao đi nữa, chúng ta cũng hãnh diện vì đã trải qua một thời kỳ oanh liệt.
- Và nhất là không hổ thẹn đối với chính nghĩa võ lâm!
Thần Bí Nhân gật gù cười lớn:
- Đúng, nếu tính đến bây giờ thôi, thì chúng ta đã sống một cuộc đời trọn vẹn theo nghĩa vì người mà hành hiệp!
Cửa phòng bật mở, Tần Quan Vũ và Âu Chính Cầm bước ra.
Cả hai cúi đầu vòng tay trước nhị vị sư thúc và Tần Quan Vũ mở lời:
- Đa ta nhị vị sư thúc đã thành toàn cho chúng cháu!
Hai lão già cười ha hả, và Bất Tử Lão Cái vô đề:
- Hiền điệt tính sao về việc đối với bọn hung đồ?
Tần Quan Vũ nói liền theo dự tính:
- Trước hết giải quyết Hạ Hầu Viên, Cái bang có đến được bao nhiêu sư thúc nhỉ?
- Đã có mặt Tam Lão và Ngũ Cái.
Tần Quan Vũ gật đầu và day qua Thần Bí Nhân:
- Còn Tam Quốc Miếu?
- Nhất Lão và Ngũ Phật.
- Đủ lắm rồi, vậy ngay bây giờ chúng ta hãy lên đường...
Tất cả cùng một lượt đứng lên.
***
Màn đêm lại phủ xuống, tuyết lại bắt đầu trải đục một màu.
Ánh đèn rực rỡ tỏa sáng khắp một vùng rộng lớn của khu trang viên.
Từ xa, hai bóng người như cánh vạt ăn đêm vun vút thẳng vào cổng trại.
Tiếp đó, bốn bóng đen khác nữa bám sát theo sau.
Dưới ánh đèn lờ mờ của màn sương, người ở gần có thể nhận ra họ là Tần Quan Vũ, Âu Chính Cầm, Ngũ Cái, Tam Lão Cái bang, và sáu người cả Tam Quốc Miếu...
Vừa tới cổng trại, Tần Quan Vũ quay lại dặn dò:
- Tam Phật của Tam Quốc Miếu hãy canh chừng ở ngoài, đừng để một tên trốn thoát!
- Xin tuân mạng!
Tần Quan Vũ quay lại vẫy tay, tất cả phóng mình vào trang trại.
Đèn đuốc bên trong vụt bật sáng như ban ngày, và có tiếng quát trầm trầm:
- Bản Viên chủ đã đợi các vị từ lâu!
Biết họ đã sẵn đề phòng, Tần Quan Vũ ngang nhiên quát lớn:
- Hay lắm, mong Viên chủ hãy ra mặt nói chuyện!
Một tràng cười ằng ặc nổi lên tiếp liền theo, ba bóng người như cánh dơi đêm vút tới...
Tần Quan Vũ quắc mắt nhìn lên: Hạ Hầu Viên Chủ và hai người trung niên thiếu phụ.
Hạ Hầu Viên Chủ ngửa mặt cười sặt sụa”
- Tiểu tử họ Tần, đêm nay ngươi có cánh cũng không thoát được!
Tần Quan Vũ lạnh lùng:
- Ai là Nam Cung Nghi?
Bên trái của Hạ Hầu Viên Chủ, một người thiếu phụ ẻo lả nhích lên:
- Muốn gì? Có phải muốn báo cừu cho tiền đại Chưởng môn của Cái bang không?
Cùng một lúc, bốn tên đại hán đã khiêng một cái đỉnh lớn đặt trước mặt Hạ Hầu Viên Chủ...
Tần Quan Vũ quay lại khẽ bảo Âu Chính Cầm:
- Cầm muội, hãy đối phó với tên ma diện ấy, để anh rảnh tay rửa hận cho nghĩa phụ1
Vừa nói chàng vừa cởi thanh Vô Tình Kiếm trao lại cho nàng. Và quay lại Thần Bí Nhân và Bất Tử Lão Cái thấp giọng:
- Nếu có thể tha thì tha để đỡ phải đổ máu đối với những người oan uổng!
- Tuân mạng!
Tần Quan Vũ nhìn thẳng vào mặt Nam Cung Nghi, gằn giọng:
- Muốn chết bằng cách nào?
Nam Cung Nghi cất giọng cười hết sức là dâm đãng:
- Đừng có lớn lối, hãy đỡ...
Tiếng nói chưa dứt, đôi tay trắng muốt đã cất lên...
Hai cánh tay yểu điệu nhẹ nhàng nhưng kình lực như thác lũ, bốn bên chụp xuống đầu Tần Quan Vũ...
Nhếch môi cười khinh khỉnh, Tần Quan Vũ đứng yên một chỗ hai tay đẩy mạnh ra...
Từ bên sau Hạ Hầu Viên vút có tiếng rập lên, hơn mười bóng người lao vào vòng chiến.
Bất Tử Lão Cái quát lên:
- Để lại được thì để, bằng không cho tất cả vào địa ngục!
Nhóm người của Cái bang cùng một lượt xốc lên.
Khói đen từ đỉnh lớn bốc lên, Hạ Hầu Viên Chủ cười ằng ặc:
- Cô bé, hãy xích lại đây!
Âu Chính Cầm làm thinh không nói, hai cánh tay áo lụa nhè nhẹ phất qua...
Trận chiến đã mở ra toàn diện, tiếng la tiếng rú vang cả một vùng.
Biết đối phương xem thường trò ma thuật, Hạ Hầu Viên Chủ hất mạnh hai tay.
Hai luồng kình lực như cây gió thốc xô dạt đám khói đen cuốn tới Âu Chính Cầm...
Vẫn trong tư thế cũ, tay áo lụa của Âu Chính Cầm cứ nhè nhẹ đưa qua...
Chưởng lực của nàng không nghe tiếng động, mềm mại như tơ, nhưng khi chạm vào kình lực đối phương chợt biến thành sức ép như hai thớt sắt.
Bùng! Bùng!...
Trong đám khói lờ mờ, thấy đến vai Hạ Hầu Viên Chủ chao luôn mấy cái, thân hình lảo đảo thối lui...
Từ trong đỉnh lớn khói đen vụt bùng lên che kín Hạ Hầu Viên Chủ...
Âu Chính Cầm vung mạnh thanh Vô Tình Kiếm, ánh thép hồng túa ra che kín mình nàng...
Và y như một tượng thần hào quang rực rỡ, Âu Chính Cầm lù lù xốc tới...
Thấy tình thế có mòi bất lợi, Nam Cung Nghi lập tức thi triển toàn lực, chưởng ảnh dựng lên, chưởng phong phủ xuống Tần Quan Vũ.
Tần Quan Vũ nhếch môi cười khẩy, hú lên một tiếng xé toạt màn đêm, hai cánh tay vận dụng chân nguyên công xuất Huyền Dương Thần Chưởng.
Ánh mắt Nam Cung Nghi vụt hoa lên, tay chân luống cuống...
Biết đã gặp tay kình địch, Nam Cung Nghi trở bộ tháo lui...
Nhưng đã chậm mất rồi, hai tiếng dội rung rinh mặt đất và y như một cành liễu trong bão táp, thân hình Nam Cung Nghi quặt xuống lộn ngược ra sau...
Lòng căm hận người đàn bà dâm ác, cộng với hận thù vì cái chết thảm khốc của dưỡng phụ, Tần Quan Vũ không chút nương tay, chàng phóng vút mình tới vận chuyển Huyền Dương Thần Chưởng...
Một tiếng dội lên chát chúa, Nam Cung Nghi vừa lóp ngóp bò lên, đã phải gục xuống im lìm.
Tần Quan Vũ chưa kịp có hành động kế tiếp, chợt thấy một bóng sáng từ trên xẹt xuống...
Phập!...
Từ nơi cổ Nam Cung Nghi một vòi máu phụt ra tưới đỏ cả một vùng cỏ rộng...
Một tay tra kiếm vào vỏ, một tay xách chiếc đầu còn rỏ máu của Nam Cung Nghi, Bất Tử Lão Cái cất cao giọng nói:
- Vũ nhi, hiền điệt hãy đối phó với Ảo Diện Nhân, sư thúc sẽ mang thủ cấp của con dâm nữ này đến tế mộ nghĩa huynh...
Tần Quan Vũ vội quay lại đứng sát một bên Âu Chính Cầm...
Nàng quay qua khẽ nói:
- Chàng hãy cầm chân hắn, để em và các trưởng lão đột nhập Hạ Hầu Viên...
Tần Quan Vũ gật đầu, tiếp lấy thanh Vô Tình Kiếm lừ lừ xốc tới:
- Ảo Diện Nhân, ngày cùng của Hạ Hầu Viên rồi đây!
Cùng một lượt với câu nói, chàng uốn cong thanh kiếm tạo thành một chiếc mống hồng vút thẳng vào đám khói đen... Âu Chính Cầm và các trưởng lão Cái bang, Tam Quốc Miếu đã vào tận bên trong Hạ Hầu Viên, và liền theo, từng loạt tiếng rú lên thê thảm...
Hạ Hầu Viên Chủ nghe thấy toàn viên đại loạn, luýnh quýnh chậm mất một giây, ánh thép hồng của Vô Tình Kiếm đã bay vào tới cổ..
- Á...
Một tiếng kêu khủng khiếp bị đứt ngang, vòi máu từ nơi cổ Hạ Hầu Viên Chủ đã phụt ra, chiếc thây ngã xuống giãy đành đạch trên mặt đất.
Gần một trăm nam phụ lão ấu từ bên sau Hạ Hầu Viên tủa ra khựng lại run như cầy sấy...
Âu Chính Cầm lướt tới sát Tần Quan Vũ:
- Công tử định xử trí ra sao?
Vừa nói nàng vừa chỉ tay về phía môn nhân của Hạ Hầu Viên đang quỳ rạp xuống run lẩy bẩy...
Tần Quan Vũ nhích lên nghiêm trọng:
- Hãy lìa khỏi Hạ Hầu Viên trở về với cuộc sống thiện lương, kẻ nào còn mang lòng làm ác, cứ lấy cái chết của Ảo Diện Nhân làm tiền lệ!
Cả đám môn nhân Hạ Hầu Viên rạp xuống tạ ơn vang dội và lóp ngóp đứng lên lủi ra ngoài...
Liền lúc ấy, chợt nghe một giọng nói như chuông đồng rót tới:
- Minh Chủ vì được tăng tiến thần công, nên đã bỏ quên thuộc hạ rồi chăng?
Nhận ra tiếng của Thượng Quan Bằng, Gia Chủ Đệ Nhất Gia, Tần Quan Vũ lật đật vòng tay:
- Xin nghiêng mình cung nghinh Thượng Quan lão tiền bối!
Thượng Quan Bằng vút xuống cười ha hả:
- Tại làm sao thanh toán Hạ Hầu Viên mà kẻ này lại không được xen tay vào thế cà? Chắc có lẽ kẻ già nua này đã trở thành vô dụng!
Nghe giọng nói nửa đùa nửa giận của Thượng Quan Bằng, Thần Bí Nhân vội cười pha lửng:
- Phải, già thì có già nhưng không vô dụng đâu, chẳng hạn như già này vẫn vì họ Thượng Quan mà sẵn sàng đứng ra làm kẻ... se tơ!
Tần Quan Vũ nghĩ đến chị em Phượng Hoàng Tiên Nữ, chàng khẽ liếc Âu Chính Cầm và thẹn thùa cúi mặt...
Âu Chính Cầm háy mắt nhìn chàng âu yếm, môi điểm nụ cười rộng lượng.
Bất Tử Lão Cái xen vào:
- Sao lại nói chuyện hữu dụng hay vô dụng, bộ Thượng Quan lão quỷ muốn tìm cách trút gánh nặng sẵn chờ nơi Chí Tôn Bảo ấy à?
Thượng Quan Bằng nở nụ cười cởi mở:
- Đâu, đâu lại có chuyện như thế!
Thần Bí Nhân vùng cao giọng:
- Ủa, tân nương đã đến sao không ra mặt? Bộ chờ ông mai đến rước nữa à?
Âu Chính Cầm cũng kêu lên:
- Đan Tâm muội muội, không muốn gặp Cầm tỷ sao?
Phượng Hoàng Tiên Nữ vút xuống nép vào mình Âu Chính Cầm và khẽ liếc Tần Quan Vũ thẹn thùa:
- Kỳ quá hè...
Cả bọn cười ha hả...
Phượng Hoàng Tiên Nữ càng nép sát vào Âu Chính Cầm hơn nữa, đôi má đỏ bừng...
Thần Bí Nhân lại ngẩng mặt kêu lên:
- Còn một vị tân nương nữa, định trốn luôn à?
Âu Chính Cầm cũng lên tiếng tiếp theo:
- Băng Tâm muội muội, ra đi chứ!
Một bóng trắng từ trên vút xuống, đứng nép sau lưng Âu Chính Cầm.
Biết Phượng Hoàng Tiên Phi thẹn lắm, Âu Chính Cầm vội kéo tay nàng ra trước:
- Chi mà giấu mặt thế!
Đôi má Phượng Hoàng Tiên Phi ửng đỏ, cúi đầu nói không thành tiếng.
Mấy lão già vỗ tay cười ha hả, Tần Quan Vũ thẹn quá cúi đầu...
Màn đêm dày đặt lật ngửa bàn tay không thấy...
Trước thung lũng Tử Vong Lâm từng đống xương trắng xóa y hệt những ngày nào...
Hơi gió vút re re rợn, hai ngọn đèn lồng leo lét vụt hiện ra...
Tiếp liền theo, bảy bóng người từng bước một đi ngay lại hai ngọn đèn kỳ dị...
Nếu có ai chứng kiến tất phải rùng mình: Xương trắng rào rào dưới những bước đi và bảy người ấy là bảy vị đương kim Chưởng môn bảy phái...
Từ nơi hai ngọn đèn vụt có tiếng kêu lên rờn rợn:
- Cứ theo đèn mà tới, sẽ đúng vào nơi yến hội Tử Vong!
Một bóng hồng vụt nhoáng lên trước bảy vị Chưởng môn, và hai kẻ cầm đèn bỗng cúi rạp mình:
- Cung nghinh Huyệt Chủ...
Liền theo đó, ba bóng người thiếu nữ chúi xuống tiến lên...
Kẻ giữ đèn quát lớn:
- Xin quý vị báo danh!
- Võ Lâm Đệ Nhất Gia Song Nữ, Tam Quốc Miếu Chủ Âu cô nương!
Kẻ cầm đèn cất giọng lạnh lùng:
- Xin theo đèn mà đến!
- Khoan!
Ba bóng người kế tiếp theo sau quát lớn:
- Kỳ Trang Dị Phục Quái Ảnh Khách, Bôi Cung Xà Ảnh Thần Bí Nhân và Kiếm Hài Trúc Thượng Thiên Tửu Cái theo thiếp mới yến hội!
Hai bóng đèn như rung lên trong gió:
- Tam Kỳ đại giá, thật là vinh dự cho Chí Tôn Bảo, xin mời theo bóng ngọn đèn!
Tiếng khua rào rào của xương trắng dội lên hối hả, một bóng người hiên ngang sừng sững tiến lên...
Bóng đen hơi dừng lại:
- Yêu cầu các hạ báo danh!
Giọng nói của người sau cùng vang lên sang sảng:
- Chí Tôn Bảo, Bảo Chủ đời thứ mười hai Tần Quan Vũ!
Vừa đáp lời, Tần Quan Vũ vừa tung mình vút vào Tử Vong Lâm, tiếp liền theo, hai bóng người đổ xuống rú lên thảm thiết, hai chiếc đèn bay vút ra xa...
Hai chiếc đèn chưa rơi xuống, hai bóng đen vụt lao ra đón lấy: Cái bang Nhị Lão Tâm Bạch Quỷ Cái và Diệu Thủ Thần Du!
Hai người dẫn theo mười mấy cao thủ Cái bang và khẽ kêu lên nho nhỏ:
- Chư vị mỗi người hãy uống một Giải Đan Hoàn và cẩn thận tiến lên...
Buộc lẹ hai ngọn đèn lên cành cây, Nhị Lão Cái bang dẫn đầu đi trước.
Văng vẳng từ xa, trống canh điểm lên ba tiếng...
Bên ngoài, ven Tử Vong Lâm, bốn bên lặng lẽ không một bóng hình, trừ những đống xương trắng phếu giữa rừng đêm và hai ánh đèn lắt lay trước gió.
Trong Tử Vong Lâm, tiếng gió luồn qua kẽ lá như tiếng oan hồn rên rỉ...
Sâu vào giữa Tử Vong Lâm, một khoảng đất thênh thang bằng phẳng ngoài ba mươi trượng, ba chiếc bàn được sắp theo hình tam giác đấu mặt vào nhau, mâm chén đầy hơi rượu và thức ăn thơm phưng phức...
Chiếc bàn chính giữa, hai bên năm vị lão nhân đầu tóc bạc phơ, trung tâm hai chiếc ghế bành bọc da không có người ngồi. Đàng sau chiếc ghế đó có ba người đứng sẵn, mà một là Tiêu Hồn Tình Nữ.
Tần Quan Vũ và Tam Kỳ, Bất Tử Lão Cái, Quái Ảnh Khách, Thần Bí Nhân bước lên tới trước, thản nhiên ngồi xuống, phía sau, Âu Chính Cầm và hai chị em Phượng Hoàng Tiên Nữ...
Chiếc bàn bên trái dành riêng cho Thất phái Chưởng môn nhân.
Hội trường hoàn toàn im lặng, không khí hết sức khẩn trương.
Gió như ngừng thổi trước cục diện đằng đằng sát khí, một con muỗi bay, một cây kim rớt cũng nghe rất rõ ràng!
Thình lình, một giọng cất lên như oanh hót:
- Chủ trì Tử Vong yến hội, Chí Tôn Bảo Chủ giá lâm, yến hội bắt đầu!
Tần Quan Vũ nghiến răng trừng trừng đôi mắt.
Hai chiếc kiệu từ trong chầm chậm đưa ra, rèm lụa mỏng khẽ lay, hai người con gái uyển chuyển xuống kiệu đi lại đằng bàn ngồi xuống hai chiếc ghế bọc da bỏ trống...
Kẻ thù của ân sư hiện ra trước mắt, Tần Quan Vũ giận run cả chân tay...
Một người thầy đã nuôi nấng chàng từ lúc lên sáu tuổi, ân nghĩa ao dày như một người cha, bảo sao chàng không sôi máu căm hờn khi thấy kẻ thù trước mắt!
Đôi mắt chàng dính chặt như đinh vào Tiêu Phượng Hoàng, người thiếu phụ nhưng vẻ đẹp đã làm mất đi tuổi tác, y hệt như thiếu nữ...
Với vẻ mặt rạng rỡ như đóa hoa hàm tiếu, đôi môi phơn phớt màu hồng dưới chiếc mũi dọc dừa thon nhỏ, Ngọc Thường Nga Tiêu Phượng Hoàng đứng lên, một trời hương sắc cuốn theo:
- Tiểu nữ Tiêu Phượng Hoàng, hân hạnh tiếp chưởng trách nhiệm Chí Tôn Bảo, thiết tiệc mọn này vinh dự đón tiếp chư vị tiền bối Chưởng môn, Kỳ nhân trong chốn võ lâm, điều đó thật khiến cho tệ bảo được phút huy hoàng.
Ngưng một giây, nàng nói tiếp bằng một giọng như mật rót:
- Trong số khách quan, ngoài chư vị Thất phái Chưởng môn đang chấp chưởng võ lâm, lại được hai trong ba cấm địa võ lâm, Quỷ Huyệt Chủ, Võ Lâm Đệ Nhất Gia Thượng Quan tiền bối và nhị vị thiên kim và hầu hết Cái bang trưởng lão, thật là một chuyện may mắn cực kỳ cho tiểu nữ. Càng vinh hạnh hơn nữa là có cả tệ bảo sư đệ, đương kim Bang Chủ Cái bang, tiểu nữ nghĩ rằng đây thật là phúc đức tưởng không đâu có được...
Giọng nói của Tiêu Phượng Hoàng càng lúc càng cao, trong suốt như tiếng ngọc, khiến cho người nghe rất dễ ngây ngất bàng hoàng...
Tần Quan Vũ giận run, nhưng chàng cố ẩn nhẫn để thử xem đối phương muốn giở trò gì...
Giọng nói thanh tao của Tiêu Phượng Hoàng tiếp tục:
- Tiểu nữ kính thỉnh quý vị tham dự Tử Vong yến hội, thật ra không có ý gì khác, chỉ có một việc mà trước giờ lâm chung ân sư của tiểu nữ có lời trăn trối nhưng... nhưng, trước mặt chư vị, tiểu nữ thật quả khó mở lời...
Tia mắt long lanh của nàng vụt liếc nhanh về phía Tần Quan Vũ, hai má bừng lên trong vẻ thẹn thùa:
- Trước giờ lâm chung, ân sư dặn rằng trong đời người chỉ có một đệ tử mà đã xem như con là Tần sư đệ đây, người dặn tiểu nữ hãy cùng với sư đệ... kết hôn để cho người yên vui suối vàng...
Tất cả mọi người đều tái mặt.
Tần Quan Vũ giận dữ run lên, không nói ra lời.
Mai Tương Phi vùng đứng phắt dậy lạnh lùng:
- Người đàn bà vô sỉ! Hừ, quả nhiên là một quỷ kế cực kỳ ghê tởm...
Rồi không đợi cho Tiêu Phượng Hoàng phản ứng, nàng cao giọng nói tiếp theo:
- Ba vị tiền bối hãy đối phó với ba yêu nữ Đường chủ của Chí Tôn Bảo, bảy vị tiền bối Chưởng môn hãy tiến vào giúp Tần công tử thu hồi cơ nghiệp của tiên sư!
Tình thế vụt biến đổi, không khí căng lên...
Biết giờ đã điểm, Tần Quan Vũ xô ghế đứng dậy, quát lớn:
- Chư vị tiền bối hãy vào Chí Tôn Bảo, Tương Phi, hãy trở lại bên đây!
Nhiều tiếng tuân mạng rập lên, bóng người lố nhố...
Mười vị hộ pháp của Quỷ Huyệt rẽ làm hai, bảy người xông thẳng vào trong, ba người án ngang trước mặt bọn Đường chủ Tiêu Hồn Tình Nữ...
Mai Tương Phi lao sát đến kế bên Tần Quan Vũ, cất giọng dịu dàng:
- Xin đợi lệnh công tử...
Thoáng hơi kinh ngạc, nhưng Tiêu Phượng Hoàng kịp lấy lại vẻ tự nhiên, mỉm cười:
- Mai Huyệt Chủ có ý gì thế?
Mai Tương Phi quắc mắt lạnh lùng:
- Ý gì à? Đến bây giờ mà ngươi còn chưa thức giấc hay sao?
Lạ làm sao, Tiêu Phượng Hoàng không lộ chút chi hoảng hốt, trái lại hết sức bình tĩnh, nói bằng một giọng tự nhiên:
- Phản, tất cả đều phản. Hừ, chẳng lẽ toàn thể võ lâm không có cho Tiêu Phượng Hoàng này đặt chân ư?
Tần Quan Vũ gầm lên:
- Ngươi cần nên nhận mạng là vừa. Phản đạo thí sư bằng một phương thức cực kỳ nhơ bẩn, ngươi đừng nói chuyện nhân tính ở đây!
Vừa nói chàng vừa nhích tới gần hơn, vận chưởng toàn thân công lực đợi chờ...
Tiêu Phượng Hoàng khẽ lắc đầu:
- Sư đệ trách ta ư? Lầm, đâu phải tự ý Tiêu Phượng Hoàng này hành động, mà sư tỷ vì bị buộc ràng...
Cố nén giận, Tần Quan Vũ cười gằn:
- Ta biết, đúng, chiếu theo danh phận, ngươi là sư tỷ của ta, dù cho có tội bằng trời, sư tỷ vẫn là sư tỷ. Được, xin hỏi sư tỷ, ân sư hiện giờ ở nơi đâu?
Tiêu Phượng Hoàng vẫn thản nhiên:
- Bây giờ nói ra không có gì làm bằng chứng, sư đệ... không, Tần công tử, vâng mạng ân sư thiếp mặc nhiên đã là vợ chàng, hãy để cho thiếp được trần tình trong danh phận phu thế chứ!
- Câm họng lại! Hãy trả lời ân sư ở đâu?
- Tần công tử, rồi vợ chồng ta sẽ đến viếng mộ người...
Tất cả căm hờn dồn lên tiếng thét, Tần Quan Vũ vung cả mười hai thành công lực đập thẳng vào Tiêu Phượng Hoàng...
Cây lá đứt văng ào ào đổ xuống...
Tiêu Phượng Hoàng nhấc thẳng hai bàn tay ngọc, kình lực đổ ra...
Bùng! Bùng!...
Ào... ào...
Tần Quan Vũ rùn vai thối lui một bước...
Tiêu Phượng Hoàng ứ lên một tiếng trong cổ họng bắn người ra xa.
Thấy ưu thế đã về phần Tần Quan Vũ, tất cả mọi người có mặt, kể cả Mai Tương Phi và chị em Phượng Hoàng Tiên Nữ an lòng lao thẳng vào Chí Tôn Bảo...
Từ bên trong nhiều tiếng rú thê thảm vang lên...
Biết Chí Tôn Bảo đã tan tành, Tiêu Phượng Hoàng xốc tới nghiến răng vận dụng toàn lực của Huyền Âm Thần Chưởng...
Tần Quan Vũ cười khẩy, hai cánh tay uốn một vòng tròn...
Tiêu Phượng Hoàng hớt hãi kêu lên:
- Huyền Dương Thần Công...
Tiếng thét của nàng chưa dứt, thân hình đã lộn ngược ra sau, máu từ trong miệng ọc ra nhuộm đỏ thân áo lụa...
Tiếp liền theo, ba tiếng rú ré lên một lượt, Tiêu Hồn Tình Nữ và hai ả dâm ma bị chưởng lực của ba trưởng lão Quỷ Huyệt đập văng máu óc...
Nhìn sững vào thi thể Tiêu Phượng Hoàng, Tần Quan Vũ bất giác cúi mặt thở dài ngao ngán...
***
Những đống xương trắng phếu trước Tử Vong Lâm được thu gọn và mai táng yên nơi ánh bình minh rọi sáng khu rừng chết chóc...
Tử thần như lùi theo bóng tối, nhường cho lá vươn mình đón tiếp giọt sương lành thấm vào nhựa sống tưng bừng...
Từ trong Chí Tôn Bảo tiếng pháo bựt nổ liên hồi, mùi thuốc pháo, mùi hương hoa sực nức...
Khẽ nhìn vóc dáng Phượng Hoàng Tiên Phi Thượng Quan Băng Tâm, Tần Quan Vũ giật mình nhớ lại một người...
Ái Thượng Quan Phượng, người thiếu nữ đưa đường chàng vào Tam Quốc Miếu cũng lại là nàng...
Chàng lặng lẽ mỉm cười đứng sát lại gần hơn...
Bốn người đẹp võ lâm vây quanh chàng trai anh tuấn.
Tiếng pháo lại rộ lên một lần nữa, tiếng ly chạm vào nhau pha lẫn tiếng cười...
Nhưng, từ trên bóng rậm của tàng cây, có đôi mắt long lanh chiếu thẳng vào mặt Tần Quan Vũ...
Nếu ai gặp tia mắt đó, sẽ bắt gặp dễ dàng khuôn mặt đầm đìa nước mắt của người: Đệ Nhất Mỹ Nhân Lan Tâm Phi Tử!
Nàng từ nơi chỗ núp gục mặt vào tay nức nở:
- Tần Quan Vũ... hiện thân của Nhân Quân... Tần Hán Phách ơi, chàng đã chết rồi!
Nàng nhìn sửng Tần Quan Vũ một hồi rồi lặng lẽ lao vút mình về hướng chân trời xa thẳm...
Tiếng pháo từ Chí Tôn Bảo lại vang lên, tưng bừng báo hiệu ngày đại lễ liên hôn mà... đâu đây, có kẻ nghe như nó đưa tiễn một người đi vào chân trời góc bể...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.