Chương 33: Mệnh lệnh gây mâu thuẫn
El Pulga
07/01/2014
Hải Đường Hoa nhích tới gần hơn nói bằng một giọng cực kỳ
thân thiết: “Chúng tôi vâng lệnh ám sát Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ. Chúng tôi là một bộ
phận trong Ám Sát Đoàn.”
Khổng Tước kinh ngạc kêu lên: “Lạ nhỉ? Tam Điểu chúng tôi cũng vâng lệnh chủ nhân gia nhập Bảo Hộ Đoàn với nhiệm vụ duy nhất bảo hộ Văn Khúc Võ Khôi.
Tần Quan Vũ ngơ ngác như người trong mộng.
Cùng một bọn với nhau, mà kẻ thì vâng lệnh ám sát, kẻ thì vâng lệnh bảo hộ, thì nghĩa lý làm sao?”
Tần Quan Vũ nhìn sáu kẻ đứng quanh mình như nhìn những con người quái dị.
Chàng tra thanh Vô Tình Kiếm vào vỏ, im lặng chờ xem sự tình diễn biến.
Hải Đường Hoa trố mắt trân trân nhìn Khổng Tước: “Chị Khổng Tước, chị không đùa đấy chứ?”
Khổng Tước cau mày: “Thật kỳ lạ.”
Hải Đường cau mặt: “Khổng Tước tỷ tỷ, chúng tôi phải giết người này để phục lệnh!”
Khổng Tước lắc đầu: “Không thể như thế, Tam Điểu chúng tôi vâng lệnh bảo hộ, nếu Tần công tử có mệnh hệ nào thì chúng tôi làm sao phục lệnh?”
Hải Đường Hoa nghiêm mặt: “Khổng Tước tỷ tỷ, tôi thật tình vâng mạng mà đến đây, xin tỷ tỷ đừng đùa dai như thế!”
Khổng Tước cũng nghiêm: “ Không, làm sao có thể đùa được chứ? Chúng tôi chính thức vâng mạng mà đến đây.”
“Thật ư?”
“Chúng tôi lừa các chị làm chi?”
Hải Đường Hoa thấp giọng: “Xin tỷ tỷ đừng làm khó chúng tôi. Đại công chúa và Nhị công chúa bất hòa, đó là việc riêng của hai người ấy, còn giữa chúng ta niềm thân thiết chưa bao giờ đụng chạm, đâu có lẽ chúng mình làm khó dễ nhau.”
Khổng Tước lắc đầu: “Muội muội đừng hiểu lầm, Tam Điểu chúng tôi vì mệnh lệnh mà hành sự, chứ đâu phải cố ý khó dễ nhau? Đây, muội hãy xem lệnh kỳ…”
Vừa nói Khổng Tước vừa rút lá cờ vàng thêu phượng đưa ra nói tiếp: “Muội muội có thấy rõ chưa?”
Hải Đường tái mặt: “Sao lại có chuyện lạ lùng như thế?”
“Muội muội không thấy rõ lệnh kỳ ư?”
“Không rõ lắm chứ. Nhưng chúng tôi lại cũng có lệnh kỳ…”
Và nàng vội rút trong tay áo ra lá cờ vàng thêu phượng.
Khổng Tước cau mày: “Như thế mới làm sao?”
Tần Quan Vũ nhích lên: “Chủ nhân các người là ai?”
Khổng Tước dịu giọng: “Điều đó tiện nữ không nói được!”
Thấy mình dù chi cũng là một gã con trai mà lại chụi định đoạt khi bởi trong tay của những người con gái, Tần Quan vũ phừng phừng hơi giận xốc đến gần bên Khổng Tước: “Tại hạ có một biện pháp có thể giúp các vị giải quyết vụ này!”
Hải Đường Hoa nghe nói hỏi dồn: “Biện pháp gì?”
Và Khổng Tước cũng day qua nhướng mắt như ngầm hỏi…
Bây giờ Tần Quan Vũ mới nhận rõ sắc diện Khổng Tước, chàng hết sức ngạc nhiên, không hiểu tại sao bọn môn hạ Phượng Hoàng Tiên Phi lại có nhiều người quá đẹp như thế?”
Nhưng, sự tức giận khiến cho Tần Quan Vũ không còn có thì giờ thưởng thức lâu, chàng mỉm cười ngạo mạn trả lời: “Trước hết hãy cho biết danh hiệu của Tam Hoa và Tam Điểu, rồi sau đó ta sẽ có biện pháp lưỡng toàn!”
Khổng Tước gật đầu: “Tam Hoa tức là Hải Đường Hoa, Mai Khôi Hoa và Thủy Tiên Hoa. Còn Tam Điểu là Đổ Quyên Điểu, Khổng Tước Điểu và Hoàng Hạc Điểu… Vậy Tần công tử hãy đưa biện pháp giải quyết đi!”
Tần Quan Vũ gụt gật đầu. Chàng nghĩ cha của hai chị em Phượng Hoàng Tiên Nữ nhất định phải là một con người phong nhã ưa thích chim hoa, nếu không môn hạ không khi nào lại cho biệt hiệu như thế.
Và khi chọn danh hiệu cho hai con là Phượng Hoàng, chúa của loài chim thì nhất định con người ấy đã nghiên cứu loài chim tường tận lắm.
Chàng lại mỉm cười trả lời cho Khổng Tước: “Như thế này nhé, khi có Tam Hoa thì Tam Điểu chưa đến vậy thì Tam Điểu hãy tạm thời lui một bên, xem như chưa gặp tại hạ, để cho tại hạ đối phó với Tam Hoa. Chỉ có như thế, các vị mới có thể không đụng chạm với nhau, và mới có thể trở về phục lệnh?”
Hải Đường Hoa cười hăng hắc: “Hay lắm, quả là một biện pháp lưỡng toàn.”
Khổng Tước lắc đầu: “Tần công tử, tôi biết đo là do ý chí khẳng khái của công tử, nhưng Tam Điểu vâng mạng đến đây, quả đã gặp được công tử thì đâu có thể xem như là không gặp? Vả lại nếu rủi như công tử bề nào, thì Tam Điểu không làm sao trốn khỏi trách nhiệm!”
Hải Đường Hoa thở dài: “Như thế thì phải giải quyết làm sao?”
Khổng Tước trầm ngâm: “Biện pháp tốt hơn hết là chúng ta cùng trở về thỉnh ý lại chủ nhân.”
Hải Đường Hoa gật đầu: “Có lẽ chỉ phải như thế thôi…”
Thủy Tiên Hoa vội kêu lên: “Không được, nếu giải quyết như thế chỉ có lợi cho Tam Điểu thôi. Vì Bảo Hộ Đoàn mặc nhiên làm tròn trách vụ, nhưng Ám Sát Đoàn đi không lại trở về không!”
Hải Đường Hoa mỉm miệng: “A.. Đúng! Thế thì biện pháp đó không được!”
Khổng Tước thở dài: “Vì để cho tròn trách nhiệm cho cả đôi bên, chúng ta sẽ cùng dùng võ học tranh phân, đó là biện pháp đúng hơn hết! Nhưng, cùng một nhà, chúng ta có thể làm thế được chăng?”
Hải Đường Hoa buồn bả: “Làm sao lai giải quyết như thế được? Chỉ trách chủ nhân không biết vì sao lại đưa mệnh lệnh mâu thuẫn như thế ấy…”
Hải Đường Hoa nói chưa dứt lời, thình lình, từ xa hai bóng người vút tới như hai dải lụa và một tiếng trong như ngọc rót kêu lên: “Tần công tử!”
Cho đến khi họ đứng yên, mọi người mới nhận ra đó hai chị em của Phượng Hoàng Tiên Phi.
Và khi chân mới vừa chấm đất, Phượng Hoàng Tiên Nữ đã tiến đến sát bên Tần Quan Vũ, cất giọng run run: “Tần công tử… có phải công tử đã bị thương…”
Thái độ và lời lẽ của nàng bộc lộ cả một hồi lo lắng thiết tha đến Tần Quan Vũ, khiến cho dù có bị đụng đến lòng tự ái, chàng cũng phải dịu giọng trả lời: “Cám ơn cô nương, tại hạ không sao cả.”
Và ngay lúc ấy, chàng sực nhớ lời dặn khi từ giả của người Tam Quốc Miếu: Đại trượng phu có thể co, có thể duỗi, phải đóng kịch cho khéo với Phượng Nghi và hai chị em Phượng Hoàng Tiên Nữ để dò la manh mối cha mình.
Vì cha, chàng phải nhẫn nhịn tất cả.
Phương chi, cảm tình của người ta đối với mình như thế, thì dù sao chàng cũng phải ân cần đáp lại.
Sắc mặt của Phượng Hoàng Tiên Nữ tươi hẳn lên sau câu trả lời của chàng, nàng khẽ kêu lên: “Công tử…”
Nhưng, nàng bỗng bỏ lửng câu nói, đôi má ửng đỏ thẹn thùa.
Vẻ thẹn của người đẹp mới dễ yêu làm sao! Tần Quan Vũ mỉm cười: “Cô nương cứ nói…”
Thấy Tần Quan Vũ đối với em mình thật là hòa nhã, Phượng Hoàng Tiên Phi quay qua quát lớn: “Tam Hoa!”
Tam Hoa cùng bước lên một lượt quì mọp xuống: “Tam Hoa xin đợi lệnh!”
Phượng Hoàng Tiên Phi nghiêm mặt.
“Ám Sát Đoàn là một tổ chức của Liên Minh mới thành lập gần đây, chúng tôi vâng lệnh chủ nhân gia nhập Ám Sát Đoàn và theo lệnh của chủ nhân, tìm giết Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ, Văn Khúc Võ Khôi Tần Quan Vũ.”
Phượng Hoàng Tiên Nữ buột miệng kêu lên: “Liên Minh…”
Phượng Hoàng Tiên Phi cũng lộ vẻ kinh hãi, nhưng nàng vẫn lạnh lùng gặn lại Tam Hoa: “Các người từ trước đến nay chịu sự sai khiến của ta, hay của cha ta?”
Hải Đường Hoa run giọng: “Tam Hoa vốn chịu lệnh của Đại công chúa, nhưng việc này…”
Phượng Hoàng Tiên Phi trầm giọng ngắt lời: “Đã chịu lệnh của ta thì bất cứ việc gì cũng phải xin ý kiến của ta vậy thì, chuyện bội phản này, nhầm phải tội gì?”
Tam Hoa tái mặt…
Hải Đường Hoa nói không ra tiếng: “Tội… tội… tội chết!”
Tần Quan Vũ biến sắc, chàng vội nói với Phượng Hoàng Tiên Nữ: “Cô nương hãy xin tội cho Tam Hoa…”
Phượng Hoàng Tiên Nữ ngạc nhiên: “Công tử bảo thế với ý nghĩa chi?”
“Họ chỉ vì lệnh mà hành sự, thì đâu nên kết tội? Vả lại ong kiến còn tham sống huống chi là người, đâu có thể để cho họ chết như thế? Chúng ta đã nhiều lần gặp gỡ, tại hạ hết sức cảm kích bao bận thi ân của cô nương. Bây giờ, nếu có thể vì tại hạ, xin cô nương hãy xin cho họ!”
“Vừa rồi họ chẳng đã hành hung với công tử đấy sao?”
“Nhưng đó là vì lệnh, họ không thể không thi hành được.”
Phượng Hoàng Tiên Nữ nhìn trân trối vào mặt Tần Quan Vũ.
Chàng quả đúng là một người quân tử, không vì chút hờn riêng mà bỏ mất thiện tâm.
Càng cảm phục đức tính của chàng, mối tình của Phượng Hoàng Tiên Nữ đối với chàng càng nặng.
Nàng khẽ gật đầu: “Nếu Tần huynh không giận thì có thể được.”
Và quay qua Phượng Hoàng Tiên Phi nàng khẽ kêu lên: “Tỷ tỷ…”
Không đợi em nói hết, Phượng Hoàng Tiên Phi vội ngắt lời: “Có phải em thay cho Tần công tử mà xin tội cho Tam Hoa chăng? Nhưng nếu chị không làm tội họ, muội muội có thể tin chị không?”
Phượng Hoàng Tiên Nữ cảm động: “Em đã tin chị rồi! Huống chi chuyện này đã có Tam Hoa chứng thực và còn cớ Phượng Hoàng kỳ lệnh, thì em làm sao lại nghi ngờ chị được. Tỷ tỷ, chị có thể vì em mà tha cho Tam Hoa?”
Phượng Hoàng Tiên Phi khẽ liếc Tần Quan Vũ bằng tia mắt cảm kích và nàng dịu giọng: “Yêu cầu của em, chị đâu có lý lại không bằng lòng. Huống chi Tam Hoa với chị tình như tay chân, chị đâu đành hạ thủ… chỉ cần em tin chị là đủ.”
Và nàng lại quay về phía Tam Hoa, nghiêm nghị: “Tam Hoa, người mà các ngươi muốn giết lại xin tội cho các ngươi đấy. Hãy đứng dậy!”
Tam Hoa cảm động khẽ liếc Tần Quan Vũ, và cùng một lượt cúi đầu: “Cảm tạ ơn sâu của Đại công chúa, Nhị công chúa và Tần công tử!”
Chờ họ đứng lên xong, Phượng Hoàng Tiên Phi lại hỏi: “Tam Hoa đã có đến tổng đà của Liên Minh chưa?”
“Thưa đã có!”
“Ám Sát Đoàn gồm bao nhiêu người?”
“Gần một trăm người.”
Tần Quan Vũ rúng động hỏi liền theo: “Tổng đà của Liên Minh ở tại Hạ Hầu Viên phải không?”
“Vâng.”
“Và minh chủ tức là Hạ Hầu Viên chủ?”
Hải Đường Hoa ấp úng: “Điều đó… điề đó…”
Tần Quan Vũ bật cười: “Không thể tiết lộ bí mật thì thôi.”
Tần Quan Vũ vừa nói đến đó, thình lình, tiếng tiêu từ đâu vụt nổi lên và tiếp theo giọng hát:
“Tình tử Vương quốc.
Vưu thủy tam phong.
Giá hồng hồ tự tri sinh…
…”
Tần Quan Vũ rúng động, nhún mình phóng về phía phát ra tiếng hát.
Phượng Hoàng Tiên Nữ hớt hãi kêu lên: “Công tử…”
Và nàng cũng vội lao theo cản trước mặt Tần Quan Vũ: “Đó là một âm mưu, đừng để mắc bẫy.”
Tần Quan Vũ hết sức ngạc nhiên vì câu chuyện xảy ra quá đột ngột, nhưng vì sao bộ Huyền Kinh vẫn là mấu chốt của vấn đề quan trọng, nó giải quyết gần toàn bộ việc ân oán trong đời chàng. Chàng phải lấy cho bằng được…
Tuy nhiên, chàng biết, vì nặng tình cùng chàng nên Phượng Hoàng Tiên Nữ quyết sẽ cản trở sự mạo hiểm đó, nên chàng cố bình tĩnh mỉm cười: “Cô nương, chúng ta hãy cùng đi xem thử cái âm mưu đó…”
Và chàng nắm lấy tay nàng thúc dục: “Đi…”
Cái nắm tay thân thiết của chàng làm cho Phượng Hoàng Tiên Nữ gần như quên tất cả. Nàng vội cùng chàng lao về phía trước.
Phượng Hoàng Tiên phi nỡ nụ cười như chia sẽ niệm vui với em và quay qua ra lệnh: “Tam Hoa, Tam Điểu, hãy theo Nhị công chúa!”
Khổng Tước kinh ngạc kêu lên: “Lạ nhỉ? Tam Điểu chúng tôi cũng vâng lệnh chủ nhân gia nhập Bảo Hộ Đoàn với nhiệm vụ duy nhất bảo hộ Văn Khúc Võ Khôi.
Tần Quan Vũ ngơ ngác như người trong mộng.
Cùng một bọn với nhau, mà kẻ thì vâng lệnh ám sát, kẻ thì vâng lệnh bảo hộ, thì nghĩa lý làm sao?”
Tần Quan Vũ nhìn sáu kẻ đứng quanh mình như nhìn những con người quái dị.
Chàng tra thanh Vô Tình Kiếm vào vỏ, im lặng chờ xem sự tình diễn biến.
Hải Đường Hoa trố mắt trân trân nhìn Khổng Tước: “Chị Khổng Tước, chị không đùa đấy chứ?”
Khổng Tước cau mày: “Thật kỳ lạ.”
Hải Đường cau mặt: “Khổng Tước tỷ tỷ, chúng tôi phải giết người này để phục lệnh!”
Khổng Tước lắc đầu: “Không thể như thế, Tam Điểu chúng tôi vâng lệnh bảo hộ, nếu Tần công tử có mệnh hệ nào thì chúng tôi làm sao phục lệnh?”
Hải Đường Hoa nghiêm mặt: “Khổng Tước tỷ tỷ, tôi thật tình vâng mạng mà đến đây, xin tỷ tỷ đừng đùa dai như thế!”
Khổng Tước cũng nghiêm: “ Không, làm sao có thể đùa được chứ? Chúng tôi chính thức vâng mạng mà đến đây.”
“Thật ư?”
“Chúng tôi lừa các chị làm chi?”
Hải Đường Hoa thấp giọng: “Xin tỷ tỷ đừng làm khó chúng tôi. Đại công chúa và Nhị công chúa bất hòa, đó là việc riêng của hai người ấy, còn giữa chúng ta niềm thân thiết chưa bao giờ đụng chạm, đâu có lẽ chúng mình làm khó dễ nhau.”
Khổng Tước lắc đầu: “Muội muội đừng hiểu lầm, Tam Điểu chúng tôi vì mệnh lệnh mà hành sự, chứ đâu phải cố ý khó dễ nhau? Đây, muội hãy xem lệnh kỳ…”
Vừa nói Khổng Tước vừa rút lá cờ vàng thêu phượng đưa ra nói tiếp: “Muội muội có thấy rõ chưa?”
Hải Đường tái mặt: “Sao lại có chuyện lạ lùng như thế?”
“Muội muội không thấy rõ lệnh kỳ ư?”
“Không rõ lắm chứ. Nhưng chúng tôi lại cũng có lệnh kỳ…”
Và nàng vội rút trong tay áo ra lá cờ vàng thêu phượng.
Khổng Tước cau mày: “Như thế mới làm sao?”
Tần Quan Vũ nhích lên: “Chủ nhân các người là ai?”
Khổng Tước dịu giọng: “Điều đó tiện nữ không nói được!”
Thấy mình dù chi cũng là một gã con trai mà lại chụi định đoạt khi bởi trong tay của những người con gái, Tần Quan vũ phừng phừng hơi giận xốc đến gần bên Khổng Tước: “Tại hạ có một biện pháp có thể giúp các vị giải quyết vụ này!”
Hải Đường Hoa nghe nói hỏi dồn: “Biện pháp gì?”
Và Khổng Tước cũng day qua nhướng mắt như ngầm hỏi…
Bây giờ Tần Quan Vũ mới nhận rõ sắc diện Khổng Tước, chàng hết sức ngạc nhiên, không hiểu tại sao bọn môn hạ Phượng Hoàng Tiên Phi lại có nhiều người quá đẹp như thế?”
Nhưng, sự tức giận khiến cho Tần Quan Vũ không còn có thì giờ thưởng thức lâu, chàng mỉm cười ngạo mạn trả lời: “Trước hết hãy cho biết danh hiệu của Tam Hoa và Tam Điểu, rồi sau đó ta sẽ có biện pháp lưỡng toàn!”
Khổng Tước gật đầu: “Tam Hoa tức là Hải Đường Hoa, Mai Khôi Hoa và Thủy Tiên Hoa. Còn Tam Điểu là Đổ Quyên Điểu, Khổng Tước Điểu và Hoàng Hạc Điểu… Vậy Tần công tử hãy đưa biện pháp giải quyết đi!”
Tần Quan Vũ gụt gật đầu. Chàng nghĩ cha của hai chị em Phượng Hoàng Tiên Nữ nhất định phải là một con người phong nhã ưa thích chim hoa, nếu không môn hạ không khi nào lại cho biệt hiệu như thế.
Và khi chọn danh hiệu cho hai con là Phượng Hoàng, chúa của loài chim thì nhất định con người ấy đã nghiên cứu loài chim tường tận lắm.
Chàng lại mỉm cười trả lời cho Khổng Tước: “Như thế này nhé, khi có Tam Hoa thì Tam Điểu chưa đến vậy thì Tam Điểu hãy tạm thời lui một bên, xem như chưa gặp tại hạ, để cho tại hạ đối phó với Tam Hoa. Chỉ có như thế, các vị mới có thể không đụng chạm với nhau, và mới có thể trở về phục lệnh?”
Hải Đường Hoa cười hăng hắc: “Hay lắm, quả là một biện pháp lưỡng toàn.”
Khổng Tước lắc đầu: “Tần công tử, tôi biết đo là do ý chí khẳng khái của công tử, nhưng Tam Điểu vâng mạng đến đây, quả đã gặp được công tử thì đâu có thể xem như là không gặp? Vả lại nếu rủi như công tử bề nào, thì Tam Điểu không làm sao trốn khỏi trách nhiệm!”
Hải Đường Hoa thở dài: “Như thế thì phải giải quyết làm sao?”
Khổng Tước trầm ngâm: “Biện pháp tốt hơn hết là chúng ta cùng trở về thỉnh ý lại chủ nhân.”
Hải Đường Hoa gật đầu: “Có lẽ chỉ phải như thế thôi…”
Thủy Tiên Hoa vội kêu lên: “Không được, nếu giải quyết như thế chỉ có lợi cho Tam Điểu thôi. Vì Bảo Hộ Đoàn mặc nhiên làm tròn trách vụ, nhưng Ám Sát Đoàn đi không lại trở về không!”
Hải Đường Hoa mỉm miệng: “A.. Đúng! Thế thì biện pháp đó không được!”
Khổng Tước thở dài: “Vì để cho tròn trách nhiệm cho cả đôi bên, chúng ta sẽ cùng dùng võ học tranh phân, đó là biện pháp đúng hơn hết! Nhưng, cùng một nhà, chúng ta có thể làm thế được chăng?”
Hải Đường Hoa buồn bả: “Làm sao lai giải quyết như thế được? Chỉ trách chủ nhân không biết vì sao lại đưa mệnh lệnh mâu thuẫn như thế ấy…”
Hải Đường Hoa nói chưa dứt lời, thình lình, từ xa hai bóng người vút tới như hai dải lụa và một tiếng trong như ngọc rót kêu lên: “Tần công tử!”
Cho đến khi họ đứng yên, mọi người mới nhận ra đó hai chị em của Phượng Hoàng Tiên Phi.
Và khi chân mới vừa chấm đất, Phượng Hoàng Tiên Nữ đã tiến đến sát bên Tần Quan Vũ, cất giọng run run: “Tần công tử… có phải công tử đã bị thương…”
Thái độ và lời lẽ của nàng bộc lộ cả một hồi lo lắng thiết tha đến Tần Quan Vũ, khiến cho dù có bị đụng đến lòng tự ái, chàng cũng phải dịu giọng trả lời: “Cám ơn cô nương, tại hạ không sao cả.”
Và ngay lúc ấy, chàng sực nhớ lời dặn khi từ giả của người Tam Quốc Miếu: Đại trượng phu có thể co, có thể duỗi, phải đóng kịch cho khéo với Phượng Nghi và hai chị em Phượng Hoàng Tiên Nữ để dò la manh mối cha mình.
Vì cha, chàng phải nhẫn nhịn tất cả.
Phương chi, cảm tình của người ta đối với mình như thế, thì dù sao chàng cũng phải ân cần đáp lại.
Sắc mặt của Phượng Hoàng Tiên Nữ tươi hẳn lên sau câu trả lời của chàng, nàng khẽ kêu lên: “Công tử…”
Nhưng, nàng bỗng bỏ lửng câu nói, đôi má ửng đỏ thẹn thùa.
Vẻ thẹn của người đẹp mới dễ yêu làm sao! Tần Quan Vũ mỉm cười: “Cô nương cứ nói…”
Thấy Tần Quan Vũ đối với em mình thật là hòa nhã, Phượng Hoàng Tiên Phi quay qua quát lớn: “Tam Hoa!”
Tam Hoa cùng bước lên một lượt quì mọp xuống: “Tam Hoa xin đợi lệnh!”
Phượng Hoàng Tiên Phi nghiêm mặt.
“Ám Sát Đoàn là một tổ chức của Liên Minh mới thành lập gần đây, chúng tôi vâng lệnh chủ nhân gia nhập Ám Sát Đoàn và theo lệnh của chủ nhân, tìm giết Vũ Nội Đệ Nhất Kỳ, Văn Khúc Võ Khôi Tần Quan Vũ.”
Phượng Hoàng Tiên Nữ buột miệng kêu lên: “Liên Minh…”
Phượng Hoàng Tiên Phi cũng lộ vẻ kinh hãi, nhưng nàng vẫn lạnh lùng gặn lại Tam Hoa: “Các người từ trước đến nay chịu sự sai khiến của ta, hay của cha ta?”
Hải Đường Hoa run giọng: “Tam Hoa vốn chịu lệnh của Đại công chúa, nhưng việc này…”
Phượng Hoàng Tiên Phi trầm giọng ngắt lời: “Đã chịu lệnh của ta thì bất cứ việc gì cũng phải xin ý kiến của ta vậy thì, chuyện bội phản này, nhầm phải tội gì?”
Tam Hoa tái mặt…
Hải Đường Hoa nói không ra tiếng: “Tội… tội… tội chết!”
Tần Quan Vũ biến sắc, chàng vội nói với Phượng Hoàng Tiên Nữ: “Cô nương hãy xin tội cho Tam Hoa…”
Phượng Hoàng Tiên Nữ ngạc nhiên: “Công tử bảo thế với ý nghĩa chi?”
“Họ chỉ vì lệnh mà hành sự, thì đâu nên kết tội? Vả lại ong kiến còn tham sống huống chi là người, đâu có thể để cho họ chết như thế? Chúng ta đã nhiều lần gặp gỡ, tại hạ hết sức cảm kích bao bận thi ân của cô nương. Bây giờ, nếu có thể vì tại hạ, xin cô nương hãy xin cho họ!”
“Vừa rồi họ chẳng đã hành hung với công tử đấy sao?”
“Nhưng đó là vì lệnh, họ không thể không thi hành được.”
Phượng Hoàng Tiên Nữ nhìn trân trối vào mặt Tần Quan Vũ.
Chàng quả đúng là một người quân tử, không vì chút hờn riêng mà bỏ mất thiện tâm.
Càng cảm phục đức tính của chàng, mối tình của Phượng Hoàng Tiên Nữ đối với chàng càng nặng.
Nàng khẽ gật đầu: “Nếu Tần huynh không giận thì có thể được.”
Và quay qua Phượng Hoàng Tiên Phi nàng khẽ kêu lên: “Tỷ tỷ…”
Không đợi em nói hết, Phượng Hoàng Tiên Phi vội ngắt lời: “Có phải em thay cho Tần công tử mà xin tội cho Tam Hoa chăng? Nhưng nếu chị không làm tội họ, muội muội có thể tin chị không?”
Phượng Hoàng Tiên Nữ cảm động: “Em đã tin chị rồi! Huống chi chuyện này đã có Tam Hoa chứng thực và còn cớ Phượng Hoàng kỳ lệnh, thì em làm sao lại nghi ngờ chị được. Tỷ tỷ, chị có thể vì em mà tha cho Tam Hoa?”
Phượng Hoàng Tiên Phi khẽ liếc Tần Quan Vũ bằng tia mắt cảm kích và nàng dịu giọng: “Yêu cầu của em, chị đâu có lý lại không bằng lòng. Huống chi Tam Hoa với chị tình như tay chân, chị đâu đành hạ thủ… chỉ cần em tin chị là đủ.”
Và nàng lại quay về phía Tam Hoa, nghiêm nghị: “Tam Hoa, người mà các ngươi muốn giết lại xin tội cho các ngươi đấy. Hãy đứng dậy!”
Tam Hoa cảm động khẽ liếc Tần Quan Vũ, và cùng một lượt cúi đầu: “Cảm tạ ơn sâu của Đại công chúa, Nhị công chúa và Tần công tử!”
Chờ họ đứng lên xong, Phượng Hoàng Tiên Phi lại hỏi: “Tam Hoa đã có đến tổng đà của Liên Minh chưa?”
“Thưa đã có!”
“Ám Sát Đoàn gồm bao nhiêu người?”
“Gần một trăm người.”
Tần Quan Vũ rúng động hỏi liền theo: “Tổng đà của Liên Minh ở tại Hạ Hầu Viên phải không?”
“Vâng.”
“Và minh chủ tức là Hạ Hầu Viên chủ?”
Hải Đường Hoa ấp úng: “Điều đó… điề đó…”
Tần Quan Vũ bật cười: “Không thể tiết lộ bí mật thì thôi.”
Tần Quan Vũ vừa nói đến đó, thình lình, tiếng tiêu từ đâu vụt nổi lên và tiếp theo giọng hát:
“Tình tử Vương quốc.
Vưu thủy tam phong.
Giá hồng hồ tự tri sinh…
…”
Tần Quan Vũ rúng động, nhún mình phóng về phía phát ra tiếng hát.
Phượng Hoàng Tiên Nữ hớt hãi kêu lên: “Công tử…”
Và nàng cũng vội lao theo cản trước mặt Tần Quan Vũ: “Đó là một âm mưu, đừng để mắc bẫy.”
Tần Quan Vũ hết sức ngạc nhiên vì câu chuyện xảy ra quá đột ngột, nhưng vì sao bộ Huyền Kinh vẫn là mấu chốt của vấn đề quan trọng, nó giải quyết gần toàn bộ việc ân oán trong đời chàng. Chàng phải lấy cho bằng được…
Tuy nhiên, chàng biết, vì nặng tình cùng chàng nên Phượng Hoàng Tiên Nữ quyết sẽ cản trở sự mạo hiểm đó, nên chàng cố bình tĩnh mỉm cười: “Cô nương, chúng ta hãy cùng đi xem thử cái âm mưu đó…”
Và chàng nắm lấy tay nàng thúc dục: “Đi…”
Cái nắm tay thân thiết của chàng làm cho Phượng Hoàng Tiên Nữ gần như quên tất cả. Nàng vội cùng chàng lao về phía trước.
Phượng Hoàng Tiên phi nỡ nụ cười như chia sẽ niệm vui với em và quay qua ra lệnh: “Tam Hoa, Tam Điểu, hãy theo Nhị công chúa!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.