Quyển 2 - Chương 8: Lên đường Phong Đô (1-2-3)
Zhttty
06/10/2015
Năng lượng tiêu chuẩn trong cơ thể của linh hồn cũng gần giống như máu thịt
trong cơ thể người sống vậy, tuy linh hồn sẽ không bị tiêu tán ngay lập
tức khi mất gần một nửa năng lượng nhưng cũng sẽ hôn mê giống như người
sống mất máu quá nhiều. Hơn thế nữa, cho dù sau này đã tỉnh lại những
nếu vẫn không được bổ sung năng lượng tiêu chuẩn thì toàn thân cũng sẽ
suy yếu không chút sức lực, giống như người đang bị bênh nặng vậy.
Nhưng cũng còn may là lúc này Bùi Kiêu không ở Địa Ngục mà đang ở tổng bộ của Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc, nơi này có thừa tiêu chuẩn năng lượng để hắn sử dụng. Khi hắn vừa hôn mê thì đám người Cung Diệp Vũ đã mang ngay tiêu chuẩn năng lượng tới cho hắn tự động hấp thu, mãi cho tới một lúc sau thì Bùi Kiêu mới tỉnh lại, lúc đấy xung quanh hắn vẫn cón rất nhiều năng lượng tiêu chuẩn lơ lửng chưa tiêu tán.
“Tiểu tử! Ngươi đã nạp đầy năng lượng tiêu chuẩn vào cái thanh Thiên Sinh Vũ Khí này thật đấy à?” Vừa thấy hắn tỉnh lại thì Cung Diệp Vũ đã vội nhào tới hỏi, đồng thời cũng dành lấy cây súng trên tay Bùi Kiêu, vừa nhìn vừa không ngừng tặc lưỡi cảm thán.
Bùi Kiêu vừa tỉnh lại thì liền phát hiện mình đang nằm trên mặt đất, xung quanh là cả một đám đông lố nhố. Ở đây trừ có thêm một vài tên Tự Do Linh Hồn đã thấy lúc trước thì còn có thêm hơn mười tên nhân viên nghiên cứu mặc trang phục trắng đang đi lại bốn phía. Còn nơi Bùi Kiêu đang nằm thì rõ ràng vẫn là gian phòng mà hắn và Nhậm Trăn tỷ thí lúc trước.
Bùi Kiêu lắc lắc đầu vài cái rồi thuận thế ngồi dậy. Thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt của hắn là một cái lỗ lớn xuyên thủng cả mấy lớp tường của tòa cao ốc, thậm chí nhìn qua cái lỗ ấy còn có thể thấy bầu trời xanh và mấy tòa nhà khác ở phía xa, Bùi Kiêu vừa nhìn thấy cái lỗ lớn đó thì lập tức ngây ra. Mãi cả nửa ngày sau, đầu óc hắn mới dần tỉnh táo lại, sau đó nhớ lại tình hình trận chiến lúc trước. Hình như tại thời khắc cuối cùng trước khi ngất đi, cây súng của hắn đã hấp thu một lượng lớn lực lượng lôi điện và năng lượng tiêu chuẩn, sau đó thì bắn ra một cột sấm sét...
“Cái lỗ này chính là do ngươi bắn ra đó! Uy lực cũng thật là kinh khủng đấy.” Cung Diệp Vũ ở một bên vừa vung vẩy Anh Dũng Súng vừa vỗ vai Bùi Kiêu nói.
Bùi Kiêu vừa lấy tay day day cái đầu vẫn còn đang nặng trĩu của mình, vừa cười khổ: “Xin ngươi có thể đừng dùng cái từ ‘bắn ra’ có được không! Nó làm ta cứ cảm thấy như thể mình vừa biến thành một cái thứ phi nhân loại gì đó vậy... Ngươi vừa hỏi cái gì thế?”
Cung Diệp Vũ trả lại cây súng đang cầm trong tay cho Bùi Kiêu rồi nói với hắn: “Ta hỏi ngươi là: có phải ngươi đã nạp đầy năng lượng cho cây Thiên Sinh Vũ Khí này không? Là nạp đầy hoàn toàn 850 đơn vị năng lượng đấy hả?”
Bùi Kiêu hơi sửng sốt: “Đúng vậy! Chẳng lẽ cả chuyện này cũng có điều gì cần lưu ý hay sao? Chả lẽ không nên nạp đầy năng lượng cho Thiên Sinh Vũ Khí à?”
Cung Diệp Vũ nghe vậy thì cười khổ méo cả mặt, hắn nói: “Cũng may mà Thiên Sinh Vũ Khí của ngươi chỉ có dung lượng 850 đơn vị! Nếu như thứ ngươi cầm là Tử Lôi Đao của ta thì chắc giờ này ngươi đã hồn phi phách tán rồi... Có phải khi ngươi sử dụng Thiên Sinh Vũ Khí bắn ra đạn lôi điện thì thấy tiêu chuẩn năng lượng trong cơ thể liên tục bị hút đi không? Năng lượng đã nạp vào Thiên Sinh Vũ Khí thì sẽ trở thành một bộ phận chủ thể của món vũ khí đó. Khi ngươi muốn khởi động vũ khí thì bắt buộc phải sử dụng chính năng lượng trong cơ thể mình mới được, lúc đó nó sẽ hấp thu năng lượng trong cơ thể ngươi theo tỷ lệ khoảng 10:1. Nói cách khác là để phát huy toàn bộ uy lực của thanh Thiên Sinh Vũ Khí có dung lượng 850 đơn vị này thì nhất định phải cung cấp 85 đơn vị tiêu chuẩn năng lượng trong cơ thể của ngươi mới được!” (*)
Bùi Kiêu nghe đến đó thì chỉ thấy toàn thân vã mồ hôi lạnh. Đây đúng là cái cảm giác nghĩ mà thấy sợ! Nghĩ thử xem, toàn thân hắn chỉ có tổng cộng hơn một trăm tiêu chuẩn năng lượng mà thôi, thế mà đột nhiên bị hút đi mất 85 đơn vị... Vậy có khác gì người bình thương đột nhiên bị hút mất hai phần ba máu thịt, nội tạng đâu. Nếu là người bình thường thì đã chết chắc, còn linh hồn tuy không chết nhưng sẽ bất tỉnh ngay lập tức, sau đó tỉnh lại thì vẫn rơi vào trạng thái suy yếu, không chút sức lực, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
“Nhưng mà ta nhớ là lúc ấy cũng chỉ bị hút đi khoảng 45 đơn vị năng lượng tiêu chuẩn thôi mà. Chẳng lẽ 4 đơn vị lực lượng lôi điện bị hút đi kia đã tương đương với 40 đơn vị năng lượng tiêu chuẩn hay sao?” Bùi Kiêu thầm đoán.
“Có cách nào để làm tiêu tán năng lượng đã nạp vào trong Thiên Sinh Vũ Khí hay không?” Bùi Kiêu tạm ngừng việc phỏng đoán lại, hắn vội nhìn về phía Cung Diệp Vũ hỏi. Đùa gì thế? Việc này liên quan đến chính cái mạng của hắn chứ không phải ai khác, hắn cũng không muốn phải nếm cái cảm giác bị lôi hết cả tim gan ra bên ngoài như vậy thêm một lần nào nữa.
Cung Diệp Vũ lắc đầu: “Không có cách nào làm tiêu tán được đống năng lượng đó, trừ khi có một đặc thù linh hồn có thể hòa tan Thiên Sinh Vũ Khí này ra, còn không thì chỉ có thể đợi cho năng lượng đó tiêu tán một cách tự nhiên thôi. Ước chừng mỗi ngày sẽ tiêu tán mất 1 đơn vị tiêu chuẩn năng lượng đấy, ngươi có thể từ từ mà chờ đợi đi nhé, ha ha ha...”
Bùi Kiêu nghe vậy thì sắc mặt liền trở nên xanh mét. Hắn vừa cười khổ vừa vuốt vuốt vây súng trên tay: “Thế này thì không xong rồi! Lúc trước ngươi chả nói gì cho ta biết về mấy điều cấm kỵ của Thiên Sinh Vũ Khí gì cả. Kết quả là làm ta nghiêm nhiên cho rằng nạp vào càng nhiều năng lượng thì Thiên Sinh Vũ Khí càng mạnh...
Cung Diệp Vũ cười ha hả rồi thò tay kéo Bùi Kiêu từ dưới đất đứng lên, hắn vỗ vai Bùi Kiêu nói: “Không cần phải lo lắng vậy đâu. Có câu là “thuyền tới thì đầu cầu tự sẽ nâng lên”. Thiên Sinh Vũ Khí này của ngươi rất mạnh mẽ, tuy với lượng chấp niệm hiện tại của ngươi thì chỉ có thể bắn được một phát thôi, nhưng chấp niệm của bản thân ngươi sẽ liên tục tăng lên, hơn nữa khi ngươi cũng dần nhận biết và làm quen với “nhân” của chính mình thì cường độ linh hồn của ngươi cũng sẽ được tăng cường. Khi đó thì ngươi có thể yên tâm sử dụng món vũ khí này rồi.”
Bùi Kiêu nghe vậy thì chỉ có thể cười khổ cho qua chuyện. Bỗng nhiên hắn dường như nhớ ra chuyện gì đó, vội quay lại hỏi Cung Diệp Vũ: “Đúng rồi, cô bé Nhậm Trăn kia không sao đấy chứ? Một phát súng này uy lực lớn đến như vậy... Cô ấy không phải đã bị ta bắn cho...”
Cung Diệp Vũ nghe vậy thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi, hắn lức đầu nói: “Không có đâu! Phát súng đó ngươi đã bắn lệch, không hề trúng cô ấy... Lại nói đến chuyện này, nguyên nhân toàn bộ đều là do cô ấy. Chỉ là một trận tỷ thí bình thường mà thôi, vậy mà cô ấy dám thật sự dùng sát chiêu! Lúc ấy nếu ngươi không né nhanh như chớp thì đúng là cả ta cũng không làm sao mà cứu kịp được ngươi...”
Bùi Kiêu đang định nói vài câu khách khí, nhưng lại chợt nhớ ra là chính mình cũng đã tức đến lửa nóng bốc lên đầu. Lúc đầu rõ ràng là mình đã hạ thủ lưu tình, thế mà đối phương lại thừa dịp mình nương tay để hạ sát chiêu. Thế nên cuối cùng hắn cũng không nói gì nữa, chỉ yên lặng vuốt ve cây súng của mình.
Cung Diệp Vũ cũng không để ý thấy biểu hiện của Bùi Kiêu, hắn một mình đi về phía cửa phòng, vừa đi vừa nói: “Đi thôi. Hậu quả ở chỗ này cứ để cho bọn họ giải quyết là được. Chúng ta còn phải đi bàn bạc tiếp kế hoạch đi ảo giới Phong Đô... Lúc nãy ta đã mắng cho Nhậm Trăn một trận rồi, nếu ngươi thấy vẫn chưa hả giận thì ta ủng hộ ngươi đi cho cô ấy một cái bạt tai.”
Bùi Kiêu nghe vậy thì lập tức cười khổ: “Ngươi đang đùa đấy à? Dù thế nào cũng không thể làm cái hành động vũ phu mất phong độ như vậy với một cô bé chứ! Chuyện này kết thúc như vậy đi, ngươi đã dạy dỗ cô ấy rồi thì chúng ta cũng điền xuống một dấu chấm để khép lại nó thôi.”
Cung Diệp Vũ quay lại liếc nhìn Bùi Kiêu, sau đó mới lên tiếng: “Hả? Làm vậy mà bản tâm của ngươi không thấy bị khuất nhục hay sao? Vì đối phương sử dụng sát chiêu trước cho nên ngươi cũng có thể sử dụng sát chiêu để phản kích lại. Giống như lúc ngươi báo thù cho cha, là ăn miếng trả miếng vậy.”
Bùi Kiêu nghe vậy mới lắc đầu nói: “Nói vậy thì cũng không sai! Nhưng nếu đã là tỷ thí thì phải chấp nhận trong quá trình có thể có nguy hiểm. Cũng không thể chỉ vì gặp nguy hiểm trong khi tỷ thí mà muốn róc thịt đối phương chứ? Tỷ thí và báo thù trả hận không giống nhau, cái này ta còn phân biệt được rõ ràng. Dù sao đi nữa thì cũng không thể vì một chút không vừa ý mà lập tức muốn giết người chứ hả?”
Cung Diệp Vũ nghe Bùi Kiêu nói xong thì lập tức cười ha hả: “Rất tốt! Thế là ngươi không bị giết chóc làm cho mờ mắt, vẫn còn phân biệt được rõ ràng cái gì là bản tâm, cái gì là dục vọng của ý thức. Rất tốt! Đi thôi, bọn họ đang đợi ngươi đấy.” Cung Diệp Vũ vừa nói vừa sải bước đi thẳng về phía trước.
Trong lòng Bùi Kiêu khẽ động, cẩn thận nghĩ lại những lời Cung Diệp Vũ vừa nói: “Bản tâm và việc bản thân bị mờ mắt... Tìm thấy bản tâm của chính mình, còn phải quán triệt bản tâm vào chấp niệm của bản thân mình? Xem ra con đường để đạt tới Chân Ma cấp cũng không bằng phẳng như trong tưởng tượng của mình rồi.”
“Nhập Ma cấp, chính là nhận thức được sự tồn tại của chính bản thân, sẽ thiêu đốt được tiêu chuân năng lượng trong cơ thể, có thể thực thể hóa để tiếp xúc với người sống, thậm chí có thể thiêu đốt tiêu chuẩn năng lượng để nâng cao thực lực, ví dụ như phát ra nhiệt độ cao, nâng lên khối đá mấy trăm cân, thực lực đó chính là Nhập Ma cấp của linh hồn thể. Khi đó tỷ lệ của tiêu chuẩn năng lượng và chấp niệm trong cơ thể là 1:1, cũng có nghĩa là 100 đơn vị chấp niệm thì dung nạp được 100 đơn vị năng lượng tiêu chuẩn.”
“Còn Chân Ma cấp, ngoại trừ nhận biết được sự tồn tại của bản thân thì còn phải quán triệt, dung nhập bản tâm vào trong chấp niệm của bản thân, tin tưởng tuyệt đối vào phương hướng hành động, làm việc của bản thân, làm cho cường độ chấp niệm của linh hồn bản thân tăng lên rất nhiều. Vậy nên ngoài tất cả những thần thông mà Nhập Ma cấp có thì Chân Ma cấp còn có thể phát tán một loại lực trường khí thế của bản thân, áp chế người sống, linh hồn và cả quỷ quái ở xung quanh trong một khoảng cách nhất định, làm cho tất cả những kẻ chưa đạt tới Chân Ma cấp chỉ có thể sử dụng 70 – 80% thực lực. Chỉ là Nhập Ma thì dễ mà Chân Ma thì khó cầu... Số lượng chấp niệm của bản thân đạt tới 500 đơn vị là điều kiện cơ bản nhất để đạt tới Chân Ma cấp, nhưng khác ở chỗ tỷ lệ của tiêu chuẩn năng lượng và chấp niệm trong cơ thể Chân Ma cấp là 10:1. Nghĩa là 100 đơn vị chấp niệm sẽ dung nạp được 1000 đơn vị năng lượng tiêu chuẩn!”
Cung Diệp Vũ vẫn vừa đi vừa nói chuyện, bỗng nhiên hắn lại quay đầu lại nhìn Bùi Kiêu chằm chằm: “Có biết vì sao Tránh Thoát Giả khó đạt tới Chân Ma cấp không? Nếu chỉ điều kiện chấp niệm đạt tới 500 đơn vị thì trên thế giới có khoảng ít nhất mười người đạt tới, nhưng phải tới bảy, tám người trong số đó vẫn chỉ là Nhập Ma cấp đỉnh phong mà thôi, ngay cả ngưỡng cửa của Chân Ma cấp cũng chưa chạm tới được... Bởi vì rất nhiều người trong số bọn họ không phân biệt được sự khác nhau giữa bản tâm và dục vọng. Bọn họ chỉ nghĩ một cách nông cạn rằng: bất kể là việc, vật hay người nào mà trong lòng muốn có thì đó nhất định là bản tâm của mình, vậy nên phải liều mạng để đi tranh giành. Kết quả là trái lại bị mang tiếng xấu... Quá là buồn cười! Bọn chúng chẳng là gì khác ngoài nô lệ của dục vọng! Làm gì có cái gọi là quan triệt bản tâm!?
“Những kẻ như vậy... sớm muộn cũng sẽ sa đọa ma hóa!”
Lời bình:
Ranh giới giữa làm theo bản tâm và trở thành nô lệ của dục vọng hóa ra lại mong manh như vậy? Những lời này liệu đã khai sáng cho con đường phát triển của Bùi Kiêu? Mời đón được chương mới của TVKD được thực hiện bởi nhóm dịch Vô Hạn Chi Tâm!
Chú thích:
(*) Ở chương trước đã nhầm 45 đơn vị thành 45%, giờ đã sửa lại hết. Xin thông cảm nha.
Bùi Kiêu nghe vậy thì lập tức giật mình kinh sợ. Thực ra, từ lúc chứng kiến quyền lực do thân phận của mình mang lại lúc báo thù, hắn đã có một cảm giác muốn phóng túng bản thân mình. Nhất là khi hắn vừa muốn quán triệt bản tâm của chính mình, lại vừa muốn làm cho mình thấy sảng khoái thì cái cảm giác muốn phóng túng bản thân đó lại càng mạnh mẽ. Giống như luôn có một người ở bên thì thầm vào tai hắn rằng hãy làm tất cả những gì để mình thấy thoải mái đi. Nhưng cũng may là tính cách của hắn vốn cứng cỏi, không vì thế mà thay đổi bản thân, bình thường hay làm gì thì giờ vẫn làm như vậy, ngay cả lúc báo thù cũng không hề lạm sát kẻ vô tội. Mãi đến lúc này, khi nghe Cung Diệp Vũ nói như vậy thì hắn mới giật mình tỉnh ngộ.
“Bản tâm không phải dục vọng của ý thức sao?” Bùi Kiêu thì thầm lặp lại.
Cung Diệp Vũ liền gật đầu khẳng định: “Đương nhiên là không phải rồi! Nếu là như vậy thì cứ gọi thẳng là dục vọng là được rồi, còn cần phải đi lấy cái tên nho nhã ‘bản tâm’ để làm gì? Bản tâm là bản tâm, là niềm tin kiên định nhất trong lòng và là ‘đạo’ của chính mình. Còn dục vọng thì dù thế nào vẫn chỉ là dục vọng, chỉ là thứ nhu cầu và khao khát ở trong lòng được thể hiện ra ngoài ầm thôi... Ngươi biết vì sao những Tránh Thoát Giả kia vì sao đều sa đọa sau khi báo thù không? Mà hơn nữa là sau đó thì lập tức từ Nhập Ma cấp trở thành Chân Ma cấp, thực lực tăng mạnh cả mấy chục lần. Theo như phỏng đoán của ta thì bọn họ đã bị chính dục vọng của mình khống chế và mê hoặc mất bản tâm. Nhất là khi cảm thấy được niềm thống khoái tràn trề khi báo thù, bọn họ chỉ còn thấy được nỗi khoái cảm khi trong lòng không còn điều đè nặng nên đã lập tức ngộ nhận dục vọng chính là bản tâm. Sau đó bị cái dục vọng đó dụ dỗ sa đọa, cho tới tận khi trong trái tìm chỉ còn lại dục vọng. Đó... chính là lúc hắn sẽ sa đọa nhập ma!”
Bùi Kiêu nghe vậy thì trong lòng sợ hãi không thôi. Trong khoảng thời gian vừa qua, hắn đã luôn có cảm giác muốn phóng túng chính mình, nhưng chỉ vì tính cách của hắn xưa nay luôn cứng cỏi, rồi lại có em gái ở bên cạnh nên hắn mới luôn kiềm chế cái tư tưởng đó mà không hề biết rằng trong chuyện này còn có nhiều bí ẩn như vậy... Vậy cái âm thanh trong đầu luôn dụ dỗ hắn phóng túng chính là thứ gọi là dục vọng sao?
Cung Diệp Vũ nói xong lại ra sức vỗ vai Bùi Kiêu một cái: “Nhưng mà ngươi đã không để ta phải thất vọng! Đã trải qua tẩy lễ của báo thù, cũng nhận thấy sự sung sướng của tư tưởng khi báo thù mà vẫn không để chính mình bị lạc lối, biết được rằng đôi khi nhượng bộ cũng không phải là đánh mất bản tâm... Tốt! Rất tốt!”
Bùi Kiêu lập tức cười khổ, lấy tay bóp bóp bờ vai đau nhức của mình. Ngoài mặt là vậy nhưng hắn vẫn thầm nhắc nhở bản thân không được để cái thứ dục vọng đó kiếm soát...“Nhưng nếu như bản tâm không phải là dục vọng thì bản tâm của mình là cái gì đây?”
Khi Bùi Kiêu còn đang trầm tư suy nghĩ xem bản tâm của chính mình là gì thì tiếng Cung Diệp Vũ vẫn đều đều vang lên: “Tuy lực lượng của linh hồn ngươi không phải là quá mạnh nhưng sự mẫn cảm của ngươi đối với Thiên Sinh Vũ Khí lại quá sức tưởng tượng. Chỉ trong thời gian ngắn như thế mà đã có thể sử dụng được thuộc tính của Thiên Sinh Vũ Khí, sự linh cảm đối với nguy hiểm cũng vô cùng tốt! Ngươi chính là Cao Đẳng Tránh Thoát Gỉa sinh ra để chiến đấu rồi! Tốt! Rất tốt! Bây giờ thì bọn họ đã tâm phục khẩu phục rồi. Chúng ta đã quyết định sáng sơm ngày mai sẽ lên đường hướng tới Phong Đô.
Khi còn đang nói chuyện thì Cung Diệp Vũ đã tới cửa một phòng họp. Hắn lập tức đẩy cửa đi vào, Bùi Kiêu cũng đi theo ngay sau hắn. Bùi Kiêu vừa đi vừa hỏi: “Hả? Vậy chúng ta có tất cả bao nhiêu người cũng đi Phong Đô?”
“Mười lăm người.”
Đang ngồi trong phòng họp này chính là mười ba tên Tránh Thoát Giả của Trung Quốc, khi Cung Diệp Vũ đi vào cả đám đều lập tức đứng lên. Cung Diệp Vũ liền tới đứng trước mặt cả mười ba người này, đầy hào hùng nói: “Chính là mười lăm người chúng ta!”
Bùi Kiêu sửng sốt một chút, lập tức hỏi lại: “Chẳng phải những đoàn đội khác đều tuyển cả mấy trăm người cùng đi ảo giới đó sao? Chúng ta chỉ có mười lăm người mà đi ảo giới... có phải là hơi quá ít không?”
Cung Diệp Vũ lập tức cười lạnh: “Tại sao những đoàn đội đó lại tuyển nhiều Tự Do Linh Hồn như vậy à? Ngoài cần người để dò đương và duy trì trao đổi liên lạc với bên ngoài ta thì thực ra phần lớn đám Tự Do Linh Hồn đó bị lấy ra làm bia đỡ đạn đó! Mỗi năm, ngoại trừ một bộ phận Tự Do Linh Hồn được chúng ta cứu thoát thì còn có một bộ phận các Tự Do Linh Hồn khác được chính phủ sử dụng sóng điện từ để cứu ra. Nhưng loại sóng điện từ này không chỉ phá tội nghiệt mà còn làm thương tổn tới chấp niệm của linh hồn thể chúng ta. Khi dùng phương pháp này thì chỉ có 10% khả năng sẽ tạo ra được Tự Do Linh Hồn, nhưng như vậy thì trên thế giới vẫn có hơn một trăm ngàn Tự Do Linh Hồn. Tự Do Linh Hồn nhiều đến như vậy nên với Tránh Thoát Giả thì một trăm tên Tự Do Linh Hồn này cũng chả khác gì pháo hôi giá rẻ cả!”
Nói đến đó thì Cung Diệp Vũ hung hãn nói: “Ta không quản được việc chính phủ dùng sóng điện từ để cứu Tự Do Linh hồn, dù sao nếu không làm vậy thì bọn họ cũng sẽ bị kéo vào vết rách không gian, cũng không khác gì chết. Vậy nên việc dùng sóng điện từ này cũng là phương pháp duy nhất để cứu được số lượng lớn Tự Do Linh Hồn... Nhưng ta khôn thể nào chấp nhận được cái cách mà bọn họ đối đãi với những Tự Do Linh Hồn này! Không những phải kí vào cái thứ không khác gì khế ước bán thân mà còn phải chịu trách nhiệm thực hiện vai trò của pháo hôi trong cái dạng đoàn đội đó. Chuyện như vậy, ít nhất là trong đội ngũ của ta, tuyệt đối không được phép xảy ra!”
Bùi Kiêu lúc này mới gật đầu: “Đúng thật. Đối xử với Tự Do Linh Hồn như vậy thật có hơi quá đáng! Nhưng mà chỉ mười lăm người chúng ta tiến vào ảo giới Phong Đô... liệu có quá mạo hiểm hay không? Ta nhớ là từng nghe một Tự Do Linh Hồn nước Mỹ nói độ khó của ảo giới Phong Đô là 49 Tránh Thoát Giả kia mà?”
Lúc này, tên thanh niên sáng lạn Dương Húc Quang bỗng nhiên vừa cười vừa nói: “Không sai. Phong Đô được đánh giá là có độ khó 49 người, là ảo giới kinh khủng nhất ngoài Ác Ma Thành. Tuy nhiên điều này còn phụ thuộc vào việc chúng ta định tiến vào nơi nào của Phong Đô. Diện tích của ảo giới Phong Đô rất lớn, tuy khu vực mà chúng ta đã thăm dò mới chỉ từ vị trí cửa vào tới cầu Nại Hà, nhưng diện tích đã bằng cả nửa thành phố Bắc Kinh rồi, mà đây vẫn là tít mãi ngoài cửa đấy. Tuy chúng ta còn chưa vượt qua cầu Nại Hà để thực sự tiến vào Phong Đô nhưng Phong Đô rất có thể sẽ giống như âm tào địa phủ trong truyền thuyết vậy: mười tám tầng Địa Ngục, cung điện của Diêm Vương, rồi cả Vọng Tử Thành gì gì đó. Như vậy thì nơi đó sẽ lớn đến khó mà tưởng tượng nổi, đừng nói là 49 Tránh Thoát Giả, cho dù là toàn bộ Thánh Thoát Giả trên thế giới tụ tập lại cũng không đủ.”
Nói đến đó thì Dương Húc Quang liền móc từ trong ngực một tấm bản vẽ. Hắn vừa trải rộng bản vẽ ra vừa nói: “Nhưng nếu như chúng ta chỉ muốn quét sách khu vực bên ngoài cầu Nại Hà thì sao đây? Nếu vậy thì chỉ cần không vượt qua cầu, với thực lực của mười lăm người chúng ta thì hẳn là đủ rồi.” Bản vẽ mà Dương Húc Quang trải ra không ngờ lại là một tấm bản đồ, nhìn những ghi chú trên đó thì đây rõ ràng là bản đồ của ảo giới Phong Đô.
Cung Diệp Vũ mừng rỡ nói: “Đây là bản đồ ảo giới Phong Đô sao? Khá lắm! Ngươi làm thứ này từ bao giờ vậy?”
Dương Húc Quang mỉm cười nói: “Khi ngươi đi Mỹ thì đám bọn ta đang chạy vài vòng ở khu ngoài của Phong Đô để ghi chép và vẽ lại. Lúc trước còn muốn đi thêm vài vòng để vẽ lại hoàn chỉnh bản đồ, nhưng rồi không ngờ lần này đi ảo giới lại gấp gáp như vậy. Thế nên giờ cũng chỉ có thể lấy cái này dùng tạm cho có thôi.”
Bùi Kiêu nhìn kỹ lại bản đồ, những nơi đã được vẽ ra trên đó đều ghi lại cẩn thận mật độ và loại hình quái vật đặc trưng. Có cả một vài địa hình đặc thù như sơn cốc nhỏ, hạp cốc gì gì đó cũng có ghi chú, trong những ghi chú đó thì bắt mắt nhất là vị trí và hướng di chuyển của các con thủ lĩnh lớn nhỏ. Bùi Kiêu càng nhìn thì càng cảm thấy kinh trọng người thanh niên này, chỉ riêng việc vẽ được tấm bản đồ này thì người này chắc chắn cũng không phải kẻ đơn giản rồi.
Dương Húc Quang nhìn thấy ánh mắt tán thưởng của Bùi Kiêu dành cho mình thì vẫn cười với một vẻ rất rụt rè, nhưng trong sự rụt rè này lại như có như không mà mang theo một vẻ bài xích. Mà Bùi Kiêu thì hình như cũng không phát hiện ra thái độ của hắn, hắn chỉ nhìn bản đồ một lúc lâu rồi mới nói: “Nếu đã có bản đồ này thì chúng ta chắc sẽ không rơi vào hoàn cảnh bị quỷ quái bao vậy. Nhưng vẫn còn một vấn đề khác mà chúng ta cần giải quyết... Ta nghe nói có một loại linh hồn đặc thù có thể chứa trong cơ thể mình lượng lớn năng lượng tiêu chuẩn. Nếu như chúng ta muốn chiến đấu với quỷ quái trong Phong Đô, hơn nữa còn muốn đối mặt với những con quái thủ lĩnh lớn, nhỏ kia thì trong lúc chiến đấu chắc chắn sẽ xảy ra tổn thất. Nếu vậy thì chúng ta nhất định phải có linh hồn đặc thù như vậy đi cùng mới được. Vấn đề này...”
Dương Húc Quang cười cười chỉ vào chính mình, nói: “Ta đây.”
Bùi Kiêu sửng sốt một chút hỏi lại: “Vậy là ý gì?”
“Là ta.” Dương Húc Quang vẫn cười như cũ, không có chút biểu hiện hết kiên nhẫn nào: “Ta chính là là loại linh hồn đặc thù đó đấy. Ta là Tránh Thoát Giả và cũng là linh hồn đặc thù có được ‘năng lực không gian linh hồn’... Chứ ngươi tưởng ta mang theo cái bản vẽ này vào trong ảo giới bằng cách nào? Đây là giấy thật chứ không phải giấy do chấp niệm tạo thành đâu.”
Bùi Kiêu ngây người vuốt vuốt tờ bản đồ kia. Đúng thật! Nếu không thiêu đố năng lượng tiêu chuẩn thì tay của hắn sẽ xuyên thấu qua tờ bản đồ đó... Thứ này hóa ra thật sự làm bằng vật chất, chứ không phải thứ được tạo thành từ chấp niệm!
“Vậy thì ta không còn vấn đề gì nữa.” Bùi Kiêu nhìn kỹ tấm bản đồ,cả nữa ngày sau hắn mới gật đầu nói.
Cung Diệp Vũ nghe vậy thì lập tức cười ha hả: “Vậy là quyết định như thế rồi nhé! Sáng sớm ngày mai, chúng ta sẽ dùng máy bay quân dụng để đi tới ảo giới Phong Đô!”
“Hãy để mười lăm người chúng ta! Mở một trận đại sát bên trong đó đi!”
Quyết định xong phương hướng hành động làm cho tất cả đều cảm thấy nhẹ cả người, không ai có ý định kéo dài thời gian hay trì hoãn kế hoạch gì nữa. Sau đó, kế hoạch hành động cụ thế bắt đầu được phác thảo sơ bộ: qua lối vào rồi thì đi đường nào, từng bước tiêu diệt những quỷ quái bình thường và quỷ quái thủ lĩnh thế nào, rồi tiến lên theo lộ trình nào. Mục đích cuối cùng là tới được khu vực bên cầu Nại Hà, đoạn đường này có tổng cộng mười lăm tiểu thủ lĩnh và ba đại thủ lĩnh, có hơn một trăm khu vực nguy hiểm có số lượng lớn quỷ quái tập trung thành cả tập đoàn.
“Theo kế hoạch này thì chúng ta cần phải ở lại trong Phong Đô khoảng mười ngày.”
Trên máy bay vận tải quân dụng, Dương Húc Quang đang cầm một tờ tài liệu trên tay, hắn nói với mọi người: “Theo như kế hoạch của chúng ta thì lần hành động này đại khái sẽ phải đối mặt với hai con quỷ quái Chân Ma cấp. Đương nhiên vì có Cung Diệp Vũ nên chỉ cần không bị mai phục hoặc bị tách ra thì nếu một chọi một với quỷ quái Chân Ma cấp cũng sẽ không quá nguy hiểm... Bây giờ chúng ta phải thảo luận một vấn đề khác.”
Dương Húc Quang nói tới đó thì khép tài liệu trong tay lại, hắn nhìn mọi người rồi nói: “Vấn đề là nếu tất cả chúng ta đều tiến vào ảo giới Phong Đô thì liệu có ổn hay không?”
Lúc này, tính cả Bùi Kiêu thì mười lăm Tránh Thoát Giả đều có mặt trên máy bay vận tải này, khi Dương Húc Quang vừa nói ra lời đó thì ngoài chính hắn ra, khuôn mặt tất cả đều hiện lên vẻ thận trọng, bọn họ đồng loạt nhìn về phía Cung Diệp Vũ. Mà Cung Diệp Vũ vốn luôn thể hiện thái độ bất cần thì lúc này cũng thể hiện sự thận trọng hiếm thấy, hắn trầm tư hơn mười giây rồi mới gật đầu nói: “Thời gian mười ngày cũng không quá dài. Tuy đã gần tới Tết Nguyên Đán nhưng có lẽ mọi chuyện cũng sẽ không trùng hợp đến vậy đâu. Chỉ đi mười ngày mà thôi, hơn nữa chúng ta sẽ làm hết sức để có thể hoàn tất việc truy quét này sớm hơn kế hoạch.”
Những người còn lại nghe vậy thì cũng chỉ biết gật đầu đồng ý, chỉ có Bùi Kiêu là nghe mà chả hiểu gì cả. Hắn liền vội nhìn về phía Dương Húc Quang đang ở gần mình nhất hỏi: “Thế là ý gì? Vì sao chúng ta đi mười ngày lại không ổn vậy? Chẳng lẽ sẽ xảy ra chuyện hỗn loạn gì sao?”
Dương Húc Quang cười khổ một cái nói: “Cũng không phải chắc chắn sẽ xảy ra hỗn loạn. Bắt đầu từ khoảng một năm rưỡi trước, năm nào cũng sẽ có vài thành phố xuất hiện quỷ quái thực thể hóa. Đám quỷ quái này chủ yếu có thực lực Nhập Ma cấp, nhưng cũng có một số rất nhỏ quỷ quái Chân Ma cấp. Mà quy luật xuất hiện quan trọng của đám quỷ quái này có là ở những thành phố hoặc địa điểm có nhiều Từ Do Linh Hồn tự tập, thành phố càng tụ tập nhiều Tự Do Linh Hồn thì tỷ lệ xuất hiện quỷ quái thực thể hóa lại càng cao. Ngươi thử nghĩ một chút mà xem: một con quỷ quái Chân Ma cấp cùng với hơn trăm con quỷ quái Nhập Ma cấp đồng loạt thực thể hóa trong thành phố thì sẽ bao nhiêu người thương vong đây?”
Bùi Kiêu lập tức kinh sợ, vội hỏi: “Tại sao ta lại chưa bao giờ nghe thấy những chuyện như vậy? Một tòa thành thị gặp phải chuyện hỗn loạn như vậy, mà lại còn là chuyện từ một năm rưỡi trước nữa, chuyện như vậy đáng ra đã phải lan truyền khắn trên mạng internet rồi mới đúng chứ? Vì sao chỉ một chút tin đồn ta cũng chưa bao giờ nghe thấy?”
Bọn Dương Húc Quang liền dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn về phía hắn. Rồi khi mà Bùi kiêu còn chưa kịp nghĩ ra ý tưởng gì thì Dương Húc Quang đã gật đầu trước rồi nói: “Đúng vậy. Chuyện này chính là bí mật có cấp bậc cao nhất với quốc gia. Tất cả các quốc gia biết rõ sự tồn tại của linh hồn trên thế giới đều có chung thái độ giữ bí mật ở mức cao nhất chuyện này, bởi vì tất cả những gì liên quan đến linh hồn thất sự quá mức kinh người. Bất kể là việc quỷ quái có thể thực thể hóa bất cứ lúc nào hay là chuyện sóng điện từ sẽ đạt điểm tới hạn năm 2012 đều đủ để dẫn tới một trận thảm họa của nền văn minh. Nếu như dân chúng mất đi cảm giác an toàn cơ bản nhất, thì rất có thể cả thế giới sẽ hoàn toàn rơi vào bạo loạn, đó là một nguyên nhân trong số đó...”
“Một nguyên nhân khác mới thật sự là nguyên nhân quan trọng nhất, chính là vấn đề ‘quyền được làm linh hồn’. Nếu như dân chúng biết được rằng 99,99% trong số họ sẽ bị tội nghiệt trói buộc sau khi chết, rồi bị kéo vào vết rách không gian, vậy ngươi cho rằng bọn họ sẽ làm những gì? Nhất là khi bọn họ biết rằng trên đời còn có Tránh Thoát Giả, Cao Đẳng Tránh Thoát Giả, Tự Do Linh Hồn tồn tại, và những kẻ này lại không bị lôi vào vết rách không gian. Cái đó gọi là “không sợ có tai họa mà chỉ sợ một mình mình gặp tai họa”, nếu thật sự điều đó xảy ra thì người sống sẽ đủ sức lật đổ chính phủ của toàn bộ các quốc gia trên thế giới!”
Bùi Kiêu càng nghe thì sắc mặt càng khó coi, sau hơn cả nửa ngày, hắn mới thì thào hỏi: “Nói cách khác, chính phủ của tất cả các quốc gia trên thế giới đã dùng quyền lực để cho giấu mọi tin tức đúng không? Thế nhưng không có chuyện gì là tuyệt đối cả, nếu như có người ngẫu nhiên đến nơi xảy ra sự việc rồi quay chụp được những sự việc đó thì sao? Sau đó hắn lại không suy nghĩ gì mà đưa thẳng lên mạng thì thế nào?”
Sắc mặt Dương Húc Quang cũng dần trở nên nặng nề. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Trên cơ bản thì tình huống như vậy không có khả năng tồn tại. Bởi vì tại hiện trường nơi quỷ quái thực thể hóa chiến đấu thì ai còn sống được đã là tốt lắm rồi, cơ bản là sẽ không thể nào đi quay chụp gì cả... Đương nhiên, nếu như bí mật này bị tiết lộ vì nguyên nhân như vậy thì khả năng lớn nhất có thể là...” Nói tới đây thì Dương Húc Quang liền đưa tay lên làm động tác cắt cổ một cái. Lập tức, sắc mặt của Bùi Kiêu càng trở nên khó coi.
Cứ như vậy, Vùi Kiêu ngồi một chỗ trầm ngâm cả nửa ngày, sau đó hắn mới thở dài một hơi nói: “Dù sao đi nữa thì giấu giếm như vậy cũng không phải là cách giải quyết vấn đề. Cho dù có thể giấu được thì rồi cũng sẽ đến ngày 21 tháng 12 năm 2012, đến lúc đó rồi cũng sẽ gặp phải...” Bùi Kiêu nhớ lại tất cả những gì mình đã trải qua dưới Địa Ngục. Nếu như các quốc gia hạ quyết tâm phong tỏa tin tức, vậy thì dù sau này hắn đã đủ mạnh mẽ, không lo ngại bị chính phủ bắt đi thí nghiệm nên dám lớn mật nói ra chuyện Địa Ngục, nhưng nếu chính phủ vẫn giữ kín những tin tức này thì sao? Nếu thực sự như vậy thì vẫn không thể ngăn được tai họa này rồi.
Dương Húc Quang lại cười ôn hòa rồi nói: “Làm vậy cũng vì không còn cách nào khác. Hiện này toàn thế giới đều đang nghiên cứu xử dụng sóng điện từ để giúp đánh tan tội nghiệt một cách an toàn. Một khi nghiên cứu này thành công thì có lẽ bọn họ sẽ công bố với toàn thế giới về tình hình cụ thể và chi tiết của giới linh hồn... Lúc trước đang nói tới chuyện quỷ quái thực thể hóa trong thành thị thì ngươi ngắt lời, đám quỷ quái sẽ thực thể hóa tại những thành thị hoặc khu vực có số Tự Do Linh Hồn đông nhất, và thời gian mà chúng thực thể hóa đều vào khoảng đầu năm mới hoặc tháng bảy, tháng tám. Vậy nên cứ khoảng nửa năm thì sẽ có một đợt quỷ quái thực thể hóa ồ ạt.”
“Cuối năm, cuối năm...” Bùi Kiêu nghe vậy thì chợt kinh sợ, hắn gần như hét lên: “Nói cách khác, giờ đã là cuối tháng mười hai, chả mấy nữa sẽ đến Tết Nguyên Đán. Giờ chẳng phải là lúc mà đám quỷ quái kia có khả năng thực thể hóa nhất hay sao? Vì sao chúng ta lại muốn đi ảo giới vào thời điểm này cơ chứ?”
“Bởi vì lúc này là thời điểm mà ảo giới yếu nhất.” Cung Diệp Vũ vốn đang dựa lưng vào vách tường cabin ngáy khò khò bỗng nhiên mở hai mắt, trầm giọng nói với Bùi Kiêu: “Không biết vì nguyên nhân gì mà mỗi khi ở thế giới bên ngoài có quỷ quái thực thể hóa nhiều nhất thì cũng là lúc ảo giới yếu nhất. Thực lực của Chân Ma cấp trong đó thường là không bằng một nửa ngày bình thường. Đây cũng là nguyên nhân mà ta lựa chọn tiến vào ảo giới vào lúc này.”
Cung Diệp Vũ nói tới đó thì lại nhắm mắt lại, hắn thì thào nói: “Ta cần phải chịu trách nhiệm với tính mạng của các ngươi. Nếu như chỉ một mình ta thì đương nhiên là sẽ không phải e ngại con quỷ quái Chân Ma cấp nào cả, nhưng ở đây còn có các ngươi nữa. Trong hoàn cảnh chiến đấu hỗn loạn trong ảo giới, các ngươi có thể sẽ gặp phải đủ loại chuyện ngoài ý muốn, huống chi Phong Đô còn là loại ảo giới cao cấp nữa. Nơi đó không giống mấy cái ảo giới cấp thấp như Nam Bắc Chiến Trường đâu. Khi ngươi vừa tiến vào đó thì vị trí lối ra vào của ảo giới sẽ lập tức chuyển rời tới một vị trí khác, vậy nên nếu có chuyện gì noài ý muốn xảy ra thì trong số các ngươi thậm chí sẽ chết mất một nửa… Cho nên ta mới lựa chọn thời điểm này để vào ảo giới. Nếu như trong thời gian này xuất hiện chuyện gì thì để ta chịu trách nhiệm là được.”
Mọi người nghe vậy thì đều không nói gì nữa, còn Bùi Kiêu thì cảm thấy trong lòng nặng trĩu. Rồi không biết vì lý do gì mà hắn bỗng nhiên cảm thấy một dự cảm chẳng lành, giống như trong mười ngày này chắc chắn sẽ xảy ra một chuyện gì đó vô cùng đáng sợ vậy, hắn lập tức thấy lo lắng cho mẹ và em gái…
Bất chấp những điều đó thì cho xế chiều ngày hôm đó, mọi người đã tới được sân bay thành phố Trung Khánh, rồi từ đó đi tới huyện Phong Đô, nơi có lối vào ảo giới Thành Phong Đô của Trung Quốc!
Sau khi mọi người từ máy bay quân dụng đáp xuống sân bay thì lập tức được một đoàn xe đặc biệt đưa tới lối vào của ảo giới. Vì tất cả mọi người đều thiêu đốt năng lượng tiêu chuẩn nên đều thực thể hóa trước mặt mọi người, vậy nên thậm chí cả những quân nhân đi đón tiếp cũng cho rằng họ là người bình thường. Vậy nên cả đám quân nhân đều cảm thấy kỳ quái và hiếu kì về thân phận của cả bọn: rõ ràng là quan lớn tới từ Bắc Kinh, thế mà vừa đến huyện Phong Đô, thậm chí còn không cả thèm đi gặp quan viên của sở tại đã chạy ngay đến khu di tích danh thắng Cổ Thành Phong Đô. Chuyện như vậy đúng là làm cho người ta không hiểu thấu.
Nhưng khi đám Cung Diệp Vũ lấy văn kiện xác minh của cục Quốc An trung ương ra thì những người này cũng chỉ còn biết ngoan ngoãn nghe sai bảo. Vậy là tổng cộng mấy chục chiếc xe jeep quân dụng được sử dụng để đưa mọi người tới khu di tích Cổ Thành Phong Đô.
Cứ như vậy, khi mọi người tới được lối vào của ảo giới Phong Đô thì đã hơn tám giờ tối. Lối vào của cái ảo giới này là một vết nứt không gian giống như ở nước Mỹ. Ở cách đó không xa cũng có một khu biệt thự, nhưng đương nhiên là ở đây không lắp đặt những thiết bị xa hoa như ở Mỹ, mọi người đều vào đó đăng kí và ghi chép lại. Khoảng mười phút sau thì mọi người mới cùng tiến vào cái khe nứt không gian là lối vào ảo giới Phong Đô.
Có thể nói là Bùi Kiêu đã từng có kinh nghiệm xâm nhập vào ảo giới. Ảo giới Nam Bắc Chiến Trường thì cứ như thể là một chiến trường Âu Mĩ cận đại thật vậy, khói thuốc súng tràn ngập, khắp nơi là tiếng súng, tiếng pháo rền vang, nhưng khi bước qua khe nứt không quan thì cơ thể cũng không có cảm giác gì lớn. Nhưng cái ảo giới Phong Đô Quỷ Thành này thì lại rất khác, vừa bước vào trong khe nứt thì Bùi Kiêu lập tức cảm thấy như trời đất xoay tròn, giống như vừa rơi vào trong một xoáy nước khổng lồ vậy. Cảm giác đó kéo dài một lúc lâu, mãi tới khi Bùi Kiêu cảm thấy đã không còn phân biệt được chút phương hướng nào nữa thì chân hắn dậm lên mặt đất, nhưng vì cảm giác phương hướng và thăng bằng đang hỗn loạn nên hắn liền ngã quay ra luôn. Khi hắn có thể cẩn thận nhìn lại bốn phía thì thấy xung quanh cũng có la liệt người ngã quay trên mặt đất, chỉ có Cung Diệp Vũ cầm Tử Lôi Đao đứng chắn trước người cả đám, đã thế còn bầy ra một bộ dáng hiên ngang oai vệ như lúc tạo dáng chụp hình, ngoài ra thì không còn ai đứng nổi nữa.
Bùi Kiêu thấy thế thì trong lòng cũng dễ chịu hơn đôi chút. Dù sao thì giờ hắn cũng đang mang cái mác Cao Đẳng Tránh Thoát Giả, nếu như vậy mà sức chịu đựng lại biểu hiện có vẻ còn yếu hơn cả Tránh Thoát Giả bình thường thường thì hắn còn biết giấu cái mặt đi đâu?
Bùi Kiêu cố gắng đứng lên, hắn cười khổ lắc đầu, chỉ muốn làm sao cho cái đầu nhanh thoát khỏi trạng thái quay mòng mòng lúc này, đồng thời hắn cũng lớn tiếng hỏi Cung Diệp Vũ: “Cung Diệp Vũ, ngươi làm thế nào mà không bị ngã vậy? Gớm, ngươi cũng đừng có tạo dáng mãi nữa, ở đây làm gì có ai không biết ngươi đâu, mọi người đều biết tính tình của ngươi như thế nào rồi…”
Bùi Kiêu còn chưa dứt lời thì từ một nơi xa xôi nào đó ngoài kia bỗng nhiên vang lên một tiếng bò rống ầm ầm vang dội như sấm, giống như một con viễn cổ cự thú(1) vươn mình gào thét. Trong khoảng khắc đó, mọi người đều cảm thấy mặt đất dường như dang rung chuyển, cùng truyền tới với thanh âm đó còn có một nỗi run sợ vô hình đánh thẳng vào trái tim mỗi người.
“Hà… Có quỷ quái tiến giai rồi! Mà từ trường khí thế vừa rồi…” Cung Diệp Vũ nhìn đăm đăm về phía xa, rồi bỗng quay lại liếc nhìn mọi người. Nét mặt của hắn chưa từng nghiêm túc như lúc này, nhưng trong sự nghiêm túc đó còn có một vẻ hưng phấn không nói nê lời, giống như một kẻ nghiện chiến đấu gặp được đối thủ, giống như sắc lang thấy mỹ nữ (2), trong mắt của hắn đang tràn ngập sự cuồng nhiệt như thế.
Cung Diệp Vũ nhìn mọi người nói: “Tiếng gầm đó có khí thế trường đi kèm, như vậy thì có thể suy luận được rằng con quỷ quái phát ra tiếng gầm đó đã có thực lực vượt qua Chân ma cấp rồi. Hay nói cách khác, sau khi nó tiến giai…”
“Quỷ quái Ma Vương Cấp mà tổ chức linh hồn của các quốc gia vẫn phỏng đoán… đã xuất hiện thật rồi!”
Lời bình:
Kẻ địch “không tồn tại” hóa ra lại có lại có thật? Đó sẽ là địch thủ mạnh nhất mà ngay cả Cung Diệp Vũ cũng chưa từng đối mặt! Ma Vương cấp sẽ mạnh mẽ và khủng bố đến mức độ nào? Đoàn người sẽ làm gì khi một kẻ địch vượt trội như vậy xuất hiện? Cùng đón đọc những chương mới cực kỳ kịch tính và nghẹt thở của TVKD được nhóm dịch Vô Hạn Chi Tâm thực hiện nhé!
Chú thích:
1. Viễn cổ cự thú: Loài thú khổng lồ từ thời cổ đại xa xôi trước kia.
2. Sắc lang gặp mỹ nữ: Giống như “dê già” thấy con gái đẹp.
Nhưng cũng còn may là lúc này Bùi Kiêu không ở Địa Ngục mà đang ở tổng bộ của Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc, nơi này có thừa tiêu chuẩn năng lượng để hắn sử dụng. Khi hắn vừa hôn mê thì đám người Cung Diệp Vũ đã mang ngay tiêu chuẩn năng lượng tới cho hắn tự động hấp thu, mãi cho tới một lúc sau thì Bùi Kiêu mới tỉnh lại, lúc đấy xung quanh hắn vẫn cón rất nhiều năng lượng tiêu chuẩn lơ lửng chưa tiêu tán.
“Tiểu tử! Ngươi đã nạp đầy năng lượng tiêu chuẩn vào cái thanh Thiên Sinh Vũ Khí này thật đấy à?” Vừa thấy hắn tỉnh lại thì Cung Diệp Vũ đã vội nhào tới hỏi, đồng thời cũng dành lấy cây súng trên tay Bùi Kiêu, vừa nhìn vừa không ngừng tặc lưỡi cảm thán.
Bùi Kiêu vừa tỉnh lại thì liền phát hiện mình đang nằm trên mặt đất, xung quanh là cả một đám đông lố nhố. Ở đây trừ có thêm một vài tên Tự Do Linh Hồn đã thấy lúc trước thì còn có thêm hơn mười tên nhân viên nghiên cứu mặc trang phục trắng đang đi lại bốn phía. Còn nơi Bùi Kiêu đang nằm thì rõ ràng vẫn là gian phòng mà hắn và Nhậm Trăn tỷ thí lúc trước.
Bùi Kiêu lắc lắc đầu vài cái rồi thuận thế ngồi dậy. Thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt của hắn là một cái lỗ lớn xuyên thủng cả mấy lớp tường của tòa cao ốc, thậm chí nhìn qua cái lỗ ấy còn có thể thấy bầu trời xanh và mấy tòa nhà khác ở phía xa, Bùi Kiêu vừa nhìn thấy cái lỗ lớn đó thì lập tức ngây ra. Mãi cả nửa ngày sau, đầu óc hắn mới dần tỉnh táo lại, sau đó nhớ lại tình hình trận chiến lúc trước. Hình như tại thời khắc cuối cùng trước khi ngất đi, cây súng của hắn đã hấp thu một lượng lớn lực lượng lôi điện và năng lượng tiêu chuẩn, sau đó thì bắn ra một cột sấm sét...
“Cái lỗ này chính là do ngươi bắn ra đó! Uy lực cũng thật là kinh khủng đấy.” Cung Diệp Vũ ở một bên vừa vung vẩy Anh Dũng Súng vừa vỗ vai Bùi Kiêu nói.
Bùi Kiêu vừa lấy tay day day cái đầu vẫn còn đang nặng trĩu của mình, vừa cười khổ: “Xin ngươi có thể đừng dùng cái từ ‘bắn ra’ có được không! Nó làm ta cứ cảm thấy như thể mình vừa biến thành một cái thứ phi nhân loại gì đó vậy... Ngươi vừa hỏi cái gì thế?”
Cung Diệp Vũ trả lại cây súng đang cầm trong tay cho Bùi Kiêu rồi nói với hắn: “Ta hỏi ngươi là: có phải ngươi đã nạp đầy năng lượng cho cây Thiên Sinh Vũ Khí này không? Là nạp đầy hoàn toàn 850 đơn vị năng lượng đấy hả?”
Bùi Kiêu hơi sửng sốt: “Đúng vậy! Chẳng lẽ cả chuyện này cũng có điều gì cần lưu ý hay sao? Chả lẽ không nên nạp đầy năng lượng cho Thiên Sinh Vũ Khí à?”
Cung Diệp Vũ nghe vậy thì cười khổ méo cả mặt, hắn nói: “Cũng may mà Thiên Sinh Vũ Khí của ngươi chỉ có dung lượng 850 đơn vị! Nếu như thứ ngươi cầm là Tử Lôi Đao của ta thì chắc giờ này ngươi đã hồn phi phách tán rồi... Có phải khi ngươi sử dụng Thiên Sinh Vũ Khí bắn ra đạn lôi điện thì thấy tiêu chuẩn năng lượng trong cơ thể liên tục bị hút đi không? Năng lượng đã nạp vào Thiên Sinh Vũ Khí thì sẽ trở thành một bộ phận chủ thể của món vũ khí đó. Khi ngươi muốn khởi động vũ khí thì bắt buộc phải sử dụng chính năng lượng trong cơ thể mình mới được, lúc đó nó sẽ hấp thu năng lượng trong cơ thể ngươi theo tỷ lệ khoảng 10:1. Nói cách khác là để phát huy toàn bộ uy lực của thanh Thiên Sinh Vũ Khí có dung lượng 850 đơn vị này thì nhất định phải cung cấp 85 đơn vị tiêu chuẩn năng lượng trong cơ thể của ngươi mới được!” (*)
Bùi Kiêu nghe đến đó thì chỉ thấy toàn thân vã mồ hôi lạnh. Đây đúng là cái cảm giác nghĩ mà thấy sợ! Nghĩ thử xem, toàn thân hắn chỉ có tổng cộng hơn một trăm tiêu chuẩn năng lượng mà thôi, thế mà đột nhiên bị hút đi mất 85 đơn vị... Vậy có khác gì người bình thương đột nhiên bị hút mất hai phần ba máu thịt, nội tạng đâu. Nếu là người bình thường thì đã chết chắc, còn linh hồn tuy không chết nhưng sẽ bất tỉnh ngay lập tức, sau đó tỉnh lại thì vẫn rơi vào trạng thái suy yếu, không chút sức lực, hoàn toàn mất đi sức chiến đấu.
“Nhưng mà ta nhớ là lúc ấy cũng chỉ bị hút đi khoảng 45 đơn vị năng lượng tiêu chuẩn thôi mà. Chẳng lẽ 4 đơn vị lực lượng lôi điện bị hút đi kia đã tương đương với 40 đơn vị năng lượng tiêu chuẩn hay sao?” Bùi Kiêu thầm đoán.
“Có cách nào để làm tiêu tán năng lượng đã nạp vào trong Thiên Sinh Vũ Khí hay không?” Bùi Kiêu tạm ngừng việc phỏng đoán lại, hắn vội nhìn về phía Cung Diệp Vũ hỏi. Đùa gì thế? Việc này liên quan đến chính cái mạng của hắn chứ không phải ai khác, hắn cũng không muốn phải nếm cái cảm giác bị lôi hết cả tim gan ra bên ngoài như vậy thêm một lần nào nữa.
Cung Diệp Vũ lắc đầu: “Không có cách nào làm tiêu tán được đống năng lượng đó, trừ khi có một đặc thù linh hồn có thể hòa tan Thiên Sinh Vũ Khí này ra, còn không thì chỉ có thể đợi cho năng lượng đó tiêu tán một cách tự nhiên thôi. Ước chừng mỗi ngày sẽ tiêu tán mất 1 đơn vị tiêu chuẩn năng lượng đấy, ngươi có thể từ từ mà chờ đợi đi nhé, ha ha ha...”
Bùi Kiêu nghe vậy thì sắc mặt liền trở nên xanh mét. Hắn vừa cười khổ vừa vuốt vuốt vây súng trên tay: “Thế này thì không xong rồi! Lúc trước ngươi chả nói gì cho ta biết về mấy điều cấm kỵ của Thiên Sinh Vũ Khí gì cả. Kết quả là làm ta nghiêm nhiên cho rằng nạp vào càng nhiều năng lượng thì Thiên Sinh Vũ Khí càng mạnh...
Cung Diệp Vũ cười ha hả rồi thò tay kéo Bùi Kiêu từ dưới đất đứng lên, hắn vỗ vai Bùi Kiêu nói: “Không cần phải lo lắng vậy đâu. Có câu là “thuyền tới thì đầu cầu tự sẽ nâng lên”. Thiên Sinh Vũ Khí này của ngươi rất mạnh mẽ, tuy với lượng chấp niệm hiện tại của ngươi thì chỉ có thể bắn được một phát thôi, nhưng chấp niệm của bản thân ngươi sẽ liên tục tăng lên, hơn nữa khi ngươi cũng dần nhận biết và làm quen với “nhân” của chính mình thì cường độ linh hồn của ngươi cũng sẽ được tăng cường. Khi đó thì ngươi có thể yên tâm sử dụng món vũ khí này rồi.”
Bùi Kiêu nghe vậy thì chỉ có thể cười khổ cho qua chuyện. Bỗng nhiên hắn dường như nhớ ra chuyện gì đó, vội quay lại hỏi Cung Diệp Vũ: “Đúng rồi, cô bé Nhậm Trăn kia không sao đấy chứ? Một phát súng này uy lực lớn đến như vậy... Cô ấy không phải đã bị ta bắn cho...”
Cung Diệp Vũ nghe vậy thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi, hắn lức đầu nói: “Không có đâu! Phát súng đó ngươi đã bắn lệch, không hề trúng cô ấy... Lại nói đến chuyện này, nguyên nhân toàn bộ đều là do cô ấy. Chỉ là một trận tỷ thí bình thường mà thôi, vậy mà cô ấy dám thật sự dùng sát chiêu! Lúc ấy nếu ngươi không né nhanh như chớp thì đúng là cả ta cũng không làm sao mà cứu kịp được ngươi...”
Bùi Kiêu đang định nói vài câu khách khí, nhưng lại chợt nhớ ra là chính mình cũng đã tức đến lửa nóng bốc lên đầu. Lúc đầu rõ ràng là mình đã hạ thủ lưu tình, thế mà đối phương lại thừa dịp mình nương tay để hạ sát chiêu. Thế nên cuối cùng hắn cũng không nói gì nữa, chỉ yên lặng vuốt ve cây súng của mình.
Cung Diệp Vũ cũng không để ý thấy biểu hiện của Bùi Kiêu, hắn một mình đi về phía cửa phòng, vừa đi vừa nói: “Đi thôi. Hậu quả ở chỗ này cứ để cho bọn họ giải quyết là được. Chúng ta còn phải đi bàn bạc tiếp kế hoạch đi ảo giới Phong Đô... Lúc nãy ta đã mắng cho Nhậm Trăn một trận rồi, nếu ngươi thấy vẫn chưa hả giận thì ta ủng hộ ngươi đi cho cô ấy một cái bạt tai.”
Bùi Kiêu nghe vậy thì lập tức cười khổ: “Ngươi đang đùa đấy à? Dù thế nào cũng không thể làm cái hành động vũ phu mất phong độ như vậy với một cô bé chứ! Chuyện này kết thúc như vậy đi, ngươi đã dạy dỗ cô ấy rồi thì chúng ta cũng điền xuống một dấu chấm để khép lại nó thôi.”
Cung Diệp Vũ quay lại liếc nhìn Bùi Kiêu, sau đó mới lên tiếng: “Hả? Làm vậy mà bản tâm của ngươi không thấy bị khuất nhục hay sao? Vì đối phương sử dụng sát chiêu trước cho nên ngươi cũng có thể sử dụng sát chiêu để phản kích lại. Giống như lúc ngươi báo thù cho cha, là ăn miếng trả miếng vậy.”
Bùi Kiêu nghe vậy mới lắc đầu nói: “Nói vậy thì cũng không sai! Nhưng nếu đã là tỷ thí thì phải chấp nhận trong quá trình có thể có nguy hiểm. Cũng không thể chỉ vì gặp nguy hiểm trong khi tỷ thí mà muốn róc thịt đối phương chứ? Tỷ thí và báo thù trả hận không giống nhau, cái này ta còn phân biệt được rõ ràng. Dù sao đi nữa thì cũng không thể vì một chút không vừa ý mà lập tức muốn giết người chứ hả?”
Cung Diệp Vũ nghe Bùi Kiêu nói xong thì lập tức cười ha hả: “Rất tốt! Thế là ngươi không bị giết chóc làm cho mờ mắt, vẫn còn phân biệt được rõ ràng cái gì là bản tâm, cái gì là dục vọng của ý thức. Rất tốt! Đi thôi, bọn họ đang đợi ngươi đấy.” Cung Diệp Vũ vừa nói vừa sải bước đi thẳng về phía trước.
Trong lòng Bùi Kiêu khẽ động, cẩn thận nghĩ lại những lời Cung Diệp Vũ vừa nói: “Bản tâm và việc bản thân bị mờ mắt... Tìm thấy bản tâm của chính mình, còn phải quán triệt bản tâm vào chấp niệm của bản thân mình? Xem ra con đường để đạt tới Chân Ma cấp cũng không bằng phẳng như trong tưởng tượng của mình rồi.”
“Nhập Ma cấp, chính là nhận thức được sự tồn tại của chính bản thân, sẽ thiêu đốt được tiêu chuân năng lượng trong cơ thể, có thể thực thể hóa để tiếp xúc với người sống, thậm chí có thể thiêu đốt tiêu chuẩn năng lượng để nâng cao thực lực, ví dụ như phát ra nhiệt độ cao, nâng lên khối đá mấy trăm cân, thực lực đó chính là Nhập Ma cấp của linh hồn thể. Khi đó tỷ lệ của tiêu chuẩn năng lượng và chấp niệm trong cơ thể là 1:1, cũng có nghĩa là 100 đơn vị chấp niệm thì dung nạp được 100 đơn vị năng lượng tiêu chuẩn.”
“Còn Chân Ma cấp, ngoại trừ nhận biết được sự tồn tại của bản thân thì còn phải quán triệt, dung nhập bản tâm vào trong chấp niệm của bản thân, tin tưởng tuyệt đối vào phương hướng hành động, làm việc của bản thân, làm cho cường độ chấp niệm của linh hồn bản thân tăng lên rất nhiều. Vậy nên ngoài tất cả những thần thông mà Nhập Ma cấp có thì Chân Ma cấp còn có thể phát tán một loại lực trường khí thế của bản thân, áp chế người sống, linh hồn và cả quỷ quái ở xung quanh trong một khoảng cách nhất định, làm cho tất cả những kẻ chưa đạt tới Chân Ma cấp chỉ có thể sử dụng 70 – 80% thực lực. Chỉ là Nhập Ma thì dễ mà Chân Ma thì khó cầu... Số lượng chấp niệm của bản thân đạt tới 500 đơn vị là điều kiện cơ bản nhất để đạt tới Chân Ma cấp, nhưng khác ở chỗ tỷ lệ của tiêu chuẩn năng lượng và chấp niệm trong cơ thể Chân Ma cấp là 10:1. Nghĩa là 100 đơn vị chấp niệm sẽ dung nạp được 1000 đơn vị năng lượng tiêu chuẩn!”
Cung Diệp Vũ vẫn vừa đi vừa nói chuyện, bỗng nhiên hắn lại quay đầu lại nhìn Bùi Kiêu chằm chằm: “Có biết vì sao Tránh Thoát Giả khó đạt tới Chân Ma cấp không? Nếu chỉ điều kiện chấp niệm đạt tới 500 đơn vị thì trên thế giới có khoảng ít nhất mười người đạt tới, nhưng phải tới bảy, tám người trong số đó vẫn chỉ là Nhập Ma cấp đỉnh phong mà thôi, ngay cả ngưỡng cửa của Chân Ma cấp cũng chưa chạm tới được... Bởi vì rất nhiều người trong số bọn họ không phân biệt được sự khác nhau giữa bản tâm và dục vọng. Bọn họ chỉ nghĩ một cách nông cạn rằng: bất kể là việc, vật hay người nào mà trong lòng muốn có thì đó nhất định là bản tâm của mình, vậy nên phải liều mạng để đi tranh giành. Kết quả là trái lại bị mang tiếng xấu... Quá là buồn cười! Bọn chúng chẳng là gì khác ngoài nô lệ của dục vọng! Làm gì có cái gọi là quan triệt bản tâm!?
“Những kẻ như vậy... sớm muộn cũng sẽ sa đọa ma hóa!”
Lời bình:
Ranh giới giữa làm theo bản tâm và trở thành nô lệ của dục vọng hóa ra lại mong manh như vậy? Những lời này liệu đã khai sáng cho con đường phát triển của Bùi Kiêu? Mời đón được chương mới của TVKD được thực hiện bởi nhóm dịch Vô Hạn Chi Tâm!
Chú thích:
(*) Ở chương trước đã nhầm 45 đơn vị thành 45%, giờ đã sửa lại hết. Xin thông cảm nha.
Bùi Kiêu nghe vậy thì lập tức giật mình kinh sợ. Thực ra, từ lúc chứng kiến quyền lực do thân phận của mình mang lại lúc báo thù, hắn đã có một cảm giác muốn phóng túng bản thân mình. Nhất là khi hắn vừa muốn quán triệt bản tâm của chính mình, lại vừa muốn làm cho mình thấy sảng khoái thì cái cảm giác muốn phóng túng bản thân đó lại càng mạnh mẽ. Giống như luôn có một người ở bên thì thầm vào tai hắn rằng hãy làm tất cả những gì để mình thấy thoải mái đi. Nhưng cũng may là tính cách của hắn vốn cứng cỏi, không vì thế mà thay đổi bản thân, bình thường hay làm gì thì giờ vẫn làm như vậy, ngay cả lúc báo thù cũng không hề lạm sát kẻ vô tội. Mãi đến lúc này, khi nghe Cung Diệp Vũ nói như vậy thì hắn mới giật mình tỉnh ngộ.
“Bản tâm không phải dục vọng của ý thức sao?” Bùi Kiêu thì thầm lặp lại.
Cung Diệp Vũ liền gật đầu khẳng định: “Đương nhiên là không phải rồi! Nếu là như vậy thì cứ gọi thẳng là dục vọng là được rồi, còn cần phải đi lấy cái tên nho nhã ‘bản tâm’ để làm gì? Bản tâm là bản tâm, là niềm tin kiên định nhất trong lòng và là ‘đạo’ của chính mình. Còn dục vọng thì dù thế nào vẫn chỉ là dục vọng, chỉ là thứ nhu cầu và khao khát ở trong lòng được thể hiện ra ngoài ầm thôi... Ngươi biết vì sao những Tránh Thoát Giả kia vì sao đều sa đọa sau khi báo thù không? Mà hơn nữa là sau đó thì lập tức từ Nhập Ma cấp trở thành Chân Ma cấp, thực lực tăng mạnh cả mấy chục lần. Theo như phỏng đoán của ta thì bọn họ đã bị chính dục vọng của mình khống chế và mê hoặc mất bản tâm. Nhất là khi cảm thấy được niềm thống khoái tràn trề khi báo thù, bọn họ chỉ còn thấy được nỗi khoái cảm khi trong lòng không còn điều đè nặng nên đã lập tức ngộ nhận dục vọng chính là bản tâm. Sau đó bị cái dục vọng đó dụ dỗ sa đọa, cho tới tận khi trong trái tìm chỉ còn lại dục vọng. Đó... chính là lúc hắn sẽ sa đọa nhập ma!”
Bùi Kiêu nghe vậy thì trong lòng sợ hãi không thôi. Trong khoảng thời gian vừa qua, hắn đã luôn có cảm giác muốn phóng túng chính mình, nhưng chỉ vì tính cách của hắn xưa nay luôn cứng cỏi, rồi lại có em gái ở bên cạnh nên hắn mới luôn kiềm chế cái tư tưởng đó mà không hề biết rằng trong chuyện này còn có nhiều bí ẩn như vậy... Vậy cái âm thanh trong đầu luôn dụ dỗ hắn phóng túng chính là thứ gọi là dục vọng sao?
Cung Diệp Vũ nói xong lại ra sức vỗ vai Bùi Kiêu một cái: “Nhưng mà ngươi đã không để ta phải thất vọng! Đã trải qua tẩy lễ của báo thù, cũng nhận thấy sự sung sướng của tư tưởng khi báo thù mà vẫn không để chính mình bị lạc lối, biết được rằng đôi khi nhượng bộ cũng không phải là đánh mất bản tâm... Tốt! Rất tốt!”
Bùi Kiêu lập tức cười khổ, lấy tay bóp bóp bờ vai đau nhức của mình. Ngoài mặt là vậy nhưng hắn vẫn thầm nhắc nhở bản thân không được để cái thứ dục vọng đó kiếm soát...“Nhưng nếu như bản tâm không phải là dục vọng thì bản tâm của mình là cái gì đây?”
Khi Bùi Kiêu còn đang trầm tư suy nghĩ xem bản tâm của chính mình là gì thì tiếng Cung Diệp Vũ vẫn đều đều vang lên: “Tuy lực lượng của linh hồn ngươi không phải là quá mạnh nhưng sự mẫn cảm của ngươi đối với Thiên Sinh Vũ Khí lại quá sức tưởng tượng. Chỉ trong thời gian ngắn như thế mà đã có thể sử dụng được thuộc tính của Thiên Sinh Vũ Khí, sự linh cảm đối với nguy hiểm cũng vô cùng tốt! Ngươi chính là Cao Đẳng Tránh Thoát Gỉa sinh ra để chiến đấu rồi! Tốt! Rất tốt! Bây giờ thì bọn họ đã tâm phục khẩu phục rồi. Chúng ta đã quyết định sáng sơm ngày mai sẽ lên đường hướng tới Phong Đô.
Khi còn đang nói chuyện thì Cung Diệp Vũ đã tới cửa một phòng họp. Hắn lập tức đẩy cửa đi vào, Bùi Kiêu cũng đi theo ngay sau hắn. Bùi Kiêu vừa đi vừa hỏi: “Hả? Vậy chúng ta có tất cả bao nhiêu người cũng đi Phong Đô?”
“Mười lăm người.”
Đang ngồi trong phòng họp này chính là mười ba tên Tránh Thoát Giả của Trung Quốc, khi Cung Diệp Vũ đi vào cả đám đều lập tức đứng lên. Cung Diệp Vũ liền tới đứng trước mặt cả mười ba người này, đầy hào hùng nói: “Chính là mười lăm người chúng ta!”
Bùi Kiêu sửng sốt một chút, lập tức hỏi lại: “Chẳng phải những đoàn đội khác đều tuyển cả mấy trăm người cùng đi ảo giới đó sao? Chúng ta chỉ có mười lăm người mà đi ảo giới... có phải là hơi quá ít không?”
Cung Diệp Vũ lập tức cười lạnh: “Tại sao những đoàn đội đó lại tuyển nhiều Tự Do Linh Hồn như vậy à? Ngoài cần người để dò đương và duy trì trao đổi liên lạc với bên ngoài ta thì thực ra phần lớn đám Tự Do Linh Hồn đó bị lấy ra làm bia đỡ đạn đó! Mỗi năm, ngoại trừ một bộ phận Tự Do Linh Hồn được chúng ta cứu thoát thì còn có một bộ phận các Tự Do Linh Hồn khác được chính phủ sử dụng sóng điện từ để cứu ra. Nhưng loại sóng điện từ này không chỉ phá tội nghiệt mà còn làm thương tổn tới chấp niệm của linh hồn thể chúng ta. Khi dùng phương pháp này thì chỉ có 10% khả năng sẽ tạo ra được Tự Do Linh Hồn, nhưng như vậy thì trên thế giới vẫn có hơn một trăm ngàn Tự Do Linh Hồn. Tự Do Linh Hồn nhiều đến như vậy nên với Tránh Thoát Giả thì một trăm tên Tự Do Linh Hồn này cũng chả khác gì pháo hôi giá rẻ cả!”
Nói đến đó thì Cung Diệp Vũ hung hãn nói: “Ta không quản được việc chính phủ dùng sóng điện từ để cứu Tự Do Linh hồn, dù sao nếu không làm vậy thì bọn họ cũng sẽ bị kéo vào vết rách không gian, cũng không khác gì chết. Vậy nên việc dùng sóng điện từ này cũng là phương pháp duy nhất để cứu được số lượng lớn Tự Do Linh Hồn... Nhưng ta khôn thể nào chấp nhận được cái cách mà bọn họ đối đãi với những Tự Do Linh Hồn này! Không những phải kí vào cái thứ không khác gì khế ước bán thân mà còn phải chịu trách nhiệm thực hiện vai trò của pháo hôi trong cái dạng đoàn đội đó. Chuyện như vậy, ít nhất là trong đội ngũ của ta, tuyệt đối không được phép xảy ra!”
Bùi Kiêu lúc này mới gật đầu: “Đúng thật. Đối xử với Tự Do Linh Hồn như vậy thật có hơi quá đáng! Nhưng mà chỉ mười lăm người chúng ta tiến vào ảo giới Phong Đô... liệu có quá mạo hiểm hay không? Ta nhớ là từng nghe một Tự Do Linh Hồn nước Mỹ nói độ khó của ảo giới Phong Đô là 49 Tránh Thoát Giả kia mà?”
Lúc này, tên thanh niên sáng lạn Dương Húc Quang bỗng nhiên vừa cười vừa nói: “Không sai. Phong Đô được đánh giá là có độ khó 49 người, là ảo giới kinh khủng nhất ngoài Ác Ma Thành. Tuy nhiên điều này còn phụ thuộc vào việc chúng ta định tiến vào nơi nào của Phong Đô. Diện tích của ảo giới Phong Đô rất lớn, tuy khu vực mà chúng ta đã thăm dò mới chỉ từ vị trí cửa vào tới cầu Nại Hà, nhưng diện tích đã bằng cả nửa thành phố Bắc Kinh rồi, mà đây vẫn là tít mãi ngoài cửa đấy. Tuy chúng ta còn chưa vượt qua cầu Nại Hà để thực sự tiến vào Phong Đô nhưng Phong Đô rất có thể sẽ giống như âm tào địa phủ trong truyền thuyết vậy: mười tám tầng Địa Ngục, cung điện của Diêm Vương, rồi cả Vọng Tử Thành gì gì đó. Như vậy thì nơi đó sẽ lớn đến khó mà tưởng tượng nổi, đừng nói là 49 Tránh Thoát Giả, cho dù là toàn bộ Thánh Thoát Giả trên thế giới tụ tập lại cũng không đủ.”
Nói đến đó thì Dương Húc Quang liền móc từ trong ngực một tấm bản vẽ. Hắn vừa trải rộng bản vẽ ra vừa nói: “Nhưng nếu như chúng ta chỉ muốn quét sách khu vực bên ngoài cầu Nại Hà thì sao đây? Nếu vậy thì chỉ cần không vượt qua cầu, với thực lực của mười lăm người chúng ta thì hẳn là đủ rồi.” Bản vẽ mà Dương Húc Quang trải ra không ngờ lại là một tấm bản đồ, nhìn những ghi chú trên đó thì đây rõ ràng là bản đồ của ảo giới Phong Đô.
Cung Diệp Vũ mừng rỡ nói: “Đây là bản đồ ảo giới Phong Đô sao? Khá lắm! Ngươi làm thứ này từ bao giờ vậy?”
Dương Húc Quang mỉm cười nói: “Khi ngươi đi Mỹ thì đám bọn ta đang chạy vài vòng ở khu ngoài của Phong Đô để ghi chép và vẽ lại. Lúc trước còn muốn đi thêm vài vòng để vẽ lại hoàn chỉnh bản đồ, nhưng rồi không ngờ lần này đi ảo giới lại gấp gáp như vậy. Thế nên giờ cũng chỉ có thể lấy cái này dùng tạm cho có thôi.”
Bùi Kiêu nhìn kỹ lại bản đồ, những nơi đã được vẽ ra trên đó đều ghi lại cẩn thận mật độ và loại hình quái vật đặc trưng. Có cả một vài địa hình đặc thù như sơn cốc nhỏ, hạp cốc gì gì đó cũng có ghi chú, trong những ghi chú đó thì bắt mắt nhất là vị trí và hướng di chuyển của các con thủ lĩnh lớn nhỏ. Bùi Kiêu càng nhìn thì càng cảm thấy kinh trọng người thanh niên này, chỉ riêng việc vẽ được tấm bản đồ này thì người này chắc chắn cũng không phải kẻ đơn giản rồi.
Dương Húc Quang nhìn thấy ánh mắt tán thưởng của Bùi Kiêu dành cho mình thì vẫn cười với một vẻ rất rụt rè, nhưng trong sự rụt rè này lại như có như không mà mang theo một vẻ bài xích. Mà Bùi Kiêu thì hình như cũng không phát hiện ra thái độ của hắn, hắn chỉ nhìn bản đồ một lúc lâu rồi mới nói: “Nếu đã có bản đồ này thì chúng ta chắc sẽ không rơi vào hoàn cảnh bị quỷ quái bao vậy. Nhưng vẫn còn một vấn đề khác mà chúng ta cần giải quyết... Ta nghe nói có một loại linh hồn đặc thù có thể chứa trong cơ thể mình lượng lớn năng lượng tiêu chuẩn. Nếu như chúng ta muốn chiến đấu với quỷ quái trong Phong Đô, hơn nữa còn muốn đối mặt với những con quái thủ lĩnh lớn, nhỏ kia thì trong lúc chiến đấu chắc chắn sẽ xảy ra tổn thất. Nếu vậy thì chúng ta nhất định phải có linh hồn đặc thù như vậy đi cùng mới được. Vấn đề này...”
Dương Húc Quang cười cười chỉ vào chính mình, nói: “Ta đây.”
Bùi Kiêu sửng sốt một chút hỏi lại: “Vậy là ý gì?”
“Là ta.” Dương Húc Quang vẫn cười như cũ, không có chút biểu hiện hết kiên nhẫn nào: “Ta chính là là loại linh hồn đặc thù đó đấy. Ta là Tránh Thoát Giả và cũng là linh hồn đặc thù có được ‘năng lực không gian linh hồn’... Chứ ngươi tưởng ta mang theo cái bản vẽ này vào trong ảo giới bằng cách nào? Đây là giấy thật chứ không phải giấy do chấp niệm tạo thành đâu.”
Bùi Kiêu ngây người vuốt vuốt tờ bản đồ kia. Đúng thật! Nếu không thiêu đố năng lượng tiêu chuẩn thì tay của hắn sẽ xuyên thấu qua tờ bản đồ đó... Thứ này hóa ra thật sự làm bằng vật chất, chứ không phải thứ được tạo thành từ chấp niệm!
“Vậy thì ta không còn vấn đề gì nữa.” Bùi Kiêu nhìn kỹ tấm bản đồ,cả nữa ngày sau hắn mới gật đầu nói.
Cung Diệp Vũ nghe vậy thì lập tức cười ha hả: “Vậy là quyết định như thế rồi nhé! Sáng sớm ngày mai, chúng ta sẽ dùng máy bay quân dụng để đi tới ảo giới Phong Đô!”
“Hãy để mười lăm người chúng ta! Mở một trận đại sát bên trong đó đi!”
Quyết định xong phương hướng hành động làm cho tất cả đều cảm thấy nhẹ cả người, không ai có ý định kéo dài thời gian hay trì hoãn kế hoạch gì nữa. Sau đó, kế hoạch hành động cụ thế bắt đầu được phác thảo sơ bộ: qua lối vào rồi thì đi đường nào, từng bước tiêu diệt những quỷ quái bình thường và quỷ quái thủ lĩnh thế nào, rồi tiến lên theo lộ trình nào. Mục đích cuối cùng là tới được khu vực bên cầu Nại Hà, đoạn đường này có tổng cộng mười lăm tiểu thủ lĩnh và ba đại thủ lĩnh, có hơn một trăm khu vực nguy hiểm có số lượng lớn quỷ quái tập trung thành cả tập đoàn.
“Theo kế hoạch này thì chúng ta cần phải ở lại trong Phong Đô khoảng mười ngày.”
Trên máy bay vận tải quân dụng, Dương Húc Quang đang cầm một tờ tài liệu trên tay, hắn nói với mọi người: “Theo như kế hoạch của chúng ta thì lần hành động này đại khái sẽ phải đối mặt với hai con quỷ quái Chân Ma cấp. Đương nhiên vì có Cung Diệp Vũ nên chỉ cần không bị mai phục hoặc bị tách ra thì nếu một chọi một với quỷ quái Chân Ma cấp cũng sẽ không quá nguy hiểm... Bây giờ chúng ta phải thảo luận một vấn đề khác.”
Dương Húc Quang nói tới đó thì khép tài liệu trong tay lại, hắn nhìn mọi người rồi nói: “Vấn đề là nếu tất cả chúng ta đều tiến vào ảo giới Phong Đô thì liệu có ổn hay không?”
Lúc này, tính cả Bùi Kiêu thì mười lăm Tránh Thoát Giả đều có mặt trên máy bay vận tải này, khi Dương Húc Quang vừa nói ra lời đó thì ngoài chính hắn ra, khuôn mặt tất cả đều hiện lên vẻ thận trọng, bọn họ đồng loạt nhìn về phía Cung Diệp Vũ. Mà Cung Diệp Vũ vốn luôn thể hiện thái độ bất cần thì lúc này cũng thể hiện sự thận trọng hiếm thấy, hắn trầm tư hơn mười giây rồi mới gật đầu nói: “Thời gian mười ngày cũng không quá dài. Tuy đã gần tới Tết Nguyên Đán nhưng có lẽ mọi chuyện cũng sẽ không trùng hợp đến vậy đâu. Chỉ đi mười ngày mà thôi, hơn nữa chúng ta sẽ làm hết sức để có thể hoàn tất việc truy quét này sớm hơn kế hoạch.”
Những người còn lại nghe vậy thì cũng chỉ biết gật đầu đồng ý, chỉ có Bùi Kiêu là nghe mà chả hiểu gì cả. Hắn liền vội nhìn về phía Dương Húc Quang đang ở gần mình nhất hỏi: “Thế là ý gì? Vì sao chúng ta đi mười ngày lại không ổn vậy? Chẳng lẽ sẽ xảy ra chuyện hỗn loạn gì sao?”
Dương Húc Quang cười khổ một cái nói: “Cũng không phải chắc chắn sẽ xảy ra hỗn loạn. Bắt đầu từ khoảng một năm rưỡi trước, năm nào cũng sẽ có vài thành phố xuất hiện quỷ quái thực thể hóa. Đám quỷ quái này chủ yếu có thực lực Nhập Ma cấp, nhưng cũng có một số rất nhỏ quỷ quái Chân Ma cấp. Mà quy luật xuất hiện quan trọng của đám quỷ quái này có là ở những thành phố hoặc địa điểm có nhiều Từ Do Linh Hồn tự tập, thành phố càng tụ tập nhiều Tự Do Linh Hồn thì tỷ lệ xuất hiện quỷ quái thực thể hóa lại càng cao. Ngươi thử nghĩ một chút mà xem: một con quỷ quái Chân Ma cấp cùng với hơn trăm con quỷ quái Nhập Ma cấp đồng loạt thực thể hóa trong thành phố thì sẽ bao nhiêu người thương vong đây?”
Bùi Kiêu lập tức kinh sợ, vội hỏi: “Tại sao ta lại chưa bao giờ nghe thấy những chuyện như vậy? Một tòa thành thị gặp phải chuyện hỗn loạn như vậy, mà lại còn là chuyện từ một năm rưỡi trước nữa, chuyện như vậy đáng ra đã phải lan truyền khắn trên mạng internet rồi mới đúng chứ? Vì sao chỉ một chút tin đồn ta cũng chưa bao giờ nghe thấy?”
Bọn Dương Húc Quang liền dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn về phía hắn. Rồi khi mà Bùi kiêu còn chưa kịp nghĩ ra ý tưởng gì thì Dương Húc Quang đã gật đầu trước rồi nói: “Đúng vậy. Chuyện này chính là bí mật có cấp bậc cao nhất với quốc gia. Tất cả các quốc gia biết rõ sự tồn tại của linh hồn trên thế giới đều có chung thái độ giữ bí mật ở mức cao nhất chuyện này, bởi vì tất cả những gì liên quan đến linh hồn thất sự quá mức kinh người. Bất kể là việc quỷ quái có thể thực thể hóa bất cứ lúc nào hay là chuyện sóng điện từ sẽ đạt điểm tới hạn năm 2012 đều đủ để dẫn tới một trận thảm họa của nền văn minh. Nếu như dân chúng mất đi cảm giác an toàn cơ bản nhất, thì rất có thể cả thế giới sẽ hoàn toàn rơi vào bạo loạn, đó là một nguyên nhân trong số đó...”
“Một nguyên nhân khác mới thật sự là nguyên nhân quan trọng nhất, chính là vấn đề ‘quyền được làm linh hồn’. Nếu như dân chúng biết được rằng 99,99% trong số họ sẽ bị tội nghiệt trói buộc sau khi chết, rồi bị kéo vào vết rách không gian, vậy ngươi cho rằng bọn họ sẽ làm những gì? Nhất là khi bọn họ biết rằng trên đời còn có Tránh Thoát Giả, Cao Đẳng Tránh Thoát Giả, Tự Do Linh Hồn tồn tại, và những kẻ này lại không bị lôi vào vết rách không gian. Cái đó gọi là “không sợ có tai họa mà chỉ sợ một mình mình gặp tai họa”, nếu thật sự điều đó xảy ra thì người sống sẽ đủ sức lật đổ chính phủ của toàn bộ các quốc gia trên thế giới!”
Bùi Kiêu càng nghe thì sắc mặt càng khó coi, sau hơn cả nửa ngày, hắn mới thì thào hỏi: “Nói cách khác, chính phủ của tất cả các quốc gia trên thế giới đã dùng quyền lực để cho giấu mọi tin tức đúng không? Thế nhưng không có chuyện gì là tuyệt đối cả, nếu như có người ngẫu nhiên đến nơi xảy ra sự việc rồi quay chụp được những sự việc đó thì sao? Sau đó hắn lại không suy nghĩ gì mà đưa thẳng lên mạng thì thế nào?”
Sắc mặt Dương Húc Quang cũng dần trở nên nặng nề. Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: “Trên cơ bản thì tình huống như vậy không có khả năng tồn tại. Bởi vì tại hiện trường nơi quỷ quái thực thể hóa chiến đấu thì ai còn sống được đã là tốt lắm rồi, cơ bản là sẽ không thể nào đi quay chụp gì cả... Đương nhiên, nếu như bí mật này bị tiết lộ vì nguyên nhân như vậy thì khả năng lớn nhất có thể là...” Nói tới đây thì Dương Húc Quang liền đưa tay lên làm động tác cắt cổ một cái. Lập tức, sắc mặt của Bùi Kiêu càng trở nên khó coi.
Cứ như vậy, Vùi Kiêu ngồi một chỗ trầm ngâm cả nửa ngày, sau đó hắn mới thở dài một hơi nói: “Dù sao đi nữa thì giấu giếm như vậy cũng không phải là cách giải quyết vấn đề. Cho dù có thể giấu được thì rồi cũng sẽ đến ngày 21 tháng 12 năm 2012, đến lúc đó rồi cũng sẽ gặp phải...” Bùi Kiêu nhớ lại tất cả những gì mình đã trải qua dưới Địa Ngục. Nếu như các quốc gia hạ quyết tâm phong tỏa tin tức, vậy thì dù sau này hắn đã đủ mạnh mẽ, không lo ngại bị chính phủ bắt đi thí nghiệm nên dám lớn mật nói ra chuyện Địa Ngục, nhưng nếu chính phủ vẫn giữ kín những tin tức này thì sao? Nếu thực sự như vậy thì vẫn không thể ngăn được tai họa này rồi.
Dương Húc Quang lại cười ôn hòa rồi nói: “Làm vậy cũng vì không còn cách nào khác. Hiện này toàn thế giới đều đang nghiên cứu xử dụng sóng điện từ để giúp đánh tan tội nghiệt một cách an toàn. Một khi nghiên cứu này thành công thì có lẽ bọn họ sẽ công bố với toàn thế giới về tình hình cụ thể và chi tiết của giới linh hồn... Lúc trước đang nói tới chuyện quỷ quái thực thể hóa trong thành thị thì ngươi ngắt lời, đám quỷ quái sẽ thực thể hóa tại những thành thị hoặc khu vực có số Tự Do Linh Hồn đông nhất, và thời gian mà chúng thực thể hóa đều vào khoảng đầu năm mới hoặc tháng bảy, tháng tám. Vậy nên cứ khoảng nửa năm thì sẽ có một đợt quỷ quái thực thể hóa ồ ạt.”
“Cuối năm, cuối năm...” Bùi Kiêu nghe vậy thì chợt kinh sợ, hắn gần như hét lên: “Nói cách khác, giờ đã là cuối tháng mười hai, chả mấy nữa sẽ đến Tết Nguyên Đán. Giờ chẳng phải là lúc mà đám quỷ quái kia có khả năng thực thể hóa nhất hay sao? Vì sao chúng ta lại muốn đi ảo giới vào thời điểm này cơ chứ?”
“Bởi vì lúc này là thời điểm mà ảo giới yếu nhất.” Cung Diệp Vũ vốn đang dựa lưng vào vách tường cabin ngáy khò khò bỗng nhiên mở hai mắt, trầm giọng nói với Bùi Kiêu: “Không biết vì nguyên nhân gì mà mỗi khi ở thế giới bên ngoài có quỷ quái thực thể hóa nhiều nhất thì cũng là lúc ảo giới yếu nhất. Thực lực của Chân Ma cấp trong đó thường là không bằng một nửa ngày bình thường. Đây cũng là nguyên nhân mà ta lựa chọn tiến vào ảo giới vào lúc này.”
Cung Diệp Vũ nói tới đó thì lại nhắm mắt lại, hắn thì thào nói: “Ta cần phải chịu trách nhiệm với tính mạng của các ngươi. Nếu như chỉ một mình ta thì đương nhiên là sẽ không phải e ngại con quỷ quái Chân Ma cấp nào cả, nhưng ở đây còn có các ngươi nữa. Trong hoàn cảnh chiến đấu hỗn loạn trong ảo giới, các ngươi có thể sẽ gặp phải đủ loại chuyện ngoài ý muốn, huống chi Phong Đô còn là loại ảo giới cao cấp nữa. Nơi đó không giống mấy cái ảo giới cấp thấp như Nam Bắc Chiến Trường đâu. Khi ngươi vừa tiến vào đó thì vị trí lối ra vào của ảo giới sẽ lập tức chuyển rời tới một vị trí khác, vậy nên nếu có chuyện gì noài ý muốn xảy ra thì trong số các ngươi thậm chí sẽ chết mất một nửa… Cho nên ta mới lựa chọn thời điểm này để vào ảo giới. Nếu như trong thời gian này xuất hiện chuyện gì thì để ta chịu trách nhiệm là được.”
Mọi người nghe vậy thì đều không nói gì nữa, còn Bùi Kiêu thì cảm thấy trong lòng nặng trĩu. Rồi không biết vì lý do gì mà hắn bỗng nhiên cảm thấy một dự cảm chẳng lành, giống như trong mười ngày này chắc chắn sẽ xảy ra một chuyện gì đó vô cùng đáng sợ vậy, hắn lập tức thấy lo lắng cho mẹ và em gái…
Bất chấp những điều đó thì cho xế chiều ngày hôm đó, mọi người đã tới được sân bay thành phố Trung Khánh, rồi từ đó đi tới huyện Phong Đô, nơi có lối vào ảo giới Thành Phong Đô của Trung Quốc!
Sau khi mọi người từ máy bay quân dụng đáp xuống sân bay thì lập tức được một đoàn xe đặc biệt đưa tới lối vào của ảo giới. Vì tất cả mọi người đều thiêu đốt năng lượng tiêu chuẩn nên đều thực thể hóa trước mặt mọi người, vậy nên thậm chí cả những quân nhân đi đón tiếp cũng cho rằng họ là người bình thường. Vậy nên cả đám quân nhân đều cảm thấy kỳ quái và hiếu kì về thân phận của cả bọn: rõ ràng là quan lớn tới từ Bắc Kinh, thế mà vừa đến huyện Phong Đô, thậm chí còn không cả thèm đi gặp quan viên của sở tại đã chạy ngay đến khu di tích danh thắng Cổ Thành Phong Đô. Chuyện như vậy đúng là làm cho người ta không hiểu thấu.
Nhưng khi đám Cung Diệp Vũ lấy văn kiện xác minh của cục Quốc An trung ương ra thì những người này cũng chỉ còn biết ngoan ngoãn nghe sai bảo. Vậy là tổng cộng mấy chục chiếc xe jeep quân dụng được sử dụng để đưa mọi người tới khu di tích Cổ Thành Phong Đô.
Cứ như vậy, khi mọi người tới được lối vào của ảo giới Phong Đô thì đã hơn tám giờ tối. Lối vào của cái ảo giới này là một vết nứt không gian giống như ở nước Mỹ. Ở cách đó không xa cũng có một khu biệt thự, nhưng đương nhiên là ở đây không lắp đặt những thiết bị xa hoa như ở Mỹ, mọi người đều vào đó đăng kí và ghi chép lại. Khoảng mười phút sau thì mọi người mới cùng tiến vào cái khe nứt không gian là lối vào ảo giới Phong Đô.
Có thể nói là Bùi Kiêu đã từng có kinh nghiệm xâm nhập vào ảo giới. Ảo giới Nam Bắc Chiến Trường thì cứ như thể là một chiến trường Âu Mĩ cận đại thật vậy, khói thuốc súng tràn ngập, khắp nơi là tiếng súng, tiếng pháo rền vang, nhưng khi bước qua khe nứt không quan thì cơ thể cũng không có cảm giác gì lớn. Nhưng cái ảo giới Phong Đô Quỷ Thành này thì lại rất khác, vừa bước vào trong khe nứt thì Bùi Kiêu lập tức cảm thấy như trời đất xoay tròn, giống như vừa rơi vào trong một xoáy nước khổng lồ vậy. Cảm giác đó kéo dài một lúc lâu, mãi tới khi Bùi Kiêu cảm thấy đã không còn phân biệt được chút phương hướng nào nữa thì chân hắn dậm lên mặt đất, nhưng vì cảm giác phương hướng và thăng bằng đang hỗn loạn nên hắn liền ngã quay ra luôn. Khi hắn có thể cẩn thận nhìn lại bốn phía thì thấy xung quanh cũng có la liệt người ngã quay trên mặt đất, chỉ có Cung Diệp Vũ cầm Tử Lôi Đao đứng chắn trước người cả đám, đã thế còn bầy ra một bộ dáng hiên ngang oai vệ như lúc tạo dáng chụp hình, ngoài ra thì không còn ai đứng nổi nữa.
Bùi Kiêu thấy thế thì trong lòng cũng dễ chịu hơn đôi chút. Dù sao thì giờ hắn cũng đang mang cái mác Cao Đẳng Tránh Thoát Giả, nếu như vậy mà sức chịu đựng lại biểu hiện có vẻ còn yếu hơn cả Tránh Thoát Giả bình thường thường thì hắn còn biết giấu cái mặt đi đâu?
Bùi Kiêu cố gắng đứng lên, hắn cười khổ lắc đầu, chỉ muốn làm sao cho cái đầu nhanh thoát khỏi trạng thái quay mòng mòng lúc này, đồng thời hắn cũng lớn tiếng hỏi Cung Diệp Vũ: “Cung Diệp Vũ, ngươi làm thế nào mà không bị ngã vậy? Gớm, ngươi cũng đừng có tạo dáng mãi nữa, ở đây làm gì có ai không biết ngươi đâu, mọi người đều biết tính tình của ngươi như thế nào rồi…”
Bùi Kiêu còn chưa dứt lời thì từ một nơi xa xôi nào đó ngoài kia bỗng nhiên vang lên một tiếng bò rống ầm ầm vang dội như sấm, giống như một con viễn cổ cự thú(1) vươn mình gào thét. Trong khoảng khắc đó, mọi người đều cảm thấy mặt đất dường như dang rung chuyển, cùng truyền tới với thanh âm đó còn có một nỗi run sợ vô hình đánh thẳng vào trái tim mỗi người.
“Hà… Có quỷ quái tiến giai rồi! Mà từ trường khí thế vừa rồi…” Cung Diệp Vũ nhìn đăm đăm về phía xa, rồi bỗng quay lại liếc nhìn mọi người. Nét mặt của hắn chưa từng nghiêm túc như lúc này, nhưng trong sự nghiêm túc đó còn có một vẻ hưng phấn không nói nê lời, giống như một kẻ nghiện chiến đấu gặp được đối thủ, giống như sắc lang thấy mỹ nữ (2), trong mắt của hắn đang tràn ngập sự cuồng nhiệt như thế.
Cung Diệp Vũ nhìn mọi người nói: “Tiếng gầm đó có khí thế trường đi kèm, như vậy thì có thể suy luận được rằng con quỷ quái phát ra tiếng gầm đó đã có thực lực vượt qua Chân ma cấp rồi. Hay nói cách khác, sau khi nó tiến giai…”
“Quỷ quái Ma Vương Cấp mà tổ chức linh hồn của các quốc gia vẫn phỏng đoán… đã xuất hiện thật rồi!”
Lời bình:
Kẻ địch “không tồn tại” hóa ra lại có lại có thật? Đó sẽ là địch thủ mạnh nhất mà ngay cả Cung Diệp Vũ cũng chưa từng đối mặt! Ma Vương cấp sẽ mạnh mẽ và khủng bố đến mức độ nào? Đoàn người sẽ làm gì khi một kẻ địch vượt trội như vậy xuất hiện? Cùng đón đọc những chương mới cực kỳ kịch tính và nghẹt thở của TVKD được nhóm dịch Vô Hạn Chi Tâm thực hiện nhé!
Chú thích:
1. Viễn cổ cự thú: Loài thú khổng lồ từ thời cổ đại xa xôi trước kia.
2. Sắc lang gặp mỹ nữ: Giống như “dê già” thấy con gái đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.