Quyển 5 - Chương 17: Chương 7-2: Hoàn toàn áp đảo (2)
Zhttty
26/07/2016
Bùi Kiêu chẳng phải là một kẻ bất tài. Trái lại, chỉ cần có cơ hội thì hắn sẽ thể hiện được rất nhiều điều!
Trước khi tử vong, sở dĩ hắn ‘tầm thường vô vi’ (1), cẩn thận chặt chẽ, nguyên nhân là do sự áp đặt của xã hội với con người. Ngươi chỉ được phép là ‘người’ mà thôi, là hổ cũng phải nằm sấp, là rồng cũng phải cuộn mình! Xã hội thực tế chính là thứ lạnh băng tàn khốc như vậy, chẳng khác gì những trình tự máy tính đã được lập trình hoàn hảo, không có bất kỳ một kẻ nào có thể thay đổi được. Cho dù trên đời có những người gặp may mắn, ví dụ như trúng xổ số, tìm được mỏ dầu, mỏ vàng, cũng chẳng qua là nhảy từ địa vị cũ lên một địa vị khác tốt hơn trong sự sắp đặt của thế giới, vẫn chẳng thể thoát khỏi sự quản lý của hệ thống xã hội.
Nhưng giới linh hồn thì lại khác, đây là một thế giới mà người ta sẽ tuân theo bản tính chân thực nhất, là thế giới nơi mà ý chí cá nhân, ý thức, năng lực, bản tâm quyết định thực lực và địa vị của mỗi người. Sau khi Bùi Kiêu tiến cấp Chân Ma, hắn đã hoàn toàn vứt bỏ những sự chặt chẽ cẩn thận, sự tầm thường vô vi trước kia. Lúc này, đây mới thực sự là hắn!
Vậy là vai trò chủ đạo trong việc bố trí phòng ngự của Hội Nghị Thượng Đỉnh mười bảy nước lần này đã được giao cho Bùi Kiêu. Chỉ trong nửa buổi chiều, việc bố trí phòng ngự cho các đội ngũ của cả mười bảy quốc gia đều đã xong xuôi, đội ngũ của quốc gia có thực lực hơi yếu thì được bố trí phòng thủ phía trong, đội mạnh hơn một chút thì bảo vệ vòng ngoài. Tất cả mọi vị trí, phương hướng đều được tính toán, kể cả tòa nhà hiện tại cũng đã sắp xếp người trông giữ. Bùi Kiêu xử lý mọi việc rất công bằng, minh bạch, không hề cố ý gây khó dễ bất kỳ đội ngũ nào, thậm chí đội ngũ của Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc còn được bố trí ngoài cùng nhất! Vậy nên, dù là trong đám da trắng thì vẫn có không ít người thầm nể phục hắn, đã không còn ai phản đối hay đàm tiếu gì nữa.
“Nếu như đã bố trí xong các khu vực phòng ngự, vậy thì bắt đầu từ ngày 3 tháng 6, ta hi vọng các vị sẽ tới đóng giữ tại khu vực được giao cho mình quản lý. Ân oán trước kia, thậm chí ân oán lần này ta cũng không quan tâm. Thật ra, ta là một người rất dễ tính, chỉ cần ngươi không phải kẻ địch của ta, vậy thì khi có lợi, tất cả mọi người đều sẽ được hưởng, ta đảm bảo ta không phải một kẻ keo kiệt hay cay nghiệt gì. Nhưng nói trước, các ngươi phải sửa ngay tư tưởng kỳ thị chủng tộc cho lão tử trước đã, bằng không thì ta cũng không phải một kẻ lương thiện gì đâu. Đừng tưởng ta hiền lành gì hơn Cung Diệp Vũ đó!”
Đó là những lời cuối cùng của Bùi Kiêu trước khi hắn rời khỏi hội trường. Sau khi nói, hắn lập tức đứng dậy rời khỏi phòng hội nghị. Mấy nghìn đôi mắt cứ thế lăm lăm dõi theo, cho đến khi hắn và đoàn Trung Quốc hoàn toàn bước ra khỏi phòng mới thôi. Sau đó, hội trường lần nữa rơi vào yên lặng không một tiếng động thật lâu…
Có lẽ đúng như những gì Bùi Kiêu đã nói với gã Chân Ma cấp trung niên: ngay khi xuất hiện, sự tồn tại của Cung Diệp Vũ đã hoàn toàn phá vỡ sự lũng đoạn sức mạnh và địa vị của người da trắng, còn sự trỗi dậy của Bùi Kiêu thì đã hoàn toàn dẫm nát hy vọng trở lại của họ, mà trước khi dẫm lên còn cho một cái bạt tai thật đau… Không cần biết thế giới người sống như thế nào, văn hóa, khoa học kỹ thuật như thế nào, nhưng chỉ cần giới linh hồn còn tồn tại một ngày, thì ở đó, địa vị của người da vàng không kém một chút nào so với người da trắng!
“Kết quả cũng không tệ nhỉ…”
Trong căn phòng của Bùi Kiêu, lúc này đang tụ tập hơn hai mươi người. Tuy phòng của hắn là loại phòng lớn nhất, cho hai mươi người ngồi trong phòng khách là hoàn toàn không thành vấn đề, thế nhưng khi thực sự cho hai chục người đi vào thì đúng là có vẻ khá chật chội, nhất là nơi này lại là Đảo Phục Sinh, linh hồn ở đây chẳng khác gì người sống. Trong số hai mươi mấy người này, ngoài hai người Dương Đỉnh Thiên và Trương Hằng, còn có Vu Nữ Trần, Dương Húc Quang, các Tránh Thoát Giả còn lại và vài Tự Do Linh Hồn mạnh nhất của Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc, nếu không phải không gian căn phòng có hạn thì có khi cả đoàn Trung Quốc đều sẽ kéo vào đây cũng nên.
Thực ra, lúc ban đầu, khi Bùi Kiêu nhận trọng trách làm trưởng đoàn, dẫn đầu đội ngũ đi Đảo Phục Sinh, tuy vì hắn đã là cường giả Chân Ma cấp nên không ai phản đối ra mặt, nhưng thực ra vẫn có người thầm ghen ghét. Ghén ghét vì Bùi Kiêu không có được thực lực và uy vọng lớn đến không thể không phục như Cung Diệp Vũ, rồi lúc vừa xuống máy bay, Bùi Kiêu lại thẳng thừng mắng mỏ, khiến cho những người này lại càng cảm thấy bất mãn hơn.
Rồi cho đến khi hội nghị diễn ra, Bùi Kiêu đại hiển thần uy (2), chẳng những nhẹ nhàng đánh gục một gã cùng cấp Chân Ma, mà sau đó còn dùng lý lẽ và uy thế khiến cho đám người da trắng kia không dám manh động. Hành động lần này đúng là đã khiến cho đám linh hồn của Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc vừa mừng vừa sợ, từ đó sinh ra sự nể phục vô cùng với Bùi Kiêu. Dù sao thì Bùi Kiêu không quá nóng tính và cũng không phải kẻ lỗ mãng, không thèm quan tâm thiệt hơn như Cung Diệp Vũ. Như vậy tính ra, địa vị mà hắn có được cũng là xứng đáng.
Lúc này đã về tới khu sinh hoạt, mặc dù nơi này cũng có TV, máy tính, thậm chí cả rạp phim loại nhỏ cũng có, nhưng lúc này mọi người đều đang hưng phấn nên chẳng ai quan tâm tới mấy thứ đó, tất cả đều chỉ mong được chạy tới gặp Bùi Kiêu. Còn lúc này thì Bùi Kiêu đang xay hạt café… Chính là chỗ café Thực Phẩm Chấp Niệm mà hắn đã đổi ở Châu Âu, hắn cũng chỉ còn vài trăm đơn vị thứ xa xỉ này mà thôi.
Nếu như khách đã đến thì đương nhiên Bùi Kiêu sẽ không keo kiệt, hắn xay hết đến mấy đơn vị café chấp niệm, lọc thật sạch rồi pha cho mỗi người một ly, sau đó lại mời mọi người rất nhiều thuốc lá. Mọi người có mặt thấy vậy thì đều mặt mày hớn hở, càng cảm thấy Bùi Kiêu đáng mến, khi nói chuyện cũng thoải mái hơn rất nhiều. Ngoài việc hơi chút ca thán vì Bùi Kiêu hành động có phần quá mức trong hội nghị hôm nay, thì đã không còn lại bất kỳ sự bất mãn nào trước kia. Nhưng quan trọng hơn là mọi người đều tỏ ý rằng sẽ cùng tiến, cùng lùi với Bùi Kiêu, điều gì nên làm thì sẽ làm, tuyệt đối không có chuyện thờ ơ, lãnh đạm.
Thật ra những gì Bùi Kiêu mới làm mới chính là ý chí bao dung mà hắn đã lĩnh ngộ được… Bao dung này không phải là bao dung cho sự mạo phạm, hay bao dung cho sự ác ý, sự thù địch của kẻ khác. Đó chỉ là cổ hủ! Là nhu nhược!
Bao dung thực sự là phải chấp nhận vạn vật! Thiện cũng được, ác cũng tốt, sống cũng chấp nhận, mà giết cũng có thể. hết thảy tùy vào tâm! Nhưng mà đó cũng vẫn chỉ là mặt ngoài. Bao dung chân chính phải là lực lượng!
Ví dụ như một cái ảo nhỏ bé thì liệu có thể chứa đựng được bao nhiêu (*)? Một trận nước lũ tràn qua là lập tức tan vỡ!
(*Bao dung còn có nghĩa là chứa đựng – người dịch)
Cái này cũng chịu đựng, cái kia cũng chịu đựng, người này đấm ngươi một cái, kẻ kia tát ngươi một phát, vào tận nhà lừa ngươi mà ngươi vẫn lấy ‘bao dung’ làm cái cớ để lờ đi, đó không gọi là bao dung! Cái đó gọi là cổ hủ, là nhu nhược, có lẽ cũng gọi là không có lực lượng nên đành chịu nhục, gọi là bao dung chẳng qua cũng chỉ để nghe cho sang mà thôi…
Bùi Kiêu ngắm nhìn đại dương mà cô đọng nên trường khí thế bao dung, thứ đầu tiên hắn thấy được ở đại dương là sự to lớn, dài rộng và vô biên. Đại dương, trước hết phải có to lớn, dài rộng, vậy mới có thể thành tựu được đại dương! Mặc dù có to lớn, nhưng mà còn phải là biển mới được, nếu là một hồ nước mà muốn dung nạp bất kỳ vật gì, vậy thì chẳng qua cũng chỉ là một vũng nước thối mà thôi. Hơn nữa, không phải đại dương lúc nào cũng gió êm sóng lặng, một khi phẫn nộ là lập tức sóng cả cuộn trào, phong ba bão tố, thậm chí là sóng thần… Đó mới chính là bao dung!
Thế nên, tuy lúc trước Bùi Kiêu đã tức giận, đã sẵn sàng giết ngươi, đã uy phong lẫm liệt, vừa thiện lại vừa ác, lại vẫn giữ được tín nghĩa, thế nhưng lúc này, nụ cười của hắn lại không có bất kỳ vẻ kiêu ngạo gì, thân thiện hệt như chàng hàng xóm nhà bên. Lúc này, hắn đang hào phóng lấy Thực Phẩm Chấp Niệm của bản thân ra đãi mọi người, mỗi người đều được một phần như nhau.
“Ha ha ha, đã nói mà! Ở xa như vậy mà có thể ngửi được mùi cafe thì đây chắc chắn chỉ có thể là cafe chấp niệm mà thôi, đúng không nào?”
Bỗng nhiên, từ ngoài cửa truyền vang lên một tràng tiếng Anh. Liền đó, một gã da trắng to con từ ngoài cửa đi thẳng vào, rồi chẳng hề làm khách, nhìn thấy ly cafe của Bùi Kiêu trên bàn thì hai mắt tỏa sáng như thể muốn cầm lên uống thử ngay vậy.
Bùi Kiêu cũng nhận ra ngay gã da trắng to con này, đó đúng là David – anh chàng Tránh Thoát Giả người Đức to con với tính cách hào sảng đã từng kề vai chiến đấu cùng Bùi Kiêu tại Nam Bắc Chiến Trường. Mà đi theo sau David còn có vài tên Tránh Thoát Giả đội viên của anh ta. Lúc bước vào cửa, đám này có vẻ còn sợ hãi, nhất là lúc thấy Bùi Kiêu ngồi đó, biểu cảm sợ hãi của họ lại càng thêm rõ ràng, chẳng hề có chút vui vẻ nào giống như David.
Bùi Kiêu cũng chẳng thèm để ý bọn họ, lập tức đứng dậy bắt tay David rồi nói: “Ta còn tưởng rằng các ngươi sẽ không thèm gặp ta nữa chứ! Dù sao thì vừa rồi ta cũng đã có mâu thuẫn lớn như vậy với các ngươi.”
David bắt chặt tay Bùi Kiêu, vung vẩy mấy cái, lúc này mới cười ha hả: “Làm gì có chuyện đó! Người mâu thuẫn với ngươi không phải là ta, mà là cái đám nhàm chán kia cơ mà! Lúc ở hội trường ngươi mắng thật là hay đấy, cả đám ngồi xung quanh ta đều xanh hết cả mặt ha ha ha…”
Bùi Kiêu cũng cười ha hả, mời cả đám ngồi xuống rồi hỏi: “A? Vậy là các ngươi không thèm để ý sao?”
David còn chưa trả lời thì ngoài cửa lại vọng tới những câu nói bằng tiếng Anh khác: “Chẳng lẽ chúng ta để ý thì có thể thay đổi được cách làm của ngươi sao? Cho dù hôm nay có buộc phải giết người thì chắc chắn ngươi cũng sẽ làm đúng không? Dù sao thì lúc này ngươi đang ngồi ở vị trí đứng đầu một tổ chức linh hồn, thế nên có những việc ngươi không thể làm theo ý muốn cá nhân mình.”
Bùi Kiêu cười nhìn về phía cửa ra vào. Tại đó đang đứng một thanh niên da trắng tươi cười ấm áp. Đó chính là Johnan – chàng trai người Anh mà Bùi Kiêu đã kết bạn trong trận chiến Nam Bắc Chiến Trường. Anh ta cũng không ngần ngại bước vào phòng, cũng có mấy tên Tránh Thoát Giả theo sau anh ta cùng đi vào. Cũng không biết có phải là trùng hợp hay không, mà khi bước vào phòng, mấy tên Tránh Thoát Giả đi theo Johnan cũng tỏ ra sợ hãi, nhất là lúc thấy Bùi Kiêu nhìn về phía mình, vẻ sợ hãi của bọn họ càng trở nên rõ ràng.
Bùi Kiêu cười nói: “Ở Trung quốc chúng ta, có một câu nói để chỉ chuyện này, gọi là ‘tên đã lên dây, không thể không bắn’. Ai cũng muốn lấy cỗ hào khí kia về cho tổ chức của mình, và cũng chẳng ai có thể vứt bỏ tổ chức của mình để rồi trở thành tội đồ thiên cổ. Quả thực là ta không thể làm khác! Dù sao thì vẫn phải lo nghĩ cho những kẻ yếu – thành phần chính của giới linh hồn.”
Đúng vậy! Phải lo cho kẻ yếu! Bởi vì cường giả, ví dụ như vài tên Chân Ma cấp, hoặc Nhập Ma cấp đỉnh cao, hoặc là đại bộ phận Tránh Thoát Giả, bọn họ đều là người đã có được ý chí vô cùng kiên định, đều tự có nhận thức về thế giới quan của riêng mình, đều có điều mà bản thân một lòng hướng tới, sẽ không thể bị ngoại cảnh làm dao động một cách dễ dàng. Cường giả không đơn giản là mạnh mẽ ở mặt lực lượng, mà còn bao gồm cả tính cách, thế giới quan, ý chí, mục tiêu… Mà ở giới linh hồn thì tất cả những điều đó đều đại biểu cho thực lực.
Vậy nên, cường giả sẽ không cần tới những thứ như ‘sự ưu tú của chủng tộc’ để cổ vũ chính mình, bởi họ hiểu: chỉ có cá nhân ti tiện, chứ không có chủng tộc ti tiện! Nhưng kẻ yếu thì lại không làm được như vậy, nhất là khi bọn họ đã mất đi ưu thế và địa vị do màu da, quốc tịch của mình mang lại. Cảm giác mất mát lúc đó sẽ khiến cho bọn họ cảm thấy cần phải thật nhanh chóng lấy lại cảm giác ưu tú cho chủng tộc của mình. Đó cũng chính là biểu hiện của giới linh hồn Âu Mỹ lúc này, đó chính là tư tưởng của kẻ yếu, mà trong một cộng đồng thì kẻ yếu lại chiếm số đông.
Bùi Kiêu nói xong câu đó, hắn chợt nhận ra phòng khách của mình có vẻ đã quá chật chội cho từng này người. Hắn liền dứt khoát nói: “Thôi! Chúng ta đi tìm một gian đại sảnh lớn để tụ tập đi. Gọi hết thành viên trong đoàn đội của các ngươi tới đây, bên chúng ta thì có hơn một trăm người rồi. Lần này ta sẽ lấy Thực Phẩm Chấp Niệm ra mời tất cả đánh chén một trận. Thế nào hả?”
David lập tức liền tươi cười hớn hở nói: “Nào dám chối từ! Mà bọn ta vốn là đến ăn trực của ngươi đấy. Ai bảo ngươi nhà giàu lắm tiền chứ! Hay lắm, vậy để ta trở về gọi các thành viên còn lại trong đội tới, đội của ta lần này có mười một người tới đây, trừ mấy người chúng ta ở đây thì còn có mấy người đang chờ ở nhà nghỉ. Để ta quay về gọi nhé.”
Johnan quay sang nói với David: “Tiện đường ngươi cũng gọi luôn hộ mấy tên đội viên của ta nhé. Ta còn có vài việc muốn nói riêng với Bùi Kiêu, tạm thời chưa đi được.”
David cũng không chối từ mà tươi cười gật đầu, sau đó lập tức đi nhanh ra ngoài cửa.
Tiếp theo, mọi người nhanh chóng di chuyển địa điểm, có người thì đi gọi những người còn lại của Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc. Bùi Kiêu nghe Johnan nói có việc cần trao đổi với mình thì cố ý đi rơi lại đằng sau đoàn người một quãng, lúc này mới nói với Johnan: “Sao? Có chuyện gì khẩn cấp à?”
Johnan ngó nhìn xung quanh, lúc này mới nói nhỏ: “Trước khi tới đây, ta có nhận được lá thư điện tử nặc danh. Thư này dùng một mật mã đặc biệt để viết, và đó lại là bộ mật mã mà ta và Varotian đã cùng chế ra từ khi còn sống, trên thế giới cũng chỉ có ta và hắn mới biết. Ngươi cũng biết cả ta và hắn đều có xuất thân quý tộc đấy, thế nên sẽ có những việc cần trao đổi mà không muốn người ngoài biết được.”
Bùi Kiêu gật đầu nói: "Ừ, ta cũng đã từng nghe Dương Húc Quang nhắc tới chuyện này. Hình như Varotian và cô nàng ‘Cuồng Chiến Sĩ’ Nannia kia đều là người gia tộc Morgan của nước Mỹ đúng không? Đó chính là gia tộc nắm giữ quyền lực thật sự của nước Mỹ, còn ‘thâm căn cố đế’ hơn cả gia tộc Rockefeller (3) rất nhiều. Hơn nữa, bọn họ cũng là gia tộc lớn thuộc giới quý tộc nước Anh đúng không? Thật đúng là khó mà tưởng tượng nổi, những vị đại quý tộc như các ngươi lại có được ý chí kiên cường đến vậy, trở thành cả một đám Tránh Thoát Giả.”
Johnan thoáng cười khổ rồi nói: “Nếu không có ý chí kiên cường, có khi bọn ta đã chết từ lâu rồi cũng nên... Nhưng chuyện cần nói lúc này không phải là về thời khi bọn ta còn sống. Sau khi giải xong nội dung trong bức thư điện tử viết bằng mật mã kia, ta đã lập tức xóa nó đi, bởi vì nếu những nội dung viết trong thư này là sự thật, vậy thì nó tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài, nhất là không được để chính phủ thế giới biết được!”
Bùi Kiêu lập tức thấy hứng thú, hắn tò mò hỏi: “A? Có bí mật gì sao? Mà này, chẳng phải Varotian đang bị vây trong Thành Phố Vàng? Làm thế nào mà hắn có thể gửi thư điện tử cho ngươi được?”
Johnan lại ngó xung quanh vài lần, lúc này mới nói với âm lượng càng thêm nhỏ hơn vừa rồi: “Ngươi hãy dùng trường khí thế bao phủ xung quanh đi. Tuy khả năng ở lối đi thế này có máy nghe trộm không cao, nhưng cẩn thận một chút vẫn tốt hơn…”
Bùi Kiêu cũng hiểu chuyện này có thể rất nghiêm trọng, vậy nên hắn cũng không nói nhiều, lập tức tỏa ra trường khí thế, bao phủ toàn bộ phạm vi vài mét xung quanh hai người, hình thành một không gian biệt lập hình cầu, không một âm thành nào có thể truyền ra khỏi trường khí thế này. Làm xong hắn mới nói: “Được rồi đấy, ngươi nói đi, thế này thì chắc chắn không một ai có thể nghe được những gì chúng ta nói.”
Johnan kinh ngạc nhìn quanh, một hồi lâu sau mới như bừng tỉnh, cười khổ: “Đã là Chân Ma cấp đỉnh cao… Nhưng sao lại không có màu thế? Chẳng lẽ trường khí thế của ngươi là loại không màu à (4)? À quên, giờ không phải là lúc nói cái này. Trong thư kia có giải thích cặn kẽ những nội dung chính của kế hoạch quân đội linh hồn, hơn nữa không chỉ có kế hoạch quân đội linh hồn mà còn những phân nhánh khác của kế hoạch đó, đó là kế hoạch… sản xuất Chân Ma cấp! Theo như trong thư nói, nhờ vào việc khai quật di tích Atlantis viễn cổ, đến nay trong tay chính phủ thế giới đã có ít nhất từ ba đến bốn tên Chân Ma cấp!”
“Hơn nữa… lần này Varotian bị nhốt trong Thành Phố Vàng, rất có thể chính là một kế hoạch do mấy tổ chức linh hồn Âu Mỹ sắp đặt, nhằm mục đích dẫn dụ Cung Diệp Vũ. Bọn họ muốn diệt trừ Kẻ Đứng Đầu!”
Chú thích:
1. Vô vi: ở đây có thể hiểu là sống thu mình.
2. Đại hiển thần uy: thể hiện sức mạnh vượt trội
3. Morgan và Rockefeller: đây là hai gia tộc lớn có thật và có tầm ảnh hưởng lớn đến tài chính nước Mỹ.
4. Màu của trường khí thế: trường khí thế của CMC đỉnh cao có thể nhìn thấy được bằng mắt thường nên nó thường có hình dạng và màu sắc. Như trường khí thế của Cung Diệp Vũ là khối khí tím với những tia sét tím, của Ác Ma là khối khí màu đỏ với những quả cầu lửa đỏ rực.
Trước khi tử vong, sở dĩ hắn ‘tầm thường vô vi’ (1), cẩn thận chặt chẽ, nguyên nhân là do sự áp đặt của xã hội với con người. Ngươi chỉ được phép là ‘người’ mà thôi, là hổ cũng phải nằm sấp, là rồng cũng phải cuộn mình! Xã hội thực tế chính là thứ lạnh băng tàn khốc như vậy, chẳng khác gì những trình tự máy tính đã được lập trình hoàn hảo, không có bất kỳ một kẻ nào có thể thay đổi được. Cho dù trên đời có những người gặp may mắn, ví dụ như trúng xổ số, tìm được mỏ dầu, mỏ vàng, cũng chẳng qua là nhảy từ địa vị cũ lên một địa vị khác tốt hơn trong sự sắp đặt của thế giới, vẫn chẳng thể thoát khỏi sự quản lý của hệ thống xã hội.
Nhưng giới linh hồn thì lại khác, đây là một thế giới mà người ta sẽ tuân theo bản tính chân thực nhất, là thế giới nơi mà ý chí cá nhân, ý thức, năng lực, bản tâm quyết định thực lực và địa vị của mỗi người. Sau khi Bùi Kiêu tiến cấp Chân Ma, hắn đã hoàn toàn vứt bỏ những sự chặt chẽ cẩn thận, sự tầm thường vô vi trước kia. Lúc này, đây mới thực sự là hắn!
Vậy là vai trò chủ đạo trong việc bố trí phòng ngự của Hội Nghị Thượng Đỉnh mười bảy nước lần này đã được giao cho Bùi Kiêu. Chỉ trong nửa buổi chiều, việc bố trí phòng ngự cho các đội ngũ của cả mười bảy quốc gia đều đã xong xuôi, đội ngũ của quốc gia có thực lực hơi yếu thì được bố trí phòng thủ phía trong, đội mạnh hơn một chút thì bảo vệ vòng ngoài. Tất cả mọi vị trí, phương hướng đều được tính toán, kể cả tòa nhà hiện tại cũng đã sắp xếp người trông giữ. Bùi Kiêu xử lý mọi việc rất công bằng, minh bạch, không hề cố ý gây khó dễ bất kỳ đội ngũ nào, thậm chí đội ngũ của Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc còn được bố trí ngoài cùng nhất! Vậy nên, dù là trong đám da trắng thì vẫn có không ít người thầm nể phục hắn, đã không còn ai phản đối hay đàm tiếu gì nữa.
“Nếu như đã bố trí xong các khu vực phòng ngự, vậy thì bắt đầu từ ngày 3 tháng 6, ta hi vọng các vị sẽ tới đóng giữ tại khu vực được giao cho mình quản lý. Ân oán trước kia, thậm chí ân oán lần này ta cũng không quan tâm. Thật ra, ta là một người rất dễ tính, chỉ cần ngươi không phải kẻ địch của ta, vậy thì khi có lợi, tất cả mọi người đều sẽ được hưởng, ta đảm bảo ta không phải một kẻ keo kiệt hay cay nghiệt gì. Nhưng nói trước, các ngươi phải sửa ngay tư tưởng kỳ thị chủng tộc cho lão tử trước đã, bằng không thì ta cũng không phải một kẻ lương thiện gì đâu. Đừng tưởng ta hiền lành gì hơn Cung Diệp Vũ đó!”
Đó là những lời cuối cùng của Bùi Kiêu trước khi hắn rời khỏi hội trường. Sau khi nói, hắn lập tức đứng dậy rời khỏi phòng hội nghị. Mấy nghìn đôi mắt cứ thế lăm lăm dõi theo, cho đến khi hắn và đoàn Trung Quốc hoàn toàn bước ra khỏi phòng mới thôi. Sau đó, hội trường lần nữa rơi vào yên lặng không một tiếng động thật lâu…
Có lẽ đúng như những gì Bùi Kiêu đã nói với gã Chân Ma cấp trung niên: ngay khi xuất hiện, sự tồn tại của Cung Diệp Vũ đã hoàn toàn phá vỡ sự lũng đoạn sức mạnh và địa vị của người da trắng, còn sự trỗi dậy của Bùi Kiêu thì đã hoàn toàn dẫm nát hy vọng trở lại của họ, mà trước khi dẫm lên còn cho một cái bạt tai thật đau… Không cần biết thế giới người sống như thế nào, văn hóa, khoa học kỹ thuật như thế nào, nhưng chỉ cần giới linh hồn còn tồn tại một ngày, thì ở đó, địa vị của người da vàng không kém một chút nào so với người da trắng!
“Kết quả cũng không tệ nhỉ…”
Trong căn phòng của Bùi Kiêu, lúc này đang tụ tập hơn hai mươi người. Tuy phòng của hắn là loại phòng lớn nhất, cho hai mươi người ngồi trong phòng khách là hoàn toàn không thành vấn đề, thế nhưng khi thực sự cho hai chục người đi vào thì đúng là có vẻ khá chật chội, nhất là nơi này lại là Đảo Phục Sinh, linh hồn ở đây chẳng khác gì người sống. Trong số hai mươi mấy người này, ngoài hai người Dương Đỉnh Thiên và Trương Hằng, còn có Vu Nữ Trần, Dương Húc Quang, các Tránh Thoát Giả còn lại và vài Tự Do Linh Hồn mạnh nhất của Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc, nếu không phải không gian căn phòng có hạn thì có khi cả đoàn Trung Quốc đều sẽ kéo vào đây cũng nên.
Thực ra, lúc ban đầu, khi Bùi Kiêu nhận trọng trách làm trưởng đoàn, dẫn đầu đội ngũ đi Đảo Phục Sinh, tuy vì hắn đã là cường giả Chân Ma cấp nên không ai phản đối ra mặt, nhưng thực ra vẫn có người thầm ghen ghét. Ghén ghét vì Bùi Kiêu không có được thực lực và uy vọng lớn đến không thể không phục như Cung Diệp Vũ, rồi lúc vừa xuống máy bay, Bùi Kiêu lại thẳng thừng mắng mỏ, khiến cho những người này lại càng cảm thấy bất mãn hơn.
Rồi cho đến khi hội nghị diễn ra, Bùi Kiêu đại hiển thần uy (2), chẳng những nhẹ nhàng đánh gục một gã cùng cấp Chân Ma, mà sau đó còn dùng lý lẽ và uy thế khiến cho đám người da trắng kia không dám manh động. Hành động lần này đúng là đã khiến cho đám linh hồn của Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc vừa mừng vừa sợ, từ đó sinh ra sự nể phục vô cùng với Bùi Kiêu. Dù sao thì Bùi Kiêu không quá nóng tính và cũng không phải kẻ lỗ mãng, không thèm quan tâm thiệt hơn như Cung Diệp Vũ. Như vậy tính ra, địa vị mà hắn có được cũng là xứng đáng.
Lúc này đã về tới khu sinh hoạt, mặc dù nơi này cũng có TV, máy tính, thậm chí cả rạp phim loại nhỏ cũng có, nhưng lúc này mọi người đều đang hưng phấn nên chẳng ai quan tâm tới mấy thứ đó, tất cả đều chỉ mong được chạy tới gặp Bùi Kiêu. Còn lúc này thì Bùi Kiêu đang xay hạt café… Chính là chỗ café Thực Phẩm Chấp Niệm mà hắn đã đổi ở Châu Âu, hắn cũng chỉ còn vài trăm đơn vị thứ xa xỉ này mà thôi.
Nếu như khách đã đến thì đương nhiên Bùi Kiêu sẽ không keo kiệt, hắn xay hết đến mấy đơn vị café chấp niệm, lọc thật sạch rồi pha cho mỗi người một ly, sau đó lại mời mọi người rất nhiều thuốc lá. Mọi người có mặt thấy vậy thì đều mặt mày hớn hở, càng cảm thấy Bùi Kiêu đáng mến, khi nói chuyện cũng thoải mái hơn rất nhiều. Ngoài việc hơi chút ca thán vì Bùi Kiêu hành động có phần quá mức trong hội nghị hôm nay, thì đã không còn lại bất kỳ sự bất mãn nào trước kia. Nhưng quan trọng hơn là mọi người đều tỏ ý rằng sẽ cùng tiến, cùng lùi với Bùi Kiêu, điều gì nên làm thì sẽ làm, tuyệt đối không có chuyện thờ ơ, lãnh đạm.
Thật ra những gì Bùi Kiêu mới làm mới chính là ý chí bao dung mà hắn đã lĩnh ngộ được… Bao dung này không phải là bao dung cho sự mạo phạm, hay bao dung cho sự ác ý, sự thù địch của kẻ khác. Đó chỉ là cổ hủ! Là nhu nhược!
Bao dung thực sự là phải chấp nhận vạn vật! Thiện cũng được, ác cũng tốt, sống cũng chấp nhận, mà giết cũng có thể. hết thảy tùy vào tâm! Nhưng mà đó cũng vẫn chỉ là mặt ngoài. Bao dung chân chính phải là lực lượng!
Ví dụ như một cái ảo nhỏ bé thì liệu có thể chứa đựng được bao nhiêu (*)? Một trận nước lũ tràn qua là lập tức tan vỡ!
(*Bao dung còn có nghĩa là chứa đựng – người dịch)
Cái này cũng chịu đựng, cái kia cũng chịu đựng, người này đấm ngươi một cái, kẻ kia tát ngươi một phát, vào tận nhà lừa ngươi mà ngươi vẫn lấy ‘bao dung’ làm cái cớ để lờ đi, đó không gọi là bao dung! Cái đó gọi là cổ hủ, là nhu nhược, có lẽ cũng gọi là không có lực lượng nên đành chịu nhục, gọi là bao dung chẳng qua cũng chỉ để nghe cho sang mà thôi…
Bùi Kiêu ngắm nhìn đại dương mà cô đọng nên trường khí thế bao dung, thứ đầu tiên hắn thấy được ở đại dương là sự to lớn, dài rộng và vô biên. Đại dương, trước hết phải có to lớn, dài rộng, vậy mới có thể thành tựu được đại dương! Mặc dù có to lớn, nhưng mà còn phải là biển mới được, nếu là một hồ nước mà muốn dung nạp bất kỳ vật gì, vậy thì chẳng qua cũng chỉ là một vũng nước thối mà thôi. Hơn nữa, không phải đại dương lúc nào cũng gió êm sóng lặng, một khi phẫn nộ là lập tức sóng cả cuộn trào, phong ba bão tố, thậm chí là sóng thần… Đó mới chính là bao dung!
Thế nên, tuy lúc trước Bùi Kiêu đã tức giận, đã sẵn sàng giết ngươi, đã uy phong lẫm liệt, vừa thiện lại vừa ác, lại vẫn giữ được tín nghĩa, thế nhưng lúc này, nụ cười của hắn lại không có bất kỳ vẻ kiêu ngạo gì, thân thiện hệt như chàng hàng xóm nhà bên. Lúc này, hắn đang hào phóng lấy Thực Phẩm Chấp Niệm của bản thân ra đãi mọi người, mỗi người đều được một phần như nhau.
“Ha ha ha, đã nói mà! Ở xa như vậy mà có thể ngửi được mùi cafe thì đây chắc chắn chỉ có thể là cafe chấp niệm mà thôi, đúng không nào?”
Bỗng nhiên, từ ngoài cửa truyền vang lên một tràng tiếng Anh. Liền đó, một gã da trắng to con từ ngoài cửa đi thẳng vào, rồi chẳng hề làm khách, nhìn thấy ly cafe của Bùi Kiêu trên bàn thì hai mắt tỏa sáng như thể muốn cầm lên uống thử ngay vậy.
Bùi Kiêu cũng nhận ra ngay gã da trắng to con này, đó đúng là David – anh chàng Tránh Thoát Giả người Đức to con với tính cách hào sảng đã từng kề vai chiến đấu cùng Bùi Kiêu tại Nam Bắc Chiến Trường. Mà đi theo sau David còn có vài tên Tránh Thoát Giả đội viên của anh ta. Lúc bước vào cửa, đám này có vẻ còn sợ hãi, nhất là lúc thấy Bùi Kiêu ngồi đó, biểu cảm sợ hãi của họ lại càng thêm rõ ràng, chẳng hề có chút vui vẻ nào giống như David.
Bùi Kiêu cũng chẳng thèm để ý bọn họ, lập tức đứng dậy bắt tay David rồi nói: “Ta còn tưởng rằng các ngươi sẽ không thèm gặp ta nữa chứ! Dù sao thì vừa rồi ta cũng đã có mâu thuẫn lớn như vậy với các ngươi.”
David bắt chặt tay Bùi Kiêu, vung vẩy mấy cái, lúc này mới cười ha hả: “Làm gì có chuyện đó! Người mâu thuẫn với ngươi không phải là ta, mà là cái đám nhàm chán kia cơ mà! Lúc ở hội trường ngươi mắng thật là hay đấy, cả đám ngồi xung quanh ta đều xanh hết cả mặt ha ha ha…”
Bùi Kiêu cũng cười ha hả, mời cả đám ngồi xuống rồi hỏi: “A? Vậy là các ngươi không thèm để ý sao?”
David còn chưa trả lời thì ngoài cửa lại vọng tới những câu nói bằng tiếng Anh khác: “Chẳng lẽ chúng ta để ý thì có thể thay đổi được cách làm của ngươi sao? Cho dù hôm nay có buộc phải giết người thì chắc chắn ngươi cũng sẽ làm đúng không? Dù sao thì lúc này ngươi đang ngồi ở vị trí đứng đầu một tổ chức linh hồn, thế nên có những việc ngươi không thể làm theo ý muốn cá nhân mình.”
Bùi Kiêu cười nhìn về phía cửa ra vào. Tại đó đang đứng một thanh niên da trắng tươi cười ấm áp. Đó chính là Johnan – chàng trai người Anh mà Bùi Kiêu đã kết bạn trong trận chiến Nam Bắc Chiến Trường. Anh ta cũng không ngần ngại bước vào phòng, cũng có mấy tên Tránh Thoát Giả theo sau anh ta cùng đi vào. Cũng không biết có phải là trùng hợp hay không, mà khi bước vào phòng, mấy tên Tránh Thoát Giả đi theo Johnan cũng tỏ ra sợ hãi, nhất là lúc thấy Bùi Kiêu nhìn về phía mình, vẻ sợ hãi của bọn họ càng trở nên rõ ràng.
Bùi Kiêu cười nói: “Ở Trung quốc chúng ta, có một câu nói để chỉ chuyện này, gọi là ‘tên đã lên dây, không thể không bắn’. Ai cũng muốn lấy cỗ hào khí kia về cho tổ chức của mình, và cũng chẳng ai có thể vứt bỏ tổ chức của mình để rồi trở thành tội đồ thiên cổ. Quả thực là ta không thể làm khác! Dù sao thì vẫn phải lo nghĩ cho những kẻ yếu – thành phần chính của giới linh hồn.”
Đúng vậy! Phải lo cho kẻ yếu! Bởi vì cường giả, ví dụ như vài tên Chân Ma cấp, hoặc Nhập Ma cấp đỉnh cao, hoặc là đại bộ phận Tránh Thoát Giả, bọn họ đều là người đã có được ý chí vô cùng kiên định, đều tự có nhận thức về thế giới quan của riêng mình, đều có điều mà bản thân một lòng hướng tới, sẽ không thể bị ngoại cảnh làm dao động một cách dễ dàng. Cường giả không đơn giản là mạnh mẽ ở mặt lực lượng, mà còn bao gồm cả tính cách, thế giới quan, ý chí, mục tiêu… Mà ở giới linh hồn thì tất cả những điều đó đều đại biểu cho thực lực.
Vậy nên, cường giả sẽ không cần tới những thứ như ‘sự ưu tú của chủng tộc’ để cổ vũ chính mình, bởi họ hiểu: chỉ có cá nhân ti tiện, chứ không có chủng tộc ti tiện! Nhưng kẻ yếu thì lại không làm được như vậy, nhất là khi bọn họ đã mất đi ưu thế và địa vị do màu da, quốc tịch của mình mang lại. Cảm giác mất mát lúc đó sẽ khiến cho bọn họ cảm thấy cần phải thật nhanh chóng lấy lại cảm giác ưu tú cho chủng tộc của mình. Đó cũng chính là biểu hiện của giới linh hồn Âu Mỹ lúc này, đó chính là tư tưởng của kẻ yếu, mà trong một cộng đồng thì kẻ yếu lại chiếm số đông.
Bùi Kiêu nói xong câu đó, hắn chợt nhận ra phòng khách của mình có vẻ đã quá chật chội cho từng này người. Hắn liền dứt khoát nói: “Thôi! Chúng ta đi tìm một gian đại sảnh lớn để tụ tập đi. Gọi hết thành viên trong đoàn đội của các ngươi tới đây, bên chúng ta thì có hơn một trăm người rồi. Lần này ta sẽ lấy Thực Phẩm Chấp Niệm ra mời tất cả đánh chén một trận. Thế nào hả?”
David lập tức liền tươi cười hớn hở nói: “Nào dám chối từ! Mà bọn ta vốn là đến ăn trực của ngươi đấy. Ai bảo ngươi nhà giàu lắm tiền chứ! Hay lắm, vậy để ta trở về gọi các thành viên còn lại trong đội tới, đội của ta lần này có mười một người tới đây, trừ mấy người chúng ta ở đây thì còn có mấy người đang chờ ở nhà nghỉ. Để ta quay về gọi nhé.”
Johnan quay sang nói với David: “Tiện đường ngươi cũng gọi luôn hộ mấy tên đội viên của ta nhé. Ta còn có vài việc muốn nói riêng với Bùi Kiêu, tạm thời chưa đi được.”
David cũng không chối từ mà tươi cười gật đầu, sau đó lập tức đi nhanh ra ngoài cửa.
Tiếp theo, mọi người nhanh chóng di chuyển địa điểm, có người thì đi gọi những người còn lại của Tổ Chức Linh Hồn Trung Quốc. Bùi Kiêu nghe Johnan nói có việc cần trao đổi với mình thì cố ý đi rơi lại đằng sau đoàn người một quãng, lúc này mới nói với Johnan: “Sao? Có chuyện gì khẩn cấp à?”
Johnan ngó nhìn xung quanh, lúc này mới nói nhỏ: “Trước khi tới đây, ta có nhận được lá thư điện tử nặc danh. Thư này dùng một mật mã đặc biệt để viết, và đó lại là bộ mật mã mà ta và Varotian đã cùng chế ra từ khi còn sống, trên thế giới cũng chỉ có ta và hắn mới biết. Ngươi cũng biết cả ta và hắn đều có xuất thân quý tộc đấy, thế nên sẽ có những việc cần trao đổi mà không muốn người ngoài biết được.”
Bùi Kiêu gật đầu nói: "Ừ, ta cũng đã từng nghe Dương Húc Quang nhắc tới chuyện này. Hình như Varotian và cô nàng ‘Cuồng Chiến Sĩ’ Nannia kia đều là người gia tộc Morgan của nước Mỹ đúng không? Đó chính là gia tộc nắm giữ quyền lực thật sự của nước Mỹ, còn ‘thâm căn cố đế’ hơn cả gia tộc Rockefeller (3) rất nhiều. Hơn nữa, bọn họ cũng là gia tộc lớn thuộc giới quý tộc nước Anh đúng không? Thật đúng là khó mà tưởng tượng nổi, những vị đại quý tộc như các ngươi lại có được ý chí kiên cường đến vậy, trở thành cả một đám Tránh Thoát Giả.”
Johnan thoáng cười khổ rồi nói: “Nếu không có ý chí kiên cường, có khi bọn ta đã chết từ lâu rồi cũng nên... Nhưng chuyện cần nói lúc này không phải là về thời khi bọn ta còn sống. Sau khi giải xong nội dung trong bức thư điện tử viết bằng mật mã kia, ta đã lập tức xóa nó đi, bởi vì nếu những nội dung viết trong thư này là sự thật, vậy thì nó tuyệt đối không thể tiết lộ ra ngoài, nhất là không được để chính phủ thế giới biết được!”
Bùi Kiêu lập tức thấy hứng thú, hắn tò mò hỏi: “A? Có bí mật gì sao? Mà này, chẳng phải Varotian đang bị vây trong Thành Phố Vàng? Làm thế nào mà hắn có thể gửi thư điện tử cho ngươi được?”
Johnan lại ngó xung quanh vài lần, lúc này mới nói với âm lượng càng thêm nhỏ hơn vừa rồi: “Ngươi hãy dùng trường khí thế bao phủ xung quanh đi. Tuy khả năng ở lối đi thế này có máy nghe trộm không cao, nhưng cẩn thận một chút vẫn tốt hơn…”
Bùi Kiêu cũng hiểu chuyện này có thể rất nghiêm trọng, vậy nên hắn cũng không nói nhiều, lập tức tỏa ra trường khí thế, bao phủ toàn bộ phạm vi vài mét xung quanh hai người, hình thành một không gian biệt lập hình cầu, không một âm thành nào có thể truyền ra khỏi trường khí thế này. Làm xong hắn mới nói: “Được rồi đấy, ngươi nói đi, thế này thì chắc chắn không một ai có thể nghe được những gì chúng ta nói.”
Johnan kinh ngạc nhìn quanh, một hồi lâu sau mới như bừng tỉnh, cười khổ: “Đã là Chân Ma cấp đỉnh cao… Nhưng sao lại không có màu thế? Chẳng lẽ trường khí thế của ngươi là loại không màu à (4)? À quên, giờ không phải là lúc nói cái này. Trong thư kia có giải thích cặn kẽ những nội dung chính của kế hoạch quân đội linh hồn, hơn nữa không chỉ có kế hoạch quân đội linh hồn mà còn những phân nhánh khác của kế hoạch đó, đó là kế hoạch… sản xuất Chân Ma cấp! Theo như trong thư nói, nhờ vào việc khai quật di tích Atlantis viễn cổ, đến nay trong tay chính phủ thế giới đã có ít nhất từ ba đến bốn tên Chân Ma cấp!”
“Hơn nữa… lần này Varotian bị nhốt trong Thành Phố Vàng, rất có thể chính là một kế hoạch do mấy tổ chức linh hồn Âu Mỹ sắp đặt, nhằm mục đích dẫn dụ Cung Diệp Vũ. Bọn họ muốn diệt trừ Kẻ Đứng Đầu!”
Chú thích:
1. Vô vi: ở đây có thể hiểu là sống thu mình.
2. Đại hiển thần uy: thể hiện sức mạnh vượt trội
3. Morgan và Rockefeller: đây là hai gia tộc lớn có thật và có tầm ảnh hưởng lớn đến tài chính nước Mỹ.
4. Màu của trường khí thế: trường khí thế của CMC đỉnh cao có thể nhìn thấy được bằng mắt thường nên nó thường có hình dạng và màu sắc. Như trường khí thế của Cung Diệp Vũ là khối khí tím với những tia sét tím, của Ác Ma là khối khí màu đỏ với những quả cầu lửa đỏ rực.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.