Quyển 6 - Chương 12: Kẻ phản nghịch (2)
Zhttty
15/05/2018
Dịch giả: Shun
Bùi Kiêu suy nghĩ cẩn thận một hồi rồi thả tên thanh niên kia xuống đất, sau đó liền nói với hơn hai mươi người làm nhiệm vụ tuần tra: “Các ngươi đi tìm sáu người thủ lĩnh, nói bọn họ sắp xếp chỗ ăn ở cho mấy nghìn người này đi. Nhìn bộ dạng của họ thì hẳn là đã đói rét nhiều ngày, giờ phải cho họ được ăn uống ngủ nghỉ thật tốt một bữa. Nhưng nhớ là đừng để ăn quá no, nếu không cũng sẽ gây ra chết người. Cứ như vậy đi! Tiếp tục tuần tra, nếu thấy có U Linh xuất hiện thì lập tức thổi còi báo động, bọn Cung Diệp Vũ nghe được tự khắc sẽ đến xử lý.”
Nói xong, chân Bùi Kiêu đạp mạnh, bật người nhảy lên cao tới mấy mét, một tiếng rít bén nhọn vang lên, hắn đã hóa thành một luồng lôi điện màu bạc bay đi, lao về phía mà mấy nghìn người này từ đó chạy tới. Bùi Kiêu dùng một tốc độ cực nhanh lao đi, ước chừng chỉ sau khoảng vài phút, hắn đã bay tới trước một ‘biển’ U Linh. Đó quả thực là một đám đông như biển, số lượng ước chừng phải tới hơn mười nghìn, đông nghịt, chen chúc hầu như che kín cả đường cao tốc. Thế còn chưa hết, bên trong đàn này còn có hai con U Linh khổng lồ có hình thái dị thường.
Cơ thể hai con U Linh này liên tục tản ra một thứ ánh sáng lạnh lẽo và u ám như thể lân quang, nhìn rất giống với lửa ma chơi thường xuất hiện tại những khu nghĩa địa. Hơn nữa là vẻ ngoài của hai con U Linh này cũng rất khác so với bọn U Linh thông thường. Những con U Linh khác tuy rằng sẽ biến hóa hình dạng liên tục, hơn nữa sẽ thường xuyên biến thành bộ xương, xác thối các loại, nhưng về cơ bản thì chúng vẫn mang hình thái như con người. Thế nhưng hai con U Linh khổng lồ này lại có hình dạng giống như cục thịt khổng lồ.
Hai con U Linh này thoạt nhìn vô cùng giống thực thể, chúng không hề có vẻ hư ảo như U Linh bình thường mà lại cho người ta cảm giác như vật chất thật sự. Hơn nữa hai con U Linh này còn vô cùng to lớn, mỗi con đều có kích thước tới mấy trăm mét, hình dạng thì giống như một cục thịt khổng lồ, trên bề mặt nổi đầy những mặt và chân tay người, giống như là một đống lớn U Linh bị nén chặt cứng vào một chỗ vậy. Nhưng đó vẫn chưa phải là điểm mấu chốt, nếu là người bình thường nhìn vào thì sẽ tự động cảm nhận được luồng áp lực âm u rất khủng bố, còn khi Bùi Kiêu quan sát thì hắn lại phát hiện ra hai con U Linh này có ‘hồn’!
Như lúc trước đã từng nói, U Linh thật ra chỉ là ‘linh’(năng lượng tiêu chuẩn) còn lại biến dị, ngưng tụ sau khi ‘hồn’ (chấp niệm) bị rút ra. Chính vì thế nên chúng mới đi tấn công tất cả những sinh vật có ‘hồn’ và yếu ớt tới mức không chịu nổi một đòn. Thế nhưng hai ‘khối’ U Linh khổng lồ trước mặt này lại có được ‘hồn’ – cũng tức là nó có đầy đủ cả chấp niệm và năng lượng tiêu chuẩn. Thế có nghĩa hai thứ này đã không còn đơn giản chỉ là U Linh nữa, mà đã là dạng tồn tại giống như linh hồn con người hay quỷ quái vậy!
Hơn nữa, hai con U Linh biến dị này còn rất mạnh mẽ! Nếu chỉ tính tới chấp niệm và năng lượng tiêu chuẩn thì hai con U Linh này ít nhất cũng phải đạt tới đẳng cấp của Chân Ma, chỉ có điều là chúng không có trường khí thế thôi. Hoặc cũng có thể nói rằng loại tồn tại như U Linh không có năng lực ngưng tụ ra trường khí thế, trừ khi trong cái tập hợp của vô số U Linh đó, bỗng xuất hiện một con có ý thức vô cùng mạnh mẽ, áp đảo số còn lại và chiếm thế chủ đạo, vậy thì nó mới có thể ngưng tự ra được trường khí thế.
Nhưng chỉ vậy thôi thì cũng đã vô cùng đáng sợ rồi. Mặc dù không có trường khí thế nhưng chấp niệm và năng lượng tiêu chuẩn của nó lại vô cùng mạnh, thậm chí còn mạnh hơn cả quỷ quái Chân Ma cấp thông thường. Tuy vì không có tinh thần và ý chí ( hoặc tư tưởng tà ác và tội nghiệt) nên không thể cô đọng ra được trường khí thế nhưng chỉ cần dùng sức thôi thì dưới Chân Ma cấp cũng đã không phải đối thủ của nó.
Ở giữa vòng vây của hai ‘khối’ U Linh biến dị khổng lồ và vô sô U Linh bình thường là ba tên linh hồn. Mà ba tên linh hồn này nhìn có vẻ cũng không phải là dạng tay mơ hay người mới, bọn họ là những linh hồn lão luyện nắm giữ thuần thục Thiên Sinh Vũ Khí, ba người dựa lưng vào nhau chém giết U Linh, kéo dài chống cự. Nhưng có điều khiến cho Bùi Kiêu cảm thấy lạ là bọn U Linh bình thường vốn yếu ớt thì lúc này, dường như vì sự có mặt của hai con U Linh biến dị mà mạnh mẽ và vững chắc hơn rất nhiều, chúng thế mà lại không hề sợ sóng linh hồn mạnh mẽ của mấy linh hồn kia. Thậm chí, nếu bị Thiên Sinh Vũ Khí ảnh hưởng nhưng nếu không bị đánh trúng trực tiếp thì chúng cũng sẽ không tiêu tan mà chỉ bị thương một chút thôi. Trong biển U Linh đông nghịt hơn mười nghìn con này, bất cứ con nào cũng đều như vậy, lại thêm ở phía ngoài có hai con biến dị cấp độ Chân Ma nhìn chằm chằm, thế nên ba tên linh hồn này có thể nói là sắp lành ít dữ nhiều rồi.
Mắt thấy tình hình đã rất nguy cấp, Bùi Kiêu cũng không kịp nhìn kỹ. Từ đằng xa, hắn liền rống lớn lên một tiếng. Bùi Kiêu chẳng phải là ba tên linh hồn trước mặt kia, hắn là cường giả đã đạt tới Nửa Bước Ma Vương, sóng linh hồn phát tán ra hùng hậu vô cùng, không thua kém chút nào đòn tấn công bằng Thiên Sinh Vũ Khí của ba tên linh hồn kia. Chỉ một tiếng rống từ xa, hơn nghìn con U Linh gần Bùi Kiêu nhất lập tức như bị axit mạnh giội trúng, rít lên những tiếng the thé quái dị rồi tan rã biến mất. Hai con U Linh biến dị khổng lồ dường như cũng cảm thấy nguy hiểm, chúng nhao nhao phát ra đủ loại thanh âm như rên rỉ, như gào thét, đám chân tay lúc nhúc cắm trên khối thịt của chúng nó khua lên loạn xạ, những cái miệng trên các khuôn mặt thì ngoác ra hàm răng nhọn lởm chởm. Chỉ ít giây sau, cả cơ thể chúng đã nổi đầy tới mấy nghìn cái miệng đầy răng sắc nhọn, hình tượng khủng bố dữ tợn tới mức khó hình dung.
Thế nhưng Bùi Kiêu căn bản lại chẳng để chuyện đó trong lòng. Hắn giờ đây đã có thể không thèm để ý tới bất cứ loại quỷ quái nào chưa tới Chân Ma cấp, dù hai con U Linh biến dị kia có chấp niệm mạnh tới đâu đi nữa, nhưng không tới Chân Ma, không có trường khí thế thì chẳng qua cũng chỉ là chuyện một, hai đòn mà thôi. Thế nên hắn cũng chẳng thèm nghĩ nhiều, tia sáng trắng lóe lên trong mắt rồi một thanh kiếm ánh sáng đã xuất hiện trong tay, tiếp theo liền tiện tay chém vào không gian một cái. Lập tức, gần trăm con U Linh tại hướng hắn chém vào không kịp kêu một tiếng đã tan rã, hóa thành hư vô và còn có mấy trăm con U Linh ở xung quanh dường như bị dính phải một thứ gì đó ăn mòn, lúc này cũng đang từ từ tiêu tan.
Uy thế như vậy, thực lực như vậy, quả thực là quá mức hãi người, khiến cho ba tên linh hồn kia thấy được thì đều thoáng chốc giật mình kinh sợ. Đột nhiên, người nữ giới duy nhất trong ba tên linh hồn đó kêu lớn: “Là Bùi Kiêu! Là Cao Đẳng Tránh Thoát Giả Bùi Kiêu của Trung Quốc! Hắn là cường giả Chân Ma cấp! Chúng ta được cứu rồi! Mọi người, chúng ta được cứu rồi!” Vừa hét, cô gái đó vừa vui mừng tới phát khóc.
Hai người còn lại đầu tiên là ngây ra, sau đó cũng đều hoàn hô ầm lên. Lúc này viện quân hùng mạnh đã tới, không còn phải đơn độc chiến đấu, cũng không còn bị dồn vào đường cùng, thế nên lúc này bọn họ chiến đấu lại khác hẳn vừa rồi. Không cần giữ sức nữa, mỗi chiêu đều dồn Năng Lượng Tiêu Chuẩn để triển khai ra sức mạnh lớn nhất, một đòn cũng đủ giết chết mấy chục con U Linh, uy thế cũng khá kinh người. Dần dần, ba người bọn họ từ từ tới được gần Bùi Kiêu.
Thấy tình hình như vậy, hai con U Linh biến dị kia dường như bắt đầu cuống lên, chúng gào lên ầm ĩ rồi hai thân thể khổng lồ trôi nổi bồng bềnh từ hai bên trái phải áp tới Bùi Kiêu. Giọng nữ lúc trước cất tiếng vội hét lớn: “Cẩn thận, Bùi Kiêu! Thứ U Linh biến dị này có thể làm nhiễu loạn tư tưởng! Đừng để cho chúng áp sát!”
Thật ra dù cô gái kia không nói thì Bùi Kiêu cũng đã cảm nhận được năng lực làm nhiễu loạn tinh thần của thứ U Linh biến dị này. Đó là một loại âm thanh giống như có vô số người thì thầm, nỉ non, rên rỉ bên tai, cùng với đó là những cảm giác buồn nôn, tư tưởng và cảm nhận của rất nhiều người. Cảm giác đó, giống như đột nhiên có vô số người chết bị nhét vào trong đầu mình, hơn nữa những người này đều là bị chính hắn rút mất hồn nên đã tự sát hoặc bị chính tay hắn giết chết. Điều đó khiến cho trong một thoáng chốc, Bùi Kiêu như chợt mất đi cảm nhận, tình cảm, tâm linh và thậm chí là cả ý chí của mình, như thể bản thân đã trở nên trống rỗng không còn lại gì, loại cảm giác trống rỗng này khó chịu tới mức làm hắn muốn giết chết chính mình.
Cũng may là loại cảm giác đó tới nhanh nhưng đi còn nhanh hơn, dường như chỉ diễn ra trong một chớp mắt, kéo dài không tới một giây. Có lẽ cũng bởi vì giờ đây thực lực của Bùi Kiêu đã quá mạnh, thứ U Linh biến dị kia dù muốn cũng chẳng thể ảnh hưởng được tới hắn. Hơn thế nữa, hắn đã là cường giả Chân Ma cấp từ lâu, niềm tin của bản thân đã ngưng tụ vào trường khí thế, bản tâm vững chắc vô cùng, không thể bị bẻ gẫy, không thể sờn phai, thứ thủ đoạn làm ô nhiễm tinh thần này sao đủ sức làm dao động ‘tâm’ của hắn? Hắn trúng chiêu chỉ là vì có một thoáng mất tập trung, không đề phòng mà thôi! Bùi Kiêu cười lạnh lùng một tiếng, tập trung tư tưởng rồi chỉ thấy ánh điện quang màu bạc chói mắt bùng lên từ tay trái không cầm kiếm của hắn.
Trong trận đại chiến với con quỷ quái hợp thể Ma Vương cấp lúc trước, nhờ vào vận mệnh kỳ lạ mà Bùi Kiêu đã có được trí nhớ của kiếp trước, đồng thời cũng cảm nhận được sức chiến đấu và kỹ xảo vận dụng kinh khủng của kiếp trước. Ví dụ như chiêu Vô Hạn Chiến Chế dùng để đánh chết con quỷ quái hợp thể Ma Vương cấp kia, sức phá hoại của nó có thể nói là lớn tới khó mà tưởng tượng nổi. Sau này khi đã phân tích và chia nhỏ Vô Hạn Chiến Chế, hắn đã tìm hiểu được vài loại kỹ năng có thể áp dụng được tại Chân Ma cấp và cả Ma Vương cấp.
Chẳng qua là sau trận chiến ấy, Bùi Kiêu vẫn luôn không có thời gian và đối thủ thích hợp để thí nghiệm những kỹ xảo chiến đấu này. Lúc này đây, hai con U Linh biến dị kia lại dám giở trò, định làm ô nhiễm tinh thần của mình nên hắn cũng đã không có ý định nương tay nữa. Tay trái của hắn ngưng tụ Năng Lượng Tiêu Chuẩn rồi chuyển hóa thành dòng điện màu bạc. Đồng thời, dòng điện bạc này lại chuyển động xoay quanh ngón tay hắn theo hình xoắn ốc, mà ngón tay ấy lại dường như vung vẩy theo một tiết tấu, nhịp điệu nào đó. Chỉ sau không tới một, hai giây, dòng lôi điện màu bạc kia đã ngưng tụ thành một cây búa lớn màu bạc, xung quanh nó có dòng hồ quang điện màu bạc xẹt qua lập lòe, chói mắt.
“Mjolnir!”
Bùi Kiêu cũng không nhìn kỹ cây búa sét đó mà lập tức ném mạnh nó về phía con U Linh biến dị bên trái. Chỉ thấy một tia sáng trắng bạc lóe lên, cây búa lớn bay đi như điện như sét, rồi sau một tiếng vang lớn, đâm thẳng vào con U Linh biến dị khổng lồ. Con U Linh khổng lồ nhìn như uy thế vô cùng, nhưng chỉ vừa mới tiếp xúc thì sấm sét màu bạc từ trên cây búa đã nhẹ nhàng cắt nát mặt ngoài của cơ thể nó giống như dao sắc cắt vào mỡ đông, đơn giản là vừa chém đã đứt. Tiếp theo, cây búa lớn theo thế bay chui sâu vào cơ thể con quái vật khổng lồ, rồi giống như một quả bom lớn ầm ầm phát nổ từ bên trong. Nếu có gì khác với bom bình thường thì là ở chỗ vụ nổ không sinh ra lửa mà điện sét! Sau một hồi ầm ầm không dứt thì con U Linh khổng lồ kia đã bốc hơi tại vị trí của nó trước đó, ở đó chỉ còn lại một đám Thiên Sinh Vũ Khí phát sáng rực rỡ.
Hoàn thành một đòn ném búa kia chỉ mất vài giây mà thôi. Sau đó Bùi Kiêu cũng chẳng thèm để ý xem chuyện gì sẽ xảy ra với khi con U Linh biến dị bị đánh trúng, hắn thậm chí thu luôn Thiên Sinh Vũ Khí của mình vào trong mắt. Tiếp theo, tay phải hắn cũng lóe lên ánh điện quang chớp nháy, đồng thời ngón tay như đang kết thủ ấn hay múa may theo một tư thế huyền diệu nào đó. Động tác kia cực nhanh, trong nháy mắt như vẽ ra hơn mười cái ký hiệu kỳ lạ nào đó bay xung quanh ngón tay. Dần dần, những ký hiệu lôi điện này bắt đầu ngưng tụ và trở nên rõ ràng, trở thành một thanh kiếm lớn trong tay hắn.
“Tyrfing!”Thanh kiếm lớn này có vẻ ngoài rất bình thường, thân kiếm có màu ngăm đen. Bùi Kiêu đưa cao thanh kiếm rồi hướng về phía con U Linh biến dị còn lại chém xuống. Xẹt một tiếng vang dội, giống như tiếng kiếm sắc chém rách vải vang lên. Ba tên linh hồn kia vẫn còn đang kinh hãi vì sức công phá của một búa vừa rồi, nhưng giờ phút này họ chỉ thấy sau khi chém xuống một nhát vào hư không thì thanh kiếm lớn kia lại từ từ tiêu tan mất, còn con U Linh biến dị kia thì vẫn còn nguyên không mảy may sứt mẻ, chỉ có điều là nó không đè xuống mà đã ngừng lại giữa không trung.
“Ha ha!”
Bùi Kiêu nhìn con U Linh biến dị đó một hồi rồi bỗng bật cười, khi tiếng cười của hắn vang lên thì từ chính giữa của con U Linh đó, cơ thể nó từ từ bị tách ra làm hai nửa, chỗ tách ra phẳng nhẵn như mặt gương. Không phải! Không phải con U Linh này bị cắt làm hai mà là không gian đã bị chia cắt đứt! Với trung tâm là con U Linh này, tầng tầng nếp uốn không gian xuất hiện tỏa ra. Trên đường nó đi qua, mặt đất nứt vỡ, cây cối gẫy lìa, thậm chí một khu đồi núi nhỏ cách đó khá xa cũng bị cắt ngang bởi một cái rãnh rộng khoảng nửa mét, vết cắt đó kéo dài tới mấy chục kilomet. Uy lực của đòn Tyrfing này quả thật vô cùng, vô cùng đáng sợ!
( Xem ra trong Killing 3000... À, Vô Hạn Chiến Chế chứ! Xem ra chiêu thức trong số đó cũng có cái mạnh cái yếu khác nhau. Đòn Tyrfing này phải có thực lực Ma Vương cấp mới có thể phát huy ra được uy lực thật sự, nhưng chỉ như hiện tại cũng đã vượt xa Mjolnir rất nhiều. Xem ra phỏng đoán của ta là chính xác...)
Thật ra thì từ khi kế thừa được những kỹ xảo chiến đấu của kiếp trước chiến, Bùi Kiêu đã bỏ công tiến hành hành thu nạp và lý giải chúng, bởi nếu không vậy thì những kỹ xảo đó cũng vẫn sẽ chỉ là đồ của người khác mà phải thứ thật sự của hắn. Trong quá trình nghiên cứu đó, Bùi Kiêu đã phát hiện ra được cơ chế vận hành của Vô Hạn Chiến Chế - chiêu thức mạnh nhất của kiếp trước. Đó thực ra chính là tổng hợp hơn mười loại chiêu thức có các công hiệu riêng và mạnh nhất lại với nhau, sau đó dùng một phương thức đặc biệt để đánh ra theo một nhịp điệu nào đó, từ đó khiến cho uy lực của từng chiêu thức đơn lẻ tăng nhiều. Đó chính là Vô Hạn Chiến Chế!
( Nói cách khác, nếu như ta có thể loại bỏ những chiêu thức và kỹ năng yếu trong đó rồi thay bằng những kỹ năng mới mạnh hơn, vậy uy lực của Vô Hạn Chiến Chế sẽ tiếp tục tăng lên hả?)
Bùi Kiêu nghĩ tới đây thì chợt bật cười khổ. Đầu tiên chưa nói tới việc hắn có chiêu thức nào thực sự mạnh hay không, chỉ xét về cái Vô Hạn Chiến Chế và những chiêu thức tinh tế, kỳ diệu của nó thôi đã, đó không phải là những thứ mà người trần mắt thịt có thể lĩnh ngộ ra được. Odin! Đó là thần tối cao trong thần thoại Bắc Âu, là chiến thần, chiến thần tối cao! Đó là những chiêu thức được chiến thần tối cao sáng tạo nên, muốn tạo ra những chiêu thức mạnh hơn như vậy thì ít nhất cũng phải trở thành nhân vật ngang cấp như vậy mới có thể làm được! Thế nên, tuy Vô Hạn Chiến Chế có tính linh hoạt rất cao nhưng với hắn hiện tại, có thể nói là không thể sửa đổi. Có lẽ Tử Lôi Đao Pháp của Cung Diệp Vũ là kỹ năng có thể gia nhập Vô Hạn Chiến Chế, nhưng Bùi Kiêu không thể lĩnh ngộ được thứ đó, thế nên không cần phải nghĩ tới...
( Lại nói tiếp, theo lý thuyết thì trường khí thế của ta có thể bao dung tất cả. Tuy hiện tại còn hơi nhỏ yếu, nhưng nếu sau này ra hoàn toàn bước vào Ma Vương cấp, thành tựu thánh hồn, khi đó thì bất kỳ loại kỹ xảo chiến đấu, phương thức chiến đấu, thậm chí là chiêu thức, chỉ cần nhìn vài lần hoặc tự thể nghiệm thì sẽ có thể hiểu rõ được nguyên lý và cơ chế vận hành của nó. Khi ấy có lẽ sẽ có thể tiếp tục hoàn thiện Vô Hạn Chiến Chế.)
Sau khi đánh ra một kiếm kia, chính bản thân Bùi Kiêu cũng khiếp sợ vì uy lực kinh khủng của nó, vì vậy mà hắn đứng ngây ra trầm tư hồi lâu. Đám U Linh còn lại trên chiến trường lúc này đã chưa tới mấy nghìn, vì lúc này hai con U Linh biến dị đã chết nên chúng cũng mất đi khả năng kháng lại sóng linh hồn. Không cần tới Bùi Kiêu, ba tên linh hồn kia đã tỉnh táo lại rồi bắt đầu ngoác miệng gào rống, sau mấy tiếng rống lớn thì trong số hơn một nghìn con U Linh còn lại, phần thì tiêu tan mất, phần thì bỏ chạy. Chỉ sau một lát, trên đường cao tốc đã không còn bóng dáng con U Linh nào nữa.
Bùi Kiêu cũng bị mấy tiếng gào lớn đó làm cho bừng tỉnh, hắn nhìn về phía ba tên linh hồn kia. Ba người rõ ràng là đang vô cùng phấn kích, cái cảm giác ‘tìm được đường sống trong cõi chết’ quả thực không phải điều người ngoài có thể hiểu hết được. Cô gái lúc trước hô gọi tên Bùi Kiêu vội vàng chạy tới trước, cô nói với vẻ xúc động mạnh: “Là tiên sinh Bùi Kiêu phải không? Đúng rồi, quả đúng là tiên sinh Bùi Kiêu rồi! Anh không chết trong chiến dịch Đảo Phục Sinh à? Đúng rồi, nếu anh không chết thì Cung Diệp Vũ đi cùng với anh sao rồi? Hắn cũng vẫn còn sống phải không?”
Bùi Kiêu nhìn kỹ cô gái này, đó là một người đẹp với mái tóc vàng cắt ngắn, tuổi ước chừng khoảng hơn hai mươi, bộ dạng khéo léo hoạt bát, rất có phẩm chất của những thành phần tinh anh trong các công ty lớn. Đáng tiếc là hiện tại mặt mũi cô đầy bụi đất, cả người trên dưới lại đầy vết thương nên thoạt nhìn có phần khá thê thảm.
Người đẹp tóc vàng thấy Bùi Kiêu nhìn mình với vẻ ngờ ngợ thì vội nói: “Tôi là một thành viên trong đoàn đội của Johnan đấy! Johnan và David ấy!”
Bùi Kiêu nghe vậy thì lập tức nhớ ra. Hai người vừa được nhắc tới là người hắn đã quen biết tại Nam Bắc Chiến Trường. Lần ấy hắn đã cùng với hai đoàn đội khác cùng kề vai chiến đấu, Johnan là thủ lĩnh của một trong hai đoàn đội ấy. Gã đó là một tên thanh niên điển trai, hình như là thuộc dòng dõi quý tộc lớn của nước Anh. Ấn tượng của Bùi Kiêu với người này cũng rất tốt, anh ta không hề có cái vẻ khinh người của đám quý tộc lắm tiền, mà trái lại, là một quý ông lịch sự, lễ nghĩa ôn hòa. Không ngờ lúc này lại gặp được một thành viên trong đoàn đội của anh ta ở đây.
Bùi Kiêu gật đầu đáp: “Tôi nhớ rồi. Thế... Johnan đâu? Đôi trưởng của cô đâu?”
Người đẹp tóc vàng nghe thế thì vẻ mặt liền trở nên rất buồn bã. Cô đưa tay lên vân vê lọn tóc ngắn của mình một hồi rồi nói: “Trong trận chiến vây quét lần thứ hai cả chính phủ, đoàn đội của tôi đã bị lạc mất nhau. Sau đó mặc dù tôi có nghe ngóng nhiều nhưng không có tin tức gì. Sợ là họ đã lành ít dữ nhiều.”
“Trận chiến vây quét lần thứ hai của chính phủ?” Bùi Kiêu khẽ nhẩm lại mấy chứ này, sau đó hắn mới hừ một tiếng lạnh lùng rồi nói: “Xem ra đã có rất chiều chuyện xảy ra trong khi bọn ta mất tích. Được rồi, hiện tại nguy hiểm trước mắt đã qua, chúng ta hãy tới thị trấn nhỏ phía trước nghỉ ngơi, hồi phục một chút. Sau đó các ngươi hãy nói lại kỹ càng cho bọn ta biết về những gì đã diễn ra sau trận đánh ở Đảo Phục Sinh nhé.”
Không ngờ ba người kia lại chợt có vẻ cực kỳ hoảng sợ. Một người đàn ông trung niên trong số đó vội vàng nói: “Không được rồi! Mới vừa rồi anh đã sử dụng lực lượng từ cấp Chân Ma trở lên. Máy dò kẻ phản nghịch của chính phủ thế giới sẽ rất nhanh chóng dò ra được vị trí của chúng ta. Chúng ta phải dẫn dân chúng chạy khỏi đây thật nhanh! Phải nhanh lên! Thiết bị bay của bọn chúng có tốc độ rất cao đấy!”
“Máy dò kẻ phản nghịch?” Bùi Kiêu sững sờ rồi hỏi lại với vẻ quái lạ.
Người đẹp tóc vàng vội giải thích: “Chính phủ thế giới đã tuyên bố rằng tất cả chúng ta đều là những kẻ phản nghịch. Còn cái ‘máy dò kẻ phản nghịch’ kia là một thiết bị có thể dò ra được những vụ chấn động năng lượng có cấp độ từ Chân Ma trở lên. Thế nên chúng ta phải nhanh chạy khỏi đây thôi!”
Vẻ mặt Bùi Kiêu càng lúc càng trở nên lạnh lẽo. Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Giờ phút này là thời khắc trước bình minh, mặt trăng đã lặn khiến cho sắc trời trở nên cực kỳ đen tối nhưng đó cũng là dấu hiệu báo trước mặt trời sắp ló rạng. Bùi Kiêu rời đi ánh mắt, nhìn về phía ba người kia nói: “Vậy thì càng tốt. Cứ để bọn chúng tới đây đi. Kẻ phản nghịch à? Vậy cũng rất tốt... Từ trận chiến tại Đảo Phục Sinh thì chúng ta cũng đã hoàn toàn tuyên chiến với chính phủ thế giới rồi!”
“Một lát nữa chúng ta sẽ nói cho bọn chúng rõ: chúng ta... đã trở về!”
Bùi Kiêu suy nghĩ cẩn thận một hồi rồi thả tên thanh niên kia xuống đất, sau đó liền nói với hơn hai mươi người làm nhiệm vụ tuần tra: “Các ngươi đi tìm sáu người thủ lĩnh, nói bọn họ sắp xếp chỗ ăn ở cho mấy nghìn người này đi. Nhìn bộ dạng của họ thì hẳn là đã đói rét nhiều ngày, giờ phải cho họ được ăn uống ngủ nghỉ thật tốt một bữa. Nhưng nhớ là đừng để ăn quá no, nếu không cũng sẽ gây ra chết người. Cứ như vậy đi! Tiếp tục tuần tra, nếu thấy có U Linh xuất hiện thì lập tức thổi còi báo động, bọn Cung Diệp Vũ nghe được tự khắc sẽ đến xử lý.”
Nói xong, chân Bùi Kiêu đạp mạnh, bật người nhảy lên cao tới mấy mét, một tiếng rít bén nhọn vang lên, hắn đã hóa thành một luồng lôi điện màu bạc bay đi, lao về phía mà mấy nghìn người này từ đó chạy tới. Bùi Kiêu dùng một tốc độ cực nhanh lao đi, ước chừng chỉ sau khoảng vài phút, hắn đã bay tới trước một ‘biển’ U Linh. Đó quả thực là một đám đông như biển, số lượng ước chừng phải tới hơn mười nghìn, đông nghịt, chen chúc hầu như che kín cả đường cao tốc. Thế còn chưa hết, bên trong đàn này còn có hai con U Linh khổng lồ có hình thái dị thường.
Cơ thể hai con U Linh này liên tục tản ra một thứ ánh sáng lạnh lẽo và u ám như thể lân quang, nhìn rất giống với lửa ma chơi thường xuất hiện tại những khu nghĩa địa. Hơn nữa là vẻ ngoài của hai con U Linh này cũng rất khác so với bọn U Linh thông thường. Những con U Linh khác tuy rằng sẽ biến hóa hình dạng liên tục, hơn nữa sẽ thường xuyên biến thành bộ xương, xác thối các loại, nhưng về cơ bản thì chúng vẫn mang hình thái như con người. Thế nhưng hai con U Linh khổng lồ này lại có hình dạng giống như cục thịt khổng lồ.
Hai con U Linh này thoạt nhìn vô cùng giống thực thể, chúng không hề có vẻ hư ảo như U Linh bình thường mà lại cho người ta cảm giác như vật chất thật sự. Hơn nữa hai con U Linh này còn vô cùng to lớn, mỗi con đều có kích thước tới mấy trăm mét, hình dạng thì giống như một cục thịt khổng lồ, trên bề mặt nổi đầy những mặt và chân tay người, giống như là một đống lớn U Linh bị nén chặt cứng vào một chỗ vậy. Nhưng đó vẫn chưa phải là điểm mấu chốt, nếu là người bình thường nhìn vào thì sẽ tự động cảm nhận được luồng áp lực âm u rất khủng bố, còn khi Bùi Kiêu quan sát thì hắn lại phát hiện ra hai con U Linh này có ‘hồn’!
Như lúc trước đã từng nói, U Linh thật ra chỉ là ‘linh’(năng lượng tiêu chuẩn) còn lại biến dị, ngưng tụ sau khi ‘hồn’ (chấp niệm) bị rút ra. Chính vì thế nên chúng mới đi tấn công tất cả những sinh vật có ‘hồn’ và yếu ớt tới mức không chịu nổi một đòn. Thế nhưng hai ‘khối’ U Linh khổng lồ trước mặt này lại có được ‘hồn’ – cũng tức là nó có đầy đủ cả chấp niệm và năng lượng tiêu chuẩn. Thế có nghĩa hai thứ này đã không còn đơn giản chỉ là U Linh nữa, mà đã là dạng tồn tại giống như linh hồn con người hay quỷ quái vậy!
Hơn nữa, hai con U Linh biến dị này còn rất mạnh mẽ! Nếu chỉ tính tới chấp niệm và năng lượng tiêu chuẩn thì hai con U Linh này ít nhất cũng phải đạt tới đẳng cấp của Chân Ma, chỉ có điều là chúng không có trường khí thế thôi. Hoặc cũng có thể nói rằng loại tồn tại như U Linh không có năng lực ngưng tụ ra trường khí thế, trừ khi trong cái tập hợp của vô số U Linh đó, bỗng xuất hiện một con có ý thức vô cùng mạnh mẽ, áp đảo số còn lại và chiếm thế chủ đạo, vậy thì nó mới có thể ngưng tự ra được trường khí thế.
Nhưng chỉ vậy thôi thì cũng đã vô cùng đáng sợ rồi. Mặc dù không có trường khí thế nhưng chấp niệm và năng lượng tiêu chuẩn của nó lại vô cùng mạnh, thậm chí còn mạnh hơn cả quỷ quái Chân Ma cấp thông thường. Tuy vì không có tinh thần và ý chí ( hoặc tư tưởng tà ác và tội nghiệt) nên không thể cô đọng ra được trường khí thế nhưng chỉ cần dùng sức thôi thì dưới Chân Ma cấp cũng đã không phải đối thủ của nó.
Ở giữa vòng vây của hai ‘khối’ U Linh biến dị khổng lồ và vô sô U Linh bình thường là ba tên linh hồn. Mà ba tên linh hồn này nhìn có vẻ cũng không phải là dạng tay mơ hay người mới, bọn họ là những linh hồn lão luyện nắm giữ thuần thục Thiên Sinh Vũ Khí, ba người dựa lưng vào nhau chém giết U Linh, kéo dài chống cự. Nhưng có điều khiến cho Bùi Kiêu cảm thấy lạ là bọn U Linh bình thường vốn yếu ớt thì lúc này, dường như vì sự có mặt của hai con U Linh biến dị mà mạnh mẽ và vững chắc hơn rất nhiều, chúng thế mà lại không hề sợ sóng linh hồn mạnh mẽ của mấy linh hồn kia. Thậm chí, nếu bị Thiên Sinh Vũ Khí ảnh hưởng nhưng nếu không bị đánh trúng trực tiếp thì chúng cũng sẽ không tiêu tan mà chỉ bị thương một chút thôi. Trong biển U Linh đông nghịt hơn mười nghìn con này, bất cứ con nào cũng đều như vậy, lại thêm ở phía ngoài có hai con biến dị cấp độ Chân Ma nhìn chằm chằm, thế nên ba tên linh hồn này có thể nói là sắp lành ít dữ nhiều rồi.
Mắt thấy tình hình đã rất nguy cấp, Bùi Kiêu cũng không kịp nhìn kỹ. Từ đằng xa, hắn liền rống lớn lên một tiếng. Bùi Kiêu chẳng phải là ba tên linh hồn trước mặt kia, hắn là cường giả đã đạt tới Nửa Bước Ma Vương, sóng linh hồn phát tán ra hùng hậu vô cùng, không thua kém chút nào đòn tấn công bằng Thiên Sinh Vũ Khí của ba tên linh hồn kia. Chỉ một tiếng rống từ xa, hơn nghìn con U Linh gần Bùi Kiêu nhất lập tức như bị axit mạnh giội trúng, rít lên những tiếng the thé quái dị rồi tan rã biến mất. Hai con U Linh biến dị khổng lồ dường như cũng cảm thấy nguy hiểm, chúng nhao nhao phát ra đủ loại thanh âm như rên rỉ, như gào thét, đám chân tay lúc nhúc cắm trên khối thịt của chúng nó khua lên loạn xạ, những cái miệng trên các khuôn mặt thì ngoác ra hàm răng nhọn lởm chởm. Chỉ ít giây sau, cả cơ thể chúng đã nổi đầy tới mấy nghìn cái miệng đầy răng sắc nhọn, hình tượng khủng bố dữ tợn tới mức khó hình dung.
Thế nhưng Bùi Kiêu căn bản lại chẳng để chuyện đó trong lòng. Hắn giờ đây đã có thể không thèm để ý tới bất cứ loại quỷ quái nào chưa tới Chân Ma cấp, dù hai con U Linh biến dị kia có chấp niệm mạnh tới đâu đi nữa, nhưng không tới Chân Ma, không có trường khí thế thì chẳng qua cũng chỉ là chuyện một, hai đòn mà thôi. Thế nên hắn cũng chẳng thèm nghĩ nhiều, tia sáng trắng lóe lên trong mắt rồi một thanh kiếm ánh sáng đã xuất hiện trong tay, tiếp theo liền tiện tay chém vào không gian một cái. Lập tức, gần trăm con U Linh tại hướng hắn chém vào không kịp kêu một tiếng đã tan rã, hóa thành hư vô và còn có mấy trăm con U Linh ở xung quanh dường như bị dính phải một thứ gì đó ăn mòn, lúc này cũng đang từ từ tiêu tan.
Uy thế như vậy, thực lực như vậy, quả thực là quá mức hãi người, khiến cho ba tên linh hồn kia thấy được thì đều thoáng chốc giật mình kinh sợ. Đột nhiên, người nữ giới duy nhất trong ba tên linh hồn đó kêu lớn: “Là Bùi Kiêu! Là Cao Đẳng Tránh Thoát Giả Bùi Kiêu của Trung Quốc! Hắn là cường giả Chân Ma cấp! Chúng ta được cứu rồi! Mọi người, chúng ta được cứu rồi!” Vừa hét, cô gái đó vừa vui mừng tới phát khóc.
Hai người còn lại đầu tiên là ngây ra, sau đó cũng đều hoàn hô ầm lên. Lúc này viện quân hùng mạnh đã tới, không còn phải đơn độc chiến đấu, cũng không còn bị dồn vào đường cùng, thế nên lúc này bọn họ chiến đấu lại khác hẳn vừa rồi. Không cần giữ sức nữa, mỗi chiêu đều dồn Năng Lượng Tiêu Chuẩn để triển khai ra sức mạnh lớn nhất, một đòn cũng đủ giết chết mấy chục con U Linh, uy thế cũng khá kinh người. Dần dần, ba người bọn họ từ từ tới được gần Bùi Kiêu.
Thấy tình hình như vậy, hai con U Linh biến dị kia dường như bắt đầu cuống lên, chúng gào lên ầm ĩ rồi hai thân thể khổng lồ trôi nổi bồng bềnh từ hai bên trái phải áp tới Bùi Kiêu. Giọng nữ lúc trước cất tiếng vội hét lớn: “Cẩn thận, Bùi Kiêu! Thứ U Linh biến dị này có thể làm nhiễu loạn tư tưởng! Đừng để cho chúng áp sát!”
Thật ra dù cô gái kia không nói thì Bùi Kiêu cũng đã cảm nhận được năng lực làm nhiễu loạn tinh thần của thứ U Linh biến dị này. Đó là một loại âm thanh giống như có vô số người thì thầm, nỉ non, rên rỉ bên tai, cùng với đó là những cảm giác buồn nôn, tư tưởng và cảm nhận của rất nhiều người. Cảm giác đó, giống như đột nhiên có vô số người chết bị nhét vào trong đầu mình, hơn nữa những người này đều là bị chính hắn rút mất hồn nên đã tự sát hoặc bị chính tay hắn giết chết. Điều đó khiến cho trong một thoáng chốc, Bùi Kiêu như chợt mất đi cảm nhận, tình cảm, tâm linh và thậm chí là cả ý chí của mình, như thể bản thân đã trở nên trống rỗng không còn lại gì, loại cảm giác trống rỗng này khó chịu tới mức làm hắn muốn giết chết chính mình.
Cũng may là loại cảm giác đó tới nhanh nhưng đi còn nhanh hơn, dường như chỉ diễn ra trong một chớp mắt, kéo dài không tới một giây. Có lẽ cũng bởi vì giờ đây thực lực của Bùi Kiêu đã quá mạnh, thứ U Linh biến dị kia dù muốn cũng chẳng thể ảnh hưởng được tới hắn. Hơn thế nữa, hắn đã là cường giả Chân Ma cấp từ lâu, niềm tin của bản thân đã ngưng tụ vào trường khí thế, bản tâm vững chắc vô cùng, không thể bị bẻ gẫy, không thể sờn phai, thứ thủ đoạn làm ô nhiễm tinh thần này sao đủ sức làm dao động ‘tâm’ của hắn? Hắn trúng chiêu chỉ là vì có một thoáng mất tập trung, không đề phòng mà thôi! Bùi Kiêu cười lạnh lùng một tiếng, tập trung tư tưởng rồi chỉ thấy ánh điện quang màu bạc chói mắt bùng lên từ tay trái không cầm kiếm của hắn.
Trong trận đại chiến với con quỷ quái hợp thể Ma Vương cấp lúc trước, nhờ vào vận mệnh kỳ lạ mà Bùi Kiêu đã có được trí nhớ của kiếp trước, đồng thời cũng cảm nhận được sức chiến đấu và kỹ xảo vận dụng kinh khủng của kiếp trước. Ví dụ như chiêu Vô Hạn Chiến Chế dùng để đánh chết con quỷ quái hợp thể Ma Vương cấp kia, sức phá hoại của nó có thể nói là lớn tới khó mà tưởng tượng nổi. Sau này khi đã phân tích và chia nhỏ Vô Hạn Chiến Chế, hắn đã tìm hiểu được vài loại kỹ năng có thể áp dụng được tại Chân Ma cấp và cả Ma Vương cấp.
Chẳng qua là sau trận chiến ấy, Bùi Kiêu vẫn luôn không có thời gian và đối thủ thích hợp để thí nghiệm những kỹ xảo chiến đấu này. Lúc này đây, hai con U Linh biến dị kia lại dám giở trò, định làm ô nhiễm tinh thần của mình nên hắn cũng đã không có ý định nương tay nữa. Tay trái của hắn ngưng tụ Năng Lượng Tiêu Chuẩn rồi chuyển hóa thành dòng điện màu bạc. Đồng thời, dòng điện bạc này lại chuyển động xoay quanh ngón tay hắn theo hình xoắn ốc, mà ngón tay ấy lại dường như vung vẩy theo một tiết tấu, nhịp điệu nào đó. Chỉ sau không tới một, hai giây, dòng lôi điện màu bạc kia đã ngưng tụ thành một cây búa lớn màu bạc, xung quanh nó có dòng hồ quang điện màu bạc xẹt qua lập lòe, chói mắt.
“Mjolnir!”
Bùi Kiêu cũng không nhìn kỹ cây búa sét đó mà lập tức ném mạnh nó về phía con U Linh biến dị bên trái. Chỉ thấy một tia sáng trắng bạc lóe lên, cây búa lớn bay đi như điện như sét, rồi sau một tiếng vang lớn, đâm thẳng vào con U Linh biến dị khổng lồ. Con U Linh khổng lồ nhìn như uy thế vô cùng, nhưng chỉ vừa mới tiếp xúc thì sấm sét màu bạc từ trên cây búa đã nhẹ nhàng cắt nát mặt ngoài của cơ thể nó giống như dao sắc cắt vào mỡ đông, đơn giản là vừa chém đã đứt. Tiếp theo, cây búa lớn theo thế bay chui sâu vào cơ thể con quái vật khổng lồ, rồi giống như một quả bom lớn ầm ầm phát nổ từ bên trong. Nếu có gì khác với bom bình thường thì là ở chỗ vụ nổ không sinh ra lửa mà điện sét! Sau một hồi ầm ầm không dứt thì con U Linh khổng lồ kia đã bốc hơi tại vị trí của nó trước đó, ở đó chỉ còn lại một đám Thiên Sinh Vũ Khí phát sáng rực rỡ.
Hoàn thành một đòn ném búa kia chỉ mất vài giây mà thôi. Sau đó Bùi Kiêu cũng chẳng thèm để ý xem chuyện gì sẽ xảy ra với khi con U Linh biến dị bị đánh trúng, hắn thậm chí thu luôn Thiên Sinh Vũ Khí của mình vào trong mắt. Tiếp theo, tay phải hắn cũng lóe lên ánh điện quang chớp nháy, đồng thời ngón tay như đang kết thủ ấn hay múa may theo một tư thế huyền diệu nào đó. Động tác kia cực nhanh, trong nháy mắt như vẽ ra hơn mười cái ký hiệu kỳ lạ nào đó bay xung quanh ngón tay. Dần dần, những ký hiệu lôi điện này bắt đầu ngưng tụ và trở nên rõ ràng, trở thành một thanh kiếm lớn trong tay hắn.
“Tyrfing!”Thanh kiếm lớn này có vẻ ngoài rất bình thường, thân kiếm có màu ngăm đen. Bùi Kiêu đưa cao thanh kiếm rồi hướng về phía con U Linh biến dị còn lại chém xuống. Xẹt một tiếng vang dội, giống như tiếng kiếm sắc chém rách vải vang lên. Ba tên linh hồn kia vẫn còn đang kinh hãi vì sức công phá của một búa vừa rồi, nhưng giờ phút này họ chỉ thấy sau khi chém xuống một nhát vào hư không thì thanh kiếm lớn kia lại từ từ tiêu tan mất, còn con U Linh biến dị kia thì vẫn còn nguyên không mảy may sứt mẻ, chỉ có điều là nó không đè xuống mà đã ngừng lại giữa không trung.
“Ha ha!”
Bùi Kiêu nhìn con U Linh biến dị đó một hồi rồi bỗng bật cười, khi tiếng cười của hắn vang lên thì từ chính giữa của con U Linh đó, cơ thể nó từ từ bị tách ra làm hai nửa, chỗ tách ra phẳng nhẵn như mặt gương. Không phải! Không phải con U Linh này bị cắt làm hai mà là không gian đã bị chia cắt đứt! Với trung tâm là con U Linh này, tầng tầng nếp uốn không gian xuất hiện tỏa ra. Trên đường nó đi qua, mặt đất nứt vỡ, cây cối gẫy lìa, thậm chí một khu đồi núi nhỏ cách đó khá xa cũng bị cắt ngang bởi một cái rãnh rộng khoảng nửa mét, vết cắt đó kéo dài tới mấy chục kilomet. Uy lực của đòn Tyrfing này quả thật vô cùng, vô cùng đáng sợ!
( Xem ra trong Killing 3000... À, Vô Hạn Chiến Chế chứ! Xem ra chiêu thức trong số đó cũng có cái mạnh cái yếu khác nhau. Đòn Tyrfing này phải có thực lực Ma Vương cấp mới có thể phát huy ra được uy lực thật sự, nhưng chỉ như hiện tại cũng đã vượt xa Mjolnir rất nhiều. Xem ra phỏng đoán của ta là chính xác...)
Thật ra thì từ khi kế thừa được những kỹ xảo chiến đấu của kiếp trước chiến, Bùi Kiêu đã bỏ công tiến hành hành thu nạp và lý giải chúng, bởi nếu không vậy thì những kỹ xảo đó cũng vẫn sẽ chỉ là đồ của người khác mà phải thứ thật sự của hắn. Trong quá trình nghiên cứu đó, Bùi Kiêu đã phát hiện ra được cơ chế vận hành của Vô Hạn Chiến Chế - chiêu thức mạnh nhất của kiếp trước. Đó thực ra chính là tổng hợp hơn mười loại chiêu thức có các công hiệu riêng và mạnh nhất lại với nhau, sau đó dùng một phương thức đặc biệt để đánh ra theo một nhịp điệu nào đó, từ đó khiến cho uy lực của từng chiêu thức đơn lẻ tăng nhiều. Đó chính là Vô Hạn Chiến Chế!
( Nói cách khác, nếu như ta có thể loại bỏ những chiêu thức và kỹ năng yếu trong đó rồi thay bằng những kỹ năng mới mạnh hơn, vậy uy lực của Vô Hạn Chiến Chế sẽ tiếp tục tăng lên hả?)
Bùi Kiêu nghĩ tới đây thì chợt bật cười khổ. Đầu tiên chưa nói tới việc hắn có chiêu thức nào thực sự mạnh hay không, chỉ xét về cái Vô Hạn Chiến Chế và những chiêu thức tinh tế, kỳ diệu của nó thôi đã, đó không phải là những thứ mà người trần mắt thịt có thể lĩnh ngộ ra được. Odin! Đó là thần tối cao trong thần thoại Bắc Âu, là chiến thần, chiến thần tối cao! Đó là những chiêu thức được chiến thần tối cao sáng tạo nên, muốn tạo ra những chiêu thức mạnh hơn như vậy thì ít nhất cũng phải trở thành nhân vật ngang cấp như vậy mới có thể làm được! Thế nên, tuy Vô Hạn Chiến Chế có tính linh hoạt rất cao nhưng với hắn hiện tại, có thể nói là không thể sửa đổi. Có lẽ Tử Lôi Đao Pháp của Cung Diệp Vũ là kỹ năng có thể gia nhập Vô Hạn Chiến Chế, nhưng Bùi Kiêu không thể lĩnh ngộ được thứ đó, thế nên không cần phải nghĩ tới...
( Lại nói tiếp, theo lý thuyết thì trường khí thế của ta có thể bao dung tất cả. Tuy hiện tại còn hơi nhỏ yếu, nhưng nếu sau này ra hoàn toàn bước vào Ma Vương cấp, thành tựu thánh hồn, khi đó thì bất kỳ loại kỹ xảo chiến đấu, phương thức chiến đấu, thậm chí là chiêu thức, chỉ cần nhìn vài lần hoặc tự thể nghiệm thì sẽ có thể hiểu rõ được nguyên lý và cơ chế vận hành của nó. Khi ấy có lẽ sẽ có thể tiếp tục hoàn thiện Vô Hạn Chiến Chế.)
Sau khi đánh ra một kiếm kia, chính bản thân Bùi Kiêu cũng khiếp sợ vì uy lực kinh khủng của nó, vì vậy mà hắn đứng ngây ra trầm tư hồi lâu. Đám U Linh còn lại trên chiến trường lúc này đã chưa tới mấy nghìn, vì lúc này hai con U Linh biến dị đã chết nên chúng cũng mất đi khả năng kháng lại sóng linh hồn. Không cần tới Bùi Kiêu, ba tên linh hồn kia đã tỉnh táo lại rồi bắt đầu ngoác miệng gào rống, sau mấy tiếng rống lớn thì trong số hơn một nghìn con U Linh còn lại, phần thì tiêu tan mất, phần thì bỏ chạy. Chỉ sau một lát, trên đường cao tốc đã không còn bóng dáng con U Linh nào nữa.
Bùi Kiêu cũng bị mấy tiếng gào lớn đó làm cho bừng tỉnh, hắn nhìn về phía ba tên linh hồn kia. Ba người rõ ràng là đang vô cùng phấn kích, cái cảm giác ‘tìm được đường sống trong cõi chết’ quả thực không phải điều người ngoài có thể hiểu hết được. Cô gái lúc trước hô gọi tên Bùi Kiêu vội vàng chạy tới trước, cô nói với vẻ xúc động mạnh: “Là tiên sinh Bùi Kiêu phải không? Đúng rồi, quả đúng là tiên sinh Bùi Kiêu rồi! Anh không chết trong chiến dịch Đảo Phục Sinh à? Đúng rồi, nếu anh không chết thì Cung Diệp Vũ đi cùng với anh sao rồi? Hắn cũng vẫn còn sống phải không?”
Bùi Kiêu nhìn kỹ cô gái này, đó là một người đẹp với mái tóc vàng cắt ngắn, tuổi ước chừng khoảng hơn hai mươi, bộ dạng khéo léo hoạt bát, rất có phẩm chất của những thành phần tinh anh trong các công ty lớn. Đáng tiếc là hiện tại mặt mũi cô đầy bụi đất, cả người trên dưới lại đầy vết thương nên thoạt nhìn có phần khá thê thảm.
Người đẹp tóc vàng thấy Bùi Kiêu nhìn mình với vẻ ngờ ngợ thì vội nói: “Tôi là một thành viên trong đoàn đội của Johnan đấy! Johnan và David ấy!”
Bùi Kiêu nghe vậy thì lập tức nhớ ra. Hai người vừa được nhắc tới là người hắn đã quen biết tại Nam Bắc Chiến Trường. Lần ấy hắn đã cùng với hai đoàn đội khác cùng kề vai chiến đấu, Johnan là thủ lĩnh của một trong hai đoàn đội ấy. Gã đó là một tên thanh niên điển trai, hình như là thuộc dòng dõi quý tộc lớn của nước Anh. Ấn tượng của Bùi Kiêu với người này cũng rất tốt, anh ta không hề có cái vẻ khinh người của đám quý tộc lắm tiền, mà trái lại, là một quý ông lịch sự, lễ nghĩa ôn hòa. Không ngờ lúc này lại gặp được một thành viên trong đoàn đội của anh ta ở đây.
Bùi Kiêu gật đầu đáp: “Tôi nhớ rồi. Thế... Johnan đâu? Đôi trưởng của cô đâu?”
Người đẹp tóc vàng nghe thế thì vẻ mặt liền trở nên rất buồn bã. Cô đưa tay lên vân vê lọn tóc ngắn của mình một hồi rồi nói: “Trong trận chiến vây quét lần thứ hai cả chính phủ, đoàn đội của tôi đã bị lạc mất nhau. Sau đó mặc dù tôi có nghe ngóng nhiều nhưng không có tin tức gì. Sợ là họ đã lành ít dữ nhiều.”
“Trận chiến vây quét lần thứ hai của chính phủ?” Bùi Kiêu khẽ nhẩm lại mấy chứ này, sau đó hắn mới hừ một tiếng lạnh lùng rồi nói: “Xem ra đã có rất chiều chuyện xảy ra trong khi bọn ta mất tích. Được rồi, hiện tại nguy hiểm trước mắt đã qua, chúng ta hãy tới thị trấn nhỏ phía trước nghỉ ngơi, hồi phục một chút. Sau đó các ngươi hãy nói lại kỹ càng cho bọn ta biết về những gì đã diễn ra sau trận đánh ở Đảo Phục Sinh nhé.”
Không ngờ ba người kia lại chợt có vẻ cực kỳ hoảng sợ. Một người đàn ông trung niên trong số đó vội vàng nói: “Không được rồi! Mới vừa rồi anh đã sử dụng lực lượng từ cấp Chân Ma trở lên. Máy dò kẻ phản nghịch của chính phủ thế giới sẽ rất nhanh chóng dò ra được vị trí của chúng ta. Chúng ta phải dẫn dân chúng chạy khỏi đây thật nhanh! Phải nhanh lên! Thiết bị bay của bọn chúng có tốc độ rất cao đấy!”
“Máy dò kẻ phản nghịch?” Bùi Kiêu sững sờ rồi hỏi lại với vẻ quái lạ.
Người đẹp tóc vàng vội giải thích: “Chính phủ thế giới đã tuyên bố rằng tất cả chúng ta đều là những kẻ phản nghịch. Còn cái ‘máy dò kẻ phản nghịch’ kia là một thiết bị có thể dò ra được những vụ chấn động năng lượng có cấp độ từ Chân Ma trở lên. Thế nên chúng ta phải nhanh chạy khỏi đây thôi!”
Vẻ mặt Bùi Kiêu càng lúc càng trở nên lạnh lẽo. Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Giờ phút này là thời khắc trước bình minh, mặt trăng đã lặn khiến cho sắc trời trở nên cực kỳ đen tối nhưng đó cũng là dấu hiệu báo trước mặt trời sắp ló rạng. Bùi Kiêu rời đi ánh mắt, nhìn về phía ba người kia nói: “Vậy thì càng tốt. Cứ để bọn chúng tới đây đi. Kẻ phản nghịch à? Vậy cũng rất tốt... Từ trận chiến tại Đảo Phục Sinh thì chúng ta cũng đã hoàn toàn tuyên chiến với chính phủ thế giới rồi!”
“Một lát nữa chúng ta sẽ nói cho bọn chúng rõ: chúng ta... đã trở về!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.