Quyển 5 - Chương 29: Thần chiến binh khổng lồ Obelisk! (2)
Zhttty
25/09/2016
Con rồng khổng lồ dường như vẫn phát hiện ra được sự tồn tại của người
khổng lồ lôi điện. Tuy một nửa cái đầu của nó bị thổi bay nhưng có vẻ
như vết thương này còn không nặng bằng khi nó bị đâm vào ‘nghịch lân’.
Chỉ thấy những đám mây đen xung quanh kéo tới thì cái đầu nó đã bắt đầu
được tái tạo. Đồng thời, miệng rồng há to, lại một luồng ‘hơi thở rồng’
kên kịt như mực được nó phun ra. Không chỉ có vậy, trường khí thế bóng
tối như vật chất thực sự kia lại một lần nữa xuất hiện, kết thành một
tầng dày đặc bao ngoài cơ thể nó.
“Tyrfing”
Mắt thấy con rồng ngoác ra cái miệng khổng lồ, từ miệng người khổng lồ cưỡi con ngựa tám chân cũng vang lên những âm tiết kỳ lạ. Âm thanh của hắn ầm ầm nổ lớn, như sấm rền vang, lập tức, trên tay hắn đã xuất hiện một thanh kiếm lớn cầm hai tay màu bạc. Tiếp theo, hắn không ngờ lại thúc ngựa vọt tới ngênh đón luồng hơi thở của rồng, kiếm trong tay vung chém về phía làn khí đen như mực. Chớp mắt sau, luồng hơi thở rồng mãnh liệt như nước lũ đã bị xẻ đôi ra từ giữa! Không một chút hơi thở rồng nào chạm được đến hắn, tất cả bị chia làm hai rồi trôi dọc qua hai bên. Tuy nhiên, sau một đòn đó thì thanh kiếm lớn màu bạc cũng bị nghiền nát, tan biến vào hư không.
“Mjolnir!”
Người khổng lồ lôi điện lại hét lớn một tiếng nữa, sau một hồi âm thanh ầm ầm như sấm nữa vang lên, lại một cây búa lớn vô cùng mạnh mẽ khác xuất hiện trong tay người khổng lồ lôi điện. Và hắn, lại một lần nữa phóng cây búa đó bay đi...
“... Máu của sắt thép, trái tim của lửa rực... tay rèn nghìn kiếm, thân trải trăm trận... không một lần thua, không một tri kỷ... Bởi vậy mà đời này đã không còn bất kỳ ý nghĩa...”
Từ miệng người khổng lồ lôi điện liên tục vang lên những âm tiết cổ xưa, có chút giống như tiếng Germanic cổ (1), nhưng lại có nhiều điểm khác biệt. Âm thanh đó vang dội, cuồn cuộn như tiếng sấm, mà khi âm thanh này vang lên thì cây búa kia cũng đã bay tới trước con rồng khổng lồ. “Choang” một tiếng lớn khi cây búa đập vào bên ngoài trường khí thế bóng tối. Ngay sau đó, một vầng sáng như sét đánh lóe lên, trường khí thế bóng tối đã bị cây búa kia đập ra một vết rách lớn hơn trăm mét. Sau đó, cây búa tiếp tục đập cực mạnh xuống đầu con rồng! Một đập này không chỉ nện nát bấy đầu rồng mà còn xuyên thẳng qua nó rồi bay tiếp ra ngoài, không biết đã bay tới nơi nào trên biển cả bao la...
( Đây... đây là chuyện gì? )
Bùi Kiêu chỉ biết ngây dại nhìn tất cả những gì trước mặt… Nói một cách chính xác là hắn đang nhìn qua đôi mắt của người khổng lồ lôi điện. Hắn chẳng những ‘nhìn’ thấy trên tay mình liên tiếp xuất hiện các loại Thiên Sinh Vũ Khí, từ ngọn thương màu bạc đầy những ký hiệu kỳ lạ, đến thanh kiếm lớn có thể chém đôi được ‘hơi thở rồng’ rồi tới cây búa mạnh tới khổng thể tin nổi vừa rồi. Chỉ trong chưa tới mười giây ngắn ngủi, ‘hắn’ đã thực thể hóa ra ba thanh Thiên Sinh Vũ Khí, hơn nữa còn cả đoạn âm tiết quái lạ mà ‘hắn’ đọc kia nữa! Hắn cơ bản là không hề nghe hiểu đó là ngôn ngữ gì, thế nhưng lại có thể biết được ý nghĩa trong đó, giống như hắn trời sinh ra đã biết. Nhưng điều quan trọng nhất là... cơ thể hắn đang ‘bật cơ chế tự động chiến đấu’, hắn hoàn toàn không thể điều khiển cơ thể mình một chút nào...
( Mà không phải vừa rồi mình đã hoàn toàn tiêu tán vì luồng hơi thở của rồng kia sao? Thế nào mà mình vẫn còn sống đây? )
Bùi Kiêu tìm đủ mọi cách để giành lại quyền điều khiển cơ thể, thế nhưng hắn dường như chỉ là một người ngoài đứng xem, hay giống như khi đang mơ: chỉ có thể ‘thấy’ những gì mắt thấy mà không thể điều khiển được dù là một góc cơ thể. Cảm giác đó thật quá quái dị! Ngay khi hắn đang cố sức giẫy giụa thì khung cảnh xung quanh bỗng mờ đi rồi thay đổi. Hắn bỗng nhiên đang có mặt tại một chiến trường nào đó...
Nơi này là một chiến trường khổng lồ lớn như thể vô biên vô hạn, khắp nơi đều có thi thể của đủ các loại sinh vật, đồng thời cũng có rất nhiều quỷ quái đang tiêu tán. Sói khổng lồ mặt người, chim mặt người khổng lồ, đầu người khổng lồ có xúc tu – những loại quỷ quái mà Bùi Kiêu đã từng thấy ở Địa Ngục và còn rất nhiều những loài quỷ quái mà Bùi Kiêu chưa từng thấy khác có mặt khắp nơi trên chiến trường này. Trên chiến trường rộng lớn tới không thấy điểm cuối này còn có rất nhiều các loại sinh mạng thể đang chiến đấu cùng đám quỷ quái kia, trong đó có người khổng lồ cao vài chục mét, có sinh vật có cánh sau lưng như thiên sứ, thậm chí có cả những sinh vật có hình dạng giống như ác quỷ trong truyền thuyết phương tây. Chỉ có điều... số lượng những sinh vật này quá ít, so với biển quỷ quái đông tới mức không thấy điểm cuối kia, số lượng những sinh vật này thậm chí không bằng một phần chục nghìn, tất cả đều đang bị truy đuổi, bị vây đánh, bị tiêu diệt...
Thời gian chầm chậm trôi qua, Bùi Kiêu giống như một kẻ vô hình đang xem một bộ phim cũ. Hắn thấy trận chiến của nơi này đã sắp kết thúc, số lượng của tất cả những sinh vật kia cuối cùng đã chỉ còn lại mấy chục mà thôi. Tuy vậy, có thể thấy rằng mấy chục sinh vật này đều mạnh mẽ vô cùng, thậm chí cả những con quỷ quái có trường khí thế nhìn thấy được bằng mắt thường cũng không phải đối thủ của bọn họ. Thời gian dần trôi, ngày đã dần tới hoàng hôn, ánh mặt trời chói chang dần được thay bằng màu sắc nhạt nhòa tại thời khắc cuối cùng của một ngày...
Tới lúc này, cả chiến trường đã chỉ còn lại hai sinh vật sống cuối cùng. Một trong số đó là một người đàn ông hùng tráng cưỡi một con ngựa tám chân. Hắn vung múa một ngọn thương dài màu bạc, mỗi lần hắn đâm xuống là ngọn thương lại tuôn ra ánh sáng bạc rực rỡ, mà mỗi lần hắn đâm thì chắc chắn lại có một con quỷ quái tiêu tan, biến mất vào hư không như chưa từng tồn tại. Người sống còn lại là một cô gái vô cùng xinh đẹp, cưỡi trên một con ngựa có cánh. Có điều là cô gái này lại mặc một bộ giáp kim loại, tay cầm trọng kiếm dùng hai tay, khiến cho cô thậm chí nhìn còn uy mãnh hơn cả người đàn ông hùng tráng kia. Mỗi lần thanh kiếm lớn của cô vung lên là lại một mảng lớn ánh sáng bạc tuôn ra, mà đám quỷ quái chỉ cần chạm phải ánh sáng bạc đó thì sẽ lập tức tiêu tán, ngay cả quỷ quái Chân Ma cấp đỉnh cao cũng không thể ngăn cản một chút nào.
Đúng lúc này, bỗng nhiên trên bầu trời nứt ra một khe hở không gian màu đen khổng lồ. Từ trong đó, có sáu vật thể phát ánh sáng đen khổng lồ lần lượt bay ra, giống như sáu vầng mặt trời đột nhiên xuất hiện, chỉ khác rằng ánh sáng mà sáu vật thể này phát ra lại là màu đen... Không, nói chính xác thì sáu vật thể này đã ‘nuốt’ mất toàn bộ ánh sáng ở xung quanh chúng, thế nên nhìn chúng mới giống như phát ra ánh sáng màu đen...
Lúc toàn bộ cả sáu vật thể phát ánh sáng đen đã chui ra từ trong khe không gian, hai trong số sáu vật thể đó liền bắn ra hai cột sáng màu đen, bao phủ ngay tại trên người cô gái xinh đẹp và người đàn ông hùng tráng. Ngay khi bị cột sáng đen chiếu vào thì ngựa của hai người đã lập tức tan nát thành Năng Lượng Tiêu Chuẩn vì không chịu nổi, còn hai người thì cũng bị trói chặt toàn thân, không động đậy được chút nào.
“Hai vị sinh mệnh còn có thể chống cự đến sau cùng, những vị anh hùng đã kéo dài trận chiến tận thế này tới thời khắc hoàng hôn, chúng ta đã nhận định được tư chất của các ngươi. Các ngươi có đủ tư cách để tiếp nhận ‘thần vị’ thứ bảy và thứ tám… Hãy gia nhập cùng chúng ta! Dưới sự chứng kiến của hoàng hôn ngày tận thế, quỳ lậy đi, chúng ta sẽ ban cho ngươi sự vĩnh hằng!”
Một hồi thanh âm phiêu hốt vang lên từ trong một sáu quầng sáng đen. Ngay sau đó, toàn bộ quỷ quái xung quanh, bất kể chúng có thực lực mạnh tới đâu, mới vừa rồi còn hung tợn, tàn bạo, khủng bố cỡ nào thì giờ cũng đều đồng loạt khom người, quỳ lậy sáu quầng sáng tối tăm trên bầu trời.
“Mơ tưởng! Odin ta không bao giờ quỳ! Cho dù thân này tan thành tro bụi, ta cũng sẽ chiến đấu tới vĩnh hằng!”
Người đàn ông hùng tráng kia lập tức gào lên, hắn ra sức giãy giụa trong cột sáng, đáng tiếc là dù có làm gì cũng vẫn không thể cử động được dù là một chút xíu. Cuối cùng, hắn chỉ có thể quay đầu nhìn sang cô gái xinh đẹp bên cạnh rồi nói: “Xin lỗi, Valkyrie! Khi ngươi nói cho chúng ta biết rằng nguy hiểm đã cận kề, bởi vì chưa bao giờ toàn tâm toàn ý tin tưởng ngươi, vì bị kẻ khác châm ngòi chia rẽ, vì quyền lực và tham lam… chúng đã làm dơ bẩn linh hồn của ta, làm hoen ố thần thánh trang nghiêm của ngươi, để cho ngươi một mình cô độc chiến đầu tới lúc này… Không ai trong chúng ta có tư cách làm bạn đồng hành của ngươi, nhưng xin ngươi hãy tiếp tục tin tưởng, tiếp tục chờ đợi! Mắt trái của ta nói cho ta biết, trong một tương lai xa xôi sau này, ngươi sẽ tìm được những người bạn đồng hành chân chính cho mình. Ở tương lai xa xôi đó, ngươi sẽ không bao giờ phải cô độc chiến đấu nữa…”
“Khi ấy! Ngươi sẽ có những người bạn đồng hành chân chính! Ở đó… có người mà ngươi có thể tin cậy và trợ giúp cho ngươi, cùng ngươi kề vai chiến đấu!”
Sau khi nói xong những lời đó, thân hình người đàn ông hùng tráng bỗng run lên dữ dội. Tiếp theo, một tia điện lóe lên từ trong cơ thể hắn, chỉ trong khoảng khắc, cơ thể người đàn ông đó tự động nổ tung ngay bên trong cột sáng đen. Sức công phá của vụ nổ thậm chí còn phá tan tành cột sáng màu đen. Đến khi ánh sang chói lòa của vụ nổ tan đi thì người ta đã không còn thấy được một chút gì xót lại của người đàn ông đó nữa.
“Không!”
Cô gái xinh đẹp hét lớn một tiếng, ánh hào quang màu bạc trên người cô cũng chớp lên chói lọi. Nhưng cô còn chưa kịp phát nổ tự sát thì từ trên bầu trời lại có thêm năm cột sáng đen đồng loạt chiếu xuống bao phủ cô, từ đó hoàn toàn đè ép ánh sáng bạc của cô xuống, đồng thời cô cũng từ từ bị kéo lên trời theo cột sáng kia, dần dần đổi hướng bay về phía khe hở tối đen trên bầu trời, sau cùng thì hoàn toàn biến mất trong khe hở không gian tối đen đó.
Bùi Kiêu yên lặng nhìn những gì diễn ra trước mắt, giống như thực, giống như ảo. Hắn cũng không thể nào nói rõ được những gì trước mắt là gì, chỉ cảm thấy giống như mình đang ở trong một giấc mơ. Mà phải đến lúc cô gái kia hoàn toàn biến mất trong khe hở không gian thì hình ảnh xung quanh mới chợt mờ đi, sau đó hắn cảm thấy được cơn đau đớn dữ dội trên khắp toàn thân, lúc này Bùi Kiêu mới lại cảm thấy thế giới xung quanh là chân thật.
Bùi Kiêu đã lại có thể điều khiển được cơ thể của mình. Chẳng qua là cơ thể của hắn lúc này đã sắp ‘nát như tương’. Con ngựa tám chân mà lúc trước hắn cưỡi đã không thấy đâu nữa, trên người không còn một vũ khí nào nữa, ngay cả tầng điện tương bao ngoài cơ thể cũng đã bị nghiên nát tới không còn lại một chút nào. Tuy lúc này hắn vẫn ở trong trạng thái người khổng lồ nhưng hơn nửa cơ thể đã tan nát, một cánh tay và hai cái chân đã hoàn toàn bị xé mất và hắn đang bị giữ ở giữa một móng vuốt không lồ. Chính cái vuốt này đang từ từ xé nát cơ thể hắn.
Đúng vậy! Khi hắn tỉnh táo lại từ trong ảo ảnh kia thì thấy mình đang nằm trong lòng một cái vuốt của con rồng đen khổng lồ, cơ thể bị những cái móng giữ chặt, không thể động đậy hay nhúc nhích tẹo nào. Mà lúc này, hắn còn đang rơi vào trạng thái chấp niệm chấn động và trường khí thế bao dung cũng đã bị thiêu đốt cạn kiệt. Lúc này đây, hắn chẳng khác gì một con côn trùng nhỏ bé bị vuốt rồng tóm lấy.
Hoàn cảnh hiện tại, có thể nói đã là sống chết trước mắt, thế nhưng không hiểu vì nguyên nhân gì mà lúc này Bùi Kiêu lại cảm thấy lòng mình bình thản một cách lạ lùng. Có thể vì trong ảo ảnh vừa rồi, hắn đã cảm nhận được sự kiên cường bất khuất của người đàn ông kia: thà tự sát, tiêu tán thành hư vô cũng không đời nào quỳ xuống trước kẻ khác. Cái chết hào hùng đó dường như đã cảm nhiễm hắn, khiến cho hắn dù đã sắp cận kề cái chết cũng vẫn bình tĩnh một cách kỳ lạ. Chỉ có điều, trong tim hắn vẫn còn thoáng thấy có phần tiếc nuối… Cô gái xinh đẹp ấy, dường như vô cùng thân quen với hắn. Cảm giác đó rất khó hình dung, hắn thật sự rất muốn nhìn thấy cô một lần nữa…
(Trong tim… dường như vẫn muốn nói với nàng một lời xin lỗi, và còn muốn cho nàng biết, những ngày tháng hạnh phúc nhất của ta…)
Bùi Kiêu chịu đựng nỗi thống khổ vì linh hồn bị xé rách mang tới, hắn từ từ nhắm hai mắt lại. Dù sao đi nữa, hắn cũng đã dốc hết sức rồi, nhưng con rồng này quá mạnh mẽ, quá đáng sợ! Cơ bản thì nó không phải thứ mà hắn có thể một mình chống lại.
“Ít nhất… cũng đã kéo dài được vài phút của nó chứ hả? Chỉ không biết là, cái gã lúc nào cũng có trạng thái rất xứng với danh hiệu đó, cái gã Cung Diệp Vũ đó còn cách Đảo Phục Sinh này bao xa…”
Ngay khi Bùi Kiêu vừa mới nhắm hai mắt của mình lại, con rồng kia dường như cũng cảm thấy đã hành hạ ‘con côn trùng’ trong tay đủ nhiều. Nó hít mạnh vào một hơi, định lại lần nữa phun ra một luồng hơi thở rồng vào móng vuốt của mình. Bỗng nhiên đúng lúc này, từ phía chân trời xa xôi lóe lên một luồng chớp màu tím sáng lòa! Không biết tia chớp tím kia bắn tới từ cách bao xa, thế nhưng chỉ trong chớp mắt nó đã tới ngay trước mặt con rồng. “Đùng” một tiếng, Tử Đao nổ vang, ánh đao chợt hiện, chém thẳng xuống vuốt rồng…
“Chết đi!”
“Trầm lôi địa ngục!”
Chú thích:
1. Germannic cổ: tổ tiên của người Anh và người Đức.
Lời bình:
Cuối cùng thì Cung Diệp Vũ cũng đã tới được Đảo Phục Sinh? Bùi Kiêu liệu có "tai qua nạn khỏi" lần này?
“Tyrfing”
Mắt thấy con rồng ngoác ra cái miệng khổng lồ, từ miệng người khổng lồ cưỡi con ngựa tám chân cũng vang lên những âm tiết kỳ lạ. Âm thanh của hắn ầm ầm nổ lớn, như sấm rền vang, lập tức, trên tay hắn đã xuất hiện một thanh kiếm lớn cầm hai tay màu bạc. Tiếp theo, hắn không ngờ lại thúc ngựa vọt tới ngênh đón luồng hơi thở của rồng, kiếm trong tay vung chém về phía làn khí đen như mực. Chớp mắt sau, luồng hơi thở rồng mãnh liệt như nước lũ đã bị xẻ đôi ra từ giữa! Không một chút hơi thở rồng nào chạm được đến hắn, tất cả bị chia làm hai rồi trôi dọc qua hai bên. Tuy nhiên, sau một đòn đó thì thanh kiếm lớn màu bạc cũng bị nghiền nát, tan biến vào hư không.
“Mjolnir!”
Người khổng lồ lôi điện lại hét lớn một tiếng nữa, sau một hồi âm thanh ầm ầm như sấm nữa vang lên, lại một cây búa lớn vô cùng mạnh mẽ khác xuất hiện trong tay người khổng lồ lôi điện. Và hắn, lại một lần nữa phóng cây búa đó bay đi...
“... Máu của sắt thép, trái tim của lửa rực... tay rèn nghìn kiếm, thân trải trăm trận... không một lần thua, không một tri kỷ... Bởi vậy mà đời này đã không còn bất kỳ ý nghĩa...”
Từ miệng người khổng lồ lôi điện liên tục vang lên những âm tiết cổ xưa, có chút giống như tiếng Germanic cổ (1), nhưng lại có nhiều điểm khác biệt. Âm thanh đó vang dội, cuồn cuộn như tiếng sấm, mà khi âm thanh này vang lên thì cây búa kia cũng đã bay tới trước con rồng khổng lồ. “Choang” một tiếng lớn khi cây búa đập vào bên ngoài trường khí thế bóng tối. Ngay sau đó, một vầng sáng như sét đánh lóe lên, trường khí thế bóng tối đã bị cây búa kia đập ra một vết rách lớn hơn trăm mét. Sau đó, cây búa tiếp tục đập cực mạnh xuống đầu con rồng! Một đập này không chỉ nện nát bấy đầu rồng mà còn xuyên thẳng qua nó rồi bay tiếp ra ngoài, không biết đã bay tới nơi nào trên biển cả bao la...
( Đây... đây là chuyện gì? )
Bùi Kiêu chỉ biết ngây dại nhìn tất cả những gì trước mặt… Nói một cách chính xác là hắn đang nhìn qua đôi mắt của người khổng lồ lôi điện. Hắn chẳng những ‘nhìn’ thấy trên tay mình liên tiếp xuất hiện các loại Thiên Sinh Vũ Khí, từ ngọn thương màu bạc đầy những ký hiệu kỳ lạ, đến thanh kiếm lớn có thể chém đôi được ‘hơi thở rồng’ rồi tới cây búa mạnh tới khổng thể tin nổi vừa rồi. Chỉ trong chưa tới mười giây ngắn ngủi, ‘hắn’ đã thực thể hóa ra ba thanh Thiên Sinh Vũ Khí, hơn nữa còn cả đoạn âm tiết quái lạ mà ‘hắn’ đọc kia nữa! Hắn cơ bản là không hề nghe hiểu đó là ngôn ngữ gì, thế nhưng lại có thể biết được ý nghĩa trong đó, giống như hắn trời sinh ra đã biết. Nhưng điều quan trọng nhất là... cơ thể hắn đang ‘bật cơ chế tự động chiến đấu’, hắn hoàn toàn không thể điều khiển cơ thể mình một chút nào...
( Mà không phải vừa rồi mình đã hoàn toàn tiêu tán vì luồng hơi thở của rồng kia sao? Thế nào mà mình vẫn còn sống đây? )
Bùi Kiêu tìm đủ mọi cách để giành lại quyền điều khiển cơ thể, thế nhưng hắn dường như chỉ là một người ngoài đứng xem, hay giống như khi đang mơ: chỉ có thể ‘thấy’ những gì mắt thấy mà không thể điều khiển được dù là một góc cơ thể. Cảm giác đó thật quá quái dị! Ngay khi hắn đang cố sức giẫy giụa thì khung cảnh xung quanh bỗng mờ đi rồi thay đổi. Hắn bỗng nhiên đang có mặt tại một chiến trường nào đó...
Nơi này là một chiến trường khổng lồ lớn như thể vô biên vô hạn, khắp nơi đều có thi thể của đủ các loại sinh vật, đồng thời cũng có rất nhiều quỷ quái đang tiêu tán. Sói khổng lồ mặt người, chim mặt người khổng lồ, đầu người khổng lồ có xúc tu – những loại quỷ quái mà Bùi Kiêu đã từng thấy ở Địa Ngục và còn rất nhiều những loài quỷ quái mà Bùi Kiêu chưa từng thấy khác có mặt khắp nơi trên chiến trường này. Trên chiến trường rộng lớn tới không thấy điểm cuối này còn có rất nhiều các loại sinh mạng thể đang chiến đấu cùng đám quỷ quái kia, trong đó có người khổng lồ cao vài chục mét, có sinh vật có cánh sau lưng như thiên sứ, thậm chí có cả những sinh vật có hình dạng giống như ác quỷ trong truyền thuyết phương tây. Chỉ có điều... số lượng những sinh vật này quá ít, so với biển quỷ quái đông tới mức không thấy điểm cuối kia, số lượng những sinh vật này thậm chí không bằng một phần chục nghìn, tất cả đều đang bị truy đuổi, bị vây đánh, bị tiêu diệt...
Thời gian chầm chậm trôi qua, Bùi Kiêu giống như một kẻ vô hình đang xem một bộ phim cũ. Hắn thấy trận chiến của nơi này đã sắp kết thúc, số lượng của tất cả những sinh vật kia cuối cùng đã chỉ còn lại mấy chục mà thôi. Tuy vậy, có thể thấy rằng mấy chục sinh vật này đều mạnh mẽ vô cùng, thậm chí cả những con quỷ quái có trường khí thế nhìn thấy được bằng mắt thường cũng không phải đối thủ của bọn họ. Thời gian dần trôi, ngày đã dần tới hoàng hôn, ánh mặt trời chói chang dần được thay bằng màu sắc nhạt nhòa tại thời khắc cuối cùng của một ngày...
Tới lúc này, cả chiến trường đã chỉ còn lại hai sinh vật sống cuối cùng. Một trong số đó là một người đàn ông hùng tráng cưỡi một con ngựa tám chân. Hắn vung múa một ngọn thương dài màu bạc, mỗi lần hắn đâm xuống là ngọn thương lại tuôn ra ánh sáng bạc rực rỡ, mà mỗi lần hắn đâm thì chắc chắn lại có một con quỷ quái tiêu tan, biến mất vào hư không như chưa từng tồn tại. Người sống còn lại là một cô gái vô cùng xinh đẹp, cưỡi trên một con ngựa có cánh. Có điều là cô gái này lại mặc một bộ giáp kim loại, tay cầm trọng kiếm dùng hai tay, khiến cho cô thậm chí nhìn còn uy mãnh hơn cả người đàn ông hùng tráng kia. Mỗi lần thanh kiếm lớn của cô vung lên là lại một mảng lớn ánh sáng bạc tuôn ra, mà đám quỷ quái chỉ cần chạm phải ánh sáng bạc đó thì sẽ lập tức tiêu tán, ngay cả quỷ quái Chân Ma cấp đỉnh cao cũng không thể ngăn cản một chút nào.
Đúng lúc này, bỗng nhiên trên bầu trời nứt ra một khe hở không gian màu đen khổng lồ. Từ trong đó, có sáu vật thể phát ánh sáng đen khổng lồ lần lượt bay ra, giống như sáu vầng mặt trời đột nhiên xuất hiện, chỉ khác rằng ánh sáng mà sáu vật thể này phát ra lại là màu đen... Không, nói chính xác thì sáu vật thể này đã ‘nuốt’ mất toàn bộ ánh sáng ở xung quanh chúng, thế nên nhìn chúng mới giống như phát ra ánh sáng màu đen...
Lúc toàn bộ cả sáu vật thể phát ánh sáng đen đã chui ra từ trong khe không gian, hai trong số sáu vật thể đó liền bắn ra hai cột sáng màu đen, bao phủ ngay tại trên người cô gái xinh đẹp và người đàn ông hùng tráng. Ngay khi bị cột sáng đen chiếu vào thì ngựa của hai người đã lập tức tan nát thành Năng Lượng Tiêu Chuẩn vì không chịu nổi, còn hai người thì cũng bị trói chặt toàn thân, không động đậy được chút nào.
“Hai vị sinh mệnh còn có thể chống cự đến sau cùng, những vị anh hùng đã kéo dài trận chiến tận thế này tới thời khắc hoàng hôn, chúng ta đã nhận định được tư chất của các ngươi. Các ngươi có đủ tư cách để tiếp nhận ‘thần vị’ thứ bảy và thứ tám… Hãy gia nhập cùng chúng ta! Dưới sự chứng kiến của hoàng hôn ngày tận thế, quỳ lậy đi, chúng ta sẽ ban cho ngươi sự vĩnh hằng!”
Một hồi thanh âm phiêu hốt vang lên từ trong một sáu quầng sáng đen. Ngay sau đó, toàn bộ quỷ quái xung quanh, bất kể chúng có thực lực mạnh tới đâu, mới vừa rồi còn hung tợn, tàn bạo, khủng bố cỡ nào thì giờ cũng đều đồng loạt khom người, quỳ lậy sáu quầng sáng tối tăm trên bầu trời.
“Mơ tưởng! Odin ta không bao giờ quỳ! Cho dù thân này tan thành tro bụi, ta cũng sẽ chiến đấu tới vĩnh hằng!”
Người đàn ông hùng tráng kia lập tức gào lên, hắn ra sức giãy giụa trong cột sáng, đáng tiếc là dù có làm gì cũng vẫn không thể cử động được dù là một chút xíu. Cuối cùng, hắn chỉ có thể quay đầu nhìn sang cô gái xinh đẹp bên cạnh rồi nói: “Xin lỗi, Valkyrie! Khi ngươi nói cho chúng ta biết rằng nguy hiểm đã cận kề, bởi vì chưa bao giờ toàn tâm toàn ý tin tưởng ngươi, vì bị kẻ khác châm ngòi chia rẽ, vì quyền lực và tham lam… chúng đã làm dơ bẩn linh hồn của ta, làm hoen ố thần thánh trang nghiêm của ngươi, để cho ngươi một mình cô độc chiến đầu tới lúc này… Không ai trong chúng ta có tư cách làm bạn đồng hành của ngươi, nhưng xin ngươi hãy tiếp tục tin tưởng, tiếp tục chờ đợi! Mắt trái của ta nói cho ta biết, trong một tương lai xa xôi sau này, ngươi sẽ tìm được những người bạn đồng hành chân chính cho mình. Ở tương lai xa xôi đó, ngươi sẽ không bao giờ phải cô độc chiến đấu nữa…”
“Khi ấy! Ngươi sẽ có những người bạn đồng hành chân chính! Ở đó… có người mà ngươi có thể tin cậy và trợ giúp cho ngươi, cùng ngươi kề vai chiến đấu!”
Sau khi nói xong những lời đó, thân hình người đàn ông hùng tráng bỗng run lên dữ dội. Tiếp theo, một tia điện lóe lên từ trong cơ thể hắn, chỉ trong khoảng khắc, cơ thể người đàn ông đó tự động nổ tung ngay bên trong cột sáng đen. Sức công phá của vụ nổ thậm chí còn phá tan tành cột sáng màu đen. Đến khi ánh sang chói lòa của vụ nổ tan đi thì người ta đã không còn thấy được một chút gì xót lại của người đàn ông đó nữa.
“Không!”
Cô gái xinh đẹp hét lớn một tiếng, ánh hào quang màu bạc trên người cô cũng chớp lên chói lọi. Nhưng cô còn chưa kịp phát nổ tự sát thì từ trên bầu trời lại có thêm năm cột sáng đen đồng loạt chiếu xuống bao phủ cô, từ đó hoàn toàn đè ép ánh sáng bạc của cô xuống, đồng thời cô cũng từ từ bị kéo lên trời theo cột sáng kia, dần dần đổi hướng bay về phía khe hở tối đen trên bầu trời, sau cùng thì hoàn toàn biến mất trong khe hở không gian tối đen đó.
Bùi Kiêu yên lặng nhìn những gì diễn ra trước mắt, giống như thực, giống như ảo. Hắn cũng không thể nào nói rõ được những gì trước mắt là gì, chỉ cảm thấy giống như mình đang ở trong một giấc mơ. Mà phải đến lúc cô gái kia hoàn toàn biến mất trong khe hở không gian thì hình ảnh xung quanh mới chợt mờ đi, sau đó hắn cảm thấy được cơn đau đớn dữ dội trên khắp toàn thân, lúc này Bùi Kiêu mới lại cảm thấy thế giới xung quanh là chân thật.
Bùi Kiêu đã lại có thể điều khiển được cơ thể của mình. Chẳng qua là cơ thể của hắn lúc này đã sắp ‘nát như tương’. Con ngựa tám chân mà lúc trước hắn cưỡi đã không thấy đâu nữa, trên người không còn một vũ khí nào nữa, ngay cả tầng điện tương bao ngoài cơ thể cũng đã bị nghiên nát tới không còn lại một chút nào. Tuy lúc này hắn vẫn ở trong trạng thái người khổng lồ nhưng hơn nửa cơ thể đã tan nát, một cánh tay và hai cái chân đã hoàn toàn bị xé mất và hắn đang bị giữ ở giữa một móng vuốt không lồ. Chính cái vuốt này đang từ từ xé nát cơ thể hắn.
Đúng vậy! Khi hắn tỉnh táo lại từ trong ảo ảnh kia thì thấy mình đang nằm trong lòng một cái vuốt của con rồng đen khổng lồ, cơ thể bị những cái móng giữ chặt, không thể động đậy hay nhúc nhích tẹo nào. Mà lúc này, hắn còn đang rơi vào trạng thái chấp niệm chấn động và trường khí thế bao dung cũng đã bị thiêu đốt cạn kiệt. Lúc này đây, hắn chẳng khác gì một con côn trùng nhỏ bé bị vuốt rồng tóm lấy.
Hoàn cảnh hiện tại, có thể nói đã là sống chết trước mắt, thế nhưng không hiểu vì nguyên nhân gì mà lúc này Bùi Kiêu lại cảm thấy lòng mình bình thản một cách lạ lùng. Có thể vì trong ảo ảnh vừa rồi, hắn đã cảm nhận được sự kiên cường bất khuất của người đàn ông kia: thà tự sát, tiêu tán thành hư vô cũng không đời nào quỳ xuống trước kẻ khác. Cái chết hào hùng đó dường như đã cảm nhiễm hắn, khiến cho hắn dù đã sắp cận kề cái chết cũng vẫn bình tĩnh một cách kỳ lạ. Chỉ có điều, trong tim hắn vẫn còn thoáng thấy có phần tiếc nuối… Cô gái xinh đẹp ấy, dường như vô cùng thân quen với hắn. Cảm giác đó rất khó hình dung, hắn thật sự rất muốn nhìn thấy cô một lần nữa…
(Trong tim… dường như vẫn muốn nói với nàng một lời xin lỗi, và còn muốn cho nàng biết, những ngày tháng hạnh phúc nhất của ta…)
Bùi Kiêu chịu đựng nỗi thống khổ vì linh hồn bị xé rách mang tới, hắn từ từ nhắm hai mắt lại. Dù sao đi nữa, hắn cũng đã dốc hết sức rồi, nhưng con rồng này quá mạnh mẽ, quá đáng sợ! Cơ bản thì nó không phải thứ mà hắn có thể một mình chống lại.
“Ít nhất… cũng đã kéo dài được vài phút của nó chứ hả? Chỉ không biết là, cái gã lúc nào cũng có trạng thái rất xứng với danh hiệu đó, cái gã Cung Diệp Vũ đó còn cách Đảo Phục Sinh này bao xa…”
Ngay khi Bùi Kiêu vừa mới nhắm hai mắt của mình lại, con rồng kia dường như cũng cảm thấy đã hành hạ ‘con côn trùng’ trong tay đủ nhiều. Nó hít mạnh vào một hơi, định lại lần nữa phun ra một luồng hơi thở rồng vào móng vuốt của mình. Bỗng nhiên đúng lúc này, từ phía chân trời xa xôi lóe lên một luồng chớp màu tím sáng lòa! Không biết tia chớp tím kia bắn tới từ cách bao xa, thế nhưng chỉ trong chớp mắt nó đã tới ngay trước mặt con rồng. “Đùng” một tiếng, Tử Đao nổ vang, ánh đao chợt hiện, chém thẳng xuống vuốt rồng…
“Chết đi!”
“Trầm lôi địa ngục!”
Chú thích:
1. Germannic cổ: tổ tiên của người Anh và người Đức.
Lời bình:
Cuối cùng thì Cung Diệp Vũ cũng đã tới được Đảo Phục Sinh? Bùi Kiêu liệu có "tai qua nạn khỏi" lần này?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.