Chương 93: Đền thờ
Tây Tử Tự
02/07/2021
Sau khi xác định tác dụng của ô, Nguyễn Nam Chúc liền giấu ô trong ngăn tủ trong phòng, sau đó chen vào trong cùng một cái chăn với Lâm Thu Thạch. Sau khi tiến vào cánh cửa này, thân thể hắn vẫn luôn có chút lạnh, dường như là do việc bị thương tạo thành di chứng. Lâm Thu Thạch để hắn rúc vào trong lòng mình, đôi mắt nửa khép tiến vào trạng thái ngủ.
Tiếng mưa rơi bên ngoài thật sự quá ồn ào, nhưng Lâm Thu Thạch lại không dám nhét cục giấy vào tai mình, sợ mình sẽ bỏ qua cái gì. Cho nên chất lượng giấc ngủ vẫn luôn không tính là quá tốt, đa số thời gian ban đêm đều trong trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh.
Đêm nay cũng không ngoại lệ, Nguyễn Nam Chúc rúc trong lòng Lâm Thu Thạch rất nhanh đã ngủ, thời điểm Lâm Thu Thạch cảm thấy mình cũng sắp ngủ, lại bị một tiếng kêu thảm thiết đánh thức.
"Làm sao vậy?" Nguyễn Nam Chúc trong lòng Lâm Thu Thạch mở mắt, hiển nhiên hắn cũng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết truyền vào từ bên ngoài này, mở miệng dò hỏi.
"Có người xảy ra chuyện." Lâm Thu Thạch nói, thật ra hắn không chỉ nghe thấy kêu thảm thiết, còn nghe thấy có tiếng động cái gì rầm rầm rầm rầm theo hành lang lăn khắp nơi, âm thanh này nghe qua có chút giống quả bóng rổ lăn đến cửa phòng bọn họ ngày hôm qua, nhưng hình như lại nặng hơn so với bóng rổ một chút.
Nguyễn Nam Chúc đứng lên, đi đến cạnh cửa, tay chân nhẹ nhàng kéo ra một khe hở.
Lâm Thu Thạch đi theo bên cạnh hắn, từ khe hở nhìn ra bên ngoài, cuối cùng trong một góc hành lang, trông thấy thứ phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Đó là một con búp bê cầu nắng, dây thừng vốn dĩ treo trên hành lang không biết vì sao đã đứt, đầu hắn rơi trên mặt đất, không ngừng lăn về phía trước, ngũ quan được phác hoạ đơn giản bằng vài nét bút vặn vẹo quỷ dị, miệng mở lớn, phát ra tiếng kêu thê thảm: "Đau quá, cứu mạng cứu mạng, cứu mạng...... Ai tới cứu tôi với......" Lâm Thu Thạch cảm thấy dường như đã từng nghe qua giọng nói này, cẩn thận nghĩ lại, phát hiện là thanh âm thuộc về một đồng đội mất tích vào ngay ngày thứ hai trong đoàn bọn họ. Cũng chính là người bị chém rơi đầu, biến thành búp bê cầu nắng sáng hôm qua.
"Cứu mạng, cứu mạng......" Búp bê cầu nắng vẫn còn lăn lục cục trên hành làng, trong viện lại lần nữa vang lên tiếng ca dao, bọn trẻ xuất hiện trong bóng đêm tay nắm tay, lại hát lên bài ca dao làm người sởn tóc gáy kia: "Luỹ trúc, luỹ trúc, chú chim ở trong lồng, không có lúc nào muốn thoát ra, ngay ở ban đêm trước khi sáng trời kia, hạc và rùa ngã nhào......"
Bọn chúng xoay vòng, vây quanh người đang đứng ở trung tâm, giọng trẻ con non nớt làm đêm mưa càng thêm vài phần khủng bố.
Dường như còn có những người khác bị tiếng kêu thảm thiết này đánh thức, dù sao ít nhất Lâm Thu Thạch nghe thấy khoảng ba bốn tiếng động cánh cửa bị kéo ra rất nhỏ.
Búp bê cầu nắng kia lăn mãi về phía trước, rất nhanh liền sắp lăn đến trước mặt bọn họ, Nguyễn Nam Chúc tay mắt lanh lẹ, đóng luôn cửa lại, không bao lâu sau bên ngoài liền truyền đến tiếng kêu thê thảm kia: "Cứu mạng, cứu mạng, cơ thể của tôi ở đâu, cơ thể của tôi ở đâu......"
Lâm Thu Thạch rất muốn trả lời hắn, cơ thể của anh ở trong sân, nhưng hắn không dám nói, bởi vì ai cũng không biết nói xong sẽ xảy ra chuyện gì.
Búp bê cầu nắng cứ lăn lông lốc một đường như vậy, cho đến khi có vẻ đụng vào thứ gì, sau đó tất cả âm thanh đều biến mất, chờ đến lúc Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc lại cẩn thận kéo cửa ra, đã không thấy bóng dáng của hắn trên hành lang, chỉ còn lại bọn trẻ con vô cùng vui vẻ chơi trò chơi trong mưa ngoài sân.
Lâm Thu Thạch nói: "Vừa rồi có người đi lại trên hành lang." Hắn nghe thấy rõ ràng, sau khi tiếng khóc của búp bê cầu nắng kia biến mất, trên hành lang truyền đến tiếng chân đi lại.
Nguyễn Nam Chúc nói: "Đi về hướng nào?"
Lâm Thu Thạch nói: "Hướng tới phòng chủ nhân." May sao hắn mẫn cảm khác thường với tiếng động, cho nên không cần nhìn cũng có thể biết càng nhiều thông tin hơn so với người khác.
"Ồ, tôi biết rồi." Nguyễn Nam Chúc nói, "Ngủ đi."
Nói ngủ đi, thực ra cũng không ngủ gì nổi, Lâm Thu Thạch nghĩ rốt cuộc búp bê cầu nắng với cái viện này có quan hệ gì, còn có cái ô này, cùng với bọn trẻ con chơi trò chơi ở bên ngoài.
Cho đến lúc trời sắp sáng, hắn mới lại nghỉ ngơi được một lát, tới khi nghe thấy tiếng động Nguyễn Nam Chúc rời giường.
"Không ngủ à?" Nguyễn Nam Chúc hỏi hắn.
"Ừ." Lâm Thu Thạch nói, "Không ngủ được." Nhưng tinh thần hắn cũng không tệ lắm, sau khi vào WC lấy nước lạnh rửa mặt liền cảm thấy cũng khá ổn, "Hôm nay chúng ta vào rừng trúc xem sao?"
"Anh còn nhớ bài ca dao hát như thế nào không?" Nguyễn Nam Chúc nói, "Luỹ trúc, luỹ trúc......" Hắn nghiêng nghiêng đầu, "Thật ra nguyên bản của bài ca dao, câu đầu tiên không phải luỹ trúc, mà là chú chim ở trong lồng." Hắn nói, "Nhưng bài ca dao này có rất nhiều cách phiên dịch, tôi cho rằng đây là phiên dịch sai biệt, hiện tại nghĩ đến, đây có lẽ không phải sai biệt......"
"Mà là một loại nhắc nhở?" Lâm Thu Thạch tiếp được ý trong lời Nguyễn Nam Chúc.
"Đúng vậy, nhắc nhở." Nguyễn Nam Chúc nói, "Toàn bộ trấn nhỏ cũng chỉ có mảnh rừng kia có cây trúc, hôm nay chúng ta qua đó nhìn xem." Hắn chỉ chỉ ô trong tay, "Đã có ô, trở về muộn một chút cũng không sao."
Lâm Thu Thạch gật gật đầu tỏ vẻ tán đồng: "Cùng đi đi."
Ngày hôm qua hắn nhìn thấy phạm vi chân không hình thành xung quanh cái ô này hoàn toàn có thể chứa được hai người, hắn cũng không yên tâm để Nguyễn Nam Chúc đi một mình, hai người đi cùng nhau, nếu thật sự gặp cái gì ngoài ý muốn, cũng có thể trợ giúp lẫn nhau một chút.
"Được." Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu, đồng ý đề nghị của Lâm Thu Thạch.
Hai người tới nhà ăn đơn giản ăn cơm, lúc đi ra hành lang lại trông thấy trên hành lang được treo lên một con búp bê cầu nắng mới...... Tại sao lại gọi là mới, bởi vì nét bút phác ngũ quan đơn giản kia xuất hiện điểm khác biệt, thật giống như là đang cố ý nói cho bọn họ, búp bê cầu nắng đã đổi người.
Tiếng động đêm qua thật sự quá lớn, hiển nhiên tất cả mọi người đều nghe thấy, cho nên không khí bên trong nhà ăn ngưng trọng dọa người.
Nhưng Lâm Tinh Bình lại trước sau như một nhiệt tình chào hỏi bọn họ.
Lâm Thu Thạch thuận miệng lên tiếng.
"Búp bê cầu nắng đổi mới rồi à? Sẽ là ai tiếp theo? Có phải chỉ cần bị nước mưa xối, thì sẽ biến thành tế phẩm bên trong búp bê cầu nắng hay không?" Bên trong đám người, mọi người đều đang thảo luận đề tài này, Nguyễn Nam Chúc cùng Lâm Thu Thạch lại hoàn toàn không có ý muốn nói gì, hai người bày hai khuôn mặt xấu xí, cảm thấy mỹ mãn đút cơm cho nhau, rất là vui vẻ ghê tởm người khác.
Đương nhiên, trọng điểm bên trong đám người khác, chính là mấy người Lâm Tinh Bình.
"Ôi, anh yêu, cơm dính vào khóe miệng anh kìa." Nguyễn Nam Chúc thò qua, hôn một cái lên khóe miệng Lâm Thu Thạch, nói, "Anh thật là không cẩn thận."
Lâm Thu Thạch nói: "Đúng vậy bảo bối, không có em chăm sóc anh, anh thật sự không biết sống như thế nào."
Lâm Tinh Bình có vẻ là thật sự không nhìn nổi, mạnh mẽ dời đề tài, nói: "Đêm qua, hai người có nghe thấy tiếng động gì không?"
"Nghe thấy." Vẻ mặt Nguyễn Nam Chúc lo lắng hãi hùng, "Đó là tiếng gì vậy, thật là đáng sợ...... Sau nửa đêm tôi không thể nào ngủ ngon."
Trên thực tế sau nửa đêm Nguyễn Nam Chúc vẫn tiếp tục duy trì chất lượng giấc ngủ giống như heo kia của hắn.
"Bọn tôi hé cửa nhìn, trông thấy búp bê cầu nắng kia rơi xuống hành lang, một bên kêu thảm thiết một bên lăn khắp nơi, cuối cùng không biết lăn đi đâu." Lâm Tinh Bình nói, "Hai người nhất định phải cẩn thận, cách thứ này xa một chút......"
"Được, được, cảm ơn Lâm tỷ đã nhắc nhở." Nguyễn Nam Chúc cảm kích nói lời cảm ơn với cô ta.
"Còn nữa, hôm nay chúng tôi chuẩn bị tiếp tục tra xét manh mối, cô tính xem hai người muốn đi cùng chúng tôi, hay là vào trong rừng trúc nhìn." Lâm Tinh Bình mới vừa nói như vậy xong, Thôi Học Nghĩa liền ở bên cạnh nói: "Gọi bọn họ đi cùng làm gì? Cái gì bọn họ cũng chưa làm, người như vậy lần sau tôi tuyệt đối sẽ không dẫn bọn họ qua cửa nữa, quả thực là phế vật. Lâm tỷ, cô cũng đừng khuyên tôi nữa, người tốt cô làm cũng đủ rồi, chung quy không thể mỗi lần đều che chở bọn họ."
Lời này vẫn là rất có đạo lý, nếu là người mới nghe thấy đoán chừng sẽ cảm thấy có chút hổ thẹn, sau đó thuận thế đáp ứng chuyện mình vào rừng trúc tra xét.
Lâm Thu Thạch cũng không thể không bội phục thủ đoạn của bọn họ.
"Được rồi, tôi với anh yêu nhà tôi vào trong rừng trúc nhìn xem." Nguyễn Nam Chúc nhỏ giọng nói, lấy lòng Lâm Tinh Bình, "Lâm tỷ chị đừng nóng giận, chúng tôi nhất định sẽ nỗ lực, cửa tiếp theo chị nhất định phải mang theo tôi nhé."
Lâm Tinh Bình cười cười, nói: "Chỉ cần hai người đủ nỗ lực, chúng tôi sẽ không từ bỏ hai người."
Nguyễn Nam Chúc liền cảm thấy mỹ mãn nở nụ cười.
Lâm Thu Thạch ở bên cạnh không đáp lời, biểu tình ngượng ngùng tiếp tục ăn bữa sáng.
Tiểu Trà bênh vực kẻ yếu hôm qua, có vẻ cũng nghe thấy nội dung bọn họ đối thoại, cô ta nhìn Lâm Tinh Bình dường như có chút muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn là cái gì cũng không nói, chỉ nhẹ nhàng thở dài.
Cũng đúng, thế giới trong cửa vốn dĩ có rất nhiều nguy cơ, để mình sống sót cũng đã rất khó khăn, nào có nhiều tâm tư đi quan tâm người khác như vậy đâu.
Cơm nước xong, mấy người cùng nhau ra cửa, Lâm Thu Thạch với Nguyễn Nam Chúc đồng ý vào rừng trúc xem, dưới cái nhìn chăm chú của Lâm Tinh Bình, bọn họ đeo ba lô, theo đường nhỏ tiến vào bên trong rừng trúc.
"Ha, hy vọng bọn họ không bao giờ quay về." Thôi Học Nghĩa nhìn bóng dáng hai người, rất là chán ghét nói một câu như vậy.
"Đúng vậy, mong là bọn họ không trở lại." Lâm Tinh Bình quay đầu nhìn về phía Cổ Nguyên Tư từ khi tiến vào trong cửa đã bị dọa sun như con chim nhỏ, "Cậu cần phải thích ứng sự tình trong cửa sớm một chút, cửa cấp thấp người ta còn có thể giúp đỡ, cửa cao cấp cũng chỉ có thể dựa vào chính mình."
Cổ Nguyên Tư nghe vậy cười gượng hai tiếng, gật gật đầu lại không nói gì.
Lâm Tinh Bình cũng không hề khuyên, dù sao cũng không phải mỗi người cướp cửa đều gia nhập tổ chức của bọn họ, người giống như Cổ Nguyên Tư, cũng chỉ đơn giản là chủ thuê thôi.
Lại nói Nguyễn Nam Chúc cùng Lâm Thu Thạch theo đường nhỏ đi mãi về phía trước, quanh mình đều là rừng trúc rậm rạp.
Con đường nhỏ này hướng mãi lên trên, bọn họ theo đường nhỏ đi về phía trước, gần như là bò để lên trên đỉnh núi.
Thân thể Nguyễn Nam Chúc suy yếu, đi chưa bao lâu liền có chút mệt mỏi, Lâm Thu Thạch liền cõng hắn lên, tiếp tục đi lên phía trước. Nguyễn Nam Chúc dựa cằm vào vai Lâm Thu Thạch, nói: "Tôi có nặng không?"
"Không nặng." Lâm Thu Thạch ngẩng đầu nhìn đằng trước, "Nhẹ như lông chim vậy, chỉ sợ một trận gió thổi qua, liền thổi cậu đi mất."
Nguyễn Nam Chúc nghe vậy nở nụ cười.
Con đường nhỏ này hướng lên trên quả thật như là không có điểm cuối, cảnh sắc xung quanh cũng gần như là giống nhau như đúc, khiến Lâm Thu Thạch suýt cho rằng bọn họ đang xoay quanh tại chỗ. Nhưng sức quan sát của Nguyễn Nam Chúc đối với xung quanh vẫn rất lợi hại, hắn mười phần tin tưởng: "Chúng ta không hề xoay quanh, đúng thật là đang đi về phía trước, tuy rằng cảnh sắc xung quanh không khác gì lắm......"
"Còn bao lâu mới đến vậy." Lâm Thu Thạch ngẩng đầu nhìn không trung, mặt trời lúc này đã bắt đầu lên tới chính giữa, ít nhất bọn họ đã đi hết một buổi sáng.
"Không biết." Nguyễn Nam Chúc nói, "Dù sao chúng ta có ô, không sợ."
May sao Lâm Thu Thạch trải qua mấy cánh cửa, tố chất thân thể đã khác với người thường, bằng không đi đường núi dốc như vậy thực sự có chút mệt mỏi, nhưng hiện tại mặc dù cõng cả Nguyễn Nam Chúc, hắn cũng không cảm thấy bản thân có bao nhiêu mệt.
Hai người đi mãi, đi mãi, vừa đi vừa trò chuyện, cho đến khi đề tài cũng sắp lôi ra hết, thời điểm Nguyễn Nam Chúc bắt đầu oán giận nói còn đi mãi không đến nữa hắn sẽ bắt đầu kể đến chuyện hắn ở trong nhà trẻ, cuối cùng bọn họ cũng trông thấy cảnh sắc khác biệt —— con đường dưới chân bọn họ, ngoặt một khúc cong.
"Rốt cuộc tới rồi!" Nguyễn Nam Chúc thở dài, nói, "Không thì tôi tưởng tôi phải bắt đầu kể chuyện tôi bị giáo viên mắng ở nhà trẻ bởi vì cướp kẹo ăn."
Lâm Thu Thạch nghĩ thầm tôi đây thật đúng là rất muốn nghe...... Nhưng dù sao thì hắn cũng không nói ra miệng, rẽ một đoạn theo đường nhỏ, lại trông thấy một cái đến thờ cũ nát.
Nhìn cái đền này từ bề ngoài, trông đã rất lâu không được sử dụng, rách nát khôn tả, bên cạnh còn có một miệng giếng, nhìn qua hàng năm không hề sử dụng, hẳn là đã khô cạn.
Lâm Thu Thạch đi tới cửa đền thờ, nhẹ nhàng đẩy cửa đền.
Kẽo kẹt một tiếng, cửa lớn theo tiếng mở ra, lộ ra cảnh tượng tối tăm bên trong, Lâm Thu Thạch ngước mắt nhìn lại, không khỏi hít ngược một hơi khí lạnh.
Chỉ thấy bên trong trần nhà đền thờ, thế mà treo đầy búp bê cầu nắng, bị gió thổi qua, những búp bê cầu nắng này lảo đảo lắc lư, lại như là vô số cái đầu bị treo trên trần nhà, cái miệng dùng nét bút đơn giản vẽ ra kia lộ ra nụ cười quái dị với Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch rất muốn lừa mình những thứ trước mắt này đều là búp bê cầu nắng bình thường, nhưng nhìn từ độ lớn nhỏ xem ra, những búp bê cầu nắng này không thể nào là búp bê bình thường, mà hẳn là cùng một loại với loại ở trong viện của bọn họ —— tất cả đều làm từ đầu người.
"Chậc." Nguyễn Nam Chúc đứng bên cạnh Lâm Thu Thạch, từ từ đi vào bên trong, hắn nói, "Nhiều búp bê cầu nắng như vậy, mà trời vẫn còn tiếp tục mưa?"
Lâm Thu Thạch nói: "Có thể là búp bê chỉ dùng được một ngày? Sau khi dùng rồi...... Liền mất đi hiệu lực......" Đây cũng có thể giải thích vì sao trong cửa này không hạn chế thời gian, thật ra là có, chỉ là bị ẩn đi mất.
Trong cánh cửa này, mỗi búp bê cầu nắng đều là một mạng người, muốn thiên tình, phải dùng đầu người chết làm búp bê cầu nắng, nếu bọn họ không tìm thấy ô, mà thời tiết lại không có cách nào sáng sủa lên, đó chẳng phải nghĩa là bọn họ vĩnh viễn không có khả năng đi tới ngôi đền thờ này...... Cho đến khi chỉ còn một người cuối cùng sóng sót trong cửa.
Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc đi vào sâu bên trong đền thờ, trông thấy một tòa tượng được đặt trên một cái bệ.
Pho tượng đã cũ nát, chỉ là pho tượng này lại không có đầu.
Lâm Thu Thạch quan sát pho tượng, phát hiện phía trước pho tượng có bày một bát hương chuyên dùng để cắm hương cúng, trang phục của pho tượng có chút giống sư tu cổ đại, nhìn qua rất bình thường.
Nguyễn Nam Chúc nói: "Không thấy đầu."
Lâm Thu Thạch nói: "Có thể ở trong đền hay không."
Nguyễn Nam Chúc nói: "Tìm xem đi."
Đền thờ cũng không lớn, Nguyễn Nam Chúc cùng Lâm Thu Thạch tìm một vòng vẫn không tìm thấy cái đầu, kết quả Nguyễn Nam Chúc nhìn pho tượng kia, đột nhiên tới câu: "Không thì chúng ta tìm đại cho nó một cái đầu?"
Lâm Thu Thạch: "...... Cậu nghiêm túc đấy à?" Hắn nói xong lời này, ngay sau đó bồi thêm một câu: "Được rồi tôi biết cậu đang nói đùa."
Lời trong miệng Nguyễn Nam Chúc còn chưa kịp nói đã bị Lâm Thu Thạch cướp, rất là không vui dùng ánh mắt u oán trừng hắn một cái.
Lâm Thu Thạch nhún vai, ý bảo mình không cố ý.
Nguyễn Nam Chúc buồn bã nói: "Lâm Lâm, anh hư rồi."
Lâm Thu Thạch: "......"
Nguyễn Nam Chúc: "Nhưng anh có xấu xa như vậy, người ta cũng thích."
Lâm Thu Thạch: "......" Hắn nhìn mặt Nguyễn Nam Chúc, lại bắt đầu nhớ thương khuôn mặt hắn ngoài cửa......
Hai người đi ra bên ngoài đền, tiếp tục kiểm tra chung quanh. Lâm Thu Thạch chú ý tới miệng giếng cạn bên cạnh đền thờ, hắn đi đến bên cạnh giếng, không dám tới quá gần, mà là ngó đầu nhìn vào bên trong trước.
Nhưng giếng cạn quá tối, cái gì cũng nhìn không tới, Lâm Thu Thạch xem xét một lát, mở đèn pin trong điện thoại lên, chiếu vào bên trong.
Kết quả đương khi ánh sáng di động chiếu vào bên trong, lúc Lâm Thu Thạch thấy rõ ràng hình ảnh dưới đáy giếng, hắn liền bị cảnh tượng bên trong làm cho thiếu chút nữa đánh rơi di động xuống dưới vì run tay.
"Vãi chưởng." Lâm Thu Thạch chửi nhỏ một câu, quay đầu nói với Nguyễn Nam Chúc, "Cậu mau đến xem!"
Nguyễn Nam Chúc nói: "Làm sao vậy?" Hắn đi đến bên cạnh Lâm Thu Thạch, cũng nhìn vào bên trong, sau đó phát ra câu cảm thán giống Lâm Thu Thạch: "Vãi chưởng."
Chỉ thấy toàn bộ phía dưới giếng, đều phủ kín thi cốt rậm rạp, những thi cốt này đã biến hết thành xương cốt, nhưng không một bộ nào là có đầu.
Mà để cho Lâm Thu Thạch cảm thấy chấn động, là tư thế của những thi cốt này.
Theo lý thuyết mọi thi thể bị ném xuống giếng, chắc chắn đều sẽ ngã xuống đất, nhưng gần như toàn bộ những thi cốt này đều bám vào vách giếng, vươn tay lên trên, một bộ tùy thời tuỳ khả năng sẽ bò ra từ bên trong giếng. Không thể nghi ngờ, khi những thi cốt này bị ném xuống giếng, vẫn còn có thể cử động......
Lâm Thu Thạch cười gượng một tiếng: "Bọn họ sẽ không sống lại đâu đi."
Nguyễn Nam Chúc vuốt cằm, rất là bình tĩnh phân tích: "Không sao, phân tích ra thì cũng không có sức chiến đấu gì, một đống xương mà thôi, một chân đá qua liền tan thành từng mảnh."
Kết quả hắn mới vừa nói xong lời này, trong giếng liền truyền đến một trận tiếng lạo xạo, Lâm Thu Thạch tận mắt nhìn thấy bộ xương đang bám trên vách giếng rơi rụng xuống đáy giếng.
Lâm Thu Thạch: "...... Đừng nói nữa, người ta đều nghe thấy."
Nguyễn Nam Chúc: "Nghe thấy thì nghe thấy đi, bọn họ có bản lĩnh, đã sớm báo được thù của mình, còn đến lượt tới dọa chúng ta?"
Lâm Thu Thạch thật sự là bội phục logic của Nguyễn Nam Chúc...... Rất hoàn mỹ, cũng không có chỗ nào không đúng.
Lâm Thu Thạch ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, nói: "Hôm nay chúng ta có trở về không?"
"Chắc chắn phải đi về, ở chỗ này qua đêm không biết sẽ có chuyện gì, không an toàn." Nguyễn Nam Chúc nói, "Anh đưa tôi điện thoại."
Lâm Thu Thạch đưa điện thoại cho hắn, vẫn chưa rõ hắn muốn làm cái gì, liền thấy Nguyễn Nam Chúc mở cameras, tách tách mấy tấm về hướng Thần Từ.
"Cậu chụp ảnh làm gì?" Lâm Thu Thạch không hiểu.
"Đương nhiên là để chúng ta tìm ra thêm mấy con búp bê cầu nắng rồi." Nguyễn Nam Chúc nở nụ cười, nói, "Đi thôi, trở về đi."
"Được." Lâm Thu Thạch gật đầu.
Hai người liền lại theo đường nhỏ trở về.
Không khác lắm với suy đoán của Nguyễn Nam Chúc, thời điểm bọn họ đi đến hơn phân nửa, trời đã tối rồi, hai người mở ô, không bao lâu mưa to liền từ trên bầu trời rơi xuống dưới, dừng ở trên ô giấy. Xung quanh ô giấy toả ra một không gian chân không, Nguyễn Nam Chúc nằm ở trên lưng Lâm Thu Thạch, bung ô. Lâm Thu Thạch đi từng bước một về phía trước.
Khoảng 8 giờ tối, hai người về tới viện.
Không hề bất ngờ, Lâm Tinh Bình thấy bọn Lâm Thu Thạch không trở về, đoán chừng trong lòng vui vẻ tới nở hoa rồi, chỉ là không biết sáng sớm ngày mai bọn họ nhìn thấy bộ dáng Nguyễn Nam Chúc cùng Lâm Thu Thạch hoàn hảo không tổn hao gì, có thể kinh ngạc tới rớt cằm hay không.
Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc trở về phòng, đơn giản rửa mặt liền lên giường ngủ chờ ngày mai.
Đêm hôm nay bọn họ lại nghe thấy búp bê cầu nắng kêu thảm thiết, nhưng đã có tiền lệ hôm trước để chuẩn bị tâm lý cho nên cũng không quá kinh ngạc.
Ngày thứ ba, trước khi tới nhà ăn Nguyễn Nam Chúc lấy một quyển sổ từ trong túi, xé một tờ giấy trong đó thành rất nhiều tờ giấy nhỏ, lại viết lên tờ giấy mấy chữ —— ban ngày hôm nay trời sẽ mưa, đừng rời khỏi sân.
Lâm Thu Thạch mới đầu có chút nghi hoặc, nhưng kết hợp với bức ảnh Nguyễn Nam Chúc chụp ngày hôm qua hắn liền hiểu ra, khen: "Lợi hại."
Nguyễn Nam Chúc nói: "Như nhau như nhau, thế giới thứ ba, anh không cho tôi chút phần thưởng?"
Lâm Thu Thạch: "Phần thưởng gì?"
Nguyễn Nam Chúc: "Một cái hôn hôn gì đó?"
Lâm Thu Thạch nhìn Nguyễn Nam Chúc, sau đó duỗi tay chỉ chỉ mặt mình: "Cậu xác định tôi phải dùng gương mặt này tới hôn cậu?"
Nguyễn Nam Chúc nhìn mặt Lâm Thu Thạch, lại là lâm vào trầm mặc. Cuối cùng bất đắc dĩ: "Được rồi, vậy thôi, ra ngoài phải bổ sung cho tôi."
Hai người cầm tờ giấy tới nhà ăn, Lâm Tinh Bình thấy hai người bọn họ lộ ra nụ cười, biểu cảm của Cổ Nguyên Tư lại hơi hơi thấp thỏm, Lâm Tinh Bình nói: "Hai người tới rồi, ngày hôm qua thế nào?"
"Khá tốt, chúng tôi có phát hiện lớn đây." Nguyễn Nam Chúc nói, "Chờ lát nữa nói với mọi người!"
Sau đó Nguyễn Nam Chúc vô cùng vui vẻ ăn cơm, trên đường đi WC, lại hàn huyên vài câu cùng những người khác.
Đến khi Nguyễn Nam Chúc trở về, mấy tờ giấy trong túi hắn hình như đều không thấy, dù sao Lâm Thu Thạch không hiểu hắn làm như thế nào.
Cơm nước xong, mấy người tìm một nơi yên lặng, Nguyễn Nam Chúc làm ra một bộ gấp không chờ nổi, nói: "Hôm qua chúng tôi thật đúng là tìm được đồ vật ở cuối con đường kia!"
Trong mắt Lâm Tinh Bình toát ra một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã che dấu, cô ta nói: "Đúng vậy, chúng tôi đã từng nói với cô đầu kia có cái gì đó!"
"Đúng vậy, chúng tôi còn cố ý chụp một bức." Giọng Nguyễn Nam Chúc tỏ ra may mắn, "Còn may mọi người nói chuyện này cho chúng tôi, mọi người thật là người tốt."
Lâm Thu Thạch rõ ràng chú ý tới, thời điểm Nguyễn Nam Chúc nói lời này, biểu cảm của Thôi Học Nghĩa vặn vẹo một chút.
Tác giả có lời muốn nói: Mọi người nhìn thấy phát ngôn khiến người ta ghét cũng không cần trả lời đâu, tiểu thuyết là để mang đến niềm vui cho người, tôi hy vọng thứ tôi mang đến cho mọi người cũng là niềm vui.
Còn nữa, sáng hôm nay quả thực là tỉnh vì khóc, mơ thấy mình trọc đầu, biến thành dáng vẻ cừu thiên xích, sau khi tỉnh lại phát hiện là mơ, cao hứng nhanh chóng sờ sờ mái tóc rậm rạp trên đầu _(:3" ∠)_ tôi phải học cách quý trọng nó thật tốt mới được.
Tiếng mưa rơi bên ngoài thật sự quá ồn ào, nhưng Lâm Thu Thạch lại không dám nhét cục giấy vào tai mình, sợ mình sẽ bỏ qua cái gì. Cho nên chất lượng giấc ngủ vẫn luôn không tính là quá tốt, đa số thời gian ban đêm đều trong trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh.
Đêm nay cũng không ngoại lệ, Nguyễn Nam Chúc rúc trong lòng Lâm Thu Thạch rất nhanh đã ngủ, thời điểm Lâm Thu Thạch cảm thấy mình cũng sắp ngủ, lại bị một tiếng kêu thảm thiết đánh thức.
"Làm sao vậy?" Nguyễn Nam Chúc trong lòng Lâm Thu Thạch mở mắt, hiển nhiên hắn cũng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết truyền vào từ bên ngoài này, mở miệng dò hỏi.
"Có người xảy ra chuyện." Lâm Thu Thạch nói, thật ra hắn không chỉ nghe thấy kêu thảm thiết, còn nghe thấy có tiếng động cái gì rầm rầm rầm rầm theo hành lang lăn khắp nơi, âm thanh này nghe qua có chút giống quả bóng rổ lăn đến cửa phòng bọn họ ngày hôm qua, nhưng hình như lại nặng hơn so với bóng rổ một chút.
Nguyễn Nam Chúc đứng lên, đi đến cạnh cửa, tay chân nhẹ nhàng kéo ra một khe hở.
Lâm Thu Thạch đi theo bên cạnh hắn, từ khe hở nhìn ra bên ngoài, cuối cùng trong một góc hành lang, trông thấy thứ phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Đó là một con búp bê cầu nắng, dây thừng vốn dĩ treo trên hành lang không biết vì sao đã đứt, đầu hắn rơi trên mặt đất, không ngừng lăn về phía trước, ngũ quan được phác hoạ đơn giản bằng vài nét bút vặn vẹo quỷ dị, miệng mở lớn, phát ra tiếng kêu thê thảm: "Đau quá, cứu mạng cứu mạng, cứu mạng...... Ai tới cứu tôi với......" Lâm Thu Thạch cảm thấy dường như đã từng nghe qua giọng nói này, cẩn thận nghĩ lại, phát hiện là thanh âm thuộc về một đồng đội mất tích vào ngay ngày thứ hai trong đoàn bọn họ. Cũng chính là người bị chém rơi đầu, biến thành búp bê cầu nắng sáng hôm qua.
"Cứu mạng, cứu mạng......" Búp bê cầu nắng vẫn còn lăn lục cục trên hành làng, trong viện lại lần nữa vang lên tiếng ca dao, bọn trẻ xuất hiện trong bóng đêm tay nắm tay, lại hát lên bài ca dao làm người sởn tóc gáy kia: "Luỹ trúc, luỹ trúc, chú chim ở trong lồng, không có lúc nào muốn thoát ra, ngay ở ban đêm trước khi sáng trời kia, hạc và rùa ngã nhào......"
Bọn chúng xoay vòng, vây quanh người đang đứng ở trung tâm, giọng trẻ con non nớt làm đêm mưa càng thêm vài phần khủng bố.
Dường như còn có những người khác bị tiếng kêu thảm thiết này đánh thức, dù sao ít nhất Lâm Thu Thạch nghe thấy khoảng ba bốn tiếng động cánh cửa bị kéo ra rất nhỏ.
Búp bê cầu nắng kia lăn mãi về phía trước, rất nhanh liền sắp lăn đến trước mặt bọn họ, Nguyễn Nam Chúc tay mắt lanh lẹ, đóng luôn cửa lại, không bao lâu sau bên ngoài liền truyền đến tiếng kêu thê thảm kia: "Cứu mạng, cứu mạng, cơ thể của tôi ở đâu, cơ thể của tôi ở đâu......"
Lâm Thu Thạch rất muốn trả lời hắn, cơ thể của anh ở trong sân, nhưng hắn không dám nói, bởi vì ai cũng không biết nói xong sẽ xảy ra chuyện gì.
Búp bê cầu nắng cứ lăn lông lốc một đường như vậy, cho đến khi có vẻ đụng vào thứ gì, sau đó tất cả âm thanh đều biến mất, chờ đến lúc Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc lại cẩn thận kéo cửa ra, đã không thấy bóng dáng của hắn trên hành lang, chỉ còn lại bọn trẻ con vô cùng vui vẻ chơi trò chơi trong mưa ngoài sân.
Lâm Thu Thạch nói: "Vừa rồi có người đi lại trên hành lang." Hắn nghe thấy rõ ràng, sau khi tiếng khóc của búp bê cầu nắng kia biến mất, trên hành lang truyền đến tiếng chân đi lại.
Nguyễn Nam Chúc nói: "Đi về hướng nào?"
Lâm Thu Thạch nói: "Hướng tới phòng chủ nhân." May sao hắn mẫn cảm khác thường với tiếng động, cho nên không cần nhìn cũng có thể biết càng nhiều thông tin hơn so với người khác.
"Ồ, tôi biết rồi." Nguyễn Nam Chúc nói, "Ngủ đi."
Nói ngủ đi, thực ra cũng không ngủ gì nổi, Lâm Thu Thạch nghĩ rốt cuộc búp bê cầu nắng với cái viện này có quan hệ gì, còn có cái ô này, cùng với bọn trẻ con chơi trò chơi ở bên ngoài.
Cho đến lúc trời sắp sáng, hắn mới lại nghỉ ngơi được một lát, tới khi nghe thấy tiếng động Nguyễn Nam Chúc rời giường.
"Không ngủ à?" Nguyễn Nam Chúc hỏi hắn.
"Ừ." Lâm Thu Thạch nói, "Không ngủ được." Nhưng tinh thần hắn cũng không tệ lắm, sau khi vào WC lấy nước lạnh rửa mặt liền cảm thấy cũng khá ổn, "Hôm nay chúng ta vào rừng trúc xem sao?"
"Anh còn nhớ bài ca dao hát như thế nào không?" Nguyễn Nam Chúc nói, "Luỹ trúc, luỹ trúc......" Hắn nghiêng nghiêng đầu, "Thật ra nguyên bản của bài ca dao, câu đầu tiên không phải luỹ trúc, mà là chú chim ở trong lồng." Hắn nói, "Nhưng bài ca dao này có rất nhiều cách phiên dịch, tôi cho rằng đây là phiên dịch sai biệt, hiện tại nghĩ đến, đây có lẽ không phải sai biệt......"
"Mà là một loại nhắc nhở?" Lâm Thu Thạch tiếp được ý trong lời Nguyễn Nam Chúc.
"Đúng vậy, nhắc nhở." Nguyễn Nam Chúc nói, "Toàn bộ trấn nhỏ cũng chỉ có mảnh rừng kia có cây trúc, hôm nay chúng ta qua đó nhìn xem." Hắn chỉ chỉ ô trong tay, "Đã có ô, trở về muộn một chút cũng không sao."
Lâm Thu Thạch gật gật đầu tỏ vẻ tán đồng: "Cùng đi đi."
Ngày hôm qua hắn nhìn thấy phạm vi chân không hình thành xung quanh cái ô này hoàn toàn có thể chứa được hai người, hắn cũng không yên tâm để Nguyễn Nam Chúc đi một mình, hai người đi cùng nhau, nếu thật sự gặp cái gì ngoài ý muốn, cũng có thể trợ giúp lẫn nhau một chút.
"Được." Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu, đồng ý đề nghị của Lâm Thu Thạch.
Hai người tới nhà ăn đơn giản ăn cơm, lúc đi ra hành lang lại trông thấy trên hành lang được treo lên một con búp bê cầu nắng mới...... Tại sao lại gọi là mới, bởi vì nét bút phác ngũ quan đơn giản kia xuất hiện điểm khác biệt, thật giống như là đang cố ý nói cho bọn họ, búp bê cầu nắng đã đổi người.
Tiếng động đêm qua thật sự quá lớn, hiển nhiên tất cả mọi người đều nghe thấy, cho nên không khí bên trong nhà ăn ngưng trọng dọa người.
Nhưng Lâm Tinh Bình lại trước sau như một nhiệt tình chào hỏi bọn họ.
Lâm Thu Thạch thuận miệng lên tiếng.
"Búp bê cầu nắng đổi mới rồi à? Sẽ là ai tiếp theo? Có phải chỉ cần bị nước mưa xối, thì sẽ biến thành tế phẩm bên trong búp bê cầu nắng hay không?" Bên trong đám người, mọi người đều đang thảo luận đề tài này, Nguyễn Nam Chúc cùng Lâm Thu Thạch lại hoàn toàn không có ý muốn nói gì, hai người bày hai khuôn mặt xấu xí, cảm thấy mỹ mãn đút cơm cho nhau, rất là vui vẻ ghê tởm người khác.
Đương nhiên, trọng điểm bên trong đám người khác, chính là mấy người Lâm Tinh Bình.
"Ôi, anh yêu, cơm dính vào khóe miệng anh kìa." Nguyễn Nam Chúc thò qua, hôn một cái lên khóe miệng Lâm Thu Thạch, nói, "Anh thật là không cẩn thận."
Lâm Thu Thạch nói: "Đúng vậy bảo bối, không có em chăm sóc anh, anh thật sự không biết sống như thế nào."
Lâm Tinh Bình có vẻ là thật sự không nhìn nổi, mạnh mẽ dời đề tài, nói: "Đêm qua, hai người có nghe thấy tiếng động gì không?"
"Nghe thấy." Vẻ mặt Nguyễn Nam Chúc lo lắng hãi hùng, "Đó là tiếng gì vậy, thật là đáng sợ...... Sau nửa đêm tôi không thể nào ngủ ngon."
Trên thực tế sau nửa đêm Nguyễn Nam Chúc vẫn tiếp tục duy trì chất lượng giấc ngủ giống như heo kia của hắn.
"Bọn tôi hé cửa nhìn, trông thấy búp bê cầu nắng kia rơi xuống hành lang, một bên kêu thảm thiết một bên lăn khắp nơi, cuối cùng không biết lăn đi đâu." Lâm Tinh Bình nói, "Hai người nhất định phải cẩn thận, cách thứ này xa một chút......"
"Được, được, cảm ơn Lâm tỷ đã nhắc nhở." Nguyễn Nam Chúc cảm kích nói lời cảm ơn với cô ta.
"Còn nữa, hôm nay chúng tôi chuẩn bị tiếp tục tra xét manh mối, cô tính xem hai người muốn đi cùng chúng tôi, hay là vào trong rừng trúc nhìn." Lâm Tinh Bình mới vừa nói như vậy xong, Thôi Học Nghĩa liền ở bên cạnh nói: "Gọi bọn họ đi cùng làm gì? Cái gì bọn họ cũng chưa làm, người như vậy lần sau tôi tuyệt đối sẽ không dẫn bọn họ qua cửa nữa, quả thực là phế vật. Lâm tỷ, cô cũng đừng khuyên tôi nữa, người tốt cô làm cũng đủ rồi, chung quy không thể mỗi lần đều che chở bọn họ."
Lời này vẫn là rất có đạo lý, nếu là người mới nghe thấy đoán chừng sẽ cảm thấy có chút hổ thẹn, sau đó thuận thế đáp ứng chuyện mình vào rừng trúc tra xét.
Lâm Thu Thạch cũng không thể không bội phục thủ đoạn của bọn họ.
"Được rồi, tôi với anh yêu nhà tôi vào trong rừng trúc nhìn xem." Nguyễn Nam Chúc nhỏ giọng nói, lấy lòng Lâm Tinh Bình, "Lâm tỷ chị đừng nóng giận, chúng tôi nhất định sẽ nỗ lực, cửa tiếp theo chị nhất định phải mang theo tôi nhé."
Lâm Tinh Bình cười cười, nói: "Chỉ cần hai người đủ nỗ lực, chúng tôi sẽ không từ bỏ hai người."
Nguyễn Nam Chúc liền cảm thấy mỹ mãn nở nụ cười.
Lâm Thu Thạch ở bên cạnh không đáp lời, biểu tình ngượng ngùng tiếp tục ăn bữa sáng.
Tiểu Trà bênh vực kẻ yếu hôm qua, có vẻ cũng nghe thấy nội dung bọn họ đối thoại, cô ta nhìn Lâm Tinh Bình dường như có chút muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn là cái gì cũng không nói, chỉ nhẹ nhàng thở dài.
Cũng đúng, thế giới trong cửa vốn dĩ có rất nhiều nguy cơ, để mình sống sót cũng đã rất khó khăn, nào có nhiều tâm tư đi quan tâm người khác như vậy đâu.
Cơm nước xong, mấy người cùng nhau ra cửa, Lâm Thu Thạch với Nguyễn Nam Chúc đồng ý vào rừng trúc xem, dưới cái nhìn chăm chú của Lâm Tinh Bình, bọn họ đeo ba lô, theo đường nhỏ tiến vào bên trong rừng trúc.
"Ha, hy vọng bọn họ không bao giờ quay về." Thôi Học Nghĩa nhìn bóng dáng hai người, rất là chán ghét nói một câu như vậy.
"Đúng vậy, mong là bọn họ không trở lại." Lâm Tinh Bình quay đầu nhìn về phía Cổ Nguyên Tư từ khi tiến vào trong cửa đã bị dọa sun như con chim nhỏ, "Cậu cần phải thích ứng sự tình trong cửa sớm một chút, cửa cấp thấp người ta còn có thể giúp đỡ, cửa cao cấp cũng chỉ có thể dựa vào chính mình."
Cổ Nguyên Tư nghe vậy cười gượng hai tiếng, gật gật đầu lại không nói gì.
Lâm Tinh Bình cũng không hề khuyên, dù sao cũng không phải mỗi người cướp cửa đều gia nhập tổ chức của bọn họ, người giống như Cổ Nguyên Tư, cũng chỉ đơn giản là chủ thuê thôi.
Lại nói Nguyễn Nam Chúc cùng Lâm Thu Thạch theo đường nhỏ đi mãi về phía trước, quanh mình đều là rừng trúc rậm rạp.
Con đường nhỏ này hướng mãi lên trên, bọn họ theo đường nhỏ đi về phía trước, gần như là bò để lên trên đỉnh núi.
Thân thể Nguyễn Nam Chúc suy yếu, đi chưa bao lâu liền có chút mệt mỏi, Lâm Thu Thạch liền cõng hắn lên, tiếp tục đi lên phía trước. Nguyễn Nam Chúc dựa cằm vào vai Lâm Thu Thạch, nói: "Tôi có nặng không?"
"Không nặng." Lâm Thu Thạch ngẩng đầu nhìn đằng trước, "Nhẹ như lông chim vậy, chỉ sợ một trận gió thổi qua, liền thổi cậu đi mất."
Nguyễn Nam Chúc nghe vậy nở nụ cười.
Con đường nhỏ này hướng lên trên quả thật như là không có điểm cuối, cảnh sắc xung quanh cũng gần như là giống nhau như đúc, khiến Lâm Thu Thạch suýt cho rằng bọn họ đang xoay quanh tại chỗ. Nhưng sức quan sát của Nguyễn Nam Chúc đối với xung quanh vẫn rất lợi hại, hắn mười phần tin tưởng: "Chúng ta không hề xoay quanh, đúng thật là đang đi về phía trước, tuy rằng cảnh sắc xung quanh không khác gì lắm......"
"Còn bao lâu mới đến vậy." Lâm Thu Thạch ngẩng đầu nhìn không trung, mặt trời lúc này đã bắt đầu lên tới chính giữa, ít nhất bọn họ đã đi hết một buổi sáng.
"Không biết." Nguyễn Nam Chúc nói, "Dù sao chúng ta có ô, không sợ."
May sao Lâm Thu Thạch trải qua mấy cánh cửa, tố chất thân thể đã khác với người thường, bằng không đi đường núi dốc như vậy thực sự có chút mệt mỏi, nhưng hiện tại mặc dù cõng cả Nguyễn Nam Chúc, hắn cũng không cảm thấy bản thân có bao nhiêu mệt.
Hai người đi mãi, đi mãi, vừa đi vừa trò chuyện, cho đến khi đề tài cũng sắp lôi ra hết, thời điểm Nguyễn Nam Chúc bắt đầu oán giận nói còn đi mãi không đến nữa hắn sẽ bắt đầu kể đến chuyện hắn ở trong nhà trẻ, cuối cùng bọn họ cũng trông thấy cảnh sắc khác biệt —— con đường dưới chân bọn họ, ngoặt một khúc cong.
"Rốt cuộc tới rồi!" Nguyễn Nam Chúc thở dài, nói, "Không thì tôi tưởng tôi phải bắt đầu kể chuyện tôi bị giáo viên mắng ở nhà trẻ bởi vì cướp kẹo ăn."
Lâm Thu Thạch nghĩ thầm tôi đây thật đúng là rất muốn nghe...... Nhưng dù sao thì hắn cũng không nói ra miệng, rẽ một đoạn theo đường nhỏ, lại trông thấy một cái đến thờ cũ nát.
Nhìn cái đền này từ bề ngoài, trông đã rất lâu không được sử dụng, rách nát khôn tả, bên cạnh còn có một miệng giếng, nhìn qua hàng năm không hề sử dụng, hẳn là đã khô cạn.
Lâm Thu Thạch đi tới cửa đền thờ, nhẹ nhàng đẩy cửa đền.
Kẽo kẹt một tiếng, cửa lớn theo tiếng mở ra, lộ ra cảnh tượng tối tăm bên trong, Lâm Thu Thạch ngước mắt nhìn lại, không khỏi hít ngược một hơi khí lạnh.
Chỉ thấy bên trong trần nhà đền thờ, thế mà treo đầy búp bê cầu nắng, bị gió thổi qua, những búp bê cầu nắng này lảo đảo lắc lư, lại như là vô số cái đầu bị treo trên trần nhà, cái miệng dùng nét bút đơn giản vẽ ra kia lộ ra nụ cười quái dị với Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch rất muốn lừa mình những thứ trước mắt này đều là búp bê cầu nắng bình thường, nhưng nhìn từ độ lớn nhỏ xem ra, những búp bê cầu nắng này không thể nào là búp bê bình thường, mà hẳn là cùng một loại với loại ở trong viện của bọn họ —— tất cả đều làm từ đầu người.
"Chậc." Nguyễn Nam Chúc đứng bên cạnh Lâm Thu Thạch, từ từ đi vào bên trong, hắn nói, "Nhiều búp bê cầu nắng như vậy, mà trời vẫn còn tiếp tục mưa?"
Lâm Thu Thạch nói: "Có thể là búp bê chỉ dùng được một ngày? Sau khi dùng rồi...... Liền mất đi hiệu lực......" Đây cũng có thể giải thích vì sao trong cửa này không hạn chế thời gian, thật ra là có, chỉ là bị ẩn đi mất.
Trong cánh cửa này, mỗi búp bê cầu nắng đều là một mạng người, muốn thiên tình, phải dùng đầu người chết làm búp bê cầu nắng, nếu bọn họ không tìm thấy ô, mà thời tiết lại không có cách nào sáng sủa lên, đó chẳng phải nghĩa là bọn họ vĩnh viễn không có khả năng đi tới ngôi đền thờ này...... Cho đến khi chỉ còn một người cuối cùng sóng sót trong cửa.
Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc đi vào sâu bên trong đền thờ, trông thấy một tòa tượng được đặt trên một cái bệ.
Pho tượng đã cũ nát, chỉ là pho tượng này lại không có đầu.
Lâm Thu Thạch quan sát pho tượng, phát hiện phía trước pho tượng có bày một bát hương chuyên dùng để cắm hương cúng, trang phục của pho tượng có chút giống sư tu cổ đại, nhìn qua rất bình thường.
Nguyễn Nam Chúc nói: "Không thấy đầu."
Lâm Thu Thạch nói: "Có thể ở trong đền hay không."
Nguyễn Nam Chúc nói: "Tìm xem đi."
Đền thờ cũng không lớn, Nguyễn Nam Chúc cùng Lâm Thu Thạch tìm một vòng vẫn không tìm thấy cái đầu, kết quả Nguyễn Nam Chúc nhìn pho tượng kia, đột nhiên tới câu: "Không thì chúng ta tìm đại cho nó một cái đầu?"
Lâm Thu Thạch: "...... Cậu nghiêm túc đấy à?" Hắn nói xong lời này, ngay sau đó bồi thêm một câu: "Được rồi tôi biết cậu đang nói đùa."
Lời trong miệng Nguyễn Nam Chúc còn chưa kịp nói đã bị Lâm Thu Thạch cướp, rất là không vui dùng ánh mắt u oán trừng hắn một cái.
Lâm Thu Thạch nhún vai, ý bảo mình không cố ý.
Nguyễn Nam Chúc buồn bã nói: "Lâm Lâm, anh hư rồi."
Lâm Thu Thạch: "......"
Nguyễn Nam Chúc: "Nhưng anh có xấu xa như vậy, người ta cũng thích."
Lâm Thu Thạch: "......" Hắn nhìn mặt Nguyễn Nam Chúc, lại bắt đầu nhớ thương khuôn mặt hắn ngoài cửa......
Hai người đi ra bên ngoài đền, tiếp tục kiểm tra chung quanh. Lâm Thu Thạch chú ý tới miệng giếng cạn bên cạnh đền thờ, hắn đi đến bên cạnh giếng, không dám tới quá gần, mà là ngó đầu nhìn vào bên trong trước.
Nhưng giếng cạn quá tối, cái gì cũng nhìn không tới, Lâm Thu Thạch xem xét một lát, mở đèn pin trong điện thoại lên, chiếu vào bên trong.
Kết quả đương khi ánh sáng di động chiếu vào bên trong, lúc Lâm Thu Thạch thấy rõ ràng hình ảnh dưới đáy giếng, hắn liền bị cảnh tượng bên trong làm cho thiếu chút nữa đánh rơi di động xuống dưới vì run tay.
"Vãi chưởng." Lâm Thu Thạch chửi nhỏ một câu, quay đầu nói với Nguyễn Nam Chúc, "Cậu mau đến xem!"
Nguyễn Nam Chúc nói: "Làm sao vậy?" Hắn đi đến bên cạnh Lâm Thu Thạch, cũng nhìn vào bên trong, sau đó phát ra câu cảm thán giống Lâm Thu Thạch: "Vãi chưởng."
Chỉ thấy toàn bộ phía dưới giếng, đều phủ kín thi cốt rậm rạp, những thi cốt này đã biến hết thành xương cốt, nhưng không một bộ nào là có đầu.
Mà để cho Lâm Thu Thạch cảm thấy chấn động, là tư thế của những thi cốt này.
Theo lý thuyết mọi thi thể bị ném xuống giếng, chắc chắn đều sẽ ngã xuống đất, nhưng gần như toàn bộ những thi cốt này đều bám vào vách giếng, vươn tay lên trên, một bộ tùy thời tuỳ khả năng sẽ bò ra từ bên trong giếng. Không thể nghi ngờ, khi những thi cốt này bị ném xuống giếng, vẫn còn có thể cử động......
Lâm Thu Thạch cười gượng một tiếng: "Bọn họ sẽ không sống lại đâu đi."
Nguyễn Nam Chúc vuốt cằm, rất là bình tĩnh phân tích: "Không sao, phân tích ra thì cũng không có sức chiến đấu gì, một đống xương mà thôi, một chân đá qua liền tan thành từng mảnh."
Kết quả hắn mới vừa nói xong lời này, trong giếng liền truyền đến một trận tiếng lạo xạo, Lâm Thu Thạch tận mắt nhìn thấy bộ xương đang bám trên vách giếng rơi rụng xuống đáy giếng.
Lâm Thu Thạch: "...... Đừng nói nữa, người ta đều nghe thấy."
Nguyễn Nam Chúc: "Nghe thấy thì nghe thấy đi, bọn họ có bản lĩnh, đã sớm báo được thù của mình, còn đến lượt tới dọa chúng ta?"
Lâm Thu Thạch thật sự là bội phục logic của Nguyễn Nam Chúc...... Rất hoàn mỹ, cũng không có chỗ nào không đúng.
Lâm Thu Thạch ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, nói: "Hôm nay chúng ta có trở về không?"
"Chắc chắn phải đi về, ở chỗ này qua đêm không biết sẽ có chuyện gì, không an toàn." Nguyễn Nam Chúc nói, "Anh đưa tôi điện thoại."
Lâm Thu Thạch đưa điện thoại cho hắn, vẫn chưa rõ hắn muốn làm cái gì, liền thấy Nguyễn Nam Chúc mở cameras, tách tách mấy tấm về hướng Thần Từ.
"Cậu chụp ảnh làm gì?" Lâm Thu Thạch không hiểu.
"Đương nhiên là để chúng ta tìm ra thêm mấy con búp bê cầu nắng rồi." Nguyễn Nam Chúc nở nụ cười, nói, "Đi thôi, trở về đi."
"Được." Lâm Thu Thạch gật đầu.
Hai người liền lại theo đường nhỏ trở về.
Không khác lắm với suy đoán của Nguyễn Nam Chúc, thời điểm bọn họ đi đến hơn phân nửa, trời đã tối rồi, hai người mở ô, không bao lâu mưa to liền từ trên bầu trời rơi xuống dưới, dừng ở trên ô giấy. Xung quanh ô giấy toả ra một không gian chân không, Nguyễn Nam Chúc nằm ở trên lưng Lâm Thu Thạch, bung ô. Lâm Thu Thạch đi từng bước một về phía trước.
Khoảng 8 giờ tối, hai người về tới viện.
Không hề bất ngờ, Lâm Tinh Bình thấy bọn Lâm Thu Thạch không trở về, đoán chừng trong lòng vui vẻ tới nở hoa rồi, chỉ là không biết sáng sớm ngày mai bọn họ nhìn thấy bộ dáng Nguyễn Nam Chúc cùng Lâm Thu Thạch hoàn hảo không tổn hao gì, có thể kinh ngạc tới rớt cằm hay không.
Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc trở về phòng, đơn giản rửa mặt liền lên giường ngủ chờ ngày mai.
Đêm hôm nay bọn họ lại nghe thấy búp bê cầu nắng kêu thảm thiết, nhưng đã có tiền lệ hôm trước để chuẩn bị tâm lý cho nên cũng không quá kinh ngạc.
Ngày thứ ba, trước khi tới nhà ăn Nguyễn Nam Chúc lấy một quyển sổ từ trong túi, xé một tờ giấy trong đó thành rất nhiều tờ giấy nhỏ, lại viết lên tờ giấy mấy chữ —— ban ngày hôm nay trời sẽ mưa, đừng rời khỏi sân.
Lâm Thu Thạch mới đầu có chút nghi hoặc, nhưng kết hợp với bức ảnh Nguyễn Nam Chúc chụp ngày hôm qua hắn liền hiểu ra, khen: "Lợi hại."
Nguyễn Nam Chúc nói: "Như nhau như nhau, thế giới thứ ba, anh không cho tôi chút phần thưởng?"
Lâm Thu Thạch: "Phần thưởng gì?"
Nguyễn Nam Chúc: "Một cái hôn hôn gì đó?"
Lâm Thu Thạch nhìn Nguyễn Nam Chúc, sau đó duỗi tay chỉ chỉ mặt mình: "Cậu xác định tôi phải dùng gương mặt này tới hôn cậu?"
Nguyễn Nam Chúc nhìn mặt Lâm Thu Thạch, lại là lâm vào trầm mặc. Cuối cùng bất đắc dĩ: "Được rồi, vậy thôi, ra ngoài phải bổ sung cho tôi."
Hai người cầm tờ giấy tới nhà ăn, Lâm Tinh Bình thấy hai người bọn họ lộ ra nụ cười, biểu cảm của Cổ Nguyên Tư lại hơi hơi thấp thỏm, Lâm Tinh Bình nói: "Hai người tới rồi, ngày hôm qua thế nào?"
"Khá tốt, chúng tôi có phát hiện lớn đây." Nguyễn Nam Chúc nói, "Chờ lát nữa nói với mọi người!"
Sau đó Nguyễn Nam Chúc vô cùng vui vẻ ăn cơm, trên đường đi WC, lại hàn huyên vài câu cùng những người khác.
Đến khi Nguyễn Nam Chúc trở về, mấy tờ giấy trong túi hắn hình như đều không thấy, dù sao Lâm Thu Thạch không hiểu hắn làm như thế nào.
Cơm nước xong, mấy người tìm một nơi yên lặng, Nguyễn Nam Chúc làm ra một bộ gấp không chờ nổi, nói: "Hôm qua chúng tôi thật đúng là tìm được đồ vật ở cuối con đường kia!"
Trong mắt Lâm Tinh Bình toát ra một tia kinh ngạc, nhưng rất nhanh đã che dấu, cô ta nói: "Đúng vậy, chúng tôi đã từng nói với cô đầu kia có cái gì đó!"
"Đúng vậy, chúng tôi còn cố ý chụp một bức." Giọng Nguyễn Nam Chúc tỏ ra may mắn, "Còn may mọi người nói chuyện này cho chúng tôi, mọi người thật là người tốt."
Lâm Thu Thạch rõ ràng chú ý tới, thời điểm Nguyễn Nam Chúc nói lời này, biểu cảm của Thôi Học Nghĩa vặn vẹo một chút.
Tác giả có lời muốn nói: Mọi người nhìn thấy phát ngôn khiến người ta ghét cũng không cần trả lời đâu, tiểu thuyết là để mang đến niềm vui cho người, tôi hy vọng thứ tôi mang đến cho mọi người cũng là niềm vui.
Còn nữa, sáng hôm nay quả thực là tỉnh vì khóc, mơ thấy mình trọc đầu, biến thành dáng vẻ cừu thiên xích, sau khi tỉnh lại phát hiện là mơ, cao hứng nhanh chóng sờ sờ mái tóc rậm rạp trên đầu _(:3" ∠)_ tôi phải học cách quý trọng nó thật tốt mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.