Chương 121: Mê cung
Tây Tử Tự
29/07/2021
Thứ đó chỉ xuất hiện chưa đầy một tích tắc rồi mau chóng biến mất trước mắt cả ba người, phía trong cửa chỉ còn lại bóng tối tịch mịch.
Cố Long Minh nuốt nước bọt, nói: “Cái… cái gì thế nhỉ?” Thứ này chắc chắn không phải là người, chẳng có ai lại mang cặp mắt màu vàng cả.
“Không biết.” Lâm Thu Thạch nói: “Tôi chưa nhìn kỹ lắm.” Cậu quay sang Nguyễn Nam Chúc, thấy hắn đang cau mày.
Nguyễn Nam Chúc nói: “Đó là một sinh vật hình người, toàn thân mọc đầy vảy cá.” Hắn tiếp: “Đôi mắt màu vàng…”
“Không lẽ là người cá?” Cố Long Minh cảm thấy nếu đúng là như vậy thì hắn còn miễn cưỡng cảm thấy dễ chịu hơn chút.
“Có khả năng là người cá.” Nguyễn Nam Chúc cười tít mắt nhìn hai người còn lại: “Nhưng là loại người cá có cái đầu hình cá.”
Cố Long Minh tưởng tượng theo lời Nguyễn Nam Chúc mà rùng mình.
Cánh cửa trước mặt họ dù đã mở ra một khe nhỏ, nhưng không ai còn muốn tiếp tục do thám nữa, họ quyết định bỏ đi. Trước khi đi, Nguyễn Nam Chúc tiện tay đóng cửa lại như cũ, hắn nói: “Khi chưa biết gì, tạm thời đừng nên đụng vào thứ ở trong đó.”
Tiếp theo, ba người tranh thủ thời gian đi thăm dò các khu vực khác ở trên tàu. Họ nhận ra chiếc tàu này rất lớn, ít nhất có thể chứa vài trăm người, thậm chí bên dưới lớp ván sàn còn cất giấu nòng pháo, tuy vậy họ không hề tìm thấy đạn dược.
Trong lúc nhóm Lâm Thu Thạch đi khắp nơi thu thập thông tin, trên boong tàu đột nhiên rung lắc một trận, hình như có người đã gặp chuyện.
Khi Lâm Thu Thạch đến nơi, cậu thấy cô gái khóc lóc thảm thiết vào ngày hôm qua đang ngồi trên chiếc xuồng cứu sinh duy nhất của con tàu, bên cạnh cô còn có một người đàn ông, cả hai cầm theo mái chèo, xung quanh để khá nhiều nước ngọt và đồ ăn. Rõ ràng, họ định trốn thoát khỏi con tàu, tự mình chèo khỏi đây.
“Mau trở lại đi, hai người sẽ chết đấy!!!” Đám người phát hiện ra hành động của họ đang xôn xao bàn tán, một người dày dặn kinh nghiệm có lòng cảnh báo hai kẻ liều mạng. Người này huơ tay với hai người mới, hét lên: “Những chỗ khác không đi được đâu, sẽ chết thật đấy, hai người mau quay lại đi…”
“Các người đừng có lừa tôi!” Cô gái thét lên the thé, cô lia ánh mắt bực dọc tới đám người đứng trên tàu: “Còn lâu tôi mới đi với các người, chắc chắn các người sẽ dẫn tôi đến một nơi đáng sợ nào đó! Tôi sẽ tự rời khỏi đây!”
Nói đoán, cô cứ tưởng người kia sẽ tiếp tục khuyên mình, nhưng chợt phát hiện bầu không khí trở nên im lặng một cách kỳ quái. Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm mặt nước bên dưới chiếc xuồng cứu sinh, trong ánh mắt toát lên vẻ sợ hãi khó tả.
“Sao thế? Các người nhìn cái gì vậy?” Cô gái dường như đã phát giác ra điều gì đó, cô nuốt nước bọt, biểu cảm cứng đờ, chầm chậm xoay đầu nhìn mặt biển ở quanh đó.
Mặt biển rất yên bình, nhưng màu sắc nước biển có gì đó không ổn, khu vực xung quanh xuồng cứu sinh là một mảng đen thẳm, dường như có một thứ gì đó… đang ẩn nấp dưới đó.
“Á..” Cô gái rùng mình, nhìn sang người đàn ông đi cùng: “Chúng ta mau đi thôi.”
Bàn tay cầm mái chèo của người kia cũng đang run rẩy, anh ta hoảng hốt gật đầu, hai người cùng nhau chèo, định rời khỏi vùng biển mênh mông rộng lớn này.
Khi mái chèo tiếp xúc với nước biển, mặt nước bên dưới xuồng bắt đầu nhấp nhô nổi lên những con sóng nhỏ. Trong khoảnh khắc ấy, cô gái nghe thấy âm thanh của một thứ gì đó đang bơi lội với tốc độ cực nhanh. Cô chưa kịp phản ứng, một chiếc đuôi cá cực lớn đã dựng lên khỏi mặt nước; vỗ mạnh xuống chiếc xuồng cứu sinh.
Chiếc xuồng nhỏ bị cú quẫy đuôi đập tan tành, hai người ở trên xuồng nhanh chóng chìm vào biển nước. Lúc này, cô gái đã nhìn thấy được một phần hình thù của con cá khổng lồ kia.
Đó là một con cá có hình thể lớn đến kỳ dị, những chiếc răng nhọn đâm ra tua tủa, sắc bén như lưỡi dao, chiếc miệng cực lớn đang mở ra, đủ để nuốt trọn toàn bộ chiếc xuồng. Cơ thể nó có màu xanh lục đậm, kích thước của con cá lớn đến mức không thể thu hết vào tầm mắt. Cô biết rằng, bản thân mình còn chẳng đủ cho nó nhét kẽ răng.
Tận mắt chứng kiến chiếc xuồng cứu sinh bị đập nát khiến mọi người gần như nín thở.
Lâm Thu Thạch phản xạ nhanh nhất, ngay khoảnh khắc chiếc xuồng bị lật úp, cậu kịp vơ lấy chiếc phao cứu sinh gần đó, ném đến chỗ cô gái và người bạn của cô.
Cô gái đang vùng vẫy trong làn nước, cố gắng dùng tất cả sức lực cuối cùng để nắm lấy phao cứu sinh, Lâm Thu Thạch nhanh như cắt giữ một đầu dây thừng, kéo phao vào gần mạn tàu, miệng hét: “Nắm chặt vào…”
Nơi họ đứng khá cao nên có thể nhìn thấy toàn bộ cơ thể con cá đó. Căn cứ theo hình dạng bóng đen dưới mặt nước, con cá phải có kích thước tương đương với chiếc tàu của họ, nhưng dường như nó không có ý định tấn công con người, mà chỉ đưa ra lời cảnh báo với những kẻ muốn tẩu thoát.
Những người khác bấy giờ mới tỉnh ra, vội ném phao cứu sinh cho người còn lại, rồi thả thang dây để hai người leo lên khỏi mặt nước.
Khi leo thang dây, cô gái kia cứ run lên bần bật, nhưng cũng may đã leo được tới nơi. Vừa đặt chân lên boong tàu, cô liền ngã vật ra đất, không nói được một lời nào.
“Đã nói với cô là không thể đi rồi mà.” Lâm Thu Thạch nhớ người luôn miệng cảnh báo hai người mới ban nãy tên là Tống Vĩnh Ninh, một tay lão luyện khá tốt tính. Anh ta tiếp tục nói với cô gái: “Mau thay quần áo rồi đi nghỉ ngơi đi.”
“Thứ đó… Thứ đó rốt cuộc là gì vậy?” Cô gái run rẩy nhớ đến con cá cực lớn kia, lẩm bẩm hụt hơi: “Nó luôn núp gần chiếc tàu này sao? Liệu nó có tấn công tàu không?”
Chẳng ai biết đáp án, cho nên họ chỉ im lặng nhìn cô gái.
Sự im lặng khiến cô gái càng cảm thấy bất an, nhưng cũng không còn cách nào khác, cô đành quệt nước mắt, cùng người bạn của mình rời đi. Cũng may tai nạn lần này chỉ nguy hiểm chứ không mất mạng, có lẽ đó là bài học mà cửa định cho người mới chưa hiểu quy tắc.
Lâm Thu Thạch đưa mắt nhìn mặt biển sẫm màu, không còn nhìn ra bóng dáng con cá kia nữa.
Thấy mọi thứ đã trở lại bình thường, đám đông tụ tập trên boong tàu dần giải tán.
“Chúng ta cũng đi thôi.” Nguyễn Nam Chúc nói.
Lâm Thu Thạch gật đầu.
Sự việc này dường như chỉ là một đoạn nhạc đệm không mấy quan trọng, chẳng mấy ảnh hướng đến cục diện của cửa.
Giờ cơm trưa đến, các món ăn vẫn toàn là thứ cá chết có mùi vị buồn nôn. Nhóm Lâm Thu Thạch không ăn cá, chỉ lấy mì trộn với dầu ớt Má Nuôi để ăn.
Những người khác thấy họ mang cả Má Nuôi theo, đều lũ lượt bày tỏ sự ngưỡng mộ qua ánh mắt. Có một thanh niên chịu hết nổi, bèn mặt dày đến hỏi xin Nguyễn Nam Chúc một muỗng dầu ớt chưng, Nguyễn Nam Chúc liếc cậu ta một cái, thế mà cho thật.
“Cảm ơn, cảm ơn nhiều.” Cậu chàng kia cảm kích nói: “Tôi tên là Thẩm Giác Tân, nếu có việc gì cần tôi giúp, mọi người cứ nói nhé.” Sắc mặt cậu ta trông không tốt cho lắm, làn da vàng như sáp nến, tựa như người mắc bệnh nặng.
Lâm Thu Thạch nhớ người này, cậu ta chính là thành viên say sóng nặng nhất, cả ngày hôm qua chỉ nằm trên giường, bây giờ có thể đứng dậy đi lại quả là một bước đột phá lớn.
Cố Long Minh vừa ăn vừa liếc ngang liếc dọc khắp phòng, như đang suy nghĩ gì đó, vẻ mặt hắn cực kỳ nghiêm trọng.
Đợi đến khi bữa trưa kết thúc, hắn mới bày tỏ một chút suy nghĩ của mình.
Đúng lúc này, Lâm Thu Thạch muốn đi WC nên bảo Nguyễn Nam Chúc và Cố Long Minh cứ nói chuyện trước, lát nữa mình sẽ quay lại tham gia.
Nguyễn Nam Chúc và Cố Long Minh tìm một góc khuất trên hành lang, khẽ trò chuyện với nhau.
“Manh Manh.” Cố Long Minh nói: “Chị còn nhớ gợi ý nhắc đến cống phẩm của Minotaur chứ?”
Nguyễn Nam Chúc nói: “Nhớ, sao vậy?”
Cố Long Minh nói: “Câu chuyện thần thoại cho biết tế phẩm cần bao gồm bảy nam bảy nữ, hiện giờ quân số của chúng ta cũng là mười bốn phải không?” Hắn dừng lại giây lát, giọng nói trở nên cực kỳ nghiêm túc: “Ban nãy ở trong phòng ăn, tôi đã đếm thử, đúng bảy nam bảy nữ luôn?”
Nghe xong suy đoán của Cố Long Minh, Nguyễn Nam Chúc bỗng trở nên trầm ngâm trong giây lát, rồi nói: “Bảy nam bảy nữ… Tính cả tôi hả?”
Cố Long Minh chẳng hiểu ra sao: “Dĩ nhiên phải tính cả chị chứ.”
Nguyễn Nam Chúc tựa vào lan can, không nói tiếng nào.
Cố Long Minh gãi đầu: “Sao chị không nói gì cả?”
Nguyễn Nam Chúc ngẫm nghĩ một lát, nói: “Cậu lại đây, tôi cho cậu xem cái này hay lắm.” Nói rồi, hắn vẫy vẫy tay.
Đầu óc Cố Long Minh vẫn hoàn toàn mờ mịt, vừa tiến lại gần, hắn chợt thấy Nguyễn Nam Chúc vén váy lên.
“Má!!!” Mặt Cố Long Minh đỏ bừng cả mặt, hắn nói: “Chị làm gì vậy… Mà khoan…” Hắn phát hiện có gì đó không đúng đang cộm lên bất thường, đôi mắt hắn hơi đờ ra: “Đó là cái gì?”
Nguyễn Nam Chúc nở nụ cười tươi rói, ghé sát tai Cố Long Minh, chẳng buồn giả vở nữa. Một chất giọng trầm ấm quyến rũ, rõ ràng là giọng đàn ông vang lên bên tai Cố Long Minh: “Tôi nói cậu nghe một bí mật, thật ra tôi không phải là bạn gái của Dư Lâm Lâm, tôi là người đàn ông của anh ấy.”
Cố Long Minh: “...” Biểu cảm của hắn lúc này thậm chí không thể dùng từ như sét đánh ngang tai để hình dung nữa, hắn thật sự quá khiếp sợ. Hắn nhìn Nguyễn Nam Chúc như thể nhìn thấy ngày tàn của thế giới.
“Cho nên không phải bảy nam bảy nữ đâu.” Nguyễn Nam Chúc nói; “Tất nhiên, không loại trừ khả năng có nữ cải trang nam.”
Cố Long Minh không trả lời, hắn còn chưa thể vượt qua cơn đả kích kia,
Nguyễn Nam Chúc vỗ vai hắn đầy vẻ cảm thông, nói: “Người anh em, cứ bình tĩnh, từ từ rồi sẽ quen thôi.”
Cố Long Minh im lặng một lát, rồi thốt ra một câu oán trách: “Thế mà anh ta còn khinh thường khi tôi đóng giả nữ sinh cấp ba, hứ, quỷ sứ không hà.”
Nguyễn Nam Chúc: “...” Hắn nhìn hình thể của Cố Long Minh, thử tưởng tượng bộ dạng người này khi đóng giả con gái. Có lẽ Trần Phi và Cố Long Minh sẽ hợp nhau về nhiều điểm.
Lâm Thu Thạch không biết những việc vừa xảy đến, từ nhà vệ sinh đi ra ngoài, trông thấy vẻ thất thần của Cố Long Minh, cậu không khỏi lấy làm lạ: “Sao vậy? Lại xảy ra chuyện gì à?”
“Không có gì.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Em vừa nói cho cậu ta biết một vài sự thật.”
Lâm Thu Thạch: “...” Nếu không có gì tại tại sao mặt Cố Long Minh lại có vẻ ai oán dữ vậy.
“Phải rồi, ban nãy cậu định nói gì?” Lâm Thu Thạch hỏi.
“Không có gì.” Cố Long Minh nói: “Bây giờ không có gì nữa rồi.”
Lâm Thu Thạch thật sự thấy lạ. Đáng lẽ cậu định hỏi cho rõ, nhưng từ phòng ăn ở tầng hai đột nhiên vang lên tiếng hét kinh hoàng. Ba người đưa mắt nhìn nhau, vội vàng đi tới nơi xảy ra sự việc. Đến nơi, họ thấy một người đang đi đi lại lại trong phòng như vừa mất sổ gạo.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lâm Thu Thạch hỏi.
“Biến mất rồi, biến mất rồi, biến mất rồi…” Trong ánh mắt người kia tràn ngập nỗi sợ hãi, anh ta không ngừng lặp lại một câu duy nhất: “Biến mất rồi, rõ ràng đang ở ngay bên cạnh, đang ở ngay bên cạnh…”
“Anh bình tĩnh lại đi.” Lâm Thu Thạch khuyên nhủ: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh kể lại cho rõ, biết đâu bọn tôi có thể giúp được.”
Người kia liếc Lâm Thu Thạch một cái, run giọng nói: “Căn phòng biến mất rồi, căn phòng của bọn tôi biến mất rồi…”
Nguyễn Nam Chúc: “Nghĩa là sao?” Dường như hắn đã hiểu ra điều gì đó, bèn nói: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài xem thử!”
Nguyễn Nam Chúc vội vã xoay lưng đi khỏi phòng ăn. Khi đến các căn phòng đó, rốt cuộc họ đã hiểu hàm ý trong câu nói của người kia: Ngoại trừ phòng ăn, vị trí của tất cả các căn phòng đều đã thay đổi, căn phòng vốn dĩ ở khoang dưới thì lại xuất hiện gần bên phòng ăn, còn căn phòng ở cạnh phòng ăn, lúc này đã biến mất không một dấu vết, có lẽ nó đã bị di chuyển tới vị trí khác.
Khi nhìn thấy những thay đổi này, điều đầu tiên xuất hiện trong đầu Lâm Thu Thạch là hai chữ “mê cung.”
“Hóa ra là như vậy.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Quả là bất ngờ.”
“Nhưng tại sao vị trí phòng ăn lại không thay đổi?” Cố Long Minh thấy lạ vì điều này.
“Mê cung cần phải có một điểm khởi đầu.” Nguyễn Nam Chúc sắp xếp lại suy luận của mình: “Phòng ăn có lẽ là điểm bắt đầu của mê cung.”
“Vậy điểm cuối nằm ở đâu?” Cố Long Minh hỏi.
“Điểm cuối mê cung dĩ nhiên là nơi Minotaur đang có mặt.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Dĩ nhiên, hiện giờ chúng ta vẫn chưa biết, trong cửa này Minotaur ám chỉ điều gì.”
Những người khác bắt đầu lũ lượt kéo về phòng ăn, kẻ nhạy cảm chưa cần bước vào bên trong đã phát hiện ra khung cảnh có sự thay đổi.
“Phòng của tôi đi đâu mất rồi? Ba lô của tôi vẫn để trong phòng chưa mang ra!” Một người sau khi phát hiện ra sự tình đã hoảng lên, định chạy ngay đi tìm đồ: “Tôi phải tìm lại cái túi của tôi!!” Người này vội vã xoay lưng, chạy đến vị trí trước đây vốn là phòng ngủ của mình.
Nhưng anh ta có tìm được thứ mình muốn hay không, lại là chuyện khác.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, các căn phòng lại lần nữa có sự thay đổi. Trước tiên, bắt đầu có sương bốc lên trên cửa phòng, sau đó đến lượt số hiệu trên cửa phòng thay đổi. Rõ ràng, các căn phòng bị tráo đổi trong thời gian quá ngắn, Lâm Thu Thạch thử canh thời gian,thấy cứ khoảng năm phút, chúng lại đổi chỗ cho nhau.
Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez. com
Cũng may họ đều quen mang đồ đạc theo bên mình, nếu không chắc đã cuống cuồng lên y như người ban nãy.
Những người đang ở trong các căn phòng bị dịch chuyển hình như không gặp vấn đề gì lớn. Bởi vì sau lần dịch chuyển này, có một người bước ra từ căn phòng phía trước mặt, gương mặt người này hoàn toàn ngơ ngác, hỏi: “Tôi đang ở lầu một mà?” Anh ta liếc trái quay phải, nhận ra mình đang đứng gần phòng ăn: “Sao bây giờ lại ở đây thế này?”
Không ai trả lời anh ta, tất cả sự chú ý của họ đều tập trung vào các căn phòng đang không ngừng thay đổi. Sự im lặng chết chóc lan nhanh trong đám đông như một bệnh dịch.
Nhìn cảnh tượng mê cung biến hóa, Lâm Thu Thạch lại nghĩ đến nội dung viết trong giấy gợi ý, cậu cố suy luận ý nghĩa của hình tượng Minotaur.
Do sự biến đổi xảy đến đột ngột, tất cả mọi người đều rơi vào nỗi hoảng sợ ngắn hạn. Nhưng rất nhanh, đã có những người điều chỉnh lại cảm xúc, tiếp tục công việc điều tra.
Vào lúc này, sự khác biệt giữa các trạng thái tinh thần thể hiện rất rõ, những kẻ có thể sớm bình tĩnh lại sẽ có nhiều cơ may sống sót hơn.
Nhóm Lâm Thu Thạch thử đi tìm căn phòng trước đây của mình, nhưng họ nhận ra không có cách nào tìm được. Cứ năm phút, các căn phòng lại di chuyển, mỗi lần di chuyển, tất cả các phòng đều rời vị trí ban đầu, muốn đi rà soát tất cả các phòng trong thời gian ngắn như vậy là điều không thể.
Cho nên đa phần mọi người đều bỏ cuộc bởi sức cùng lực kiệt.
Lâm Thu Thạch chạy một hồi cũng thấm mệt, bèn đứng trên boong tàu nhìn mặt biển, nghỉ ngơi một lát.
Trời mỗi lúc một tối, mặt biển cuộn lên từng đợt sóng bạc dưới cơn gió vi vu, những tầng mây đen nặng nề trên tầng không cũng trĩu xuống.
Cố Long Minh đứng bên cạnh Lâm Thu Thạch, nói: “Tối nay chúng ta ngủ ở đâu đây?” Vậy là chìa khóa phòng NPC đưa hôm qua coi như bỏ đi, chẳng bõ công Cố Long Minh còn mặt dày xin xỏ đổi phòng nữa chứ.
“Tìm đại một phòng mà ngủ.” Lâm Thu Thạch nói: “Có giường là được rồi.”
Lúc Lâm Thu Thạch đang nói chuyện, cậu nghe thấy sau lưng có tiếc bước chân, quay ra nhìn thì thấy đó là người mới định tẩu thoát bằng xuồng cứu sinh hồi sáng nay. Cô đừng cách Dư Lâm Lâm khá xa, ánh mắt có chút ngập ngừng: “Anh… Dư Lâm Lâm…”
Lâm Thu Thạch nói: “Có chuyện gì vậy?”
Cô gái liến nhanh Nguyễn Nam Chúc một cái rồi thu lại ánh mắt, đoạn cắt lời một cách gượng gạo: “Tôi có vài chuyện muốn nói riêng với anh được không?”
Lâm Thu Thạch nhìn sang Nguyễn Nam Chúc: “Manh Manh?” Cậu tôn trọng ý kiến của Nguyễn Nam Chúc.
“Đi đi.” Nguyễn Nam Chúc dửng dưng nói, trông không có vẻ gì căng thẳng. Hắn hờ hững khoát tay: “Đi sớm về sớm.”
Lâm Thu Thạch gật gật đầu, đi theo cô gái.
Cố Long Minh đứng bên cạnh nheo mắt cười nói: “Chị không lo à?”
“Lo gì?” Nguyễn Nam Chúc hỏi vặn lại.
Cố Long Minh nói: “Lo người ta dụ dỗ Dư Lâm Lâm ấy.”
Nguyễn Nam Chúc nói: “Cậu thấy tôi đẹp hơn hay cô ta đẹp hơn?”
Cố Long Minh thành thật đáp: “Chị.” Mặc dù chị là đàn ông giả gái.
Nguyễn Nam Chúc: “Cậu thấy tôi giỏi hơn hay cô ta giỏi hơn?”
Cố Long Minh: “Chị…”
Nguyễn Nam Chúc nhún vai: “Dư Lâm Lâm đâu có mù, tôi có gì phải sợ chứ?” Hắn chẳng phải thiếu nữ đang tuổi xuân xanh tìm kiếm cảm giác an toàn, đều là người trưởng thành cả rồi, việc gì phải ghen tuông một cách ấu trĩ.
Cố Long Minh giơ ngón tay cái tỏ vẻ khâm phục.
Về phía Lâm Thu Thạch, cậu đi theo cô gái kia đến một phía khác của boong tàu, cô gái vừa đi vừa chốc chốc ngoảnh lại nhìn phía sau, trông có vẻ thấp thỏm.
Lâm Thu Thạch cũng không vội hỏi, đợi khi họ đi đủ xa khỏi Nguyễn Nam Chúc, cô gái mới lên tiếng: “Chuyện là… ngại quá… tôi muốn hỏi anh và cô gái đó có phải một cặp không?”
Lâm Thu Thạch gật gật đầu thừa nhận: “Cô ấy là người yêu tôi. Còn cô tên là gì?”
“Anh có thể gọi tôi là Tiểu Mạt.” Tiểu Mạt nói: “Đây là lần đầu tiên tôi biết đến cửa, hóa ra chúng ta có thể dẫn theo người khác cùng đi nhỉ.”
Lâm Thu Thạch nói: “Được chứ. Không biết cô muốn nói gì với tôi?”
Tiểu Mạt khẽ nuốt nước bọt, ngập ngừng nói: “Tôi...tôi thấy bạn gái anh và cái anh đứng bên cạnh..”
Lâm Thu Thạch ngẩn ra, cậu biết người Tiểu Mạt đang nhắc đến là Cố Long Minh: “Họ làm sao?”
“Họ có gian tình!!!” Tiểu Mạt sốt ruột nói: “Chiều nay, lúc tôi tình cờ đi ngang tầng trên, khi đó anh không có mặt, tôi chính mắt trông thấy bạn gái anh vén váy cho anh kia xem!!”
Lâm Thu Thạch: “...” Nghe Tiểu Mạt nói vậy, Lâm Thu Thạch nhất thời chìm vào im lặng dằng dặc. Dưới váy của Nguyễn Nam Chúc có cái gì, cậu là người rõ nhất.
“Tôi không gạt anh đâu!!” Sự im lặng của Lâm Thu Thạch dường như khiến Tiểu Mạt hiểu lầm, cô vội vàng giải thích: “Vén váy xong, cô ta còn lại gần thì thầm gì đó vào tai anh kia mà.”
Lâm Thu Thạch: “...” Cậu có lý do để tin rằng sau khi vén váy cho Cố Long Minh xem, tên kịch sĩ tài ba Nguyễn Nam Chúc này sẽ phấn khích hỏi thêm rằng có to không?
Chẳng trách chiều này trông Cố Long Minh có vẻ khó ở, từ đầu chí cuối cứ định nói gì lại thôi như thế, xem ra đã chịu đả kích tinh thần không nhỏ.
Tiểu Mạt nói: “Dư Lâm Lâm à, anh cũng đừng buồn… Anh là một người tốt.” Cô thở dài: “Nếu không có anh ném phao cứu sinh cho, tôi đã chết rồi.” Xem ra, cô gái cố tình đến báo cho Lâm Thu Thạch việc này cũng là vì muốn báo ơn cứu mạng.
Lâm Thu Thạch định nói gì đó, nhưng không biết nên nói thế nào cho phải, cuối cùng đành bảo: “Tôi biết rồi, cảm ơn cô.”
Tiểu Mạt nói: “Anh… định sẽ làm gì?”
Lâm Thu Thạch im lặng giây lát, rồi đáp: “Còn làm gì nữa, đành phải tha thứ cho cô ấy thôi.”
Tiểu Mạt: “...” Khoảnh khắc mà Lâm Thu Thạch nói câu đó, cô loáng thoáng như thấy trên đầu cậu nhú ra một cặp sừng.
“Bởi vì tôi yêu cô ấy.” Yêu, nên mới nhẫn nhịn tên kịch sĩ thành tinh đó. Lâm Thu Thạch cảm ơn Tiểu Mạt rồi xoay người, khẽ khoát tay, bỏ lại đám mây sặc sỡ mà đi!!
Gương mặt Tiểu Mạt méo xệch, hồi lâu vẫn chưa bình tĩnh lại được. Nhìn cách phản ứng của Dư Lâm Lâm, rõ ràng chuyện này không phải lần đầu xảy ra, nói cách khác, Dư Lâm Lâm mọc sừng đã quen…. Sau khi suy đoán như vậy, tâm trạng Tiểu Mạt trở nên cực kỳ phức tạp, cuối cùng khi rời khỏi boong tàu, gương mặt cô méo xẹo đến độ chẳng còn hàng lối gì nữa.
“Cô ta nói gì với anh vậy?” Lâm Thu Thạch vừa về, Nguyễn Nam Chúc đã hỏi ngay.
Lâm Thu Thạch liếc hắn một cái: “Nói em đấy.”
Nguyễn Nam Chúc: “Em?”
Lâm Thu Thạch: “Chiều nay, em đã cùng Cố Long Minh làm gì?”
Nguyễn Nam Chúc và Cố Long Minh đưa mắt nhìn nhau. Cố Long Minh chịu hết nổi, bèn nói: “Dư Lâm Lâm, sao anh không nói với tôi trước?”
Lâm Thu Thạch nói: “Nói với cậu cái gì cơ?”
Cố Long Minh: “Nói với tôi người yêu anh là đàn ông đó.”
Lâm Thu Thạch: “Giới tính quan trọng vậy à?”
Cố Long Minh đơ ra: “Thì đúng là không quan trọng…”
Lâm Thu Thạch: “Nếu vậy, nói hay không thì có gì khác nhau? Hôm nay muộn rồi, đi, về ngủ thôi.” Lâm Thu Thạch dứt lời, Nguyễn Nam Chúc bèn khoát tay Lâm Thu Thạch, tựa vào vai cậu, cười đầy ẩn ý với Cố Long Minh.
Cố Long Minh: “...” Chúc Manh à, xin chị đừng cười nữa, chị cười trông giống thứ yêu phi hại nước hại dân lắm, còn Lâm Lâm chính là vị hoàng đế vì sủng phi mà trở nên hèn kém.
Lâm Thu Thạch liếc Nguyễn Nam Chúc một cái, hai bên trao đổi ánh mắt: Vui lắm hả?
Nguyễn Nam Chúc: Vui lắm luôn.
Lâm Thu Thạch: Vậy cứ chơi tiếp đi.
Nguyễn Nam Chúc: Yêu anh lắm, cục cưng của em..
Kịch sĩ tài ba Nguyễn Nam Chúc nay đã có thêm một khán giả, rõ ràng đã chìm đắm vào nghiệp diễn đến nỗi không thể dứt ra được.
Cố Long Minh nuốt nước bọt, nói: “Cái… cái gì thế nhỉ?” Thứ này chắc chắn không phải là người, chẳng có ai lại mang cặp mắt màu vàng cả.
“Không biết.” Lâm Thu Thạch nói: “Tôi chưa nhìn kỹ lắm.” Cậu quay sang Nguyễn Nam Chúc, thấy hắn đang cau mày.
Nguyễn Nam Chúc nói: “Đó là một sinh vật hình người, toàn thân mọc đầy vảy cá.” Hắn tiếp: “Đôi mắt màu vàng…”
“Không lẽ là người cá?” Cố Long Minh cảm thấy nếu đúng là như vậy thì hắn còn miễn cưỡng cảm thấy dễ chịu hơn chút.
“Có khả năng là người cá.” Nguyễn Nam Chúc cười tít mắt nhìn hai người còn lại: “Nhưng là loại người cá có cái đầu hình cá.”
Cố Long Minh tưởng tượng theo lời Nguyễn Nam Chúc mà rùng mình.
Cánh cửa trước mặt họ dù đã mở ra một khe nhỏ, nhưng không ai còn muốn tiếp tục do thám nữa, họ quyết định bỏ đi. Trước khi đi, Nguyễn Nam Chúc tiện tay đóng cửa lại như cũ, hắn nói: “Khi chưa biết gì, tạm thời đừng nên đụng vào thứ ở trong đó.”
Tiếp theo, ba người tranh thủ thời gian đi thăm dò các khu vực khác ở trên tàu. Họ nhận ra chiếc tàu này rất lớn, ít nhất có thể chứa vài trăm người, thậm chí bên dưới lớp ván sàn còn cất giấu nòng pháo, tuy vậy họ không hề tìm thấy đạn dược.
Trong lúc nhóm Lâm Thu Thạch đi khắp nơi thu thập thông tin, trên boong tàu đột nhiên rung lắc một trận, hình như có người đã gặp chuyện.
Khi Lâm Thu Thạch đến nơi, cậu thấy cô gái khóc lóc thảm thiết vào ngày hôm qua đang ngồi trên chiếc xuồng cứu sinh duy nhất của con tàu, bên cạnh cô còn có một người đàn ông, cả hai cầm theo mái chèo, xung quanh để khá nhiều nước ngọt và đồ ăn. Rõ ràng, họ định trốn thoát khỏi con tàu, tự mình chèo khỏi đây.
“Mau trở lại đi, hai người sẽ chết đấy!!!” Đám người phát hiện ra hành động của họ đang xôn xao bàn tán, một người dày dặn kinh nghiệm có lòng cảnh báo hai kẻ liều mạng. Người này huơ tay với hai người mới, hét lên: “Những chỗ khác không đi được đâu, sẽ chết thật đấy, hai người mau quay lại đi…”
“Các người đừng có lừa tôi!” Cô gái thét lên the thé, cô lia ánh mắt bực dọc tới đám người đứng trên tàu: “Còn lâu tôi mới đi với các người, chắc chắn các người sẽ dẫn tôi đến một nơi đáng sợ nào đó! Tôi sẽ tự rời khỏi đây!”
Nói đoán, cô cứ tưởng người kia sẽ tiếp tục khuyên mình, nhưng chợt phát hiện bầu không khí trở nên im lặng một cách kỳ quái. Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm mặt nước bên dưới chiếc xuồng cứu sinh, trong ánh mắt toát lên vẻ sợ hãi khó tả.
“Sao thế? Các người nhìn cái gì vậy?” Cô gái dường như đã phát giác ra điều gì đó, cô nuốt nước bọt, biểu cảm cứng đờ, chầm chậm xoay đầu nhìn mặt biển ở quanh đó.
Mặt biển rất yên bình, nhưng màu sắc nước biển có gì đó không ổn, khu vực xung quanh xuồng cứu sinh là một mảng đen thẳm, dường như có một thứ gì đó… đang ẩn nấp dưới đó.
“Á..” Cô gái rùng mình, nhìn sang người đàn ông đi cùng: “Chúng ta mau đi thôi.”
Bàn tay cầm mái chèo của người kia cũng đang run rẩy, anh ta hoảng hốt gật đầu, hai người cùng nhau chèo, định rời khỏi vùng biển mênh mông rộng lớn này.
Khi mái chèo tiếp xúc với nước biển, mặt nước bên dưới xuồng bắt đầu nhấp nhô nổi lên những con sóng nhỏ. Trong khoảnh khắc ấy, cô gái nghe thấy âm thanh của một thứ gì đó đang bơi lội với tốc độ cực nhanh. Cô chưa kịp phản ứng, một chiếc đuôi cá cực lớn đã dựng lên khỏi mặt nước; vỗ mạnh xuống chiếc xuồng cứu sinh.
Chiếc xuồng nhỏ bị cú quẫy đuôi đập tan tành, hai người ở trên xuồng nhanh chóng chìm vào biển nước. Lúc này, cô gái đã nhìn thấy được một phần hình thù của con cá khổng lồ kia.
Đó là một con cá có hình thể lớn đến kỳ dị, những chiếc răng nhọn đâm ra tua tủa, sắc bén như lưỡi dao, chiếc miệng cực lớn đang mở ra, đủ để nuốt trọn toàn bộ chiếc xuồng. Cơ thể nó có màu xanh lục đậm, kích thước của con cá lớn đến mức không thể thu hết vào tầm mắt. Cô biết rằng, bản thân mình còn chẳng đủ cho nó nhét kẽ răng.
Tận mắt chứng kiến chiếc xuồng cứu sinh bị đập nát khiến mọi người gần như nín thở.
Lâm Thu Thạch phản xạ nhanh nhất, ngay khoảnh khắc chiếc xuồng bị lật úp, cậu kịp vơ lấy chiếc phao cứu sinh gần đó, ném đến chỗ cô gái và người bạn của cô.
Cô gái đang vùng vẫy trong làn nước, cố gắng dùng tất cả sức lực cuối cùng để nắm lấy phao cứu sinh, Lâm Thu Thạch nhanh như cắt giữ một đầu dây thừng, kéo phao vào gần mạn tàu, miệng hét: “Nắm chặt vào…”
Nơi họ đứng khá cao nên có thể nhìn thấy toàn bộ cơ thể con cá đó. Căn cứ theo hình dạng bóng đen dưới mặt nước, con cá phải có kích thước tương đương với chiếc tàu của họ, nhưng dường như nó không có ý định tấn công con người, mà chỉ đưa ra lời cảnh báo với những kẻ muốn tẩu thoát.
Những người khác bấy giờ mới tỉnh ra, vội ném phao cứu sinh cho người còn lại, rồi thả thang dây để hai người leo lên khỏi mặt nước.
Khi leo thang dây, cô gái kia cứ run lên bần bật, nhưng cũng may đã leo được tới nơi. Vừa đặt chân lên boong tàu, cô liền ngã vật ra đất, không nói được một lời nào.
“Đã nói với cô là không thể đi rồi mà.” Lâm Thu Thạch nhớ người luôn miệng cảnh báo hai người mới ban nãy tên là Tống Vĩnh Ninh, một tay lão luyện khá tốt tính. Anh ta tiếp tục nói với cô gái: “Mau thay quần áo rồi đi nghỉ ngơi đi.”
“Thứ đó… Thứ đó rốt cuộc là gì vậy?” Cô gái run rẩy nhớ đến con cá cực lớn kia, lẩm bẩm hụt hơi: “Nó luôn núp gần chiếc tàu này sao? Liệu nó có tấn công tàu không?”
Chẳng ai biết đáp án, cho nên họ chỉ im lặng nhìn cô gái.
Sự im lặng khiến cô gái càng cảm thấy bất an, nhưng cũng không còn cách nào khác, cô đành quệt nước mắt, cùng người bạn của mình rời đi. Cũng may tai nạn lần này chỉ nguy hiểm chứ không mất mạng, có lẽ đó là bài học mà cửa định cho người mới chưa hiểu quy tắc.
Lâm Thu Thạch đưa mắt nhìn mặt biển sẫm màu, không còn nhìn ra bóng dáng con cá kia nữa.
Thấy mọi thứ đã trở lại bình thường, đám đông tụ tập trên boong tàu dần giải tán.
“Chúng ta cũng đi thôi.” Nguyễn Nam Chúc nói.
Lâm Thu Thạch gật đầu.
Sự việc này dường như chỉ là một đoạn nhạc đệm không mấy quan trọng, chẳng mấy ảnh hướng đến cục diện của cửa.
Giờ cơm trưa đến, các món ăn vẫn toàn là thứ cá chết có mùi vị buồn nôn. Nhóm Lâm Thu Thạch không ăn cá, chỉ lấy mì trộn với dầu ớt Má Nuôi để ăn.
Những người khác thấy họ mang cả Má Nuôi theo, đều lũ lượt bày tỏ sự ngưỡng mộ qua ánh mắt. Có một thanh niên chịu hết nổi, bèn mặt dày đến hỏi xin Nguyễn Nam Chúc một muỗng dầu ớt chưng, Nguyễn Nam Chúc liếc cậu ta một cái, thế mà cho thật.
“Cảm ơn, cảm ơn nhiều.” Cậu chàng kia cảm kích nói: “Tôi tên là Thẩm Giác Tân, nếu có việc gì cần tôi giúp, mọi người cứ nói nhé.” Sắc mặt cậu ta trông không tốt cho lắm, làn da vàng như sáp nến, tựa như người mắc bệnh nặng.
Lâm Thu Thạch nhớ người này, cậu ta chính là thành viên say sóng nặng nhất, cả ngày hôm qua chỉ nằm trên giường, bây giờ có thể đứng dậy đi lại quả là một bước đột phá lớn.
Cố Long Minh vừa ăn vừa liếc ngang liếc dọc khắp phòng, như đang suy nghĩ gì đó, vẻ mặt hắn cực kỳ nghiêm trọng.
Đợi đến khi bữa trưa kết thúc, hắn mới bày tỏ một chút suy nghĩ của mình.
Đúng lúc này, Lâm Thu Thạch muốn đi WC nên bảo Nguyễn Nam Chúc và Cố Long Minh cứ nói chuyện trước, lát nữa mình sẽ quay lại tham gia.
Nguyễn Nam Chúc và Cố Long Minh tìm một góc khuất trên hành lang, khẽ trò chuyện với nhau.
“Manh Manh.” Cố Long Minh nói: “Chị còn nhớ gợi ý nhắc đến cống phẩm của Minotaur chứ?”
Nguyễn Nam Chúc nói: “Nhớ, sao vậy?”
Cố Long Minh nói: “Câu chuyện thần thoại cho biết tế phẩm cần bao gồm bảy nam bảy nữ, hiện giờ quân số của chúng ta cũng là mười bốn phải không?” Hắn dừng lại giây lát, giọng nói trở nên cực kỳ nghiêm túc: “Ban nãy ở trong phòng ăn, tôi đã đếm thử, đúng bảy nam bảy nữ luôn?”
Nghe xong suy đoán của Cố Long Minh, Nguyễn Nam Chúc bỗng trở nên trầm ngâm trong giây lát, rồi nói: “Bảy nam bảy nữ… Tính cả tôi hả?”
Cố Long Minh chẳng hiểu ra sao: “Dĩ nhiên phải tính cả chị chứ.”
Nguyễn Nam Chúc tựa vào lan can, không nói tiếng nào.
Cố Long Minh gãi đầu: “Sao chị không nói gì cả?”
Nguyễn Nam Chúc ngẫm nghĩ một lát, nói: “Cậu lại đây, tôi cho cậu xem cái này hay lắm.” Nói rồi, hắn vẫy vẫy tay.
Đầu óc Cố Long Minh vẫn hoàn toàn mờ mịt, vừa tiến lại gần, hắn chợt thấy Nguyễn Nam Chúc vén váy lên.
“Má!!!” Mặt Cố Long Minh đỏ bừng cả mặt, hắn nói: “Chị làm gì vậy… Mà khoan…” Hắn phát hiện có gì đó không đúng đang cộm lên bất thường, đôi mắt hắn hơi đờ ra: “Đó là cái gì?”
Nguyễn Nam Chúc nở nụ cười tươi rói, ghé sát tai Cố Long Minh, chẳng buồn giả vở nữa. Một chất giọng trầm ấm quyến rũ, rõ ràng là giọng đàn ông vang lên bên tai Cố Long Minh: “Tôi nói cậu nghe một bí mật, thật ra tôi không phải là bạn gái của Dư Lâm Lâm, tôi là người đàn ông của anh ấy.”
Cố Long Minh: “...” Biểu cảm của hắn lúc này thậm chí không thể dùng từ như sét đánh ngang tai để hình dung nữa, hắn thật sự quá khiếp sợ. Hắn nhìn Nguyễn Nam Chúc như thể nhìn thấy ngày tàn của thế giới.
“Cho nên không phải bảy nam bảy nữ đâu.” Nguyễn Nam Chúc nói; “Tất nhiên, không loại trừ khả năng có nữ cải trang nam.”
Cố Long Minh không trả lời, hắn còn chưa thể vượt qua cơn đả kích kia,
Nguyễn Nam Chúc vỗ vai hắn đầy vẻ cảm thông, nói: “Người anh em, cứ bình tĩnh, từ từ rồi sẽ quen thôi.”
Cố Long Minh im lặng một lát, rồi thốt ra một câu oán trách: “Thế mà anh ta còn khinh thường khi tôi đóng giả nữ sinh cấp ba, hứ, quỷ sứ không hà.”
Nguyễn Nam Chúc: “...” Hắn nhìn hình thể của Cố Long Minh, thử tưởng tượng bộ dạng người này khi đóng giả con gái. Có lẽ Trần Phi và Cố Long Minh sẽ hợp nhau về nhiều điểm.
Lâm Thu Thạch không biết những việc vừa xảy đến, từ nhà vệ sinh đi ra ngoài, trông thấy vẻ thất thần của Cố Long Minh, cậu không khỏi lấy làm lạ: “Sao vậy? Lại xảy ra chuyện gì à?”
“Không có gì.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Em vừa nói cho cậu ta biết một vài sự thật.”
Lâm Thu Thạch: “...” Nếu không có gì tại tại sao mặt Cố Long Minh lại có vẻ ai oán dữ vậy.
“Phải rồi, ban nãy cậu định nói gì?” Lâm Thu Thạch hỏi.
“Không có gì.” Cố Long Minh nói: “Bây giờ không có gì nữa rồi.”
Lâm Thu Thạch thật sự thấy lạ. Đáng lẽ cậu định hỏi cho rõ, nhưng từ phòng ăn ở tầng hai đột nhiên vang lên tiếng hét kinh hoàng. Ba người đưa mắt nhìn nhau, vội vàng đi tới nơi xảy ra sự việc. Đến nơi, họ thấy một người đang đi đi lại lại trong phòng như vừa mất sổ gạo.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lâm Thu Thạch hỏi.
“Biến mất rồi, biến mất rồi, biến mất rồi…” Trong ánh mắt người kia tràn ngập nỗi sợ hãi, anh ta không ngừng lặp lại một câu duy nhất: “Biến mất rồi, rõ ràng đang ở ngay bên cạnh, đang ở ngay bên cạnh…”
“Anh bình tĩnh lại đi.” Lâm Thu Thạch khuyên nhủ: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh kể lại cho rõ, biết đâu bọn tôi có thể giúp được.”
Người kia liếc Lâm Thu Thạch một cái, run giọng nói: “Căn phòng biến mất rồi, căn phòng của bọn tôi biến mất rồi…”
Nguyễn Nam Chúc: “Nghĩa là sao?” Dường như hắn đã hiểu ra điều gì đó, bèn nói: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài xem thử!”
Nguyễn Nam Chúc vội vã xoay lưng đi khỏi phòng ăn. Khi đến các căn phòng đó, rốt cuộc họ đã hiểu hàm ý trong câu nói của người kia: Ngoại trừ phòng ăn, vị trí của tất cả các căn phòng đều đã thay đổi, căn phòng vốn dĩ ở khoang dưới thì lại xuất hiện gần bên phòng ăn, còn căn phòng ở cạnh phòng ăn, lúc này đã biến mất không một dấu vết, có lẽ nó đã bị di chuyển tới vị trí khác.
Khi nhìn thấy những thay đổi này, điều đầu tiên xuất hiện trong đầu Lâm Thu Thạch là hai chữ “mê cung.”
“Hóa ra là như vậy.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Quả là bất ngờ.”
“Nhưng tại sao vị trí phòng ăn lại không thay đổi?” Cố Long Minh thấy lạ vì điều này.
“Mê cung cần phải có một điểm khởi đầu.” Nguyễn Nam Chúc sắp xếp lại suy luận của mình: “Phòng ăn có lẽ là điểm bắt đầu của mê cung.”
“Vậy điểm cuối nằm ở đâu?” Cố Long Minh hỏi.
“Điểm cuối mê cung dĩ nhiên là nơi Minotaur đang có mặt.” Nguyễn Nam Chúc nói: “Dĩ nhiên, hiện giờ chúng ta vẫn chưa biết, trong cửa này Minotaur ám chỉ điều gì.”
Những người khác bắt đầu lũ lượt kéo về phòng ăn, kẻ nhạy cảm chưa cần bước vào bên trong đã phát hiện ra khung cảnh có sự thay đổi.
“Phòng của tôi đi đâu mất rồi? Ba lô của tôi vẫn để trong phòng chưa mang ra!” Một người sau khi phát hiện ra sự tình đã hoảng lên, định chạy ngay đi tìm đồ: “Tôi phải tìm lại cái túi của tôi!!” Người này vội vã xoay lưng, chạy đến vị trí trước đây vốn là phòng ngủ của mình.
Nhưng anh ta có tìm được thứ mình muốn hay không, lại là chuyện khác.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, các căn phòng lại lần nữa có sự thay đổi. Trước tiên, bắt đầu có sương bốc lên trên cửa phòng, sau đó đến lượt số hiệu trên cửa phòng thay đổi. Rõ ràng, các căn phòng bị tráo đổi trong thời gian quá ngắn, Lâm Thu Thạch thử canh thời gian,thấy cứ khoảng năm phút, chúng lại đổi chỗ cho nhau.
Đọc truyện tại Web Truyen Onlinez. com
Cũng may họ đều quen mang đồ đạc theo bên mình, nếu không chắc đã cuống cuồng lên y như người ban nãy.
Những người đang ở trong các căn phòng bị dịch chuyển hình như không gặp vấn đề gì lớn. Bởi vì sau lần dịch chuyển này, có một người bước ra từ căn phòng phía trước mặt, gương mặt người này hoàn toàn ngơ ngác, hỏi: “Tôi đang ở lầu một mà?” Anh ta liếc trái quay phải, nhận ra mình đang đứng gần phòng ăn: “Sao bây giờ lại ở đây thế này?”
Không ai trả lời anh ta, tất cả sự chú ý của họ đều tập trung vào các căn phòng đang không ngừng thay đổi. Sự im lặng chết chóc lan nhanh trong đám đông như một bệnh dịch.
Nhìn cảnh tượng mê cung biến hóa, Lâm Thu Thạch lại nghĩ đến nội dung viết trong giấy gợi ý, cậu cố suy luận ý nghĩa của hình tượng Minotaur.
Do sự biến đổi xảy đến đột ngột, tất cả mọi người đều rơi vào nỗi hoảng sợ ngắn hạn. Nhưng rất nhanh, đã có những người điều chỉnh lại cảm xúc, tiếp tục công việc điều tra.
Vào lúc này, sự khác biệt giữa các trạng thái tinh thần thể hiện rất rõ, những kẻ có thể sớm bình tĩnh lại sẽ có nhiều cơ may sống sót hơn.
Nhóm Lâm Thu Thạch thử đi tìm căn phòng trước đây của mình, nhưng họ nhận ra không có cách nào tìm được. Cứ năm phút, các căn phòng lại di chuyển, mỗi lần di chuyển, tất cả các phòng đều rời vị trí ban đầu, muốn đi rà soát tất cả các phòng trong thời gian ngắn như vậy là điều không thể.
Cho nên đa phần mọi người đều bỏ cuộc bởi sức cùng lực kiệt.
Lâm Thu Thạch chạy một hồi cũng thấm mệt, bèn đứng trên boong tàu nhìn mặt biển, nghỉ ngơi một lát.
Trời mỗi lúc một tối, mặt biển cuộn lên từng đợt sóng bạc dưới cơn gió vi vu, những tầng mây đen nặng nề trên tầng không cũng trĩu xuống.
Cố Long Minh đứng bên cạnh Lâm Thu Thạch, nói: “Tối nay chúng ta ngủ ở đâu đây?” Vậy là chìa khóa phòng NPC đưa hôm qua coi như bỏ đi, chẳng bõ công Cố Long Minh còn mặt dày xin xỏ đổi phòng nữa chứ.
“Tìm đại một phòng mà ngủ.” Lâm Thu Thạch nói: “Có giường là được rồi.”
Lúc Lâm Thu Thạch đang nói chuyện, cậu nghe thấy sau lưng có tiếc bước chân, quay ra nhìn thì thấy đó là người mới định tẩu thoát bằng xuồng cứu sinh hồi sáng nay. Cô đừng cách Dư Lâm Lâm khá xa, ánh mắt có chút ngập ngừng: “Anh… Dư Lâm Lâm…”
Lâm Thu Thạch nói: “Có chuyện gì vậy?”
Cô gái liến nhanh Nguyễn Nam Chúc một cái rồi thu lại ánh mắt, đoạn cắt lời một cách gượng gạo: “Tôi có vài chuyện muốn nói riêng với anh được không?”
Lâm Thu Thạch nhìn sang Nguyễn Nam Chúc: “Manh Manh?” Cậu tôn trọng ý kiến của Nguyễn Nam Chúc.
“Đi đi.” Nguyễn Nam Chúc dửng dưng nói, trông không có vẻ gì căng thẳng. Hắn hờ hững khoát tay: “Đi sớm về sớm.”
Lâm Thu Thạch gật gật đầu, đi theo cô gái.
Cố Long Minh đứng bên cạnh nheo mắt cười nói: “Chị không lo à?”
“Lo gì?” Nguyễn Nam Chúc hỏi vặn lại.
Cố Long Minh nói: “Lo người ta dụ dỗ Dư Lâm Lâm ấy.”
Nguyễn Nam Chúc nói: “Cậu thấy tôi đẹp hơn hay cô ta đẹp hơn?”
Cố Long Minh thành thật đáp: “Chị.” Mặc dù chị là đàn ông giả gái.
Nguyễn Nam Chúc: “Cậu thấy tôi giỏi hơn hay cô ta giỏi hơn?”
Cố Long Minh: “Chị…”
Nguyễn Nam Chúc nhún vai: “Dư Lâm Lâm đâu có mù, tôi có gì phải sợ chứ?” Hắn chẳng phải thiếu nữ đang tuổi xuân xanh tìm kiếm cảm giác an toàn, đều là người trưởng thành cả rồi, việc gì phải ghen tuông một cách ấu trĩ.
Cố Long Minh giơ ngón tay cái tỏ vẻ khâm phục.
Về phía Lâm Thu Thạch, cậu đi theo cô gái kia đến một phía khác của boong tàu, cô gái vừa đi vừa chốc chốc ngoảnh lại nhìn phía sau, trông có vẻ thấp thỏm.
Lâm Thu Thạch cũng không vội hỏi, đợi khi họ đi đủ xa khỏi Nguyễn Nam Chúc, cô gái mới lên tiếng: “Chuyện là… ngại quá… tôi muốn hỏi anh và cô gái đó có phải một cặp không?”
Lâm Thu Thạch gật gật đầu thừa nhận: “Cô ấy là người yêu tôi. Còn cô tên là gì?”
“Anh có thể gọi tôi là Tiểu Mạt.” Tiểu Mạt nói: “Đây là lần đầu tiên tôi biết đến cửa, hóa ra chúng ta có thể dẫn theo người khác cùng đi nhỉ.”
Lâm Thu Thạch nói: “Được chứ. Không biết cô muốn nói gì với tôi?”
Tiểu Mạt khẽ nuốt nước bọt, ngập ngừng nói: “Tôi...tôi thấy bạn gái anh và cái anh đứng bên cạnh..”
Lâm Thu Thạch ngẩn ra, cậu biết người Tiểu Mạt đang nhắc đến là Cố Long Minh: “Họ làm sao?”
“Họ có gian tình!!!” Tiểu Mạt sốt ruột nói: “Chiều nay, lúc tôi tình cờ đi ngang tầng trên, khi đó anh không có mặt, tôi chính mắt trông thấy bạn gái anh vén váy cho anh kia xem!!”
Lâm Thu Thạch: “...” Nghe Tiểu Mạt nói vậy, Lâm Thu Thạch nhất thời chìm vào im lặng dằng dặc. Dưới váy của Nguyễn Nam Chúc có cái gì, cậu là người rõ nhất.
“Tôi không gạt anh đâu!!” Sự im lặng của Lâm Thu Thạch dường như khiến Tiểu Mạt hiểu lầm, cô vội vàng giải thích: “Vén váy xong, cô ta còn lại gần thì thầm gì đó vào tai anh kia mà.”
Lâm Thu Thạch: “...” Cậu có lý do để tin rằng sau khi vén váy cho Cố Long Minh xem, tên kịch sĩ tài ba Nguyễn Nam Chúc này sẽ phấn khích hỏi thêm rằng có to không?
Chẳng trách chiều này trông Cố Long Minh có vẻ khó ở, từ đầu chí cuối cứ định nói gì lại thôi như thế, xem ra đã chịu đả kích tinh thần không nhỏ.
Tiểu Mạt nói: “Dư Lâm Lâm à, anh cũng đừng buồn… Anh là một người tốt.” Cô thở dài: “Nếu không có anh ném phao cứu sinh cho, tôi đã chết rồi.” Xem ra, cô gái cố tình đến báo cho Lâm Thu Thạch việc này cũng là vì muốn báo ơn cứu mạng.
Lâm Thu Thạch định nói gì đó, nhưng không biết nên nói thế nào cho phải, cuối cùng đành bảo: “Tôi biết rồi, cảm ơn cô.”
Tiểu Mạt nói: “Anh… định sẽ làm gì?”
Lâm Thu Thạch im lặng giây lát, rồi đáp: “Còn làm gì nữa, đành phải tha thứ cho cô ấy thôi.”
Tiểu Mạt: “...” Khoảnh khắc mà Lâm Thu Thạch nói câu đó, cô loáng thoáng như thấy trên đầu cậu nhú ra một cặp sừng.
“Bởi vì tôi yêu cô ấy.” Yêu, nên mới nhẫn nhịn tên kịch sĩ thành tinh đó. Lâm Thu Thạch cảm ơn Tiểu Mạt rồi xoay người, khẽ khoát tay, bỏ lại đám mây sặc sỡ mà đi!!
Gương mặt Tiểu Mạt méo xệch, hồi lâu vẫn chưa bình tĩnh lại được. Nhìn cách phản ứng của Dư Lâm Lâm, rõ ràng chuyện này không phải lần đầu xảy ra, nói cách khác, Dư Lâm Lâm mọc sừng đã quen…. Sau khi suy đoán như vậy, tâm trạng Tiểu Mạt trở nên cực kỳ phức tạp, cuối cùng khi rời khỏi boong tàu, gương mặt cô méo xẹo đến độ chẳng còn hàng lối gì nữa.
“Cô ta nói gì với anh vậy?” Lâm Thu Thạch vừa về, Nguyễn Nam Chúc đã hỏi ngay.
Lâm Thu Thạch liếc hắn một cái: “Nói em đấy.”
Nguyễn Nam Chúc: “Em?”
Lâm Thu Thạch: “Chiều nay, em đã cùng Cố Long Minh làm gì?”
Nguyễn Nam Chúc và Cố Long Minh đưa mắt nhìn nhau. Cố Long Minh chịu hết nổi, bèn nói: “Dư Lâm Lâm, sao anh không nói với tôi trước?”
Lâm Thu Thạch nói: “Nói với cậu cái gì cơ?”
Cố Long Minh: “Nói với tôi người yêu anh là đàn ông đó.”
Lâm Thu Thạch: “Giới tính quan trọng vậy à?”
Cố Long Minh đơ ra: “Thì đúng là không quan trọng…”
Lâm Thu Thạch: “Nếu vậy, nói hay không thì có gì khác nhau? Hôm nay muộn rồi, đi, về ngủ thôi.” Lâm Thu Thạch dứt lời, Nguyễn Nam Chúc bèn khoát tay Lâm Thu Thạch, tựa vào vai cậu, cười đầy ẩn ý với Cố Long Minh.
Cố Long Minh: “...” Chúc Manh à, xin chị đừng cười nữa, chị cười trông giống thứ yêu phi hại nước hại dân lắm, còn Lâm Lâm chính là vị hoàng đế vì sủng phi mà trở nên hèn kém.
Lâm Thu Thạch liếc Nguyễn Nam Chúc một cái, hai bên trao đổi ánh mắt: Vui lắm hả?
Nguyễn Nam Chúc: Vui lắm luôn.
Lâm Thu Thạch: Vậy cứ chơi tiếp đi.
Nguyễn Nam Chúc: Yêu anh lắm, cục cưng của em..
Kịch sĩ tài ba Nguyễn Nam Chúc nay đã có thêm một khán giả, rõ ràng đã chìm đắm vào nghiệp diễn đến nỗi không thể dứt ra được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.