Tử Vong Kính Vạn Hoa

Chương 96: Một ngày ở hiện thực

Tây Tử Tự

03/07/2021

Nguyễn Nam Chúc nói xong lời này, ánh mắt liền sáng quắc nhìn Lâm Thu Thạch, Lâm Thu Thạch bị hắn nhìn thực sự có chút ngại, đang muốn mở miệng đáp, lại nghe thấy ngoài cửa truyền đến tiếng mở, quay đầu vừa nhìn, trông thấy Trình Thiên Lí với Trình Nhất Tạ xách theo túi lớn túi nhỏ từ bên ngoài trở về.

"Buổi tối ăn cái gì? Ăn lẩu được không?" Trình Thiên Lí thần kinh thô hoàn toàn không hề chú ý tới không khí kỳ lạ giữa Lâm Thu Thạch với Nguyễn Nam Chúc, bị Nguyễn Nam Chúc lạnh lùng trừng mắt nhìn còn hơi oan ức, nói, "Nguyễn ca anh lườm em làm gì vậy...... Em không làm chuyện gì xấu mà, ít nhất là gần đây không làm."

Nguyễn Nam Chúc cái gì cũng chưa nói, đứng dậy đi mất.

Trình Thiên Lí ném ánh mắt về phía Lâm Thu Thạch, Lâm Thu Thạch làm bộ mình cái gì cũng không biết, vô tội nhún vai.

Trình Nhất Tạ ở bên cạnh phát ra một tiếng cười trào phúng.

Trình Thiên Lí bị anh trai hắn cười hơi xù lông: "Anh cười cái gì?"

Trình Nhất Tạ: "Cười em ngốc."

Trình Thiên Lí: "Em ngốc chỗ nào, em ngốc chỗ nào! Kể cả em có ngốc, còn không phải bởi vì từ lúc ở trong bụng mẹ anh đã hút hết toàn bộ dinh dưỡng của em, anh đền cho em đi, anh đền chỉ số thông minh cho em!"

Trình Nhất Tạ không mặn không nhạt liếc Trình Thiên Lí một cái, Trình Thiên Lí la lối khóc lóc lập tức im bặt.

"Rửa rau đi." Trình Nhất Tạ hất hất cằm với Trình Thiên Lí, sai cậu ta vào phòng bếp làm việc.

Trình Thiên Lí muốn phản bác, miệng ngập ngừng nửa ngày vẫn không dám, cuối cùng chỉ có thể ủ rũ cụp đuôi theo sau Trình Nhất Tạ đi làm việc.

Chuyện vừa rồi đột nhiên bị cắt ngang, Lâm Thu Thạch cũng không nói rõ được rốt cuộc là trong lòng mình có cảm giác gì, thật ra hiện tại hắn đã loáng thoáng cảm giác được thái độ đối xử đặc biệt với hắn của Nguyễn Nam Chúc, chỉ là loại suy đoán này thật không thể tưởng tượng nổi, Lâm Thu Thạch hoàn toàn không nghĩ ra tại sao Nguyễn Nam Chúc lại nghĩ như vậy với mình, thậm chí phản ứng đầu tiên là có phải bản thân đang tự mình đa tình hay không.

Dù sao Nguyễn Nam Chúc là một người vừa xinh đẹp vừa lợi hại như vậy, muốn đuổi theo cô gái nào mà đuổi không kịp, cần gì phải cảm thấy hứng thú với một nam nhân cứng như đá như hắn?

Lúc này tầm quan trọng của việc yêu sớm đột nhiên hiện ra, làm một người chưa từng nói qua chuyện tình cảm, hơn nữa ngay cả kinh nghiệm yêu thầm cũng không có, trong sự kiện này Lâm Thu Thạch không hề có kinh nghiệm, quả thực giống lính mới mặc trang phục LV.1 đi đánh BOSS cuối cấp, không hiểu ra sao còn chưa nói, ngay cả mê cung trước mặt BOSS còn chưa chắc có thể vượt qua.

Hắn nghĩ nghĩ, cũng vào bếp hỗ trợ làm cơm chiều đi thôi.

Bữa chiều ăn lẩu, trên TV vừa vặn chiếu bộ phim mấy năm trước của Đàm Táo Táo, Lâm Thu Thạch nhìn nồi nước sôi sùng sục, nhớ tới hai tấm vé khi trước Đàm Táo Táo tặng hắn, hắn nghĩ nghĩ, châm chước mở miệng, nói: "Cái đó...... Nam Chúc, tối ngày 12 cậu có rảnh không?"

Nguyễn Nam Chúc đang nhai một viên đông lạnh, sau khi nuốt đồ trong miệng xuống, mới nhàn nhạt ừ một tiếng: "Làm sao?"

Lâm Thu Thạch nói: "Đây không phải Đàm Táo Táo có tặng hai tấm vé xem phim à? Bộ phim kia hình như công chiếu vào ngày 12."

"Đàm Táo Táo á? Em có thể đi không?" Trình Thiên Lí thứ này ở bên cạnh xem náo nhiệt.

"Hôm đấy em có việc." Trình Nhất Tạ ở bên cạnh lạnh lùng nói.

"Em không có việc gì......" Trình Thiên Lí vẻ mặt ngơ ngơ.

Trình Nhất Tạ đặt đũa sang một bên, giọng điệu không cho từ chối: "Anh nói em có việc, thì là em có việc."

Trình Thiên Lí: "......" Đối mặt với cường quyền tàn khốc của anh trai mình, cuối cùng vẫn mềm yếu lựa chọn từ bỏ chống cự, rất là uất ức, "Được rồi, em có việc."

Nhìn Trình Nhất Tạ đuổi Trình Thiên Lí đi rồi, Lâm Thu Thạch lại ném ánh mắt qua Nguyễn Nam Chúc.

"Có thể." Nguyễn Nam Chúc khẽ gật đầu.

"Được, vậy đến lúc đó gặp nhé." Lâm Thu Thạch vui vẻ cười rộ lên.

Ngày 12 là vào thứ sáu, thời tiết cũng không tệ lắm, ngày hôm trước mới vừa có mưa, còn tính là mát mẻ.

Nguyễn Nam Chúc ăn mặc rất đơn giản, phía trên là áo sơmi kẻ vuông màu đỏ sậm, phía dưới là quần bò sậm màu với giày đế cao, hắn ngồi ở tại chỗ, cổ tay áo hơi hơi xắn lên, lộ ra cổ tay xinh đẹp với một chiếc đồng hồ màu xanh biển, đầu hơi cúi rũ mắt nhìn di động, một chút cũng không thua kém gì so với những gương mặt trong giới giải trí đã được công chúng biết rõ xung quanh.

"Nam Chúc." Lâm Thu Thạch đi WC về, thấy có một người đàn ông trung niên đang đứng bên cạnh nói chuyện với Nguyễn Nam Chúc.

Hắn còn chưa tới gần, đã từ xa nghe thấy thanh âm của người đàn ông kia, nói: "Người anh em, cậu thật sự không suy xét một chút à? Chúng tôi có thể cho cậu tài nguyên rất tốt, khiến cậu nổi tiếng......"

Nguyễn Nam Chúc lại không ngẩng đầu lên, giọng điệu lãnh đạm như là đang tống cổ nhân viên tiếp thị tới nhà gõ cửa: "Không có hứng thú."

"Tại sao không có hứng?" Người đàn ông còn chưa từ bỏ ý định, "Cậu thật sự rất thích hợp với cái ngành sản xuất này."

Nguyễn Nam Chúc có vẻ có chút phiền, nói: "Mấy người một năm kiếm được bao nhiêu tiền?"

Người đàn ông nói: "Một năm? Nếu chỗ đứng của cậu đủ cao, một năm mấy ngàn vạn thậm chí trên trăm triệu hoàn toàn không thành vấn đề......" (1000 vạn NDT ~ 35 tỷ VND, 100tr NDT ~ 356 nghìn tỷ VND)

Nguyễn Nam Chúc cười nhạo một tiếng: "Anh biết một năm tôi kiếm được bao nhiêu không?"

Nam nhân sửng sốt.

Nguyễn Nam Chúc nói: "Mười phút tôi có thể kiếm hai trăm vạn, anh bảo tôi đi làm người nổi tiếng?" Trong con mắt màu đen của hắn toàn là khinh thường, "Là anh điên rồi hay là tôi điên rồi?" (200 vạn NDT ~ 7,1 tỷ VND)

Người đàn ông cứng họng, hậm hực xoay người rời đi.

Lâm Thu Thạch đúng lúc đi đến bên cạnh hắn, cười nói: "Lại bị tiếp cận?"

Nguyễn Nam Chúc: "Ừ."

"Nếu cậu không gặp được cửa, có suy xét làm người nổi tiếng không?" Lâm Thu Thạch đột nhiên có hơi tò mò vấn đề này, hắn biết hiện tại Nguyễn Nam Chúc chuyên chú chuyện trong cửa, gần như không có tinh lực tham gia công việc khác trong hiện thực.

"Không biết." Nguyễn Nam Chúc nói, "Thời điểm tôi gặp cửa vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận rốt cuộc mình muốn làm cái gì."

Lâm Thu Thạch cứng họng, hắn lúc này mới nhớ tới, dường như quan hệ của Nguyễn Nam Chúc với cửa quá sâu, muốn tách ra, quả thực là chuyện không có khả năng.

Nhưng nói ngược lại, Nguyễn Nam Chúc nói mười phút kiếm được hai trăm vạn thật đúng là không phải đang nói linh tinh, một cửa ở hiện thực còn không phải là hơn mười phút à.

Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc nói chuyện, Đàm Táo Táo cũng tới rồi.

Cô ta mặc một chiếc váy xinh đẹp, bị đám người vây quanh, tóc dài màu đen hơi uốn sóng buông xoã trên vai cùng tấm lưng trắng nõn, làm cả người cô ta nhìn qua có vẻ đoan trang lại thành thục, rất hấp dẫn ánh mắt người khác.

Đàm Táo Táo lên sân khấu cùng đạo diễn, sau khi nói hai câu đơn giản, bộ phim liền bắt đầu.

Cô ta nương bóng tối, đi tới vị trí trống bên trái Lâm Thu Thạch, nhỏ giọng nói: "Thu Thạch."

Lâm Thu Thạch: "Ừ?"

Đàm Táo Táo: "Cảm ơn anh tới xem phim của tôi."

Lâm Thu Thạch nói: "Phải là tôi cảm ơn cô đã mời chúng tôi tới......"



Đàm Táo Táo có vẻ còn muốn nói cái gì, nhưng nhạc của bộ phim đã vang lên, cô ta liền yên tĩnh lại.

Bộ phim kể về câu chuyện một kiếm khách thời cổ đại báo thù, trong đó Đàm Táo Táo diễn một vũ nữ khuynh quốc khuynh thành, cô ta ở trong phim càng thêm xinh đẹp, đứng bên cạnh nam diễn viên tay trong tay nhảy với nhau một đoạn kia càng thêm kinh diễm. Nhưng kết cục của bộ phim lại là bi kịch, kiếm khách mười năm mài một kiếm, xông qua vô số cửa ải khó khăn, cuối cùng lại phát hiện kẻ thù của mình sớm đã chết. Mất đi tín niệm hắn rút kiếm tự sát, mà vũ nữ yêu hắn sâu đậm trong bộ phim cuối cùng ôm đầu của hắn vào lòng, táng thân biển lửa.

Lâm Thu Thạch không nghĩ tới kết cục vậy mà lại là như thế này, hắn nói: "Bi kịch có thể sẽ không hút khách hay không?"

Trong giọng nói của Đàm Táo Táo mang theo ý cười: "Đây vốn dĩ đã không phải điện ảnh thương nghiệp, mà là để đem đi đoạt giải."

"Có thể lấy được không?" Lâm Thu Thạch hỏi.

"Chắc là được." Đàm Táo Táo nói, "Mọi người đều rất có niềm tin." Thanh âm cô ta nhẹ nhàng, "Khi trước tôi cũng không tin, nhìn buổi công chiếu, hiện tại cũng có."

"Vậy chúc mừng cô trước." Lâm Thu Thạch nói.

Sau khi kết thúc phim, ánh đèn trong phòng chiếu sáng lên, tiếp đó là một vài hoạt động của ban tổ chức.

Đàm Táo Táo nhìn về phía Nguyễn Nam Chúc ngồi ở bên phải Lâm Thu Thạch, nói: "Nguyễn ca, tôi có một số việc muốn nói với anh, anh có thể cho tôi chút thời gian không?"

Nguyễn Nam Chúc gật nhẹ đầu.

"Chúng ta nói trong phòng hóa trang đi, bên đó ít người." Đàm Táo Táo nghịch nghịch sợi tóc bên tai.

"Tôi đợi hai người ở bên ngoài." Lâm Thu Thạch nói.

"Ừ." Nguyễn Nam Chúc đứng lên, đi theo Đàm Táo Táo ra ngoài, Lâm Thu Thạch cũng rời khỏi rạp chiếu phim, tìm một góc tương đối hẻo lánh lấy di động ra chuẩn bị chơi một lát. Kết quả vừa mới lấy di động ra, hắn liền nghe thấy một loại tiếng động cực kỳ khó tả......

Lâm Thu Thạch sửng sốt, theo nơi phát ra tiếng động nhìn về phía cầu thang cửa thoát hiểm.

Hắn chần chờ, chậm rãi đi tới cửa thoát hiểm, thấy ở sâu trong cầu thang, có hai người đang quấn lấy nhau...... Tuy rằng ánh sáng nơi này cực kỳ tối, nhưng Lâm Thu Thạch vẫn thấy rõ ràng một người trong đó, đúng là đạo diễn Trương Dặc Khanh cao ngạo mà Đàm Táo Táo giới thiệu cho Nguyễn Nam Chúc kia, mà người đang cùng anh ta hôn môi, vậy mà lại là Bạch Minh bạn tốt của Nguyễn Nam Chúc.

Bởi vì quá mức kinh ngạc, Lâm Thu Thạch không tự chủ được lui về phía sau một bước, hai người đang hôn nhau có vẻ đã nghe thấy tiếng bước chân của hắn, động tác hơi khựng lại, nhìn về phía cửa ra.

Bộ dáng cười tủm tỉm ngày thường của Bạch Minh biến mất, ánh mắt chỉ có lạnh nhạt cùng nhạy bén, nhìn qua lại có phần tương tự với Nguyễn Nam Chúc, cậu ta nói: "Ai ở đằng đó?" Cậu ta buông Trương Dặc Khanh ra, bày một tư thế bảo vệ, bước nhanh đi tới cửa.

Biểu tình Lâm Thu Thạch xấu hổ, đứng ở tại chỗ không dám động đậy, cho đến khi Bạch Minh đi ra từ cầu thang lối thoát hiểm.

Bạch Minh bước ra khỏi cầu thang, sau khi trông thấy Lâm Thu Thạch, biểu tình căng chặt thả lỏng, kinh ngạc nói: "Sao anh lại ở chỗ này."

"Đàm Táo Táo tặng tôi hai tấm vé." Lâm Thu Thạch giải thích, "Sau khi xem xong...... Cô ấy tìm Nguyễn ca nói chút chuyện, tôi liền tìm đại một chỗ nghỉ ngơi."

"À." Bạch Minh cười nói, "Như vậy à." Cậu ta gãi gãi mái tóc quăn nhìn qua xoã tung hơi rối, bộ dáng cười tủm tỉm giống một chú chó vô hại, "Vậy anh chờ tiếp nhé, chúng tôi đi trước."

Trương Dặc Khanh cũng đi ra khỏi cầu thang ở phía sau, tóc anh ta hỗn độn, trên má mang theo một mảng màu đỏ mất tự nhiên, ánh mắt hơi phiêu, không còn bộ dáng vênh váo tự đắc ngày thường, thấy Lâm Thu Thạch chỉ gật đầu chào hỏi, liền xoay người đi mất.

Bạch Minh chạy nhanh theo sau, nói: "Bảo Nhi, em đừng nóng giận mà......"

Trương Dặc Khanh đè thấp thanh âm, nhưng vẫn bị Lâm Thu Thạch nghe được, anh ta có chút xấu hổ buồn bực: "Em đã bảo anh đừng ở chỗ này, tại sao anh không nghe ——"

"Làm sao anh biết được nơi này lại có người tới chứ, Bảo Nhi anh sai rồi, em đừng không để ý tới anh." Bạch Minh như đang dỗ trẻ con.

Hai người vừa đi vừa nói, chậm rãi đi xa.

Biểu cảm Lâm Thu Thạch nhìn bóng dáng hai người bọn họ rất là phức tạp, hắn trăm triệu lần cũng không nghĩ tới Bạch Minh với Trương Dặc Khanh thế mà lại có quan hệ như vậy, hắn vốn dĩ chỉ cho rằng Bạch Minh là fan phim của Trương Dặc Khanh, ai biết hai người......

Tâm tình Lâm Thu Thạch trong lúc nhất thời có chút phức tạp. Hắn nhìn nhìn thời gian, nghĩ Đàm Táo Táo với Nguyễn Nam Chúc hẳn là nói cũng gần xong rồi, liền đi tới phòng hóa trang, ai biết đi đến bên ngoài phòng hóa trang, hắn lại nghe thấy tiếng Đàm Táo Táo gào khóc từ bên trong.

"Nguyễn ca, tôi cầu xin anh, Nguyễn ca......" Hiệu quả cách âm của phòng hóa trang hẳn là không tồi, nhưng Lâm Thu Thạch vẫn bắt được tiếng khóc rất nhỏ này, "Nguyễn ca, cầu xin anh đồng ý với tôi đi, cái gì tôi cũng sẵn sàng đưa, tiền cũng được, những thứ khác cũng được, tôi không muốn chết, tôi không muốn chết."

Bước chân Lâm Thu Thạch khựng lại.

Nguyễn Nam Chúc có vẻ trầm mặc hồi lâu, mới nhẹ nhàng mở miệng, hắn nói: "Cô cho rằng Lâm Thu Thạch có thể sống sót, là bởi vì tôi à?"

"Chẳng lẽ không phải sao?" Đàm Táo Táo nói, "Anh ta còn không có kinh nghiệm hơn so với tôi...... Anh ta rõ ràng chính là do anh mang ra ngoài......"

Nguyễn Nam Chúc nói: "Cô quá ngây thơ rồi, anh ấy có thể có ngày hôm nay, toàn dựa vào chính anh ấy, Táo Táo, trước kia tôi cũng đã hỏi cô, là chính cô đưa ra lựa chọn."

Tiếng khóc của Đàm Táo Táo càng thêm đau khổ.

Lâm Thu Thạch đứng đơ ngoài cửa, cho đến khi cửa vang lên tiếng Nguyễn Nam Chúc đẩy ra, hắn thấy Lâm Thu Thạch ngoài cửa, nói: "Đi thôi."

"Ừ." Lâm Thu Thạch đáp lại, ánh mắt lại nhìn về phía sau hắn.

Nhưng Nguyễn Nam Chúc không giải thích gì cả, cất bước đi ra bên ngoài, Lâm Thu Thạch hỏi cũng không được, đành phải đi theo phía sau.

Hai người rời khỏi rạp chiếu phim, sau khi lên xe, Lâm Thu Thạch đề nghị nói: "Trở về luôn sao? Hay là...... Tìm một chỗ uống chút rượu?" Hắn cảm giác cảm xúc của Nguyễn Nam Chúc có vẻ không tốt lắm.

Thời điểm tâm trạng hắn không tốt, Ngô Kỳ sẽ tới tìm hắn uống rượu, hai người uống chút rượu, tâm sự một lát, sự tình liền như vậy đi qua, cứ như những vấn đề thoạt nhìn không thể nào giải quyết cũng không hề rắc rối như vậy. Chỉ là hiện tại Ngô Kỳ không còn, Lâm Thu Thạch cũng không thể tìm được đối uống rượu.

"Anh vẫn uống rượu?" Nguyễn Nam Chúc nói, "Để bác sĩ biết người bệnh ung thư gan uống rượu, chỉ sợ là tức chết."

Lâm Thu Thạch đã hoàn toàn quên mất thân phận người bệnh ung thư gan của mình, mỗi lần đều là bị Nguyễn Nam Chúc nhắc nhở, hắn có hơi bất đắc dĩ: "Tôi đây không phải đã quên à."

Nguyễn Nam Chúc: "Hiện tại nhớ rồi?"

Lâm Thu Thạch chỉ có thể gật đầu.

"Đi thôi, về nhà." Nguyễn Nam Chúc nói, "Lư Diễm Tuyết nấu canh nấm tuyết, nếu buồn bực có thể uống thêm hai bát."

Lâm Thu Thạch bật cười.

Nguyễn Nam Chúc cầm tay lái chạy về phía trước.

Lâm Thu Thạch nói: "Cậu với Táo Táo nói cái gì?"

"Anh không đoán được?" Nguyễn Nam Chúc rất không khách khí hỏi lại.

Lâm Thu Thạch nói: "Đoán thì thật ra có thể đoán được một chút......" Kỳ thật hắn rất thích cô gái Đàm Táo Táo này, hôm nay nghe thấy cô ta gào khóc, trong lòng rốt cuộc là có chút xíu không thoải mái.

"Chính là như anh đoán vậy, không phức tạp." Nguyễn Nam Chúc nói, "Không phải ai cũng có thể thản nhiên đối mặt với cái chết." Hắn tự giễu cười cười, "Trước kia tôi cũng không được."

Lâm Thu Thạch trầm mặc một lát: "Cửa tiếp theo của cô ấy phải tự mình vào à?"

"Cũng không tính, cô ta có thể tìm người khác nhận, nhưng xác xuất thành công lại không thể bảo đảm." Nguyễn Nam Chúc nói, "Cho nên thật ra là đang cược mạng."



Lâm Thu Thạch dựa vào cửa sổ xe, lâm vào trầm mặc.

"Ngay từ đầu tôi đã hỏi cô ta, muốn tôi đơn giản dẫn cô ta qua cửa, hay là rèn luyện cô ta, cô ta chọn cái trước." Nguyễn Nam Chúc nhìn thẳng, ngữ khí lãnh đạm, "Cô ta tự mình chọn."

Lâm Thu Thạch cũng không biết mình nên nói cái gì, hắn móc một viên kẹo từ trong túi ra, sau khi bóc vỏ kẹo liền nhét vào miệng mình.

Vừa lúc gặp phải một đèn đỏ 70 giây, Nguyễn Nam Chúc dừng xe, quay đầu nhìn về phía Lâm Thu Thạch: "Tôi cũng muốn ăn kẹo."

Lâm Thu Thạch trả lời, đang muốn lấy từ trong túi ra viên thứ hai, lại thấy Nguyễn Nam Chúc đột nhiên nghiêng người, mặt đột nhiên phóng đại trước mặt hắn.

Ngay sau đó, Lâm Thu Thạch cảm thấy trên môi mình truyền đến cảm xúc mềm mại ấm áp, cảm xúc này chỉ có một lát, liền biến mất, chờ đến khi Lâm Thu Thạch phục hồi tinh thần lại, Nguyễn Nam Chúc đã liếm môi, nhàn nhạt nói: "Ngọt."

Mặt Lâm Thu Thạch nháy mắt đỏ lên, hắn cảm thấy bản thân hẳn là phải bình tĩnh nói gì đó, nhưng trái tim lại nảy lên, rất có cảm giác chân tay luống cuống. Vừa rồi khuôn mặt xinh đẹp kia của Nguyễn Nam Chúc gần hắn trong gang tấc, hắn thậm chí có thể ngửi thấy mùi hương cỏ cây nhàn nhạt trên người Nguyễn Nam Chúc.

Đèn đỏ kết thúc, xe lại lần nữa khởi động, hai người dọc theo đường đi cũng không nói chuyện.

Nhưng tuy rằng không nói chuyện, tâm tình Nguyễn Nam Chúc lại có vẻ tốt hơn rất nhiều, khóe miệng hơi hơi nhếch lên.

Chung quy Lâm Thu Thạch cảm thấy mình phải nói gì đấy, nhưng lại không tìm thấy đề tài, vì thế rối rắm, khẽ meo meo móc di động ra gõ một hàng chữ vào thanh tìm kiếm: Sau khi hôn môi làm thế nào để tìm đề tài.

Kết quả tất cả kết quả tìm kiếm đều là: Tìm đề tài thế nào mới có thể hôn môi ——

Lâm Thu Thạch: "......" Chúng tôi không tìm đề tài đã hôn mà! Này còn cần tìm đề tài sao!

Nguyễn Nam Chúc không muốn nói chuyện, Lâm Thu Thạch không biết nên nói cái gì, vì thế hai người liền giữ cái bầu không khí như vậy về nhà, cho đến khi Lư Diễm Tuyết lấy cho hai người mỗi người một bát canh nấm tuyết, Lâm Thu Thạch mới ho khan một tiếng, nói: "Hương vị không tồi."

Nguyễn Nam Chúc: "Ừ."

Lâm Thu Thạch: "......" Cậu chỉ ừ à, cậu không muốn nói cái gì khác sao?

Ai biết Nguyễn Nam Chúc uống xong canh nấm tuyết thịch thịch thịch xoay người đi lên tầng, Lâm Thu Thạch nhìn bóng dáng hắn trong lúc nhất thời có loại cảm giác bi phẫn vì bản thân bị đùa giỡn.

Lư Diễm Tuyết nhìn phản ứng giữa hai người không thể hiểu được, nói: "Hai người làm sao vậy?"

"Không sao cả." Lâm Thu Thạch nói, "Không sao cả." Hắn uống xong canh nấm tuyết, nói, " Chị Lư, chị tới chỗ này đã bao lâu rồi vậy?"

Lư Diễm Tuyết nói: "Tôi tới muộn nhất, muộn hơn cả Dịch Mạn Mạn...... Chắc là sắp ba năm, làm sao vậy?"

Lâm Thu Thạch ho khan một tiếng: "Cái kia, chị từng thấy Nam Chúc nói về bạn gái chưa?"

"Bạn gái?" Lư Diễm Tuyết lắc đầu, "Chưa thấy qua, Nguyễn ca đối với mấy thứ này hình như không cảm thấy quá hứng thú, tôi chưa từng thấy cậu ấy thân cận với ai." Cô ta nói xong lời này, lại bổ sung một câu, "Ngoại trừ cậu đấy."

Lâm Thu Thạch: "...... Hả?"

"Cậu ấy đối với cậu đúng là rất đặc biệt." Lư Diễm Tuyết có vẻ không ý thức được điều mình nói mang đến chấn động lớn bao nhiêu cho Lâm Thu Thạch, "Tôi chưa từng gặp cậu ấy để bụng ai như thế."

Lâm Thu Thạch nhìn cái bát không trong tay, không biết nên nói cái gì.

"Làm sao vậy?" Lư Diễm Tuyết nói, "Nhưng mà...... Tôi nghe Trần Phi nói, trước kia Nguyễn ca có một người cộng sự, sau đó hình như biến mất khi qua cửa thứ chín, sự kiện kia gây ra đả kích rất lớn đối với cậu ấy...... Nhưng lúc ấy tôi không ở đây, cho nên cũng không nhìn thấy."

Lâm Thu Thạch mơ hồ nhớ đến chuyện về người cộng sự này, nhưng trong biệt thự hình như không có bất luận dấu vết gì về người kia, Nguyễn Nam Chúc cũng chưa từng nói với hắn. Chỉ là loáng thoáng nghe từ đối thoại của người khác, có thể tìm được một vài manh mối nho nhỏ.

"Tôi biết rồi." Lâm Thu Thạch gật gật đầu.

Hắn đặt bát không xuống, trở về phòng mình, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, liền mở máy tính click vào diễn đàn trong cửa, muốn xem bài đăng một chút.

Kết quả một tiếng tin nhắn leng keng vang lên, Lâm Thu Thạch click mở xem, phát hiện là Cố Long Minh gửi tin nhắn cho hắn, nói muộn như vậy còn chưa ngủ, bắt quỷ à.

Lâm Thu Thạch: Không phải cậu cũng không ngủ à?

Cố Long Minh: Hiện tại tôi ở nước ngoài, là ban ngày nè.

Lâm Thu Thạch: À.

Cố Long Minh: Làm sao, tâm tình không tốt?

Lâm Thu Thạch: Vẫn ổn.

Hôm nay chuyện hắn gặp được hơi nhiều, chậm rãi tiêu hóa, Đàm Táo Táo, Bạch Minh, còn có cái hôn kia...... Hắn nghĩ nghĩ, hỏi: Cậu đã bao giờ nói chuyện tình cảm chưa?

Cố Long Minh nói: 6 tuổi tôi đã hiến dâng nụ hôn đầu tiên, bạn gái hai tay cũng đếm không hết!

Lâm Thu Thạch: "......" Trùng hợp thật đấy, thời gian hắn hiến dâng nụ hôn đầu tiên cũng chỉ muộn hai mươi năm so với Cố Long Minh mà thôi...... Mà thôi!! Quả thực là không thể đi so sánh với người này, bằng không tâm thái rất dễ mất thăng bằng.

"Thích cô gái nào rồi?" Tâm hồn hóng hớt nồng đậm kia của Cố Long Minh đều sắp trào ra khỏi màn hình đến nơi, cậu ta nói, "Nói đi tôi tham mưu cho anh."

"Một cô gái rất xinh đẹp, cao ngạo, hơi lạnh nhạt, nhưng rất tốt với tôi." Lâm Thu Thạch không dám nói ra thân phận của đương sự, "Hơn nữa lợi hại hơn tôi, hôm nay...... Hôn tôi một cái."

Cố Long Minh: "À à à à...... Từ từ, lợi hại hơn anh?"

Lâm Thu Thạch: "Đúng vậy."

Cố Long Minh: "Vãi chưởng vậy cô ấy phải trâu bò bao nhiêu chứ?"

Lâm Thu Thạch nghĩ tới gương mặt kia của Nguyễn Nam Chúc, nghĩ thầm hắn thật là rất trâu bò.

Cố Long Minh nói: "Cô ấy chủ động hôn anh?"

Lâm Thu Thạch: "Đúng vậy."

Cố Long Minh kích động: "Vậy anh còn chần chờ cái gì, tìm một nơi thích hợp ——"

Lâm Thu Thạch nhìn một loạt chữ này, còn tưởng là muốn tìm một nơi thích hợp để thổ lộ hả? Liền thấy Cố Long Minh bên kia lại gửi qua hai chữ vừa to vừa đậm: Chịch cô ấy!!!

Lâm Thu Thạch: "......" Hắn yên lặng khép máy tính lại, Cố Long Minh thứ này, quả nhiên không đáng tin cậy, lại còn chịch Nguyễn Nam Chúc? Trong đầu hắn hiện ra biểu tình Nguyễn Nam Chúc hơi hơi nâng cằm lên lạnh nhạt lại cao ngạo, tưởng tượng một lát, mẹ nó, nếu thật phải tới một bước này, ai chịch ai còn chưa biết đâu.

Cố Long Minh đầu kia máy tính nửa ngày không được Lâm Thu Thạch hồi âm, gấp tới vò đầu bứt tai, trong miệng lẩm bẩm: "Vãi chưởng Dư Lâm Lâm này không phải là phái hành động đấy chứ, đi thật đấy à, việc này nếu là hiểu lầm vậy chẳng phải là đang xúi giục hắn phạm pháp......" Haiz, cậu ta hơi hối hận vì đã nói lời này rồi.

Tác giả có lời muốn nói: Lại bị cảm cộng thêm viêm mũi trở nặng, bây giờ tôi chính là Phế Tây Tử, mọi người nhất định phải bảo vệ tốt thân thể của mình.

Tiến triển tình cảm hôm nay xem như có bước tiến lớn rồi, (xụi lơ

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tử Vong Kính Vạn Hoa

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook