Chương 24: Sống lại
Tây Tử Tự
20/06/2021
Chung Thành Giản bất ngờ bùng nổ, làm cho cả đoàn đều lâm vào một loại cảm xúc nặng nề.
Thi thể của người đàn bà bị Chung Thành Giản chém thành mấy khúc hỗn độn, máu cùng thịt vụn văng khắp toàn bộ phòng bếp.
Người cậu ta dính đầy máu, dùng tay bụm mặt nức nở, nhìn qua hoàn toàn sắp kiên trì không nổi nữa.
Biểu tình trên mặt mọi người đều mười phần phức tạp, Đường Dao Dao đứng bên cạnh bồn rửa, vẻ mặt đen đủi muốn rửa sạch máu trên người mình.
"Hu hu hu, làm sao bây giờ." Chung Thành Giản nói, "Tôi không muốn giết bà ta, chỉ là nhất thời tức giận mà thôi......"
"Giết cũng đã giết." Số lần cậu ta nói lời này quá nhiều làm tâm tình Trương Tinh Hỏa cũng kém theo, anh ta nói, "Dù sao đây không phải thế giới hiện thực, không có cảnh sát tới bắt cậu, cậu khóc cái rắm."
"Đúng vậy, đúng, nơi này không phải hiện thực." Được Trương Tinh Hỏa nhắc tới như vậy, Chung Thành Giản mới bừng tỉnh ngộ ra, trên mặt hiện lên nụ cười, "Chỉ cần ra ngoài rồi, thì không ai biết tôi đã giết người."
Mọi người nghe cậu ta nói xong cũng không ai lên tiếng, Đường Dao Dao trào phúng cười cười, hiển nhiên những người cũ đều đang suy nghĩ giống nhau, rằng đúng là đi ra ngoài rồi thì không bị ai phát hiện, nhưng tiền đề là có thể đi ra ngoài.
Mọi người đang nói chuyện, Lâm Thu Thạch lại chú ý tới hai thân ảnh lấp ló ngoài cửa, tuy rằng hắn không nhìn quá cẩn thận, nhưng cũng có thể xác định hai thân ảnh nọ thuộc về chị em song sinh kia.
"Kế tiếp làm sao bây giờ?" Đường Dao Dao nhìn phòng bếp trở nên lung tung rối loạn có chút đau đầu, nói, "Phòng bếp thành cái tình trạng này, tôi cũng không muốn dọn dẹp làm gì."
"Cứ từ từ." Nguyễn Nam Chúc nói, "Có lẽ ngày mai liền sạch sẽ đấy."
Mọi người chỉ nghĩ là hắn nói đùa, không có ai hùa theo.
Một buổi chiều này, tất cả mọi người đều chui trong phòng của mình, bởi vì mùi phòng bếp chưa ai dọn dẹp thật sự rất tệ, dù có ngồi ở phòng khách vẫn có thể ngửi thấy, cho nên đều tản đi, trốn tránh sự thật một cách bất lực.
Nhưng thời điểm tới giờ cơm tối, Lâm Thu Thạch đang ngồi ở trên giường cúi đầu chơi di động, lại ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn.
Mùi thơm này thật sự rất hấp dẫn, sau khi Lâm Thu Thạch ngửi thấy, miệng liền không tự chủ được ứa nước bọt: "Đây là mùi gì?"
"Có người đang nấu cơm?" Nguyễn Nam Chúc ẽo uột nằm trên giường, hắn nói, "Chết đói, chờ đến khi trở về tôi phải ăn một bữa thật hoành tráng."
Lâm Thu Thạch: "Đi xem?"
Nguyễn Nam Chúc: "Đi."
Trong thế giới này trên cơ bản mọi người chưa từng ăn trọn vẹn một bữa cơm nào, thấy đồ ăn ngon cũng không dám động đũa, mỗi ngày đều ăn bánh mì khô khốc. Dùng cách nói của Nguyễn Nam Chúc là những người ăn phải bánh này đều sẽ bị nó hút khô.
Hai người họ từ trong phòng đi ra, lại là thấy những người khác cũng đi ra ngoài giống bọn họ, trông dáng vẻ họ dường như cũng là do ngửi thấy mùi thơm mà ra xem xét tình hình.
"Ai đang nấu cơm vậy?" Hứa Hiểu Chanh nuốt nước miếng, vừa thèm vừa sợ, "Hình như trong phòng bếp có người......"
"Qua đó nhìn xem." Nguyễn Nam Chúc nói.
Mấy người theo mùi hương quay về phòng bếp vốn nên bị máu tươi dính đầy kia. Không nghĩ tới chính là, nguyên bản tình trạng trong bếp bị máu của phần chân cụt tay rời văng lung tung ngổn ngang lúc này lại trở nên sạch sẽ, trên bệ bếp để hai chiếc nồi to, đang ùng ục ùng ục hầm gì đó, toả ra hương thơm nồng đậm.
Lâm Thu Thạch tiến lên một bước, đi đến cạnh nồi, thấy trong nồi hầm mấy khối thịt, hắn lại cẩn thận nhìn nhìn sàn nhà, phát hiện máu trên sàn nhà vốn rất khó để tẩy sạch, lúc này đã không thấy tung tích, chỉ còn lại một chút vết bẩn màu đen.
Cảnh tượng này, làm Lâm Thu Thạch nhớ tới sự việc phát sinh sau cái chết của Tằng Như Quốc.
"Không có." Lâm Thu Thạch nói, "Không có thi thể."
Hứa Hiểu Chanh nói: "Mới qua vài giờ, sao có thể dọn sạch tới như vậy......"
"Nơi này vốn dĩ không phải thế giới bình thường." Nguyễn Nam Chúc nói, "Đừng dùng tư duy bình thường để tự hỏi."
Bọn họ đang đứng ở phòng bếp nói chuyện, mấy người còn lại cũng nhao nhao vào tới. Đường Dao Dao sau khi thấy phòng bếp sạch sẽ liền nhẹ nhàng thở ra, lẩm bẩm nói còn may phòng bếp sạch sẽ, không thì mấy ngày tiếp theo ăn cái gì đây. Cô ta đi tới bên cạnh Lâm Thu Thạch, cũng liếc mắt nhìn vào nồi vài lần: "Thơm vậy."
Lâm Thu Thạch cười khổ: "Thơm nữa cũng không dám ăn."
Đường Dao Dao không hé răng.
Chung Thành Giản cũng ở trong đám người, trạng thái tinh thần của cậu ta hiện tại nhìn qua vẫn là không tốt lắm, miệng một mực thao thao bất tuyệt, lảm nhảm toàn lời vô nghĩa, như là đã chịu kích thích tới sắp phát điên.
Cũng đúng, ở trong một hoàn cảnh không lối thoát, xung quanh lại liên tục xảy ra sự tình quỷ dị, có thể giữ vững trạng thái tinh thần cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Mới qua mấy ngày, trên mặt mọi người đều là thần sắc tiều tụy, nghĩ đến cảnh bóng người quỷ dị buổi tối sẽ lại tới, tâm trạng mọi người đều thực nặng nề.
Ăn không ngon, ngủ không yên, còn luôn gặp phải ma quỷ uy hiếp.
Ban ngày đã xảy ra quá nhiều chuyện, tất cả mọi người đều có vẻ mệt mỏi. Lâm Thu Thạch cũng vậy, hắn sớm đi rửa mặt, về phòng ngủ. Lúc rời khỏi WC, hắn vẫn thấy Đường Dao Dao đứng ở WC nữ, nhíu mày loay hoay làm gì đó, liền mở miệng gọi một câu: "Đường Dao Dao?"
"Sao vậy?" Đường Dao Dao quay đầu lại.
"Trời tối rồi, cô còn không đi ngủ?" Lâm Thu Thạch chỉ chỉ bóng đêm ngoài cửa sổ.
"Sắp rồi." Đường Dao Dao nói, "Máu trên người tôi rửa thế nào cũng không sạch được."
Lâm Thu Thạch: "...... Cái gì?"
Đường Dao Dao lớn tiếng lặp lại một lần: "Tôi nói là máu trên người tôi rửa không sạch!"
Rửa không sạch, Lâm Thu Thạch lập tức nhớ tới ngày đầu tiên tới nơi này, Tằng Như Quốc đứng dưới vòi phun trong phòng tắm cũng nói qua với hắn những lời này, hắn liền nói: "Đừng cọ nữa! Đã trễ lắm rồi, nhanh trở về đi!"
Đường Dao Dao như là nghe ra nôn nóng ẩn giấu trong giọng nói của Lâm Thu Thạch, dừng động tác trong tay: "Được rồi, anh về trước đi, tôi lập tức đi ra."
Lâm Thu Thạch nói: "Cô nhanh lên đấy."
"Ừ." Đường Dao Dao thuận miệng theo tiếng.
Trong truyện cổ tích chim Fairha, trước khi tên phù thuỷ rời khỏi nhà, đã đưa trứng gà cho mấy chị em, chỉ cần bọn họ mở cánh cửa bị cấm kỵ kia ra, trứng gà liền sẽ nhiễm máu, thời điểm tên phuỳ thuỷ kia trở về sẽ chặt mấy chị em thành nhiều khúc, ném lại vào trong căn phòng đó —— tới giờ khắc này, Lâm Thu Thạch rốt cuộc hiểu được tầm quan trọng của tờ giấy, nếu không phải hắn đã biết đến câu chuyện, chỉ sợ lúc này vẫn không hiểu ra sao.
Nhưng hiện tại, sự kiện diễn ra ở thế giới bên trong cánh cửa đã có liên quan đến nội dung truyện cổ tích kia, mọi thứ dần dần được làm sáng tỏ.
Lâm Thu Thạch thấy tiếng nước chỗ Đường Dao Dao đã ngừng, liền về phòng mình trước. Nguyễn Nam Chúc lại nằm trên giường, đang cầm di động của Lâm Thu Thạch chơi gì dó.
Lâm Thu Thạch ngồi bên cạnh hắn, nói: "Máu trên người Đường Dao Dao như là rửa không sạch."
"Vốn dĩ máu trên trứng không cách nào rửa sạch." Nguyễn Nam Chúc cũng không ngẩng đầu lên, "Rửa sạch rồi tên phù thuỷ lấy gì tìm người đây."
Lâm Thu Thạch: "Ai là phù thuỷ?"
Nguyễn Nam Chúc lắc đầu không nói lời nào, không rõ là không biết, hay là không muốn nói.
"Đêm nay lại sắp chết người." Hôm nay gần như ngoại trừ ba người bọn họ, những người khác đều bị dính máu tươi, Lâm Thu Thạch nói, "Cũng không biết là ai."
Nguyễn Nam Chúc buông di động, nghiêng đầu nhìn Lâm Thu Thạch: "Anh có biết anh rất thú vị hay không?"
Lâm Thu Thạch: "Hử?"
Nguyễn Nam Chúc nói: "Tôi còn cho rằng anh sẽ nghĩ cách cứu bọn họ." Từ lúc mới tiếp xúc, Lâm Thu Thạch đã cho người ta cảm giác hắn rất dịu dàng, thái độ đối với mạng sống cũng rất coi trọng, nhưng cũng là hắn, sau khi biết có người sắp chết biểu hiện lại cực kỳ bình tĩnh.
"Tôi không thông minh giống cậu, cậu còn chưa nghĩ được biện pháp, tôi có thể làm sao bây giờ." Lâm Thu Thạch nói, "Có chút mệt, tôi ngủ trước đây."
"Ngủ ngon." Nguyễn Nam Chúc nói.
"Ngủ ngon." Lâm Thu Thạch nói.
Có chuẩn bị tâm lý, tối nay Lâm Thu Thạch đã sẵn sàng cho việc bị dựng dậy. Quả nhiên đúng như hắn dự đoán, khoảng 3 giờ rạng sáng, hắn lại bị tiếng động kỳ lạ đánh thức. Âm thanh này cách có chút xa, nhưng miễn cưỡng thì vẫn có thể nghe được.
Lâm Thu Thạch xoay người, bên cạnh chính là người đẹp ngủ Nguyễn Nam Chúc. Không thể không nói, Nguyễn Nam Chúc nếu sinh ra là nữ cũng thật sự rất xinh đẹp, lông mi thật dài lúc này theo nhịp thở của hắn hơi rung rung, như là cánh bướm chập chờn.
Âm thanh tiếp tục vang lên, Lâm Thu Thạch lại bắt đầu tự hỏi rốt cuộc có cần đánh thức Nguyễn Nam Chúc hay không.
Nhưng mà không đợi hắn chọn ra đáp án, bên ngoài liền truyền đến tiếng hét thê lương chói tai, là của Trương Tinh Hỏa vọng lại, dường như anh ta nhìn thấy cảnh tượng gì cực kỳ khủng bố, kêu tới lạc cả giọng.
Âm thanh này quá lớn, mặc dù Nguyễn Nam Chúc có chất lượng giấc ngủ luôn luôn tốt cũng bị đánh thức. Hắn vừa mở mắt, liền chạm phải ánh mắt của Lâm Thu Thạch, Lâm Thu Thạch còn chưa nói lời nào, Nguyễn Nam Chúc liền ngượng ngập nói: "Đáng ghét, anh thế mà nhìn người ta cả đêm."
Lâm Thu Thạch: "Tôi không có, tôi không phải......"
Nguyễn Nam Chúc: "Được rồi được rồi, không sao cả, tôi cũng biết tôi đẹp."
Lâm Thu Thạch: "......"
Tiếng kêu thảm thiết bên ngoài vẫn đang tiếp tục, Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc mặc xong quần áo bật đèn, ra khỏi phòng liền thấy Trương Tinh Hỏa ngồi xổm ở cuối hành lang, hoảng sợ đầy mặt la toáng lên.
Những người khác cũng bị đánh thức, nhao nhao ra ngoài xem.
Đường Dao Dao đi qua hỏi: "Đừng kêu nữa, rốt cuộc có chuyện gì."
"Đã chết —— Chung Thành Giản đã chết!!" Trương Tinh Hỏa ôm cơ thể thành một bó, hiển nhiên đã phải chịu kích thích nghiêm trọng, anh ta nói: "Chết ở trong phòng ——"
Đường Dao Dao nói: "Không phải chỉ là chết người sao? Phản ứng của anh có cần lớn như vậy không? Đàn ông lớn tồng ngồng còn sợ tới mức độ này?"
Với hành động buổi ban ngày của Chung Thành Giản, mọi người đều biết cậu ta sống không được bao lâu, nhưng không biết rốt cuộc đã xảy ra cái gì, có thể kích thích Trương Tinh Hỏa tới mức này.
Sau khi bọn hắn đi vào phòng của Trương Tinh Hỏa, mới hiểu được tại sao Trương Tinh Hỏa lại phản ứng lớn như vậy.
Bởi vì trên giường, chỉ còn lại một tấm da người.
Không có xương, không có thịt, không lông không tóc, như là cả người rỗng tuếch, tấm da người kia lẳng lặng nằm ở mép giường, kích thích nhãn cầu của mọi người.
Hứa Hiểu Chanh nhịn không nổi, xoay người liền nôn ra.
Đường Dao Dao cũng sắc mặt trắng bệch lui về phía sau vài bước.
Chỉ có Nguyễn Nam Chúc biểu tình không có gì thay đổi, miệng còn lẩm bẩm cái gì.
Lâm Thu Thạch cách hắn gần nhất, nghe thấy rõ ràng người này nhỏ giọng nói câu: "Giống như thân thể bị khoét rỗng......" (chỗ này là kiểu gross joke tôi không biết sửa lại thế nào nên là thôi nhá)
Lâm Thu Thạch: "......" Đùa một chút cậu liền vui vẻ như vậy sao.
"Hu hu, hu hu, nửa đêm tôi nghe được tiếng gì đó, bật đèn lên thì thấy cậu ta đã chết." Trương Tinh Hỏa ngồi xổm trên mặt đất, run bần bật nói, "Có thứ gì đó đã tới đây, giết Chung Thành Giản, lại đi rồi......"
Lâm Thu Thạch: "Âm thanh đó có phải giống như lấy thìa nạo thứ gì hay không?"
Trương Tinh Hỏa nói: "Đúng đúng đúng, anh cũng nghe thấy?"
Lâm Thu Thạch: "Ừ...... Nghe thấy được."
Theo lý thuyết phòng của Lâm Thu Thạch cùng Trương Tinh Hỏa cũng không gần, loại động tĩnh rất nhỏ này hẳn là không thể nghe thấy, nhưng hắn chẳng những nghe được, còn nghe thấy rõ ràng.
Lâm Thu Thạch nói chưa hết câu, sắc mặt mọi người càng kém, âm thanh lấy thìa nạo đồ vật là như nào, chẳng lẽ Chung Thành Giản là bị một cái thìa nạo sạch chỉ còn tấm da?
"Anh nhất thiết phải liên tưởng kỹ càng như vậy?" Đường Dao Dao tưởng tượng đến cảnh tượng đó liền sởn tóc gáy, yết hầu cô ta giật giật, nói giọng khàn khàn, "Chưa kể anh làm thế nào biết đấy là thìa, không phải thứ gì khác......"
Lâm Thu Thạch nói: "Không biết, thứ tôi nghĩ đến đầu tiên là thìa." Hắn cũng không biết vì sao mình lại hình dung ra như vậy, nhưng thời điểm vừa nghe được âm thanh đó, trong đầu liền hiện lên tình cảnh tương tự vậy, hơn nữa phản ứng đầu tiên chính là âm thanh của thìa nạo đồ vật.
"Cũng mệt Dư Lâm Lâm anh hình dung ra được." Mặt Trương Tinh Hỏa trắng bệch, "Nhưng thật ra lần đầu tiên tôi nghe thấy loại âm thanh này, thật sự là tiếng thìa nạo đồ......" Anh ta nói nói, cơ thể lại bắt đầu run rẩy, một bộ dáng tùy thời sẽ ngất xỉu.
Ngẫm lại cũng đúng, người nằm bên cạnh mình chết mất, xương thịt còn bị một cái thìa nạo sạch chỉ còn lại tấm da người máu me nhầy nhụa, là ai cũng chịu không nổi kích thích này.
Đã xảy ra chuyện như vậy, mọi người đều ngủ không được, cảm giác trong cả tòa nhà thế này lại không có một nơi nào an toàn.
Tất cả mọi người về phòng khách, ngồi trên sô pha trầm mặc.
Nguyễn Nam Chúc rốt cuộc vẫn là vô lo, dựa vào bả vai Lâm Thu Thạch liền bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Đường Dao Dao ở bên cạnh chua lòm nói: "Chúc Manh này vẫn có thể ngủ à, Dư Lâm Lâm bả vai anh không mỏi sao?"
"Không mỏi." Lâm Thu Thạch nói, "Cô ấy có thể ngủ thì tốt."
"Ha hả, hai người thực sự có ý tứ." Đường Dao Dao nói, "Ở chỗ này còn có thể yêu đương......"
Lâm Thu Thạch không nói gì, chung quy hắn cũng không thể nói cô gái đang dựa vào vai hắn là đàn ông đi. Lời này nói ra ai tin, ai biết vì sao Nguyễn Nam Chúc vào cửa liền thành cô gái xinh đẹp nhất đâu.
Cứ như vậy ngáp, ngápp, mọi người rốt cuộc ngáp tới hừng đông.
Trương Tinh Hỏa rốt cuộc thoát ra khỏi sợ hãi, cười khổ nói bản thân thấy đói, muốn ăn một chút gì.
"Chỉ có bánh mì." Đường Dao Dao nói, "Đồ vật trong tủ lạnh anh sẽ không có hứng thú đi?"
Trương Tinh Hỏa lắc đầu ý bảo mình không có hứng thú, trước đó túi bọc thây còn nhét bên trong, tưởng tượng đến cái này còn ai có thể nuốt trôi.
Vốn dĩ hôm nay đã có người chết, mọi người đều cho rằng định luật bên trong cánh cửa sẽ không có tác dụng, ai biết một đám người tụ tập còn chưa ngồi tới nửa giờ, vậy mà tất cả đều thật sự đã ngủ.
Chờ đến sáng ngày hôm sau, mọi người mới tỉnh lại.
Lâm Thu Thạch là người đầu tiên tỉnh, hắn mở mắt liền thấy mọi người đều nằm ngã trên sô pha, Hứa Hiểu Chanh cùng Đường Dao Dao dựa vào nhau, Trương Tinh Hỏa nằm cuộn lại thành một đống. Tay Nguyễn Nam Chúc ôm cổ hắn, động tác tự nhiên ôm cả người hắn vào trong ngực.
Lâm Thu Thạch vừa động đậy, Nguyễn Nam Chúc cũng tỉnh, hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, nói: "Sáng rồi?"
"Ừ." Lâm Thu Thạch nói, "Tất cả chúng ta thế mà đều ngủ mất, quá nguy hiểm......"
"Có cái gì nguy hiểm." Nguyễn Nam Chúc không sao cả nói, "Ngủ ở phòng quan tài kia không thôi cũng đã chết, Diêm Vương muốn ngươi chết canh ba, ai dám giữ ngươi đến canh năm."
Hình như cũng thật đúng là như thế, Lâm Thu Thạch lộ vẻ mặt bất đắc dĩ.
Tiếng hai người nói chuyện cũng đánh thức những người khác từ trong ngủ mơ, phản ứng của Hứa Hiểu Chanh sau khi tỉnh lại không khác Lâm Thu Thạch lắm, đều cảm thấy cứ như vậy ngủ trên sô pha rất là nguy hiểm.
"Có gì để ăn không?" Trương Tinh Hỏa từ ngày hôm qua đã bắt đầu kêu đói bụng, lúc này tỉnh lại, kêu muốn ăn gì đó là chuyện thứ nhất anh ta làm.
"Tôi vào phòng bếp tìm xem." Đường Dao Dao đứng lên vào phòng bếp, một lát sau, trong phòng bếp truyền ra giọng cô ta, "Mọi người lại đây nhìn này?"
Lâm Thu Thạch cảm giác giọng cô ta có chút quái dị, đến khi vào trong phòng bếp, mới hiểu được tại sao giọng cô ta lại có vẻ kỳ quái như vậy.
Bởi vì trên bàn phòng bếp, đã bày sẵn bữa sáng.
Cháo thanh đạm, bánh mì nướng, còn có từng quả trứng gà tròn tròn đã luộc sẵn. Những thức ăn này nếu là ở ngoài cửa có lẽ sẽ cảm thấy hơi nhạt nhẽo, nhưng đối với mấy người đã vài ngày không ăn nổi một bữa tử tế mà nói, đã là cực kỳ hấp dẫn.
"Ai làm?" Lâm Thu Thạch hỏi.
"Không biết." Đường Dao Dao nói, "Lúc tôi bước vào đã thấy có, Trương Tinh Hỏa, anh vội cái gì ——"
Bọn họ còn đang nói chuyện, Trương Tinh Hỏa đã bưng bát ừng ực ừng ực uống cháo, uống xong liền quẹt miệng, nói: "Tôi đói quá, không thể đợi được."
"Hẳn là không có việc gì, tôi cũng đói bụng." Nguyễn Nam Chúc quan sát một chút, cảm thấy không có vấn đề gì, "Ăn đi."
Hắn hiện tại trên cơ bản là trụ cột của cả đội, hắn nói có thể ăn, mọi người đều bắt đầu cầm đũa.
Lâm Thu Thạch kỳ thật cũng rất đói, một hơi liền ăn hết một khúc bánh mì to cùng ba chén cháo, nhưng bởi vì không vượt qua được chướng ngại tâm lý trong lòng, nên vẫn luôn không động vào trứng gà.
Nguyễn Nam Chúc lại không kiêng kỵ gì, miệng há ba lần mỗi lần một quả, mới lau lau miệng tỏ vẻ đã ăn no.
Rốt cuộc giảm bớt đói khát, trên mặt mọi người đều xuất hiện sắc thái thoả mãn.
"No ghê." Hứa Hiểu Chanh xoa bụng, "Vui ghê á, đã lâu rồi mới được ăn no như vậy, ai làm cơm thế?"
"Quan tâm làm gì." Đường Dao Dao nói, "Ăn no là ——" Có lẽ là cô ta đang muốn nói ăn no là được, nhưng lời đã tới trên miệng, lại bị mạnh mẽ nuốt trở về.
Bởi vì có một bóng người chậm rãi xuất hiện trước mặt mọi người, đó là một người đàn bà mặc tạp dề, tóc rối tung, trên khuôn mặt bình thường mang theo nụ cười hiền từ, bà ta chú ý tới ánh mắt hoảng sợ của mọi người, liền xoay đầu, mỉm cười nói: "Mọi người nhìn tôi làm gì, ăn đi, tôi cố ý làm cho mọi người đó, thế nào, ăn ngon không?"
Hứa Hiểu Chanh bưng kín miệng, bịch bịch bịch vọt vào WC.
Không khí yên lặng đáng sợ, tất cả mọi người đều chuyển ánh mắt tới nguời đàn bà nọ —— chính là mẹ của chị em sinh ba hôm qua mới bị Chung Thành Giản khua dao chém chết, lúc này vốn nên đã chết thảm nay lại hoàn hảo không tổn hao gì đứng trước mặt bọn họ, còn bày ra vẻ mặt hiền từ hỏi bọn hắn bữa sáng ăn ngon không.
Cũng khó trách Hứa Hiểu Chanh lại chạy đến WC đi phun ra.
"Làm sao vậy, không thể ăn sao?" Bà ta dường như không hiểu vì sao mọi người dùng ánh mắt như vậy nhìn bà ta, vẫn đang tiếp tục đặt câu hỏi.
"Ăn ngon." Nguyễn Nam Chúc cuối cùng vẫn là mở miệng, "Cảm ơn đồ ăn của dì."
"Mọi người thích là tốt rồi." Người đàn bà ngọt ngào nở nụ cười, "Trẻ con trong nhà kén ăn, không giống mọi người, cái gì cũng đều thích ăn." Bà ta nói xong, xoay người cười ha hả đi ra ngoài, để lại một phòng mấy người biểu tình trên mặt đều như ăn phải phân.
Lâm Thu Thạch còn đỡ, Đường Dao Dao đã bắt đầu chửi bậy, xem bộ dáng cô ta sắp tức muốn hộc máu, hiển nhiên là bị một bụng đồ ăn vừa rồi làm cho ghê tởm.
Cũng đúng, người hôm qua vừa chia năm xẻ bảy ngay trước mắt, hôm nay đã làm cho bạn một bàn đồ ăn mỹ vị, đặt trên người ai chỉ sợ cũng đều sẽ cảm thấy bàn cơm này có vấn đề rất lớn. Đây là ví dụ điển hình cho nôn không ra, lại nuốt không trôi.
Đối mặt với ánh mắt bất thiện của mọi người, người đàn bà không thèm để ý, bà ta chậm rãi đi tới phòng bếp, mở miệng nói: "Trưa nay mọi người muốn ăn gì? Tủ lạnh lại có thêm rất nhiều thịt......" Bà ta cầm lấy dao, nhẹ nhàng vuốt ve một lát, "Có thể làm đồ ăn ngon cho mọi người."
Con dao bà ta cầm trong tay, chính là thứ hôm đó Chung Thành Giản vồ lấy chém bà ta tới thịt văng tứ tung, trên đó còn dính một chút vết bẩn màu đen.
Mọi người đều không nói chuyện, chậm rãi từ trong phòng bếp lui ra ngoài.
Hứa Hiểu Chanh cũng về tới phòng khách, cô ta nôn tới sắc mặt trắng bệch, cả người như là sắp phải ngất đi, ngồi trên sô pha thở hổn hển, giọng nói mang theo nức nở: "Tôi thật sự không chịu được, tôi muốn chết......"
"Cô nên sớm quen đi." Nguyễn Nam Chúc vô tình tỏ vẻ, "Có vài ngày cô nôn tới mấy lần, so với có thai còn dữ dội hơn."
Hứa Hiểu Chanh hức hức hức khóc lên.
"Bà ta sao lại sống được?" Đường Dao Dao nói, "Vậy hiện tại bà ta là người hay quỷ?"
"Người thì chắc chắn không phải người, quỷ cũng không phải quỷ," Nguyễn Nam Chúc, "Có lẽ bà ta chỉ là một NPC không thể thiếu, bởi vì rất quan trọng, chỉ cần chết đi liền sẽ đổi mới?"
Đường Dao Dao: "Cách nói của cô cũng mới đấy."
"Nhưng hiện tại có một vấn đề." Nguyễn Nam Chúc nói, "Nếu bà ta liên tục đổi mới, vậy còn ký ức gì về cái chết của mình không?"
Đường Dao Dao: "Chắc là không? Nếu có, bà ta nhìn thấy chúng ta sao lại bình tĩnh như vậy?"
Nguyễn Nam Chúc: "Bởi vì hung thủ đã biến mất?"
Đường Dao Dao nhấp môi.
Một người trong số họ đúng là đã thiếu mất, đó chính là Chung Thành Giản giết chết người đàn bà kia. Cũng mất công thời điểm bà ta sống lại Chung Thành Giản không ở đây, không thì dựa theo loại trạng thái tinh thần lúc trước của cậu ta, thật sự vô cùng có khả năng lại vồ lấy dao chém người đàn bà kia chết thêm một lần.
"Theo hướng tích cực, ít nhất có người giúp chúng ta làm bữa sáng." Nguyễn Nam Chúc rất có tâm nói, "Tôi không muốn ăn bánh mì nữa."
"Bà ta làm cô dám ăn?" Đường Dao Dao tỏ vẻ không tán đồng với Nguyễn Nam Chúc thần kinh thô.
"Hôm nay không phải cô đã ăn sao." Nguyễn Nam Chúc vô tình vạch trần sự thật tàn khốc, "Còn ăn nhiều hơn cả tôi, hơn nữa mọi người đều ăn."
Đường Dao Dao: "......"
Hứa Hiểu Chanh ngồi bên cạnh yếu ớt giơ tay: "Tôi không ăn, tôi nôn hết rồi."
Mọi người: "......" Vậy thì cô rất tuyệt.
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyễn Nam Chúc: Rất thích ăn trứng gà.
Lâm Thu Thạch:...... Cậu thích ăn trứng gà nhìn chằm chằm tôi làm gì?
Nguyễn Nam Chúc: Hiện tại chúng ta đều là trứng gà mà, ngoàm!
Lâm Thu Thạch:............ Cậu...... Nhả ra cho tôi......!
Thi thể của người đàn bà bị Chung Thành Giản chém thành mấy khúc hỗn độn, máu cùng thịt vụn văng khắp toàn bộ phòng bếp.
Người cậu ta dính đầy máu, dùng tay bụm mặt nức nở, nhìn qua hoàn toàn sắp kiên trì không nổi nữa.
Biểu tình trên mặt mọi người đều mười phần phức tạp, Đường Dao Dao đứng bên cạnh bồn rửa, vẻ mặt đen đủi muốn rửa sạch máu trên người mình.
"Hu hu hu, làm sao bây giờ." Chung Thành Giản nói, "Tôi không muốn giết bà ta, chỉ là nhất thời tức giận mà thôi......"
"Giết cũng đã giết." Số lần cậu ta nói lời này quá nhiều làm tâm tình Trương Tinh Hỏa cũng kém theo, anh ta nói, "Dù sao đây không phải thế giới hiện thực, không có cảnh sát tới bắt cậu, cậu khóc cái rắm."
"Đúng vậy, đúng, nơi này không phải hiện thực." Được Trương Tinh Hỏa nhắc tới như vậy, Chung Thành Giản mới bừng tỉnh ngộ ra, trên mặt hiện lên nụ cười, "Chỉ cần ra ngoài rồi, thì không ai biết tôi đã giết người."
Mọi người nghe cậu ta nói xong cũng không ai lên tiếng, Đường Dao Dao trào phúng cười cười, hiển nhiên những người cũ đều đang suy nghĩ giống nhau, rằng đúng là đi ra ngoài rồi thì không bị ai phát hiện, nhưng tiền đề là có thể đi ra ngoài.
Mọi người đang nói chuyện, Lâm Thu Thạch lại chú ý tới hai thân ảnh lấp ló ngoài cửa, tuy rằng hắn không nhìn quá cẩn thận, nhưng cũng có thể xác định hai thân ảnh nọ thuộc về chị em song sinh kia.
"Kế tiếp làm sao bây giờ?" Đường Dao Dao nhìn phòng bếp trở nên lung tung rối loạn có chút đau đầu, nói, "Phòng bếp thành cái tình trạng này, tôi cũng không muốn dọn dẹp làm gì."
"Cứ từ từ." Nguyễn Nam Chúc nói, "Có lẽ ngày mai liền sạch sẽ đấy."
Mọi người chỉ nghĩ là hắn nói đùa, không có ai hùa theo.
Một buổi chiều này, tất cả mọi người đều chui trong phòng của mình, bởi vì mùi phòng bếp chưa ai dọn dẹp thật sự rất tệ, dù có ngồi ở phòng khách vẫn có thể ngửi thấy, cho nên đều tản đi, trốn tránh sự thật một cách bất lực.
Nhưng thời điểm tới giờ cơm tối, Lâm Thu Thạch đang ngồi ở trên giường cúi đầu chơi di động, lại ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn.
Mùi thơm này thật sự rất hấp dẫn, sau khi Lâm Thu Thạch ngửi thấy, miệng liền không tự chủ được ứa nước bọt: "Đây là mùi gì?"
"Có người đang nấu cơm?" Nguyễn Nam Chúc ẽo uột nằm trên giường, hắn nói, "Chết đói, chờ đến khi trở về tôi phải ăn một bữa thật hoành tráng."
Lâm Thu Thạch: "Đi xem?"
Nguyễn Nam Chúc: "Đi."
Trong thế giới này trên cơ bản mọi người chưa từng ăn trọn vẹn một bữa cơm nào, thấy đồ ăn ngon cũng không dám động đũa, mỗi ngày đều ăn bánh mì khô khốc. Dùng cách nói của Nguyễn Nam Chúc là những người ăn phải bánh này đều sẽ bị nó hút khô.
Hai người họ từ trong phòng đi ra, lại là thấy những người khác cũng đi ra ngoài giống bọn họ, trông dáng vẻ họ dường như cũng là do ngửi thấy mùi thơm mà ra xem xét tình hình.
"Ai đang nấu cơm vậy?" Hứa Hiểu Chanh nuốt nước miếng, vừa thèm vừa sợ, "Hình như trong phòng bếp có người......"
"Qua đó nhìn xem." Nguyễn Nam Chúc nói.
Mấy người theo mùi hương quay về phòng bếp vốn nên bị máu tươi dính đầy kia. Không nghĩ tới chính là, nguyên bản tình trạng trong bếp bị máu của phần chân cụt tay rời văng lung tung ngổn ngang lúc này lại trở nên sạch sẽ, trên bệ bếp để hai chiếc nồi to, đang ùng ục ùng ục hầm gì đó, toả ra hương thơm nồng đậm.
Lâm Thu Thạch tiến lên một bước, đi đến cạnh nồi, thấy trong nồi hầm mấy khối thịt, hắn lại cẩn thận nhìn nhìn sàn nhà, phát hiện máu trên sàn nhà vốn rất khó để tẩy sạch, lúc này đã không thấy tung tích, chỉ còn lại một chút vết bẩn màu đen.
Cảnh tượng này, làm Lâm Thu Thạch nhớ tới sự việc phát sinh sau cái chết của Tằng Như Quốc.
"Không có." Lâm Thu Thạch nói, "Không có thi thể."
Hứa Hiểu Chanh nói: "Mới qua vài giờ, sao có thể dọn sạch tới như vậy......"
"Nơi này vốn dĩ không phải thế giới bình thường." Nguyễn Nam Chúc nói, "Đừng dùng tư duy bình thường để tự hỏi."
Bọn họ đang đứng ở phòng bếp nói chuyện, mấy người còn lại cũng nhao nhao vào tới. Đường Dao Dao sau khi thấy phòng bếp sạch sẽ liền nhẹ nhàng thở ra, lẩm bẩm nói còn may phòng bếp sạch sẽ, không thì mấy ngày tiếp theo ăn cái gì đây. Cô ta đi tới bên cạnh Lâm Thu Thạch, cũng liếc mắt nhìn vào nồi vài lần: "Thơm vậy."
Lâm Thu Thạch cười khổ: "Thơm nữa cũng không dám ăn."
Đường Dao Dao không hé răng.
Chung Thành Giản cũng ở trong đám người, trạng thái tinh thần của cậu ta hiện tại nhìn qua vẫn là không tốt lắm, miệng một mực thao thao bất tuyệt, lảm nhảm toàn lời vô nghĩa, như là đã chịu kích thích tới sắp phát điên.
Cũng đúng, ở trong một hoàn cảnh không lối thoát, xung quanh lại liên tục xảy ra sự tình quỷ dị, có thể giữ vững trạng thái tinh thần cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Mới qua mấy ngày, trên mặt mọi người đều là thần sắc tiều tụy, nghĩ đến cảnh bóng người quỷ dị buổi tối sẽ lại tới, tâm trạng mọi người đều thực nặng nề.
Ăn không ngon, ngủ không yên, còn luôn gặp phải ma quỷ uy hiếp.
Ban ngày đã xảy ra quá nhiều chuyện, tất cả mọi người đều có vẻ mệt mỏi. Lâm Thu Thạch cũng vậy, hắn sớm đi rửa mặt, về phòng ngủ. Lúc rời khỏi WC, hắn vẫn thấy Đường Dao Dao đứng ở WC nữ, nhíu mày loay hoay làm gì đó, liền mở miệng gọi một câu: "Đường Dao Dao?"
"Sao vậy?" Đường Dao Dao quay đầu lại.
"Trời tối rồi, cô còn không đi ngủ?" Lâm Thu Thạch chỉ chỉ bóng đêm ngoài cửa sổ.
"Sắp rồi." Đường Dao Dao nói, "Máu trên người tôi rửa thế nào cũng không sạch được."
Lâm Thu Thạch: "...... Cái gì?"
Đường Dao Dao lớn tiếng lặp lại một lần: "Tôi nói là máu trên người tôi rửa không sạch!"
Rửa không sạch, Lâm Thu Thạch lập tức nhớ tới ngày đầu tiên tới nơi này, Tằng Như Quốc đứng dưới vòi phun trong phòng tắm cũng nói qua với hắn những lời này, hắn liền nói: "Đừng cọ nữa! Đã trễ lắm rồi, nhanh trở về đi!"
Đường Dao Dao như là nghe ra nôn nóng ẩn giấu trong giọng nói của Lâm Thu Thạch, dừng động tác trong tay: "Được rồi, anh về trước đi, tôi lập tức đi ra."
Lâm Thu Thạch nói: "Cô nhanh lên đấy."
"Ừ." Đường Dao Dao thuận miệng theo tiếng.
Trong truyện cổ tích chim Fairha, trước khi tên phù thuỷ rời khỏi nhà, đã đưa trứng gà cho mấy chị em, chỉ cần bọn họ mở cánh cửa bị cấm kỵ kia ra, trứng gà liền sẽ nhiễm máu, thời điểm tên phuỳ thuỷ kia trở về sẽ chặt mấy chị em thành nhiều khúc, ném lại vào trong căn phòng đó —— tới giờ khắc này, Lâm Thu Thạch rốt cuộc hiểu được tầm quan trọng của tờ giấy, nếu không phải hắn đã biết đến câu chuyện, chỉ sợ lúc này vẫn không hiểu ra sao.
Nhưng hiện tại, sự kiện diễn ra ở thế giới bên trong cánh cửa đã có liên quan đến nội dung truyện cổ tích kia, mọi thứ dần dần được làm sáng tỏ.
Lâm Thu Thạch thấy tiếng nước chỗ Đường Dao Dao đã ngừng, liền về phòng mình trước. Nguyễn Nam Chúc lại nằm trên giường, đang cầm di động của Lâm Thu Thạch chơi gì dó.
Lâm Thu Thạch ngồi bên cạnh hắn, nói: "Máu trên người Đường Dao Dao như là rửa không sạch."
"Vốn dĩ máu trên trứng không cách nào rửa sạch." Nguyễn Nam Chúc cũng không ngẩng đầu lên, "Rửa sạch rồi tên phù thuỷ lấy gì tìm người đây."
Lâm Thu Thạch: "Ai là phù thuỷ?"
Nguyễn Nam Chúc lắc đầu không nói lời nào, không rõ là không biết, hay là không muốn nói.
"Đêm nay lại sắp chết người." Hôm nay gần như ngoại trừ ba người bọn họ, những người khác đều bị dính máu tươi, Lâm Thu Thạch nói, "Cũng không biết là ai."
Nguyễn Nam Chúc buông di động, nghiêng đầu nhìn Lâm Thu Thạch: "Anh có biết anh rất thú vị hay không?"
Lâm Thu Thạch: "Hử?"
Nguyễn Nam Chúc nói: "Tôi còn cho rằng anh sẽ nghĩ cách cứu bọn họ." Từ lúc mới tiếp xúc, Lâm Thu Thạch đã cho người ta cảm giác hắn rất dịu dàng, thái độ đối với mạng sống cũng rất coi trọng, nhưng cũng là hắn, sau khi biết có người sắp chết biểu hiện lại cực kỳ bình tĩnh.
"Tôi không thông minh giống cậu, cậu còn chưa nghĩ được biện pháp, tôi có thể làm sao bây giờ." Lâm Thu Thạch nói, "Có chút mệt, tôi ngủ trước đây."
"Ngủ ngon." Nguyễn Nam Chúc nói.
"Ngủ ngon." Lâm Thu Thạch nói.
Có chuẩn bị tâm lý, tối nay Lâm Thu Thạch đã sẵn sàng cho việc bị dựng dậy. Quả nhiên đúng như hắn dự đoán, khoảng 3 giờ rạng sáng, hắn lại bị tiếng động kỳ lạ đánh thức. Âm thanh này cách có chút xa, nhưng miễn cưỡng thì vẫn có thể nghe được.
Lâm Thu Thạch xoay người, bên cạnh chính là người đẹp ngủ Nguyễn Nam Chúc. Không thể không nói, Nguyễn Nam Chúc nếu sinh ra là nữ cũng thật sự rất xinh đẹp, lông mi thật dài lúc này theo nhịp thở của hắn hơi rung rung, như là cánh bướm chập chờn.
Âm thanh tiếp tục vang lên, Lâm Thu Thạch lại bắt đầu tự hỏi rốt cuộc có cần đánh thức Nguyễn Nam Chúc hay không.
Nhưng mà không đợi hắn chọn ra đáp án, bên ngoài liền truyền đến tiếng hét thê lương chói tai, là của Trương Tinh Hỏa vọng lại, dường như anh ta nhìn thấy cảnh tượng gì cực kỳ khủng bố, kêu tới lạc cả giọng.
Âm thanh này quá lớn, mặc dù Nguyễn Nam Chúc có chất lượng giấc ngủ luôn luôn tốt cũng bị đánh thức. Hắn vừa mở mắt, liền chạm phải ánh mắt của Lâm Thu Thạch, Lâm Thu Thạch còn chưa nói lời nào, Nguyễn Nam Chúc liền ngượng ngập nói: "Đáng ghét, anh thế mà nhìn người ta cả đêm."
Lâm Thu Thạch: "Tôi không có, tôi không phải......"
Nguyễn Nam Chúc: "Được rồi được rồi, không sao cả, tôi cũng biết tôi đẹp."
Lâm Thu Thạch: "......"
Tiếng kêu thảm thiết bên ngoài vẫn đang tiếp tục, Lâm Thu Thạch cùng Nguyễn Nam Chúc mặc xong quần áo bật đèn, ra khỏi phòng liền thấy Trương Tinh Hỏa ngồi xổm ở cuối hành lang, hoảng sợ đầy mặt la toáng lên.
Những người khác cũng bị đánh thức, nhao nhao ra ngoài xem.
Đường Dao Dao đi qua hỏi: "Đừng kêu nữa, rốt cuộc có chuyện gì."
"Đã chết —— Chung Thành Giản đã chết!!" Trương Tinh Hỏa ôm cơ thể thành một bó, hiển nhiên đã phải chịu kích thích nghiêm trọng, anh ta nói: "Chết ở trong phòng ——"
Đường Dao Dao nói: "Không phải chỉ là chết người sao? Phản ứng của anh có cần lớn như vậy không? Đàn ông lớn tồng ngồng còn sợ tới mức độ này?"
Với hành động buổi ban ngày của Chung Thành Giản, mọi người đều biết cậu ta sống không được bao lâu, nhưng không biết rốt cuộc đã xảy ra cái gì, có thể kích thích Trương Tinh Hỏa tới mức này.
Sau khi bọn hắn đi vào phòng của Trương Tinh Hỏa, mới hiểu được tại sao Trương Tinh Hỏa lại phản ứng lớn như vậy.
Bởi vì trên giường, chỉ còn lại một tấm da người.
Không có xương, không có thịt, không lông không tóc, như là cả người rỗng tuếch, tấm da người kia lẳng lặng nằm ở mép giường, kích thích nhãn cầu của mọi người.
Hứa Hiểu Chanh nhịn không nổi, xoay người liền nôn ra.
Đường Dao Dao cũng sắc mặt trắng bệch lui về phía sau vài bước.
Chỉ có Nguyễn Nam Chúc biểu tình không có gì thay đổi, miệng còn lẩm bẩm cái gì.
Lâm Thu Thạch cách hắn gần nhất, nghe thấy rõ ràng người này nhỏ giọng nói câu: "Giống như thân thể bị khoét rỗng......" (chỗ này là kiểu gross joke tôi không biết sửa lại thế nào nên là thôi nhá)
Lâm Thu Thạch: "......" Đùa một chút cậu liền vui vẻ như vậy sao.
"Hu hu, hu hu, nửa đêm tôi nghe được tiếng gì đó, bật đèn lên thì thấy cậu ta đã chết." Trương Tinh Hỏa ngồi xổm trên mặt đất, run bần bật nói, "Có thứ gì đó đã tới đây, giết Chung Thành Giản, lại đi rồi......"
Lâm Thu Thạch: "Âm thanh đó có phải giống như lấy thìa nạo thứ gì hay không?"
Trương Tinh Hỏa nói: "Đúng đúng đúng, anh cũng nghe thấy?"
Lâm Thu Thạch: "Ừ...... Nghe thấy được."
Theo lý thuyết phòng của Lâm Thu Thạch cùng Trương Tinh Hỏa cũng không gần, loại động tĩnh rất nhỏ này hẳn là không thể nghe thấy, nhưng hắn chẳng những nghe được, còn nghe thấy rõ ràng.
Lâm Thu Thạch nói chưa hết câu, sắc mặt mọi người càng kém, âm thanh lấy thìa nạo đồ vật là như nào, chẳng lẽ Chung Thành Giản là bị một cái thìa nạo sạch chỉ còn tấm da?
"Anh nhất thiết phải liên tưởng kỹ càng như vậy?" Đường Dao Dao tưởng tượng đến cảnh tượng đó liền sởn tóc gáy, yết hầu cô ta giật giật, nói giọng khàn khàn, "Chưa kể anh làm thế nào biết đấy là thìa, không phải thứ gì khác......"
Lâm Thu Thạch nói: "Không biết, thứ tôi nghĩ đến đầu tiên là thìa." Hắn cũng không biết vì sao mình lại hình dung ra như vậy, nhưng thời điểm vừa nghe được âm thanh đó, trong đầu liền hiện lên tình cảnh tương tự vậy, hơn nữa phản ứng đầu tiên chính là âm thanh của thìa nạo đồ vật.
"Cũng mệt Dư Lâm Lâm anh hình dung ra được." Mặt Trương Tinh Hỏa trắng bệch, "Nhưng thật ra lần đầu tiên tôi nghe thấy loại âm thanh này, thật sự là tiếng thìa nạo đồ......" Anh ta nói nói, cơ thể lại bắt đầu run rẩy, một bộ dáng tùy thời sẽ ngất xỉu.
Ngẫm lại cũng đúng, người nằm bên cạnh mình chết mất, xương thịt còn bị một cái thìa nạo sạch chỉ còn lại tấm da người máu me nhầy nhụa, là ai cũng chịu không nổi kích thích này.
Đã xảy ra chuyện như vậy, mọi người đều ngủ không được, cảm giác trong cả tòa nhà thế này lại không có một nơi nào an toàn.
Tất cả mọi người về phòng khách, ngồi trên sô pha trầm mặc.
Nguyễn Nam Chúc rốt cuộc vẫn là vô lo, dựa vào bả vai Lâm Thu Thạch liền bắt đầu ngủ gà ngủ gật.
Đường Dao Dao ở bên cạnh chua lòm nói: "Chúc Manh này vẫn có thể ngủ à, Dư Lâm Lâm bả vai anh không mỏi sao?"
"Không mỏi." Lâm Thu Thạch nói, "Cô ấy có thể ngủ thì tốt."
"Ha hả, hai người thực sự có ý tứ." Đường Dao Dao nói, "Ở chỗ này còn có thể yêu đương......"
Lâm Thu Thạch không nói gì, chung quy hắn cũng không thể nói cô gái đang dựa vào vai hắn là đàn ông đi. Lời này nói ra ai tin, ai biết vì sao Nguyễn Nam Chúc vào cửa liền thành cô gái xinh đẹp nhất đâu.
Cứ như vậy ngáp, ngápp, mọi người rốt cuộc ngáp tới hừng đông.
Trương Tinh Hỏa rốt cuộc thoát ra khỏi sợ hãi, cười khổ nói bản thân thấy đói, muốn ăn một chút gì.
"Chỉ có bánh mì." Đường Dao Dao nói, "Đồ vật trong tủ lạnh anh sẽ không có hứng thú đi?"
Trương Tinh Hỏa lắc đầu ý bảo mình không có hứng thú, trước đó túi bọc thây còn nhét bên trong, tưởng tượng đến cái này còn ai có thể nuốt trôi.
Vốn dĩ hôm nay đã có người chết, mọi người đều cho rằng định luật bên trong cánh cửa sẽ không có tác dụng, ai biết một đám người tụ tập còn chưa ngồi tới nửa giờ, vậy mà tất cả đều thật sự đã ngủ.
Chờ đến sáng ngày hôm sau, mọi người mới tỉnh lại.
Lâm Thu Thạch là người đầu tiên tỉnh, hắn mở mắt liền thấy mọi người đều nằm ngã trên sô pha, Hứa Hiểu Chanh cùng Đường Dao Dao dựa vào nhau, Trương Tinh Hỏa nằm cuộn lại thành một đống. Tay Nguyễn Nam Chúc ôm cổ hắn, động tác tự nhiên ôm cả người hắn vào trong ngực.
Lâm Thu Thạch vừa động đậy, Nguyễn Nam Chúc cũng tỉnh, hắn mơ mơ màng màng mở mắt ra, nói: "Sáng rồi?"
"Ừ." Lâm Thu Thạch nói, "Tất cả chúng ta thế mà đều ngủ mất, quá nguy hiểm......"
"Có cái gì nguy hiểm." Nguyễn Nam Chúc không sao cả nói, "Ngủ ở phòng quan tài kia không thôi cũng đã chết, Diêm Vương muốn ngươi chết canh ba, ai dám giữ ngươi đến canh năm."
Hình như cũng thật đúng là như thế, Lâm Thu Thạch lộ vẻ mặt bất đắc dĩ.
Tiếng hai người nói chuyện cũng đánh thức những người khác từ trong ngủ mơ, phản ứng của Hứa Hiểu Chanh sau khi tỉnh lại không khác Lâm Thu Thạch lắm, đều cảm thấy cứ như vậy ngủ trên sô pha rất là nguy hiểm.
"Có gì để ăn không?" Trương Tinh Hỏa từ ngày hôm qua đã bắt đầu kêu đói bụng, lúc này tỉnh lại, kêu muốn ăn gì đó là chuyện thứ nhất anh ta làm.
"Tôi vào phòng bếp tìm xem." Đường Dao Dao đứng lên vào phòng bếp, một lát sau, trong phòng bếp truyền ra giọng cô ta, "Mọi người lại đây nhìn này?"
Lâm Thu Thạch cảm giác giọng cô ta có chút quái dị, đến khi vào trong phòng bếp, mới hiểu được tại sao giọng cô ta lại có vẻ kỳ quái như vậy.
Bởi vì trên bàn phòng bếp, đã bày sẵn bữa sáng.
Cháo thanh đạm, bánh mì nướng, còn có từng quả trứng gà tròn tròn đã luộc sẵn. Những thức ăn này nếu là ở ngoài cửa có lẽ sẽ cảm thấy hơi nhạt nhẽo, nhưng đối với mấy người đã vài ngày không ăn nổi một bữa tử tế mà nói, đã là cực kỳ hấp dẫn.
"Ai làm?" Lâm Thu Thạch hỏi.
"Không biết." Đường Dao Dao nói, "Lúc tôi bước vào đã thấy có, Trương Tinh Hỏa, anh vội cái gì ——"
Bọn họ còn đang nói chuyện, Trương Tinh Hỏa đã bưng bát ừng ực ừng ực uống cháo, uống xong liền quẹt miệng, nói: "Tôi đói quá, không thể đợi được."
"Hẳn là không có việc gì, tôi cũng đói bụng." Nguyễn Nam Chúc quan sát một chút, cảm thấy không có vấn đề gì, "Ăn đi."
Hắn hiện tại trên cơ bản là trụ cột của cả đội, hắn nói có thể ăn, mọi người đều bắt đầu cầm đũa.
Lâm Thu Thạch kỳ thật cũng rất đói, một hơi liền ăn hết một khúc bánh mì to cùng ba chén cháo, nhưng bởi vì không vượt qua được chướng ngại tâm lý trong lòng, nên vẫn luôn không động vào trứng gà.
Nguyễn Nam Chúc lại không kiêng kỵ gì, miệng há ba lần mỗi lần một quả, mới lau lau miệng tỏ vẻ đã ăn no.
Rốt cuộc giảm bớt đói khát, trên mặt mọi người đều xuất hiện sắc thái thoả mãn.
"No ghê." Hứa Hiểu Chanh xoa bụng, "Vui ghê á, đã lâu rồi mới được ăn no như vậy, ai làm cơm thế?"
"Quan tâm làm gì." Đường Dao Dao nói, "Ăn no là ——" Có lẽ là cô ta đang muốn nói ăn no là được, nhưng lời đã tới trên miệng, lại bị mạnh mẽ nuốt trở về.
Bởi vì có một bóng người chậm rãi xuất hiện trước mặt mọi người, đó là một người đàn bà mặc tạp dề, tóc rối tung, trên khuôn mặt bình thường mang theo nụ cười hiền từ, bà ta chú ý tới ánh mắt hoảng sợ của mọi người, liền xoay đầu, mỉm cười nói: "Mọi người nhìn tôi làm gì, ăn đi, tôi cố ý làm cho mọi người đó, thế nào, ăn ngon không?"
Hứa Hiểu Chanh bưng kín miệng, bịch bịch bịch vọt vào WC.
Không khí yên lặng đáng sợ, tất cả mọi người đều chuyển ánh mắt tới nguời đàn bà nọ —— chính là mẹ của chị em sinh ba hôm qua mới bị Chung Thành Giản khua dao chém chết, lúc này vốn nên đã chết thảm nay lại hoàn hảo không tổn hao gì đứng trước mặt bọn họ, còn bày ra vẻ mặt hiền từ hỏi bọn hắn bữa sáng ăn ngon không.
Cũng khó trách Hứa Hiểu Chanh lại chạy đến WC đi phun ra.
"Làm sao vậy, không thể ăn sao?" Bà ta dường như không hiểu vì sao mọi người dùng ánh mắt như vậy nhìn bà ta, vẫn đang tiếp tục đặt câu hỏi.
"Ăn ngon." Nguyễn Nam Chúc cuối cùng vẫn là mở miệng, "Cảm ơn đồ ăn của dì."
"Mọi người thích là tốt rồi." Người đàn bà ngọt ngào nở nụ cười, "Trẻ con trong nhà kén ăn, không giống mọi người, cái gì cũng đều thích ăn." Bà ta nói xong, xoay người cười ha hả đi ra ngoài, để lại một phòng mấy người biểu tình trên mặt đều như ăn phải phân.
Lâm Thu Thạch còn đỡ, Đường Dao Dao đã bắt đầu chửi bậy, xem bộ dáng cô ta sắp tức muốn hộc máu, hiển nhiên là bị một bụng đồ ăn vừa rồi làm cho ghê tởm.
Cũng đúng, người hôm qua vừa chia năm xẻ bảy ngay trước mắt, hôm nay đã làm cho bạn một bàn đồ ăn mỹ vị, đặt trên người ai chỉ sợ cũng đều sẽ cảm thấy bàn cơm này có vấn đề rất lớn. Đây là ví dụ điển hình cho nôn không ra, lại nuốt không trôi.
Đối mặt với ánh mắt bất thiện của mọi người, người đàn bà không thèm để ý, bà ta chậm rãi đi tới phòng bếp, mở miệng nói: "Trưa nay mọi người muốn ăn gì? Tủ lạnh lại có thêm rất nhiều thịt......" Bà ta cầm lấy dao, nhẹ nhàng vuốt ve một lát, "Có thể làm đồ ăn ngon cho mọi người."
Con dao bà ta cầm trong tay, chính là thứ hôm đó Chung Thành Giản vồ lấy chém bà ta tới thịt văng tứ tung, trên đó còn dính một chút vết bẩn màu đen.
Mọi người đều không nói chuyện, chậm rãi từ trong phòng bếp lui ra ngoài.
Hứa Hiểu Chanh cũng về tới phòng khách, cô ta nôn tới sắc mặt trắng bệch, cả người như là sắp phải ngất đi, ngồi trên sô pha thở hổn hển, giọng nói mang theo nức nở: "Tôi thật sự không chịu được, tôi muốn chết......"
"Cô nên sớm quen đi." Nguyễn Nam Chúc vô tình tỏ vẻ, "Có vài ngày cô nôn tới mấy lần, so với có thai còn dữ dội hơn."
Hứa Hiểu Chanh hức hức hức khóc lên.
"Bà ta sao lại sống được?" Đường Dao Dao nói, "Vậy hiện tại bà ta là người hay quỷ?"
"Người thì chắc chắn không phải người, quỷ cũng không phải quỷ," Nguyễn Nam Chúc, "Có lẽ bà ta chỉ là một NPC không thể thiếu, bởi vì rất quan trọng, chỉ cần chết đi liền sẽ đổi mới?"
Đường Dao Dao: "Cách nói của cô cũng mới đấy."
"Nhưng hiện tại có một vấn đề." Nguyễn Nam Chúc nói, "Nếu bà ta liên tục đổi mới, vậy còn ký ức gì về cái chết của mình không?"
Đường Dao Dao: "Chắc là không? Nếu có, bà ta nhìn thấy chúng ta sao lại bình tĩnh như vậy?"
Nguyễn Nam Chúc: "Bởi vì hung thủ đã biến mất?"
Đường Dao Dao nhấp môi.
Một người trong số họ đúng là đã thiếu mất, đó chính là Chung Thành Giản giết chết người đàn bà kia. Cũng mất công thời điểm bà ta sống lại Chung Thành Giản không ở đây, không thì dựa theo loại trạng thái tinh thần lúc trước của cậu ta, thật sự vô cùng có khả năng lại vồ lấy dao chém người đàn bà kia chết thêm một lần.
"Theo hướng tích cực, ít nhất có người giúp chúng ta làm bữa sáng." Nguyễn Nam Chúc rất có tâm nói, "Tôi không muốn ăn bánh mì nữa."
"Bà ta làm cô dám ăn?" Đường Dao Dao tỏ vẻ không tán đồng với Nguyễn Nam Chúc thần kinh thô.
"Hôm nay không phải cô đã ăn sao." Nguyễn Nam Chúc vô tình vạch trần sự thật tàn khốc, "Còn ăn nhiều hơn cả tôi, hơn nữa mọi người đều ăn."
Đường Dao Dao: "......"
Hứa Hiểu Chanh ngồi bên cạnh yếu ớt giơ tay: "Tôi không ăn, tôi nôn hết rồi."
Mọi người: "......" Vậy thì cô rất tuyệt.
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyễn Nam Chúc: Rất thích ăn trứng gà.
Lâm Thu Thạch:...... Cậu thích ăn trứng gà nhìn chằm chằm tôi làm gì?
Nguyễn Nam Chúc: Hiện tại chúng ta đều là trứng gà mà, ngoàm!
Lâm Thu Thạch:............ Cậu...... Nhả ra cho tôi......!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.