Chương 139: Trở về nơi bắt đầu
Tây Tử Tự
29/07/2021
Đó là một chiếc đồng hồ trông rất bình thường, khi đó Lâm Thu Thạch bắt đầu dọn vào căn hộ này, nó đã ở đó rồi. Cách một giờ, đồng hồ sẽ vang lên một lần, từ một cho tới mười hai giờ... Đinh đoong, đinh đoong, tiếng chuông vang vọng nhắc nhở Lâm Thu Thạch rằng dòng thời gian vẫn đang vô tình trôi.
Lâm Thu Thạch tháo đồng hồ xuống. Bởi vì đã treo trên tường quá lâu, bề mặt chiếc đồng hồ bị bao phủ bởi một lớp bụi mỏng, Lâm Thu Thạch tiện tay dùng giấy ăn lau sạch lớp bụi, sau đó nhẹ nhàng mở nắp chiếc đồng hồ.
Bên trong hộp đồng hồ không có thứ Lâm Thu Thạch muốn tìm. Cậu chăm chú nhìn vào cấu tạo phức tạp bên trong hộp, sau giây lát trầm tư, Lâm Thu Thạch nhấn giữ núm xoay điều khiển kim phút, khẽ vặn ngược..
Lúc này, chiếc kim trên bề mặt chiếc đồng hồ bắt đầu đi giật lùi, chạy qua số “12", rồi sang số “11". Lâm Thu Thạch sững người, trước mắt cậu hiện ra vô số hình ảnh phức tạp giữa những hình ảnh đó là một người đàn ông mặc áo mỉm cười rạng ngời nhìn câu, nói: "Lâm Thu Thạch, em thích anh lắm." Tiếp sau đó là vô số hoạt cảnh quen khác, có những cái Lâm Thu Thạch còn nhớ, có những cái chỉ là ký ức phai mờ, nhưng tất cả lướt qua trong trí óc của cậu như một slide trình chiếu vậy.
Khi những hình ảnh trong hồi ức dừng lướt qua, Lâm Thu Thạch khẽ cử động ngón tay, đưa kim giờ về số “10", cậu nhìn lại cánh cửa của Tương Nữ.
Ngay sau ấy, không cần sự tác động của Lâm Thu Thạch, kim phút trên đồng hồ bắt đầu chầm chậm chuyển động, vô số ký ức lại lần nữa ùa vào đầu óc Lâm Thu Thạch.
Cậu cảm thấy đầu mình đau khủng khiếp, vô tình bàn tay khẽ buông làm chiếc đồng hồ đập mạnh xuống đất.
"A!" Lâm Thu Thạch ôm đầu, cảm thấy như não đang trong một chiếc kính vạn hoa cực đại, các mảng màu trong kính chính là không gian trong cửa, cậu thấy lại vô số quỷ quái, thấy lại bạn bè đã mất, còn gặp cả Nguyễn Nam Chúc.
Nguyễn Nam Chúc trong ảo ảnh đang mỉm cười rạng rỡ, đưa bàn tay ra với cậu, nói: “Chào anh, tôi là Nguyễn Bạch Khiết."
Ảo ảnh thoắt thay đổi, vẫn là Nguyễn Nam Chúc trong một hình dạng khác, hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Thu Thạch với vẻ lạnh nhạt, nói: “Chào mừng gia nhập Hắc Diệu Thạch."
Lâm Thu Thạch không biết tình trạng ấy tiếp diễn trong bao lâu, đợi khi cơn đau khủng khiếp rút lui khỏi đầu óc, trời bên ngoài đã tối rồi.
Bốn bề vắng lặng, Lâm Thu Thạch gắng gượng bò dậy, đi đến bên chiếc đồng hồ bị rơi vỡ, cầm nó lên.
Nhưng ngay khoảnh khắc Lâm Thu Thạch nhặt đồng hồ lên, dường có vật gì rơi ra từ hộp đồng hồ. "Cạch", mặt đất bên dưới vang lên tiếng kim loại va đập giòn tan.
Mới đầu Lâm Thu Thạch còn tưởng đồng hồ bị rớt linh kiện ra ngoài, nhưng khi cúi xuống để nhìn rõ thứ vừa rơi dưới chân, vẻ mặt cậu gần như đông cứng
Thứ rớt ra từ hộp đồng hồ, là chiếc chìa khóa đồng...không những vậy, có những hai chìa.
Lâm Thu Thạch nhìn hai chiếc chìa khóa ở dưới chân, hít vào một hơi thật sâu để ổn định lại tinh thần, rồi mới các xuống nhặt chúng lên.
Đó là hai chiếc chìa đồng giống hệt nhau, điểm khác biệt duy nhất là một dòng chữ mờ nhạt được khắc trên đó
Chìa khóa vốn lạnh, nhưng cầm nó trong tay, Lâm Thu Thạch lại cảm thấy bỏng rát. Cậu quan sát kỹ, phát hiện một chìa có khắc bốn chữ nhỏ: Sự sống hư ảo, chìa còn lại thì khắc bốn chữ: Cái chết chân thực.
Sự sống hư ảo, Cái chết chân thực? Lâm Thu Thạch cầm chìa khóa trong tay mà ngẩn người, nhất thời, cậu vẫn chưa thể hiểu ý nghĩa của hai hàng chữ đó. Cậu lấy ngón tay xoa bề mặt chìa khóa, đang định ngắm cho kỹ thì chợt cảm thấy một luồng khí lạnh buốt truyền qua tay mình, tiếp đó, chiếc chìa khóa khắc chữ Sự sống hư ảo tan thành bột vụn trên tay cậu... Vậy là cậu chỉ còn chiếc Cái chết chân thực.
Cái chết chân thực? Lâm Thu Thạch nghĩ đến điều gì đó, bèn nắm chặt lấy chìa khóa, rảo bước đi đến cửa ra vào. Sau khi hít một hơi thật sâu, cậu trịnh trọng mở cánh cửa bất ngờ xuất hiện một hành lang quen thuộc, trên đó chính là mười hai cánh cửa sắt màu đen.
Thế nhưng mười một cửa trong số đó đã bị niêm phong, chỉ còn cánh cửa thứ mười hai đứng trơ trọi ở đầu bên kia hành lang.
Lâm Thu Thạch đi vào giữa hai hàng cửa sắt, cậu thấy trên cánh cửa thứ mười hai treo một ổ khóa lớn màu đen, bên cúi đầu nhìn chiếc chìa trong tay mình.
Ngay lúc này, cậu đã hiểu thể nào là hư ảo và chân thực.
Cuộc sống mà cậu đang sống là hư ảo, đó là thế giới sẽ không có sự can thiệp của cửa, những người đã xảy ra nếu không có chết trong cửa đều được hồi sinh tại đây, họ vẫn đang sống quanh Lâm Thu Thạch, nếu muốn, cậu có thể tiếp tục sống cuộc đời của mình bên họ.
Còn chân thực, thì ám chỉ thế giới ban đầu mà Lâm Thu Thạch sẽ trở về. Cửa cấp mười hai là một câu hỏi lựa chọn, quyền lựa chọn nằm trong tay Lâm Thu Thạch.
Cậu có thể ở lại thế giới này, làm lại từ đầu với Nguyễn Nam Chúc, người hiện giờ đã không còn biết cậu là ai, hoặc rời khỏi. Nhưng có một vấn đề nếu lựa chọn rời khỏi, đó là Nguyễn Nam Chúc sẽ lựa chọn như thế nào? Liệu hắn có tìm thấy chìa khóa không, nếu Nguyễn Nam Chúc tìm thấy chìa khóa mà lại chọn Sự sống hư ảo, thì khi Lâm Thu Thạch trở lại thế giới thực, liệu rằng cậu còn gặp được hắn hay không.
Lâm Thu Thạch nắm chặt chiếc chìa khóa trong tay.
Cậu ngoảnh đầu, nhìn hành lang sau lưng, tất cả những cánh cửa dán niêm phong trên ấy đều là ký ức của cậu ở Hắc Diệu Thạch. Những ký ức ấy có thể không vui vẻ, nhưng đều là thật.
Nhưng Nguyễn Nam Chúc sẽ lựa chọn thế nào?
Mối quan hệ giữa Lâm Thu Thạch và gia đình rất lạnh nhạt, cậu cũng không có nhiều bạn bè, người duy nhất khiến cậu không nỡ xa rời chỉ có Nguyễn Nam Chúc thì khác, nếu không gặp phải cửa, Nguyễn Nam Chúc sẽ có được mối quan hệ tốt đẹp với gia đình của mình, hắn sẽ không mất đi quá nhiều bạn bè như bây giờ..
Lâm Thu Thạch bật cười buồn bã, cuối cùng cậu đã hiểu vì sao hầu như chẳng có ai nhắc đến cửa cấp mười hai. Bởi vì cửa cấp mười hai vốn dĩ không hề tồn tại.
Sau khi trải qua vô số cửa ải đầy rấy quái vật, một vùng đất thần tiên hoàn mỹ hiện ra trước mắt mọi người, phàm là con người đều khó tránh khỏi dao động,
Dù nghĩ thế, nhưng Lâm Thu Thạch đã sớm có quyết định của mình.
Đối với cậu, thế giới không có Nguyễn Nam Chúc đều là giả, cậu chẳng hề do dự đưa ra quyết định của mình.
Lâm Thu Thạch mỉm cười, cậu đưa tay lau mặt một cái, muốn lau đi thứ gì đó. Cậu cắm chìa khóa vào ổ khóa bằng sắt trên cửa.
"Cạch" một tiếng, ổ khóa bằng sắt rơi xuống, một con đường tràn ngập ánh sáng trắng xuất hiện trước mắt Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch ngoảnh đầu nhìn hành lang phía sau một cái, khẽ nói: “Tạm biệt.” Đoạn, cầu sải bước tiến vào con đường ánh sáng.
Hành lang trước mắt Lâm Thu Thạch lúc này dài hơn bất cứ hành lang nào cậu từng đi qua, xung quanh tràn ngập ánh sáng khiến trái tim Lâm Thu Thạch chợt bình tĩnh hẳn.
Cậu đi mãi về phía trước, cuối cùng đã tới cuối con đường.
Cảnh vật trước mắt chợt thay đổi, Lâm Thu Thạch một khung cảnh quen thuộc.
Lâm Thu Thạch đã trở lại thế giới ban đầu, bấy giờ, cậu đang ngồi trên giường phòng ngủ của Nguyễn Nam Chúc. Sau khi trở lại, việc đầu tiên cậu làm là đi tìm Nguyễn Nam Chúc, khổ nỗi cậu không hề trông thấy bóng dáng của Nguyễn Nam Chúc đầu cả.
Lâm Thu Thạch vội vội vàng vàng xuống tầng, thấy Diệp Điều đang ngồi trên sofa trong phòng khách, bèn đến nói với hắn: "Diệp Điều? Cậu có thấy Nguyễn Nam Chúc đâu không?"
Nghe thấy giọng Lâm Thu Thạch, Diệp Điểu mừng rỡ nói: "Anh ra rồi ạ!!"
Lâm Thu Thạch: “Phải... cậu có thấy Nguyễn Nam Chúc đâu không?"
Diệp Điểu nói: "Chị Lư có làm đồ ăn cho anh đó!"
Lâm Thu Thạch: ".."
Diệp Điểu nói tiếp: “Anh thoát ra được rồi thì dĩ nhiên chúng ta phải ăn mừng mới được... "
Lâm Thu Thạch nói: "Diệp Điều?"
Diệp Điểu: “Dạ?"
Lâm Thu Thạch: "Cậu không muốn hỏi tôi đã trải qua những gì trong cửa cấp mười một u?"
Diệp Điều nghe Lâm Thu Thạch nói vậy, vẻ mặt hơi trở nên ngơ ngác, hắn bảo: “Anh nói gì vậy? Em không nghe rõ."
Lâm Thu Thạch nói: “Tôi đang nói đến nội dung của cửa cấp mười một...” Cậu lặp lại lần nữa, nhưng rồi phát hiện chuyện này là vô ích, bởi vì sự nghi hoặc trong mắt
Diệp Điều hoàn toàn không biến mất nhờ những lời cậu nói, mà trái lại càng dày thêm: "Anh Lâm, anh nói gì co?"
Lâm Thu Thạch im bặt, cậu nghiến răng, giọng nói trở nên khàn khàn: “Cậu... có biết Nguyên Nam Chúc là ai không?"
Nét mặt Diệp Điều như bị đóng băng trong giây lát, sau ấy, Lâm Thu Thạch thấy hắn thận trọng lắc đầu.
"Không ạ." Diệp Điểu nói: “Nguyễn Nam Chúc là ai thế?”
Đầu óc Lâm Thu Thạch trở nên choáng váng mất một lúc, suýt chút nữa cậu trượt chân ngã ra đất, phải gắng gượng bầu lấy sofa mới có thể đứng vững. Cậu khàn giọng hỏi thêm: “Cậu không quen Nguyễn Nam Chúc? Vậy thủ lĩnh của Hắc Diệu Thạch là ai?"
"Là anh chứ ai?" Diệp Điểu sửng sốt nói: "Anh Lâm, anh... không sao chứ?"
Lâm Thu Thạch đứng lặng tại chỗ hồi lâu. Sau đó, trong ánh mắt hoảng hốt của Diệp Điều, cậu vội vàng chạy lên tầng. Cậu đi tới phòng Nguyễn Nam Chúc, bắt đầu lục tung mọi thứ hòng tìm ra dấu vết tổn tại của Nguyễn Nam Chúc, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Trong phòng chỉ có dấu vết của một mình cậu, Nguyễn Nam Chúc trở thành một người không tồn tại.
Lâm Thu Thạch đứng như trời trồng. Rồi cậu lại nhớ ra điều gì đó, vội vàng lao xuống tầng dưới, hỏi Diệp Điều:“Diệp Điều, tôi vừa ra khỏi cửa cấp bao nhiêu?
Ánh mắt Diệp Điều nhìn về phía Lâm Thu Thạch càng thêm hoảng sợ, hắn cẩn thận nói: “Cửa... cấp mười hai…"
Một khoảng lặng dài
Từ phản ứng của Lâm Thu Thạch, Diệp Điều nhìn ra một chút manh mối, bèn nói: “Anh Lâm, anh không sao chứ?"
Lâm Thu Thạch bỗng cười phá lên, cậu cười đến chảy cả nước mắt, vừa cười vừa khoát tay, loạng choạng rời khỏi phòng khách.
Lâm Thu Thạch, thủ lĩnh của Hắc Diệu Thạch có thể thành công thoát ra khỏi cửa cấp mười hai, đáng lẽ là một chuyện hết sức đáng ăn mừng thể nhưng trong biệt thự không hiểu sao như có một bóng đen quái dị bao phủ. Mọi người đều cảm thấy đầu óc Lâm Thu Thạch gặp phải vấn đề, dường như sau khi phải chịu đả kích quá lớn, cậu đã tự tuởng tượng ra một nhân vật không có thật.
Còn Lâm Thu Thạch, sau một đêm nghỉ ngơi, cậu mới có thể miễn cưỡng bình tĩnh lại, hôm sau lại tìm Diệp Điều để đối chứng một số thông tin.
Qua đó, Lâm Thu Thạch phát hiện, ngoại trừ Nguyễn Nam Chúc, những sự việc khác trong quá khứ đều giữ nguyên.
Đàm Tảo Tào và Trình Thiên Lý đều đã mất, Trình Nhất Tạ rời khỏi Hắc Diệu Thạch, những thành viên khác của Hắc Diệu Thạch đều là người do Lâm Thu Thạch chiêu nạp, bao gồm cả Trần Phi, Dịch Mạn Mạn và Lư Diễm Tuyết.
Lâm Thu Thạch mới chính là nhân vật chủ chốt của Hắc Diệu Thạch, thậm chí cậu còn là bạn thân của Bạch Minh.
Cho đến lúc này, Lâm Thu Thạch đã không làm rõ được rốt cuộc là bản thân mình bịa ra nhân vật Nguyễn Nam Chúc, hay chính cửa đã xóa sạch sự tồn tại của Nguyễn Nam Chúc.
Hoặc cũng có thể, Nguyễn Nam Chúc chính là cửa cấp mười hai của Lâm Thu Thạch, là kiếp nạn của cậu.
Theo lý mà nói, có thể ra khỏi cửa cấp mười hai, Lâm Thu Thạch chắc chắn sẽ trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người, bởi vì cậu biết được nội dung của cửa cấp mười hai.
Nhưng điều kỳ lạ là sự tồn tại của Lâm Thu Thạch đã bị bỏ lơ, cậu nghĩ tới nhân vật đàn anh luôn mơ hồ, những câu chuyện của Nguyễn Nam Chúc
Đám Diệp Điều bắt đầu lờ đi sự tồn tại của cậu một cách vô thức, rõ ràng cậu đang ở ngay đó, nhưng họ dường như chẳng nhìn thấy cậu, thậm chí chẳng ai chủ động hỏi những việc liên quan đến cửa.
Lâm Thu Thạch cảm thấy mọi thứ quá phi lý, phi lý đến mức nực cười. Ngày thứ hai sau khi trở về, cậu đến nhà Nguyễn Nam Chúc hỏi thăm, lại phát hiện ra ở đó hoàn toàn không có người nào như vậy, cũng nói Nguyễn Nam Chúc không hề tồn tại, tất cả mọi người đều nói cho Lâm Thu Thạch cùng một đáp án.
Nhưng Lâm Thu Thạch không tin, cậu dọn ra khỏi Hắc Diệu Thạch, trở về căn hộ chung cư mình đã thuê trước kia.
Người trong Hắc Diệu Thạch vốn định khuyên cậu ở lại, nhưng Lâm Thu Thạch đã quyết ý phải đi. Lâm Thu Thạch chỉ nói với họ rằng, đừng nên mang ý xấu khi vào cửa, nếu không sẽ gặp phải báo ứng, tất cả đều có ứng. Đại khái vì cách nói này khá gián tiếp nên lời này không bị người đều có thể nghe thấy. Nhưng dù nghe thấy, họ cũng không mở miệng hỏi Lâm Thu Thạch câu hỏi mà cậu nghe nhất: “Anh đã trải qua những gì ở cửa cấp mười hai?"
Có lẽ để tránh nội dung của cửa bị tiết lộ ngoài, nên Lâm Thu Thạch cảm thấy quá nực cười, khóe miệng cậu nhếch lên, cửa mới sử dụng phương pháp bảo mật như vậy. Lâm Thu nhưng không sao cười nổi
Điều an ủi duy nhất sau khi thoát ra ngoài, chính là số tiền khổng lồ trong thẻ ngân hàng vẫn còn đó. Lâm Thu Thạch dùng một phần tiền trong tài khoản mua đứt căn hộ chung cư trước kia, ôm Hạt Dẻ trở về, đồng thời sửa sang lại để căn hộ trở về dáng vẻ như khi mình vẫn còn sống ở đó.
Tựa như chỉ cần làm vậy thì một ngày nào đó mở mắt ra sẽ trông thấy Nguyễn Nam Chúc ngồi bên giường, nói lời chào buổi sáng với cậu như ngày đầu gặp mặt.
Lâm Thu Thạch nghĩ, cho dù cả thế giới lãng quên Nguyễn Nam Chúc, thì cậu cũng sẽ không bao giờ quên người ấy, đó là lời cậu đã hứa hẹn. Có lẽ Nguyễn Nam Chúc đã chọn cuộc sống hư ảo trong cửa, để cậu cô đơn một mình trong hiện thực băng giá, nhưng cậu vẫn yêu Nguyễn Nam Chúc, càng không bao giờ trách cứ hắn.
Thời gian tiếp tục trôi đi, mới đó mà đã một năm kể từ ngày Lâm Thu Thạch rời khỏi cửa.
Từ những ngày ban đầu lùng sục tung tích của Nguyễn Nam Chúc như điên dại, cho đến khi chấp nhận sự thật tàn khốc, Lâm Thu Thạch phải trải qua một thời gian dài để điều chỉnh tâm lý trở lại bình thường.
Thậm chí cậu từng mất ngủ hơn một tháng liền, chỉ vì mỗi lần nhắm mắt lại, cậu lại như nghe thấy tiếng Nguyễn Nam Chúc thì thầm bên tai mình.
Cậu đến ngôi trường mà Nguyễn Nam Chúc giảng dạy trong cửa, thậm chí nhờ người đi tìm thông tin về tất cả người tên Nguyễn Nam Chúc ở đất nước này, nhưng tất cả mọi dấu hiệu đều chỉ đến một sự thật, rằng thế giới này hoàn toàn không tồn tại Nguyễn Nam Chúc mà cậu từng biết.
Lâm Thu Thạch tưởng mình sẽ phát điên vì chuyện này, thế nhưng cuối cùng cậu vẫn vượt qua. Trong những đêm dài đằng đẵng, cậu chỉ biết ôm Hạt Dẻ ngồi trước tivi, xem chương trình thời sự phát lại, hy vọng có ai đó gõ cửa nhà mình.
Nhưng khi tất cả mọi hy vọng đã bị dập tắt. Lâm Thu Thạch cũng dần trơ lì, đánh mất sự chờ mong với cuộc sống.
Cho tới một ngày nọ, Lâm Thu Thạch đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.
Đó là số điện thoại của Diệp Điều, sau khi kết nối.
trong điện thoại vang lên giọng nói vô cùng phấn khích của hắn: "Anh Lâm, anh Nguyễn về rồi!"
Nghe thế, Lâm Thu Thạch sửng sốt vài giây: “Cậu nói sao?"
"Em nói anh Nguyễn về rồi!" Diệp Điểu nói: "Anh ấy đang đi tìm anh khắp nơi!"
Lâm Thu Thạch đang đi đường, vì quá tập trung vào lời nói của Diệp Điểu nên bất cẩn vấp phải hòn đá, “bốp"
một tiếng làm rơi điện thoại xuống đất. Đến khi Lâm Thu Thạch cuống cuồng nhặt điện thoại lên thì phát hiện màn hình chi chít vết rạn, cuộc gọi dĩ nhiên đã bị ngắt quãng.
"Chết tiệt." Lâm Thu Thạch buột miệng chửi tục, xoay người gọi taxi đến thẳng Hắc Diệu Thạch.
Vậy nhưng khi đến cổng biệt thự, cậu lại cảm thấy ngần ngại không muốn vào, cảm giác như người xa quê lâu ngày trở về vậy, Lâm Thu Thạch sợ niềm hy vọng sẽ lại trở thành thất vọng.
Cậu do dự tần ngần mãi, cuối cùng hạ quyết tâm, đang định nhấn chuông thì bỗng "két" một tiếng cổng trước mặt bị ai đó mở ra.
Gương mặt Nguyễn Nam Chúc xuất hiện phía sau cửa, trong khoảnh khắc khi nhìn thấy Lâm Thu Thạch, hắn liền dang tay ôm Lâm Thu Thạch vào lòng, siết thật mạnh, như thể muốn ép Lâm Thu Thạch nhập luôn vào cơ thể mình vậy.
Xin lỗi” hắn nói, "em về muộn quá."
Lâm Thu Thạch không biết nên nói gì, cậu vùi mặt vào vào vai Nguyễn Nam Chúc, hít hà mùi hương chỉ thuộc về hắn.
Cậu cất giọng khàn khàn: "Tại sao giờ này em mới về: Tìm mỗi cái chìa khóa mà lâu vậy sao?!"
Nguyễn Nam Chúc gượng cười: "Em không ngờ chìa khóa lại được giấu trong đồng hồ nước"
Lâm Thu Thạch có rất nhiều lời muốn nói, nhưng Nguyễn Nam Chúc đã chủ động cúi xuống, khiến ngàn vạn lời nói tan chảy trong ấm áp.
Lâm Thu Thạch cảm thấy người mình nhũn ra, cậu lầu bầu: “Anh cứ tưởng em không về nữa chứ."
Nguyễn Nam Chúc nhìn cậu.
"Anh tưởng em đã chọn thế giới hư ảo." Lâm Thu Thạch nói: “Anh tưởng mình sẽ mãi một mình."
"Em đã nói rồi," Nguyễn Nam Chúc nói, "thế giới không có anh, đều là giả."
"Nhưng thế giới đó cũng có anh mà." Lâm Thu Thạch nhìn Nguyễn Nam Chúc vẻ ngờ vực: “Có phải em đã gặp anh lúc trẻ không?"
Nguyễn Nam Chúc nói: "Không hề."
Lời đáp quá dứt khoát của Nguyễn Nam Chúc lại khiến Thu Thạch sinh lòng nghi ngờ. Lúc này, cậu đã hiểu
cảm giác của Nguyễn Nam Chúc khi tự ghen với bản thân hồi trẻ, Lâm Thu Thạch nói: “ Nguyễn Nam Chúc, em được lắm... để anh chờ lâu như vậy."
Nguyễn Nam Chúc vội vàng xin lỗi, sau đó hỏi Lâm Thu Thạch những chuyện đã xảy ra trong năm vừa rồi.
Lâm Thu Thạch nói: "Tìm chỗ nào đấy ăn cơm đã anh đói rồi."
Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu.
Vậy là hai người lái xe đến một nhà hàng gần đó. Không phải họ không muốn nói chuyện ở Hắc Diệu Thạch, mà là vì những nội dung trao đổi liên quan đến cửa trước mặt người khác đều sẽ bị "làm mờ" một cách không nương tay, cảm giác bị xem như vô hình đó cực kỳ khó chịu, nếu đã vậy thà hai người tìm một nơi bí mật để nói chuyện.
Lâm Thu Thạch chi kể lại ngắn gọn những chuyện đã xảy ra từ khi rời khỏi cửa cho tới nay. Tuy lời lẽ của cậu rất vắn tắt, nhưng Nguyễn Nam Chúc vẫn hiểu được một năm vừa qua thật sự là khoảng thời gian khó khăn đối với Lâm Thu Thạch.
"Em xin lỗi vì đã về quá muộn." Nguyễn Nam Chúc khẽ chạm môi lên đầu ngón tay Lâm Thu Thạch, mong nhận được sự tha thứ của người yêu.
Quả thực trước khi gặp Nguyễn Nam Chúc, Lâm Thu Thạch đã rất oán giận. Nhưng sau khi gặp hắn, những tức giận và oán trách ấy nhanh chóng tiêu tan trong gia cậu nói: “Chỉ cần em trở về, anh sẽ không trách em.
Nguyễn Nam Chúc nói: “Ừm, chắc chắn là em phải trở về chứ.
Thu Thạch nhoẻn miệng cười.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện với nhau, Lâm Thu Thạch lắng nghe Nguyễn Nam Chúc kể những chuyện đã xảy ra trong cửa. Quả thực Nguyễn Nam Chúc đã đi tìm Lâm Thu Thạch thời niên thiếu, hai bên trở thành bạn bè với nhau. Nhưng về sau Nguyễn Nam Chúc phát hiện ra nơi cất khóa, cuối cùng quyết định thoát ra ngoài.
Lâm Thu Thạch nốc rượu liên tục, nói: "Em không biết là khi em mất tích, những người khác chẳng còn ai nhận ra em cả, chỉ mình anh vẫn nhớ... anh cứ tưởng mình bị điên chứ."
Nguyễn Nam Chúc cười nhẹ
"Thậm chí anh còn tưởng em chính là cửa cấp mười hai của anh." Lâm Thu Thạch nói: "Thật sự anh như phát điên vậy."
Nguyễn Nam Chúc châm đầy ly rượu cho Lâm Thu Thạch, nói: “Đừng vội, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian."
WebTru yenOn linez. com
Mắt Lâm Thu Thạch loang loáng ánh nước, cậu nói:“Cũng may giờ em đã về.”
"Đúng vậy," Nguyễn Nam Chúc nắm lấy ngón tay Lâm Thu Thạch, "giờ em đã về."
Tối hôm ấy, Lâm Thu Thạch không thể nhớ mình đã về nhà bằng cách nào, chỉ biết sáng hôm sau, khi tỉnh lại, cậu cảm thấy người mình đau nhức ê ẩm, quay sang nhìn thì thấy gương mặt say ngủ của Nguyễn Nam Chúc.
Lâm Thu Thạch ngắm gương mặt đang say ngủ của Nguyễn Nam Chúc, khẽ giơ ngón tay, thận trọng chạm vào làn da của hắn. Sau khi cảm nhận hơi ấm truyền qua ngón tay, cậu mới thở hắt ra như trút được một gánh nặng.
Đây không phải giấc mơ, Nguyễn Nam Chúc đã sự trở về.
Lâm Thu Thạch lấy một điếu thuốc từ trong túi đồ bên cạnh, châm lửa rồi chậm rãi hút.
Nguyễn Nam Chúc sực tỉnh khỏi giấc mộng, mơ mơ màng màng bảo: "Anh hút thuốc từ lúc nào thế, không cho hút." Hắn đưa tay lấy điếu thuốc khỏi miệng Lâm Thu Thạch, ném vào chiếc gạt tàn để gần đó.
"Anh không nhịn được..." Lâm Thu Thạch nói: “Em đã về, nên từ nay không hút nữa."
Nguyễn Nam Chúc ngồi dậy: “Anh muốn ăn gì không?"
Lâm Thu Thạch nói: “Gì cũng được.” Cậu uể oải nghịch điện thoại, nhìn Nguyễn Nam Chúc để lưng trần đi vào bếp làm đồ ăn cho mình.
Lâm Thu Thạch ngáp dài một cái, theo thói quen đăng nhập vào diễn đàn về cửa, nhưng cậu nhận ra diễn đàn hôm nay rất khó vào, chật vật mãi mới kết nối được. Trong diễn đàn có vô số chủ đề na ná nhau:
Tại sao cửa cấp mười hai lại bị niêm phong vậy?
Tôi cứ tưởng mình nhìn nhầm, nhưng thật sự cửa cấp mười hai đã bị niêm phong! Đây là bug hay chuyện gì đang xảy ra?
Trời đất ơi, điều này liệu có nghĩa là từ nay chúng ta chỉ có vượt qua mười một cửa là phá đảo?
Lâm Thu Thạch nhíu mày, định xem kỹ hơn các nội dung đó, thì Nguyễn Nam Chúc ra đứng tựa bên khung cửa, nói: “ Trứng chiên lòng đào nhé?"
Lâm Thu Thạch: "Gì cũng được.”
Nguyễn Nam Chúc nghiêng đầu: “Anh xem gì thế? Có ai đẹp hơn em sao?" Hắn đến bên cạnh Lâm Thu Thạch, rút điện thoại khỏi tay cậu.
"Không đẹp bằng em," Lâm Thu Thạch nói Chúc Manh nhà mình dĩ nhiên là đẹp nhất rồi "
Nguyễn Nam Chúc bật cười, hắn khẽ nói bằng giọng khàn khàn: “Lại đói rồi."
Lâm Thu Thạch: “Hừm...?!” Cậu chưa kịp phản ứng thì Nguyễn Nam Chúc đã lao vào.
Bỏ đi, chỉ cần hắn trở về là tốt rồi, những việc khác chi ly làm gì cho mệt.
Lâm Thu Thạch tháo đồng hồ xuống. Bởi vì đã treo trên tường quá lâu, bề mặt chiếc đồng hồ bị bao phủ bởi một lớp bụi mỏng, Lâm Thu Thạch tiện tay dùng giấy ăn lau sạch lớp bụi, sau đó nhẹ nhàng mở nắp chiếc đồng hồ.
Bên trong hộp đồng hồ không có thứ Lâm Thu Thạch muốn tìm. Cậu chăm chú nhìn vào cấu tạo phức tạp bên trong hộp, sau giây lát trầm tư, Lâm Thu Thạch nhấn giữ núm xoay điều khiển kim phút, khẽ vặn ngược..
Lúc này, chiếc kim trên bề mặt chiếc đồng hồ bắt đầu đi giật lùi, chạy qua số “12", rồi sang số “11". Lâm Thu Thạch sững người, trước mắt cậu hiện ra vô số hình ảnh phức tạp giữa những hình ảnh đó là một người đàn ông mặc áo mỉm cười rạng ngời nhìn câu, nói: "Lâm Thu Thạch, em thích anh lắm." Tiếp sau đó là vô số hoạt cảnh quen khác, có những cái Lâm Thu Thạch còn nhớ, có những cái chỉ là ký ức phai mờ, nhưng tất cả lướt qua trong trí óc của cậu như một slide trình chiếu vậy.
Khi những hình ảnh trong hồi ức dừng lướt qua, Lâm Thu Thạch khẽ cử động ngón tay, đưa kim giờ về số “10", cậu nhìn lại cánh cửa của Tương Nữ.
Ngay sau ấy, không cần sự tác động của Lâm Thu Thạch, kim phút trên đồng hồ bắt đầu chầm chậm chuyển động, vô số ký ức lại lần nữa ùa vào đầu óc Lâm Thu Thạch.
Cậu cảm thấy đầu mình đau khủng khiếp, vô tình bàn tay khẽ buông làm chiếc đồng hồ đập mạnh xuống đất.
"A!" Lâm Thu Thạch ôm đầu, cảm thấy như não đang trong một chiếc kính vạn hoa cực đại, các mảng màu trong kính chính là không gian trong cửa, cậu thấy lại vô số quỷ quái, thấy lại bạn bè đã mất, còn gặp cả Nguyễn Nam Chúc.
Nguyễn Nam Chúc trong ảo ảnh đang mỉm cười rạng rỡ, đưa bàn tay ra với cậu, nói: “Chào anh, tôi là Nguyễn Bạch Khiết."
Ảo ảnh thoắt thay đổi, vẫn là Nguyễn Nam Chúc trong một hình dạng khác, hắn ngẩng đầu nhìn Lâm Thu Thạch với vẻ lạnh nhạt, nói: “Chào mừng gia nhập Hắc Diệu Thạch."
Lâm Thu Thạch không biết tình trạng ấy tiếp diễn trong bao lâu, đợi khi cơn đau khủng khiếp rút lui khỏi đầu óc, trời bên ngoài đã tối rồi.
Bốn bề vắng lặng, Lâm Thu Thạch gắng gượng bò dậy, đi đến bên chiếc đồng hồ bị rơi vỡ, cầm nó lên.
Nhưng ngay khoảnh khắc Lâm Thu Thạch nhặt đồng hồ lên, dường có vật gì rơi ra từ hộp đồng hồ. "Cạch", mặt đất bên dưới vang lên tiếng kim loại va đập giòn tan.
Mới đầu Lâm Thu Thạch còn tưởng đồng hồ bị rớt linh kiện ra ngoài, nhưng khi cúi xuống để nhìn rõ thứ vừa rơi dưới chân, vẻ mặt cậu gần như đông cứng
Thứ rớt ra từ hộp đồng hồ, là chiếc chìa khóa đồng...không những vậy, có những hai chìa.
Lâm Thu Thạch nhìn hai chiếc chìa khóa ở dưới chân, hít vào một hơi thật sâu để ổn định lại tinh thần, rồi mới các xuống nhặt chúng lên.
Đó là hai chiếc chìa đồng giống hệt nhau, điểm khác biệt duy nhất là một dòng chữ mờ nhạt được khắc trên đó
Chìa khóa vốn lạnh, nhưng cầm nó trong tay, Lâm Thu Thạch lại cảm thấy bỏng rát. Cậu quan sát kỹ, phát hiện một chìa có khắc bốn chữ nhỏ: Sự sống hư ảo, chìa còn lại thì khắc bốn chữ: Cái chết chân thực.
Sự sống hư ảo, Cái chết chân thực? Lâm Thu Thạch cầm chìa khóa trong tay mà ngẩn người, nhất thời, cậu vẫn chưa thể hiểu ý nghĩa của hai hàng chữ đó. Cậu lấy ngón tay xoa bề mặt chìa khóa, đang định ngắm cho kỹ thì chợt cảm thấy một luồng khí lạnh buốt truyền qua tay mình, tiếp đó, chiếc chìa khóa khắc chữ Sự sống hư ảo tan thành bột vụn trên tay cậu... Vậy là cậu chỉ còn chiếc Cái chết chân thực.
Cái chết chân thực? Lâm Thu Thạch nghĩ đến điều gì đó, bèn nắm chặt lấy chìa khóa, rảo bước đi đến cửa ra vào. Sau khi hít một hơi thật sâu, cậu trịnh trọng mở cánh cửa bất ngờ xuất hiện một hành lang quen thuộc, trên đó chính là mười hai cánh cửa sắt màu đen.
Thế nhưng mười một cửa trong số đó đã bị niêm phong, chỉ còn cánh cửa thứ mười hai đứng trơ trọi ở đầu bên kia hành lang.
Lâm Thu Thạch đi vào giữa hai hàng cửa sắt, cậu thấy trên cánh cửa thứ mười hai treo một ổ khóa lớn màu đen, bên cúi đầu nhìn chiếc chìa trong tay mình.
Ngay lúc này, cậu đã hiểu thể nào là hư ảo và chân thực.
Cuộc sống mà cậu đang sống là hư ảo, đó là thế giới sẽ không có sự can thiệp của cửa, những người đã xảy ra nếu không có chết trong cửa đều được hồi sinh tại đây, họ vẫn đang sống quanh Lâm Thu Thạch, nếu muốn, cậu có thể tiếp tục sống cuộc đời của mình bên họ.
Còn chân thực, thì ám chỉ thế giới ban đầu mà Lâm Thu Thạch sẽ trở về. Cửa cấp mười hai là một câu hỏi lựa chọn, quyền lựa chọn nằm trong tay Lâm Thu Thạch.
Cậu có thể ở lại thế giới này, làm lại từ đầu với Nguyễn Nam Chúc, người hiện giờ đã không còn biết cậu là ai, hoặc rời khỏi. Nhưng có một vấn đề nếu lựa chọn rời khỏi, đó là Nguyễn Nam Chúc sẽ lựa chọn như thế nào? Liệu hắn có tìm thấy chìa khóa không, nếu Nguyễn Nam Chúc tìm thấy chìa khóa mà lại chọn Sự sống hư ảo, thì khi Lâm Thu Thạch trở lại thế giới thực, liệu rằng cậu còn gặp được hắn hay không.
Lâm Thu Thạch nắm chặt chiếc chìa khóa trong tay.
Cậu ngoảnh đầu, nhìn hành lang sau lưng, tất cả những cánh cửa dán niêm phong trên ấy đều là ký ức của cậu ở Hắc Diệu Thạch. Những ký ức ấy có thể không vui vẻ, nhưng đều là thật.
Nhưng Nguyễn Nam Chúc sẽ lựa chọn thế nào?
Mối quan hệ giữa Lâm Thu Thạch và gia đình rất lạnh nhạt, cậu cũng không có nhiều bạn bè, người duy nhất khiến cậu không nỡ xa rời chỉ có Nguyễn Nam Chúc thì khác, nếu không gặp phải cửa, Nguyễn Nam Chúc sẽ có được mối quan hệ tốt đẹp với gia đình của mình, hắn sẽ không mất đi quá nhiều bạn bè như bây giờ..
Lâm Thu Thạch bật cười buồn bã, cuối cùng cậu đã hiểu vì sao hầu như chẳng có ai nhắc đến cửa cấp mười hai. Bởi vì cửa cấp mười hai vốn dĩ không hề tồn tại.
Sau khi trải qua vô số cửa ải đầy rấy quái vật, một vùng đất thần tiên hoàn mỹ hiện ra trước mắt mọi người, phàm là con người đều khó tránh khỏi dao động,
Dù nghĩ thế, nhưng Lâm Thu Thạch đã sớm có quyết định của mình.
Đối với cậu, thế giới không có Nguyễn Nam Chúc đều là giả, cậu chẳng hề do dự đưa ra quyết định của mình.
Lâm Thu Thạch mỉm cười, cậu đưa tay lau mặt một cái, muốn lau đi thứ gì đó. Cậu cắm chìa khóa vào ổ khóa bằng sắt trên cửa.
"Cạch" một tiếng, ổ khóa bằng sắt rơi xuống, một con đường tràn ngập ánh sáng trắng xuất hiện trước mắt Lâm Thu Thạch.
Lâm Thu Thạch ngoảnh đầu nhìn hành lang phía sau một cái, khẽ nói: “Tạm biệt.” Đoạn, cầu sải bước tiến vào con đường ánh sáng.
Hành lang trước mắt Lâm Thu Thạch lúc này dài hơn bất cứ hành lang nào cậu từng đi qua, xung quanh tràn ngập ánh sáng khiến trái tim Lâm Thu Thạch chợt bình tĩnh hẳn.
Cậu đi mãi về phía trước, cuối cùng đã tới cuối con đường.
Cảnh vật trước mắt chợt thay đổi, Lâm Thu Thạch một khung cảnh quen thuộc.
Lâm Thu Thạch đã trở lại thế giới ban đầu, bấy giờ, cậu đang ngồi trên giường phòng ngủ của Nguyễn Nam Chúc. Sau khi trở lại, việc đầu tiên cậu làm là đi tìm Nguyễn Nam Chúc, khổ nỗi cậu không hề trông thấy bóng dáng của Nguyễn Nam Chúc đầu cả.
Lâm Thu Thạch vội vội vàng vàng xuống tầng, thấy Diệp Điều đang ngồi trên sofa trong phòng khách, bèn đến nói với hắn: "Diệp Điều? Cậu có thấy Nguyễn Nam Chúc đâu không?"
Nghe thấy giọng Lâm Thu Thạch, Diệp Điểu mừng rỡ nói: "Anh ra rồi ạ!!"
Lâm Thu Thạch: “Phải... cậu có thấy Nguyễn Nam Chúc đâu không?"
Diệp Điểu nói: "Chị Lư có làm đồ ăn cho anh đó!"
Lâm Thu Thạch: ".."
Diệp Điểu nói tiếp: “Anh thoát ra được rồi thì dĩ nhiên chúng ta phải ăn mừng mới được... "
Lâm Thu Thạch nói: "Diệp Điều?"
Diệp Điểu: “Dạ?"
Lâm Thu Thạch: "Cậu không muốn hỏi tôi đã trải qua những gì trong cửa cấp mười một u?"
Diệp Điều nghe Lâm Thu Thạch nói vậy, vẻ mặt hơi trở nên ngơ ngác, hắn bảo: “Anh nói gì vậy? Em không nghe rõ."
Lâm Thu Thạch nói: “Tôi đang nói đến nội dung của cửa cấp mười một...” Cậu lặp lại lần nữa, nhưng rồi phát hiện chuyện này là vô ích, bởi vì sự nghi hoặc trong mắt
Diệp Điều hoàn toàn không biến mất nhờ những lời cậu nói, mà trái lại càng dày thêm: "Anh Lâm, anh nói gì co?"
Lâm Thu Thạch im bặt, cậu nghiến răng, giọng nói trở nên khàn khàn: “Cậu... có biết Nguyên Nam Chúc là ai không?"
Nét mặt Diệp Điều như bị đóng băng trong giây lát, sau ấy, Lâm Thu Thạch thấy hắn thận trọng lắc đầu.
"Không ạ." Diệp Điểu nói: “Nguyễn Nam Chúc là ai thế?”
Đầu óc Lâm Thu Thạch trở nên choáng váng mất một lúc, suýt chút nữa cậu trượt chân ngã ra đất, phải gắng gượng bầu lấy sofa mới có thể đứng vững. Cậu khàn giọng hỏi thêm: “Cậu không quen Nguyễn Nam Chúc? Vậy thủ lĩnh của Hắc Diệu Thạch là ai?"
"Là anh chứ ai?" Diệp Điểu sửng sốt nói: "Anh Lâm, anh... không sao chứ?"
Lâm Thu Thạch đứng lặng tại chỗ hồi lâu. Sau đó, trong ánh mắt hoảng hốt của Diệp Điều, cậu vội vàng chạy lên tầng. Cậu đi tới phòng Nguyễn Nam Chúc, bắt đầu lục tung mọi thứ hòng tìm ra dấu vết tổn tại của Nguyễn Nam Chúc, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Trong phòng chỉ có dấu vết của một mình cậu, Nguyễn Nam Chúc trở thành một người không tồn tại.
Lâm Thu Thạch đứng như trời trồng. Rồi cậu lại nhớ ra điều gì đó, vội vàng lao xuống tầng dưới, hỏi Diệp Điều:“Diệp Điều, tôi vừa ra khỏi cửa cấp bao nhiêu?
Ánh mắt Diệp Điều nhìn về phía Lâm Thu Thạch càng thêm hoảng sợ, hắn cẩn thận nói: “Cửa... cấp mười hai…"
Một khoảng lặng dài
Từ phản ứng của Lâm Thu Thạch, Diệp Điều nhìn ra một chút manh mối, bèn nói: “Anh Lâm, anh không sao chứ?"
Lâm Thu Thạch bỗng cười phá lên, cậu cười đến chảy cả nước mắt, vừa cười vừa khoát tay, loạng choạng rời khỏi phòng khách.
Lâm Thu Thạch, thủ lĩnh của Hắc Diệu Thạch có thể thành công thoát ra khỏi cửa cấp mười hai, đáng lẽ là một chuyện hết sức đáng ăn mừng thể nhưng trong biệt thự không hiểu sao như có một bóng đen quái dị bao phủ. Mọi người đều cảm thấy đầu óc Lâm Thu Thạch gặp phải vấn đề, dường như sau khi phải chịu đả kích quá lớn, cậu đã tự tuởng tượng ra một nhân vật không có thật.
Còn Lâm Thu Thạch, sau một đêm nghỉ ngơi, cậu mới có thể miễn cưỡng bình tĩnh lại, hôm sau lại tìm Diệp Điều để đối chứng một số thông tin.
Qua đó, Lâm Thu Thạch phát hiện, ngoại trừ Nguyễn Nam Chúc, những sự việc khác trong quá khứ đều giữ nguyên.
Đàm Tảo Tào và Trình Thiên Lý đều đã mất, Trình Nhất Tạ rời khỏi Hắc Diệu Thạch, những thành viên khác của Hắc Diệu Thạch đều là người do Lâm Thu Thạch chiêu nạp, bao gồm cả Trần Phi, Dịch Mạn Mạn và Lư Diễm Tuyết.
Lâm Thu Thạch mới chính là nhân vật chủ chốt của Hắc Diệu Thạch, thậm chí cậu còn là bạn thân của Bạch Minh.
Cho đến lúc này, Lâm Thu Thạch đã không làm rõ được rốt cuộc là bản thân mình bịa ra nhân vật Nguyễn Nam Chúc, hay chính cửa đã xóa sạch sự tồn tại của Nguyễn Nam Chúc.
Hoặc cũng có thể, Nguyễn Nam Chúc chính là cửa cấp mười hai của Lâm Thu Thạch, là kiếp nạn của cậu.
Theo lý mà nói, có thể ra khỏi cửa cấp mười hai, Lâm Thu Thạch chắc chắn sẽ trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người, bởi vì cậu biết được nội dung của cửa cấp mười hai.
Nhưng điều kỳ lạ là sự tồn tại của Lâm Thu Thạch đã bị bỏ lơ, cậu nghĩ tới nhân vật đàn anh luôn mơ hồ, những câu chuyện của Nguyễn Nam Chúc
Đám Diệp Điều bắt đầu lờ đi sự tồn tại của cậu một cách vô thức, rõ ràng cậu đang ở ngay đó, nhưng họ dường như chẳng nhìn thấy cậu, thậm chí chẳng ai chủ động hỏi những việc liên quan đến cửa.
Lâm Thu Thạch cảm thấy mọi thứ quá phi lý, phi lý đến mức nực cười. Ngày thứ hai sau khi trở về, cậu đến nhà Nguyễn Nam Chúc hỏi thăm, lại phát hiện ra ở đó hoàn toàn không có người nào như vậy, cũng nói Nguyễn Nam Chúc không hề tồn tại, tất cả mọi người đều nói cho Lâm Thu Thạch cùng một đáp án.
Nhưng Lâm Thu Thạch không tin, cậu dọn ra khỏi Hắc Diệu Thạch, trở về căn hộ chung cư mình đã thuê trước kia.
Người trong Hắc Diệu Thạch vốn định khuyên cậu ở lại, nhưng Lâm Thu Thạch đã quyết ý phải đi. Lâm Thu Thạch chỉ nói với họ rằng, đừng nên mang ý xấu khi vào cửa, nếu không sẽ gặp phải báo ứng, tất cả đều có ứng. Đại khái vì cách nói này khá gián tiếp nên lời này không bị người đều có thể nghe thấy. Nhưng dù nghe thấy, họ cũng không mở miệng hỏi Lâm Thu Thạch câu hỏi mà cậu nghe nhất: “Anh đã trải qua những gì ở cửa cấp mười hai?"
Có lẽ để tránh nội dung của cửa bị tiết lộ ngoài, nên Lâm Thu Thạch cảm thấy quá nực cười, khóe miệng cậu nhếch lên, cửa mới sử dụng phương pháp bảo mật như vậy. Lâm Thu nhưng không sao cười nổi
Điều an ủi duy nhất sau khi thoát ra ngoài, chính là số tiền khổng lồ trong thẻ ngân hàng vẫn còn đó. Lâm Thu Thạch dùng một phần tiền trong tài khoản mua đứt căn hộ chung cư trước kia, ôm Hạt Dẻ trở về, đồng thời sửa sang lại để căn hộ trở về dáng vẻ như khi mình vẫn còn sống ở đó.
Tựa như chỉ cần làm vậy thì một ngày nào đó mở mắt ra sẽ trông thấy Nguyễn Nam Chúc ngồi bên giường, nói lời chào buổi sáng với cậu như ngày đầu gặp mặt.
Lâm Thu Thạch nghĩ, cho dù cả thế giới lãng quên Nguyễn Nam Chúc, thì cậu cũng sẽ không bao giờ quên người ấy, đó là lời cậu đã hứa hẹn. Có lẽ Nguyễn Nam Chúc đã chọn cuộc sống hư ảo trong cửa, để cậu cô đơn một mình trong hiện thực băng giá, nhưng cậu vẫn yêu Nguyễn Nam Chúc, càng không bao giờ trách cứ hắn.
Thời gian tiếp tục trôi đi, mới đó mà đã một năm kể từ ngày Lâm Thu Thạch rời khỏi cửa.
Từ những ngày ban đầu lùng sục tung tích của Nguyễn Nam Chúc như điên dại, cho đến khi chấp nhận sự thật tàn khốc, Lâm Thu Thạch phải trải qua một thời gian dài để điều chỉnh tâm lý trở lại bình thường.
Thậm chí cậu từng mất ngủ hơn một tháng liền, chỉ vì mỗi lần nhắm mắt lại, cậu lại như nghe thấy tiếng Nguyễn Nam Chúc thì thầm bên tai mình.
Cậu đến ngôi trường mà Nguyễn Nam Chúc giảng dạy trong cửa, thậm chí nhờ người đi tìm thông tin về tất cả người tên Nguyễn Nam Chúc ở đất nước này, nhưng tất cả mọi dấu hiệu đều chỉ đến một sự thật, rằng thế giới này hoàn toàn không tồn tại Nguyễn Nam Chúc mà cậu từng biết.
Lâm Thu Thạch tưởng mình sẽ phát điên vì chuyện này, thế nhưng cuối cùng cậu vẫn vượt qua. Trong những đêm dài đằng đẵng, cậu chỉ biết ôm Hạt Dẻ ngồi trước tivi, xem chương trình thời sự phát lại, hy vọng có ai đó gõ cửa nhà mình.
Nhưng khi tất cả mọi hy vọng đã bị dập tắt. Lâm Thu Thạch cũng dần trơ lì, đánh mất sự chờ mong với cuộc sống.
Cho tới một ngày nọ, Lâm Thu Thạch đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại.
Đó là số điện thoại của Diệp Điều, sau khi kết nối.
trong điện thoại vang lên giọng nói vô cùng phấn khích của hắn: "Anh Lâm, anh Nguyễn về rồi!"
Nghe thế, Lâm Thu Thạch sửng sốt vài giây: “Cậu nói sao?"
"Em nói anh Nguyễn về rồi!" Diệp Điểu nói: "Anh ấy đang đi tìm anh khắp nơi!"
Lâm Thu Thạch đang đi đường, vì quá tập trung vào lời nói của Diệp Điểu nên bất cẩn vấp phải hòn đá, “bốp"
một tiếng làm rơi điện thoại xuống đất. Đến khi Lâm Thu Thạch cuống cuồng nhặt điện thoại lên thì phát hiện màn hình chi chít vết rạn, cuộc gọi dĩ nhiên đã bị ngắt quãng.
"Chết tiệt." Lâm Thu Thạch buột miệng chửi tục, xoay người gọi taxi đến thẳng Hắc Diệu Thạch.
Vậy nhưng khi đến cổng biệt thự, cậu lại cảm thấy ngần ngại không muốn vào, cảm giác như người xa quê lâu ngày trở về vậy, Lâm Thu Thạch sợ niềm hy vọng sẽ lại trở thành thất vọng.
Cậu do dự tần ngần mãi, cuối cùng hạ quyết tâm, đang định nhấn chuông thì bỗng "két" một tiếng cổng trước mặt bị ai đó mở ra.
Gương mặt Nguyễn Nam Chúc xuất hiện phía sau cửa, trong khoảnh khắc khi nhìn thấy Lâm Thu Thạch, hắn liền dang tay ôm Lâm Thu Thạch vào lòng, siết thật mạnh, như thể muốn ép Lâm Thu Thạch nhập luôn vào cơ thể mình vậy.
Xin lỗi” hắn nói, "em về muộn quá."
Lâm Thu Thạch không biết nên nói gì, cậu vùi mặt vào vào vai Nguyễn Nam Chúc, hít hà mùi hương chỉ thuộc về hắn.
Cậu cất giọng khàn khàn: "Tại sao giờ này em mới về: Tìm mỗi cái chìa khóa mà lâu vậy sao?!"
Nguyễn Nam Chúc gượng cười: "Em không ngờ chìa khóa lại được giấu trong đồng hồ nước"
Lâm Thu Thạch có rất nhiều lời muốn nói, nhưng Nguyễn Nam Chúc đã chủ động cúi xuống, khiến ngàn vạn lời nói tan chảy trong ấm áp.
Lâm Thu Thạch cảm thấy người mình nhũn ra, cậu lầu bầu: “Anh cứ tưởng em không về nữa chứ."
Nguyễn Nam Chúc nhìn cậu.
"Anh tưởng em đã chọn thế giới hư ảo." Lâm Thu Thạch nói: “Anh tưởng mình sẽ mãi một mình."
"Em đã nói rồi," Nguyễn Nam Chúc nói, "thế giới không có anh, đều là giả."
"Nhưng thế giới đó cũng có anh mà." Lâm Thu Thạch nhìn Nguyễn Nam Chúc vẻ ngờ vực: “Có phải em đã gặp anh lúc trẻ không?"
Nguyễn Nam Chúc nói: "Không hề."
Lời đáp quá dứt khoát của Nguyễn Nam Chúc lại khiến Thu Thạch sinh lòng nghi ngờ. Lúc này, cậu đã hiểu
cảm giác của Nguyễn Nam Chúc khi tự ghen với bản thân hồi trẻ, Lâm Thu Thạch nói: “ Nguyễn Nam Chúc, em được lắm... để anh chờ lâu như vậy."
Nguyễn Nam Chúc vội vàng xin lỗi, sau đó hỏi Lâm Thu Thạch những chuyện đã xảy ra trong năm vừa rồi.
Lâm Thu Thạch nói: "Tìm chỗ nào đấy ăn cơm đã anh đói rồi."
Nguyễn Nam Chúc gật gật đầu.
Vậy là hai người lái xe đến một nhà hàng gần đó. Không phải họ không muốn nói chuyện ở Hắc Diệu Thạch, mà là vì những nội dung trao đổi liên quan đến cửa trước mặt người khác đều sẽ bị "làm mờ" một cách không nương tay, cảm giác bị xem như vô hình đó cực kỳ khó chịu, nếu đã vậy thà hai người tìm một nơi bí mật để nói chuyện.
Lâm Thu Thạch chi kể lại ngắn gọn những chuyện đã xảy ra từ khi rời khỏi cửa cho tới nay. Tuy lời lẽ của cậu rất vắn tắt, nhưng Nguyễn Nam Chúc vẫn hiểu được một năm vừa qua thật sự là khoảng thời gian khó khăn đối với Lâm Thu Thạch.
"Em xin lỗi vì đã về quá muộn." Nguyễn Nam Chúc khẽ chạm môi lên đầu ngón tay Lâm Thu Thạch, mong nhận được sự tha thứ của người yêu.
Quả thực trước khi gặp Nguyễn Nam Chúc, Lâm Thu Thạch đã rất oán giận. Nhưng sau khi gặp hắn, những tức giận và oán trách ấy nhanh chóng tiêu tan trong gia cậu nói: “Chỉ cần em trở về, anh sẽ không trách em.
Nguyễn Nam Chúc nói: “Ừm, chắc chắn là em phải trở về chứ.
Thu Thạch nhoẻn miệng cười.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện với nhau, Lâm Thu Thạch lắng nghe Nguyễn Nam Chúc kể những chuyện đã xảy ra trong cửa. Quả thực Nguyễn Nam Chúc đã đi tìm Lâm Thu Thạch thời niên thiếu, hai bên trở thành bạn bè với nhau. Nhưng về sau Nguyễn Nam Chúc phát hiện ra nơi cất khóa, cuối cùng quyết định thoát ra ngoài.
Lâm Thu Thạch nốc rượu liên tục, nói: "Em không biết là khi em mất tích, những người khác chẳng còn ai nhận ra em cả, chỉ mình anh vẫn nhớ... anh cứ tưởng mình bị điên chứ."
Nguyễn Nam Chúc cười nhẹ
"Thậm chí anh còn tưởng em chính là cửa cấp mười hai của anh." Lâm Thu Thạch nói: "Thật sự anh như phát điên vậy."
Nguyễn Nam Chúc châm đầy ly rượu cho Lâm Thu Thạch, nói: “Đừng vội, chúng ta vẫn còn nhiều thời gian."
WebTru yenOn linez. com
Mắt Lâm Thu Thạch loang loáng ánh nước, cậu nói:“Cũng may giờ em đã về.”
"Đúng vậy," Nguyễn Nam Chúc nắm lấy ngón tay Lâm Thu Thạch, "giờ em đã về."
Tối hôm ấy, Lâm Thu Thạch không thể nhớ mình đã về nhà bằng cách nào, chỉ biết sáng hôm sau, khi tỉnh lại, cậu cảm thấy người mình đau nhức ê ẩm, quay sang nhìn thì thấy gương mặt say ngủ của Nguyễn Nam Chúc.
Lâm Thu Thạch ngắm gương mặt đang say ngủ của Nguyễn Nam Chúc, khẽ giơ ngón tay, thận trọng chạm vào làn da của hắn. Sau khi cảm nhận hơi ấm truyền qua ngón tay, cậu mới thở hắt ra như trút được một gánh nặng.
Đây không phải giấc mơ, Nguyễn Nam Chúc đã sự trở về.
Lâm Thu Thạch lấy một điếu thuốc từ trong túi đồ bên cạnh, châm lửa rồi chậm rãi hút.
Nguyễn Nam Chúc sực tỉnh khỏi giấc mộng, mơ mơ màng màng bảo: "Anh hút thuốc từ lúc nào thế, không cho hút." Hắn đưa tay lấy điếu thuốc khỏi miệng Lâm Thu Thạch, ném vào chiếc gạt tàn để gần đó.
"Anh không nhịn được..." Lâm Thu Thạch nói: “Em đã về, nên từ nay không hút nữa."
Nguyễn Nam Chúc ngồi dậy: “Anh muốn ăn gì không?"
Lâm Thu Thạch nói: “Gì cũng được.” Cậu uể oải nghịch điện thoại, nhìn Nguyễn Nam Chúc để lưng trần đi vào bếp làm đồ ăn cho mình.
Lâm Thu Thạch ngáp dài một cái, theo thói quen đăng nhập vào diễn đàn về cửa, nhưng cậu nhận ra diễn đàn hôm nay rất khó vào, chật vật mãi mới kết nối được. Trong diễn đàn có vô số chủ đề na ná nhau:
Tại sao cửa cấp mười hai lại bị niêm phong vậy?
Tôi cứ tưởng mình nhìn nhầm, nhưng thật sự cửa cấp mười hai đã bị niêm phong! Đây là bug hay chuyện gì đang xảy ra?
Trời đất ơi, điều này liệu có nghĩa là từ nay chúng ta chỉ có vượt qua mười một cửa là phá đảo?
Lâm Thu Thạch nhíu mày, định xem kỹ hơn các nội dung đó, thì Nguyễn Nam Chúc ra đứng tựa bên khung cửa, nói: “ Trứng chiên lòng đào nhé?"
Lâm Thu Thạch: "Gì cũng được.”
Nguyễn Nam Chúc nghiêng đầu: “Anh xem gì thế? Có ai đẹp hơn em sao?" Hắn đến bên cạnh Lâm Thu Thạch, rút điện thoại khỏi tay cậu.
"Không đẹp bằng em," Lâm Thu Thạch nói Chúc Manh nhà mình dĩ nhiên là đẹp nhất rồi "
Nguyễn Nam Chúc bật cười, hắn khẽ nói bằng giọng khàn khàn: “Lại đói rồi."
Lâm Thu Thạch: “Hừm...?!” Cậu chưa kịp phản ứng thì Nguyễn Nam Chúc đã lao vào.
Bỏ đi, chỉ cần hắn trở về là tốt rồi, những việc khác chi ly làm gì cho mệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.