Từ Xưa Công 2 Đã Sủng Công 4

Chương 18

Mạc Như Quy

11/06/2024

Edit: Kally

Beta: Phong

“Không được, cậu nói ngắn gọn đi.” Hứa Tinh Lạc xoay mặt cậu lại, để cậu nhìn mình mà nói.

Tống Thanh Chấp vốn không có ý định nói, cũng không cần phải nói, nhưng Hứa Tinh Lạc lại làm cho cậu cảm giác... nói cũng được: “Chỉ là... cậu chưa từng nghĩ đến cái gì khác sao?”

Một câu không đầu không đuôi, nhưng đó đã là cực hạn của cậu rồi.

Nếu như có người khác hỏi vấn đề này, Hứa Tinh Lạc nhất định sẽ nói cái gì khác, cậu mẹ nó nói rõ ràng vào, nhưng người hỏi hắn là Tống Thanh Chấp, vừa rồi hắn đã thấy người này vì mấy chữ như vậy thôi mà nghẹn nửa ngày mới nói, thì chắc chắn dù có hỏi bao nhiêu nữa cũng không thả được thêm câu nào.

“Khác? Là cái mà tôi hiểu sao?” Hứa Tinh Lạc cũng đâu phải học sinh ngu thật, kết hợp câu trước với câu tiếp theo, thật ra hắn có thể hiểu được ý.

“Ừ........ Có lẽ.” Đoạn đối thoại này đúng là mơ hồ, nhưng Tống Thanh Chấp biết, Hứa Tinh Lạc hiểu cậu đang nói gì.

“À thì, dựa vào...... Người như cậu hỏi tôi,“ Hứa Tinh Lạc chậm rãi nói từng chữ, đồng thời đổi sức ở đầu gối: “Ví dụ như cậu hỏi tôi ai ở trên thì thú thật, tôi không có nghĩ gì hết.” Hắn thành thật nói.

Tống Thanh Chấp lập tức nhướng mi, nhanh chóng liếc nhìn khuôn mặt Hứa Tinh Lạc, tâm trạng bỗng trở nên hoảng loạn.

“Hiểu không?” Hứa Tinh Lạc hắng giọng nói, dứt khoát xoay người ngồi xuống bên cạnh cậu.

“Khụ, ừm.” Tống Thanh Chấp gật đầu.

Hai người nhất thời im lặng như gà, một người im lặng là bởi vì đã sớm biết hai người đều ở trên, là 1 đấy, đây chắc chắn là kết quả của việc thảo luận vấn đề này.

Thế thì không bằng không thảo luận nữa.

Dù sao thì cũng chưa đến mức đó.

Liệu có một ngày trong tương lai cũng không xác định như thế không?

Một người là bởi vì kết quả thu được tuy hơi bất ngờ nhưng cũng hợp lý.

Cho nên không phải Hứa Tinh Lạc không muốn làm chuyện khác, mà là hắn muốn ở trên...

Chuyện này đúng là xấu hổ.

Tống Thanh Chấp quay mặt sang một bên, lặng lẽ hít một hơi.

Hắn trông không giống...

Được thôi, tưởng tượng ra phong cách của Hứa Tinh Lạc trong đầu, đúng là không có chỗ nào giống.

“Cơ mà, đây chính là vấn đề mà cậu khó nói sao?” Hứa Tinh Lạc đột nhiên kinh ngạc nhìn Tống Thanh Chấp: “Cậu muốn...... Làm tôi sao?” Hắn chỉ Tống Thanh Chấp, rồi chỉ mình, tỉnh lược một khúc giữa thành một chữ mà mọi người đều biết rõ.

“Không.” Tống Thanh Chấp nhanh chóng giải thích: “Tôi chỉ tò mò thôi.”

“Thật sao?” Hứa Tinh Lạc nghĩ thầm, cậu mẹ nó là công hàng real, tôi có thể tin cậu sao?

“Thật đấy.” Tống Thanh Chấp nhấn mạnh.

“Vãi, hù chết tôi.” Hứa Tinh Lạc yên lòng, lúc đó hắn còn tưởng Tống Thanh Chấp muốn làm hắn cho nên mới thử lòng.

“Cậu đừng nghĩ nhiều.” Khóe miệng Tống Thanh Chấp giật giật, chống tay lên nệm ngồi dậy, cậu thật sự không muốn...... ứm ừm Hứa Tinh Lạc.

Không phải Tống Thanh Chấp nói, với tính cách thụ động của cậu thì sao có thể làm được?

Chẳng qua cậu cho rằng Hứa Tinh Lạc nhiệt tình với mình như vậy, hắn ít nhiều gì cũng có suy nghĩ trên phương diện kia.

Được rồi, bây giờ đã nói được rồi.

Đáp án ngoài dự đoán.

Hứa Tinh Lạc muốn.......ứm ừm cậu, chứ không muốn bị cậu......ứm ừm.

So sánh một chút vẫn là hai cái đáp án không ngờ tới, vậy mà Tống Thanh Chấp thực sự cảm thấy câu trả lời trước... ít nhiều dễ chấp nhận hơn là không muốn chút nào.

Đương nhiên, điều này không có nghĩa là Tống Thanh Chấp sẽ tiếp nhận bị Hứa Tinh Lạc ứm ừm, vấn đề này còn chưa có thảo luận.

“Mấy giờ rồi?” Không biết qua bao lâu, Tống Thanh Chấp ho nhẹ một tiếng, lấy điện thoại ra xem giờ.

“10 giờ rưỡi.” Hứa Tinh Lạc nói: “Trễ rồi, tối nay học đến đây thôi.”



Thấy bầu không khí có hơi khó xử nên lần này hắn không tiễn Tống Thanh Chấp xuống dưới nữa: “Tôi, đi tắm, cậu, một mình xuống đợi xe nhé?”

“Ừm.” Tống Thanh Chấp cũng cảm thấy xấu hổ, đột nhiên hối hận khi nói về vấn đề này.

Sau này hòa hợp thế nào nữa đây?

Không có cách nào nhìn thẳng.

Hứa Tinh Lạc xuống giường lấy quần áo để đi tắm, khi hắn bước vào phòng tắm liếc nhìn ra bên ngoài một cái thì lúc ấy Tống Thanh Chấp vẫn đang ngơ ngác ngồi trên giường, dường như vẫn chưa bước ra khỏi...... Cuộc thảo luận vừa rồi.

Chắc là không phải như hắn nghĩ đâu, con mắt nào cho thấy họ Tống chịu làm thụ chứ??

Khi đề cập đến vấn đề nguyên tắc, xưng hô của Hứa Tinh Lạc với Tống Thanh Chấp cũng lập tức từ ' bé yêu ' giáng cấp thành ' họ Tống ', vô cùng thực tế.

Hắn không biết Tống Thanh Chấp rời đi lúc nào, dù sao hôm nay hắn đã tắm rất lâu, đến lúc ra ngoài thì không còn người nữa.

Xoa mái tóc ướt đẫm, Hứa Tinh Lạc thở dài, đã có chuyện gì xảy ra vậy trời?

Tống Thanh Chấp biết hắn là 1 thì sau này có cho hắn hôn nữa không?

Khoan đã, hắn nên lo lắng vấn đề này sao?

Nhìn cặp sách để trên bàn, Hứa Tinh Lạc ném khăn xuống đi tìm máy sấy, thô bạo đơn giản sấy khô tóc mình, sau đó lên giường ngủ.

Là một học sinh chuẩn bị thi đại học, mẹ nó bây giờ ai mà rảnh suy nghĩ linh tinh đến chuyện yêu đương, học tập mới là vua.

Bất kì ai ngăn cản hắn tiến tới tương lai đều là kẻ thù.

Trước khi ngủ Hứa Tinh Lạc đã nghĩ như thế, nhưng ngày hôm sau hắn lại cảm thấy chắc là không tới nỗi đâu, nên ở chung thế nào thì cứ ở chung thế đấy thôi? Chỉ xấu hổ thêm một chút thôi mà.

Chỉ là Hứa Tinh Lạc không ngờ tới, đối phương thậm chí không có cho hắn một cơ hội xấu hổ, trực tiếp không đi học luôn.

Đương nhiên, Hứa Tinh Lạc cũng sẽ không tự luyến mà cho rằng học sinh gương mẫu không đi học là bởi vì hắn.

“Thẩm Kí.” Hứa Tinh Lạc đá ghế bàn trước: “ Sao nay Tống Thanh Chấp lại không đi học?”

Thẩm Kí quay đầu lại, nhìn chân Hứa Tinh Lạc, nghĩ thầm chân thằng cu này dài ghê, vậy mà cũng đá tới: “Không biết.”

Sau đó gã ngờ ngợ nhìn Hứa Tinh Lạc: “Dám gọi tên đầy đủ của Chấp ca sao? Hóa ra mày là cái dạng đó đó Hứa Tinh Lạc.”

“Cậu ấy không nói với mày à?” Hứa Tinh Lạc nói: “Tao còn tưởng mày làm bạn thân nhất của cậu ta chứ, chuyện gì cũng chia sẻ với mày.”

“Khỏi khích tao đi.” Thẩm Kí duổi chân đá lại hắn một cái, mém nữa là không đá tới: “Chấp ca dạo gần đây đều đi dạy kèm cho mày, đừng cho là tao không biết.”

“Mày biết hả?” Hứa Tinh Lạc không tìm được tin tức gì về cậu, đành lấy điện thoại ra.

“Tần Thư Thụy nói tao biết.” Thẩm Kí nói.

Ngón tay gõ chứ của Hứa Tinh Lạc dừng lại, gì, Tần Thư Thụy làm sao mà biết được? Hắn thề là hắn chưa từng nói với cậu ta.

Cho nên đáp án rất rõ ràng, đó chính là Tống Thanh Chấp nói.

Đệt, hai người bọn họ có liên lạc với nhau sao?

Đây là phản ứng đầu tiên của Hứa Tinh Lạc, nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, mối tình đầu hồn nhiên ngây thơ nào dễ buông như vậy.

Hiểu thì hiểu, nhưng nhìn khung thoại trước mắt, Hứa Tinh Lạc vẫn lựa chọn rời khỏi, sau đó ấn vào khung chat với Tần Thư Thụy.

Hứa Tinh Lạc: Hộm nay Tống Thanh Chấp không đi học, cậu có biết không?

Tần Thư Thụy:?? Không biết

Tần Thư Thụy: Tinh Lạc, anh hỏi em làm gì? Em với cậu ấy cũng đâu có thân!

Hứa Tinh Lạc: Hai người không liên lạc riêng vào nhau sao?

Tần Thư Thụy: Làm gì có.

Hứa Tinh Lạc: Vậy sao cậu biết cậu ấy dạy kèm cho tôi?

Tần Thư Thụy: Hóa ra là thật sao? Em đoán đấy, dạo gần đây hai người luôn đi cùng nhau, hơn nữa anh cũng chú tâm học hành hơn, Ngôi Sao, cố lên! Em cảm thấy anh rất tuyệt!



A, đúng là tính cách tinh tế dịu dàng của Tần Thư Thụy hơn nữa cậu ta là loại người khi để ý tới ai đó, lại đặc biệt chân thành, phương pháp tuy có chút vụng về nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác như gió xuân.

Hứa Tinh Lạc không biết vì sao mà tâm trạng trở nên tốt hơn: Ok Tiểu Thụy, cậu cũng rất tuyệt.

Tần Thư Thụy: QAQ! Mẹ ơi, anh gọi em là Tiểu Thụy sao? A a a, Ngôi Sao!

Hứa Tinh Lạc vẫn còn việc phải làm nên mở danh sách biểu tượng cảm xúc, tìm meme dễ thương nhất gửi cho cậu ta, sau đó chuyển sang hộp thoại của Tống Thanh Chấp.

Hắn hỏi: Có chuyện gì mà hôm nay cậu không đi học?

Bệnh viện nhi đồng, Tống Thanh Chấp đang xếp hàng nộp tiền, sau khi dùng điện thoại chuyển khoản thì vừa lúc nhìn thấy tin nhắc của Hứa Tinh Lạc.

Cậu vừa đi ra ngòa vừa trả lời: Sáng nay em tôi bỗng dưng bị bệnh, mẹ tôi sợ quá nên bây giờ đang đưa em nhập viện.

Hứa Tinh Lạc: Sao vậy? Bây giờ có sao không?

Tống Thanh Chấp: Không sao, không phải chuyện gì lớn.

Hứa Tinh Lạc: Vậy chiều nay cậu có đi học không?

Tống Thanh Chấp: Chắc là không, lần đầu tiên tôi thấy mẹ hoảng loạn như vậy, bà ấy tuổi đã cao, sức khỏe cũng không tốt lắm, tôi ở bên cạnh thì sẽ tốt hơn, cậu biết mà, lớn tuổi rồi mà còn có con, Bánh Nhân Đậu là giọt máu đầu tim, ai làm ba mẹ cũng như vậy.

Hứa Tinh Lạc ở phòng học, cúi đầu nhìn Tống Thanh Chấp gửi một đoạn dài, nhìn một hồi, hắn ngẩng đầu lên hít vào một hơi, cong khóe miệng tiếp tục trả lời: Vậy cậu chịu khó chăm sóc bọn họ, dù sao cũng là con trai trưởng, cậu cũng đừng cảm thấy tủi thân, việc nên làm mà.

Sắp đến cửa phòng bệnh, Tống Thanh Chấp trả lời: Ừ, tôi bận trước đã.

Đợi năm giây, cậu nhận được tin nhắn của Hứa Tinh Lạc: Chấp ca cố lên.

Đúng vậy, con trai trưởng.

Sức khỏe của mẹ không tốt, em trai nhỏ tuổi như vậy.

Ba mẹ bằng mặt không bằng lòng, ngay cả Tống Thanh Chấp cũng không biết gia đình này sẽ tan vỡ lúc nào.

Nhưng cậu biết rõ, chỉ cần mình làm tốt, mình cố gắng hơn một chút thì cậu có thể bảo vệ được nhiều thứ.

Cho cậu thêm một chút thời gian để trưởng thành, 5 năm cũng được, mà 3 năm cũng được, đến lúc đó sẽ không ai có thể chạm vào những thứ cậu trân trọng.

Nghĩ đến đây, Tống Thanh Chấp cất điện thoại vào túi, mở cửa bước vào.

Liếc về phía giường, Bánh Nhân Đậu đã ngủ say, mẹ cậu đang đứng bên giường nhìn con trai út.

Bữa sáng mua về ban nãy vẫn đang đặt ở trên bàn chưa động qua.

“Mẹ ăn chút gì đi.” Tống Thanh Chấp nhẹ nhàng nói, bước qua mở đồ ăn sáng đưa cho mẹ Tống: “Bánh Nhân Đậu đã ổn rồi, chỉ là sốt bình thường mà thôi, con nít lúc nhỏ đều bị mà.”

“Mẹ biết.” Mẹ Tống cầm đồ ăn con trai đưa: “Hồi con còn nhỏ cũng vậy, thỉnh thoảng sẽ phát sốt, nhưng lúc mẹ sinh con sức khỏe ổn, cho nên thể chất của con cũng khỏe.”

Bà ăn một miếng rồi thở dài: “45 tuổi mới sinh Bánh Nhân Đậu, thằng bé bị cảm hoặc sốt một cái mẹ đều cảm thấy đó là trách nhiệm của mẹ.”

“Mẹ không được nghĩ như vậy.” Tống Thanh Chấp cầm lấy một cái chén khác ăn: “Bánh Nhân Đậu còn nhỏ như vậy, mẹ phải thả lòng và chăm sóc bản thân mình thật tốt mới có thể chăm sóc em ấy lớn lên.”

Mẹ Tống gật đầu.

“Không chỉ có Bánh Nhân Đậu cần mà con cũng cần.” Tống Thanh Chấp nói: “Mẹ đừng có cảm thấy chuyện nào một mình con cũng thể giải quyết.”

Mẹ Tống giật mình: “Con đang làm nũng với mẹ sao?”

“Mẹ thấy như vậy thì là như vậy.” Tống Thanh Chấp vẻ mặt đứng đắn.

“Mẹ biết rồi.” Mẹ Tống gắp đồ ăn cho con mình, trong lòng có quyết định: “Lát nữa con đi học đi, mẹ không yếu ớt như vậy đâu, chút chuyện nhỏ này mẹ có thể giải quyết.”

“Hôm nay con không đi đâu.” Tống Thanh Chấp nghĩ nghĩ, quyết định trông Bánh Nhân Đậu một ngày.

Tuy như vậy đúng là hèn nhát, nhưng còn tốt hơn đi học mà cắm đầu xuống đất cả ngày.

Thật ra cho tới bây giờ, Tống Thanh Chấp cũng không biết đúng phải Hứa Tinh Lạc thì có gì đáng xấu hổ như vậy......

Không biết.

Dù sao thì là cảm giác cả người không được tự nhiên.

Dù sao thì Hứa Tinh Lạc có suy nghĩ như vậy thì Tống Thanh Chấp chỉ muốn nói, mau tắm rồi đi ngủ đi, trong mơ cái gì cũng có.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Xưa Công 2 Đã Sủng Công 4

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook