Chương 62
Mạc Như Quy
12/06/2024
Biết Tống Thanh Chấp ngại nên Hứa Tinh Lạc cũng không nói đến chuyện đó nữa, nếu không hắn lo lần sau lên giường, Chấp ca của hắn sẽ che miệng không nói câu nào nữa, thế thì không phải giảm bớt ích lợi của hắn sao?
Nhưng cũng không hẳn, Tống Thanh Chấp biết hắn thích nghe...... Việc cậu làm tối qua ít nhiều là nhằm lấy lòng người yêu của mình.
"Trên người có thấy khó chịu không?" Đến phòng tắm rồi, Hứa Tinh Lạc thả Tống Thanh Chấp xuống, tháo giày của mình ra đeo vào cho người nọ.
"Làm gì đấy?" Tống Thanh Chấp nói: "Không cần phải thế đâu." Thuận tiện kéo khăn tắm che lại cho mình.
"Trên mặt đất lạnh." Hứa Tinh Lạc đang nhìn cậu đợi cậu trả lời.
"Cũng bình thường, chỉ là bắp đùi có hơi tê......" Tống Thanh Chấp để bạn trai đeo dép vào cho mình, lúc đứng lên thì shh một tiếng, không khỏi đưa tay xoa xoa.
Hứa Tinh Lạc bật cười hai tiếng, ho nhẹ: "Ăn cơm xong tôi giúp cậu xoa bóp nhé, dạo gần đây có phải cậu ít vận động không?"
"Chẳng phải tôi đang nuôi cho béo hả?" Tống Thanh Chấp mở nắp bồn cầu lên xả nước, một tay vò loạn tóc: "Bây giờ tôi rất quý trọng bé mỡ của tôi, mất một hai cục là thấy đau lòng."
Vẫn muốn nhanh chóng béo lên.
Sau chuyện ngày hôm qua Hứa Tinh Lạc, Tống Thanh Chấp cảm thấy cảm giác nguy hiểm của mình càng tăng lên, nếu cậu không cố gắng, sợ rằng Hứa Tinh Lạc sẽ ném xa cậu chín con phố.
"Tôi ra ngoài chờ cậu." Hứa Tinh Lạc sờ gáy Tống Thanh Chấp, ra ngoài dọn cơm.
Ăn cơm xong thì lăn ra ngủ trưa, nội dung bao gồm Hứa Tinh Lạc xoa bóp kéo cơ chân cho Tống Thanh Chấp, đè tới nỗi Tống Thanh Chấp thét gào, chỉ kém giơ chân đá hắn xuống giường.
"Nếu cậu muốn giết tôi, xin đừng chọn cách đau đớn này." Tống Thanh Chấp nói: "Xin cậu chọn cách khiến tôi cười mà ra đi."
"Ví dụ như làm chết cậu?" Hứa Tinh Lạc hôn khóe môi người nọ.
"Biến." Tống Thanh Chấp cười mắng.
Ôm ấp hôn hít một hồi lâu, nằm xuống chơi điện thoại một lát, Hứa Tinh Lạc bắt đầu ngáp: "Tối hôm qua ngủ muộn quá, tôi ngủ bù đã."
"Ngủ ngon." Tống Thanh Chấp từ phía sau ôm lấy hắn, vẫn còn chơi điện thoại
"Bao giờ cậu về nhà?" Hứa Tinh Lạc nói: "Ngày mai cậu phải đến trường đúng không?"
"Ừ." Tống Thanh Chấp báo cáo mọi chuyện cho hắn: "Dọn hết đồ ra, ngày mai để tài xế đưa tôi qua, bên trường cũng không có thủ tục gì, đi thẳng qua đó là được."
Tống Thanh Chấp học ngành kinh tế học, một trong những chuyên ngành nổi tiếng nhất trong trường, phải nói rằng nó rất hữu ích cho công việc sau này của Tống Thanh Chấp.
Không chỉ đơn giản là học kiến thức, việc xây dựng các kết nối cũng rất quan trọng.
"Khai giảng vui vẻ." Hứa Tinh Lạc nghĩ đến đó, sờ đầu bạn trai rồi bắt đầu ngủ bù.
Cuộc sống của Tống Thanh Chấp gần đây rất nhàn nhã, đối với cậu, việc học tập và sự nghiệp đều không khó khăn gì, chỉ cần cuộc sống tình cảm của cậu diễn ra suôn sẻ, mọi thứ khác đều không thành vấn đề.
Tất cả bạn học và bạn bè thường xuyên tiếp xúc với Tống Thanh Chấp đều có thể thấy rằng gần đây Tống Thanh Chấp có tâm trạng rất vui vẻ.
Cậu ngủ ở nhà Hứa Tinh Lạc đến năm giờ chiều, cũng ở đến giờ này rồi nên Tống Thanh Chấp nghĩ hay ăn tối với Hứa Tinh Lạc luôn, nhưng không may, mẹ Tống gọi điện và giục cậu về nhà ăn tối.
Dù sao thì ngày mai cậu cũng phải trường, nếu không về nhà ăn tối cùng gia đình vào ngày trước khi vào đại học rồi sống ở trường thì không thể nào nói nổi.
Cũng may Tống Thanh Chấp vẫn chưa nói ra, nếu không sẽ xấu hổ lắm.
Cúp điện thoại, đang nghĩ nên nói thế nào thì Hứa Tinh Lạc nằm trong chăn giơ chân đạp cậu một cái: "Về nhà đi, cậu ở với tôi vậy là đủ rồi, tôi không làm phiền cậu nữa."
Tống Thanh Chấp: "Ồ." Quay đầu nhìn, Hứa Tinh Lạc vẫn đang nhắm mắt, không nhìn ra được gì, chỉ trông hắn rất buồn ngủ.
"Vậy tôi về nhà đây." Cậu cúi xuống hôn lên gương mặt sau kỳ nghỉ hè ngày càng sắc sảo, cậu đứng dậy xuống giường mặc quần áo.
"Buổi tối nhớ ăn cơm." Tống Thanh Chấp không yên tâm dặn dò.
"6 giờ dậy ăn." Hứa Tinh Lạc ừ một tiếng, duỗi ngón chân kéo kéo thiếu niên chuẩn bị rời đi: "Trường của tôi có thể tùy ý ra vào, cậu có thời gian thì có muốn lại ăn cơm với tôi sao?"
Tống Thanh Chấp nhấp miệng cười: "Chẳng phải cậu không muốn phiền tôi sao?"
"Không hiểu khẩu thị tâm phi hả?" Hứa Tinh Lạc nói.
"Ừm, để tôi sắp xếp." Tống Thanh Chấp cầm mắt cá chân của bạn trai nhét lại vào chăn, tâm trạng vui vẻ ngọt ngào rời đi.
Dù tâm trạng rất thoải mái nhưng khi bước ra khỏi cửa, nụ cười của cậu lại chuyển sang cảm giác áy náy và bất lực.
Chỉ một chuyện nhỏ như về nhà ăn cơm bỗng nhiên khiến Tống Thanh Chấp nhận ra, trước đây Hứa Tinh Lạc không ưa mình cũng là bình thường.
Tống Thanh Chấp là một Tống Thanh Chấp thuộc về rất nhiều người, mà Hứa Tinh Lạc chỉ thuộc về một người.
Hầu hết mọi người có thể nghĩ rằng những điều nhỏ nhặt như vậy không quan trọng, nhưng những điều nhỏ nhặt sẽ dần dần tích tụ thành những điều lớn. Điều đáng sợ hơn là theo thời gian, ngay cả đương sự cũng sẽ coi đó là điều hiển nhiên.
Chó má.
—— Hứa Tinh Lạc, sau này chúng ta ăn lễ và tham gia tất cả mọi hoạt động cũng nhau nhé?
Tống Thanh Chấp về đến nhà thì nhận được tin nhắn: Cậu đã quyết định chưa hay là hỏi ý kiến tôi?
Tống Thanh Chấp: Tôi quyết định rồi, tôi không hỏi ý kiến cậu.
Hứa Tinh Lạc: Ồ.
Ngày hôm sau, Tống Thanh Chấp nhập học, do vừa tham gia kỳ huấn luyện quân sự nên các tân sinh viên đã có sự hiểu biết nhất định về nhau, nhưng Tống Thanh Chấp là một gương mặt mới, sự xuất hiện của cậu đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
Danh hiệu học bá chỉ là một chuyện, mấu chốt là ngoại hình quá đẹp trai.
Hứa Tinh Lạc đã ngồi xổm canh diễn đàn trường cậu từ lâu, chờ đọc tin đồn về bạn trai của mình, quả nhiên một ngày có bảy tám bài, đều hỏi về anh chàng đẹp trai sinh viên năm nhất ngành kinh tế trông vô cùng cấm dục kia.
Hứa Tinh Lạc cười xĩu, cấm dục cái rắm, tối hôm trước còn đang làm trên giường hắn.
Chậc chậc, nhớ đến mùi vị kia, hắn sắp lên tới nơi rồi.
Hứa Tinh Lạc không chỉ muốn để mình xem mà còn muốn phát sóng trực tiếp, báo cáo cho Tống Thanh Chấp về sự kiện nhập học rầm rộ của mình: Coi nè coi nè, trường của cậu mất bình tĩnh quá, cũng may tôi không đến trường cậu, nếu không chắc họ nhào vô đánh quá.
Tống Thanh Chấp: Sao lại đánh?
Hứa Tinh Lạc: Để tranh giành tôi?
Tống Thanh Chấp:...... Được, để tôi bớt chút thời gian đi đăng ký lớp Sanda.
Khi nói về chuyện trường, Tống Thanh Chấp nói: Cậu còn chưa đến trường tôi lần nào mà, hay tan học đến đây ăn cơm nhé? Ăn cơm xong tôi dẫn cậu đi cảm nhận thư viện trường tôi.
Hứa Tinh Lạc: Cảm nhận thư viện? Tôi qua đó chẳng lẽ không phải để yêu đương sao?
Tống Thanh Chấp: Yêu đương ở thư viện.
Hứa Tinh Lạc: Được, khoan đã, sao cậu biết tôi rảnh?
Sinh viên năm nhất rất bận rộn, bởi vì mới vào học mọi thứ đều mới mẻ đối với họ, ví dụ như họ sẽ tham gia mười hoặc tám câu lạc bộ gì đó.
Tống Thanh Chấp: Vô nghĩa, tôi có lịch học của cậu, hơn nữa cậu chắc chắn sẽ không tham gia câu lạc bộ nào hết, nếu có thì cậu cũng nói với tôi rồi.
Không kể gì thì làm tròn lên tức là không có.
Hứa Tinh Lạc: Sao đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh thế này......
Tống Thanh Chấp: Hừ.
Sau buổi học cuối cùng vào buổi chiều, bạn cùng phòng mời Hứa Tinh Lạc đi ăn tối cùng họ, lần trước đều đi cùng nhau nhưng lần này Hứa Tinh Lạc lắc đầu từ chối: "Tôi muốn sang bên kia ăn cơm với người yêu."
Mọi người trong ký túc xá đều biết Hứa Tinh Lạc có người yêu, còn học trường đối diện, trước đó họ đã phàn nàn không biết bao nhiêu lần, nhưng lần này họ vẫn gay gắt phàn nàn: "Làm trò gì đấy hử? Hai người học chung một trường không tốt sao, bây giờ rõ làm thảm, ngày nào cũng phải chạy tới chạy lui."
"Thảm." Hứa Tinh Lạc đã không ít lần giải thích: "Chủ yếu lúc đó đang giận nhau, haizzz"
Tách khỏi bạn cùng phòng, hắn nhàn nhã đi sang phía đối diện, sợ hắn vào sẽ không biết đường nên Tống Thanh Chấp đã đứng đợi ở cổng, sau đó họ sóng vai nhau đi vào.
"Chấp ca." Hứa Tinh Lạc gọi một tiếng vô cùng thâm tình.
"Ngôi Sao." Tống Thanh Chấp bắt chước hắn.
Hứa Tinh Lạc ngây người một lát, vuốt vuốt ngực, giống như bị cách gọi này mà thấy không ổn.
Tống Thanh Chấp cười đến cánh tay run run, sau đó cậu bị Hứa Tinh Lạc đụng một cái, cậu quay đầu: "Ngại quá nên giận hả, có phải chơi không lại không?"
"Thế tiếp tục chơi nha?" Hứa Tinh Lạc lại đẩy một cái.
"Người xưa hay nói quá tam ba bận," Tống Thanh Chấp nói, ôm lấy cổ Hứa Tinh Lạc, dùng chiêu khóa yết hầu siết chặt Hứa Tinh Lạc "Đừng có bắt nạt người thật thà, người thật thà phản kháng rất đáng sợ đó nha."
"Khụ khụ!" Hứa Tinh Lạc lập tức giãy giụa: "Đậu má Tống Thanh Chấp! Cậu có biết đếm không, không phải chỉ mới có hai lần sao?"
"Tôi keo đấy làm sao." Tống Thanh Chấp cong môi: "Cho nên mới hai lần đã ~ làm ~ cậu."
"Ai làm ai?" Hứa Tinh Lạc đáp.
Tống Thanh Chấp lại siết chặt tay, Hứa Tinh Lạc kêu lên một tiếng, chỉ có thể duỗi được co được nói, "Không phải, anh ơi, xin anh tha em với."
Cả một đường đi gây nhau công khai, lôi lôi kéo kéo, chỉ kém không nhào vô mà hôn nhau, dù sao Hứa Tinh Lạc thấy rất vui, hắn nhìn nụ cười tươi trên mặt Tống Thanh Chấp, thầm nghĩ cậu chàng cũng thích cười ghê.
Hứ, đồ âm hiểm.
Tống Thanh Chấp dẫn Hứa Tinh Lạc đến căn tin trường mình, lúc này mới vừa tan học nên rất đông người, hơn nữa ở đây không chỉ có học sinh mà còn có một số nhân viên văn phòng gần đó đến ăn cơm.
"Đông quá." Hứa Tinh Lạc nói.
"Đồ ăn ở trường vừa rẻ vừa tiện, nhân viên văn phòng gần đây rất hay đến ăn." Tống Thanh Chấp nói.
"Đói bụng quá rồi, anh trai đi lấy cơm cho em đi." Hứa Tinh Lạc còn chưa diễn xong, kéo áo Tống Thanh Chấp.
"Được, để anh trai đút em ăn nhá." Tống Thanh Chấp tiếp lời.
"Dùng cái gì để đút?" Hứa Tinh Lạc có đôi khi cảm thấy mình thật không biết xấu hổ, thậm chí còn cảm thấy xung quanh càng nhiều người càng tình thú.
Tống Thanh Chấp không chịu nổi, dở khóc dở cười cam chịu thất bại, "Sì tóp, đừng có dâm ở một nơi có bầu không khí học thuật mạnh mẽ như vậy."
"Tôi thắng." Hứa Tinh Lạc giơ tay quơ quơ trước mặt cậu.
"Cậu đúng là đồ con nít." Tống Thanh Chấp dùng thẻ của mình đi mua hai phần cơm tối, tìm một bàn ngồi xuống ăn với Hứa Tinh Lạc.
Các sinh viên nhanh chóng chú ý đến bọn họ, cũng đâu có cách nào, mùa hè nóng nực nên mặc ít đồ hơn, trai đẹp vừa nhìn đã biết, cho dù không nhìn thấy mặt, chỉ thấy dáng người cùng khí chất bắt mắt là biết.
Vì hai người chưa có ý định hẹn hò công khai nên ngồi ăn tối cùng nhau rất quy củ, những chuyện họ nói cũng chỉ là chuyện thường ngày.
"Họ hẹn đi ăn vào cuối tuần, nói muốn uống rượu nữa." Tống Thanh Chấp nói.
"Gấp đến vậy à?" Hứa Tinh Lạc đã là người hơn ba mươi rồi, nhìn bọn họ như mấy đứa con nít, cảm thấy vừa mắc cười vừa dễ thương, đi chung cũng thấy vui: "Đi đâu?"
"Bọn họ kêu hỏi cậu." Tống Thanh Chấp nhìn người bên cạnh mình, thấy khó hiểu, cậu chàng này rõ ràng đến học kỳ cuối mà từ trên trời hạ phàm, lúc trước đi với ai cũng mắt mũi không ra hồn, bây giờ không chỉ được khen mà còn được thờ như lão đại.
Đặc biệt là Lâm Khác mới ra ngoài, mọi người dường như đều nghe theo sự dẫn dắt của hắn.
"Được, để tôi làm ông chủ." Hứa Tinh Lạc nói, bây giờ hắn kiếm tiền cũng không khó khăn gì, những người khác đều là sinh viên: "Để tôi xem gần đây có gì chơi rồi nói."
"Ừ." Tống Thanh Chấp thở dài: "Tôi còn định cuối tuần ra ngoài đi dạo với cậu."
"Đi dạo phố hả?" Hứa Tinh Lạc run run, Tống Thanh Chấp còn có sở thích này nữa hả.
"Không, cậu bỏ tôi cả một kỳ nghỉ hè, tôi càng nghĩ càng không dễ chịu." Tống Thanh Chấp nhìn hắn, cậu tính nên làm gì nói đi?
"Hai ngày cũng đâu có đủ," Hứa Tinh Lạc nghĩ nghĩ: "Tuần lễ vàng [1] được nghỉ dài thì đi nhé?"
[1]: Tuần lễ Vàng của Trung Quốc đề cập đến kỳ nghỉ dài do hai ngày nghỉ lễ hợp pháp của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa là Lễ hội mùa xuân và Quốc khánh. Nó bao gồm ba ngày nghỉ lễ hợp pháp, những ngày cuối tuần ban đầu cộng với những ngày cuối tuần liền kề với những ngày nghỉ lễ được điều chỉnh. Nguyên nhân là do kỳ nghỉ lễ kéo dài bảy ngày liên tục, được gọi là "Tuần lễ vàng", được thực hiện kể từ kỳ nghỉ lễ Quốc khánh ("Tuần lễ vàng Quốc khánh").
"Lúc ấy đông lắm, cậu có biết điều đó không hả." Tống Thanh Chấp nói.
"Mình ra nước ngoài," Chảng phải Hứa Tinh Lạc đuối lý sao, nên hắn tích cực lắm: "Đợi tôi nhìn xem nước nào có khí hậu tốt dễ xin visa, chúng ta bay qua đó đi chơi mấy ngày."
"Vậy giao cho cậu đó." Tống Thanh Chấp gật đầu: "Chuyện này vốn dĩ nên giao cho cậu, cậu bỏ rơi tôi, lừa gạt tình cảm của tôi."
"Vâng vâng vâng."
Mấy sinh viên xung quanh:......
Hả, này, cái này mà hai người gọi là cuộc sống đơn giản thường ngày sao?
Tan cuộc tan cuộc, có chủ hết rồi.
Tất nhiên chỉ là nói đùa thôi, giữa thẳng nam còn gay hơn nhiều, chỉ nói vài cậu đã dễ liên tưởng đến vợ chồng son, nhiều lắm cũng chỉ cảm thấy hai anh đẹp trai này thân với nhau ghê, vừa nhìn là biết bạn thân lâu năm.
Suy đoán đáng tin cậy nhất là bạn học cấp ba với nhau.
Một sinh viên nữ đã theo dõi được một lúc dũng cảm tiến tới, cầm điện thoải bước lạ nhỏ giọng hỏi: "Bạn học, có thể add WeChat không?"
Hứa Tinh Lạc cùng Tống Thanh Chấp đồng thời ngẩng đầu, sửng sốt hai giây, Hứa Tinh Lạc mỉm cười, chỉ mình và Tống Thanh Chấp: "Bạn học, cậu muốn add ai?"
Tống Thanh Chấp cạn lời, cong khóe miệng nói với cô gái: "Ai cũng có người yêu hết rồi, xin lỗi nhé, người yêu tôi dễ ghen lắm, nằm xếp hàng [2] cũng không được."
[2]: Nằm xếp hàng là một từ thông dụng trên Internet, ban đầu là một thuật ngữ văn hóa hai chiều, có nghĩa là chỉ ở trong danh sách bạn bè mà không có bất kỳ ý nghĩa giao tiếp nào.
Tác giả có lời muốn nói: Chó độc thân chua lè chua lét.
Nhưng cũng không hẳn, Tống Thanh Chấp biết hắn thích nghe...... Việc cậu làm tối qua ít nhiều là nhằm lấy lòng người yêu của mình.
"Trên người có thấy khó chịu không?" Đến phòng tắm rồi, Hứa Tinh Lạc thả Tống Thanh Chấp xuống, tháo giày của mình ra đeo vào cho người nọ.
"Làm gì đấy?" Tống Thanh Chấp nói: "Không cần phải thế đâu." Thuận tiện kéo khăn tắm che lại cho mình.
"Trên mặt đất lạnh." Hứa Tinh Lạc đang nhìn cậu đợi cậu trả lời.
"Cũng bình thường, chỉ là bắp đùi có hơi tê......" Tống Thanh Chấp để bạn trai đeo dép vào cho mình, lúc đứng lên thì shh một tiếng, không khỏi đưa tay xoa xoa.
Hứa Tinh Lạc bật cười hai tiếng, ho nhẹ: "Ăn cơm xong tôi giúp cậu xoa bóp nhé, dạo gần đây có phải cậu ít vận động không?"
"Chẳng phải tôi đang nuôi cho béo hả?" Tống Thanh Chấp mở nắp bồn cầu lên xả nước, một tay vò loạn tóc: "Bây giờ tôi rất quý trọng bé mỡ của tôi, mất một hai cục là thấy đau lòng."
Vẫn muốn nhanh chóng béo lên.
Sau chuyện ngày hôm qua Hứa Tinh Lạc, Tống Thanh Chấp cảm thấy cảm giác nguy hiểm của mình càng tăng lên, nếu cậu không cố gắng, sợ rằng Hứa Tinh Lạc sẽ ném xa cậu chín con phố.
"Tôi ra ngoài chờ cậu." Hứa Tinh Lạc sờ gáy Tống Thanh Chấp, ra ngoài dọn cơm.
Ăn cơm xong thì lăn ra ngủ trưa, nội dung bao gồm Hứa Tinh Lạc xoa bóp kéo cơ chân cho Tống Thanh Chấp, đè tới nỗi Tống Thanh Chấp thét gào, chỉ kém giơ chân đá hắn xuống giường.
"Nếu cậu muốn giết tôi, xin đừng chọn cách đau đớn này." Tống Thanh Chấp nói: "Xin cậu chọn cách khiến tôi cười mà ra đi."
"Ví dụ như làm chết cậu?" Hứa Tinh Lạc hôn khóe môi người nọ.
"Biến." Tống Thanh Chấp cười mắng.
Ôm ấp hôn hít một hồi lâu, nằm xuống chơi điện thoại một lát, Hứa Tinh Lạc bắt đầu ngáp: "Tối hôm qua ngủ muộn quá, tôi ngủ bù đã."
"Ngủ ngon." Tống Thanh Chấp từ phía sau ôm lấy hắn, vẫn còn chơi điện thoại
"Bao giờ cậu về nhà?" Hứa Tinh Lạc nói: "Ngày mai cậu phải đến trường đúng không?"
"Ừ." Tống Thanh Chấp báo cáo mọi chuyện cho hắn: "Dọn hết đồ ra, ngày mai để tài xế đưa tôi qua, bên trường cũng không có thủ tục gì, đi thẳng qua đó là được."
Tống Thanh Chấp học ngành kinh tế học, một trong những chuyên ngành nổi tiếng nhất trong trường, phải nói rằng nó rất hữu ích cho công việc sau này của Tống Thanh Chấp.
Không chỉ đơn giản là học kiến thức, việc xây dựng các kết nối cũng rất quan trọng.
"Khai giảng vui vẻ." Hứa Tinh Lạc nghĩ đến đó, sờ đầu bạn trai rồi bắt đầu ngủ bù.
Cuộc sống của Tống Thanh Chấp gần đây rất nhàn nhã, đối với cậu, việc học tập và sự nghiệp đều không khó khăn gì, chỉ cần cuộc sống tình cảm của cậu diễn ra suôn sẻ, mọi thứ khác đều không thành vấn đề.
Tất cả bạn học và bạn bè thường xuyên tiếp xúc với Tống Thanh Chấp đều có thể thấy rằng gần đây Tống Thanh Chấp có tâm trạng rất vui vẻ.
Cậu ngủ ở nhà Hứa Tinh Lạc đến năm giờ chiều, cũng ở đến giờ này rồi nên Tống Thanh Chấp nghĩ hay ăn tối với Hứa Tinh Lạc luôn, nhưng không may, mẹ Tống gọi điện và giục cậu về nhà ăn tối.
Dù sao thì ngày mai cậu cũng phải trường, nếu không về nhà ăn tối cùng gia đình vào ngày trước khi vào đại học rồi sống ở trường thì không thể nào nói nổi.
Cũng may Tống Thanh Chấp vẫn chưa nói ra, nếu không sẽ xấu hổ lắm.
Cúp điện thoại, đang nghĩ nên nói thế nào thì Hứa Tinh Lạc nằm trong chăn giơ chân đạp cậu một cái: "Về nhà đi, cậu ở với tôi vậy là đủ rồi, tôi không làm phiền cậu nữa."
Tống Thanh Chấp: "Ồ." Quay đầu nhìn, Hứa Tinh Lạc vẫn đang nhắm mắt, không nhìn ra được gì, chỉ trông hắn rất buồn ngủ.
"Vậy tôi về nhà đây." Cậu cúi xuống hôn lên gương mặt sau kỳ nghỉ hè ngày càng sắc sảo, cậu đứng dậy xuống giường mặc quần áo.
"Buổi tối nhớ ăn cơm." Tống Thanh Chấp không yên tâm dặn dò.
"6 giờ dậy ăn." Hứa Tinh Lạc ừ một tiếng, duỗi ngón chân kéo kéo thiếu niên chuẩn bị rời đi: "Trường của tôi có thể tùy ý ra vào, cậu có thời gian thì có muốn lại ăn cơm với tôi sao?"
Tống Thanh Chấp nhấp miệng cười: "Chẳng phải cậu không muốn phiền tôi sao?"
"Không hiểu khẩu thị tâm phi hả?" Hứa Tinh Lạc nói.
"Ừm, để tôi sắp xếp." Tống Thanh Chấp cầm mắt cá chân của bạn trai nhét lại vào chăn, tâm trạng vui vẻ ngọt ngào rời đi.
Dù tâm trạng rất thoải mái nhưng khi bước ra khỏi cửa, nụ cười của cậu lại chuyển sang cảm giác áy náy và bất lực.
Chỉ một chuyện nhỏ như về nhà ăn cơm bỗng nhiên khiến Tống Thanh Chấp nhận ra, trước đây Hứa Tinh Lạc không ưa mình cũng là bình thường.
Tống Thanh Chấp là một Tống Thanh Chấp thuộc về rất nhiều người, mà Hứa Tinh Lạc chỉ thuộc về một người.
Hầu hết mọi người có thể nghĩ rằng những điều nhỏ nhặt như vậy không quan trọng, nhưng những điều nhỏ nhặt sẽ dần dần tích tụ thành những điều lớn. Điều đáng sợ hơn là theo thời gian, ngay cả đương sự cũng sẽ coi đó là điều hiển nhiên.
Chó má.
—— Hứa Tinh Lạc, sau này chúng ta ăn lễ và tham gia tất cả mọi hoạt động cũng nhau nhé?
Tống Thanh Chấp về đến nhà thì nhận được tin nhắn: Cậu đã quyết định chưa hay là hỏi ý kiến tôi?
Tống Thanh Chấp: Tôi quyết định rồi, tôi không hỏi ý kiến cậu.
Hứa Tinh Lạc: Ồ.
Ngày hôm sau, Tống Thanh Chấp nhập học, do vừa tham gia kỳ huấn luyện quân sự nên các tân sinh viên đã có sự hiểu biết nhất định về nhau, nhưng Tống Thanh Chấp là một gương mặt mới, sự xuất hiện của cậu đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
Danh hiệu học bá chỉ là một chuyện, mấu chốt là ngoại hình quá đẹp trai.
Hứa Tinh Lạc đã ngồi xổm canh diễn đàn trường cậu từ lâu, chờ đọc tin đồn về bạn trai của mình, quả nhiên một ngày có bảy tám bài, đều hỏi về anh chàng đẹp trai sinh viên năm nhất ngành kinh tế trông vô cùng cấm dục kia.
Hứa Tinh Lạc cười xĩu, cấm dục cái rắm, tối hôm trước còn đang làm trên giường hắn.
Chậc chậc, nhớ đến mùi vị kia, hắn sắp lên tới nơi rồi.
Hứa Tinh Lạc không chỉ muốn để mình xem mà còn muốn phát sóng trực tiếp, báo cáo cho Tống Thanh Chấp về sự kiện nhập học rầm rộ của mình: Coi nè coi nè, trường của cậu mất bình tĩnh quá, cũng may tôi không đến trường cậu, nếu không chắc họ nhào vô đánh quá.
Tống Thanh Chấp: Sao lại đánh?
Hứa Tinh Lạc: Để tranh giành tôi?
Tống Thanh Chấp:...... Được, để tôi bớt chút thời gian đi đăng ký lớp Sanda.
Khi nói về chuyện trường, Tống Thanh Chấp nói: Cậu còn chưa đến trường tôi lần nào mà, hay tan học đến đây ăn cơm nhé? Ăn cơm xong tôi dẫn cậu đi cảm nhận thư viện trường tôi.
Hứa Tinh Lạc: Cảm nhận thư viện? Tôi qua đó chẳng lẽ không phải để yêu đương sao?
Tống Thanh Chấp: Yêu đương ở thư viện.
Hứa Tinh Lạc: Được, khoan đã, sao cậu biết tôi rảnh?
Sinh viên năm nhất rất bận rộn, bởi vì mới vào học mọi thứ đều mới mẻ đối với họ, ví dụ như họ sẽ tham gia mười hoặc tám câu lạc bộ gì đó.
Tống Thanh Chấp: Vô nghĩa, tôi có lịch học của cậu, hơn nữa cậu chắc chắn sẽ không tham gia câu lạc bộ nào hết, nếu có thì cậu cũng nói với tôi rồi.
Không kể gì thì làm tròn lên tức là không có.
Hứa Tinh Lạc: Sao đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh thế này......
Tống Thanh Chấp: Hừ.
Sau buổi học cuối cùng vào buổi chiều, bạn cùng phòng mời Hứa Tinh Lạc đi ăn tối cùng họ, lần trước đều đi cùng nhau nhưng lần này Hứa Tinh Lạc lắc đầu từ chối: "Tôi muốn sang bên kia ăn cơm với người yêu."
Mọi người trong ký túc xá đều biết Hứa Tinh Lạc có người yêu, còn học trường đối diện, trước đó họ đã phàn nàn không biết bao nhiêu lần, nhưng lần này họ vẫn gay gắt phàn nàn: "Làm trò gì đấy hử? Hai người học chung một trường không tốt sao, bây giờ rõ làm thảm, ngày nào cũng phải chạy tới chạy lui."
"Thảm." Hứa Tinh Lạc đã không ít lần giải thích: "Chủ yếu lúc đó đang giận nhau, haizzz"
Tách khỏi bạn cùng phòng, hắn nhàn nhã đi sang phía đối diện, sợ hắn vào sẽ không biết đường nên Tống Thanh Chấp đã đứng đợi ở cổng, sau đó họ sóng vai nhau đi vào.
"Chấp ca." Hứa Tinh Lạc gọi một tiếng vô cùng thâm tình.
"Ngôi Sao." Tống Thanh Chấp bắt chước hắn.
Hứa Tinh Lạc ngây người một lát, vuốt vuốt ngực, giống như bị cách gọi này mà thấy không ổn.
Tống Thanh Chấp cười đến cánh tay run run, sau đó cậu bị Hứa Tinh Lạc đụng một cái, cậu quay đầu: "Ngại quá nên giận hả, có phải chơi không lại không?"
"Thế tiếp tục chơi nha?" Hứa Tinh Lạc lại đẩy một cái.
"Người xưa hay nói quá tam ba bận," Tống Thanh Chấp nói, ôm lấy cổ Hứa Tinh Lạc, dùng chiêu khóa yết hầu siết chặt Hứa Tinh Lạc "Đừng có bắt nạt người thật thà, người thật thà phản kháng rất đáng sợ đó nha."
"Khụ khụ!" Hứa Tinh Lạc lập tức giãy giụa: "Đậu má Tống Thanh Chấp! Cậu có biết đếm không, không phải chỉ mới có hai lần sao?"
"Tôi keo đấy làm sao." Tống Thanh Chấp cong môi: "Cho nên mới hai lần đã ~ làm ~ cậu."
"Ai làm ai?" Hứa Tinh Lạc đáp.
Tống Thanh Chấp lại siết chặt tay, Hứa Tinh Lạc kêu lên một tiếng, chỉ có thể duỗi được co được nói, "Không phải, anh ơi, xin anh tha em với."
Cả một đường đi gây nhau công khai, lôi lôi kéo kéo, chỉ kém không nhào vô mà hôn nhau, dù sao Hứa Tinh Lạc thấy rất vui, hắn nhìn nụ cười tươi trên mặt Tống Thanh Chấp, thầm nghĩ cậu chàng cũng thích cười ghê.
Hứ, đồ âm hiểm.
Tống Thanh Chấp dẫn Hứa Tinh Lạc đến căn tin trường mình, lúc này mới vừa tan học nên rất đông người, hơn nữa ở đây không chỉ có học sinh mà còn có một số nhân viên văn phòng gần đó đến ăn cơm.
"Đông quá." Hứa Tinh Lạc nói.
"Đồ ăn ở trường vừa rẻ vừa tiện, nhân viên văn phòng gần đây rất hay đến ăn." Tống Thanh Chấp nói.
"Đói bụng quá rồi, anh trai đi lấy cơm cho em đi." Hứa Tinh Lạc còn chưa diễn xong, kéo áo Tống Thanh Chấp.
"Được, để anh trai đút em ăn nhá." Tống Thanh Chấp tiếp lời.
"Dùng cái gì để đút?" Hứa Tinh Lạc có đôi khi cảm thấy mình thật không biết xấu hổ, thậm chí còn cảm thấy xung quanh càng nhiều người càng tình thú.
Tống Thanh Chấp không chịu nổi, dở khóc dở cười cam chịu thất bại, "Sì tóp, đừng có dâm ở một nơi có bầu không khí học thuật mạnh mẽ như vậy."
"Tôi thắng." Hứa Tinh Lạc giơ tay quơ quơ trước mặt cậu.
"Cậu đúng là đồ con nít." Tống Thanh Chấp dùng thẻ của mình đi mua hai phần cơm tối, tìm một bàn ngồi xuống ăn với Hứa Tinh Lạc.
Các sinh viên nhanh chóng chú ý đến bọn họ, cũng đâu có cách nào, mùa hè nóng nực nên mặc ít đồ hơn, trai đẹp vừa nhìn đã biết, cho dù không nhìn thấy mặt, chỉ thấy dáng người cùng khí chất bắt mắt là biết.
Vì hai người chưa có ý định hẹn hò công khai nên ngồi ăn tối cùng nhau rất quy củ, những chuyện họ nói cũng chỉ là chuyện thường ngày.
"Họ hẹn đi ăn vào cuối tuần, nói muốn uống rượu nữa." Tống Thanh Chấp nói.
"Gấp đến vậy à?" Hứa Tinh Lạc đã là người hơn ba mươi rồi, nhìn bọn họ như mấy đứa con nít, cảm thấy vừa mắc cười vừa dễ thương, đi chung cũng thấy vui: "Đi đâu?"
"Bọn họ kêu hỏi cậu." Tống Thanh Chấp nhìn người bên cạnh mình, thấy khó hiểu, cậu chàng này rõ ràng đến học kỳ cuối mà từ trên trời hạ phàm, lúc trước đi với ai cũng mắt mũi không ra hồn, bây giờ không chỉ được khen mà còn được thờ như lão đại.
Đặc biệt là Lâm Khác mới ra ngoài, mọi người dường như đều nghe theo sự dẫn dắt của hắn.
"Được, để tôi làm ông chủ." Hứa Tinh Lạc nói, bây giờ hắn kiếm tiền cũng không khó khăn gì, những người khác đều là sinh viên: "Để tôi xem gần đây có gì chơi rồi nói."
"Ừ." Tống Thanh Chấp thở dài: "Tôi còn định cuối tuần ra ngoài đi dạo với cậu."
"Đi dạo phố hả?" Hứa Tinh Lạc run run, Tống Thanh Chấp còn có sở thích này nữa hả.
"Không, cậu bỏ tôi cả một kỳ nghỉ hè, tôi càng nghĩ càng không dễ chịu." Tống Thanh Chấp nhìn hắn, cậu tính nên làm gì nói đi?
"Hai ngày cũng đâu có đủ," Hứa Tinh Lạc nghĩ nghĩ: "Tuần lễ vàng [1] được nghỉ dài thì đi nhé?"
[1]: Tuần lễ Vàng của Trung Quốc đề cập đến kỳ nghỉ dài do hai ngày nghỉ lễ hợp pháp của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa là Lễ hội mùa xuân và Quốc khánh. Nó bao gồm ba ngày nghỉ lễ hợp pháp, những ngày cuối tuần ban đầu cộng với những ngày cuối tuần liền kề với những ngày nghỉ lễ được điều chỉnh. Nguyên nhân là do kỳ nghỉ lễ kéo dài bảy ngày liên tục, được gọi là "Tuần lễ vàng", được thực hiện kể từ kỳ nghỉ lễ Quốc khánh ("Tuần lễ vàng Quốc khánh").
"Lúc ấy đông lắm, cậu có biết điều đó không hả." Tống Thanh Chấp nói.
"Mình ra nước ngoài," Chảng phải Hứa Tinh Lạc đuối lý sao, nên hắn tích cực lắm: "Đợi tôi nhìn xem nước nào có khí hậu tốt dễ xin visa, chúng ta bay qua đó đi chơi mấy ngày."
"Vậy giao cho cậu đó." Tống Thanh Chấp gật đầu: "Chuyện này vốn dĩ nên giao cho cậu, cậu bỏ rơi tôi, lừa gạt tình cảm của tôi."
"Vâng vâng vâng."
Mấy sinh viên xung quanh:......
Hả, này, cái này mà hai người gọi là cuộc sống đơn giản thường ngày sao?
Tan cuộc tan cuộc, có chủ hết rồi.
Tất nhiên chỉ là nói đùa thôi, giữa thẳng nam còn gay hơn nhiều, chỉ nói vài cậu đã dễ liên tưởng đến vợ chồng son, nhiều lắm cũng chỉ cảm thấy hai anh đẹp trai này thân với nhau ghê, vừa nhìn là biết bạn thân lâu năm.
Suy đoán đáng tin cậy nhất là bạn học cấp ba với nhau.
Một sinh viên nữ đã theo dõi được một lúc dũng cảm tiến tới, cầm điện thoải bước lạ nhỏ giọng hỏi: "Bạn học, có thể add WeChat không?"
Hứa Tinh Lạc cùng Tống Thanh Chấp đồng thời ngẩng đầu, sửng sốt hai giây, Hứa Tinh Lạc mỉm cười, chỉ mình và Tống Thanh Chấp: "Bạn học, cậu muốn add ai?"
Tống Thanh Chấp cạn lời, cong khóe miệng nói với cô gái: "Ai cũng có người yêu hết rồi, xin lỗi nhé, người yêu tôi dễ ghen lắm, nằm xếp hàng [2] cũng không được."
[2]: Nằm xếp hàng là một từ thông dụng trên Internet, ban đầu là một thuật ngữ văn hóa hai chiều, có nghĩa là chỉ ở trong danh sách bạn bè mà không có bất kỳ ý nghĩa giao tiếp nào.
Tác giả có lời muốn nói: Chó độc thân chua lè chua lét.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.