Chương 74
Mạc Như Quy
12/06/2024
Hứa Tinh Lạc choáng váng, đầu óc ong một tiếng, Tống Thanh Chấp vừa nói gì cơ?
Nói với ba mẹ sao?! Đột nhiên như vậy sao!
Đang kích động định nói thì ngẫm lại thấy chỗ nào đó không đúng, nếu đã comeout thì Tống Thanh Chấp không có khả năng có phản ứng thế này, trên mặt đáng ra phải có dấu bàn tay mới đúng.
Hắn không ngốc, bình tĩnh lại suy nghĩ một chút là biết nội dung mọi chuyện thế nào, hắn ôm Tống Thanh Chấp: "Bọn họ, biết cậu yêu đương? Nhưng không biết người cậu yêu là tôi."
Hoặc là nói, không biết người yêu cậu là con trai.
"Ừ." Tống Thanh Chấp gật đầu.
"Ồ, dọa chết tôi." Hứa Tinh Lạc lúc này mới cười.
"Có thể là do tôi thể hiện rõ quá," Tống Thanh Chấp sờ mặt mình, vừa bất lực vừa ngọt ngào thở dài: "Chắc là mẹ tôi nhìn ra từ lâu rồi, bà ấy còn biết chúng ta đã yêu được bao lâu rồi cơ."
"Cô lợi hại quá." Hứa Tinh Lạc nói, cũng sờ mặt Chấp ca của hắn: "Đừng nghĩ quá nhiều, biết thì biết thôi, chuyện này cứ từ từ rồi tính, chúng ta không vội, nếu hỏi nhiều quá thì cậu nói bạn gái mình ngại không muốn được chú ý nhiều, có biết chưa? Đừng có gánh nặng tâm lý."
"Ừ." Tống Thanh Chấp biết điều này, nhưng giọng nói vẫn như nghẹn ngào: "Tôi biết cậu không ngại, nhưng tôi để ý thay cho cậu, là do tôi đã khiến cậu phải chịu những ủy khuất này."
"Nói thế làm gì, cũng đâu phải là không nhận." Hứa Tinh Lạc nói: "Được rồi, chúng ta nhanh qua đó đi, trễ quá thì đông."
Tống Thanh Chấp gật đầu: "Tôi chưa đến chợ hoa, chim và cá bao giờ."
Đột nhiên cậu phát hiện ra có rất nhiều nơi cậu chưa từng đến, nhưng không sao cả, sau này cậu và Hứa Tinh Lạc sẽ khám phá từng nơi một, nghĩ đến điều này, cậu không khỏi bật cười.
Hứa Tinh Lạc nhìn thấy cậu cười, ngó trái phải không có ai thì trộm hôn một cái.
Bộ quần áo mùa đông đủ to và dày, hai chàng trai đi dạo trong chợ nắm tay nhau đút tay vào túi, siết chặt, không có ai nhìn họ bằng ánh mắt kỳ lạ.
Người ta nói rằng hầu hết các chàng trai đều có mục tiêu rõ ràng khi đi mua sắm. Đây là sự thật. Hứa Tinh Lạc và Tống Thanh Chấp đi thẳng đến nơi bán rùa và bắt đầu lựa chọn. "Này, Chấp ca, trên mạng nói rằng rùa con mới nở không dễ nuôi, sao chúng ta không mua hai con lớn đi?"
Tống Thanh Chấp do dự một chút, nhìn góc nghiêng Hứa Tinh Lạc: "Nhưng tôi muốn nuôi từ nhỏ, như vậy sẽ có cảm giác thành tựu." Cậu lấy ví dụ: "Chẳng lẽ cậu không cảm thấy...... Mua một con rùa giống như mua một tài khoản đã full cấp, tuy rằng chơi rất đã nhưng không có tình cảm sao?"
"Cậu nói rất có lý." Hứa Tinh Lạc nghĩ nghĩ, cảm thấy mình đã bị thuyết phục.
"Đương nhiên," nhưng Tống Thanh Chấp cũng thấy lo lắng: "Nhưng lỡ may mua không sống nổi thì chẳng phải là chúng ta tạo nghiệp sao?"
"Vậy tốt nhất là mua một con không lớn không nhỏ?" Hứa Tinh Lạc nhìn con rùa kích cỡ khác, chỉ chỉ trỏ trỏ: "Con này có dễ sống hơn không?"
"Nhưng tôi thấy rùa đen nhỏ rất đáng yêu." Tống Thanh Chấp thở dài một hơi, cảm thấy mình thật lề mề, khó mà lựa chọn.
Ông chủ đang vui vẻ nhìn hai chàng trai đẹp trai chọn lựa, nói một câu: "Vậy mua nhiều thêm mấy con đi, chết rồi thì cũng còn lại một ít."
Tống Thanh Chấp cùng Hứa Tinh Lạc lập tức nhìn nhau, càng cảm thấy căng thẳng hơn.
Hai người vốn rất gọn gàng dứt khoát lại đứng trong cửa hàng cả nửa ngày, cuối cùng vẫn mang về nhà hai con rùa nhỏ, đến lúc chọn hình dáng con rùa, Tống Thanh Chấp nhỏ giọng nói với Hứa Tinh Lạc: "Để tôi kể cho cậu nghe, cùng một mẫu này trên Taobao rẻ hơn, ở đây đắt hơn ít nhất một phần ba. "
"Vậy lên Taobao mua nhé?" Hứa Tinh Lạc cũng nhỏ giọng trả lời.
"Không được, bây giờ mua rùa nhỏ là có thể có nhà ngay lập tức," Tống Thanh Chấp nói: "Mua trên Taobao thì phải đợi mấy ngày, chúng ta không thể để con rùa nhỏ sống trong chậu rửa mặt được đúng chứ?"
Đúng là không thể, cả hai đều cảm thấy đã nuôi nấng chúng thì phải đối xử tốt nhất với chúng.
Sau khi chọn được chú rùa định mệnh và mua được một dinh thự sang trọng, cả hai trở về nhà với tâm trạng vui vẻ và ngay lập tức bắt tay vào trang trí bể nuôi rùa.
Kỹ năng thực hành của Hứa Tinh Lạc cùng Tống Thanh Chấp rất khá, sau khi bố trí sắp xếp để đưa con rùa nhỏ vào, họ ngồi xổm ở phía trước và mỉm cười ngắm hồi lâu.
Hứa Tinh Lạc nói: "Con rùa của chúng ta nên đặt tên gì cho hay?"
Tống Thanh Chấp nói: "Đương nhiên phải có ý nghĩa tốt."
"Ví dụ như?" Ở phương diện này Hứa Tinh Lạc cảm thấy vẫn nên giao cho Tống học bá suy nghĩ đi, bởi vì hắn chỉ có thể nghĩ tới phát tài phú quý, có lẽ không thích hợp lắm.
"Phát tài, phú quý, gì nữa," Tống Thanh Chấp nhìn Hứa Tinh Lạc: "Cậu có ý kiến gì hay không?"
Hứa Tinh Lạc khờ luôn, lau mặt, không phải đâu không phải đâu, toang rồi, hắn đã dẫn Chấp ca thuần khiết trắng tinh như tuyết đi lầm đường rồi: "......"
"Không hay hả? Vậy đổi tên khác." Tống Thanh Chấp nói.
"Không," Hứa Tinh Lạc nói: "Tốt mà, cái này đi, tôi nghe rất thoải mái."
Phát tài phú quý, ý nghĩa tốt.
Đêm đó, Hứa Tinh Lạc cùng Tống Thanh Chấp đều đăng ảnh những chú rùa nhỏ từ các góc độ khác nhau trong Khoảnh khắc của họ, vừa nhìn lại biết hai con rùa giống nhau, may rằng người kết bạn WeChat với họ không nhiểu lắm, trong đó hầu hết đều biết quan hệ của họ.
Cùng nuôi thú cưng sao, thật ngọt ngào.
Nhưng cái tên này là tên nghiêm túc sao? Vừa nhìn liền biết không phải phòng cách của Tống học bá, chắc chắn là phong cách học tra của Hứa Tinh Lạc......
Trong đầu nghĩ thế nhưng đột nhiên nhớ ra Hứa Tinh Lạc người ta hiện đang học tại đại học Q.
Ôi, chú hề chính là tôi.
Tống Thanh Chấp khai với người nhà là mình có người yêu xong liền thả bay bản thân, lâu lâu lại công khai cả đêm không về ngủ, sống ở nhà Hứa Tinh Lạc vui đến quên trời quên đất.
Thỉnh thoảng về nhà một chuyến thì bị mẹ Tống bắt được, đầu tiên là quan sát từ trên xuống dưới, đặc biệt là gương mặt và vành mắt: "Tống Thanh Chấp, con ở nhà con bé cả đêm hay là ra ngoài ở khách sạn?"
"Dạ......?" Tống Thanh Chấp mẹ mình hỏi mà sửng sốt: "Đều không phải, cậu ấy...... Thuê nhà ngoài trường, con thỉnh thoảng đến đó."
"Thỉnh thoảng?" Mẹ Tống mắc cười nhưng không cười, bà cũng không quan tâm con trai nói câu này có thấy chột dạ không, con trai lớn rồi, không quản được, nhưng phải nhắc nhở một câu: "Nếu đã ở chung với nhau rồi thì chú ý một chút." Sợ Tống Thanh Chấp không hiểu, mẹ Tống nói thẳng: "Nhớ phải có biện pháp bảo vệ, mẹ không muốn chăm sóc cháu sớm như vậy đâu."
Mặt Tống Thanh Chấp lập tức đỏ bừng.
Cậu thấy xấu hổ khi nghe người lớn nhắc đến chuyện này, đồng thời còn có chút áy náy, ở trong lòng nói thầm: Con xin lỗi mẹ, cháu trai ruột thì chắc là không thể có, chỉ có hai đứa cháu rùa thôi.
"Con biết rồi mẹ." Tống Thanh Chấp hắng giọng nói, cười cười: "Bọn con cũng không phải con nít, những chuyện này tụi con đều biết cả, mẹ không cần lo lắng."
Mà cũng phải nói, cho dù không có biện pháp bảo vệ, cậu cũng không mang thai.
"Biết là được, mẹ nhắc nhở con thế thôi." Mẹ Tống gật đầu, quay người về phòng mình, đi được vài bước thì quay đầu lại chỉ vào hai mắt của mình nhắc nhở: "Buổi tối nhớ đi ngủ sớm một chút, bọng mắt to quá đấy."
Tống Thanh Chấp xấu hổ nhanh chóng giải thích: "Là vì công việc ạ."
Tuy rằng thường xuyên ngủ lại, nhưng cũng không phải ngày nào cũng quan hệ tình dục, tuổi trẻ cũng không thể phung phí như vậy được.
Không phải bọn họ không muốn, nguyên nhân chủ yếu là Hứa Tinh Lạc cảm thấy đau lòng Tống Thanh Chấp, cho rằng trong kỳ nghỉ đông này thủ dâm là được, không cần phải nóng nảy, chờ thêm một khoảng thời gian nữa, thích làm thế nào thì làm.
Chỉ còn vài ngày nữa là hết kỳ nghỉ đông đến Tết Nguyên Đán, Tống Thanh Chấp bận hết tuần này, công ty sẽ cho nghỉ đông sau cuộc họp thường niên, cậu không tham gia cuộc họp này, thứ nhất là bởi vì cậu không phải nhân viên chính thức, thứ hai là ngại phiền, sau này chuyện này xảy ra rất nhiều, không cần thiết phải vội vàng đi trải nghiệm, có thời gian thì về nhà ăn bữa cơm với Hứa Tinh Lạc thì càng vui hơn.
Nhà lãnh đạo tương lai Tống Thanh Chấp không có mặt khiến mọi người trong công ty ai cũng thấy thất vọng, gọi điện thoại thẳng cho cậu, sau khi nhận một cuộc, Tống Thanh Chấp liền tắt máy điện thoại.
Còn tự nhủ: "Người trẻ tuổi mà, việc điện thoại bỗng dưng tắt nguồn khi ở bên ngoài là điều rất bình thường."
Hứa Tinh Lạc cười chết, chỉ cục sạc ở quầy thu ngân: "Mấy thứ này bày ra khắp phố, cậu đang lừa ai vậy?"
"Đúng ha." Tống Thanh Chấp nghĩ nghĩ, vẻ mặt vô tội: "Nhưng tôi cũng đâu có nói là tôi đang ở đâu, bọn họ có thể tự tìm lý do, chỉ cần hợp lý là được."
Vãi con mẹ nó hợp lý là được, Hứa Tinh Lạc vui vẻ.
Nhưng nói thật, nhìn Tống Thanh Chấp như vậy, khóe môi hắn cưới sắp kéo dài đến sau tai, nói thế nào đây, càng nhìn càng thích.
"Sao nào? Trông tôi đủ ngon để ăn rồi đúng không?" Tống Thanh Chấp cười, vừa gắp đồ ăn cho Hứa Tinh Lạc, vừa nói về kế hoạch: "Hôm nay và ngày mai ở với cậu, sau đó tôi về nhà ở hai ngày, đến đêm giao thừa sẽ đến tìm cậu, hai đứa mình làm cơm ăn, cậu đừng có nói không, tôi quyết định."
Hứa Tinh Lạc vẫn luôn nghe, nghe vậy lắc đầu: "Tôi đâu có nói không, tôi cũng đâu ngốc, cậu đến nấu cơm cho tôi ăn thì tôi từ chối làm gì? Tôi có thiếu EQ đâu?"
"Vậy là tốt." Tống Thanh Chấp nhẹ nhàng thở ra, nheo mắt nói: "Lỗ tai nào cậu nghe tôi nói là tôi đến nấu cơm cho cậu ăn, chúng ta cùng nấu."
"Tôi làm trợ thủ." Hứa Tinh Lạc chấp nhận số mệnh của mình.
"Tôi dạy cậu cách làm hoành thánh, cậu thích ăn nhân gì?" Tống Thanh Chấp buột miệng thốt ra hỏi, sau đó lại tự mình trả lời: "Biết rồi, bắp và nhân thịt heo."
"Hay cậu thử nhồi khoai tây xắt nhỏ đi?" Hứa Tinh Lạc ý tưởng kỳ lạ: "Thêm ớt cay băm nhuyễn được không?"
"Nguyên liệu hắc ám hả." Tống Thanh Chấp nói: "Tôi không làm, muốn làm thì cậu tự làm, tôi mua vỏ hoành thánh cho cậu làm."
Ha, Hứa giáo bá nghĩ thầm, chẳng lẽ anh đây không biết mua vỏ hoành thánh hả?
Đêm nay để chúc mừng kỳ nghỉ của Tống Thanh Chấp, Hứa Tinh Lạc đề nghị đi quán bar yên tĩnh uống một ly.
Quán bar có một ý nghĩa rất đáng để kỉ niệm, Tống Thanh Chấp thấy mắc cười nhìn Hứa Tinh Lạc một cái, sau đó gật đầu tán thành: "Được."
"Vậy cứ tiếp tục đi dọc theo con đường này," Hứa Tinh Lạc nói: "Gặp được quán đầu tiên thì mình vào."
"Có phải hơi mạo hiểm không?" Tống Thanh Chấp ngoài miệng nói thế, nhưng trong ánh mắt rõ ràng viết mấy chứ nóng lòng muốn thử, tính cách này, Hứa Tinh Lạc cười, đúng là rất Tống Thanh Chấp.
"Không đâu, thử coi vận may chúng ta thế nào."
Đi dọc theo con phố này, vận may của họ không tệ lắm, đi đến một quán bar nhỏ có bầu không khí dễ chịu, sau vài ngụm rượu, Tống Thanh Chấp thở dài nhẹ nhõm: "Đã lâu rồi mới có cuộc sống về đêm."
"......" Hứa Tinh Lạc không nhịn được cười, chỉ vào ly rượu của người nọ: "Không phải, đây gọi là cuộc sống về đêm? Yêu cầu của cậu không thấp quá sao?"
"Đối với tôi thì thế thôi." Tống Thanh Chấp rất nghiêm túc, nhấp ngụm rượu: "Lúc ấy, chắc là não bị động kinh mới vào quán bar, không hoàn toàn là bởi vì thất tình, cậu hiểu mà, chính là kiểu...... Đột nhiên nhận ra rằng mình là ai, haizzz, kiểu như chợt nhận ra mình khác với những gì mình nghĩ, tự mình sụp đổ, cần phải xây dựng lại lần nữa."
"Cậu đánh đổ nó, vốn dĩ không cần phải xây dựng lại," Hứa Tinh Lạc dùng từ sắc bén mắng cậu: "Cậu cảm thấy học sinh cấp ba trưởng thành hơn học sinh tiểu học được bao nhiêu? Đánh đổ nó đi. Cậu nhiều lắm cũng chỉ ở trình độ loại bỏ khỏi đám cỏ dại trên mặt đất bằng phẳng, bây giờ mới bắt đầu đặt nền móng."
Tống Thanh Chấp cùng Hứa Tinh Lạc mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng tuy rằng không phục, nhưng cũng không phản bác nổi, được thôi: "Vậy xin hỏi thầy Hứa đến bao giờ nhà của tôi mới xây xong?"
"Khó mà nói." Hứa Tinh Lạc uống ngụm rượu.
"Có ý gì," Tống Thanh Chấp cụng ly thầy Hứa, không dám tin hỏi: "Cậu cảm thấy tôi không đủ điều kiện?"
"Không phải, chủ yếu là do cậu đã lựa chọn một con đường gập ghềnh," Hứa Tinh Lạc nói, thở dài: "Cậu biết mà, nhà có nguy cơ sập bất cứ lúc nào."
"Sẽ không." Tống Thanh Chấp nghiêm túc nhìn hắn: "Có cậu bên trong thì sẽ không sụp đổ, tôi có thể để cho mình biến mất cũng sẽ không để cậu gặp nguy hiểm."
Hứa Tinh Lạc há miệng thở, đệt, cảm động quá.
Hai người đang nói chuyện cực kỳ gan thì một người đi tới hỏi add WeChat của bọn họ.
Hứa Tinh Lạc cùng Tống Thanh Chấp thậm chí còn không ngẩng đầu lên để xem đối phương là con trai hay con gái mà chỉ nhìn nhau rồi ghé lại gần hôn nhau.
Nơi đây không phải gay bar, đây chỉ là một quán bar nhỏ cực kì bình thường.
Hai anh đẹp trai không nói gì mà chỉ hôn nhau, xung quanh im lặng trong vài giây, nhưng sau vài giây, tiếng huýt sáo và tiếng vỗ tay bắt đầu!
Đối với tiếng vỗ tay bất ngờ này, bọn họ hôn nhau thêm hai lần nữa.
Cảm ơn mọi người đã chúc phúc, chúng tôi nhận được rồi!
Nói với ba mẹ sao?! Đột nhiên như vậy sao!
Đang kích động định nói thì ngẫm lại thấy chỗ nào đó không đúng, nếu đã comeout thì Tống Thanh Chấp không có khả năng có phản ứng thế này, trên mặt đáng ra phải có dấu bàn tay mới đúng.
Hắn không ngốc, bình tĩnh lại suy nghĩ một chút là biết nội dung mọi chuyện thế nào, hắn ôm Tống Thanh Chấp: "Bọn họ, biết cậu yêu đương? Nhưng không biết người cậu yêu là tôi."
Hoặc là nói, không biết người yêu cậu là con trai.
"Ừ." Tống Thanh Chấp gật đầu.
"Ồ, dọa chết tôi." Hứa Tinh Lạc lúc này mới cười.
"Có thể là do tôi thể hiện rõ quá," Tống Thanh Chấp sờ mặt mình, vừa bất lực vừa ngọt ngào thở dài: "Chắc là mẹ tôi nhìn ra từ lâu rồi, bà ấy còn biết chúng ta đã yêu được bao lâu rồi cơ."
"Cô lợi hại quá." Hứa Tinh Lạc nói, cũng sờ mặt Chấp ca của hắn: "Đừng nghĩ quá nhiều, biết thì biết thôi, chuyện này cứ từ từ rồi tính, chúng ta không vội, nếu hỏi nhiều quá thì cậu nói bạn gái mình ngại không muốn được chú ý nhiều, có biết chưa? Đừng có gánh nặng tâm lý."
"Ừ." Tống Thanh Chấp biết điều này, nhưng giọng nói vẫn như nghẹn ngào: "Tôi biết cậu không ngại, nhưng tôi để ý thay cho cậu, là do tôi đã khiến cậu phải chịu những ủy khuất này."
"Nói thế làm gì, cũng đâu phải là không nhận." Hứa Tinh Lạc nói: "Được rồi, chúng ta nhanh qua đó đi, trễ quá thì đông."
Tống Thanh Chấp gật đầu: "Tôi chưa đến chợ hoa, chim và cá bao giờ."
Đột nhiên cậu phát hiện ra có rất nhiều nơi cậu chưa từng đến, nhưng không sao cả, sau này cậu và Hứa Tinh Lạc sẽ khám phá từng nơi một, nghĩ đến điều này, cậu không khỏi bật cười.
Hứa Tinh Lạc nhìn thấy cậu cười, ngó trái phải không có ai thì trộm hôn một cái.
Bộ quần áo mùa đông đủ to và dày, hai chàng trai đi dạo trong chợ nắm tay nhau đút tay vào túi, siết chặt, không có ai nhìn họ bằng ánh mắt kỳ lạ.
Người ta nói rằng hầu hết các chàng trai đều có mục tiêu rõ ràng khi đi mua sắm. Đây là sự thật. Hứa Tinh Lạc và Tống Thanh Chấp đi thẳng đến nơi bán rùa và bắt đầu lựa chọn. "Này, Chấp ca, trên mạng nói rằng rùa con mới nở không dễ nuôi, sao chúng ta không mua hai con lớn đi?"
Tống Thanh Chấp do dự một chút, nhìn góc nghiêng Hứa Tinh Lạc: "Nhưng tôi muốn nuôi từ nhỏ, như vậy sẽ có cảm giác thành tựu." Cậu lấy ví dụ: "Chẳng lẽ cậu không cảm thấy...... Mua một con rùa giống như mua một tài khoản đã full cấp, tuy rằng chơi rất đã nhưng không có tình cảm sao?"
"Cậu nói rất có lý." Hứa Tinh Lạc nghĩ nghĩ, cảm thấy mình đã bị thuyết phục.
"Đương nhiên," nhưng Tống Thanh Chấp cũng thấy lo lắng: "Nhưng lỡ may mua không sống nổi thì chẳng phải là chúng ta tạo nghiệp sao?"
"Vậy tốt nhất là mua một con không lớn không nhỏ?" Hứa Tinh Lạc nhìn con rùa kích cỡ khác, chỉ chỉ trỏ trỏ: "Con này có dễ sống hơn không?"
"Nhưng tôi thấy rùa đen nhỏ rất đáng yêu." Tống Thanh Chấp thở dài một hơi, cảm thấy mình thật lề mề, khó mà lựa chọn.
Ông chủ đang vui vẻ nhìn hai chàng trai đẹp trai chọn lựa, nói một câu: "Vậy mua nhiều thêm mấy con đi, chết rồi thì cũng còn lại một ít."
Tống Thanh Chấp cùng Hứa Tinh Lạc lập tức nhìn nhau, càng cảm thấy căng thẳng hơn.
Hai người vốn rất gọn gàng dứt khoát lại đứng trong cửa hàng cả nửa ngày, cuối cùng vẫn mang về nhà hai con rùa nhỏ, đến lúc chọn hình dáng con rùa, Tống Thanh Chấp nhỏ giọng nói với Hứa Tinh Lạc: "Để tôi kể cho cậu nghe, cùng một mẫu này trên Taobao rẻ hơn, ở đây đắt hơn ít nhất một phần ba. "
"Vậy lên Taobao mua nhé?" Hứa Tinh Lạc cũng nhỏ giọng trả lời.
"Không được, bây giờ mua rùa nhỏ là có thể có nhà ngay lập tức," Tống Thanh Chấp nói: "Mua trên Taobao thì phải đợi mấy ngày, chúng ta không thể để con rùa nhỏ sống trong chậu rửa mặt được đúng chứ?"
Đúng là không thể, cả hai đều cảm thấy đã nuôi nấng chúng thì phải đối xử tốt nhất với chúng.
Sau khi chọn được chú rùa định mệnh và mua được một dinh thự sang trọng, cả hai trở về nhà với tâm trạng vui vẻ và ngay lập tức bắt tay vào trang trí bể nuôi rùa.
Kỹ năng thực hành của Hứa Tinh Lạc cùng Tống Thanh Chấp rất khá, sau khi bố trí sắp xếp để đưa con rùa nhỏ vào, họ ngồi xổm ở phía trước và mỉm cười ngắm hồi lâu.
Hứa Tinh Lạc nói: "Con rùa của chúng ta nên đặt tên gì cho hay?"
Tống Thanh Chấp nói: "Đương nhiên phải có ý nghĩa tốt."
"Ví dụ như?" Ở phương diện này Hứa Tinh Lạc cảm thấy vẫn nên giao cho Tống học bá suy nghĩ đi, bởi vì hắn chỉ có thể nghĩ tới phát tài phú quý, có lẽ không thích hợp lắm.
"Phát tài, phú quý, gì nữa," Tống Thanh Chấp nhìn Hứa Tinh Lạc: "Cậu có ý kiến gì hay không?"
Hứa Tinh Lạc khờ luôn, lau mặt, không phải đâu không phải đâu, toang rồi, hắn đã dẫn Chấp ca thuần khiết trắng tinh như tuyết đi lầm đường rồi: "......"
"Không hay hả? Vậy đổi tên khác." Tống Thanh Chấp nói.
"Không," Hứa Tinh Lạc nói: "Tốt mà, cái này đi, tôi nghe rất thoải mái."
Phát tài phú quý, ý nghĩa tốt.
Đêm đó, Hứa Tinh Lạc cùng Tống Thanh Chấp đều đăng ảnh những chú rùa nhỏ từ các góc độ khác nhau trong Khoảnh khắc của họ, vừa nhìn lại biết hai con rùa giống nhau, may rằng người kết bạn WeChat với họ không nhiểu lắm, trong đó hầu hết đều biết quan hệ của họ.
Cùng nuôi thú cưng sao, thật ngọt ngào.
Nhưng cái tên này là tên nghiêm túc sao? Vừa nhìn liền biết không phải phòng cách của Tống học bá, chắc chắn là phong cách học tra của Hứa Tinh Lạc......
Trong đầu nghĩ thế nhưng đột nhiên nhớ ra Hứa Tinh Lạc người ta hiện đang học tại đại học Q.
Ôi, chú hề chính là tôi.
Tống Thanh Chấp khai với người nhà là mình có người yêu xong liền thả bay bản thân, lâu lâu lại công khai cả đêm không về ngủ, sống ở nhà Hứa Tinh Lạc vui đến quên trời quên đất.
Thỉnh thoảng về nhà một chuyến thì bị mẹ Tống bắt được, đầu tiên là quan sát từ trên xuống dưới, đặc biệt là gương mặt và vành mắt: "Tống Thanh Chấp, con ở nhà con bé cả đêm hay là ra ngoài ở khách sạn?"
"Dạ......?" Tống Thanh Chấp mẹ mình hỏi mà sửng sốt: "Đều không phải, cậu ấy...... Thuê nhà ngoài trường, con thỉnh thoảng đến đó."
"Thỉnh thoảng?" Mẹ Tống mắc cười nhưng không cười, bà cũng không quan tâm con trai nói câu này có thấy chột dạ không, con trai lớn rồi, không quản được, nhưng phải nhắc nhở một câu: "Nếu đã ở chung với nhau rồi thì chú ý một chút." Sợ Tống Thanh Chấp không hiểu, mẹ Tống nói thẳng: "Nhớ phải có biện pháp bảo vệ, mẹ không muốn chăm sóc cháu sớm như vậy đâu."
Mặt Tống Thanh Chấp lập tức đỏ bừng.
Cậu thấy xấu hổ khi nghe người lớn nhắc đến chuyện này, đồng thời còn có chút áy náy, ở trong lòng nói thầm: Con xin lỗi mẹ, cháu trai ruột thì chắc là không thể có, chỉ có hai đứa cháu rùa thôi.
"Con biết rồi mẹ." Tống Thanh Chấp hắng giọng nói, cười cười: "Bọn con cũng không phải con nít, những chuyện này tụi con đều biết cả, mẹ không cần lo lắng."
Mà cũng phải nói, cho dù không có biện pháp bảo vệ, cậu cũng không mang thai.
"Biết là được, mẹ nhắc nhở con thế thôi." Mẹ Tống gật đầu, quay người về phòng mình, đi được vài bước thì quay đầu lại chỉ vào hai mắt của mình nhắc nhở: "Buổi tối nhớ đi ngủ sớm một chút, bọng mắt to quá đấy."
Tống Thanh Chấp xấu hổ nhanh chóng giải thích: "Là vì công việc ạ."
Tuy rằng thường xuyên ngủ lại, nhưng cũng không phải ngày nào cũng quan hệ tình dục, tuổi trẻ cũng không thể phung phí như vậy được.
Không phải bọn họ không muốn, nguyên nhân chủ yếu là Hứa Tinh Lạc cảm thấy đau lòng Tống Thanh Chấp, cho rằng trong kỳ nghỉ đông này thủ dâm là được, không cần phải nóng nảy, chờ thêm một khoảng thời gian nữa, thích làm thế nào thì làm.
Chỉ còn vài ngày nữa là hết kỳ nghỉ đông đến Tết Nguyên Đán, Tống Thanh Chấp bận hết tuần này, công ty sẽ cho nghỉ đông sau cuộc họp thường niên, cậu không tham gia cuộc họp này, thứ nhất là bởi vì cậu không phải nhân viên chính thức, thứ hai là ngại phiền, sau này chuyện này xảy ra rất nhiều, không cần thiết phải vội vàng đi trải nghiệm, có thời gian thì về nhà ăn bữa cơm với Hứa Tinh Lạc thì càng vui hơn.
Nhà lãnh đạo tương lai Tống Thanh Chấp không có mặt khiến mọi người trong công ty ai cũng thấy thất vọng, gọi điện thoại thẳng cho cậu, sau khi nhận một cuộc, Tống Thanh Chấp liền tắt máy điện thoại.
Còn tự nhủ: "Người trẻ tuổi mà, việc điện thoại bỗng dưng tắt nguồn khi ở bên ngoài là điều rất bình thường."
Hứa Tinh Lạc cười chết, chỉ cục sạc ở quầy thu ngân: "Mấy thứ này bày ra khắp phố, cậu đang lừa ai vậy?"
"Đúng ha." Tống Thanh Chấp nghĩ nghĩ, vẻ mặt vô tội: "Nhưng tôi cũng đâu có nói là tôi đang ở đâu, bọn họ có thể tự tìm lý do, chỉ cần hợp lý là được."
Vãi con mẹ nó hợp lý là được, Hứa Tinh Lạc vui vẻ.
Nhưng nói thật, nhìn Tống Thanh Chấp như vậy, khóe môi hắn cưới sắp kéo dài đến sau tai, nói thế nào đây, càng nhìn càng thích.
"Sao nào? Trông tôi đủ ngon để ăn rồi đúng không?" Tống Thanh Chấp cười, vừa gắp đồ ăn cho Hứa Tinh Lạc, vừa nói về kế hoạch: "Hôm nay và ngày mai ở với cậu, sau đó tôi về nhà ở hai ngày, đến đêm giao thừa sẽ đến tìm cậu, hai đứa mình làm cơm ăn, cậu đừng có nói không, tôi quyết định."
Hứa Tinh Lạc vẫn luôn nghe, nghe vậy lắc đầu: "Tôi đâu có nói không, tôi cũng đâu ngốc, cậu đến nấu cơm cho tôi ăn thì tôi từ chối làm gì? Tôi có thiếu EQ đâu?"
"Vậy là tốt." Tống Thanh Chấp nhẹ nhàng thở ra, nheo mắt nói: "Lỗ tai nào cậu nghe tôi nói là tôi đến nấu cơm cho cậu ăn, chúng ta cùng nấu."
"Tôi làm trợ thủ." Hứa Tinh Lạc chấp nhận số mệnh của mình.
"Tôi dạy cậu cách làm hoành thánh, cậu thích ăn nhân gì?" Tống Thanh Chấp buột miệng thốt ra hỏi, sau đó lại tự mình trả lời: "Biết rồi, bắp và nhân thịt heo."
"Hay cậu thử nhồi khoai tây xắt nhỏ đi?" Hứa Tinh Lạc ý tưởng kỳ lạ: "Thêm ớt cay băm nhuyễn được không?"
"Nguyên liệu hắc ám hả." Tống Thanh Chấp nói: "Tôi không làm, muốn làm thì cậu tự làm, tôi mua vỏ hoành thánh cho cậu làm."
Ha, Hứa giáo bá nghĩ thầm, chẳng lẽ anh đây không biết mua vỏ hoành thánh hả?
Đêm nay để chúc mừng kỳ nghỉ của Tống Thanh Chấp, Hứa Tinh Lạc đề nghị đi quán bar yên tĩnh uống một ly.
Quán bar có một ý nghĩa rất đáng để kỉ niệm, Tống Thanh Chấp thấy mắc cười nhìn Hứa Tinh Lạc một cái, sau đó gật đầu tán thành: "Được."
"Vậy cứ tiếp tục đi dọc theo con đường này," Hứa Tinh Lạc nói: "Gặp được quán đầu tiên thì mình vào."
"Có phải hơi mạo hiểm không?" Tống Thanh Chấp ngoài miệng nói thế, nhưng trong ánh mắt rõ ràng viết mấy chứ nóng lòng muốn thử, tính cách này, Hứa Tinh Lạc cười, đúng là rất Tống Thanh Chấp.
"Không đâu, thử coi vận may chúng ta thế nào."
Đi dọc theo con phố này, vận may của họ không tệ lắm, đi đến một quán bar nhỏ có bầu không khí dễ chịu, sau vài ngụm rượu, Tống Thanh Chấp thở dài nhẹ nhõm: "Đã lâu rồi mới có cuộc sống về đêm."
"......" Hứa Tinh Lạc không nhịn được cười, chỉ vào ly rượu của người nọ: "Không phải, đây gọi là cuộc sống về đêm? Yêu cầu của cậu không thấp quá sao?"
"Đối với tôi thì thế thôi." Tống Thanh Chấp rất nghiêm túc, nhấp ngụm rượu: "Lúc ấy, chắc là não bị động kinh mới vào quán bar, không hoàn toàn là bởi vì thất tình, cậu hiểu mà, chính là kiểu...... Đột nhiên nhận ra rằng mình là ai, haizzz, kiểu như chợt nhận ra mình khác với những gì mình nghĩ, tự mình sụp đổ, cần phải xây dựng lại lần nữa."
"Cậu đánh đổ nó, vốn dĩ không cần phải xây dựng lại," Hứa Tinh Lạc dùng từ sắc bén mắng cậu: "Cậu cảm thấy học sinh cấp ba trưởng thành hơn học sinh tiểu học được bao nhiêu? Đánh đổ nó đi. Cậu nhiều lắm cũng chỉ ở trình độ loại bỏ khỏi đám cỏ dại trên mặt đất bằng phẳng, bây giờ mới bắt đầu đặt nền móng."
Tống Thanh Chấp cùng Hứa Tinh Lạc mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng tuy rằng không phục, nhưng cũng không phản bác nổi, được thôi: "Vậy xin hỏi thầy Hứa đến bao giờ nhà của tôi mới xây xong?"
"Khó mà nói." Hứa Tinh Lạc uống ngụm rượu.
"Có ý gì," Tống Thanh Chấp cụng ly thầy Hứa, không dám tin hỏi: "Cậu cảm thấy tôi không đủ điều kiện?"
"Không phải, chủ yếu là do cậu đã lựa chọn một con đường gập ghềnh," Hứa Tinh Lạc nói, thở dài: "Cậu biết mà, nhà có nguy cơ sập bất cứ lúc nào."
"Sẽ không." Tống Thanh Chấp nghiêm túc nhìn hắn: "Có cậu bên trong thì sẽ không sụp đổ, tôi có thể để cho mình biến mất cũng sẽ không để cậu gặp nguy hiểm."
Hứa Tinh Lạc há miệng thở, đệt, cảm động quá.
Hai người đang nói chuyện cực kỳ gan thì một người đi tới hỏi add WeChat của bọn họ.
Hứa Tinh Lạc cùng Tống Thanh Chấp thậm chí còn không ngẩng đầu lên để xem đối phương là con trai hay con gái mà chỉ nhìn nhau rồi ghé lại gần hôn nhau.
Nơi đây không phải gay bar, đây chỉ là một quán bar nhỏ cực kì bình thường.
Hai anh đẹp trai không nói gì mà chỉ hôn nhau, xung quanh im lặng trong vài giây, nhưng sau vài giây, tiếng huýt sáo và tiếng vỗ tay bắt đầu!
Đối với tiếng vỗ tay bất ngờ này, bọn họ hôn nhau thêm hai lần nữa.
Cảm ơn mọi người đã chúc phúc, chúng tôi nhận được rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.