Chương 78
Mạc Như Quy
12/06/2024
Việc ăn đồ thừa từ đêm giao thừa vào ngày đầu năm mới là chuyện bình thường hàng năm, Hứa Tinh Lạc không ngại, nhưng Tống Thanh Chấp thế nào cũng phải nấu món gì đó mới cho hắn: "Hôm nay là ngày đầu năm, không thể ủy khuất cậu được."
Đây cũng là bởi vì Tống Thanh Chấp chuẩn bị ăn cơm với Hứa Tinh Lạc xong là về, cậu có chút không muốn đi.
"Vậy tùy cậu." Nhìn đại thiếu gia da thịt non mịn ở trong phòng bếp bận bịu vì mình, Hứa Tinh Lạc liền cảm thấy mình đúng là xấu xa, cũng không vì người ta làm gì cả, thậm chí đến cả quà năm mới cũng không có, a, lúc trước dường như quà sinh nhật cũng không có, chỉ mua một cái bánh kem nhỏ và một bài hát chúc mừng sinh nhật được cải biên.
Cũng chỉ có Tống Thanh Chấp thấy vui, cảm thấy mình đã có đủ nhiều rồi.
"Cậu về nhà làm gì, có phải đi thăm họ hàng không?" Hứa Tinh Lạc ngồi trên bàn cơm hỏi.
"Hoặc nhiều hoặc ít," Tống Thanh Chấp nói: "Trong nhà có một số người lớn tuổi một năm phải đi gặp một hai lần, năm nào tôi cũng phải đi, chắc phải đến lúc đi làm mới đỡ phải đi."
"Cậu thật ngoan." Hứa Tinh Lạc cảm khái.
"Không dữ bằng cậu." Tống Thanh Chấp nhiệt tình đánh giá.
Hai người đối diện cười một tiếng, Tống Thanh Chấp nhân cơ hội hỏi: "Trước kia cậu ở nhà họ Tần thế nào?" Chắc hắn vẫn là phong cách phản nghịch thôi, Tống Thanh Chấp có thể tưởng tượng được.
"Tôi á?" Hứa Tinh Lạc nhớ lại một chút, không phải hắn mà là đại thiếu gia nhà họ Tần, hắn vẫn còn một chút ấn tượng: "Thì rất bướng, không muốn ăn cơm thì sẽ không xuống ăn cơm," hắn ngước mắt nhìn Tống Thanh Chấp: "Không giống như cậu phải đi chào hỏi họ hàng đâu."
Tống Thanh Chấp cười khổ, cậu đâu còn cách nào, mối quan hệ gia tộc rắc rối phức tạp lắm.
"Thường xuyên cãi nhau với ba mẹ nuôi, mỗi lần thế thì mặt mày chẳng dễ chịu nổi," Hứa Tinh Lạc nói: "Về phần trên trường thế nào thì cậu cũng biết, đánh nhau ẩu đả bắt nạt bạn, không chuyện ác nào không làm, còn nộp giấy trắng."
"Cậu cố ý đúng không?" Tống Thanh Chấp nghe hết, bỗng chợt nhìn Hứa Tinh Lạc, đệt, chẳng lẽ đây mới là chân tướng?
Cậu đã nghĩ sao mà cảm thấy đó không phải là Hứa Tinh Lạc thật.
"Sao cậu lại cho rằng là tôi cố ý?" Hứa Tinh Lạc buồn cười, không trả lời thẳng: "Dù sao thì mọi chuyện đều đã qua, tôi rất vừa lòng với tình hình hiện tại."
Tống Thanh Chấp nghe thì lại thấy hắn đang cam chịu.
Tâm trạng của cậu trong lúc nhất thời rất phức tạp, nếu là thật, cậu sẽ thực sự ngưỡng mộ người trước mặt.
Hứa Tinh Lạc yêu tự do và không thích bị gò bó, hắn rất kiêu ngạo và tự phụ, để không bị gọi là thiếu gia nhà giàu, tên này thực sự đã dùng sự tự hạ thấp bản thân để thoát khỏi sự kiềm chế.
Bây giờ tự do đến nhường nào.
"Cậu trâu bò." Tống Thanh Chấp nói, thưởng thức nhưng đồng thời cũng hoảng hốt.
Bởi vì cậu có cảm giác, trên đời dù có bao nhiêu của cải hay quyền lực, Hứa Tinh Lạc cũng sẽ không lưu luyến thứ gì, trên thực tế, người này căn bản không quan tâm, cho dù hắn tự nhận là tham tài hào sắc nhưng thực ra hắn lại không phải như vậy.
"Nghĩ gì đấy," Hứa Tinh Lạc gắp đồ ăn cho người nọ: "Ăn nhanh đi không nguội mất."
"Điều quan trọng nhất đối với cậu hiện giờ là gì?" Tống Thanh Chấp không muốn đoán tới đoán lui, cậu hỏi thẳng.
"Cậu." Hứa Tinh Lạc nói.
Vào buổi chiều đầy nắng của ngày đầu tiên của năm mới, Tống Thanh Chấp rời khỏi nhà Hứa Tinh Lạc trước bữa tối, mấy ngày sao đó Tống Thanh Chấp đều rất bận bịu, nhưng Hứa Tinh Lạc không ngốc, hắn biết người nọ chỉ đơn thuần là phải đi thăm nhà họ hàng và đi xã giao.
Nếu sau này Tống Thanh Chi muốn tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, tất nhiên từ giờ trở đi cậu phải tự mình làm hết mọi việc với tư cách là người thừa kế.
Cậu biểu hiện càng xuất sắc thì ba cậu sẽ càng phải cẩn thận hơn, không thể đánh vỡ thế cân bằng hiện tại.
Hứa Tinh Lạc đoán, gần đây không khí ở nhà Tống Thanh Chấp chắc rất tốt, Tống Thanh Chấp càng ngày càng mạnh mẽ, người kia cũng càng không dám lộ mặt.
"Ôi......" Hứa Tinh Lạc biết mình không cần phải lo lắng, Tống Thanh Chấp đã mạnh mẽ hơn rồi, cậu sẽ giải quyết được tất cả.
Nhưng với tư cách là người đàn ông đứng sau lưng Tống Thanh Chấp thì không thể không lo lắng.
Mấy hôm liền bận rộn, Hứa Tinh Lạc không có việc gì thì đi ra ngoài đi dạo, xác nhận một số tình huống.
Tất nhiên, hắn không làm gì cả, hắn chỉ thu thập một số thông tin và bằng chứng trong tay để đề phòng ba Tống gây rối bên ngoài nhà, khiến Chấp ca của hắn không vui.
Mấy chuyện này ba của Tống Thanh Chấp chắc cũng chỉ mới chạm qua, chỉ là Hứa Tinh Lạc không yên tâm mà thôi.
Làm xong việc, Hứa Tinh Lạc cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Hắn mua cho mình một cốc cà phê, tâm trạng vui vẻ đi dạo trên đường.
"Anh đẹp trai, xăm hình không? Hiện tại giá Tết đang giảm 25%!" Đang đi thì có một người nhét tờ rơi vào tay Hứa Tinh Lạc, không chỉ thế mà còn ngăn hắn lại: "Cậu đẹp trai như vậy chắc chắn xăm hình đẹp lắm!"
Đệt, Hứa Tinh Lạc nghĩ, sao khai trương sớm quá vậy? Kinh doanh phải kém đến nhường nào.
"Giảm giá 25%? Không phải studio hạng ba chứ?" Hôm nay tâm trạng hắn rất tốt nên bắt chuyện thoải mái.
"Sao có thể, chúng tôi là tiệm xăm đàng hoàng đấy! Cực kì nổi tiếng trên mạng!" Anh trai phát tời rơi nói: "Chủ tiệm thất tình nên mở sớm để trả thù, à không, báo đáp xã hội!"
"Hả?" Thật thú vị, Hứa Tinh Lạc thật sự chưa từng nghĩ đến việc xăm hình, nhưng bây giờ hắn lại đột nhiên nghĩ đến xăm một cái cũng tốt: "Cửa hàng của anh ở đâu?"
Dù sao hắn cũng đang buồn chán, đi qua xem cũng không thiệt thòi gì, nếu trang trí không vừa mắt thì hắn có thể quay người rời đi.
"Đến đây đến đây, đi với tôi nào." Anh trai vui vẻ dắt Hứa Tinh Lạc đi.
Ngoài dự đoán của Hứa Tinh Lạc, cửa hàng trang trí rất ổn, không phải studio hạng ba nào, hơn nữa còn rất vắng, trông không giống mới mở lắm.
"Lương ca, có khách đến!" Anh trai phát tờ rơi hét.
Một thanh niên buộc tóc giống con gái bước ra, nhìn thấy Hứa Tinh Lạc thì hỏi: "Xăm hình hả?"
Hứa Tinh Lạc sửng sốt: "Không xăm thì đến đây làm gì? Xin việc hả?"
Người nọ cũng sửng sốt, sau đó thì bật cười một tiếng, chỉ vào bên trong: "Vào đi, muốn xăm gì?"
"Tên và ngày." Hứa Tinh Lạc dường như đã sớm nghĩ kỹ rồi.
"Đệt, có thể nghĩ gì mới được không?" Người đàn ông tên Lương ca tức giận mắng một tiếng, dường như rất bực mình với yêu cầu này.
"Không nhận hả? Thế tôi đi đây." Hứa Tinh Lạc bĩu môi, không định nói thêm gì nữa, thấy hắn quê thì để hắn đi chỗ khác.
"Nhận," Lương ca nói: "Viết tên và ngày tháng cậu muốn xăm đi."
Hứa Tinh Lạc nghĩ nghĩ, có chút không vui, hắn cảm thấy người thợ xăm này quá cáu kỉnh, hay là đổi chỗ khác?
"Giảm 40%." Lương ca nhìn thấy hắn muốn rời đi, cắn răng nói.
"Được thôi." Hứa Tinh Lạc đi tới cầm bút chì lên, hắn không phải vì lợi ích nhỏ này mà thỏa hiệp, chỉ là lười phải đi tới đi lui, tới tới lui lui không phải phong cách của hắn.
Lương ca vừa nhìn thấy tên thì sửng sốt, nhìn Hứa Tinh Lạc một cái: "Tên con trai?"
"Đúng đó," Hứa Tinh Lạc cũng nhìn đối phương: "Sao thế, chưa từng nhìn thấy hai đứa con trai yêu nhau?"
"Cậu nghĩ nhiều rồi." Lương ca thu hồi kinh ngạc, vẻ mặt bình tĩnh: "Cặp gay đến chỗ tôi xăm không được 100 thì cũng phải 50 cặp."
Hứa Tinh Lạc đang muốn nói, vậy anh hiểu biết nhiều ghê thì đối phương lại nói thêm: "Nhưng đa số đều chia tay, cho nên đến để xóa hình xăm cũng không ít."
Đệt, tô nước lạnh đập vào mặt mà Hứa Tinh Lạc không cách nào nóng nảy, bởi vì người ta nói sự thật.
"Ngồi xuống đi." Lương ca để Tinh Lạc ngồi xuống, rót cho hắn một ly nước: "Tôi vẽ trước để cậu xem muốn phông chữ và kiểu dáng như thế nào."
"Cảm ơn." Hứa Tinh Lạc ngồi xuống, ngắn gọn nói ra hiệu quả mình mong muốn.
Nói chung là không cần cầu kỳ, chỉ cần đơn giản và mới mẻ là được.
Người thợ xăm này trông còn trẻ nhưng tay nghề rất khá, anh ta tốn ba đến năm phút để vẽ mấy cái trước mặt Hứa Tinh Lạc, Hứa Tinh Lạc chọn một cái vừa mắt mình: "Cái này đi."
"Được, xăm ở đâu?" Lương ca hỏi.
"Mặt trong cánh tay." Hứa Tinh Lạc nói.
Lương ca nhướng mày: "Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ muốn xăm ở mấy chỗ gợi cảm." Ví dụ như hõm eo, ngực hoặc đùi...., rất nhiều cặp đôi thường chọn những vị trí đấy.
"Anh không hiểu, mặt trong cánh tay gần trái tim," Hứa Tinh Lạc nói, sau đó cởi áo khoác của mình ra, trong phòng có máy sưởi nên không lạnh: "Có cần phải cởi áo không?"
"Cởi thì tốt nhất." Lương ca nói.
Hứa Tinh Lạc cởi áo ra, bởi vì quần áo mùa đông thật sự không thích hợp để xắn tay áo lên.
Mẫu này đơn giản nên không cần chuẩn bị gì cả, có thể nhanh chóng bắt đầu, Lương ca nói: "Tôi chưa từng nhận xăm kiểu này bao giờ, quá ngu ngốc, hôm nay là tình huống đặc biệt."
"Bởi vì thất tình hả?" Hứa Tinh Lạc vốn không định đâm vào nỗi đau của người ta nhưng miệng tên thợ xăm này rất hỗn, cho nên không thể trách hắn được.
"...... Đệt." Lương ca mắng một tiếng, có lẽ đã biết ai bán đứng chuyện riêng của mình.
Khi xăm tên của Tống Thanh Chấp, Hứa Tinh Lạc không dùng thuốc tê mà xăm thẳng lên như vậy.
Dù là bên trong đùi hay bên trong cánh tay đều là nơi đau đớn nhất, nhưng hắn thậm chí còn không cau mày, thợ xăm cũng phải ngước nhìn: "Anh em chịu đựng tốt đấy."
Hứa Tinh Lạc lúc này mới cười khổ: "Đau lắm, nhưng rất đáng." Cuối cùng còn bổ sung một câu: "Ngại quá, không phải cố ý khoe đâu."
Lương ca có lẽ thấy hắn lễ phép nên giọng điệu lúc nói chuyện cũng tốt lên không ít: "Ở bên nhau bao lâu rồi?"
Hứa Tinh Lạc gật đầu: "Ba năm cấp ba là ở cùng lớp, học kỳ cuối cùng thì ở bên nhau cho đến kỳ nghỉ đông năm nhất bây giờ."
Nghe nói vẫn còn là sinh viên, Lương ca nhếch môi.
"Lần sau cậu đến để tẩy hình xăm thì tôi giảm 50% cho cậu."
"......" Có ai nói chuyện như thế không? Hứa Tinh Lạc không phục nói: "Được, nếu anh đã nói thế thì sau này cứ ngày này hàng năm tôi sẽ đến đây một lần, nói anh nghe tụi tôi vẫn đang hạnh phúc lắm."
"Không cần phải thế, hai người có hạnh phúc hay không đâu liên quan gì đến tôi." Lương ca ngoài miệng nói vậy, nhưng vẫn không nhịn được càm ràm hai câu: "Thật sự như vậy thì tốt, sao chỉ có một mình cậu đến đây?"
"Cậu ấy bận." Hứa Tinh Lạc nói.
"Chậc." Lương ca cười khinh, rõ ràng rất hiểu lý do qua loa này, nói bận gì chứ, rõ ràng là không thèm quan tâm.
"Tôi bỗng nhiên nổi hứng đi xăm không nói cho cậu ấy được chứ?" Hứa Tinh Lạc chỉ mới ở với thợ xăm này nửa tiếng ngắn ngủi mà đã nhận ra người này đang Tết nhất mà thất tình về tình cảm thì có thể tha thứ, nhưng tính cách quái đản quá: "Anh tin hay không thì tùy, cậu ấy là người theo đuổi tôi."
"Tôi hiểu mà." Lương ca nhàn nhạt nói.
"......" Hứa Tinh Lạc đệt một tiếng, nhưng hắn tựa hồ không có cách nào phản bác, dù sao hắn cũng không phải loại người thích khoe khoang.
Thôi, để mọi người nghĩ những gì họ muốn.
Lúc này điện thoại vang lên, Tống Thanh Chấp gọi tới.
Hứa Tinh Lạc một tay nhận điện thoại, Tống Thanh Chấp nói: "Đang làm gì đấy? Tôi gửi tin nhắn cho cậu sao cậu không trả lời."
"Đi dạo bên ngoài." Hứa Tinh Lạc nhìn thợ xăm, nói: "Tìm tôi có chuyện gì thế?"
Tống Thanh Chấp đầu bên kia điện thoại sửng sốt: "Không có việc gì thì không thể tìm cậu sao?"
"Không phải," Hứa Tinh Lạc nhanh chóng nói: "Chỗ tôi ở không tiện nghe điện thoại, không có việc gì thì mình nói chuyện trên WeChat nhé."
"Tiếng gì thế?" Tống Thanh Chấp dường như nghe được tiếng nào đó đáng nghi ngờ.
"Làm gì có tiếng gì, ở bên cạnh ấy." Hứa Tinh Lạc nói.
"Thật không? Cậu đang ở đâu đó hả?" Sao Tống Thanh Chấp lại cảm thấy Hứa Tinh Lạc đang lừa mình, không phải đâu, mới hai ngày không gặp nhau đã có dã tâm rồi hả: "Đừng nói dối, bây giờ tôi rảnh, lát nữa tôi đi tìm cậu."
"Xong việc sớm vậy sao?" Hứa Tinh Lạc nói: "Cậu đừng có nhường nhịn tôi, cậu làm gì thì làm đi, tôi không vội."
Tống Thanh Chấp trầm mặc vài giây, sau đó cực kỳ nghiêm túc, gằn từng chữ một hỏi: "Cậu đang ở chỗ nào, bây giờ nói ngay cho tôi biết, tôi qua đó tìm cậu."
"Tôi......" Vẻ mặt Hứa Tinh Lạc rất bất lực.
"Đừng có nói dối tôi." Giọng nói Tống Thanh Chấp thay đổi hẳn, ngắt lời hắn.
Đã như vậy rồi, Hứa Tinh Lạc nào dám lảng tránh nữa: "Được được được, tôi gửi định vị cho cậu nhé, cậu đừng nghĩ nhiều, nghĩ gì đấy hả."
Tống Thanh Chấp cực kì chắc chắn nói: "Nhưng tôi không như thế, chắc chắn là cậu đang nối dối." Hai người đều im lặng một lúc, Tống Thanh Chấp nói: "Cho dù là chuyện nhỏ cũng không được gạt tôi."
"Được." Hứa Tinh Lạc lập tức hứa: "Tôi nói được thì làm được."
Đây cũng là bởi vì Tống Thanh Chấp chuẩn bị ăn cơm với Hứa Tinh Lạc xong là về, cậu có chút không muốn đi.
"Vậy tùy cậu." Nhìn đại thiếu gia da thịt non mịn ở trong phòng bếp bận bịu vì mình, Hứa Tinh Lạc liền cảm thấy mình đúng là xấu xa, cũng không vì người ta làm gì cả, thậm chí đến cả quà năm mới cũng không có, a, lúc trước dường như quà sinh nhật cũng không có, chỉ mua một cái bánh kem nhỏ và một bài hát chúc mừng sinh nhật được cải biên.
Cũng chỉ có Tống Thanh Chấp thấy vui, cảm thấy mình đã có đủ nhiều rồi.
"Cậu về nhà làm gì, có phải đi thăm họ hàng không?" Hứa Tinh Lạc ngồi trên bàn cơm hỏi.
"Hoặc nhiều hoặc ít," Tống Thanh Chấp nói: "Trong nhà có một số người lớn tuổi một năm phải đi gặp một hai lần, năm nào tôi cũng phải đi, chắc phải đến lúc đi làm mới đỡ phải đi."
"Cậu thật ngoan." Hứa Tinh Lạc cảm khái.
"Không dữ bằng cậu." Tống Thanh Chấp nhiệt tình đánh giá.
Hai người đối diện cười một tiếng, Tống Thanh Chấp nhân cơ hội hỏi: "Trước kia cậu ở nhà họ Tần thế nào?" Chắc hắn vẫn là phong cách phản nghịch thôi, Tống Thanh Chấp có thể tưởng tượng được.
"Tôi á?" Hứa Tinh Lạc nhớ lại một chút, không phải hắn mà là đại thiếu gia nhà họ Tần, hắn vẫn còn một chút ấn tượng: "Thì rất bướng, không muốn ăn cơm thì sẽ không xuống ăn cơm," hắn ngước mắt nhìn Tống Thanh Chấp: "Không giống như cậu phải đi chào hỏi họ hàng đâu."
Tống Thanh Chấp cười khổ, cậu đâu còn cách nào, mối quan hệ gia tộc rắc rối phức tạp lắm.
"Thường xuyên cãi nhau với ba mẹ nuôi, mỗi lần thế thì mặt mày chẳng dễ chịu nổi," Hứa Tinh Lạc nói: "Về phần trên trường thế nào thì cậu cũng biết, đánh nhau ẩu đả bắt nạt bạn, không chuyện ác nào không làm, còn nộp giấy trắng."
"Cậu cố ý đúng không?" Tống Thanh Chấp nghe hết, bỗng chợt nhìn Hứa Tinh Lạc, đệt, chẳng lẽ đây mới là chân tướng?
Cậu đã nghĩ sao mà cảm thấy đó không phải là Hứa Tinh Lạc thật.
"Sao cậu lại cho rằng là tôi cố ý?" Hứa Tinh Lạc buồn cười, không trả lời thẳng: "Dù sao thì mọi chuyện đều đã qua, tôi rất vừa lòng với tình hình hiện tại."
Tống Thanh Chấp nghe thì lại thấy hắn đang cam chịu.
Tâm trạng của cậu trong lúc nhất thời rất phức tạp, nếu là thật, cậu sẽ thực sự ngưỡng mộ người trước mặt.
Hứa Tinh Lạc yêu tự do và không thích bị gò bó, hắn rất kiêu ngạo và tự phụ, để không bị gọi là thiếu gia nhà giàu, tên này thực sự đã dùng sự tự hạ thấp bản thân để thoát khỏi sự kiềm chế.
Bây giờ tự do đến nhường nào.
"Cậu trâu bò." Tống Thanh Chấp nói, thưởng thức nhưng đồng thời cũng hoảng hốt.
Bởi vì cậu có cảm giác, trên đời dù có bao nhiêu của cải hay quyền lực, Hứa Tinh Lạc cũng sẽ không lưu luyến thứ gì, trên thực tế, người này căn bản không quan tâm, cho dù hắn tự nhận là tham tài hào sắc nhưng thực ra hắn lại không phải như vậy.
"Nghĩ gì đấy," Hứa Tinh Lạc gắp đồ ăn cho người nọ: "Ăn nhanh đi không nguội mất."
"Điều quan trọng nhất đối với cậu hiện giờ là gì?" Tống Thanh Chấp không muốn đoán tới đoán lui, cậu hỏi thẳng.
"Cậu." Hứa Tinh Lạc nói.
Vào buổi chiều đầy nắng của ngày đầu tiên của năm mới, Tống Thanh Chấp rời khỏi nhà Hứa Tinh Lạc trước bữa tối, mấy ngày sao đó Tống Thanh Chấp đều rất bận bịu, nhưng Hứa Tinh Lạc không ngốc, hắn biết người nọ chỉ đơn thuần là phải đi thăm nhà họ hàng và đi xã giao.
Nếu sau này Tống Thanh Chi muốn tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình, tất nhiên từ giờ trở đi cậu phải tự mình làm hết mọi việc với tư cách là người thừa kế.
Cậu biểu hiện càng xuất sắc thì ba cậu sẽ càng phải cẩn thận hơn, không thể đánh vỡ thế cân bằng hiện tại.
Hứa Tinh Lạc đoán, gần đây không khí ở nhà Tống Thanh Chấp chắc rất tốt, Tống Thanh Chấp càng ngày càng mạnh mẽ, người kia cũng càng không dám lộ mặt.
"Ôi......" Hứa Tinh Lạc biết mình không cần phải lo lắng, Tống Thanh Chấp đã mạnh mẽ hơn rồi, cậu sẽ giải quyết được tất cả.
Nhưng với tư cách là người đàn ông đứng sau lưng Tống Thanh Chấp thì không thể không lo lắng.
Mấy hôm liền bận rộn, Hứa Tinh Lạc không có việc gì thì đi ra ngoài đi dạo, xác nhận một số tình huống.
Tất nhiên, hắn không làm gì cả, hắn chỉ thu thập một số thông tin và bằng chứng trong tay để đề phòng ba Tống gây rối bên ngoài nhà, khiến Chấp ca của hắn không vui.
Mấy chuyện này ba của Tống Thanh Chấp chắc cũng chỉ mới chạm qua, chỉ là Hứa Tinh Lạc không yên tâm mà thôi.
Làm xong việc, Hứa Tinh Lạc cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Hắn mua cho mình một cốc cà phê, tâm trạng vui vẻ đi dạo trên đường.
"Anh đẹp trai, xăm hình không? Hiện tại giá Tết đang giảm 25%!" Đang đi thì có một người nhét tờ rơi vào tay Hứa Tinh Lạc, không chỉ thế mà còn ngăn hắn lại: "Cậu đẹp trai như vậy chắc chắn xăm hình đẹp lắm!"
Đệt, Hứa Tinh Lạc nghĩ, sao khai trương sớm quá vậy? Kinh doanh phải kém đến nhường nào.
"Giảm giá 25%? Không phải studio hạng ba chứ?" Hôm nay tâm trạng hắn rất tốt nên bắt chuyện thoải mái.
"Sao có thể, chúng tôi là tiệm xăm đàng hoàng đấy! Cực kì nổi tiếng trên mạng!" Anh trai phát tời rơi nói: "Chủ tiệm thất tình nên mở sớm để trả thù, à không, báo đáp xã hội!"
"Hả?" Thật thú vị, Hứa Tinh Lạc thật sự chưa từng nghĩ đến việc xăm hình, nhưng bây giờ hắn lại đột nhiên nghĩ đến xăm một cái cũng tốt: "Cửa hàng của anh ở đâu?"
Dù sao hắn cũng đang buồn chán, đi qua xem cũng không thiệt thòi gì, nếu trang trí không vừa mắt thì hắn có thể quay người rời đi.
"Đến đây đến đây, đi với tôi nào." Anh trai vui vẻ dắt Hứa Tinh Lạc đi.
Ngoài dự đoán của Hứa Tinh Lạc, cửa hàng trang trí rất ổn, không phải studio hạng ba nào, hơn nữa còn rất vắng, trông không giống mới mở lắm.
"Lương ca, có khách đến!" Anh trai phát tờ rơi hét.
Một thanh niên buộc tóc giống con gái bước ra, nhìn thấy Hứa Tinh Lạc thì hỏi: "Xăm hình hả?"
Hứa Tinh Lạc sửng sốt: "Không xăm thì đến đây làm gì? Xin việc hả?"
Người nọ cũng sửng sốt, sau đó thì bật cười một tiếng, chỉ vào bên trong: "Vào đi, muốn xăm gì?"
"Tên và ngày." Hứa Tinh Lạc dường như đã sớm nghĩ kỹ rồi.
"Đệt, có thể nghĩ gì mới được không?" Người đàn ông tên Lương ca tức giận mắng một tiếng, dường như rất bực mình với yêu cầu này.
"Không nhận hả? Thế tôi đi đây." Hứa Tinh Lạc bĩu môi, không định nói thêm gì nữa, thấy hắn quê thì để hắn đi chỗ khác.
"Nhận," Lương ca nói: "Viết tên và ngày tháng cậu muốn xăm đi."
Hứa Tinh Lạc nghĩ nghĩ, có chút không vui, hắn cảm thấy người thợ xăm này quá cáu kỉnh, hay là đổi chỗ khác?
"Giảm 40%." Lương ca nhìn thấy hắn muốn rời đi, cắn răng nói.
"Được thôi." Hứa Tinh Lạc đi tới cầm bút chì lên, hắn không phải vì lợi ích nhỏ này mà thỏa hiệp, chỉ là lười phải đi tới đi lui, tới tới lui lui không phải phong cách của hắn.
Lương ca vừa nhìn thấy tên thì sửng sốt, nhìn Hứa Tinh Lạc một cái: "Tên con trai?"
"Đúng đó," Hứa Tinh Lạc cũng nhìn đối phương: "Sao thế, chưa từng nhìn thấy hai đứa con trai yêu nhau?"
"Cậu nghĩ nhiều rồi." Lương ca thu hồi kinh ngạc, vẻ mặt bình tĩnh: "Cặp gay đến chỗ tôi xăm không được 100 thì cũng phải 50 cặp."
Hứa Tinh Lạc đang muốn nói, vậy anh hiểu biết nhiều ghê thì đối phương lại nói thêm: "Nhưng đa số đều chia tay, cho nên đến để xóa hình xăm cũng không ít."
Đệt, tô nước lạnh đập vào mặt mà Hứa Tinh Lạc không cách nào nóng nảy, bởi vì người ta nói sự thật.
"Ngồi xuống đi." Lương ca để Tinh Lạc ngồi xuống, rót cho hắn một ly nước: "Tôi vẽ trước để cậu xem muốn phông chữ và kiểu dáng như thế nào."
"Cảm ơn." Hứa Tinh Lạc ngồi xuống, ngắn gọn nói ra hiệu quả mình mong muốn.
Nói chung là không cần cầu kỳ, chỉ cần đơn giản và mới mẻ là được.
Người thợ xăm này trông còn trẻ nhưng tay nghề rất khá, anh ta tốn ba đến năm phút để vẽ mấy cái trước mặt Hứa Tinh Lạc, Hứa Tinh Lạc chọn một cái vừa mắt mình: "Cái này đi."
"Được, xăm ở đâu?" Lương ca hỏi.
"Mặt trong cánh tay." Hứa Tinh Lạc nói.
Lương ca nhướng mày: "Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ muốn xăm ở mấy chỗ gợi cảm." Ví dụ như hõm eo, ngực hoặc đùi...., rất nhiều cặp đôi thường chọn những vị trí đấy.
"Anh không hiểu, mặt trong cánh tay gần trái tim," Hứa Tinh Lạc nói, sau đó cởi áo khoác của mình ra, trong phòng có máy sưởi nên không lạnh: "Có cần phải cởi áo không?"
"Cởi thì tốt nhất." Lương ca nói.
Hứa Tinh Lạc cởi áo ra, bởi vì quần áo mùa đông thật sự không thích hợp để xắn tay áo lên.
Mẫu này đơn giản nên không cần chuẩn bị gì cả, có thể nhanh chóng bắt đầu, Lương ca nói: "Tôi chưa từng nhận xăm kiểu này bao giờ, quá ngu ngốc, hôm nay là tình huống đặc biệt."
"Bởi vì thất tình hả?" Hứa Tinh Lạc vốn không định đâm vào nỗi đau của người ta nhưng miệng tên thợ xăm này rất hỗn, cho nên không thể trách hắn được.
"...... Đệt." Lương ca mắng một tiếng, có lẽ đã biết ai bán đứng chuyện riêng của mình.
Khi xăm tên của Tống Thanh Chấp, Hứa Tinh Lạc không dùng thuốc tê mà xăm thẳng lên như vậy.
Dù là bên trong đùi hay bên trong cánh tay đều là nơi đau đớn nhất, nhưng hắn thậm chí còn không cau mày, thợ xăm cũng phải ngước nhìn: "Anh em chịu đựng tốt đấy."
Hứa Tinh Lạc lúc này mới cười khổ: "Đau lắm, nhưng rất đáng." Cuối cùng còn bổ sung một câu: "Ngại quá, không phải cố ý khoe đâu."
Lương ca có lẽ thấy hắn lễ phép nên giọng điệu lúc nói chuyện cũng tốt lên không ít: "Ở bên nhau bao lâu rồi?"
Hứa Tinh Lạc gật đầu: "Ba năm cấp ba là ở cùng lớp, học kỳ cuối cùng thì ở bên nhau cho đến kỳ nghỉ đông năm nhất bây giờ."
Nghe nói vẫn còn là sinh viên, Lương ca nhếch môi.
"Lần sau cậu đến để tẩy hình xăm thì tôi giảm 50% cho cậu."
"......" Có ai nói chuyện như thế không? Hứa Tinh Lạc không phục nói: "Được, nếu anh đã nói thế thì sau này cứ ngày này hàng năm tôi sẽ đến đây một lần, nói anh nghe tụi tôi vẫn đang hạnh phúc lắm."
"Không cần phải thế, hai người có hạnh phúc hay không đâu liên quan gì đến tôi." Lương ca ngoài miệng nói vậy, nhưng vẫn không nhịn được càm ràm hai câu: "Thật sự như vậy thì tốt, sao chỉ có một mình cậu đến đây?"
"Cậu ấy bận." Hứa Tinh Lạc nói.
"Chậc." Lương ca cười khinh, rõ ràng rất hiểu lý do qua loa này, nói bận gì chứ, rõ ràng là không thèm quan tâm.
"Tôi bỗng nhiên nổi hứng đi xăm không nói cho cậu ấy được chứ?" Hứa Tinh Lạc chỉ mới ở với thợ xăm này nửa tiếng ngắn ngủi mà đã nhận ra người này đang Tết nhất mà thất tình về tình cảm thì có thể tha thứ, nhưng tính cách quái đản quá: "Anh tin hay không thì tùy, cậu ấy là người theo đuổi tôi."
"Tôi hiểu mà." Lương ca nhàn nhạt nói.
"......" Hứa Tinh Lạc đệt một tiếng, nhưng hắn tựa hồ không có cách nào phản bác, dù sao hắn cũng không phải loại người thích khoe khoang.
Thôi, để mọi người nghĩ những gì họ muốn.
Lúc này điện thoại vang lên, Tống Thanh Chấp gọi tới.
Hứa Tinh Lạc một tay nhận điện thoại, Tống Thanh Chấp nói: "Đang làm gì đấy? Tôi gửi tin nhắn cho cậu sao cậu không trả lời."
"Đi dạo bên ngoài." Hứa Tinh Lạc nhìn thợ xăm, nói: "Tìm tôi có chuyện gì thế?"
Tống Thanh Chấp đầu bên kia điện thoại sửng sốt: "Không có việc gì thì không thể tìm cậu sao?"
"Không phải," Hứa Tinh Lạc nhanh chóng nói: "Chỗ tôi ở không tiện nghe điện thoại, không có việc gì thì mình nói chuyện trên WeChat nhé."
"Tiếng gì thế?" Tống Thanh Chấp dường như nghe được tiếng nào đó đáng nghi ngờ.
"Làm gì có tiếng gì, ở bên cạnh ấy." Hứa Tinh Lạc nói.
"Thật không? Cậu đang ở đâu đó hả?" Sao Tống Thanh Chấp lại cảm thấy Hứa Tinh Lạc đang lừa mình, không phải đâu, mới hai ngày không gặp nhau đã có dã tâm rồi hả: "Đừng nói dối, bây giờ tôi rảnh, lát nữa tôi đi tìm cậu."
"Xong việc sớm vậy sao?" Hứa Tinh Lạc nói: "Cậu đừng có nhường nhịn tôi, cậu làm gì thì làm đi, tôi không vội."
Tống Thanh Chấp trầm mặc vài giây, sau đó cực kỳ nghiêm túc, gằn từng chữ một hỏi: "Cậu đang ở chỗ nào, bây giờ nói ngay cho tôi biết, tôi qua đó tìm cậu."
"Tôi......" Vẻ mặt Hứa Tinh Lạc rất bất lực.
"Đừng có nói dối tôi." Giọng nói Tống Thanh Chấp thay đổi hẳn, ngắt lời hắn.
Đã như vậy rồi, Hứa Tinh Lạc nào dám lảng tránh nữa: "Được được được, tôi gửi định vị cho cậu nhé, cậu đừng nghĩ nhiều, nghĩ gì đấy hả."
Tống Thanh Chấp cực kì chắc chắn nói: "Nhưng tôi không như thế, chắc chắn là cậu đang nối dối." Hai người đều im lặng một lúc, Tống Thanh Chấp nói: "Cho dù là chuyện nhỏ cũng không được gạt tôi."
"Được." Hứa Tinh Lạc lập tức hứa: "Tôi nói được thì làm được."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.