Từ Xưa Kẻ Ngốc Luôn Khắc Phản Diện
Chương 116
Kỳ Anh
28/06/2024
Hiển nhiên Giang Bạch Nghiễn được nước lấn tới, nhưng Thi Đại không từ chối.
Bị chàng nhìn chăm chú bằng đôi mắt xinh đẹp quyến rũ, mờ sương thế này, e rằng ai cũng không thể đẩy ra được.
Người ta thường bảo trước lạ sau quen, kết quả lần thứ hai Thi Đại cũng chẳng thành thạo cho mấy, chỉ miễn cưỡng khống chế sức lực, để chàng không khó chịu hơn thôi.
Bình tĩnh mà nói, bất kể là ôm hôn, hay cử chỉ thân mật lúc này, nàng không hề cảm thấy chán ghét.
Ngày xưa quá ít tình yêu thương thiên vị, Thi Đại không có nhiều cơ hội thân thiết với người khác.
Ở cô nhi viện, thầy cô và những người tình nguyện thỉnh thoảng sẽ ôm mấy đứa bé, Thi Đại rất mong chờ khoảnh khắc ấy.
Ấm áp mà thân thiết, như được người ta đối xử hết lòng hết dạ.
Chờ Thi Đại dần dần trưởng thành, những tiếp xúc kia càng ngày càng ít.
Nàng trở thành học sinh ngoan ngoãn nghe lời, người chị đáng dựa dẫm trong mắt em nhỏ, nhất định phải lễ phép thận trọng, không nên làm nũng ngây thơ nữa.
Nghe nói trong rất nhiều gia đình, mấy đứa nhóc có thể thoải mái ôm ấp, vĩnh viễn luôn chiếm được ánh mắt của cha mẹ.
Thi Đại chỉ nghe nói mà thôi.
Giang Bạch Nghiễn dường như có dục vọng chiếm hữu vượt xa bình thường với nàng, Thi Đại lại chẳng chút phản cảm.
Lúc ở cạnh Giang Bạch Nghiễn, nàng cũng chìm đắm toàn tâm toàn ý, muốn thân mật với chàng hơn, không muốn chàng rời đi.
Tình yêu như thủy triều thế này, khiến nàng yên lòng trước nay chưa từng có.
Xong chuyện, Thi Đại được Giang Bạch Nghiễn tỉ mỉ lau tay phải, sau đó nàng xoay người qua, chờ chàng hóa lại hình người.
Nói ra cũng kỳ diệu, tướng mạo Giang Bạch Nghiễn không hề thay đổi trong trạng thái hình người và giao nhân, vậy mà lại cho người ta cảm giác rất khác.
Đuôi cá xanh thẳm, thêm chút xinh đẹp quyến rũ cho ngũ quan tinh tế của chàng, không giống người đời. Chờ Giang Bạch Nghiễn mặc lại y phục, áo choàng đen lạnh lẽo, thắt lưng giắt trường kiếm, lại trở về là kiếm khách thanh nhã tuyệt sắc lạnh lùng, chẳng còn chút kiều diễm nào nữa.
Tiền đề là, bỏ qua vệt đỏ vẫn còn sót lại đuôi mắt chàng.
Giang Bạch Nghiễn đổ mồ hôi, áo choàng đen cũng lấm bẩn, trước khi thay áo, chàng kéo Thi Đại đến bồn nước, dùng nước sạch và xà phòng rửa cho nàng thêm lần nữa.
Chờ chàng vào phòng tắm rửa, Thi Đại ra ngoài đường ngầm xem thử.
Sắc trời tối tăm, u ám như sắp mưa, từng cụm mây đen chồng chất hỗn loạn, thỉnh thoảng truyền đến tiếng gào thét bén nhọn của yêu tà, đè nén khiến người ta khó thở.
Huyền Tẫn Môn sắp thất thủ, yêu tà vùng lên khắp nơi ở Đại Chiêu, tình thế không mấy lạc quan.
Không biết tình huống của thế giới chân thực bên ngoài tâm ma cảnh lúc này thế nào.
Thi Đại ngửa đầu nhìn lên bầu trời phía xa, bất an cau mày.
A Ly từng nói, thời gian trôi trong tâm ma cảnh và hiện thực không giống. Nàng đã ở đây hai ngày, bên ngoài vẫn chưa bao lâu.
Liệu Đại Chiêu chân thực có giống như nơi này, yêu ma mất khống chế, hỗn loạn khó coi chăng?
Thi Đại đang suy nghĩ, bỗng ngửi thấy mùi hương mát lạnh đến gần.
Giang Bạch Nghiễn đi đường rất nhẹ, không nghe thấy tiếng vang. Khi Thi Đại quay đầu, mới nhận ra chàng đã tắm xong tự bao giờ, đi đến sau lưng mình.
Cởi bỏ áo choàng đen, Giang Bạch Nghiễn thay sang sắc trắng quen thuộc, đứng trong bóng râm u ám, dáng người thẳng thớm, như thanh kiếm chém đứt tối tăm.
Thi Đại tươi cười:
“Chàng thơm quá.”
Nàng rất thích mùi hương trên người Giang Bạch Nghiễn, nhất là sau khi tắm xong, xen lẫn một ít hương xà phòng sạch sẽ tươi mát.
Giang Bạch Nghiễn khẽ cong môi, ngước mắt lên.
Thi Đại khoác áo choàng trắng của chàng, mặt mộc không tô son điểm phấn, mày mắt xinh xắn hoạt bát, có thể chiếm lấy ánh mắt của người khác chỉ trong thoáng chốc.
Như một nhành hoa dành dành nở rộ tràn đầy sức sống, nhưng màu sắc bối cảnh sau lưng, lại là bóng tối lạnh lẽo, hoàn toàn không ăn nhập với nàng.
Lòng Giang Bạch Nghiễn biết rõ, ác ma ẩn giấu trong cơ thể chàng, một khi phá nát giam cầm, Đại Chiêu chắc chắn sẽ gặp tai ương diệt thế.
Vào đêm biết hết chân tướng, Giang Bạch Nghiễn chẳng buồn vùng vẫy tà khí sinh sôi trong thức hải.
Thế gian này, chẳng có người nào hay việc gì đáng để chàng lưu luyến.
Đồng liêu sợ chàng, bách tính sợ chàng, Thi Đại ghét chàng, Thi Kính Thừa đối xử với chàng như cha như thầy, thực tế chỉ coi chàng như công cụ thu phục ác ma, khiển trách chàng bôi nhọ gia môn.
Với người đời chàng cũng như ác ma, mà người đời trong mắt chàng...
Giang Bạch Nghiễn hoàn toàn không coi thế đạo này ra gì.
Chẳng bận tâm, sẽ không do dự.
Từ nhỏ chàng đã không phải người hiền lành, dẫu Đại Chiêu thật sự bị hủy diệt vì chàng, Giang Bạch Nghiễn cũng chẳng áy náy nửa phần.
Lúc này, chàng lại không nghĩ vậy.
Gió xuân lùa vào từ khe cửa, thổi bay lọn tóc trên gò má Thi Đại. Nàng chậm rãi giơ tay, vén tóc đen ra sau tai, tay áo rộng rãi tràn ra như cánh hoa nở rộ, để lộ làn da trắng muốt hệt ngọc mỡ dê.
Hoa dành dành tươi đẹp nhường ấy, lẽ ra phải sống trong ánh nắng rạng rỡ.
Vì nàng, dẫu có là bụi gai ẩm thấp dơ bẩn, cũng nguyện ló ra một góc, chạm vào mặt trời nóng rực.
“Tà khí càng lúc càng nồng.”
Thi Đại chống cằm dựa bên cửa sổ:
“Không biết Huyền Tẫn Môn sao rồi.”
Dứt lời nàng dời mắt, mắt hạnh toát ra ánh sáng mỏng manh, giơ ngón cái với Giang Bạch Nghiễn:
“Giang Trầm Ngọc, dựa vào chàng đấy.”
Không tự giác cười khẽ, Giang Bạch Nghiễn nói:
“Sao cơ?”
“Đại Chiêu loạn thành thế này, là họa do ác ma thượng cổ gây ra.”
Thi Đại tựa người vào khung cửa sổ, nhìn chàng mỉm cười nhẹ nhàng:
“Nếu chàng hoàn toàn áp chế nó, cắt đứt con đường xuất thế của nó, chẳng phải sẽ cứu được Đại Chiêu ư?”
Đôi mắt Giang Bạch Nghiễn u ám, tầm mắt yên tĩnh nhìn vào đáy mắt nàng.
Mấy ngày nay, chàng nghe qua không ít lời mắng chửi mình, “sao chổi”, “mầm họa”, “tà vật”, “tại sao không chết sớm đi“.
Chỉ mỗi Thi Đại nói với chàng, thứ chàng gánh vác nào phải tội nghiệt, mà là cứu giúp.
Vì sao nàng lại nghĩ vậy?
Ngay cả chính Giang Bạch Nghiễn cũng thấy mình không xứng.
“Chàng đừng nặng gánh.”
Thi Đại thản nhiên lên tiếng:
“Ác ma kia lén lút thoát một phần ra khỏi Huyền Tẫn Môn, chắc chắn phải tìm người ký sinh, không phải chàng cũng sẽ là một ai đó khác thôi.”
Nàng nói:
“Chàng nghĩ thử xem, nếu ký chủ mà nó chọn yếu ớt sợ sệt, chắc chắn đã bị nó chiếm lấy cơ thể, Đại Chiêu tàn đời từ sớm.”
Đã gần chạng vạng, gió xuân dịu nhẹ, ánh nắng mờ nhạt lay chuyển trên đuôi mày nàng, như bức tranh không chân thực.
Thi Đại chắc chắn:
“Thế nên, chàng có thể kiên trì lâu đến vậy, thật sự đã giỏi lắm rồi.”
Giang Bạch Nghiễn nhìn nàng chăm chú không hề chớp mắt.
Thi Đại bị chàng ngàng đến mức xấu hổ, hơi giương cằm, nở nụ cười trong trẻo:
“Em cũng là người Đại Chiêu mà. Đại diện cho chính mình, cám ơn chàng đã áp chế ác ma lâu đến nhường ấy, để em có thể nhảy nhót hân hoan đến tận lúc này.”
Vừa dứt lời, Giang Bạch Nghiễn đã dùng sức ôm siết lấy nàng.
Hương hoa quế và mùi xà phòng thoang thoảng hòa quyện vào nhau, là mùi vị quen thuộc ấy, như kéo tơ bóc kén khoảng thời gian hai người bên nhau, từng sợi khắc sâu vào tim.
Lồng ngực dâng lên tình cảm mãnh liệt lại phức tạp, như ngọn lửa âm ỷ thiêu đốt trái tim, sắp bị tan chảy.
Giang Bạch Nghiễn ôm quá chặt, dường như muốn vò nát nàng vào cơ thể, để máu thịt hòa lẫn vào nhau.
Thi Đại để tùy chàng, duỗi tay ôm lại chàng.
Trước giờ nàng rất giỏi đổi góc độ suy nghĩ, đã từng nghiêm túc suy ngẫm, nếu nàng ở vào vị trí Giang Bạch Nghiễn, tám phần là sắp suy sụp tới nơi.
Bị cả Đại Chiêu chán ghét vứt bỏ, ngàn vạn người ngóng trông chàng chết, chắc hẳn Giang Bạch Nghiễn từng nảy sinh suy nghĩ cam chịu, chi bằng chết cho xong?
“Cho nên...”
Thi Đại cọ cằm chàng:
“Cơ thể chàng thế nào? Tà khí có động tĩnh không?”
Giang Bạch Nghiễn dịu giọng đáp:
“Tà khí vẫn như thường, tạm thời chưa có chuyện gì lớn.”
Tâm ma cảnh do ác ma chủ đạo, nàng không cho rằng nơi này bình yên vô hại.
Ác ma có thể khiến ba người trẻ tuổi của Trấn Ách Ti tìm đến đường ngầm, xảy ra xung đột chính diện với Giang Bạch Nghiễn, tất nhiên cũng sẽ có cách khác, thúc đẩy ác niệm của Giang Bạch Nghiễn.
Tròng mắt Thi Đại hơi mờ tối.
Tiếp theo, nó sẽ làm gì?
Nàng đang thầm nghĩ, bất chợt nghe thấy tiếng lạch cạch truyền đến từ sau lưng.
Tòa nhà này trừ nàng và Giang Bạch Nghiễn ra, chỉ còn lại ba quả trứng xui xẻo đang bị trói gô kia, không nên có tạp âm mới phải.
Thi Đại cảnh giác quay đầu, nghe Giang Bạch Nghiễn cất lời:
“Không sao, là yêu ta phái vào thành.”
Thi Đại không hiểu:
“Vào thành Trường An làm gì?”
Giang Bạch Nghiễn buông nàng ra, đi về phía cửa.
Cửa gỗ khép hờ, yêu vật bên ngoài đã biến mất dạng, dưới đất là một hộp đồ ăn lớn, cùng vài bộ vải vóc mới tinh được xếp gọn gàng.
“Ơ?”
Thi Đại thò đầu ra:
“Đồ ăn?”
Còn có...váy?
Giang Bạch Nghiễn nói:
“Là nguyên liệu nấu ăn và quần áo của nàng.”
Lúc đến Thi Đại bị thương, tuy đã giặt sạch váy áo, vẫn không tránh khỏi để lại rất nhiều vết rách.
Giang Bạch Nghiễn không muốn nàng mặc áo quần cũ rách, hoặc tạm bợ bằng áo choàng không vừa người của chàng.
Chàng mở hộp đồ ăn ra, bên trong căng phồng, là các loại rau quả tươi mới.
Thi Đại mỉm cười rạng rỡ:
“Nhiều quá.”
Giờ đây Giang Bạch Nghiễn là mục tiêu công kích của mọi người, không tiện ra ngoài lộ mặt, giao nhiệm vụ mua sắm cho tiểu yêu, là cách ổn thỏa nhất.
Về phần Thi Đại, Giang Bạch Nghiễn không yên tâm để nàng rời khỏi một mình.
Nhớ lại bóng dáng tiểu yêu vụt đi như làn khói, Thi Đại nửa đùa nửa thật:
“Chàng làm thế nào để nhờ tiểu yêu giúp đỡ vậy? Lẽ nào rút kiếm thuyết phục?”
Giang Bạch Nghiễn không phủ nhận:
“Cũng có cho chút tiền.”
Rất phù hợp với tác phong của người này.
Trước đây trong phòng bếp chỉ có mì trắng, Giang Bạch Nghiễn khó xử không thể làm món nào khác được, giờ đã có thêm nhiều nguyên liệu, Thi Đại không cần phải tiếp tục ăn bánh hoa quế khô khan nữa.
Giang Bạch Nghiễn vốn không muốn nàng ám mùi khói dầu, ngặt nổi không ngăn được hứng thú của Thi Đại, sau khi cất quần áo vào phòng, chàng dẫn nàng đến nhà bếp cạnh đường ngầm.
Thi Đại hiếm khi thấy người ta nấu ăn.
Cô nhi viện và trường học có căn tin thống nhất, nàng đến chọn món là được. Thực ra nàng thích mùi vị khói lửa trong nhà bếp, cảm giác phải có một nơi như thế mới giống mái nhà.
Chuyện mà mình không giỏi, thấy người ta làm được, luôn nảy sinh sùng bái lạ lùng...
Giang Bạch Nghiễn không hiểu, khi Thi Đại ở bên cạnh quan sát chàng nấu ăn, tại sao lại nói nhiều lời ba hoa đến vậy.
Lúc thì “khéo tay”, khi lại “trình độ đầu bếp lớn”, chàng xào đồ ăn cho vào đĩa sứ, Thi Đại mở to đôi mắt đen láy, khen ngợi “tươi mới thơm ngon“.
Giang Bạch Nghiễn nghe mà buồn cười, gắp một miếng dưa leo nhét vào miệng nàng, Thi Đại nhấm nháp, miệng nhỏ vẫn lải nhải như cũ:
“Tươi lắm, ngọt ghê luôn.”
Nàng nhớ đến vết thương của Giang Bạch Nghiễn, không dám để chàng bận trong bận ngoài, cưỡng ép ôm đồm một số việc thể lực như rửa rau xào nấu, còn nhiều hơn nữa Giang Bạch Nghiễn không chịu cho nàng làm.
Chạng vạng đồ ăn được bưng hết lên bàn, tổng cộng sáu món, mùi thơm lan tỏa, sắc hương vị đầy đủ...
Ừ thì, cũng không đầy đủ cho lắm.
Thi Đại chột dạ rời mắt, liếc vài đĩa sứ bên trong.
Nàng lo vết thương của Giang Bạch Nghiễn sẽ bị nứt, phụ trách xào vài món, do không quen tay, phần lớn màu sắc không đồng đều, may mà chưa cháy đen nhẻm, cũng có thể cho vào miệng.
“Đây là lần đầu mà.”
Thi Đại xoa mũi:
“Chờ em làm thêm vài lần nữa với chàng, từ từ sẽ quen hơn.”
Bề ngoài chẳng mấy hấp dẫn, nhưng mùi vị không tệ đâu nhỉ? Dù sao cũng do Giang Bạch Nghiễn nêm nếm kia mà.
Thi Đại gắp một đũa cà tím do chàng nấu, không nghĩ nhiều cho ngay vào miệng.
Giang Bạch Nghiễn không động đũa, ngước mắt nhìn nàng.
Lặng lẽ nhấm nháp một lúc, Thi Đại mở to mắt:
“Ngon tuyệt!”
Giang Bạch Nghiễn nấu ăn canh thời gian rất chuẩn, cà tím hầm thơm mềm, thấm hết nước sốt, lại không quá ngấy, cắn một miếng có chút cay ngọt, để lại dư vị vô tận.
Mắt thường cũng có thể thấy nàng hào hứng hơn hẳn, Thi Đại không tiếc khen ngợi:
“Thần khí nấu ăn.”
Giang Bạch Nghiễn cất lời:
“Hôm nay không đủ món, sau này muốn ăn cái khác, ta sẽ nấu cho nàng.”
Thi Đại vội vã xua tay:
“Đừng đừng đừng, hai người sáu món, mà chàng còn thấy chưa đủ hả?”
À đúng rồi, còn phải để lại một ít cho ba vị đồng liêu trong phòng tối nữa, nhốt người ta ở đây không thể cho nhịn đói được.
“Còn về sau này.”
Nàng mỉm cười rạng rỡ, miệng cực kỳ lanh lợi:
“Em muốn ăn dê chưng, chân gấu sốt, đuôi nai hấp, vịt nướng...”
Nghe Thi Đại báo tên món ăn một hơi, Giang Bạch Nghiễn mỉm cười rất khẽ:
“Được.”
Được chàng dỗ dành cõi lòng nóng ấm, Thi Đại gắp một miếng cà tím, đưa đến bên miệng chàng:
“Chàng nếm thử nè.”
Một hành động thân mật, hết sức tự nhiên.
Giang Bạch Nghiễn thoáng ngẩn ngơ, ngậm cà tím vào miệng, ngước mắt nhìn nàng.
Tròng mắt chàng đen láy, hệt như giếng sâu không đáy. Thi Đại bị chàng nhìn chằm chằm mà hoang mang:
“Sao vậy?”
Giang Bạch Nghiễn cười:
“Rất ngon.”
Dáng vẻ chàng dịu dàng, ngoan ơi là ngoan, dễ khiến cõi lòng người ta mềm nhũn.
Thi Đại càng vui hơn, lại gắp một miếng đậu hủ, đút cho chàng:
“Món này món này! Em xào đấy.”
Đậu hủ ngọt nhẹ non mềm vào miệng tan ngay, tuy có một phần cháy đen, nhưng vẫn thấm vị ngọt ngào, thơm ngát giữa răng môi.
Giang Bạch Nghiễn hé miệng cắn, vừa nuốt xuống, đã thấy Thi Đại đút thêm món khác.
Dường như đã phát hiện một vùng đất mới, nàng không nén nổi độ cong khóe môi, ánh mắt nhìn chàng mang theo chút ít tò mò, phần nhiều là chuyên chú.
Trong ánh mắt cực kỳ chăm chú này, dường như tất cả sắc màu trong mắt nàng đều rơi lên người chàng, phủ xuống một vầng sáng.
Giang Bạch Nghiễn khẽ hỏi:
“Sao vậy?”
“Lúc chàng ăn giống mèo lắm ấy.”
Thi Đại buồn cười:
“Đáng yêu vô cùng luôn.”
Khi ăn Giang Bạch Nghiễn quen nhấm nháp từng miếng nhỏ, có vài phần nhẹ nhàng nhã nhặn, được nàng đút, ngoan đến mức chẳng tưởng tượng nổi.
“Vả lại...”
Thi Đại đến gần chàng hơn một chút, ánh mắt hơi di chuyển, mỉm cười đắc ý lại tò mò:
“Lỗ tai chàng đỏ rồi kìa.”
Người có làn da trắng nõn, chẳng giấu nổi dù chỉ là một ít vệt hồng. Vành tai chàng vốn là ngọc trắng, lúc này như phủ lớp phấn nhạt, quá đỗi hút mắt.
Xem ra Giang Bạch Nghiễn không chống cự nổi lời khen.
Giang Bạch Nghiễn yên lặng một chốc, rèm mi run nhẹ, dường như hơi mất tự nhiên:
“Phải không?”
“Phải mà, phải mà.”
Vành mắt Thi Đại cong cong, chọt vành tai chàng:
“Chỗ này nè, sờ vào vẫn còn nóng nha.”
Bị nàng chạm nhẹ, sắc đỏ nơi ấy càng đậm.
Phản ứng thế này rõ là thú vị, Thi Đại vẫn muốn sờ thêm, còn chưa duỗi ngón tay ra, môi đã nóng lên...
Giang Bạch Nghiễn bất chợt đến gần, cắn nhẹ môi dưới của nàng.
Chạm vào rồi tan biến, lại như có dòng điện lả lướt, mang theo tê dại len sâu xuống đáy lòng.
Va chạm chỉ trong một thoáng, Giang Bạch Nghiễn rời ra kịp lúc, tròng mắt đen láy, như vực sâu nuốt chửng nàng không còn gì.
Thi Đại lẳng lặng ngồi lại chỗ cũ.
Nàng thành thật rồi.
Ngược lại Giang Bạch Nghiễn bật cười:
“Không ngắm nữa?”
Biết rõ còn hỏi.
Thi Đại nhanh chóng liếc chàng, gắp đồ ăn chặn miệng chàng lại:
“Ngon thì chàng ăn thêm nhiều chút ha.”
Tay nghề bếp núc của Giang Bạch Nghiễn rất tuyệt, Thi Đại ăn hết bữa cơm tâm tình thoải mái. Chờ dùng xong bữa tối, nàng nhớ đến ba vị đồng liêu trong phòng tối, chia cơm cho họ.
“Phiền nàng, đưa cơm cho họ.”
Giang Bạch Nghiễn dịu giọng nói:
“Ta rửa chén.”
“Không cần.”
Thi Đại thỏa thuê mãn nguyện, ưỡn thẳng lưng thề thốt đảm bảo:
“Chàng nghỉ ngơi đàng hoàng, chờ em về.”
Rửa chén đơn giản hơn nấu ăn nhiều, nàng có thể làm tốt.
Thi Đại xách hộp cơm ra ngoài, Giang Bạch Nghiễn không nói tiếng nào, lặng lẽ nhìn nàng đi xa.
Thiếu nữ xinh xắn mảnh mai như nhành trúc, sợi dây buộc tóc màu vàng được chàng thắt giữa tóc khẽ đung đưa, như đóa hoa chào xuân vừa vươn khỏi đầu cành. Vì tâm trạng tốt mà nhịp bước Thi Đại nhanh nhẹn, tay áo cũng nổi gió.
Mãi đến khi bóng dáng tuyết trắng ấy mở cửa phòng ngầm, biến mất nơi hành lang dài u tối, chàng mới khép mắt lại.
Đau đớn như xé rách bùng lên từ thức hải, như mũi đao rạch nát da thịt. Cố hết sức nhẫn nhịn đã lâu, Giang Bạch Nghiễn siết chặt tay phải, khớp ngón tay trắng bệch, cắm sâu đầu ngón tay vào lòng bàn tay.
Một luồng khí đen toát ra từ đầu vai, mỏng manh tựa sương khói, không chờ bay ra ngoài cửa phòng đã bị Giang Bạch Nghiễn nhấc tay tiêu diệt.
Sâu trong đầu, loáng thoáng có một giọng nói ậm ừ không rõ chậm rãi lẩm bẩm, rồi bắt đầu nói mớ liên hồi, từng tiếng như dao.
Đau đớn lan tràn khắp nơi, đáy mắt Giang Bạch Nghiễn lại là sự tỉnh táo lạnh lùng đến tột độ, trước khi lại có một luồng tà khí hiện hình, chàng đã rút dao găm vàng đen trong tay áo ra.
Mũi đao bén nhọn đâm vào cánh tay, máu tươi chảy dài như sợi chỉ. Suy nghĩ vô thức trong đầu chàng là, hôm nay không nên mặc đồ trắng.
Không thể để Thi Đại phát giác.
Ác ma ăn mòn càng lúc càng sâu, hôm nay đột ngột tăng mạnh, như Thi Kính Thừa đã nói, chàng là mầm họa ai cũng muốn diệt trừ, không thể giữ lại.
Ít nhất lúc này, không được để nàng nhận ra.
Nhức nhối nơi cánh tay đánh thức tỉnh táo, tròng mắt Giang Bạch Nghiễn u ám lạnh lẽo, siết chặt cán dao như đang nghĩ ngợi, loanh quanh trước tim.
Chàng lặng lẽ bật cười như tự giễu.
Bị chàng nhìn chăm chú bằng đôi mắt xinh đẹp quyến rũ, mờ sương thế này, e rằng ai cũng không thể đẩy ra được.
Người ta thường bảo trước lạ sau quen, kết quả lần thứ hai Thi Đại cũng chẳng thành thạo cho mấy, chỉ miễn cưỡng khống chế sức lực, để chàng không khó chịu hơn thôi.
Bình tĩnh mà nói, bất kể là ôm hôn, hay cử chỉ thân mật lúc này, nàng không hề cảm thấy chán ghét.
Ngày xưa quá ít tình yêu thương thiên vị, Thi Đại không có nhiều cơ hội thân thiết với người khác.
Ở cô nhi viện, thầy cô và những người tình nguyện thỉnh thoảng sẽ ôm mấy đứa bé, Thi Đại rất mong chờ khoảnh khắc ấy.
Ấm áp mà thân thiết, như được người ta đối xử hết lòng hết dạ.
Chờ Thi Đại dần dần trưởng thành, những tiếp xúc kia càng ngày càng ít.
Nàng trở thành học sinh ngoan ngoãn nghe lời, người chị đáng dựa dẫm trong mắt em nhỏ, nhất định phải lễ phép thận trọng, không nên làm nũng ngây thơ nữa.
Nghe nói trong rất nhiều gia đình, mấy đứa nhóc có thể thoải mái ôm ấp, vĩnh viễn luôn chiếm được ánh mắt của cha mẹ.
Thi Đại chỉ nghe nói mà thôi.
Giang Bạch Nghiễn dường như có dục vọng chiếm hữu vượt xa bình thường với nàng, Thi Đại lại chẳng chút phản cảm.
Lúc ở cạnh Giang Bạch Nghiễn, nàng cũng chìm đắm toàn tâm toàn ý, muốn thân mật với chàng hơn, không muốn chàng rời đi.
Tình yêu như thủy triều thế này, khiến nàng yên lòng trước nay chưa từng có.
Xong chuyện, Thi Đại được Giang Bạch Nghiễn tỉ mỉ lau tay phải, sau đó nàng xoay người qua, chờ chàng hóa lại hình người.
Nói ra cũng kỳ diệu, tướng mạo Giang Bạch Nghiễn không hề thay đổi trong trạng thái hình người và giao nhân, vậy mà lại cho người ta cảm giác rất khác.
Đuôi cá xanh thẳm, thêm chút xinh đẹp quyến rũ cho ngũ quan tinh tế của chàng, không giống người đời. Chờ Giang Bạch Nghiễn mặc lại y phục, áo choàng đen lạnh lẽo, thắt lưng giắt trường kiếm, lại trở về là kiếm khách thanh nhã tuyệt sắc lạnh lùng, chẳng còn chút kiều diễm nào nữa.
Tiền đề là, bỏ qua vệt đỏ vẫn còn sót lại đuôi mắt chàng.
Giang Bạch Nghiễn đổ mồ hôi, áo choàng đen cũng lấm bẩn, trước khi thay áo, chàng kéo Thi Đại đến bồn nước, dùng nước sạch và xà phòng rửa cho nàng thêm lần nữa.
Chờ chàng vào phòng tắm rửa, Thi Đại ra ngoài đường ngầm xem thử.
Sắc trời tối tăm, u ám như sắp mưa, từng cụm mây đen chồng chất hỗn loạn, thỉnh thoảng truyền đến tiếng gào thét bén nhọn của yêu tà, đè nén khiến người ta khó thở.
Huyền Tẫn Môn sắp thất thủ, yêu tà vùng lên khắp nơi ở Đại Chiêu, tình thế không mấy lạc quan.
Không biết tình huống của thế giới chân thực bên ngoài tâm ma cảnh lúc này thế nào.
Thi Đại ngửa đầu nhìn lên bầu trời phía xa, bất an cau mày.
A Ly từng nói, thời gian trôi trong tâm ma cảnh và hiện thực không giống. Nàng đã ở đây hai ngày, bên ngoài vẫn chưa bao lâu.
Liệu Đại Chiêu chân thực có giống như nơi này, yêu ma mất khống chế, hỗn loạn khó coi chăng?
Thi Đại đang suy nghĩ, bỗng ngửi thấy mùi hương mát lạnh đến gần.
Giang Bạch Nghiễn đi đường rất nhẹ, không nghe thấy tiếng vang. Khi Thi Đại quay đầu, mới nhận ra chàng đã tắm xong tự bao giờ, đi đến sau lưng mình.
Cởi bỏ áo choàng đen, Giang Bạch Nghiễn thay sang sắc trắng quen thuộc, đứng trong bóng râm u ám, dáng người thẳng thớm, như thanh kiếm chém đứt tối tăm.
Thi Đại tươi cười:
“Chàng thơm quá.”
Nàng rất thích mùi hương trên người Giang Bạch Nghiễn, nhất là sau khi tắm xong, xen lẫn một ít hương xà phòng sạch sẽ tươi mát.
Giang Bạch Nghiễn khẽ cong môi, ngước mắt lên.
Thi Đại khoác áo choàng trắng của chàng, mặt mộc không tô son điểm phấn, mày mắt xinh xắn hoạt bát, có thể chiếm lấy ánh mắt của người khác chỉ trong thoáng chốc.
Như một nhành hoa dành dành nở rộ tràn đầy sức sống, nhưng màu sắc bối cảnh sau lưng, lại là bóng tối lạnh lẽo, hoàn toàn không ăn nhập với nàng.
Lòng Giang Bạch Nghiễn biết rõ, ác ma ẩn giấu trong cơ thể chàng, một khi phá nát giam cầm, Đại Chiêu chắc chắn sẽ gặp tai ương diệt thế.
Vào đêm biết hết chân tướng, Giang Bạch Nghiễn chẳng buồn vùng vẫy tà khí sinh sôi trong thức hải.
Thế gian này, chẳng có người nào hay việc gì đáng để chàng lưu luyến.
Đồng liêu sợ chàng, bách tính sợ chàng, Thi Đại ghét chàng, Thi Kính Thừa đối xử với chàng như cha như thầy, thực tế chỉ coi chàng như công cụ thu phục ác ma, khiển trách chàng bôi nhọ gia môn.
Với người đời chàng cũng như ác ma, mà người đời trong mắt chàng...
Giang Bạch Nghiễn hoàn toàn không coi thế đạo này ra gì.
Chẳng bận tâm, sẽ không do dự.
Từ nhỏ chàng đã không phải người hiền lành, dẫu Đại Chiêu thật sự bị hủy diệt vì chàng, Giang Bạch Nghiễn cũng chẳng áy náy nửa phần.
Lúc này, chàng lại không nghĩ vậy.
Gió xuân lùa vào từ khe cửa, thổi bay lọn tóc trên gò má Thi Đại. Nàng chậm rãi giơ tay, vén tóc đen ra sau tai, tay áo rộng rãi tràn ra như cánh hoa nở rộ, để lộ làn da trắng muốt hệt ngọc mỡ dê.
Hoa dành dành tươi đẹp nhường ấy, lẽ ra phải sống trong ánh nắng rạng rỡ.
Vì nàng, dẫu có là bụi gai ẩm thấp dơ bẩn, cũng nguyện ló ra một góc, chạm vào mặt trời nóng rực.
“Tà khí càng lúc càng nồng.”
Thi Đại chống cằm dựa bên cửa sổ:
“Không biết Huyền Tẫn Môn sao rồi.”
Dứt lời nàng dời mắt, mắt hạnh toát ra ánh sáng mỏng manh, giơ ngón cái với Giang Bạch Nghiễn:
“Giang Trầm Ngọc, dựa vào chàng đấy.”
Không tự giác cười khẽ, Giang Bạch Nghiễn nói:
“Sao cơ?”
“Đại Chiêu loạn thành thế này, là họa do ác ma thượng cổ gây ra.”
Thi Đại tựa người vào khung cửa sổ, nhìn chàng mỉm cười nhẹ nhàng:
“Nếu chàng hoàn toàn áp chế nó, cắt đứt con đường xuất thế của nó, chẳng phải sẽ cứu được Đại Chiêu ư?”
Đôi mắt Giang Bạch Nghiễn u ám, tầm mắt yên tĩnh nhìn vào đáy mắt nàng.
Mấy ngày nay, chàng nghe qua không ít lời mắng chửi mình, “sao chổi”, “mầm họa”, “tà vật”, “tại sao không chết sớm đi“.
Chỉ mỗi Thi Đại nói với chàng, thứ chàng gánh vác nào phải tội nghiệt, mà là cứu giúp.
Vì sao nàng lại nghĩ vậy?
Ngay cả chính Giang Bạch Nghiễn cũng thấy mình không xứng.
“Chàng đừng nặng gánh.”
Thi Đại thản nhiên lên tiếng:
“Ác ma kia lén lút thoát một phần ra khỏi Huyền Tẫn Môn, chắc chắn phải tìm người ký sinh, không phải chàng cũng sẽ là một ai đó khác thôi.”
Nàng nói:
“Chàng nghĩ thử xem, nếu ký chủ mà nó chọn yếu ớt sợ sệt, chắc chắn đã bị nó chiếm lấy cơ thể, Đại Chiêu tàn đời từ sớm.”
Đã gần chạng vạng, gió xuân dịu nhẹ, ánh nắng mờ nhạt lay chuyển trên đuôi mày nàng, như bức tranh không chân thực.
Thi Đại chắc chắn:
“Thế nên, chàng có thể kiên trì lâu đến vậy, thật sự đã giỏi lắm rồi.”
Giang Bạch Nghiễn nhìn nàng chăm chú không hề chớp mắt.
Thi Đại bị chàng ngàng đến mức xấu hổ, hơi giương cằm, nở nụ cười trong trẻo:
“Em cũng là người Đại Chiêu mà. Đại diện cho chính mình, cám ơn chàng đã áp chế ác ma lâu đến nhường ấy, để em có thể nhảy nhót hân hoan đến tận lúc này.”
Vừa dứt lời, Giang Bạch Nghiễn đã dùng sức ôm siết lấy nàng.
Hương hoa quế và mùi xà phòng thoang thoảng hòa quyện vào nhau, là mùi vị quen thuộc ấy, như kéo tơ bóc kén khoảng thời gian hai người bên nhau, từng sợi khắc sâu vào tim.
Lồng ngực dâng lên tình cảm mãnh liệt lại phức tạp, như ngọn lửa âm ỷ thiêu đốt trái tim, sắp bị tan chảy.
Giang Bạch Nghiễn ôm quá chặt, dường như muốn vò nát nàng vào cơ thể, để máu thịt hòa lẫn vào nhau.
Thi Đại để tùy chàng, duỗi tay ôm lại chàng.
Trước giờ nàng rất giỏi đổi góc độ suy nghĩ, đã từng nghiêm túc suy ngẫm, nếu nàng ở vào vị trí Giang Bạch Nghiễn, tám phần là sắp suy sụp tới nơi.
Bị cả Đại Chiêu chán ghét vứt bỏ, ngàn vạn người ngóng trông chàng chết, chắc hẳn Giang Bạch Nghiễn từng nảy sinh suy nghĩ cam chịu, chi bằng chết cho xong?
“Cho nên...”
Thi Đại cọ cằm chàng:
“Cơ thể chàng thế nào? Tà khí có động tĩnh không?”
Giang Bạch Nghiễn dịu giọng đáp:
“Tà khí vẫn như thường, tạm thời chưa có chuyện gì lớn.”
Tâm ma cảnh do ác ma chủ đạo, nàng không cho rằng nơi này bình yên vô hại.
Ác ma có thể khiến ba người trẻ tuổi của Trấn Ách Ti tìm đến đường ngầm, xảy ra xung đột chính diện với Giang Bạch Nghiễn, tất nhiên cũng sẽ có cách khác, thúc đẩy ác niệm của Giang Bạch Nghiễn.
Tròng mắt Thi Đại hơi mờ tối.
Tiếp theo, nó sẽ làm gì?
Nàng đang thầm nghĩ, bất chợt nghe thấy tiếng lạch cạch truyền đến từ sau lưng.
Tòa nhà này trừ nàng và Giang Bạch Nghiễn ra, chỉ còn lại ba quả trứng xui xẻo đang bị trói gô kia, không nên có tạp âm mới phải.
Thi Đại cảnh giác quay đầu, nghe Giang Bạch Nghiễn cất lời:
“Không sao, là yêu ta phái vào thành.”
Thi Đại không hiểu:
“Vào thành Trường An làm gì?”
Giang Bạch Nghiễn buông nàng ra, đi về phía cửa.
Cửa gỗ khép hờ, yêu vật bên ngoài đã biến mất dạng, dưới đất là một hộp đồ ăn lớn, cùng vài bộ vải vóc mới tinh được xếp gọn gàng.
“Ơ?”
Thi Đại thò đầu ra:
“Đồ ăn?”
Còn có...váy?
Giang Bạch Nghiễn nói:
“Là nguyên liệu nấu ăn và quần áo của nàng.”
Lúc đến Thi Đại bị thương, tuy đã giặt sạch váy áo, vẫn không tránh khỏi để lại rất nhiều vết rách.
Giang Bạch Nghiễn không muốn nàng mặc áo quần cũ rách, hoặc tạm bợ bằng áo choàng không vừa người của chàng.
Chàng mở hộp đồ ăn ra, bên trong căng phồng, là các loại rau quả tươi mới.
Thi Đại mỉm cười rạng rỡ:
“Nhiều quá.”
Giờ đây Giang Bạch Nghiễn là mục tiêu công kích của mọi người, không tiện ra ngoài lộ mặt, giao nhiệm vụ mua sắm cho tiểu yêu, là cách ổn thỏa nhất.
Về phần Thi Đại, Giang Bạch Nghiễn không yên tâm để nàng rời khỏi một mình.
Nhớ lại bóng dáng tiểu yêu vụt đi như làn khói, Thi Đại nửa đùa nửa thật:
“Chàng làm thế nào để nhờ tiểu yêu giúp đỡ vậy? Lẽ nào rút kiếm thuyết phục?”
Giang Bạch Nghiễn không phủ nhận:
“Cũng có cho chút tiền.”
Rất phù hợp với tác phong của người này.
Trước đây trong phòng bếp chỉ có mì trắng, Giang Bạch Nghiễn khó xử không thể làm món nào khác được, giờ đã có thêm nhiều nguyên liệu, Thi Đại không cần phải tiếp tục ăn bánh hoa quế khô khan nữa.
Giang Bạch Nghiễn vốn không muốn nàng ám mùi khói dầu, ngặt nổi không ngăn được hứng thú của Thi Đại, sau khi cất quần áo vào phòng, chàng dẫn nàng đến nhà bếp cạnh đường ngầm.
Thi Đại hiếm khi thấy người ta nấu ăn.
Cô nhi viện và trường học có căn tin thống nhất, nàng đến chọn món là được. Thực ra nàng thích mùi vị khói lửa trong nhà bếp, cảm giác phải có một nơi như thế mới giống mái nhà.
Chuyện mà mình không giỏi, thấy người ta làm được, luôn nảy sinh sùng bái lạ lùng...
Giang Bạch Nghiễn không hiểu, khi Thi Đại ở bên cạnh quan sát chàng nấu ăn, tại sao lại nói nhiều lời ba hoa đến vậy.
Lúc thì “khéo tay”, khi lại “trình độ đầu bếp lớn”, chàng xào đồ ăn cho vào đĩa sứ, Thi Đại mở to đôi mắt đen láy, khen ngợi “tươi mới thơm ngon“.
Giang Bạch Nghiễn nghe mà buồn cười, gắp một miếng dưa leo nhét vào miệng nàng, Thi Đại nhấm nháp, miệng nhỏ vẫn lải nhải như cũ:
“Tươi lắm, ngọt ghê luôn.”
Nàng nhớ đến vết thương của Giang Bạch Nghiễn, không dám để chàng bận trong bận ngoài, cưỡng ép ôm đồm một số việc thể lực như rửa rau xào nấu, còn nhiều hơn nữa Giang Bạch Nghiễn không chịu cho nàng làm.
Chạng vạng đồ ăn được bưng hết lên bàn, tổng cộng sáu món, mùi thơm lan tỏa, sắc hương vị đầy đủ...
Ừ thì, cũng không đầy đủ cho lắm.
Thi Đại chột dạ rời mắt, liếc vài đĩa sứ bên trong.
Nàng lo vết thương của Giang Bạch Nghiễn sẽ bị nứt, phụ trách xào vài món, do không quen tay, phần lớn màu sắc không đồng đều, may mà chưa cháy đen nhẻm, cũng có thể cho vào miệng.
“Đây là lần đầu mà.”
Thi Đại xoa mũi:
“Chờ em làm thêm vài lần nữa với chàng, từ từ sẽ quen hơn.”
Bề ngoài chẳng mấy hấp dẫn, nhưng mùi vị không tệ đâu nhỉ? Dù sao cũng do Giang Bạch Nghiễn nêm nếm kia mà.
Thi Đại gắp một đũa cà tím do chàng nấu, không nghĩ nhiều cho ngay vào miệng.
Giang Bạch Nghiễn không động đũa, ngước mắt nhìn nàng.
Lặng lẽ nhấm nháp một lúc, Thi Đại mở to mắt:
“Ngon tuyệt!”
Giang Bạch Nghiễn nấu ăn canh thời gian rất chuẩn, cà tím hầm thơm mềm, thấm hết nước sốt, lại không quá ngấy, cắn một miếng có chút cay ngọt, để lại dư vị vô tận.
Mắt thường cũng có thể thấy nàng hào hứng hơn hẳn, Thi Đại không tiếc khen ngợi:
“Thần khí nấu ăn.”
Giang Bạch Nghiễn cất lời:
“Hôm nay không đủ món, sau này muốn ăn cái khác, ta sẽ nấu cho nàng.”
Thi Đại vội vã xua tay:
“Đừng đừng đừng, hai người sáu món, mà chàng còn thấy chưa đủ hả?”
À đúng rồi, còn phải để lại một ít cho ba vị đồng liêu trong phòng tối nữa, nhốt người ta ở đây không thể cho nhịn đói được.
“Còn về sau này.”
Nàng mỉm cười rạng rỡ, miệng cực kỳ lanh lợi:
“Em muốn ăn dê chưng, chân gấu sốt, đuôi nai hấp, vịt nướng...”
Nghe Thi Đại báo tên món ăn một hơi, Giang Bạch Nghiễn mỉm cười rất khẽ:
“Được.”
Được chàng dỗ dành cõi lòng nóng ấm, Thi Đại gắp một miếng cà tím, đưa đến bên miệng chàng:
“Chàng nếm thử nè.”
Một hành động thân mật, hết sức tự nhiên.
Giang Bạch Nghiễn thoáng ngẩn ngơ, ngậm cà tím vào miệng, ngước mắt nhìn nàng.
Tròng mắt chàng đen láy, hệt như giếng sâu không đáy. Thi Đại bị chàng nhìn chằm chằm mà hoang mang:
“Sao vậy?”
Giang Bạch Nghiễn cười:
“Rất ngon.”
Dáng vẻ chàng dịu dàng, ngoan ơi là ngoan, dễ khiến cõi lòng người ta mềm nhũn.
Thi Đại càng vui hơn, lại gắp một miếng đậu hủ, đút cho chàng:
“Món này món này! Em xào đấy.”
Đậu hủ ngọt nhẹ non mềm vào miệng tan ngay, tuy có một phần cháy đen, nhưng vẫn thấm vị ngọt ngào, thơm ngát giữa răng môi.
Giang Bạch Nghiễn hé miệng cắn, vừa nuốt xuống, đã thấy Thi Đại đút thêm món khác.
Dường như đã phát hiện một vùng đất mới, nàng không nén nổi độ cong khóe môi, ánh mắt nhìn chàng mang theo chút ít tò mò, phần nhiều là chuyên chú.
Trong ánh mắt cực kỳ chăm chú này, dường như tất cả sắc màu trong mắt nàng đều rơi lên người chàng, phủ xuống một vầng sáng.
Giang Bạch Nghiễn khẽ hỏi:
“Sao vậy?”
“Lúc chàng ăn giống mèo lắm ấy.”
Thi Đại buồn cười:
“Đáng yêu vô cùng luôn.”
Khi ăn Giang Bạch Nghiễn quen nhấm nháp từng miếng nhỏ, có vài phần nhẹ nhàng nhã nhặn, được nàng đút, ngoan đến mức chẳng tưởng tượng nổi.
“Vả lại...”
Thi Đại đến gần chàng hơn một chút, ánh mắt hơi di chuyển, mỉm cười đắc ý lại tò mò:
“Lỗ tai chàng đỏ rồi kìa.”
Người có làn da trắng nõn, chẳng giấu nổi dù chỉ là một ít vệt hồng. Vành tai chàng vốn là ngọc trắng, lúc này như phủ lớp phấn nhạt, quá đỗi hút mắt.
Xem ra Giang Bạch Nghiễn không chống cự nổi lời khen.
Giang Bạch Nghiễn yên lặng một chốc, rèm mi run nhẹ, dường như hơi mất tự nhiên:
“Phải không?”
“Phải mà, phải mà.”
Vành mắt Thi Đại cong cong, chọt vành tai chàng:
“Chỗ này nè, sờ vào vẫn còn nóng nha.”
Bị nàng chạm nhẹ, sắc đỏ nơi ấy càng đậm.
Phản ứng thế này rõ là thú vị, Thi Đại vẫn muốn sờ thêm, còn chưa duỗi ngón tay ra, môi đã nóng lên...
Giang Bạch Nghiễn bất chợt đến gần, cắn nhẹ môi dưới của nàng.
Chạm vào rồi tan biến, lại như có dòng điện lả lướt, mang theo tê dại len sâu xuống đáy lòng.
Va chạm chỉ trong một thoáng, Giang Bạch Nghiễn rời ra kịp lúc, tròng mắt đen láy, như vực sâu nuốt chửng nàng không còn gì.
Thi Đại lẳng lặng ngồi lại chỗ cũ.
Nàng thành thật rồi.
Ngược lại Giang Bạch Nghiễn bật cười:
“Không ngắm nữa?”
Biết rõ còn hỏi.
Thi Đại nhanh chóng liếc chàng, gắp đồ ăn chặn miệng chàng lại:
“Ngon thì chàng ăn thêm nhiều chút ha.”
Tay nghề bếp núc của Giang Bạch Nghiễn rất tuyệt, Thi Đại ăn hết bữa cơm tâm tình thoải mái. Chờ dùng xong bữa tối, nàng nhớ đến ba vị đồng liêu trong phòng tối, chia cơm cho họ.
“Phiền nàng, đưa cơm cho họ.”
Giang Bạch Nghiễn dịu giọng nói:
“Ta rửa chén.”
“Không cần.”
Thi Đại thỏa thuê mãn nguyện, ưỡn thẳng lưng thề thốt đảm bảo:
“Chàng nghỉ ngơi đàng hoàng, chờ em về.”
Rửa chén đơn giản hơn nấu ăn nhiều, nàng có thể làm tốt.
Thi Đại xách hộp cơm ra ngoài, Giang Bạch Nghiễn không nói tiếng nào, lặng lẽ nhìn nàng đi xa.
Thiếu nữ xinh xắn mảnh mai như nhành trúc, sợi dây buộc tóc màu vàng được chàng thắt giữa tóc khẽ đung đưa, như đóa hoa chào xuân vừa vươn khỏi đầu cành. Vì tâm trạng tốt mà nhịp bước Thi Đại nhanh nhẹn, tay áo cũng nổi gió.
Mãi đến khi bóng dáng tuyết trắng ấy mở cửa phòng ngầm, biến mất nơi hành lang dài u tối, chàng mới khép mắt lại.
Đau đớn như xé rách bùng lên từ thức hải, như mũi đao rạch nát da thịt. Cố hết sức nhẫn nhịn đã lâu, Giang Bạch Nghiễn siết chặt tay phải, khớp ngón tay trắng bệch, cắm sâu đầu ngón tay vào lòng bàn tay.
Một luồng khí đen toát ra từ đầu vai, mỏng manh tựa sương khói, không chờ bay ra ngoài cửa phòng đã bị Giang Bạch Nghiễn nhấc tay tiêu diệt.
Sâu trong đầu, loáng thoáng có một giọng nói ậm ừ không rõ chậm rãi lẩm bẩm, rồi bắt đầu nói mớ liên hồi, từng tiếng như dao.
Đau đớn lan tràn khắp nơi, đáy mắt Giang Bạch Nghiễn lại là sự tỉnh táo lạnh lùng đến tột độ, trước khi lại có một luồng tà khí hiện hình, chàng đã rút dao găm vàng đen trong tay áo ra.
Mũi đao bén nhọn đâm vào cánh tay, máu tươi chảy dài như sợi chỉ. Suy nghĩ vô thức trong đầu chàng là, hôm nay không nên mặc đồ trắng.
Không thể để Thi Đại phát giác.
Ác ma ăn mòn càng lúc càng sâu, hôm nay đột ngột tăng mạnh, như Thi Kính Thừa đã nói, chàng là mầm họa ai cũng muốn diệt trừ, không thể giữ lại.
Ít nhất lúc này, không được để nàng nhận ra.
Nhức nhối nơi cánh tay đánh thức tỉnh táo, tròng mắt Giang Bạch Nghiễn u ám lạnh lẽo, siết chặt cán dao như đang nghĩ ngợi, loanh quanh trước tim.
Chàng lặng lẽ bật cười như tự giễu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.