Từ Xưa Kẻ Ngốc Luôn Khắc Phản Diện
Chương 68
Kỳ Anh
03/02/2024
Cảm giác nóng sốt không dễ chịu, ý thức mơ màng, chẳng khác nào bị nướng trên bếp lò.
Bất thình lình nghe Giang Bạch Nghiễn nói câu này, biểu cảm của Thi Đại thoáng chốc cứng đờ.
Như một dòng suối lạnh chảy vào đầu, khiến nàng tỉnh táo hẳn, ngay sau đó là một luồng nhiệt càng nóng bỏng càng mạnh mẽ hơn.
Sờ đuôi ấy hả? Đuôi của Giang Bạch Nghiễn đó? Nàng thật sự được sao?
Không đúng...người trước mặt thật sự là Giang Bạch Nghiễn? Chàng, chẳng lẽ chàng đã bị yêu quái tương tự yêu họa bì ngụy trang?
Trong lúc mơ hồ, Thi Đại nhớ đến diễm quỷ nơi rừng núi hoang dã ăn tim người trong tiểu thuyết.
Giang Bạch Nghiễn ung dung ngồi cạnh giường, không nói gì, đuôi cá nhẹ đung đưa.
Như đang lặng lẽ dò hỏi, bảo nàng nhanh chóng trả lời.
Tính tình Thi Đại vốn không kiểu cách, nếu bản thân Giang Bạch Nghiễn đã không để ý, tất nhiên nàng cũng vui vẻ chạm vào.
Đuôi giao nhân đấy, dẫu yêu ma quỷ quái thường xuyên xuất hiện ở Đại Chiêu, thì đây cũng là cảnh tượng cực kỳ hiếm hoi, đa số mọi người chỉ nghe nói trong những câu chuyện linh dị.
Rất cám ơn Giang Bạch Nghiễn, người đẹp tâm thiện.
Thi Đại thấy mình nên chần chừ ra vẻ lịch sự chút xíu, đừng như sói ác vồ mồi:
"Được không?"
Thi Đại lặng lẽ giơ ngón tay lên, chuẩn bị sẵn sàng.
Hiển nhiên nàng không che giấu tốt cảm xúc của mình, mắt hạnh lóe sáng, khóe môi chẳng nén nổi độ cong.
Giang Bạch Nghiễn thấy vậy mỉm cười:
"Nếu Thi tiểu thư không chê."
Như chàng nghĩ, Thi Đại lập tức nghiêm túc:
"Sao mà chê được."
Nàng duỗi tay phải:
"Ta bắt đầu nha."
Giang Bạch Nghiễn chống cằm ngồi trên ghế, để tiện cho động tác của nàng, dời đuôi cá lên giường:
"Dựa vào đây nhé?"
Chàng rũ mắt, thấy Thi Đại vừa cẩn thận đưa ngón tay đến gần đuôi cá, vừa đáp:
"Ừm."
Đầu ngón tay chạm khẽ vào một phiến vảy, lông mi Thi Đại bỗng run nhẹ.
Quả nhiên mát hơn cả hổ phách, chẳng những không khiến nàng thấy ẩm ướt rét mướt, ngược lại như mưa xuân rơi xuống hẻm núi, cực kỳ dễ chịu.
Nóng bứt trong người cũng giảm bớt theo, Thi Đại hứng thú:
"Mát thật đó, đuôi của giao nhân đều mát như vậy sao?"
"Ừm."
Giang Bạch Nghiễn:
"Tộc giao nhân thường sống dưới nước, thiên tính thích lạnh."
Đuôi mắt chàng hơi nhướng lên, lướt qua một cục trắng muốt ở đầu giường.
Giang Bạch Nghiễn cất lời:
"Hồ ly của Thi tiểu thư dính người quá."
A Ly: "..."
Đột nhiên bị nhìn chằm chằm, A Ly như ngồi trên bàn chông, lưng cắm gai nhọn, nghẹn trong cổ họng.
Trong ánh mắt Giang Bạch Nghiễn, chắc chắn nó đã nhìn thấy đôi chút lạnh lẽo.
Chẳng che giấu lại lặng lẽ không lộ, như con dao lạnh băng chọt vào sống lưng nó, khiến cả người hồ ly trắng run lẩy bẩy.
Chê nó chướng mắt đây mà.
Không cho nó nhìn chứ gì?
A Ly rất tự biết mình, nó mất ký ức mất sức mạnh, không khác gì động vật bình thường trên đời, chỉ cần Giang Bạch Nghiễn muốn, bất kỳ lúc nào cũng có thể bóp nát cổ họng nó.
Đến khi đó chưa xuất sư đã chết, e rằng nó sẽ là thiên đạo thảm nhất lịch sử.
Xuất phát từ bản năng cầu sinh, hồ ly trắng tung người nhảy xuống giường, trở về cái ổ nhỏ trong góc của mình.
Đáng ghét, không cho xem thì thôi.
Thi Đại chỉ nghĩ nó không muốn làm phiền hai người họ trò chuyện, thuận miệng giải thích:
"Nó hơi sợ người lạ."
Giang Bạch Nghiễn cười:
"Thi tiểu thư, tiếp tục thôi."
Thoáng có ý dung túng và hối thúc.
Đuôi cá của chàng đặt trên mép giường, vây đuôi trải rộng một vùng lớn, càng gần càng rõ ràng hơn ban nãy.
Thi Đại vô cớ hồi hộp, ngón tay nhẹ nhàng chọt vào phiến vảy.
Giao nhân rất lạnh, chẳng trách Giang Bạch Nghiễn từng nói với nàng, chàng không thích phơi nắng.
Trong phòng yên tĩnh, Thi Đại tỉ mỉ quan sát đuôi giao nhân đang gần trong gang tấc, Giang Bạch Nghiễn lại đang nhìn nàng.
Niềm vui thích của nàng quá dễ thấy, ánh sáng lưu chuyển đong đầy nơi đáy mắt, khóe môi khẽ cong.
Vì cơn sốt mà cánh môi mượt mà trước giờ nhạt hơn hẳn, như đóa hoa trắng bệch.
Giang Bạch Nghiễn chẳng rõ vì sao mình lại đề nghị nàng vuốt ve đuôi cá, lời đến bên môi, cứ bật thốt theo lẽ đương nhiên như vậy.
Có thể là do nhìn ra nỗi niềm tò mò và khao khát của Thi Đại, hoặc giả...
Chỉ vì muốn để nàng nhìn thấy mà thôi.
Giao nhân xinh đẹp, là thường thức đã có từ thuở xưa.
Giang Bạch Nghiễn thấy, chàng đang trở nên lạ lùng từng ngày.
Đi lại khắp chốn Đại Chiêu suốt mấy năm, không ít người ngợi ca dung mạo xinh đẹp của chàng, từng có rất nhiều nam nữ cố ý tiếp cận chàng, bị Giang Bạch Nghiễn vung kiếm chặn ngang.
Chàng chưa từng quan tâm dáng vẻ của mình thế nào, diện mạo chỉ là lớp vỏ ngoài vô dụng, chẳng khác gì hoa cỏ thu hút sự chú ý.
Tầm mắt của người khác khiến chàng chán ghét, như giòi bọ len vào xương.
Giang Bạch Nghiễn đã từng nghĩ như vậy.
Giờ phút này, lại vô thức lộ đuôi cá, bày ra trước mặt Thi Đại.
Hẳn là nàng rất thích, không hề phản cảm.
Điều này khiến Giang Bạch Nghiễn bỗng vui vẻ lạ thay.
Người đang nóng sốt, nhiệt độ cơ thể cao hơn bình thường.
Đầu ngón tay Thi Đại như một đốm lửa nhỏ, chỉ vừa rơi xuống, đã khiến chàng nóng bỏng đến độ sống lưng run rẩy.
Tương ứng, đuôi cá cũng đập nhẹ lên mép giường, kéo ra một nếp gấp nhỏ.
Thi Đại tập trung tinh thần nhìn lớp vảy chăm chú, không phát giác điều bất thường:
"Có thể sờ xuống nữa không?"
Giang Bạch Nghiễn khẽ đáp:
"Được."
Chàng không biến sắc, lặng lẽ đọc chú tĩnh tâm.
Hiếm khi hóa thành hình giao nhân, gần mấy năm nay, đuôi cá của Giang Bạch Nghiễn chưa từng có người nào chạm đến.
Như thể hạn hán đã lâu bỗng gặp cơn mưa rào đến muộn, ấy vậy mà hạt mưa lại nóng rát thế kia, mỗi một động tác dẫu nhỏ nhẹ vẫn quá đỗi rõ rệt, như dẫn lửa thiêu cháy thảo nguyên.
Tiết tấu hô hấp hỗn loạn, Giang Bạch Nghiễn nhắm mắt.
"Ơ, chỗ này."
Ánh mắt dừng lại chính giữa đuôi cá, ngón tay Thi Đại chần chừ:
"Đây là gì vậy?"
Nếu so đuôi cá với đôi chân, nơi này có lẽ là vị trí trên đầu gối.
Lớp vảy chồng chất lên nhau ngay ngắn thứ tự, có một khối tròn nổi lên chẳng mấy bắt mắt, ước chừng lớn cỡ nửa lòng bàn tay.
Giang Bạch Nghiễn:
"Giao châu."
Thi Đại giật mình:
"Giao châu được giấu dưới lớp vảy?"
Đây là nội đan của giao nhân.
Giao châu quý giá hơn gấp trăm lần so với nước mắt giao nhân, là giá trị liên thành chân chính, cũng vì thế giao nhân trở thành miếng bánh thơm ngon trong mắt rất nhiều kẻ có ý đồ bất chính, thường bị truy sát.
Mọc ở vị trí này à.
Thi Đại cúi đầu, như có điều suy nghĩ.
"Thi tiểu thư."
Giang Bạch Nghiễn:
"Có thể chạm nó."
Thi Đại ngẩng đầu: "?"
Tâm tư của nàng dễ đoán đến thế ư? Nàng đâu có viết "nếu được sờ thử thì tốt quá" lên mặt đâu nhỉ? Sao Giang Bạch Nghiễn lại nhìn ra được vậy kìa?
...Chàng còn đồng ý nữa chứ.
Cái đầu vốn nóng rẫy lại càng thêm oi bức, ngón cái Thi Đại trượt xuống, đến vị trí che giấu giao châu.
Thực ra chẳng có gì đặc biệt, có thể cảm nhận rõ vòng cung hình tròn, đầu ngón tay lướt qua lớp vảy trơn mượt, tròn trịa nhẹ tênh.
Cảm giác sờ vào siêu thích.
Thấy Giang Bạch Nghiễn vẫn cho phép, Thi Đại to gan hơn, vuốt ve bên trên giao châu.
Rất ngứa.
Gò má ửng hồng, Giang Bạch Nghiễn cắn chặt môi dưới.
Nội đan của chàng cũng lạnh lẽo như cơ thể, được ngón tay có nhiệt độ nóng bỏng phủ lên, hai phía quấn quýt giao nhau, gần như cọ xát.
Muốn Thi Đại dời tay ra, lại không tự chủ khát khao nhiều hơn thế nữa.
Chàng dường như đang dần dần hư hỏng, thoáng chóc nảy sinh suy nghĩ mê muội...
Nếu lấy đuôi cá bao bọc tay phải của Thi Đại, hoặc quấn lấy cơ thể nàng, cảm nhận sẽ thế nào?
Ý nghĩ này càn rỡ đến tột độ, khiến chàng vừa hoang mang lại sợ hãi.
"Giao châu quý lắm ha."
Thi Đại hỏi:
"Giang công tử biết nó có hình dạng gì không?"
Hạt châu này bị lớp vảy vây kín chặt chẽ, không ai thấy được dù chỉ một chút.
Nàng nghe nói giao châu cực kỳ xinh xắn.
"Màu lam, đậm hơn vảy một chút."
Cố hết sức kiềm nén xao động hỗn loạn, giọng Giang Bạch Nghiễn vẫn nhẹ nhàng như cũ, âm thanh hơi khàn:
"Thi tiểu thư muốn xem?"
Thi Đại ngẩn ngơ, không phản ứng kịp.
Giao châu được che chắn chặt chẽ, phải xem thế nào?
"Nếu muốn xem."
Giang Bạch Nghiễn nói:
"Ta khoét lớp vảy bên trên ra là được."
Thi Đại: "?"
Lại bắt đầu nữa phải không?
Lớp thịt trên tay phải bị chàng khoét còn chưa lành, đến nay vẫn băng bó, vết đao vai trái hẳn cũng không lạc quan lắm.
Chẳng buồn quan tâm cơ thể mình, thường xuyên động đao làm mình đau, đây là thói quen từ xưa đến nay của Giang Bạch Nghiễn.
Thi Đại không mong đợi một vài câu nói của mình trong họa cảnh có thể khiến chàng hoàn toàn thay đổi thói quen này.
"Ai muốn xem giao châu của huynh?"
Thi Đại nghiến răng nghiến lợi dọa chàng, quyết định phải thường xuyên niệm kinh Đường Tăng:
"Còn nói mấy câu như vậy nữa, ta sẽ khoét cả người huynh ra, người ăn cá con đó nha."
Hiển nhiên đây chỉ là câu nói đùa, bị nàng nói như vậy, như chú mèo đang nhe nanh múa vuốt.
Rồi thì nàng nghe Giang Bạch Nghiễn đáp:
"Được,"
Thi Đại: "?"
Chàng cũng dùng giọng điệu đùa giỡn hờ hững, thuận miệng hỏi:
"Thi tiểu thư thích ăn cá? So với cá biển bình thường, mùi vị giao nhân ngon hơn nhiều."
Thi Đại suýt không theo kịp mạch não của chàng.
Đầu óc hoảng hốt, bật ra ấn tượng mơ hồ.
Ở Đại Chiêu, quả thật có người ăn thịt giao nhân.
Hành vi này bắt nguồn từ một truyền thuyết, nghe nói máu thịt giao nhân ẩn chứa linh khí, có thể kéo dài tuổi thọ, trường sinh bất lão.
Truyền thuyết này chỉ là lời đồn thất thiệt, trong ký ức của Thi Đại, thịt giao nhân hoàn toàn không có công hiệu kéo dài tuổi thọ.
Nhưng từ đầu đến cuối vẫn có người chẳng thể buông bỏ chấp niệm trường sinh.
Giang Bạch Nghiễn nói đến lưu loát, trong lòng không chút gợn sóng.
Thuở nhỏ sau khi bị tà tu bắt giữ, chàng từng bị khoét vảy, cũng từng bị moi máu thịt.
Tà tu không chỉ một lần ham muốn giao châu, nghĩ đến phải giữ lại tính mạng cho con rối thế thân, mới phải hậm hực bỏ qua.
Với gã, chàng chẳng qua chỉ là công cụ chịu đựng đau đớn và kiếm chác tiền tài, Giang Bạch Nghiễn tập mãi thành quen.
Năng lực hồi phục của giao nhân hơn hẳn người thường, vết thương ở đuôi cá lại càng mau lành, vảy mất rồi có thể mọc lại, chẳng có gì phải tiếc.
Cũng như hôm nay, biết Thi Đại sốt, chàng đã khoét vảy hòa vào hổ phách, máu tuôn như suối.
Nỗi đau ập tới, Giang Bạch Nghiễn vô cảm.
Vài phiến vảy kia nằm ở vị trí thắt lưng, lúc này được y phục che phủ, Thi Đại không nhìn thấy.
Nghĩ đến đó, khớp tay chàng hơi cuộn lại, siết chặt vạt áo hơn.
Trừ đuôi giao nhân hoàn chỉnh trơn mượt ra, cả người chàng giăng đầy vết thương.
Từ bụng trở lên là nơi Giang Bạch Nghiễn không muốn Thi Đại nhìn thấy.
"Ta không có hứng thú đâu."
Thi Đại thông minh biết mấy, loáng thoáng đoán được gì đó, muốn nói lại thôi.
Bất mãn với thái độ của Giang Bạch Nghiễn, nàng dùng sức vuốt ve bên trên giao châu kia:
"Cơ thể, da, tóc là của huynh, sao có thể tùy ý cho người khác được?"
Động tác này không hề báo trước, vừa dùng sức đã thấy đuôi cá run lên.
Cùng lúc này, giao châu dưới tay nàng lại ấm dần, thoáng chút nóng bỏng.
Đầu ngón tay run rẩy vì bỏng rát, Thi Đại vội vã buông ra:
"Nó..."
Nàng chỉ kịp thốt lên một chữ, ngước mắt nhìn qua, bỗng khựng lại.
Khác với đuôi giao nhân lộ ra bên dưới, y phục thân trên của Giang Bạch Nghiễn vẫn đâu ra đấy, chỉnh tề ổn thỏa, là tướng mạo nhã nhặn lạnh nhạt như bình thường.
Chẳng biết từ lúc nào, vệt đỏ mỏng manh từ sau tai chàng, lặng lẽ lan tràn phủ đến đuôi mắt. Thiếu niên trong hình thái giao nhân sắc da trắng lạnh, điểm xuyết rặng mây đỏ, thêm chút rực rỡ tươi đẹp.
Rèm mi cũng rũ xuống, run nhẹ tựa cánh quạt nho nhỏ.
Ngón tay nàng chính là đầu sỏ gây họa.
"Giang, Giang công tử ơi."
Gò má nóng bỏng như nước sôi, Thi Đại lắp bắp:
"Huynh vẫn ổn chứ?"
Sớm biết như vậy, nàng đã không chạm vào hạt châu dưới lớp vảy kia rồi.
Giang Bạch Nghiễn: "..."
Giang Bạch Nghiễn rất nhanh đưa ra đáp án, hơi nghiêng mặt đi:
"Không sao."
Sắc mặt chàng lúc này chắc chắn rất khó coi.
Dù đã cố gắng đè nén, cơn run ban nãy hãy còn chưa ngớt, giao châu bị nàng nắn vuốt, tê ngứa lan khắp tứ chi xương cốt.
Chưa từng để lộ dáng vẻ thế này, cảm giác xấu hổ như muốn nhấn chìm chàng.
Khó coi hơn là, bản thân chàng lại chẳng thể kiềm chế nổi khi bị chơi đùa như vậy.
"Xin lỗi."
Yên lặng, Giang Bạch Nghiễn khẽ lên tiếng:
"Hơi ngứa."
Xoa vành tai nóng bỏng, Thi Đại ngoan ngoãn gật đầu.
Nàng nhớ Giang Bạch Nghiễn rất sợ ngứa, bất cẩn chạm trúng, chàng cũng sẽ run rẩy.
Gần giao châu là vị trí cực kỳ mẫn cảm ư?
Mi tâm giật nhẹ, Thi Đại ngừng lại suy nghĩ lung tung.
Xuất hiện khúc nhạc đệm bất ngờ này, ngay cả không khí cũng trở nên kỳ diệu.
Quá mức yên tĩnh.
Thi Đại thử chuyển chủ đề:
"Tóm lại, sau này huynh đừng nói mấy câu đó nữa nhé. Trước đây ta từng nói rồi mà? Trên đời này chẳng có ai đáng để huynh tổn thương bản thân hết."
Nhắc đến chuyện này, nàng tự tin hơn nhiều.
Chỉ sợ Giang Bạch Nghiễn không đủ kinh nghiệm sống, bị người ta lừa gạt, Thi Đại nghiêm nghị:
"Nếu có ai đó đưa ra yêu cầu này với huynh, huynh phải nói cho ta biết nha, ta dẫn cả nhà đến dạy dỗ tên kia đàng hoàng."
Nàng rất nghiêm túc, Giang Bạch Nghiễn nghiêng đầu, khẽ cười thành tiếng.
Suýt nữa đã quên, với Thi Đại mà nói, chàng là người hiền lành chịu đủ ức hiếp.
Nhưng sao chàng lại bị lừa cho được.
Nếu thật sự có người dòm ngó máu thịt chàng, trước khi Thi Đại biết, Giang Bạch Nghiễn đã lột da rút gân, khiến kẻ đó chết không chỗ chôn.
Cam tâm tình nguyện, không giữ lại chút gì lộ đuôi cho người ấy xem, hôm nay là lần đầu tiên.
"Thi tiểu thư đừng lo."
Đuôi cá nhẹ đung đưa, Giang Bạch Nghiễn thản nhiên:
"Mấy lời này, ta chỉ nói với cô thôi."
Không chờ Thi Đại đáp lại, chàng đã chuyển chủ đề:
"Sờ nữa nhé?"
Lần này Thi Đại ngơ ngác mãi một lúc, mới nhẹ đáp ừm một tiếng.
Nàng bị sốt đến mơ màng, lười suy nghĩ, nhưng nói đến cùng đầu óc vẫn chuyển động.
Cùng lúc khi vươn tay phải ra, Thi Đại ngẫm lại, gì mà "chỉ nói với nàng"?
Ý của Giang Bạch Nghiễn như nàng nghĩ đấy ư? Vì sao lại là nàng? Tại sao chỉ mỗi nàng?
Dẫu nói thế nào, thêm một từ "chỉ" kia, sẽ nhiều hơn tầng ý nghĩa mờ mịt nói không rõ, chẳng tỏ tường, làm người ta phải để tâm.
Bất tri bất giác, Thi Đại đã phủ hết cả tay phải lên.
Như khách lữ hành đi trong sa mạc khát vọng nguồn nước, nàng không kiềm nổi sát gần cơ thể chàng, muốn mát lạnh nhiều hơn nữa.
Đuôi cá Giang Bạch Nghiễn như bạch ngọc băng chủng, cảm giác sờ vào rất tuyệt, tựa lớp lụa thượng hạng.
Lòng bàn tay nóng bỏng áp vào đó, xúc cảm kỳ diệu, làm người ta say đắm.
Thi Đại cảm thấy thỏa mãn, thuận thế xoa vuốt, hơi nóng trong người tan đi.
Dễ chịu vô cùng, nếu được như vậy mãi thì tốt quá rồi.
Nếu có thể ôm hết đuôi cá vào lòng...
Nàng giật mình vì suy nghĩ này.
Bên tai vang lên giọng nói Giang Bạch Nghiễn:
"Có thoải mái hơn chút nào không?"
Thi Đại:
"Đa tạ Giang công tử."
Ngừng ngay, tạm dừng, mau ném mấy suy nghĩ kỳ cục kia ra sau đầu.
Người tí hon trong lòng lời lẽ hùng hồn chỉ vào nàng: Giang Bạch Nghiễn lo lắng quan tâm bệnh tình của ngươi, ngươi lại thèm muốn cái đuôi của người ta, có xứng với tấm lòng của người ta không hả?
Xin lỗi nha.
Thi Đại phồng một bên má.
Suy nghĩ của nàng chẳng biết lại chạy đến đâu, nghe Giang Bạch Nghiễn nói:
"Thi tiểu thư."
Thi Đại ngẩng đầu:
"Sao cơ?"
Ánh nến trong phòng khẽ lay động, nàng vừa nhìn đã thấy cánh môi mím chặt của Giang Bạch Nghiễn.
Lên tí nữa, là sóng mũi cao thẳng, và ánh mắt khó đoán tâm tư.
Giang Bạch Nghiễn khẽ nói:
"Ta từng có tên tự, gọi là Trầm Ngọc."
Giọng điệu bình tĩnh nhẹ nhàng, lại thoáng chút triền miên chẳng muốn ai hay biết.
Chàng nói đoạn ngước mắt, có lẽ trông thấy vẻ sốt bệnh choáng váng của Thi Đại, nhẹ cong khóe môi:
"Nếu Thi tiểu thư bằng lòng, sau này khi không có người khác, có thể gọi ta như vậy."
Thực ra ký ức của Giang Bạch Nghiễn rất về cái tên tự được cha nương đặt cho này rất ít ỏi.
Dù sao ngay cả tướng mạo của cha nương, chàng cũng sắp quên mất.
"Giang công tử" là một xưng hô không mấy thân thiết.
Lịch sự xa cách, chẳng tìm thấy lỗi sai, không giống tiếng "tỷ tỷ" lúc Thi Đại gọi Thẩm Lưu Sương, hay "Vân Thanh" khi nàng cười nói xoa đầu cậu.
Phạm trù xưng hô ấy, đại khái là từ người dưng nước lã, miễn cưỡng có thể coi như bạn bè.
Giang Bạch Nghiễn không thích.
Chẳng rõ bắt đầu từ lúc nào, mỗi khi nghe nàng gọi ba chữ kia, lại thấy sự thân mật của Thi Đại với người khác, đáy lòng Giang Bạch Nghiễn đắng chát.
Tên tự nghĩa là biệt danh, không ngờ chàng lại nói đến chuyện này, Thi Đại nhanh chóng chớp mắt.
Nàng gọi "Giang công tử" đã quá lâu rồi, thỉnh thoảng cũng thấy xa cách, nhưng mỗi khi lên tiếng, vẫn thốt ra ba chữ này.
Như thói quen đã ăn sâu trong tiềm thức, trở thành xưng hô độc nhất nàng dành cho Giang Bạch Nghiễn.
Thì thầm tên tự của chàng nơi đầu lưỡi, Thi Đại bật cười:
"Lúc không có người khác ấy hả? Nếu có người khác, không được gọi huynh như vậy nữa?"
Giang Bạch Nghiễn ngơ ngác:
"...Nếu Thi tiểu thư không chê."
Chàng thấy Thi Đại chống đỡ tinh thần ngồi thẳng dậy.
Cơn sốt vẫn chưa hết, gò má nàng vẫn ửng sắc đỏ, như hai khóm mây bồng bềnh.
Muốn bớt lại ý cười, ra vẻ nghiêm nghị, kết quả thật sự không chịu nổi, dứt khoát cong mắt với chàng.
Lông mi như được mạ vàng dưới ánh nến, Thi Đại thốt từng câu từng chữ, nghiêm túc đáp lại chàng:
"Trầm Ngọc ơi."
Cảm thấy dễ nghe, nàng thì thầm se sẽ lặp lại lần nữa:
"Giang Trầm Ngọc, rất êm tai."
Giọng thiếu nữ mềm nhẹ hơi khàn, thoáng chút ý cười, nhấn nhá từng chữ cực kỳ rõ ràng.
Có vài phần quý trọng.
Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, rõ ràng chỉ là một tiếng gọi quá đỗi bình thường, lại khiến lòng chàng run rẩy, tư duy hỗn loạn.
Như dung nham rơi xuống đầm nước lạnh, vô số tia lửa nhỏ vụn bắn tung tóe.
Giang Bạch Nghiễn không ngờ, niềm vui từng phải dựa vào đau đớn và giết chóc, lại có thể dễ dàng đạt được chỉ bằng hai từ đơn giản như vậy.
Cũng đúng lúc này, đáy lòng nảy sinh suy nghĩ tham vọng, muốn vĩnh viễn giam nàng bên mình, không cho người khác dòm ngó nửa phần.
"Chỉ có Thi tiểu thư biết tên tự này."
Rũ mắt che giấu u ám cuồn cuộn không ngớt, Giang Bạch Nghiễn cất lời:
"Bất kể lúc nào, chỉ cần gọi một tiếng, ta sẽ biết là cô."
Từ nhỏ Giang Bạch Nghiễn đã mất phụ mẫu, tính cách lạnh lùng, chắc chắn không dễ cho người ta biết tên tự.
Thi Đại lẳng lặng nghĩ, đáy lòng vừa lên men âm ỷ, lại vừa vui vẻ bí ẩn...
Chỉ mỗi nàng biết?
Như vậy sẽ trở thành bí mật chỉ hai người tỏ tường.
"Trầm Ngọc."
Đọc lại tên chàng lần nữa, Thi Đại tươi cười:
"Rất gần gũi với huynh."
Giang Bạch Nghiễn:
"Tại sao?"
"Huynh giống ngọc lắm."
Thi Đại không thèm suy nghĩ:
"Xinh đẹp này, lại thông thấu. Quân tử như ngọc mà."
Vệt đỏ nhạt nơi đuôi mắt hãy còn chưa tan, Giang Bạch Nghiễn mỉm cười rồi lại như không.
Quân tử như ngọc.
Toàn thân đầy rẫy vết sẹo dữ tợn, nội tâm bệnh hoạn như đầm tối. Chàng che giấu vô số suy nghĩ chẳng thể cho ai biết, ấp ủ mưu toan thâm độc nhất.
Thậm chí, chỉ mới ban nãy thôi, chàng còn muốn giam giữ Thi Đại bên mình.
Chờ đến khi Thi Đại biết bản tính của chàng, liệu nàng còn nói câu ấy hay chăng?
Dục niệm quấn quýt đắm say mạnh mẽ nảy mầm, trong sự tĩnh lặng khiến lòng người thấp thỏm, Thi Đại cắt ngang suy nghĩ của chàng.
Tâm trạng nàng rất tốt, ý cười tươi tắn tràn khỏi đáy mắt:
"Biệt danh của ta...huynh biết mà phải không? Cha nương gọi ta Đại Đại."
Yên lặng một thoáng, Giang Bạch Nghiễn đáp:
"Ừm."
Thi Đại: "?"
Sao chỉ nói mỗi chữ "ừm" thôi vậy?
Không nhận được câu trả lời mình muốn, nàng bĩu môi, duỗi ngón trỏ, chọt vào phần đuôi cá cách mình gần nhất:
"Huynh gọi đi mà."
Ngoài dự đoán, đuôi giao nhân trước mắt bỗng run lên.
Đuôi cá không chịu khống chế, đập vào mu bàn tay nàng, lại nhanh chóng rút đi.
Đó là nơi mềm mại nhất cũng mỏng manh nhất, bị nàng phớt qua, tê dại khó nhịn như điện giật, chẳng phân rõ thoải mái hay đau đớn.
Sự bình tĩnh duy trì đã lâu rốt cuộc gần như tan rã, yết hầu Giang Bạch Nghiễn nhúc nhích, bật ra âm tiết ngắn ngủi.
Như hòn đá rơi vào mặt hồ, gợn lên muôn ngàn con sóng.
Nghe thấy rồi.
Đầu ngón tay Thi Đại khựng lại giữa không trung.
Giống như...tiếng thở dốc khe khẽ.
Thi Đại: "..."
Nguy rồi, chết mất thôi.
Tay phải tiến không được lùi chẳng xong, trái tim như co lại thành một nhúm, nổi bọt khí nóng bỏng.
Ngay cả ánh mắt nàng cũng chẳng biết phải nhìn đi đâu.
Không ai lên tiếng, một loại kiều diễm bí ẩn nào đó bỗng lan tràn trong không khí.
Không đúng chút nào.
Một lúc sau, nàng nghe thấy giọng nói của Giang Bạch Nghiễn.
Mùa đông lạnh lẽo, lúc nói chuyện cũng lan một lớp khói mờ, chàng nói một câu, khói nhẹ quẩn quanh đầu mày cuối mắt hơi ửng đỏ của chàng.
Hai chữ ấy được chàng ngậm trong miệng suốt một lúc mới thốt ra, đuôi cá cũng run theo.
"Chỗ này, phải nhẹ chút nhé."
Giang Bạch Nghiễn rũ mắt:
"Đại Đại."
Bất thình lình nghe Giang Bạch Nghiễn nói câu này, biểu cảm của Thi Đại thoáng chốc cứng đờ.
Như một dòng suối lạnh chảy vào đầu, khiến nàng tỉnh táo hẳn, ngay sau đó là một luồng nhiệt càng nóng bỏng càng mạnh mẽ hơn.
Sờ đuôi ấy hả? Đuôi của Giang Bạch Nghiễn đó? Nàng thật sự được sao?
Không đúng...người trước mặt thật sự là Giang Bạch Nghiễn? Chàng, chẳng lẽ chàng đã bị yêu quái tương tự yêu họa bì ngụy trang?
Trong lúc mơ hồ, Thi Đại nhớ đến diễm quỷ nơi rừng núi hoang dã ăn tim người trong tiểu thuyết.
Giang Bạch Nghiễn ung dung ngồi cạnh giường, không nói gì, đuôi cá nhẹ đung đưa.
Như đang lặng lẽ dò hỏi, bảo nàng nhanh chóng trả lời.
Tính tình Thi Đại vốn không kiểu cách, nếu bản thân Giang Bạch Nghiễn đã không để ý, tất nhiên nàng cũng vui vẻ chạm vào.
Đuôi giao nhân đấy, dẫu yêu ma quỷ quái thường xuyên xuất hiện ở Đại Chiêu, thì đây cũng là cảnh tượng cực kỳ hiếm hoi, đa số mọi người chỉ nghe nói trong những câu chuyện linh dị.
Rất cám ơn Giang Bạch Nghiễn, người đẹp tâm thiện.
Thi Đại thấy mình nên chần chừ ra vẻ lịch sự chút xíu, đừng như sói ác vồ mồi:
"Được không?"
Thi Đại lặng lẽ giơ ngón tay lên, chuẩn bị sẵn sàng.
Hiển nhiên nàng không che giấu tốt cảm xúc của mình, mắt hạnh lóe sáng, khóe môi chẳng nén nổi độ cong.
Giang Bạch Nghiễn thấy vậy mỉm cười:
"Nếu Thi tiểu thư không chê."
Như chàng nghĩ, Thi Đại lập tức nghiêm túc:
"Sao mà chê được."
Nàng duỗi tay phải:
"Ta bắt đầu nha."
Giang Bạch Nghiễn chống cằm ngồi trên ghế, để tiện cho động tác của nàng, dời đuôi cá lên giường:
"Dựa vào đây nhé?"
Chàng rũ mắt, thấy Thi Đại vừa cẩn thận đưa ngón tay đến gần đuôi cá, vừa đáp:
"Ừm."
Đầu ngón tay chạm khẽ vào một phiến vảy, lông mi Thi Đại bỗng run nhẹ.
Quả nhiên mát hơn cả hổ phách, chẳng những không khiến nàng thấy ẩm ướt rét mướt, ngược lại như mưa xuân rơi xuống hẻm núi, cực kỳ dễ chịu.
Nóng bứt trong người cũng giảm bớt theo, Thi Đại hứng thú:
"Mát thật đó, đuôi của giao nhân đều mát như vậy sao?"
"Ừm."
Giang Bạch Nghiễn:
"Tộc giao nhân thường sống dưới nước, thiên tính thích lạnh."
Đuôi mắt chàng hơi nhướng lên, lướt qua một cục trắng muốt ở đầu giường.
Giang Bạch Nghiễn cất lời:
"Hồ ly của Thi tiểu thư dính người quá."
A Ly: "..."
Đột nhiên bị nhìn chằm chằm, A Ly như ngồi trên bàn chông, lưng cắm gai nhọn, nghẹn trong cổ họng.
Trong ánh mắt Giang Bạch Nghiễn, chắc chắn nó đã nhìn thấy đôi chút lạnh lẽo.
Chẳng che giấu lại lặng lẽ không lộ, như con dao lạnh băng chọt vào sống lưng nó, khiến cả người hồ ly trắng run lẩy bẩy.
Chê nó chướng mắt đây mà.
Không cho nó nhìn chứ gì?
A Ly rất tự biết mình, nó mất ký ức mất sức mạnh, không khác gì động vật bình thường trên đời, chỉ cần Giang Bạch Nghiễn muốn, bất kỳ lúc nào cũng có thể bóp nát cổ họng nó.
Đến khi đó chưa xuất sư đã chết, e rằng nó sẽ là thiên đạo thảm nhất lịch sử.
Xuất phát từ bản năng cầu sinh, hồ ly trắng tung người nhảy xuống giường, trở về cái ổ nhỏ trong góc của mình.
Đáng ghét, không cho xem thì thôi.
Thi Đại chỉ nghĩ nó không muốn làm phiền hai người họ trò chuyện, thuận miệng giải thích:
"Nó hơi sợ người lạ."
Giang Bạch Nghiễn cười:
"Thi tiểu thư, tiếp tục thôi."
Thoáng có ý dung túng và hối thúc.
Đuôi cá của chàng đặt trên mép giường, vây đuôi trải rộng một vùng lớn, càng gần càng rõ ràng hơn ban nãy.
Thi Đại vô cớ hồi hộp, ngón tay nhẹ nhàng chọt vào phiến vảy.
Giao nhân rất lạnh, chẳng trách Giang Bạch Nghiễn từng nói với nàng, chàng không thích phơi nắng.
Trong phòng yên tĩnh, Thi Đại tỉ mỉ quan sát đuôi giao nhân đang gần trong gang tấc, Giang Bạch Nghiễn lại đang nhìn nàng.
Niềm vui thích của nàng quá dễ thấy, ánh sáng lưu chuyển đong đầy nơi đáy mắt, khóe môi khẽ cong.
Vì cơn sốt mà cánh môi mượt mà trước giờ nhạt hơn hẳn, như đóa hoa trắng bệch.
Giang Bạch Nghiễn chẳng rõ vì sao mình lại đề nghị nàng vuốt ve đuôi cá, lời đến bên môi, cứ bật thốt theo lẽ đương nhiên như vậy.
Có thể là do nhìn ra nỗi niềm tò mò và khao khát của Thi Đại, hoặc giả...
Chỉ vì muốn để nàng nhìn thấy mà thôi.
Giao nhân xinh đẹp, là thường thức đã có từ thuở xưa.
Giang Bạch Nghiễn thấy, chàng đang trở nên lạ lùng từng ngày.
Đi lại khắp chốn Đại Chiêu suốt mấy năm, không ít người ngợi ca dung mạo xinh đẹp của chàng, từng có rất nhiều nam nữ cố ý tiếp cận chàng, bị Giang Bạch Nghiễn vung kiếm chặn ngang.
Chàng chưa từng quan tâm dáng vẻ của mình thế nào, diện mạo chỉ là lớp vỏ ngoài vô dụng, chẳng khác gì hoa cỏ thu hút sự chú ý.
Tầm mắt của người khác khiến chàng chán ghét, như giòi bọ len vào xương.
Giang Bạch Nghiễn đã từng nghĩ như vậy.
Giờ phút này, lại vô thức lộ đuôi cá, bày ra trước mặt Thi Đại.
Hẳn là nàng rất thích, không hề phản cảm.
Điều này khiến Giang Bạch Nghiễn bỗng vui vẻ lạ thay.
Người đang nóng sốt, nhiệt độ cơ thể cao hơn bình thường.
Đầu ngón tay Thi Đại như một đốm lửa nhỏ, chỉ vừa rơi xuống, đã khiến chàng nóng bỏng đến độ sống lưng run rẩy.
Tương ứng, đuôi cá cũng đập nhẹ lên mép giường, kéo ra một nếp gấp nhỏ.
Thi Đại tập trung tinh thần nhìn lớp vảy chăm chú, không phát giác điều bất thường:
"Có thể sờ xuống nữa không?"
Giang Bạch Nghiễn khẽ đáp:
"Được."
Chàng không biến sắc, lặng lẽ đọc chú tĩnh tâm.
Hiếm khi hóa thành hình giao nhân, gần mấy năm nay, đuôi cá của Giang Bạch Nghiễn chưa từng có người nào chạm đến.
Như thể hạn hán đã lâu bỗng gặp cơn mưa rào đến muộn, ấy vậy mà hạt mưa lại nóng rát thế kia, mỗi một động tác dẫu nhỏ nhẹ vẫn quá đỗi rõ rệt, như dẫn lửa thiêu cháy thảo nguyên.
Tiết tấu hô hấp hỗn loạn, Giang Bạch Nghiễn nhắm mắt.
"Ơ, chỗ này."
Ánh mắt dừng lại chính giữa đuôi cá, ngón tay Thi Đại chần chừ:
"Đây là gì vậy?"
Nếu so đuôi cá với đôi chân, nơi này có lẽ là vị trí trên đầu gối.
Lớp vảy chồng chất lên nhau ngay ngắn thứ tự, có một khối tròn nổi lên chẳng mấy bắt mắt, ước chừng lớn cỡ nửa lòng bàn tay.
Giang Bạch Nghiễn:
"Giao châu."
Thi Đại giật mình:
"Giao châu được giấu dưới lớp vảy?"
Đây là nội đan của giao nhân.
Giao châu quý giá hơn gấp trăm lần so với nước mắt giao nhân, là giá trị liên thành chân chính, cũng vì thế giao nhân trở thành miếng bánh thơm ngon trong mắt rất nhiều kẻ có ý đồ bất chính, thường bị truy sát.
Mọc ở vị trí này à.
Thi Đại cúi đầu, như có điều suy nghĩ.
"Thi tiểu thư."
Giang Bạch Nghiễn:
"Có thể chạm nó."
Thi Đại ngẩng đầu: "?"
Tâm tư của nàng dễ đoán đến thế ư? Nàng đâu có viết "nếu được sờ thử thì tốt quá" lên mặt đâu nhỉ? Sao Giang Bạch Nghiễn lại nhìn ra được vậy kìa?
...Chàng còn đồng ý nữa chứ.
Cái đầu vốn nóng rẫy lại càng thêm oi bức, ngón cái Thi Đại trượt xuống, đến vị trí che giấu giao châu.
Thực ra chẳng có gì đặc biệt, có thể cảm nhận rõ vòng cung hình tròn, đầu ngón tay lướt qua lớp vảy trơn mượt, tròn trịa nhẹ tênh.
Cảm giác sờ vào siêu thích.
Thấy Giang Bạch Nghiễn vẫn cho phép, Thi Đại to gan hơn, vuốt ve bên trên giao châu.
Rất ngứa.
Gò má ửng hồng, Giang Bạch Nghiễn cắn chặt môi dưới.
Nội đan của chàng cũng lạnh lẽo như cơ thể, được ngón tay có nhiệt độ nóng bỏng phủ lên, hai phía quấn quýt giao nhau, gần như cọ xát.
Muốn Thi Đại dời tay ra, lại không tự chủ khát khao nhiều hơn thế nữa.
Chàng dường như đang dần dần hư hỏng, thoáng chóc nảy sinh suy nghĩ mê muội...
Nếu lấy đuôi cá bao bọc tay phải của Thi Đại, hoặc quấn lấy cơ thể nàng, cảm nhận sẽ thế nào?
Ý nghĩ này càn rỡ đến tột độ, khiến chàng vừa hoang mang lại sợ hãi.
"Giao châu quý lắm ha."
Thi Đại hỏi:
"Giang công tử biết nó có hình dạng gì không?"
Hạt châu này bị lớp vảy vây kín chặt chẽ, không ai thấy được dù chỉ một chút.
Nàng nghe nói giao châu cực kỳ xinh xắn.
"Màu lam, đậm hơn vảy một chút."
Cố hết sức kiềm nén xao động hỗn loạn, giọng Giang Bạch Nghiễn vẫn nhẹ nhàng như cũ, âm thanh hơi khàn:
"Thi tiểu thư muốn xem?"
Thi Đại ngẩn ngơ, không phản ứng kịp.
Giao châu được che chắn chặt chẽ, phải xem thế nào?
"Nếu muốn xem."
Giang Bạch Nghiễn nói:
"Ta khoét lớp vảy bên trên ra là được."
Thi Đại: "?"
Lại bắt đầu nữa phải không?
Lớp thịt trên tay phải bị chàng khoét còn chưa lành, đến nay vẫn băng bó, vết đao vai trái hẳn cũng không lạc quan lắm.
Chẳng buồn quan tâm cơ thể mình, thường xuyên động đao làm mình đau, đây là thói quen từ xưa đến nay của Giang Bạch Nghiễn.
Thi Đại không mong đợi một vài câu nói của mình trong họa cảnh có thể khiến chàng hoàn toàn thay đổi thói quen này.
"Ai muốn xem giao châu của huynh?"
Thi Đại nghiến răng nghiến lợi dọa chàng, quyết định phải thường xuyên niệm kinh Đường Tăng:
"Còn nói mấy câu như vậy nữa, ta sẽ khoét cả người huynh ra, người ăn cá con đó nha."
Hiển nhiên đây chỉ là câu nói đùa, bị nàng nói như vậy, như chú mèo đang nhe nanh múa vuốt.
Rồi thì nàng nghe Giang Bạch Nghiễn đáp:
"Được,"
Thi Đại: "?"
Chàng cũng dùng giọng điệu đùa giỡn hờ hững, thuận miệng hỏi:
"Thi tiểu thư thích ăn cá? So với cá biển bình thường, mùi vị giao nhân ngon hơn nhiều."
Thi Đại suýt không theo kịp mạch não của chàng.
Đầu óc hoảng hốt, bật ra ấn tượng mơ hồ.
Ở Đại Chiêu, quả thật có người ăn thịt giao nhân.
Hành vi này bắt nguồn từ một truyền thuyết, nghe nói máu thịt giao nhân ẩn chứa linh khí, có thể kéo dài tuổi thọ, trường sinh bất lão.
Truyền thuyết này chỉ là lời đồn thất thiệt, trong ký ức của Thi Đại, thịt giao nhân hoàn toàn không có công hiệu kéo dài tuổi thọ.
Nhưng từ đầu đến cuối vẫn có người chẳng thể buông bỏ chấp niệm trường sinh.
Giang Bạch Nghiễn nói đến lưu loát, trong lòng không chút gợn sóng.
Thuở nhỏ sau khi bị tà tu bắt giữ, chàng từng bị khoét vảy, cũng từng bị moi máu thịt.
Tà tu không chỉ một lần ham muốn giao châu, nghĩ đến phải giữ lại tính mạng cho con rối thế thân, mới phải hậm hực bỏ qua.
Với gã, chàng chẳng qua chỉ là công cụ chịu đựng đau đớn và kiếm chác tiền tài, Giang Bạch Nghiễn tập mãi thành quen.
Năng lực hồi phục của giao nhân hơn hẳn người thường, vết thương ở đuôi cá lại càng mau lành, vảy mất rồi có thể mọc lại, chẳng có gì phải tiếc.
Cũng như hôm nay, biết Thi Đại sốt, chàng đã khoét vảy hòa vào hổ phách, máu tuôn như suối.
Nỗi đau ập tới, Giang Bạch Nghiễn vô cảm.
Vài phiến vảy kia nằm ở vị trí thắt lưng, lúc này được y phục che phủ, Thi Đại không nhìn thấy.
Nghĩ đến đó, khớp tay chàng hơi cuộn lại, siết chặt vạt áo hơn.
Trừ đuôi giao nhân hoàn chỉnh trơn mượt ra, cả người chàng giăng đầy vết thương.
Từ bụng trở lên là nơi Giang Bạch Nghiễn không muốn Thi Đại nhìn thấy.
"Ta không có hứng thú đâu."
Thi Đại thông minh biết mấy, loáng thoáng đoán được gì đó, muốn nói lại thôi.
Bất mãn với thái độ của Giang Bạch Nghiễn, nàng dùng sức vuốt ve bên trên giao châu kia:
"Cơ thể, da, tóc là của huynh, sao có thể tùy ý cho người khác được?"
Động tác này không hề báo trước, vừa dùng sức đã thấy đuôi cá run lên.
Cùng lúc này, giao châu dưới tay nàng lại ấm dần, thoáng chút nóng bỏng.
Đầu ngón tay run rẩy vì bỏng rát, Thi Đại vội vã buông ra:
"Nó..."
Nàng chỉ kịp thốt lên một chữ, ngước mắt nhìn qua, bỗng khựng lại.
Khác với đuôi giao nhân lộ ra bên dưới, y phục thân trên của Giang Bạch Nghiễn vẫn đâu ra đấy, chỉnh tề ổn thỏa, là tướng mạo nhã nhặn lạnh nhạt như bình thường.
Chẳng biết từ lúc nào, vệt đỏ mỏng manh từ sau tai chàng, lặng lẽ lan tràn phủ đến đuôi mắt. Thiếu niên trong hình thái giao nhân sắc da trắng lạnh, điểm xuyết rặng mây đỏ, thêm chút rực rỡ tươi đẹp.
Rèm mi cũng rũ xuống, run nhẹ tựa cánh quạt nho nhỏ.
Ngón tay nàng chính là đầu sỏ gây họa.
"Giang, Giang công tử ơi."
Gò má nóng bỏng như nước sôi, Thi Đại lắp bắp:
"Huynh vẫn ổn chứ?"
Sớm biết như vậy, nàng đã không chạm vào hạt châu dưới lớp vảy kia rồi.
Giang Bạch Nghiễn: "..."
Giang Bạch Nghiễn rất nhanh đưa ra đáp án, hơi nghiêng mặt đi:
"Không sao."
Sắc mặt chàng lúc này chắc chắn rất khó coi.
Dù đã cố gắng đè nén, cơn run ban nãy hãy còn chưa ngớt, giao châu bị nàng nắn vuốt, tê ngứa lan khắp tứ chi xương cốt.
Chưa từng để lộ dáng vẻ thế này, cảm giác xấu hổ như muốn nhấn chìm chàng.
Khó coi hơn là, bản thân chàng lại chẳng thể kiềm chế nổi khi bị chơi đùa như vậy.
"Xin lỗi."
Yên lặng, Giang Bạch Nghiễn khẽ lên tiếng:
"Hơi ngứa."
Xoa vành tai nóng bỏng, Thi Đại ngoan ngoãn gật đầu.
Nàng nhớ Giang Bạch Nghiễn rất sợ ngứa, bất cẩn chạm trúng, chàng cũng sẽ run rẩy.
Gần giao châu là vị trí cực kỳ mẫn cảm ư?
Mi tâm giật nhẹ, Thi Đại ngừng lại suy nghĩ lung tung.
Xuất hiện khúc nhạc đệm bất ngờ này, ngay cả không khí cũng trở nên kỳ diệu.
Quá mức yên tĩnh.
Thi Đại thử chuyển chủ đề:
"Tóm lại, sau này huynh đừng nói mấy câu đó nữa nhé. Trước đây ta từng nói rồi mà? Trên đời này chẳng có ai đáng để huynh tổn thương bản thân hết."
Nhắc đến chuyện này, nàng tự tin hơn nhiều.
Chỉ sợ Giang Bạch Nghiễn không đủ kinh nghiệm sống, bị người ta lừa gạt, Thi Đại nghiêm nghị:
"Nếu có ai đó đưa ra yêu cầu này với huynh, huynh phải nói cho ta biết nha, ta dẫn cả nhà đến dạy dỗ tên kia đàng hoàng."
Nàng rất nghiêm túc, Giang Bạch Nghiễn nghiêng đầu, khẽ cười thành tiếng.
Suýt nữa đã quên, với Thi Đại mà nói, chàng là người hiền lành chịu đủ ức hiếp.
Nhưng sao chàng lại bị lừa cho được.
Nếu thật sự có người dòm ngó máu thịt chàng, trước khi Thi Đại biết, Giang Bạch Nghiễn đã lột da rút gân, khiến kẻ đó chết không chỗ chôn.
Cam tâm tình nguyện, không giữ lại chút gì lộ đuôi cho người ấy xem, hôm nay là lần đầu tiên.
"Thi tiểu thư đừng lo."
Đuôi cá nhẹ đung đưa, Giang Bạch Nghiễn thản nhiên:
"Mấy lời này, ta chỉ nói với cô thôi."
Không chờ Thi Đại đáp lại, chàng đã chuyển chủ đề:
"Sờ nữa nhé?"
Lần này Thi Đại ngơ ngác mãi một lúc, mới nhẹ đáp ừm một tiếng.
Nàng bị sốt đến mơ màng, lười suy nghĩ, nhưng nói đến cùng đầu óc vẫn chuyển động.
Cùng lúc khi vươn tay phải ra, Thi Đại ngẫm lại, gì mà "chỉ nói với nàng"?
Ý của Giang Bạch Nghiễn như nàng nghĩ đấy ư? Vì sao lại là nàng? Tại sao chỉ mỗi nàng?
Dẫu nói thế nào, thêm một từ "chỉ" kia, sẽ nhiều hơn tầng ý nghĩa mờ mịt nói không rõ, chẳng tỏ tường, làm người ta phải để tâm.
Bất tri bất giác, Thi Đại đã phủ hết cả tay phải lên.
Như khách lữ hành đi trong sa mạc khát vọng nguồn nước, nàng không kiềm nổi sát gần cơ thể chàng, muốn mát lạnh nhiều hơn nữa.
Đuôi cá Giang Bạch Nghiễn như bạch ngọc băng chủng, cảm giác sờ vào rất tuyệt, tựa lớp lụa thượng hạng.
Lòng bàn tay nóng bỏng áp vào đó, xúc cảm kỳ diệu, làm người ta say đắm.
Thi Đại cảm thấy thỏa mãn, thuận thế xoa vuốt, hơi nóng trong người tan đi.
Dễ chịu vô cùng, nếu được như vậy mãi thì tốt quá rồi.
Nếu có thể ôm hết đuôi cá vào lòng...
Nàng giật mình vì suy nghĩ này.
Bên tai vang lên giọng nói Giang Bạch Nghiễn:
"Có thoải mái hơn chút nào không?"
Thi Đại:
"Đa tạ Giang công tử."
Ngừng ngay, tạm dừng, mau ném mấy suy nghĩ kỳ cục kia ra sau đầu.
Người tí hon trong lòng lời lẽ hùng hồn chỉ vào nàng: Giang Bạch Nghiễn lo lắng quan tâm bệnh tình của ngươi, ngươi lại thèm muốn cái đuôi của người ta, có xứng với tấm lòng của người ta không hả?
Xin lỗi nha.
Thi Đại phồng một bên má.
Suy nghĩ của nàng chẳng biết lại chạy đến đâu, nghe Giang Bạch Nghiễn nói:
"Thi tiểu thư."
Thi Đại ngẩng đầu:
"Sao cơ?"
Ánh nến trong phòng khẽ lay động, nàng vừa nhìn đã thấy cánh môi mím chặt của Giang Bạch Nghiễn.
Lên tí nữa, là sóng mũi cao thẳng, và ánh mắt khó đoán tâm tư.
Giang Bạch Nghiễn khẽ nói:
"Ta từng có tên tự, gọi là Trầm Ngọc."
Giọng điệu bình tĩnh nhẹ nhàng, lại thoáng chút triền miên chẳng muốn ai hay biết.
Chàng nói đoạn ngước mắt, có lẽ trông thấy vẻ sốt bệnh choáng váng của Thi Đại, nhẹ cong khóe môi:
"Nếu Thi tiểu thư bằng lòng, sau này khi không có người khác, có thể gọi ta như vậy."
Thực ra ký ức của Giang Bạch Nghiễn rất về cái tên tự được cha nương đặt cho này rất ít ỏi.
Dù sao ngay cả tướng mạo của cha nương, chàng cũng sắp quên mất.
"Giang công tử" là một xưng hô không mấy thân thiết.
Lịch sự xa cách, chẳng tìm thấy lỗi sai, không giống tiếng "tỷ tỷ" lúc Thi Đại gọi Thẩm Lưu Sương, hay "Vân Thanh" khi nàng cười nói xoa đầu cậu.
Phạm trù xưng hô ấy, đại khái là từ người dưng nước lã, miễn cưỡng có thể coi như bạn bè.
Giang Bạch Nghiễn không thích.
Chẳng rõ bắt đầu từ lúc nào, mỗi khi nghe nàng gọi ba chữ kia, lại thấy sự thân mật của Thi Đại với người khác, đáy lòng Giang Bạch Nghiễn đắng chát.
Tên tự nghĩa là biệt danh, không ngờ chàng lại nói đến chuyện này, Thi Đại nhanh chóng chớp mắt.
Nàng gọi "Giang công tử" đã quá lâu rồi, thỉnh thoảng cũng thấy xa cách, nhưng mỗi khi lên tiếng, vẫn thốt ra ba chữ này.
Như thói quen đã ăn sâu trong tiềm thức, trở thành xưng hô độc nhất nàng dành cho Giang Bạch Nghiễn.
Thì thầm tên tự của chàng nơi đầu lưỡi, Thi Đại bật cười:
"Lúc không có người khác ấy hả? Nếu có người khác, không được gọi huynh như vậy nữa?"
Giang Bạch Nghiễn ngơ ngác:
"...Nếu Thi tiểu thư không chê."
Chàng thấy Thi Đại chống đỡ tinh thần ngồi thẳng dậy.
Cơn sốt vẫn chưa hết, gò má nàng vẫn ửng sắc đỏ, như hai khóm mây bồng bềnh.
Muốn bớt lại ý cười, ra vẻ nghiêm nghị, kết quả thật sự không chịu nổi, dứt khoát cong mắt với chàng.
Lông mi như được mạ vàng dưới ánh nến, Thi Đại thốt từng câu từng chữ, nghiêm túc đáp lại chàng:
"Trầm Ngọc ơi."
Cảm thấy dễ nghe, nàng thì thầm se sẽ lặp lại lần nữa:
"Giang Trầm Ngọc, rất êm tai."
Giọng thiếu nữ mềm nhẹ hơi khàn, thoáng chút ý cười, nhấn nhá từng chữ cực kỳ rõ ràng.
Có vài phần quý trọng.
Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, rõ ràng chỉ là một tiếng gọi quá đỗi bình thường, lại khiến lòng chàng run rẩy, tư duy hỗn loạn.
Như dung nham rơi xuống đầm nước lạnh, vô số tia lửa nhỏ vụn bắn tung tóe.
Giang Bạch Nghiễn không ngờ, niềm vui từng phải dựa vào đau đớn và giết chóc, lại có thể dễ dàng đạt được chỉ bằng hai từ đơn giản như vậy.
Cũng đúng lúc này, đáy lòng nảy sinh suy nghĩ tham vọng, muốn vĩnh viễn giam nàng bên mình, không cho người khác dòm ngó nửa phần.
"Chỉ có Thi tiểu thư biết tên tự này."
Rũ mắt che giấu u ám cuồn cuộn không ngớt, Giang Bạch Nghiễn cất lời:
"Bất kể lúc nào, chỉ cần gọi một tiếng, ta sẽ biết là cô."
Từ nhỏ Giang Bạch Nghiễn đã mất phụ mẫu, tính cách lạnh lùng, chắc chắn không dễ cho người ta biết tên tự.
Thi Đại lẳng lặng nghĩ, đáy lòng vừa lên men âm ỷ, lại vừa vui vẻ bí ẩn...
Chỉ mỗi nàng biết?
Như vậy sẽ trở thành bí mật chỉ hai người tỏ tường.
"Trầm Ngọc."
Đọc lại tên chàng lần nữa, Thi Đại tươi cười:
"Rất gần gũi với huynh."
Giang Bạch Nghiễn:
"Tại sao?"
"Huynh giống ngọc lắm."
Thi Đại không thèm suy nghĩ:
"Xinh đẹp này, lại thông thấu. Quân tử như ngọc mà."
Vệt đỏ nhạt nơi đuôi mắt hãy còn chưa tan, Giang Bạch Nghiễn mỉm cười rồi lại như không.
Quân tử như ngọc.
Toàn thân đầy rẫy vết sẹo dữ tợn, nội tâm bệnh hoạn như đầm tối. Chàng che giấu vô số suy nghĩ chẳng thể cho ai biết, ấp ủ mưu toan thâm độc nhất.
Thậm chí, chỉ mới ban nãy thôi, chàng còn muốn giam giữ Thi Đại bên mình.
Chờ đến khi Thi Đại biết bản tính của chàng, liệu nàng còn nói câu ấy hay chăng?
Dục niệm quấn quýt đắm say mạnh mẽ nảy mầm, trong sự tĩnh lặng khiến lòng người thấp thỏm, Thi Đại cắt ngang suy nghĩ của chàng.
Tâm trạng nàng rất tốt, ý cười tươi tắn tràn khỏi đáy mắt:
"Biệt danh của ta...huynh biết mà phải không? Cha nương gọi ta Đại Đại."
Yên lặng một thoáng, Giang Bạch Nghiễn đáp:
"Ừm."
Thi Đại: "?"
Sao chỉ nói mỗi chữ "ừm" thôi vậy?
Không nhận được câu trả lời mình muốn, nàng bĩu môi, duỗi ngón trỏ, chọt vào phần đuôi cá cách mình gần nhất:
"Huynh gọi đi mà."
Ngoài dự đoán, đuôi giao nhân trước mắt bỗng run lên.
Đuôi cá không chịu khống chế, đập vào mu bàn tay nàng, lại nhanh chóng rút đi.
Đó là nơi mềm mại nhất cũng mỏng manh nhất, bị nàng phớt qua, tê dại khó nhịn như điện giật, chẳng phân rõ thoải mái hay đau đớn.
Sự bình tĩnh duy trì đã lâu rốt cuộc gần như tan rã, yết hầu Giang Bạch Nghiễn nhúc nhích, bật ra âm tiết ngắn ngủi.
Như hòn đá rơi vào mặt hồ, gợn lên muôn ngàn con sóng.
Nghe thấy rồi.
Đầu ngón tay Thi Đại khựng lại giữa không trung.
Giống như...tiếng thở dốc khe khẽ.
Thi Đại: "..."
Nguy rồi, chết mất thôi.
Tay phải tiến không được lùi chẳng xong, trái tim như co lại thành một nhúm, nổi bọt khí nóng bỏng.
Ngay cả ánh mắt nàng cũng chẳng biết phải nhìn đi đâu.
Không ai lên tiếng, một loại kiều diễm bí ẩn nào đó bỗng lan tràn trong không khí.
Không đúng chút nào.
Một lúc sau, nàng nghe thấy giọng nói của Giang Bạch Nghiễn.
Mùa đông lạnh lẽo, lúc nói chuyện cũng lan một lớp khói mờ, chàng nói một câu, khói nhẹ quẩn quanh đầu mày cuối mắt hơi ửng đỏ của chàng.
Hai chữ ấy được chàng ngậm trong miệng suốt một lúc mới thốt ra, đuôi cá cũng run theo.
"Chỗ này, phải nhẹ chút nhé."
Giang Bạch Nghiễn rũ mắt:
"Đại Đại."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.