Từ Xưa Kẻ Ngốc Luôn Khắc Phản Diện
Chương 81
Kỳ Anh
19/03/2024
Giang Bạch Nghiễn từ chối ôm nàng.
Lý do vì toàn thân chàng đầy máu, không muốn vết máu dính lên váy áo Thi Đại.
Y phục bẩn thì thôi, có gì đáng để ý đâu?
Thi Đại không buồn quan tâm, muốn tiến lên trước, lại bị chàng tránh đi.
“Không phải không ôm.”
Giang Bạch Nghiễn khẽ bảo:
“Chờ ta thay sang y phục sạch sẽ, được không?”
Chàng chưa từng quên dáng vẻ phản cảm cau chặt mày khi Thi Đại vừa bước vào phòng tối.
Nàng không quen thấy máu, cũng không ngửi nổi mùi tanh nồng. Trước ngực chàng thấm đầy máu, nếu ôm sẽ làm bẩn Thi Đại.
Thi Đại sẽ không thích.
Dẫu rất muốn ôm lấy nàng, nhưng Giang Bạch Nghiễn tình nguyện nhẫn nại thêm một lúc.
Giang Bạch Nghiễn nói câu này, Thi Đại cũng không ép nữa, đánh giá chàng một lượt từ trên xuống dưới:
“Đám người kia ngồi thuyền ra biển, trong khoang hẳn sẽ có y phục để thay.”
Nàng dứt lời ngước mắt, ngẫm nghĩ:
“Huynh...có tự mang y phục theo không?”
Nghĩ kỹ lại, tâm tư Giang Bạch Nghiễn tỉ mỉ, sao lại không chuẩn bị chút gì được.
Trước khi chàng vào thuyền, chắc chắn đã sẵn sàng rút kiếm, biết mình sẽ nhuốm máu.
Đường phố Việt Châu đâu đâu cũng có người qua kẻ lại, Giang Bạch Nghiễn không thể nghênh ngang khoác y phục đầy máu, từ đây trở về tòa nhà lớn ở Bách Lý thị được.
Nếu Thi Đại là chàng, để ổn thỏa, nhất định phải mang theo một bộ y phục, chờ kết thúc sẽ thay vào như chưa xảy ra chuyện gì.
A Ly được nàng đặt dưới đất: “?”
Đoán chuẩn dữ vậy, sao tư duy của ngươi lại có thể giống Giang Bạch Nghiễn đến thế?
Giang Bạch Nghiễn cũng ngầm thừa nhận:
“Ừm.”
“Như vậy nhé.”
Thi Đại không hỏi thêm:
“Huynh mặc thế này, đi lại trên phố quá bắt mắt. Ta đến Trấn Ách Ti báo án, huynh ở lại thuyền, thu dọn sạch sẽ cho mình.”
Nàng nghĩ ngợi, bổ sung một câu:
“Tốt nhất là mặc y phục trên thuyền.”
Chỉ khi có âm mưu từ trước, mới chuẩn bị sẵn mọi thứ.
Giang Bạch Nghiễn nhìn ra ba gã nam nhân kia không ổn, muốn bắt về quy án, kết quả chúng phản kháng dữ dội, bấy giờ mới vung kiếm giết người.
Thi Đại đã nghĩ xong hết lời khai...
Theo lập luận này, chàng không có lý do gì để mang sẵn một bộ y phục cho mình.
A Ly nghe mà đôi tai lúc lắc.
Thi Đại tuyệt đối không ngốc.
Quan niệm thiện ác của nàng thẳng thắn đơn giản, nhận định chuyện gì, sẽ làm chẳng chút do dự.
Không nảy sinh khúc mắc chỉ vì Giang Bạch Nghiễn giết kẻ xấu, cũng chưa từng thương tiếc ba gã nam nhân chết thảm, nàng phân biệt rất thoáng giữa cái thiện và cái ác.
Dẫu đơn thuần, theo một nghĩa nào đó, cũng xem như bướng bỉnh.
May mà nàng trưởng thành trong thời đại hòa bình, được gia đình đàng hoàng tốt đẹp nuôi dạy, nếu không chắc chắn sẽ là một kẻ khó nhằn.
Năng lực chấp hành của Thi Đại rất mạnh, sau khi xuống thuyền, nàng tìm thẳng đến Trấn Ách Ti Việt Châu.
Giống sở cảnh sát, một ngày mười hai canh giờ từ sáng đến tối luôn có người canh gác ở Trấn Ách Ti, tuyệt đối không bỏ trống.
Nghe Thi Đại kể hết đầu đuôi câu chuyện, thanh niên gác đêm giật mình:
“Giao nhân? Giao châu?”
Thi Đại mỉm cười lịch sự:
“Chỉ tìm được vảy và vài giọt nước mắt, không thấy giao châu, có lẽ đã bị đám người đó giấu đi, hoặc bán mất rồi.”
“Vậy à.”
Thanh niên gãi đầu khẽ than:
“Hầy...sao lại là chuyện này nữa.”
Thi Đại sờ lỗ tai của hồ ly nhỏ trong lòng:
“Việt Châu thường xuyên xảy ra chuyện bắt giết giao nhân à?”
“Xem như thế.”
Thanh niên lấy trường đao trên bàn, cùng nàng đi đến bờ biển:
“Cô nương là người nơi khác phải không? Việt Châu chúng ta gần biển, đi thuyền tiện lợi, ngư dân đông đúc, đám buôn bảo vật cũng nhiều.”
Dưới biển có vô vàn bảo bối.
Nơi càng sâu càng nguy hiểm, lại càng có khả năng xuất hiện dị thú bảo vật hiếm có, thu hút người của thuyền này đến thuyền khác chạy theo như vịt.
Không hề nghi ngờ, giao nhân là quý hiếm nhất.
Vì không khác mấy so với loài người, đa số giao nhân sinh sống trên đất liền, giống hệt người thường.
Nhưng vẫn có một bộ phận đã quen dưới nước, xây dựng thành trì dưới đáy biển, thỉnh thoảng mới ngoi lên mặt nước.
“Giao nhân hiếm gặp, một khi bắt được một con, có thể đảm bảo cả đời vinh hoa phú quý.”
Nghe nói Thi Đại là đồng liêu Trấn Ách Ti, thanh niên vô cùng nhiệt tình, chậm rãi giải thích:
“Gần như mỗi một người ngồi thuyền ra biển, đều từng có ý đồ đánh bắt giao nhân. Nam Hải lớn đến vậy, chuyện này chúng ta không quản nổi.”
Trấn Ách Ti nào phải thiên lý nhãn.
Thi Đại tò mò:
“Bị săn giết trắng trợn nhường ấy, hẳn giao nhân sẽ báo thù?”
“Tất nhiên rồi, có giao nhân ôm hận trong lòng, từng lật hết mấy con thuyền.”
Thanh niên thở dài:
“Giờ thì tốt hơn rồi, giao nhân sống lâu dài dưới biển, phần lớn nước sông không phạm nước giếng với con người. Mười mấy năm trước mới thảm, có một khoảng thời gian rất dài, chẳng ai dám xuống biển.”
Thi Đại bắt được từ ngữ mấu chốt:
“Mười mấy năm trước?”
Thanh niên ôm đao nhìn nàng:
“Mười mấy năm trước, chẳng phải tà ma xuất thế, khiến Đại Chiêu sinh linh đồ thán sao?”
Thi Đại gật đầu.
Nguyên chủ cũng có ký ức liên quan đến chuyện cũ năm xưa.
Tà vật lai lịch bất minh, nghe nói là ác ma thượng cổ bị phong ấn, một khi hiện thế, sẽ khiến dân chúng cửu châu lầm than.
Thi Kính Thừa dẫn đầu, con người và yêu tộc cùng nhau chống địch, chẳng biết đã hi sinh bao nhiêu, cuối cùng mới phong ấn lại được tà ma kia.
“Trong trận đại chiến đó, có rất nhiều người lợi hại.”
Thanh niên bẻ ngón tay nói:
“Thi Kính Thừa, Thánh Thư, tán nhân Huyền Đồng...còn có vài đại yêu nữa.”
Thi Đại ra hiệu hắn ta nói tiếp.
“Ta chỉ nghe nói thôi.”
Thanh niên nhún vai:
“Tin tức ngầm, phía yêu tộc, có giao nhân thông đồng với tà ma, phản bội đồng minh.”
A Ly trong lòng dựng thẳng lỗ tai.
Lòng Thi Đại khẽ động:
“Giao nhân ư?”
“Tình huống phía yêu tộc, chẳng ai rõ có phải thật hay không. Nhưng mấy tin đồn thất thiệt thế này, dễ truyền đi nhất.”
Thanh niên cất lời:
“Trong mấy năm nay, loài người ven biển và giao nhân đều chướng mắt nhau, Trấn Ách Ti đã tốn rất nhiều công sức mới giúp tình hình ổn hơn đôi chút.”
Hắn ta nói rất tùy ý, không chú ý đến Thi Đại đã gác lại ý cười, rũ mắt yên tĩnh suy nghĩ.
“Giao nhân thông đồng với tà ma kia.”
Thi Đại hỏi:
“Về sau thế nào?”
“Không rõ.”
Thanh niên đáp:
“Có người nói đã mất tích, cũng có người bảo người đó bị Thánh Thư phát hiện, giết chết tại chỗ.”
Thi Đại không tiếp lời.
Thi Kính Thừa và Mạnh Kha từng nói, phụ mẫu Giang Bạch Nghiễn rất mạnh.
Họ có từng tham gia tiêu diệt tà ma không?
Giao nhân hiếm có, thực lực mạnh mẽ lại càng ít ỏi.
Tính toán thời gian, ngày giỗ của phụ thân Giang Bạch Nghiễn, trùng hợp cách trước khi đại chiến kết thúc không lâu.
...Không phải chứ?
Khi tà ma hiện thế, nguyên chủ vẫn còn nhỏ, ấn tượng năm đó rất mơ hồ.
Khó ngăn tốp tà ma tấn công, số lượng người và yêu phản bội bỏ trốn không ít, vương công quý tộc, người tài kiếm đạo, yêu hồ chín đuôi...
Nghe nói quá nhiều, dẫu xen lẫn một hai giao nhân trong đó, cũng không thu hút được sự chú ý đặc biệt, chỉ xem như bình thường.
Giờ phút này bỗng nhắc đến riêng lẻ, Thi Đại không kiềm được liên tưởng.
Thi Kính Thừa giữ kín như bưng chuyện thân thế Giang Bạch Nghiễn, từ đầu đến cuối không chịu nói rõ.
Lẽ nào là do...phụ mẫu Giang Bạch Nghiễn từng phản bộ con người?
Một khi nói ra chuyện đó, hoàn cảnh Giang Bạch Nghiễn chắc chắn càng khó khăn hơn.
Đá bay một hòn đá ven đường, lòng Thi Đại rối bời.
Ý nghĩ này không có căn cứ gì, toàn bộ chỉ dựa vào suy đoán vô thức của nàng, chẳng thể coi là thật.
Nếu là thật thì sao?
Nàng chẳng hề quan tâm đến thiện ác của đời trước, sẽ không dựa vào đó để phán xét đời sau.
Thi Đại chỉ cảm thấy, nếu suy đoán ấy là thật, vậy Giang Bạch Nghiễn sẽ buồn biết mấy.
Thân thế như gông xiềng đè nặng lên vai chàng, khó lòng vùng thoát.
Thi Đại dẫn thanh niên đến bờ biển, Giang Bạch Nghiễn đã thay sang áo trắng sạch sẽ, đứng cạnh thuyền chờ đợi.
“Ôi.”
Nhìn rõ tình hình trong phòng, thanh niên trợn to mắt:
“Sao lại thế này?”
“Bạn của ta.”
Thi Đại chột dạ khẽ ho:
“Chàng ấy đã quen giết yêu, ra kiếm hơi ác.”
Mức độ này, đâu chỉ “hơi ác“.
Quan sát máu thịt hãi hùng khiếp người trong phòng, thanh niên bịt mũi, liếc sang Giang Bạch Nghiễn.
Công tử áo trắng mặt mày như ngọc, thanh trường kiếm giắt trên thắt lưng, nhìn dáng vẻ này, hẳn phải là loại hình công tử Giang Nam ngâm thơ chọc chim.
Quả nhiên chẳng thể trông mặt mà bắt hình dong.
Thi thể giao nhân nằm ngang sau cánh cửa bí mật, vụ án này chứng cứ xác thực.
Thanh niên thành thạo giải quyết vụ án, sau nửa canh giờ bận rộn, gật đầu với Thi Đại:
“Hai người về đi, sau này nếu còn chuyện gì khác, chúng ta sẽ đến cửa hỏi thăm.”
Trời đã khuya, hắn ta cũng mệt mỏi quá sức.
Thi thể giao nhân được thanh niên đưa về Trấn Ách Ti, nếu không tìm được người thân đến nhận, sẽ do Trấn Ách Ti an táng.
Kết thúc một ngày lo lắng đề phòng, chờ thanh niên rời đi, Thi Đại thở phào nhẹ nhõm.
Giang Bạch Nghiễn cất lời:
“Hôm nay, đa tạ nàng.”
“Có gì phải cám ơn đâu.”
Thi Đại vươn vai, nửa đùa nửa thật:
“Nếu huynh thật sự muốn cám ơn, sau này phải ngoan hơn một chút nha.”
Nàng đã phát hiện, ngoài mặt Giang Bạch Nghiễn ngoan ngoãn là thế, nhưng thực tế lại có suy nghĩ của mình.
Rạch dao lên người, nhân lúc nửa đêm một mình đến tìm đám con buôn giao châu.
Toàn là những việc mà người khác chẳng hề hay biết.
Hôm nay cả cơ thể lẫn tinh thân đều mệt mỏi, Thi Đại đứng trên thuyền, bị gió biển thổi mà rùng mình.
Nàng không để ý hơi lạnh, nghiêng đầu nhìn sang.
Lần đầu tiên Thi Đại thấy biển.
Tận mắt ngắm nhìn, tác động thị giác mạnh mẽ hơn so với hình ảnh trên TV.
Gió biển lạnh lẽo, trầm giọng thét gào, mang theo vị tanh mặn nồng nặc.
Mặt biển đen ngòm trải dài vô tận, sóng nước lấp lánh dưới ánh trăng.
Sóng biển cuồn cuộn, gột rửa màn đêm, dịu dàng xa xăm, hệt như giấc mộng.
Thi Đại rất thích cảm giác này.
Hôm nay nàng khoác váy áo xanh biếc, mày mắt tươi sáng như núi xuân, gió đêm thổi bay vài lọn tóc trước trán, tựa nhành liễu với sức sống mãnh liệt.
Cảm thấy mới lạ, nàng duỗi tay phải, thử nắm bắt gió biển hư vô bất định.
Giang Bạch Nghiễn yên tĩnh nhìn nàng:
“Lần đầu thấy biển?”
“Ừm.”
Làn gió xuyên qua kẽ tay, Thi Đại thành thật đáp:
“Trường An đâu có biển.”
Nàng không khỏi tò mò:
“Huynh thì sao?”
Tuy là giao nhân, nhưng Giang Bạch Nghiễn lại sống trên đất liền.
“Từng thấy.”
Giang Bạch Nghiễn cười:
“Lúc nhỏ, nhà ta cách biển rất gần.”
Chàng chỉ nói đến đó, không bàn nhiều thêm về Giang phủ.
Thi Đại cũng không dò hỏi, hai mắt lấp lánh:
“Thế nên huynh có thể biến thành giao nhân rồi lặn xuống biển ha?”
Nàng thử tưởng tượng tình cảnh khi ấy.
Đuôi giao nhân của Giang Bạch Nghiễn là sắc lam nhạt lấp lánh, bơi dưới biển, chắc chắn xinh đẹp lắm thay.
Giang Bạch Nghiễn:
“Có lúc sẽ thế.”
Chàng yên lặng một chốc, cười khẽ:
“Đuôi giao nhân vào nước, rất đẹp.”
Không chút dấu hiệu nào.
Thi Đại bỗng chết máy trong một thoáng.
Rồi nghe Giang Bạch Nghiễn lên tiếng:
“Nàng muốn xem không?”
A Ly: “?”
Ngươi lại bắt đầu nữa rồi phải không?
Chẳng ngờ câu nói này đột nhiên xuất hiện, Thi đại ngạc nhiên ngước mắt, vừa khéo sa vào tròng mắt đen láy như mực của Giang Bạch Nghiễn.
Sắc mặt chàng trắng hơn bình thường đôi chút, mỉm cười dịu dàng thẳng thắn, chẳng thấy chút cảm xúc dư thừa nào.
Nhưng vô cớ lại khiến người ta nảy sinh ảo giác như bị chiếc móc nhỏ chạm nhẹ.
Thi Đại vô thức thốt lên:
“Tối nay sao? Xuống nước lạnh lắm.”
Dứt lời mới nhớ ra, giao nhân đâu sợ cái lạnh giá của nước biển.
Giang Bạch Nghiễn đây là...chủ động mời gọi nàng?
Tầm mắt di chuyển một lúc, người tí hon trong lòng len lén tiến lên một bước, thăm dò giới hạn khó hiểu nào đó.
Thi Đại gật đầu:
“Muốn.”
Thế nên nàng mơ hồ ngồi trên tảng đá với Giang Bạch Nghiễn.
Tảng đá ở cạnh bờ biển, bằng phẳng trơn láng, sóng biển vỗ vào phát ra tiếng vang khe khẽ.
Chờ Giang Bạch Nghiễn hóa sang đuôi giao nhân, Thi Đại từ bên bờ đến gần, vừa cúi đầu đã trông thấy sắc lam sâu thẳm.
Bình tĩnh mà nói, đây là màu lam đẹp nhất mà nàng từng gặp.
Sắc thái bầu trời quá mức mơ hồ, màu của nước biển lại quá đậm, nhưng đuôi của Giang Bạch Nghiễn có một tiếp điểm dần dần thay đổi, là chuyển hóa từ lam sang trắng.
Dịu dàng nhẹ nhàng, thoạt trông vô cùng dễ chịu.
Lần trước được ngắm đuôi của chàng là khi Thi Đại cảm sốt, tối đó mơ màng, ý thức chỉ còn sót lại một nửa.
Lúc này được gió biển thổi cho tỉnh táo, nàng tập trung đánh giá, mắt hạnh cong cong.
Đối diện với những vật mình yêu thích, Thi Đại hiếm khi che giấu tâm tư.
Giang Bạch Nghiễn cong môi, cho đuôi giao nhân vào nước.
Giao nhân không sợ lạnh, nhưng nếu chạm vào nhiệt độ quá lạnh, sẽ nảy sinh thay đổi mang tính sinh lý.
Đuôi cá vào nước, nhẹ hất vây đuôi, loang ra từng vòng gợn sóng.
Khi nhấc lên lần nữa, vung vẩy bọt nước lấp lánh.
Thi Đại “oa” một tiếng.
Giọt nước trượt xuống, phản chiếu sắc trăng, như một lớp lụa mềm mại.
Dưới lớp lụa ấy, đuôi giao nhân lại tràn ra sắc trắng như ngọc, dần dần thay đổi nhiều hơn, phủ lên một tầng sáng trắng tuyết.
Giang Bạch Nghiễn nói:
“Nàng sờ nhé.”
Chàng thậm chí chẳng dùng giọng điệu bàn bạc hay trưng cầu.
Một câu trần thuyệt được thốt ra nhẹ nhàng nhường ấy, như lời mời gọi.
Thi Đại chẳng có lý do gì để từ chối.
Đuôi giao nhân nhếch lên, dường như đang mong chờ sự thân mật của nàng.
Đầu ngón tay chạm vào phiến vảy, cả phần đuôi theo đó run lên.
Giang Bạch Nghiễn siết chặt ngón tay, đâm vào thịt mềm trong lòng bàn tay.
Ánh trăng trong vắt, vảy cá lấp lánh ánh sáng dịu nhẹ, như chất ngọc không tỳ vết.
Cảm thấy động tác của nàng quá nhẹ, đuôi cá đung đưa qua lại, như đang thúc giục.
Động tác lặng lẽ ấy, lại khiến đầu óc Thi Đại nóng lên.
“Không sao.”
Giang Bạch Nghiễn mỉm cười không rõ ý:
“Chẳng phải nàng...muốn dạy ta chạm nhau là thế nào ư?”
Nào có nhà ai lại dạy kiểu...
Thi Đại nghĩ không ra từ nghĩ hình dung phù hợp, thầm bảo phải bình tĩnh.
Còn chưa kịp nói gì, một làn gió nhẹ lướt qua sau lưng.
Tiếp đến là nhiệt độ ấm áp.
Giang Bạch Nghiễn cởi áo ngoài, khoác lên người nàng, để lộ áo trong có vẻ rộng rãi.
Dáng người chàng cao gầy, thân hình đám buôn giao châu lại cường tráng, mặc y phục của họ chẳng vừa người.
Ngước mắt liếc thấy non nửa xương quai xanh của Giang Bạch Nghiễn, Tih Đại cúi đầu xuống:
“Cám ơn.”
Giang Bạch Nghiễn không đáp, lơ đãng nhấc đuôi cá lên cao để tiện cho nàng vuốt ve.
Lạnh thật.
Ngưởi thấy mùi hương mát lạnh trên áo ngoài của Giang Bạch Nghiễn, Thi Đại thử phủ hết cả bàn tay lên đuôi cá.
Nàng nhớ xúc cảm của đuôi giao nhân hệt như tơ lụa, tối nay sờ lại, còn mềm hơn tơ lụa nhiều.
Dưới lớp vảy là thịt mềm yếu ớt, như những khóm mây được băng mỏng che phủ.
Giống hệt ký ức lúc nàng nóng sốt, khi vuốt ve vui vẻ dễ chịu.
Nàng không lên tiếng, cùng lúc khi đầu ngón tay lướt qua, ánh mắt cũng nhìn theo từng tấc một.
Không thấy dấu vết bị ngược đãi.
Năng lực hồi phục của giao nhân mạnh hơn con người, nơi bị róc vảy sẽ mọc trở lại, che đậy vết thương ngày đó.
Thi Đại thầm nghĩ, nàng đã từng trông thấy vết sẹo dữ tợn trên vai và cánh tay trái của Giang Bạch Nghiễn.
Không biết dưới lớp áo kia, cơ thể chàng sẽ có dáng vẻ gì, liệu có nhiều vết sẹo hơn chăng...
Giang Bạch Nghiễn che đậy kín kẽ, chẳng để nàng thấy được nửa phần.
Nhất thời thất thần, bên tai vang đến tiếng gọi khe khẽ của Giang Bạch Nghiễn:
“Thi Đại.”
Chàng ngừng lại một lúc, giọng nói hơi khàn:
“Ôm nàng, còn tính không?”
Thi Đại không do dự:
“Tất nhiên vẫn tính.”
Trước khi nàng thấy rõ biểu cảm của Giang Bạch Nghiễn, thiếu niên đã ôm nàng vào lòng.
Ôm ấp vĩnh viễn khiến người ta an lòng.
Cơ thể kề sát, nhiệt độ quấn quýt, lòng bàn tay phủ lên sống lưng mảnh mai của Thi Đại, cảm giác như thể hòa làm một với nàng.
Hơi thở hỗn loạn vì cái vuốt ve của Thi Đại, Giang Bạch Nghiễn khép hờ đôi mắt.
Cảm giác tê dại như dòng điện lướt qua, từ đầu ngón tay nàng lan khắp toàn thân, cõi lòng ngứa ngáy, ngay cả xương tủy cũng đang run rẩy.
Gương mặt càng lúc càng nóng, nhịp tim như trống dồn, chẳng khác nào uống rượu.
Giang Bạch Nghiễn mím môi kiềm nén tiếng thở dốc.
Chàng khẽ hỏi:
“Đẹp không?”
Lời thì thầm se sẽ cọ sát vành tai, Thi Đại ngứa ngáy nghiêng mặt.
Tay phải dừng trên đuôi chàng, nàng thành thật đáp:
“Ừm, đẹp lắm.”
Cổ họng Giang Bạch Nghiễn bật ra tiếng cười trong trẻo.
Ngửi hương thơm thoang thoảng ở hõm cổ Thi Đại, Giang Bạch Nghiễn lên tiếng:
“Nếu đẹp, ta tặng vảy cho nàng.”
Thi Đại:
“Sao cơ?”
Vảy gì, sao lại tặng nàng, là ý trên mặt chữ ư?
“Vết thương trên đuôi sẽ lành nhanh thôi.”
Giọng điệu Giang Bạch Nghiễn như thường, hơi thở nhẹ nhàng chậm rãi, lướt qua cần cổ nàng:
“Khoét vảy, không phải chuyện to tát.”
Chàng nói gì thế kia.
Thi Đại vội cất lời:
“Không cần, không cần.”
Giang Bạch Nghiễn rũ mắt.
Phản ứng của Thi Đại nằm trong dự đoán của chàng.
Người đời phần lớn đều yêu thích những vật mới lạ hiếm có, nàng lại không hứng thú với vảy giao nhân, ngay cả giao châu cũng có thể ném xuống biển.
Thi Đại thích gì?
Nếu nàng không hứng thú với cơ thể giao nhân, Giang Bạch Nghiễn cũng chẳng biết phải làm sao để lấy lòng dỗ nàng vui vẻ.
“Vảy giao nhân ở trên người huynh là được rồi, nếu khoét ra, sẽ trở thành món đồ trang trí bình thường chẳng còn đặc biệt nữa.”
Thi Đại lên tiếng:
“Phải ở trên đuôi của huynh mới là đẹp nhất.”
Sao Giang Bạch Nghiễn cứ hay nghĩ đến chuyện khoét tới khoét lui thế nhỉ? Vì bị tà tu giam cầm quá lâu, tập mãi thành quen ư?
Giang Bạch Nghiễn chớp mắt.
“Nước mắt giao nhân thì sao?”
Vùi má trên bả vai Thi Đại, không rõ cảm xúc trong giọng nói chàng:
“Nếu nàng thích, có thể làm thành mấy món đồ chơi nhỏ, khảm vào dao găm...”
Câu này chẳng thể nói hết.
Không kịp đề phòng, tay phải Thi Đại dùng sức, nhéo vây đuôi của chàng như muốn trừng phạt.
Không quá nặng, lại khiến đuôi giao nhân run rẩy.
Như bị chạm trúng chốt mở bí ẩn nào đó, ngón tay đang ôm lưng Thi Đại run nhẹ, rồi bỗng siết chặt.
Ngay sau đó, trong sắc đêm tĩnh mịch, vang lên tiếng thở dốc mập mờ đến tột độ.
Gần như kiều diễm.
Thi Đại: “...”
Nàng xin thề, nàng chỉ giận mấy câu nói tự xem nhẹ chính mình của Giang Bạch Nghiễn thôi, không có tâm tư bất chính nào khác đâu.
Đến lúc này, cảm xúc lại chẳng ổn định được nữa.
Sao chàng lại phát ra âm thanh đó kia chứ?
“Xin lỗi.”
Thở nhẹ ổn định hô hấp, âm cuối Giang Bạch Nghiễn khàn hơn:
“Ngứa lắm.”
“Ta...”
Vành tai nóng bừng, Thi Đại thoáng chốc chết máy.
Ngăn chặn hết những suy nghĩ lung tung kia, nàng giả vờ bình tĩnh, nhanh chóng chuyển chủ đề:
“Đừng nói mấy lời đó nữa nha, huynh đâu phải món hàng, cần gì đem mình ra lựa chọn, tặng cho người khác?”
Rốt cuộc Giang Bạch Nghiễn xem bản thân chàng là gì?
Thi Đại mím môi:
“Huynh như bây giờ đã tốt lắm rồi. Chẳng phải ta đã từng nói ư? Bản thân là quan trọng nhất, không ai xứng đáng để huynh đâm dao lên người mình hết.”
Dựa sát vào vòng ôm của nàng, hơi ấm xuyên qua lớp áo, truyền khắp tứ chi xương cốt.
Giang Bạch Nghiễn thoáng thất thần.
Một lúc sau, chàng hơi nghiêng mắt, nhìn mặt Thi Đại.
“Còn nói như vậy nữa.”
Thi Đại huơ nắm đấm trên không, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nói được câu nào hung ác, chỉ đành phồng má, tỏ vẻ dữ dằn:
“Ta sẽ giận đó.”
Lúc nàng lên tiếng không nhìn Giang Bạch Nghiễn, khóe mắt liếc thấy động tác của chàng, cũng rũ mắt xuống.
Nương theo ánh sáng le lói trên biển, Thi Đại rất không có tiền đồ mà ngừng thở.
Bờ biển đêm xuân hơi nước lan tràn, thấm ướt mái tóc đen nhánh của Giang Bạch Nghiễn, ngay cả đôi mắt chàng cũng hiện vẻ mờ mịt ướt dầm dề, tựa sương mù lững lờ trôi.
Dịu dàng hơn cả sắc trăng, như thể vừa chạm vào nước đã vỡ tan, nhấn chìm người ta trong đó, không chống đỡ nổi.
Vành tai và ánh mắt chàng ửng đỏ.
Chừng như hân hoan, cái đuôi màu lam vung vẩy, lướt qua mặt biển, tiếng nước rào rạt.
Giang Bạch Nghiễn cong mắt hỏi nàng:
“Điều này có xem là...quan tâm không?”
Tim đập lỡ một nhịp, Thi Đại rời mắt.
Từng tiếng sóng biển, dần dần đồng điệu cùng nhịp tim.
Nhịp trống cuối cùng trong lồng ngực rơi xuống, nàng thì thầm se sẽ:
“Là lòng riêng của ta dành cho chàng.”
P/S: Cái câu cuối phải đổi xưng hô thôi, dù chưa ngỏ lời yêu nhưng mà phải như vậy tui thấy nó mới tình hiuhiu, mấy bà thấy sao?
Thương anh nhà thật sự, ổng không biết phải bày tỏ tình cảm một cách bình thường thế nào, nên mới muốn mang hết những gì ổng thấy tốt nhất của mình cho chị...
Lý do vì toàn thân chàng đầy máu, không muốn vết máu dính lên váy áo Thi Đại.
Y phục bẩn thì thôi, có gì đáng để ý đâu?
Thi Đại không buồn quan tâm, muốn tiến lên trước, lại bị chàng tránh đi.
“Không phải không ôm.”
Giang Bạch Nghiễn khẽ bảo:
“Chờ ta thay sang y phục sạch sẽ, được không?”
Chàng chưa từng quên dáng vẻ phản cảm cau chặt mày khi Thi Đại vừa bước vào phòng tối.
Nàng không quen thấy máu, cũng không ngửi nổi mùi tanh nồng. Trước ngực chàng thấm đầy máu, nếu ôm sẽ làm bẩn Thi Đại.
Thi Đại sẽ không thích.
Dẫu rất muốn ôm lấy nàng, nhưng Giang Bạch Nghiễn tình nguyện nhẫn nại thêm một lúc.
Giang Bạch Nghiễn nói câu này, Thi Đại cũng không ép nữa, đánh giá chàng một lượt từ trên xuống dưới:
“Đám người kia ngồi thuyền ra biển, trong khoang hẳn sẽ có y phục để thay.”
Nàng dứt lời ngước mắt, ngẫm nghĩ:
“Huynh...có tự mang y phục theo không?”
Nghĩ kỹ lại, tâm tư Giang Bạch Nghiễn tỉ mỉ, sao lại không chuẩn bị chút gì được.
Trước khi chàng vào thuyền, chắc chắn đã sẵn sàng rút kiếm, biết mình sẽ nhuốm máu.
Đường phố Việt Châu đâu đâu cũng có người qua kẻ lại, Giang Bạch Nghiễn không thể nghênh ngang khoác y phục đầy máu, từ đây trở về tòa nhà lớn ở Bách Lý thị được.
Nếu Thi Đại là chàng, để ổn thỏa, nhất định phải mang theo một bộ y phục, chờ kết thúc sẽ thay vào như chưa xảy ra chuyện gì.
A Ly được nàng đặt dưới đất: “?”
Đoán chuẩn dữ vậy, sao tư duy của ngươi lại có thể giống Giang Bạch Nghiễn đến thế?
Giang Bạch Nghiễn cũng ngầm thừa nhận:
“Ừm.”
“Như vậy nhé.”
Thi Đại không hỏi thêm:
“Huynh mặc thế này, đi lại trên phố quá bắt mắt. Ta đến Trấn Ách Ti báo án, huynh ở lại thuyền, thu dọn sạch sẽ cho mình.”
Nàng nghĩ ngợi, bổ sung một câu:
“Tốt nhất là mặc y phục trên thuyền.”
Chỉ khi có âm mưu từ trước, mới chuẩn bị sẵn mọi thứ.
Giang Bạch Nghiễn nhìn ra ba gã nam nhân kia không ổn, muốn bắt về quy án, kết quả chúng phản kháng dữ dội, bấy giờ mới vung kiếm giết người.
Thi Đại đã nghĩ xong hết lời khai...
Theo lập luận này, chàng không có lý do gì để mang sẵn một bộ y phục cho mình.
A Ly nghe mà đôi tai lúc lắc.
Thi Đại tuyệt đối không ngốc.
Quan niệm thiện ác của nàng thẳng thắn đơn giản, nhận định chuyện gì, sẽ làm chẳng chút do dự.
Không nảy sinh khúc mắc chỉ vì Giang Bạch Nghiễn giết kẻ xấu, cũng chưa từng thương tiếc ba gã nam nhân chết thảm, nàng phân biệt rất thoáng giữa cái thiện và cái ác.
Dẫu đơn thuần, theo một nghĩa nào đó, cũng xem như bướng bỉnh.
May mà nàng trưởng thành trong thời đại hòa bình, được gia đình đàng hoàng tốt đẹp nuôi dạy, nếu không chắc chắn sẽ là một kẻ khó nhằn.
Năng lực chấp hành của Thi Đại rất mạnh, sau khi xuống thuyền, nàng tìm thẳng đến Trấn Ách Ti Việt Châu.
Giống sở cảnh sát, một ngày mười hai canh giờ từ sáng đến tối luôn có người canh gác ở Trấn Ách Ti, tuyệt đối không bỏ trống.
Nghe Thi Đại kể hết đầu đuôi câu chuyện, thanh niên gác đêm giật mình:
“Giao nhân? Giao châu?”
Thi Đại mỉm cười lịch sự:
“Chỉ tìm được vảy và vài giọt nước mắt, không thấy giao châu, có lẽ đã bị đám người đó giấu đi, hoặc bán mất rồi.”
“Vậy à.”
Thanh niên gãi đầu khẽ than:
“Hầy...sao lại là chuyện này nữa.”
Thi Đại sờ lỗ tai của hồ ly nhỏ trong lòng:
“Việt Châu thường xuyên xảy ra chuyện bắt giết giao nhân à?”
“Xem như thế.”
Thanh niên lấy trường đao trên bàn, cùng nàng đi đến bờ biển:
“Cô nương là người nơi khác phải không? Việt Châu chúng ta gần biển, đi thuyền tiện lợi, ngư dân đông đúc, đám buôn bảo vật cũng nhiều.”
Dưới biển có vô vàn bảo bối.
Nơi càng sâu càng nguy hiểm, lại càng có khả năng xuất hiện dị thú bảo vật hiếm có, thu hút người của thuyền này đến thuyền khác chạy theo như vịt.
Không hề nghi ngờ, giao nhân là quý hiếm nhất.
Vì không khác mấy so với loài người, đa số giao nhân sinh sống trên đất liền, giống hệt người thường.
Nhưng vẫn có một bộ phận đã quen dưới nước, xây dựng thành trì dưới đáy biển, thỉnh thoảng mới ngoi lên mặt nước.
“Giao nhân hiếm gặp, một khi bắt được một con, có thể đảm bảo cả đời vinh hoa phú quý.”
Nghe nói Thi Đại là đồng liêu Trấn Ách Ti, thanh niên vô cùng nhiệt tình, chậm rãi giải thích:
“Gần như mỗi một người ngồi thuyền ra biển, đều từng có ý đồ đánh bắt giao nhân. Nam Hải lớn đến vậy, chuyện này chúng ta không quản nổi.”
Trấn Ách Ti nào phải thiên lý nhãn.
Thi Đại tò mò:
“Bị săn giết trắng trợn nhường ấy, hẳn giao nhân sẽ báo thù?”
“Tất nhiên rồi, có giao nhân ôm hận trong lòng, từng lật hết mấy con thuyền.”
Thanh niên thở dài:
“Giờ thì tốt hơn rồi, giao nhân sống lâu dài dưới biển, phần lớn nước sông không phạm nước giếng với con người. Mười mấy năm trước mới thảm, có một khoảng thời gian rất dài, chẳng ai dám xuống biển.”
Thi Đại bắt được từ ngữ mấu chốt:
“Mười mấy năm trước?”
Thanh niên ôm đao nhìn nàng:
“Mười mấy năm trước, chẳng phải tà ma xuất thế, khiến Đại Chiêu sinh linh đồ thán sao?”
Thi Đại gật đầu.
Nguyên chủ cũng có ký ức liên quan đến chuyện cũ năm xưa.
Tà vật lai lịch bất minh, nghe nói là ác ma thượng cổ bị phong ấn, một khi hiện thế, sẽ khiến dân chúng cửu châu lầm than.
Thi Kính Thừa dẫn đầu, con người và yêu tộc cùng nhau chống địch, chẳng biết đã hi sinh bao nhiêu, cuối cùng mới phong ấn lại được tà ma kia.
“Trong trận đại chiến đó, có rất nhiều người lợi hại.”
Thanh niên bẻ ngón tay nói:
“Thi Kính Thừa, Thánh Thư, tán nhân Huyền Đồng...còn có vài đại yêu nữa.”
Thi Đại ra hiệu hắn ta nói tiếp.
“Ta chỉ nghe nói thôi.”
Thanh niên nhún vai:
“Tin tức ngầm, phía yêu tộc, có giao nhân thông đồng với tà ma, phản bội đồng minh.”
A Ly trong lòng dựng thẳng lỗ tai.
Lòng Thi Đại khẽ động:
“Giao nhân ư?”
“Tình huống phía yêu tộc, chẳng ai rõ có phải thật hay không. Nhưng mấy tin đồn thất thiệt thế này, dễ truyền đi nhất.”
Thanh niên cất lời:
“Trong mấy năm nay, loài người ven biển và giao nhân đều chướng mắt nhau, Trấn Ách Ti đã tốn rất nhiều công sức mới giúp tình hình ổn hơn đôi chút.”
Hắn ta nói rất tùy ý, không chú ý đến Thi Đại đã gác lại ý cười, rũ mắt yên tĩnh suy nghĩ.
“Giao nhân thông đồng với tà ma kia.”
Thi Đại hỏi:
“Về sau thế nào?”
“Không rõ.”
Thanh niên đáp:
“Có người nói đã mất tích, cũng có người bảo người đó bị Thánh Thư phát hiện, giết chết tại chỗ.”
Thi Đại không tiếp lời.
Thi Kính Thừa và Mạnh Kha từng nói, phụ mẫu Giang Bạch Nghiễn rất mạnh.
Họ có từng tham gia tiêu diệt tà ma không?
Giao nhân hiếm có, thực lực mạnh mẽ lại càng ít ỏi.
Tính toán thời gian, ngày giỗ của phụ thân Giang Bạch Nghiễn, trùng hợp cách trước khi đại chiến kết thúc không lâu.
...Không phải chứ?
Khi tà ma hiện thế, nguyên chủ vẫn còn nhỏ, ấn tượng năm đó rất mơ hồ.
Khó ngăn tốp tà ma tấn công, số lượng người và yêu phản bội bỏ trốn không ít, vương công quý tộc, người tài kiếm đạo, yêu hồ chín đuôi...
Nghe nói quá nhiều, dẫu xen lẫn một hai giao nhân trong đó, cũng không thu hút được sự chú ý đặc biệt, chỉ xem như bình thường.
Giờ phút này bỗng nhắc đến riêng lẻ, Thi Đại không kiềm được liên tưởng.
Thi Kính Thừa giữ kín như bưng chuyện thân thế Giang Bạch Nghiễn, từ đầu đến cuối không chịu nói rõ.
Lẽ nào là do...phụ mẫu Giang Bạch Nghiễn từng phản bộ con người?
Một khi nói ra chuyện đó, hoàn cảnh Giang Bạch Nghiễn chắc chắn càng khó khăn hơn.
Đá bay một hòn đá ven đường, lòng Thi Đại rối bời.
Ý nghĩ này không có căn cứ gì, toàn bộ chỉ dựa vào suy đoán vô thức của nàng, chẳng thể coi là thật.
Nếu là thật thì sao?
Nàng chẳng hề quan tâm đến thiện ác của đời trước, sẽ không dựa vào đó để phán xét đời sau.
Thi Đại chỉ cảm thấy, nếu suy đoán ấy là thật, vậy Giang Bạch Nghiễn sẽ buồn biết mấy.
Thân thế như gông xiềng đè nặng lên vai chàng, khó lòng vùng thoát.
Thi Đại dẫn thanh niên đến bờ biển, Giang Bạch Nghiễn đã thay sang áo trắng sạch sẽ, đứng cạnh thuyền chờ đợi.
“Ôi.”
Nhìn rõ tình hình trong phòng, thanh niên trợn to mắt:
“Sao lại thế này?”
“Bạn của ta.”
Thi Đại chột dạ khẽ ho:
“Chàng ấy đã quen giết yêu, ra kiếm hơi ác.”
Mức độ này, đâu chỉ “hơi ác“.
Quan sát máu thịt hãi hùng khiếp người trong phòng, thanh niên bịt mũi, liếc sang Giang Bạch Nghiễn.
Công tử áo trắng mặt mày như ngọc, thanh trường kiếm giắt trên thắt lưng, nhìn dáng vẻ này, hẳn phải là loại hình công tử Giang Nam ngâm thơ chọc chim.
Quả nhiên chẳng thể trông mặt mà bắt hình dong.
Thi thể giao nhân nằm ngang sau cánh cửa bí mật, vụ án này chứng cứ xác thực.
Thanh niên thành thạo giải quyết vụ án, sau nửa canh giờ bận rộn, gật đầu với Thi Đại:
“Hai người về đi, sau này nếu còn chuyện gì khác, chúng ta sẽ đến cửa hỏi thăm.”
Trời đã khuya, hắn ta cũng mệt mỏi quá sức.
Thi thể giao nhân được thanh niên đưa về Trấn Ách Ti, nếu không tìm được người thân đến nhận, sẽ do Trấn Ách Ti an táng.
Kết thúc một ngày lo lắng đề phòng, chờ thanh niên rời đi, Thi Đại thở phào nhẹ nhõm.
Giang Bạch Nghiễn cất lời:
“Hôm nay, đa tạ nàng.”
“Có gì phải cám ơn đâu.”
Thi Đại vươn vai, nửa đùa nửa thật:
“Nếu huynh thật sự muốn cám ơn, sau này phải ngoan hơn một chút nha.”
Nàng đã phát hiện, ngoài mặt Giang Bạch Nghiễn ngoan ngoãn là thế, nhưng thực tế lại có suy nghĩ của mình.
Rạch dao lên người, nhân lúc nửa đêm một mình đến tìm đám con buôn giao châu.
Toàn là những việc mà người khác chẳng hề hay biết.
Hôm nay cả cơ thể lẫn tinh thân đều mệt mỏi, Thi Đại đứng trên thuyền, bị gió biển thổi mà rùng mình.
Nàng không để ý hơi lạnh, nghiêng đầu nhìn sang.
Lần đầu tiên Thi Đại thấy biển.
Tận mắt ngắm nhìn, tác động thị giác mạnh mẽ hơn so với hình ảnh trên TV.
Gió biển lạnh lẽo, trầm giọng thét gào, mang theo vị tanh mặn nồng nặc.
Mặt biển đen ngòm trải dài vô tận, sóng nước lấp lánh dưới ánh trăng.
Sóng biển cuồn cuộn, gột rửa màn đêm, dịu dàng xa xăm, hệt như giấc mộng.
Thi Đại rất thích cảm giác này.
Hôm nay nàng khoác váy áo xanh biếc, mày mắt tươi sáng như núi xuân, gió đêm thổi bay vài lọn tóc trước trán, tựa nhành liễu với sức sống mãnh liệt.
Cảm thấy mới lạ, nàng duỗi tay phải, thử nắm bắt gió biển hư vô bất định.
Giang Bạch Nghiễn yên tĩnh nhìn nàng:
“Lần đầu thấy biển?”
“Ừm.”
Làn gió xuyên qua kẽ tay, Thi Đại thành thật đáp:
“Trường An đâu có biển.”
Nàng không khỏi tò mò:
“Huynh thì sao?”
Tuy là giao nhân, nhưng Giang Bạch Nghiễn lại sống trên đất liền.
“Từng thấy.”
Giang Bạch Nghiễn cười:
“Lúc nhỏ, nhà ta cách biển rất gần.”
Chàng chỉ nói đến đó, không bàn nhiều thêm về Giang phủ.
Thi Đại cũng không dò hỏi, hai mắt lấp lánh:
“Thế nên huynh có thể biến thành giao nhân rồi lặn xuống biển ha?”
Nàng thử tưởng tượng tình cảnh khi ấy.
Đuôi giao nhân của Giang Bạch Nghiễn là sắc lam nhạt lấp lánh, bơi dưới biển, chắc chắn xinh đẹp lắm thay.
Giang Bạch Nghiễn:
“Có lúc sẽ thế.”
Chàng yên lặng một chốc, cười khẽ:
“Đuôi giao nhân vào nước, rất đẹp.”
Không chút dấu hiệu nào.
Thi Đại bỗng chết máy trong một thoáng.
Rồi nghe Giang Bạch Nghiễn lên tiếng:
“Nàng muốn xem không?”
A Ly: “?”
Ngươi lại bắt đầu nữa rồi phải không?
Chẳng ngờ câu nói này đột nhiên xuất hiện, Thi đại ngạc nhiên ngước mắt, vừa khéo sa vào tròng mắt đen láy như mực của Giang Bạch Nghiễn.
Sắc mặt chàng trắng hơn bình thường đôi chút, mỉm cười dịu dàng thẳng thắn, chẳng thấy chút cảm xúc dư thừa nào.
Nhưng vô cớ lại khiến người ta nảy sinh ảo giác như bị chiếc móc nhỏ chạm nhẹ.
Thi Đại vô thức thốt lên:
“Tối nay sao? Xuống nước lạnh lắm.”
Dứt lời mới nhớ ra, giao nhân đâu sợ cái lạnh giá của nước biển.
Giang Bạch Nghiễn đây là...chủ động mời gọi nàng?
Tầm mắt di chuyển một lúc, người tí hon trong lòng len lén tiến lên một bước, thăm dò giới hạn khó hiểu nào đó.
Thi Đại gật đầu:
“Muốn.”
Thế nên nàng mơ hồ ngồi trên tảng đá với Giang Bạch Nghiễn.
Tảng đá ở cạnh bờ biển, bằng phẳng trơn láng, sóng biển vỗ vào phát ra tiếng vang khe khẽ.
Chờ Giang Bạch Nghiễn hóa sang đuôi giao nhân, Thi Đại từ bên bờ đến gần, vừa cúi đầu đã trông thấy sắc lam sâu thẳm.
Bình tĩnh mà nói, đây là màu lam đẹp nhất mà nàng từng gặp.
Sắc thái bầu trời quá mức mơ hồ, màu của nước biển lại quá đậm, nhưng đuôi của Giang Bạch Nghiễn có một tiếp điểm dần dần thay đổi, là chuyển hóa từ lam sang trắng.
Dịu dàng nhẹ nhàng, thoạt trông vô cùng dễ chịu.
Lần trước được ngắm đuôi của chàng là khi Thi Đại cảm sốt, tối đó mơ màng, ý thức chỉ còn sót lại một nửa.
Lúc này được gió biển thổi cho tỉnh táo, nàng tập trung đánh giá, mắt hạnh cong cong.
Đối diện với những vật mình yêu thích, Thi Đại hiếm khi che giấu tâm tư.
Giang Bạch Nghiễn cong môi, cho đuôi giao nhân vào nước.
Giao nhân không sợ lạnh, nhưng nếu chạm vào nhiệt độ quá lạnh, sẽ nảy sinh thay đổi mang tính sinh lý.
Đuôi cá vào nước, nhẹ hất vây đuôi, loang ra từng vòng gợn sóng.
Khi nhấc lên lần nữa, vung vẩy bọt nước lấp lánh.
Thi Đại “oa” một tiếng.
Giọt nước trượt xuống, phản chiếu sắc trăng, như một lớp lụa mềm mại.
Dưới lớp lụa ấy, đuôi giao nhân lại tràn ra sắc trắng như ngọc, dần dần thay đổi nhiều hơn, phủ lên một tầng sáng trắng tuyết.
Giang Bạch Nghiễn nói:
“Nàng sờ nhé.”
Chàng thậm chí chẳng dùng giọng điệu bàn bạc hay trưng cầu.
Một câu trần thuyệt được thốt ra nhẹ nhàng nhường ấy, như lời mời gọi.
Thi Đại chẳng có lý do gì để từ chối.
Đuôi giao nhân nhếch lên, dường như đang mong chờ sự thân mật của nàng.
Đầu ngón tay chạm vào phiến vảy, cả phần đuôi theo đó run lên.
Giang Bạch Nghiễn siết chặt ngón tay, đâm vào thịt mềm trong lòng bàn tay.
Ánh trăng trong vắt, vảy cá lấp lánh ánh sáng dịu nhẹ, như chất ngọc không tỳ vết.
Cảm thấy động tác của nàng quá nhẹ, đuôi cá đung đưa qua lại, như đang thúc giục.
Động tác lặng lẽ ấy, lại khiến đầu óc Thi Đại nóng lên.
“Không sao.”
Giang Bạch Nghiễn mỉm cười không rõ ý:
“Chẳng phải nàng...muốn dạy ta chạm nhau là thế nào ư?”
Nào có nhà ai lại dạy kiểu...
Thi Đại nghĩ không ra từ nghĩ hình dung phù hợp, thầm bảo phải bình tĩnh.
Còn chưa kịp nói gì, một làn gió nhẹ lướt qua sau lưng.
Tiếp đến là nhiệt độ ấm áp.
Giang Bạch Nghiễn cởi áo ngoài, khoác lên người nàng, để lộ áo trong có vẻ rộng rãi.
Dáng người chàng cao gầy, thân hình đám buôn giao châu lại cường tráng, mặc y phục của họ chẳng vừa người.
Ngước mắt liếc thấy non nửa xương quai xanh của Giang Bạch Nghiễn, Tih Đại cúi đầu xuống:
“Cám ơn.”
Giang Bạch Nghiễn không đáp, lơ đãng nhấc đuôi cá lên cao để tiện cho nàng vuốt ve.
Lạnh thật.
Ngưởi thấy mùi hương mát lạnh trên áo ngoài của Giang Bạch Nghiễn, Thi Đại thử phủ hết cả bàn tay lên đuôi cá.
Nàng nhớ xúc cảm của đuôi giao nhân hệt như tơ lụa, tối nay sờ lại, còn mềm hơn tơ lụa nhiều.
Dưới lớp vảy là thịt mềm yếu ớt, như những khóm mây được băng mỏng che phủ.
Giống hệt ký ức lúc nàng nóng sốt, khi vuốt ve vui vẻ dễ chịu.
Nàng không lên tiếng, cùng lúc khi đầu ngón tay lướt qua, ánh mắt cũng nhìn theo từng tấc một.
Không thấy dấu vết bị ngược đãi.
Năng lực hồi phục của giao nhân mạnh hơn con người, nơi bị róc vảy sẽ mọc trở lại, che đậy vết thương ngày đó.
Thi Đại thầm nghĩ, nàng đã từng trông thấy vết sẹo dữ tợn trên vai và cánh tay trái của Giang Bạch Nghiễn.
Không biết dưới lớp áo kia, cơ thể chàng sẽ có dáng vẻ gì, liệu có nhiều vết sẹo hơn chăng...
Giang Bạch Nghiễn che đậy kín kẽ, chẳng để nàng thấy được nửa phần.
Nhất thời thất thần, bên tai vang đến tiếng gọi khe khẽ của Giang Bạch Nghiễn:
“Thi Đại.”
Chàng ngừng lại một lúc, giọng nói hơi khàn:
“Ôm nàng, còn tính không?”
Thi Đại không do dự:
“Tất nhiên vẫn tính.”
Trước khi nàng thấy rõ biểu cảm của Giang Bạch Nghiễn, thiếu niên đã ôm nàng vào lòng.
Ôm ấp vĩnh viễn khiến người ta an lòng.
Cơ thể kề sát, nhiệt độ quấn quýt, lòng bàn tay phủ lên sống lưng mảnh mai của Thi Đại, cảm giác như thể hòa làm một với nàng.
Hơi thở hỗn loạn vì cái vuốt ve của Thi Đại, Giang Bạch Nghiễn khép hờ đôi mắt.
Cảm giác tê dại như dòng điện lướt qua, từ đầu ngón tay nàng lan khắp toàn thân, cõi lòng ngứa ngáy, ngay cả xương tủy cũng đang run rẩy.
Gương mặt càng lúc càng nóng, nhịp tim như trống dồn, chẳng khác nào uống rượu.
Giang Bạch Nghiễn mím môi kiềm nén tiếng thở dốc.
Chàng khẽ hỏi:
“Đẹp không?”
Lời thì thầm se sẽ cọ sát vành tai, Thi Đại ngứa ngáy nghiêng mặt.
Tay phải dừng trên đuôi chàng, nàng thành thật đáp:
“Ừm, đẹp lắm.”
Cổ họng Giang Bạch Nghiễn bật ra tiếng cười trong trẻo.
Ngửi hương thơm thoang thoảng ở hõm cổ Thi Đại, Giang Bạch Nghiễn lên tiếng:
“Nếu đẹp, ta tặng vảy cho nàng.”
Thi Đại:
“Sao cơ?”
Vảy gì, sao lại tặng nàng, là ý trên mặt chữ ư?
“Vết thương trên đuôi sẽ lành nhanh thôi.”
Giọng điệu Giang Bạch Nghiễn như thường, hơi thở nhẹ nhàng chậm rãi, lướt qua cần cổ nàng:
“Khoét vảy, không phải chuyện to tát.”
Chàng nói gì thế kia.
Thi Đại vội cất lời:
“Không cần, không cần.”
Giang Bạch Nghiễn rũ mắt.
Phản ứng của Thi Đại nằm trong dự đoán của chàng.
Người đời phần lớn đều yêu thích những vật mới lạ hiếm có, nàng lại không hứng thú với vảy giao nhân, ngay cả giao châu cũng có thể ném xuống biển.
Thi Đại thích gì?
Nếu nàng không hứng thú với cơ thể giao nhân, Giang Bạch Nghiễn cũng chẳng biết phải làm sao để lấy lòng dỗ nàng vui vẻ.
“Vảy giao nhân ở trên người huynh là được rồi, nếu khoét ra, sẽ trở thành món đồ trang trí bình thường chẳng còn đặc biệt nữa.”
Thi Đại lên tiếng:
“Phải ở trên đuôi của huynh mới là đẹp nhất.”
Sao Giang Bạch Nghiễn cứ hay nghĩ đến chuyện khoét tới khoét lui thế nhỉ? Vì bị tà tu giam cầm quá lâu, tập mãi thành quen ư?
Giang Bạch Nghiễn chớp mắt.
“Nước mắt giao nhân thì sao?”
Vùi má trên bả vai Thi Đại, không rõ cảm xúc trong giọng nói chàng:
“Nếu nàng thích, có thể làm thành mấy món đồ chơi nhỏ, khảm vào dao găm...”
Câu này chẳng thể nói hết.
Không kịp đề phòng, tay phải Thi Đại dùng sức, nhéo vây đuôi của chàng như muốn trừng phạt.
Không quá nặng, lại khiến đuôi giao nhân run rẩy.
Như bị chạm trúng chốt mở bí ẩn nào đó, ngón tay đang ôm lưng Thi Đại run nhẹ, rồi bỗng siết chặt.
Ngay sau đó, trong sắc đêm tĩnh mịch, vang lên tiếng thở dốc mập mờ đến tột độ.
Gần như kiều diễm.
Thi Đại: “...”
Nàng xin thề, nàng chỉ giận mấy câu nói tự xem nhẹ chính mình của Giang Bạch Nghiễn thôi, không có tâm tư bất chính nào khác đâu.
Đến lúc này, cảm xúc lại chẳng ổn định được nữa.
Sao chàng lại phát ra âm thanh đó kia chứ?
“Xin lỗi.”
Thở nhẹ ổn định hô hấp, âm cuối Giang Bạch Nghiễn khàn hơn:
“Ngứa lắm.”
“Ta...”
Vành tai nóng bừng, Thi Đại thoáng chốc chết máy.
Ngăn chặn hết những suy nghĩ lung tung kia, nàng giả vờ bình tĩnh, nhanh chóng chuyển chủ đề:
“Đừng nói mấy lời đó nữa nha, huynh đâu phải món hàng, cần gì đem mình ra lựa chọn, tặng cho người khác?”
Rốt cuộc Giang Bạch Nghiễn xem bản thân chàng là gì?
Thi Đại mím môi:
“Huynh như bây giờ đã tốt lắm rồi. Chẳng phải ta đã từng nói ư? Bản thân là quan trọng nhất, không ai xứng đáng để huynh đâm dao lên người mình hết.”
Dựa sát vào vòng ôm của nàng, hơi ấm xuyên qua lớp áo, truyền khắp tứ chi xương cốt.
Giang Bạch Nghiễn thoáng thất thần.
Một lúc sau, chàng hơi nghiêng mắt, nhìn mặt Thi Đại.
“Còn nói như vậy nữa.”
Thi Đại huơ nắm đấm trên không, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nói được câu nào hung ác, chỉ đành phồng má, tỏ vẻ dữ dằn:
“Ta sẽ giận đó.”
Lúc nàng lên tiếng không nhìn Giang Bạch Nghiễn, khóe mắt liếc thấy động tác của chàng, cũng rũ mắt xuống.
Nương theo ánh sáng le lói trên biển, Thi Đại rất không có tiền đồ mà ngừng thở.
Bờ biển đêm xuân hơi nước lan tràn, thấm ướt mái tóc đen nhánh của Giang Bạch Nghiễn, ngay cả đôi mắt chàng cũng hiện vẻ mờ mịt ướt dầm dề, tựa sương mù lững lờ trôi.
Dịu dàng hơn cả sắc trăng, như thể vừa chạm vào nước đã vỡ tan, nhấn chìm người ta trong đó, không chống đỡ nổi.
Vành tai và ánh mắt chàng ửng đỏ.
Chừng như hân hoan, cái đuôi màu lam vung vẩy, lướt qua mặt biển, tiếng nước rào rạt.
Giang Bạch Nghiễn cong mắt hỏi nàng:
“Điều này có xem là...quan tâm không?”
Tim đập lỡ một nhịp, Thi Đại rời mắt.
Từng tiếng sóng biển, dần dần đồng điệu cùng nhịp tim.
Nhịp trống cuối cùng trong lồng ngực rơi xuống, nàng thì thầm se sẽ:
“Là lòng riêng của ta dành cho chàng.”
P/S: Cái câu cuối phải đổi xưng hô thôi, dù chưa ngỏ lời yêu nhưng mà phải như vậy tui thấy nó mới tình hiuhiu, mấy bà thấy sao?
Thương anh nhà thật sự, ổng không biết phải bày tỏ tình cảm một cách bình thường thế nào, nên mới muốn mang hết những gì ổng thấy tốt nhất của mình cho chị...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.