Từ Xưa Kẻ Ngốc Luôn Khắc Phản Diện

Chương 83

Kỳ Anh

21/03/2024

Trước mắt bỗng mờ đi.

Sức lực nắm chặt hai tay nàng tan biến, khoảnh khắc khi Thi Đại đứng dậy, tầm nhìn đột nhiên thay đổi.

Như những gì giọng điệu quỷ quái kia đã nói, điều ảo cảnh miêu tả là cảnh tượng địa ngục.

Thi Đại ngửi thấy mùi máu tanh thoang thoảng.

Nơi này là vùng đất hoang vu vô tận, từ xa có thể mơ hồ trông thấy những dãy núi nối liền không ngớt.

Bầu trời phủ một lớp đỏ sẫm đầy vẻ kiềm nén, như biển máu đảo ngược, những tầng mây cuồn cuộn như máu dâng trào.

Vô số cột đồng đột ngột nhô lên khỏi mặt đất.

Hệt như cây cột đã trói Bách Lý Tiêu, những cột đồng này cực to cũng rất dài, ma quỷ lượn lờ xung quanh hai bên, cầm quạt thổi gió.

Cột đồng nóng đến đỏ bừng, vài bóng người không thấy rõ mặt bị trói trên đó, ai nấy co giật vặn vẹo, lại chẳng thể thoát thân, đành phải chịu đựng nỗi đau thiêu đốt sống không bằng chết này.

Một trong mười tám tầng địa ngục, địa ngục cột đồng.

Liếc nhìn lòng bàn tay trống rỗng, Thi Đại thầm thở dài.

Nơi này rộng lớn, không có ai khác bên cạnh nàng, hẳn khách mời đã bị đưa đến những vị trí khác nhau.

Lúc ảo cảnh xâm nhập, Giang Bạch Nghiễn và Thẩm Lưu Sương đều nắm tay nàng, đề phòng thất lạc.

Kết quả vẫn bị tách ra.

May mà nàng mang theo bùa bên người.

Đến Đại Chiêu lâu nhường ấy, Thi Đại đã có rất nhiều kinh nghiệm, không như ban đầu vừa mới xuyên qua, nhìn thấy yêu quỷ, chỉ có thể trốn trong tủ áo.

Cho nên...giờ là tình huống gì đây?

Siết chặt một lá bùa trừ tà trong tay, Thi Đại tập trung tinh thần, tiến về trước vài bước.

Tiểu quỷ quạt gió là một bóng đen, không có gương mặt, ngay cả thân hình cũng cực kỳ mơ hồ.

Giật mình phát giác có người đến gần, một con tiểu quỷ chậm rãi quay đầu.

Thi Đại siết chặt bùa trừ tà hơn đôi chút, chuẩn bị đánh trả.

Hai mặt nhìn nhau, tiểu quỷ lúc lắc cái đầu, xoay người lại tiếp tục quạt gió.

Như thể chẳng nhìn thấy nàng, hoặc giả đã thấy, nhưng không buồn quan tâm.

Ma quỷ trong ảo cảnh, dường như không có tính công kích.

Thi Đại chẳng dám buông lỏng cảnh giác, cất bước về trước.

Người bị hại lần này là Bách Lý Tiêu.

Nàng hiểu biết ít ỏi về nhà Bách Lý, chỉ gặp mặt Bách Lý Tiêu một lần.

Trong ấn tượng, nam nhân kia yên tĩnh ít nói, so với Diệp Vãn Hành cử chỉ kín kẽ, thái độ của ông ta đối với Thẩm Lưu Sương hiện rõ vẻ lạnh nhạt.

Hung thủ giết ông ta, còn giống trống khua chiêng tạo ra ảo cảnh, để mọi người nhìn thấy tình trạng chết thảm của ông ta...

Là vì điều gì?

Đi qua giữa những cột đồng, Thi Đại đang cau mày nghĩ ngợi, chợt nghe thấy giọng nói thiếu niên xa lạ.

“Này! Cô nương!”

Âm thanh mát lạnh du dương, mang vẻ ngây thơ tràn trề sức sống, như chú chim non nhanh nhẹn.

Thi Đại nghe tiếng quay đầu, trông thấy người trẻ tuổi mặc áo màu lam.

Mày rậm mắt sáng, vô cùng quen mắt.

Là nho sinh trong bữa tiệc.

“Xem như gặp được người rồi.”

Thiếu niên nhanh chóng đến gần, chỉ vào mình:

“Ta không phải người xấu, chúng ta đã gặp nhau trong bữa tiệc, cô còn nhớ không?”

Tất nhiên vẫn nhớ.

Thi Đại cười bảo:

“Ta biết, huynh là học trò của thư viện Văn Uyên, phải không?”

Nàng học theo động tác của đối phương, cũng chỉ chính mình:

“Ta tên Thi Đại, khách của nhà Bách Lý.”

Hôm nay Thi Đại chải búi tóc giao tâm kế, khoác áo đỏ nhạt với hoa văn hoa đào, mỉm cười tươi tắn, đôi mắt sáng trong dịu dàng, tự nhiên hào phóng.

Là thái độ hết mực thân thiện.

Đối phương thấy thế, sắc mặt nhẹ nhõm đôi chút:

“Ta tên Nhiếp Trảm, đúng là đến từ thư viện.”

Nhiếp Trảm là người có tính cách vui vẻ, khẽ than một tiếng, mỉm cười trêu ghẹo:

“Hai chúng ta xui thật, một người đến làm khách, một người đến ăn chực, vậy mà lại bị cuốn vào chuyện này.”

Thi Đại cũng cười:

“Ăn chực?”

Nhiếp Trảm đáp:

“Nếu không ai lại muốn đến xem nụ cười giả dối của đám người Bách Lý kia chứ?”

Y nói chuyện cũng rất trực tiếp, sắc mặt thẳng thắn, có chút không buồn để tâm.

Thi Đại không quên chuyện chính:

“Huynh thấy nơi này thế nào?”

“Ta không hiểu huyễn thuật.”

Nhiếp Trảm lắc đầu:

“Tạo ra ảo cảnh lớn đến vậy, chắc chắn là cao thủ.”

Thi Đại ừm một tiếng:

“Không biết Bách Lý Tiêu sao rồi.”

Trước đó không lâu, Bách Lý Tiêu bị trói trên cột đồng vẫn đang vùng vẫy, miễn cưỡng giữ được tính mạng.

Dẫu là người thật hay ảo cảnh, chắc chắn cũng đang cận kề nguy hiểm.

“Theo ý hung thủ, Bách Lý Tiêu bị ném vào địa ngục cột đồng.”

Nhiếp Trảm nhướng mày lên tiếng:

“Ta nhớ...trong tầng địa ngục này, giam giữ những kẻ phóng hỏa.”

Mười tám tầng địa ngục, mỗi tầng đều có ngụ ý khác nhau.

Thi Đại không hiểu chuyện này cho lắm, hỏi theo lời y:

“Phóng hỏa?”

“Mấy kiểu đốt lửa hại người đấy. Khi còn sống phóng hỏa, chết rồi sẽ bị phạt lửa thiêu.”

Nhiếp Trảm nói:

“Hung thủ cố ý bố trí ảo cảnh lớn đến vậy, còn cố tình chọn ngục cột đồng, cô nói xem, liệu có phải báo thù vì những chuyện Bách Lý Tiêu từng làm không?”

Ẩn ý là Bách Lý Tiêu có thể đã từng phóng hỏa hại người.

Lòng Thi Đại khẽ động.

Liên quan đến nhà Bách Lý, liên quan đến lửa...

Con thuyền mà phụ mẫu Thẩm Lưu Sương gặp nạn, trùng hợp cũng bị lửa thiêu cháy.

Khả năng liên tưởng của nàng rất nhanh, kết hợp hai chuyện lại với nhau, loáng thoáng có suy đoán.

Hung thủ thật sự sát hại phụ mẫu Thẩm Lưu Sương, mãi đến hôm nay vẫn chưa sa lưới.

Lẽ nào có người đã tra rõ chân tướng, thông qua cách này báo thù cho họ?

Nghĩ như vậy, việc phơi bày tình trạng thê thảm của Bách Lý Tiêu cho cả nhà Bách Lý thấy, cũng là chuyện hợp lý.

Tỏ rõ tội ác ông ta từng phạm phải, để tất cả mọi người nhìn rõ, ông ta có dáng vẻ thế nào.

“Nhưng mà.”

Thi Đại hoàn hồn:

“Hung thủ muốn trả thù Bách Lý Tiêu, kéo chúng ta vào ảo cảnh làm gì?”

“Ai mà biết kẻ đó nghĩ gì.”

Nhiếp Trảm nhún vai:

“Ta vừa thử rồi, ma quỷ trong ảo cảnh không tổn thương con người...cho dù lấy dao đâm chọt, bọn chúng cũng chỉ chuyên tâm quạt gió cho cột đồng.”

Thi Đại:...Cho nên huynh cầm đao khiêu khích người ta thật hả!

Thi Đại đánh giá người trước mặt lại lần nữa.

Trong tưởng tượng của nàng, nho sinh luôn có hình tượng thư sinh thanh khiết dịu dàng, ôn hòa nho nhã, ví dụ như Bạch Khinh cũng đến từ thư viện Văn Uyên.

Nàng ta là người dịu dàng nhã nhặn nhất mà Thi Đại từng gặp.

Cái tên Nhiếp Trảm lộ vẻ sắc bén, tướng mạo cũng là kiểu kiêu ngạo khó thuần, tính tình thì...

Dù sao chẳng dính dáng gì đến nho nhã.

Lúc này, y đang lười biếng đứng cạnh cột đồng, dường như vô cùng tò mò với cây cột nóng bừng kia, duỗi một ngón tay về phía nó.

Cảm nhận nhiệt độ nóng bỏng trong không khí, trước khi chạm vào cột đồng, Nhiếp Trảm nhanh chóng rụt tay lại.

“Cho nên, hung thủ không định tổn thương chúng ta.”

Thi Đại vui vẻ:

“Chúng ta cứ đi về trước, xem thử có gặp ai khác không?”

Yến tiệc đông người đến vậy, đâu thể nào một người cũng không gặp được.

Vả lại, tuy trước mắt không có nguy hiểm gì, nhưng đâu chắc sẽ không xảy ra tình huống bất ngờ.

Nàng hơi lo cho Thi Vân Thanh vẫn còn nhỏ, và Thẩm Lưu Sương bị nhà Bách Lý kiêng kỵ.

Cũng phải giải huyết cổ cho Giang Bạch Nghiễn kịp lúc.

Nhiếp Trảm:

“Được thôi!”

Ảo cảnh không thấy biên giới, cảnh tượng chẳng hề thay đổi.

Hàng vạn cột đồng khiến thẩm mỹ người ta mệt mỏi, Thi Đại đi lẫn vào trong, như bị sao chép dán vào hết lần này đến lần khác.

May mà bên cạnh có người, có thể trò chuyện giải sầu.



“Thư viện Văn Uyên ở phía bắc hả?”

Thi Đại hỏi:

“Huynh đến Việt Châu làm gì?”

“Tin tức bí mật.”

Nhiếp Trảm tỏ vẻ thần bí, giảm âm lượng:

“Thư Thánh đã đến Việt Châu.”

Thi Đại ngạc nhiên:

“Thư Thánh?”

Danh tiếng của Thư Thánh, ở cửu châu tứ hải này, chẳng ai không biết.

Hoàn toàn xứng đáng là đại nho, Thư Thánh đã sống hơn hai trăm tuổi, pháp thuật tiến vào hóa cảnh, nghe nói có thể dời núi lấp biển.

Chính vì có ông ấy, thư viện Văn Uyên mới vững vàng ở vị trí đứng đầu các học viện.

“Đúng vậy.”

Nhắc đến Thư Thánh, Nhiếp Trảm tự hào:

“Chính là cái vị sơn trưởng thư viện Văn Uyên, đệ nhất nho sĩ, đại gia thư pháp, đại năng pháp thuật, từng tiêu diệt trăm ngàn yêu ma chỉ trong một đêm.”

Thi Đại: “...”

Thi Đại: Ôi, sao lại như nhiều người thế này.

Nghe Nhiếp Trảm lải nhải xong một đống danh hiệu, Thi Đại không nhịn nổi bật cười:

“Thư Thánh đến Việt Châu làm gì?”

Thi Kính Thừa cũng đang ở đây.

Hai người đồng thời xuất hiện ở Việt Châu, Thi Đại thấy không phải trùng hợp.

“Không rõ.”

Nhiếp Trảm vuốt cằm:

“Hành tung của Thư Thánh thần bí, dẫu ở thư viện Văn Uyên, chúng ta cũng hiếm gặp ông ấy, nghe nói ông ấy đến Việt Châu, ta cũng theo xem thử, biết đâu sẽ gặp chuyện thú vị.”

Ai mà ngờ mơ màng thế nào lại bị cuốn vào vụ án này.

“Đúng rồi.”

Nhiếp Trảm hỏi:

“Cô đến nhà Bách Lý làm khách...”

Y còn chưa nói hết, đã nghe giọng trẻ con non nớt:

“Tỷ.”

Thi Đại nhanh chóng quay đầu.

Ánh sáng ảo cảnh mờ ảo, có hai bóng người quen thuộc đang đứng dưới bóng râm cách đó không xa.

Thi Vân Thanh nhìn thấy nàng, rất dễ nhận ra cậu đã thở phào nhẹ nhõm, bên cạnh cậu là Giang Bạch Nghiễn khoác bạch y đang cầm kiếm.

“Hai người không bị thương chứ?”

Thi Đại mỉm cười, nhanh nhẹn bước lên, xoa đầu Thi Vân Thanh:

“Bị dọa rồi phải không?”

Thi Vân Thanh để mặc nàng xoa, nhỏ tiếng đáp:

“Đệ không dễ bị dọa đâu.”

Lúc nói chuyện, cậu nhóc lặng lẽ đánh giá nàng một lượt.

Trên người không có múi máu tanh, váy cũng không dính máu.

Không bị thương.

Thi Vân Thanh rời mắt.

Vành mắt Thi Đại cong cong, liếc sang Giang Bạch Nghiễn:

“Hai người tình cờ gặp nhau hả?”

Sắc mặt chàng vẫn như thường, xem ra huyết cổ chưa phát tác.

“Ừm.”

Giang Bạch Nghiễn thản nhiên đáp, ánh mắt lướt qua Nhiếp Trảm, hơi gật đầu:

“Giang Bạch Nghiễn.”

“Ta tên Nhiếp Trảm, đến từ thư viện Văn Uyên.”

Thấy đối phương tự báo tên, Nhiếp Trảm cười:

“Ta cảm nhận được kiếm ý của huynh, rất mạnh.”

Nhóm người Thi Đại không mang họ Bách Lý, tự xưng là khách.

Có quan hệ thân thiết với Bách Lý thị, chẳng phải nhà tầm thường, lại quan sát thực lực của Giang Bạch Nghiễn...

Nhiếp Trảm nghĩ ngợi, chưa từng nghe nói Việt Châu có nhân vật thế này.

“Đây là đệ đệ ta, Thi Vân Thanh.”

Gặp lại hai người, lòng Thi Đại an ổn hơn đôi phần, giới thiệu Thi Vân Thanh xong, nàng hỏi Giang Bạch Nghiễn:

“Chàng có biết về ảo cảnh này không?”

“Ảo cảnh cực lớn, hao tốn rất nhiều tâm sức, chắc chắn không phải nhất thời tạo ra.”

Giang Bạch Nghiễn đáp:

“Hiển nhiên hung thủ đã chuẩn bị từ trước, bày trận trong sảnh tiệc.”

“Chuẩn bị trước ư?”

Nhiếp Trảm:

“Kẻ bày trận, là người trong nội bộ nhà Bách Lý?”

Y khựng lại, gãi đầu giải thích:

“Ta và hai người kia, hôm nay là lần đầu tiên đến đây.”

Người y nói là Tần Tửu Tửu và Tống Đình.

Vậy thì chưa chắc.

Thi Đại chỉnh sửa lại mạch suy nghĩ trong đầu.

Hung thủ có thể tạo ra ảo cảnh lớn nhường này, chắc chắn thực lực không tầm thường, nếu có lòng, vẫn có thể lén lút từ bên ngoài lẻn vào tòa nhà.

Tất nhiên nàng sẽ không nói câu này ra.

Thi Vân Thanh ôm chặt trường đao trong lòng:

“Trong nhóm khách, chẳng phải có huyễn thuật sư sao?”

“Huyễn thuật và ảo cảnh, không giống nhau.”

Thi Đại kiên nhẫn giải thích:

“Huyễn thuật lợi dụng khói mù, tạo ra cảnh giả hư vô mờ mịt, duỗi tay sờ chẳng thể chạm được.”

Trước mắt hiển nhiên không phải tình huống đó.

“Ảo cảnh phần lớn dựa vào pháp trận.”

Thi Đại nói tiếp:

“Lợi dụng pháp trận, chế tạo một không gian nửa thật nửa giả. Đệ xem, cột đồng kia nhìn được sờ được, còn có nhiệt độ nữa.”

Ảo cảnh khó hơn cũng chân thực hơn huyễn thuật nhiều.

“Vả lại, nếu là huyễn thuật sư.”

Nhiếp Trảm ngẫm nghĩ lên tiếng:

“Thân phận của hắn quá rõ ràng. Chỉ cần chúng ta ra ngoài báo quan, Tống Đình chắc chắn xong đời.”

Thi Đại nửa đùa nửa thật:

“Hi vọng chúng ta có thể ra ngoài được.”

Đến tận lúc này, họ chẳng có chút manh mối nào về lối ra của ảo cảnh.

“Mặc kệ thế nào, cứ tìm Tống Đình trước.”

Nhiếp Trảm vô cùng nhiệt tình:

“Xét đến cùng, huyễn thuật và ảo cảnh cũng là người một nhà. Chúng ta hỏi hắn, không chừng sẽ có cách phá giải tình cảnh này.”

Thi Đại gật đầu, đang muốn tiếp lời, tay áo bị người ta kéo nhẹ.

Ngước mắt nhìn qua, rèm mi dài của Giang Bạch Nghiễn rũ xuống, đang yên tĩnh nhìn nàng.

Thi Đại vỡ lẽ, dùng khẩu hình hỏi:

“Huyết cổ?”

Giang Bạch Nghiễn:

“Ừm.”

Chàng hơi nghiêng đầu:

“Qua bên đó.”

Huyết cổ không phải chuyện đáng để nói chi tiết, để Nhiếp Trảm thấy hai người uống máu, giải thích sẽ khá phiền phức.

Giang Bạch Nghiễn khẽ bảo:

“Ta có chuyện muốn nói với nàng.”

Có chuyện? Chuyện gì nhỉ?

Thi Đại nghi ngờ nhìn Giang Bạch Nghiễn một lúc, quay đầu nói với Nhiếp Trảm và Thi Vân Thanh:

“Có thể phiền hai người chờ ở đây một lúc không?”

Nàng đã nghĩ ra lý do thích hợp:

“Giang Bạch Nghiễn bị thương, ta giúp chàng ấy xem thử.”

Nhiếp Trảm vội đáp:

“Không thành vấn đề! Hai người đi đi, ta sẽ trông chừng đệ đệ.”

Thi Vân Thanh biết huyết cổ, phân biệt rõ thị phi, không đến mức ngăn cản:

“Được.”



Nghĩ đến lại thấy buồn bực, khi nào mới tìm được thuốc giải huyết cổ? Cứ cách nửa tháng tỷ tỷ cậu phải đút máu một lần, vết thương trên tay vừa khỏi lại rạch tiếp.

Thi Đại và Giang Bạch Nghiễn khẽ trao đổi, xoay người rời đi.

Nhiếp Trảm trông theo bóng lưng hai người, huých cùi chỏ vào cánh tay Thi Vân Thanh:

“Đệ đệ này, đây là tỷ tỷ và tỷ phu của cậu hả?”

Thi Vân Thanh: “?”

Thi Vân Thanh: “???”

Cậu bé bỗng ngước đôi mắt đen láy lên:

“Sao có thể chứ?”

Giang Bạch Nghiễn muốn làm tỷ phu của cậu?

Nằm mơ đi.

Nhiếp Trảm nhướng mày:

“Không phải ư?”

Cảm ứng của nho sinh với linh khí trời đất rất nhạy bén. Lúc nói chuyện với Thi Đại, y loáng thoáng phát giác, tay cầm trường kiếm của Giang Bạch Nghiễn run nhẹ.

Chỉ một thoáng thôi nhưng lại sắc bén cùng cực, hơi lạnh thấu xương, như loài rắn nhe nanh nhọn.

Chờ Nhiếp Trảm thăm dò lại, thanh kiếm kia đã trở về vẻ yên tĩnh trong trẻo, hơi thở dịu ngoan.

Nhớ đến cái lạnh trong thoáng chốc ấy, Nhiếp Trảm xoa cánh tay nổi đầy da gà của mình.

Hẳn...không phải ảo giác đâu nhỉ?

Thi Đại không đi quá xa, dừng lại phía sau cột đồng dựng thẳng.

Cột đồng thô to, vừa khéo che chắn tầm nhìn.

Nàng thành thạo lấy dao nhỏ từ tay áo ra:

“Chàng muốn nói chuyện gì?”

Vừa định dùng dao rạch đầu ngón tay, đã bị Giang Bạch Nghiễn đè cổ tay.

Thi Đại không hiểu:

“Sao vậy?”

Tác dụng của huyết cổ sẽ dần dần kéo đến, lúc này vẫn chưa đau lắm, sắc mặt Giang Bạch Nghiễn không khác bình thường.

Chẳng biết chàng đang nghĩ gì, đôi mắt mê hoặc như đêm tối, nhìn nàng mãi một lúc, mỉm cười:

“Chẳng phải nàng sợ đau sao?”

“Một đường nhỏ thôi mà.”

Thi Đại ưỡn thẳng lưng:

“Ta không đến mức sợ chuyện đó đâu.”

Nàng nào kiểu cách đến vậy?

Giang Bạch Nghiễn khẽ cong môi.

Chàng không nói nhiều, khép năm ngón tay lại, lấy dao nhỏ từ tay Thi Đại.

Đây là dao găm mảnh màu trắng bạc, cán dao mỏng như cánh ve, được Giang Bạch Nghiễn nhấc lên, mũi dao loang ra ánh sáng lạnh lẽo.

Thi Đại ngẩn ngơ, ngay sau đó trông thấy bóng dao lóe lên.

Giang Bạch Nghiễn rạch đầu ngón tay của mình.

Chàng sở hữu đôi tay xinh đẹp, khớp xương rõ ràng, thon dài cân xứng, có thể trông thấy rõ ràng những mạch máu trên cổ tay, như một khối ngọc lạnh.

Vài giọt máu rơi xuống, đỏ đến mức lòng người hoảng hốt.

“Cái này.”

Giang Bạch Nghiễn nhấc tay, duỗi tay trái đến trước mặt Thi Đại:

“Nàng uống nó đi.”

Thi Đại không theo kịp mạch suy nghĩ của chàng:

“Uống nó làm gì?”

Huyết cổ phát tác, chẳng phải Giang Bạch Nghiễn nên uống máu của nàng ư? Làm ngược lại không có tác dụng đâu nhỉ?

Vì câu nói của chàng mà Thi Đại chẳng hiểu ra sao, nhưng xuất phát từ giác quan thứ sáu, nhịp tim nàng đập mạnh.

Dự cảm này, chẳng tốt chút nào.

Giang Bạch Nghiễn cười:

“Uống nó, sẽ không đau nữa.”

Thi Đại: “?”

Thi Đại dần dần cau mày:

“Tại sao?”

Nàng nhớ máu của giao nhân không có công hiệu trị đau.

Nói một cách chính xác, nhìn khắp Đại Chiêu, việc lấy máu giảm đau đều là chuyện ngàn lẻ một đêm.

Bị thương và đau đớn là chuyện của chính mình, nào có thể ngăn được chỉ vì uống máu người khác? Tìm kiếm trong ký ức suốt một lượt, dính dáng đến nó cũng chỉ có...

Thi Đại khựng lại.

Vết thương chẳng thể biến mất, nhưng có thể chuyển dời.

Điểm này, Giang Bạch Nghiễn quá rõ ràng.

Chàng đã từng là con rối thế thân cho tà tu suốt ngần ấy năm.

Thi Đại siết chặt tay áo, bình tĩnh hỏi chàng:

“Vì sao uống máu của chàng, ta sẽ không đau nữa?”

Nàng không phải là người dễ lừa gạt cho qua.

Giang Bạch Nghiễn không định che giấu, cười nói với vẻ chẳng buồn để tâm:

“Một loại thuật, dời đau đớn của nàng lên người ta.”

Đi theo tà tu nhiều năm, trừ kiếm pháp, thứ Giang Bạch Nghiễn giỏi nhất là tà thuật.

Chàng đã chuẩn bị xong tất cả mọi chuyện từ trước, chỉ còn lại một bước cuối cùng.

Để Thi Đại uống máu chàng.

Nửa tháng trước khi huyết cổ phát tác, Thi Đại từng rạch ngón tay vì chàng ở Thi phủ.

Từ đầu đến cuối nàng không hề kêu đau, Giang Bạch Nghiễn lại trông thấy rõ ràng, khi dao găm cắt mở da thịt, Thi Đại cau mày.

Nàng không thích đau đớn.

Nhưng vì huyết cổ, nàng buộc phải chịu đựng cơn đau.

Là nỗi đau sinh ra vì chàng.

Chuyện Thi Đại không thích, Giang Bạch Nghiễn sẽ thay nàng gánh chịu.

Một vết thương nhỏ đầu ngón tay, với chàng mà nói chẳng đáng là gì.

Huyết cổ trong cơ thể dần dần phát tác, đau đớn cuộn trào ngấm vào xương tủy.

Giang Bạch Nghiễn ngước mắt, hơi thở hỗn loạn:

“Một giọt là được, nàng thử xem.”

Lòng Thi Đại rối bời:

“Ta không cần thuật này, chàng...”

Lời nói của nàng bỗng im bặt.

Cùng lúc khi nàng mở miệng, tay trái Giang Bạch Nghiễn đến gần, ngón trỏ chạm lên môi nàng.

Chàng hoảng hốt trong một thoáng, sau đó đưa đầu ngón tay vào trong, lướt qua bờ môi, xâm nhập vào miệng Thi Đại.

Mọi chuyện xảy ra trong chớp nhoáng, không cho nàng thời gian phản ứng.

Cảm giác quá lạ lùng, khác thường.

Ánh mắt Giang Bạch Nghiễn hoang mang.

Chàng chưa từng nghĩ đôi môi có điểm gì đó đặc biệt, chỉ thấy nụ hôn giữa nam và nữ dơ bẩn vô vị.

Khi đầu ngón tay được Thi Đại bao bọc, nơi chàng chạm đến ẩm ướt mềm mại, như chìm vào vòng xoáy khiến người ta hoa mắt mê muội.

Đau nhói từng cơn, nương theo bỏng rát nóng ẩm, từ đầu ngón tay xông thẳng vào đáy lòng.

Rất ngứa.

Khiến chàng kiềm lòng không đậu mà say đắm.

Tối hôm qua, Thi Đại nói với chàng câu “lòng riêng“.

Giang Bạch Nghiễn trở về phòng ngồi trước giường, cả đêm chưa từng chợp mắt, chỉ hai từ ngắn ngủi, vậy mà quanh quẩn không ngớt, văng vẳng mãi trong cõi lòng.

Mỗi lần nhớ lại, đều tràn ra mật ngọt.

Lòng riêng.

Giang Bạch Nghiễn cũng nảy sinh lòng riêng vì nàng, chỉ mỗi nàng mà thôi.

Đáng tiếc chàng không có nhiều vật bên người của Thi Đại, đành dùng tà thuật đơn giản thế này.

Nếu Thi Đại có ý, để chàng trở thành con rối thế thân cho nàng...

Khóe mắt Giang Bạch Nghiễn khẽ nhếch, phác họa độ cong hân hoan.

Chàng dịu dàng lên tiếng, chừng như dụ dỗ:

“Chỗ này, ta đã lau chùi sạch sẽ.”

Tình cảm tích lũy cuồn cuộn sóng ngầm, loang ra vệt đỏ nơi gò má.

Đầu ngón tay cọ qua thịt mềm trong miệng Thi Đại, tim chàng như nổi trống reo hò.

Muốn Thi Đại nếm chàng nhiều hơn nữa, không chỉ là máu, đầu ngón tay, còn có gì đó khác nữa.

Thế nhưng chàng buộc phải kiềm chế dục vọng chẳng thể lộ ra ánh sáng này, nếu không sẽ dọa nàng mất.

Xương sống lưng run rẩy, Giang Bạch Nghiễn nhẹ nhàng thở ra:

“Không sao, nó không bẩn đâu.”

Giang Bạch Nghiễn đang nghĩ gì? Chàng xem bản thân mình thành thứ gì rồi?

Cõi lòng Thi Đại đắng chát, vô cớ buồn bực, đột nhiệt hé miệng, không nặng không nhẹ cắn vào đầu ngón tay chàng.

P/S: Ko phải ảo giác đâu bạn gì ơi, bạn nói chuyện với vợ ảnh hơi lâu, ảnh bị khó chịu =))))

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Từ Xưa Kẻ Ngốc Luôn Khắc Phản Diện

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook