Từ Xưa Kẻ Ngốc Luôn Khắc Phản Diện
Chương 86
Kỳ Anh
02/04/2024
Giang Bạch Nghiễn phải mất hết một lúc, mới nhận rõ đây là cảnh trong mơ.
Mọi thứ trong mộng đều mơ hồ, ánh nến mờ nhạt, không hề chân thực.
Thi Đại ngồi trước giường, ôm lấy hồ ly trắng luôn đi theo nàng, bị đuôi hồ ly lướt qua cằm, vui vẻ bật cười.
Tiếng cười giòn giã, sống động, như chuông bạc ngân vang, khiến Giang Bạch Nghiễn tỉnh táo hơn đôi phần.
Hồ ly trắng liếc thấy Giang Bạch Nghiễn, nhảy khỏi lòng Thi Đại, vội vã chạy mất.
Vạn vật Đại Chiêu đều có linh tính, con hồ ly này rất sợ chàng, hoặc nên nói, tất cả động vật thấy chàng, đều cảnh giác bỏ trốn.
Nguyên nhân là do sát ý từ tận xương cốt của Giang Bạch Nghiễn.
Ở phương diện nào đó, bản năng động vật nhạy bén hơn con người nhiều.
Thấy hồ ly trắng bỏ đi, Thi Đại mỉm cười ngẩng đầu, mắt hạnh phản chiếu ánh nến lay động.
Nàng hé môi, muốn nói gì đó, Giang Bạch Nghiễn nghe không rõ.
Có lẽ thấy chàng không đáp lại, Thi Đại đứng dậy, đi đến trước mặt chàng.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||
Mùi hương hư vô mờ mịt bỗng rõ ràng, là hoa dành dành tản ra từ túi thơm mới của nàng.
Thi Đại hỏi:
“Sao nó cứ hay sợ chàng vậy nhỉ?”
Giang Bạch Nghiễn vô thức đáp:
“...Xin lỗi.”
Yết hầu chàng nhúc nhích.
Không chút dấu hiệu báo trước, Thi Đại giơ hai tay, ôm lấy cổ chàng.
Hương hoa dành dành ngang ngược xâm nhập, Giang Bạch Nghiễn ngước mắt, thấy gương mặt ửng hồng của nàng.
Như nhánh cây mùa xuân quấn quanh, chàng ngửi thấy mùi thơm như gần như xa.
Giang Bạch Nghiễn hoảng hốt mờ mịt, chàng trong giấc mộng vẫn thấy hoảng loạn.
Một lúc sau, Giang Bạch Nghiễn duỗi tay, ôm lấy eo nàng.
Là nơi chàng chưa từng chạm đến.
Trước đây khi ôm Thi Đại, Giang Bạch Nghiễn chỉ vòng quanh lưng nàng.
Như hứng lấy một vốc nước, chàng chẳng nói rõ được cảm giác cụ thể.
Thi Đại vẫn mỉm cười:
“Chàng muốn làm gì hả?”
Làm gì ư?
Giang Bạch Nghiễn trả lời theo bản năng:
“Không biết.”
Chạm vào, ôm ấp và liếm mút, toàn là những thứ Thi Đại đã dạy chàng.
Nếu chàng đáp cả ba thứ đều muốn, liệu có tham lam quá chăng.
Hai người cách nhau quá gần, hơi thở của Thi Đại len vào cổ chàng, vì lời đáp của chàng mà bật cười.
“Không sao đâu.”
Nàng cất lời:
“Ta dạy chàng nha.”
Giọng điệu giống hệt như lần đầu tiên họ ôm nhau trong họa cảnh.
Giang Bạch Nghiễn:
“Dạy ta chuyện gì?”
Thi Đại không đáp, đầu ngón tay hơi lạnh lẽo, lướt qua hõm cổ chàng.
Như lông vũ nhẹ nhàng, nơi nó lướt qua tê dại đến tận xương tủy.
Lòng bàn tay mướt mồ hôi, Giang Bạch Nghiễn khép hờ hai mắt:
“Thi Đại.”
Ngón trỏ đang đè lên gáy chàng dần dần trượt xuống, lướt qua sống lưng, đến vùng eo chàng.
Cách đó không lâu khi huyết cổ phát tác, Thi Đại từng chọc vào vị trí này, bảo chàng mẫn cảm.
Đây là một màn tái hiện khiến người ta choáng váng, trong mộng, Thi Đại đặt tay lên eo chàng, nhẹ nhàng vuốt ve.
Khoái cảm xa lạ có thể ép người ta phát điên, lồng ngực như có ngọn lửa thiêu đốt, toàn thân Giang Bạch Nghiễn nóng bừng, vô thức siết chặt tay áo nàng.
Chàng say đắm cảm nhận trong giờ phút này, cam nguyện đắm chìm bên trong.
Dã thú bị giam nơi đáy lòng ngo ngoe rục rịch, thử lộ nanh vuốt.
Giang Bạch Nghiễn chớp mắt, khom người ép về trước.
Thi Đại thuận thế ngồi lên giường, ngửa ra sau nằm xuống.
Nàng không buộc tóc, mái tóc đen nhánh tản ra như vẩy mực, tôn lên gò má trắng nõn tựa trăng rằm...
Ánh trăng chỉ trông nom một mình chàng.
Giang Bạch Nghiễn ngắm nghía tỉ mỉ từng tấc một.
Nàng khoác áo màu hồng đào, Giang Bạch Nghiễn đã từng thấy, một đoạn cổ tay trắng ngần lộ ra ngoài, sáng đến chói mắt.
Lên trên nữa là cần cổ thon dài, chiếc cằm nhỏ nhắn cùng đôi mắt mờ sương, xấu hổ e sợ mây mưa.
Thi Đại sẽ lộ ra biểu cảm này ư?
Đối diện nàng, chàng lại có sắc mặt thế nào?
Giang Bạch Nghiễn không nghĩ nhiều hơn nữa.
Chàng cúi người, chóp mũi cọ lên chóp mũi nàng, hôn lên vệt hồng nơi khóe mắt.
Ban đầu là sự thăm dò lướt qua rồi thôi, dần dần hóa thành liếm mút lưu luyến, từ mày mắt nàng tới chóp mũi, rồi lại đến đôi môi hơi hé mở kia.
Tiểu thuyết Thi Đại từng đọc có viết, môi đỏ kề sát, uyên ương tựa cổ thì thầm.
Thế nên Giang Bạch Nghiễn cũng cọ nhẹ nơi đỏ thắm ấy, duỗi đầu lưỡi ra như khi uống máu.
Hương hoa ngọt ngào.
Bên tai là tiếng thở được phóng đại vô hạn, nhịp tim xen lẫn quấn quýt, như đầm lầy ẩm ướt thoáng chốc nhấn chìm chàng.
Gò má thiếu nữ ửng hồng, như đóa hoa được phác họa từng nét bút, vài sợi tóc trước trán run rẩy.
Là nhụy hoa vì chàng mà lay động.
Giang Bạch Nghiễn khép ngón tay lại, bóp lấy vòng eo mảnh mai của nàng, đè Thi Đại vào lòng nhiều hơn nữa.
Gió thổi qua khung cửa sổ, bóng trăng như sóng nước dập dờn, ý xuân nồng đượm.
Đôi môi chạm nhau, trong tiếng thở dốc hỗn loạn, Giang Bạch Nghiễn nghe thấy mình se sẽ gọi nàng:
“...Đại Đại.”
Đại Đại.
Như một chú cá khát nước, chàng liếm vành môi, mút lấy nước ngọt của nàng từng chút một.
Ngồi tại cột sắt của địa ngục rút lưỡi, Thi Đại vươn vai.
Chẳng trách Giang Bạch Nghiễn mơ thấy ác mộng, ảo cảnh này đâu đâu cũng là ma quỷ và máu tươi, con người ở trong hoàn cảnh kiềm nén quá lâu, tất nhiên tiềm thức sẽ bị ảnh hưởng.
Sức lực của nàng vẫn dồi dào, nghỉ ngơi chưa bao lâu, lại trở về vẻ tràn đầy sức sống, nghiêng đầu nhìn Giang Bạch Nghiễn, không thấy gì khác thường.
Trừ việc thi thoảng hàng mi chàng run nhẹ.
Lần này hẳn không gặp ác mộng đâu nhỉ?
Nhân thời gian nghỉ ngơi, có thể hỏi thêm nhiều manh mối hơn.
Tránh nói chuyện đánh thức Giang Bạch Nghiễn, Thi Đại dời vị trí, đến gần những người khác hơn một chút.
Nhiếp Trảm là một người thích thể hiện, đang chơi biến hóa ảo thuật với Diêm Thanh Hoan và Thi Vân Thanh.
“Ta chỉ giỏi mấy trò vặt vãnh thôi, thuật ngôn linh chân chính vẫn phải xem Thư Thánh.”
Nhiếp Trảm mặt mày hớn hở:
“Ông ấy bản lĩnh cao cường, từng dùng một chữ trảm, chém đứt một ngọn núi, ôi chao, Thi tiểu thư!”
Động tác Thi Đại nhanh nhẹn gia nhập nhóm người, ngồi xuống bên cạnh Thi Vân Thanh:
“Ta đến để hỏi chuyện Trảm Tâm Đao.”
Diêm Thanh Hoan thò đầu ra:
“Giang Bạch Nghiễn đâu?”
Thi Đại duỗi ngón trỏ, làm tư thế im lặng:
“Chàng ấy ngủ rồi.”
Tròng mắt Thi Vân Thanh đảo quanh, liếc nhìn bóng người gầy gò kia.
Vậy mà Giang Bạch Nghiễn cũng thấy buồn ngủ ư?
Nhiếp Trảm rất có hứng thú với vụ án hôm nay:
“Trảm Tâm Đao mạnh lắm à?”
Diêm Thanh Hoan là người biết chuyện duy nhất, nhớ đến Giang Bạch Nghiễn, bèn nói nhỏ hơn:
“Cụ thể mạnh bao nhiêu thì ta không rõ...nhưng rất ghê gớm, mấy năm nay Trảm Tâm Đao giết không ít kẻ ác, trong đó có Tống Diên Võ đứng thứ tám trong bảng danh sĩ.”
Thi Đại:
“Bảng danh sĩ?”
Diêm Thanh Hoan cười:
“Việt Châu có một bảng xếp hạng khá phổ biến, trong đó là những kẻ mạnh nổi tiếng.”
Nhiếp Trảm gấp không chờ nổi:
“Thư Thánh của chúng ta xếp thứ mấy?”
“Trong bảng danh sĩ, chỉ có người ở khu vực Giang Nam.”
Diêm Thanh Hoan đáp:
“Đại Chiêu có quá nhiều hiệp sĩ tài ba, nếu thật sự xếp hạng toàn bộ, mấy trang giấy cũng không đủ.”
Hắn nói xong gãi đầu:
“Nghe nói có người từng làm bảng danh sĩ Đại Chiêu, kết quả ngày công bố, chỉ vì Thi đại nhân, Thư Thánh và tán nhân Huyền Đồng ai xếp thứ nhất thôi, đã khiến rất nhiều người chửi bới đánh nhau.”
Thư Thánh xứng đáng là kẻ mạnh trăm năm nay, rất nhiều đệ tử dưới trướng ông ấy, học trò trải khắp thiên hạ.
Thi Kính Thừa và tán nhân Huyền Đồng là nhân tài mới nổi trong đại chiến mười mấy năm trước.
Thi Kính Thừa thì không cần nói thêm, chỉ huy sứ Trấn Ách Ti do triều đình khâm phái, đao pháp tài ba, không ai sánh bằng.
Còn về tán nhân Huyền Đồng, Thi Đại chưa từng gặp người thật, chỉ nghe nói người này thẳng thắn tùy hứng, đao, kiếm, bùa, trận, gì cũng tinh thông.
Thư Thánh dạy bảo giải đáp nghi vấn, Thi Kính Thừa thu phục yêu ma, vị tán nhân Huyền Đồng kia lại chẳng có môn phái, không chịu trói buộc, quanh năm đi lại khắp sông núi.
Trong trận quyết chiến phong ấn yêu tà, chính ba người họ đã ngăn cơn sóng dữ, bảo vệ tính mạng cho ngàn vạn bách tính.
Nếu phải xếp hạng cho họ...
Thi Đại ngẫm nghĩ, quả thật sẽ gây ra trận chiến mắng chửi.
Diêm Thanh Hoan nói:
“Cho nên, bảng danh sĩ về sau chỉ còn lại Giang Nam thôi.”
Thi Đại cảm thấy thú vị:
“Trảm Tâm Đao xếp thứ mấy?”
“Thứ hai.”
Từ nhỏ Diêm Thanh Hoan đã hứng thú với những câu chuyện về hiệp sĩ, nhắc đến bảng danh sĩ, hắn thuộc nằm lòng:
“Trảm Tâm Đao rất nổi tiếng ở Việt Châu! Một là thành danh đã lâu, hành hiệp trượng nghĩa suốt hai mươi năm, hai là thực lực mạnh mẽ, giết rất nhiều kẻ ác.”
Nhiếp Trảm hỏi:
“Đứng nhất là ai?”
“Là một kiếm khách, có biệt danh Lăng Tiêu Quân.”
Diêm Thanh Hoan thốt chữ rõ ràng:
“Nói đến cũng trùng hợp, hai người đó đều che giấu thân phận kín kẽ, chẳng người nào hay biết họ là ai.”
Thi Vân Thanh ở bên cạnh yên tĩnh lắng nghe, không kiềm nổi tò mò:
“Lăng Tiêu Quân mạnh hơn Trảm Tâm Đao?”
“Khó nói lắm, hai người họ chưa từng đánh nhau.”
Diêm Thanh Hoan đáp:
“Sở dĩ Lăng Tiêu Quân xếp hạng cao hơn, là do...”
Hắn nhất thời nghẹn lời, gãi đầu.
Thi Đại bị khơi gợi lòng tò mò, cùng Thi Vân Thanh mở to mắt, tỷ đệ hai người nhìn hắn chăm chú.
Hàng mày cau chặt, Diêm Thanh Hoan chần chừ lên tiếng:
“Vì trong lòng rất nhiều người, hắn là sự tồn tại gần với thần thánh.”
Nhiếp Trảm:
“Thần ư?”
“Nói thế nào nhỉ, Trảm Tâm Đao đến rồi đi không thấy bóng dáng, chưa ai gặp qua.”
Diêm Thanh Hoan đáp:
“Lăng Tiêu Quân thì khác, ông ta cứu khổ cứu nạn, tiếp tế người nghèo, có thể nói là rất có tiếng ở Giang Nam, nhất là Việt Châu.”
Nhiếp Trảm nghe vậy ngạc nhiên, Thi Đại lại ngây ngẩn, nhớ đến một chuyện khác.
Trước khi Mạnh Kha đến Việt Châu đã từng nói, lần này bà và Thi Kính Thừa rời khỏi Trường An là để điều tra một gã thần côn.
Thần côn nổi tiếng Việt Châu...lẽ nào là Lăng Tiêu Quân?
Ông ta đã làm chuyện gì, đáng để Thi Kính Thừa phải ra mặt?
Nói đến chỗ thú vị, Diêm Thanh Hoan ngồi thẳng người dậy, đôi mắt tỏa sáng có thần.
“Rất nhiều người đã từng gặp Lăng Tiêu Quân.”
Diêm Thanh Hoan lên tiếng:
“Nghe họ miêu tả, Lăng Tiêu Quân khoác áo choàng trắng, cưỡi mây đạp gió, diện mạo bị mây mù che khuất không thấy rõ, phán đoán từ thân hình và giọng nói, là một nam nhân.”
Nhiếp Trảm nhướng mày:
“Chuyện này có gì khó đâu? Thuật che mắt thôi, thuật sĩ của thư viện Văn Uyên cũng làm được.”
“Nhưng bách tính không nghĩ vậy.”
Diêm Thanh Hoan lắc đầu:
“Thử nghĩ xem, cận kề cái chết, có người phủ đầy sương mây đến cứu huynh một mạng, thoạt trông tiên khí lượn lờ. Bách tính chưa từng thấy thuật sĩ nào lợi hại nhường ấy, hiển nhiên cho rằng mình đã gặp thần tiên.”
Nhiếp Trảm bị hắn thuyết phục:
“Ừm.”
“Danh tiếng của Lăng Tiêu Quân được lan truyền rộng rãi, là hơn mười năm trước.”
Diêm Thanh Hoan nhớ lại:
“Phần lớn người dân Giang Nam theo nghề kinh doanh, bị đám sơn tặc cướp bóc là chuyện thường tình.”
Hắn khựng lại một chốc, nhấn mạnh:
“Lăng Tiêu Quân đã tắm máu cả trăm đỉnh núi chỉ trong một đêm, giết hết đám sơn tặc làm chuyện ác, chẳng giữ lại một ai.”
Thi Đại giật mình:
“Độc như vậy?”
“Nghe nói ngay cả quan sai tra án cũng sợ đến ngây ngốc.”
Diêm Thanh Hoan cười khổ:
“Bách tính vô tội bị sơn tặc cướp bóc làm chứng, Lăng Tiêu Quân dựa vào sức mình, san bằng tất cả ngọn núi của Việt Châu.”
Trải qua trận chiến đó, ở Việt Châu này, không ai không biết danh tiếng của Lăng Tiêu Quân.
“Lão huynh kia.”
Nhiếp Trảm cảm khái từ tận đáy lòng:
“Lợi hại thật!”
Thi Vân Thanh rất thích nghe kể về người và việc thú vị, lạnh mặt giữ tư thế mở mắt chăm chú, chờ Diêm Thanh Hoan nói tiếp.
“Tôn thờ ông ta làm thần tiên, còn một nguyên nhân khác.”
Diêm Thanh Hoan nghĩ ngợi:
“Mỗi lần cứu người, Lăng Tiêu Quân sẽ hỏi người đó, có nguyện vọng gì muốn thực hiện không.”
Thi Đại thuận miệng hỏi:
“Ông ta có thể khiến tâm nguyện thành sự thật?”
“Nếu là điều ước mang lòng tham không đáy, Lăng Tiêu Quân sẽ rời đi ngay.”
Diêm Thanh Hoan nói:
“Nếu hợp tình hợp lý, ông ta sẽ cố hết sức hoàn thành. Nghe nói có một đứa bé hi vọng gặp lại mẫu thân đã qua đời của mình, Lăng Tiêu Quân thật sự giúp mẫu thân đứa bé kia hiện thân nửa canh giờ, tạm biệt đàng hoàng với cậu nhóc.”
Thi Đại vỡ lẽ:
“Huyễn thuật?”
Diêm Thanh Hoan:
“Hẳn là vậy.”
Lòng họ biết rõ, trên đời này nào có thuật pháp giúp người ta chết đi sống lại.
“Vừa cứu người, vừa thực hiện tâm nguyện.”
Nhiếp Trảm như có điều suy nghĩ:
“Ông ta thật sự coi mình là thần tiên à?”
Thi Đại rất để ý người đó:
“Cảm giác như...ông ta cố ý đắp nặn bản thân thành một vị thần?”
Cho nên khi Mạnh Kha đề cập, mới dùng từ “thần côn” này.
Thi Vân Thanh mù mờ:
“Ông ta có ý đồ gì?”
“Lăng Tiêu Quân không nhận thù lao của bách tính.”
Diêm Thanh Hoan nhún vai:
“Có lẽ là hưởng thụ cảm giác đó.”
“Chờ đã, kéo hơi xa rồi.”
Thi Đại giơ tay phải lên:
“Trảm Tâm Đao rốt cuộc là chuyện gì?”
Diêm Thanh Hoan cười, đôi mắt cong cong, nghiêm túc nói:
“Trảm Tâm Đao cũng là một nhân vật ghê gớm, nhưng khiêm tốn hơn Lăng Tiêu Quân nhiều. Vị này là hiệp sĩ chân chính, che giấu công danh, chỉ giết những kẻ gian ác.”
Thi Đại hỏi:
“Chẳng phải huynh nói Trảm Tâm Đao gần độ tuổi trung niên ư? Trong yến tiệc, có những ai tuổi tác tương đương?”
Diêm Thanh Hoan:
“Để ta nghĩ xem.”
Hắn rất đáng tin trong những việc quan trọng thế này, ngẫm nghĩ một lúc, nghiêm nghị nói:
“Bách Lý Lương, Bách Lý Cẩn, Bách Lý Mục của nhánh lẻ, dòng chính thì...”
Ánh mắt Diêm Thanh Hoan di chuyển, liếc về phía cách đó không xa:
“Vị kia.”
Diệp Vãn Hành.
Thi Đại nhìn qua, Diệp Vãn Hành đi bộ quá lâu, đang tựa vào cột sắt nghỉ ngơi.
Thị nữ Thanh Nhi mặt mày tái nhợt, run rẩy ngồi cạnh bà ta, tay trái cầm khăn lụa, lau mồ hôi lạnh trên trán cho Diệp Vãn Hành.
Phát giác ánh mắt của Thi Đại, Thanh Nhi chớp mắt, rụt rẻ mỉm cười với nàng.
“Đúng rồi.”
Diêm Thanh Hoan vỗ đầu:
“Còn có quản gia, tên...Ta nhớ là họ Tạ, mọi người gọi ông ta là Tạ Ngũ Lang.”
Nhà chủ nhân mời khách, tất nhiên quản gia phải hầu hạ bên người.
Thế nhưng đúng như Diêm Thanh Hoan đã nói, tất cả mọi người ở hiện trường đều sinh sống lâu dài tại Việt Châu, không phải lúc nào cũng xuất hiện khắp chốn Giang Nam được.
Đề tài này bị kẹt lại, Thi Đại quyết định đổi sang cái khác.
“Nhắc đến phóng hỏa.”
Nàng nhìn thoáng qua Diệp Vãn Hành tiều tụy, khẽ bảo:
“Mười mấy năm trước, khi gia chủ Bách Lý thị gặp nạn, chẳng phải cũng bị lửa thiêu sao?”
Diêm Thanh Hoan và Nhiếp Trảm đều là người thông minh, chẳng cần Thi Đại nói nhiều, đã hiểu ẩn ý của nàng.
Gia chủ qua đời, ai là người có lợi nhất?
Hiển nhiên là những kẻ khác của nhà Bách Lý luôn nhìn chằm chằm vào tiền tài và quyền lực kia.
Trượng phu Bách Lý Hoằng của Diệp Vãn Hành, bước lên vị trí gia chủ sau khi trưởng huynh qua đời.
Hai mắt Nhiếp Trảm lóe sáng, kích động hóng hớt:
“Bí mật nhà giàu? Không hổ là vọng tộc Việt Châu.”
Diêm Thanh Hoan:
“Thực ra...”
Hắn cũng liếc nhìn Diệp Vãn Hành đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bao gồm Thi Vân Thanh, cả bốn người như chuột đồng, ngầm hiểu mà lặng lẽ lại gần nhau hơn.
“Thực ra năm đó Bách Lý Sách gặp nạn, đã có lời đồn truyền ra, nói hung thủ là nhị đệ Bách Lý Hoằng của ông ấy.”
Diêm Thanh Hoan nhỏ tiếng kể:
“Nhưng lúc Bách Lý Sách xảy ra chuyện, khéo sao Bách Lý Hoằng đang tham gia một buổi yến tiệc, vô số cặp mắt nhìn chằm chằm ông ta, không thể gây án được.”
Thi Đại lặng lẽ bảo:
“Thuê sát thủ thì sao?”
Nhiếp Trảm thò đầu vào:
“Suy đoán này rất hợp lý.”
Cái đầu nhỏ của Thi Vân Thanh nhanh chóng suy nghĩ:
“Ừm...”
“Không có chứng cứ.”
Diêm Thanh Hoan thở dài:
“Nói tóm lại, ngần ấy năm trôi qua, dẫu có lời đồn bóng gió, Bách Lý Hoằng vẫn ngồi vững chắc ở vị trí gia chủ.”
Hắn dứt lời híp mắt:
“Nhưng mà...theo ta thấy, nói không chừng cái chết của Bách Lý Sách có liên quan đến Bách Lý Hoằng.”
Ở Việt Châu, Bách Lý thị tượng trưng cho tiền và quyền, chẳng ai dám nói nửa chữ trước mặt họ.
Nhiếp Trảm ngước mắt:
“Hửm?”
“Năm đó thứ sử Việt Châu vẫn luôn điều tra vụ án này.”
Diêm Thanh Hoan thoáng khựng lại:
“Cha nương ta có giao tình với ông ấy, từng nghe ông ấy nhắc đến, rất nghi ngờ Bách Lý Hoằng.”
Diêm gia là nhà giàu Việt Châu, qua lại với thứ sử, không phải chuyện lạ.
Chừng như nhớ lại chuyện gì đó, Diêm Thanh Hoan rùng mình.
“Mấy ngày sau...”
Giọng nói hắn nhỏ hơn, nhưng từng câu từng chữ lại rất rõ ràng:
“Thứ sử rơi xuống hồ, mất mạng.”
Thi Đại cau mày:
“Rơi xuống hồ?”
“Nói là tối đó uống rượu, đi bên bờ hồ, bất cẩn ngã xuống.”
Diêm Thanh Hoan rũ mắt, khẽ than:
“Quá mức trùng hợp.”
“Ý huynh là...”
Nhiếp Trảm lên tiếng:
“Thứ sử điều tra Bách Lý Hoằng, Bách Lý Hoằng vì muốn vĩnh viễn diệt trừ mối họa ngầm, nghĩ cách giết ông ấy?”
Diêm Thanh Hoan gật đầu:
“Nghe cha nương ta nói, vị thứ sử kia là quan tốt, nhiều lần xử lý án oan, liêm khiết trong sạch, từng cứu rất nhiều bách tính nghèo khó. Nếu ông ấy đã nghi ngờ Bách Lý Hoằng, chắc chắn sẽ điều tra đến cùng.”
Thi Vân Thanh khó hiểu:
“Chuyện Bách Lý Hoằng từng làm, và những người chết hôm nay, có liên quan gì với nhau?”
“Có lẽ...cái chết của thứ sử và gia chủ đời trước, không chỉ một mình Bách Lý Hoằng tham dự?”
Thi Đại nghiêm túc suy nghĩ:
“Sau khi Bách Lý Sách chết, không chỉ Bách Lý Hoằng, những kẻ khác trong tộc hoặc ít hoặc nhiều cũng chiếm được lợi ích?”
Diêm Thanh Hoan hoảng hốt giật mình, vỗ đùi bảo:
“Đúng đúng đúng! Bách Lý Lương, chính là cái vị bị điểm danh vào ngục rút lưỡi, ông ta xuất thân nhánh lẻ, là con thứ, rất được Bách Lý Hoằng trọng dụng.”
Hắn nhanh nhẹn bổ sung:
“Cả Bách Lý Tiêu chết ở địa ngục cột đồng nữa. Ông ta chẳng làm gì hết, thường xuyên ăn chơi đàng điếm, nhưng Bách Lý Hoằng vẫn chia vài cửa hàng cho ông ta.”
Nhiếp Trảm tổng kết một câu:
“Cùng một giuộc.”
Tiếc là nói đến cùng, tất cả cũng chỉ dựa vào suy đoán, họ không có chút manh mối nào về vụ án cũ đã xảy ra mười mấy năm trước.
Huống hồ dù biết những chuyện đó, cũng không đoán được hung thủ hôm nay là ai.
Thi Đại đau đầu xoa mi tâm.
“Ơ!”
Bỗng dưng nghe tiếng cười hưng phấn của Nhiếp Trảm:
“Mau nhìn phía bắc, có người đến!”
Thi Đại quay đầu, nhìn rõ người đến, mỉm cười rạng rỡ.
Dưới bóng râm của từng cột sắt, trong sắc điệu u ám kiềm nén, vài bóng dáng xinh đẹp đầy màu sắc cực kỳ chói mắt.
Huyễn thuật sư Tống Đình hai mắt nặng nề, vẫn bình tĩnh như cũ, sắc bén tựa mũi dao.
Thợ rối bóng Tần Tửu Tửu cúi đầu, chẳng biết đang nghĩ gì, kéo bạc trong tay lóe lên ánh sáng sắc lạnh.
Một nam nhân trung niên cau chặt mày, dễ nhận thấy đang mất kiên nhẫn, miệng lẩm bẩm gì đó, nghiến răng nghiến lợi.
Ông ta là người nhà Bách Lý, mặc áo gấm sang trọng, tay đeo ngọc ban chỉ, hoa văn chỉ vàng viền quanh ống tay áo thấp thoáng tầng sáng mỏng.
Dẫn đầu là Thẩm Lưu Sương khoác áo xanh.
Thi Đại bật dậy tại chỗ, muốn hớn hở gọi một tiếng tỷ tỷ, nhớ đến Giang Bạch Nghiễn đang say giấc, nhanh chóng im bặt, chạy lên nhào vào lòng Thẩm Lưu Sương.
Cô nương dáng người nhỏ nhắn, hương hoa dành dành đến gần, như chú chim non nhẹ nhàng linh hoạt.
Bị nàng nhào vào lòng, Thẩm Lưu Sương cười khẽ:
“Không bị thương chứ?”
“Không có.”
Thi Đại ngước mắt:
“Mọi người thì sao?”
Thẩm Lưu Sương lắc đầu:
“Nơi này không có gì nguy hiểm.”
Diệp Vãn Hành cũng nhìn người đến, liếc mắt muốn nói lại thôi.
Nam nhân y phục sang trọng nhìn vào mắt bà ta, miễn cưỡng nở nụ cười nhợt nhạt:
“Nhị tẩu, không sao chứ?”
Cổ tay Diệp Vãn Hành run nhẹ, ngay cả âm cuối cũng hơi khàn:
“Ừm.”
Thẩm Lưu Sương biết Thi Đại không quen ông ta, nhỏ tiếng giới thiệu:
“Đây là Bách Lý Cẩn của nhánh lẻ, kinh doanh vải vóc.”
“Đi lâu như vậy, sao vẫn chưa đến mắt trận?”
Bách Lý Cẩn mệt đến thở hổn hển:
“Chân ta sắp gãy rồi.”
Tống Đình lạnh lùng liếc ông ta, giọng điệu hờ hững:
“Là ông kiên quyết đòi đi theo chúng ta. Không muốn đi, ở lại chỗ này là xong.”
Sao mà được?
Tiếng kêu rên của đám ma quỷ dưới cột sắt quanh quẩn bên tai, mặt mày Bách Lý Cẩn không còn chút máu:
“Không được...không được! Ta đi theo các ngươi.”
Ông ta lau mồ hôi lạnh:
“Chỉ cần các ngươi bảo vệ ta, ra khỏi ảo cảnh, ta sẽ cho các người rất nhiều ngân phiếu.”
Tần Tửu Tửu vô cảm, thấy ông ta ồn ào phiền phức, nắm lấy kéo nhỏ, cắt một cái vào hư không ngay cái bóng của ông ta.
Tất nhiên chẳng có chuyện gì xảy ra hết.
Sự chú ý của Thi Đại lại ở chỗ khác:
“Mắt trận?”
“Tống công tử có chút hiểu biết về pháp trận.”
Thẩm Lưu Sương đáp:
“Hắn đoán được mắt trận, dẫn chúng ta đến đó phá trận.”
Huyễn thuật và ảo cảnh có chỗ tương tự, sau khi Tống Đình nghiên cứu huyễn thuật, đã từng lướt qua pháp trận có liên quan đến ảo cảnh.
Nhiếp Trảm sửng sốt, siết tay hoan hô:
“Giỏi lắm! Không hổ là người đánh thắng ta!”
Ồn quá.
Tần Tửu Tửu buồn bực ngán ngẩm, kéo bạc trong tay đóng rồi lại mở.
“Mọi người muốn đi cùng không?”
Thẩm Lưu Sương lên tiếng:
“Nếu đi thì theo chúng ta. Thời gian không còn sớm, nhân lúc ảo cảnh tầng một vẫn còn, phải nhanh chóng đến đó.”
Tất nhiên nhóm người Thi Đại muốn đi theo, Diệp Vãn Hành cũng không do dự, gật đầu đáp:
“Được.”
Để bà ta và Thanh Nhi ở lại, sẽ hoảng sợ đến mất nửa cái mạng.
“Giang Bạch Nghiễn đang nghỉ ngơi.”
Thi Đại chỉ về phía bóng dáng bên kia:
“Muội đi gọi chàng.”
Giang Bạch Nghiễn mà cũng cần nghỉ ngơi sao?
Thẩm Lưu Sương hơi ngạc nhiên:
“Được.”
Thi Đại xoay người, nhanh chóng đến gần góc nhỏ mà Giang Bạch Nghiễn chợp mắt.
Chàng vẫn chưa tỉnh, chẳng biết mơ thấy gì, mặt mày có vẻ nặng nề.
Nhịp thở hỗn loạn, đuôi mắt ửng đỏ.
Thi Đại vừa định lên tiếng, khoảnh khắc đến gần, thấy chàng bỗng dưng mở mắt.
Tầm mắt giao nhau.
Đôi mắt Giang Bạch Nghiễn có một thoáng thất thần, Thi Đại nhìn kỹ lại, bên trong là hơi nước mờ mịt.
Nàng ngẩn ngơ:
“Chàng lại gặp ác mộng hả?”
Giấc mơ kiều diễm đang ở trước mắt, kéo ra ác thú ẩn nấp dưới đáy lòng.
Giang Bạch Nghiễn nửa mơ nửa tỉnh, nhìn vào đôi mắt trong suốt của nàng.
Dã thú bị đẩy vào lồng giam.
Mắt hạnh, môi đỏ, hương hoa dành dành, vạt áo đỏ thắm, đường cong khuôn mặt xinh đẹp.
Lần đầu chàng rũ mắt, cõi lòng gần như lúng túng, chẳng dám nhìn nàng:
“Không có.”
“Ơ?”
Thi Đại đánh giá chàng một lượt:
“Vậy chàng...”
Nàng buộc miệng thốt lên:
“Trước khi ngủ, có thử nghĩ đến ta không?”
Giang Bạch Nghiễn nhắm mắt:
“Ừm.”
Thi Đại:
“Không mơ thấy ư?”
Giang Bạch Nghiễn: “...”
Cổ họng khô khốc.
Chàng rũ mắt, giọng nói hơi khàn:
“Xin lỗi.”
Thi Đại không hiểu ý chàng, nghe vậy bật cười:
“Có gì phải xin lỗi kia chứ? Không mơ thấy thì thôi vậy.”
Ánh mắt lướt qua khóe môi nàng, Giang Bạch Nghiễn ngắm nhìn chăm chú.
Chẳng nhớ nỗi cảm nhận trong mơ.
Sự vật chưa từng trải nghiệm, dẫu trong mộng, cũng khó lòng tưởng tượng ý vị phong nhã.
Thấy chàng thất thần, Thi Đại duỗi tay, huơ trước mặt Giang Bạch Nghiễn:
“Chàng ổn không? Bị ác mộng dọa rồi?”
Giang Bạch Nghiễn bình ổn nỗi lòng:
“Không sao.”
Nhìn chàng thế này không giống mộng đẹp.
Thi Đại nghiêm túc, thề thốt đảm bảo:
“Sau này chàng cứ thử cách đó nhiều hơn nha, cũng phải thành công chứ...Hay là, nghĩ lâu thêm chút nữa?”
Cứ cảm thấy lời này có nghĩa khác, Thi Đại nhanh chóng bổ sung:
“Không phải nghĩ đến ta đâu. Thế gian này còn rất nhiều thứ thú vị xinh đẹp nhường ấy, chàng thường xuyên nghĩ đến, sẽ không mơ thấy ác mộng nữa.”
Chàng chẳng thể nghĩ lâu hơn, cũng không dám nghĩ lâu hơn được.
Nhìn nàng chăm chú một lúc, cuối cùng Giang Bạch Nghiễn đáp:
“Ừm.”
Hơi mím môi, chàng lặng lẽ liếm qua.
Che giấu ướt át quyến rũ dưới đáy mắt, Giang Bạch Nghiễn khẽ nói:
“Sau này, sẽ nghĩ đến nàng lâu hơn một chút.”
...Hửm?
Thi Đại ngẩn ngơ, bỗng ngước mắt, cố ép khóe môi đang nhếch xuống, thế nhưng vẫn cứ cong lên, nàng nhìn sang nơi khác:
“Được đó.”
Mọi thứ trong mộng đều mơ hồ, ánh nến mờ nhạt, không hề chân thực.
Thi Đại ngồi trước giường, ôm lấy hồ ly trắng luôn đi theo nàng, bị đuôi hồ ly lướt qua cằm, vui vẻ bật cười.
Tiếng cười giòn giã, sống động, như chuông bạc ngân vang, khiến Giang Bạch Nghiễn tỉnh táo hơn đôi phần.
Hồ ly trắng liếc thấy Giang Bạch Nghiễn, nhảy khỏi lòng Thi Đại, vội vã chạy mất.
Vạn vật Đại Chiêu đều có linh tính, con hồ ly này rất sợ chàng, hoặc nên nói, tất cả động vật thấy chàng, đều cảnh giác bỏ trốn.
Nguyên nhân là do sát ý từ tận xương cốt của Giang Bạch Nghiễn.
Ở phương diện nào đó, bản năng động vật nhạy bén hơn con người nhiều.
Thấy hồ ly trắng bỏ đi, Thi Đại mỉm cười ngẩng đầu, mắt hạnh phản chiếu ánh nến lay động.
Nàng hé môi, muốn nói gì đó, Giang Bạch Nghiễn nghe không rõ.
Có lẽ thấy chàng không đáp lại, Thi Đại đứng dậy, đi đến trước mặt chàng.
||||| Truyện đề cử: Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu |||||
Mùi hương hư vô mờ mịt bỗng rõ ràng, là hoa dành dành tản ra từ túi thơm mới của nàng.
Thi Đại hỏi:
“Sao nó cứ hay sợ chàng vậy nhỉ?”
Giang Bạch Nghiễn vô thức đáp:
“...Xin lỗi.”
Yết hầu chàng nhúc nhích.
Không chút dấu hiệu báo trước, Thi Đại giơ hai tay, ôm lấy cổ chàng.
Hương hoa dành dành ngang ngược xâm nhập, Giang Bạch Nghiễn ngước mắt, thấy gương mặt ửng hồng của nàng.
Như nhánh cây mùa xuân quấn quanh, chàng ngửi thấy mùi thơm như gần như xa.
Giang Bạch Nghiễn hoảng hốt mờ mịt, chàng trong giấc mộng vẫn thấy hoảng loạn.
Một lúc sau, Giang Bạch Nghiễn duỗi tay, ôm lấy eo nàng.
Là nơi chàng chưa từng chạm đến.
Trước đây khi ôm Thi Đại, Giang Bạch Nghiễn chỉ vòng quanh lưng nàng.
Như hứng lấy một vốc nước, chàng chẳng nói rõ được cảm giác cụ thể.
Thi Đại vẫn mỉm cười:
“Chàng muốn làm gì hả?”
Làm gì ư?
Giang Bạch Nghiễn trả lời theo bản năng:
“Không biết.”
Chạm vào, ôm ấp và liếm mút, toàn là những thứ Thi Đại đã dạy chàng.
Nếu chàng đáp cả ba thứ đều muốn, liệu có tham lam quá chăng.
Hai người cách nhau quá gần, hơi thở của Thi Đại len vào cổ chàng, vì lời đáp của chàng mà bật cười.
“Không sao đâu.”
Nàng cất lời:
“Ta dạy chàng nha.”
Giọng điệu giống hệt như lần đầu tiên họ ôm nhau trong họa cảnh.
Giang Bạch Nghiễn:
“Dạy ta chuyện gì?”
Thi Đại không đáp, đầu ngón tay hơi lạnh lẽo, lướt qua hõm cổ chàng.
Như lông vũ nhẹ nhàng, nơi nó lướt qua tê dại đến tận xương tủy.
Lòng bàn tay mướt mồ hôi, Giang Bạch Nghiễn khép hờ hai mắt:
“Thi Đại.”
Ngón trỏ đang đè lên gáy chàng dần dần trượt xuống, lướt qua sống lưng, đến vùng eo chàng.
Cách đó không lâu khi huyết cổ phát tác, Thi Đại từng chọc vào vị trí này, bảo chàng mẫn cảm.
Đây là một màn tái hiện khiến người ta choáng váng, trong mộng, Thi Đại đặt tay lên eo chàng, nhẹ nhàng vuốt ve.
Khoái cảm xa lạ có thể ép người ta phát điên, lồng ngực như có ngọn lửa thiêu đốt, toàn thân Giang Bạch Nghiễn nóng bừng, vô thức siết chặt tay áo nàng.
Chàng say đắm cảm nhận trong giờ phút này, cam nguyện đắm chìm bên trong.
Dã thú bị giam nơi đáy lòng ngo ngoe rục rịch, thử lộ nanh vuốt.
Giang Bạch Nghiễn chớp mắt, khom người ép về trước.
Thi Đại thuận thế ngồi lên giường, ngửa ra sau nằm xuống.
Nàng không buộc tóc, mái tóc đen nhánh tản ra như vẩy mực, tôn lên gò má trắng nõn tựa trăng rằm...
Ánh trăng chỉ trông nom một mình chàng.
Giang Bạch Nghiễn ngắm nghía tỉ mỉ từng tấc một.
Nàng khoác áo màu hồng đào, Giang Bạch Nghiễn đã từng thấy, một đoạn cổ tay trắng ngần lộ ra ngoài, sáng đến chói mắt.
Lên trên nữa là cần cổ thon dài, chiếc cằm nhỏ nhắn cùng đôi mắt mờ sương, xấu hổ e sợ mây mưa.
Thi Đại sẽ lộ ra biểu cảm này ư?
Đối diện nàng, chàng lại có sắc mặt thế nào?
Giang Bạch Nghiễn không nghĩ nhiều hơn nữa.
Chàng cúi người, chóp mũi cọ lên chóp mũi nàng, hôn lên vệt hồng nơi khóe mắt.
Ban đầu là sự thăm dò lướt qua rồi thôi, dần dần hóa thành liếm mút lưu luyến, từ mày mắt nàng tới chóp mũi, rồi lại đến đôi môi hơi hé mở kia.
Tiểu thuyết Thi Đại từng đọc có viết, môi đỏ kề sát, uyên ương tựa cổ thì thầm.
Thế nên Giang Bạch Nghiễn cũng cọ nhẹ nơi đỏ thắm ấy, duỗi đầu lưỡi ra như khi uống máu.
Hương hoa ngọt ngào.
Bên tai là tiếng thở được phóng đại vô hạn, nhịp tim xen lẫn quấn quýt, như đầm lầy ẩm ướt thoáng chốc nhấn chìm chàng.
Gò má thiếu nữ ửng hồng, như đóa hoa được phác họa từng nét bút, vài sợi tóc trước trán run rẩy.
Là nhụy hoa vì chàng mà lay động.
Giang Bạch Nghiễn khép ngón tay lại, bóp lấy vòng eo mảnh mai của nàng, đè Thi Đại vào lòng nhiều hơn nữa.
Gió thổi qua khung cửa sổ, bóng trăng như sóng nước dập dờn, ý xuân nồng đượm.
Đôi môi chạm nhau, trong tiếng thở dốc hỗn loạn, Giang Bạch Nghiễn nghe thấy mình se sẽ gọi nàng:
“...Đại Đại.”
Đại Đại.
Như một chú cá khát nước, chàng liếm vành môi, mút lấy nước ngọt của nàng từng chút một.
Ngồi tại cột sắt của địa ngục rút lưỡi, Thi Đại vươn vai.
Chẳng trách Giang Bạch Nghiễn mơ thấy ác mộng, ảo cảnh này đâu đâu cũng là ma quỷ và máu tươi, con người ở trong hoàn cảnh kiềm nén quá lâu, tất nhiên tiềm thức sẽ bị ảnh hưởng.
Sức lực của nàng vẫn dồi dào, nghỉ ngơi chưa bao lâu, lại trở về vẻ tràn đầy sức sống, nghiêng đầu nhìn Giang Bạch Nghiễn, không thấy gì khác thường.
Trừ việc thi thoảng hàng mi chàng run nhẹ.
Lần này hẳn không gặp ác mộng đâu nhỉ?
Nhân thời gian nghỉ ngơi, có thể hỏi thêm nhiều manh mối hơn.
Tránh nói chuyện đánh thức Giang Bạch Nghiễn, Thi Đại dời vị trí, đến gần những người khác hơn một chút.
Nhiếp Trảm là một người thích thể hiện, đang chơi biến hóa ảo thuật với Diêm Thanh Hoan và Thi Vân Thanh.
“Ta chỉ giỏi mấy trò vặt vãnh thôi, thuật ngôn linh chân chính vẫn phải xem Thư Thánh.”
Nhiếp Trảm mặt mày hớn hở:
“Ông ấy bản lĩnh cao cường, từng dùng một chữ trảm, chém đứt một ngọn núi, ôi chao, Thi tiểu thư!”
Động tác Thi Đại nhanh nhẹn gia nhập nhóm người, ngồi xuống bên cạnh Thi Vân Thanh:
“Ta đến để hỏi chuyện Trảm Tâm Đao.”
Diêm Thanh Hoan thò đầu ra:
“Giang Bạch Nghiễn đâu?”
Thi Đại duỗi ngón trỏ, làm tư thế im lặng:
“Chàng ấy ngủ rồi.”
Tròng mắt Thi Vân Thanh đảo quanh, liếc nhìn bóng người gầy gò kia.
Vậy mà Giang Bạch Nghiễn cũng thấy buồn ngủ ư?
Nhiếp Trảm rất có hứng thú với vụ án hôm nay:
“Trảm Tâm Đao mạnh lắm à?”
Diêm Thanh Hoan là người biết chuyện duy nhất, nhớ đến Giang Bạch Nghiễn, bèn nói nhỏ hơn:
“Cụ thể mạnh bao nhiêu thì ta không rõ...nhưng rất ghê gớm, mấy năm nay Trảm Tâm Đao giết không ít kẻ ác, trong đó có Tống Diên Võ đứng thứ tám trong bảng danh sĩ.”
Thi Đại:
“Bảng danh sĩ?”
Diêm Thanh Hoan cười:
“Việt Châu có một bảng xếp hạng khá phổ biến, trong đó là những kẻ mạnh nổi tiếng.”
Nhiếp Trảm gấp không chờ nổi:
“Thư Thánh của chúng ta xếp thứ mấy?”
“Trong bảng danh sĩ, chỉ có người ở khu vực Giang Nam.”
Diêm Thanh Hoan đáp:
“Đại Chiêu có quá nhiều hiệp sĩ tài ba, nếu thật sự xếp hạng toàn bộ, mấy trang giấy cũng không đủ.”
Hắn nói xong gãi đầu:
“Nghe nói có người từng làm bảng danh sĩ Đại Chiêu, kết quả ngày công bố, chỉ vì Thi đại nhân, Thư Thánh và tán nhân Huyền Đồng ai xếp thứ nhất thôi, đã khiến rất nhiều người chửi bới đánh nhau.”
Thư Thánh xứng đáng là kẻ mạnh trăm năm nay, rất nhiều đệ tử dưới trướng ông ấy, học trò trải khắp thiên hạ.
Thi Kính Thừa và tán nhân Huyền Đồng là nhân tài mới nổi trong đại chiến mười mấy năm trước.
Thi Kính Thừa thì không cần nói thêm, chỉ huy sứ Trấn Ách Ti do triều đình khâm phái, đao pháp tài ba, không ai sánh bằng.
Còn về tán nhân Huyền Đồng, Thi Đại chưa từng gặp người thật, chỉ nghe nói người này thẳng thắn tùy hứng, đao, kiếm, bùa, trận, gì cũng tinh thông.
Thư Thánh dạy bảo giải đáp nghi vấn, Thi Kính Thừa thu phục yêu ma, vị tán nhân Huyền Đồng kia lại chẳng có môn phái, không chịu trói buộc, quanh năm đi lại khắp sông núi.
Trong trận quyết chiến phong ấn yêu tà, chính ba người họ đã ngăn cơn sóng dữ, bảo vệ tính mạng cho ngàn vạn bách tính.
Nếu phải xếp hạng cho họ...
Thi Đại ngẫm nghĩ, quả thật sẽ gây ra trận chiến mắng chửi.
Diêm Thanh Hoan nói:
“Cho nên, bảng danh sĩ về sau chỉ còn lại Giang Nam thôi.”
Thi Đại cảm thấy thú vị:
“Trảm Tâm Đao xếp thứ mấy?”
“Thứ hai.”
Từ nhỏ Diêm Thanh Hoan đã hứng thú với những câu chuyện về hiệp sĩ, nhắc đến bảng danh sĩ, hắn thuộc nằm lòng:
“Trảm Tâm Đao rất nổi tiếng ở Việt Châu! Một là thành danh đã lâu, hành hiệp trượng nghĩa suốt hai mươi năm, hai là thực lực mạnh mẽ, giết rất nhiều kẻ ác.”
Nhiếp Trảm hỏi:
“Đứng nhất là ai?”
“Là một kiếm khách, có biệt danh Lăng Tiêu Quân.”
Diêm Thanh Hoan thốt chữ rõ ràng:
“Nói đến cũng trùng hợp, hai người đó đều che giấu thân phận kín kẽ, chẳng người nào hay biết họ là ai.”
Thi Vân Thanh ở bên cạnh yên tĩnh lắng nghe, không kiềm nổi tò mò:
“Lăng Tiêu Quân mạnh hơn Trảm Tâm Đao?”
“Khó nói lắm, hai người họ chưa từng đánh nhau.”
Diêm Thanh Hoan đáp:
“Sở dĩ Lăng Tiêu Quân xếp hạng cao hơn, là do...”
Hắn nhất thời nghẹn lời, gãi đầu.
Thi Đại bị khơi gợi lòng tò mò, cùng Thi Vân Thanh mở to mắt, tỷ đệ hai người nhìn hắn chăm chú.
Hàng mày cau chặt, Diêm Thanh Hoan chần chừ lên tiếng:
“Vì trong lòng rất nhiều người, hắn là sự tồn tại gần với thần thánh.”
Nhiếp Trảm:
“Thần ư?”
“Nói thế nào nhỉ, Trảm Tâm Đao đến rồi đi không thấy bóng dáng, chưa ai gặp qua.”
Diêm Thanh Hoan đáp:
“Lăng Tiêu Quân thì khác, ông ta cứu khổ cứu nạn, tiếp tế người nghèo, có thể nói là rất có tiếng ở Giang Nam, nhất là Việt Châu.”
Nhiếp Trảm nghe vậy ngạc nhiên, Thi Đại lại ngây ngẩn, nhớ đến một chuyện khác.
Trước khi Mạnh Kha đến Việt Châu đã từng nói, lần này bà và Thi Kính Thừa rời khỏi Trường An là để điều tra một gã thần côn.
Thần côn nổi tiếng Việt Châu...lẽ nào là Lăng Tiêu Quân?
Ông ta đã làm chuyện gì, đáng để Thi Kính Thừa phải ra mặt?
Nói đến chỗ thú vị, Diêm Thanh Hoan ngồi thẳng người dậy, đôi mắt tỏa sáng có thần.
“Rất nhiều người đã từng gặp Lăng Tiêu Quân.”
Diêm Thanh Hoan lên tiếng:
“Nghe họ miêu tả, Lăng Tiêu Quân khoác áo choàng trắng, cưỡi mây đạp gió, diện mạo bị mây mù che khuất không thấy rõ, phán đoán từ thân hình và giọng nói, là một nam nhân.”
Nhiếp Trảm nhướng mày:
“Chuyện này có gì khó đâu? Thuật che mắt thôi, thuật sĩ của thư viện Văn Uyên cũng làm được.”
“Nhưng bách tính không nghĩ vậy.”
Diêm Thanh Hoan lắc đầu:
“Thử nghĩ xem, cận kề cái chết, có người phủ đầy sương mây đến cứu huynh một mạng, thoạt trông tiên khí lượn lờ. Bách tính chưa từng thấy thuật sĩ nào lợi hại nhường ấy, hiển nhiên cho rằng mình đã gặp thần tiên.”
Nhiếp Trảm bị hắn thuyết phục:
“Ừm.”
“Danh tiếng của Lăng Tiêu Quân được lan truyền rộng rãi, là hơn mười năm trước.”
Diêm Thanh Hoan nhớ lại:
“Phần lớn người dân Giang Nam theo nghề kinh doanh, bị đám sơn tặc cướp bóc là chuyện thường tình.”
Hắn khựng lại một chốc, nhấn mạnh:
“Lăng Tiêu Quân đã tắm máu cả trăm đỉnh núi chỉ trong một đêm, giết hết đám sơn tặc làm chuyện ác, chẳng giữ lại một ai.”
Thi Đại giật mình:
“Độc như vậy?”
“Nghe nói ngay cả quan sai tra án cũng sợ đến ngây ngốc.”
Diêm Thanh Hoan cười khổ:
“Bách tính vô tội bị sơn tặc cướp bóc làm chứng, Lăng Tiêu Quân dựa vào sức mình, san bằng tất cả ngọn núi của Việt Châu.”
Trải qua trận chiến đó, ở Việt Châu này, không ai không biết danh tiếng của Lăng Tiêu Quân.
“Lão huynh kia.”
Nhiếp Trảm cảm khái từ tận đáy lòng:
“Lợi hại thật!”
Thi Vân Thanh rất thích nghe kể về người và việc thú vị, lạnh mặt giữ tư thế mở mắt chăm chú, chờ Diêm Thanh Hoan nói tiếp.
“Tôn thờ ông ta làm thần tiên, còn một nguyên nhân khác.”
Diêm Thanh Hoan nghĩ ngợi:
“Mỗi lần cứu người, Lăng Tiêu Quân sẽ hỏi người đó, có nguyện vọng gì muốn thực hiện không.”
Thi Đại thuận miệng hỏi:
“Ông ta có thể khiến tâm nguyện thành sự thật?”
“Nếu là điều ước mang lòng tham không đáy, Lăng Tiêu Quân sẽ rời đi ngay.”
Diêm Thanh Hoan nói:
“Nếu hợp tình hợp lý, ông ta sẽ cố hết sức hoàn thành. Nghe nói có một đứa bé hi vọng gặp lại mẫu thân đã qua đời của mình, Lăng Tiêu Quân thật sự giúp mẫu thân đứa bé kia hiện thân nửa canh giờ, tạm biệt đàng hoàng với cậu nhóc.”
Thi Đại vỡ lẽ:
“Huyễn thuật?”
Diêm Thanh Hoan:
“Hẳn là vậy.”
Lòng họ biết rõ, trên đời này nào có thuật pháp giúp người ta chết đi sống lại.
“Vừa cứu người, vừa thực hiện tâm nguyện.”
Nhiếp Trảm như có điều suy nghĩ:
“Ông ta thật sự coi mình là thần tiên à?”
Thi Đại rất để ý người đó:
“Cảm giác như...ông ta cố ý đắp nặn bản thân thành một vị thần?”
Cho nên khi Mạnh Kha đề cập, mới dùng từ “thần côn” này.
Thi Vân Thanh mù mờ:
“Ông ta có ý đồ gì?”
“Lăng Tiêu Quân không nhận thù lao của bách tính.”
Diêm Thanh Hoan nhún vai:
“Có lẽ là hưởng thụ cảm giác đó.”
“Chờ đã, kéo hơi xa rồi.”
Thi Đại giơ tay phải lên:
“Trảm Tâm Đao rốt cuộc là chuyện gì?”
Diêm Thanh Hoan cười, đôi mắt cong cong, nghiêm túc nói:
“Trảm Tâm Đao cũng là một nhân vật ghê gớm, nhưng khiêm tốn hơn Lăng Tiêu Quân nhiều. Vị này là hiệp sĩ chân chính, che giấu công danh, chỉ giết những kẻ gian ác.”
Thi Đại hỏi:
“Chẳng phải huynh nói Trảm Tâm Đao gần độ tuổi trung niên ư? Trong yến tiệc, có những ai tuổi tác tương đương?”
Diêm Thanh Hoan:
“Để ta nghĩ xem.”
Hắn rất đáng tin trong những việc quan trọng thế này, ngẫm nghĩ một lúc, nghiêm nghị nói:
“Bách Lý Lương, Bách Lý Cẩn, Bách Lý Mục của nhánh lẻ, dòng chính thì...”
Ánh mắt Diêm Thanh Hoan di chuyển, liếc về phía cách đó không xa:
“Vị kia.”
Diệp Vãn Hành.
Thi Đại nhìn qua, Diệp Vãn Hành đi bộ quá lâu, đang tựa vào cột sắt nghỉ ngơi.
Thị nữ Thanh Nhi mặt mày tái nhợt, run rẩy ngồi cạnh bà ta, tay trái cầm khăn lụa, lau mồ hôi lạnh trên trán cho Diệp Vãn Hành.
Phát giác ánh mắt của Thi Đại, Thanh Nhi chớp mắt, rụt rẻ mỉm cười với nàng.
“Đúng rồi.”
Diêm Thanh Hoan vỗ đầu:
“Còn có quản gia, tên...Ta nhớ là họ Tạ, mọi người gọi ông ta là Tạ Ngũ Lang.”
Nhà chủ nhân mời khách, tất nhiên quản gia phải hầu hạ bên người.
Thế nhưng đúng như Diêm Thanh Hoan đã nói, tất cả mọi người ở hiện trường đều sinh sống lâu dài tại Việt Châu, không phải lúc nào cũng xuất hiện khắp chốn Giang Nam được.
Đề tài này bị kẹt lại, Thi Đại quyết định đổi sang cái khác.
“Nhắc đến phóng hỏa.”
Nàng nhìn thoáng qua Diệp Vãn Hành tiều tụy, khẽ bảo:
“Mười mấy năm trước, khi gia chủ Bách Lý thị gặp nạn, chẳng phải cũng bị lửa thiêu sao?”
Diêm Thanh Hoan và Nhiếp Trảm đều là người thông minh, chẳng cần Thi Đại nói nhiều, đã hiểu ẩn ý của nàng.
Gia chủ qua đời, ai là người có lợi nhất?
Hiển nhiên là những kẻ khác của nhà Bách Lý luôn nhìn chằm chằm vào tiền tài và quyền lực kia.
Trượng phu Bách Lý Hoằng của Diệp Vãn Hành, bước lên vị trí gia chủ sau khi trưởng huynh qua đời.
Hai mắt Nhiếp Trảm lóe sáng, kích động hóng hớt:
“Bí mật nhà giàu? Không hổ là vọng tộc Việt Châu.”
Diêm Thanh Hoan:
“Thực ra...”
Hắn cũng liếc nhìn Diệp Vãn Hành đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Bao gồm Thi Vân Thanh, cả bốn người như chuột đồng, ngầm hiểu mà lặng lẽ lại gần nhau hơn.
“Thực ra năm đó Bách Lý Sách gặp nạn, đã có lời đồn truyền ra, nói hung thủ là nhị đệ Bách Lý Hoằng của ông ấy.”
Diêm Thanh Hoan nhỏ tiếng kể:
“Nhưng lúc Bách Lý Sách xảy ra chuyện, khéo sao Bách Lý Hoằng đang tham gia một buổi yến tiệc, vô số cặp mắt nhìn chằm chằm ông ta, không thể gây án được.”
Thi Đại lặng lẽ bảo:
“Thuê sát thủ thì sao?”
Nhiếp Trảm thò đầu vào:
“Suy đoán này rất hợp lý.”
Cái đầu nhỏ của Thi Vân Thanh nhanh chóng suy nghĩ:
“Ừm...”
“Không có chứng cứ.”
Diêm Thanh Hoan thở dài:
“Nói tóm lại, ngần ấy năm trôi qua, dẫu có lời đồn bóng gió, Bách Lý Hoằng vẫn ngồi vững chắc ở vị trí gia chủ.”
Hắn dứt lời híp mắt:
“Nhưng mà...theo ta thấy, nói không chừng cái chết của Bách Lý Sách có liên quan đến Bách Lý Hoằng.”
Ở Việt Châu, Bách Lý thị tượng trưng cho tiền và quyền, chẳng ai dám nói nửa chữ trước mặt họ.
Nhiếp Trảm ngước mắt:
“Hửm?”
“Năm đó thứ sử Việt Châu vẫn luôn điều tra vụ án này.”
Diêm Thanh Hoan thoáng khựng lại:
“Cha nương ta có giao tình với ông ấy, từng nghe ông ấy nhắc đến, rất nghi ngờ Bách Lý Hoằng.”
Diêm gia là nhà giàu Việt Châu, qua lại với thứ sử, không phải chuyện lạ.
Chừng như nhớ lại chuyện gì đó, Diêm Thanh Hoan rùng mình.
“Mấy ngày sau...”
Giọng nói hắn nhỏ hơn, nhưng từng câu từng chữ lại rất rõ ràng:
“Thứ sử rơi xuống hồ, mất mạng.”
Thi Đại cau mày:
“Rơi xuống hồ?”
“Nói là tối đó uống rượu, đi bên bờ hồ, bất cẩn ngã xuống.”
Diêm Thanh Hoan rũ mắt, khẽ than:
“Quá mức trùng hợp.”
“Ý huynh là...”
Nhiếp Trảm lên tiếng:
“Thứ sử điều tra Bách Lý Hoằng, Bách Lý Hoằng vì muốn vĩnh viễn diệt trừ mối họa ngầm, nghĩ cách giết ông ấy?”
Diêm Thanh Hoan gật đầu:
“Nghe cha nương ta nói, vị thứ sử kia là quan tốt, nhiều lần xử lý án oan, liêm khiết trong sạch, từng cứu rất nhiều bách tính nghèo khó. Nếu ông ấy đã nghi ngờ Bách Lý Hoằng, chắc chắn sẽ điều tra đến cùng.”
Thi Vân Thanh khó hiểu:
“Chuyện Bách Lý Hoằng từng làm, và những người chết hôm nay, có liên quan gì với nhau?”
“Có lẽ...cái chết của thứ sử và gia chủ đời trước, không chỉ một mình Bách Lý Hoằng tham dự?”
Thi Đại nghiêm túc suy nghĩ:
“Sau khi Bách Lý Sách chết, không chỉ Bách Lý Hoằng, những kẻ khác trong tộc hoặc ít hoặc nhiều cũng chiếm được lợi ích?”
Diêm Thanh Hoan hoảng hốt giật mình, vỗ đùi bảo:
“Đúng đúng đúng! Bách Lý Lương, chính là cái vị bị điểm danh vào ngục rút lưỡi, ông ta xuất thân nhánh lẻ, là con thứ, rất được Bách Lý Hoằng trọng dụng.”
Hắn nhanh nhẹn bổ sung:
“Cả Bách Lý Tiêu chết ở địa ngục cột đồng nữa. Ông ta chẳng làm gì hết, thường xuyên ăn chơi đàng điếm, nhưng Bách Lý Hoằng vẫn chia vài cửa hàng cho ông ta.”
Nhiếp Trảm tổng kết một câu:
“Cùng một giuộc.”
Tiếc là nói đến cùng, tất cả cũng chỉ dựa vào suy đoán, họ không có chút manh mối nào về vụ án cũ đã xảy ra mười mấy năm trước.
Huống hồ dù biết những chuyện đó, cũng không đoán được hung thủ hôm nay là ai.
Thi Đại đau đầu xoa mi tâm.
“Ơ!”
Bỗng dưng nghe tiếng cười hưng phấn của Nhiếp Trảm:
“Mau nhìn phía bắc, có người đến!”
Thi Đại quay đầu, nhìn rõ người đến, mỉm cười rạng rỡ.
Dưới bóng râm của từng cột sắt, trong sắc điệu u ám kiềm nén, vài bóng dáng xinh đẹp đầy màu sắc cực kỳ chói mắt.
Huyễn thuật sư Tống Đình hai mắt nặng nề, vẫn bình tĩnh như cũ, sắc bén tựa mũi dao.
Thợ rối bóng Tần Tửu Tửu cúi đầu, chẳng biết đang nghĩ gì, kéo bạc trong tay lóe lên ánh sáng sắc lạnh.
Một nam nhân trung niên cau chặt mày, dễ nhận thấy đang mất kiên nhẫn, miệng lẩm bẩm gì đó, nghiến răng nghiến lợi.
Ông ta là người nhà Bách Lý, mặc áo gấm sang trọng, tay đeo ngọc ban chỉ, hoa văn chỉ vàng viền quanh ống tay áo thấp thoáng tầng sáng mỏng.
Dẫn đầu là Thẩm Lưu Sương khoác áo xanh.
Thi Đại bật dậy tại chỗ, muốn hớn hở gọi một tiếng tỷ tỷ, nhớ đến Giang Bạch Nghiễn đang say giấc, nhanh chóng im bặt, chạy lên nhào vào lòng Thẩm Lưu Sương.
Cô nương dáng người nhỏ nhắn, hương hoa dành dành đến gần, như chú chim non nhẹ nhàng linh hoạt.
Bị nàng nhào vào lòng, Thẩm Lưu Sương cười khẽ:
“Không bị thương chứ?”
“Không có.”
Thi Đại ngước mắt:
“Mọi người thì sao?”
Thẩm Lưu Sương lắc đầu:
“Nơi này không có gì nguy hiểm.”
Diệp Vãn Hành cũng nhìn người đến, liếc mắt muốn nói lại thôi.
Nam nhân y phục sang trọng nhìn vào mắt bà ta, miễn cưỡng nở nụ cười nhợt nhạt:
“Nhị tẩu, không sao chứ?”
Cổ tay Diệp Vãn Hành run nhẹ, ngay cả âm cuối cũng hơi khàn:
“Ừm.”
Thẩm Lưu Sương biết Thi Đại không quen ông ta, nhỏ tiếng giới thiệu:
“Đây là Bách Lý Cẩn của nhánh lẻ, kinh doanh vải vóc.”
“Đi lâu như vậy, sao vẫn chưa đến mắt trận?”
Bách Lý Cẩn mệt đến thở hổn hển:
“Chân ta sắp gãy rồi.”
Tống Đình lạnh lùng liếc ông ta, giọng điệu hờ hững:
“Là ông kiên quyết đòi đi theo chúng ta. Không muốn đi, ở lại chỗ này là xong.”
Sao mà được?
Tiếng kêu rên của đám ma quỷ dưới cột sắt quanh quẩn bên tai, mặt mày Bách Lý Cẩn không còn chút máu:
“Không được...không được! Ta đi theo các ngươi.”
Ông ta lau mồ hôi lạnh:
“Chỉ cần các ngươi bảo vệ ta, ra khỏi ảo cảnh, ta sẽ cho các người rất nhiều ngân phiếu.”
Tần Tửu Tửu vô cảm, thấy ông ta ồn ào phiền phức, nắm lấy kéo nhỏ, cắt một cái vào hư không ngay cái bóng của ông ta.
Tất nhiên chẳng có chuyện gì xảy ra hết.
Sự chú ý của Thi Đại lại ở chỗ khác:
“Mắt trận?”
“Tống công tử có chút hiểu biết về pháp trận.”
Thẩm Lưu Sương đáp:
“Hắn đoán được mắt trận, dẫn chúng ta đến đó phá trận.”
Huyễn thuật và ảo cảnh có chỗ tương tự, sau khi Tống Đình nghiên cứu huyễn thuật, đã từng lướt qua pháp trận có liên quan đến ảo cảnh.
Nhiếp Trảm sửng sốt, siết tay hoan hô:
“Giỏi lắm! Không hổ là người đánh thắng ta!”
Ồn quá.
Tần Tửu Tửu buồn bực ngán ngẩm, kéo bạc trong tay đóng rồi lại mở.
“Mọi người muốn đi cùng không?”
Thẩm Lưu Sương lên tiếng:
“Nếu đi thì theo chúng ta. Thời gian không còn sớm, nhân lúc ảo cảnh tầng một vẫn còn, phải nhanh chóng đến đó.”
Tất nhiên nhóm người Thi Đại muốn đi theo, Diệp Vãn Hành cũng không do dự, gật đầu đáp:
“Được.”
Để bà ta và Thanh Nhi ở lại, sẽ hoảng sợ đến mất nửa cái mạng.
“Giang Bạch Nghiễn đang nghỉ ngơi.”
Thi Đại chỉ về phía bóng dáng bên kia:
“Muội đi gọi chàng.”
Giang Bạch Nghiễn mà cũng cần nghỉ ngơi sao?
Thẩm Lưu Sương hơi ngạc nhiên:
“Được.”
Thi Đại xoay người, nhanh chóng đến gần góc nhỏ mà Giang Bạch Nghiễn chợp mắt.
Chàng vẫn chưa tỉnh, chẳng biết mơ thấy gì, mặt mày có vẻ nặng nề.
Nhịp thở hỗn loạn, đuôi mắt ửng đỏ.
Thi Đại vừa định lên tiếng, khoảnh khắc đến gần, thấy chàng bỗng dưng mở mắt.
Tầm mắt giao nhau.
Đôi mắt Giang Bạch Nghiễn có một thoáng thất thần, Thi Đại nhìn kỹ lại, bên trong là hơi nước mờ mịt.
Nàng ngẩn ngơ:
“Chàng lại gặp ác mộng hả?”
Giấc mơ kiều diễm đang ở trước mắt, kéo ra ác thú ẩn nấp dưới đáy lòng.
Giang Bạch Nghiễn nửa mơ nửa tỉnh, nhìn vào đôi mắt trong suốt của nàng.
Dã thú bị đẩy vào lồng giam.
Mắt hạnh, môi đỏ, hương hoa dành dành, vạt áo đỏ thắm, đường cong khuôn mặt xinh đẹp.
Lần đầu chàng rũ mắt, cõi lòng gần như lúng túng, chẳng dám nhìn nàng:
“Không có.”
“Ơ?”
Thi Đại đánh giá chàng một lượt:
“Vậy chàng...”
Nàng buộc miệng thốt lên:
“Trước khi ngủ, có thử nghĩ đến ta không?”
Giang Bạch Nghiễn nhắm mắt:
“Ừm.”
Thi Đại:
“Không mơ thấy ư?”
Giang Bạch Nghiễn: “...”
Cổ họng khô khốc.
Chàng rũ mắt, giọng nói hơi khàn:
“Xin lỗi.”
Thi Đại không hiểu ý chàng, nghe vậy bật cười:
“Có gì phải xin lỗi kia chứ? Không mơ thấy thì thôi vậy.”
Ánh mắt lướt qua khóe môi nàng, Giang Bạch Nghiễn ngắm nhìn chăm chú.
Chẳng nhớ nỗi cảm nhận trong mơ.
Sự vật chưa từng trải nghiệm, dẫu trong mộng, cũng khó lòng tưởng tượng ý vị phong nhã.
Thấy chàng thất thần, Thi Đại duỗi tay, huơ trước mặt Giang Bạch Nghiễn:
“Chàng ổn không? Bị ác mộng dọa rồi?”
Giang Bạch Nghiễn bình ổn nỗi lòng:
“Không sao.”
Nhìn chàng thế này không giống mộng đẹp.
Thi Đại nghiêm túc, thề thốt đảm bảo:
“Sau này chàng cứ thử cách đó nhiều hơn nha, cũng phải thành công chứ...Hay là, nghĩ lâu thêm chút nữa?”
Cứ cảm thấy lời này có nghĩa khác, Thi Đại nhanh chóng bổ sung:
“Không phải nghĩ đến ta đâu. Thế gian này còn rất nhiều thứ thú vị xinh đẹp nhường ấy, chàng thường xuyên nghĩ đến, sẽ không mơ thấy ác mộng nữa.”
Chàng chẳng thể nghĩ lâu hơn, cũng không dám nghĩ lâu hơn được.
Nhìn nàng chăm chú một lúc, cuối cùng Giang Bạch Nghiễn đáp:
“Ừm.”
Hơi mím môi, chàng lặng lẽ liếm qua.
Che giấu ướt át quyến rũ dưới đáy mắt, Giang Bạch Nghiễn khẽ nói:
“Sau này, sẽ nghĩ đến nàng lâu hơn một chút.”
...Hửm?
Thi Đại ngẩn ngơ, bỗng ngước mắt, cố ép khóe môi đang nhếch xuống, thế nhưng vẫn cứ cong lên, nàng nhìn sang nơi khác:
“Được đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.