Từ Xưa Kẻ Ngốc Luôn Khắc Phản Diện
Chương 94
Kỳ Anh
29/04/2024
Phía trên tháp cao, gió thổi không ngừng.
Thần khổng lồ bị chém nát trút cơn mưa máu, đám mây dày đặc cuồn cuộn nơi chân trời, một mảng đỏ rực chói mắt.
Dẫu nhìn thế nào, cũng không phải thời điểm tốt để tỏ tình.
Nhưng Thi Đại vẫn hỏi ra miệng.
Nàng hiểu tính tình của Giang Bạch Nghiễn, trông thì dịu dàng trong trẻo, thực ra rất quái gở, khép mình vào một góc chật chội, rất khó đối xử thật lòng với người khác.
Giang Bạch Nghiễn nói ra câu “không muốn rời xa” với nàng, đã vượt qua giới hạn mà chàng giữ vững.
Với Giang Bạch Nghiễn, có phải nàng khác biệt với mọi người hay không?
Đáp án của câu hỏi này không cần nói cũng biết.
Giang Bạch Nghiễn sẽ không nắm tay ai đó dạo hội hoa đăng, cũng không cam tâm tình nguyện tặng nước mắt giao nhân cho người khác.
Càng không chủ động hóa thành hình dáng giao nhân, để người ta sờ đuôi chàng.
Từng việc từng chuyện, sự thiên vị của chàng quá đỗi rõ rệt, Thi Đại không phải kẻ ngốc.
Lúc từ trên cao rơi xuống, bên tai lấp đầy tiếng gió mãnh liệt.
Nàng được Giang Bạch Nghiễn ôm chặt trong lòng, sở dĩ hồi đáp chàng, hoàn toàn xuất phát từ rung động bản năng.
Lấy hết can đảm nói xong, Thi Đại chậm rãi hít thở, chờ đợi đáp án.
Giang Bạch Nghiễn không trả lời ngay.
Trước đây, dẫu dấn thân vào tuyệt cảnh cửu tử nhất sinh, hoặc trọng thương thoi thóp sắp chết, chàng vẫn luôn bình tĩnh tự nhiên, tìm cách thoát thân.
Ngày hôm nay, lần đầu tiên mờ mịt luống cuống chỉ vì một câu ngắn ngủi của Thi Đại.
Chỉ vẻn vẹn một câu đó thôi.
Với chàng, chữ tình như màn lụa mỏng manh.
Mơ hồ hư vô, xa không thể với, như ngắm hoa trong sương, trăng trong nước.
Thích là gì?
Ngưỡng mộ, cảm mến, chung tình, hân hoan vì đối phương.
Giang Bạch Nghiễn nghĩ, hẳn chàng thích sát phạt.
Kiếm lún vào cổ họng, da thịt nứt toác, máu tươi tung tóe, thoải mái tràn trề.
Đây là hưởng thụ về mặt giác quan thuần túy.
Nhưng Thi Đại thì khác.
Ở cạnh nàng, có niềm hân hoan khiến người ta say đắm, cũng có chua xót lo sợ bất an, vui buồn mừng giận toàn bộ đều đặt trên người nàng, bện thành tấm lưới kín kẽ không lọt gió.
Chỉ một mình Thi Đại, đã lấp đầy tình yêu và dục vọng của chàng.
Hóa ra đây là thích.
Sao có thể không thích được đây.
Lòng như bão táp mưa sa ùn ùn kéo tới, cuốn trôi mọi ác niệm, chỉ còn lại tiếng nổ vang.
Giang Bạch Nghiễn khàn giọng:
“...Thích.”
Âm cuối run nhẹ, như cây tùng khô héo lung lay chực đổ trên vách núi.
Chàng dừng lại giây lát, nhẹ giọng lặp lại:
“Thích Thi Đại.”
Lông mi lay động, Thi Đại cong môi.
Lần này nàng không định đè khóe môi xuống nữa.
Nếu nơi này không phải tháp thông thiên lơ lửng trên không, có lẽ Thi Đại đã nhảy cẫng lên tại chỗ.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng chỉ hớn hở mỉm cười, dùng ngón cái cọ nhẹ lên sống lưng Giang Bạch Nghiễn.
Vừa ngẩng đầu, đã sa vào đáy mắt chàng.
Nơi đuôi mắt Giang Bạch Nghiễn, là một vệt đỏ như bôi son.
Bốn mắt nhìn nhau, Thi Đại ngẩn ngơ.
Nàng không nghĩ vào lúc này, đuôi mắt Giang Bạch Nghiễn lại ửng đỏ.
Càng không ngờ chàng sẽ có ánh mắt thế kia.
Mắt hoa đào vốn đượm ba phần tình, Giang Bạch Nghiễn rủ mắt, đôi mắt như sương khói vây rừng, ngoài mờ ảo lại có phần si mê cố chấp.
Như biển cuộn sóng ngầm, bất kỳ lúc nào cũng có thể nuốt chửng người ta.
Đôi mắt này quả thật khiếp người, Thi Đại bị chàng nhìn như vậy có một thoáng đầu óc chết máy.
Yên tĩnh ngắm nàng một lúc, giọng điệu Giang Bạch Nghiễn nhẹ nhàng hơn:
“Ta đưa nàng xuống nhé.”
Nơi cao gió lạnh, lại có linh khí đè nén hỗn loạn, tâm ma cảnh nguy cơ khắp chốn, chỗ này không tiện ở lâu.
Ôm chặt người trong lòng, Giang Bạch Nghiễn ngửi được mùi máu tanh.
Thi Đại lo lắng cho an nguy của chàng, suốt đoạn đường mượn dùng bùa chú, leo lên tháp thông thiên với chàng, trên người không thể tránh được vài vết thương do gió cắt.
May mà chỉ là vết thương nhỏ.
Giang Bạch Nghiễn cau mày.
Tà thuật chuyển dời đau đớn sắp hết hạn, Thi Đại không thích đau, chịu đựng nhức nhối sẽ không dễ chịu.
Nếu chàng dùng tà thuật lần nữa...
“Đúng rồi.”
Trong tiếng gió gào thét, Thi Đại nghiêm túc nói:
“Bất kể là huyết cổ hay tà thuật, chàng phải giải hết nha.”
Nàng đã nắm thóp được tâm tư Giang Bạch Nghiễn sáu bảy phần, nhớ đến câu “vĩnh viễn không giải huyết cổ” của chàng, nàng biết người này đối xử với bản thân rất ác.
Tà thuật quái dị không có lợi cho chàng, sớm ngày ném ra sau đầu mới được.
Bị Thi Đại đâm thủng suy nghĩ, Giang Bạch Nghiễn rủ mắt:
“Được.”
Vai phải nhức nhối, Giang Bạch Nghiễn nhìn bả vai nhuốm máu của nàng.
Những nan đề khiến chàng khốn khó trăm bề, giờ phút này đã có đáp án.
Vì thích Thi Đại, nên tất cả mọi thứ nàng mang đến đều khiến chàng hân hoan.
Dẫu là điểm tâm, hoa mai, vuốt ve hay đau đớn.
Nhảy xuống tháp lớn, lòng bàn chân vững vàng chạm đất.
Thi Đại rời khỏi vòng ôm của Giang Bạch Nghiễn, nhìn rõ cảnh tượng xung quanh, sống lưng lạnh toát.
Hai thần giả từ trên trời rớt xuống, sau khi bị tấn công điểm chí mạng, hóa thành tàn chi và máu nhơ như một ngọn núi nhỏ.
Có cái rơi vào nhánh cây ngọc, có cái thấm vào lầu các, phần lớn hỗn loạn trải dài, nhuộm mặt đất thành sắc đỏ tươi.
Còn khiếp người hơn cả ảo cảnh mười tám tầng địa ngục.
“Có bị thương không?”
Từ đỉnh lầu cao nhảy xuống, Thẩm Lưu Sương vén mặt nạ na sư lên.
Nàng ta và trận sư váy đỏ hợp sức tác chiến, nhờ linh tuyến leo thẳng lên tầng mây, vừa đánh bại tiên nữ xong.
Môi mỏng mím chặt, Thẩm Lưu Sương xác nhận Thi Đại không có gì đáng ngại, ánh mắt liếc qua, rơi vào gương mặt Giang Bạch Nghiễn.
Tiểu tử này...
Nàng ta nhìn thấy hết rồi, Giang Bạch Nghiễn ôm muội muội nàng ta suốt đoạn đường nhảy xuống.
Nghênh đón tầm mắt của Thẩm Lưu Sương, Giang Bạch Nghiễn gật đầu cười khẽ.
Thẩm Lưu Sương: “...”
“Xem như đã giải quyết xong.”
Trận sư váy đỏ nắm một túm linh tuyến từ giữa trời trượt xuống, âm cuối đượm ý cười:
“Hai vị thần này, cũng không phải bản thể tâm ma của Bách Lý Hoằng nhỉ?”
Là đệ nhất Giang Nam, thực lực của Bách Lý Hoằng hẳn phải mạnh hơn vài phần.
Nàng ấy đánh đến sảng khoái, tiện tay lau vết máu bên khóe môi, híp mắt nhìn ra ngoài trời.
Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, mây ngũ sắc cuồn cuộn như thủy triều, tản ra hai bên, để trống chính giữa thành một vệt dài.
Như mở đường cho người nào đó.
Vài tiếng hạc bỗng kêu vang, chuông ngân không ngớt, mây khói toát ra ánh sáng vàng.
Thoáng chốc, Thi Đại cảm nhận sức nặng đè ép trước nay chưa từng có.
Giang Bạch Nghiễn tiến lên một bước, ngăn cản trước mặt nàng.
Gió dần nổi lên trong Bạch Ngọc Kinh.
Ban đầu chỉ là luồng khí yếu ớt khó phát giác, sau khi tiếng chuông càng ngân vang, tốc độ gió dần nhanh hơn.
Nhánh mầm cây ngọc run rẩy, từng đôi mắt máu đỏ ngầu lại mở to, ngước về phía bầu trời như đang bái lạy.
Một bóng người bước ra khỏi tầng mây, do ánh sáng vàng ngưng tụ thành, chẳng nhìn rõ thân hình và ngũ quan.
Thi Đại cảnh giác, chú ý trường thương người đó đang cầm trong tay.
...Thương?
Lòng Thi Đại giật thót.
Cha mẹ Thẩm Lưu Sương, trùng hợp cũng bị người ta dùng thương pháp thần kỳ khó lường lấy mạng.
Trong hình ảnh xuất hiện ở địa ngục nghiệt kính, mười tám năm trước, khi đám người Bách Lý thị bàn bạc chuyện đoạt quyền, từng nói tìm được một cao nhân thực lực mạnh mẽ, có thể địch lại Bách Lý Sách.
Là người trước mặt ư?
Nhưng tại sao ông ta lại xuất hiện trong tâm ma của Bách Lý Hoằng?
“Cứu ta, cứu ta!”
Bị linh tuyến trói chặt, Bách Lý Hoằng ra sức vùng vẫy, quỳ dưới đất:
“Lăng Tiêu Quân!”
Thấy dáng vẻ ông ta như vậy, Diêm Thanh Hoan ngạc nhiên:
“Thật sự là Lăng Tiêu Quân?”
Mạc Hàm Thanh không nói tiếng nào, như có điều suy nghĩ.
“Bách Lý Hoằng quen Lăng Tiêu Quân, mười tám năm trước, nhờ Lăng Tiêu Quân giúp ông ta bước lên vị trí gia chủ.”
Thẩm Lưu Sương nhanh chóng suy nghĩ, trầm giọng phân tích:
“Hơn nữa...Bách Lý Hoằng coi ông ta là thần thánh?”
“Chẳng trách trong tâm ma của Bách Lý Hoằng lại là Bạch Ngọc Kinh.”
Bị linh khí mạnh mẽ đè nén khó chịu, Thi Đại thầm đọc thanh tâm chú:
“Lẽ nào ông ta bị Lăng Tiêu Quân lừa gạt, tưởng mình thật sự có thể thăng tiên?”
Là gia chủ quyền cao chức trọng của nhà Bách Lý, Bách Lý Hoằng lại đi tin chuyện này?
“Lăng Tiêu Quân...”
Trận sư váy đỏ cau mày:
“Kẻ này không đơn giản.”
Lúc họ nói chuyện, bóng dáng vàng rực kia đến gần.
Lăng Tiêu Quân trong lời đồn không lộ tướng mạo, cho nên bóng người này cực kỳ mờ ảo, như sương mù tụ lại.
Không ai dám xem thường ông ta.
Khi ông ta đến gần, cảm giác áp bức mãnh liệt khiến người ta ngạt thở, dù là Thẩm Lưu Sương sắc mặt cũng không khỏi trắng bệch.
“Bản thể tâm ma.”
Thi Đại hỏi:
“Là ông ta?”
“Đánh riêng lẻ, chúng ta không thắng nổi.”
Trận sư váy đỏ miễn cưỡng nở nụ cười:
“Cùng lên nhé? Đánh bại ông ta, tâm ma sẽ được phá giải.”
Nàng ta không mong chờ có thể nói chuyện thân thiện với vị “Lăng Tiêu Quân” này.
Yêu tà trong tâm ma cảnh đều khó dây dưa, không có lý trí, chỉ còn lại xúc động chém giết.
Lăng Tiêu Quân là nguồn cơn tâm ma, e rằng càng điên cuồng dữ tợn hơn.
Tiên quân phủ đầy ánh sáng vàng bước xuống hồng trần, thắt lưng buộc nhẹ, tay áo tung bay.
Trường thương trong tay Lăng Tiêu Quân run lên.
Giang Bạch Nghiễn:
“Ta thăm dò.”
Chàng không cho đối phương thời cơ phản ứng, mũi kiếm lướt nhanh, đâm thẳng vào cổ họng Lăng Tiêu Quân.
Kiếm như như cầu vồng, nhanh tựa sấm sét. Thoáng chốc, Đoạn Thủy đã đến trước mặt Lăng Tiêu Quân.
Ngau sau đó, trường thương quét ngang, mượn lực hất lên, phát ra tiếng vang giòn giã khi vàng đá chạm nhau.
Thẩm Lưu Sương đeo mặt nạ, vung đao bước nhanh.
Thi Đại phóng bùa lập trận, lóe lên ánh sáng vàng.
Nàng biết thực lực của Giang Bạch Nghiễn và Thẩm Lưu Sương, thế nên ý thức rõ ràng tâm ma rất mạnh.
Cộng thêm trận sư, bốn người họ đã dùng hết sức, thân pháp Lăng Tiêu Quân quỷ quyệt, vung thương quái lạ khó đoán, dần dần hóa giải đòn tấn công của họ.
Phù sư không giỏi cận chiến, nàng đứng một bên dùng bùa trợ giúp, trong khoảng trống khi Lăng Tiêu Quân nhanh chóng lách người, nàng liếc thấy sắc mặt Giang Bạch Nghiễn.
Thi Đại thoáng sững người.
Không phải ảo giác.
Trong một tích tắc chớp mắt là qua, ánh mắt Giang Bạch Nghiễn lạnh băng, ngước mắt nhìn gương mặt mơ hồ của Lăng Tiêu Quân.
Giang Bạch Nghiễn phát hiện được gì?
Thi Đại chẳng kịp nghĩ thêm, không hề đề phòng, nhận ra một hơi thở khác còn mạnh mẽ hơn...
Như gió lạnh cuốn đến, vạn vật gãy rạp, một đao quét ngang, nhắm thẳng vào mũi thương Lăng Tiêu Quân.
Người tới khoác áo xanh, phong thái điềm tĩnh, mặt mày nho nhã như đắm mình trong sách vở, lúc vung đao lại tựa chim ưng vồ mồi, khí thế khó ngăn.
Thương đao chạm nhau, sắc mặt ông không thay đổi, ánh sáng xanh lóe lên, rạch qua một vòng cung sáng rỡ.
Thoáng chốc đã tấn công vô số chiêu, tốc độ cực nhanh, chẳng thể dùng mắt thường bắt được. Thân hình Lăng Tiêu Quân không vững, rất nhanh rơi vào thế yếu.
Cách thức ra trận của nhân vật chính trong tiểu thuyết là đây.
Diêm Thanh Hoan trợn tròn mắt từng chút một.
Thi Đại ngạc nhiên:
“Cha?”
Đao thương hỗn loạn, ánh sáng bóng tối như đan dệt.
Vậy mà Thi Kính Thừa vẫn có thể phân tâm nghiêng đầu, trong ánh mắt đầy sát khí, gật đầu mỉm cười với nàng.
“Đại Đại, Lưu Sương, Bạch Nghiễn!”
Giọng Mạnh Kha vang lên sau đó:
“Sao lại bị thương thành thế này hả?”
Thi Đại quay đầu, nhìn thấy nương nàng.
Mạnh Kha mặc y phục giản dị, tóc dài tùy ý vấn lên, cúi đầu nhìn máu tươi đầy đất, hít một hơi.
Thi Đại chủ động chạy lên:
“Sao người và cha lại đến đây?”
“Chẳng phải chúng ta đang điều tra chuyện thần côn Giang Nam ư?”
Mạnh Kha hất cằm, ra hiệu Lăng Tiêu Quân đang giao đấu với Thi Kính Thừa:
“Tra mãi tra mãi, cảm thấy tên đó có quan hệ với nhà Bách Lý, nên đến đây xem thử.”
Không ngờ vừa vào phủ Bách Lý, đã nghe thấy nơi này xảy ra vụ án lớn.
“Câu đó nói thế nào nhỉ, trùng hợp một cách kỳ lạ.”
Mạnh Kha cười, quan sát mấy đứa nhỏ từ trên xuống dưới một lượt:
“Không sao thì tốt.”
Nói rồi bà ngước mắt, nhìn hai bóng dáng giao đấu, hơi buồn bực:
“Sao thế? Đánh với ông ta lâu như vậy.”
Học qua chút võ công, Mạnh Kha nhìn ra, Thi Kính Thừa chưa dùng hết sức.
Muốn phá tâm ma, đánh chết Lăng Tiêu Quân là cách đơn giản thô bạo nhất. Thi Kính Thừa lại cố ý chậm lại, dường như chẳng vội vàng chém giết đối phương.
Lòng bà thấy khó hiểu, tập trung nhìn lại, đột nhiên ngừng thở.
Mạnh Kha không nói gì nữa, gác lại ý cười mặt mày u ám, nhìn sang Giang Bạch Nghiễn.
Chàng đang rủ mắt, chẳng rõ vui buồn.
Thi Đại ngơ ngác:
“Chuyện gì vậy ạ?”
Trước là Giang Bạch Nghiễn, sau đến cha mẹ nàng.
Họ đã thăm dò được manh mối gì trên người của Lăng Tiêu Quân ư?
Nhìn sang Thẩm Lưu Sương và trận sư váy đỏ, cũng hoang mang giống hệt Thi Đại.
Khéo sao ngay lúc này, trải qua vô số lượt giao đấu, mũi đao Thi Kính Thừa đâm vào ngực Lăng Tiêu Quân.
Bản thể tâm ma bị phá vỡ, Bạch Ngọc Kinh rung lắc dữ dội.
Tròng mắt trên cây ngọc ứa lệ máu, lầu gác san sát đổ sập xuống, lộ ra máu thịt và tàn chi chồng chất trong vách tường.
Xúc cảm dưới chân dần mềm mại, Thi Đại cúi đầu, trông thấy máu tươi đầy đất.
Như một ao máu khổng lồ, máu tươi ồ ạt trào ra từ khe gạch, vô số hài cốt vỡ vụn ngâm trong đó, mùi tanh xộc vào mũi.
Lăng Tiêu Quân mềm oặt ngã xuống đất, không hóa thành máu thịt như thần giả, mà tan biến thành vô số đốm sáng vàng tung bay.
Mây ngũ sắc tan thành mưa máu, khi giọt đầu tiên rơi xuống, Thi Đại nghe thấy tiếng gào thét thảm thiết xé tim xé phổi của Bách Lý Hoằng.
Chớp mắt, nàng đã trở lại đao đường.
Tiếng kêu rên của Bách Lý Hoằng hãy còn quanh quẩn bên tai, sắc trăng rọi vào từ cửa sổ, Thi Đại trông thấy ông ta co quắp một góc.
Chẳng khác gì hình chiếu trong tâm ma cảnh, dung mạo Bách Lý Hoằng chật vật, trạng thái điên cuồng, hai tay ôm đầu, run rẩy trong bóng tối.
Những người khác cũng ra khỏi tâm ma cảnh, nhất thời, trong phòng chen chúc gần hai mươi người.
Một khoảng lặng ngắn ngủi.
Trận sư váy đỏ khí thế hung hăng, linh tuyến bay ra, xông đến bắt giữ Nhiếp Trảm cách đó gần nhất:
“Mấy người các ngươi, đừng hòng chạy!”
Thanh niên cường tráng bên cạnh nàng ấy nghiến răng nghiến lợi:
“Thành thật chút đi!”
Cũng có người ngạc nhiên thốt lên:
“Thi Kính Thừa! Là Thi đại nhân!”
Đao đường rối tung, một rối bóng nho nhỏ, bị kéo cắt thành hình dáng mũi dao bén nhọn nấp trong góc khuất, lặng lẽ tiến lên như mãng xà.
Mục tiêu của nó, là trái tim của Bách Lý Hoằng.
Rối bóng uốn lượn, sắp chạm đến bên chân của Bách Lý Hoằng, bất thình lình bị một bàn tay có vết chai dày nhẹ nhàng siết chặt.
Tần Tửu Tửu khống chế rối bóng sững sờ.
Nam nhân đứng thẳng người dậy, áo xanh như trúc, điềm tĩnh nghiêm nghị.
Ngón cái khẽ chọc vào mép rối bóng, Thi Kính Thừa dịu giọng:
“Giờ vẫn chưa thể giết hắn, chúng ta còn chuyện quan trọng cần hỏi.”
Ông ngước mắt, tầm mắt xuyên qua nhóm người, nhìn Tần Tửu Tửu đang che giấu thân hình, nhẹ nhàng cười bảo:
“Lấy danh tiếng của Trấn Ách Ti đảm bảo, Bách Lý Hoằng sẽ không thoát khỏi tội chết. Chuyện này, các ngươi không cần lo lắng.”
Bị một cái liếc mắt nhẹ tênh nhìn như vậy, như có mũi dao đè lên sống lưng, tập trung nhìn lại, đối phương lại mỉm cười ôn hòa như đang tắm mình trong gió xuân.
Đầu ngón tay Tần Tửu Tửu run lên, suýt nữa không cầm được kéo bạc.
Kẻ thù đang ở trước mặt, Nhiếp Trảm vừa định nhân lúc hỗn loạn đánh lén, chữ “đao” còn chưa thốt ra, đã bị trận sư váy đỏ chặn miệng cấm nói.
Nho sinh dùng ngôn linh làm thủ đoạn tấn công, một khi nói không nên lời, tuyệt kỹ của y chẳng còn đất dụng võ.
Tay phải cầm đao của Tạ Doãn Chi, bị Mạc Hàm Thanh đè lại.
“Người bên cửa sổ.”
Mạc Hàm Thanh nhỏ tiếng bảo:
“Là Thi Kính Thừa.”
Mạnh nhất Đại Chiêu không phải chỉ là hư danh, họ không đánh lại ông.
Ba chữ như sấm bên tai, Tạ Doãn Chi ngạc nhiên:
“Chỉ huy sứ Trấn Ách Ti?”
Nhìn khắp Đại Chiêu, không ai không biết danh hiệu này.
Bách Lý thị một tay che trời ở Việt Châu, bọn họ kiên quyết muốn diệt trừ Bách Lý Hoằng, là do dưới quyền thế chèn ép và hối lộ của vọng tộc, quan phủ chắc chắn sẽ cố hết sức bảo vệ ông ta.
Ngần ấy năm nay, những việc như vậy đã thành tiền lệ nhìn mãi thành quen.
Nhưng Thi Kính Thừa là người của triều đình, quyền cao chức trọng, nổi tiếng đã lâu, từng phá rất nhiều án lớn án oan.
Như ông đã nói, đủ để đại diện cho “danh tiếng của Trấn Ách Ti“.
“Bách Lý Hoằng.”
Nhìn vào mắt người khoác áo xanh bên cửa sổ, yết hầu Tạ Doãn Chi nhúc nhích, mắt đen nặng nề:
“Tội chết?”
“Trong tâm ma cảnh của hắn, nơi nào cũng là núi thi biển máu.”
Thi Kính Thừa thẳng thắn đáp:
“Cho thấy rõ đã có rất nhiều người chết trong tay hắn.”
Tâm ma là hình chiếu của ý thức, không giả được.
“Bạch Ngọc Kinh” do thi thể xây đắp, là chứng cứ phạm tội rõ rệt của Bách Lý Hoằng.
Liếc sang Bách Lý Hoằng thần trí hoang mang, Thi Kính Thừa nói:
“Trước khi giết hắn, phải hỏi rõ tội trạng, trả lại công bằng cho tất cả người chết.”
Tạ Doãn Chi cúi đầu không nói gì, mặc cho thuật sư Trấn Ách Ti đeo còng tay cho mình.
Phạm nhân bị áp giải vào Trấn Ách Ti, theo lệ phải thu hồi vũ khí.
Bao gồm kéo bạc và giấy da của Tần Tửu Tửu, linh tuyến của Mạc Hàm Thanh và đao của Tạ Doãn Chi.
Trận sư váy đỏ nhìn Nhiếp Trảm, rơi vào im lặng.
Cái miệng của nho sinh khiến người ta đau đầu nhất, phải nghĩ cách chặn thứ này lại.
“Thẩm cô nương.”
Rất lâu sau, Tạ Doãn Chi bỗng lên tiếng:
“Ta nghe nói na sư có thể dùng sức mạnh tiên linh, trao đổi âm dương.”
Hắn ta không gọi “Tương tiểu thư”, mà là “Thẩm cô nương“.
“Nhung nhớ của người đã khuất.”
Tạ Doãn Chi gian nan hỏi:
“Cô có ngưng tụ được không?”
Đáy lòng Thi Đại khẽ động.
Đáp án là có thể, chẳng qua xác suất thành công rất thấp.
Ban đầu khi phá vụ án người điều khiển con rối, Thẩm Lưu Sương từng giúp Tiểu Hắc, để hắn ta nhìn thấy ký ức còn sót lại nhiều năm trước.
Dẫu chỉ là ảo ảnh trong mơ, cũng đủ để an ủi.
Thẩm Lưu Sương đoán được dụng ý của hắn ta:
“Mọi người muốn gặp Thôi đại nhân?”
“Chúng ta đều vào đại lao của Trấn Ách Ti, chẳng biết ngày tháng năm nào mới được ra ngoài.”
Tạ Doãn Chi khàn giọng:
“Sau cùng...thử một lần này thôi, được không?”
Đến cuối cùng, giọng hắn ta gần như cầu xin.
Yêu cầu này hợp tình hợp lý, Thẩm Lưu Sương không phải người có lòng dạ sắt đá, chẳng do dự đã đồng ý:
“Ngươi chờ chút.”
Nàng ta dứt lời đi ngay, xoay lưng tìm người lãnh đạo Trấn Ách Ti Việt Châu.
Thi Đại đứng cạnh bốn người Tạ Doãn Chi, nhỏ tiếng an ủi:
“Diệp Vãn Hành chính miệng thừa nhận tội ác năm đó, Bách Lý Hoằng lại bị tra ra liên quan nhiều vụ án như vậy...”
Nhớ đến khuyển yêu và kính nữ, nàng khựng lại, nhấn mạnh:
“Trấn Ách Ti xử án không quá cổ hủ, mọi người chắc chắn sẽ được xử lý nhẹ thôi.”
Mạc Hàm Thanh mặt không còn sắc máu, vẫn còn lòng dạ cong môi mỉm cười:
“Đa tạ lời may mắn của cô.”
Nhiếp Trảm ưm ưm muốn nói gì đó, ngặt nỗi miệng bị nhét vải, một chữ cũng không thốt lên được.
Không lâu sau Thẩm Lưu Sương đã quay lại:
“Họ đồng ý rồi, điều kiện là nhanh chóng làm xong ở đao đường.”
Nàng ta vuốt ve mặt nạ na sư, quan sát đao đường một lượt:
“Nói trước nhé, tỷ lệ thành công không nhiều...Di vật của Thôi đại nhân là gì?”
Tạ Doãn Chi đáp:
“Thử thanh đao này xem.”
Trảm tâm đao từng được Thôi Ngôn Minh ngày đêm nắm trong tay, về sau lại đến hắn ta.
Nếu nói vật gì đó được Thôi Ngôn Minh gửi gắm chấp niệm, chắc chắn sẽ là nó.
Thẩm Lưu Sương:
“Được.”
Bóng người qua lại phức tạp trong sảnh chính đao đường, không tiện thi triển pháp thuật.
Cùng vài đồng liêu Trấn Ách Ti phụ trách canh giữ đi đến hành lang, Thẩm Lưu Sương tập trung tinh thần, di chuyển vũ bộ.
Vũ bộ như sao, mỗi một bước đi, đều toát ra linh khí, lòng bàn chân tỏa sáng mỏng manh.
Miệng đọc pháp quyết, Thẩm Lưu Sương khép hờ hai mắt:
“Nghe tụng chân ngôn.”
Trong di vật người đã khuất, hoặc ít hoặc nhiều đều có mong nhớ lúc còn sống.
Khi phần “nhớ nhung” này đủ mãnh liệt, đáp lại na thuật, có thể tái hiện tình cảnh lúc đó.
Điều Thôi Ngôn Minh mong nhớ là gì?
Câu chú cuối cùng vừa dứt, vũ bộ bước ra thất tinh bắc đẩu, từng đốm sáng dệt thành dây.
Thanh đao tựa vào vách tường, nhẹ nhàng run lên.
Siết chặt tay phải, Tạ Doãn Chi ngừng thở.
Ánh sáng bóng tối đan xen, hóa thành một bóng người cao gầy, bạch y như tuyết, được ánh trăng soi chiếu nửa bên mặt.
Vành mắt Tần Tửu Tửu đỏ bừng, Mạc Hàm Thanh sững sờ không nói.
Nhiếp Trảm chẳng nhúc nhích, yên tĩnh khác hẳn lúc bình thường.
Trong ký ức, đó là một đêm trăng sáng sao thưa, hệt như tối nay.
Thôi Ngôn Minh cúi đầu trước bàn, nhấc bút phê duyệt hồ sơ, bất cẩn động đến vết thương trên vai phải, khẽ cau mày lại.
Mấy đứa nhỏ ngồi đọc sách cách đó không xa, nghe thấy tiếng động, Mạc Hàm Thanh quan tâm hỏi:
“Vết thương hôm qua sao ạ?”
Thôi Ngôn Minh dùng thân phận Trảm Tâm Đao trừng phạt những kẻ gian ác, thỉnh thoảng gặp người luyện võ thân thủ tài ba, khó tránh bị thương.
Tối qua ông ấy về nhà, tay phải tét ra một đường dài.
Tạ Doãn Chi dịu giọng:
“Có cần bôi thuốc thêm không?”
Bị thương là chuyện thường gặp, Thôi Ngôn Minh không để ý:
“Không sao, vết thương nhỏ thôi.”
“Thôi thúc hành hiệp trượng nghĩa vất vả như vậy.”
Nhiếp Trảm hỏi:
“Tại sao không để người khác biết?”
Thân phận Trảm Tâm Đao, chỉ có mấy đứa nhóc bọn họ biết thôi.
Đây rõ ràng là vinh dự đặc biệt to lớn, Thôi Ngôn Minh lại biến nó thành bí mật phải canh giữ nghiêm ngặt.
Thôi Ngôn Minh lắc đầu:
“Không tiện.”
“Thôi thúc biết đao pháp, còn giỏi tứ thư ngũ kinh, gì cũng hiểu hết.”
Mạc Hàm Thanh chống cằm, nhỏ tiếng nói:
“Giỏi quá, không giống chúng con.”
Không như họ, gầy nhỏ, đứa nào cũng chật vật.
Với Mạc Hàm Thanh thuở ấu thơ, Thôi Ngôn Minh như trăng sáng treo cao trên bầu trời.
So với ông ấy, mấy đứa nhóc như họ bình thường đến mức mờ nhạt, mỗi ngày ngóng theo ánh trăng, được soi tỏ vài phần sáng rỡ, đã vừa lòng thỏa ý lắm rồi.
Nghe thấy lời thì thầm của Mạc Hàm Thanh, Nhiếp Trảm cúi đầu, nhìn cơ thể gầy gò xương xẩu của mình và nét chữ xiêu vẹo trên giấy.
Trong đám nhỏ, y là người ngốc nhất, vì trước giờ chưa từng đi học, ngay cả nhận biết mặt chữ cũng khó.
“Con nói gì vậy hả?”
Thôi Ngôn Minh lên tiếng:
“Có rất nhiều chỗ, ta không bằng các con.”
Nhiếp Trảm:
“Sao lại thế được?”
“Ta không tỉ mỉ cẩn thận như Hàm Thanh, thư phòng thường xuyên rối tung, cũng không có năng khiếu như Doãn Chi, chiêu thức trong đao phổ, Doãn Chi hiểu được nhiều hơn ta năm đó.”
Thôi Ngôn Minh kiên nhẫn nói:
“Tay của Tửu Tửu khéo léo hơn ta nhiều, Tiểu Trảm thông minh, học gì cũng nhanh.”
Dứt lời ông ấy mỉm cười:
“Như vậy xem ra, quả thật ta không giống các con.”
Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến tiếng vang pháo hoa nở rộ.
Dân phong Việt Châu phóng khoáng, nhà nào có hỉ sự, sẽ đốt chút pháo hoa pháo trúc, chung vui với hàng xóm láng giềng.
Thôi Ngôn Minh nghiêng mắt, đáy mắt phản chiếu ánh sáng rực rỡ, đường nét gương mặt mềm mại như nước.
Mỗi khi ông ấy ngắm nhìn Việt Châu từ xa, đều lộ ra vẻ mặt thế này.
Nhiếp Trảm ngây ngô biết Thôi Ngôn Minh rất thích Việt Châu.
Nơi này phồn hoa náo nhiệt, vào đêm thắp lên trăm ngàn ngọn đèn, sáng rỡ như ban ngày.
Ví dụ lúc này, đèn đuốc của ngàn vạn gia đình hòa cùng ánh sao xa xôi nơi chân trời, tươi sáng xinh đẹp, hệt như giấc mộng.
Nhiếp Trảm nhìn ra ngoài cửa sổ đến mất hồn, nghe Thôi Ngôn Minh hỏi:
“Thích không?”
Thoáng chốc hoàn hồn, cậu nhóc nhỏ gầy gật đầu:
“Dạ.”
Y thành thật đáp:
“Nhiều đèn quá, sáng rực, cũng đẹp lắm ạ.”
Thực ra y rất thích cảnh đêm rực rỡ, ánh sáng như đan dệt, khiến lòng người an ổn.
Nhưng trong một khoảng thời gian rất dài, Nhiếp Trảm đành phải rúc người trong ngôi miếu rách nát ở ngoại ô, mỗi lúc vào đêm, chỉ có vầng trăng lạnh lẽo bầu bạn với y.
Dần dà, Nhiếp Trảm đã quen náu mình trong bóng tối...
Những kẻ lang thang dơ bẩn như y, nửa đêm đi lại trên đường, khiến người ta chán ghét.
Thôi Ngôn Minh lặng lẽ nhìn y.
Đây là chấp niệm cuối cùng của ông ấy.
Ẩn giấu trong Trảm Tâm Đao, không phải đao pháp Thôi Ngôn Minh nắm giữ nhiều năm, mà là chút lòng riêng nho nhỏ với bọn trẻ.
“Ừm.”
Giơ tay xoa đầu Nhiếp Trảm, Thôi Ngôn Minh nói:
“Rất nhiều đèn, hệt như các con vậy.”
Họ tưởng mình là cỏ dại đá hoang, lại chẳng hay trong mắt ông ấy, mỗi một người đều thuần khiết lại rực sáng.
Thôi Ngôn Minh vĩnh viễn cũng không biết, trong mười mấy năm dài đằng đẵng của sau này, bốn đứa bé gầy yếu ngây thơ lại kế thừa chí nguyện của ông ấy, trợ giúp chính đạo tiêu diệt tà ác.
Chẳng biết có bao nhiêu gã xấu xa khóc lóc sám hối dưới đao họ, cũng có vô số bách tính vô tội nhờ họ mà trở về từ cõi chết.
Danh tiếng Trảm Tâm Đao chấn động khắp Giang Nam, mở ra một con đường sáng, trông coi ngàn vạn gia đình.
Đây đều là những chuyện sau này.
Khởi nguồn tất cả là vào một đêm của hơn mười mấy năm trước.
Đèn sáng lấp lánh, màn trời mờ ảo, Thôi Ngôn Minh nhìn gương mặt của mấy đứa nhỏ chăm chú.
“Chờ các con trưởng thành, chắc chắn sẽ còn giỏi hơn cả ta.”
Thôi Ngôn Minh cười bảo:
“Ta đợi đến ngày đó.”
Thần khổng lồ bị chém nát trút cơn mưa máu, đám mây dày đặc cuồn cuộn nơi chân trời, một mảng đỏ rực chói mắt.
Dẫu nhìn thế nào, cũng không phải thời điểm tốt để tỏ tình.
Nhưng Thi Đại vẫn hỏi ra miệng.
Nàng hiểu tính tình của Giang Bạch Nghiễn, trông thì dịu dàng trong trẻo, thực ra rất quái gở, khép mình vào một góc chật chội, rất khó đối xử thật lòng với người khác.
Giang Bạch Nghiễn nói ra câu “không muốn rời xa” với nàng, đã vượt qua giới hạn mà chàng giữ vững.
Với Giang Bạch Nghiễn, có phải nàng khác biệt với mọi người hay không?
Đáp án của câu hỏi này không cần nói cũng biết.
Giang Bạch Nghiễn sẽ không nắm tay ai đó dạo hội hoa đăng, cũng không cam tâm tình nguyện tặng nước mắt giao nhân cho người khác.
Càng không chủ động hóa thành hình dáng giao nhân, để người ta sờ đuôi chàng.
Từng việc từng chuyện, sự thiên vị của chàng quá đỗi rõ rệt, Thi Đại không phải kẻ ngốc.
Lúc từ trên cao rơi xuống, bên tai lấp đầy tiếng gió mãnh liệt.
Nàng được Giang Bạch Nghiễn ôm chặt trong lòng, sở dĩ hồi đáp chàng, hoàn toàn xuất phát từ rung động bản năng.
Lấy hết can đảm nói xong, Thi Đại chậm rãi hít thở, chờ đợi đáp án.
Giang Bạch Nghiễn không trả lời ngay.
Trước đây, dẫu dấn thân vào tuyệt cảnh cửu tử nhất sinh, hoặc trọng thương thoi thóp sắp chết, chàng vẫn luôn bình tĩnh tự nhiên, tìm cách thoát thân.
Ngày hôm nay, lần đầu tiên mờ mịt luống cuống chỉ vì một câu ngắn ngủi của Thi Đại.
Chỉ vẻn vẹn một câu đó thôi.
Với chàng, chữ tình như màn lụa mỏng manh.
Mơ hồ hư vô, xa không thể với, như ngắm hoa trong sương, trăng trong nước.
Thích là gì?
Ngưỡng mộ, cảm mến, chung tình, hân hoan vì đối phương.
Giang Bạch Nghiễn nghĩ, hẳn chàng thích sát phạt.
Kiếm lún vào cổ họng, da thịt nứt toác, máu tươi tung tóe, thoải mái tràn trề.
Đây là hưởng thụ về mặt giác quan thuần túy.
Nhưng Thi Đại thì khác.
Ở cạnh nàng, có niềm hân hoan khiến người ta say đắm, cũng có chua xót lo sợ bất an, vui buồn mừng giận toàn bộ đều đặt trên người nàng, bện thành tấm lưới kín kẽ không lọt gió.
Chỉ một mình Thi Đại, đã lấp đầy tình yêu và dục vọng của chàng.
Hóa ra đây là thích.
Sao có thể không thích được đây.
Lòng như bão táp mưa sa ùn ùn kéo tới, cuốn trôi mọi ác niệm, chỉ còn lại tiếng nổ vang.
Giang Bạch Nghiễn khàn giọng:
“...Thích.”
Âm cuối run nhẹ, như cây tùng khô héo lung lay chực đổ trên vách núi.
Chàng dừng lại giây lát, nhẹ giọng lặp lại:
“Thích Thi Đại.”
Lông mi lay động, Thi Đại cong môi.
Lần này nàng không định đè khóe môi xuống nữa.
Nếu nơi này không phải tháp thông thiên lơ lửng trên không, có lẽ Thi Đại đã nhảy cẫng lên tại chỗ.
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng chỉ hớn hở mỉm cười, dùng ngón cái cọ nhẹ lên sống lưng Giang Bạch Nghiễn.
Vừa ngẩng đầu, đã sa vào đáy mắt chàng.
Nơi đuôi mắt Giang Bạch Nghiễn, là một vệt đỏ như bôi son.
Bốn mắt nhìn nhau, Thi Đại ngẩn ngơ.
Nàng không nghĩ vào lúc này, đuôi mắt Giang Bạch Nghiễn lại ửng đỏ.
Càng không ngờ chàng sẽ có ánh mắt thế kia.
Mắt hoa đào vốn đượm ba phần tình, Giang Bạch Nghiễn rủ mắt, đôi mắt như sương khói vây rừng, ngoài mờ ảo lại có phần si mê cố chấp.
Như biển cuộn sóng ngầm, bất kỳ lúc nào cũng có thể nuốt chửng người ta.
Đôi mắt này quả thật khiếp người, Thi Đại bị chàng nhìn như vậy có một thoáng đầu óc chết máy.
Yên tĩnh ngắm nàng một lúc, giọng điệu Giang Bạch Nghiễn nhẹ nhàng hơn:
“Ta đưa nàng xuống nhé.”
Nơi cao gió lạnh, lại có linh khí đè nén hỗn loạn, tâm ma cảnh nguy cơ khắp chốn, chỗ này không tiện ở lâu.
Ôm chặt người trong lòng, Giang Bạch Nghiễn ngửi được mùi máu tanh.
Thi Đại lo lắng cho an nguy của chàng, suốt đoạn đường mượn dùng bùa chú, leo lên tháp thông thiên với chàng, trên người không thể tránh được vài vết thương do gió cắt.
May mà chỉ là vết thương nhỏ.
Giang Bạch Nghiễn cau mày.
Tà thuật chuyển dời đau đớn sắp hết hạn, Thi Đại không thích đau, chịu đựng nhức nhối sẽ không dễ chịu.
Nếu chàng dùng tà thuật lần nữa...
“Đúng rồi.”
Trong tiếng gió gào thét, Thi Đại nghiêm túc nói:
“Bất kể là huyết cổ hay tà thuật, chàng phải giải hết nha.”
Nàng đã nắm thóp được tâm tư Giang Bạch Nghiễn sáu bảy phần, nhớ đến câu “vĩnh viễn không giải huyết cổ” của chàng, nàng biết người này đối xử với bản thân rất ác.
Tà thuật quái dị không có lợi cho chàng, sớm ngày ném ra sau đầu mới được.
Bị Thi Đại đâm thủng suy nghĩ, Giang Bạch Nghiễn rủ mắt:
“Được.”
Vai phải nhức nhối, Giang Bạch Nghiễn nhìn bả vai nhuốm máu của nàng.
Những nan đề khiến chàng khốn khó trăm bề, giờ phút này đã có đáp án.
Vì thích Thi Đại, nên tất cả mọi thứ nàng mang đến đều khiến chàng hân hoan.
Dẫu là điểm tâm, hoa mai, vuốt ve hay đau đớn.
Nhảy xuống tháp lớn, lòng bàn chân vững vàng chạm đất.
Thi Đại rời khỏi vòng ôm của Giang Bạch Nghiễn, nhìn rõ cảnh tượng xung quanh, sống lưng lạnh toát.
Hai thần giả từ trên trời rớt xuống, sau khi bị tấn công điểm chí mạng, hóa thành tàn chi và máu nhơ như một ngọn núi nhỏ.
Có cái rơi vào nhánh cây ngọc, có cái thấm vào lầu các, phần lớn hỗn loạn trải dài, nhuộm mặt đất thành sắc đỏ tươi.
Còn khiếp người hơn cả ảo cảnh mười tám tầng địa ngục.
“Có bị thương không?”
Từ đỉnh lầu cao nhảy xuống, Thẩm Lưu Sương vén mặt nạ na sư lên.
Nàng ta và trận sư váy đỏ hợp sức tác chiến, nhờ linh tuyến leo thẳng lên tầng mây, vừa đánh bại tiên nữ xong.
Môi mỏng mím chặt, Thẩm Lưu Sương xác nhận Thi Đại không có gì đáng ngại, ánh mắt liếc qua, rơi vào gương mặt Giang Bạch Nghiễn.
Tiểu tử này...
Nàng ta nhìn thấy hết rồi, Giang Bạch Nghiễn ôm muội muội nàng ta suốt đoạn đường nhảy xuống.
Nghênh đón tầm mắt của Thẩm Lưu Sương, Giang Bạch Nghiễn gật đầu cười khẽ.
Thẩm Lưu Sương: “...”
“Xem như đã giải quyết xong.”
Trận sư váy đỏ nắm một túm linh tuyến từ giữa trời trượt xuống, âm cuối đượm ý cười:
“Hai vị thần này, cũng không phải bản thể tâm ma của Bách Lý Hoằng nhỉ?”
Là đệ nhất Giang Nam, thực lực của Bách Lý Hoằng hẳn phải mạnh hơn vài phần.
Nàng ấy đánh đến sảng khoái, tiện tay lau vết máu bên khóe môi, híp mắt nhìn ra ngoài trời.
Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, mây ngũ sắc cuồn cuộn như thủy triều, tản ra hai bên, để trống chính giữa thành một vệt dài.
Như mở đường cho người nào đó.
Vài tiếng hạc bỗng kêu vang, chuông ngân không ngớt, mây khói toát ra ánh sáng vàng.
Thoáng chốc, Thi Đại cảm nhận sức nặng đè ép trước nay chưa từng có.
Giang Bạch Nghiễn tiến lên một bước, ngăn cản trước mặt nàng.
Gió dần nổi lên trong Bạch Ngọc Kinh.
Ban đầu chỉ là luồng khí yếu ớt khó phát giác, sau khi tiếng chuông càng ngân vang, tốc độ gió dần nhanh hơn.
Nhánh mầm cây ngọc run rẩy, từng đôi mắt máu đỏ ngầu lại mở to, ngước về phía bầu trời như đang bái lạy.
Một bóng người bước ra khỏi tầng mây, do ánh sáng vàng ngưng tụ thành, chẳng nhìn rõ thân hình và ngũ quan.
Thi Đại cảnh giác, chú ý trường thương người đó đang cầm trong tay.
...Thương?
Lòng Thi Đại giật thót.
Cha mẹ Thẩm Lưu Sương, trùng hợp cũng bị người ta dùng thương pháp thần kỳ khó lường lấy mạng.
Trong hình ảnh xuất hiện ở địa ngục nghiệt kính, mười tám năm trước, khi đám người Bách Lý thị bàn bạc chuyện đoạt quyền, từng nói tìm được một cao nhân thực lực mạnh mẽ, có thể địch lại Bách Lý Sách.
Là người trước mặt ư?
Nhưng tại sao ông ta lại xuất hiện trong tâm ma của Bách Lý Hoằng?
“Cứu ta, cứu ta!”
Bị linh tuyến trói chặt, Bách Lý Hoằng ra sức vùng vẫy, quỳ dưới đất:
“Lăng Tiêu Quân!”
Thấy dáng vẻ ông ta như vậy, Diêm Thanh Hoan ngạc nhiên:
“Thật sự là Lăng Tiêu Quân?”
Mạc Hàm Thanh không nói tiếng nào, như có điều suy nghĩ.
“Bách Lý Hoằng quen Lăng Tiêu Quân, mười tám năm trước, nhờ Lăng Tiêu Quân giúp ông ta bước lên vị trí gia chủ.”
Thẩm Lưu Sương nhanh chóng suy nghĩ, trầm giọng phân tích:
“Hơn nữa...Bách Lý Hoằng coi ông ta là thần thánh?”
“Chẳng trách trong tâm ma của Bách Lý Hoằng lại là Bạch Ngọc Kinh.”
Bị linh khí mạnh mẽ đè nén khó chịu, Thi Đại thầm đọc thanh tâm chú:
“Lẽ nào ông ta bị Lăng Tiêu Quân lừa gạt, tưởng mình thật sự có thể thăng tiên?”
Là gia chủ quyền cao chức trọng của nhà Bách Lý, Bách Lý Hoằng lại đi tin chuyện này?
“Lăng Tiêu Quân...”
Trận sư váy đỏ cau mày:
“Kẻ này không đơn giản.”
Lúc họ nói chuyện, bóng dáng vàng rực kia đến gần.
Lăng Tiêu Quân trong lời đồn không lộ tướng mạo, cho nên bóng người này cực kỳ mờ ảo, như sương mù tụ lại.
Không ai dám xem thường ông ta.
Khi ông ta đến gần, cảm giác áp bức mãnh liệt khiến người ta ngạt thở, dù là Thẩm Lưu Sương sắc mặt cũng không khỏi trắng bệch.
“Bản thể tâm ma.”
Thi Đại hỏi:
“Là ông ta?”
“Đánh riêng lẻ, chúng ta không thắng nổi.”
Trận sư váy đỏ miễn cưỡng nở nụ cười:
“Cùng lên nhé? Đánh bại ông ta, tâm ma sẽ được phá giải.”
Nàng ta không mong chờ có thể nói chuyện thân thiện với vị “Lăng Tiêu Quân” này.
Yêu tà trong tâm ma cảnh đều khó dây dưa, không có lý trí, chỉ còn lại xúc động chém giết.
Lăng Tiêu Quân là nguồn cơn tâm ma, e rằng càng điên cuồng dữ tợn hơn.
Tiên quân phủ đầy ánh sáng vàng bước xuống hồng trần, thắt lưng buộc nhẹ, tay áo tung bay.
Trường thương trong tay Lăng Tiêu Quân run lên.
Giang Bạch Nghiễn:
“Ta thăm dò.”
Chàng không cho đối phương thời cơ phản ứng, mũi kiếm lướt nhanh, đâm thẳng vào cổ họng Lăng Tiêu Quân.
Kiếm như như cầu vồng, nhanh tựa sấm sét. Thoáng chốc, Đoạn Thủy đã đến trước mặt Lăng Tiêu Quân.
Ngau sau đó, trường thương quét ngang, mượn lực hất lên, phát ra tiếng vang giòn giã khi vàng đá chạm nhau.
Thẩm Lưu Sương đeo mặt nạ, vung đao bước nhanh.
Thi Đại phóng bùa lập trận, lóe lên ánh sáng vàng.
Nàng biết thực lực của Giang Bạch Nghiễn và Thẩm Lưu Sương, thế nên ý thức rõ ràng tâm ma rất mạnh.
Cộng thêm trận sư, bốn người họ đã dùng hết sức, thân pháp Lăng Tiêu Quân quỷ quyệt, vung thương quái lạ khó đoán, dần dần hóa giải đòn tấn công của họ.
Phù sư không giỏi cận chiến, nàng đứng một bên dùng bùa trợ giúp, trong khoảng trống khi Lăng Tiêu Quân nhanh chóng lách người, nàng liếc thấy sắc mặt Giang Bạch Nghiễn.
Thi Đại thoáng sững người.
Không phải ảo giác.
Trong một tích tắc chớp mắt là qua, ánh mắt Giang Bạch Nghiễn lạnh băng, ngước mắt nhìn gương mặt mơ hồ của Lăng Tiêu Quân.
Giang Bạch Nghiễn phát hiện được gì?
Thi Đại chẳng kịp nghĩ thêm, không hề đề phòng, nhận ra một hơi thở khác còn mạnh mẽ hơn...
Như gió lạnh cuốn đến, vạn vật gãy rạp, một đao quét ngang, nhắm thẳng vào mũi thương Lăng Tiêu Quân.
Người tới khoác áo xanh, phong thái điềm tĩnh, mặt mày nho nhã như đắm mình trong sách vở, lúc vung đao lại tựa chim ưng vồ mồi, khí thế khó ngăn.
Thương đao chạm nhau, sắc mặt ông không thay đổi, ánh sáng xanh lóe lên, rạch qua một vòng cung sáng rỡ.
Thoáng chốc đã tấn công vô số chiêu, tốc độ cực nhanh, chẳng thể dùng mắt thường bắt được. Thân hình Lăng Tiêu Quân không vững, rất nhanh rơi vào thế yếu.
Cách thức ra trận của nhân vật chính trong tiểu thuyết là đây.
Diêm Thanh Hoan trợn tròn mắt từng chút một.
Thi Đại ngạc nhiên:
“Cha?”
Đao thương hỗn loạn, ánh sáng bóng tối như đan dệt.
Vậy mà Thi Kính Thừa vẫn có thể phân tâm nghiêng đầu, trong ánh mắt đầy sát khí, gật đầu mỉm cười với nàng.
“Đại Đại, Lưu Sương, Bạch Nghiễn!”
Giọng Mạnh Kha vang lên sau đó:
“Sao lại bị thương thành thế này hả?”
Thi Đại quay đầu, nhìn thấy nương nàng.
Mạnh Kha mặc y phục giản dị, tóc dài tùy ý vấn lên, cúi đầu nhìn máu tươi đầy đất, hít một hơi.
Thi Đại chủ động chạy lên:
“Sao người và cha lại đến đây?”
“Chẳng phải chúng ta đang điều tra chuyện thần côn Giang Nam ư?”
Mạnh Kha hất cằm, ra hiệu Lăng Tiêu Quân đang giao đấu với Thi Kính Thừa:
“Tra mãi tra mãi, cảm thấy tên đó có quan hệ với nhà Bách Lý, nên đến đây xem thử.”
Không ngờ vừa vào phủ Bách Lý, đã nghe thấy nơi này xảy ra vụ án lớn.
“Câu đó nói thế nào nhỉ, trùng hợp một cách kỳ lạ.”
Mạnh Kha cười, quan sát mấy đứa nhỏ từ trên xuống dưới một lượt:
“Không sao thì tốt.”
Nói rồi bà ngước mắt, nhìn hai bóng dáng giao đấu, hơi buồn bực:
“Sao thế? Đánh với ông ta lâu như vậy.”
Học qua chút võ công, Mạnh Kha nhìn ra, Thi Kính Thừa chưa dùng hết sức.
Muốn phá tâm ma, đánh chết Lăng Tiêu Quân là cách đơn giản thô bạo nhất. Thi Kính Thừa lại cố ý chậm lại, dường như chẳng vội vàng chém giết đối phương.
Lòng bà thấy khó hiểu, tập trung nhìn lại, đột nhiên ngừng thở.
Mạnh Kha không nói gì nữa, gác lại ý cười mặt mày u ám, nhìn sang Giang Bạch Nghiễn.
Chàng đang rủ mắt, chẳng rõ vui buồn.
Thi Đại ngơ ngác:
“Chuyện gì vậy ạ?”
Trước là Giang Bạch Nghiễn, sau đến cha mẹ nàng.
Họ đã thăm dò được manh mối gì trên người của Lăng Tiêu Quân ư?
Nhìn sang Thẩm Lưu Sương và trận sư váy đỏ, cũng hoang mang giống hệt Thi Đại.
Khéo sao ngay lúc này, trải qua vô số lượt giao đấu, mũi đao Thi Kính Thừa đâm vào ngực Lăng Tiêu Quân.
Bản thể tâm ma bị phá vỡ, Bạch Ngọc Kinh rung lắc dữ dội.
Tròng mắt trên cây ngọc ứa lệ máu, lầu gác san sát đổ sập xuống, lộ ra máu thịt và tàn chi chồng chất trong vách tường.
Xúc cảm dưới chân dần mềm mại, Thi Đại cúi đầu, trông thấy máu tươi đầy đất.
Như một ao máu khổng lồ, máu tươi ồ ạt trào ra từ khe gạch, vô số hài cốt vỡ vụn ngâm trong đó, mùi tanh xộc vào mũi.
Lăng Tiêu Quân mềm oặt ngã xuống đất, không hóa thành máu thịt như thần giả, mà tan biến thành vô số đốm sáng vàng tung bay.
Mây ngũ sắc tan thành mưa máu, khi giọt đầu tiên rơi xuống, Thi Đại nghe thấy tiếng gào thét thảm thiết xé tim xé phổi của Bách Lý Hoằng.
Chớp mắt, nàng đã trở lại đao đường.
Tiếng kêu rên của Bách Lý Hoằng hãy còn quanh quẩn bên tai, sắc trăng rọi vào từ cửa sổ, Thi Đại trông thấy ông ta co quắp một góc.
Chẳng khác gì hình chiếu trong tâm ma cảnh, dung mạo Bách Lý Hoằng chật vật, trạng thái điên cuồng, hai tay ôm đầu, run rẩy trong bóng tối.
Những người khác cũng ra khỏi tâm ma cảnh, nhất thời, trong phòng chen chúc gần hai mươi người.
Một khoảng lặng ngắn ngủi.
Trận sư váy đỏ khí thế hung hăng, linh tuyến bay ra, xông đến bắt giữ Nhiếp Trảm cách đó gần nhất:
“Mấy người các ngươi, đừng hòng chạy!”
Thanh niên cường tráng bên cạnh nàng ấy nghiến răng nghiến lợi:
“Thành thật chút đi!”
Cũng có người ngạc nhiên thốt lên:
“Thi Kính Thừa! Là Thi đại nhân!”
Đao đường rối tung, một rối bóng nho nhỏ, bị kéo cắt thành hình dáng mũi dao bén nhọn nấp trong góc khuất, lặng lẽ tiến lên như mãng xà.
Mục tiêu của nó, là trái tim của Bách Lý Hoằng.
Rối bóng uốn lượn, sắp chạm đến bên chân của Bách Lý Hoằng, bất thình lình bị một bàn tay có vết chai dày nhẹ nhàng siết chặt.
Tần Tửu Tửu khống chế rối bóng sững sờ.
Nam nhân đứng thẳng người dậy, áo xanh như trúc, điềm tĩnh nghiêm nghị.
Ngón cái khẽ chọc vào mép rối bóng, Thi Kính Thừa dịu giọng:
“Giờ vẫn chưa thể giết hắn, chúng ta còn chuyện quan trọng cần hỏi.”
Ông ngước mắt, tầm mắt xuyên qua nhóm người, nhìn Tần Tửu Tửu đang che giấu thân hình, nhẹ nhàng cười bảo:
“Lấy danh tiếng của Trấn Ách Ti đảm bảo, Bách Lý Hoằng sẽ không thoát khỏi tội chết. Chuyện này, các ngươi không cần lo lắng.”
Bị một cái liếc mắt nhẹ tênh nhìn như vậy, như có mũi dao đè lên sống lưng, tập trung nhìn lại, đối phương lại mỉm cười ôn hòa như đang tắm mình trong gió xuân.
Đầu ngón tay Tần Tửu Tửu run lên, suýt nữa không cầm được kéo bạc.
Kẻ thù đang ở trước mặt, Nhiếp Trảm vừa định nhân lúc hỗn loạn đánh lén, chữ “đao” còn chưa thốt ra, đã bị trận sư váy đỏ chặn miệng cấm nói.
Nho sinh dùng ngôn linh làm thủ đoạn tấn công, một khi nói không nên lời, tuyệt kỹ của y chẳng còn đất dụng võ.
Tay phải cầm đao của Tạ Doãn Chi, bị Mạc Hàm Thanh đè lại.
“Người bên cửa sổ.”
Mạc Hàm Thanh nhỏ tiếng bảo:
“Là Thi Kính Thừa.”
Mạnh nhất Đại Chiêu không phải chỉ là hư danh, họ không đánh lại ông.
Ba chữ như sấm bên tai, Tạ Doãn Chi ngạc nhiên:
“Chỉ huy sứ Trấn Ách Ti?”
Nhìn khắp Đại Chiêu, không ai không biết danh hiệu này.
Bách Lý thị một tay che trời ở Việt Châu, bọn họ kiên quyết muốn diệt trừ Bách Lý Hoằng, là do dưới quyền thế chèn ép và hối lộ của vọng tộc, quan phủ chắc chắn sẽ cố hết sức bảo vệ ông ta.
Ngần ấy năm nay, những việc như vậy đã thành tiền lệ nhìn mãi thành quen.
Nhưng Thi Kính Thừa là người của triều đình, quyền cao chức trọng, nổi tiếng đã lâu, từng phá rất nhiều án lớn án oan.
Như ông đã nói, đủ để đại diện cho “danh tiếng của Trấn Ách Ti“.
“Bách Lý Hoằng.”
Nhìn vào mắt người khoác áo xanh bên cửa sổ, yết hầu Tạ Doãn Chi nhúc nhích, mắt đen nặng nề:
“Tội chết?”
“Trong tâm ma cảnh của hắn, nơi nào cũng là núi thi biển máu.”
Thi Kính Thừa thẳng thắn đáp:
“Cho thấy rõ đã có rất nhiều người chết trong tay hắn.”
Tâm ma là hình chiếu của ý thức, không giả được.
“Bạch Ngọc Kinh” do thi thể xây đắp, là chứng cứ phạm tội rõ rệt của Bách Lý Hoằng.
Liếc sang Bách Lý Hoằng thần trí hoang mang, Thi Kính Thừa nói:
“Trước khi giết hắn, phải hỏi rõ tội trạng, trả lại công bằng cho tất cả người chết.”
Tạ Doãn Chi cúi đầu không nói gì, mặc cho thuật sư Trấn Ách Ti đeo còng tay cho mình.
Phạm nhân bị áp giải vào Trấn Ách Ti, theo lệ phải thu hồi vũ khí.
Bao gồm kéo bạc và giấy da của Tần Tửu Tửu, linh tuyến của Mạc Hàm Thanh và đao của Tạ Doãn Chi.
Trận sư váy đỏ nhìn Nhiếp Trảm, rơi vào im lặng.
Cái miệng của nho sinh khiến người ta đau đầu nhất, phải nghĩ cách chặn thứ này lại.
“Thẩm cô nương.”
Rất lâu sau, Tạ Doãn Chi bỗng lên tiếng:
“Ta nghe nói na sư có thể dùng sức mạnh tiên linh, trao đổi âm dương.”
Hắn ta không gọi “Tương tiểu thư”, mà là “Thẩm cô nương“.
“Nhung nhớ của người đã khuất.”
Tạ Doãn Chi gian nan hỏi:
“Cô có ngưng tụ được không?”
Đáy lòng Thi Đại khẽ động.
Đáp án là có thể, chẳng qua xác suất thành công rất thấp.
Ban đầu khi phá vụ án người điều khiển con rối, Thẩm Lưu Sương từng giúp Tiểu Hắc, để hắn ta nhìn thấy ký ức còn sót lại nhiều năm trước.
Dẫu chỉ là ảo ảnh trong mơ, cũng đủ để an ủi.
Thẩm Lưu Sương đoán được dụng ý của hắn ta:
“Mọi người muốn gặp Thôi đại nhân?”
“Chúng ta đều vào đại lao của Trấn Ách Ti, chẳng biết ngày tháng năm nào mới được ra ngoài.”
Tạ Doãn Chi khàn giọng:
“Sau cùng...thử một lần này thôi, được không?”
Đến cuối cùng, giọng hắn ta gần như cầu xin.
Yêu cầu này hợp tình hợp lý, Thẩm Lưu Sương không phải người có lòng dạ sắt đá, chẳng do dự đã đồng ý:
“Ngươi chờ chút.”
Nàng ta dứt lời đi ngay, xoay lưng tìm người lãnh đạo Trấn Ách Ti Việt Châu.
Thi Đại đứng cạnh bốn người Tạ Doãn Chi, nhỏ tiếng an ủi:
“Diệp Vãn Hành chính miệng thừa nhận tội ác năm đó, Bách Lý Hoằng lại bị tra ra liên quan nhiều vụ án như vậy...”
Nhớ đến khuyển yêu và kính nữ, nàng khựng lại, nhấn mạnh:
“Trấn Ách Ti xử án không quá cổ hủ, mọi người chắc chắn sẽ được xử lý nhẹ thôi.”
Mạc Hàm Thanh mặt không còn sắc máu, vẫn còn lòng dạ cong môi mỉm cười:
“Đa tạ lời may mắn của cô.”
Nhiếp Trảm ưm ưm muốn nói gì đó, ngặt nỗi miệng bị nhét vải, một chữ cũng không thốt lên được.
Không lâu sau Thẩm Lưu Sương đã quay lại:
“Họ đồng ý rồi, điều kiện là nhanh chóng làm xong ở đao đường.”
Nàng ta vuốt ve mặt nạ na sư, quan sát đao đường một lượt:
“Nói trước nhé, tỷ lệ thành công không nhiều...Di vật của Thôi đại nhân là gì?”
Tạ Doãn Chi đáp:
“Thử thanh đao này xem.”
Trảm tâm đao từng được Thôi Ngôn Minh ngày đêm nắm trong tay, về sau lại đến hắn ta.
Nếu nói vật gì đó được Thôi Ngôn Minh gửi gắm chấp niệm, chắc chắn sẽ là nó.
Thẩm Lưu Sương:
“Được.”
Bóng người qua lại phức tạp trong sảnh chính đao đường, không tiện thi triển pháp thuật.
Cùng vài đồng liêu Trấn Ách Ti phụ trách canh giữ đi đến hành lang, Thẩm Lưu Sương tập trung tinh thần, di chuyển vũ bộ.
Vũ bộ như sao, mỗi một bước đi, đều toát ra linh khí, lòng bàn chân tỏa sáng mỏng manh.
Miệng đọc pháp quyết, Thẩm Lưu Sương khép hờ hai mắt:
“Nghe tụng chân ngôn.”
Trong di vật người đã khuất, hoặc ít hoặc nhiều đều có mong nhớ lúc còn sống.
Khi phần “nhớ nhung” này đủ mãnh liệt, đáp lại na thuật, có thể tái hiện tình cảnh lúc đó.
Điều Thôi Ngôn Minh mong nhớ là gì?
Câu chú cuối cùng vừa dứt, vũ bộ bước ra thất tinh bắc đẩu, từng đốm sáng dệt thành dây.
Thanh đao tựa vào vách tường, nhẹ nhàng run lên.
Siết chặt tay phải, Tạ Doãn Chi ngừng thở.
Ánh sáng bóng tối đan xen, hóa thành một bóng người cao gầy, bạch y như tuyết, được ánh trăng soi chiếu nửa bên mặt.
Vành mắt Tần Tửu Tửu đỏ bừng, Mạc Hàm Thanh sững sờ không nói.
Nhiếp Trảm chẳng nhúc nhích, yên tĩnh khác hẳn lúc bình thường.
Trong ký ức, đó là một đêm trăng sáng sao thưa, hệt như tối nay.
Thôi Ngôn Minh cúi đầu trước bàn, nhấc bút phê duyệt hồ sơ, bất cẩn động đến vết thương trên vai phải, khẽ cau mày lại.
Mấy đứa nhỏ ngồi đọc sách cách đó không xa, nghe thấy tiếng động, Mạc Hàm Thanh quan tâm hỏi:
“Vết thương hôm qua sao ạ?”
Thôi Ngôn Minh dùng thân phận Trảm Tâm Đao trừng phạt những kẻ gian ác, thỉnh thoảng gặp người luyện võ thân thủ tài ba, khó tránh bị thương.
Tối qua ông ấy về nhà, tay phải tét ra một đường dài.
Tạ Doãn Chi dịu giọng:
“Có cần bôi thuốc thêm không?”
Bị thương là chuyện thường gặp, Thôi Ngôn Minh không để ý:
“Không sao, vết thương nhỏ thôi.”
“Thôi thúc hành hiệp trượng nghĩa vất vả như vậy.”
Nhiếp Trảm hỏi:
“Tại sao không để người khác biết?”
Thân phận Trảm Tâm Đao, chỉ có mấy đứa nhóc bọn họ biết thôi.
Đây rõ ràng là vinh dự đặc biệt to lớn, Thôi Ngôn Minh lại biến nó thành bí mật phải canh giữ nghiêm ngặt.
Thôi Ngôn Minh lắc đầu:
“Không tiện.”
“Thôi thúc biết đao pháp, còn giỏi tứ thư ngũ kinh, gì cũng hiểu hết.”
Mạc Hàm Thanh chống cằm, nhỏ tiếng nói:
“Giỏi quá, không giống chúng con.”
Không như họ, gầy nhỏ, đứa nào cũng chật vật.
Với Mạc Hàm Thanh thuở ấu thơ, Thôi Ngôn Minh như trăng sáng treo cao trên bầu trời.
So với ông ấy, mấy đứa nhóc như họ bình thường đến mức mờ nhạt, mỗi ngày ngóng theo ánh trăng, được soi tỏ vài phần sáng rỡ, đã vừa lòng thỏa ý lắm rồi.
Nghe thấy lời thì thầm của Mạc Hàm Thanh, Nhiếp Trảm cúi đầu, nhìn cơ thể gầy gò xương xẩu của mình và nét chữ xiêu vẹo trên giấy.
Trong đám nhỏ, y là người ngốc nhất, vì trước giờ chưa từng đi học, ngay cả nhận biết mặt chữ cũng khó.
“Con nói gì vậy hả?”
Thôi Ngôn Minh lên tiếng:
“Có rất nhiều chỗ, ta không bằng các con.”
Nhiếp Trảm:
“Sao lại thế được?”
“Ta không tỉ mỉ cẩn thận như Hàm Thanh, thư phòng thường xuyên rối tung, cũng không có năng khiếu như Doãn Chi, chiêu thức trong đao phổ, Doãn Chi hiểu được nhiều hơn ta năm đó.”
Thôi Ngôn Minh kiên nhẫn nói:
“Tay của Tửu Tửu khéo léo hơn ta nhiều, Tiểu Trảm thông minh, học gì cũng nhanh.”
Dứt lời ông ấy mỉm cười:
“Như vậy xem ra, quả thật ta không giống các con.”
Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến tiếng vang pháo hoa nở rộ.
Dân phong Việt Châu phóng khoáng, nhà nào có hỉ sự, sẽ đốt chút pháo hoa pháo trúc, chung vui với hàng xóm láng giềng.
Thôi Ngôn Minh nghiêng mắt, đáy mắt phản chiếu ánh sáng rực rỡ, đường nét gương mặt mềm mại như nước.
Mỗi khi ông ấy ngắm nhìn Việt Châu từ xa, đều lộ ra vẻ mặt thế này.
Nhiếp Trảm ngây ngô biết Thôi Ngôn Minh rất thích Việt Châu.
Nơi này phồn hoa náo nhiệt, vào đêm thắp lên trăm ngàn ngọn đèn, sáng rỡ như ban ngày.
Ví dụ lúc này, đèn đuốc của ngàn vạn gia đình hòa cùng ánh sao xa xôi nơi chân trời, tươi sáng xinh đẹp, hệt như giấc mộng.
Nhiếp Trảm nhìn ra ngoài cửa sổ đến mất hồn, nghe Thôi Ngôn Minh hỏi:
“Thích không?”
Thoáng chốc hoàn hồn, cậu nhóc nhỏ gầy gật đầu:
“Dạ.”
Y thành thật đáp:
“Nhiều đèn quá, sáng rực, cũng đẹp lắm ạ.”
Thực ra y rất thích cảnh đêm rực rỡ, ánh sáng như đan dệt, khiến lòng người an ổn.
Nhưng trong một khoảng thời gian rất dài, Nhiếp Trảm đành phải rúc người trong ngôi miếu rách nát ở ngoại ô, mỗi lúc vào đêm, chỉ có vầng trăng lạnh lẽo bầu bạn với y.
Dần dà, Nhiếp Trảm đã quen náu mình trong bóng tối...
Những kẻ lang thang dơ bẩn như y, nửa đêm đi lại trên đường, khiến người ta chán ghét.
Thôi Ngôn Minh lặng lẽ nhìn y.
Đây là chấp niệm cuối cùng của ông ấy.
Ẩn giấu trong Trảm Tâm Đao, không phải đao pháp Thôi Ngôn Minh nắm giữ nhiều năm, mà là chút lòng riêng nho nhỏ với bọn trẻ.
“Ừm.”
Giơ tay xoa đầu Nhiếp Trảm, Thôi Ngôn Minh nói:
“Rất nhiều đèn, hệt như các con vậy.”
Họ tưởng mình là cỏ dại đá hoang, lại chẳng hay trong mắt ông ấy, mỗi một người đều thuần khiết lại rực sáng.
Thôi Ngôn Minh vĩnh viễn cũng không biết, trong mười mấy năm dài đằng đẵng của sau này, bốn đứa bé gầy yếu ngây thơ lại kế thừa chí nguyện của ông ấy, trợ giúp chính đạo tiêu diệt tà ác.
Chẳng biết có bao nhiêu gã xấu xa khóc lóc sám hối dưới đao họ, cũng có vô số bách tính vô tội nhờ họ mà trở về từ cõi chết.
Danh tiếng Trảm Tâm Đao chấn động khắp Giang Nam, mở ra một con đường sáng, trông coi ngàn vạn gia đình.
Đây đều là những chuyện sau này.
Khởi nguồn tất cả là vào một đêm của hơn mười mấy năm trước.
Đèn sáng lấp lánh, màn trời mờ ảo, Thôi Ngôn Minh nhìn gương mặt của mấy đứa nhỏ chăm chú.
“Chờ các con trưởng thành, chắc chắn sẽ còn giỏi hơn cả ta.”
Thôi Ngôn Minh cười bảo:
“Ta đợi đến ngày đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.