Từ Xưa Kẻ Ngốc Luôn Khắc Phản Diện
Chương 98
Kỳ Anh
08/05/2024
Môi của Thi Đại rơi lên đuôi mắt, Giang Bạch Nghiễn khép hờ hai mắt.
Rơi lệ, trong mắt lại tràn ngập nóng bỏng đốt người, giờ phút này được nàng chạm vào, như bùng lên ngọn lửa.
Lửa ngầm cháy bỏng, đến cuối cùng, lại rơi một giọt nước mắt.
Nước mắt giao nhân khi mới trào ra là chất lỏng, qua một lúc mới ngưng tụ thành thể rắn như trân châu.
Khi Thi Đại lùi ra, vừa khéo nước mắt giao nhân trượt xuống.
Giang Bạch Nghiễn nhắm mắt, giọng khàn hơn:
“Muốn nữa.”
Thi Đại:
“Sao ạ?”
Không đợi nàng trả lời, Giang Bạch Nghiễn khom người đến gần, nụ hôn thăm dò đến kiềm chế, như mèo con liếm vuốt.
Lúc hơi thở quấn quýt, ngay cả không khí cũng trở nên nồng nàn. Hơi thở ấm nóng lướt qua làn da, để lại vệt đỏ mập mờ.
Hai mắt Giang Bạch Nghiễn mơ màng.
Chẳng rõ nguyên do, dường như chàng đã mất cảm giác với thế giới bên ngoài, chỉ nghe thấy tiếng thở khe khẽ, chạm vào nơi mềm mại kỳ diệu.
Xúc cảm ấy, càng khiến người ta say đắm hơn cả đau đớn truyền đến từ bả vai.
Thi Đại: “...”
Từ từ.
Chờ đã.
Thời gian quá lâu, nàng không thở nổi.
Giang Bạch Nghiễn chỉ biết vuốt ve cọ xát cánh môi, nhưng chẳng hề lười nhác chút nào, tới lui mãi, trong nhịp tim đập như trống dồn, Thi Đại phiền muộn.
Giang Bạch Nghiễn còn muốn hôn bao lâu?
Chỉ sợ lúc nào đó trước mắt nàng tối sầm, Thi Đại lấy ngón tay chọc bả vai chàng.
Giang Bạch Nghiễn thoáng khựng lại, khẽ cọ nhẹ một lúc, xem như đã chịu ngẩng đầu.
Thi Đại vội vàng hít không khí tươi mát.
Cả gương mặt nàng đỏ bừng, như quả táo tròn mướt, đôi môi không tô vẫn đỏ thắm, vì nụ hôn ban nãy thấm sắc đậm như son.
Giang Bạch Nghiễn liếc qua, nhìn vào mắt nàng.
“Có hơi khó thở.”
Thi Đại vuốt ngực, nhỏ tiếng bảo:
“Lâu quá rồi.”
Không thể quá lâu.
Giang Bạch Nghiễn lẳng lặng ghi nhớ.
Trước đây chàng chỉ biết, dùng tay vặn gãy cổ, hoặc nhấn mũi miệng của kẻ thù vào nước, từ từ mất hết sự sống, ngộp thở mà chết.
Hóa ra động tác mềm nhẹ như vậy, cũng có thể cướp đoạt hơi thở.
Như một thanh đao dịu dàng.
Nhưng với chàng mà nói, trong niềm vui sướng tột độ nhường ấy, dẫu Thi Đại cướp lấy toàn bộ hơi thở của chàng, cũng là một nỗi hân hoan.
Giang Bạch Nghiễn đã hiểu vì sao nam nữ trên đời lại cam nguyện rơi vào hồng trần.
“Tóm lại, hôm nay dạy đến đây nha.”
Thi Đại hít sâu một hơi, giơ tay lau nhẹ khóe mắt chàng.
Vệt nước còn chưa kịp ngưng tụ thành hình đảo quanh vành mắt, khoảnh khắc được nàng lau đi, Giang Bạch Nghiễn chớp mắt.
“Sau này.”
Chàng khẽ hỏi:
“Nàng sẽ dạy tiếp?”
Thi Đại rời mắt, không nhìn chàng nữa:
“Ừm.”
Ôm và vuốt ve đã thử hết rồi, còn thiếu gì nữa nhỉ?
Nàng liếc nhìn đôi môi Giang Bạch Nghiễn.
Hiển nhiên người này không biết, hôn trừ môi chạm môi ra, còn có thể lưỡi quấn lưỡi.
Nhưng chuyện này, nàng cũng không rành mà.
Trừ hôn ra, những chuyện khác có thể làm...
Càng nghĩ càng lệch, Thi Đại vứt mấy thứ đó ra sau đầu.
“Đúng rồi.”
Nhớ đến chuyện chính, mi tâm nàng giật nhẹ:
“Lăng Tiêu Quân.”
Chủ đề đột nhiên thay đổi, Giang Bạch Nghiễn dịu giọng:
“Sao thế?”
Dư vị nụ hôn vẫn chưa tan hết, âm cuối chàng gần như bật hơi, mang chút kiều diễm.
“Lúc chàng giao đấu với ông ta.”
Thi Đại tập trung tinh thần:
“Có phải đã phát hiện gì không?”
Câu hỏi của nàng vừa khéo đúng chỗ, không ép chặt quá mức, chừa cho Giang Bạch Nghiễn không gian trả lời.
Nếu chàng bằng lòng kể rõ chân tướng, có thể nói đúng sự thật, nếu chàng không muốn, chỉ cần đáp “không có” là được.
Tất nhiên, Thi Đại muốn nghe nói thật.
Yên lặng một lúc, Giang Bạch Nghiễn lên tiếng:
“Thân pháp ông ta thi triển, có ba phần tương tự mẫu thân của ta.”
Thi Đại cau mày:
“Ba phần?”
Người tập võ thực lực mạnh mẽ, luôn có một bộ thân pháp cho riêng mình, dùng để tấn công và phòng thủ.
Nói một cách thông thường, thân pháp là do khổ luyện năm dài tháng rộng, tâm tính và kinh nghiệm của mỗi người không giống nhau, cuối cùng những thứ đạt được cũng khác nhau.
“Mẹ ta tự sáng tạo một bộ thân pháp.”
Giang Bạch Nghiễn thản nhiên cười:
“Lăng Tiêu Quân dùng một bước tinh túy nhất trong đó, tránh khỏi sát chiêu của ta.”
Nghe giọng điệu chàng như thường, như đang kể lại câu chuyện chẳng liên quan đến mình.
Thi Đại ngẩng đầu, trông thấy vẻ u ám dưới đáy mắt chàng.
Giang Bạch Nghiễn nhìn ra, Mạnh Kha và Thi Kính Thừa cũng không ngoại lệ.
Cho nên phản ứng của hai vợ chồng trong tâm ma cảnh mới lạ lùng đến vậy.
“Lăng Tiêu Quân dùng thân pháp của mẹ chàng, cho nên...”
Thi Đại ngẫm nghĩ:
“Ít nhất thì ông ta đã từng giao đấu với bà ấy?”
Chỉ khi gặp mặt, rút kiếm so chiêu mới cảm nhận được chiêu thức của đối thủ.
“Bước kia là tầng cuối cùng của thân pháp, có thể phá được tử cục.”
Giọng điệu Giang Bạch Nghiễn hờ hững:
“Mẹ ta gần như chưa từng dùng đến.”
Cũng tức là, chẳng những Lăng Tiêu Quân từng giao đấu với mẫu thân chàng, còn dùng chiêu thức tất chết, ép bà ấy sử dụng tầng cuối cùng của thân pháp.
Lăng Tiêu Quân ở Giang Nam, tại sao lại liên quan đến mẫu thân của Giang Bạch Nghiễn? Rốt cuộc là trận giằng co thế nào mới khiến cả hai người sử dụng sát chiêu, không chết không thôi?
Thi Đại nhớ đến vụ án diệt môn của Giang phủ.
Tối đó, mẫu thân Giang Bạch Nghiễn trùng hợp ở trong phủ.
Lúc trước nàng còn phiền muộn, Thi Kính Thừa từng nói, thực lực cha mẹ Giang Bạch Nghiễn không yếu, là kiếm khách nổi tiếng xuất chúng.
Đám sát thủ áo đen được thuê kia, theo lý không phải đối thủ của hai người họ.
Mẫu thân Giang Bạch Nghiễn, vì sao lại mất mạng trong đêm đó?
Suy luận hợp lý, đêm ấy còn có kẻ luyện võ mạnh hơn ở hiện trường.
Thi Đại mím môi:
“Mười năm trước...”
“Khi ấy mẹ ta bị thương, sau khi cảm nhận sát khí, đưa ta vào đường nhỏ chạy trốn, một mình nghênh chiến.”
Giang Bạch Nghiễn khẽ cong môi:
“Quả thật là tử cục.”
Đây là lần đầu tiên, Giang Bạch Nghiễn đề cập chi tiết về mọi thứ liên quan đến vụ án diệt môn.
Sát thủ tấn công bốn phía, còn cả cao thủ sát tâm cực nặng ở hiện trường, vì muốn con mình chạy thoát, mẫu thân chàng chỉ có thể lẻ loi chống địch, kéo dài thời gian.
Thi Đại hỏi:
“Mẹ chàng bị thương ư?”
Thời gian xảy ra vụ án diệt môn, phụ thân Giang Bạch Nghiễn đã qua đời.
Trước đó cha mẹ chàng đã gặp chuyện gì?
Trong phòng là một khoảng lặng kéo dài.
Gió đêm thổi ánh nến lay động, phát ra tiếng vang yếu ớt, Giang Bạch Nghiễn rủ mắt cười.
Giọng chàng bình tĩnh, âm cuối không tự giác hạ thấp, như đang châm chọc:
“Năm đó khi yêu tà xuất thế, mẹ ta vì bảo vệ bách tính trong thành, bị thương tim phổi, ở nhà dưỡng thương.”
Hơi thở Thi Đại như ngừng lại.
Sắc mặt Giang Bạch Nghiễn không thay đổi:
“Mười năm trước, Lăng Tiêu Quân danh chấn Giang Nam, luận thực lực, quả thật có thể giết bà ấy.”
Mười tám năm trước, Lăng Tiêu Quân đã dùng trường thương làm vũ khí, lấy mạng Bách Lý Sách đao pháp tài ba.
“Nếu Lăng Tiêu Quân có liên quan đến vụ án nhà chàng.”
Thi Đại nói:
“Mục đích của ông ta là gì?”
Ngoài mặt, Lăng Tiêu Quân và Giang gia không hề liên quan đến nhau.
Một gã thần côn giả thần giả quỷ ở Giang Nam như ông ta, tại sao lại ra tay độc ác với cả Giang phủ như vậy?
Giang Bạch Nghiễn hé môi, muốn nói lại thôi.
“Chờ tin tức của Trấn Ách Ti.”
Chàng cười bảo:
“Có lẽ Lăng Tiêu Quân không liên quan đến chuyện đó, thân pháp tương tự chỉ là trùng hợp.”
Vừa dứt lời, sau lưng lại lần nữa được người ta ôm lấy, thân hình Giang Bạch Nghiễn thoáng cứng đờ trước sức lực đột nhiên kéo đến này.
Sát phạt đã lâu, chàng dâng lên ý chí chiến đấu và sát niệm theo phản xạ, rồi lại kiền nén ngay lập tức.
Thi Đại ôm chàng, dùng sức nhiều hơn mỗi một lần trước đó.
Giang Bạch Nghiễn cúi đầu, không lên tiếng.
“Chàng.”
Thi Đại chọc lưng chàng:
“Sao lúc nào cũng cười vậy hả?”
Vấn đề này Giang Bạch Nghiễn chưa từng nghĩ tới.
Khẽ ngửi hương hoa dành dành trên tóc nàng, Giang Bạch Nghiễn hỏi:
“Nàng không thích?“.
Làm con rối thế thân cho tà tu suốt ngần ấy năm, chàng chưa từng cười bao giờ.
Tà tu mặt mày đầy ghét bỏ, bảo chàng như người chết, nhìn thấy là xui xẻo.
Về sau đi khắp Đại Chiêu, chàng chưa biết cách che giấu sát tâm, nơi chàng đi qua, nam nữ già trẻ đều xôn xao tránh né.
Giang Bạch Nghiễn chẳng buồn quan tâm, được chăng hay chớ.
Mãi đến khi gặp Thi Kính Thừa, đối phương nhận ra chàng và cố nhân có phần tương tự, muốn giúp chàng tra rõ hung thủ thảm án diệt môn.
Khác với vẻ giết chóc hung ác của chàng, Thi Kính Thừa tấm lòng rộng mở, là người tốt cả thế gian đều biết.
Đề cập đến phụ mẫu chàng, Thi Kính Thừa bùi ngùi khôn nguôi, vành mắt ửng đỏ:
“Cha mẹ con...lòng mang nghĩa lớn, tấm lòng nhân hậu.”
Thế nên hôm đó Giang Bạch Nghiễn lặng lẽ nghe hết, đột nhiên cong môi, nở nụ cười ấm áp vô hại, tương tự như tất cả những “người tốt” khác:
“Đa tạ Thi đại nhân.”
Thi Kính Thừa không nghi ngờ chàng.
Hoặc giả phát hiện manh mối, nhưng không vạch trần.
Nụ cười là mặt nạ giả tạo buồn tẻ chẳng thú vị, nhưng rất có ích.
Huống hồ Thi Đại từng nói, chàng cười lên càng đẹp hơn.
Hẳn là nàng rất thích.
Giọng Thi Đại buồn bực:
“Lúc không muốn, chàng không cười cũng chẳng sao hết.”
Nào có ai nhắc đến thảm án diệt môn của nhà mình, từ đầu đến cuối vẫn giữ nụ cười kia chứ.
Bề ngoài Giang Bạch Nghiễn bình tĩnh nhẹ nhàng, thực ra chàng là người để tâm chuyện đó nhất, sau khi giết chết tà tu, vẫn tìm kiếm hung thủ đến mức gần như cố chấp.
Lòng chàng không thể nào dễ chịu cho được.
Đáp lại nàng, là nụ cười rất khẽ của Giang Bạch Nghiễn.
Hơi thở áp sát bên tai Thi Đại, chàng khẽ nói:
“Được.”
Sau khi Giang Bạch Nghiễn đi, hồ ly trắng trở về phòng.
Sắc mặt A Ly phức tạp.
Tâm trạng càng phức tạp hơn.
Liếc mắt nhìn qua, Thi Đại đã lấy mền bọc mình lại thành một khối, chậm rãi lăn qua lăn lại trên giường.
A Ly: “...”
A Ly nhảy lên giường:
“Người và Giang Bạch Nghiễn...”
Thi Đại ló đầu ra khỏi mền.
Trải qua một trận giày vò như vậy, tóc nàng hoàn toàn rối tung, rủ xuống bên má như sợi mây, gò má ửng đỏ, ánh mắt cực kỳ sáng rỡ, như ngôi sao nhấp nháy.
Mắt to nhìn mắt nhỏ với A Ly, Thi Đại không kiềm nổi mỉm cười, gật đầu.
Chớp mắt, cả cái đuôi của hồ ly trắng đột nhiên dựng thẳng lên.
“Ở bên nhau rồi? Có phải yêu nhau rồi không?”
A Ly nhảy dựng tại chỗ, đồng tử run rẩy:
“Hai người...”
“Sao thế?”
Thi Đại xoa lỗ tai vểnh cao của nó:
“Giang Bạch Nghiễn tốt lắm mà.”
Xem xét trước mắt, câu này là thật.
Ở ngoài chịu gió lạnh hơn nửa đêm, suy nghĩ rối bời của A Ly bình tĩnh hơn không ít, cái đuôi lúc lắc run rẩy.
Đừng nói Thi Đại, ngay cả nó cũng thấy, Giang Bạch Nghiễn không xấu.
...Được rồi, nói một cách chính xác, không xấu xa cho lắm.
Trừ tâm tư u ám, tính tình quái gở, mấy tháng nay, Giang Bạch Nghiễn chưa từng làm chuyện ác mang tính thực chất nào.
Chàng thật sự liên quan đến họa diệt thế ư?
A Ly rủ mắt, yên tĩnh suy ngẫm.
Nó nhớ rất rõ, khi họa diệt thế kéo đến, toàn thân Giang Bạch Nghiễn là sát khí chẳng ngăn nổi.
Hơi thở ấy chẳng khác gì ác niệm cuốn lấy thế gian.
Đến giờ phút này, Giang Bạch Nghiễn không có gì khác thường, trong một tháng ngắn ngủi tiếp theo, rốt cuộc chàng đã trải qua chuyện gì?
“Giang Bạch Nghiễn...”
Chần chừ một lúc, A Ly cọ lòng bàn tay Thi Đại:
“Khó khăn lắm mới tìm được chút manh mối liên quan đến vụ án Giang phủ, mấy ngày nay, ngươi ở cạnh hắn nhiều chút.”
Bị thiên lý trói buộc, nó chỉ có thể ám thị đến đây.
Thi Đại cười:
“Được.”
Dứt lời tròng mắt đảo quanh, lấy ra một viên ngọc óng ánh.
Là nước mắt giao nhân của Giang Bạch Nghiễn.
Nàng thật sự không ngờ, Giang Bạch Nghiễn sẽ rơi lệ vì một nụ hôn, đếm thử, có đến bảy viên nước mắt giao nhân.
Lúc Thi Đại nhặt chúng lên, Giang Bạch Nghiễn hiếm khi lộ vẻ khó xử và thẹn thùng, rủ mắt chẳng nói tiếng nào.
Sau đó khẽ hỏi nàng, có muốn nhiều hơn không.
Tất nhiên Thi Đại từ chối.
Đẹp quá.
Lúc này ngồi trên giường, Thi Đại giơ về phía ánh nến, tỉ mỉ đánh giá viên ngọc trong tay.
Tròn trịa mát lạnh, bản thân không có màu sắc, còn trong suốt hơn cả trân châu.
Được ánh nến soi chiếu, lấp lánh vệt hồng mỏng manh.
Nàng không nhịn được cười, nghiêm túc cất viên ngọc vào hộp nhỏ.
Đêm xuân dễ chịu, sóng lòng khó nguôi. Lăn lộn trên giường suốt một lúc, Thi Đại mới mơ màng thiếp đi.
Hôm sau tỉnh dậy, không hề ngạc nhiên, mặt trời đã lên ba ngọn sào.
Bách Lý thị gần như bị diệt môn, tin tức vừa truyền ra đã gây nên sóng to gió lớn khắp Việt Châu.
Toàn bộ người chết đều mất mạng trong tay Trảm Tâm Đao, càng giúp chuyện này truyền khắp Giang Nam chỉ trong một đêm.
Thẩm vấn vẫn chưa kết thúc, vụ án chưa có kết quả.
Trừ Trấn Ách Ti, bây giờ người sứt đầu mẻ trán nhất, hiển nhiên là Bách Lý Thanh Chi.
Dòng chính chỉ còn lại mình nàng ta, nhánh lẻ cũng thiếu người, tin xấu người nhà hại nhau truyền ra ngoài, khiến thể diện của Bách Lý thị mất sạch, trở thành đề tài chê cười của vọng tộc Giang Nam.
Cục diện rối rắm nhường ấy, lại nặng nề rơi vào tay nàng ta.
Lúc Thi Đại trông thấy Bách Lý Thanh Chi, hai mắt nàng ta sưng đỏ, quầng thâm rất đậm, hiển nhiên đã khóc suốt đêm.
Thẩm Lưu Sương vất vả cả đêm, ở cạnh giúp đỡ.
Nhìn chung ở Bách Lý thị này, Bách Lý Thanh Chi là người duy nhất đối xử thân thiết với nàng ta, trong phủ xảy ra chuyện, Thẩm Lưu Sương chẳng thể bỏ mặc không lo.
“Thanh Chi cô cô.”
Thi Đại bước lên, ánh mắt lo lắng:
“Cô sao rồi?”
“Không sao.”
Mặt mày Bách Lý Thanh Chi nhợt nhạt, miễn cưỡng nở nụ cười:
“Mời mọi người đến chơi, lại khiến mọi người gặp chuyện...xin lỗi.”
Nàng ta đã quen tươi cười, lần đầu tiên để lộ trạng thái mệt mỏi u ám, như cánh hoa bị mưa to xối ướt.
Vị thiên kim tiểu thư từ nhỏ không lo ăn mặc, trưởng thành trong muôn vàn cưng chiều, giờ đây gặp phải nạn lớn, sẽ đau thương sẽ hoảng hốt, cũng là chuyện thường tình.
Nhưng buồn thì buồn, Bách Lý Thanh Chi tuyệt đối không bị đánh ngã.
Là người thừa kế duy nhất, lúc này nàng ta buộc phải chống đỡ gánh nặng của Bách Lý thị.
“Giờ dậu hôm nay, có tiệc lớn.”
Bách Lý Thanh Chi nói:
“Nếu Đại Đại không chê, cứ đến chơi nhé.”
Thi Đại sửng sốt:
“Tiệc lớn ạ?”
Nhóm người Diệp Vãn Hành vừa chết, sao nhà Bách Lý lại có tiệc lớn được?
Nếu là tang lễ, không khỏi quá nhanh.
“Nói ra xấu hổ.”
Bách Lý Thanh Chi miễn cưỡng cười đáp:
“Ta không có bản lĩnh gì, nhưng dòng chính chỉ còn lại mình ta, theo lệ là gia chủ đương nhiệm.”
Thi Đại gật đầu, chờ nàng ta nói tiếp.
“Hôm qua tình báo vụ án lan truyền nhanh chóng, đã náo loạn toàn thành đều biết.”
Bách Lý Thanh Chi rủ mắt:
“Bách Lý thị có cả trăm môn khách, ta phải nhanh chóng cho họ lời giải thích.”
Thi Đại vỡ lẽ:
“Là vì an ủi môn khách?”
Số lượng đao khách làm việc cho Bách Lý thị quá nhiều, xảy ra việc này, đám người Bách Lý Hoằng mang tiếng xấu, các môn khách chắc chắn gấp gáp chờ một lời rõ ràng.
Cách đó không lâu ngang qua cửa chính, Thi Đại đã nghe có người kêu la.
Bách Lý Thanh Chi mệt mỏi quá mức, duỗi tay xoa huyệt thái dương:
“Đúng vậy.”
Khựng lại một lúc, nàng ta cau mày than thở:
“Dòng chính như rắn mất đầu, không ít người của nhánh lẻ ngấp nghé vị trí gia chủ...vị trí này, thật sự khó ngồi quá.”
Chính vì thế, mới xảy ra biết bao gió tanh mưa máu ruột thịt tàn sát như vậy.
“Đừng nghĩ nhiều.”
Thẩm Lưu Sương nhìn nàng ta:
“Chuẩn bị đi, bữa tiệc tối nay, chắc chắn không yên bình.”
Cách giờ dậu còn khoảng một khắc.
Bách Lý Thanh Chi ngồi trong phòng, cách một bức tường, là hơn ba trăm môn khách hôm nay đến phủ Bách Lý.
Gần chạng vạng, ráng chiều nơi chân trời như lửa, nàng ta lặng lẽ ngước mắt, ngắm bầu trời bị nhuộm đỏ rực ngoài cửa sổ.
Nhờ phúc của Thẩm Lưu Sương, Thi Đại ngồi chờ ở đây cùng nàng ta.
Khi tiếng chuông báo hiệu giờ dậu ngân vang, Bách Lý Thanh Chi sẽ đẩy cửa ra ngoài, trực tiếp đối diện với môn khách.
Liếc nhìn đôi tay đan chặt vào nhau của Bách Lý Thanh Chi, Thi Đại chống cằm, phá vỡ im lặng:
“Hồi hộp không ạ?”
“Vẫn ổn.”
Bách Lý Thanh Chi cười:
“Dù sao ta cũng là người làm ăn.”
Tuy tuổi tác Bách Lý Thanh Chi nhỏ hơn mấy vị huynh trưởng, nhưng trên con đường làm ăn kinh doanh, nàng ta chẳng hề thua kém một ai.
So với tên nhị ca say mê đao pháp, không màng gia nghiệp kia, mạnh hơn gấp mấy lần.
Giao dịch với Mạnh Kha, là do một tay Bách Lý Thanh Chi thúc đẩy.
“Chỉ cảm thấy...”
Tùy ý nghịch ly ngọc trên bàn, Bách Lý Thanh Chi lên tiếng:
“Chuyện đời vô thường, chỉ mới chớp mắt thôi, mà Bách Lý thị chỉ còn lại một mình ta.”
Thi Đại yên lặng:
“Bớt đau buồn.”
Bách Lý Thanh Chi lại lắc đầu:
“Chẳng có gì đáng buồn cả.”
Nàng ta ngừng cười:
“Ta nào phải không phân rõ. Những người chết tối qua, đều phạm tội nghiệt không thể tha thứ.”
Trong ảo cảnh địa ngục, Bách Lý Thanh Chi đã bày tỏ khuynh hướng rõ ràng từ sớm.
Nàng ta không gan dạ lắm, dẫu hoảng hốt không biết làm sao vì thi thể, nhưng chưa từng đồng tình dư thừa.
Đây là một người thông minh, đủ lý trí.
“Hơn nữa...”
Ánh mắt di chuyển, giọng nói Bách Lý Thanh Chi dần nhẹ hơn:
“Họ đã giết đại ca đại tẩu và Thôi đại nhân.”
Thấy Thi Đại tò mò, nàng ta dịu giọng giải thích:
“Hồi ta còn nhỏ, đại ca đại tẩu đối xử với ta rất tốt. Nhị ca không để ý đến ta, suốt ngày tam ca chỉ lo uống rượu hoa...là vợ chồng họ chăm nom ta trưởng thành.”
Nói đến đây, Bách Lý Thanh Chi nhướng mày, lộ vẻ hoài niệm:
“Đao pháp của ta do đại ca dạy vỡ lòng, chữ và tranh, là đại tẩu dạy ta.”
Thẩm Lưu Sương ngồi bên cạnh, hơi ngước mắt.
“Tính tình đại ca cương trực, tẩu tẩu đối xử với ai cũng dịu dàng, bất cứ lúc nào, chỉ cần tẩu ấy lên tiếng, đảm bảo sẽ khiến đại ca ngoan ngoãn nghe theo.”
Bách Lý Thanh Chi nhìn Thẩm Lưu Sương:
“Họ là người tốt, cũng rất thương con.”
Thi Đại tiếp lời nàng ta hỏi:
“Thôi đại nhân thì sao ạ?”
“Là vị quan tốt.”
Bách Lý Thanh Chi hơi rủ mắt:
“Đó là chuyện cách đây rất lâu. Đi lại trên đường, luôn nghe thấy người ta thảo luận về ông ấy, chưa từng nhận hối lộ, công chính nghiêm minh, dùng tiền để dành giúp đỡ người nghèo, cả Việt Châu này đều kính trọng ông ấy.”
Dường như nhớ đến gì đó, nàng ta gõ nhẹ lên bàn, cuộn đốt ngón tay:
“Nói ra thì, ta từng được ông ấy cứu một lần.”
Thi Đại không nói tiếng nào, yên tĩnh lắng nghe.
“Năm đó ta còn nhỏ, có lẽ...”
Bách Lý Thanh Chi nghĩ ngợi một chốc:
“Bảy tám tuổi gì đó? Không nhớ rõ nữa. Có một hôm nhàn rỗi ra ngoài dạo chơi, suýt nữa bị một gã ăn chơi trác táng phóng ngựa đụng trúng, là Thôi đại nhân kéo ta ra.”
Sắc mây đỏ lướt qua nửa gương mặt nàng ta, Bách Lý Thanh Chi chớp mắt, lông mi lay động làm rơi vầng sáng.
“Các con chưa từng gặp Thôi đại nhân nên không biết.”
Nàng ta cười:
“Thực ra ông ấy rất tuấn tú, hôm đó cầm theo đèn lồng, khoác áo xanh, ta còn tưởng đã gặp được tiên nhân đấy.”
Thẩm Lưu Sương cũng cong khóe môi theo nàng ta.
Một lúc sau, Thẩm Lưu Sương khẽ lên tiếng:
“Thế nên, khi cô gặp đám trẻ do Thôi Ngôn Minh nhận nuôi, đã lựa chọn giúp họ?”
Không khí thoáng chốc im ắng.
Bách Lý Thanh Chi cau mày:
“Cái gì?”
“Trong ba hạng đầu của đại hội đấu võ, có hai người là hung thủ.”
Thẩm Lưu Sương nhìn vào mắt nàng ta, tròng mắt đen như mực:
“Là trùng hợp sao?”
Thi Đại không lên tiếng, cảnh giác quan sát sắc mặt Bách Lý Thanh Chi.
Trưa hôm nay sau khi gặp mặt Bách Lý Thanh Chi, Thi Đại và Thẩm Lưu Sương đã trò chuyện rất lâu.
Hai người đều cảm thấy, vụ án lần này có quá nhiều thứ không xác định.
Bọn trẻ được Thôi Ngôn Minh nhận nuôi năm đó, chắc chắn đều muốn trả thù, nghĩa là mỗi người sẽ giết một kẻ thù.
Tạ Doãn Chi là quản gia, Mạc Hàm Thanh là thị nữ thân cận của Diệp Vãn Hành, mà Tần Tửu Tửu và Nhiếp Trảm không có thân phận phù hợp.
Ngay cả nhà Bách Lý họ cũng chẳng vào được.
Một khi đột ngột xuất hiện, chắc chắn sẽ bị nhận định là hung thủ.
Đại hội đấu võ tập trung cao thủ khắp Giang Nam, làm sao họ dám đảm bảo, Tần Tửu Tửu và Nhiếp Trảm nhất định chiến thắng giữa muôn trùng vây?
Lúc xem đại hội đấu võ, Bách Lý Thanh Chi từng nói, quy tắc thi đấu năm nay không giống ngày xưa.
Để chọn được nhiều nhân tài hơn, cuộc thi sẽ chia ra ba nhóm, thanh niên, tráng niên, trung niên cùng người lớn tuổi.
Ngoài ba mươi là giai đoạn thực lực mạnh nhất, thân thể cường tráng, kinh nghiệm phong phú, lại bị chia vào một nhóm riêng.
Khéo sao tách khỏi Nhiếp Trảm và Tần Tửu Tửu.
Người đưa ra đề nghị đó, là Bách Lý Thanh Chi.
“Trọng điểm báo thù tối qua, là ảo cảnh do pháp trận bện thành.”
Thẩm Lưu Sương nói:
“Trong đại hội đấu võ, trận sư vừa khéo đối đầu với đao kiếm khắc chế hắn nhất, nhanh chóng bị loại khỏi cuộc thi, cũng là trùng hợp sao?”
Nếu muốn kế hoạch tiến hành suôn sẻ, nhóm người Nhiếp Trảm phải đảm bảo được hai điểm.
Thứ nhất, Nhiếp Trảm và Tần Tửu Tửu phải thuận lợi xếp ba hạng đầu, được mời đến tham gia tiệc chúc mừng.
Thứ hai, người còn lại trong ba hạng đầu, không phải trận sư.
Nếu là trận sư tài giỏi, thành thạo phá giải ảo cảnh, kế hoạch báo thù hóa công dã tràng.
Trong phòng không ai lên tiếng, một chú chim sẻ bay qua bên ngoài cửa sổ, tiếng cất cánh bay vút lên vang vọng rào rạt.
Bách Lý Thanh Chi cười khẽ mở lời:
“Để đảm bảo họ chiến thắng, ta đã tốn rất nhiều tâm tư.”
Đây là ý thừa nhận nhanh gọn dứt khoát.
“Thực ra cũng chẳng khó lắm.”
Bách Lý Thanh Chi nói:
“Cũng như kiếm khách khắc chế trận sư, thợ rối bóng khắc chế huyễn thuật sư, chỉ cần mỗi lần chia nhóm, sắp xếp cho họ đối thủ không chiếm ưu thế, Tần Tửu Tửu và Nhiếp Trảm chắc chắc sẽ thắng.”
Đáng tiếc vẫn xảy ra chút sơ sót.
Tống Đình hạng hai là huyễn thuật sư, theo lý không am hiểu pháp trận, nào ngờ hắn ta lại từng nghiên cứu trận thuật.
Nguy hiểm tăng thêm, suýt nữa bị hắn ta phá giải mắt trận.
Bách Lý Thanh Chi không che giấu, Thẩm Lưu Sương cũng thẳng thắn:
“Mạc Hàm Thanh được chọn làm thị nữ bên cạnh Diệp Vãn Hành, cũng do cô giúp đỡ.”
Lúc dấn thân vào ảo cảnh, đã từng có người nhắc đến chuyện này.
Thẩm Lưu Sương hỏi:
“Bắt đầu từ khi đó, cô đã biết thân phận và kế hoạch của họ?”
“...Phải.”
Biểu cảm của Bách Lý Thanh Chi rất bình tĩnh:
“Trực giác cho ta biết quản gia mới tới không ổn, theo dõi hắn ta nửa tháng, phát hiện hắn ta đến thăm mộ Thôi đại nhân.”
Nàng ta cười:
“Ta đoán được thân phận của hắn ta, dứt khoát ngả bài.”
Ngả bài nói cho Tạ Doãn Chi biết, nàng ta bằng lòng hợp tác, điều tra toàn bộ chân tướng năm đó.
Cũng đồng ý giúp họ trả thù.
“Cho nên.”
Chớp mắt với Thẩm Lưu Sương, Bách Lý Thanh Chi cong môi:
“Con muốn tố cáo ta với Trấn Ách Ti?”
Hai cặp mắt phượng tương tự nhìn nhau chăm chú, không nhìn thấu cảm xúc trong tròng mắt đen láy.
Thẩm Lưu Sương lắc đầu:
“Sẽ không.”
Khựng lại một chốc, nàng ta cũng cười, dùng lời Bách Lý Thanh Chi đã nói:
“Ta nào phải không phân rõ.”
Chẳng cần nói nhiều, ẩn ý cả hai tự hiểu trong lòng.
“Nhưng mà, có chuyện này con nói sai rồi.”
Đứng dậy khỏi ghế ngồi, Bách Lý Thanh Chi mỉm cười rạng rỡ:
“Sở dĩ ta giúp họ...”
Nàng ta nói:
“Lưu Sương, trên đời này có một câu, gọi là Năng giả cư chi*.”
(*) Chỉ những người có năng lực mới đủ tư cách ngồi lên vị trí đó.
Thẩm Lưu Sương sửng sốt.
Thi Đại đột ngột ngẩng đầu.
Thoáng chốc, trong núi xa mênh mông, tiếng chuông báo hiệu giờ dậu vang vọng khắp thành Việt Châu.
Bách Lý Thanh Chi gật đầu, thuận thế xoay người.
Ngoài phòng, thị nữ giúp nàng ta kéo hai cửa gỗ dày nặng, ba trăm môn khách trong bữa tiệc không hẹn mà cùng nhìn nàng ta chăm chú.
Bách Lý Thanh Chi chậm rãi tiến về trước.
Vì người thân qua đời, nàng ta không dùng trang sức vàng bạc, không như vẻ lười nhác hờ hững lúc bình thường, hôm nay búi tóc lên cao, váy xếp tầng trải dài sau lưng, một chiếc áo trắng tựa hoa quỳnh nở rộ.
“Tai họa lần này là tội của Bách Lý thị.”
Bách Lý Thanh Chi lên tiếng:
“Ta xin chịu tội với chư vị.”
“Thanh Chi tiểu thư.”
Có người tốt tính hỏi:
“Chuyện này giải quyết thế nào? Cô hẳn phải biết, thành Việt Châu hiện nay...”
“Nhà Bách Lý xong đời rồi.”
Người trung niên nóng tính phẫn nộ nói:
“Sau này phải thế nào?”
Một nữ nhân nũng nịu như vậy, làm sao chống đỡ được cả một tộc lớn.
Bách Lý Thanh Chi không biến sắc:
“Huynh trưởng qua đời, ta sẽ kế thừa vị trí gia chủ.”
Có kẻ lầm bầm một câu:
“Cô?”
Bách Lý Thanh Chi cười.
Thị nữ dâng lên một thanh đao bằng hai tay, nàng ta tiện tay nhận lấy, rút ra khỏi vỏ.
Là kiểu dáng thường thấy ven đường, do sắt đúc ra, bình thường không có gì đặc biệt.
Sau khi cổ tay nàng ta nhẹ nhàng dịch chuyển, linh khí mạnh mẽ như thủy triều dâng lên khắp chốn, tựa núi đá đè nặng trên đỉnh đầu, khiến bữa tiệc không còn tiếng động gì nữa.
Một người ngạc nhiên thốt lên, hóa ra đao phong lướt qua, chém rơi lọn tóc bên má, nhưng không mảy may tổn thương hắn ta...
Chính là người chất vấn ban nãy.
“Có gì không được?”
Bách Lý Thanh Chi cười nói:
“Gần mười năm nay, những việc làm ăn bán gạo, buôn gấm, đỗ phường, ngọc thạch đồ sắt của Bách Lý thị đều do một tay ta quản lý, còn về đao...”
Mắt phượng nàng ta khẽ cong:
“Nếu không ngại các vị cứ bước lên so chiêu.”
Nói thẳng ra, môn khách là thực khách được đại tộc nuôi dưỡng, chỉ cần có bổng lộc, ai dám khiêu chiến với chủ nhà.
Huống hồ, đao ý của Bách Lý Thanh Chi quả thật sắc bén khiếp người.
Tâm tư rối bời tụ lại rồi tan đi, Bách Lý Thanh Chi siết chặt thanh đao trong tay.
Dặn dò của huynh trưởng, vòng ôm của tẩu tẩu.
Có lẽ còn cả bóng áo xanh trong ánh đèn lồng yếu ớt, và bàn tay nắm lấy nàng ta nữa.
Đều là những chuyện đã qua.
Cổ ngữ có câu, năng giả cư chi.
Người có tiếng nói của vọng tộc Việt Châu, nhị ca không ra gì kia của nàng ta làm được, tại sao nàng ta lại không thể.
Ngày đồng ý giúp đỡ Tạ Doãn Chi báo thù, Bách Lý Thanh Chi từng cảm nhận rõ ràng, cảm xúc nào đó sinh sôi mãnh liệt trong lồng ngực.
Như lửa lớn đốt người, lại như mầm xuân mới nhú.
Một thoáng rung động kia, mang tên dã tâm.
Giữa đao ý mạnh mẽ, chẳng biết là ai hành lễ cao giọng:
“Tham kiến gia chủ!”
Bách Lý Thanh Chi phân tâm nghĩ, hôm nay là ngày lành hoàng đạo.
Mây dày tỏa sáng, hoàng hôn nhuộm vàng, chiều tà rực cháy, màn đêm dần buông xuống, phủ sắc hoa hồng lên tà áo trắng như máu tươi.
Trước mặt nàng ta, ba trăm môn khách đồng loạt khom người, tiếng gầm vang trời:
“Tham kiến gia chủ!”
Rơi lệ, trong mắt lại tràn ngập nóng bỏng đốt người, giờ phút này được nàng chạm vào, như bùng lên ngọn lửa.
Lửa ngầm cháy bỏng, đến cuối cùng, lại rơi một giọt nước mắt.
Nước mắt giao nhân khi mới trào ra là chất lỏng, qua một lúc mới ngưng tụ thành thể rắn như trân châu.
Khi Thi Đại lùi ra, vừa khéo nước mắt giao nhân trượt xuống.
Giang Bạch Nghiễn nhắm mắt, giọng khàn hơn:
“Muốn nữa.”
Thi Đại:
“Sao ạ?”
Không đợi nàng trả lời, Giang Bạch Nghiễn khom người đến gần, nụ hôn thăm dò đến kiềm chế, như mèo con liếm vuốt.
Lúc hơi thở quấn quýt, ngay cả không khí cũng trở nên nồng nàn. Hơi thở ấm nóng lướt qua làn da, để lại vệt đỏ mập mờ.
Hai mắt Giang Bạch Nghiễn mơ màng.
Chẳng rõ nguyên do, dường như chàng đã mất cảm giác với thế giới bên ngoài, chỉ nghe thấy tiếng thở khe khẽ, chạm vào nơi mềm mại kỳ diệu.
Xúc cảm ấy, càng khiến người ta say đắm hơn cả đau đớn truyền đến từ bả vai.
Thi Đại: “...”
Từ từ.
Chờ đã.
Thời gian quá lâu, nàng không thở nổi.
Giang Bạch Nghiễn chỉ biết vuốt ve cọ xát cánh môi, nhưng chẳng hề lười nhác chút nào, tới lui mãi, trong nhịp tim đập như trống dồn, Thi Đại phiền muộn.
Giang Bạch Nghiễn còn muốn hôn bao lâu?
Chỉ sợ lúc nào đó trước mắt nàng tối sầm, Thi Đại lấy ngón tay chọc bả vai chàng.
Giang Bạch Nghiễn thoáng khựng lại, khẽ cọ nhẹ một lúc, xem như đã chịu ngẩng đầu.
Thi Đại vội vàng hít không khí tươi mát.
Cả gương mặt nàng đỏ bừng, như quả táo tròn mướt, đôi môi không tô vẫn đỏ thắm, vì nụ hôn ban nãy thấm sắc đậm như son.
Giang Bạch Nghiễn liếc qua, nhìn vào mắt nàng.
“Có hơi khó thở.”
Thi Đại vuốt ngực, nhỏ tiếng bảo:
“Lâu quá rồi.”
Không thể quá lâu.
Giang Bạch Nghiễn lẳng lặng ghi nhớ.
Trước đây chàng chỉ biết, dùng tay vặn gãy cổ, hoặc nhấn mũi miệng của kẻ thù vào nước, từ từ mất hết sự sống, ngộp thở mà chết.
Hóa ra động tác mềm nhẹ như vậy, cũng có thể cướp đoạt hơi thở.
Như một thanh đao dịu dàng.
Nhưng với chàng mà nói, trong niềm vui sướng tột độ nhường ấy, dẫu Thi Đại cướp lấy toàn bộ hơi thở của chàng, cũng là một nỗi hân hoan.
Giang Bạch Nghiễn đã hiểu vì sao nam nữ trên đời lại cam nguyện rơi vào hồng trần.
“Tóm lại, hôm nay dạy đến đây nha.”
Thi Đại hít sâu một hơi, giơ tay lau nhẹ khóe mắt chàng.
Vệt nước còn chưa kịp ngưng tụ thành hình đảo quanh vành mắt, khoảnh khắc được nàng lau đi, Giang Bạch Nghiễn chớp mắt.
“Sau này.”
Chàng khẽ hỏi:
“Nàng sẽ dạy tiếp?”
Thi Đại rời mắt, không nhìn chàng nữa:
“Ừm.”
Ôm và vuốt ve đã thử hết rồi, còn thiếu gì nữa nhỉ?
Nàng liếc nhìn đôi môi Giang Bạch Nghiễn.
Hiển nhiên người này không biết, hôn trừ môi chạm môi ra, còn có thể lưỡi quấn lưỡi.
Nhưng chuyện này, nàng cũng không rành mà.
Trừ hôn ra, những chuyện khác có thể làm...
Càng nghĩ càng lệch, Thi Đại vứt mấy thứ đó ra sau đầu.
“Đúng rồi.”
Nhớ đến chuyện chính, mi tâm nàng giật nhẹ:
“Lăng Tiêu Quân.”
Chủ đề đột nhiên thay đổi, Giang Bạch Nghiễn dịu giọng:
“Sao thế?”
Dư vị nụ hôn vẫn chưa tan hết, âm cuối chàng gần như bật hơi, mang chút kiều diễm.
“Lúc chàng giao đấu với ông ta.”
Thi Đại tập trung tinh thần:
“Có phải đã phát hiện gì không?”
Câu hỏi của nàng vừa khéo đúng chỗ, không ép chặt quá mức, chừa cho Giang Bạch Nghiễn không gian trả lời.
Nếu chàng bằng lòng kể rõ chân tướng, có thể nói đúng sự thật, nếu chàng không muốn, chỉ cần đáp “không có” là được.
Tất nhiên, Thi Đại muốn nghe nói thật.
Yên lặng một lúc, Giang Bạch Nghiễn lên tiếng:
“Thân pháp ông ta thi triển, có ba phần tương tự mẫu thân của ta.”
Thi Đại cau mày:
“Ba phần?”
Người tập võ thực lực mạnh mẽ, luôn có một bộ thân pháp cho riêng mình, dùng để tấn công và phòng thủ.
Nói một cách thông thường, thân pháp là do khổ luyện năm dài tháng rộng, tâm tính và kinh nghiệm của mỗi người không giống nhau, cuối cùng những thứ đạt được cũng khác nhau.
“Mẹ ta tự sáng tạo một bộ thân pháp.”
Giang Bạch Nghiễn thản nhiên cười:
“Lăng Tiêu Quân dùng một bước tinh túy nhất trong đó, tránh khỏi sát chiêu của ta.”
Nghe giọng điệu chàng như thường, như đang kể lại câu chuyện chẳng liên quan đến mình.
Thi Đại ngẩng đầu, trông thấy vẻ u ám dưới đáy mắt chàng.
Giang Bạch Nghiễn nhìn ra, Mạnh Kha và Thi Kính Thừa cũng không ngoại lệ.
Cho nên phản ứng của hai vợ chồng trong tâm ma cảnh mới lạ lùng đến vậy.
“Lăng Tiêu Quân dùng thân pháp của mẹ chàng, cho nên...”
Thi Đại ngẫm nghĩ:
“Ít nhất thì ông ta đã từng giao đấu với bà ấy?”
Chỉ khi gặp mặt, rút kiếm so chiêu mới cảm nhận được chiêu thức của đối thủ.
“Bước kia là tầng cuối cùng của thân pháp, có thể phá được tử cục.”
Giọng điệu Giang Bạch Nghiễn hờ hững:
“Mẹ ta gần như chưa từng dùng đến.”
Cũng tức là, chẳng những Lăng Tiêu Quân từng giao đấu với mẫu thân chàng, còn dùng chiêu thức tất chết, ép bà ấy sử dụng tầng cuối cùng của thân pháp.
Lăng Tiêu Quân ở Giang Nam, tại sao lại liên quan đến mẫu thân của Giang Bạch Nghiễn? Rốt cuộc là trận giằng co thế nào mới khiến cả hai người sử dụng sát chiêu, không chết không thôi?
Thi Đại nhớ đến vụ án diệt môn của Giang phủ.
Tối đó, mẫu thân Giang Bạch Nghiễn trùng hợp ở trong phủ.
Lúc trước nàng còn phiền muộn, Thi Kính Thừa từng nói, thực lực cha mẹ Giang Bạch Nghiễn không yếu, là kiếm khách nổi tiếng xuất chúng.
Đám sát thủ áo đen được thuê kia, theo lý không phải đối thủ của hai người họ.
Mẫu thân Giang Bạch Nghiễn, vì sao lại mất mạng trong đêm đó?
Suy luận hợp lý, đêm ấy còn có kẻ luyện võ mạnh hơn ở hiện trường.
Thi Đại mím môi:
“Mười năm trước...”
“Khi ấy mẹ ta bị thương, sau khi cảm nhận sát khí, đưa ta vào đường nhỏ chạy trốn, một mình nghênh chiến.”
Giang Bạch Nghiễn khẽ cong môi:
“Quả thật là tử cục.”
Đây là lần đầu tiên, Giang Bạch Nghiễn đề cập chi tiết về mọi thứ liên quan đến vụ án diệt môn.
Sát thủ tấn công bốn phía, còn cả cao thủ sát tâm cực nặng ở hiện trường, vì muốn con mình chạy thoát, mẫu thân chàng chỉ có thể lẻ loi chống địch, kéo dài thời gian.
Thi Đại hỏi:
“Mẹ chàng bị thương ư?”
Thời gian xảy ra vụ án diệt môn, phụ thân Giang Bạch Nghiễn đã qua đời.
Trước đó cha mẹ chàng đã gặp chuyện gì?
Trong phòng là một khoảng lặng kéo dài.
Gió đêm thổi ánh nến lay động, phát ra tiếng vang yếu ớt, Giang Bạch Nghiễn rủ mắt cười.
Giọng chàng bình tĩnh, âm cuối không tự giác hạ thấp, như đang châm chọc:
“Năm đó khi yêu tà xuất thế, mẹ ta vì bảo vệ bách tính trong thành, bị thương tim phổi, ở nhà dưỡng thương.”
Hơi thở Thi Đại như ngừng lại.
Sắc mặt Giang Bạch Nghiễn không thay đổi:
“Mười năm trước, Lăng Tiêu Quân danh chấn Giang Nam, luận thực lực, quả thật có thể giết bà ấy.”
Mười tám năm trước, Lăng Tiêu Quân đã dùng trường thương làm vũ khí, lấy mạng Bách Lý Sách đao pháp tài ba.
“Nếu Lăng Tiêu Quân có liên quan đến vụ án nhà chàng.”
Thi Đại nói:
“Mục đích của ông ta là gì?”
Ngoài mặt, Lăng Tiêu Quân và Giang gia không hề liên quan đến nhau.
Một gã thần côn giả thần giả quỷ ở Giang Nam như ông ta, tại sao lại ra tay độc ác với cả Giang phủ như vậy?
Giang Bạch Nghiễn hé môi, muốn nói lại thôi.
“Chờ tin tức của Trấn Ách Ti.”
Chàng cười bảo:
“Có lẽ Lăng Tiêu Quân không liên quan đến chuyện đó, thân pháp tương tự chỉ là trùng hợp.”
Vừa dứt lời, sau lưng lại lần nữa được người ta ôm lấy, thân hình Giang Bạch Nghiễn thoáng cứng đờ trước sức lực đột nhiên kéo đến này.
Sát phạt đã lâu, chàng dâng lên ý chí chiến đấu và sát niệm theo phản xạ, rồi lại kiền nén ngay lập tức.
Thi Đại ôm chàng, dùng sức nhiều hơn mỗi một lần trước đó.
Giang Bạch Nghiễn cúi đầu, không lên tiếng.
“Chàng.”
Thi Đại chọc lưng chàng:
“Sao lúc nào cũng cười vậy hả?”
Vấn đề này Giang Bạch Nghiễn chưa từng nghĩ tới.
Khẽ ngửi hương hoa dành dành trên tóc nàng, Giang Bạch Nghiễn hỏi:
“Nàng không thích?“.
Làm con rối thế thân cho tà tu suốt ngần ấy năm, chàng chưa từng cười bao giờ.
Tà tu mặt mày đầy ghét bỏ, bảo chàng như người chết, nhìn thấy là xui xẻo.
Về sau đi khắp Đại Chiêu, chàng chưa biết cách che giấu sát tâm, nơi chàng đi qua, nam nữ già trẻ đều xôn xao tránh né.
Giang Bạch Nghiễn chẳng buồn quan tâm, được chăng hay chớ.
Mãi đến khi gặp Thi Kính Thừa, đối phương nhận ra chàng và cố nhân có phần tương tự, muốn giúp chàng tra rõ hung thủ thảm án diệt môn.
Khác với vẻ giết chóc hung ác của chàng, Thi Kính Thừa tấm lòng rộng mở, là người tốt cả thế gian đều biết.
Đề cập đến phụ mẫu chàng, Thi Kính Thừa bùi ngùi khôn nguôi, vành mắt ửng đỏ:
“Cha mẹ con...lòng mang nghĩa lớn, tấm lòng nhân hậu.”
Thế nên hôm đó Giang Bạch Nghiễn lặng lẽ nghe hết, đột nhiên cong môi, nở nụ cười ấm áp vô hại, tương tự như tất cả những “người tốt” khác:
“Đa tạ Thi đại nhân.”
Thi Kính Thừa không nghi ngờ chàng.
Hoặc giả phát hiện manh mối, nhưng không vạch trần.
Nụ cười là mặt nạ giả tạo buồn tẻ chẳng thú vị, nhưng rất có ích.
Huống hồ Thi Đại từng nói, chàng cười lên càng đẹp hơn.
Hẳn là nàng rất thích.
Giọng Thi Đại buồn bực:
“Lúc không muốn, chàng không cười cũng chẳng sao hết.”
Nào có ai nhắc đến thảm án diệt môn của nhà mình, từ đầu đến cuối vẫn giữ nụ cười kia chứ.
Bề ngoài Giang Bạch Nghiễn bình tĩnh nhẹ nhàng, thực ra chàng là người để tâm chuyện đó nhất, sau khi giết chết tà tu, vẫn tìm kiếm hung thủ đến mức gần như cố chấp.
Lòng chàng không thể nào dễ chịu cho được.
Đáp lại nàng, là nụ cười rất khẽ của Giang Bạch Nghiễn.
Hơi thở áp sát bên tai Thi Đại, chàng khẽ nói:
“Được.”
Sau khi Giang Bạch Nghiễn đi, hồ ly trắng trở về phòng.
Sắc mặt A Ly phức tạp.
Tâm trạng càng phức tạp hơn.
Liếc mắt nhìn qua, Thi Đại đã lấy mền bọc mình lại thành một khối, chậm rãi lăn qua lăn lại trên giường.
A Ly: “...”
A Ly nhảy lên giường:
“Người và Giang Bạch Nghiễn...”
Thi Đại ló đầu ra khỏi mền.
Trải qua một trận giày vò như vậy, tóc nàng hoàn toàn rối tung, rủ xuống bên má như sợi mây, gò má ửng đỏ, ánh mắt cực kỳ sáng rỡ, như ngôi sao nhấp nháy.
Mắt to nhìn mắt nhỏ với A Ly, Thi Đại không kiềm nổi mỉm cười, gật đầu.
Chớp mắt, cả cái đuôi của hồ ly trắng đột nhiên dựng thẳng lên.
“Ở bên nhau rồi? Có phải yêu nhau rồi không?”
A Ly nhảy dựng tại chỗ, đồng tử run rẩy:
“Hai người...”
“Sao thế?”
Thi Đại xoa lỗ tai vểnh cao của nó:
“Giang Bạch Nghiễn tốt lắm mà.”
Xem xét trước mắt, câu này là thật.
Ở ngoài chịu gió lạnh hơn nửa đêm, suy nghĩ rối bời của A Ly bình tĩnh hơn không ít, cái đuôi lúc lắc run rẩy.
Đừng nói Thi Đại, ngay cả nó cũng thấy, Giang Bạch Nghiễn không xấu.
...Được rồi, nói một cách chính xác, không xấu xa cho lắm.
Trừ tâm tư u ám, tính tình quái gở, mấy tháng nay, Giang Bạch Nghiễn chưa từng làm chuyện ác mang tính thực chất nào.
Chàng thật sự liên quan đến họa diệt thế ư?
A Ly rủ mắt, yên tĩnh suy ngẫm.
Nó nhớ rất rõ, khi họa diệt thế kéo đến, toàn thân Giang Bạch Nghiễn là sát khí chẳng ngăn nổi.
Hơi thở ấy chẳng khác gì ác niệm cuốn lấy thế gian.
Đến giờ phút này, Giang Bạch Nghiễn không có gì khác thường, trong một tháng ngắn ngủi tiếp theo, rốt cuộc chàng đã trải qua chuyện gì?
“Giang Bạch Nghiễn...”
Chần chừ một lúc, A Ly cọ lòng bàn tay Thi Đại:
“Khó khăn lắm mới tìm được chút manh mối liên quan đến vụ án Giang phủ, mấy ngày nay, ngươi ở cạnh hắn nhiều chút.”
Bị thiên lý trói buộc, nó chỉ có thể ám thị đến đây.
Thi Đại cười:
“Được.”
Dứt lời tròng mắt đảo quanh, lấy ra một viên ngọc óng ánh.
Là nước mắt giao nhân của Giang Bạch Nghiễn.
Nàng thật sự không ngờ, Giang Bạch Nghiễn sẽ rơi lệ vì một nụ hôn, đếm thử, có đến bảy viên nước mắt giao nhân.
Lúc Thi Đại nhặt chúng lên, Giang Bạch Nghiễn hiếm khi lộ vẻ khó xử và thẹn thùng, rủ mắt chẳng nói tiếng nào.
Sau đó khẽ hỏi nàng, có muốn nhiều hơn không.
Tất nhiên Thi Đại từ chối.
Đẹp quá.
Lúc này ngồi trên giường, Thi Đại giơ về phía ánh nến, tỉ mỉ đánh giá viên ngọc trong tay.
Tròn trịa mát lạnh, bản thân không có màu sắc, còn trong suốt hơn cả trân châu.
Được ánh nến soi chiếu, lấp lánh vệt hồng mỏng manh.
Nàng không nhịn được cười, nghiêm túc cất viên ngọc vào hộp nhỏ.
Đêm xuân dễ chịu, sóng lòng khó nguôi. Lăn lộn trên giường suốt một lúc, Thi Đại mới mơ màng thiếp đi.
Hôm sau tỉnh dậy, không hề ngạc nhiên, mặt trời đã lên ba ngọn sào.
Bách Lý thị gần như bị diệt môn, tin tức vừa truyền ra đã gây nên sóng to gió lớn khắp Việt Châu.
Toàn bộ người chết đều mất mạng trong tay Trảm Tâm Đao, càng giúp chuyện này truyền khắp Giang Nam chỉ trong một đêm.
Thẩm vấn vẫn chưa kết thúc, vụ án chưa có kết quả.
Trừ Trấn Ách Ti, bây giờ người sứt đầu mẻ trán nhất, hiển nhiên là Bách Lý Thanh Chi.
Dòng chính chỉ còn lại mình nàng ta, nhánh lẻ cũng thiếu người, tin xấu người nhà hại nhau truyền ra ngoài, khiến thể diện của Bách Lý thị mất sạch, trở thành đề tài chê cười của vọng tộc Giang Nam.
Cục diện rối rắm nhường ấy, lại nặng nề rơi vào tay nàng ta.
Lúc Thi Đại trông thấy Bách Lý Thanh Chi, hai mắt nàng ta sưng đỏ, quầng thâm rất đậm, hiển nhiên đã khóc suốt đêm.
Thẩm Lưu Sương vất vả cả đêm, ở cạnh giúp đỡ.
Nhìn chung ở Bách Lý thị này, Bách Lý Thanh Chi là người duy nhất đối xử thân thiết với nàng ta, trong phủ xảy ra chuyện, Thẩm Lưu Sương chẳng thể bỏ mặc không lo.
“Thanh Chi cô cô.”
Thi Đại bước lên, ánh mắt lo lắng:
“Cô sao rồi?”
“Không sao.”
Mặt mày Bách Lý Thanh Chi nhợt nhạt, miễn cưỡng nở nụ cười:
“Mời mọi người đến chơi, lại khiến mọi người gặp chuyện...xin lỗi.”
Nàng ta đã quen tươi cười, lần đầu tiên để lộ trạng thái mệt mỏi u ám, như cánh hoa bị mưa to xối ướt.
Vị thiên kim tiểu thư từ nhỏ không lo ăn mặc, trưởng thành trong muôn vàn cưng chiều, giờ đây gặp phải nạn lớn, sẽ đau thương sẽ hoảng hốt, cũng là chuyện thường tình.
Nhưng buồn thì buồn, Bách Lý Thanh Chi tuyệt đối không bị đánh ngã.
Là người thừa kế duy nhất, lúc này nàng ta buộc phải chống đỡ gánh nặng của Bách Lý thị.
“Giờ dậu hôm nay, có tiệc lớn.”
Bách Lý Thanh Chi nói:
“Nếu Đại Đại không chê, cứ đến chơi nhé.”
Thi Đại sửng sốt:
“Tiệc lớn ạ?”
Nhóm người Diệp Vãn Hành vừa chết, sao nhà Bách Lý lại có tiệc lớn được?
Nếu là tang lễ, không khỏi quá nhanh.
“Nói ra xấu hổ.”
Bách Lý Thanh Chi miễn cưỡng cười đáp:
“Ta không có bản lĩnh gì, nhưng dòng chính chỉ còn lại mình ta, theo lệ là gia chủ đương nhiệm.”
Thi Đại gật đầu, chờ nàng ta nói tiếp.
“Hôm qua tình báo vụ án lan truyền nhanh chóng, đã náo loạn toàn thành đều biết.”
Bách Lý Thanh Chi rủ mắt:
“Bách Lý thị có cả trăm môn khách, ta phải nhanh chóng cho họ lời giải thích.”
Thi Đại vỡ lẽ:
“Là vì an ủi môn khách?”
Số lượng đao khách làm việc cho Bách Lý thị quá nhiều, xảy ra việc này, đám người Bách Lý Hoằng mang tiếng xấu, các môn khách chắc chắn gấp gáp chờ một lời rõ ràng.
Cách đó không lâu ngang qua cửa chính, Thi Đại đã nghe có người kêu la.
Bách Lý Thanh Chi mệt mỏi quá mức, duỗi tay xoa huyệt thái dương:
“Đúng vậy.”
Khựng lại một lúc, nàng ta cau mày than thở:
“Dòng chính như rắn mất đầu, không ít người của nhánh lẻ ngấp nghé vị trí gia chủ...vị trí này, thật sự khó ngồi quá.”
Chính vì thế, mới xảy ra biết bao gió tanh mưa máu ruột thịt tàn sát như vậy.
“Đừng nghĩ nhiều.”
Thẩm Lưu Sương nhìn nàng ta:
“Chuẩn bị đi, bữa tiệc tối nay, chắc chắn không yên bình.”
Cách giờ dậu còn khoảng một khắc.
Bách Lý Thanh Chi ngồi trong phòng, cách một bức tường, là hơn ba trăm môn khách hôm nay đến phủ Bách Lý.
Gần chạng vạng, ráng chiều nơi chân trời như lửa, nàng ta lặng lẽ ngước mắt, ngắm bầu trời bị nhuộm đỏ rực ngoài cửa sổ.
Nhờ phúc của Thẩm Lưu Sương, Thi Đại ngồi chờ ở đây cùng nàng ta.
Khi tiếng chuông báo hiệu giờ dậu ngân vang, Bách Lý Thanh Chi sẽ đẩy cửa ra ngoài, trực tiếp đối diện với môn khách.
Liếc nhìn đôi tay đan chặt vào nhau của Bách Lý Thanh Chi, Thi Đại chống cằm, phá vỡ im lặng:
“Hồi hộp không ạ?”
“Vẫn ổn.”
Bách Lý Thanh Chi cười:
“Dù sao ta cũng là người làm ăn.”
Tuy tuổi tác Bách Lý Thanh Chi nhỏ hơn mấy vị huynh trưởng, nhưng trên con đường làm ăn kinh doanh, nàng ta chẳng hề thua kém một ai.
So với tên nhị ca say mê đao pháp, không màng gia nghiệp kia, mạnh hơn gấp mấy lần.
Giao dịch với Mạnh Kha, là do một tay Bách Lý Thanh Chi thúc đẩy.
“Chỉ cảm thấy...”
Tùy ý nghịch ly ngọc trên bàn, Bách Lý Thanh Chi lên tiếng:
“Chuyện đời vô thường, chỉ mới chớp mắt thôi, mà Bách Lý thị chỉ còn lại một mình ta.”
Thi Đại yên lặng:
“Bớt đau buồn.”
Bách Lý Thanh Chi lại lắc đầu:
“Chẳng có gì đáng buồn cả.”
Nàng ta ngừng cười:
“Ta nào phải không phân rõ. Những người chết tối qua, đều phạm tội nghiệt không thể tha thứ.”
Trong ảo cảnh địa ngục, Bách Lý Thanh Chi đã bày tỏ khuynh hướng rõ ràng từ sớm.
Nàng ta không gan dạ lắm, dẫu hoảng hốt không biết làm sao vì thi thể, nhưng chưa từng đồng tình dư thừa.
Đây là một người thông minh, đủ lý trí.
“Hơn nữa...”
Ánh mắt di chuyển, giọng nói Bách Lý Thanh Chi dần nhẹ hơn:
“Họ đã giết đại ca đại tẩu và Thôi đại nhân.”
Thấy Thi Đại tò mò, nàng ta dịu giọng giải thích:
“Hồi ta còn nhỏ, đại ca đại tẩu đối xử với ta rất tốt. Nhị ca không để ý đến ta, suốt ngày tam ca chỉ lo uống rượu hoa...là vợ chồng họ chăm nom ta trưởng thành.”
Nói đến đây, Bách Lý Thanh Chi nhướng mày, lộ vẻ hoài niệm:
“Đao pháp của ta do đại ca dạy vỡ lòng, chữ và tranh, là đại tẩu dạy ta.”
Thẩm Lưu Sương ngồi bên cạnh, hơi ngước mắt.
“Tính tình đại ca cương trực, tẩu tẩu đối xử với ai cũng dịu dàng, bất cứ lúc nào, chỉ cần tẩu ấy lên tiếng, đảm bảo sẽ khiến đại ca ngoan ngoãn nghe theo.”
Bách Lý Thanh Chi nhìn Thẩm Lưu Sương:
“Họ là người tốt, cũng rất thương con.”
Thi Đại tiếp lời nàng ta hỏi:
“Thôi đại nhân thì sao ạ?”
“Là vị quan tốt.”
Bách Lý Thanh Chi hơi rủ mắt:
“Đó là chuyện cách đây rất lâu. Đi lại trên đường, luôn nghe thấy người ta thảo luận về ông ấy, chưa từng nhận hối lộ, công chính nghiêm minh, dùng tiền để dành giúp đỡ người nghèo, cả Việt Châu này đều kính trọng ông ấy.”
Dường như nhớ đến gì đó, nàng ta gõ nhẹ lên bàn, cuộn đốt ngón tay:
“Nói ra thì, ta từng được ông ấy cứu một lần.”
Thi Đại không nói tiếng nào, yên tĩnh lắng nghe.
“Năm đó ta còn nhỏ, có lẽ...”
Bách Lý Thanh Chi nghĩ ngợi một chốc:
“Bảy tám tuổi gì đó? Không nhớ rõ nữa. Có một hôm nhàn rỗi ra ngoài dạo chơi, suýt nữa bị một gã ăn chơi trác táng phóng ngựa đụng trúng, là Thôi đại nhân kéo ta ra.”
Sắc mây đỏ lướt qua nửa gương mặt nàng ta, Bách Lý Thanh Chi chớp mắt, lông mi lay động làm rơi vầng sáng.
“Các con chưa từng gặp Thôi đại nhân nên không biết.”
Nàng ta cười:
“Thực ra ông ấy rất tuấn tú, hôm đó cầm theo đèn lồng, khoác áo xanh, ta còn tưởng đã gặp được tiên nhân đấy.”
Thẩm Lưu Sương cũng cong khóe môi theo nàng ta.
Một lúc sau, Thẩm Lưu Sương khẽ lên tiếng:
“Thế nên, khi cô gặp đám trẻ do Thôi Ngôn Minh nhận nuôi, đã lựa chọn giúp họ?”
Không khí thoáng chốc im ắng.
Bách Lý Thanh Chi cau mày:
“Cái gì?”
“Trong ba hạng đầu của đại hội đấu võ, có hai người là hung thủ.”
Thẩm Lưu Sương nhìn vào mắt nàng ta, tròng mắt đen như mực:
“Là trùng hợp sao?”
Thi Đại không lên tiếng, cảnh giác quan sát sắc mặt Bách Lý Thanh Chi.
Trưa hôm nay sau khi gặp mặt Bách Lý Thanh Chi, Thi Đại và Thẩm Lưu Sương đã trò chuyện rất lâu.
Hai người đều cảm thấy, vụ án lần này có quá nhiều thứ không xác định.
Bọn trẻ được Thôi Ngôn Minh nhận nuôi năm đó, chắc chắn đều muốn trả thù, nghĩa là mỗi người sẽ giết một kẻ thù.
Tạ Doãn Chi là quản gia, Mạc Hàm Thanh là thị nữ thân cận của Diệp Vãn Hành, mà Tần Tửu Tửu và Nhiếp Trảm không có thân phận phù hợp.
Ngay cả nhà Bách Lý họ cũng chẳng vào được.
Một khi đột ngột xuất hiện, chắc chắn sẽ bị nhận định là hung thủ.
Đại hội đấu võ tập trung cao thủ khắp Giang Nam, làm sao họ dám đảm bảo, Tần Tửu Tửu và Nhiếp Trảm nhất định chiến thắng giữa muôn trùng vây?
Lúc xem đại hội đấu võ, Bách Lý Thanh Chi từng nói, quy tắc thi đấu năm nay không giống ngày xưa.
Để chọn được nhiều nhân tài hơn, cuộc thi sẽ chia ra ba nhóm, thanh niên, tráng niên, trung niên cùng người lớn tuổi.
Ngoài ba mươi là giai đoạn thực lực mạnh nhất, thân thể cường tráng, kinh nghiệm phong phú, lại bị chia vào một nhóm riêng.
Khéo sao tách khỏi Nhiếp Trảm và Tần Tửu Tửu.
Người đưa ra đề nghị đó, là Bách Lý Thanh Chi.
“Trọng điểm báo thù tối qua, là ảo cảnh do pháp trận bện thành.”
Thẩm Lưu Sương nói:
“Trong đại hội đấu võ, trận sư vừa khéo đối đầu với đao kiếm khắc chế hắn nhất, nhanh chóng bị loại khỏi cuộc thi, cũng là trùng hợp sao?”
Nếu muốn kế hoạch tiến hành suôn sẻ, nhóm người Nhiếp Trảm phải đảm bảo được hai điểm.
Thứ nhất, Nhiếp Trảm và Tần Tửu Tửu phải thuận lợi xếp ba hạng đầu, được mời đến tham gia tiệc chúc mừng.
Thứ hai, người còn lại trong ba hạng đầu, không phải trận sư.
Nếu là trận sư tài giỏi, thành thạo phá giải ảo cảnh, kế hoạch báo thù hóa công dã tràng.
Trong phòng không ai lên tiếng, một chú chim sẻ bay qua bên ngoài cửa sổ, tiếng cất cánh bay vút lên vang vọng rào rạt.
Bách Lý Thanh Chi cười khẽ mở lời:
“Để đảm bảo họ chiến thắng, ta đã tốn rất nhiều tâm tư.”
Đây là ý thừa nhận nhanh gọn dứt khoát.
“Thực ra cũng chẳng khó lắm.”
Bách Lý Thanh Chi nói:
“Cũng như kiếm khách khắc chế trận sư, thợ rối bóng khắc chế huyễn thuật sư, chỉ cần mỗi lần chia nhóm, sắp xếp cho họ đối thủ không chiếm ưu thế, Tần Tửu Tửu và Nhiếp Trảm chắc chắc sẽ thắng.”
Đáng tiếc vẫn xảy ra chút sơ sót.
Tống Đình hạng hai là huyễn thuật sư, theo lý không am hiểu pháp trận, nào ngờ hắn ta lại từng nghiên cứu trận thuật.
Nguy hiểm tăng thêm, suýt nữa bị hắn ta phá giải mắt trận.
Bách Lý Thanh Chi không che giấu, Thẩm Lưu Sương cũng thẳng thắn:
“Mạc Hàm Thanh được chọn làm thị nữ bên cạnh Diệp Vãn Hành, cũng do cô giúp đỡ.”
Lúc dấn thân vào ảo cảnh, đã từng có người nhắc đến chuyện này.
Thẩm Lưu Sương hỏi:
“Bắt đầu từ khi đó, cô đã biết thân phận và kế hoạch của họ?”
“...Phải.”
Biểu cảm của Bách Lý Thanh Chi rất bình tĩnh:
“Trực giác cho ta biết quản gia mới tới không ổn, theo dõi hắn ta nửa tháng, phát hiện hắn ta đến thăm mộ Thôi đại nhân.”
Nàng ta cười:
“Ta đoán được thân phận của hắn ta, dứt khoát ngả bài.”
Ngả bài nói cho Tạ Doãn Chi biết, nàng ta bằng lòng hợp tác, điều tra toàn bộ chân tướng năm đó.
Cũng đồng ý giúp họ trả thù.
“Cho nên.”
Chớp mắt với Thẩm Lưu Sương, Bách Lý Thanh Chi cong môi:
“Con muốn tố cáo ta với Trấn Ách Ti?”
Hai cặp mắt phượng tương tự nhìn nhau chăm chú, không nhìn thấu cảm xúc trong tròng mắt đen láy.
Thẩm Lưu Sương lắc đầu:
“Sẽ không.”
Khựng lại một chốc, nàng ta cũng cười, dùng lời Bách Lý Thanh Chi đã nói:
“Ta nào phải không phân rõ.”
Chẳng cần nói nhiều, ẩn ý cả hai tự hiểu trong lòng.
“Nhưng mà, có chuyện này con nói sai rồi.”
Đứng dậy khỏi ghế ngồi, Bách Lý Thanh Chi mỉm cười rạng rỡ:
“Sở dĩ ta giúp họ...”
Nàng ta nói:
“Lưu Sương, trên đời này có một câu, gọi là Năng giả cư chi*.”
(*) Chỉ những người có năng lực mới đủ tư cách ngồi lên vị trí đó.
Thẩm Lưu Sương sửng sốt.
Thi Đại đột ngột ngẩng đầu.
Thoáng chốc, trong núi xa mênh mông, tiếng chuông báo hiệu giờ dậu vang vọng khắp thành Việt Châu.
Bách Lý Thanh Chi gật đầu, thuận thế xoay người.
Ngoài phòng, thị nữ giúp nàng ta kéo hai cửa gỗ dày nặng, ba trăm môn khách trong bữa tiệc không hẹn mà cùng nhìn nàng ta chăm chú.
Bách Lý Thanh Chi chậm rãi tiến về trước.
Vì người thân qua đời, nàng ta không dùng trang sức vàng bạc, không như vẻ lười nhác hờ hững lúc bình thường, hôm nay búi tóc lên cao, váy xếp tầng trải dài sau lưng, một chiếc áo trắng tựa hoa quỳnh nở rộ.
“Tai họa lần này là tội của Bách Lý thị.”
Bách Lý Thanh Chi lên tiếng:
“Ta xin chịu tội với chư vị.”
“Thanh Chi tiểu thư.”
Có người tốt tính hỏi:
“Chuyện này giải quyết thế nào? Cô hẳn phải biết, thành Việt Châu hiện nay...”
“Nhà Bách Lý xong đời rồi.”
Người trung niên nóng tính phẫn nộ nói:
“Sau này phải thế nào?”
Một nữ nhân nũng nịu như vậy, làm sao chống đỡ được cả một tộc lớn.
Bách Lý Thanh Chi không biến sắc:
“Huynh trưởng qua đời, ta sẽ kế thừa vị trí gia chủ.”
Có kẻ lầm bầm một câu:
“Cô?”
Bách Lý Thanh Chi cười.
Thị nữ dâng lên một thanh đao bằng hai tay, nàng ta tiện tay nhận lấy, rút ra khỏi vỏ.
Là kiểu dáng thường thấy ven đường, do sắt đúc ra, bình thường không có gì đặc biệt.
Sau khi cổ tay nàng ta nhẹ nhàng dịch chuyển, linh khí mạnh mẽ như thủy triều dâng lên khắp chốn, tựa núi đá đè nặng trên đỉnh đầu, khiến bữa tiệc không còn tiếng động gì nữa.
Một người ngạc nhiên thốt lên, hóa ra đao phong lướt qua, chém rơi lọn tóc bên má, nhưng không mảy may tổn thương hắn ta...
Chính là người chất vấn ban nãy.
“Có gì không được?”
Bách Lý Thanh Chi cười nói:
“Gần mười năm nay, những việc làm ăn bán gạo, buôn gấm, đỗ phường, ngọc thạch đồ sắt của Bách Lý thị đều do một tay ta quản lý, còn về đao...”
Mắt phượng nàng ta khẽ cong:
“Nếu không ngại các vị cứ bước lên so chiêu.”
Nói thẳng ra, môn khách là thực khách được đại tộc nuôi dưỡng, chỉ cần có bổng lộc, ai dám khiêu chiến với chủ nhà.
Huống hồ, đao ý của Bách Lý Thanh Chi quả thật sắc bén khiếp người.
Tâm tư rối bời tụ lại rồi tan đi, Bách Lý Thanh Chi siết chặt thanh đao trong tay.
Dặn dò của huynh trưởng, vòng ôm của tẩu tẩu.
Có lẽ còn cả bóng áo xanh trong ánh đèn lồng yếu ớt, và bàn tay nắm lấy nàng ta nữa.
Đều là những chuyện đã qua.
Cổ ngữ có câu, năng giả cư chi.
Người có tiếng nói của vọng tộc Việt Châu, nhị ca không ra gì kia của nàng ta làm được, tại sao nàng ta lại không thể.
Ngày đồng ý giúp đỡ Tạ Doãn Chi báo thù, Bách Lý Thanh Chi từng cảm nhận rõ ràng, cảm xúc nào đó sinh sôi mãnh liệt trong lồng ngực.
Như lửa lớn đốt người, lại như mầm xuân mới nhú.
Một thoáng rung động kia, mang tên dã tâm.
Giữa đao ý mạnh mẽ, chẳng biết là ai hành lễ cao giọng:
“Tham kiến gia chủ!”
Bách Lý Thanh Chi phân tâm nghĩ, hôm nay là ngày lành hoàng đạo.
Mây dày tỏa sáng, hoàng hôn nhuộm vàng, chiều tà rực cháy, màn đêm dần buông xuống, phủ sắc hoa hồng lên tà áo trắng như máu tươi.
Trước mặt nàng ta, ba trăm môn khách đồng loạt khom người, tiếng gầm vang trời:
“Tham kiến gia chủ!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.