Quyển 20 - Chương 2: Chiến Địa Nhân Nữ
Lão Trư
30/03/2013
Cho dù mọi người ở Lam thành mời mọc Bạch Xuyên ở lại thêm vài bữa, nhưng Bạch Xuyên lòng đang nôn nóng, trưa hôm sau đã xuất phát lên đường.
Mưa lớn đã ngừng hẳn từ nửa đêm, ánh nắng ngời ngời, vó ngựa đạp tung bùn sình, đoàn người Bạch Xuyên quay ngược lại đường cũ.
Tiễn nàng đương nhiên chính là vị thiếu tướng anh tuấn Anh Mộc Lan, có y ra mặt hộ tống, sĩ binh Lưu Phong gia ở biên cảnh cũng không kiểm tra, đoàn người Bạch Xuyên thuận lợi trở về quốc cảnh.Đứng trên đường biên giới, Anh Mộc Lan dừng ngựa: “Bạch Xuyên các hạ, phía trước đã là lãnh thổ của Tử Xuyên gia, tôi không thích hợp qua đó”.
Y vẫy tay, sĩ binh Lưu Phong Sương tùy hành toàn bộ xuống ngựa, để trống mười sáu thớt chiến mã.“Đây là tâm ý của nguyên soái điện hạ, cấp cho mỗi người các người một thớt chiến mã dự bị, chúc các người thượng lộ bình an”.
Lưu Phong Sương suy xét chu đáp như thế, Bạch Xuyên cảm động: “Cảm tạ thịnh tình của nguyên soái điện hạ, phiền các hạ chuyển đạt sự cảm tạ của chúng tôi đến điện hạ, chúc ngài ấy vĩnh viễn hạnh phúc và xinh đẹp”.
Anh Mộc Lan mỉm cười đáp: “Đa tạ. Cũng xin chuyển đạt lời thăm hỏi của chúng tôi đến Tử Xuyên Tú đại nhân, chúc ông ấy vũ vận xương thịnh, bình an trở về”. Nhìn sĩ binh tùy hành xung quanh, y có lời muốn nói lại thôi: “Bạch Xuyên các hạ, có thể nói chuyện riêng một chút không?”.
Hai người ly khai đội ngũ, đi đến dưới một gốc bạch hoa đằng xa, ánh nắng lọt qua kẽ lá chiếu lên gương mặt anh tuấn của Anh Mộc Lan, hoa nắng nhảy múa di chuyển trên mặt y.
Nhìn biểu tình nghi hoặc của Bạch Xuyên, y nói ngay vấn đề: “Bạch Xuyên các hạ, chúng ta chỉ vừa quen biết, nếu tôi hỏi có chỗ nào không tiện hồi đáp, cô cứ coi như tôi chưa từng hỏi nhé”.
Bạch Xuyên kinh ngạc, tuy quen biết chưa lâu, nhưng vị tướng quân Anh Mộc Lan này cấp cho nàng một ấn tượng rất tốt. Cử chỉ, hành động của y vừa chuẩn mực, ôn nhu, lại vẫn không đánh mất khí khái nam nhân, ánh mắt trong sáng ngay thẳng, biểu thị là người chính trực. Nàng khó mà tưởng tượng, một người như vậy có thể hỏi vấn đề thất lễ gì.
“Các hạ, xin mời nói, tôi sẽ đáp trong khả năng”.
‘Được”. Anh Mộc Lan gật đầu, hỏi: “Bạch Xuyên các hạ, nguyên soái của chúng tôi và Tú Xuyên thống lĩnh phía cô, bọn họ phải chăng...”.Anh Mộc Lan trù trừ, cuối cùng vẫn hỏi: “Bọn họ phải chăng là một đôi tình lữ?”.
Bạch Xuyên tròng mắt chợt đảo nhanh, nhướng mày hỏi: “Vì sao các hạ nghĩ như thế?”.
Anh Mộc Lan cười đáp: “Bạch Xuyên, nữ tử khi yêu không giống với bình thường. Điện hạ có thể qua mắt được nhiều người, nhưng tôi là đội trưởng thân vệ của ngài ấy, khó có thể giấu được mắt tôi. Đêm đó ở Lãng thương giang, điện hạ một mình đi dạo đêm với Tú Xuyên thống lĩnh, sau khi trở về thì ngơ ngẩn mất hồn đến tận bình minh. Từ đó, ngài ấy thường xuyên ngơ ngẩn, hay ngồi ngắm sao, còn lấy bút viết đầy giấy, sau đó xé vụn. Tôi từng lén ráp lại, phát hiện toàn bộ là những chữ ‘Tử Xuyên Tú’.
Từ sau khi Tú Xuyên thống lĩnh tái nhiệm thống lĩnh Viễn Đông, nguyên soái đặc biệt quan tâm đến quân tình Viễn Đông, phân phó bọn tôi phàm là tin tức về Viễn Đông, vô luận lớn nhỏ đều báo cho ngài ấy. Còn có lần này, nhận được tin có người từ Viễn Đông đến, ngài ấy lập tức đình chỉ diễn tập quân sự trọng yếu, cả đêm vượt đường xa chạy về, vừa về liền triệu kiến cô, phải biết cho dù Tổng thống lĩnh La Minh Hải qua đây, ngài ấy cũng không xem trọng như thế”.
Bạch Xuyên im lặng nghe, không lên tiếng giải thích.Anh Mộc Lan là người tinh tế, từ những chi tiết nhỏ nhặt suy ra được chân tướng, bản thân nàng chỉ từ đêm qua được Lưu Phong Sương nói cho mới biết.
Từ khi trở về Viễn Đông, biểu hiện của Tử Xuyên Tú vẫn chẳng có gì khác, nàng từng hỏi gã về tình cảm với Tử Xuyên Trữ có tiến triển gì không, gã mỉm cười, ngữ khí rất kiên quyết: “Chuyện này, về sau không cần nhắc đến”.Chỉ là vào những lúc thảnh thơi hiếm hoi, gã cứ lặng lẽ nhìn về phía quần sơn tây phương, ngắm mặt trời lặn, giữa hai mày nhàn nhạt nét bi thương, trong nụ cười phảng phất niềm thương tang không tương ứng với niên kỷ.
Phải chăng đối với tình cảm, nam nhân ẩn giấu tốt hơn nữ nhân?Nàng lắc đầu, đáp: “Vấn đề này, tôi không thể hồi đáp”.Nàng không có đáp: “Tôi không biết”, mà là đáp: “Tôi không thể hồi đáp”, Anh Mộc Lan lập tức hiểu ý nàng.Y gật đầu: “Tôi hiểu rồi”.
Nhìn nhãn thần nghi hoặc của Bạch Xuyên, y xua tay: “Bạch Xuyên các hạ, cô chớ hiểu lầm. Tôi không hề có ác ý với Tú Xuyên thống lĩnh. Tuy chỉ gặp qua một lần, nhưng Tú Xuyên thống lĩnh ôn hòa đại độ, tấm lòng rộng mở, vô luận tài hoa, nhân cách, phẩm chất đều vượt xa người thường, ông ấy là hào kiệt đương thế, cũng chỉ có nam tử ưu tú như ông ấy mới xứng với nguyên soái điện hạ của chúng tôi”.Bạch Xuyên hiểu, võ tướng năng chinh thiện chiến không ít, thanh niên tuấn kiệt cũng nhiều, nhưng Tử Xuyên Tú chỉ có một.
Trải qua nhiều phen sinh tử ma luyện đã đúc kết cho Tử Xuyên Tú một phong thái ung dung kiên nghị pha lẫn thần thái ôn hòa, khí chất nam nhân như thế có sức hấp dẫn cực kỳ đối với phái nữ, chẳng trách Lưu Phong Sương xiêu lòng trước gã.Nàng nhìn Anh Mộc Lan: “Các hạ, vì sao lại hỏi vấn đề này?”.
Anh Mộc Lan không tránh né ánh mặt nàng, thản nhiên hồi đáp: “Tôi hy vọng nguyên soái có thể hạnh phúc. Thế nhưng, Lưu Phong gia và Tử Xuyên gia qua trăm năm chiến tranh đã tích oán quá lớn, hai người bọn họ là đang đi trên mép vực, không cẩn thận sẽ rơi tan xương nát thịt a! Đây là con đường không thể quay đầu, tôi rất lo lắng cho mệnh vận của điện hạ. Nếu như họ không phải là Tử Xuyên Tú và Lưu Phong Sương, mà chỉ là hai người bình thường, như thế có lẽ họ sẽ dễ dàng có được hạnh phúc của mình”.
Đối diện ánh mắt nhiệt tình của người thanh niên anh tuấn, nhận ra trong ánh mắt đó có sự hy vọng mong mỏi, Bạch Xuyên đột nhiên minh bạch ám chỉ trong lời nói của y.Nàng hoảng loạn cúi đầu, bất giác hai má đỏ bừng, dần dần lan ra cả mặt.
“Bạch Xuyên các hạ, hôm qua lần đầu tiên nhìn thấy cô, lòng tôi có một cảm giác lạ lẫm chưa từng có...”. Anh Mộc Lan cân nhắc từ ngữ, phảng phất không biết nên nói chuyện này thế nào, ngữ âm của y hơi run rẩy, hai mắt ngời sáng mong chờ khiến Bạch Xuyên đỏ cả mặt.
“Bạch Xuyên, cô cảm thấy tôi thế nào? Cô có chán ghét tôi không?”.Nàng bối rối lắc đầu: “Các hạ, tôi là quân nhân Tử Xuyên”.
Anh Mộc Lan kích động nói: “Đây không phải vấn đề, trưởng quan Tử Xuyên Tú của cô cũng là quân nhân Tử Xuyên vậy! Bạch Xuyên, cô có người trong lòng chưa?”. Trong lúc kích động, không biết y đã nắm lấy tay Bạch Xuyên hồi nào, Bạch Xuyên cựa quậy bàn tay, nhưng không biết vì sao, vị nữ tướng quân bình thường vung đao múa kiếm giết giặc lại không thể rút được tay khỏi tay đối phương.
Nàng lắc đầu lia lịa, hoảng loạn đến lục thần vô chủ: “Không, tôi chưa có người trong lòng, tôi cũng không chán ghét huynh...”.
Rút được tay khỏi tay đối phương, Bạch Xuyên dần trấn định: “Anh Mộc Lan, huynh là một hảo nam tủ, bất quá đại địch trước mặt, huynh và tôi đều là quân nhân, phải thực thi chức trách của bản thân, hiện tại không thích hợp để nói đến chuyện này. Trước khi đánh lui được ma tộc, tôi không thể quan tâm chuyện này được”.Anh Mộc Lan chăm chú nhìn Bạch Xuyên: “Trước khi đánh lui ma tộc? Nếu như chúng ta có thể cùng đánh ma tộc...”.
Bạch Xuyên cúi đầu, nhỏ giọng: “Lúc đó, nếu có duyên, chúng ta tự nhiên trùng phùng...”.“Nếu có duyên, tự nhiên trùng phùng”. Anh Mộc Lan lập lại lời Bạch Xuyên, y cười tươi: “Đây là lời hứa?”.“Tôi nghĩ, nên xem là hy vọng đi”.
“Nếu như có một ngày như thế, vậy thì quá tốt”. Người tướng quân thanh niên anh tuấn nhẹ nhàng nói.Gió chiều rì rào qua cành lá, dưới bóng cây Bạch hoa, đôi nam nữ thanh niên từng là địch nhân lúc này cũng nhìn về tây bắc bình nguyên mênh mông, thân ảnh bọn họ ngã dài trong bóng chiều.“Đường xa nguy hiểm, nàng phải bảo trọng”.
“Huynh cũng bảo trọng”. Bạch Xuyên đáp khẽ, nàng chào theo tư thế quân nhân, chuyển thân quay về đội ngũ.Đội ngũ bắt đầu xuất phát, quay lưng về hướng mặt trời lặn, bọn họ thúc ngựa bôn ba. Mãi đến khi đi thật xa, Bạch Xuyên mới quay đầu nhìn lại, bên rừng bạch hoa, một thân ảnh cao gầy vẫn đứng ngóng theo.
Gió mạnh phà vào mặt, Bạch Xuyên bỗng nhiên buồn bã. Lần đầu tiên trong cuộc đời, nàng cảm thụ được thứ cảm xúc mà người đời vẫn xưng là luyến ái.
Quãng đường trở về xa xôi tịch mịch, một đoàn người Bạch Xuyên từ tây bắc trở lại, khi qua Đế đô, bọn họ không có tiến vào mà đi theo đường vòng, trực tiếp xâm nhập khu vực ma tộc khống chế.Đường về thuận lợi hơn lúc đi, cả quãng đường dài không gặp phải phiền phức nào.Trên đoạn đường qua Đạt mã hành tỉnh, Bạch Xuyên nhìn thấy rất nhiều đoàn đội ma tộc binh nhổ trại di chuyển về Đế đô. So với những gì chứng kiến lúc trước, lần này ma tộc quân đội kỷ luật rất tốt, không hề cướp bóc quấy nhiễu dân chúng.
Người đi đường cho biết, đó là ma tộc quân mới từ Viễn Đông đến.
“Quân đội mới đến từ Viễn Đông?”. Bạch Xuyên nghi hoặc.Lúc trước, ma tộc có hai lộ quân đoàn kìm chế Tử Xuyên Tú ở Viễn Đông, bọn họ là đệ ngũ quân do Lăng Bộ Hư suất lĩnh và đệ thất quân do Cổ Tư Tháp suất lĩnh, nhưng trong quốc nội ma tộc điều động quân đội đến, thì bọn chúng cũng phải qua Viễn Đông mới đến được đây.Một vài bình dân không rõ tình hình đã đồn đãi bọn chúng là “Quân đội từ Viễn Đông đến”, gây nên sự hiểu lầm lớn trong dân chúng, rất nhiều thôn dân ngờ nghệch còn cho rằng ma tộc là do Viễn Đông sinh ra.
Bạch Xuyên quan sát lực lượng ma tộc quân mới đến này, phục sức, binh khí, đặc biệt là trên cờ xí có hình thuẫn bài màu đỏ, những dấu hiệu này cho thấy đây đúng là đệ ngũ quân đoàn của ma tộc.Phát hiện này khiến nàng chấn kinh, đệ ngũ quân trước nay là chủ lực quân của ma tộc tại Viễn Đông, là pháp bảo đắc lực để áp chế Viễn Đông. Giao thủ nhiều lần với Lăng Bộ Hư cho nàng biết, chỉ quân đội này kỷ luật nghiêm minh, sĩ tốt cường hãn, kinh nghiệm phong phú, nếu luận chiến tích và công huân, bọn chúng chẳng hề thua kém các bất cứ quân đoàn nào của ma tộc.Đại chiến Hồng hà cốc, một đệ ngũ quân đoàn đã đánh cho toàn Viễn Đông thất điên bát đảo, suýt nữa là toàn quân bị diệt.
So với Vũ lâm quân toàn do con cháu quý tộc tạo thành, sĩ binh đệ ngũ quân có sự kiên nhẫn chịu khó hơn nhiều, bọn chúng mới chân chính là tinh duệ của ma tộc vương quốc.Hiện tại chỉ quân đội này được điều từ Viễn Đông đến, cho thấy ma tộc đã có điều chỉnh chiến lược toàn diện của chúng.
Vô pháp liên hệ với Tử Xuyên Tú, Bạch Xuyên không biết thống soái bộ của Viễn Đông liên quân phải chăng đã biết tin tức đệ ngũ quân nhổ trại lên đường, thống soái bộ có chỉ đạo gì không, và quan trọng nàng không thể đoán được rốt cuộc biến hóa này có ý nghĩa thế nào.Mỗi ngày, Bạch Xuyên và tùy tòng cứ đi tìm những chỗ đông người tụ tập, ở thì chọn lữ điếm lớn, mục đích là để nghe ngóng tình hình.Đang ngồi lắng nghe thì bên ngoài cửa bỗng xuất hiện tiếng huyên náo, nàng đến bệ cửa sổ nhìn ra, chỉ thấy ma tộc binh kết thành từng đội hình chiến đấu, cùng cất cao giọng hoan hô: “Ngô hoàng vạn tuế!”.
Quan viên chính quyền con rối cũng đứng ở bên đường, trên mặt tươi cười xu nịnh, tay quơ quơ lá cờ nhỏ sặc sỡ, cũng bắt chước ma tộc binh hoan hô: “Ngô hoàng vạn tuế!”.
Bạch Xuyên chạy ra khỏi phòng, kéo một người đi đường: “Cho hỏi, bọn chúng đang kêu gào gì thế? Có chuyện gì cao hứng sao?”.
“Cô nương: “Trong tiếng hoan hô điếc tai, trung niên nam tử đó dùng ánh mắt cảnh giới nhìn Bạch Xuyên, nhỏ giọng đáp: “Thời thế hôm nay biến đổi, chuyện bọn chúng cao hứng, chưa chắc đã là chuyện chúng ta cao hứng a!”.Bạch Xuyên thoáng ngẩn người, cũng áp chế thanh âm: “Bọn chúng tuyệt đối không thể đắc ý lâu dài, người của chúng ta sẽ sớm trở lại”.Mục quang hai người giao hoán, trong lòng ngầm hiểu.“Có lẽ. Nhưng đó là chuyện ngày nào tháng nào, ai cũng không nói trước được”. Trung niên nam tử đó lo lắng nói: “Cô nương, đây không phải là cơ mật, nói với cô cũng không sao. Theo tin tức mới nhất, ma tộc quân đội vừa vượt Ngõa niết hà, đánh tan biên phòng quân của chúng ta. Nghe nói Minh Huy đại nhân cũng bị bắt, bọn chúng đã chiếm được tây bắc trọng trấn Tạp đạt lạp!”.
“Cái gì! Ma tộc chiếm tây bắc, Minh Huy đại nhân bị bắt rồi ư?”. Trong lúc chấn kinh, nàng thất thanh kêu lên, đám người đi đường chuyển ánh mắt nhìn sang.Trung niên nhân không dám ở lại, nhanh chân bước đi.Tây bắc là vùng đất cung ứng lương thực và chinh tập binh viên cuối cùng của Tử Xuyên gia, nếu như cả tây bắc cũng bị ma tộc chiếm đóng, vậy thì thủ quân ở Đế đô sẽ không được tiếp tế lương và binh lính, ngày bại vong cũng không còn xa.
Bạch Xuyên ngây ngốc đứng lặng bên đường, nhìn đám đông hoan hỉ hò hát nhảy múa, nàng lại có cảm giác muốn khóc, một suy nghĩ đáng sợ cứ lẩn quẩn trong đầu: “Chẳng lẽ, Tử Xuyên gia thật sắp vong rồi sao?”.Nàng nặng nề lê bước quay về khách sạn, các bộ hạ đều nhìn vào nàng.Mọi người đều có được tin tức giống như thế, không khí rất trầm trọng. Bố Lãng nhỏ giọng hỏi: “Đại nhân, ma tộc đã chiếm tây bắc, chúng ta hiện tại nên làm thế nào?”.Bạch Xuyên định thần, nàng lúc này mới ý thức được thần sắc của mình quá khó coi, đã gây ảnh hưởng đến đám bộ hạ.
Tin tức ma tộc thắng lợi liên tiếp truyền về, ai nấy đều trở nên hoảng hốt sợ hãi.“Lập tức xuất phát, đêm ngày kiêm trình! Chúng ta phải nhanh nhất quay về Viễn Đông, sớm đem tin tức này báo cáo cho đại nhân”.Tâm tình của nàng nặng nề, chỉ có nghĩ đến các chiến hữu ở Viễn Đông, chỉ có nghĩ đến Tử Xuyên Tú, mới khiến nàng có được chút an ủi.
Bất quản chiến cục nội địa thế nào, Viễn Đông sẽ kiên trì kháng chiến, tuyệt không khuất nhục! Đối với Tử Xuyên Tú, nàng có niềm tin vào gã gần như sùng bái, chỉ cần Tử Xuyên Tú còn, vô luận cục diện gian nan thế nào, gã đều có biện pháp giải quyết!Đợi khi Bạch Xuyên đặt chân lên Viễn Đông, đã là một tuần sau đó.Khoái mã thần tốc đưa Bạch Xuyên mang tin tức chạy đến báo cáo cho Viễn Đông thống soái bộ, tuy Quang minh vương không thể tự thân nghênh tiếp, nhưng lại có một vị tướng lĩnh rất có trọng lượng đón nàng, đó chính là đại tướng Lâm Băng.Kinh động Lâm Băng đích thân ra nghênh đón, Bạch Xuyên rất lúng túng. Tuy nàng đã là một trong ba trọng tướng của Viễn Đông, nhưng đối với vị nữ tướng tiền bối công huân kinh nghiệm phong phú trong Viễn Đông quân này, nàng còn tôn kính hơn cả Tử Xuyên Tú: “Hạ quan bất quá chỉ là đi đưa một phong thư, sao dám phiền đến đại nhân phải đích thân nghênh đón”.
Lâm Băng cười nhẹ: “Bạch Xuyên cô dám mạo hiểm thâm nhập vùng địch, thu thập tình báo quan trọng cho quân ta, cực khổ cho cô rồi. Vốn thống lĩnh cũng định đến đón cô, nhưng có chuyện không thể phân thân, vì vậy ủy thác ta đón cô”.
Khách sáo xong rồi, Lâm Băng nhanh chóng chuyển nhập chính đề: “Tình huống nội địa thế nào? Chiến cục Đế đô ra sao rồi, có khả năng trụ được không?”.Bạch Xuyên báo cáo cho Lâm Băng những gì chứng kiến. Đương nhiên, đoạn thoại với Lưu Phong Sương ở Lam thành đêm đó thì không thể nói ra được.Nàng nhấn mạnh đoạn chính mắt chứng kiến Đế đô đại thắng, Đế Lâm chỉ huy quân truy sát, ma tộc thất bại thây phơi chật đất, máu đọng thành ao tù.
Nàng thuật rất tỉ mỉ sống động, Lâm Băng lắng nghe hai mắt sáng ngời, vỗ tay khen: “Giết rất hay! Năm xưa ta có cảm giác, Đế Lâm không phải người tầm thường, giờ quả nhiên chứng thực như thế! Dụ địch xâm nhập, thiêu cháy nửa Đế đô để diệt địch, dạng chiến thuật như thế vừa phi phàm lại vừa bá lực, vượt khỏi tưởng tượng của người khác, cũng chỉ có hắn mới dám làm”.Tiếp đó, Bạch Xuyên hồi báo những tin tức thu thập được, nhấn mạnh ma tộc đã chiếm được tây bắc, thống lĩnh Minh Huy bị bắt làm tù binh, tuy ma tộc bị một đòn nặng ở Đế đô, nhưng giờ chúng lại giành được điểm đứng vững chải tây bắc trọng yếu, chiến cục nội địa sắp tới có khả năng phát sinh bất lợi cho chúng ta.Sau khi hỏi cẩn thận những điểm chưa rõ, thần sắc Lâm Băng rất ngưng trọng, nhưng bà ta quyết đoán nói: “Chuyện này, tuyệt không có khả năng! Ma tộc quân vượt Ngõa niết hà chiếm được tây bắc trọng trấn Tạp đạt lạp là chuyện có thể xảy ra. Nhưng nói bắt được Minh Huy thì có lẽ không đúng, ta hiểu rất rõ tính cách của mình Huy, tình huống vừa bất lợi là lão đã co giò chạy trước, tốc độ chạy của lão đến giờ chưa có cung tiễn nào so bì được, ma tộc chắc đang nói khoác thôi!”.
Nghe Lâm Băng khẳng định như thế, Bạch Xuyên hơi vãn hồi được tín tâm. Nàng nhớ đến một chuyện: “Đại nhân, còn có một chuyện trọng yếu tôi cần báo cáo. Tôi nhìn thấy đệ ngũ quân đoàn ma tộc ở Đạt mã hành tỉnh, bọn chúng đang nhổ trại hành quân về Đế đô”.
“Chuyện này chúng ta cũng đã biết, có lẽ còn biết sớm hơn ngươi một chút. Ma tộc quân tiến hành đại điều chỉnh, điều thập tam quân từ tiền tuyến Đế đô về Viễn Đông, lại điều đệ ngũ quân từ Viễn Đông đến Đế đô. Lần điều chỉnh này có liên quan đến đấu tranh nội bộ của ma tộc, Tú Xuyên thống lĩnh không có đến đón ngươi cũng là vì đang xử lý chuyện liên quan đến việc này”.Nhìn thần tình thất kinh của Bạch Xuyên, Lâm Băng phì cười, nhỏ giọng nói: “Lúc này, Tú Xuyên thống lĩnh đang đàm phán với Mông Hãn”.
-o0o-
Mưa lớn đã ngừng hẳn từ nửa đêm, ánh nắng ngời ngời, vó ngựa đạp tung bùn sình, đoàn người Bạch Xuyên quay ngược lại đường cũ.
Tiễn nàng đương nhiên chính là vị thiếu tướng anh tuấn Anh Mộc Lan, có y ra mặt hộ tống, sĩ binh Lưu Phong gia ở biên cảnh cũng không kiểm tra, đoàn người Bạch Xuyên thuận lợi trở về quốc cảnh.Đứng trên đường biên giới, Anh Mộc Lan dừng ngựa: “Bạch Xuyên các hạ, phía trước đã là lãnh thổ của Tử Xuyên gia, tôi không thích hợp qua đó”.
Y vẫy tay, sĩ binh Lưu Phong Sương tùy hành toàn bộ xuống ngựa, để trống mười sáu thớt chiến mã.“Đây là tâm ý của nguyên soái điện hạ, cấp cho mỗi người các người một thớt chiến mã dự bị, chúc các người thượng lộ bình an”.
Lưu Phong Sương suy xét chu đáp như thế, Bạch Xuyên cảm động: “Cảm tạ thịnh tình của nguyên soái điện hạ, phiền các hạ chuyển đạt sự cảm tạ của chúng tôi đến điện hạ, chúc ngài ấy vĩnh viễn hạnh phúc và xinh đẹp”.
Anh Mộc Lan mỉm cười đáp: “Đa tạ. Cũng xin chuyển đạt lời thăm hỏi của chúng tôi đến Tử Xuyên Tú đại nhân, chúc ông ấy vũ vận xương thịnh, bình an trở về”. Nhìn sĩ binh tùy hành xung quanh, y có lời muốn nói lại thôi: “Bạch Xuyên các hạ, có thể nói chuyện riêng một chút không?”.
Hai người ly khai đội ngũ, đi đến dưới một gốc bạch hoa đằng xa, ánh nắng lọt qua kẽ lá chiếu lên gương mặt anh tuấn của Anh Mộc Lan, hoa nắng nhảy múa di chuyển trên mặt y.
Nhìn biểu tình nghi hoặc của Bạch Xuyên, y nói ngay vấn đề: “Bạch Xuyên các hạ, chúng ta chỉ vừa quen biết, nếu tôi hỏi có chỗ nào không tiện hồi đáp, cô cứ coi như tôi chưa từng hỏi nhé”.
Bạch Xuyên kinh ngạc, tuy quen biết chưa lâu, nhưng vị tướng quân Anh Mộc Lan này cấp cho nàng một ấn tượng rất tốt. Cử chỉ, hành động của y vừa chuẩn mực, ôn nhu, lại vẫn không đánh mất khí khái nam nhân, ánh mắt trong sáng ngay thẳng, biểu thị là người chính trực. Nàng khó mà tưởng tượng, một người như vậy có thể hỏi vấn đề thất lễ gì.
“Các hạ, xin mời nói, tôi sẽ đáp trong khả năng”.
‘Được”. Anh Mộc Lan gật đầu, hỏi: “Bạch Xuyên các hạ, nguyên soái của chúng tôi và Tú Xuyên thống lĩnh phía cô, bọn họ phải chăng...”.Anh Mộc Lan trù trừ, cuối cùng vẫn hỏi: “Bọn họ phải chăng là một đôi tình lữ?”.
Bạch Xuyên tròng mắt chợt đảo nhanh, nhướng mày hỏi: “Vì sao các hạ nghĩ như thế?”.
Anh Mộc Lan cười đáp: “Bạch Xuyên, nữ tử khi yêu không giống với bình thường. Điện hạ có thể qua mắt được nhiều người, nhưng tôi là đội trưởng thân vệ của ngài ấy, khó có thể giấu được mắt tôi. Đêm đó ở Lãng thương giang, điện hạ một mình đi dạo đêm với Tú Xuyên thống lĩnh, sau khi trở về thì ngơ ngẩn mất hồn đến tận bình minh. Từ đó, ngài ấy thường xuyên ngơ ngẩn, hay ngồi ngắm sao, còn lấy bút viết đầy giấy, sau đó xé vụn. Tôi từng lén ráp lại, phát hiện toàn bộ là những chữ ‘Tử Xuyên Tú’.
Từ sau khi Tú Xuyên thống lĩnh tái nhiệm thống lĩnh Viễn Đông, nguyên soái đặc biệt quan tâm đến quân tình Viễn Đông, phân phó bọn tôi phàm là tin tức về Viễn Đông, vô luận lớn nhỏ đều báo cho ngài ấy. Còn có lần này, nhận được tin có người từ Viễn Đông đến, ngài ấy lập tức đình chỉ diễn tập quân sự trọng yếu, cả đêm vượt đường xa chạy về, vừa về liền triệu kiến cô, phải biết cho dù Tổng thống lĩnh La Minh Hải qua đây, ngài ấy cũng không xem trọng như thế”.
Bạch Xuyên im lặng nghe, không lên tiếng giải thích.Anh Mộc Lan là người tinh tế, từ những chi tiết nhỏ nhặt suy ra được chân tướng, bản thân nàng chỉ từ đêm qua được Lưu Phong Sương nói cho mới biết.
Từ khi trở về Viễn Đông, biểu hiện của Tử Xuyên Tú vẫn chẳng có gì khác, nàng từng hỏi gã về tình cảm với Tử Xuyên Trữ có tiến triển gì không, gã mỉm cười, ngữ khí rất kiên quyết: “Chuyện này, về sau không cần nhắc đến”.Chỉ là vào những lúc thảnh thơi hiếm hoi, gã cứ lặng lẽ nhìn về phía quần sơn tây phương, ngắm mặt trời lặn, giữa hai mày nhàn nhạt nét bi thương, trong nụ cười phảng phất niềm thương tang không tương ứng với niên kỷ.
Phải chăng đối với tình cảm, nam nhân ẩn giấu tốt hơn nữ nhân?Nàng lắc đầu, đáp: “Vấn đề này, tôi không thể hồi đáp”.Nàng không có đáp: “Tôi không biết”, mà là đáp: “Tôi không thể hồi đáp”, Anh Mộc Lan lập tức hiểu ý nàng.Y gật đầu: “Tôi hiểu rồi”.
Nhìn nhãn thần nghi hoặc của Bạch Xuyên, y xua tay: “Bạch Xuyên các hạ, cô chớ hiểu lầm. Tôi không hề có ác ý với Tú Xuyên thống lĩnh. Tuy chỉ gặp qua một lần, nhưng Tú Xuyên thống lĩnh ôn hòa đại độ, tấm lòng rộng mở, vô luận tài hoa, nhân cách, phẩm chất đều vượt xa người thường, ông ấy là hào kiệt đương thế, cũng chỉ có nam tử ưu tú như ông ấy mới xứng với nguyên soái điện hạ của chúng tôi”.Bạch Xuyên hiểu, võ tướng năng chinh thiện chiến không ít, thanh niên tuấn kiệt cũng nhiều, nhưng Tử Xuyên Tú chỉ có một.
Trải qua nhiều phen sinh tử ma luyện đã đúc kết cho Tử Xuyên Tú một phong thái ung dung kiên nghị pha lẫn thần thái ôn hòa, khí chất nam nhân như thế có sức hấp dẫn cực kỳ đối với phái nữ, chẳng trách Lưu Phong Sương xiêu lòng trước gã.Nàng nhìn Anh Mộc Lan: “Các hạ, vì sao lại hỏi vấn đề này?”.
Anh Mộc Lan không tránh né ánh mặt nàng, thản nhiên hồi đáp: “Tôi hy vọng nguyên soái có thể hạnh phúc. Thế nhưng, Lưu Phong gia và Tử Xuyên gia qua trăm năm chiến tranh đã tích oán quá lớn, hai người bọn họ là đang đi trên mép vực, không cẩn thận sẽ rơi tan xương nát thịt a! Đây là con đường không thể quay đầu, tôi rất lo lắng cho mệnh vận của điện hạ. Nếu như họ không phải là Tử Xuyên Tú và Lưu Phong Sương, mà chỉ là hai người bình thường, như thế có lẽ họ sẽ dễ dàng có được hạnh phúc của mình”.
Đối diện ánh mắt nhiệt tình của người thanh niên anh tuấn, nhận ra trong ánh mắt đó có sự hy vọng mong mỏi, Bạch Xuyên đột nhiên minh bạch ám chỉ trong lời nói của y.Nàng hoảng loạn cúi đầu, bất giác hai má đỏ bừng, dần dần lan ra cả mặt.
“Bạch Xuyên các hạ, hôm qua lần đầu tiên nhìn thấy cô, lòng tôi có một cảm giác lạ lẫm chưa từng có...”. Anh Mộc Lan cân nhắc từ ngữ, phảng phất không biết nên nói chuyện này thế nào, ngữ âm của y hơi run rẩy, hai mắt ngời sáng mong chờ khiến Bạch Xuyên đỏ cả mặt.
“Bạch Xuyên, cô cảm thấy tôi thế nào? Cô có chán ghét tôi không?”.Nàng bối rối lắc đầu: “Các hạ, tôi là quân nhân Tử Xuyên”.
Anh Mộc Lan kích động nói: “Đây không phải vấn đề, trưởng quan Tử Xuyên Tú của cô cũng là quân nhân Tử Xuyên vậy! Bạch Xuyên, cô có người trong lòng chưa?”. Trong lúc kích động, không biết y đã nắm lấy tay Bạch Xuyên hồi nào, Bạch Xuyên cựa quậy bàn tay, nhưng không biết vì sao, vị nữ tướng quân bình thường vung đao múa kiếm giết giặc lại không thể rút được tay khỏi tay đối phương.
Nàng lắc đầu lia lịa, hoảng loạn đến lục thần vô chủ: “Không, tôi chưa có người trong lòng, tôi cũng không chán ghét huynh...”.
Rút được tay khỏi tay đối phương, Bạch Xuyên dần trấn định: “Anh Mộc Lan, huynh là một hảo nam tủ, bất quá đại địch trước mặt, huynh và tôi đều là quân nhân, phải thực thi chức trách của bản thân, hiện tại không thích hợp để nói đến chuyện này. Trước khi đánh lui được ma tộc, tôi không thể quan tâm chuyện này được”.Anh Mộc Lan chăm chú nhìn Bạch Xuyên: “Trước khi đánh lui ma tộc? Nếu như chúng ta có thể cùng đánh ma tộc...”.
Bạch Xuyên cúi đầu, nhỏ giọng: “Lúc đó, nếu có duyên, chúng ta tự nhiên trùng phùng...”.“Nếu có duyên, tự nhiên trùng phùng”. Anh Mộc Lan lập lại lời Bạch Xuyên, y cười tươi: “Đây là lời hứa?”.“Tôi nghĩ, nên xem là hy vọng đi”.
“Nếu như có một ngày như thế, vậy thì quá tốt”. Người tướng quân thanh niên anh tuấn nhẹ nhàng nói.Gió chiều rì rào qua cành lá, dưới bóng cây Bạch hoa, đôi nam nữ thanh niên từng là địch nhân lúc này cũng nhìn về tây bắc bình nguyên mênh mông, thân ảnh bọn họ ngã dài trong bóng chiều.“Đường xa nguy hiểm, nàng phải bảo trọng”.
“Huynh cũng bảo trọng”. Bạch Xuyên đáp khẽ, nàng chào theo tư thế quân nhân, chuyển thân quay về đội ngũ.Đội ngũ bắt đầu xuất phát, quay lưng về hướng mặt trời lặn, bọn họ thúc ngựa bôn ba. Mãi đến khi đi thật xa, Bạch Xuyên mới quay đầu nhìn lại, bên rừng bạch hoa, một thân ảnh cao gầy vẫn đứng ngóng theo.
Gió mạnh phà vào mặt, Bạch Xuyên bỗng nhiên buồn bã. Lần đầu tiên trong cuộc đời, nàng cảm thụ được thứ cảm xúc mà người đời vẫn xưng là luyến ái.
Quãng đường trở về xa xôi tịch mịch, một đoàn người Bạch Xuyên từ tây bắc trở lại, khi qua Đế đô, bọn họ không có tiến vào mà đi theo đường vòng, trực tiếp xâm nhập khu vực ma tộc khống chế.Đường về thuận lợi hơn lúc đi, cả quãng đường dài không gặp phải phiền phức nào.Trên đoạn đường qua Đạt mã hành tỉnh, Bạch Xuyên nhìn thấy rất nhiều đoàn đội ma tộc binh nhổ trại di chuyển về Đế đô. So với những gì chứng kiến lúc trước, lần này ma tộc quân đội kỷ luật rất tốt, không hề cướp bóc quấy nhiễu dân chúng.
Người đi đường cho biết, đó là ma tộc quân mới từ Viễn Đông đến.
“Quân đội mới đến từ Viễn Đông?”. Bạch Xuyên nghi hoặc.Lúc trước, ma tộc có hai lộ quân đoàn kìm chế Tử Xuyên Tú ở Viễn Đông, bọn họ là đệ ngũ quân do Lăng Bộ Hư suất lĩnh và đệ thất quân do Cổ Tư Tháp suất lĩnh, nhưng trong quốc nội ma tộc điều động quân đội đến, thì bọn chúng cũng phải qua Viễn Đông mới đến được đây.Một vài bình dân không rõ tình hình đã đồn đãi bọn chúng là “Quân đội từ Viễn Đông đến”, gây nên sự hiểu lầm lớn trong dân chúng, rất nhiều thôn dân ngờ nghệch còn cho rằng ma tộc là do Viễn Đông sinh ra.
Bạch Xuyên quan sát lực lượng ma tộc quân mới đến này, phục sức, binh khí, đặc biệt là trên cờ xí có hình thuẫn bài màu đỏ, những dấu hiệu này cho thấy đây đúng là đệ ngũ quân đoàn của ma tộc.Phát hiện này khiến nàng chấn kinh, đệ ngũ quân trước nay là chủ lực quân của ma tộc tại Viễn Đông, là pháp bảo đắc lực để áp chế Viễn Đông. Giao thủ nhiều lần với Lăng Bộ Hư cho nàng biết, chỉ quân đội này kỷ luật nghiêm minh, sĩ tốt cường hãn, kinh nghiệm phong phú, nếu luận chiến tích và công huân, bọn chúng chẳng hề thua kém các bất cứ quân đoàn nào của ma tộc.Đại chiến Hồng hà cốc, một đệ ngũ quân đoàn đã đánh cho toàn Viễn Đông thất điên bát đảo, suýt nữa là toàn quân bị diệt.
So với Vũ lâm quân toàn do con cháu quý tộc tạo thành, sĩ binh đệ ngũ quân có sự kiên nhẫn chịu khó hơn nhiều, bọn chúng mới chân chính là tinh duệ của ma tộc vương quốc.Hiện tại chỉ quân đội này được điều từ Viễn Đông đến, cho thấy ma tộc đã có điều chỉnh chiến lược toàn diện của chúng.
Vô pháp liên hệ với Tử Xuyên Tú, Bạch Xuyên không biết thống soái bộ của Viễn Đông liên quân phải chăng đã biết tin tức đệ ngũ quân nhổ trại lên đường, thống soái bộ có chỉ đạo gì không, và quan trọng nàng không thể đoán được rốt cuộc biến hóa này có ý nghĩa thế nào.Mỗi ngày, Bạch Xuyên và tùy tòng cứ đi tìm những chỗ đông người tụ tập, ở thì chọn lữ điếm lớn, mục đích là để nghe ngóng tình hình.Đang ngồi lắng nghe thì bên ngoài cửa bỗng xuất hiện tiếng huyên náo, nàng đến bệ cửa sổ nhìn ra, chỉ thấy ma tộc binh kết thành từng đội hình chiến đấu, cùng cất cao giọng hoan hô: “Ngô hoàng vạn tuế!”.
Quan viên chính quyền con rối cũng đứng ở bên đường, trên mặt tươi cười xu nịnh, tay quơ quơ lá cờ nhỏ sặc sỡ, cũng bắt chước ma tộc binh hoan hô: “Ngô hoàng vạn tuế!”.
Bạch Xuyên chạy ra khỏi phòng, kéo một người đi đường: “Cho hỏi, bọn chúng đang kêu gào gì thế? Có chuyện gì cao hứng sao?”.
“Cô nương: “Trong tiếng hoan hô điếc tai, trung niên nam tử đó dùng ánh mắt cảnh giới nhìn Bạch Xuyên, nhỏ giọng đáp: “Thời thế hôm nay biến đổi, chuyện bọn chúng cao hứng, chưa chắc đã là chuyện chúng ta cao hứng a!”.Bạch Xuyên thoáng ngẩn người, cũng áp chế thanh âm: “Bọn chúng tuyệt đối không thể đắc ý lâu dài, người của chúng ta sẽ sớm trở lại”.Mục quang hai người giao hoán, trong lòng ngầm hiểu.“Có lẽ. Nhưng đó là chuyện ngày nào tháng nào, ai cũng không nói trước được”. Trung niên nam tử đó lo lắng nói: “Cô nương, đây không phải là cơ mật, nói với cô cũng không sao. Theo tin tức mới nhất, ma tộc quân đội vừa vượt Ngõa niết hà, đánh tan biên phòng quân của chúng ta. Nghe nói Minh Huy đại nhân cũng bị bắt, bọn chúng đã chiếm được tây bắc trọng trấn Tạp đạt lạp!”.
“Cái gì! Ma tộc chiếm tây bắc, Minh Huy đại nhân bị bắt rồi ư?”. Trong lúc chấn kinh, nàng thất thanh kêu lên, đám người đi đường chuyển ánh mắt nhìn sang.Trung niên nhân không dám ở lại, nhanh chân bước đi.Tây bắc là vùng đất cung ứng lương thực và chinh tập binh viên cuối cùng của Tử Xuyên gia, nếu như cả tây bắc cũng bị ma tộc chiếm đóng, vậy thì thủ quân ở Đế đô sẽ không được tiếp tế lương và binh lính, ngày bại vong cũng không còn xa.
Bạch Xuyên ngây ngốc đứng lặng bên đường, nhìn đám đông hoan hỉ hò hát nhảy múa, nàng lại có cảm giác muốn khóc, một suy nghĩ đáng sợ cứ lẩn quẩn trong đầu: “Chẳng lẽ, Tử Xuyên gia thật sắp vong rồi sao?”.Nàng nặng nề lê bước quay về khách sạn, các bộ hạ đều nhìn vào nàng.Mọi người đều có được tin tức giống như thế, không khí rất trầm trọng. Bố Lãng nhỏ giọng hỏi: “Đại nhân, ma tộc đã chiếm tây bắc, chúng ta hiện tại nên làm thế nào?”.Bạch Xuyên định thần, nàng lúc này mới ý thức được thần sắc của mình quá khó coi, đã gây ảnh hưởng đến đám bộ hạ.
Tin tức ma tộc thắng lợi liên tiếp truyền về, ai nấy đều trở nên hoảng hốt sợ hãi.“Lập tức xuất phát, đêm ngày kiêm trình! Chúng ta phải nhanh nhất quay về Viễn Đông, sớm đem tin tức này báo cáo cho đại nhân”.Tâm tình của nàng nặng nề, chỉ có nghĩ đến các chiến hữu ở Viễn Đông, chỉ có nghĩ đến Tử Xuyên Tú, mới khiến nàng có được chút an ủi.
Bất quản chiến cục nội địa thế nào, Viễn Đông sẽ kiên trì kháng chiến, tuyệt không khuất nhục! Đối với Tử Xuyên Tú, nàng có niềm tin vào gã gần như sùng bái, chỉ cần Tử Xuyên Tú còn, vô luận cục diện gian nan thế nào, gã đều có biện pháp giải quyết!Đợi khi Bạch Xuyên đặt chân lên Viễn Đông, đã là một tuần sau đó.Khoái mã thần tốc đưa Bạch Xuyên mang tin tức chạy đến báo cáo cho Viễn Đông thống soái bộ, tuy Quang minh vương không thể tự thân nghênh tiếp, nhưng lại có một vị tướng lĩnh rất có trọng lượng đón nàng, đó chính là đại tướng Lâm Băng.Kinh động Lâm Băng đích thân ra nghênh đón, Bạch Xuyên rất lúng túng. Tuy nàng đã là một trong ba trọng tướng của Viễn Đông, nhưng đối với vị nữ tướng tiền bối công huân kinh nghiệm phong phú trong Viễn Đông quân này, nàng còn tôn kính hơn cả Tử Xuyên Tú: “Hạ quan bất quá chỉ là đi đưa một phong thư, sao dám phiền đến đại nhân phải đích thân nghênh đón”.
Lâm Băng cười nhẹ: “Bạch Xuyên cô dám mạo hiểm thâm nhập vùng địch, thu thập tình báo quan trọng cho quân ta, cực khổ cho cô rồi. Vốn thống lĩnh cũng định đến đón cô, nhưng có chuyện không thể phân thân, vì vậy ủy thác ta đón cô”.
Khách sáo xong rồi, Lâm Băng nhanh chóng chuyển nhập chính đề: “Tình huống nội địa thế nào? Chiến cục Đế đô ra sao rồi, có khả năng trụ được không?”.Bạch Xuyên báo cáo cho Lâm Băng những gì chứng kiến. Đương nhiên, đoạn thoại với Lưu Phong Sương ở Lam thành đêm đó thì không thể nói ra được.Nàng nhấn mạnh đoạn chính mắt chứng kiến Đế đô đại thắng, Đế Lâm chỉ huy quân truy sát, ma tộc thất bại thây phơi chật đất, máu đọng thành ao tù.
Nàng thuật rất tỉ mỉ sống động, Lâm Băng lắng nghe hai mắt sáng ngời, vỗ tay khen: “Giết rất hay! Năm xưa ta có cảm giác, Đế Lâm không phải người tầm thường, giờ quả nhiên chứng thực như thế! Dụ địch xâm nhập, thiêu cháy nửa Đế đô để diệt địch, dạng chiến thuật như thế vừa phi phàm lại vừa bá lực, vượt khỏi tưởng tượng của người khác, cũng chỉ có hắn mới dám làm”.Tiếp đó, Bạch Xuyên hồi báo những tin tức thu thập được, nhấn mạnh ma tộc đã chiếm được tây bắc, thống lĩnh Minh Huy bị bắt làm tù binh, tuy ma tộc bị một đòn nặng ở Đế đô, nhưng giờ chúng lại giành được điểm đứng vững chải tây bắc trọng yếu, chiến cục nội địa sắp tới có khả năng phát sinh bất lợi cho chúng ta.Sau khi hỏi cẩn thận những điểm chưa rõ, thần sắc Lâm Băng rất ngưng trọng, nhưng bà ta quyết đoán nói: “Chuyện này, tuyệt không có khả năng! Ma tộc quân vượt Ngõa niết hà chiếm được tây bắc trọng trấn Tạp đạt lạp là chuyện có thể xảy ra. Nhưng nói bắt được Minh Huy thì có lẽ không đúng, ta hiểu rất rõ tính cách của mình Huy, tình huống vừa bất lợi là lão đã co giò chạy trước, tốc độ chạy của lão đến giờ chưa có cung tiễn nào so bì được, ma tộc chắc đang nói khoác thôi!”.
Nghe Lâm Băng khẳng định như thế, Bạch Xuyên hơi vãn hồi được tín tâm. Nàng nhớ đến một chuyện: “Đại nhân, còn có một chuyện trọng yếu tôi cần báo cáo. Tôi nhìn thấy đệ ngũ quân đoàn ma tộc ở Đạt mã hành tỉnh, bọn chúng đang nhổ trại hành quân về Đế đô”.
“Chuyện này chúng ta cũng đã biết, có lẽ còn biết sớm hơn ngươi một chút. Ma tộc quân tiến hành đại điều chỉnh, điều thập tam quân từ tiền tuyến Đế đô về Viễn Đông, lại điều đệ ngũ quân từ Viễn Đông đến Đế đô. Lần điều chỉnh này có liên quan đến đấu tranh nội bộ của ma tộc, Tú Xuyên thống lĩnh không có đến đón ngươi cũng là vì đang xử lý chuyện liên quan đến việc này”.Nhìn thần tình thất kinh của Bạch Xuyên, Lâm Băng phì cười, nhỏ giọng nói: “Lúc này, Tú Xuyên thống lĩnh đang đàm phán với Mông Hãn”.
-o0o-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.