Quyển 16 - Chương 7: Hà khâu chi nguy
Lão Trư
30/03/2013
Lưu Phong Sương nhẹ nhàng nhảy xuống xe ngựa, ngồi xe ngựa quá lâu, hai chân vừa tiếp xúc mặt đất, nàng cảm giác rất vững vàng. Nàng không lên tiếng, chỉ nhìn Lâm Định, nghĩ thầm: "Chẳng lẽ thời gian hành hình trước thời hạn sao?"
Lâm Định dắt qua một chiến mã, phân phó Lưu Phong Sương: "Lên ngựa đi!"
Lưu Phong Sương không có làm theo, chìa hai tay đang bị cùm về trước.
Lâm Định nhíu mày, quay đầu hỏi: "Ai cầm chìa khóa?"
Không có người hồi đáp, quan binh Bảo vệ thính kinh ngạc nhìn Lâm Định. Y hơi giận, giọng lớn hơn: "Ai cầm chìa khóa? Lập tức giao ra!"
Một thanh âm sợ sệt hồi đáp: "Trưởng lão đại nhân, chìa khóa là do đích thân ngài bảo quản a!"
Lâm Định lúc này mới nhớ, khi đó vì bảo đảm vạn vô nhất thất, y không tin cả bí doanh cao thủ, đích thân giữ chìa khóa.
Dưới ánh mắt của mọi người, y tự mở cùm cho Lưu Phong Sương, dắt qua một thớt ngựa cho nàng cỡi: "Cô đi theo ta".
"Trưởng lão!" Mấy thanh âm đồng thời cất lên, một quân quan lật đật chạy lên: "Trưởng lão, ngài định làm gì?"
Lâm Định lạnh lùng nhìn hắn: "Ta có cần phải báo cáo cho ngươi không?"
Quân quan đó đỏ mặt: "Trưởng lão, hạ quan không biết ngài tính toán sao, nhưng ngài cô thân tống áp, làm vậy là quá nguy hiểm, xin cho phép hạ quan dẫn đội hộ tống!"
"Không cần thiết". Lâm Định lạnh lùng đáp: "Các ngươi không cần theo! Không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không được li khai!"
Y quất ngựa chạy trước, dẫn theo Lưu Phong Sương rất nhanh biến mất trong tầm nhìn quân đội, các quân quan đưa mắt nhìn nhau, mãi lúc sau mới có người than thở: "Trời ạ, chuyện gì vậy trời?"
"Báo điện hạ, đây là Lưu Phong Sương công chúa!" Lâm Định quỳ một gối, tôn kính báo cáo cho hắc y nhân.
Đêm tối u ám, một bóng hắc y cao ngạo cô độc. Lưu Phong Sương có một cảm giác quỷ dị, thân ảnh hắc bào phiêu phiêu đó giống như ác ma trong truyền thuyết, chuyên vào lúc trời tối rời sào huyệt trong rừng sâu đi săn người. Nàng rùng mình ớn lạnh, chăm chú nhìn hắc y nhân.
"Công chúa điện hạ, mời quỳ xuống hành lễ", Lâm Định nhỏ giọng nói.
Lưu Phong Sương lắc đầu: "Lâm Định trưởng lão, ông muốn giết tôi thì tùy, nhưng không nên làm nhục tôi, người có thể bắt tôi quỳ đã không còn trên thế gian rồi".
"Công chúa điện hạ, cô có biết vị này là ai không?"
"Thỉnh giáo?"
"Thiên hạ đệ nhất cao thủ ba trăm năm trước, kích bại ma tộc cứu vớt nhân loại, quốc sư Đế quốc Tả gia minh vương! Nhân vật thế này, có đáng cho cô quỳ bái không?"
Lưu Phong Sương kinh hãi trợn tròn mắt, sững sờ nhìn người trước mặt.
Tả gia minh vương, đây không chỉ là một cái tên, ông ấy là đại biểu cho mộng tưởng của cả nhân loại, là niềm kiêu ngạo của nhân loại, là ánh sáng soi đường nhân loại khi tuyệt vọng.
Trên tây xuyên đại lục, danh tự này nhà nhà đều biết, cả con nít khi sợ ma khóc cũng được cha mẹ an ủi: "Ngoan ngoan chớ sợ, Minh vương đại nhân đang bảo hộ nhân loại chúng ta! Có Minh vương đại nhân, chúng ta không cần sợ gì!"
Nghĩ đến nhân vật truyền kì đang đứng trước mặt, trong tức thời, Lưu Phong Sương có cảm giác đang đứng trước ngọn núi cao, nàng cúi bái: "Minh vương điện hạ, vãn bối là Lưu Phong Sương, con cháu đời thứ mười hai Lưu Phong gia, hôm nay may mắn thấy được phong thái của điện hạ, thật cảm thấy vô cùng quang vinh!"
Lâm Định hô hoán: "Cô đã biết thân phận điện hạ, còn không chịu quỳ!"
Lưu Phong Sương không nhìn y: "Điện hạ thần vũ tuyệt uy, càng là người có công lớn với nhân loại, vãn bối vạn phần tôn kính, nhưng Lâm Định trưởng lão yêu cầu vãn bối quỳ bái, thứ cho vãn bối không thể theo lệnh!"
Hắc y nhân nhìn sang, thanh âm phảng phất truyền từ rất xa đến, khàn khàn: "Vì sao?"
"Điện hạ, ba trăm năm trước ngài tung hoành đánh lui ma tộc đại quân, bảo vệ truyền thừa văn minh của nhân loại, thế nhưng muốn cả nhân loại phải quỳ bái ngài, lấy một người đứng trên ngàn vạn người, người lễ cam chịu, người nhận vô sỉ, như vậy ngài khác gì ma tộc, ma tộc tàn phá văn minh nhân loại, ngài lại chà đạp tôn nghiêm nhân loại!"
"Hỗn láo!"
"Tôn nghiêm, nhân cách, tín ngưỡng, đó là sự trân quý của tinh thần nhân loại. Nhân loại có quyền tự chủ, bàn luận, dù cho bạo quân cũng không thể tước đoạt quyền lợi đó". Lưu Phong Sương trấn định nói: "Tôi tuy tôn kính điện hạ, nhưng không thể quỳ bái điện hạ".
"Minh vương điện hạ, xin giáo huấn cô ta! Tiểu nữ tử này quá cuồng ngạo tự đại, miệt thị quyền uy tôn trưởng, tội đáng chém!"
Hắc y nhân nhẹ nhàng gọi: "Qua đây".
Lưu Phong Sương đang định đi qua, hắc y nhân lắc đầu: "Ta là gọi Lâm Định trưởng lão".
Lâm Định nghi hoặc đi đến gần, hắc y nhân nhỏ giọng nói: "Có chuyện ngươi còn chưa biết..."
Phảng phất không muốn Lưu Phong Sương nghe được, thanh âm của hắn càng lúc càng nhỏ, Lâm Định không tự chủ nghiêng đầu lắng nghe.
"Kì thật ta không phải Minh vương".
Một bàn tay xòe ra chặt mạnh vào gáy Lâm Định, Lâm Định thều thào: "Ngươi..." Y nhũn người ngã xuống bất tỉnh.
Ngày một tháng hai, bảy giờ sáng, mặt trời vừa nhú phả ánh sáng ấm áp lên rừng cây, chiếu lấp lánh tấm bia biên giới còn phủ sương đêm cắm lặng yên trong rừng.
Bên cạnh căn nhà nhỏ trong rừng, từng hàng từng hàng bộ binh Hắc kì quân khoác áo choàng đen đứng ngay ngắn, cảnh vệ binh đứng nghiêm trang, đao, thương phản xạ ánh nắng lấp lánh.
Đứng trước đội ngũ là một đám quân quan cao cấp khoác áo choàng trắng, người đứng đầu chính là quyền tướng số một của Tử Xuyên gia, tổng thống lĩnh La Minh Hải.
Thần sắc của lão nôn nóng, thỉnh thoảng lại lấy đồng hồ ra xem, bước qua bước lại, liên tục ngóng về hướng bên kia biên cảnh.
"Còn chưa thấy người đến sao?"
"Xin lỗi, tổng thống lĩnh đại nhân, tiền tiếu còn chưa phát hiện thân ảnh bộ đội Lâm gia".
"Liệu chúng ta có nhầm địa điểm hội hợp không?"
"Đại nhân, không thể nhầm, hai bên đã xác định địa điểm này".
Đối thoại kiểu này đã lặp lại cả trăm lần, La Minh Hải nôn nóng không thể đứng yên lại lấy đồng hồ ra xem, thời gian đã là bảy giờ.
Lão đột nhiên phát hiện không ổn, nhìn chằm chằm Văn Hà: "Thống lĩnh các ngươi đâu? Sự kiện trọng đại thế này, Tú Xuyên thống lĩnh sao không đến?"
"Chuyện này..." Văn Hà thầm kêu khổ, y đang định tìm cớ nói thì sau lưng truyền đến thanh âm sang sảng của Tử Xuyên Tú: "Tổng thống lĩnh đại nhân tìm tôi có chuyện sao?" Nghe được thanh âm này, Văn Hà như thả được gánh nặng, lui sang một phía: đứng kề hai đại nhân vật đang giao phong tuyệt không tốt, vạn nhất bị ngộ thương thì thật không may.
Trong ánh nắng mai, Tử Xuyên Tú vẫn còn ngái ngủ đang từ sau đi tới, chế phục trên người không chỉnh tề, thậm chí còn cài lệch nút áo, cổ áo còn dính son môi, hai mắt đừ ngủ nhấp nháy, vừa đi vừa ngáp, lên tiếng chào quân quan đang có mặt: "Sớm thế!"
La Minh Hải bất giác nhíu mày: "Tú Xuyên thống lĩnh, thân là trưởng một quân, quân dung nghi biểu là hết sức trọng yếu. Ngươi xem, ngươi nhếch nhác thế này, làm sao ước thúc tốt bộ hạ?"
"Tổng thống lĩnh đại nhân nói đúng...hớp...!" Tử Xuyên Tú ngáp một cái dài, hơi rượu thoảng ra, gã vỗ vai Văn Hà: "Văn Hà, tổng thống lĩnh đại nhân chỉ giáo, ngươi phải nhớ cho kỹ. Lần sau không chuẩn y quan là không được đâu đó!"
Chúng nhân bên cạnh đều mắc cười, chỉ là cố kị quyền thế của La Minh Hải, không ai dám cười thành tiếng.
La Minh Hải lạnh lùng nhìn gã: "Tú Xuyên thống lĩnh, sự kiện trọng đại mà ngươi lại đến trễ! Đêm qua đi làm chuyện gì?"
"Đêm qua tôi thảo luận công vụ với thuộc hạ mãi đến khuya, bất tri bất giác ngủ quên".
La Minh Hải lạnh lùng nhìn vết son môi trên y phục Tử Xuyên Tú, "Tú Xuyên thống lĩnh, chẳng lẽ thuộc hạ của ngươi tô son môi sao?"
"Tổng thống lĩnh đại nhân đúng là anh minh," Tử Xuyên Tú mặt dày đáp: "Không những như thế, đôi khi chúng còn mặc váy nữa kìa!"
"Hừ!"
Hai người không đối đáp nữa, đứng yên chờ đợi. Qua một lúc, không nhìn La Minh Hải, Tử Xuyên Tú xuất thanh hỏi: "Bọn họ còn chưa đến?"
La Minh Hải cũng không nhìn Tử Xuyên Tú, mục quang nhìn về trước: "Còn chưa thấy".
"Khả năng có chuyện rồi, Lâm Định trước giờ rất đúng giờ". Tử Xuyên Tú hờ hững nói.
Bị nói trúng chuyện đang lo trong lòng, La Minh Hải thình lình quay sang nhìn gã: "Khả năng xảy ra chuyện gì? Lâm gia xuất động cả một kị binh sư áp tống!"
"Tôi cũng không biết, nhưng chuyện gì cũng có thể xảy ra, không phải sao? Chẳng hạn như Lâm Định và bộ hạ hắn đột nhiên trúng phải thuốc mê, hoặc giả cả đám bị tiêu chảy".
Tức giận bởi lời nói của Tử Xuyên Tú và cả thái độ ơ hờ khi đàm luận vấn đề trọng đại của gã, La Minh Hải nhướng mày, đang định phát tác thì Tử Xuyên Tú lại lạnh nhạt nói: "Bọn họ đến rồi!"
Quả nhiên đến rồi, trong rừng truyền lại tiếng vó ngựa, thân ảnh kị binh Bảo vệ thính của Lâm gia xuất hiện, từng đội kị binh nhanh chóng tiến sang, tiếng vó ngựa đã vang như sấm.
Không biết vì sao, nghe tiếng vó ngựa không chỉnh tề của kị binh Lâm gia, mọi người đều có cảm giác không ổn.
Kị binh Lâm gia dừng ở phía kia biên cảnh, kị binh xếp thành hàng dài dọc đường biên giới, khôi giáp sáng lấp lánh dưới ánh nắng vô cùng chói mắt.
Quân quan đi đầu hét một tiếng, kị binh lần lượt xuống ngựa, chỉnh đao đứng nghiêm cẩn, đây là hành động biểu hiện sự tôn trọng đối phương.
Tử Xuyên Tú gật đầu ra ý, Văn Hà hét lớn: "Xuống ngựa!"
Lập tức, kị binh Tử Xuyên gia cũng xuống ngựa, chống đao xuống đất, đây cũng là lễ tiết của quân đội khi giáp mặt, biểu thị không có địch ý.
Lâm Duệ và Lâm Định từ trong đội ngũ tiến ra, nhanh chóng bước tới bia cột mốc. Ở trước giới bia, bọn họ dừng chân, cao giọng hô: "Lâm Duệ, Lâm Định thỉnh cầu tiến nhập quốc cảnh Tử Xuyên gia, thỉnh cầu quý phương phê chuẩn!"
Tử Xuyên Tú tiến tới một bước hồi đáp: "Cho phép Lâm Duệ và Lâm Định nhập cảnh, hoan nghênh hai vị quý khách!" Hắc kì quân trước giờ giao hảo với Lâm gia, bình thường cư dân qua lại đều không cần phải rườm rà thế này, nhưng đây là trường hợp quân quan hai bên chính thức gặp mặt, biên cảnh là tượng trưng cho chủ quyền hai nước, song phương đều tuân chiếu lễ tiết chính thức mà hành sự.
Hai vị trưởng lão của Lâm thị gia tộc bước nhanh qua, La Minh Hải bỏ qua lễ tiết buộc miệng hỏi: "Các người đến trễ quá. Lưu Phong Sương đâu?"
Nghe hỏi, hai vị trưởng lão của Lâm gia biến đổi thần sắc, đặc biệt là Lâm Định, sắc mặt của hắn trắng như người chết, hàn đông lạnh lẽo, thế mà hắn lại không ngừng đổ mồ hôi, mục quang lảng tránh không dám nhìn thẳng người khác.
Thấy bộ dạng nhợt nhạt của bọn họ, La Minh Hải cảm giác hàn khí dâng lên trong lòng, lão nôn nóng hỏi dồn: "Lưu Phong Sương ở đâu? Không phải nói hôm nay giao người sao?"
"Tổng thống lĩnh các hạ, Tú Xuyên thống lĩnh các hạ". Giống như không nghe thấy La Minh Hải hỏi, Lâm Duệ trầm ổn nói: "Chịu sự ủy thác của Trưởng lão hội gia tộc, tôi đại biểu Lâm thị gia tộc, đặc biệt hướng về nhị vị phát biểu thanh minh như sau: nước tôi coi trọng tình hữu nghị trân quý với Tử Xuyên gia tộc, nguyện phát triển quan hệ láng giềng hữu hảo, nhưng do nguyên nhân không thể kháng nghịch, hiệp nghị ký giữa hai nước vào ngày hai lăm tháng một tạm thời hoãn thi hành. Nước tôi coi trọng uy tín của mình, tuy xuất hiện sự kiện ngoài ý muốn của chúng tôi, nhưng chúng tôi nhất định tận lực để nhanh chóng khôi phục sự thi hành hiệp nghị, đối với tổn thất của quý quốc trong sự kiện lần này, nước tôi nguyện bồi thường thích đáng. Chính quyền Lâm gia hy vọng mối quan hệ láng giềng hữu hảo nhiều năm giữa hai nước không vì sự kiện lần này mà tổn hại..."
La Minh Hải không khách khí cắt ngang sự ca tụng của Lâm Duệ, chìa bản mặt đen hỏi: "Nói như thế, Lâm gia thị không tính giao Lưu Phong Sương cho chúng tôi, hôm nay các người không chịu giao người?"
"Tổng thống lĩnh các hạ, Lâm gia chúng tôi cũng tận lực thi hành hiệp nghị đã ký kết, ngài xem, chúng tôi xuất động hơn ba ngàn kị binh, còn điều cả bí doanh cao thủ hộ tống. Chỉ là xuất hiện một vài khó khăn ngoài dự đoán, bất đắc dĩ không thể không trì hoãn sự thi hành hiệp nghị thêm một thời gian, nhưng chúng tôi sẽ tận lực để nhanh chóng chấp hành hiệp nghị..."
La Minh Hải trầm giọng quát: "Giao, hay là không giao?"
Hai vị trưởng lão Lâm gia sắc mặt trắng nhợt đưa mắt nhìn nhau, Lâm Duệ gian nan hồi đáp: "Tổng thống lĩnh các hạ, hôm nay chúng tôi xác thật vô pháp giao người".
"Vậy lúc nào thì giao?"
"Cái này, thật không nói chính xác được, rất xin lỗi!"
Không khí nhất thời ngưng trọng, La Minh Hải hai mắt như phún lửa, nắm tay siết chặt kêu rôm rốp, bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống hai người trước mặt, trầm giọng nói: "Ta, đệ nhất đại thần Tử Xuyên gia, thống lĩnh thống quản toàn diện sự vụ gia tộc, vứt bỏ mọi công việc, đích thân từ Đế đô đến đây, ở Đán nhã kiên nhẫn hòa đàm với các người ba tuần, đồng ý các điều kiện quá đáng do các người đưa ra, bấy nhiêu chẳng lẽ còn chưa đủ thành ý sao? Các người còn có gì không hài lòng? Đối với hảo ý của Tử Xuyên gia, các người báo đáp lại như thế à? Các người tham lam không biết xấu hổ, hí lộng ta cả tháng, sau đó nói rất xin lỗi, cho rằng thế là xong sao?"
Ngữ điệu của La Minh Hải âm trầm mang theo phẫn nộ, nghĩ đến thân phận của người trước mặt, đám trọng thần Lâm gia lộ sắc hoảng hốt.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Tử Xuyên Tú chen lời, làm dịu bớt không khí đang khẩn trương: "Lâm Duệ trưởng lão, ngài có thể giải thích một chút không?"
"Sự tình nói đến thật rất hoang đường..."
"Không cần giải thích!" La Minh Hải phẫn nộ vung tay: "Lâm gia gạt chúng ta đến đàm phán, sau đó lại không giao người, ăn nói nuốt lời! Các người cho rằng lừa gạt một tổng thống lĩnh của Tử Xuyên gia là chuyện rất vui, phải không? Nói cho Lâm Phàm, sự tình không có kết thúc như thế này đâu!"
Không đợi Lâm Duệ giải thích, lão chuyển thân đùng đùng bỏ đi, đi mấy bước lại quay đầu nói: "Tú Xuyên thống lĩnh, phiền ngươi giải quyết tiếp chuyện, bổn quan không có hứng thú nói chuyện với bọn lừa đảo, ta sẽ lập tức về Đế đô báo cáo điện hạ! Đi!"
Các quan viên cao cấp từ Đế đô đến liền đi theo La Minh Hải, Tử Xuyên Tú căn dặn Văn Hà: "Ngươi cho một đội hộ vệ đi theo tổng thống lĩnh, bảo đảm an toàn cho ông ấy. Ta và trưởng lão Lâm gia có chuyện cần bàn".
Văn Hà lĩnh mệnh rời đi, kị binh cũng đi theo, chỉ còn Tử Xuyên Tú và vệ binh, gã nhẹ nhàng hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Lâm Duệ cấp bách đáp: "Tú Xuyên thống lĩnh, vừa rồi có tổng thống lĩnh quý quốc ở đây nên tôi không tiện nói, hiện tại có sự tình khẩn cấp muốn nhờ ngài: ngài có thể lập tức hạ lệnh phong tỏa toàn diện biên cảnh trong một tháng không?"
"Phong tỏa toàn diện biên cảnh một tháng?" Tử Xuyên Tú hơi thất kinh: "Hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đó".
"Tôi biết, nhưng hiện tại chúng tôi không có biện pháp".
"Đã như thế," Tử Xuyên Tú hơi trù trừ: "Nể tình trưởng lão ngài, tôi sẽ tận lực đảm đương trách nhiệm".
"Cảm ơn ngài, thật hết sức cảm tạ ngài!"
"Nhưng Lâm trưởng lão," Tử Xuyên Tú nghiêm trang nhìn Lâm Duệ: "Ngài cũng phải cho tôi biết nguyên nhân: rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao phải phong tỏa biên cảnh? Chẳng lẽ," Gã nhỏ giọng hỏi: "Lưu Phong Sương đào thoát rồi?"
Lâm Duệ rùng mình, dưới ánh mắt áp bức của Tử Xuyên Tú, y khó khăn gật đầu đáp: "Đúng thế, đêm qua trên đường áp giải đến đây, cô ta đã bị một cao thủ lai lịch bất minh cướp đi rồi".
"Ngài không phải kể chuyện cười chứ?"
"Tú thống lĩnh, dạng đại sự này, tôi có gan bằng trời cũng không dám đùa. Ngài xem Lâm Định trưởng lão thì biết, ông ấy giống đang đùa sao?"
Tử Xuyên Tú nhìn sang Lâm Định. Cho dù tiết trời đông lạnh lẽo nhưng Lâm Định cả người ướt đẫm mồ hôi, y phục như từ trong thủy lao bước ra, thỉnh thoảng bốc hơi nhàn nhạt, sắc mặt trắng xám như người chết, ánh mắt đờ đẫn.
Biểu tình Tử Xuyên Tú ngưng trọng: "Lâm Duệ trưởng lão, các người không phải có cả một lộ đại quân chỉnh tề áp giải Lưu Phong Sương sao? Bảo vệ nghiêm mật như thế, chẳng lẽ Lưu Phong Sương biết ma pháp, hoặc giả đột nhiên mọc cánh bay đi?"
"Trong đội ngũ cũng có hơn hai trăm cung tiễn thủ, nói thật, cho dù Lưu Phong Sương có mọc cánh cũng bị chúng tôi bắn thành nhím!" Lâm Duệ cười khổ: "Nghiêm mật như thế mà cũng để cô ta chạy thoát, thật là không còn lời gì để nói".
"Hay là do đảng vũ của Lưu Phong Sương tập kích đại quy mô, bộ đội áp tống ít không địch nổi nhiều, quý bộ thương vong bao nhiêu người?"
"Lâm Định trưởng lão bị đánh bầm tím sau gáy hôn mê, y là người bị thương duy nhất phía tôi".
Sắc mặt Tử Xuyên Tú chùng xuống: "Lâm Duệ trưởng lão, ngài chẳng lẽ đang hí lộng tôi?" Giọng nói gã bỗng chậm rãi, ngữ điệu trầm trọng: "Chẳng lẽ, các người thầm đạt hiệp nghị với Lưu Phong Sương, lén thả cô ta ra?"
Sắc mặt Lâm Duệ biến thành trắng nhợt, Lâm Định run rẩy, hai người đưa mắt nhìn, đều thấy sự kinh hoảng trong mắt đối phương: bọn họ lo lắng nhất chính là chuyện này. Tử Xuyên gia không còn là Tử Xuyên gia của năm bảy tám mươi, hiện tại Tử Xuyên gia binh mã cường tráng, danh tướng như mây, khí thế hiếp người.
Lưu Phong Sâm đột nhiên đầu hàng, đám kiêu binh mãnh tướng của Tử Xuyên gia đang hừng hực chiến ý không có chỗ phát tác, vạn nhất Tử Xuyên gia lấy cớ này để tuyên chiến...
Lâm Duệ vái sâu một cái, đứng sau y, Lâm Định cũng vái theo: "Tú Xuyên thống lĩnh, xin ngài tin tưởng, Lâm gia chúng tôi hoàn toàn không liên quan. Lưu Phong Sương đào thoát, kẻ bị hại thê thảm nhất là chúng tôi, sau này cô ta quay về nước, bị báo phục đầu tiên chính là Hà khâu! Lúc đó chúng tôi chỉ đành dựa vào quý quốc để chống ngoại xâm, há dám lừa gạt quý quốc?"
"Lâm Duệ trưởng lão, ngài nói cũng có đạo lý, nhưng hiện tại ngài không phải giải thích với tôi. Tệ quốc từ tổng trưởng điện hạ cho đến tổng thống lĩnh La Minh Hải, giám sát truởng Đế Lâm, Quân vụ xứ trưởng Tư Đặc Lâm, Mạc liêu trưởng Ca San, rất nhiều người biết Lâm gia đã bắt được Lưu Phong Sương, sẽ giao cô ta cho nước tôi, cả nước tôi đều đang trông chờ. Hiện tại ngài đột nhiên nói Lưu Phong Sương đã thần bí thất tung, Lâm trưởng lão, ngài kêu tôi làm sao giúp ngài đây?"
Lâm Định run rẩy nói: "Tú thống lĩnh, sự tình là do tôi bị lừa, Đế đô nếu có trách, tôi sẽ tự tuyệt trước tổng trưởng quý quốc để tỏ thành ý, một mạng thường một mạng, như thế được không?"
Tử Xuyên Tú cười khổ, không đợi gã lên tiếng, Lâm Duệ đã quát: "Hồ đồ, Tử Xuyên gia là cần cái đầu của Lưu Phong Sương, lấy cái đầu của ngươi thì có tác dụng gì?"
Ngây ngốc nhìn Tử Xuyên Tú, Lâm Định cuối cùng cũng lĩnh ngộ sự thật: sai lầm đã vô pháp vãn hồi, cả chết cũng không thể bù đắp. Thân thể y nhũn ra, ngồi phệt xuống đất khóc như trẻ con, bộ dạng rất thê thảm.
Vị đại nhân vật quyền cao chức trọng phía Lâm gia đột nhiên mất khống chế ngồi khóc thê thảm, chúng nhân có mặt đều kinh hãi trừng mắt.
Lâm Duệ vội kêu người mang vị đồng liêu đã mất tinh thần phía mình đi, sau đó nói với Tử Xuyên Tú: "Xin lỗi, thống lĩnh đại nhân, chúng tôi hôm nay thật xấu hổ".
Nhìn thân ảnh thê lương của Lâm Định đang được dìu đi, Tử Xuyên Tú biết, vị trưởng lão quyền thế lừng lẫy Lâm gia đó coi như xong rồi, trong mắt gã thoáng qua biểu tình hổ thẹn, khẽ lắc đầu: "Không có gì!".
Lâm Duệ đau lòng lắc đầu, y vẫy tay ra hiệu cho thuộc hạ lùi xa, Tử Xuyên Tú đoán y có lời muốn nói riềng, vội kêu cảnh vệ bên mình lui xuống, hai người đơn độc đứng trong không gian tĩnh lặng.
"Trưởng lão ngài định nói gì?"
Lâm Duệ không lên tiếng mà đột ngột quỳ xuống trước mặt Tử Xuyên Tú, Tử Xuyên Tú giật mình, vội đỡ y: "Trưởng lão có gì cứ nói?"
"Thống lĩnh đại nhân, cứu Hà khâu!, cứu Lâm thị! Mệnh vận của Lâm gia đang nằm trong tay ngài, nếu ngài không giúp, Lâm thị gia tộc chỉ có đường chết mà thôi!"
"Nghiêm trọng đến thế sao? Trưởng lão cứ đứng lên hãy nói!"
"Thống lĩnh đại nhân cứ để tôi nói xong! Lưu Phong gia đã đầu hàng rồi, Tử Xuyên gia sắp trở thành bá chủ đại lục..."
"Tử Xuyên gia tôi không có dã tâm bá quyền, mục tiêu của chúng tôi là hòa bình cho toàn đại lục..."
Lâm Duệ cười khổ: "Tú Xuyên thống lĩnh còn nói lời thừa vậy sao. Ba trăm năm nay, cho dù là Lưu Phong gia hay Tử Xuyên gia đều có ý đồ xưng bá, lúc nào cũng ao ước thống nhất đại lục, nhưng chưa bên nào có ưu thế rõ rệt. Lần này, Tử Xuyên gia coi như có cơ hội ngàn năm có một, nhưng Lâm gia lại làm hỏng cơ hội của quý quốc. Lưu Phong gia tuy suy yếu như quân lực vẫn còn, nếu Lưu Phong Sương quay về, quý quốc không thể dễ dàng đánh hạ bọn họ. Lâm gia vì làm hỏng chuyện đã kích nộ quý quốc, ngài không cứu giúp, Lâm gia chúng tôi nguy cơ trùng trùng!"
Tử Xuyên Tú ngẩn ra, lâu sau mới nói: "Lâm trưởng lão, đứng lên hãy nói tiếp".
Tử Xuyên Tú thấp giọng: "Lâm trưởng lão, tâm tình của ngài tôi hiểu, nhưng một quan chức nhỏ bé như tôi không thể cản trở ý tứ của tổng trưởng điện hạ được".
"Tú thống lĩnh không phải là một tướng lĩnh bình thường. Ngài là thành viên Thống lĩnh xứ, tham gia quyết sách của gia tộc, còn là thống lĩnh tây nam quân khu, lại là ông vua không ngai của hai mươi ba hành tỉnh Viễn Đông, tiếng nói của ngài rất có giá trị. Ngoài ra, hai đại nhân vật Đế Lâm và Tư Đặc Lâm đại nhân lại là hảo hữu của ngài, ngài có ảnh hưởng rất lớn đến bọn họ. Quan trọng nhất ngài còn là thanh mai trúc mã của Tử Xuyên Trữ tiểu thư, tương lai ngài có thể trở thành nhiếp chính thân vương chưởng quản thống lĩnh xứ..."
"Không cần nói nữa!" Tử Xuyên Tú phiền muộn ngắt lời Lâm Duệ.
Lâm Duệ cúi đầu: "Tôi biết như thế là làm khó ngài, nhưng hiện tại chúng tôi không còn lối thoát, chỉ biết cầu cứu với ngài".
Nhớ đến cảnh phản quân ào ào xung phong, Lâm Duệ xả thân yểm hộ, trong mắt Tử Xuyên Tú lộ xuất biểu tình hổ thẹn: "Chuyện này xem như tôi đáp ứng ngài, tôi sẽ tận lực mà làm, cố hết sức tranh thủ bảo hộ Hà khâu".
"Đa tạ thống lĩnh đại nhân!" Lâm Duệ kích động nói: "Tôi biết ngài trước giờ coi trọng lời nói, có được lời đáp ứng giúp đỡ của ngài, Hà khâu được cứu rồi!"
-o0o-
Lâm Định dắt qua một chiến mã, phân phó Lưu Phong Sương: "Lên ngựa đi!"
Lưu Phong Sương không có làm theo, chìa hai tay đang bị cùm về trước.
Lâm Định nhíu mày, quay đầu hỏi: "Ai cầm chìa khóa?"
Không có người hồi đáp, quan binh Bảo vệ thính kinh ngạc nhìn Lâm Định. Y hơi giận, giọng lớn hơn: "Ai cầm chìa khóa? Lập tức giao ra!"
Một thanh âm sợ sệt hồi đáp: "Trưởng lão đại nhân, chìa khóa là do đích thân ngài bảo quản a!"
Lâm Định lúc này mới nhớ, khi đó vì bảo đảm vạn vô nhất thất, y không tin cả bí doanh cao thủ, đích thân giữ chìa khóa.
Dưới ánh mắt của mọi người, y tự mở cùm cho Lưu Phong Sương, dắt qua một thớt ngựa cho nàng cỡi: "Cô đi theo ta".
"Trưởng lão!" Mấy thanh âm đồng thời cất lên, một quân quan lật đật chạy lên: "Trưởng lão, ngài định làm gì?"
Lâm Định lạnh lùng nhìn hắn: "Ta có cần phải báo cáo cho ngươi không?"
Quân quan đó đỏ mặt: "Trưởng lão, hạ quan không biết ngài tính toán sao, nhưng ngài cô thân tống áp, làm vậy là quá nguy hiểm, xin cho phép hạ quan dẫn đội hộ tống!"
"Không cần thiết". Lâm Định lạnh lùng đáp: "Các ngươi không cần theo! Không có mệnh lệnh của ta, ai cũng không được li khai!"
Y quất ngựa chạy trước, dẫn theo Lưu Phong Sương rất nhanh biến mất trong tầm nhìn quân đội, các quân quan đưa mắt nhìn nhau, mãi lúc sau mới có người than thở: "Trời ạ, chuyện gì vậy trời?"
"Báo điện hạ, đây là Lưu Phong Sương công chúa!" Lâm Định quỳ một gối, tôn kính báo cáo cho hắc y nhân.
Đêm tối u ám, một bóng hắc y cao ngạo cô độc. Lưu Phong Sương có một cảm giác quỷ dị, thân ảnh hắc bào phiêu phiêu đó giống như ác ma trong truyền thuyết, chuyên vào lúc trời tối rời sào huyệt trong rừng sâu đi săn người. Nàng rùng mình ớn lạnh, chăm chú nhìn hắc y nhân.
"Công chúa điện hạ, mời quỳ xuống hành lễ", Lâm Định nhỏ giọng nói.
Lưu Phong Sương lắc đầu: "Lâm Định trưởng lão, ông muốn giết tôi thì tùy, nhưng không nên làm nhục tôi, người có thể bắt tôi quỳ đã không còn trên thế gian rồi".
"Công chúa điện hạ, cô có biết vị này là ai không?"
"Thỉnh giáo?"
"Thiên hạ đệ nhất cao thủ ba trăm năm trước, kích bại ma tộc cứu vớt nhân loại, quốc sư Đế quốc Tả gia minh vương! Nhân vật thế này, có đáng cho cô quỳ bái không?"
Lưu Phong Sương kinh hãi trợn tròn mắt, sững sờ nhìn người trước mặt.
Tả gia minh vương, đây không chỉ là một cái tên, ông ấy là đại biểu cho mộng tưởng của cả nhân loại, là niềm kiêu ngạo của nhân loại, là ánh sáng soi đường nhân loại khi tuyệt vọng.
Trên tây xuyên đại lục, danh tự này nhà nhà đều biết, cả con nít khi sợ ma khóc cũng được cha mẹ an ủi: "Ngoan ngoan chớ sợ, Minh vương đại nhân đang bảo hộ nhân loại chúng ta! Có Minh vương đại nhân, chúng ta không cần sợ gì!"
Nghĩ đến nhân vật truyền kì đang đứng trước mặt, trong tức thời, Lưu Phong Sương có cảm giác đang đứng trước ngọn núi cao, nàng cúi bái: "Minh vương điện hạ, vãn bối là Lưu Phong Sương, con cháu đời thứ mười hai Lưu Phong gia, hôm nay may mắn thấy được phong thái của điện hạ, thật cảm thấy vô cùng quang vinh!"
Lâm Định hô hoán: "Cô đã biết thân phận điện hạ, còn không chịu quỳ!"
Lưu Phong Sương không nhìn y: "Điện hạ thần vũ tuyệt uy, càng là người có công lớn với nhân loại, vãn bối vạn phần tôn kính, nhưng Lâm Định trưởng lão yêu cầu vãn bối quỳ bái, thứ cho vãn bối không thể theo lệnh!"
Hắc y nhân nhìn sang, thanh âm phảng phất truyền từ rất xa đến, khàn khàn: "Vì sao?"
"Điện hạ, ba trăm năm trước ngài tung hoành đánh lui ma tộc đại quân, bảo vệ truyền thừa văn minh của nhân loại, thế nhưng muốn cả nhân loại phải quỳ bái ngài, lấy một người đứng trên ngàn vạn người, người lễ cam chịu, người nhận vô sỉ, như vậy ngài khác gì ma tộc, ma tộc tàn phá văn minh nhân loại, ngài lại chà đạp tôn nghiêm nhân loại!"
"Hỗn láo!"
"Tôn nghiêm, nhân cách, tín ngưỡng, đó là sự trân quý của tinh thần nhân loại. Nhân loại có quyền tự chủ, bàn luận, dù cho bạo quân cũng không thể tước đoạt quyền lợi đó". Lưu Phong Sương trấn định nói: "Tôi tuy tôn kính điện hạ, nhưng không thể quỳ bái điện hạ".
"Minh vương điện hạ, xin giáo huấn cô ta! Tiểu nữ tử này quá cuồng ngạo tự đại, miệt thị quyền uy tôn trưởng, tội đáng chém!"
Hắc y nhân nhẹ nhàng gọi: "Qua đây".
Lưu Phong Sương đang định đi qua, hắc y nhân lắc đầu: "Ta là gọi Lâm Định trưởng lão".
Lâm Định nghi hoặc đi đến gần, hắc y nhân nhỏ giọng nói: "Có chuyện ngươi còn chưa biết..."
Phảng phất không muốn Lưu Phong Sương nghe được, thanh âm của hắn càng lúc càng nhỏ, Lâm Định không tự chủ nghiêng đầu lắng nghe.
"Kì thật ta không phải Minh vương".
Một bàn tay xòe ra chặt mạnh vào gáy Lâm Định, Lâm Định thều thào: "Ngươi..." Y nhũn người ngã xuống bất tỉnh.
Ngày một tháng hai, bảy giờ sáng, mặt trời vừa nhú phả ánh sáng ấm áp lên rừng cây, chiếu lấp lánh tấm bia biên giới còn phủ sương đêm cắm lặng yên trong rừng.
Bên cạnh căn nhà nhỏ trong rừng, từng hàng từng hàng bộ binh Hắc kì quân khoác áo choàng đen đứng ngay ngắn, cảnh vệ binh đứng nghiêm trang, đao, thương phản xạ ánh nắng lấp lánh.
Đứng trước đội ngũ là một đám quân quan cao cấp khoác áo choàng trắng, người đứng đầu chính là quyền tướng số một của Tử Xuyên gia, tổng thống lĩnh La Minh Hải.
Thần sắc của lão nôn nóng, thỉnh thoảng lại lấy đồng hồ ra xem, bước qua bước lại, liên tục ngóng về hướng bên kia biên cảnh.
"Còn chưa thấy người đến sao?"
"Xin lỗi, tổng thống lĩnh đại nhân, tiền tiếu còn chưa phát hiện thân ảnh bộ đội Lâm gia".
"Liệu chúng ta có nhầm địa điểm hội hợp không?"
"Đại nhân, không thể nhầm, hai bên đã xác định địa điểm này".
Đối thoại kiểu này đã lặp lại cả trăm lần, La Minh Hải nôn nóng không thể đứng yên lại lấy đồng hồ ra xem, thời gian đã là bảy giờ.
Lão đột nhiên phát hiện không ổn, nhìn chằm chằm Văn Hà: "Thống lĩnh các ngươi đâu? Sự kiện trọng đại thế này, Tú Xuyên thống lĩnh sao không đến?"
"Chuyện này..." Văn Hà thầm kêu khổ, y đang định tìm cớ nói thì sau lưng truyền đến thanh âm sang sảng của Tử Xuyên Tú: "Tổng thống lĩnh đại nhân tìm tôi có chuyện sao?" Nghe được thanh âm này, Văn Hà như thả được gánh nặng, lui sang một phía: đứng kề hai đại nhân vật đang giao phong tuyệt không tốt, vạn nhất bị ngộ thương thì thật không may.
Trong ánh nắng mai, Tử Xuyên Tú vẫn còn ngái ngủ đang từ sau đi tới, chế phục trên người không chỉnh tề, thậm chí còn cài lệch nút áo, cổ áo còn dính son môi, hai mắt đừ ngủ nhấp nháy, vừa đi vừa ngáp, lên tiếng chào quân quan đang có mặt: "Sớm thế!"
La Minh Hải bất giác nhíu mày: "Tú Xuyên thống lĩnh, thân là trưởng một quân, quân dung nghi biểu là hết sức trọng yếu. Ngươi xem, ngươi nhếch nhác thế này, làm sao ước thúc tốt bộ hạ?"
"Tổng thống lĩnh đại nhân nói đúng...hớp...!" Tử Xuyên Tú ngáp một cái dài, hơi rượu thoảng ra, gã vỗ vai Văn Hà: "Văn Hà, tổng thống lĩnh đại nhân chỉ giáo, ngươi phải nhớ cho kỹ. Lần sau không chuẩn y quan là không được đâu đó!"
Chúng nhân bên cạnh đều mắc cười, chỉ là cố kị quyền thế của La Minh Hải, không ai dám cười thành tiếng.
La Minh Hải lạnh lùng nhìn gã: "Tú Xuyên thống lĩnh, sự kiện trọng đại mà ngươi lại đến trễ! Đêm qua đi làm chuyện gì?"
"Đêm qua tôi thảo luận công vụ với thuộc hạ mãi đến khuya, bất tri bất giác ngủ quên".
La Minh Hải lạnh lùng nhìn vết son môi trên y phục Tử Xuyên Tú, "Tú Xuyên thống lĩnh, chẳng lẽ thuộc hạ của ngươi tô son môi sao?"
"Tổng thống lĩnh đại nhân đúng là anh minh," Tử Xuyên Tú mặt dày đáp: "Không những như thế, đôi khi chúng còn mặc váy nữa kìa!"
"Hừ!"
Hai người không đối đáp nữa, đứng yên chờ đợi. Qua một lúc, không nhìn La Minh Hải, Tử Xuyên Tú xuất thanh hỏi: "Bọn họ còn chưa đến?"
La Minh Hải cũng không nhìn Tử Xuyên Tú, mục quang nhìn về trước: "Còn chưa thấy".
"Khả năng có chuyện rồi, Lâm Định trước giờ rất đúng giờ". Tử Xuyên Tú hờ hững nói.
Bị nói trúng chuyện đang lo trong lòng, La Minh Hải thình lình quay sang nhìn gã: "Khả năng xảy ra chuyện gì? Lâm gia xuất động cả một kị binh sư áp tống!"
"Tôi cũng không biết, nhưng chuyện gì cũng có thể xảy ra, không phải sao? Chẳng hạn như Lâm Định và bộ hạ hắn đột nhiên trúng phải thuốc mê, hoặc giả cả đám bị tiêu chảy".
Tức giận bởi lời nói của Tử Xuyên Tú và cả thái độ ơ hờ khi đàm luận vấn đề trọng đại của gã, La Minh Hải nhướng mày, đang định phát tác thì Tử Xuyên Tú lại lạnh nhạt nói: "Bọn họ đến rồi!"
Quả nhiên đến rồi, trong rừng truyền lại tiếng vó ngựa, thân ảnh kị binh Bảo vệ thính của Lâm gia xuất hiện, từng đội kị binh nhanh chóng tiến sang, tiếng vó ngựa đã vang như sấm.
Không biết vì sao, nghe tiếng vó ngựa không chỉnh tề của kị binh Lâm gia, mọi người đều có cảm giác không ổn.
Kị binh Lâm gia dừng ở phía kia biên cảnh, kị binh xếp thành hàng dài dọc đường biên giới, khôi giáp sáng lấp lánh dưới ánh nắng vô cùng chói mắt.
Quân quan đi đầu hét một tiếng, kị binh lần lượt xuống ngựa, chỉnh đao đứng nghiêm cẩn, đây là hành động biểu hiện sự tôn trọng đối phương.
Tử Xuyên Tú gật đầu ra ý, Văn Hà hét lớn: "Xuống ngựa!"
Lập tức, kị binh Tử Xuyên gia cũng xuống ngựa, chống đao xuống đất, đây cũng là lễ tiết của quân đội khi giáp mặt, biểu thị không có địch ý.
Lâm Duệ và Lâm Định từ trong đội ngũ tiến ra, nhanh chóng bước tới bia cột mốc. Ở trước giới bia, bọn họ dừng chân, cao giọng hô: "Lâm Duệ, Lâm Định thỉnh cầu tiến nhập quốc cảnh Tử Xuyên gia, thỉnh cầu quý phương phê chuẩn!"
Tử Xuyên Tú tiến tới một bước hồi đáp: "Cho phép Lâm Duệ và Lâm Định nhập cảnh, hoan nghênh hai vị quý khách!" Hắc kì quân trước giờ giao hảo với Lâm gia, bình thường cư dân qua lại đều không cần phải rườm rà thế này, nhưng đây là trường hợp quân quan hai bên chính thức gặp mặt, biên cảnh là tượng trưng cho chủ quyền hai nước, song phương đều tuân chiếu lễ tiết chính thức mà hành sự.
Hai vị trưởng lão của Lâm thị gia tộc bước nhanh qua, La Minh Hải bỏ qua lễ tiết buộc miệng hỏi: "Các người đến trễ quá. Lưu Phong Sương đâu?"
Nghe hỏi, hai vị trưởng lão của Lâm gia biến đổi thần sắc, đặc biệt là Lâm Định, sắc mặt của hắn trắng như người chết, hàn đông lạnh lẽo, thế mà hắn lại không ngừng đổ mồ hôi, mục quang lảng tránh không dám nhìn thẳng người khác.
Thấy bộ dạng nhợt nhạt của bọn họ, La Minh Hải cảm giác hàn khí dâng lên trong lòng, lão nôn nóng hỏi dồn: "Lưu Phong Sương ở đâu? Không phải nói hôm nay giao người sao?"
"Tổng thống lĩnh các hạ, Tú Xuyên thống lĩnh các hạ". Giống như không nghe thấy La Minh Hải hỏi, Lâm Duệ trầm ổn nói: "Chịu sự ủy thác của Trưởng lão hội gia tộc, tôi đại biểu Lâm thị gia tộc, đặc biệt hướng về nhị vị phát biểu thanh minh như sau: nước tôi coi trọng tình hữu nghị trân quý với Tử Xuyên gia tộc, nguyện phát triển quan hệ láng giềng hữu hảo, nhưng do nguyên nhân không thể kháng nghịch, hiệp nghị ký giữa hai nước vào ngày hai lăm tháng một tạm thời hoãn thi hành. Nước tôi coi trọng uy tín của mình, tuy xuất hiện sự kiện ngoài ý muốn của chúng tôi, nhưng chúng tôi nhất định tận lực để nhanh chóng khôi phục sự thi hành hiệp nghị, đối với tổn thất của quý quốc trong sự kiện lần này, nước tôi nguyện bồi thường thích đáng. Chính quyền Lâm gia hy vọng mối quan hệ láng giềng hữu hảo nhiều năm giữa hai nước không vì sự kiện lần này mà tổn hại..."
La Minh Hải không khách khí cắt ngang sự ca tụng của Lâm Duệ, chìa bản mặt đen hỏi: "Nói như thế, Lâm gia thị không tính giao Lưu Phong Sương cho chúng tôi, hôm nay các người không chịu giao người?"
"Tổng thống lĩnh các hạ, Lâm gia chúng tôi cũng tận lực thi hành hiệp nghị đã ký kết, ngài xem, chúng tôi xuất động hơn ba ngàn kị binh, còn điều cả bí doanh cao thủ hộ tống. Chỉ là xuất hiện một vài khó khăn ngoài dự đoán, bất đắc dĩ không thể không trì hoãn sự thi hành hiệp nghị thêm một thời gian, nhưng chúng tôi sẽ tận lực để nhanh chóng chấp hành hiệp nghị..."
La Minh Hải trầm giọng quát: "Giao, hay là không giao?"
Hai vị trưởng lão Lâm gia sắc mặt trắng nhợt đưa mắt nhìn nhau, Lâm Duệ gian nan hồi đáp: "Tổng thống lĩnh các hạ, hôm nay chúng tôi xác thật vô pháp giao người".
"Vậy lúc nào thì giao?"
"Cái này, thật không nói chính xác được, rất xin lỗi!"
Không khí nhất thời ngưng trọng, La Minh Hải hai mắt như phún lửa, nắm tay siết chặt kêu rôm rốp, bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống hai người trước mặt, trầm giọng nói: "Ta, đệ nhất đại thần Tử Xuyên gia, thống lĩnh thống quản toàn diện sự vụ gia tộc, vứt bỏ mọi công việc, đích thân từ Đế đô đến đây, ở Đán nhã kiên nhẫn hòa đàm với các người ba tuần, đồng ý các điều kiện quá đáng do các người đưa ra, bấy nhiêu chẳng lẽ còn chưa đủ thành ý sao? Các người còn có gì không hài lòng? Đối với hảo ý của Tử Xuyên gia, các người báo đáp lại như thế à? Các người tham lam không biết xấu hổ, hí lộng ta cả tháng, sau đó nói rất xin lỗi, cho rằng thế là xong sao?"
Ngữ điệu của La Minh Hải âm trầm mang theo phẫn nộ, nghĩ đến thân phận của người trước mặt, đám trọng thần Lâm gia lộ sắc hoảng hốt.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Tử Xuyên Tú chen lời, làm dịu bớt không khí đang khẩn trương: "Lâm Duệ trưởng lão, ngài có thể giải thích một chút không?"
"Sự tình nói đến thật rất hoang đường..."
"Không cần giải thích!" La Minh Hải phẫn nộ vung tay: "Lâm gia gạt chúng ta đến đàm phán, sau đó lại không giao người, ăn nói nuốt lời! Các người cho rằng lừa gạt một tổng thống lĩnh của Tử Xuyên gia là chuyện rất vui, phải không? Nói cho Lâm Phàm, sự tình không có kết thúc như thế này đâu!"
Không đợi Lâm Duệ giải thích, lão chuyển thân đùng đùng bỏ đi, đi mấy bước lại quay đầu nói: "Tú Xuyên thống lĩnh, phiền ngươi giải quyết tiếp chuyện, bổn quan không có hứng thú nói chuyện với bọn lừa đảo, ta sẽ lập tức về Đế đô báo cáo điện hạ! Đi!"
Các quan viên cao cấp từ Đế đô đến liền đi theo La Minh Hải, Tử Xuyên Tú căn dặn Văn Hà: "Ngươi cho một đội hộ vệ đi theo tổng thống lĩnh, bảo đảm an toàn cho ông ấy. Ta và trưởng lão Lâm gia có chuyện cần bàn".
Văn Hà lĩnh mệnh rời đi, kị binh cũng đi theo, chỉ còn Tử Xuyên Tú và vệ binh, gã nhẹ nhàng hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Lâm Duệ cấp bách đáp: "Tú Xuyên thống lĩnh, vừa rồi có tổng thống lĩnh quý quốc ở đây nên tôi không tiện nói, hiện tại có sự tình khẩn cấp muốn nhờ ngài: ngài có thể lập tức hạ lệnh phong tỏa toàn diện biên cảnh trong một tháng không?"
"Phong tỏa toàn diện biên cảnh một tháng?" Tử Xuyên Tú hơi thất kinh: "Hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đó".
"Tôi biết, nhưng hiện tại chúng tôi không có biện pháp".
"Đã như thế," Tử Xuyên Tú hơi trù trừ: "Nể tình trưởng lão ngài, tôi sẽ tận lực đảm đương trách nhiệm".
"Cảm ơn ngài, thật hết sức cảm tạ ngài!"
"Nhưng Lâm trưởng lão," Tử Xuyên Tú nghiêm trang nhìn Lâm Duệ: "Ngài cũng phải cho tôi biết nguyên nhân: rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao phải phong tỏa biên cảnh? Chẳng lẽ," Gã nhỏ giọng hỏi: "Lưu Phong Sương đào thoát rồi?"
Lâm Duệ rùng mình, dưới ánh mắt áp bức của Tử Xuyên Tú, y khó khăn gật đầu đáp: "Đúng thế, đêm qua trên đường áp giải đến đây, cô ta đã bị một cao thủ lai lịch bất minh cướp đi rồi".
"Ngài không phải kể chuyện cười chứ?"
"Tú thống lĩnh, dạng đại sự này, tôi có gan bằng trời cũng không dám đùa. Ngài xem Lâm Định trưởng lão thì biết, ông ấy giống đang đùa sao?"
Tử Xuyên Tú nhìn sang Lâm Định. Cho dù tiết trời đông lạnh lẽo nhưng Lâm Định cả người ướt đẫm mồ hôi, y phục như từ trong thủy lao bước ra, thỉnh thoảng bốc hơi nhàn nhạt, sắc mặt trắng xám như người chết, ánh mắt đờ đẫn.
Biểu tình Tử Xuyên Tú ngưng trọng: "Lâm Duệ trưởng lão, các người không phải có cả một lộ đại quân chỉnh tề áp giải Lưu Phong Sương sao? Bảo vệ nghiêm mật như thế, chẳng lẽ Lưu Phong Sương biết ma pháp, hoặc giả đột nhiên mọc cánh bay đi?"
"Trong đội ngũ cũng có hơn hai trăm cung tiễn thủ, nói thật, cho dù Lưu Phong Sương có mọc cánh cũng bị chúng tôi bắn thành nhím!" Lâm Duệ cười khổ: "Nghiêm mật như thế mà cũng để cô ta chạy thoát, thật là không còn lời gì để nói".
"Hay là do đảng vũ của Lưu Phong Sương tập kích đại quy mô, bộ đội áp tống ít không địch nổi nhiều, quý bộ thương vong bao nhiêu người?"
"Lâm Định trưởng lão bị đánh bầm tím sau gáy hôn mê, y là người bị thương duy nhất phía tôi".
Sắc mặt Tử Xuyên Tú chùng xuống: "Lâm Duệ trưởng lão, ngài chẳng lẽ đang hí lộng tôi?" Giọng nói gã bỗng chậm rãi, ngữ điệu trầm trọng: "Chẳng lẽ, các người thầm đạt hiệp nghị với Lưu Phong Sương, lén thả cô ta ra?"
Sắc mặt Lâm Duệ biến thành trắng nhợt, Lâm Định run rẩy, hai người đưa mắt nhìn, đều thấy sự kinh hoảng trong mắt đối phương: bọn họ lo lắng nhất chính là chuyện này. Tử Xuyên gia không còn là Tử Xuyên gia của năm bảy tám mươi, hiện tại Tử Xuyên gia binh mã cường tráng, danh tướng như mây, khí thế hiếp người.
Lưu Phong Sâm đột nhiên đầu hàng, đám kiêu binh mãnh tướng của Tử Xuyên gia đang hừng hực chiến ý không có chỗ phát tác, vạn nhất Tử Xuyên gia lấy cớ này để tuyên chiến...
Lâm Duệ vái sâu một cái, đứng sau y, Lâm Định cũng vái theo: "Tú Xuyên thống lĩnh, xin ngài tin tưởng, Lâm gia chúng tôi hoàn toàn không liên quan. Lưu Phong Sương đào thoát, kẻ bị hại thê thảm nhất là chúng tôi, sau này cô ta quay về nước, bị báo phục đầu tiên chính là Hà khâu! Lúc đó chúng tôi chỉ đành dựa vào quý quốc để chống ngoại xâm, há dám lừa gạt quý quốc?"
"Lâm Duệ trưởng lão, ngài nói cũng có đạo lý, nhưng hiện tại ngài không phải giải thích với tôi. Tệ quốc từ tổng trưởng điện hạ cho đến tổng thống lĩnh La Minh Hải, giám sát truởng Đế Lâm, Quân vụ xứ trưởng Tư Đặc Lâm, Mạc liêu trưởng Ca San, rất nhiều người biết Lâm gia đã bắt được Lưu Phong Sương, sẽ giao cô ta cho nước tôi, cả nước tôi đều đang trông chờ. Hiện tại ngài đột nhiên nói Lưu Phong Sương đã thần bí thất tung, Lâm trưởng lão, ngài kêu tôi làm sao giúp ngài đây?"
Lâm Định run rẩy nói: "Tú thống lĩnh, sự tình là do tôi bị lừa, Đế đô nếu có trách, tôi sẽ tự tuyệt trước tổng trưởng quý quốc để tỏ thành ý, một mạng thường một mạng, như thế được không?"
Tử Xuyên Tú cười khổ, không đợi gã lên tiếng, Lâm Duệ đã quát: "Hồ đồ, Tử Xuyên gia là cần cái đầu của Lưu Phong Sương, lấy cái đầu của ngươi thì có tác dụng gì?"
Ngây ngốc nhìn Tử Xuyên Tú, Lâm Định cuối cùng cũng lĩnh ngộ sự thật: sai lầm đã vô pháp vãn hồi, cả chết cũng không thể bù đắp. Thân thể y nhũn ra, ngồi phệt xuống đất khóc như trẻ con, bộ dạng rất thê thảm.
Vị đại nhân vật quyền cao chức trọng phía Lâm gia đột nhiên mất khống chế ngồi khóc thê thảm, chúng nhân có mặt đều kinh hãi trừng mắt.
Lâm Duệ vội kêu người mang vị đồng liêu đã mất tinh thần phía mình đi, sau đó nói với Tử Xuyên Tú: "Xin lỗi, thống lĩnh đại nhân, chúng tôi hôm nay thật xấu hổ".
Nhìn thân ảnh thê lương của Lâm Định đang được dìu đi, Tử Xuyên Tú biết, vị trưởng lão quyền thế lừng lẫy Lâm gia đó coi như xong rồi, trong mắt gã thoáng qua biểu tình hổ thẹn, khẽ lắc đầu: "Không có gì!".
Lâm Duệ đau lòng lắc đầu, y vẫy tay ra hiệu cho thuộc hạ lùi xa, Tử Xuyên Tú đoán y có lời muốn nói riềng, vội kêu cảnh vệ bên mình lui xuống, hai người đơn độc đứng trong không gian tĩnh lặng.
"Trưởng lão ngài định nói gì?"
Lâm Duệ không lên tiếng mà đột ngột quỳ xuống trước mặt Tử Xuyên Tú, Tử Xuyên Tú giật mình, vội đỡ y: "Trưởng lão có gì cứ nói?"
"Thống lĩnh đại nhân, cứu Hà khâu!, cứu Lâm thị! Mệnh vận của Lâm gia đang nằm trong tay ngài, nếu ngài không giúp, Lâm thị gia tộc chỉ có đường chết mà thôi!"
"Nghiêm trọng đến thế sao? Trưởng lão cứ đứng lên hãy nói!"
"Thống lĩnh đại nhân cứ để tôi nói xong! Lưu Phong gia đã đầu hàng rồi, Tử Xuyên gia sắp trở thành bá chủ đại lục..."
"Tử Xuyên gia tôi không có dã tâm bá quyền, mục tiêu của chúng tôi là hòa bình cho toàn đại lục..."
Lâm Duệ cười khổ: "Tú Xuyên thống lĩnh còn nói lời thừa vậy sao. Ba trăm năm nay, cho dù là Lưu Phong gia hay Tử Xuyên gia đều có ý đồ xưng bá, lúc nào cũng ao ước thống nhất đại lục, nhưng chưa bên nào có ưu thế rõ rệt. Lần này, Tử Xuyên gia coi như có cơ hội ngàn năm có một, nhưng Lâm gia lại làm hỏng cơ hội của quý quốc. Lưu Phong gia tuy suy yếu như quân lực vẫn còn, nếu Lưu Phong Sương quay về, quý quốc không thể dễ dàng đánh hạ bọn họ. Lâm gia vì làm hỏng chuyện đã kích nộ quý quốc, ngài không cứu giúp, Lâm gia chúng tôi nguy cơ trùng trùng!"
Tử Xuyên Tú ngẩn ra, lâu sau mới nói: "Lâm trưởng lão, đứng lên hãy nói tiếp".
Tử Xuyên Tú thấp giọng: "Lâm trưởng lão, tâm tình của ngài tôi hiểu, nhưng một quan chức nhỏ bé như tôi không thể cản trở ý tứ của tổng trưởng điện hạ được".
"Tú thống lĩnh không phải là một tướng lĩnh bình thường. Ngài là thành viên Thống lĩnh xứ, tham gia quyết sách của gia tộc, còn là thống lĩnh tây nam quân khu, lại là ông vua không ngai của hai mươi ba hành tỉnh Viễn Đông, tiếng nói của ngài rất có giá trị. Ngoài ra, hai đại nhân vật Đế Lâm và Tư Đặc Lâm đại nhân lại là hảo hữu của ngài, ngài có ảnh hưởng rất lớn đến bọn họ. Quan trọng nhất ngài còn là thanh mai trúc mã của Tử Xuyên Trữ tiểu thư, tương lai ngài có thể trở thành nhiếp chính thân vương chưởng quản thống lĩnh xứ..."
"Không cần nói nữa!" Tử Xuyên Tú phiền muộn ngắt lời Lâm Duệ.
Lâm Duệ cúi đầu: "Tôi biết như thế là làm khó ngài, nhưng hiện tại chúng tôi không còn lối thoát, chỉ biết cầu cứu với ngài".
Nhớ đến cảnh phản quân ào ào xung phong, Lâm Duệ xả thân yểm hộ, trong mắt Tử Xuyên Tú lộ xuất biểu tình hổ thẹn: "Chuyện này xem như tôi đáp ứng ngài, tôi sẽ tận lực mà làm, cố hết sức tranh thủ bảo hộ Hà khâu".
"Đa tạ thống lĩnh đại nhân!" Lâm Duệ kích động nói: "Tôi biết ngài trước giờ coi trọng lời nói, có được lời đáp ứng giúp đỡ của ngài, Hà khâu được cứu rồi!"
-o0o-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.