Quyển 17 - Chương 7: Hi vọng chi quang (6).
Lão Trư
30/03/2013
Tử Xuyên Tú lặng lẽ nhìn nàng, trong ánh mắt lộ xuất vẻ đồng tình. Nhìn ánh mắt ôn nhu đó, nữ chiến thần kiên cường cuối cùng cũng sụp đổ. Nàng không kìm được khóc thút thít: "Muội thật sự rất sợ..Cha không còn nữa, thúc thúc cũng không còn, các ca ca lại tự tàn sát, bọn họ đầu hàng Tử Xuyên gia rồi, Lưu Phong gia chỉ còn mình muội...Muội cũng biết, với lực lượng binh mã của muội thì không diệt được Tử Xuyên gia, nhưng chỉ cần một người Lưu Phong gia còn, đại kì của Lưu Phong gia vẫn tung bay...Mọi người đều tin tưởng muội, nhưng muội không biết đi đâu, còn phải giả bộ nắm chắc mọi thứ...Muội dằn vặt khổ sở nhưng không ai biết, mọi người đều hỏi muội nên làm gì, muội cũng không biết nên làm gì..."
Tử Xuyên Tú nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, dịu dàng vuốt ve suối tóc mềm mại, ngửi mùi hương thanh tân của nữ tử, gã ôn nhu nói: "Nha đầu ngốc...Đều qua rồi, không nên sợ, mọi thứ đều tốt rồi, không nên sợ".
Nhớ lại tai nạn binh biến ở Viễn Đông lần trước, Tử Xuyên Tú nhẹ giọng nói: "Muốn truy cầu hòa bình cần có dũng khí hơn cả phát động chiến tranh, ta hiểu tâm tình của muội. Nếu sĩ binh tạm thời chưa thể hiểu, nhưng có một ngày, bọn họ và thân nhân sẽ cảm kích muội, muội không có khiến bọn họ táng thân nơi đất khách. Nếu may mắn tồn tại trong trận tai nạn lần này, toàn nhân loại sẽ cảm kích muội, vào lúc nguy cấp quan đầu, muội đã thể hiện phẩm chất cao quý của một tướng lĩnh".
"Không phải vì nhân loại, càng không phải vì Tử Xuyên gia". Ở trong lòng Tử Xuyên Tú, thanh âm của Lưu Phong Sương nhỏ như muỗi kêu: "Tất cả chỉ là vì huynh! Tam ca, huynh tự thân đến, muội vô pháp cự tuyệt yêu cầu của huynh! Muội là một nữ nhân xấu chỉ biết lo cho bản thân".
Tử Xuyên Tú im lặng, gã thật sự vô pháp đối diện song mâu thâm tình của Lưu Phong Sương. Gã cũng biết, Lưu Phong Sương có thể nhanh chóng đáp ứng đình chiến, nguyên nhân chính là do tình cảm với gã. Giai nhân đối với gã tình thâm ý trọng, vì gã, nàng cam nguyện vứt bỏ gia quốc đại nghiệp.
Gió đêm thổi mạnh từ sông, gió lướt qua người, y phục đón gió bay lất phất.
"Sau khi đình chiến, bộ đội của huynh sẽ nhổ trại hành quân sang đông phải không?"
"Ừ".
"Ma tộc quân hung tàn kiêu dũng, huynh phải bảo trọng! Ra trận nhớ mặc khôi giáp, không được nổi máu anh hùng". Ngữ khí tự nhiên nhưng chứa đựng tình hoài quan thiết của nàng.
"Ta biết. Muội cũng phải cẩn thận, ta nghe nói con người Lưu Phong Sâm, đánh trận thì không giỏi nhưng âm mưu quỷ kế lại rất rành, muội phải đề phòng hắn". Lần này Lưu Phong Sương tiến đánh Tử Xuyên gia, nửa đường quay về, uy tín bị giảm sút, Tử Xuyên Tú lo lắng Lưu Phong Sâm sẽ mượn cớ này để công kích nàng.
Lưu Phong Sương hờ hững cười: "Y không làm khó được muội. Tam ca, đánh xong trận này, huynh có tính toán gì không?"
Tử Xuyên Tú trầm mặc rất lâu mới đáp: "Đây là trận chiến cuối cùng. Nếu như có thể thuận lợi đuổi được ma tộc trở về, vô luận Tử Xuyên gia hay Lưu Phong gia, thậm chí cả ma tộc, tất cả đều phải nghỉ ngơi dưỡng sức. Trong vòng hai mươi năm, nhân loại sẽ không có chiến sự. Ta cũng mệt rồi, cũng cần phải nghỉ ngơi. Đánh trận xong, ta sẽ tìm một người con gái để kết hôn".
Lưu Phong Sương giật mình, thoát khỏi lòng Tử Xuyên Tú, ánh mắt căng thẳng chăm chăm nhìn gã.
Tử Xuyên Tú cười nhẹ, đưa mắt nhìn mặt sông óng ả trong đêm.
"Tốt quá!" Lưu Phong Sương ráng cười, chỉ là thanh âm nghèn nghẹn khó nghe: "Là tiểu thư nào có phúc khí như thế, được Trương A Tam tiên sinh nhìn trúng vậy?"
"Là một thiếu nữ rất ưu tú". Tử Xuyên Tú điềm đạm cười nói: "Ta còn chưa có cầu hôn với nàng ấy, vừa sợ bản thân ta không xứng, vừa sợ nàng ấy cự tuyệt".
"A? Thật sự ưu tú đến vậy sao?"
"Nàng ấy xuất thân thế gia hiển hách đại lục, mĩ mạo vô song, khí chất ưu nhã. Nhưng nàng ấy không lấy đó mà kiêu ngạo, tự thân phấn đấu, kinh tài tuyệt diễm, lập chí trở thành một đại danh tướng, từ nhỏ đã nhập sa trường, dụng binh như thần, đánh bại vô số cường địch, được tán dương là danh tướng chỉ sau Nhã Lí Mai, tung hoành mười năm không bại. Càng hay đó là, nàng vì đại nghĩa, không tham quyền thế vinh hoa. Nữ tử ưu tú như thế, là một đóa hoa quý hiếm của nhân gian, vô luận tài hoa, gia thế, dung mạo, phẩm chất, ta đều thua xa nàng ấy, muội nghĩ ta không lo lắng sao được?"
Tử Xuyên Tú tươi cười quay mặt nhìn Lưu Phong Sương, thếu nữ đã đỏ hồng hai má: "A Vũ, huynh muốn cầu hôn với muội, nhưng lại sợ muội cự tuyệt, muội nói ta có nên lên tiếng cầu hôn hay không?"
Hai má Lưu Phong Sương ửng đỏ như hai ráng mây chiều, không dám nhìn thẳng vào mắt Tử Xuyên Tú, nàng vội vàng nhìn ra sông. Rất hiếm khi nhìn thấy vị nữ danh tướng lẫy lừng sa trường này lộ xuất thần thái thiếu nữ động nhân như hiện tại.
Tử Xuyên Tú cười càng tươi, hỏi dồn: "A Vũ, muội nói xem, huynh có nên ngỏ lời không?"
Nàng cúi mặt lí nhí: "Đó là chuyện của huynh, muội làm sao biết!"
Tử Xuyên Tú giả bộ thất kinh: "A Vũ, muội là hảo bằng hữu của huynh, hảo bằng hữu thì phải tư vấn cho huynh..."
"Huynh xấu quá!" Lưu Phong Sương vung nắm tay nhỏ nhắn đấm nhẹ lên ngực Tử Xuyên Tú: "Ở đâu mà có cái kiểu ép thiếu nữ người ta như thế chứ!"
"Cứu mạng! Muội không dừng tay, huynh sẽ bị đánh ngã xuống sông mất!"
"Hừ! Bẻm mép!"
Trong nhất thời, hai người đều bối rối không nói chuyện với nhau, lưng tựa lưng đứng ngắm sông. Qua một lúc, Lưu Phong Sương nói nhỏ: "Tam ca, huynh bẻm mép như thế, trước đây nhất định dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt không ít thiếu nữ ngây thơ rồi?"
"Xác thật không ít. Có Cao tiểu thư ở Cao gia trang, Lí cô nương ở Lí trang viên, Hoàng tiểu muội ở Hoàng gia thôn..."
"Xấu xa! Không nghe huynh nói nữa!"
Yên lặng một lúc, Tử Xuyên Tú hỏi nhỏ: "A Vũ, muội nghĩ nàng ấy có đáp ứng huynh không?"
Qua một lúc, phía sau lưng truyền lại thanh âm hơi run rẩy: "Huynh còn chưa lên tiếng cầu hôn, người ta chưa biết làm sao đồng ý hay không?"
"Nếu như huynh mở lời..."
"Huynh cứ mạnh dạn lên tiếng cầu là được rồi".
Tử Xuyên Tú quay phắt người lại, dùng lực nắm chặt vai nàng: "A Vũ, gả cho huynh nha!".
"A!" Dù sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Tử Xuyên Tú trực tiếp mở lời vẫn khiến nàng hổ thẹn vạn phần: "Người ta còn chưa có chuẩn bị..."
"Không cần chuẩn bị, muội chỉ cần đồng ý là được rồi!"
"Nhưng huynh là quân quan Tử Xuyên gia..."
"Đánh lui ma tộc, ước chừng chiến tranh cũng kết thúc rồi. Huynh sẽ từ chức". Tử Xuyên Tú cười rất tươi: "Nói thật lòng, huynh làm quan không có liêm khiết, cũng kiếm được chút tiền, nếu như nhà muội thách cưới không quá lớn, huynh chắc đủ tiền cưới, còn thách cưới quá lớn, hà hà, nói không chừng huynh đành cướp cô dâu thôi!"
Lưu Phong Sương lâng lâng như đang bay, chỉ còn biết một chuyện: huynh ấy đang cầu hôn mình, huynh ấy đúng là đang cầu hôn mình! Tràng cảnh xuất hiện không biết bao lần trong mộng bỗng thành hiện thực, nàng vui mừng mà khóc, lệ thủy không ngừng rơi: "Ở đâu mà có kiểu cầu hôn thế này chứ?"
"Muội đồng ý?"
"Không!" Lâm Vũ chùi lệ, kiên định lắc đầu: "Cũng như trước đây huynh không chịu đi theo muội, muội cũng có trách nhiệm với Lưu Phong gia giống thế".
"Thế à?" Tử Xuyên Tú ảo não, gã cười khổ nói: "Đúng a, dù sao cũng là quá miễn cưỡng rồi!"
"Nhưng đợi an định hình thế Lưu Phong gia, muội sẽ tận lực xúc tiến hòa bình cho hai nước, lúc đó muội sẽ từ chức chạy đi tìm huynh". Lưu Phong Sương nháy nháy mắt, tươi cười: "Bất quá, trừ đánh trận, thứ gì muội cũng không biết, huynh phải nuôi muội à!"
"A, vậy thì rất phiền rồi". Tử Xuyên Tú giả bộ khổ não: "Huynh cũng không biết làm gì khác ngoài đánh trận, tương lai chúng ta nhất định rất thảm rồi...Chi bằng, chúng ta không cần kết hôn?"
"Huynh dám bỏ muội thì chết với muội!"
Đùa giỡn một hồi, đột nhiên nhớ đến một chuyện, Lưu Phong Sương nghiêm túc hỏi: "Xin hỏi, tiểu nữ có vinh hạnh được biết danh tính của phu quân tương lai không vậy?"
"Hà hà, muội nghe cho rõ nhé, phu quân của muội là người đại danh đỉnh đỉnh à!"
Tử Xuyên Tú chỉnh lại y phục, nghiêm túc nói: "Thống lĩnh Tử Xuyên gia, tư lệnh trưởng quân Hắc kì quân Tử Xuyên Tú tham kiến nguyên soái điện hạ, có chỗ thất lễ, xin rộng lượng".
"A!" Lưu Phong Sương thất thanh: "Huynh chính là Tử Xuyên Tú! Chính là..."
-o0o-
Tử Xuyên Tú nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, dịu dàng vuốt ve suối tóc mềm mại, ngửi mùi hương thanh tân của nữ tử, gã ôn nhu nói: "Nha đầu ngốc...Đều qua rồi, không nên sợ, mọi thứ đều tốt rồi, không nên sợ".
Nhớ lại tai nạn binh biến ở Viễn Đông lần trước, Tử Xuyên Tú nhẹ giọng nói: "Muốn truy cầu hòa bình cần có dũng khí hơn cả phát động chiến tranh, ta hiểu tâm tình của muội. Nếu sĩ binh tạm thời chưa thể hiểu, nhưng có một ngày, bọn họ và thân nhân sẽ cảm kích muội, muội không có khiến bọn họ táng thân nơi đất khách. Nếu may mắn tồn tại trong trận tai nạn lần này, toàn nhân loại sẽ cảm kích muội, vào lúc nguy cấp quan đầu, muội đã thể hiện phẩm chất cao quý của một tướng lĩnh".
"Không phải vì nhân loại, càng không phải vì Tử Xuyên gia". Ở trong lòng Tử Xuyên Tú, thanh âm của Lưu Phong Sương nhỏ như muỗi kêu: "Tất cả chỉ là vì huynh! Tam ca, huynh tự thân đến, muội vô pháp cự tuyệt yêu cầu của huynh! Muội là một nữ nhân xấu chỉ biết lo cho bản thân".
Tử Xuyên Tú im lặng, gã thật sự vô pháp đối diện song mâu thâm tình của Lưu Phong Sương. Gã cũng biết, Lưu Phong Sương có thể nhanh chóng đáp ứng đình chiến, nguyên nhân chính là do tình cảm với gã. Giai nhân đối với gã tình thâm ý trọng, vì gã, nàng cam nguyện vứt bỏ gia quốc đại nghiệp.
Gió đêm thổi mạnh từ sông, gió lướt qua người, y phục đón gió bay lất phất.
"Sau khi đình chiến, bộ đội của huynh sẽ nhổ trại hành quân sang đông phải không?"
"Ừ".
"Ma tộc quân hung tàn kiêu dũng, huynh phải bảo trọng! Ra trận nhớ mặc khôi giáp, không được nổi máu anh hùng". Ngữ khí tự nhiên nhưng chứa đựng tình hoài quan thiết của nàng.
"Ta biết. Muội cũng phải cẩn thận, ta nghe nói con người Lưu Phong Sâm, đánh trận thì không giỏi nhưng âm mưu quỷ kế lại rất rành, muội phải đề phòng hắn". Lần này Lưu Phong Sương tiến đánh Tử Xuyên gia, nửa đường quay về, uy tín bị giảm sút, Tử Xuyên Tú lo lắng Lưu Phong Sâm sẽ mượn cớ này để công kích nàng.
Lưu Phong Sương hờ hững cười: "Y không làm khó được muội. Tam ca, đánh xong trận này, huynh có tính toán gì không?"
Tử Xuyên Tú trầm mặc rất lâu mới đáp: "Đây là trận chiến cuối cùng. Nếu như có thể thuận lợi đuổi được ma tộc trở về, vô luận Tử Xuyên gia hay Lưu Phong gia, thậm chí cả ma tộc, tất cả đều phải nghỉ ngơi dưỡng sức. Trong vòng hai mươi năm, nhân loại sẽ không có chiến sự. Ta cũng mệt rồi, cũng cần phải nghỉ ngơi. Đánh trận xong, ta sẽ tìm một người con gái để kết hôn".
Lưu Phong Sương giật mình, thoát khỏi lòng Tử Xuyên Tú, ánh mắt căng thẳng chăm chăm nhìn gã.
Tử Xuyên Tú cười nhẹ, đưa mắt nhìn mặt sông óng ả trong đêm.
"Tốt quá!" Lưu Phong Sương ráng cười, chỉ là thanh âm nghèn nghẹn khó nghe: "Là tiểu thư nào có phúc khí như thế, được Trương A Tam tiên sinh nhìn trúng vậy?"
"Là một thiếu nữ rất ưu tú". Tử Xuyên Tú điềm đạm cười nói: "Ta còn chưa có cầu hôn với nàng ấy, vừa sợ bản thân ta không xứng, vừa sợ nàng ấy cự tuyệt".
"A? Thật sự ưu tú đến vậy sao?"
"Nàng ấy xuất thân thế gia hiển hách đại lục, mĩ mạo vô song, khí chất ưu nhã. Nhưng nàng ấy không lấy đó mà kiêu ngạo, tự thân phấn đấu, kinh tài tuyệt diễm, lập chí trở thành một đại danh tướng, từ nhỏ đã nhập sa trường, dụng binh như thần, đánh bại vô số cường địch, được tán dương là danh tướng chỉ sau Nhã Lí Mai, tung hoành mười năm không bại. Càng hay đó là, nàng vì đại nghĩa, không tham quyền thế vinh hoa. Nữ tử ưu tú như thế, là một đóa hoa quý hiếm của nhân gian, vô luận tài hoa, gia thế, dung mạo, phẩm chất, ta đều thua xa nàng ấy, muội nghĩ ta không lo lắng sao được?"
Tử Xuyên Tú tươi cười quay mặt nhìn Lưu Phong Sương, thếu nữ đã đỏ hồng hai má: "A Vũ, huynh muốn cầu hôn với muội, nhưng lại sợ muội cự tuyệt, muội nói ta có nên lên tiếng cầu hôn hay không?"
Hai má Lưu Phong Sương ửng đỏ như hai ráng mây chiều, không dám nhìn thẳng vào mắt Tử Xuyên Tú, nàng vội vàng nhìn ra sông. Rất hiếm khi nhìn thấy vị nữ danh tướng lẫy lừng sa trường này lộ xuất thần thái thiếu nữ động nhân như hiện tại.
Tử Xuyên Tú cười càng tươi, hỏi dồn: "A Vũ, muội nói xem, huynh có nên ngỏ lời không?"
Nàng cúi mặt lí nhí: "Đó là chuyện của huynh, muội làm sao biết!"
Tử Xuyên Tú giả bộ thất kinh: "A Vũ, muội là hảo bằng hữu của huynh, hảo bằng hữu thì phải tư vấn cho huynh..."
"Huynh xấu quá!" Lưu Phong Sương vung nắm tay nhỏ nhắn đấm nhẹ lên ngực Tử Xuyên Tú: "Ở đâu mà có cái kiểu ép thiếu nữ người ta như thế chứ!"
"Cứu mạng! Muội không dừng tay, huynh sẽ bị đánh ngã xuống sông mất!"
"Hừ! Bẻm mép!"
Trong nhất thời, hai người đều bối rối không nói chuyện với nhau, lưng tựa lưng đứng ngắm sông. Qua một lúc, Lưu Phong Sương nói nhỏ: "Tam ca, huynh bẻm mép như thế, trước đây nhất định dùng hoa ngôn xảo ngữ lừa gạt không ít thiếu nữ ngây thơ rồi?"
"Xác thật không ít. Có Cao tiểu thư ở Cao gia trang, Lí cô nương ở Lí trang viên, Hoàng tiểu muội ở Hoàng gia thôn..."
"Xấu xa! Không nghe huynh nói nữa!"
Yên lặng một lúc, Tử Xuyên Tú hỏi nhỏ: "A Vũ, muội nghĩ nàng ấy có đáp ứng huynh không?"
Qua một lúc, phía sau lưng truyền lại thanh âm hơi run rẩy: "Huynh còn chưa lên tiếng cầu hôn, người ta chưa biết làm sao đồng ý hay không?"
"Nếu như huynh mở lời..."
"Huynh cứ mạnh dạn lên tiếng cầu là được rồi".
Tử Xuyên Tú quay phắt người lại, dùng lực nắm chặt vai nàng: "A Vũ, gả cho huynh nha!".
"A!" Dù sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Tử Xuyên Tú trực tiếp mở lời vẫn khiến nàng hổ thẹn vạn phần: "Người ta còn chưa có chuẩn bị..."
"Không cần chuẩn bị, muội chỉ cần đồng ý là được rồi!"
"Nhưng huynh là quân quan Tử Xuyên gia..."
"Đánh lui ma tộc, ước chừng chiến tranh cũng kết thúc rồi. Huynh sẽ từ chức". Tử Xuyên Tú cười rất tươi: "Nói thật lòng, huynh làm quan không có liêm khiết, cũng kiếm được chút tiền, nếu như nhà muội thách cưới không quá lớn, huynh chắc đủ tiền cưới, còn thách cưới quá lớn, hà hà, nói không chừng huynh đành cướp cô dâu thôi!"
Lưu Phong Sương lâng lâng như đang bay, chỉ còn biết một chuyện: huynh ấy đang cầu hôn mình, huynh ấy đúng là đang cầu hôn mình! Tràng cảnh xuất hiện không biết bao lần trong mộng bỗng thành hiện thực, nàng vui mừng mà khóc, lệ thủy không ngừng rơi: "Ở đâu mà có kiểu cầu hôn thế này chứ?"
"Muội đồng ý?"
"Không!" Lâm Vũ chùi lệ, kiên định lắc đầu: "Cũng như trước đây huynh không chịu đi theo muội, muội cũng có trách nhiệm với Lưu Phong gia giống thế".
"Thế à?" Tử Xuyên Tú ảo não, gã cười khổ nói: "Đúng a, dù sao cũng là quá miễn cưỡng rồi!"
"Nhưng đợi an định hình thế Lưu Phong gia, muội sẽ tận lực xúc tiến hòa bình cho hai nước, lúc đó muội sẽ từ chức chạy đi tìm huynh". Lưu Phong Sương nháy nháy mắt, tươi cười: "Bất quá, trừ đánh trận, thứ gì muội cũng không biết, huynh phải nuôi muội à!"
"A, vậy thì rất phiền rồi". Tử Xuyên Tú giả bộ khổ não: "Huynh cũng không biết làm gì khác ngoài đánh trận, tương lai chúng ta nhất định rất thảm rồi...Chi bằng, chúng ta không cần kết hôn?"
"Huynh dám bỏ muội thì chết với muội!"
Đùa giỡn một hồi, đột nhiên nhớ đến một chuyện, Lưu Phong Sương nghiêm túc hỏi: "Xin hỏi, tiểu nữ có vinh hạnh được biết danh tính của phu quân tương lai không vậy?"
"Hà hà, muội nghe cho rõ nhé, phu quân của muội là người đại danh đỉnh đỉnh à!"
Tử Xuyên Tú chỉnh lại y phục, nghiêm túc nói: "Thống lĩnh Tử Xuyên gia, tư lệnh trưởng quân Hắc kì quân Tử Xuyên Tú tham kiến nguyên soái điện hạ, có chỗ thất lễ, xin rộng lượng".
"A!" Lưu Phong Sương thất thanh: "Huynh chính là Tử Xuyên Tú! Chính là..."
-o0o-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.