Quyển 24 - Chương 5: La Kiệt Mất Tích
Lão Trư
30/03/2013
Hạ tuần tháng tư năm bảy trăm tám mươi lăm, Tử Xuyên Tú dẫn quân chủ lực quân viễn chinh tới thành Phật Cách La Tư Bỉ Á hội quân với quân tiên phong đang đóng quân trong thành. Khi Tử Xuyên Tú tới thành đã xảy ra một chuyện rất kỳ quái, Phó thống soái quân tiên phong La Kiệt đột nhiên mất tích trong thành Phật Cách La Tư Bỉ Á.
Bộ tham mưu quân tiên phong cũng không biết La Kiệt đi đâu, chỉ biết là La Kiệt ra ngoài một mình trong đêm và không quay về. Tử Xuyên Tú và Lâm Băng rất lo lắng, trong lòng chỉ sợ La Kiệt đã bị dân bản xứ Ma tộc ở địa phương mưu hại. Tử Xuyên Tú càng lo lắng hơn vì La Kiệt chính là ái tướng hạng nhất của hắn, Tử Xuyên Tú hạ lệnh: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Nếu như La Kiệt gặp bất trắc, toàn bộ dân chúng Á Côn tộc ở thành Phật Cách La Tư Bỉ Á phải chết theo”.
Quân viễn chinh dốc toàn bộ lực lượng tiến hành điều tra. Lâm Băng phái tất cả hiến binh lục soát toàn thành, điều tra suốt một ngày, cuối cùng không có thu hoạch gì. Tối đến, Tử Xuyên Tú và Lâm Băng cúi đầu ủ rũ đi về bộ tự lệnh, cả hai đều nghĩ phen này La Kiệt lành ít dữ nhiều. Không ngờ khi cả hai bước vào cửa thì nhìn thấy La Kiệt mặt mũi bầm dập đang ngồi ngấu nghiến ăn cơm. Sau khi La Kiệt ăn hết số thức ăn, gã đứng dậy chào Tử Xuyên Tú: “Đại nhân, sao giờ ngài mới về?”.
“Ngươi, ngươi về từ chỗ nào vậy hả? Tại sao lại bị đánh thê thảm như này?”.
“Đại nhân, nói ra thì rất dài dòng. Vì đi do thám tình hình địch, tối hôm qua tôi đi ra ngoài tìm hiểu dân tình Ma tộc. Khi tôi đang tiến hành trao đổi một cách hòa bình với dân bản xứ ngưỡng mộ văn minh Thiên triều thì đột nhiên bị những gã hung đồ Ma tộc có ác ý tập kích. Mặc dù tôi vô cùng anh dũng chống lại nhưng kẻ địch người đông thế mạnh, lại có sự trợ giúp của vũ khí tiên tiến, trận kịch chiến diễn ra rất thảm thiết. Mặc dù có nhiều bất lợi, cuối cùng tôi với tinh thần dũng sĩ không sợ, dùng chiến tích huy hoàng bảo vệ tôn nghiêm của quân viễn chinh. Ôi, thực sự là một kinh nghiệm chấn động lòng người”.
“Ôi ôi, ngài thực sự là rất vất vả”, Tử Xuyên Tú tức giận quay đầu hạ lệnh cho Lâm Băng: “Hãy mang vị dũng sĩ này xuống phòng tạm giam. Không cho hắn ăn, để mặc hắn đói tới kêu gào thảm thiết. Để hắn đỡ dư thừa sức lực chạy ra ngoài đánh nhau với người ta”.
“A, đại nhân, tôi cũng bị rất thê thảm mà. Ôi... Ôi”.
Sau đó Tử Xuyên Tú đã điều tra rõ ràng, thì ra La Kiệt chạy theo một cô nương Ma tộc cùng nhau làm bậy, bị chồng người ta bắt tại trận trên giường. Vị Hồng y kỳ bản nhà Tử Xuyên bị mấy tráng hán Ma tộc dùng côn rắn chắc đánh cho một trận, đánh tới mức quỷ khóc sói tru, khóc xin tha mạng, cuối cùng bị bỏ vào bao bố suốt một ngày một đêm.
“Nếu không phải đại nhân ngài kịp thời tới cứu viện thì tôi thật sự đã bị đám ác ôn kia hại chết. Chúng dám mưu hại tướng lĩnh quân viễn chinh chúng ta, coi thường quân uy của gia tộc. Đại nhân, ngài phải báo thù cho tôi”. La Kiệt ôm chân Tử Xuyên Tú, nước mắt vòng quanh nói.
Tử Xuyên Tú nghiêm mặt nói: “Quân uy nhà Tử Xuyên không có quan hệ gì với tên sắc lang trộm tình”.
Nghĩ tới chuyện chơi bởi trăng hoa của gã này làm kinh động tới rất nhiều người, Tử Xuyên Tú lại tức giận hạ lệnh tống giam La Kiệt thêm một tuần nữa. Hơn nữa còn bắt La Kiệt ăn cà rốt khiến sau khi ra ngoài hai mắt La Kiệt đỏ như mắt thỏ.
Trong thời gian Tử Xuyên Tú ở lại Phật Cách La Tư Bỉ Á, công việc chủ yếu của Tử Xuyên Tú là ép trả nợ, hắn thúc giục Á Ca Mễ trả khoản tiền ba trăm lạng vàng bồi thường. Đây là một số lượng rất lớn, Á Ca Mễ thậm chí còn lột bỏ cúc áo vàng trên quần áo nhà mình cho đủ số, lục tung khắp nơi gom góp cũng chỉ được một trăm tám mươi vạn lượng vàng. Lượng thiếu rất nhiều Á Ca Mễ không thể không phái sứ giả tới gặp Tử Xuyên Tú, cầu khẩn giảm tiền bồi thường.
“Đại nhân, chúng tôi thực sự không tìm được nửa gam vàng. Cầu xin ngài hãy khoan hồng độ lượng. Ngài hãy khoan dung một chút”.
Tử Xuyên Tú vô cùng kiên quyết: “Tuyệt đối không giảm”. Khi nhìn thấy sắc mặt thất vọng của sứ giả, Tử Xuyên Tú chuyển giọng: “Thế nhưng nếu lúc này tình hình kinh tế của Á Côn tộc không tốt, không phải là không thể tạm hoãn tiền bồi thường. Thế nhưng các ngươi cũng phải nộp ra điều kiện đảm bảo”.
Kết quả thương nghị là, mỏ vàng thuộc lãnh địa Á Côn tộc làm vật thế chấp cho Tử Xuyên Tú, cam đoan trong vòng một năm phải trả hết số tiền đền bù còn lại, lãi là hai mươi phần trăm. Nếu như sau một năm không trả được thì lãi lên tới ba mươi phần trăm. Á Ca Mễ suy nghĩ rằng, dù sao quân đội viễn chinh loài người không thể ở lâu trong nội địa vương quốc Ma tộc. Cho dù giao mỏ vàng cho bọn họ, bọn họ cũng không có thời gian và nhân công khai thác, như vậy tiền bồi thường không mất chút nào.
Suy nghĩ của Á Ca Mễ không sai nhưng đáng tiếc ông ta đánh giá sai đối tượng. Á Ca Mễ không biết rằng chính ông ta đang đối mặt với danh tướng thanh niên số một nhà Tử Xuyên mà còn là một gian thương ngàn năm hiếm có. Tính toán nhỏ mọn của Á Ca Mễ, Tử Xuyên Tú dễ dàng hiểu được, không đáng giá. Tử Xuyên Tú làm thủ tục chuyển giao quyền sở hữu một năm cho Ca Đạt Hãn, bán với giá một trăm năm mươi vạn lạng vàng. Không giống như Á Ca Mễ có mỏ vàng trong lãnh địa của mình, trong bộ tộc của Ca Đạt Hãn không có nhiều vàng như vậy. Sau khi dốc tất cả cũng chỉ có bảy mươi vạn lạng vàng nhưng Ca Đạt Hãn hứa sau hai năm sẽ thanh toán tất cả vàng còn thiếu.
Tử Xuyên Tú cười nhạt nói: “Sau hai năm nữa thì ngài đã làm Hoàng đế Ma tộc. Chuyện khó nhất trong thiên hạ chính là đòi nợ của Hoàng đế. Ta không phải kẻ ngốc”.
Hai người cò kè mặc cả một hồi, cuối cùng Tử Xuyên Tú cố làm ra vẻ nhượng bộ, cho phép Ca Đạt Hãn dùng châu báu trong tộc để bổ sung cho khoản nợ. Còn về chuyện số châu báu của tộc Ca Ngang được định giá thế nào, cần phải bàn bạc tiếp. Tính toán của Tử Xuyên Tú đại nhân xem ra một ông chủ của hiệu cầm đồ danh tiếng trăm năm cũng không bằng. Da lông quý báu thì tính theo cân thu mua, đồ trang sức, châu báu thì thu mua theo bao gai. Kỳ trân, ngọc quý thì thu mua theo bề ngoài, tranh chữ thì giá trị văn hóa. Ca Đạt Hãn bị Tử Xuyên Tú hành chỉ muốn khóc.
Nhìn Tử Xuyên Tú hưng phấn cò kè mặc cả, Ca Đạt Hãn thốt lên: “Đại nhân, tôi không có giao tiếp nhiều với giới cao cấp nhà Tử Xuyên, không biết nhiều về bọn họ. Thế nhưng tôi đoán rằng trong các tướng lĩnh nhà Tử Xuyên, ngài hình như là người khác so với bọn họ, phải không?”.
“Ồ, ngài có ý gì?”.
“Không có gì” Ca Đạt Hãn cười gượng, liên tục lắc đầu. Nếu đổi là những tướng quân khác chỉ huy quân đội tấn công vương quốc Ma tộc, cùng lắm thì đánh giết cướp bóc mấy thành thị Ma tộc, cùng lắm thì cho quân đội mấy lần tàn sát, cướp bóc dân chúng trong thành. Điều này không hù dọa được người Ma tộc. Vương quốc đã từng chứng kiến những kẻ thù tàn bạo, trên đời này còn có sinh vật tàn bạo hơn so với Ma tộc sao? Chỉ có Tử Xuyên Tú từ khi vào nội địa Ma tộc tới nay, trận chiến này không đánh được mấy trận nhưng tiền bạc thì cướp đoạt vô số. Đối với Tử Xuyên Tú mà nói, căn bản không tồn tại thần thánh, thù hận giữa các quốc gia có thể dùng tiền bạc để thanh toán, mạng sống cũng có thể chuộc được. Việc tàn sát dân chúng trong thành cũng có thể được đổi bằng tiền chuộc. Thậm chí ngay cả vị trí Hoàng đế Ma tộc cũng được ra giá rõ ràng. Cuộc chiến phản công báo thù một cách nghiêm túc này đã bị trào lộng biến thành một cuộc mua bán. Một người như này mang chiến tranh tới vương quốc, không hiểu là nỗi bi ai hay là may mắn đây?
Sau khi ở thành Phật Cách La Tư Bỉ Á hung hăng đánh cho Á Ca Mễ một cái gậy trúc, vào đầu tháng năm năm bảy trăm tám mươi lăm, quân viễn chinh tiếp tục tiến quân về Ma Thần bảo. Dọc đường đi phải tiến qua Đạt Mỗ Lai Nhĩ Đan, Môn Đặc Tây Ngõa Tư Đặc, Mễ Tư Mễ Cách Lặc. Mấy địa danh Ma tộc này đã khiến Tử Xuyên Tú nổi trận lôi đình.
Khi từ tuyến đầu của tộc Ca Ngang tiến vào tuyến đầu của tộc Á Côn, quân viễn chinh bắt đầu từ vùng bình nguyên rộng lớn tiến vào vùng núi non trùng điệp. Không giống như vùng rừng núi ở nội địa và Viễn Đông cây cối rậm rạp, tươi tốt. Vùng núi ở nơi này như một vùng khỉ ho cò gáy, không một ngọn cỏ, chỉ có những mỏm đá lởm chởm, núi cao hiểm trở chọc trời, đất đai cháy đen, hơn nữa bầu trời thấp, đầy mây đen. Người ngoài nhìn thấy có cảm giác vô cùng hiểm ác.
Từ khi tiến vào vương quốc Ma tộc, việc phải đương đầu với một cuộc chiến tranh du kích quy mô lớn của Ma tộc vẫn là một bóng ma ám ảnh trong lòng Tử Xuyên Tú. Đặc biệt sau khi nhìn thấy địa hình hiểm ác, cảm giác bất an trong lòng Tử Xuyên Tú càng mãnh liệt. Năm xưa Tư Đặc Lâm bình loạn ở Viễn Đông đã gặp phải vô số đội du kích và quân phản loạn. Khi quân Ma tộc xâm chiếm Viễn Đông và nội địa thì cũng gặp cảnh dân cư địa phương liều chết phản kháng. Bây giờ quân đội loài người viễn chinh cũng gặp phải cảnh tượng tương tự. Tiếng tăm người Ma tộc hung tàn, máu tanh còn khủng khiếp hơn người Viễn Đông. Xâm chiếm đất nước một dân tộc hung tàn như này, chiến tranh du kích đáng sợ là không thể tránh khỏi.
Trong tưởng tượng của Tử Xuyên Tú, khi quân đội của hắn vừa vào nội địa Ma tộc, các đội du kích, quyết tử quân, đội cảm tử, đội quân miền núi, đồng tử quân ào ào kéo tới. Hắn và các thuộc hạ mệt mỏi chống cự, cả ngày chém giết không ngừng. Vì đối phó với quân phản kháng và các đội du kích, Tử Xuyên Tú cũng tổn thất ba vạn binh mã dưới trướng.
Thế nhưng chuyện xảy ra khiến các tướng lĩnh cao cấp quân viễn chinh mở rộng tầm mắt. Từ khi tiến vào nội địa Ma tộc, ngoại trừ Á Ca Mễ tổ chức chống cự yếu ớt, dân chúng Ma tộc căn bản không có phản ứng. Sự nhẫn nhục chịu đựng, phục tùng của dân chúng Ma tộc khiến Tử Xuyên Tú giật mình. Quân viễn chinh quát một tiếng ‘cần lương thực’ lập tức dân chúng Ma tộc bản địa lôi ra tới hạt lương thực cuối cùng của nhà mình. Quân viễn chinh nói ‘muốn bó củi’, dân chúng Ma tộc sẽ ngoan ngoãn dỡ nóc nhà mình xuống lấy củi nộp cho quân viễn chinh. Quân viễn chinh nói ‘muốn lao động’, trưởng thôn tới từng nhà một điểm tráng đinh đi vận chuyển lương thảo cho quân viễn chinh.
Khi thấy tình hình này, đám tướng lĩnh Văn Hà vô cùng hưng phấn, cho rằng mình là quân chính nghĩa đánh quân vô đạo, giải cứu dân chúng trong cơn nguy khốn. Khi quân chính nghĩa tới được vạn dân chúng ủng hộ. Thế nhưng chỉ sau một thời gian Tử Xuyên Tú phát hiện nguyên nhân không vì điều đó, cũng không phải vì dân chúng Ma tộc yêu thương, ủng hộ đội quân viễn chinh chính nghĩa tới giải phóng này mà đơn thuần người Ma tộc có truyền thống tôn sùng kẻ mạnh. Thói quen của người Ma tộc là phục tùng kẻ mạnh. Năm xưa Ma Thần Hoàng Tạp Đặc hùng mạnh, tất cả bọn họ đều cúi đầu nghe lệnh Ma Thần Hoàng. Bây giờ Ma Thần Hoàng bị nhà Tử Xuyên đánh bại, thiết kị và mã đao quân viễn chinh tới kề lên đầu bọn họ, đương nhiên bọn họ phải vâng dạ nghe lệnh nhà Tử Xuyên.
Tử Xuyên Tú thật sự không hiểu rốt cuộc trong bộ óc của những sinh vật màu xanh này đang nghĩ gì? Quân đội loài người đang đánh tới thủ đô của bọn họ, bọn họ lại bình tĩnh hòa nhã, không thèm quan tâm sao?
“Bọn họ chỉ phục tùng kẻ mạnh chứ không phải chính nghĩa. Một vương quốc rất lớn, trong bờ vực diệt vong mà không một người dân nào đứng lên chiến đấu vì nó, thật sự không tin được.
Tính tình Ma tộc thay đổi thất thường, vừa trung thành tận tâm với chủ của mình nhưng lại có thể phản nghịch khó lường, cũng tàn bạo, tanh mùi máu, thây chết không sờn, đồng thời cũng nhu ngược yếu đuối như chuột. Rất nhiều tính cách mâu thuẫn tập trung trên một chủng tộc. Bọn họ vẫn không chết vì tinh thần phân liệt, rất khó tin.
Suốt đường hành quân, nội địa Ma tộc không bằng phẳng bao la như nội địa loài người, địa hình phần lớn gồ ghề, đường bùn lầy, vì gặp trời mưa nên đường vô cùng lầy lội. Vì quân viễn chinh phải vận chuyển một lượng đồ quân nhu rất lớn, hành quân rất vất vả. Ngay cả không bị ngăn chặn, phong tỏa, tốc độ hành quân một ngày cũng chỉ có năm, sáu mươi dặm.
Sau khi đi qua Mễ Tư Mễ Cách Lặc, địa hình lại thay đổi, từ núi non chuyển sang vùng hoang vu. Khi còn trong nước, mọi người thường nói vương quốc Ma tộc hoang vắng nhưng lúc này Tử Xuyên Tú mới hiểu được vương quốc này trong tình trạng trống rỗng tới mức thế nào. Đi suốt bốn ngày trên đường, khoảng ba trăm dặm đường, không nói tới thành thị, ngay cả một thôn, trấn nhỏ, thậm chí ngay cả một trại nhỏ cũng không có.
Khi mới tiến vào vùng này Tử Xuyên Tú còn nghĩ Ma tộc thực hiện chính sách vườn không nhà trống, nhưng người dẫn đường nói cho hắn biết đây chính là hoang mạc vắng vẻ. Trong phạm vi mấy trăm km vuông của hoang mạc, hoàn toàn không một bóng người.
Cỏ dại, cát vàng mênh mông, sự tĩnh mịch khiến người khác cảm thấy ngột ngạt, trước mặt chỉ có cát và cát. Sự sống, hoạt động sinh mạng cơ bản nhất ở vùng đất này cũng trở nên xa vời.
Mới vào đầu hè nhưng mặt trời trên sa mạc vô cùng gay gắt khiến người ta không thể mở mắt. Ngay cả làn da vốn trắng nõn nà của Tử Xuyên Tú cũng bị ánh nắng mặt trời biến thành ngăm đen. Buổi sáng trên hoang mạc thỉnh thoảng có gió lớn, binh lính quân viễn chinh cởi hết áo giáp cồng kềnh, dùng áo khoác che mặt đi trong bão cát. Ở rất nhiều khu vực, cát vàng che lấp con đường. Người ngựa phải khó nhọc lê bước trên con đường không có dấu chân, lần mò từng bước một. Trong đội hình hành quân, thỉnh thoảng có những xe ngựa chở đồ quân nhu rơi vào trong hố cát không lên được, khi đó phải huy động binh lính kéo lên. Sau khi cố gắng lôi được xe ngựa lên, người, ngựa đều mệt mỏi, mồ hôi chảy đầm đìa.
Hành quân trong sa mạc kiểu này, uy hiếp lớn nhất chính là thiếu nước. Vì thời tiết nóng bức nên lượng nước tiêu hao quá lớn, lượng nước mang theo trong quân chỉ dùng được trong vòng hai ngày là hết. Quân viễn chinh lâm vào khủng hoảng, Tử Xuyên Tú chuẩn bị cho quân giết ngựa, lấy máu uống nhưng may mắn trong quân có người dẫn đường tộc Ca Ngang quen thuộc địa hình, gã dẫn bộ đội tìm được ngồn nước và suối trong sa mạc khiến đại quân vượt qua khó khăn.
Tử Xuyên Tú thầm than may mắn khi hắn lựa chọn hợp tác với tộc Ca Ngang. Nếu không có bọn họ dẫn đường, trong điều kiện ác liệt này, quân viễn chinh sẽ suy sụp.
Vào ngày mười lăm tháng năm, giữa trưa, từ đường chân trời xa xa xuất hiện một dải đen mờ mờ. Gã dẫn đường người tộc Ca Ngang chạy tới bẩm báo Tử Xuyên Tú với sắc mặt vô cùng hưng phấn: “Đại nhân, chúng ta đã ra khỏi sa mạc không người rồi”.
Quả nhiên, đi tới đoạn tiếp theo đã nhìn thấy màu xanh tươi tốt của cây cỏ, những lùm cây thấp, nhỏ. Mặc dù không có nhiều nhưng sau nhiều ngày chỉ nhìn thấy cát vàng và sự hoang vu đơn điệu, một ít màu xanh này cũng khiến người ta xúc động. Binh lính đều run lên, bước chân cũng thanh thoát hơn nhiều.
Cuối buổi chiều ngày hôm đó, cuối cùng quân viễn chinh cũng nhìn thấy người. Đó là một già, một trẻ dân du mục Ma tộc. Hai người này đang chăn thả mấy con dê gần đường. Ông lão mặc một bộ quần áo vải thô bẩn tới mức không nhận ra màu nữa, có thể miễn cương che kín hạ thân từ hông xuống, thân trên chỉ có xương sườn. Mấy con dê cũng gầy đói như vậy, trông như một bộ xương. Khi binh mã đi qua, một già, một trẻ này không dám ngẩng đầu lên, chỉ quỳ phủ phục trên mặt đất, trán dán xuống đất.
Sau mấy ngày mới nhìn thấy người sống nên Tử Xuyên Tú dừng ngựa lại.
Một tên vệ binh đá vào người ông lão Ma tộc đang quỳ phủ phục trên mặt đất: “Ông lão, ngẩng đầu lên. Đại nhân muốn hỏi ông”.
Ông lão ngẩng đầu vì vậy Tử Xuyên Tú nhìn thấy nét tiều tụy, kinh hoàng trên gương mặt già nua. Trong những nếp nhăn trên gương mặt của ông già dính đầy bùn và cáu bẩn. Ông già giơ hai cánh tay, những ngón tay gầy, đen như một cành cây, nói rất nhanh những gì đó. Tử Xuyên Tú chỉ loáng thoáng nghe được mấy từ: “Lão gia... Đáng thương... Cũng lấy đi...”.
“Ngươi nói cái gì?”.
Ông lão lại dập đầu, ông ta bị dọa tới run cả người, ngay cả giọng nói cũng run run. Tử Xuyên Tú nghe mà không hiểu gì cả.
Lúc này Ca Đạt Hãn đi tới bên cạnh Tử Xuyên Tú, ông ta nói với Tử Xuyên Tú: “Đại nhân, đây là người bộ lạc Ca Tát”.
“Bộ lạc Ca Tát?”.
“Một bộ lạc nhỏ, tổng cộng chưa tới ba vạn người. Bọn họ là bộ lạc du mục phụ thuộc vào Á Côn tộc. Ông lão đang nói tiếng của bộ lạc mình, ông ấy đang khẩn cầu”.
Ca Đạt Hãn tạm thời làm phiên dịch, nói lại những lời của ông lão Ma tộc: “Quân gia đáng thương, xin hãy để lại cho tôi một con dê cái. Một con dê cái là đủ rồi. Có dê cái, tôi cùng cháu có thể sống sót. Những cái khác, quân gia có thể lấy cũng được”.
Tử Xuyên Tú hỏi: “Đây là cháu của ngươi? Con của ngươi đâu?”.
“Quân gia, nó đã chết”.
“Sao lại chết?”.
“Nó tham gia tây chinh, bị giết chết. Quân gia, cầu xin ngài hãy để lại cho tôi một con dê cái. Chỉ cần một con dê cái là đủ. Nếu không chúng tôi sẽ chết đói...”.
Khi nghe Ca Đạt Hãn phiên dịch xong, sắc mặt các tướng quân vô cùng nghiêm trọng. Bạch Xuyên lấy khăn tay lén lau nước mắt. Trong lòng Tử Xuyên Tú không khỏi nổi lên một tâm trạng khác thường mà từ rất lâu rồi không có khi hắn nhìn ông lão đang đau khổ khẩn cầu, gầy đen như một que củi, ngón tay đen sì như móng gà vậy.
Tử Xuyên Tú rất muốn hỏi ông già vì sao muốn giữ lại một con dê cái? Chờ con dê cái đẻ dê con thì rất dài, trong khoảng thời gian đó bọn họ ăn cát mà sống sao?
“Chúng ta đi thôi”.
Khi bỏ đi, Tử Xuyên Tú để lại cho hai ông cháu đó một cái bánh và một ngân tệ. Ông lão giật mình, đôi con ngươi như muốn nhảy ra khỏi hốc mắt. Tử Xuyên Tú cũng không ngây thơ, khờ khạo tới mức cho rằng chỉ mấy tiền này có thể thay đổi vận mệnh bi thảm của bọn họ, nhưng ít nhất hắn có thể cam đoan là bọn họ sẽ an toàn. Ba mươi vạn đại quân, rất khó tránh khỏi có mấy tên lính lòng dạ độc ác muốn bắt mấy con dê gầy này làm một nổi hầm thịt dê. Có lẽ những tên lính đó không có lòng thương xót nhưng đối với dân du mục mà quan tư lệnh mới cho tiền, ít nhiều chúng cũng phải kiêng kị.
Ông già Ma tộc nhìn thẳng vào người Tử Xuyên Tú, ánh mắt lập lòe, như gặp phải một chuyện rất khó tin. Từ khi ông ta chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên quân đội đi ngang qua chẳng những không cướp bóc mà còn bố thí cho bọn họ.
“Quân gia, ngài... cho tôi tiền sao?”.
Tử Xuyên Tú tự cười chế giễu mình: ‘Lão Ma tộc, ta không phải thần tiên, ta chỉ có thể làm được như này. Ông tự cầu phúc cho mình đi!’.
Lúc này Bạch Xuyên đã làm một việc khiến Tử Xuyên Tú cảm thấy đó chính là chỗ không tốt của phụ nữ, luôn thể hiện sự đồng cảm mọi nơi mọi chỗ, rất nhiều chuyện vớ vẫn cũng là do bọn họ gây ra. Bạch Xuyên đi tới nâng thiếu niên Ma tộc đang quỳ rạp trên mặt đất đứng dậy, ôn nhu hỏi gã: “Ngươi bao nhiêu tuổi hả? Nhà ở đâu?”.
Đột nhiên thiếu niên Ma tộc đứng dậy, đứng thẳng người, nói hai câu với Bạch Xuyên, sắc mặt rất tức giận.
Tất cả mọi người không hiểu thiếu niên này nói gì nhưng sắc mặt Ca Đạt Hãn trắng bệch.
Khi thấy mọi người không hiểu, thiếu niên Ma tộc nói lại một lần nữa. Lần này gã dùng tiếng của Tắc Nội Á tộc, rất rõ ràng: “Lũ dị tộc, các ngươi tưởng rằng thật sự sẽ chinh phục được vương quốc này sao? Vì vậy các ngươi có tư cách thương xót chúng ta sao?”.
Tử Xuyên Tú ngây người như đột nhiên bị một tiếng sét đánh trúng đầu.
Từ khi bắt đầu đông chinh tới nay, rất nhiều thành lớn Ma tộc không chiến mà đầu hàng. Mãnh tướng vương quốc kiêu ngạo ngày xưa quỳ rạp dưới chân hắn. Mông Hãn ăn nói khép nép tới chỗ quân viễn chinh xin đầu hàng, Á Ca Mễ mặt như đưa đám tới xin cầu hòa, dốc tới cái thìa bạc cuối cùng trong nhà để bồi thường. Thậm chí ngay cả ngôi vị Hoàng đế chí tôn vô thượng, hắn cũng coi như một khúc xương ném cho Ca Đạt Hãn, đổi lấy sự phục tùng, đi theo ân cần hầu hạ của Ca Đạt Hãn.
Không ngờ ở một nơi tận cùng sa mạc nghèo đói này, hắn lại gặp phải một người như vậy. Một thiếu niên Ma tộc, áo không đủ mặc, ăn không đủ no, gầy trơ xương, cực kỳ yếu ớt. Một người mà dám quát vào mặt hắn: “Các ngươi tưởng rằng sẽ thực sự chinh phục được vương quốc này sao?”.
Quân đội hùng mạnh kéo dài không tới cuối không hù dọa được gã, sự nghèo đói không đánh ngã gã, tiền, vật bố thí là sự sỉ nhục với gã. Đó chỉ là một đứa trẻ con!
Đây là một dân tộc như thế nào? Chẳng lẽ biện pháp khiến bọn họ khuất phục là giết chết hết bọn họ sao?
Cơn cuồng phong thổi bay cát vàng, các bụi cây ven đường cũng lay động. Tử Xuyên Tú đứng lặng lẽ, âm trầm quan sát thiếu niên này.
Thiếu niên đứng thẳng tại chỗ đối mặt với Tử Xuyên Tú, ánh mắt sợ hãi nhưng vẫn không lẩn tránh ánh mắt Tử Xuyên Tú.
“Này thằng nhãi, ngươi nói hưu nói vượn gì đó?”. Ca Đạt Hãn xanh mặt, nghiến răng nghiến lợi nói. Đây là lần đầu tiên một con người luôn tao nhã, lịch sự thể hiện sự đáng sợ của mình. Ông ta bước nhanh tới chỗ thiếu niên, đằng đằng sát khí.
Ai cũng biết Ca Đạt Hãn chuẩn bị làm gì. Ông lão Ma tộc sợ tới mức cả người mềm nhũn, xụi lơ như bùn ngay tại chỗ, miệng sùi bọt. Mặc dù thiếu niên Ma tộc vẫn còn đang cố gắng kiên cường nhưng thân thể đã run rẩy, hai chân mềm nhũn.
Ca Đạt Hãn rút kiếm ra khỏi vỏ, lưỡi kém sắt bén phát ra tiếng leng keng khiến lòng người giá lạnh. Ca Đạt Hãn từ từ giơ kiếm lên, thực hiện một động tác chém nghiêng rất đúng tiêu chuẩn đối với đầu của thiếu niên Ma tộc. Không ngờ thủ lĩnh tộc Ca Ngang bản chất văn nhân cũng có võ nghệ không tầm thường.
Hình như tất cả dũng khí đã dùng hết lúc trước, thiếu niên Ma tộc sợ tới mức té ngồi trên mặt đất, hai tay ôm chặt đầu, mắt nhắm chặt nhưng nó không cầu xin tha thứ.
“Dừng tay, Tước gia”. Lúc này người duy nhất có đủ khả năng ngăn cản Ca Đạt Hãn chỉ có Tử Xuyên Tú mà thôi: “Tước gia, không cần làm như vậy. Nó vẫn còn là đứa trẻ”.
Ca Đạt Hãn quay người, tay vẫn giơ cao kiếm: “Đại nhân, lũ ngu xuẩn dư nghiệt của Tắc Nội Á không thay đổi. Người như này chết chưa hết tội, đại nhân không nên thương tiếc nó”.
“Nếu giết nó, chẳng phải sẽ để người đời chế nhạo Tử Xuyên Tú ta ngay một đứa trẻ cũng không có lòng độ lượng sao?”.
Ca Đạt Hãn sửng sốt, cuối cùng ông ta hạ cánh tay xuống. Ca Đạt Hãn phẫn nộ, trừng mắt nhìn thiếu niên Ma tộc, tra kiếm vào vỏ: “Coi như ngươi may mắn!”. Nói xong Ca Đạt Hãn bỏ đi.
Nhìn theo bóng dáng nổi giận đùng đùng của Ca Đạt Hãn, La Kiệt kinh ngạc nói: “Tính Ca Đạt Hãn hôm nay sao vậy? So đo với một đứa trẻ, đáng như vậy sao?”. La Kiệt không biết tiếng Ma tộc nên câu chuyện lúc trước gã không hiểu.
Tử Xuyên Tú thản nhiên nói: “Có thể ông ta bị đứa trẻ này nói ra suy nghĩ trong lòng mình”.
Tử Xuyên Tú bước đi, ánh mắt như của người trên nhìn thiếu niên Ma tộc, nhìn vẻ sợ hãi của gã thiếu niên mà thu nhỏ người lại như một cây châm. Tử Xuyên Tú dùng tiếng Tắc Nội Á rất rõ ràng: “Tiểu hài tử, vương quốc có thể bị chinh phục hay không ngươi có thể tận mắt chứng kiến. Nếu như ngươi có thể sống tới già, vậy ngươi có thể nói cho con của ngươi biết. Người hủy diệt vương quốc Ma tộc đã từng tha cho ngươi một mạng sống”.
Bộ tham mưu quân tiên phong cũng không biết La Kiệt đi đâu, chỉ biết là La Kiệt ra ngoài một mình trong đêm và không quay về. Tử Xuyên Tú và Lâm Băng rất lo lắng, trong lòng chỉ sợ La Kiệt đã bị dân bản xứ Ma tộc ở địa phương mưu hại. Tử Xuyên Tú càng lo lắng hơn vì La Kiệt chính là ái tướng hạng nhất của hắn, Tử Xuyên Tú hạ lệnh: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Nếu như La Kiệt gặp bất trắc, toàn bộ dân chúng Á Côn tộc ở thành Phật Cách La Tư Bỉ Á phải chết theo”.
Quân viễn chinh dốc toàn bộ lực lượng tiến hành điều tra. Lâm Băng phái tất cả hiến binh lục soát toàn thành, điều tra suốt một ngày, cuối cùng không có thu hoạch gì. Tối đến, Tử Xuyên Tú và Lâm Băng cúi đầu ủ rũ đi về bộ tự lệnh, cả hai đều nghĩ phen này La Kiệt lành ít dữ nhiều. Không ngờ khi cả hai bước vào cửa thì nhìn thấy La Kiệt mặt mũi bầm dập đang ngồi ngấu nghiến ăn cơm. Sau khi La Kiệt ăn hết số thức ăn, gã đứng dậy chào Tử Xuyên Tú: “Đại nhân, sao giờ ngài mới về?”.
“Ngươi, ngươi về từ chỗ nào vậy hả? Tại sao lại bị đánh thê thảm như này?”.
“Đại nhân, nói ra thì rất dài dòng. Vì đi do thám tình hình địch, tối hôm qua tôi đi ra ngoài tìm hiểu dân tình Ma tộc. Khi tôi đang tiến hành trao đổi một cách hòa bình với dân bản xứ ngưỡng mộ văn minh Thiên triều thì đột nhiên bị những gã hung đồ Ma tộc có ác ý tập kích. Mặc dù tôi vô cùng anh dũng chống lại nhưng kẻ địch người đông thế mạnh, lại có sự trợ giúp của vũ khí tiên tiến, trận kịch chiến diễn ra rất thảm thiết. Mặc dù có nhiều bất lợi, cuối cùng tôi với tinh thần dũng sĩ không sợ, dùng chiến tích huy hoàng bảo vệ tôn nghiêm của quân viễn chinh. Ôi, thực sự là một kinh nghiệm chấn động lòng người”.
“Ôi ôi, ngài thực sự là rất vất vả”, Tử Xuyên Tú tức giận quay đầu hạ lệnh cho Lâm Băng: “Hãy mang vị dũng sĩ này xuống phòng tạm giam. Không cho hắn ăn, để mặc hắn đói tới kêu gào thảm thiết. Để hắn đỡ dư thừa sức lực chạy ra ngoài đánh nhau với người ta”.
“A, đại nhân, tôi cũng bị rất thê thảm mà. Ôi... Ôi”.
Sau đó Tử Xuyên Tú đã điều tra rõ ràng, thì ra La Kiệt chạy theo một cô nương Ma tộc cùng nhau làm bậy, bị chồng người ta bắt tại trận trên giường. Vị Hồng y kỳ bản nhà Tử Xuyên bị mấy tráng hán Ma tộc dùng côn rắn chắc đánh cho một trận, đánh tới mức quỷ khóc sói tru, khóc xin tha mạng, cuối cùng bị bỏ vào bao bố suốt một ngày một đêm.
“Nếu không phải đại nhân ngài kịp thời tới cứu viện thì tôi thật sự đã bị đám ác ôn kia hại chết. Chúng dám mưu hại tướng lĩnh quân viễn chinh chúng ta, coi thường quân uy của gia tộc. Đại nhân, ngài phải báo thù cho tôi”. La Kiệt ôm chân Tử Xuyên Tú, nước mắt vòng quanh nói.
Tử Xuyên Tú nghiêm mặt nói: “Quân uy nhà Tử Xuyên không có quan hệ gì với tên sắc lang trộm tình”.
Nghĩ tới chuyện chơi bởi trăng hoa của gã này làm kinh động tới rất nhiều người, Tử Xuyên Tú lại tức giận hạ lệnh tống giam La Kiệt thêm một tuần nữa. Hơn nữa còn bắt La Kiệt ăn cà rốt khiến sau khi ra ngoài hai mắt La Kiệt đỏ như mắt thỏ.
Trong thời gian Tử Xuyên Tú ở lại Phật Cách La Tư Bỉ Á, công việc chủ yếu của Tử Xuyên Tú là ép trả nợ, hắn thúc giục Á Ca Mễ trả khoản tiền ba trăm lạng vàng bồi thường. Đây là một số lượng rất lớn, Á Ca Mễ thậm chí còn lột bỏ cúc áo vàng trên quần áo nhà mình cho đủ số, lục tung khắp nơi gom góp cũng chỉ được một trăm tám mươi vạn lượng vàng. Lượng thiếu rất nhiều Á Ca Mễ không thể không phái sứ giả tới gặp Tử Xuyên Tú, cầu khẩn giảm tiền bồi thường.
“Đại nhân, chúng tôi thực sự không tìm được nửa gam vàng. Cầu xin ngài hãy khoan hồng độ lượng. Ngài hãy khoan dung một chút”.
Tử Xuyên Tú vô cùng kiên quyết: “Tuyệt đối không giảm”. Khi nhìn thấy sắc mặt thất vọng của sứ giả, Tử Xuyên Tú chuyển giọng: “Thế nhưng nếu lúc này tình hình kinh tế của Á Côn tộc không tốt, không phải là không thể tạm hoãn tiền bồi thường. Thế nhưng các ngươi cũng phải nộp ra điều kiện đảm bảo”.
Kết quả thương nghị là, mỏ vàng thuộc lãnh địa Á Côn tộc làm vật thế chấp cho Tử Xuyên Tú, cam đoan trong vòng một năm phải trả hết số tiền đền bù còn lại, lãi là hai mươi phần trăm. Nếu như sau một năm không trả được thì lãi lên tới ba mươi phần trăm. Á Ca Mễ suy nghĩ rằng, dù sao quân đội viễn chinh loài người không thể ở lâu trong nội địa vương quốc Ma tộc. Cho dù giao mỏ vàng cho bọn họ, bọn họ cũng không có thời gian và nhân công khai thác, như vậy tiền bồi thường không mất chút nào.
Suy nghĩ của Á Ca Mễ không sai nhưng đáng tiếc ông ta đánh giá sai đối tượng. Á Ca Mễ không biết rằng chính ông ta đang đối mặt với danh tướng thanh niên số một nhà Tử Xuyên mà còn là một gian thương ngàn năm hiếm có. Tính toán nhỏ mọn của Á Ca Mễ, Tử Xuyên Tú dễ dàng hiểu được, không đáng giá. Tử Xuyên Tú làm thủ tục chuyển giao quyền sở hữu một năm cho Ca Đạt Hãn, bán với giá một trăm năm mươi vạn lạng vàng. Không giống như Á Ca Mễ có mỏ vàng trong lãnh địa của mình, trong bộ tộc của Ca Đạt Hãn không có nhiều vàng như vậy. Sau khi dốc tất cả cũng chỉ có bảy mươi vạn lạng vàng nhưng Ca Đạt Hãn hứa sau hai năm sẽ thanh toán tất cả vàng còn thiếu.
Tử Xuyên Tú cười nhạt nói: “Sau hai năm nữa thì ngài đã làm Hoàng đế Ma tộc. Chuyện khó nhất trong thiên hạ chính là đòi nợ của Hoàng đế. Ta không phải kẻ ngốc”.
Hai người cò kè mặc cả một hồi, cuối cùng Tử Xuyên Tú cố làm ra vẻ nhượng bộ, cho phép Ca Đạt Hãn dùng châu báu trong tộc để bổ sung cho khoản nợ. Còn về chuyện số châu báu của tộc Ca Ngang được định giá thế nào, cần phải bàn bạc tiếp. Tính toán của Tử Xuyên Tú đại nhân xem ra một ông chủ của hiệu cầm đồ danh tiếng trăm năm cũng không bằng. Da lông quý báu thì tính theo cân thu mua, đồ trang sức, châu báu thì thu mua theo bao gai. Kỳ trân, ngọc quý thì thu mua theo bề ngoài, tranh chữ thì giá trị văn hóa. Ca Đạt Hãn bị Tử Xuyên Tú hành chỉ muốn khóc.
Nhìn Tử Xuyên Tú hưng phấn cò kè mặc cả, Ca Đạt Hãn thốt lên: “Đại nhân, tôi không có giao tiếp nhiều với giới cao cấp nhà Tử Xuyên, không biết nhiều về bọn họ. Thế nhưng tôi đoán rằng trong các tướng lĩnh nhà Tử Xuyên, ngài hình như là người khác so với bọn họ, phải không?”.
“Ồ, ngài có ý gì?”.
“Không có gì” Ca Đạt Hãn cười gượng, liên tục lắc đầu. Nếu đổi là những tướng quân khác chỉ huy quân đội tấn công vương quốc Ma tộc, cùng lắm thì đánh giết cướp bóc mấy thành thị Ma tộc, cùng lắm thì cho quân đội mấy lần tàn sát, cướp bóc dân chúng trong thành. Điều này không hù dọa được người Ma tộc. Vương quốc đã từng chứng kiến những kẻ thù tàn bạo, trên đời này còn có sinh vật tàn bạo hơn so với Ma tộc sao? Chỉ có Tử Xuyên Tú từ khi vào nội địa Ma tộc tới nay, trận chiến này không đánh được mấy trận nhưng tiền bạc thì cướp đoạt vô số. Đối với Tử Xuyên Tú mà nói, căn bản không tồn tại thần thánh, thù hận giữa các quốc gia có thể dùng tiền bạc để thanh toán, mạng sống cũng có thể chuộc được. Việc tàn sát dân chúng trong thành cũng có thể được đổi bằng tiền chuộc. Thậm chí ngay cả vị trí Hoàng đế Ma tộc cũng được ra giá rõ ràng. Cuộc chiến phản công báo thù một cách nghiêm túc này đã bị trào lộng biến thành một cuộc mua bán. Một người như này mang chiến tranh tới vương quốc, không hiểu là nỗi bi ai hay là may mắn đây?
Sau khi ở thành Phật Cách La Tư Bỉ Á hung hăng đánh cho Á Ca Mễ một cái gậy trúc, vào đầu tháng năm năm bảy trăm tám mươi lăm, quân viễn chinh tiếp tục tiến quân về Ma Thần bảo. Dọc đường đi phải tiến qua Đạt Mỗ Lai Nhĩ Đan, Môn Đặc Tây Ngõa Tư Đặc, Mễ Tư Mễ Cách Lặc. Mấy địa danh Ma tộc này đã khiến Tử Xuyên Tú nổi trận lôi đình.
Khi từ tuyến đầu của tộc Ca Ngang tiến vào tuyến đầu của tộc Á Côn, quân viễn chinh bắt đầu từ vùng bình nguyên rộng lớn tiến vào vùng núi non trùng điệp. Không giống như vùng rừng núi ở nội địa và Viễn Đông cây cối rậm rạp, tươi tốt. Vùng núi ở nơi này như một vùng khỉ ho cò gáy, không một ngọn cỏ, chỉ có những mỏm đá lởm chởm, núi cao hiểm trở chọc trời, đất đai cháy đen, hơn nữa bầu trời thấp, đầy mây đen. Người ngoài nhìn thấy có cảm giác vô cùng hiểm ác.
Từ khi tiến vào vương quốc Ma tộc, việc phải đương đầu với một cuộc chiến tranh du kích quy mô lớn của Ma tộc vẫn là một bóng ma ám ảnh trong lòng Tử Xuyên Tú. Đặc biệt sau khi nhìn thấy địa hình hiểm ác, cảm giác bất an trong lòng Tử Xuyên Tú càng mãnh liệt. Năm xưa Tư Đặc Lâm bình loạn ở Viễn Đông đã gặp phải vô số đội du kích và quân phản loạn. Khi quân Ma tộc xâm chiếm Viễn Đông và nội địa thì cũng gặp cảnh dân cư địa phương liều chết phản kháng. Bây giờ quân đội loài người viễn chinh cũng gặp phải cảnh tượng tương tự. Tiếng tăm người Ma tộc hung tàn, máu tanh còn khủng khiếp hơn người Viễn Đông. Xâm chiếm đất nước một dân tộc hung tàn như này, chiến tranh du kích đáng sợ là không thể tránh khỏi.
Trong tưởng tượng của Tử Xuyên Tú, khi quân đội của hắn vừa vào nội địa Ma tộc, các đội du kích, quyết tử quân, đội cảm tử, đội quân miền núi, đồng tử quân ào ào kéo tới. Hắn và các thuộc hạ mệt mỏi chống cự, cả ngày chém giết không ngừng. Vì đối phó với quân phản kháng và các đội du kích, Tử Xuyên Tú cũng tổn thất ba vạn binh mã dưới trướng.
Thế nhưng chuyện xảy ra khiến các tướng lĩnh cao cấp quân viễn chinh mở rộng tầm mắt. Từ khi tiến vào nội địa Ma tộc, ngoại trừ Á Ca Mễ tổ chức chống cự yếu ớt, dân chúng Ma tộc căn bản không có phản ứng. Sự nhẫn nhục chịu đựng, phục tùng của dân chúng Ma tộc khiến Tử Xuyên Tú giật mình. Quân viễn chinh quát một tiếng ‘cần lương thực’ lập tức dân chúng Ma tộc bản địa lôi ra tới hạt lương thực cuối cùng của nhà mình. Quân viễn chinh nói ‘muốn bó củi’, dân chúng Ma tộc sẽ ngoan ngoãn dỡ nóc nhà mình xuống lấy củi nộp cho quân viễn chinh. Quân viễn chinh nói ‘muốn lao động’, trưởng thôn tới từng nhà một điểm tráng đinh đi vận chuyển lương thảo cho quân viễn chinh.
Khi thấy tình hình này, đám tướng lĩnh Văn Hà vô cùng hưng phấn, cho rằng mình là quân chính nghĩa đánh quân vô đạo, giải cứu dân chúng trong cơn nguy khốn. Khi quân chính nghĩa tới được vạn dân chúng ủng hộ. Thế nhưng chỉ sau một thời gian Tử Xuyên Tú phát hiện nguyên nhân không vì điều đó, cũng không phải vì dân chúng Ma tộc yêu thương, ủng hộ đội quân viễn chinh chính nghĩa tới giải phóng này mà đơn thuần người Ma tộc có truyền thống tôn sùng kẻ mạnh. Thói quen của người Ma tộc là phục tùng kẻ mạnh. Năm xưa Ma Thần Hoàng Tạp Đặc hùng mạnh, tất cả bọn họ đều cúi đầu nghe lệnh Ma Thần Hoàng. Bây giờ Ma Thần Hoàng bị nhà Tử Xuyên đánh bại, thiết kị và mã đao quân viễn chinh tới kề lên đầu bọn họ, đương nhiên bọn họ phải vâng dạ nghe lệnh nhà Tử Xuyên.
Tử Xuyên Tú thật sự không hiểu rốt cuộc trong bộ óc của những sinh vật màu xanh này đang nghĩ gì? Quân đội loài người đang đánh tới thủ đô của bọn họ, bọn họ lại bình tĩnh hòa nhã, không thèm quan tâm sao?
“Bọn họ chỉ phục tùng kẻ mạnh chứ không phải chính nghĩa. Một vương quốc rất lớn, trong bờ vực diệt vong mà không một người dân nào đứng lên chiến đấu vì nó, thật sự không tin được.
Tính tình Ma tộc thay đổi thất thường, vừa trung thành tận tâm với chủ của mình nhưng lại có thể phản nghịch khó lường, cũng tàn bạo, tanh mùi máu, thây chết không sờn, đồng thời cũng nhu ngược yếu đuối như chuột. Rất nhiều tính cách mâu thuẫn tập trung trên một chủng tộc. Bọn họ vẫn không chết vì tinh thần phân liệt, rất khó tin.
Suốt đường hành quân, nội địa Ma tộc không bằng phẳng bao la như nội địa loài người, địa hình phần lớn gồ ghề, đường bùn lầy, vì gặp trời mưa nên đường vô cùng lầy lội. Vì quân viễn chinh phải vận chuyển một lượng đồ quân nhu rất lớn, hành quân rất vất vả. Ngay cả không bị ngăn chặn, phong tỏa, tốc độ hành quân một ngày cũng chỉ có năm, sáu mươi dặm.
Sau khi đi qua Mễ Tư Mễ Cách Lặc, địa hình lại thay đổi, từ núi non chuyển sang vùng hoang vu. Khi còn trong nước, mọi người thường nói vương quốc Ma tộc hoang vắng nhưng lúc này Tử Xuyên Tú mới hiểu được vương quốc này trong tình trạng trống rỗng tới mức thế nào. Đi suốt bốn ngày trên đường, khoảng ba trăm dặm đường, không nói tới thành thị, ngay cả một thôn, trấn nhỏ, thậm chí ngay cả một trại nhỏ cũng không có.
Khi mới tiến vào vùng này Tử Xuyên Tú còn nghĩ Ma tộc thực hiện chính sách vườn không nhà trống, nhưng người dẫn đường nói cho hắn biết đây chính là hoang mạc vắng vẻ. Trong phạm vi mấy trăm km vuông của hoang mạc, hoàn toàn không một bóng người.
Cỏ dại, cát vàng mênh mông, sự tĩnh mịch khiến người khác cảm thấy ngột ngạt, trước mặt chỉ có cát và cát. Sự sống, hoạt động sinh mạng cơ bản nhất ở vùng đất này cũng trở nên xa vời.
Mới vào đầu hè nhưng mặt trời trên sa mạc vô cùng gay gắt khiến người ta không thể mở mắt. Ngay cả làn da vốn trắng nõn nà của Tử Xuyên Tú cũng bị ánh nắng mặt trời biến thành ngăm đen. Buổi sáng trên hoang mạc thỉnh thoảng có gió lớn, binh lính quân viễn chinh cởi hết áo giáp cồng kềnh, dùng áo khoác che mặt đi trong bão cát. Ở rất nhiều khu vực, cát vàng che lấp con đường. Người ngựa phải khó nhọc lê bước trên con đường không có dấu chân, lần mò từng bước một. Trong đội hình hành quân, thỉnh thoảng có những xe ngựa chở đồ quân nhu rơi vào trong hố cát không lên được, khi đó phải huy động binh lính kéo lên. Sau khi cố gắng lôi được xe ngựa lên, người, ngựa đều mệt mỏi, mồ hôi chảy đầm đìa.
Hành quân trong sa mạc kiểu này, uy hiếp lớn nhất chính là thiếu nước. Vì thời tiết nóng bức nên lượng nước tiêu hao quá lớn, lượng nước mang theo trong quân chỉ dùng được trong vòng hai ngày là hết. Quân viễn chinh lâm vào khủng hoảng, Tử Xuyên Tú chuẩn bị cho quân giết ngựa, lấy máu uống nhưng may mắn trong quân có người dẫn đường tộc Ca Ngang quen thuộc địa hình, gã dẫn bộ đội tìm được ngồn nước và suối trong sa mạc khiến đại quân vượt qua khó khăn.
Tử Xuyên Tú thầm than may mắn khi hắn lựa chọn hợp tác với tộc Ca Ngang. Nếu không có bọn họ dẫn đường, trong điều kiện ác liệt này, quân viễn chinh sẽ suy sụp.
Vào ngày mười lăm tháng năm, giữa trưa, từ đường chân trời xa xa xuất hiện một dải đen mờ mờ. Gã dẫn đường người tộc Ca Ngang chạy tới bẩm báo Tử Xuyên Tú với sắc mặt vô cùng hưng phấn: “Đại nhân, chúng ta đã ra khỏi sa mạc không người rồi”.
Quả nhiên, đi tới đoạn tiếp theo đã nhìn thấy màu xanh tươi tốt của cây cỏ, những lùm cây thấp, nhỏ. Mặc dù không có nhiều nhưng sau nhiều ngày chỉ nhìn thấy cát vàng và sự hoang vu đơn điệu, một ít màu xanh này cũng khiến người ta xúc động. Binh lính đều run lên, bước chân cũng thanh thoát hơn nhiều.
Cuối buổi chiều ngày hôm đó, cuối cùng quân viễn chinh cũng nhìn thấy người. Đó là một già, một trẻ dân du mục Ma tộc. Hai người này đang chăn thả mấy con dê gần đường. Ông lão mặc một bộ quần áo vải thô bẩn tới mức không nhận ra màu nữa, có thể miễn cương che kín hạ thân từ hông xuống, thân trên chỉ có xương sườn. Mấy con dê cũng gầy đói như vậy, trông như một bộ xương. Khi binh mã đi qua, một già, một trẻ này không dám ngẩng đầu lên, chỉ quỳ phủ phục trên mặt đất, trán dán xuống đất.
Sau mấy ngày mới nhìn thấy người sống nên Tử Xuyên Tú dừng ngựa lại.
Một tên vệ binh đá vào người ông lão Ma tộc đang quỳ phủ phục trên mặt đất: “Ông lão, ngẩng đầu lên. Đại nhân muốn hỏi ông”.
Ông lão ngẩng đầu vì vậy Tử Xuyên Tú nhìn thấy nét tiều tụy, kinh hoàng trên gương mặt già nua. Trong những nếp nhăn trên gương mặt của ông già dính đầy bùn và cáu bẩn. Ông già giơ hai cánh tay, những ngón tay gầy, đen như một cành cây, nói rất nhanh những gì đó. Tử Xuyên Tú chỉ loáng thoáng nghe được mấy từ: “Lão gia... Đáng thương... Cũng lấy đi...”.
“Ngươi nói cái gì?”.
Ông lão lại dập đầu, ông ta bị dọa tới run cả người, ngay cả giọng nói cũng run run. Tử Xuyên Tú nghe mà không hiểu gì cả.
Lúc này Ca Đạt Hãn đi tới bên cạnh Tử Xuyên Tú, ông ta nói với Tử Xuyên Tú: “Đại nhân, đây là người bộ lạc Ca Tát”.
“Bộ lạc Ca Tát?”.
“Một bộ lạc nhỏ, tổng cộng chưa tới ba vạn người. Bọn họ là bộ lạc du mục phụ thuộc vào Á Côn tộc. Ông lão đang nói tiếng của bộ lạc mình, ông ấy đang khẩn cầu”.
Ca Đạt Hãn tạm thời làm phiên dịch, nói lại những lời của ông lão Ma tộc: “Quân gia đáng thương, xin hãy để lại cho tôi một con dê cái. Một con dê cái là đủ rồi. Có dê cái, tôi cùng cháu có thể sống sót. Những cái khác, quân gia có thể lấy cũng được”.
Tử Xuyên Tú hỏi: “Đây là cháu của ngươi? Con của ngươi đâu?”.
“Quân gia, nó đã chết”.
“Sao lại chết?”.
“Nó tham gia tây chinh, bị giết chết. Quân gia, cầu xin ngài hãy để lại cho tôi một con dê cái. Chỉ cần một con dê cái là đủ. Nếu không chúng tôi sẽ chết đói...”.
Khi nghe Ca Đạt Hãn phiên dịch xong, sắc mặt các tướng quân vô cùng nghiêm trọng. Bạch Xuyên lấy khăn tay lén lau nước mắt. Trong lòng Tử Xuyên Tú không khỏi nổi lên một tâm trạng khác thường mà từ rất lâu rồi không có khi hắn nhìn ông lão đang đau khổ khẩn cầu, gầy đen như một que củi, ngón tay đen sì như móng gà vậy.
Tử Xuyên Tú rất muốn hỏi ông già vì sao muốn giữ lại một con dê cái? Chờ con dê cái đẻ dê con thì rất dài, trong khoảng thời gian đó bọn họ ăn cát mà sống sao?
“Chúng ta đi thôi”.
Khi bỏ đi, Tử Xuyên Tú để lại cho hai ông cháu đó một cái bánh và một ngân tệ. Ông lão giật mình, đôi con ngươi như muốn nhảy ra khỏi hốc mắt. Tử Xuyên Tú cũng không ngây thơ, khờ khạo tới mức cho rằng chỉ mấy tiền này có thể thay đổi vận mệnh bi thảm của bọn họ, nhưng ít nhất hắn có thể cam đoan là bọn họ sẽ an toàn. Ba mươi vạn đại quân, rất khó tránh khỏi có mấy tên lính lòng dạ độc ác muốn bắt mấy con dê gầy này làm một nổi hầm thịt dê. Có lẽ những tên lính đó không có lòng thương xót nhưng đối với dân du mục mà quan tư lệnh mới cho tiền, ít nhiều chúng cũng phải kiêng kị.
Ông già Ma tộc nhìn thẳng vào người Tử Xuyên Tú, ánh mắt lập lòe, như gặp phải một chuyện rất khó tin. Từ khi ông ta chào đời tới nay, đây là lần đầu tiên quân đội đi ngang qua chẳng những không cướp bóc mà còn bố thí cho bọn họ.
“Quân gia, ngài... cho tôi tiền sao?”.
Tử Xuyên Tú tự cười chế giễu mình: ‘Lão Ma tộc, ta không phải thần tiên, ta chỉ có thể làm được như này. Ông tự cầu phúc cho mình đi!’.
Lúc này Bạch Xuyên đã làm một việc khiến Tử Xuyên Tú cảm thấy đó chính là chỗ không tốt của phụ nữ, luôn thể hiện sự đồng cảm mọi nơi mọi chỗ, rất nhiều chuyện vớ vẫn cũng là do bọn họ gây ra. Bạch Xuyên đi tới nâng thiếu niên Ma tộc đang quỳ rạp trên mặt đất đứng dậy, ôn nhu hỏi gã: “Ngươi bao nhiêu tuổi hả? Nhà ở đâu?”.
Đột nhiên thiếu niên Ma tộc đứng dậy, đứng thẳng người, nói hai câu với Bạch Xuyên, sắc mặt rất tức giận.
Tất cả mọi người không hiểu thiếu niên này nói gì nhưng sắc mặt Ca Đạt Hãn trắng bệch.
Khi thấy mọi người không hiểu, thiếu niên Ma tộc nói lại một lần nữa. Lần này gã dùng tiếng của Tắc Nội Á tộc, rất rõ ràng: “Lũ dị tộc, các ngươi tưởng rằng thật sự sẽ chinh phục được vương quốc này sao? Vì vậy các ngươi có tư cách thương xót chúng ta sao?”.
Tử Xuyên Tú ngây người như đột nhiên bị một tiếng sét đánh trúng đầu.
Từ khi bắt đầu đông chinh tới nay, rất nhiều thành lớn Ma tộc không chiến mà đầu hàng. Mãnh tướng vương quốc kiêu ngạo ngày xưa quỳ rạp dưới chân hắn. Mông Hãn ăn nói khép nép tới chỗ quân viễn chinh xin đầu hàng, Á Ca Mễ mặt như đưa đám tới xin cầu hòa, dốc tới cái thìa bạc cuối cùng trong nhà để bồi thường. Thậm chí ngay cả ngôi vị Hoàng đế chí tôn vô thượng, hắn cũng coi như một khúc xương ném cho Ca Đạt Hãn, đổi lấy sự phục tùng, đi theo ân cần hầu hạ của Ca Đạt Hãn.
Không ngờ ở một nơi tận cùng sa mạc nghèo đói này, hắn lại gặp phải một người như vậy. Một thiếu niên Ma tộc, áo không đủ mặc, ăn không đủ no, gầy trơ xương, cực kỳ yếu ớt. Một người mà dám quát vào mặt hắn: “Các ngươi tưởng rằng sẽ thực sự chinh phục được vương quốc này sao?”.
Quân đội hùng mạnh kéo dài không tới cuối không hù dọa được gã, sự nghèo đói không đánh ngã gã, tiền, vật bố thí là sự sỉ nhục với gã. Đó chỉ là một đứa trẻ con!
Đây là một dân tộc như thế nào? Chẳng lẽ biện pháp khiến bọn họ khuất phục là giết chết hết bọn họ sao?
Cơn cuồng phong thổi bay cát vàng, các bụi cây ven đường cũng lay động. Tử Xuyên Tú đứng lặng lẽ, âm trầm quan sát thiếu niên này.
Thiếu niên đứng thẳng tại chỗ đối mặt với Tử Xuyên Tú, ánh mắt sợ hãi nhưng vẫn không lẩn tránh ánh mắt Tử Xuyên Tú.
“Này thằng nhãi, ngươi nói hưu nói vượn gì đó?”. Ca Đạt Hãn xanh mặt, nghiến răng nghiến lợi nói. Đây là lần đầu tiên một con người luôn tao nhã, lịch sự thể hiện sự đáng sợ của mình. Ông ta bước nhanh tới chỗ thiếu niên, đằng đằng sát khí.
Ai cũng biết Ca Đạt Hãn chuẩn bị làm gì. Ông lão Ma tộc sợ tới mức cả người mềm nhũn, xụi lơ như bùn ngay tại chỗ, miệng sùi bọt. Mặc dù thiếu niên Ma tộc vẫn còn đang cố gắng kiên cường nhưng thân thể đã run rẩy, hai chân mềm nhũn.
Ca Đạt Hãn rút kiếm ra khỏi vỏ, lưỡi kém sắt bén phát ra tiếng leng keng khiến lòng người giá lạnh. Ca Đạt Hãn từ từ giơ kiếm lên, thực hiện một động tác chém nghiêng rất đúng tiêu chuẩn đối với đầu của thiếu niên Ma tộc. Không ngờ thủ lĩnh tộc Ca Ngang bản chất văn nhân cũng có võ nghệ không tầm thường.
Hình như tất cả dũng khí đã dùng hết lúc trước, thiếu niên Ma tộc sợ tới mức té ngồi trên mặt đất, hai tay ôm chặt đầu, mắt nhắm chặt nhưng nó không cầu xin tha thứ.
“Dừng tay, Tước gia”. Lúc này người duy nhất có đủ khả năng ngăn cản Ca Đạt Hãn chỉ có Tử Xuyên Tú mà thôi: “Tước gia, không cần làm như vậy. Nó vẫn còn là đứa trẻ”.
Ca Đạt Hãn quay người, tay vẫn giơ cao kiếm: “Đại nhân, lũ ngu xuẩn dư nghiệt của Tắc Nội Á không thay đổi. Người như này chết chưa hết tội, đại nhân không nên thương tiếc nó”.
“Nếu giết nó, chẳng phải sẽ để người đời chế nhạo Tử Xuyên Tú ta ngay một đứa trẻ cũng không có lòng độ lượng sao?”.
Ca Đạt Hãn sửng sốt, cuối cùng ông ta hạ cánh tay xuống. Ca Đạt Hãn phẫn nộ, trừng mắt nhìn thiếu niên Ma tộc, tra kiếm vào vỏ: “Coi như ngươi may mắn!”. Nói xong Ca Đạt Hãn bỏ đi.
Nhìn theo bóng dáng nổi giận đùng đùng của Ca Đạt Hãn, La Kiệt kinh ngạc nói: “Tính Ca Đạt Hãn hôm nay sao vậy? So đo với một đứa trẻ, đáng như vậy sao?”. La Kiệt không biết tiếng Ma tộc nên câu chuyện lúc trước gã không hiểu.
Tử Xuyên Tú thản nhiên nói: “Có thể ông ta bị đứa trẻ này nói ra suy nghĩ trong lòng mình”.
Tử Xuyên Tú bước đi, ánh mắt như của người trên nhìn thiếu niên Ma tộc, nhìn vẻ sợ hãi của gã thiếu niên mà thu nhỏ người lại như một cây châm. Tử Xuyên Tú dùng tiếng Tắc Nội Á rất rõ ràng: “Tiểu hài tử, vương quốc có thể bị chinh phục hay không ngươi có thể tận mắt chứng kiến. Nếu như ngươi có thể sống tới già, vậy ngươi có thể nói cho con của ngươi biết. Người hủy diệt vương quốc Ma tộc đã từng tha cho ngươi một mạng sống”.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.