Tử Xuyên Tam Kiệt

Quyển 26 - Chương 6: Rút Quân

Lão Trư

30/03/2013

Ngày dần trôi qua, màn đêm buông xuống, sự kiện cả thành Ni Tư Tháp và thành Ngõa Na cùng bị người dã man tập kích để lại một ấn tượng sâu sắc trong lòng các tướng lĩnh cao cấp quân viễn chinh.

Đêm nay quân viễn chinh sẵn sàng như lâm đại địch, lập trận sẵn chờ đón quân địch... Hai đoàn kị binh quân Đông Nam được cử ra ngoài làm nhiệm vụ tuần tiễu, thám báo, các đoàn thứ năm quân Viễn Đông, thứ bảy, thứ tám, thứ chín lính Bán thú nhân cũng đã chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, bảo vệ hai bên cánh của đại quân, ngăn cản quân địch kéo tới từ hướng đông, trong khi đó sư đoàn 101 thì canh phòng cả đêm trên tường thành, bọn họ bố trí nỏ mạnh, cảnh giác quan sát vùng đất hoang dã và rừng cây bốn phía xung quanh thành.

Đêm hôm đó gió mạnh thổi suốt đêm, đêm đen kịt, hung lang kết thành bầy ẩn thân bên ngoài vùng đất hoang dã quanh thành Ngõa Ân Tư Tháp, chúng di chuyển nhanh như gió, có lúc chúng như loài động vật di chuyển bằng bốn chân như điên cuồng, có lúc chúng lại như loài người, đi bằng hai chân sau đùa giỡn, từng bầy lớn Hung lang tiến sát tới chân tường thành quân cảnh vệ bắt buộc phải dùng cung tên xua đuổi chúng.

Không biết từ nơi nào đó vang lên những âm thanh nặng nề, lính thám báo bên ngoài thành gửi tin tức vào báo: từ trong màn đêm của phương xa phát hiện những động vật rất to lớn đang di chuyển, phát ra những âm thanh rất khủng khiếp, chiến mã hoảng sợ tới mức mất đi khống chế, theo bản năng động vật của chúng, chúng nhận ra ẩn giấu trong màn đêm phương xa chính là những mãnh thú khổng lồ.

Ngay lúc đó vang lên những tiếng tru như chó sói, các kị binh sắc mặt trắng bệch, cứng đơ ngồi trên lưng ngựa nhìn những sinh vật to lớn như từ thời viễn cổ đang tiến tới gần.

Trên tường thành rất nhiều binh lính cũng nhìn thấy từ đường chân trời phía đông xẹt ngang những đạo bạch quang, hồng quang, lam quang hay lục quang, cực kỳ diễm lệ nhưng không một ai biết đó là gì, ai đó lập tức báo cáo tin này lên bộ chỉ huy quân viễn chinh.

Khi nhìn thấy hiện tượng kỳ dị vô cùng đẹp này, hai viên tướng chỉ huy quân viễn chinh im lặng rất lâu, không ai nói câu nào.

Trong màn đêm đen kịt này, không nhìn thấy bầu trời, trên trời không có ánh sao, không ánh trăng, cả đất trời là một mảng đen, chỉ có duy nhất những luồng ánh sáng thần bí tới từ phương đông, trong màn đêm nặng nề này khiến cho người ta có cảm giác cực kỳ áp lực, hít thở vô cùng khó khăn.

Khi nhìn thấy màn ánh sáng chói lóa trước mắt, ánh sáng mỹ lệ trong bóng đêm, Tử Xuyên Tú có cảm giác rằng chính hắn như đang không phải ở địa khu cực đông mà đã đi tới thế giới ma vực yêu cảnh như trong truyền thuyết.

Các cảnh vệ cầm đuốc đi trước dẫn đường, hai viên tư lệnh quay về bộ tư lệnh, suốt đoạn đường hai người cũng không nói câu nào, bầu không khí vô cùng nặng nề.

Cho tới khi đi tới cửa bộ tư lệnh, đột nhiên Tư Đặc Lâm mới thốt lên: “Ngày mai nhất định phải đi, cho dù xảy ra chuyện gì thì cũng phải đi”.

Tử Xuyên Tú gật đầu, hắn cũng dự cảm được rằng rất có thể đoàn quân viễn chinh sẽ bị tập kích, nguy cơ rất lớn, cảm giác bất an này cực kỳ mạnh mẽ khiến cho hắn không thở được: “Hãy vào trong thương nghị, đêm nay đừng nghĩ được ngủ”.

Trong buổi đêm này dù không có chuyện gì khác thường xảy ra nhưng ai nấy đều có cảm giác đây chính là một đêm cực kỳ gây chấn động lòng người.

Trong sự mong chờ của mọi người, cuối cùng ánh bình minh cũng xuất hiện, khi ánh sáng bình minh đầu tiên xuất hiện, xé toang màn đêm tăm tối đang hành hạ mọi người tới mức phát điên, ai nấy đều biết trời đã sáng, mọi người đã an toàn, loài yêu ma quỷ quái tuyệt đối không thể xuất hiện dưới ánh sáng mặt trời.

Gió thổi ù ù, bốn phía xung quanh vô cùng yên tĩnh, tối đen, người lính gác đứng trước quân doanh giơ cao cây đuốc chập chờn ánh lửa, nổi bật lên trong khung cảnh tối đen này.

Thống lĩnh Tư Đặc Lâm trèo lên lâu thành, trong tay hắn cầm chiếc mũ thống lĩnh hình tròn có hình ngôi sao năm cánh.

Viên sĩ quan trực ban trên lâu thành đứng nghiêm chào: “Đại nhân, hạ quan sẵn sàng ra sức vì ngài”.

“Ta chỉ muốn đứng yên tĩnh ở nơi này một lát”.

Gió thổi càng lúc càng mạnh, ánh bình minh sắp lên, từ chân trời tối đen phía đông đã hiện lên ánh sáng ban mai đỏ rực, Tư Đặc Lâm lặng lẽ đứng trên lâu thành ngắm nhìn bình nguyên xa xôi ở phía đông, mặc dù hắn không thể nhìn được nhưng ở tận chân trời mà ánh mắt hắn đang hướng tới có một ngôi thành nguy nga hùng vĩ đang đứng vững, tòa thành có lịch sử lâu dài, phòng thủ kiên cố, trăm ngàn năm qua chưa bị đánh chiếm, tòa thành này đại biểu cho niềm tự hào của một dân tộc dã man.

Trong khi đó người con gái mà hắn yêu mến cũng đang trong ngôi thành này.

Công chúa xinh đẹp ngày xưa đã trở thành một nữ hoàng, nàng đang thống trị vương quốc tà ác.

Cuộc viễn chinh hao tốn tiền bạc của gia tộc cũng thất bại trong gang tấc, hôm nay quân viễn chinh phải hoàn toàn rút khỏi thành Ngõa Ân Tư Tháp, thực hiện hành trình xa xôi quay về đất nước. Vào giây phút này, nơi này có lẽ là khoảng cách gần nàng nhất, có lẽ chúng ta thật sự không còn cách nào gặp mặt nhau nữa.

Lúc này trong lòng Tư Đặc Lâm tràn ngập cảm xúc, nỗi đau buồn, có nỗi cay đắng, có cả niềm mong đợi gặp lại của tuổi thanh xuân, cũng có cả nỗi bi thương và cả sự thất vọng.

Ông trời nhân từ cuối cùng đã không khiến hắn và nàng quyết đấu với nhau trên sa trường.

Ông trời tàn khốc khiến hắn và nàng không được gặp nhau một lần nữa.

Gặp gỡ nàng là may mắn lớn nhất của cả đời ta nhưng cũng là bất hạnh lớn nhất của ta.

Ta yêu nàng, ta đau đớn nghĩ tới nàng, bao lần ta nằm mơ thấy nàng, thấy nụ cười tươi như hoa của nàng, mỗi khi tỉnh lại cuối cùng ta đều phải gánh chịu nỗi đau trong lòng, nỗi đau xé lòng này như cắt miếng thịt trong tim ta khiến cho ta không thở được.

Tạp Đan, bao năm qua nàng có khỏe không? Nàng còn nhớ tới ta không? Vân Thiển Tuyết có đối tốt với nàng không?

Chúng ta đã từng ước hẹn vĩnh hằng nhưng cuộc đời bể đâu, sự đời biến chuyển, cuối cùng chúng ta không thể thực hiện được ước hẹn này.

“Đại nhân” tên lính truyền tin cẩn thận cắt ngang suy nghĩ của Tư Đặc Lâm: “Bộ đội đã tập hợp xong, các tướng quân đang chờ đợi mệnh lệnh của ngài”.

“Biết rồi” Tư Đặc Lâm nói mà không quay đầu lại.

Sau khi chỉnh sửa lại quân phục, Tư Đặc Lâm đội mũ thống lĩnh màu vàng, nghiêm chỉnh đứng chào về phương đông xa xôi, lặng lẽ thầm nghĩ: “Nàng đã từng nói ta mặc quân phục rất đẹp, bây giờ ta mặc bộ quân phục đẹp nhất cho nàng xem, hơn nữa bây giờ ta còn là một thống lĩnh, vấn đề là nàng không bao giờ nhìn thấy nữa”.

Cảnh sắc trước mặt mờ dần, dãy núi trước mặt ngày càng trở nên trắng, ở khu rừng cây đen đen, cây cỏ khô héo này Tư Đặc Lâm phảng phất như nhìn thấy một cô gái đang nhìn mình mỉm cười, nụ cười của nàng tươi như hoa, một giọng nói trong trẻo như đang vang lên bên tai hắn: “Chàng có thể vĩnh viễn giữ được sự thanh xuân như ngày hôm qua”.

“Tạp Đan, nàng nói sai rồi, ta đã già, từ thời khắc theo Mạt Y quay về, thanh xuân đã vĩnh viễn rời khỏi ta”.

“Tạp Đan, chúc nàng hạnh phúc”.

Cuối cùng Tư Đặc Lâm liếc nhìn chân trời phương đông xa xa một lần nữa rồi quay người, lúc này Tư Đặc Lâm đã khôi phục lại sự uy nghiêm của một thống lĩnh ba quân.

Các tướng lĩnh đứng thành hai hàng thẳng tắp, nhìn Tư Đặc Lâm vẻ kính sợ, bên dưới lâu thành, binh lính xếp thành đông nghịt, mười vạn binh lính cùng ngẩng đầu nhìn thống soái của bọn họ trên lâu thành, binh lính, đao kiếm, chiến mã và cờ hiệu đủ mọi màu mênh mông như đại dương, sát khí ngút trời.

Trên lâu thành, Tư Đặc Lâm đứng hiên ngang, giọng nói của hắn vang khắp toàn quân: “Các chiến sĩ quân viễn chinh, chúng ta đang đứng ở đâu?”.

Tiếng đáp lại của binh lính quân viễn chinh giống như biển gầm: “Thành Ngõa Ân Tư Tháp”.

“Đúng, thành Ngõa Ân Tư Tháp, khoảng cách từ Ngõa Ân Tư Tháp tới Ma Thần bảo không tới bốn trăm dặm, mảnh đất dưới chân chúng ta đang đứng này chính là địa vực mà loài người từ trước tới nay chưa từng đặt chân tới, chúng ta chính là những người đầu tiên, những quân nhân loài người đứng ở nơi này”.

“Từ tháng hai năm nay ta cùng các ngươi đã một đường tiến quân vào vương quốc, ta biết các ngươi lặn lội đường xa, ăn không đủ no, chịu cảnh giá rét trong gió tuyết, hành quân ngàn dặm chống lại kẻ thù hung tàn, các ngươi đã mang cây Ưng kỳ của gia tộc tới nơi này, các ngươi đã hoàn thành nhiệm vụ, các ngươi đã tạo nên một kỳ tích của loài người”.

“Bây giờ ta sẽ thống lĩnh các ngươi quay về nhà, cuộc chiến đấu chưa chấm dứt, trên đường về nhà nhất định sẽ không thuận buồm xuôi gió, chúng ta nhất định sẽ còn tao ngộ nhiều kẻ thù, còn phải trải qua những trận chiến đấu đáng sợ, chúng ta hoàn toàn có dũng khí, hãy nhớ Ba Đan, hãy nhớ Mạt Y, hãy nhớ Đế Đô, khi đó chúng ta còn đối mặt với kẻ thù hùng mạnh gấp trăm lần, Ma Thần Hoàng vô địch! Lính thú áo giáp hung tợn, trăm vạn quân Ma tộc nhưng bây giờ tất cả chúng đang ở nơi nào? Tất cả chúng đều bị chúng ta giẫm nát dưới chân, biến thành bùn nhão”.

“Cho dù đối mặt với Ma tộc hay dã thú hung ác, bước chân của đội quân vô địch chúng ta sẽ không thể bị cản trở, các binh lính, hãy đi theo ta, ta sẽ đưa các ngươi quay về nhà, ở nơi đó hoa tươi, có vinh quang và người thân các ngươi đang chào đón”.

“Đi theo đại nhân, vạn tuế! Vạn tuế! Vạn tuế!”. Đao kiếm, trường mâu cùng giơ lên cao như rừng cây, mười vạn giọng nói cùng cất lên, âm thanh vang động đất trời vang tới tận trời cao.

Nghi thức duyệt binh nhanh chóng kết thúc, các lộ quân ngay ngắn, trật tự rời khỏi thành Ngõa Ân Tư Tháp, bước trên hành trình quay về nhà, cây Ưng kỳ của gia tộc đi đầu đội hình hình vuông, đội ngũ uốn lượn trên dường như một con rồng dài.

Tư Đặc Lâm trịnh trọng gật đầu với Tử Xuyên Tú đang đi tới, hắn nắm chặt tay Tử Xuyên Tú nói: “A Tú, ta van đệ”.

“Yên tâm đi” sắc mặt Tử Xuyên Tú vô cùng thoải mái: “Chỉ trong vòng một ngày thôi, chúng ta sẽ nhanh chóng đuổi kịp, chúng ta sẽ hội quân ở Phật Cách La Tư Bỉ Á, nhị ca hãy ở đó chuẩn bị tiếp ứng chúng ta”.

Hơn mười vạn quân đội rút lui, tuyệt đối không thể toàn bộ rút đi như ong vỡ tổ, vì để đề phòng người Tắc Nội Á tộc hay người dã man tập kích nên phải để lại quân đội chặn hậu, sau khi thương lượng đêm qua Tử Xuyên Tú đã lên tiếng gánh chịu trách nhiệm này.

Để một vị thống lĩnh đi sau chặn hậu có vẻ không hợp lý, mấy tướng quân Văn Hà, Ni Tháp Lý và Phương Vấn đều lên tiếng gánh trách nhiệm thay Tử Xuyên Tú nhưng Tử Xuyên Tú đã nói: “Ta nhận nhiệm vụ này thích hợp nhất, thuộc hạ của ta có khá nhiều binh lính Ma tộc, bọn họ quen thuộc địa hình, có kinh nghiệm chiến đấu với người dã man, hơn nữa việc bảo tồn thực lực của gia tộc mới là chuyện đáng nói nhất” (ý của Tử Xuyên Tú là hãy để quân đội Ma tộc chiến đấu với người dã man, tiêu hao thực lực của bọn họo, sau khi Tư Đặc Lâm do dự một lúc thì cũng đồng ý lời yêu cầu của Tử Xuyên Tú).

“Gia tộc lại nợ đệ một lần nữa, A Tú” Tư Đặc Lâm nhìn vào hai mắt Tử Xuyên Tú nói: “Hãy bảo trọng, đệ nhất định, phải cẩn thận”.

Tử Xuyên Tú cười sảng khoái nói: “Nhị ca, ca càng ngày càng giống một bà mẹ, một ngày thôi mà, đệ ở lại thành Ngõa Ân Tư Tháp này gặp mỹ nữ rồi sẽ nhanh chóng quay về, ca cứ ở thành Phật Cách La Tư Bỉ Á chờ đệ”.

Tư Đặc Lâm cười vẻ nặng nề nói: “Ta sẽ ở Phật La Cách Tư Bỉ Á chờ đệ”.

Sau khi chào tạm biệt Tử Xuyên Tú, Tư Đặc Lâm quay người bước đi, hành động quay người của hắn rất nặng nề, ánh mắt sâu xa như vẫn đang nhìn về chân trời phía đông, cuối cùng trong vòng vây của những sĩ quan trong bộ quân phục màu xanh, Tư Đặc Lâm lên ngựa rời khỏi thành, cuối cùng hòa vào đội ngũ đông nghịt.

Tử Xuyên Tú đứng tại chỗ nhìn theo bóng dáng ngày một xa dần của Tư Đặc Lâm, hòa vào trong đội ngũ binh lính như đại dương mênh mông, trong mắt hiện lên cảm xúc rất phức tạp, vào thời khắc Tư Đặc Lâm quay người, Tử Xuyên Tú đã nhìn thấy sự nguội lạnh, tuyệt vọng trong mắt hắn, một nỗi bi thương tới tận xương tủy.

“Cuối cùng ca vẫn không quên được cô ấy” Tử Xuyên Tú bùi ngùi nói.

“Đại nhân, ngài nói cái gì vậy?”. Phó thống lĩnh Lâm Băng kinh ngạc hỏi: “Hạ quan không nghe rõ mệnh lệnh vừa rồi của ngài, ngài có thể nói lại không?”.

“Ta nói là chúng ta cũng nên bắt tay vào chuẩn bị rút quân, tướng quân Bố Lan đã rút khỏi thành Ngõa Na chưa?”.



“Đã rút về từ đêm qua, quân đội tộc Ca Ngang đóng ở thành Ngõa Na cũng cùng rút về, hạ quan có việc cần báo cáo với đại nhân ngài, hôm qua trong hội nghị trưởng lão của tộc Ca Ngang, trưởng lão Ca Ấm đã thuận lợi tiếp nhận quyền trưởng lão giám quốc tối cao, đêm qua khi về tới đây, ông ta định đích thân tới gặp đại nhân biểu thị sự biết ơn nhưng vì đại nhân ngài đang thương nghị với đại nhân Tư Đặc Lâm nên ông ta không dám quấy rầy ngài, tôi được ủy thác chuyển, tới ngài sự biết ơn của ông ta”.

“Trưởng lão giám quốc? Có gì khác nhau với tộc trưởng không?”. Tử Xuyên Tú hỏi: “Người tộc Ca Ngang có ý kiến gì không?”.

“Tướng quân Bố Lan có mặt trong hội nghị trưởng lão tộc Ca Ngang, đêm qua tướng quân đã báo cáo với tôi tiến trình của hội nghị” Lâm Băng cười nói: “Khi thương nghị cũng rất hỗn loạn, cuối cùng tướng quân Bố Lan không vừa mắt nên xen vào: ‘các vị, hãy để ta xen vào một câu, Quang Minh Vương Điện hạ hy vọng trưởng lão Ca Ấm có thể chủ trì sự vụ trong tộc’, không một người nào còn dám đứng lên tranh đoạt với trưởng lão Ca Ấm nữa.

Đại nhân, sau cuộc chiến tranh, đông chinh này, uy danh của ngài càng lên cao, uy danh của ngài như sấm nổ bên tai vang tới tận Viễn Đông và vương quốc, mệnh lệnh của ngài không một bộ tộc nào dám chống lại”.

“Ồ!” Tử Xuyên Tú cười nói: “Ca Ấm đúng là may mắn, ta cũng chỉ buột miệng nói ra mà thôi”.

“Đại nhân, với địa vị hôm nay của ngài, chỉ e là không một người nào dám nói là ngài chỉ buột miệng nói, xin thứ lỗi, hôm nay thân phận của đại nhân ngài đã đổi khác, bản thân là người địa vị cao, lời nói của ngài nặng tựa Thái sơn, tuyệt đối không thể coi như là giỡn chơi” Lâm Băng cung kính nói.

Tử Xuyên Tú gật đầu tạ ơn khi nhận ra Lâm Băng đang uyển chuyển chỉnh hắn, người ngồi trên địa vị cao suy nghĩ thường mơ hồ, không tỉnh táo, thỉnh thoảng phải có người cảnh báo mình, Lâm Băng chính là một người như vậy.

Vào sáng sớm nhiệt độ rất thấp, gió lạnh mang theo lá cây thổi tới, ngọn gió thổi vào mặt binh lính, chà sát lên mặt khiến bọn họ đau đớn.

Tại khu vực cực đông này, mới chỉ vào tháng chín nhưng Tử Xuyên Tú cảm thấy trời đã vào thu, Tử Xuyên Tú dựng cao cổ áo quân phục, đứng nhìn quân viễn chinh cuồn cuộn đi bên dưới thành, hai mắt hắn đỏ ngầu vì thiếu ngủ. Khi thấy đại doanh trung quân của Tư Đặc Lâm ra khỏi thành, Tử Xuyên Tú không còn hứng thú đứng xem, hắn quay sang nói chuyện với Lâm Băng rồi hai người đi về hướng bộ tư lệnh, khi tới trước cửa bộ tư lệnh, ngay từ xa Tử Xuyên Tú đã nhìn thấy có rất nhiều binh lính đang đứng trước cửa bộ tư lệnh, dáng vẻ như đang giằng co với cảnh vệ canh gác.

Nhìn thấy lính Ma tộc đứng bao vây trước cửa bộ tư lệnh, Tử Xuyên Tú tái mặt, hắn tức giận nói: “Dám phong tỏa bộ tư lệnh của ta, định tạo phản sao? Người đâu, hãy đi xem đang xảy ra chuyện gì?”.

Tiêu Lâm, đội trưởng đội hộ vệ giục ngựa chạy tới trước rồi hắn nhanh chóng quay về báo cáo với Tử Xuyên Tú: “Đại nhân, là các tộc trưởng các tộc Ma tộc, bọn họ muốn gặp ngài nhưng vì tối qua ngài và đại nhân Tư Đặc Lâm thương nghị việc quân không quay về nên bọn họ vẫn đứng ngoài cửa chờ suốt một đêm”.

Khi biết rõ nguyên nhân, cơn giận của Tử Xuyên Tú biến mất, hắn quay đầu nói: “Lâm trưởng quan ngài nghĩ như thế nào?”.

“Đại nhân, người dã man tập kích bất ngờ, người dã man bất ngờ tấn công, quân viễn chinh không thông báo toàn bộ rút quân khiến những bộ tộc Ma tộc quy thuận chúng ta bàng hoàng, lo lắng về con đường đi sau này. Đại nhân, tốt nhất bây giờ ngài hãy đứng ra trấn an bọn họ”.

“Lâm trưởng quan, ngài nói đúng, Tiêu Lâm”.

“Đại nhân, xin ngài hãy ra lệnh”.

“Hãy bảo lũ súc sinh đó tới phòng hội nghị đi, hãy nói với bọn họ là ta có biện pháp của mình, cứ nói như vậy đi”.

Lâm Băng cau mày khi nghe thấy Tử Xuyên Tú nói chuyện vẻ thô tục.

Tử Xuyên Tú mỉm cười nói: “Lâm trưởng quan, Ma tộc rất hạ lưu, ngài đối xử tốt với bọn họ, ban ân huệ cho bọn họ, ngược lại bọn họ sẽ nhìn ngài với thái độ bất kính, nghĩ cách ức hiếp, lăng nhục ngài. Nếu như ngài hung ác đối xử với bọn họ, coi bọn họ như một con chó giẫm nát dưới chân thì ngược lại bọn họ lại coi ngài như thần thánh... Nói một cách đơn giản muốn đối tốt với bọn họ thì cứ cho bọn họ một trận đòn”.

Sau khi để các tù trưởng ngồi đợi hơn một tiếng đồng hồ, Tử Xuyên Tú mới chậm chạp đi vào trong phòng họp.

Lúc này trong phòng có mặt đông đủ mọi người, các tù trưởng mặc áo da thú không phân biệt cao thấp ngồi đầy các ghế, có rất nhiều người không tìm được chỗ ngồi nên đành phải đứng, trong phòng người chen chúc, đầy chật, bầu không khí tràn ngập một mùi mồ hôi, chua chua lâu ngày không tắm rửa.

Có quá nhiều người, Tử Xuyên Tú thậm chí cũng không nghĩ bản thân mình có nhiều bộ lạc dưới trướng như này, hắn liếc mắt nhận ra mấy người quen: Ca Ấm, Lôi Báo, Lỗ Đế và những người ở Cương Ngõa nhưng có tới hơn một nửa các tộc trưởng hắn không quen biết.

Lúc này có vẻ các tộc trưởng cũng chờ đợi lâu, rất nôn nóng, khi nhìn thấy Tử Xuyên Tú đi vào trong phòng, tiếng bàn tán lập tức nổi lên hỗn loạn.

Tử Xuyên Tú không nói không rằng, đi thẳng vào trong, khi nhìn thấy một tộc trưởng của một bộ tộc mà hắn không biết đang ngồi ở vị trí cao nhất trong phòng hội nghị, vốn là của Tử Xuyên Tú hắn, khi thấy Tử Xuyên Tú đi vào, người này cũng không đứng dậy, nhường chỗ, ngược lại còn đang hưng phấn nói gì đó với người bên cạnh.

Tử Xuyên Tú bĩu môi, tung chân đá một cước, một tiếng “ầm” vang lên, gã tù trưởng này bị đá bay vào tường, rơi xuống đầu túa máu, ngất xỉu.

Trong chợp mắt, tiếng bàn tán chấm dứt, các tù trưởng không dám thở mạnh, nhìn Tử Xuyên Tú vẻ kính sợ, bầu không khí trong phòng lập tức yên tĩnh như trong khi rừng âm u.

Tử Xuyên Tú không nhìn bất kỳ người nào, hắn cúi xuống đựng ghế lại, thổi bụi trên mặt ghế rồi ngồi xuống, Tử Xuyên Tú chỉ tay vào mặt hai tù trưởng trước mặt mà hắn không quen và mắng: “Ngươi, còn cả ngươi nữa, cái gã không biết sống chết bị đá văng ra lại dám ngồi vào vị trí của ta, phì”.

Thái độ của Tử Xuyên Tú như đang sai bảo người hầu, giọng nói ẩn chứa một sự uy nghiêm khủng khiếp, hai tù trưởng vội vàng trả lời: “Dạ, dạ” nhưng lại không biết nguyên nhân vì sao Tử Xuyên Tú lại ra lệnh cho mình, sau một thoáng bối rối, hai người vội vàng đỡ tộc trưởng bị ngất kia đi ra ngoài.

Mọi người vội vàng tránh cho mấy người ra ngoài, nhìn Quang Minh Vương Tử Xuyên Tú sắc mặt không thay đổi với ánh mắt sợ hãi, tiếng thì thào bàn tán lan rộng trong đám người: “Ôi, thấy chưa? Quang Minh Vương của chúng ta chính là con sư tử, rất anh hùng, cực kỳ anh hùng”.

“Đồ đần tộc Hách Nhĩ dám ngồi vào ghế của Điện hạ, hắn thật sự là muốn chết”.

“Năm đó Bệ hạ cũng uy phong như này, đi theo Quang Minh Vương chúng ta đương nhiên sẽ có tiền đồ”.

Tử Xuyên Tú không nói không rằng chỉ nhìn tất cả mọi người với ánh mắt lạnh lùng, khi chạm vào ánh mắt nghiêm khắc của hắn, các tộc trưởng lập tức trở nên ngoãn ngoãn, trong phòng lập tức lại trở nên yên tĩnh.

“Thời gian gấp gáp, ta cũng bận rất nhiều việc, trong khi ta nói ta không thích kẻ khác nói chen vào”. Tử Xuyên Tú chậm rãi nói, giọng nói cực kỳ hống hách, ngạo mạn: “Ta muốn tuyên bố mấy chuyện: thứ nhất cuộc chiến thảo phạt Tắc Nội Á tộc lần này đã chấm dứt, công thành viên mãn, nhà Tử Xuyên đã thu được toàn thắng.

Thứ hai vì chiến thắng người Tắc Nội Á tộc nên tướng quân Tư Đặc Lâm đã thống lĩnh quân viễn chinh của gia tộc rút về, thứ ba ngày mai quân chủ lực quân Viễn Đông cũng rút lui, những người nguyện ý cùng hành động với quân ta hãy chuẩn bị sẵn sàng, bây giờ ta không muốn nói gì nữa, các ngươi có thể nói”.

Câu nói cuối cùng giống như mở thắt nút cho một cơn hồng thủy, trong phòng lập tức vang lên tiếng thì thào bàn tán nhưng không một ai đứng lên nói, thái độ đằng đằng sát khí như muốn khai đao của Tử Xuyên Tú nên không ai muốn mình là người đầu tiên đứng dậy, nhất là mấy tộc trưởng bộ tộc lớn thì càng khôn khéo, bọn họ đang chờ người đầu tiên lên tiếng.

“Sao vậy? Tại sao không ai lên tiếng? Không phải lúc nãy còn rất náo nhiệt sao?”.

Lúc này mới có một tộc trưởng do dự một lát rồi giơ tay nói: “Đại nhân, vi thần có chuyện muốn hỏi”.

Tử Xuyên Tú dựa người vào ghế nói: “Ngươi nói đi”.

“Việc rút quân bất ngờ của gia tộc có liên quan tới sự kiện thủy triều đen không?”.

“Ngu xuẩn”.

Các tộc trưởng thầm mắng viên tộc trưởng này, quân viễn chinh đột nhiên hoảng sợ rút quân đã chứng tỏ rằng muốn né tránh người dã man, chuyện như này mà còn hỏi, không phải như này là vạch trần điểm yếu của Quang Minh Vương sao? Nếu như đại nhân ngài tức giận, coi như ngươi xong đời.

May mắn thay Tử Xuyên Tú không tức giận, hắn chỉ hờ hững nói: “Quân ta đã đánh thiệt hại nặng nề thực lực của Tắc Nội Á tộc, hoàn thành mục tiêu viễn chinh, gia tộc không có ý định đóng quân lâu dài ở đông bộ vương quốc, rút lui là việc nằm trong kế hoạch”.

Viên tộc trưởng nói tiếp: “Nhưng tôi nghe nói...”.

La Tư, tộc trưởng tộc Thất Tháp vội vàng nói chen vào: “Đại nhân, tôi xin thỉnh giáo, sau khi quân viễn chinh rút lui, gia tộc định sắp xếp vương quốc của chúng tôi như thế nào?”.

La Tư chính là thân tín của Tử Xuyên Tú nên Tử Xuyên Tú hiểu La Tư muốn giải vây cho mình, Tử Xuyên Tú mỉm cười nói với La Tư:

“Trước cuộc viễn chinh, ta và Ca Đạt Hãn cố tộc trưởng tộc Ca Ngang đã đạt được một hiệp ước, chúng ta sẽ giúp đỡ ông ấy lên ngôi Hoàng đế. Trong cuộc chiến, chiến sĩ tộc Ca Ngang và chiến sĩ gia tộc kề vai sát cánh chiến đấu với nhau, ủng hộ nhiệt thành chúng ta, bây giờ dù Tước gia bất hạnh bỏ mình nhưng gia tộc không nuốt lời của mình, chúng ta sẽ thực hiện lời hứa của mình, ủng hộ tộc trưởng mới của tộc Ca Ngang lên ngôi Hoàng đế, về tương lai của vương quốc, ôi, trưởng lão giám quốc tộc Ca Ngang, Ca Ấm đang ở chỗ này, có lẽ ông ấy sẽ có câu trả lời cho ngươi”.

Lập tức ánh mắt mọi người chú ý tới góc phòng hội nghị, đủ loại ánh mắt, vô cùng phức tạp: kinh ngạc, hâm mộ, ghen ghét, thù hận.

Ca Ấm, trưởng lão tộc Ca Ngang có vẻ rất bối rối trước ánh mắt của mọi người, ông ta vội vàng đứng dậy nói: “Đại nhân quá lời, quá lời, mặc dù cố tộc trưởng quả thật đã ký kết đồng minh với đại nhân nhưng người đã qua đời, vị trí chí tôn chỉ người phi phàm mới có thể đảm trách, Quang Minh Vương Điện hạ, chúng tôi chỉ có thể biết ơn ý tốt của Điện hạ ngài thôi”.

Ca Ấm từ chối ngôi vị Ma Thần Hoàng sao? Trong hội nghị lại lập tức vang lên tiếng bàn tán xôn xao.

Tử Xuyên Tú buồn bực nói: “Trưởng lão Ca Ấm, cơ hội này khó có được, tại sao ngươi lại bỏ qua? Ngươi còn gì băn khoăn sao? Nếu như không ngại hãy nói ra, có lẽ ta có thể giúp được điều gì đó”.

Ca Ấm cuống cuồng đập đầu nói: “Ân tình của đại nhân, toàn bộ tộc Ca Ngang từ trên xuống dưới thật sự biết ơn, nhưng tộc của tôi phúc mỏng, không gánh chịu được trách nhiệm này, chỉ xin làm người hầu cho đại nhân sai khiến, thật sự xin lỗi”.

“Những ta đã đồng ý chuyện này, ta đã đồng ý trợ giúp Tước gia Ca Đạt Hãn lên ngôi Hoàng đế, nếu như bây giờ không thực hiện thì không phải người trong thiên hạ sẽ mắng Tử Xuyên Tú ta không biết giữ lời sao? Không phải Tước gia Ca Đặt Hãn linh thiêng trên trời cũng không được an bình sao?”. Tử Xuyên Tú nói to, dáng vẻ rất tức giận.

Ca Ấm rất luống cuống khi nhìn thấy Tử Xuyên Tú tức giận nhưng thái độ ông ta vẫn rất kiên quyết: “Vi thần rất kinh hãi, trước đây cố tộc trưởng ký kết hiệp ước với đại nhân nhưng bây giờ người không còn trên thế gian này nữa, không còn cách nào thực hiện hiệp ước nữa. Để trợ giúp bộ tộc chúng tôi, đại nhân ngài đã dốc toàn lực, đây chỉ là ý trời chứ không phải do đại nhân ngài làm sai, đại nhân nổi tiếng thiên hạ là người giữ chữ tín nhất ngôn cửu đỉnh, các vị đại nhân đang ngồi đây cũng đều biết tộc Ca Ngang chúng tôi không muốn tiếp nhận không phải là vì muốn phản đối đại nhân, ai dám nhạo báng ngài nào?

Ngài thực sự yêu thương bỉ tộc, tộc nhân chúng tôi từ trên xuống dưới đều thật sự mang ơn ngài, tin tưởng rằng cố tộc trưởng trên trời linh thiêng cũng cảm nhận được thành ý của đại nhân ngài, tuyệt đối không oán trách ngài”.

“Ôi, Ca Ấm, ngươi muốn hãm hại ta rơi vào chuyện bất tín, bất nghĩa hả?”.

“Vi thần tuyệt đối không dám có ý nghĩ này, xin đại nhân tuyệt đối không nên nghĩ như vậy”.

Các tộc trưởng Ma tộc ngồi nghe mà thầm than thở, không ngờ trên đời này lại có chuyện lạ như này! Một người mạnh mẽ ép người khác làm Hoàng đế, một người liều mạng từ chối, tự dưng ngôi vị Ma Thần Hoàng từ trên trời rơi xuống mà Ca Ấm lại không muốn làm.



Chỉ có trong lòng Tử Xuyên Tú hiểu rất rõ ràng, Ca Ấm là người thông minh, ngôi vị Ma Thần Hoàng này là một thanh kiếm hai lưỡi vô cùng sắc bén, khi Ca Đạt Hãn còn sống thì thực lực của tộc Ca Ngang nằm trong số hai tộc lớn nhất đất nước, Ca Đạt Hãn leo lên ngôi vị Ma Thần Hoàng thì như hổ thêm cánh, có thể ra lệnh cho bốn phương, uy danh bốn bể. Nhưng Ca Ấm còn không cả được làm tộc trưởng, chỉ khi nhận được sự ủng hộ của Tử Xuyên Tú mới có thể miễn cưỡng làm một trưởng lão giám quốc, thực lực trong tộc phân tán, căn cơ không vững vàng.

Lúc này cho dù Ca Ấm có lên ngôi Ma Thần Hoàng cũng vô dụng, sẽ khiến cho rất nhiều bộ tộc khá mơ ước, là cái đích cho mọi người nhắm tới, ngồi lên ngôi vị Ma Thần Hoàng, lợi không bằng hại.

Nhưng các tộc trưởng thực sự không biết tới khổ tâm của Ca Ấm, Lỗ Đế nhìn thấy hai người đùn đẩy, thèm muốn tới đỏ cả mắt, trề môi dè bỉu. Lỗ Đế ỷ mình là người thân cận của Tử Xuyên Tú, ông ta quệt nước miếng ở miệng rồi lên tiếng nói: “Đại nhân, nếu như tộc Ca Ngang thật sự không muốn làm Ma Thần Hoàng thì ngài cũng không nên miễn cưỡng bọn họ, chúng ta cứ tuyển chọn người khác là được”.

Tử Xuyên Tú nghiêng mặt nhìn Lỗ Đế, cười vẻ châm biếm hỏi: “Ồ? Theo ý của ngươi thì người nào xứng đáng được tuyển chọn?”.

“Đại nhân, ở trong này có một thần tử trung thành, đi theo ngài nhiều năm, người này là người đức cao vọng trọng, là niềm hy vọng của mọi người, có danh vọng cao trong Thần tộc, người này là ứng cử viên tốt nhất cho vị trí Ma Thần Hoàng bệ hạ”. Lỗ Đế vừa nói vừa ưỡn ngực, cố gắng thể hiện tư thế đức cao vọng trọng, thế nhưng Tử Xuyên Tú chỉ liếc mắt nhìn Lỗ Đế rồi chuyển ánh mắt sang chỗ khác: “Ngươi hãy nói xem ứng cử viên tốt nhất là ai hả? Tại sao ta không thấy vậy?”.

“Đại nhân, ngài hãy nhìn sang bên này”.

“... Vẫn không thấy, Lỗ Đế, ngươi hãy đứng sang một bên, đừng ngăn cản tầm nhìn của ta”.

Lỗ Đế cúi đầu ủ rũ, ngượng ngùng tránh sang một bên.

Công tước Lôi Báo đứng dậy nói: “Đại nhân, sau khi chiến sự viễn chinh kết thúc, Lôi tộc chúng tôi muốn tiếp tục đi theo đại nhân ngài chiến đấu, vì đại nhân cống hiến sức lực nhỏ bé không đáng nói của mình, chúng tôi cũng hy vọng đại nhân tiếp tục quan tâm tới chúng tôi, không biết đại nhân có đồng ý hay không?”.

Lúc này Hầu tước Cương Ngõa mới đứng lên cất giọng ồm ồm, thô tục nói: “Đúng, đại nhân, tộc nhân chúng tôi cực kỳ tôn kính ngài, chúng tôi hy vọng có thể tiếp tục đi theo ngài, cống hiến vì ngài”.

Tử Xuyên Tú trầm ngâm hồi lâu, không nói gì, dáng vẻ như đang suy nghĩ.

Các tộc trưởng nhìn Tử Xuyên Tú vẻ chờ mong, chờ đợi câu trả lời thuỵểt phục của hắn, không ai dám thở mạnh, bàn tay Cương Ngõa còn thoáng run rẩy vì căng thẳng.

Những tộc trưởng đang ngồi đây đều có thể hiểu được, sau khi quân viễn chinh loài người rút đi, mất đi người khống chế, vương quốc Ma tộc nhất định sẽ rơi vào một thời kỳ hỗn loạn mới.

Tám mươi năm trước, thời kỳ hắc ám đầy máu tanh, con người cũng rơi vào tình trạng chém giết, mạng người như cây cỏ, chuyện diệt tộc xảy ra như cơm bữa hàng ngày.

Vào thời điểm hỗn loạn nhất, hàng tuần đều có một bộ tộc bị tiêu diệt hoàn toàn, hôm nay là người giết người nhưng ngày mai lại trở thành người cho kẻ khác giết.

Mọi người đều cảm thấy bất an vì từng bộ tộc đều đứng trên vực thẳm tuyệt diệt.

Lúc này các tộc trưởng nhìn xa trông rộng không thể không tính toán trước sau chu đáo, sắp bước vào thời loạn thế, điều cần thiết nhất là phải tìm một chỗ dựa vững chắc.

Một lúc lâu sau Tử Xuyên Tú trầm giọng nói: “Ba tháng trước chúng ta đã tụ họp ở nơi này, ký kết hiệp ước cùng thảo phạt Tắc Nội Á tộc. Trong mấy tháng qua, chư vị đã cố gắng, anh dũng chiến đấu, không tiếc hy sinh máu xương làm cho ta vô cùng cảm động, chư vị đã bằng hành động thực tế của mình thực hiện hiệp ước, ta tuyệt đối sẽ không quên điều đã hứa hẹn với chư vị”.

Sắc mặt Công tước Lôi Báo vô cùng vui mừng, ông ta run run nói: “Đại nhân, ý của ngài?”.

“Ta đã nghĩ ra mấy điều khoản sơ bộ, mọi người hãy xem xem có điều gì không ổn. Thứ nhất, phàm bộ tộc tham gia liên minh Ngõa Ân Tư Tháp, liên minh sẽ cam đoan bảo vệ an toàn, bảo vệ tài sản và lãnh thổ không bị xâm hại. Thứ hai những thành viên của liên minh phải tuân thủ mệnh lệnh của chủ tịch liên minh, phải cung cấp quân đội và vật tư ủng hộ. Thứ ba mỗi khi các thành viên trong liên minh phát sinh xung đột thì không được dùng vũ lực, nếu như hai bên không thể giải quyết thì sẽ chuyển lên chủ tịch liên minh xem xét quyết định. Thứ tư mỗi khi có chiến trận bên ngoài, những chiến lợi phẩm thu được phải do chủ tịch liên mình phân phối tùy thuộc vào sự đóng góp của các bộ tộc thành viên”.

Tử Xuyên Tú nói liền một mạch, sắc mặt các tộc trưởng vô cùng nghiêm nghị, mặc dù chỉ có bốn điều khoản nhưng các tộc trưởng đều biết việc này sẽ khiến, các bộ tộc mất đi quyền chủ động về quân sự nên ai cũng cân nhắc cái bánh vẽ này.

Khi thấy dáng vẻ do dự của mọi người, Tử Xuyên Tú mỉm cười nói: “Đương nhiên con người ta cũng rất dân chủ, nếu như ai không muốn gia nhập, ta cũng không miễn cưỡng ép buộc.

Nhưng lúc này liên minh mới được thành lập, cơ hội vô cùng hiếm có, những người tham gia liên minh hôm nay chính là những người sáng lập, người muốn tham gia liên minh về sau thì cần phải có sự nhất trí của tất cả những thành viên của liên minh”.

Một tộc trưởng bộ tộc nhỏ hỏi: “Xin hỏi đại nhân, một khi tham gia liên minh, sự an toàn của chúng tôi có thể được đảm bảo không?”.

“Chỉ cần các ngươi thực hiện nghĩ vụ đối với liên minh, liên minh đương nhiên cũng có trách nhiệm đảm bảo sự an toàn của các vị”. Sau khi suy nghĩ, Tử Xuyên Tú thay đổi một chút:

“Nói như thế này, nếu như ngươi là một thành viên trong liên minh, ngươi chủ động đi chọc vào người khác, liên minh có thể giúp ngươi hay cũng có thể không giúp, ngươi không trách được nhưng nếu là người khá chủ động chọc vào ngươi thì liên minh nhất định sẽ gánh chịu chuyện này”.

Lập tức bầu không khí trong hội nghị trở hên phấn chấn hơn nhiều, tộc trưởng La Tư là người đầu tiên đứng dậy nói: “Đại nhân, xin cho phép chúng tôi gia nhập liên minh, tộc Thất Tháp nguyện ra sức vì liên minh”.

Ngay sau khi La Tư nói xong, Lỗ Đế đứng dậy nói: “Tôi cũng muốn tham gia”.

Có thể nói hai người bọn họ là tướng lĩnh Ma tộc đi theo Tử Xuyên Tú sớm nhất, trong lòng hai người đều biết vận mệnh của bọn họ gắn liền với Tử Xuyên Tú, tham gia một hay nhiều liên minh cũng không quan trọng.

Ngay sau đó một số tộc trưởng bộ tộc nhỏ cũng bày tỏ thái độ tham gia liên minh Ngõa Ân Tư Tháp, bọn họ hiểu rất rõ ràng, bọn họ dù gì đi nữa không có khả năng tự bảo vệ chính mình, so với việc bị những bộ tộc lớn thâu tóm thì không bằng đi tìm chỗ dựa ở Tử Xuyên Tú.

Tử Xuyên Tú chỉ mỉm cười nói với những tộc trưởng bộ tộc nhỏ này: “Các vị đã có sự lựa chọn sáng suốt”.

Công tước Lôi Báo đứng dậy hỏi: “Đại nhân, ngài mới nói tới chủ tịch liên minh, xin hỏi đại nhân, ai sẽ đảm nhận vị trí chủ tịch liên minh?”.

“Vậy cần phải xem mọi người đề cử ai đã”.

“Đại nhân, nếu là ngài đảm nhận vị trí chủ tịch liên minh, Lôi tộc chúng tôi tình nguyện tham gia liên minh”.

“Xin hãy cho phép Cương tộc chúng tôi tham gia liên minh”.

Bây giờ trong phòng hội nghị chỉ còn lại tộc Ca Ngang và mấy tộc chư hầu của bọn họ, tộc Ca Ngang là bộ tộc lớn nhất vương quốc, không cần dựa vào Tử Xuyên Tú bọn họ cũng có năng lực tự bảo vệ mình, đổi quyền độc lập quân sự của mình lấy sự an toàn không phải là một việc đáng làm chính vì vậy Ca Ấm rất do dự, chậm chạp bày tỏ thái độ của mình.

Tử Xuyên Tú nhìn Ca Ấm, mỉm cười nói: “Trưởng lão giám quốc đại nhân hình như không có quyết định phải không? Liệu ngài có cần phải quay về thương lượng với tộc trưởng đại nhân không? Mặc dù hắn chỉ là một đứa trẻ mười một tuổi nhưng dù gì vẫn là một tộc trưởng, ngài nên thương lượng với tộc trưởng một chút về những chuyện đại sự như này” cùng lúc đó Tử Xuyên Tú cúi đầu hừ lạnh một tiếng.

Lập tức Ca Ấm tái mét mặt, Ca Ấm là người vô cùng khôn khéo, ông ta đương nhiên hiểu được sự uy hiếp từ trong lời nói của Tử Xuyên Tú: đừng quên ai là người nâng đỡ ngươi ngồi lên vị trí trưởng lão giám quốc? Ngươi cũng đừng quên trên đầu ngươi còn có một tộc trưởng, chọc giận lão tử, tộc các ngươi sẽ gặp phiền phức, đổi một trưởng lão giám quốc là một việc rất đơn giản, chỉ mất công bắn tiếng cho hội trưởng lão tộc Ca Ngang mà thôi.

Trưởng lão Ca Ấm vội vàng trấn tĩnh ông ta chậm rãi nói: “Người xưa có câu: phân chia thì lực yếu, hợp thì lực mạnh, hôm nay vương quốc trong cơn mưa gió, rung chuyển, bất an, chúng ta đương nhiên cần phải đoàn kết làm một, nắm tay tương trợ lẫn nhau, mọi người đồng lòng thì mới có thể tự bảo vệ mình, hôm nay Quang Minh Vương đại nhân thành lập liên minh bảo vệ hòa bình của vương quốc, đây là chuyện không thể tốt hơn, tộc Ca Ngang chúng tôi tình nguyện đi dưới cờ của đại nhân, cùng sáng lập tương lai tốt đẹp”.

Tử Xuyên Tú mỉm cười nói: “Không hổ là trưởng lão Ca Ấm, suy nghĩ không như người khác, đã tìm ra vấn đề quan trọng nhất. Đúng vậy, lực lượng một người không đáng nói nhưng chỉ cần chúng ta đoàn kết thì mọi người không cần lo lắng bị tộc bên ngoài ức hiếp, phải vậy không?”.

“Đại nhân nói rất đúng”. Các tộc trương đồng thanh lên tiếng tán thưởng: “Chúng tôi sẽ không lo lắng bị người bên ngoài ức hiếp” nhưng trong lòng bọn họ lại thầm nói: “Chỉ lo lắng bị người ức hiếp”.

Một khi tộc lớn như tộc Ca Ngang bày tỏ thái độ tham gia liên minh, sức nặng của liên minh Ngõa Ân Tư Tháp lập tức thay đổi, Tử Xuyên Tú là thế lực hùng mạnh tới từ bên ngoài, còn lịch sử phát triển của tộc lớn như tộc Ca Ngang thì khác, bọn họ ăn sâu bén rễ ở vương quốc cả ngàn năm nay, được sự tin tưởng của những bộ tộc bản địa khác, ngay lập tức những bộ tộc nhỏ lúc trước còn chần chừ không quyết định cũng bày tỏ thái độ tham gia liên minh.

Trong tiếng nói hỗn loạn này đột nhiên có người nói to: “Chúng ta cũng muốn tham gia liên minh, không hiểu Quang Minh Vương có đồng ý không?”.

Tử Xuyên Tú buột miệng nói: “Hoan nghênh, hoan nghênh, xin hỏi các hạ là người tộc nào?”.

“Tộc của ta có tên là Tắc Nội Á”.

Giống như một lưỡi búa sắc bén hạ xuống khiến cho những tiếng bàn tán lập tức tắt ngấm, mọi người kinh ngạc cùng ngẩng đầu nhưng không thể nhận ra ai đã lên tiếng.

Ánh mắt Tử Xuyên Tú lạnh lùng, hắn lạnh nhạt nói: “Hoàng kim tộc cũng tới rồi sao? Là vị đại nhân nào, không dám xuất hiện sao?”.

Giọng nói vang lên từ trong nhóm những tộc trưởng bộ tộc nhỏ, bây giờ ánh mắt đáng sợ của Tử Xuyên Tú nhìn tới đó khiến các tộc trưởng ở đó như sờn da đầu, bọn họ cuống cuồng né tránh sang hai bên, xua tay ý bảo chuyện không liên quan tới bọn họ.

Chính vì vậy lúc này chỉ còn hai người mặc áo choàng trùm đầu đứng sừng sững tại chỗ giống như đá ngầm đứng trước cơn thủy triều, thì ra lúc nãy vì có quá nhiều người tiến vào trong phòng nên các cảnh vệ không kiểm tra, các tộc trưởng nhỏ đến từ khắp nơi, từ nam chí bắc, không quen biết nhiều nên trong đám đó không ai nhận ra có hai người khác lạ.

Hai người mặc áo choàng cùng thi lễ với Tử Xuyên Tú: “Tham kiến Quang Minh Vương tướng quân”.

Tử Xuyên Tú thở phào nhẹ nhõm, hắn chậm rãi gật đầu nói: “Không cần đa lễ, Tạp Đan bệ hạ, nếu đã tới rồi thì không cần phải giấu mặt nữa”.

Hai người cùng cởi áo choàng, Ma Thần Hoàng đương thời yêu kiều đứng tại chỗ, nàng mặc một bộ quân phục, đôi mắt sáng, hàm răng trắng, lão thần Ma tộc đứng sau nàng, sừng sững như một ngọn núi.

“Đúng là Tạp Đan bệ hạ” các tộc trưởng ồ Ịên, giọng nói cực kỳ kinh ngạc.

Khá nhiều tộc trưởng năm xưa chính là tướng lĩnh dưới trướng Ma Thần Hoàng Tạp Đặc, bọn họ đã từng gặp mặt Tạp Đan, lúc này không một ai ngờ thủ lĩnh cao nhất của Tắc Nội Á tộc, Ma Thần Hoàng hiện tại lại có dũng khí đơn thân độc mã tới đại bản doanh quân viễn chinh.

“Tạp Đan bệ hạ, ngài đã tới”.

“Tạp Đan bệ hạ, ngài tới làm gì?”.

Tiếng thì thào bàn tán vang lên ngày càng nhiều, ánh mắt mọi người đều tập trung lên dáng người mỹ miều này.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Tử Xuyên Tam Kiệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook