Tử Xuyên Tam Kiệt

Quyển 12 - Chương 6: Thần hoàng chiêu an

Lão Trư

30/03/2013

Ngày 23 tháng 07 năm 782, Hoàng cung Ma thần bảo tại Ma thần vương quốc.

Khí trời cũng không quá nóng, đặc biệc trong đại sảnh nghị sự rộng rãi, bốn mặt đều có cửa sổ thông gió, gió mát không ngừng lùa vào rồi đem cái nóng nực trong người đi khỏi, nhưng từ khi hội nghị bắt đầu, Tạp Đốn thân vương luôn tay chùi mồ hôi.

Các quân đoàn trưởng cãi nhau rất hăng, tranh biện đến khàn hơi khản tiếng, nếu không phải đang ở trước mặt Ma thần hoàng thì chắc bọn chúng đã đánh nhau.

Mỗi người đều có giải thích của bản thân, mỗi cá nhân đều tự hào không hề làm sai, mỗi kẻ đều nghiêm lệ chỉ trích đồng bạn của mình: "Là hắn! Là hắn vướng tay vướng chân chúng tôi!"

Tắc nội á tộc lấy quân sự lập quốc, thưởng phạt đối với quân sự rất nghiêm khắc, đặc biệt là hôm nay, Tắc nội á tộc liên tiếp chiến bại, bệ hạ rất có thể sẽ chém vài cái đầu để "Giết gà dọa khỉ", uy nhiếp chư tướng.

Đây là lúc ngươi chết ta sống, không thể nào nhân nhượng được, đám tướng lĩnh đều biết rõ đạo lý này, sớm đã ngoác mồm rống vang như chuông, chấn động tường nhà rung rinh, nếu như kẻ nào không muốn trở thành "Gà" thì tốt nhất nên rống to hơn người khác một chút.

Nhị hoàng tử Tạp Lan cười nói: "Các ngươi còn hăng hơn cả đánh trận!"

Kết luận của hội nghị vượt khỏi sự tưởng tượng của mọi người, các tướng lĩnh dị khẩu đồng thanh: "Đều là sai lầm của tên chết bầm Đạt Khoa! Thỉnh bệ hạ trừng trị hắn thật nghiêm!"

Đem toàn bộ sai lầm đổ lên đầu người chết là an toàn nhất, tuy Đạt Khoa lúc sống quyền cao chức trọng, nhưng hiện tại dù có giận đến quỷ hồn run rẩy cũng chẳng thể chui từ trong mộ ra.

Trên thực tế ai cũng biết rõ, là thống soái bộ tộc, Tạp Đốn thân vương là người chịu trách nhiệm lớn nhất, chỉ là đám quân đoàn trưởng không dám chọc giận hắn, nhưng đây là hội nghị hạch tâm, Tạp Đốn thân vương trở thành điểm nhắm của các thế lực khác, hội nghị ở một mặt nào đó chính là "Phê Đốn đại hội".

Vũ lâm tướng quân Vân Thiển Tuyết là kẻ phát pháo đầu tiên, từ đó đại hội vang dội tiếng đại pháo nã: "Vì sao không kịp thời phát lệnh thoái lui cho Đạt Khoa tước gia? Không có thời gian? Một tuần trước chúng ta đã nhận được tin tức tình hình bất ổn của Thát tháp tộc rồi! Trú quân ở Quả A còn chưa tập kết xong, ai cưỡng bách Quả A tổng đốc lập tức xuất binh cứu viện Đạt Khoa, cuối cùng dẫn đến hơn năm ngàn tử đệ binh chúng ta trúng mai phục thương vong? Đây là sai lầm nghiêm trọng của chỉ huy! Nếu như Quả A quân khu không thất thủ, Thát tháp tộc tuyệt đối không thể vượt qua phòng tuyến Quả A. Còn nữa, mắt thấy chiến trang chủng tộc đã không thể tránh khỏi, bộ tổng tham mưu không kịp thời phát lệnh động viên, đây là hành vi không làm tròn trách nhiệm cực kì nghiêm trọng!"

Mỗi một vấn đề đều rất sắc bén, một đao thấy máu, thân vương không trả lời được vấn đề nào, hắn hàm hồ phân biện: "Thát tháp nhân quá đột ngột, chúng tôi trở tay không kịp...Đúng là quá đột ngột!"

Tạp Lan hoàng tử chậm rãi nói: "Căn cứ lý giải của tôi, cái gì mà không có thời gian chuẩn bị, cái gì mà trở tay không kịp, mà là lúc có thời gian thì không có chuẩn bị".

Y nhìn quanh chúng nhân, nói: "Tôi nhận thấy, xuất hiện sai lầm này cũng không thể hoàn toàn trách đại ca, trên vai huynh ấy gánh quá nặng rồi, tự nhiên không lo kịp mọi mặt. Phụ hoàng, nhi thần rất nguyện ý gánh dùm đại ca một phần, đặc biệt là việc quân vụ".

Từ sau khi Tạp Đốn bị tước mất quyền thừa kế hoàng vị, nhân khí của nhị hoàng tử bỗng nhiên tăng vọt, đám đại thần đến biểu thị trung ý liên miên cả ngày lẫn đêm.

Tuy Tạp Lan háo sắc hoang đàn nhưng y làm người tùy hòa, đãi người khoan hậu, là dạng người cầm được buông được.

Mọi người đều cảm thấy, nếu như y thừa kế, tương lai nhất định sẽ an nhàn, không giống như hiện tại lúc nào cũng căng thẳng.

Sắc mặt Tạp Đốn thân vương trắng nhợt, từ sau khi bị tước mất vị trí người thừa kế hoàng vị, thân phận thống soái quân đội là chỗ dựa vào cuối cùng của hắn, Tạp Lan phát động tấn công vị trí này, ý đồ là rất rõ, một khi thân phận này cũng bị mất, bản thân đúng là chẳng còn gì.

Hắn đứng dậy định phát ngôn, Ma thần hoàng khoác tay thị ý hắn ngồi xuống, cái vẩy tay chẳng khác gì giống như phủi một con ruồi bay trước mặt.

Thân vương lập tức biết, phụ hoàng đối với hắn cũng chẳng khác gì một con ruồi rồi.

Mục quang ai cầu của hắn nhìn khắp chúng nhân, nhưng chúng vị đại thần như vô tình dời mắt đi tránh khỏi mục quang của hắn.

Hiện tại, trường tranh đấu giành vị trí người thừa kế hoàng vị đã lộ rõ như ban ngày, đám đại thần ai cũng là lão hồ ly, ngu gì đưa đầu chịu báng.

"Ta có mấy câu muốn nói". Hắc sa quân sư lên tiếng, thanh âm bình hòa hệt như đang thảo luận tối nay ăn cơm hay là ăn cháo: "Về chuẩn bị chiến tranh, chúng ta xác thật quá khinh địch, đây là điều đại kỵ, nhưng không thể đem mọi sai lầm đổ lên đầu thân vương. Trong trường chiến tranh chủng tộc đại quy mô, một thành thị hay địa khu bị mất, một vài thắng bại nho nhỏ, đây đều là những chuyện rất bình thường".

Sau thất tung mấy tháng, quân sự lại thần bí xuất hiện trong hoàng cung, không có giải thích nguyên nhân bản thân rời bỏ chức vụ, hiện tại, lão đang chủ trì hội nghị hạch tâm này.

Tên gia hỏa này là người Tắc nội á tộc sao? Vân Thiển Tuyết nghĩ thầm, không chỉ bản thân, những kẻ tham gia hội nghị khẳng định cũng có nghi vấn giống gã. Từ khi lão bắt đầu bước vào cửa, Diệp Nhĩ Mã và Lôi Âu đã có thái độ không hữu hảo nhìn lão, nhưng thần hoàng bệ hạ đều không dị nghị tư cách của Hắc sa, vậy đương nhiên ai cũng không đề cập đến.

Tạp Lan sắc mặt bất mãn, đang định lên tiếng, Vân Thiển Tuyết vội thò chân dưới bàn đá y một cái, y lập tức tỉnh ngộ, chính diện xung đột với vị đại thần được Ma thần hoàng sủng tín là phi thường ngu xuẩn.

Y ngoan ngoãn cúi đầu, giả bộ kiểu cách lắng nghe chỉ giáo, cả hội nghị chỉ nghe thanh âm bình hòa của Hắc sa.

"Thực lực tộc ta tuy trên Thát tháp tộc, nhưng quân đội phân tán khắp nơi trên vương quốc, như đệ lục quân đoàn Ôn Khắc Lạp đóng ở đông đại hoang phòng bị Dã nhân man, đệ thập nhất quân đoàn Bùi Mã công tước đóng ở Tây gia sơn mạnh đến lưu vực Phục la hà, đệ ngũ quân đoàn Lăng Bộ Hư đóng ở Viễn Đông đề phòng nhân loại ở Ngõa Luân, đệ bát quân đoàn Lỗ Đế ở Viễn Đông, còn có đệ thất quân đoàn Cổ Tư Tháp đóng ở Hắc hà bình nguyên. Trong chiến đấu với phản quân Viễn Đông, đệ bát quân đoàn thương vong thảm trọng, tuyệt đại bộ phận binh viên hi sinh, trong chiến tranh sau này, chúng ta còn phải trông chờ vào bọn họ, nhưng còn các quân đoàn còn lại đều là do Tắc nội á chiến sĩ tổ thành, chỉ huy quân cũng đều là hoàng tộc Tắc nội á, trung thành tuyệt không là vấn đề. Do phân bố khắp vương quốc, những chi bộ đội này đều không thể phát huy tác dụng.

"Ở hoàng kỳ địa vực, chúng ta có thể điều động Diệp Nhĩ Mã quân đoàn (Đệ tam quân đoàn) và Vũ lâm quân đoàn (Đệ nhị quân đoàn). Nhưng Cận vệ lữ (Đệ nhất quân đoàn) cường hãn nhất vương quốc, rất tiếc, bởi vì tộc trưởng các bộ tộc đã hạ lệnh các chiến sĩ cao cấp của bổn tộc không thể tham gia vào nội chiến, Cận vệ lữ hiện tại vô pháp phát huy tác dụng. Như thế, ngoài bảo vệ kinh kỳ, Vũ lâm quân đoàn còn phải đảm đương nhiệm vụ cảnh giới hoàng cung vốn là của Cận vệ lữ. Vì thế, có thể tham chiến chỉ có quân đoàn của Diệp Nhĩ Mã tước gia.

"Mà quân đội Thát tháp tộc đều trú trát tại Gia Nạp lĩnh địa, một tiếng kèn lệnh có thể tập kết bọn chúng. Thát tháp tộc sớm đã toàn dân là binh, cả hài tử bảy tám tuổi cũng cầm vũ khí. Chúng ta đối diện không phải chỉ là 'Dục hỏa phượng hoàng quân đoàn' (Đệ cửu quân đoàn thuộc Thát tháp tộc) và 'Địa ngục hỏa quân đoàn' (Đệ thập quân đoàn, thuộc Thát tháp tộc) mà là đối diện với cả một chủng tộc vạn dân đồng tâm. Lấy một quân đoàn đối kháng với đại bộ tộc lớn thứ hai vương quốc, thân vương điện hạ chống đỡ đến hiện tại, biểu hiện đã không tệ rồi"

Nghe Hắc sa quân sư phân tích sâu sắc binh vực mình, Tạp Đốn thân vương tròng mắt ửng đỏ ứa lệ.

Đúng là lúc nguy nan mới biết người thành tâm a! Lúc bản thân còn nắm đại quyền, thường oán hận Hắc sa quân sư không nể mặt, nhưng khi luân lạc như chó rơi xuống nước, duy nhất đứng ra nói lời công đạo, cũng chỉ có quân sư mà thôi.

Sau khi bị tước quyền thừa kế, mọi người bề ngoài vẫn cung kính với hắn, nhưng trong nhãn thần không hề có ý e sợ, đám đại thần trước đó xúm xít xu nịnh hắn, hiện tại đã tìm cách tiếp cận lấy lòng Tạp Lan, Vân Thiển Tuyết.

Vì vãn hồi ấn tượng trong mắt phụ thần, bản thân liều mạng làm việc, đêm ngày tính kế, nhưng vận xui vẫn đeo bám bên người, hết Lỗ Đế làm phản đến Thát tháp tộc gây nội chiến, thân là chỉ huy quan Tắc nội á quân đội, hắn phải gánh hết toàn bộ sai lầm, sau lưng không ngớt tiếng chửi mắng, khổ không thể tả.

Nghĩ đến đó Tạp Đốn thân vương lệ rơi đồm độp, đây đúng là oan uổng a! Mấy tên quân đoàn trưởng tên nào tên nấy vênh váo tự cao, có ai chịu nghe hắn nói đâu chứ?

Tên gia hỏa Diệp Nhĩ Mã đánh trận bảy mươi năm rồi, địch nhân từ nhân loại, bán thú nhân, xà tộc cho đến nội chiến giữa các bộ tộc, phàm là sinh vật trên đại lục đi bằng hai chân cũng đều có đánh nhau với lão, lão há xem một tên tiểu tử đáng tuổi cháu chắt vào mắt?

Lôi Âu là trực hệ cận thần của phụ thân, thị vệ đại thần, ngoại trừ phụ hoàng, ai cũng chẳng đáng để hắn nhìn đến.

Vân Thiển Tuyết là thân tín của tử địch Tạp Lan. Lăng Bộ Hư thì bộ dạng cao thâm mạc trắc, ai mà biết y đang nghĩ gì. Trong đám quân đoàn trưởng, chịu nghe lệnh hắn chỉ có Lỗ Đế, bản thân cũng không tiếc lực tài bồi Lỗ Đế, nâng đỡ Lỗ Đế lên làm tổng đốc Viễn Đông, đáng tiếc, tên gia hỏa đó phụ lòng tài bồi, còn kéo theo bản thân hắn cùng xuống địa ngục.

"Quân sư nói rất đúng, ai dám nói bản thân không có sai lầm? Truy xét chuyện đã qua là vô bổ, chi bằng tận lực cứu vãng trong tương lai". Sau khi quân sư nói, Ma thần hoàng nãy giờ im lặng cũng đã bày tỏ thái độ.

Lão chăm chú nhìn chúng nhân, dưới mục quang áp bức của lão, ai nấy tự thấy nguy.

Tạp Lan minh bạch, đây là phụ thân cảnh cáo y chớ nên lằng nhằng, thế là y ôm một bụng tức tối nhưng vẫn làm mặt tươi cười nói: "Phụ hoàng và quân sư nói rất đúng, ai mà không có sai lầm chứ?"

Y thân thiết hướng về quân sư gật đầu, nếu như oán hận có thể giết người, Hắc sa sớm đã chết năm chục lần.

Chúng đại thần ào ào phụ họa: "Đúng a đúng a! Chúng tôi đều nói, là như thế đó".

Hội nghị quay về vấn đề chính cần giải quyết, Ma thần hoàng hỏi: "Chúng ái khanh, ai có kế hay?"

Lão tướng quân Diệp Nhĩ Mã kiến nghị do lão suất lĩnh một chi cơ động đội tập kích hậu phương Gia Nạp quân khu đang không phòng bị, đánh bại người già trẻ em Thát tháp tộc, buộc La Tư phải xuất ra một bộ phận binh lực cứu viện, giảm áp lực lên phòng tuyến, nhưng đề nghị này lập tức bị Hắc sa quân sư phủ quyết: Thát tháp tộc lần này là ôm chí quyết tử mà đến, bọn chúng quyết đoạt Ma thần bảo, e là Diệp Nhĩ Mã có đốt sạch Gia Nạp quân khu thì La Tư cũng chẳng quan tâm.

Lôi Âu công tước lúng ba lúng búng đề nghị do hắn suất lĩnh một ít Cận vệ lữ thuộc Tắc nội á tộc đi tiên phong, toàn quân theo sau, hắn lãnh trách nhiệm đột kích chủ lực Thát tháp tộc, sau đó toàn quân xông lên, một trận quyết định.

Không chờ người khác phản đối, Ma thần hoàng đã lên tiếng trước: "Nếu địch nhân chiếm ưu thế tuyệt đối về binh lực cũng đánh sao?"

Tạp Đốn thân vương co ro trong góc phòng, ao ước bản thân biết phép tàng hình, một tiếng cũng không dám nói.

Thảo luận tiếp tục một tiếng nữa, các trọng thần Tắc nội á tộc vì giải quyết khốn cảnh hiện tại mà đề xuất ra đủ dạng chủ ý, thậm chí hoang đường dị tưởng. Không khí rất căng thẳng, ngôn từ nghiêm khắc sắc bén, nhưng kết luận cơ bản chỉ là: Chỉ dựa vào quân lực hiện tại thì vô pháp át chế đà tiến của Thát tháp tộc, phải điều quân đội bên ngoài về chống đỡ cục thế cho Ma thần bảo.

Trải qua một hồi tính toán và suy luận, Diệp Nhĩ Mã, Lôi Âu, Vân Thiển Tuyết và các trọng thần đều đồng ý quan điểm sau:

Một, muốn ngăn cản thế tiến của Thát tháp tộc cần phải gia tăng cho tiền tuyến từ năm đến mười vạn quân đội.

Hai, muốn đánh lui Thát tháp tộc ra khỏi các địa vực chúng chiếm, binh lực tăng thêm không thể ít hơn hai mươi vạn, trong đó không tính bộ đội hậu cần.

Ba, muốn đánh bại chủ lực Thát tháp tộc nhất định phải gia tăng ba mươi đến bốn mươi vạn binh lực, trong đó không bao gồm bộ đội hậu cần phụ trợ.

Vân Thiển Tuyết mỉm cười nhìn chúng nhân, độc tí tướng quân anh tuấn lên tiếng:

"Ngoài một lực lượng tối thiểu để bảo vệ thánh kinh, hoàng cùng và thần điện, Vũ lâm quân có thể xuất chiến năm vạn người".

Hắc sa tán thán: "Vũ lâm các hạ hiểu rõ đại nghĩa khiến người ta phải khâm phục, nhưng lực lượng bên cạnh bệ hạ không thể đơn bạc được, vì dự phòng vạn nhất, kiến nghị Vũ lâm quân xuất binh ba vạn".

Chúng nhân gật đầu, không có ai dị nghị.

Vũ lâm quân đoàn chịu trách nhiệm trọng yếu bảo vệ Ma thần bảo, cho dù Vân thiển tuyết không xuất một binh một tốt thì cũng chẳng ai dám dị nghị.

"Từ đông tuyến, chúng ta có thể điều tám vạn người của Ôn Khắc Lạp về", Hắc sa nói tiếp.

"Vậy dã nhân man phải làm thế nào?" Diệp Nhĩ Mã hỏi.

"Cái này không cần lo lắng", Ma thần hoàng chen lời: "Trẫm sẽ viết thư cho Ca Đạt Hãn, tạm thời do bọn họ phụ trách phòng tuyến".

Chúng nhân kinh ngạc, Diệp Nhĩ Mã lắp bắp: "Ca ngang tộc chịu giúp chúng ta? Điều này ngược với truyền thống".

"Trẫm chỉ là muốn bọn họ chống lại sự quấy nhiễu của dã nhân man, không yêu cầu Ca ngang tộc xuất binh tham gia nội chiến, điều này không hề ngược lại truyền thống".

"Thế nhưng, bệ hạ, trong chiến tranh hoàng quyền, quyền lực của ngài bị đình chỉ rồi, không thể ra mệnh lệnh cho bộ tộc khác".

"Là hậu duệ của Ma thần hoàng, chống cự sự xâm nhiễu của dã nhân man là nhiệm vụ chung của các bộ tộc. Trẫm chỉ là 'Kiến nghị' với Ca Đạt Hãn, đề tỉnh hắn không nên quên sứ mạng của bản thân".

"Nhưng, nếu như Ca Ngang Tộc không chịu thì sao?"

"Ca Đạt Hãn không phải kẻ ngu, hắn sẽ làm, bằng không sau Thát tháp tộc, Ca ngang tộc sẽ thành bộ tộc thứ hai bị tiêu diệt. Thời tổ phụ trẫm, số lượng bộ tộc bị ông ấy tiêu diệt vượt xa con số hai.

Tính tình của phụ thân trẫm quá tốt, cả một bộ tộc cũng chưa từng diệt, hình như thế đã làm mọi người quên mất danh xưng 'Huyết tộc' của Tắc nội á".

Ma thần hoàng thần sắc vẫn điềm đạm, nhưng sát khí lộ trong lời nói khiến chúng nhân lạnh người.

Sau khi tính toán nhanh, Tạp Đốn đại biểu chúng nhân báo cáo cho Ma thần hoàng: trong một tháng, Tắc nội á có thể tập kết về địa vực Ma thần bảo ước chừng hai mươi sáu vạn quân.

Ma thần hoàng nhíu mày: "Không thể nhiều hơn sao?"

"Hồi bẩm bệ hạ, ngoại trừ bộ đội của Ôn Khắc Lạp tướng quân, binh lực khác đều là điều từ đệ thập nhất quân đoàn của Bùi Mã công tước và đệ thất quân đoàn của Cổ Tư Tháp. Hình thế tại nơi trú đóng của hai quân đoàn vẫn phức tạp, vì ổn định dân tâm, uy nhiếp những kẻ dã tâm, trú binh lực không thể điều đi quá nhiều, bằng không sẽ kích thích phản loạn".

Hắc sa quân sư nói rất khéo léo nhưng chúng nhân đều minh bạch ý tứ của lão.

Đệ thập nhất quân đoàn trú đóng ở Tây gia sơn mạch đến lưu vực Phục la hà, chính là nơi tụ cư của đại bộ tộc Mông tộc, còn đệ thất quân đoàn trú đóng ở Hắc hà lưu vực lại là nơi tụ cư của Á côn tộc.

Hai chủng tộc này đều có thực lực cường đại, cùng Thát tháp tộc xưng là tam đại bộ tộc vương quốc, trước giờ luôn là đối tượng trọng điểm mà Tắc nội á tộc đề phòng. Tắc nội á tộc đặc biệt đem hai quân đoàn cường đại trú đóng ở hai khu vực của hai chủng tộc đó, dụng ý không cần nói cũng đã rõ.

Vân Thiển Tuyết đứng lên, cúi người hành lễ rất phong độ: "Khiến bệ hạ lo lắng thật là sự sỉ nhục của thần tử chúng thân. Xin bệ hạ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!"

"Nhưng chỉ hai mươi sáu vạn bộ đội", Ma thần hoàng trầm ngâm, chậm rãi nói: "Muốn tiêu diệt một đại bộ tộc người đông thế mạnh, cho dù với sự anh dũng thiện chiến của chiến sĩ tộc ta cùng sự chỉ huy xuất sắc của các vị thì nhiệm vụ này vẫn là quá gian khó. Có thể tăng thêm nữa hay không? Thêm một đoàn đội cũng là tăng thêm sức mạnh".

Tạp Đốn thân vương lộ biểu tình khó xử, để có được hai mươi sáu vạn bộ đội, chúng nhân đã vò đầu bức óc mà suy tính, thậm chí các thủ bị đội chừng trăm người ở các trấn nhỏ cũng đã tính đến, hiện tại còn tìm bộ đội ở nơi nào nữa đây?

Hắc sa quân sư chậm rãi nói: "Kì thật, chúng ta còn có một lộ quân đoàn bị các vị bỏ qua, tây nam quân đoàn Lăng Bộ Hư, gần mười vạn chiến sĩ cường hãn, tuyệt đại bộ phận đều là chiến sĩ Tắc nội á tộc, phương diện trung thành tuyệt không có vấn đề".

Chúng nhân thất kinh không nói nên lời, Ma thần hoàng nhướng mày: "Ý của quân sư là lệnh cho tây nam quân đoàn hồi quốc trấn áp bạo loạn Thát tháp tộc?"

"Đúng thế, bệ hạ, hơn nữa vị trí của Lăng Bộ Hư cực tốt, xuất phát từ Viễn Đông, trong bốn tuần có thể đạp bằng hậu phương Gia Nạp địa khu đang không có quân trấn thủ của La Tư, hội hợp giáp kích cùng quân ta, Thát tháp tộc sẽ nhanh chóng tan rã".

"Vậy Viễn Đông phải làm thế nào? Hơn nữa tây nam quân đoàn còn có nhiệm vụ phòng ngự đối với nhân loại".

"Bệ hạ, thất lễ rồi, nhưng ngài cho rằng chỉ dựa vào tây nam quân đoàn có thể hoàn thành nhiệm vụ bình định Viễn Đông sao?"



Ma thần hoàng lắc đầu: "Lăng Bộ Hư nếu như có thể giải quyết, chúng ta đã bất tất phái tên khốn La Tư đến đó!"

"Lăng Bộ Hư đã không có năng lực thu phục Viễn Đông, chúng ta cũng chẳng có dư binh lực tăng viện cho y, vậy tây nam quân đoàn ở Viễn Đông cũng chẳng còn ý nghĩa, chi bằng điều bọn họ về trấn áp Thát tháp tộc. Đây là thiển kiến của thần, thỉnh bệ hạ chỉ bảo".

Luận điểm của Hắc sa rất chặt chẽ, mọi người đều im lặng cúi đầu suy nghĩ.

Vân Thiển Tuyết hỏi: "Quân sư đại nhân, tây nam quân đoàn đang ở Phục danh khắc hành tỉnh, là hành tỉnh cuối cùng của tây bộ, Lăng Bộ Hư tướng quân nếu muốn thần tốc hành quân về vương quốc thì nhất định phải đi qua bảy hành tỉnh thuộc quyền kiểm soát của phản quân, nếu bị phản quân tấn công, đêm ngày huyết chiến, đại quân khi về đến vương quốc e là chỉ còn có vài ngàn bộ đội!"

"Điểm này ta đồng ý với cách nhìn của Vũ lâm các hạ. Người Viễn Đông vừa đánh thắng trận, hiện đang chiếm ưu thế, nếu muốn bọn họ nhường đường, chúng ta e là phải đưa ra nhượng bộ".

Nghe được hai từ "Nhượng bộ", mọi người đều ngây ngốc.

Quân đội vương quốc tung hoành đại lục không có đối thủ, mà loạn dân Viễn Đông trong mắt Tắc nội á hoàng tộc chẳng qua là một đám người hổ lốn chưa được khai hóa mà thôi, muốn hoàng kim tộc lịch sử lâu đời, đại danh vang dội đi "Nhượng bộ" bọn chúng, tư vị ấy thật là khiến người ta khó chấp nhận.

"Nhượng bộ như thế nào?" Diệp Nhĩ Mã tướng quân hoài nghi hỏi.

"E là phải bao quát rất nhiều phương diện. Rất có khả năng, người Viễn Đông sẽ yêu cầu chúng ta về vấn đề chính quyền, về quyền tự trị và địa vị của các hành tỉnh Viễn Đông đối với vương quốc, còn sẽ có yêu cầu về kinh tế, bọn chúng có thể sẽ muốn độc lập".

"Sao cũng không được!" Diệp Nhĩ Mã công tước phẫn nộ gào lên: "Viễn Đông có được từ đâu, là từ sự hi sinh của mười mấy vạn tướng sĩ vương quốc. Vì bình định phản loạn, lại có mười mấy vạn tướng sĩ hi sinh. Hai mươi ba hành tỉnh Viễn Đông, mỗi tấc đấc đều thấm máu của sĩ binh chúng ta, buông bỏ như thế, chúng ta làm sao đối mặt với tướng sĩ? Quân sư, nếu để Viễn Đông độc lập, ông chính là bán nước!"

Lão tướng quân gào như chuông vỡ, lông trắng toàn thân dựng lên, biểu hiện vô cùng khí thế.

Lão không có tài hoa kiệt xuất, sở dĩ được Ma thần hoàng giao cho vị trí thống soái quân đoàn là bởi vì luôn trung thành với Ma thần hoàng và bộ tộc, đồng thời kinh nghiệm chiến tranh phong phú.

Tuy tuổi thọ của người ma tộc chừng gần trăm, nhưng thiên tính ma tộc thích đánh nhau, giữa vương quốc và nước khác, giữa các bộ tộc, thậm chí trong nội bộ của bộ tộc cũng xảy ra đánh nhau liên miên, rất ít nam tử ma tộc sống quá năm mươi, mà Diệp Nhĩ Mã lại đã tám mươi ba rồi.

Thân là chiến sĩ, lão đã sống qua nhiều thời đại kinh khủng, chứng kiến nhiều trận chiến thảm tuyệt nhân hoàn, bản thân chính là một kì tích khó tưởng. Trong Tắc nội á tộc, đặc biệt là trong đám quân quan cấp thấp, vị lão tướng quân này có uy vọng rất cao, là nhân vật thái sơn bắc đẩu của quân đội, lão vô cùng căm ghét hành động gây tổn hại đến lợi ích quân đội, nghe lão dùng từ "Bán nước" với Hắc sa, chúng nhân đều không lấy làm ngạc nhiên.

"Lão tướng quân quá lời rồi". Hắc sa nhẹ nhàng nói, cho dù bị chỉ trích nghiêm trọng như thế cũng không khiến Hắc sa thay đổi thái độ: "Tạm thời triệt hồi quân đoàn Lăng Bộ Hư không phải là buông bỏ Viễn Đông, đợi sau khi chúng ta thu thập xong Thát tháp tộc, chuyện thu phục lại Viễn Đông dễ dàng như nhấc tay thôi".

Tiếp đó, lão đề cao thanh lượng: "Cho dù có phải lùi một vạn bước, chúng ta cũng không thể không bỏ Viễn Đông. Lão tướng quân, Viễn Đông man hoang trọng yếu hay là sinh tử tồn vong của tộc ta trọng yếu?"

Hắc Sa quân sư nói năng sắc bén, rất khó phản bác. Diệp Nhĩ Mã giận dữ lúng búng nhưng không nói được, tức giận hầm hừ.

Tạp Lan hoàng tử phản đối gay gắt: "Không có một bộ tộc vương quốc nào chịu để cho Viễn Đông độc lập. Mấy lão ô quy đó chẳng ai nguyện ý đi Viễn Đông đánh trận, nhưng nếu như chúng ta đồng ý Viễn Đông độc lập, sáng mai nửa vương quốc sẽ ném đá vào đầu chúng ta!"

Hắc Sa quân sư gật đầu đồng ý: "Hoàng tử nói rất đúng, chúng ta dù dưới tình huống nào cũng không thể đồng ý Viễn Đông độc lập".

"Vậy quân sư nói nhượng bộ là sao?"

"Viễn Đông độc lập là tuyệt không có khả năng, nhưng nếu như chỉ là bổ nhiệm một tân tổng đốc thì không thành vấn đề. Nếu chúng ta bổ nhiệm thủ lĩnh phản quân Viễn Đông làm tổng đốc, để hắn cai trị Viễn Đông, chiến loạn Viễn Đông tự nhiên kết thúc".

"Quân sư là muốn chiêu an?" Tạp Lan trong mắt sung mãn hoài nghi: "Phản nghịch nhất định phải giết, vương quốc chưa có tiền lệ chiêu an. Nếu như tộc ta khoan thứ cho nghịch tặc, uy tín của tộc ta sẽ không còn".

"Phản tặc Viễn Đông đầu hàng vương quốc, Viễn Đông vẫn như cũ là quốc thổ, đặc biệt chúng ta có thể triệt hồi đại quân, sự tình sẽ thuận lý thành chương, uy tín của tộc ta chẳng có tổn hại gì".

"Vô luận trên danh nghĩa nói nghe hay thế nào, chúng ta không thể đánh bại phản quân trên chiến trường vẫn là sự thật".

"Thắng lợi không nhất định là phải giành chiến thắng trên sa trường, có lúc đàm phán còn lợi hại hơn cả cung tiễn".

"Không có tây nam đại doanh, ai sẽ trấn thủ tây nam biên cảnh cho vương quốc, nếu nhân loại thừa cơ vương quốc nội loạn mà tấn công lén, vậy phải làm sao?"

"Hoàn toàn không cần lo lắng chuyện này. Bởi vì Tử Xuyên gia chèn ép Viễn Đông đã rất nhiều năm, người Viễn Đông còn đề phòng bọn họ gấp bội so với chúng ta. Vì bảo vệ lợi ích của mình, người Viễn Đông tuyệt không cho phép nhân loại chiếm đất đai của họ. Đó là chúng ta không nói, bọn chúng cũng không thể có đại quân đóng ở cứ điểm Ngõa Luân".

Tạp Lan hoàng tử đảo đảo mắt, không tranh luận tiếp, với khả năng của y khó mà chiếm ưu thế trước Hắc Sa lão luyện.

"Bệ hạ," Hắc Sa quay sang Ma thần hoàng: "Đã tám mươi năm từ chiến tranh hoàng quyền lần trước, phản loạn La Tư cố nhiên là có dã tâm, nhưng còn có một nguyên nhân trọng yếu, trải qua tám mươi năm nghỉ ngơi, các bộ tộc thương vong thảm trọng trong chiến tranh hoàng quyền lần trước đều đã khôi phục nguyên khí, bọn họ đang xoắn tay rình mò ở bên!

"Vấn đề nghiêm trọng nhất chúng ta phải đối mặt không phải là uy hiếp từ Thát tháp tộc. Từ ảnh hưởng cuộc phản loạn của Thát tháp tộc, hình thế tương lai sẽ biến huyễn khó lường. Hai ngày trước, Á Ca Mễ của Á côn tộc và Mông hãn của Mông tộc đã lén lút gặp mặt ở Á tốc hải. Giữa các thủ lĩnh gặp nhau không hề vi phạm pháp lệnh của vương quốc, chúng ta cũng chẳng cách nào biết được nội dung đàm thoại của bọn chúng, nhưng đây là thời kì lạ thường, mọi hành động đều khiến người ta sinh nghi. Tiếp theo sẽ là chuyện gì xảy ra, các bộ tộc đều có tâm khác, khó mà nói trước được.

"Điều Lăng Bộ Hư về, khả năng xấu nhất là mất Viễn Đông, vậy không sao, Viễn Đông vốn không phải của chúng ta. Nhưng chúng ta đã mất quân đoàn Lỗ Đế, nếu lại mất quân đoàn Lăng Bộ Hư, bộ đội tinh duệ của tộc ta nếu như bị tổn thương lớn trong cuộc chiến với Thát tháp tộc, vậy thì chúng ta đại họa lâm đầu, sẽ có bộ tộc thứ nhất, bộ tộc thứ hai, thứ ba đến khiêu chiến chúng ta, chúng ta sẽ rơi vào con đường diệt vong!

"Ở thời kì phi thường, phải dựa vào quân đội ở bên mình, bảo trì thực lực bổn tộc ứng đối bất trắc, đây là sự tình vô cùng cần thiết. Chiến huống tuyệt không thể kéo dài, cần phải tốc chiến tốc thắng, như thế mới có thể uy nhiếp các bộ tộc rình rập. Thỉnh bệ hạ cho chỉ thị!"

Không có ai lên tiếng, Hắc Sa quân sư miêu tả tình cảnh tương lai khiến chúng nhân kinh tâm, ai cũng biết, đây tuyệt không phải là nói chuyện giật gân, Diệp tắc hoàng triều cường đại tám mươi năm trước chính là liên tiếp bị khiêu chiến mà bại vong.

Tạp Đốn thân vương là người đầu tiên giơ tay: "Tôi tán thành quân sư".

Lôi Âu công tước cũng giơ tay: "Tôi nghe quân sư nói rất có đạo lý. Trong một đàn sói, chỉ cần một con bị thương, đám còn lại sẽ như ong bu lại ăn thịt nó!"

Tiếp đó, Vân Thiển Tuyết và các tướng lĩnh cũng ào ào lên tiếng đồng ý, cả Diệp Nhĩ Mã, Tạp Lan vừa phản đối cũng miễn cưỡng giơ tay.

Ma thần hoàng nhìn Hắc Sa: "Quân sư, ngươi cho rằng phải điều động quân đoàn Lăng Bộ Hư sao?"

"Không, nếu như để chiến thắng Thát tháp tộc, binh lực trước mặt cũng khá đủ. Nhưng nếu như muốn tốc chiến tốc quyết, vi thần cho rằng binh lực của Lăng Bộ Hư là không thể thiếu".

Lão tướng quân Diệp Nhĩ Mã quỳ xuống nói: "Bọn thần vô năng khiến bệ hạ nhọc lòng, nhưng xin bệ hạ yên tâm, chỉ đợi diệt xong Thát tháp tộc, vi thần nguyện lĩnh đại quân tây chinh, nghiền nát phản quân!"

Sau Diệp Nhĩ Mã, chúng thần đồng loạt quỳ thỉnh tội.

Ma thần hoàng không đề ý, xua tay nói: "Đứng hết lên đi! Đây không phải là sai lầm của chúng khanh".

Lão nhắm hờ mắt, ngón tay cái nhịp nhịp lên mặt bàn.

Không khí trong phòng chợt trầm mặc, không có ai dám quấy nhiễu suy nghĩ của Ma thần hoàng.

Qua một hồi lâu, khi Ma thần hoàng mở mắt, lão đã hạ quyết tâm, nói rất rõ ràng: "Hạ chỉ đi! Lập tức gọi Lăng Bộ Hư hồi quốc, đồng thời phái người đi tiếp xúc với phản quân Viễn Đông".

"Viễn Đông quân dân nghe chỉ: Các ngươi bị bức làm loạn, hành động đó là vì phản đối Lỗ Đế bạo ngược, nguyên nhân Thần hoàng đã hiểu. Lỗ Đế hiện đã bị cắt chức điều tra, Thần hoàng rộng lượng, nghĩ các ngươi u mê lầm đường nên cho cơ hội các ngươi trở lại làm thần dân của vương quốc. Hạn các ngươi trong ba ngày phải buông vũ khí đầu hàng. Đây là cơ hội cuối cùng, hy vọng các ngươi trân trọng. Khâm thử!"

Viết xong chữ cuối cùng, Ma thần hoàng hạ bút, nói với Hắc Sa: "Không thích hợp đề cập đến thủ lĩnh phản quân nhận mệnh trong chỉ ý".

"Thần hoàng thánh minh", Hắc Sa gật đầu: "Chuyện này xác thật quá vi diệu, không thể viết ra bằng chữ, phải do sứ giả giao thiệp nói lại".

Hai người đều không muốn nói sâu vấn đề này, Hắc Sa lập tức đổi đề tài: "Bệ hạ, Viễn Đông đã là phe chiến bại, chiếu theo quán lệ đầu hàng, bọn họ cần phải giao nạp bồi thường chiến tranh, không biết bệ hạ tính toán bao nhiêu?"

Ma thần hoàng bật cười: "Bồi thường chiến tranh? Bọn chúng thật đánh thua sao? Quân sư, trẫm chỉ cầu bọn chúng đừng đòi tiền mãi lộ của Lăng Bộ Hư là tốt rồi!"

"Bệ hạ, chúng ta vô luận thế nào cũng phải thu tiền bồi thường, dù là để tượng trưng cũng tốt. Nhận bồi thường chiến tranh là để chứng minh chúng ta là người chiến thắng, ai cũng không thể bàn tán".

"Đã như thế, vậy định một trăm vạn lượng bạc đi!"

Vân Thiển Tuyết hỏi: "Nếu như Viễn Đông không chịu đền tiền thì sao?"

"Vũ lâm các hạ suy xét chu đáo. Tài chính của Viễn Đông phản quân đích xác không có nhiều, muốn bọn chúng bỏ ra một số tiền lớn, vi thần lo..."

"Bỏ đi, quân sư". Ma thần hoàng không kiên nhẫn mấy cái chi tiết rườm rà này: "Nếu bọn chúng không có tiền, vậy chúng ta cho chúng mượn, miễn sao nghi thức đầu hàng được công khai đúng chuẩn là được".

"Vâng. Còn nữa, nghe nói trong chiến dịch Khoa Nhĩ Ni, rất nhiều quan binh Tắc nội á trở thành tù binh của Viễn Đông phản quân, có đến vài vạn người".

"Mang bọn chúng trở về, dùng tiền trong quốc khố để đổi! Tộc ta đang lúc cần người, nhưng chuyện này nhất định phải bảo mật".

"Vi thần hiểu, tuyệt không để lộ ra ngoài".

Bọn họ vừa quay lại khách sảnh thì một quân quan cao lớn bước nhanh đến nghênh đón: "Tư Đặc Lâm đại nhân, Quân vụ bộ có thông báo khẩn cấp, từ Ngõa Luân phái tín sứ khẩn cấp!"

Hai năm trước ma tộc đại quân thế như triều dâng ào ào ùa đến, cứ điểm Ngõa Luân là tường chắn cuối cùng ngăn chặn bọn chúng, là tiêu điểm được cả nhân loại dõi theo, đến hôm nay nó lại là tuyến phòng ngự tiếp xúc với ma tộc, một trọng địa quan hệ thiết yếu đến mệnh vận gia tộc, nhất cử nhất động của nó cũng khiến tim của toàn nhân loại phải hồi hộp.

Tức thì, ánh mắt của mọi người đều bị hấp dẫn đến đó, toàn trường yên tĩnh.

Dưới sự chăm chú của chúng nhân, Tư Đặc Lâm bước nhanh tới, nhẹ nhàng nhận thư trong tay quân quan đó.

Y vừa nhìn qua, thần tình đại biến.

"Trữ tiểu thư, xin lỗi, tôi phải cáo từ liền, có tình huống khẩn cấp, tôi phải lập tức cầu kiến tổng trưởng".

"Tôi đi cùng với huynh". Tử Xuyên Trữ không hề do dự lên tiếng, Tư Đặc Lâm lúc này mới nhớ Tử Xuyên Trữ đang là trợ lý tổng trưởng.

Tử Xuyên Trữ chuyển thân giải thích với đám khách mời mấy câu, khoác thêm áo vội vã đuổi theo Tư Đặc Lâm.

Hai người lên xe ngựa của Tư Đặc Lâm, còn chưa ngồi yên ổn Tử Xuyên Trữ đã hỏi: "Ngõa Luân xảy ra chuyện gì? Ma tộc bắt đầu tấn công sao?"

"Ngược lại", Tư Đặc Lâm nhìn sang hàng cây vun vút bên đường: "Lâm Băng báo cáo, mặt đông cứ điểm Ngõa Luân xuất hiện đại quân Viễn Đông, bọn họ hình thành vòng vây đối với cứ điểm".

Tử Xuyên Trữ hô hấp khó khăn, lẩm nhẩm: "A Tú! Huynh điên rồi sao?"

* * *

Ngày mười một tháng chín năm bảy tám hai, dưới sự thống suất của Quang minh vương, ba mươi vạn đại quân Viễn Đông huy sư tây hạ, đột nhiên bao vây cứ điểm Ngõa Luân.

Nguy cơ khói lửa tái hiện Viễn Đông, Đế đô chấn kinh.

Nhìn xe ngựa vội vã rời khỏi trang viên, Tử Xuyên Tú áp chế sự xung động muốn đuổi theo bộc lộ thân phận, gã nhanh chóng xoay người, trong trang viên sau lưng vẳng ra tiếng nhạc, tâm cảnh của gã lại đang hoàn toàn đối nghịch với âm nhạc vui vẻ đó, gã đã bước trên con đường không thể quay đầu.

Còn chưa đi được mấy bước, gã đột ngột dừng lại, dưới đèn đường, trong bóng cây đỏ âm u, một thân ảnh cao gầy đang lặng yên đứng đó.

Đế Lâm trầm tĩnh nhìn gã, mục quang sáng như nước, lá hồng diệp bay bay bên người hắn tạo nên một mỹ cảnh như thi như họa.

Tử Xuyên Tú ngừng chân, cảm giác lúng túng, gã không ngờ đụng phải Đế Lâm ở đây, chưa hề chuẩn bị tư tưởng.

Đế Lâm chậm rãi bước tới: "Hoan nghênh ngươi trở về, Tú Xuyên đại nhân".

Trong nhất thời, Tử Xuyên Tú buông lỏng tâm tình, mỉm cười: "Huynh cố ý đợi tôi ở đây, hay là vừa khéo gặp phải?"

"Nếu như ta nói vừa khéo, ngươi sẽ tin sao? Phải biết, đối với hạng phản quốc tội ác to lớn như ngươi, nhãn tình chính nghĩa lúc nào cũng theo dõi".

Tử Xuyên Tú cười nói: "Tôi thì không biết tình báo của kiểm sát thính đã đổi tên thành 'Chính nghĩa nhãn tình'".

Đế Lâm cười lớn, đột nhiên thu lại tiếu dung: "Huynh đệ, ngươi đi thế cờ quá nguy hiểm".

"Tôi không thể không làm vậy". Tử Xuyên Tú nhìn bầu trời trong sáng: "Nếu như không biểu hiện thực lực, không ai để ý đến chuyện của tôi. Bọn họ căn bản không cho tôi có cơ hội biện minh thì đã giết tôi tức khắc. Nhưng hiện tại mấy chục vạn đại quân đang áp sát cứ điểm Ngõa Luân,. Tổng trưởng dù muốn giết tôi cũng phải suy đi tính lại.

"Vậy lần này ngươi về có chuyện gì không?"



Tử Xuyên Tú mỉm cười: "May không nhục mệnh, quân ta đã thu phục toàn lãnh thổ Viễn Đông". Trong khẩu khí của gã biểu lộ sự tự tin vô cùng.

Đế Lâm trừng mắt, phảng phất như không nhận ra Tử Xuyên Tú, mãi một lúc sau mới nói: "Ta biết ngươi sẽ thành công, nhưng chưa từng nghĩ nhanh đến như thế. Từ lần trước đến lúc này chỉ mới hơn nửa năm. Chúc mừng ngươi!"

Tử Xuyên Tú cười cười, lòng nghĩ ta còn chưa kể huynh nghe xém chút nữa Viễn Đông đã bị ma tộc binh đập cho tan nát.

"Ngươi tính tiếp theo làm gì?"

"Là một chiến sĩ trung thành kiên định với gia tộc, bước tiếp theo của tôi dĩ nhiên là đem Viễn Đông sáp nhập lại với gia tộc, hy vọng tổng trưởng đại nhân từ hòa có thể đại lượng tiếp nhận đám người lạc đường tìm về chúng tôi".

Đế Lâm cười lớn, cười đến đau cả bụng, hắn đứng thẳng lên: "Chớ có nói chuyện hài, ngươi hiện là vương hầu Viễn Đông, là bá chủ nắm binh quyền một cõi, là quốc vương khai quốc của Viễn Đông. Có câu 'Thà làm đầu gà hơn làm đuôi trâu', tổng trưởng năm xưa hạ lệnh truy sát lấy đầu của ngươi, ngươi mắc gì phải quy thuận lão? Nếu như ngươi cố niệm cựu tình của ta và Tư Đặc Lâm thì ký kết một hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau, vậy là may mắn cho lão rồi".

Tử Xuyên Tú cười ngượng ngùng, nghĩ thầm: quân vương của Viễn Đông? E rằng ta là quân vương đầu tiên, mà cũng là quân vương đoản mệnh nhất của Viễn Đông.

* * *

Sau khi có Tây nam quân đoàn về nước tham chiến, chiến cục ở ma tộc vương quốc lập tức chuyển biến, mỗi ngày đều có tín sứ qua lại giữa Viễn Đông và Gia Nạp, vô số sứ giả Thát tháp tộc tìm đến Quang minh vương, thúc dục Viễn Đông xuất binh hỗ trợ bọn chúng.

Vị công tước Thát tháp tộc dĩ nhiên không thể nói thẳng: chúng tôi sắp tiêu rồi, mau đến cứu mạng a! Lão chỉ dùng khẩu khí dụ dỗ Tử Xuyên Tú: "Quân ta chỉ cách ma thần bảo một trăm dặm, thắng lợi đã trong tầm tay. Quang minh vương, xuất binh giúp ta, trẫm sẽ phong ngươi là Viễn Đông hầu, nhận ngươi làm con nuôi!"

Tử Xuyên Tú đọc thư mắng thầm: tên này đúng là không có sáng tạo, Viễn Đông hầu thì ma thần hoàng sớm đã phong cho ta rồi, cái vị tự nhận là "Trẫm" này thật là không có đầu óc mà!

Cứ vậy, thư tín liên tục được chuyển đến, từ nhận làm "Con nuôi" sang đến "Kết nghĩa kim lan", "Kết làm huynh đệ đồng sinh đồng tử", "Cộng hưởng giang sơn", cuối cùng là "Nếu điện hạ không hiềm, tại hạ nguyện làm con nuôi của ngài, cẩn chúc phụ hoàng vạn tuế!"

Mà ngoài nội dung, hình thức tín thư càng tố cáo hiện thực khốn quẫn của Thát tháp tộc, mới đầu là da dê, rồi đến giấy, cuối cùng là dùng đến cả vỏ cây, chữ viết xiêu vẹo hệt như phải ngồi trên ngựa để viết.

Tử Xuyên Tú cảm nhận được lo lắng và sợ hãi của La Tư, đương nhiên không phải gã lo cho tiểu mệnh của La Tư mà lo cho Viễn Đông vì từng phản bội tín nghĩa chém cho ma tộc một nhát, dạng sỉ nhục này ma tộc vương quốc khó mà bỏ qua. Khi nội chiến ma tộc vương quốc kết thúc, ma tộc quân cường hãn nhất định sẽ chĩa mũi đao tiến về Viễn Đông.

Viễn Đông chỉ còn đường tử chiến, không có đầu hàng, không có thỏa hiệp, một khi quân đội chiến bại, ma tộc sẽ thực hiện chính sách đồ sát, biến Viễn Đông thành đất chết, biển máu, núi thây là cảnh tượng liên tục xuất hiện trong đầu gã gần đây, gã gần như chưa từng ngủ được ngon giấc.

Vì chuẩn bị nghênh tiếp chiến tranh sắp đến, thống soái bộ Viễn Đông không tiếc thứ gì, nhanh chóng mở rộng quân đội, cả thiếu niên bán thú nhân mười sáu, mười bảy tuổi cũng bị gọi quân.

Tử Xuyên Tú cười lạnh, nói: "Vùng vẫy trước khi chết".

Đám tướng quân của thống soái bộ mặt mày nhăn nhó, bị mắng mà không thể phản ứng.

Hiện tại, hy vọng duy nhất của Tử Xuyên Tú là Tử Xuyên gia có thể cung cấp sự bảo hộ cho Viễn Đông.

Tử Xuyên gia ra mặt thu hồi Viễn Đông, ma tộc chắc sẽ cố kỵ, chỉ là, mấy lời này không thể nói với Đế Lâm.

Ánh trăng mượt mà, khi xe ngựa chở Đế Lâm và Tử Xuyên Tú tiến vào đại nhai trung ương thì từ xa nhìn thấy Tư Đặc Lâm và La Minh Hải bước khỏi tổng trưởng phủ, hai người bọn họ đứng ở cổng tổng trưởng phủ nói chuyện rất căng thẳng, hai tay liên tục múa may.

Đế Lâm nhìn Tử Xuyên Tú, Tử Xuyên Tú lắc đầu, Đế Lâm nhỏ giọng kêu xa phu: "Ngừng xe".

Xe ngựa im lìm ngừng ở ven đường, núp mình dưới bóng ngô đồng u ám.

Đế Lâm cười nói: "A Tú ngươi đột nhiên chơi một cú lớn như thế, đêm nay Thống lĩnh xứ sẽ có rất nhiều người không ngủ được à!"

Tử Xuyên Tú không có lên tiếng, gã nhìn xa xa, tay mân mê cằm.

Nhìn từ mặt bên, đèn đường hắt ánh sáng lên mặt gã, gương mặt anh tuấn kiên nghị như đá hoa cương, phảng phất còn có một nét tàn khốc lộ ra.

Đế Lâm trầm tư, lần này từ Viễn Đông trở về, trên người Tử Xuyên Tú toát ra khí chất gây cho hắn cảm giác rất phức tạp. Nó có vài phần kiên nghị cứng cỏi của Tư Đặc Lâm, lại có vài phần quyết đoán vô tình của hắn, người thiếu niên ưu hòa mà quyết đoán trước đây đã bị cơn lốc chiến tranh đẫm máu luyện thành tâm lãnh như thiết.

Nhìn cặp mắt lãnh tĩnh của Tử Xuyên Tú, hắn cũng không biết bản thân nên vui hay buồn.

Mấy phút trôi qua, trận thảo luận ngắn trước cửa tổng trưởng phủ kết thúc, hai đại nhân vật dưới sự hộ vệ của đám vệ sĩ chia nhau lên xe ngựa của mình.

Khi xe của Tư Đặc Lâm chạy qua, Đế Lâm từ trong ngựa thò đầu ra gọi: "Tư Đặc Lâm, ngừng một chút!"

Xe ngựa ngừng lại, Tư Đặc Lâm thấy là Đế Lâm thì nhanh chân xuống xe, đến gần hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Đế Lâm cũng xuống ngựa vẫy y đến gần hơn, nhỏ giọng thì thào bên tai y một lúc, sau đó hai người cáo biệt, Tư Đặc Lâm lên xe tiếp tục đi.

Đưa mắt nhìn xe ngựa Tư Đặc Lâm chạy đến cuối đường, Đế Lâm lại lên xe của hắn.

"Tư lão nhị tiết lộ, Lâm Băng các hạ báo cáo có số lượng rất lớn Viễn Đông bộ đội xuất hiện ở mặt đông cứ điểm Ngõa Luân, bà ta lo đó là dấu hiệu ma tộc chuẩn bị tấn công mạnh, khẩn cấp cầu viện Thống lĩnh xứ".

"Tổng trưởng và Thống lĩnh xứ trả lời bà ta thế nào?"

"Đêm nay cơ bản đã có quyết định, trú quân đóng trên ba hành tỉnh xung quanh cứ điểm Ngõa Luân sẽ thuộc quyền chỉ huy của Ngõa Luân. Ngoài ra, điều sư đoàn cận vệ hai mốt, sư đoàn cận vệ hai ba, sư đoàn cận vệ bảy mốt từ Đế đô gấp rút tiến đến cứ điểm Ngõa Luân".

Tử Xuyên Tú gật gật đầu, trong lòng đã có tính toán, ba sư đoàn đều là quân chủ lực của gia tộc, đặc biệt là sư đoàn bảy mốt thuộc Trung ương quân, đây là sư đoàn đã từng tham chiến ở Viễn Đông, có chiến công hiển hách ở Mạt Y thành, là chủ lực trong chủ lực. Ba nhánh quân này tuy binh lực không đến mấy vạn, nhưng là ba mũi thương bén và cứng nhất trong quân đội. Điều đến Viễn Đông ba sư đoàn này, cho thấy Tử Xuyên Tham Tinh rất coi trọng nguy cơ ở Viễn Đông lần này.

Tử Xuyên Tú sắp tiến hành đàm phán với Tử Xuyên Tham Tinh, dĩ nhiên có tính toán từ động thái đó của Tử Xuyên gia.

"Tư Đặc Lâm còn nói gì không?"

"Tâm tình của y đang rất kích động". Đế Lâm hắng giọng bắt chước ngữ khí của Tư Đặc Lâm: "Bên phía A Tú đã có chuyện? Viễn Đông quân không biết vì sao lại có hành động với Ngõa Luân? Hắn vô duyên vô cớ điều quân đội đến cứ điểm, phong tỏa giao thông giữa Viễn Đông và nội địa gia tộc, chẳng biết rốt cuộc hắn muốn gì? Cố ý gây hấn, hắn biết sẽ gây ra hậu quả gì hay không?"

Tử Xuyên Tú im lặng nhìn ngoài ra song cửa, cho dù bản thân không hổ thẹn, nhưng vẫn có chút cảm giác hổ thẹn, phảng phất như bản thân đang lừa gạt hai vị huynh trưởng của mình, nhưng vì sinh tồn của Viễn Đông, bản thân cần phải làm thế.

"Huynh có nói với huynh ấy tôi đang ở trên xe không?"

"Ta không có cho y biết".

Tử Xuyên Tú nhìn Đế Lâm, đột nhiên minh bạch dụng ý của hắn: Tuy Tư Đặc Lâm và Đế Lâm đều là người có quyền cao, nhưng Tử Xuyên Tú không phải là người thường, gã đang bị chụp lên người tội phản quốc. Tư Đặc Lâm và Đế Lâm nếu dẫn gã đi, há chẳng phải tự nhận bản thân cấu kết với gã? Tội danh này với quyền thế của Tư Đặc Lâm và Đế Lâm cũng khó mà gánh nổi, Đế Lâm không muốn để Tư Đặc Lâm dính vào sự nguy hiểm này.

Vì bản thân gã, Đế Lâm đã chấp nhận mạo hiểm rất lớn. Tử Xuyên Tú cảm kích nhìn hắn, trong đầu có thiên ngôn vạn ngữ nhưng khóe miệng rung rung một hồi vẫn không biết nói thế nào.

Gã nói khẽ: "Đêm nay quá nguy hiểm".

Đế Lâm lắc đầu: "Đêm nay là thích hợp nhất. Qua đêm nay, sáng sớm bộ đội sẽ bắt đầu hành quân đến Ngõa Luân, đại quân mà động thì phí tổn rất lớn, lúc đó rất khó thu xếp".

Phảng phất đoán được Tử Xuyên Tú đang nghĩ gì, Đế Lâm nói nhỏ: "A Tú, không cần lo lắng, sẽ có biện pháp". Trên gương mặt lãnh khốc xuất hiện nụ cười, Tử Xuyên Tú nhìn thấy bất chợt có cảm giác ấm áp.

Nửa đêm, Đế Lâm dẫn mấy hiến binh ngồi xe đến cổng tổng trưởng phủ. Vừa dẫn Tử Xuyên Tú xuống xe thì kinh động đến cấm vệ quân chạy đến: "Tổng giám sát trưởng đại nhân, đang đêm có chuyện gì vậy?"

Đế Lâm mặc kệ bọn chúng, căn dặn đám hiến binh: "Đây là yếu phạm mà tổng trưởng muốn bắt, các ngươi phải canh giữ cẩn thận. Không có lệnh của ta, ai cũng không được đến gần. Có gì sai sót, coi chừng cái đầu của các ngươi!"

"Vâng!" Đám hiến binh đồng thanh đáp.

Đế Lâm gật đầu, chuyển thân nói với cấm vệ quân quan: "Bẩm báo tổng trưởng, Giám sát thính Đế Lâm có chuyện cầu kiến! Yếu phạm tổng trưởng cần đã tự thú với Giám sát thính, chúng tôi mang hắn đến để tổng trưởng đích thân thẩm vấn".

Tên quân quan đó khổ sở nói: "Tổng giám sát trưởng đại nhân, ngài là người quyền cao, nhưng hiện tại thật quá trễ rồi, tổng trưởng đã ngủ rồi, ngài để sáng mai đến được không?"

"Không được". Đế Lâm lạnh lùng đáp.

Cấm vệ quân quan sắc mặt khó coi, cả Tử Xuyên Tú cũng thấy tội nghiệp cho y, gã lên tiếng giúp: "Vị huynh đệ này, ngươi cứ bẩm báo với tổng trưởng chuyện có quan hệ đến quân tình khẩn cấp ở Viễn Đông, điện hạ sẽ không trách ngươi".

Tên quân quan đó trợn mắt, người kia bị hiến binh giám sát nghiêm mật, chắc là yếu phạm mà Đế Lâm đại nhân nói đến, thế nhưng lại dám chen lời của Đế Lâm, y cảm thấy rất kỳ lạ.

Y hàm hồ đáp: "Được!" một tiếng, chuyển thân bước nhanh đi.

Đế Lâm nhìn Tử Xuyên Tú, cả hai đều im lặng.

Đêm khuya cuối thu, sắc trăng nhàn nhạt, dưới ánh trăng mờ ảo, viện tử tổng trưởng phủ rộng lớn u tĩnh lạnh lẽo, các hiến binh sắc mặt không chút biểu tình, thần sắc phảng phất có chút đáng sợ, có vài cấm vệ binh biết điều đứng cách xa xa nhỏ giọng đàm luận.

Qua một lúc lâu, tên quân quan đó gấp gáp quay lại: "Đế Lâm đại nhân, tổng trưởng điện hạ mời!"

Đế Lâm chỉnh lại y phục, đưa mắt nhìn Tử Xuyên Tú, sau đó sải bước tiến vào hành lang âm u trong đêm tối.

Nhìn theo thân ảnh cao cao của Đế Lâm biến mất chỗ góc ngoặt hành lang, Tử Xuyên Tú ngớ ngẩn xuất thần.

Chiếu theo lý, cuộc hội đàm sắp diễn ra quan hệ đến sinh tử của chính gã, nhưng gã lại không hề có cảm giác khẩn trương và sợ hãi, ngẩng đầu nhìn lên vầng trăng trắng bạc đến xuất thần, tâm thần bỗng nhiên bình tĩnh đến lạ kì, dự cảm cho gã biết, mọi chuyện đều sẽ tiến hành thuận lợi.

Tử Xuyên Tú đem hai mươi ba hành tỉnh Viễn Đông dâng cho gia tộc, lãnh thổ gia tộc lại lần nữa trọn vẹn, không có bất kì một vị tổng trưởng nào lại từ chối món quà lớn như thế.

Tử Xuyên Tham Tinh là dạng người thực tế, cho dù gã có thập ác bất xá, tộc ác ngút trời, lão cũng sẽ tìm mọi cách để bảo hộ cho gã.

Ưng kì hắc sắc bay phần phật trên không trung tổng trưởng phủ, nhìn thấy cờ xí tung bay, phảng phất như lãng tử phiêu lãng nhiều năm quay về cố thổ, lòng sinh cảm giác thân thiết khó thể tả bằng ngôn ngữ.

Đêm lưu huyết Đế đô bốn năm trước, bản thân cũng là ở nơi này chờ được tiếp kiến tổng trưởng, mọi cảnh vật đều không có thay đổi, mọi thứ phảng phất lại trở về như xưa, vô số hình ảnh quấn nhiễu tâm thần gã.

Bản thân là một hài tử được Tử Xuyên gia tập trung bồi dưỡng, nói gì thì nói, cho dù kiên cường cứng đầu đến đâu, nhưng tận sâu thâm tâm gã, cảm tình đối với gia tộc vẫn rất dào dạt.

Tiền đình đại viện tổng trưởng phủ là một hoa viên, không khí mát mẻ của cây cối lùa vào mặt gã, gió thổi khiến những tàng cây xa xa chuyển động phản chiếu ánh trăng lấp lánh.

Trong hành lang u tối vang lên tiếng bước chân, Tử Xuyên Tú nghĩ là Đế Lâm quay lại, gã đưa mắt nhìn qua, vừa nhìn đã phát ngẩn: dưới cây đại thụ tựa gốc vào bên hành lang, Tử Xuyên Trữ đang nhìn gã, biểu tình rất phức tạp: ngạc nhiên, kinh hãi, không tin vào hiện thực đang xuất hiện trước mắt nàng.

Chưa từng có suy nghĩ sẽ gặp phải Tử Xuyên Trữ, gã bỗng như bị sét đánh, ánh mặt bị gương mặt tái xanh của nàng khóa chặt không thể di dời.

Nửa năm không gặp, Tử Xuyên Trữ đã cao lên nhiều, mái tóc dài buông thả xuống vai, vài lọn tóc gợn bay theo gió, gương mặt thanh tú như ngọc thạch tạc, thân khoác chế phục quân quan cao cấp của gia tộc, dáng vẻ nghiêm trang rất trưởng thành.

Trong hoa viên u tĩnh, sự xinh đẹp của nàng giống như một đóa tiên hoa nở giữa cây cỏ nhân gian, tự nhiên hấp dẫn ánh mắt người khác.

Hai người đều giống như bị sét đánh trúng cùng lúc, đứng sững phát ngốc. Nàng nhìn chàng, chàng nhìn nàng, ánh mắt giao nhau.

Trong thoáng chốc, thời gian như ngừng lại, bọn họ yên lặng nhìn nhau, lúc này giờ này, mọi ngôn ngữ và giải thích đều là dư thừa, trong cặp mắt của họ chứa đựng vô vàn xúc cảm phong phú, từ ánh mắt của nhau, họ có thể hiểu được cảm xúc của người đối diện lúc này. Không gian xung quanh bỗng như tan biến, binh sĩ xung quanh cũng đều tan biến, chỉ còn nàng đang nhìn chàng, chàng đang nhìn nàng.

Tử Xuyên Trữ nhìn kỹ người thanh niên dáng vẻ phong trần phía trước, hình dáng cao gầy, nét mặt cương nghị, biểu tình ngạo nghễ, nhãn tình ôn nhu mà kiên định, nàng nhìn thật chăm chú, dường như muốn tan biến vào trong mắt của Tử Xuyên Tú.

Vô luận Tử Xuyên Tú có thân phận gì, cho dù gã là phản tặc cũng được, anh hùng Viễn Đông cũng được, nàng chỉ biết, đó là Tử Xuyên Tú của nàng.

Tử Xuyên Tú quan sát nàng, nhìn thấy cô nhóc ngày xưa mà mình xả thân bảo vệ, hiện tại đã trưởng thành chín chắn, trong lòng xuất hiện cảm giác ấm áp khó tả.

Bao nhiêu khổ nạn, sinh tử sa trường, vượt qua biết bao gian nan mới có được giây phút tương phùng lúc này, gã cảm giác những khốn khó quá khứ đã trôi xa thật xa, hiện tại, chỉ có dung nhan mĩ lệ đang hiển hiện trước mặt gã.

Thời gian như ngừng trôi, ngẩn đầu nhìn lên trời, tinh quang nhấp nháy, những tâm kết trong lòng tự động hóa giải, hạnh phúc đến thật bất ngờ.

Tử Xuyên a Tử Xuyên, ta cuối cùng cũng không thể bỏ ngươi mà đi.

Về nhà rồi!

-o0o-

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Tử Xuyên Tam Kiệt

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook