Quyển 18 - Chương 4: Thống lĩnh giao tiếp (3).
Lão Trư
30/03/2013
"Tử Xuyên Tú thống lĩnh, ta nghĩ, lần này ngài đến không chỉ đơn giản tiếp nhiệm mà thôi phải không? Thống lĩnh xứ muốn xử lý ta thế nào, ngài có thể nói rồi".
"Lâm đại nhân..."
"Yên tâm, ta có chuẩn bị tư tưởng rồi".
"Đại nhân, Thống lĩnh xứ không hề có xử lý nào đối với ngài". Tử Xuyên Tú nói, "Bọn họ nói, để tân nhiệm thống lĩnh Viễn Đông sau khi tiếp nhiệm quyết định".
"Ha ha", Lâm Băng cười lớn nói: "Như thế, a Tú, ngươi thế là Toàn quyền khâm mệnh đại sứ rồi, a Tú, đây, chúng ta bàn giao, đây là ấn chương lệnh phù của Viễn Đông quân, đây là sổ quân phí tiền lương, đây là sổ vật tư bổ cấp, đây là tư liệu về các cấp chỉ huy và danh sách bộ đội, ta đều đã chỉnh lí tốt rồi".
Bà ta mỉm cười chuyển hết cho a Tú: "A Tú thống lĩnh, mời xem".
Lâm Băng nhẹ giọng nói: "Sau khi giao hoán, chức trách của ta đã hoàn tất, lúc đó, ta phải gánh vác trách nhiệm của ta".
Chất tài liệu thành chồng chỉnh tề, Lâm Băng đứng thẳng, hướng Tử Xuyên Tú kính lễ: "Tú Xuyên đại nhân, ta phụng mệnh giao quyền chỉ huy toàn bộ Viễn Đông bộ đội cho ngài".
Chiếu theo quân quy soái lệnh, Tử Xuyên Tú lúc này phải hồi lễ và ứng đáp: "Lâm Băng đại nhân, ta phụng mệnh tiếp thụ quyền chỉ huy Viễn Đông bộ đội". Nhưng gã không có làm, gã chỉ là ngây ngốc nhìn chồng tài liệu trên bàn, nhìn rất lâu. Từ sâu trong mắt Lâm Băng, Tử Xuyên Tú nhìn thấy ẩn ẩn ánh buồn. Trong mắt những chiến sĩ khẳng khái ra sa trường chiến tử, gã cũng nhìn thấy nhãn thần giống thế, gã lạnh người: đây là nhãn thần của người quyết tâm đi tìm cái chết.
Gã minh bạch, Lâm Băng sở dĩ kiên trì sống đến hiện tại, không phải là bà ta tham sống, chỉ là bản tính cương cường không cho phép bà ta lấy cái chết để trốn chạy trách nhiệm, trước khi bàn giao, bà ta vẫn là thống lĩnh của Viễn Đông, bà ta cần phải đứng vững đến phút cuối cùng.
Sau khi bàn giao, bà ta tuyệt đối không có khả năng tiếp tục sống.
Gã ngẩng đầu, nhìn thẳng Lâm Băng: "Đại nhân, kì thật Ngõa luân thất thủ không phải sai lầm của ngài, ngài không có ở cứ điểm, hai vị tướng quân phụ trách cứ điểm đã không còn ở nhân thế rồi".
"A Tú thống lĩnh, ngài có thể đem câu nói này nói với tướng sĩ đang liều mình ở tiền tuyến, nói với bách tính bị ma tộc đồ sát, xem coi bọn họ có tha thứ cho ta không".
Tử Xuyên Tú nhất thời tắc lời.
Lâm Băng khẽ cười: "A Tú thống lĩnh, ngài còn quá trẻ, ngài và ta đều là cao quan của gia tộc, chúng ta hưởng thụ đãi ngộ rất cao, được tôn trọng, nhưng bản chất của ta hay ngài, đầu tiên đều là quân nhân, quân nhân không thể chạy trốn chức trách của mình, chúng ta phải biết chịu trách nhiệm, hiện tại, địch nhân đột phá từ trận tuyến do ta phụ trách, ta cũng vô lực đoạt về Ngõa luân, dưới tình hình này, đường thoát chỉ có một".
Hai người đều hiểu rõ, đường thoát duy nhất là cái chết.
Tử Xuyên Tú than: "Kì thật, Thống lĩnh xứ chẳng hề trách ngài, Tổng trưởng điện hạ đã tha thứ cho ngài".
Lâm Băng hờ hững nói: "Không có người cưỡng bách, là ta không thể tha thứ cho chính mình".
Tử Xuyên Tú nôn nóng nói: "Lâm Băng đại nhân, chiến tranh vệ quốc đã bạo phát, chúng ta cần một lượng lớn tướng lĩnh ưu tú để bảo vệ tổ quốc. Tướng quân có kinh nghiệm như ngài chính là tổ quốc đang cần, ngài không thể phủi tay như thế!"
"A Tú, chúng ta có đủ tướng lĩnh ưu tú, chỉ là nhiều tướng lĩnh ưu tú còn chưa được trọng dụng". Chăm chú nhìn Tử Xuyên Tú, Lâm Băng mỉm cười: "Chẳng hạn như a Tú thống lĩnh, nếu như ngày đó Tử Xuyên Tham Tinh đồng ý để ngài làm thống lĩnh Viễn Đông, chúng ta tuyệt đối không có xảy ra họa mất Ngõa luân, a Tú, ta là bại quân chi tướng, không có tư cách chỉ điểm ngài, nhưng nếu ngài không hiềm, có mấy câu tâm đắc ta muốn nói với ngài".
"Mời đại nhân nói".
"Lần này ngài đến đây, nghĩ chắc có mang theo mệnh lệnh của Thống lĩnh xứ? Gia tộc có mệnh lệnh gì cho bộ đội Viễn Đông?"
Tử Xuyên Tú trầm ngâm một lúc đáp: "Thống lĩnh xứ và Quân vụ xứ đều mệnh lệnh chúng ta kiệt tẫn toàn lực ngăn cản ma tộc đại bộ đội tiến vào nội địa gia tộc, ngăn cản ma tộc bộ đội đến tăng viện cứ điểm Ngõa Luân, ngăn cản ma tộc bộ đội tăng cường từ nội địa vương quốc, giữ chân quyết chiến với ma tộc ở trong Viễn Đông".
Lâm Băng gật đầu, biểu hiện là đã nghĩ qua những điều này, lại hỏi: "A Tú thống lĩnh có biện pháp gì không?"
Tử Xuyên Tú nói thẳng không e dè: "Căn bản không làm được. Ma tộc dốc sức toàn quốc, muốn kháng cự và đánh bại bọn chúng, Viễn Đông quân không có đủ năng lực, đây là nhiệm vụ không thể hoàn thành".
"A Tú thống lĩnh nghĩ như thế, ta cảm thấy được an ủi, hôm nay quân thế ma tộc đang vượng, sĩ khí hừng hực, đang như kiếm bén rời vỏ, sắc nhọn vô bì. Muốn trên bình nguyện rộng rãi ngăn cản ma tộc thì phải chính diện đối kháng với bọn chúng, như thế tất hủy toàn bộ lực lượng Viễn Đông quân. Một khi Viễn Đông quân tan vỡ, ma tộc sẽ lại giành được cơ địa tốt nhất để tiến hành tây xâm, hủy Viễn Đông cũng không cứu được Tử Xuyên gia!"
"Lâm Băng đại nhân có ý gì?"
"A Tú thống lĩnh, ngài có thấy qua đầm lầy?"
"Đầm lầy?"
Lâm Băng mỉm cười nói: "Đó là một vùng đất thấp lầy lội, không có chỗ đặt chân, không có nơi mượn lực, nhảy không lên, vùng vẫy cũng vô ích, cho dù lực đại vô cùng cũng không có chỗ sử dụng, cuối cùng chỉ có thể bị nó nuốt mất.
Lâm Băng mở địa đồ, dùng tay chỉ vào một cái vòng tròn được khoanh sẵn: "Chiến lược bảo vệ nội địa chúng ta chưa từng được biết, nhưng ta cho rằng, tác dụng của Viễn Đông là phải phối hợp với nội địa gia tộc để phân tán và kéo dài quân đội ma tộc, quấy phá và làm yếu năng lực bổ cấp hậu cần của chúng, đồng thời khi ma tộc vương quốc đã dốc toàn lực khiến quốc nội không hư thì chúng ta sẽ lợi dụng cơ hội xâm nhiễu chúng. Nghĩ thử xem, khi ma tộc quân đội thâm nhập Đế đô hoặc giả đến cả Viễn kinh, trong vương quốc chỉ còn người già, trẻ em, phụ nữ, nhân lúc đó, Viễn Đông nếu có thể rút ra mười vạn tinh binh xâm lược ma tộc quốc nội, chiêu này sẽ mang lại hiểu quả thế nào? Nghĩ đến thân nhân ở nhà, ma tộc sĩ binh còn tâm tư tác chiến sao? Quân tâm bọn chúng suy sụp sẽ khiến bọn chúng nhanh chóng bị đánh tan. Thống lĩnh, nhiệm vụ của ngài là biến cả Viễn Đông thành một đầm lầy khổng lồ, làm giảm sức lực ma tộc, níu giữ, giam cầm, bám dính bọn chúng. A Tú, giữ được Viễn Đông mới phát huy được tác dụng lớn nhất!"
Tử Xuyên Tú kích động đứng phắt lên, nắm chặt hai tay Lâm Băng: "Lâm đại nhân, suy nghĩ của ngài cũng chính là cái ta đang nghĩ, chúng ta không mưu mà hợp!"
-o0o-
"Lâm đại nhân..."
"Yên tâm, ta có chuẩn bị tư tưởng rồi".
"Đại nhân, Thống lĩnh xứ không hề có xử lý nào đối với ngài". Tử Xuyên Tú nói, "Bọn họ nói, để tân nhiệm thống lĩnh Viễn Đông sau khi tiếp nhiệm quyết định".
"Ha ha", Lâm Băng cười lớn nói: "Như thế, a Tú, ngươi thế là Toàn quyền khâm mệnh đại sứ rồi, a Tú, đây, chúng ta bàn giao, đây là ấn chương lệnh phù của Viễn Đông quân, đây là sổ quân phí tiền lương, đây là sổ vật tư bổ cấp, đây là tư liệu về các cấp chỉ huy và danh sách bộ đội, ta đều đã chỉnh lí tốt rồi".
Bà ta mỉm cười chuyển hết cho a Tú: "A Tú thống lĩnh, mời xem".
Lâm Băng nhẹ giọng nói: "Sau khi giao hoán, chức trách của ta đã hoàn tất, lúc đó, ta phải gánh vác trách nhiệm của ta".
Chất tài liệu thành chồng chỉnh tề, Lâm Băng đứng thẳng, hướng Tử Xuyên Tú kính lễ: "Tú Xuyên đại nhân, ta phụng mệnh giao quyền chỉ huy toàn bộ Viễn Đông bộ đội cho ngài".
Chiếu theo quân quy soái lệnh, Tử Xuyên Tú lúc này phải hồi lễ và ứng đáp: "Lâm Băng đại nhân, ta phụng mệnh tiếp thụ quyền chỉ huy Viễn Đông bộ đội". Nhưng gã không có làm, gã chỉ là ngây ngốc nhìn chồng tài liệu trên bàn, nhìn rất lâu. Từ sâu trong mắt Lâm Băng, Tử Xuyên Tú nhìn thấy ẩn ẩn ánh buồn. Trong mắt những chiến sĩ khẳng khái ra sa trường chiến tử, gã cũng nhìn thấy nhãn thần giống thế, gã lạnh người: đây là nhãn thần của người quyết tâm đi tìm cái chết.
Gã minh bạch, Lâm Băng sở dĩ kiên trì sống đến hiện tại, không phải là bà ta tham sống, chỉ là bản tính cương cường không cho phép bà ta lấy cái chết để trốn chạy trách nhiệm, trước khi bàn giao, bà ta vẫn là thống lĩnh của Viễn Đông, bà ta cần phải đứng vững đến phút cuối cùng.
Sau khi bàn giao, bà ta tuyệt đối không có khả năng tiếp tục sống.
Gã ngẩng đầu, nhìn thẳng Lâm Băng: "Đại nhân, kì thật Ngõa luân thất thủ không phải sai lầm của ngài, ngài không có ở cứ điểm, hai vị tướng quân phụ trách cứ điểm đã không còn ở nhân thế rồi".
"A Tú thống lĩnh, ngài có thể đem câu nói này nói với tướng sĩ đang liều mình ở tiền tuyến, nói với bách tính bị ma tộc đồ sát, xem coi bọn họ có tha thứ cho ta không".
Tử Xuyên Tú nhất thời tắc lời.
Lâm Băng khẽ cười: "A Tú thống lĩnh, ngài còn quá trẻ, ngài và ta đều là cao quan của gia tộc, chúng ta hưởng thụ đãi ngộ rất cao, được tôn trọng, nhưng bản chất của ta hay ngài, đầu tiên đều là quân nhân, quân nhân không thể chạy trốn chức trách của mình, chúng ta phải biết chịu trách nhiệm, hiện tại, địch nhân đột phá từ trận tuyến do ta phụ trách, ta cũng vô lực đoạt về Ngõa luân, dưới tình hình này, đường thoát chỉ có một".
Hai người đều hiểu rõ, đường thoát duy nhất là cái chết.
Tử Xuyên Tú than: "Kì thật, Thống lĩnh xứ chẳng hề trách ngài, Tổng trưởng điện hạ đã tha thứ cho ngài".
Lâm Băng hờ hững nói: "Không có người cưỡng bách, là ta không thể tha thứ cho chính mình".
Tử Xuyên Tú nôn nóng nói: "Lâm Băng đại nhân, chiến tranh vệ quốc đã bạo phát, chúng ta cần một lượng lớn tướng lĩnh ưu tú để bảo vệ tổ quốc. Tướng quân có kinh nghiệm như ngài chính là tổ quốc đang cần, ngài không thể phủi tay như thế!"
"A Tú, chúng ta có đủ tướng lĩnh ưu tú, chỉ là nhiều tướng lĩnh ưu tú còn chưa được trọng dụng". Chăm chú nhìn Tử Xuyên Tú, Lâm Băng mỉm cười: "Chẳng hạn như a Tú thống lĩnh, nếu như ngày đó Tử Xuyên Tham Tinh đồng ý để ngài làm thống lĩnh Viễn Đông, chúng ta tuyệt đối không có xảy ra họa mất Ngõa luân, a Tú, ta là bại quân chi tướng, không có tư cách chỉ điểm ngài, nhưng nếu ngài không hiềm, có mấy câu tâm đắc ta muốn nói với ngài".
"Mời đại nhân nói".
"Lần này ngài đến đây, nghĩ chắc có mang theo mệnh lệnh của Thống lĩnh xứ? Gia tộc có mệnh lệnh gì cho bộ đội Viễn Đông?"
Tử Xuyên Tú trầm ngâm một lúc đáp: "Thống lĩnh xứ và Quân vụ xứ đều mệnh lệnh chúng ta kiệt tẫn toàn lực ngăn cản ma tộc đại bộ đội tiến vào nội địa gia tộc, ngăn cản ma tộc bộ đội đến tăng viện cứ điểm Ngõa Luân, ngăn cản ma tộc bộ đội tăng cường từ nội địa vương quốc, giữ chân quyết chiến với ma tộc ở trong Viễn Đông".
Lâm Băng gật đầu, biểu hiện là đã nghĩ qua những điều này, lại hỏi: "A Tú thống lĩnh có biện pháp gì không?"
Tử Xuyên Tú nói thẳng không e dè: "Căn bản không làm được. Ma tộc dốc sức toàn quốc, muốn kháng cự và đánh bại bọn chúng, Viễn Đông quân không có đủ năng lực, đây là nhiệm vụ không thể hoàn thành".
"A Tú thống lĩnh nghĩ như thế, ta cảm thấy được an ủi, hôm nay quân thế ma tộc đang vượng, sĩ khí hừng hực, đang như kiếm bén rời vỏ, sắc nhọn vô bì. Muốn trên bình nguyện rộng rãi ngăn cản ma tộc thì phải chính diện đối kháng với bọn chúng, như thế tất hủy toàn bộ lực lượng Viễn Đông quân. Một khi Viễn Đông quân tan vỡ, ma tộc sẽ lại giành được cơ địa tốt nhất để tiến hành tây xâm, hủy Viễn Đông cũng không cứu được Tử Xuyên gia!"
"Lâm Băng đại nhân có ý gì?"
"A Tú thống lĩnh, ngài có thấy qua đầm lầy?"
"Đầm lầy?"
Lâm Băng mỉm cười nói: "Đó là một vùng đất thấp lầy lội, không có chỗ đặt chân, không có nơi mượn lực, nhảy không lên, vùng vẫy cũng vô ích, cho dù lực đại vô cùng cũng không có chỗ sử dụng, cuối cùng chỉ có thể bị nó nuốt mất.
Lâm Băng mở địa đồ, dùng tay chỉ vào một cái vòng tròn được khoanh sẵn: "Chiến lược bảo vệ nội địa chúng ta chưa từng được biết, nhưng ta cho rằng, tác dụng của Viễn Đông là phải phối hợp với nội địa gia tộc để phân tán và kéo dài quân đội ma tộc, quấy phá và làm yếu năng lực bổ cấp hậu cần của chúng, đồng thời khi ma tộc vương quốc đã dốc toàn lực khiến quốc nội không hư thì chúng ta sẽ lợi dụng cơ hội xâm nhiễu chúng. Nghĩ thử xem, khi ma tộc quân đội thâm nhập Đế đô hoặc giả đến cả Viễn kinh, trong vương quốc chỉ còn người già, trẻ em, phụ nữ, nhân lúc đó, Viễn Đông nếu có thể rút ra mười vạn tinh binh xâm lược ma tộc quốc nội, chiêu này sẽ mang lại hiểu quả thế nào? Nghĩ đến thân nhân ở nhà, ma tộc sĩ binh còn tâm tư tác chiến sao? Quân tâm bọn chúng suy sụp sẽ khiến bọn chúng nhanh chóng bị đánh tan. Thống lĩnh, nhiệm vụ của ngài là biến cả Viễn Đông thành một đầm lầy khổng lồ, làm giảm sức lực ma tộc, níu giữ, giam cầm, bám dính bọn chúng. A Tú, giữ được Viễn Đông mới phát huy được tác dụng lớn nhất!"
Tử Xuyên Tú kích động đứng phắt lên, nắm chặt hai tay Lâm Băng: "Lâm đại nhân, suy nghĩ của ngài cũng chính là cái ta đang nghĩ, chúng ta không mưu mà hợp!"
-o0o-
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.